• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (6 Viewers)

  • Chương 533

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 533 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 533 CỐ CHẤP KHÔNG CHỊU HIỂU RA
Cả một đời Tống Cẩm Ninh đắm chìm trong nghiên cứu khoa học, tình yêu nồng cháy với Hoắc Quan Thần trước kia cũng đã trở thành đám mây qua trời. Hiện giờ, trong lòng bà, trừ nghiên cứu khoa học ra chỉ có đứa con trai Hoắc Thiệu Hằng, vì thế, đối với bà mà nói, hạnh phúc cả đời của con trai là chuyện lớn nhất của đời bà rồi.


“Ai dám?!” Tống Cẩm Ninh bước về phía trước một bước, chỉ vào Hoắc Quan Thần, phẫn nộ nói: “Kẻ nào dám nghĩ như vậy thì kẻ đó mới là kẻ xấu xa bẩn thỉu! Đừng có gán mấy cái suy nghĩ lệch lạc đê tiện không thể nhìn mặt người khác đó của các người lên đầu con trai tôi! Lúc Thiệu Hằng làm người giám hộ của Niệm Chi, Niệm Chi mới mười hai tuổi, nhưng có phải Thiệu Hằng thích con bé từ năm con bé mười hai tuổi đâu! Các người mọc thêm chút đầu óc đi được không?!”


“Bà nói không phải, nhưng nếu có người nói phải thì sao?!” Nhìn người vợ cả đời ở trong tòa tháp ngà, chỉ quanh quẩn giữa đại học, viện nghiên cứu v.v… này của mình, trong đáy mắt Hoắc Quan Thần thoáng lóe lên chút vẻ quyến luyến không nỡ xa rời. Bà ấy mãi mãi vẫn là công chúa, nhưng mình lại không phải là hoàng tử nữa rồi…


“Nếu có người nói xấu con trai, con dâu mình như vậy, người làm cha như ông để làm cái giống gì hả?” Đầu ngón tay Tống Cẩm Ninh đã sắp chọc đến ngực Hoắc Quan Thần luôn rồi, “Ông không đứng ra mà bảo vệ hai đứa chúng nó, còn muốn chọc dao sau lưng chúng nó, ông không phải là người nữa rồi!”


Hoắc Quan Thần bị bà chọc giận đến mức thất khiếu đều xì khói, chỉ cảm thấy không thể nói rõ lý lẽ với Tống Cẩm Ninh nổi. Ông ta bất giác xua tay, nói: “Thôi được rồi, được rồi, chuyện này không phải do bà quản, bà đừng có can thiệp bừa vào.”


“Không do tôi quản?!” Tống Cẩm Ninh lại càng tức giận hơn, “Tôi là mẹ đẻ của Thiệu Hằng, sao lại không do tôi quản nào?! Người làm mẹ như tôi còn không được quản, vậy người làm ba như ông dựa vào cái gì mà đòi quản?!”


Nghe bà nói vậy, Hoắc Quan Thần hơi chột dạ một chút, cố mạnh miệng nói: “… Tôi không lấy thân phận là cha đẻ của nó mà là dùng thân phận Chủ nhiệm Chính trị Bộ Quốc phòng để phản đối.”


“Ái chà, giờ cũng nhớ ra mình là Chủ nhiệm Chính trị Bộ Quốc phòng rồi cơ đấy?!” Tống Cẩm Ninh cười khẩy, “Nhưng người ta đều cho rằng ông lấy thân phận cha đẻ của Thiệu Hằng kia kìa. Vậy thì làm sao bây giờ? Hay là thế này đi, để cho ông càng ‘chí công vô tư’ hơn, chi bằng ông từ bỏ quan hệ cha con với Thiệu Hằng luôn đi. Sau đó, bất kể ông phản đối hay phản đối hay phản đối đối đối thế nào đi nữa, cũng chẳng liên quan quái gì đến mẹ con tôi!”


“Từ bỏ quan hệ cha con ư?! Bà đừng có mơ!” Hoắc Quan Thần đã không có vợ rồi, sao có thể không có cả con trai nữa chứ?! Vả lại, ông ta luôn kỳ vọng rất nhiều ở đứa con trai này, luôn hy vọng nó có thể bước lên vị trí mà cả ông và ông nội của nó không thể bước lên được. Vì thế, ông ta cũng vô cùng lo lắng đến chuyện hôn nhân đại sự của nó.


“Tôi nằm mơ á?! Ha ha, tôi lại cũng muốn để ông xem xem tôi có nằm mơ hay không đấy.” Tống Cẩm Ninh quơ quơ nắm đấm trắng nõn như ngọc của mình trước mặt Hoắc Quan Thần, “Nếu ông tiếp tục phản đối, tôi đảm bảo là ông không còn con trai nữa đâu.”


Hoắc Quan Thần tức nghẹn lời, nhíu mày một lúc, cuối cùng mới lắc đầu nói: “… Nếu như Thiệu Hằng thật sự không nhận cả cha đẻ chỉ vì Cố Niệm Chi, thì tôi sẽ càng phản đối hơn.”


“Dù Thiệu Hằng từ bỏ quan hệ cha con với ông, ông cũng vẫn muốn phản đối ư?”


“Dù Thiệu Hằng từ bỏ quan hệ ba con với tôi, tôi cũng sẽ không đồng ý.” Hoắc Quan Thần nói chắc như đinh đóng cột, “Tôi làm như vậy là vì muốn tốt cho nó, rồi sẽ có ngày nó hiểu ra thôi.”
Tống Cẩm Ninh đã không còn muốn nói chuyện với ông ta nữa. Bà không thể hiểu nổi, vì sao năm xưa mình lại có thể yêu sâu đậm một người như thế này, còn yêu ông ta bao nhiêu năm như vậy…


Bà hít sâu một hơi, cố đè nén sự bực bội trong đáy lòng xuống, khó hiểu hỏi Hoắc Quan Thần: “Chuyện hôn nhân không phải chỉ cần hai người yêu thương nhau là đủ rồi sao? Rốt cuộc ông đang nghĩ gì vậy? Năm xưa khi ông và tôi kết hôn, ông cũng tính đến chuyện tiến thân thuận lợi sao?”


Hoắc Quan Thần lại ngừng thở, vô thức phản bác Tống Cẩm Ninh: “Chúng ta lúc đó đâu có giống chứ?! Khi ấy, chúng ta chẳng là gì cả, đương nhiên chỉ cần đôi bên yêu thương nhau là có thể kết hôn rồi. Thế nhưng, Thiệu Hằng thì khác…”


“Ha ha, có gì mà khác?! Nó quyền cao chức trọng hơn ông thời đó, lẽ nào ngay cả việc cưới cô gái mà mình yêu cũng không được sao? Vậy thì làm Thiếu tướng có ý nghĩa gì?” Tống Cẩm Ninh hừ mũi một cái, “Thôi bỏ đi, nói chuyện với loại người như ông cũng chẳng nói rõ được. Tôi bận rộn nhiều việc, cần quái gì phải đi giảng đạo với ông.”


Hoắc Quan Thần lại tức đến nỗi suýt tắc cơ tim.


Nói xong, Tống Cẩm Ninh lập tức quay người đi ngay.


Bóng người xanh da trời ấy thoáng vụt qua trước mắt Hoắc Quan Thần, chiếc khăn lụa tơ tằm quấn quanh chiếc cổ tuyết trắng bay bay, giống như một đám mây trắng từ bầu trời xanh bay lướt trước mặt ông ta.


Trong lòng Hoắc Quan Thần rung lên, ông ta đưa tay ra nắm lấy cánh tay Tống Cẩm Ninh, thấp giọng nói: “Cẩm Ninh à, bà tới đây chỉ để cãi nhau với tôi thôi sao?”


“Không, tôi không cãi nhau với người khác.” Tống Cẩm Ninh không quay đầu lại, đáp: “Tôi tới để nói lý với ông. Có điều, ông vẫn cố chấp không chịu hiểu, thành ra là tôi lãng phí thời gian rồi… Buông tôi ra.”


Tống Cẩm Ninh dùng sức vùng một cái, rút cánh tay của mình ra khỏi bàn tay của Hoắc Quan Thần rồi sải bước nhanh chân ra khỏi tòa nhà chính của nhà họ Hoắc.


Sau khi bước ra khỏi cánh cổng sắt lớn của khu nhà, Tống Cẩm Ninh quay lại nhìn tòa nhà mà mình đã ở hơn hai mươi năm này, đột nhiên cảm thấy nó vô cùng xa lạ.


Rốt cuộc là mười sáu năm đã thay đổi Hoắc Quan Thần, hay ông ta vốn dĩ là con người như vậy, chỉ có điều năm xưa không có xung đột về lợi ích nên bản tính của ông ta không bị lộ ra ngoài?


Trong đầu Tống Cẩm Ninh vô cùng hỗn loạn, bước chân vội vã, không muốn ngừng lại khu tập thể quân khu này thêm một khắc nào nữa, nhanh chóng quay về phòng thí nghiệm ở Sở Vật lý năng lượng cao của mình.





Sáng sớm, Hoắc Thiệu Hằng vừa họp xong, bước từ trong phòng họp ra ngoài thì Triệu Lương Trạch đã chạy tới, nhỏ giọng nói: “Hoắc thiếu, ba anh đến, đang chờ anh trong phòng họp nhỏ ở bên kia.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn vào lịch trình của mình, hỏi: “Hôm nay tôi còn có cuộc họp nào không?”


“À… Hôm nay thì hết rồi, chỉ có mỗi cuộc họp thường kỳ sáng nay thôi.” Triệu Lương Trạch lúng túng lắc đầu, trong lòng cũng biết là Hoắc Thiệu Hằng muốn mượn cớ để không gặp Hoắc Quan Thần.


Chỉ tiếc là quân hàm và chức vụ của Hoắc Quan Thần đều cao hơn Hoắc Thiệu Hằng cả, nếu ông ta muốn gặp Hoắc Thiệu Hằng thì đều có thể không cần hẹn trước.


Hoắc Thiệu Hằng đưa tài liệu trong tay cho Triệu Lương Trạch cầm về phòng làm việc trước, còn mình thì lạnh mặt đi tới phòng họp nhỏ kia.


“Thiệu Hằng.” Nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng mang vẻ mặt thản nhiên, khí thế hiên ngang bước vào, Hoắc Quan Thần không nhìn ra được là anh đang vui hay không vui.


Ngồi xuống vị trí đối diện với Hoắc Quan Thần, Hoắc Thiệu Hằng vẫn dùng giọng điệu như đang bàn việc công, “Thượng tướng Hoắc, hôm nay ngài tới đây có việc gì không?”


Ngay cả tiếng “ba” cũng không muốn gọi nữa!!! Ngọn lửa trong lòng Hoắc Quan Thần bùng lên. Ông ta vốn định hòa hoãn nói chuyện một chút, nhưng giờ cũng bất chấp cả, vỗ bàn bốp một tiếng, hạ lệnh: “Con lập tức thu hồi báo cáo xin kết hôn về cho ba. Hôn nhân là chuyện lớn, nào phải trò đùa của con!”


Hai tay Hoắc Thiệu Hằng gác lên trên bàn họp, nghiêng đầu nhìn Hoắc Quan Thần nhưng không nói gì. Khuôn mặt tuấn tú góc cạnh sâu thẳm kia đẹp chói mắt nhưng lại cũng như một tác phẩm điêu khắc vậy, bình tĩnh chín chắn đến mức khiến như người ta không hít thở nổi.


Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng khiến cho Hoắc Quan Thần thấy không thoải mái lắm. Ông ta cúi xuống nhấp một ngụm trà, hỏi: “Sao không nói gì? Hay là không có gì để nói?”


Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, thản nhiên nói: “Chẳng có gì để nói cả, không muốn lãng phí thời gian.”


“Thái độ của con như thế là thế nào hả?!” Hoắc Quan Thần đặt mạnh cốc trà xuống, vẻ tức giận trên mặt càng rõ rệt hơn, “Nếu bàn về vai vế, ba là ba đẻ của con. Bàn về quân hàm, ba cao hơn con. Con lại dám ăn nói với ba như thế này à?”


Bất kể là con nói chuyện với ba hay là cấp dưới nói chuyện với cấp trên thì thái độ của Hoắc Thiệu Hằng cũng khiến Hoắc Quan Thần vô cùng bất mãn.


Hoắc Thiệu Hằng vẫn không phản ứng gì, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc mới nói: “Nếu bàn về vai vế, đây là trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt, là nơi làm việc của con, không thể dùng thời gian làm việc để nói việc cá nhân. Nếu bàn về quân hàm thì xin mời Thượng tướng Hoắc nói việc công đi ạ.”


“Ba đang nói việc công với con đấy!” Hoắc Quan Thần sa sầm mặt xuống, “Hôn nhân của con hoàn toàn không phải là việc cá nhân. Con nghe rõ cho ba đây, mau thu hồi báo cáo xin kết hôn của con về!”


“Vậy sao?” Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, “Nếu hôn nhân của con không phải là chuyện cá nhân, vậy thì ba càng không có tư cách để nói với con về chuyện này.”


“Con có ý gì?” Sắc mặt Hoắc Quan Thần biến đổi liên tục. Nhìn đứa con trai nhà mình đã trưởng thành, đôi cánh đã cứng cáp, muốn rời khỏi vòng bảo hộ của mình thế này, trong lòng ông ta dâng lên vô vàn cảm xúc phức tạp.


“Không có ý gì cả. Thượng tướng Quý và các chú các bác khác đều vui vẻ chấp nhận chuyện này, không hiểu vì sao Thượng tướng Hoắc lại muốn phản đối nhỉ?” Năm ngón tay Hoắc Thiệu Hằng nhẹ gõ lên mặt bàn, phát ra những tiếng lốc cốc khiến tâm trạng của Hoắc Quan Thần hơi phiền não rối loạn.
Nếu là người khác tán thành, Hoắc Quan Thần còn có thể nói là do người đó có ý đồ khác, nhưng Thượng tướng Quý thì không thể nào.


Hoắc Thiệu Hằng là do một tay Thượng tướng Quý đề bạt lên, ai cũng biết ông ấy bồi dưỡng Hoắc Thiệu Hằng như người kế nghiệp cho mình vậy.


Nếu Thượng tướng Quý muốn hủy tiền đồ của Hoắc Thiệu Hằng thì thiếu gì cách, không thể dùng vấn đề hôn nhân để gài bẫy nó được.


Hoắc Quan Thần thoáng do dự một chút, nghĩ đến hậu quả mà chuyện này có thể gây ra, cuối cùng vẫn quả quyết lắc đầu: “Ba nói không được là không được. Dù Thượng tướng Quý có đồng ý đi chăng nữa, ba vẫn sẽ phản đối… Thiệu Hằng à, ba làm như vậy là vì muốn tốt cho con thôi. Hiện giờ con bị tình cảm nhan sắc làm mờ tâm trí, không nhìn ra được ý của ba. Chờ đến khi con…”


Hoắc Thiệu Hằng giơ tay lên đè xuống, ngắt lời Hoắc Quan Thần. Sau đó, anh đưa một ngón tay lên, khẽ lắc lắc trước mặt ông ta: “Thưa Thượng tướng Hoắc, ngài không nên dùng cụm từ không chuyên nghiệp lại mang tính chửi bới như ‘tình cảm nhan sắc che mờ tâm trí’ đó trước mặt con.”


“Con đừng có bắt bẻ câu chữ như vậy, con hiểu ý của ba mà.” Hoắc Quan Thần khẽ nhíu mày, thật sự cảm thấy đúng là con trai mình bị mê hoặc rồi, nếu không, một mối quan hệ lợi hại đơn giản như vậy, làm sao nó có thể không nhìn thấu được chứ?


“Quả thật, con không hiểu ý của ba.” Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên như thường, nói: “Chi bằng ba nói rõ hẳn ra đi.”


Hoắc Quan Thần tức nghẹn.


Có một số lời, ông ta có thể nói với Tống Cẩm Ninh nhưng lại không thể nói thẳng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng. Những toan tính riêng đó không thể nói rõ cho đương sự biết được.


“Sao ba không nói thế? Thời gian của con rất đáng quý, nếu không có việc công gì nữa thì con đi trước đây.” Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy, làm tư thế tiễn khách, “Nếu là việc cá nhân, ba có thể chờ cuối tuần con được nghỉ rồi nói sau đi.” Nguồn : ngontinh hay.com


Thấy Hoắc Thiệu Hằng cố chấp không chịu nghe, Hoắc Quan Thần cũng nhìn ra được quyết tâm của anh nên lại càng không thể nhịn nổi nữa.


“Thiệu Hằng, nếu con vẫn cố chấp muốn kết hôn với Cố Niệm Chi thì rất có thể thành tựu mà con cố gắng phấn đấu mười mấy năm qua sẽ tan đi như bọt xà phòng. Thậm chí, con còn có thể bị ép phải chuyển nghề nữa… Con thật sự muốn cái kết quả đó sao?” Hoắc Quan Thần nhìn anh bằng ánh mắt sâu thẳm rồi đứng dậy rời khỏi phòng họp nhỏ.


Ông ta đi lướt qua người Hoắc Thiệu Hằng, khóe mắt nhìn thoáng qua thấy Hoắc Thiệu Hằng vẫn đứng nghiêm nghị ở đó mà không thèm ngoái đầu sang. Ánh mắt của anh bình thản nhìn về phía trước, dáng đứng thẳng tắp như bút đúng tư thế đứng nghiêm trong quân đội.


Trong lòng Hoắc Quan Thần thầm thở dài một hơi rồi ông ta khẽ lắc đầu sải bước rời đi.


Hoắc Quan Thần đi một lúc, Hoắc Thiệu Hằng mới rời khỏi phòng họp nhỏ.


Anh chắp tay sau lưng, chậm rãi quay về phòng làm việc của mình, mở cửa sổ ra, ngắm phong cảnh mùa hạ rực rỡ bên ngoài. Ánh mặt trời chói chang là thế, anh lại chỉ muốn hút một điếu thuốc…





Cố Niệm Chi bận rộn làm bài tập một ngày một đêm, cuối cùng mới làm xong hết nhiệm vụ mà Hà Chi Sơ giao cho từ trước, bao gồm cả nhiệm vụ trợ giảng của cô.


Đến lúc chạng vàng, cô thu dọn đồ đạc, đang định rủ Mã Kỳ Kỳ cùng ra ngoài ăn cơm thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên. Cô moi điện thoại ra nhìn, là Cố Yên Nhiên gọi tới.


“Niệm Chi à, là chị đây. Chị tới đón em đi ăn cơm.” Cố Yên Nhiên nói rất nhanh trong điện thoại, không cho Cố Niệm Chi có đường từ chối: “Chị sắp đến dưới tòa nhà ký túc xá của em rồi, em mau xuống đây đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom