• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (2 Viewers)

  • Chương 536

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 536 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 536 TRỌNG SẮC KHINH BẠN (3)
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống nhìn cô gái trong lòng mình. Trên làn da trắng nõn mịn màng như sứ ánh lên màu phấn hồng tự nhiên, đôi mắt trong veo như nước, ánh mắt liếc nhìn nhẹ nhàng như làn gió thoảng.


Mỗi một đường nét, mỗi một biểu cảm trên khuôn mặt cô đã sớm khắc vào nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng anh rồi, quen thuộc không gì sánh bằng.


“Sau này nếu có thời gian rảnh, anh sẽ gọi điện thoại cho em.” Hoắc Thiệu Hằng lại nhượng bộ một lần nữa, vì anh vô thức không muốn nhìn thấy dáng vẻ Cố Niệm Chi nhíu mày không vui.


“Anh đã nói thì phải nhớ đấy nhé, không được quên đâu.” Cố Niệm Chi bĩu đôi môi củ ấu đỏ hồng bóng bẩy của mình lên, ngước mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, đáy mắt tràn đầy bóng hình anh, “Em nhìn mấy người bạn học của em yêu xa ấy, họ chỉ hận không thể ở luôn trong điện thoại thôi. Thế mà anh thì mấy ngày liền không thấy đâu, đến một cuộc điện thoại cũng chẳng có.”


Thì ra là nguyên nhân này à?


Hoắc Thiệu Hằng không biết nên khóc hay nên cười.


Làm sao anh có thể giống mấy người bạn học của cô, cả ngày chỉ nấu cháo điện thoại được chứ?


“Ngày nào cũng gọi điện thoại thì không thể được đâu.” Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên nói rồi xoa đầu Cố Niệm Chi, “Có thời gian rảnh, anh sẽ cố gắng thu xếp gọi cho em. Thôi được rồi, đừng giận dỗi nữa, đi ăn cơm thôi.”


Anh rất tự nhiên cầm lấy tay cô, bước ra khỏi căn phòng riêng nhỏ này.


Cố Niệm Chi khẽ thở dài, cảm thấy Hoắc Thiệu Hằng vẫn không hiểu ý của mình.


“Hoắc thiếu à, không phải là em muốn anh ngày nào cũng phải gọi điện thoại cho em.” Cặp lông mày của cô nhíu chặt lại, thần sắc trên khuôn mặt có phần ấm ức rối rắm, “Nhưng khi anh yêu một ai đó, lẽ nào không phải là không kiềm chế được tình cảm của mình, muốn nhìn thấy cô ấy nhiều hơn một chút, muốn nghe giọng nói của cô ấy, thậm chí là muốn dành thời gian để ở bên cô ấy sao?”


Ví dụ như cô chẳng hạn, chỉ hận không thể dính lấy Hoắc Thiệu Hằng mỗi ngày thôi, chỉ tiếc là giờ cô đã không còn nhỏ nữa thôi. Lúc ấy, cô có thể bất chấp tất cả, ngày ngày bám theo Hoắc Thiệu Hằng, làm vật trang sức trên chân của anh ấy.


Nhưng giờ cô đã trưởng thành rồi, nếu làm như vậy nữa sẽ bị người ta chê cười.


Hoắc Thiệu Hằng nhìn Cố Niệm Chi một cái, “Ừ, anh biết rồi.”


Anh vẫn kéo tay cô, cùng cô đi sang căn phòng lớn vừa đổi kia.


Chính giữa căn phòng này được đặt một chiếc bàn dài hình chữ nhật, bên trên bày đủ các món ăn tinh xảo và vài bình rượu nhạt.


Cố Yên Nhiên và Triệu Lương Trạch, Âm Thế Hùng đã ngồi vào bàn, đang trò chuyện rất sôi nổi, vui vẻ.
Họ ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi đang dắt tay nhau đi vào, sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng vẫn như bình thường còn sắc mặt Cố Niệm Chi lại có vẻ không vui lắm.


Có điều, sau khi vào phòng, cô vẫn nhếch khóe môi lên, mang theo nụ cười nhàn nhạt ngồi xuống cạnh Cố Yên Nhiên, đối diện với Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng.


Hoắc Thiệu Hằng biết cô gái nhà mình vẫn còn đang làm mình làm mẩy, anh cũng không để tâm, ngồi xuống phía bên kia của cô.


Lúc này Cố Niệm Chi mới lộ ra chút vui vẻ, cảm xúc u ám dưới đáy mắt không còn rõ ràng như ban nãy nữa.


Hoắc Thiệu Hằng cầm lấy đũa dùng chung, gắp cho Cố Niệm Chi mấy món mà cô thích ăn như tôm tươi chiên tempura, thịt lợn cuộn sốt gừng tươi, còn có cả một miếng bít tết bò Kobe được nướng non mềm nữa, tất cả đặt vào trong chiếc đĩa hình cá chép vờn hoa sen ở trước mặt cô.


Cố Niệm Chi chỉ vào món tôm Bắc Cực chiên tempura ở phía bên kia bàn ăn, nói: “Em muốn ăn cả cái kia nữa.”


Hoắc Thiệu Hằng gắp vài con vào trong chiếc đĩa nhỏ cho cô: “Em ăn ít mấy đồ chiên thôi, không tốt cho sức khỏe.”


Đồ chiên tempura, nghe tên thì hay vậy thôi chứ thật ra cũng chỉ là thực phẩm chiên.


Cố Niệm Chi không thèm để ý đến anh, vui vẻ gắp ăn.


Cố Yên Nhiên thấy vậy vội nói: “Vậy thì ăn ít một chút. Niệm Chi à, anh Hoắc đã nói vậy rồi mà em còn ăn à?”


“Em rất ít khi ăn mấy đồ chiên kiểu này, hôm nay thi thoảng lắm mới ăn một lần cũng không sao đúng không?” Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Thiệu Hằng rồi lại nhìn sang Cố Yên Nhiên, cứ cảm thấy sao cả hai người này đều quản lý cô vậy.


Âm Thế Hùng vội giải vây cho cô, nháy mắt nói: “Thi thoảng ăn một lần đương nhiên là không sao rồi. Vả lại, Niệm Chi của chúng ta xinh đẹp trời sinh, dù có ăn nhiều mấy món chiên xào không tốt đi chăng nữa cũng chẳng thể mọc mụn hoặc tăng cân được đâu mà!”


Thật đúng là, đã không biết nói còn cố mà nói…
Mấy hôm nay Cố Niệm Chi bực bội nóng trong người, quả thật trên trán cũng nổi lên mấy cái mụn con con.


Miếng tôm tươi chiên tempura ngon lành trong miệng chợt thay đổi mùi vị, nhạt như nước ốc. Cô cố gắng hết sức để nuốt nó xuống, nhưng không còn động đến món tempura trong đĩa ăn nữa, chỉ ăn miếng bít tết bò Kobe kia thôi. Hoắc Thiệu Hằng lại gắp cho cô chiếc bánh mochi nhân đậu đỏ, cô mới coi như có chút đệm bụng.


Cố Yên Nhiên nhấp một ngụm rượu, mặt hơi ửng lên, ánh mắt sóng sánh như nước. Thấy Hoắc Thiệu Hằng không ngừng gắp đồ ăn cho Cố Niệm Chi, cô ta cười nói: “Sao anh Hoắc không ăn đi? Không hợp khẩu vị à?”


“Ừ, tôi ăn đây.” Trước mặt Hoắc Thiệu Hằng có một miếng bít tết bò Kobe, anh ăn hai miếng rồi đặt xuống.


Tuy bò Kobe được mệnh danh là thịt bò ngon nhất thế giới nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại cảm thấy không hợp với khẩu vị của mình.


Cố Yên Nhiên lại nói với Cố Niệm Chi: “Niệm Chi à, em cũng là một nửa chủ nhân đấy, đừng có chỉ mải ăn thế. Em cũng phải gắp thức ăn cho anh Hoắc nữa chứ, anh Hoắc đã gắp cho em bao nhiêu rồi còn gì?”


Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên nói: “Sao em lại thành nửa chủ nhân rồi? Chẳng phải hôm nay em cũng là khách sao? Chị, chính chị nói hôm nay chị chủ trì mời em ăn cơm mà?”


“Nhưng em là em gái chị còn gì, đương nhiên cũng tính là nửa chủ nhân chứ sao?” Cố Yên Nhiên nói rồi dùng đũa dùng chung gắp cho Hoắc Thiệu Hằng thêm một miếng bít tết bò Kobe nữa, “Đồ ăn còn nóng, mọi người mau ăn đi, để nguội mất ngon.”


“Cảm ơn.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, cầm dao ăn cắt miếng bít tết thành từng miếng nhỏ, chậm rãi ăn từng miếng một.


Cố Niệm Chi bật cười, nói: “Đều là người quen cả, chị ơi, chị cũng đừng có gọi anh Hoắc anh Hoắc mãi thế nữa, nghe xa lạ quá đi mất.”


“Ừ ừ, vậy chị cũng gọi Hoắc thiếu giống em nhé.” Cố Yên Nhiên rất nghe lời, lập tức thay đổi cách xưng hô.


Gọi Hoắc thiếu dù sao cũng gần gũi hơn anh Hoắc rất nhiều, nhưng cũng không coi là quá thân mật, vì mọi người đều gọi như vậy.


Cố Niệm Chi rất hài lòng với phản ứng của Cố Yên Nhiên, cô cười tươi nhìn cô ta một cái rồi bắt đầu ăn bánh mochi.


Hoắc Thiệu Hằng ăn được một nửa thì chuông điện thoại vang lên.
Vietwriter.vn
Anh trượt màn hình ra nhìn, đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại” sau đó rời khỏi phòng riêng.


Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng lập tức đặt đũa xuống đi ra ngoài theo.


Trong căn phòng riêng chỉ còn lại hai chị em Cố Niệm Chi và Cố Yên Nhiên.


Cố Yên Nhiên nhẹ nhàng khuyên nhủ Cố Niệm Chi: “Niệm Chi này, em và Hoắc thiếu đang cãi nhau à? Em đừng cáu gắt quá như thế…”


“Dạ? Đâu có ạ…” Cố Niệm Chi hơi chột dạ, ánh mắt liếc đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Yên Nhiên.
“Lại còn nói không có nữa. Nhìn mặt em đầy vẻ chột dạ kia kìa!” Cố Yên Nhiên vừa bực vừa buồn cười, cầm ly rượu thất thần mất một lúc mới nói: “Niệm Chi à, Hoắc thiếu thật sự là một người đàn ông tốt, em nhất định phải nắm chắc lấy anh ấy. Trong hai chị em chúng ta, ít ra cũng phải có một người hạnh phúc.”


Cố Niệm Chi nghe mà chẳng hiểu ra sao, quay đầu sang nhìn Cố Yên Nhiên, hỏi: “Chị, chị đang nói gì vậy ạ? Em không hiểu.”


“Em vẫn còn nhỏ, sau này em sẽ hiểu thôi.” Cố Yên Nhiên uống cạn rượu trong ly, “Không dễ gì gặp được một người đàn ông tốt đâu, một khi gặp được thì tuyệt đối đừng buông tay.”


Cố Niệm Chi lại càng chột dạ hơn, vừa rót rượu cho Cố Yên Nhiên vừa trêu chọc: “Chị em làm sao thế này? Chị uống say rồi à? Rượu vào lời ra phải không?!”


“Đâu có, chị có say đâu.” Cố Yên Nhiên chăm chú nhìn Cố Niệm Chi. Cô ta đưa một ngón tay ra đỡ cằm cô lên, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của cô một lúc rồi thở dài nói: “Xinh đẹp thật đấy. Niệm Chi ơi, đúng là em càng lớn càng xinh đẹp.”


“Đúng thế, mọi người đều nói vậy. Em thật sự không biết hồi nhỏ em xấu đến mức nào nữa!” Cố Niệm Chi làm ra vẻ vô cùng hí hửng. Cố Yên Nhiên bật cười, lấy một tấm ảnh từ trong túi áo ra, đưa cho cô, nói: “Đây này, em tự xem em hồi còn nhỏ đi.”


Cố Niệm Chi đón lấy xem.


Đó là một bức ảnh cả nhà.


Một người đàn ông nhã nhặn lịch lãm và một người phụ nữ dịu dàng trầm tĩnh ngồi chính giữa, hai bên của bọn họ có hai bé gái đang đứng. Đứa bé gái lớn một chút khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, đứa bé gái nhỏ hơn thì tầm mười một tuổi gì đó.


Bé gái lớn kia chắc chắn là Cố Yên Nhiên, vì dáng vẻ hiện giờ của cô ta không khác nhiều so với hồi mười sáu mười bảy tuổi. Nhưng cô bé nhỏ hơn kia thì rõ ràng phải là Cố Niệm Chi của bảy năm trước.


Nhìn cô bé trong tấm ảnh này giống hệt với tấm ảnh cô ôm búp bê mà cô có, Cố Niệm Chi lập tức ngồi thẳng người dậy, trợn tròn hai mắt, kích động hỏi: “Đây… đây là cả nhà mình ạ?”


“Đúng vậy.” Cố Yên Nhiên khó hiểu nhìn cô một cái, thận trọng hỏi: “Đây là ba mẹ. Còn nữa, Niệm Chi à, em nhìn xem, dáng vẻ của chị chẳng thay đổi gì mấy, nhưng sao lúc trước em gặp chị lại không nhận chị? Có phải em có nỗi khổ tâm gì không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom