• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (1 Viewer)

  • Chương 513

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 513 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 513 CHUYỆN TÌNH CẢM (4)
“Cô Cố, cô không sao chứ?” Vừa nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng bế Cố Niệm Chi ra ngoài, Cố Yên Nhiên lập tức lộ ra vẻ lo lắng, chạy từng bước nhỏ đến đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng. Cô ta vừa chăm chú quan sát Cố Niệm Chi nằm trong vòng tay của Hoắc Thiệu Hằng vừa hỏi: “Có cần làm kiểm tra toàn thân không? Cứu được hai người từ trong hàng rào điện tử của một nơi như hải vực Blue Hole thật sự không dễ dàng chút nào.”


Thái độ của cô ta rất ân cần, ngữ khí cẩn thận dè dặt, giống như sợ nói sai sẽ khiến Cố Niệm Chi tức giận vậy.


Cố Yên Nhiên ân cần như thế, Cố Niệm Chi cũng không thể không đáp lại. Cô nằm trong lòng Hoắc Thiệu Hằng khẽ động đậy, vừa định nói chuyện thì bàn tay to lớn của Hoắc Thiệu Hằng đã ấn vào sau gáy cô. Cô lập tức không động đậy được nữa, chỉ có thể tiếp tục giữ tư thế để đầu mình tựa vào lòng Hoắc Thiệu Hằng.


“Cô Cố, Niệm Chi cứu ra hai người từ trong hải vực Blue Hole, sao có thể không sao được? Cô không nhìn thấy tôi đang định đưa cô ấy quay về kiểm tra toàn thân sao?” Hoắc Thiệu Hằng thay Cố Niệm Chi đáp lại lời của Cố Yên Nhiên.


Hà Chi Sơ nhướng mày, đứng chắp hai tay sau lưng. Anh ta nghe Hoắc Thiệu Hằng bịa chuyện nói lung tung cũng không vạch trần.


Cố Yên Nhiên quay đầu nhìn Hà Chi Sơ, hỏi với vẻ khó hiểu: “Anh Hà, chẳng phải trên tàu của anh có bác sĩ sao? Tình trạng của cô Cố khẩn cấp như vậy, không biết có thể chịu được đến lúc quay về khám bác sĩ không…”


Hà Chi Sơ nhếch môi, khoanh tay biếng nhác nói: “Tôi cũng muốn giữ Niệm Chi lại, nhưng đành chịu vì người nào đó không cho phép, tôi còn biết làm thế nào khác được chứ?”


“Vậy thì không đúng rồi.” Cố Yên Nhiên lộ ra vẻ trách móc, khẽ lắc đầu với Hà Chi Sơ, “Làm chuyện gì cũng phải biết cân nhắc nặng nhẹ. Bây giờ tình trạng sức khỏe của Niệm Chi cực kì nghiêm trọng rồi. Anh Hoắc, anh Hà, chắc là hai anh cũng biết chứ? Sao hai anh không mau tìm bác sĩ đến kiểm tra cho Niệm Chi đi?! Trên du thuyền của tôi cũng có bác sĩ, mỗi lần tôi ra biển đều dẫn bác sĩ và y tá theo để đề phòng bất trắc.”


Ngay cả Cố Yên Nhiên ra biển cũng dẫn theo bác sĩ y tá, Hà Chi Sơ thì càng khỏi phải nói, trên tàu của anh ta không có bác sĩ mới là lạ!


Thấy Cố Yên Nhiên nói rõ ràng như vậy, Hà Chi Sơ khẽ nhún vai, nói: “Thật ra bác sĩ trên tàu của tôi cũng đã kiểm tra cho Niệm Chi rồi, nhưng có lẽ anh Hoắc vẫn muốn quay về kiểm tra lại lần nữa…”


“Đã kiểm tra rồi ư? Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi…” Cố Yên Nhiên vội vã gật đầu, “Có vấn đề gì không? Nếu như cần giúp đỡ gì thì anh cứ nói với tôi một tiếng.” Sau đó cô ta không ngừng xin lỗi Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng: “Thật sự xin lỗi hai vị, đều là lỗi của ba tôi. Năm đó không biết ông làm hàng rào điện tử này để làm gì nữa. Tôi đã nói như vậy không ổn nhưng ông ấy vẫn không nghe. Sau khi ông ấy xảy ra chuyện, đã nhiều năm rồi hàng rào điện tử này chưa từng được khởi động, không ngờ anh Hoắc và mọi người lại xui xẻo như vậy, không hiểu sao lại kích phát cho nó khởi động nữa.”


Cố Niệm Chi nằm trong lòng Hoắc Thiệu Hằng yên lặng lắng nghe. Qua những lời của Cố Yên Nhiên, cô hiểu ra ba chuyện.


Thứ nhất, đúng là hàng rào điện tử này do Cố Tường Văn thiết lập ra. — Ba ruột của mình siêu cao thủ thật!


Thứ hai, Cố Yên Nhiên không hề biết gì về nguyên lý của hàng rào điện tử cả. — Điều này là thật sao? Tạm thời Cố Niệm Chi còn đang nghi ngờ.


Thứ ba, hàng rào điện tử bỗng nhiên được khởi động, chắc chắn là có nguyên nhân. — Cố Niệm Chi không tin là nó bị khởi động một cách ngẫu nhiên.
Hàng rào điện tử với quy mô lớn và kỹ thuật tiên tiến được đặt dưới hải vực Blue Hole trong vùng biển quốc tế, cô lại dám nói với tôi nó có thể tùy ý khởi động ư?! — Chắc chắn cô nàng Cố Yên Nhiên này học vật lý chẳng ra sao cả…


Trong lòng Cố Niệm Chi không ngừng phỉ nhổ bôi bác Cố Yên Nhiên.


Thấy Cố Yên Nhiên nhắc đến chuyện của ba cô ta và hàng rào điện tử, Hà Chi Sơ không nói gì nữa, tầm mắt rơi xuống sau gáy của Cố Niệm Chi, cứ như có thể nhìn ra một đóa hoa vậy.


Hoắc Thiệu Hằng lại đang chuyên tâm lắng nghe. Sau khi nghe Cố Yên Nhiên nói xong, Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Đúng là rất kỳ lạ, vậy bây giờ hải vực Blue Hole này phải làm thế nào nhỉ? Khu vực hàng rào điện tử ấy còn không?”


“Vẫn còn đấy, tôi cũng không biết làm thế nào để tắt nó nữa. Đồ của ba tôi, trên thế giới này không mấy ai có thể hiểu được.” Lúc nói những lời này, Cố Yên Nhiên hơi kiêu hãnh.


Có người ba như Cố Tường Văn, cô ta quả thật có tư cách kiêu hãnh.


Hoắc Thiệu Hằng hơi thất thần, anh cụp mắt xuống nhìn Cố Niệm Chi trong lòng mình. Đây mới là con gái ruột của Cố Tường Văn chứ nhỉ?


Di truyền đúng là một chuyện đáng sợ, cô cũng thông minh giỏi giang như vậy, hơn nữa còn có ý chí rất kiên cường bất khuất nữa. Chuyện cô đã quyết thì chưa từng quay đầu lại, cho dù có phải đổ máu, cô cũng chỉ cười nói không sao…


“Ông Cố quả thật rất lợi hại.” Hoắc Thiệu Hằng nói với vẻ sâu xa, “Hôm nào tôi sẽ lại đến làm phiền sau.”


Anh đang nói đến chuyện đến bệnh viện điều tra tình trạng của Cố Tường Văn.


Cố Yên Nhiên hiểu ý anh, cô ta gật đầu, nói: “Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi, hoan nghênh anh đến.” Nói xong, cô ta bước lên trước một bước, đến gần bên người Hoắc Thiệu Hằng, nhón chân lên nhìn Cố Niệm Chi đang được bế ngang trong lòng anh.


Hoắc Thiệu Hằng buông lỏng tay, Cố Niệm Chi mới có thể xoay đầu lại, đối mặt với Cố Yên Nhiên.


Cố Yên Nhiên lập tức nở nụ cười, nói: “Niệm Chi, cô thật sự không sao ư? Thế thì tốt quá rồi!”


Cô ta nghiêng đầu, đưa tay về phía Cố Niệm Chi, “Niệm Chi này, hôm nay cô lợi hại thật đấy. Từ trước tới giờ chưa từng có ai vượt qua hàng rào điện tử của ba tôi lắp đặt mà còn sống sót trở về đâu. Sao cô làm được điều đó vậy? Thật ra tôi vẫn còn một vài vấn đề không hiểu, đang định hỏi cô đây, tôi mời cô đến nhà tôi làm khách, cô nhất định phải tới nhé!”


Cố Niệm Chi chớp chớp mắt, cố gắng nói chuyện, nhưng cố gắng hồi lâu cũng chỉ thốt được một tiếng: “… Ừm.”


Cố Yên Nhiên mỉm cười gật đầu, rồi lại ngẩng đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng nói: “Anh Hoắc, tôi vẫn chưa hỏi anh đấy. Anh muốn đến hải vực Blue Hole lặn sao không nói với tôi một tiếng chứ? Tuy rằng vùng biển này trông rất bình lặng, mọi người đều nói nó là thánh địa để lặn, nhưng thật ra vẫn chứa đựng rất nhiều nguy hiểm, mấy năm nay càng ngày càng ít người đất đây để lặn.”


Hoắc Thiệu Hằng ừ một tiếng, nói: “Bỗng nhiên nổi hứng, vốn dĩ muốn mượn cơ hội này ra biển du ngoạn, không ngờ bên trong hải vực Blue Hole còn cất giấu bí ẩn khác.”


“Đại dương vốn là nơi con người vẫn chưa khám phá hết, hải vực Blue Hole thì càng khỏi phải nói rồi. Anh Hoắc, đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Sau này nếu muốn đến chơi thì báo trước với tôi một tiếng, tôi sắp xếp ổn thỏa cho mọi người, như vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện thế này nữa.” Cố Yên Nhiên vừa nói vừa cười, mặt mày rất vui vẻ, nhiệt tình như ánh mặt trời ngày hè. Sau đó cô ta lại nói với Cố Niệm Chi bằng ngữ khí vui đùa: “Niệm Chi, cô cũng có thể đến nhé, tôi cũng hoan nghênh cô y như vậy!”


Cố Niệm Chi khẽ nhếch môi, miễn cưỡng gượng cười rồi không để ý đến Cố Yên Nhiên nữa, mệt mỏi tựa vào vai Hoắc Thiệu Hằng, biểu cảm trên gương mặt bình tĩnh như mặt hồ yên ả.


Đúng lúc này chuông điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng lại vang lên, đồng thời họ nghe thấy tiếng ầm ầm của máy bay trực thăng đang lượn vòng trên đỉnh đầu.


Âm Thế Hùng đã đưa máy bay trực thăng đến rồi.


Hoắc Thiệu Hằng gật đầu với Hà Chi Sơ trước, “Giáo sư Hà, lần này là tôi nợ anh, chờ đến khi về nước, tôi sẽ mở tiệc khoản đãi để cảm ơn.”


Đương nhiên Hà Chi Sơ không quan tâm đến một bữa cơm của Hoắc Thiệu Hằng, nhưng Cố Niệm Chi đang nhìn anh ta bằng ánh mắt tha thiết mong chờ khiến anh ta không thể thốt lên lời từ chối.


Hà Chi Sơ khẽ ho một tiếng, lạnh lùng nói: “… Về nước rồi nói sau.”


Cố Niệm Chi lập tức nở nụ cười vui vẻ, gật đầu với anh ta, sau đó nhắm mắt lại, tựa vào lòng Hoắc Thiệu Hằng chợp mắt một lúc.


Hoắc Thiệu Hằng nhìn về phía Cố Yên Nhiên gật đầu: “Cô Cố, chúng tôi đi trước đây.”


Anh ôm Cố Niệm Chi, dứt khoát sải bước rời đi.
Vietwriter.vn
Khi họ đi đến khoảng đất trống ở tầng cao nhất trên chiến hạm của Hà Chi Sơ, Triệu Lương Trạch đã tỉnh giấc, nằm trên cáng cứu thương. Vài người đang cột dây treo lên người anh ta, muốn kéo anh ta lên máy bay trực thăng.


Âm Thế Hùng đứng bên cạnh Triệu Lương Trạch, bình thường anh ta đã quen với việc đùa giỡn đấu võ mồm với Triệu Lương Trạch, nhưng hôm nay lại vô cùng im lặng.


Triệu Lương Trạch vừa tỉnh giấc, cả người cảm thấy đầy mệt mỏi, không muốn nói chuyện, chỉ chào hỏi với Âm Thế Hùng rồi nhắm luôn mắt nghỉ ngơi.


Hoắc Thiệu Hằng bế Cố Niệm Chi đi đến, Âm Thế Hùng vội vã bước tới đón: “Hoắc thiếu, anh không sao chứ? Niệm Chi, em giỏi thật đấy!”


Âm Thế Hùng đã biết chuyện Cố Niệm Chi cứu Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch ra ngoài. Anh ta phục cô sát đất, nhìn Cố Niệm Chi bằng ánh mắt đầy vẻ sùng bái.


Cố Niệm Chi cạn lời, cũng càng không muốn nói chuyện hơn, chỉ vùi đầu sâu vào trong lòng Hoắc Thiệu Hằng như một chú đà điểu vậy.
Hoắc Thiệu Hằng ôm chặt lấy cô, cột chặt dây treo lên người mình, kéo dây thép, người trên trực thăng lập tức khởi động vòng dây, kéo họ lên trực thăng.


Chiếc trực thăng mà Âm Thế Hùng điều đến rất lớn, rất vững vàng. Vừa bước lên, Trần Liệt và Diệp Tử Đàn đã chạy ra đón lấy họ.


Hoắc Thiệu Hằng nhìn thấy Trần Liệt mới thở phào nhẹ nhõm, “Cậu cũng đến rồi à?”


“Là Đại Hùng thông báo cho tôi.” Trần Liệt lộ rõ vẻ không tán thành, “Hoắc thiếu, lần này anh thật sự quá đáng quá, sao lại làm đến nước này được chứ? Niệm Chi sao rồi? Không đi được nữa sao? Sao cứ phải bế vậy?”


“Cậu kiểm tra lại cho cô ấy đi.” Hoắc Thiệu Hằng cẩn thận đặt Cố Niệm Chi lên chiếc cáng cứu thương, “Bác sĩ trên tàu của Hà Chi Sơ đã kiểm tra rồi, nói không sao, nhưng tôi vẫn không yên tâm.”


Vốn dĩ anh cũng cho rằng cô không sao, nhưng sau đó nhìn thấy cô mệt mỏi đến nỗi gần như kiệt sức, lại nhớ đến uy lực của hàng rào điện tử trong hải vực Blue Hole, anh mới phát hiện quả thật bản thân mình đã quá xem nhẹ chuyện này.


Trần Liệt khẽ gật đầu, “Chắc chắn phải kiểm tra chứ. Đúng rồi, Thượng tướng Quý đang đợi trong điện thoại bên kia đấy. Anh mau đi giải thích với ông ấy đi. Hoắc thiếu, anh đã là Thiếu tướng rồi, không thể tiếp tục làm ra chuyện như thế này nữa. Thượng tướng Quý sốt ruột đến nỗi cả đêm không ngủ, cứ chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì thôi.”


Hoắc Thiệu Hằng vội vã đứng lên, “Vậy cậu trông chừng cô ấy nhé, tôi đi nghe điện thoại.”


Lúc này Cố Niệm Chi mới mở mắt ra, nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng. Ánh mắt cô trầm tĩnh tựa như một đầm nước sâu thẳm vậy.


Hoắc Thiệu Hằng cảm nhận được ánh mắt của Cố Niệm Chi. Anh dừng lại, quay về vuốt ve tóc cô, “Ngoan nhé, anh đi nghe điện thoại, sẽ lập tức quay lại ngay.”


Trần Liệt suýt chút nữa bật cười ra tiếng, vội vàng ngửa đầu nhìn trời, tự lẩm bẩm một mình: “Điện thoại ở ngay trước mặt chỉ cách có một mét thôi, anh có cần đến mức ấy không…?”


Cố Niệm Chi chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy bóng lưng đang nghe điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng. Nhưng cô cũng không nói gì, đưa mắt nhìn Trần Liệt rồi lại nhìn Diệp Tử Đàn đang cúi đầu bận rộn, trong mắt lộ ra vẻ khiêu khích.


Trong thoáng chốc Trần Liệt đã hiểu hàm ý trong ánh mắt của Cố Niệm Chi. Anh ta rùng mình một cái, không dám nói đùa lung tung trước mặt cô nữa, im lặng quay đầu đi, tìm thiết bị y tế làm kiểm tra lần nữa cho Cố Niệm Chi.


Cố Niệm Chi thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại, nhưng trong đầu cô lại suy nghĩ liên tục, hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, cô bỗng nghĩ đến một chuyện.


Lúc cô xin nghỉ với Hà Chi Sơ không hề nói bản thân đi đâu, sao Hà Chi Sơ lại biết cô đến Barbados chứ?!


Hơn nữa, vào lúc nguy cấp nhất, anh ấy còn ngồi chiến hạm đưa theo cả bác sĩ và y tá đến giúp cô!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom