• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (3 Viewers)

  • Chương 515

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 515 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 515 THẬT SỰ RẤT TRÙNG HỢP
Hoắc Thiệu Hằng chợt á khẩu. Anh cúi đầu nhìn vẻ ấm ức tủi thân muốn giấu cũng không thể giấu được của Cố Niệm Chi, khẽ mím môi suy nghĩ thật kĩ rồi hỏi: “Em thức dậy định đi đâu thế?”


“Đi vào phòng tắm chứ đi đâu…” Cố Niệm Chi buồn bực nói, “Anh đặt em xuống, em tự đi.”


Hoắc Thiệu Hằng vẫn bế cô đi đến cửa phòng tắm, giúp cô bật đèn phòng tắm rồi mới đặt cô xuống.


Cố Niệm Chi đẩy cửa phòng tắm, không hề quay đầu lại, đi thẳng vào trong. Sau đó cô đóng cửa, khóa trái mình ở trong phòng tắm.


Cô đến đứng trước bồn rửa tay, nhìn mình trong gương, một lúc lâu vẫn không có phản ứng gì.


Trước đây Cố Niệm Chi thấy trên sách viết, vào khoảnh khắc sinh tử con người sẽ giác ngộ, rất nhiều thứ trước đây không thể nhìn thoáng hoặc không thể buông bỏ đều sẽ nhìn thoáng hơn và buông bỏ được.


Còn bản thân mình trải qua lần này đã nhìn thoáng và buông bỏ được chưa?


Nhưng cô không muốn nhìn thoáng, cũng không muốn buông bỏ…


Cố Niệm Chi đưa ngón tay viết chữ lên tấm gương trước mặt.


Cô cho rằng bản thân vô thức, nhưng viết xong rồi mới phát hiện ra mình vẫn viết ba chữ “Hoắc Thiệu Hằng”.


Bản thân cô như thế này, tình cảm như thế này, ngay cả chính cô cũng cảm thấy sợ hãi, huống chi là Hoắc Thiệu Hằng?


Chắc chắn anh ấy cũng bị mình dồn vào góc tường rồi phải không?


Cố Niệm Chi không muốn như vậy, cô không muốn bản thân mình quá ỷ lại vào Hoắc Thiệu Hằng, cũng không càng ngày càng yêu cầu quá cao ở anh. Cứ tiếp tục như vậy, cô chỉ lo có một ngày tình cảm của hai người sẽ tiêu hao hết mất…


Cô ở trong phòng tắm gần một tiếng đồng hồ, vẫn chưa hiểu được rốt cuộc mình phải làm thế nào.


Bảo buông tay, cô thật sự không nỡ…


Nhưng cứ tiếp tục như vậy, ai biết được sau này chính cô sẽ thành ra như thế nào?


Tình cảm nồng nhiệt hoàn toàn thay đổi một con người, cho đến khi người đó không còn là chính mình nữa.


Thấy lâu như vậy mà cô vẫn chưa ra, người kiên nhẫn như Hoắc Thiệu Hằng cũng không nhẫn nại được nữa. Anh gõ cửa gọi cô: “Niệm Chi? Niệm Chi? Em làm sao vậy? Ngủ rồi à?”


Anh chỉ lo lắng không biết Cố Niệm Chi có phải đã ngủ quên trong bồn tắm rồi không. Chuyện như vậy có thể lớn cũng có thể nhỏ, tóm lại đều rất nguy hiểm.
Cố Niệm Chi vẫn đứng trước tấm gương trong phòng tắm. Nghe thấy tiếng gõ cửa của Hoắc Thiệu Hằng, cô mới hoàn hồn lại. Nhìn chính mình trong gương, cô phảng phất nhớ đến một câu nói nổi tiếng của nữ chính Scarlett trong “Cuốn theo chiều gió”: “Ngày mai lại là một ngày mới.”


Đúng vậy, ngày mai, ngày mai cô sẽ nghĩ ra nên tiếp xúc, cư xử thế nào với Hoắc Thiệu Hằng.


Cố Niệm Chi kéo cửa phòng tắm đi ra ngoài, cô nói với Hoắc Thiệu Hằng bằng vẻ mặt rất nghiêm túc: “Hoắc thiếu, có một chuyện em quên nói với anh. Anh còn nhớ Yamaguchi Yoko chứ? Lần này là ả ta muốn lấy mạng các anh, nhưng sau đó ả ta bắt Cố Yên Nhiên rồi bị Cố Yên Nhiên giết, vứt thi thể xuống biển.”


Hoắc Thiệu Hằng lại sững người, “Yamaguchi Yoko ư? Không phải là Yamaguchi Aiko sao?”


Cố Niệm Chi nói: “… Yamaguchi Yoko và Yamaguchi Aiko có lẽ là một người đấy…”


Cô nhớ lần này người Hoắc Thiệu Hằng truy đuổi là Yamaguchi Aiko, sau đó có lẽ cô ta nhân lúc Thủ tướng Đậu xảy ra chuyện, thừa nước đục thả câu để rời khỏi Đế quốc Hoa Hạ.


Thật trùng hợp, họ lại gặp người phụ nữ tự xưng là Yamaguchi Yoko ở hải vực Blue Hole gần Barbados.


So sánh hai bên, không cần nghĩ nhiều cũng có thể nhìn ra mối liên hệ giữa hai người này.


Có lẽ Yamaguchi Yoko vẫn chưa chết, thế nên Yamaguchi Aiko tự xưng là em gái của “Yamaguchi Yoko”, muốn báo thù cho chị lập tức trở nên vô lý rồi.


“Cô ta tự để lộ sơ hở mà cũng không biết.” Cố Niệm Chi mệt mỏi che miệng ngáp, “Được rồi, Hoắc thiếu, những gì nên nói em đều đã nói cả. Anh không buồn ngủ sao? Quay về ngủ đi, em buồn ngủ chết mất.”


Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng dõi theo bóng lưng cô, cho đến khi cô lên giường, kéo chăn, nằm quay lưng với phía ngoài giường.


Đèn trong phòng ngủ tắt, mọi thứ lại chìm vào bóng tối.


Hoắc Thiệu Hằng đứng trong bóng tối một lúc, cuối cùng vẫn khẽ khàng đi ra ngoài.


Từ trong phòng ngủ của Cố Niệm Chi đi ra, anh không hề cảm thấy buồn ngủ.


Anh phát hiện ra tâm trạng của Cố Niệm Chi không tốt, anh không biết lý do vì sao nhưng chuyện đến nước này rồi, anh còn có thể làm thế nào đây?


Nói những lời đường mật viển vông dỗ dành Cố Niệm Chi có lẽ sẽ khiến cô vui vẻ, nhưng anh không làm được.


Hôm nay hạ mình với Cố Niệm Chi, nói lời dịu dàng đã là giới hạn cuối cùng của anh rồi.


Hoắc Thiệu Hằng đi vài bước trên hành lang, rẽ qua một ngã rẽ, nhìn thấy Âm Thế Hùng khoanh tay đứng tựa vào tường trong hành lang.


“Thủ trưởng.” Âm Thế Hùng nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng bước đến, lập tức đứng lên kính lễ.


“Ừ.” Hoắc Thiệu Hằng vẫn lạnh lùng đi về phía trước, hỏi anh ta: “Cậu không ngủ được à? Ở đây làm gì?”


“Lúc nãy tôi đi thăm Tiểu Trạch, cậu ta khỏe hơn rồi.” Âm Thế Hùng cùng xuống cầu thang với Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, chúng ta phải về khách sạn hay là ở lại đây luôn?”
Hoắc Thiệu Hằng dừng bước suy nghĩ một lúc rồi quay đầu nhìn Âm Thế Hùng, “Có muốn đi uống vài ly không?”


“Uống rượu? Được ạ!” Âm Thế Hùng thoáng chốc cau mày hớn hở, “Tôi biết nhà hàng ở đây có rượu Rum thượng hạng, anh thấy thế nào? Tôi vẫn còn mấy điếu xì gà Cuba thượng hạng đây…”


Anh ta nói rồi nháy mắt hắng giọng vài tiếng, hỏi dò Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu này, nghe nói anh cai thuốc rồi à?”


Hoắc Thiệu Hằng khẽ vỗ vai anh ta, “Giao thuốc ra, không là giết đấy.”


Âm Thế Hùng lập tức lấy hàng quý mà mình cất giấu ra, cười nịnh bợ: “Hoắc thiếu, xì gà đây, anh khoan dung độ lượng, tha cho tôi lần này đi!”


Hoắc Thiệu Hằng bóp vai anh ta, kéo anh ta đến quầy bar của nhà hàng ở tầng một, “Đi tìm rượu Rum đi.” Nói rồi anh cúi đầu dùng dao cắt đầu điếu xì gà, đặt vào trong cái tẩu bằng bạc, kẹp giữa hai ngón tay rít sâu một hơi.


Âm Thế Hùng lấy rượu Rum ra, nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi trên ghế cao đối diện quầy bar, một tay chống cằm, một tay kẹp điếu xì gà, khói thuốc giữa hai ngón tay cuồn cuộn bay lên. Anh chỉ chăm chú nhìn đầu điếu xì gà nhưng lại chẳng hút bao nhiêu.


“Hoắc thiếu, tâm trạng không tốt à?” Âm Thế Hùng hỏi dò, rót cho Hoắc Thiệu Hằng một ly Blueberry Rum rồi đẩy qua.


Rượu này nồng độ không cao, giống như cocktail thôi. Hoắc Thiệu Hằng cầm lên nhấp môi một ngụm. Anh khẽ lắc đầu, bình tĩnh phủ nhận: “Không có, tôi đang suy nghĩ về hành động ngày kia thôi.”


“Anh nói chuyện đến bệnh viện thăm Cố Tường Văn à?” Âm Thế Hùng bỗng phấn chấn tinh thần, “Nhưng ngày kia liệu Tiểu Trạch có thể bình phục không?”


Trong hành động của họ, Triệu Lương Trạch là người điều khiển trung gian, có thể nói anh ta là cánh tay đắc lực nhất của Hoắc Thiệu Hằng.


Nếu như anh ta không đi thì hiệu quả của hành động sẽ giảm đi một nửa.


Hoắc Thiệu Hằng dập điếu xì gà, bình tĩnh nói: “Tiểu Trạch không cần đi, ở đây điều khiển trung gian có lẽ không thành vấn đề.”


Làm nghề này thì đều không màng đến sống chết, huống chi chỉ là thiếu dưỡng khí ngất xỉu thôi chứ?


“Vậy cũng đúng.” Âm Thế Hùng gật đầu, cũng uống một ngụm rượu, rít vài hơi xì gà rồi cảm thán: “Hoắc thiếu này, hôm nay Niệm Chi thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy. Cô ấy thật sự dám liều mạng khủng khiếp luôn, không nhập ngũ với chúng ta thì thật đáng tiếc.”


“Hửm?” Động tác của Hoắc Thiệu Hằng thoáng chốc khựng lại, nhưng từ trước tới giờ anh đều bình thản ung dung, lúc ngồi nhìn cũng vững chãi như ngọn núi vậy. Âm Thế Hùng lại đang nổi hứng uống rượu, phì phèo thưởng thức điếu xì gà nên không hề chú ý đến động tác nhỏ của Hoắc Thiệu Hằng.


Anh ta nói với vẻ kích động: “Hôm nay may mà có cô ấy đấy! Nếu như là tôi, Hoắc thiếu à, hôm nay chắc chắn anh và Tiểu Trạch sẽ tiêu đời trong hải vực Blue Hole chết tiệt đó rồi!”
“Vậy sao? Nói nghe xem nào.” Một tay của Hoắc Thiệu Hằng cầm ly rượu, vẻ mặt bình thản ung dung, đôi chân dài duỗi thẳng, cả người nghiêng về phía quầy bar toát lên cảm giác thoải mái nhàn nhã.


Nhưng trạng thái cố ý này không qua được đôi mắt của Âm Thế Hùng.


Anh ta theo Hoắc Thiệu Hằng nhiều năm như vậy rồi, hiểu rất rõ những cảm xúc thay đổi của anh.


Do dự một lúc, Âm Thế Hùng quyết định giúp Cố Niệm Chi một phen, anh ta rót cho Hoắc Thiệu Hằng một ly rượu, bắt đầu nói không ngừng nghỉ: “Hôm nay nhìn thấy các anh giao chiến với chiếc du thuyền màu xanh kia, Cố Niệm Chi vô cùng sốt ruột. Vốn dĩ tôi đã nhốt cô ấy trong khoang lái tàu rồi tự cầm lấy súng đi giao chiến với họ, kết quả là đến lúc tôi quay về thì Niệm Chi lại phản kích trở lại, nhốt tôi vào trong đó. Cô ấy không màng đến sự phản đối của tôi, nhảy thẳng xuống biển, tự tung tự tác đi cứu anh và Tiểu Trạch.”


“… Còn có chuyện này sao? Vậy sau đó thì sao?” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh hỏi, ngón tay nắm chặt ly rượu, các khớp tay trắng bệch.


“Lúc đó tôi lo chết đi được, muốn nhảy xuống cùng cô ấy, nhưng tôi mà xuống thì chiếc tàu này phải làm sao đây? Không có tàu, cho dù chúng ta có đánh thắng mấy tay súng trên chiếc du thuyền kia thì cũng bỏ mạng trên biển. Hơn nữa, lúc đó tôi vô cùng tin tưởng anh và Tiểu Trạch, tin rằng dù gặp bất cứ tình huống gì, Tiểu Trạch cũng ứng phó được. Thật không ngờ trong hải vực Blue Hole đó còn có thiết bị lợi hại như vậy!”


Âm Thế Hùng tặc lưỡi, “Đúng là sai lầm nghiêm trọng mà, nếu như không nhờ Niệm Chi thì chúng ta đã lật thuyền trong mương rồi!”


Hoắc Thiệu Hằng uống một ngụm rượu, bình tĩnh “ồ” một tiếng, “Sau đó thì sao?”


“Lúc đó tình thế rất nguy hiểm, nếu như không phải do Niệm Chi quyết đoán, không màng sống chết, mặc kệ tất cả nhảy xuống biển, vượt qua nguy hiểm bị điện giật cứu anh và Tiểu Trạch ra ngoài thì tôi chỉ có thể rửa sạch cổ, quay về chờ đợi sự trừng phạt nặng nề nhất của tòa án quân sự thôi.”


Thật ra nếu tình huống nguy hiểm nhất xảy ra, Âm Thế Hùng sẽ lựa chọn truyền toàn bộ tin tình báo về Đế quốc Hoa Hạ, sau đó cùng chết với Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch.
Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Đây là tình nghĩa đồng đội sống chết có nhau mà họ đã kiến lập được trong lúc chấp hành nhiệm vụ suốt bao năm qua.


Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, vỗ vai Âm Thế Hùng, “Lần này Niệm Chi làm rất tốt, cậu cũng làm rất tốt. Trong tình huống lúc đó, cả hai người không thể đồng thời nhảy xuống biển được. Mà Niệm Chi lại bơi giỏi hơn cậu, cho nên để cô ấy đi cứu chúng tôi sẽ tốt hơn để cậu đi nhiều.”


“Hoắc thiếu! Đánh người không đánh vào mặt, anh không thể công khai sỉ nhục tôi như vậy được, anh đã hỏi cảm nhận của da mặt tôi chưa?!” Âm Thế Hùng cười hi hi pha trò, cố gắng giúp Hoắc Thiệu Hằng vơi bớt phiền muộn.


Hoắc Thiệu Hằng nhếch môi, “Tôi nói sự thật thôi, thời buổi này ngay cả sự thật cũng không thể nói nữa sao?”


“Đương nhiên không thể rồi, chúng ta chỉ có thể nói những lời chính trị chính xác! Còn sự thật là gì? Tôi chưa từng thấy!” Âm Thế Hùng vỗ bàn cười lớn rồi nói: “Sao Giáo sư Hà và Cố Yên Nhiên cũng ở đó, hôm nay đúng là trùng hợp thật.”


“Thật sự rất trùng hợp.” Hoắc Thiệu Hằng lại uống một ngụm Rum, ánh mắt sâu xa u ám, “Niệm Chi nói với tôi, người phụ nữ trên chiếc du thuyền màu xanh là Yamaguchi Yoko, sau đó bởi vì uy hiếp Cố Yên Nhiên nên bị cô ta giết chết. Thi thể bị vứt xuống biển ngay trước mặt cô ấy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom