• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (4 Viewers)

  • Chương 535

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 535 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 535 TRỌNG SẮC KHINH BẠN (2)
Nhận được tin nhắn địa chỉ mà Cố Niệm Chi gửi tới, Hoắc Thiệu Hằng thuận tay tra một chút, nhận ra đây là một nhà hàng theo phong cách Nhật Bản ở cách đó không xa.


Cố Yên Nhiên nghe nói là Hoắc Thiệu Hằng gọi đến, lập tức nhiệt tình mời mọc: “Niệm Chi, là anh Hoắc gọi đến à? Em mời anh ấy cùng tới đây đi. Chị gọi nhiều đồ ăn lắm, hai chúng ta ăn không hết được đâu.”


“Dạ? Vậy ạ? Muốn mời anh ấy cùng ăn sao?” Cố Niệm Chi hơi do dự một chút.


“Ừ, tất nhiên rồi. Nói gì thì nói, anh ấy cũng là em rể tương lai của chị còn gì!” Cố Yên Nhiên nháy mắt với Cố Niệm Chi mấy cái, dáng vẻ như thể rất vui mừng vì cô vậy.


Hai chữ “em rể” của Cố Yên Nhiên khiến Cố Niệm Chi cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng lên, làn da trắng nõn nà như sứ bỗng ửng hồng, giống như những cánh đào bay trên nền tuyết trắng, cực kì rung động lòng người.


Cố Yên Nhiên cầm lấy tay cô, khe khẽ nắn bóp, cười nói: “Em gái của chị xinh đẹp thế này, về sau không biết có bao nhiêu chàng trai tài giỏi sáng láng phải quỳ dưới gấu váy của em đây. Anh Hoắc trói mất em sớm như vậy, thật đúng là vừa có phúc vừa có ánh mắt sáng suốt!”


“Chị, chị nói quá rồi!” Bất tri bất giác, Cố Niệm Chi đã bỏ đi chữ “Cố”, gọi thẳng Cố Yên Nhiên là “chị” rồi.


Cố Yên Nhiên mỉm cười, lại rót cho Cố Niệm Chi một ly rượu nữa.


Cố Niệm Chi gọi điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng, nói: “Hoắc thiếu à, anh đã ăn tối chưa? Hay là anh qua đây ăn cùng bọn em luôn?”


Hoắc Thiệu Hằng vốn không hứng thú gì với đồ ăn kiểu Nhật, nhưng vì Cố Niệm Chi ở đó, còn có cả Cố Yên Nhiên nữa, về công hay về tư thì anh cũng nên đi xem thế nào.


“Ừ, anh tới ngay. Em chờ anh nhé.” Nói xong, Hoắc Thiệu Hằng cúp điện thoại, nói với Triệu Lương Trạch: “Gọi Đại Hùng về đi, chúng ta tới nhà hàng Nhật Bản.”





Âm Thế Hùng đã xuống xe trước, vào trong phòng quản lý ký túc xá hỏi gặp Cố Niệm Chi rồi, nhưng chờ một lúc lâu vẫn không thấy Cố Niệm Chi xuống mà người xuống lại là Mã Kỳ Kỳ.


Vừa xuống, cô đã hỏi: “Ai tìm Niệm Chi?”


“Tôi.” Âm Thế Hùng bước tới, nhìn Mã Kỳ Kỳ, hỏi: “Cô là bạn cùng phòng của Niệm Chi à?”


Mã Kỳ Kỳ gật đầu, “Niệm Chi ra ngoài ăn cơm với người nhà của cô ấy rồi, anh là ai? Anh có muốn nhắn lại gì không?” Sau đó, cô lại hỏi: “Anh có số điện thoại của cô ấy không? Hay là anh gọi điện thoại cho cô ấy xem?”


Đương nhiên là Âm Thế Hùng có số điện thoại của Cố Niệm Chi, nhưng anh ta không nghĩ tới việc lúc này Cố Niệm Chi lại không ở trong ký túc xá.


“Người nhà? Niệm Chi lấy đâu ra người nhà?” Âm Thế Hùng lập tức phản ứng kịp, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, “Cô ấy đi bao lâu rồi? Rốt cuộc là đi với ai? Cô có biết không?”
Mã Kỳ Kỳ giật thót mình, cũng định nói ra, nhưng lại nghĩ đến lúc trước Cố Niệm Chi dặn cô giữ bí mật nên cô không biết mình có nên nói hay không nữa, nín nhịn tới đỏ cả mặt.


“Cuối cùng là cô có biết không hả?” Giọng Âm Thế Hùng cao vút lên, sắc mặt càng sa sầm xuống hơn. Cô nhóc này nhìn thì có vẻ thoải mái phóng khoáng, nhưng làm việc cũng kín kẽ quá nhỉ?


“Tôi cũng không rõ lắm, cô ấy nói là vừa xuất hiện thôi…” Trong lòng Mã Kỳ Kỳ thầm cảm thán, Niệm Chi ơi Niệm Chi, tớ chỉ có thể giúp cậu tới đây thôi…


“Vừa xuất hiện ư?” Âm Thế Hùng khẽ nhíu cặp lông mày rậm của mình lại, đang định hỏi tiếp thì lại nghe thấy tiếng của Hoắc Thiệu Hằng truyền ra từ tai nghe bluetooth, “Quay về đi, Niệm Chi không ở đây.”


Âm Thế Hùng lập tức hiểu ra, hẳn là Hoắc Thiệu Hằng đã gọi điện thoại cho Cố Niệm Chi rồi.


Anh ta hậm hực vẫy tay với Mã Kỳ Kỳ vẫn đang ngơ ra không hiểu gì, “Thôi được, tôi biết rồi. Cảm ơn nhé.” Nói xong, anh ta lập tức quay người đi ngay.


Vóc dáng của anh ta rất cao lớn, lúc bước ra ngoài gần như che kín hết cả ánh đèn đường chiếu vào qua cửa. Mã Kỳ Kỳ tò mò nhìn theo bóng lưng anh ta một cái rồi mới quay đi chạy lên lầu.





Âm Thế Hùng quay về trong xe, nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng nói với lái xe Phạm Kiến: “Đi thôi.”


“Đi đâu thế?” Âm Thế Hùng quay lại hỏi Triệu Lương Trạch đang ngồi bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng một câu.


Triệu Lương Trạch đang ôm một chiếc laptop, không ngẩng đầu lên, đáp: “Đến nhà hàng Nhật, Niệm Chi đang ở đó ăn cơm với Cố Yên Nhiên.”


“Thì ra là Cố Yên Nhiên à?” Âm Thế Hùng vỗ bộp vào trán, “Tôi đã bảo mà, vừa rồi bạn cùng phòng của Niệm Chi cứ ấp a ấp úng, nói là Niệm Chi ra ngoài ăn cơm với người nhà rồi. Lúc ấy tôi còn khó hiểu, trừ chúng ta ra, Niệm Chi lấy đâu ra người nhà chứ?”


“Đại Hùng à, mặt mũi của cậu cũng to gớm nhỉ? Cậu mà tính là người nhà gì của Niệm Chi hả?” Triệu Lương Trạch phì cười lắc đầu, “Cố Yên Nhiên mới là người nhà danh chính ngôn thuận của Niệm Chi nhé!”


“Sao tôi lại không được tính là người nhà của Niệm Chi chứ! Tôi chính là ông anh cả bên nhà mẹ đẻ của em ấy đấy nhé!” Âm Thế Hùng gào ầm lên, ra sức vặc lại Triệu Lương Trạch.


“Phì!” Triệu Lương Trạch hừ mũi một tiếng, nhưng không tiếp tục tranh cãi với Âm Thế Hùng nữa, vì anh ta liếc mắt nhìn thoáng thấy Hoắc Thiệu Hằng khẽ day day mi tâm, như thế có nghĩa là không vui rồi.


Âm Thế Hùng quay đầu lại nhìn, thấy Triệu Lương Trạch đánh mắt ra hiệu với mình nên cũng không nói gì nữa, quay đầu lại cầm điện thoại tra địa chỉ.


Đến trước cửa nhà hàng mà Cố Niệm Chi và Cố Yên Nhiên đang ăn cơm, Phạm Kiến dừng xe lại ngay trước cửa, chờ ba người Hoắc Thiệu Hằng, Triệu Lương Trạch, Âm Thế Hùng xuống rồi mới đánh xe vào bãi đỗ xe.


Hoắc Thiệu Hằng đi cùng hai người Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng đến căn phòng VIP mà Cố Niệm Chi và Cố Yên Nhiên đang ngồi.
Nhân viên phục vụ đứng chờ ngoài cửa phòng khẽ kéo cánh cửa giấy ra, khom người nói: “Mời ba vị vào trong.”


Cố Yên Nhiên đã dặn họ trước rồi nên vừa thấy người đến là phục vụ mời vào luôn.


Mấy người Hoắc Thiệu Hằng bước vào trong, nhìn thấy một căn phòng nhã nhặn đậm chất Nhật Bản.


Cố Yên Nhiên không ngờ lại có hẳn ba người tới, cô ta vốn tưởng rằng chỉ có một mình Hoắc Thiệu Hằng thôi.


Cô ta và Cố Niệm Chi ngồi ăn trên một chiếc bàn thấp nhỏ hình vuông. Nếu là hai người ngồi thì đẹp, ba người cũng vẫn ổn, cùng lắm là bốn người, mỗi người một cạnh bàn.


Thế nhưng năm người thì có phần hơi chen chúc.


Cô ta đang định vẫy tay gọi nhân viên phục vụ để đổi một phòng riêng lớn hơn một chút thì Âm Thế Hùng đã giành hỏi trước rồi: “Xin hỏi các cô có căn phòng riêng nào lớn hơn một chút, bình thường hơn một chút không?”


Cố Niệm Chi không nhịn được cười, bước tới vỗ vào cánh tay Âm Thế Hùng, ngẩng đầu nói: “Anh Đại Hùng à, anh muốn phòng to hơn thì em có thể hiểu được, nhưng bình thường là thế quái nào vậy? Ở đây có gì không bình thường đâu?”


Âm Thế Hùng bật cười ha hả, khoác vai cô nói: “Anh không quen ngồi quỳ mà. Ngồi cái tư thế này, cả anh, Tiểu Trạch và Hoắc thiếu đều không nuốt nổi cơm đâu.”


Thật ra Cố Niệm Chi cũng không thích, nhưng cô có thể chịu được, không giống như nhóm Hoắc Thiệu Hằng, đại khái họ cũng chẳng cần phải chịu đựng làm gì.


“Ừ, vậy thì chúng ta đổi phòng khác đi!” Cố Niệm Chi vỗ tay quyết định luôn.


Cố Yên Nhiên chậm rãi đứng dậy, khẽ gật đầu chào Hoắc Thiệu Hằng trước rồi cất tiếng: “Anh Hoắc, rất vui khi được gặp anh.”


Hoắc Thiệu Hằng gật đầu một cái cho qua, “Cô Cố đến lúc nào vậy? Không phải đang ở Barbados xác thực sao?”


“Tôi vừa tới chưa được mấy hôm. Chẳng phải là vì đã xác thực được rồi nên không kịp chờ đợi, chạy tới đây để gặp em gái tôi đó sao?” Cố Yên Nhiên bước đến bên cạnh Cố Niệm Chi, kéo tay cô, một cánh tay khoác lên vai cô, phô bày trọn vẹn tư thế bảo vệ.


Nhân viên phục vụ ngoài cửa đi ra sảnh tìm người quản lý để đổi phòng riêng khác. Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch tươi cười đứng ngoài cửa phòng, vừa canh chừng xung quanh vừa nhìn dáng vẻ rất thú vị của ba người kia.


Một mình Hoắc Thiệu Hằng đứng một bên, trước mặt anh là hai chị em Cố Niệm Chi và Cố Yên Nhiên.


Cố Niệm Chi không nói câu gì, còn Cố Yên Nhiên và Hoắc Thiệu Hằng khách sáo câu qua lời lại.


“… Ồ? Cô cả nhà họ Cố đã chịu tin Niệm Chi là em gái của mình rồi sao?” Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên hỏi, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Cố Yên Nhiên rồi rơi xuống người Cố Niệm Chi.


Cố Niệm Chi lại hơi nghiêng đầu đi, né tránh ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng.
“Bằng chứng xác thực như núi, tôi có muốn không tin cũng không được.” Cố Yên Nhiên hào hứng nói, “Tôi còn chưa cảm ơn anh Hoắc vì đã giúp tôi chăm sóc em gái trong những năm vừa rồi đâu. Hôm nay để tôi mời anh Hoắc, anh Triệu và anh Âm một bữa để cảm ơn trước nhé?”


“Bổn phận của tôi thôi. Cô Cố đừng khách sáo.”


“Chị, rõ ràng chị bảo muốn mời em ăn cơm mà.” Cố Niệm Chi vẫn không nhìn Hoắc Thiệu Hằng, cố ý làm ra vẻ ghen tị lắc lắc cánh tay Cố Yên Nhiên.


“Đương nhiên chủ yếu vẫn là mời em rồi. Hôm nay mời họ là nhân tiện thôi, mời em gái ruột của chị mới là chuyện chính chứ!” Cố Yên Nhiên thuận thế khẽ nhéo cái mũi nhỏ xinh xắn, cao thẳng tắp của Cố Niệm Chi.


Cuối cùng vẫn là chị em, dường như chỉ chớp mắt đã thân mật hẳn lên vậy.


Cố Yên Nhiên nhìn Cố Niệm Chi đang làm mình làm mẩy, rồi lại nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng vẫn đang nhìn chằm chằm, phì cười nói: “Anh Hoắc à, anh và Niệm Chi nhà tôi đã có mối quan hệ như vậy rồi còn gọi tôi là cô cả nhà họ Cố thì có phải hơi xa lạ quá không?”


Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, không đón lời cô ta.


Âm Thế Hùng vội chạy tới ngắt lời: “Bên kia có căn phòng rộng hơn một chút. Chúng ta qua đó đi, họ đã bày biện xong xuôi rồi.”
Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Cố Yên Nhiên khẽ gật đầu, “Ừ, chúng ta qua bên đó thôi.”


Vừa rồi Cố Niệm Chi làm mình làm mẩy ghê quá, giờ nhất thời không thu lại được, cũng không tiện làm nũng với Hoắc Thiệu Hằng trước mặt mọi người, đặc biệt là trước mặt Cố Yên Nhiên. Thế nên, cô không dám nhìn anh, cúi đầu đi theo Cố Yên Nhiên ra ngoài cửa.


Lúc bước qua người Hoắc Thiệu Hằng, cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng cũng đưa tay ra, nắm lấy cánh tay của cô.


Anh không nói gì, nhưng lòng bàn tay nóng rực như lửa khiến phần cánh tay bị nắm lấy của Cố Niệm Chi nóng bừng như thiêu như đốt vậy.


Tim Cố Niệm Chi run lên, bước chân bất giác chậm lại một chút.


Cố Yên Nhiên quay đầu nhìn một cái rồi cười nói: “Chúng tôi sang bên kia trước, hai người từ từ qua sau nhé.” Vừa nói, cô ta vừa quay sang Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng: “Mời hai anh, căn phòng bên kia rộng hơn bên này, cũng có ghế dựa, không cần phải ngồi quỳ để ăn cơm nữa.”


Sau khi Cố Yên Nhiên và Triệu Lương Trạch, Âm Thế Hùng đi rồi, trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi.


Cánh cửa giấy trước mặt khép hờ, bên ngoài hành lang vắng vẻ không một bóng người, nhìn thấy rõ hoa văn màu đậm phong cách Nhật Bản trên bức tường đối diện, còn có cả những chiếc đèn lồng vẽ hình mỹ nữ rất tỉ mỉ chi tiết treo trên hành lang nữa.


Hoắc Thiệu Hằng trầm mặc không nói gì, cánh tay dùng sức kéo cả người Cố Niệm Chi vào trong lòng mình.


Hai cánh tay anh siết chặt lấy cô, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ của Hoắc Thiệu Hằng khe khẽ vang lên bên tai cô: “Em giận à?”


Cố Niệm Chi vốn đã sắp nguôi giận rồi nhưng giờ bị anh hỏi thế này cô lại bất giác thấy tủi thân, vành mắt đỏ hồng cả lên.


Cô hơi vùng vẫy trong vòng tay của Hoắc Thiệu Hằng nhưng không vùng ra được vì anh ôm chặt quá.


“Đợt này anh khá bận rộn…” Sau một lúc lâu im lặng, cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng cũng lên tiếng giải thích một câu.


“Bận đến nỗi không có cả thời gian gọi một cú điện thoại, nhắn một tin nhắn sao?” Rốt cuộc Cố Niệm Chi cũng lên tiếng, giọng nói nhỏ xíu như tiếng mèo con kêu vậy, còn mang theo chút run rẩy.


Có thể nghe ra được là cô đã lấy hết cả dũng khí mới dám nói ra câu này.


Họ chỉ vừa mới bắt đầu yêu nhau thôi mà đã không có khoảnh khắc không thể kiềm chế được tình cảm rồi. Cố Niệm Chi thật sự không thể không nghĩ, sau này hai người ở bên nhau lâu rồi, liệu cô có còn chút sức hấp dẫn nào với anh nữa hay không đây?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom