• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (3 Viewers)

  • Chương 547

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 547 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 547 CHỐNG ĐỐI
Thời điểm đột nhiên nhìn thấy Cố Yên Nhiên, Cố Niệm Chi không khỏi nhìn lên số tầng thang máy. Không sai, đúng là tầng mười tám mà?


Ở đây cứ một tầng thang máy là một căn hộ, sao lại có người khác ở tầng này được?


Nhìn thấy Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng ở trong thang máy, vẻ mặt Cố Yên Nhiên như trút được gánh nặng vậy. Cô ta vội nói: “Anh Hoắc, căn hộ này là của anh ư? Tốt quá, cuối cùng tôi cũng đợi được người tới, đội quản lý tòa nhà này hố chết tôi rồi!”


Cố Niệm Chi cạn lời.


Rõ ràng căn hộ này là của cô, Cố Yên Nhiên lại nghiễm nhiên cho là của Hoắc Thiệu Hằng ư?


Thôi được, đúng là Hoắc Thiệu Hằng bỏ tiền mua, nhưng mà bây giờ đã đứng tên cô rồi.


Nghĩ vậy nhưng Cố Niệm Chi không cố tình sửa lại cách nói của Cố Yên Nhiên. Cô đi từ trong thang máy ra, cũng rất kinh ngạc hỏi: “Chị à, sao chị lại ở đây? Chị lên bằng cách nào vậy ạ?”


Hoắc Thiệu Hằng bước ra ngay sau Cố Niệm Chi. Thấy cô không sửa lại cách nói của Cố Yên Nhiên, anh nhìn thoáng qua cô một cái, cũng không nói lời nào.


Cố Yên Nhiên nhìn sang phía Cố Niệm Chi, đưa tay gạt nhẹ tóc mái thưa trên trán, nói với vẻ khó xử: “Còn lên bằng cách nào nữa? Đương nhiên là đi thang máy lên rồi.” Nói xong, cô ta lấy thẻ vào căn hộ cho Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng nhìn, “Hai người nhìn mà xem, đây là thẻ vào căn hộ của tôi, rõ ràng là tôi mua căn hộ tầng mười chín, nhưng tay quản lý khu nhà đáng chết này lại cho tôi lên tầng mười tám! Dù tôi ấn kiểu gì nó cũng chỉ lên đến chỗ này, tôi đang định xuống tìm tay quản lý khu nhà để hỏi cho rõ ràng đây!”


“Hả? Chị, chị cũng mua căn hộ ở đây ư?” Cố Niệm Chi càng kinh ngạc hơn, đầu lông mày nhếch nhẹ gần như không thể nhìn ra, “Sao chị lại nghĩ đến việc mua căn hộ ở đây vậy ạ?”


“À, chị có một căn biệt thự ở ngoại thành mua năm ngoái. Bây giờ thì vì ba đã tới Đế Đô, và em cũng tìm được rồi đó, nên chị muốn mua một căn hộ trong thành phố gần chỗ em, gia đình chúng ta ở gần nhau còn thường xuyên tụ họp một chút chứ.” Nói xong, Cố Yên Nhiên cười cong cong khóe mắt, “Không ngờ lại là hàng xóm sát tầng của anh Hoắc.”


Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới mỉm cười nói: “Đây không phải là nhà của tôi.” Anh quay đầu nhìn Cố Niệm Chi, trong đôi mắt đen sâu thẳm thoáng lóe lên chút tình cảm dịu dàng, “Là của Niệm Chi. Chị em hai người quả là có duyên thật đấy…”


Giờ thì đến phiên Cố Yên Nhiên kinh ngạc. Cô ta nhìn Cố Niệm Chi, rồi lại nhìn Hoắc Thiệu Hằng, sau đó mới nói: “Căn hộ này là của Niệm Chi thật ư?”


“Ừ, chính xác là của cô ấy.” Hoắc Thiệu Hằng ôm bả vai Cố Niệm Chi, khách sáo nói với Cố Yên Nhiên: “Niệm Chi còn trẻ, cô Cố là chị gái, sau này mong cô bao dung hơn nhé. Chúng tôi không quấy rầy cô Cố đi tìm quản lý khu nhà để nói chuyện nữa.”


Anh dẫn Cố Niệm Chi đi về phía cửa phòng. Cố Yên Nhiên quay đầu nhìn bọn họ một cái rồi mỉm cười vẫy tay với Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, chị đi trước đã, chúng ta là hàng xóm rồi, sau này chị sẽ thường xuyên đến thăm em.” Nói xong, cô ta đi vào thang máy để xuống dưới.


Hoắc Thiệu Hằng lấy thẻ từ mở cửa ra, quẹt để vào trong.
Cố Niệm Chi đi bên cạnh vẫn còn lẩm bẩm: “Quản lý khu nhà cái kiểu gì vậy! Còn gì là riêng tư nữa? Trừ tiền! Nhất định phải trừ tiền!”


Hai người đi vào phòng, Hoắc Thiệu Hằng nhìn xung quanh một vòng trước, rồi lại kiểm tra camera trong phòng một chút, phát hiện ra đúng là Cố Yên Nhiên chỉ đứng ở cửa thang máy chứ không thử mở cửa phòng bọn họ, đương nhiên cũng không có ai vào trong cả.


Trên camera thì tất cả đều bình thường.


Cố Niệm Chi thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói: “Nhưng mà cũng trùng hợp thật đấy, sao lại mua ngay ở phía trên chúng ta nhỉ?”


Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà có treo đèn chùm một chút. Cứ nghĩ đến việc sau này Cố Yên Nhiên sẽ đi đi lại lại ở ngay trên đỉnh đầu mình, cô lại cảm thấy hơi kỳ quặc.


Hoắc Thiệu Hằng đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh tìm một lon bia, giật nắp uống một hơi, cũng ngước mắt nhìn trần nhà rồi trầm ngâm nói: “Hai ngày nữa anh ra nước ngoài rồi, trong thời gian này em đừng đến đây ở, khi nào rảnh thì đến doanh trại đi.”


Mặc dù Cố Niệm Chi thấy không thoải mái, nhưng cũng không nghĩ đến việc không đến nữa.


Căn hộ này đã được cô chăm chút bày biện sắp xếp từng chút một, được cô xem như một ngôi nhà khác của mình rồi, sao có thể nói không đến là không đến được chứ?


Hơn nữa cô và Cố Yên Nhiên có chung một người ba, vốn là mối quan hệ mật thiết không thể tách bạch rõ ràng được.


“Sau này ba em tỉnh lại có lẽ sẽ ở tầng trên, đến lúc đó cùng chăm sóc cũng tiện hơn một chút.” Cố Niệm Chi cũng đi theo, lấy từ trong tủ lạnh một chai sinh tố dừa, mở ra uống một ngụm.


Dòng nước hoa quả thơm ngọt mát lạnh chảy theo thực quản vào trong bụng khiến tâm trạng của cô khá hơn nhiều.


Nghĩ tới Cố Tường Văn, Hoắc Thiệu Hằng gật đầu như có điều suy tư, “Có lẽ ba em sẽ không tỉnh lại được trong khoảng thời gian này đâu. Em thường xuyên đến chỗ Trần Liệt thăm ông ấy, nói chuyện với ông ấy, nói không chừng ông ấy sẽ khỏi nhanh hơn đấy.”


“Thế ạ? Tình hình của ông ấy thế nào ạ?” Cố Niệm Chi bỏ nước dừa chưa uống hết vào lại trong tủ lạnh, nhìn chằm chằm lon bia trong tay Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, anh thích hãng bia này sao? Uống có ngon không ạ?”


Hoắc Thiệu Hằng giơ tay ném lon bia vào thùng rác, nói: “Cũng được, nhưng em không được uống. Em nhớ cho kĩ, chưa đến hai mươi hai tuổi thì không được uống rượu đâu đấy.”


“Trong quán bar mười tám tuổi là có thể mua rượu rồi mà.” Cố Niệm Chi bất mãn, “Sao em lại phải chờ đến hai mươi hai tuổi?”


“Đúng là có bản lĩnh rồi đấy.” Hoắc Thiệu Hằng quay người lại, hai cánh tay vòng qua eo Cố Niệm Chi, “Dám chống đối cả anh cơ à?”


“Không dám, em không dám… chỉ có Hoắc thiếu chống đối em thôi, chứ em nào dám chống đối Hoắc thiếu!” Cố Niệm Chi dựa vào trong ngực anh, biếng nhác nói.
Lồng ngực Hoắc Thiệu Hằng vừa ấm áp lại vừa có cảm giác an toàn, là vị trí mà Cố Niệm Chi thích nhất.


Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng nhếch lên, anh cúi đầu nói nhỏ bên tai Cố Niệm Chi: “Chính xác, chỉ có anh được ‘chống đối’ em thôi… Có muốn ‘chống đối’ thêm vài lần không?”


Cố Niệm Chi im bặt.


Cô nhanh chóng hiểu ý của Hoắc Thiệu Hằng, liền ngẩng đầu lên, má ửng đỏ, đôi mắt đầy sức sống, đẩy Hoắc Thiệu Hằng một cái, nghiến răng nói: “Không ngờ Hoắc thiếu là người như vậy đấy!”


“Còn nhiều việc em không ngờ lắm… Nào nào, để anh cho em thấy vài việc em không ngờ nhé…” Hai tay Hoắc Thiệu Hằng dùng sức, bế ngang Cố Niệm Chi lên, bước vào phòng ngủ.


Lại là một đêm giông tố bão bùng, gió táp mưa sa dập nát hoa hải đường.


Ngày hôm sau, khi Cố Niệm Chi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trong lồng ngực Hoắc Thiệu Hằng, đầu gối lên vai anh, một cái chân dài của Hoắc Thiệu Hằng đang gác lên lưng cô, cuộn vòng cô thật chặt. Thảo nào mà đêm qua cô cảm thấy trên người rất nặng, bị đè đến mức không thở nổi…


Cô lặng lẽ ngước mắt lên, lại trông thấy Hoắc Thiệu Hằng đang im lặng nhìn mình.


Con ngươi của anh đen như viên ngọc, ánh sáng tập trung bên trong nhìn giống như ngọc trai đen thượng hạng, con ngươi vừa khẽ chuyển động là lập tức có ánh sáng chói tỏa ra.


Cố Niệm Chi như bị mê hoặc ôm lấy đầu anh, thăm dò lên phía trên, thành kính hôn lên mắt anh.


Thời khắc cô chạm vào, Hoắc Thiệu Hằng đã nhắm mắt lại, để mặc cô hôn lên mí mắt của mình.


Nụ hôn của Cố Niệm Chi vừa liên tục vừa nóng bỏng, giống như ánh sao phản chiếu trong hồ nước. Gió nhẹ vừa lướt qua một cái, ánh sao trong hồ liền dập dờn.


Tim của anh cũng rạo rực theo nụ hôn này.


Đợi cô hôn xong, anh mới dịu dàng ôm lấy cô, cằm trượt lên trượt xuống trên gò má láng mịn của cô.


Sau một đêm nghỉ ngơi, râu đen lấm tấm vừa xuất hiện trên cằm anh đâm vào da Cố Niệm Chi làm cô cười khanh khách, liên tục tránh né, chui ra chui vào cái chăn.


Lúc sáng sớm mới tỉnh dậy là thời điểm hormone đàn ông mạnh nhất, Hoắc Thiệu Hằng cũng không phải là ngoại lệ, một khi người kiêng khem nhiều năm bắt đầu “ăn mặn”, bên cạnh lại là người con gái mình thích thì cần gì phải nhịn nữa?


Thế là Cố Niệm Chi phát hiện cô càng trốn tránh thì càng bị cưỡng ép gắt gao hơn… Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn


Lần này thời gian của Hoắc Thiệu Hằng vô cùng lâu, đến lúc cuối Cố Niệm Chi gần như phải khóc lóc cầu xin anh, anh mới buông tha cho cô…
Xong xuôi mọi chuyện, Hoắc Thiệu Hằng vô cùng thoải mái sung sướng vào phòng tắm tắm gội sạch sẽ, sau đó ra phòng bếp làm đồ ăn sáng.


Cố Niệm Chi ngâm mình trong phòng tắm mãi một lúc lâu mới vịn eo đi ra.


Lần này thật sự quá mức rồi, nhưng nghĩ Hoắc Thiệu Hằng sắp ra nước ngoài làm nhiệm vụ, trong thời gian này bọn họ sẽ không có bất kì liên hệ gì, cũng không biết lúc nào anh sẽ trở về, Cố Niệm Chi lại thấy bình thường trở lại.


Làm người thân của quân nhân thì thỉnh thoảng lại phải xa cách hai nơi, cô đã sớm chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.


Thế nên, sự nhiệt tình của Hoắc Thiệu Hằng từ hôm qua đến hôm nay có thể lý giải là anh cũng không nỡ rời xa cô phải không?


Cố Niệm Chi vừa tự ảo tưởng, vừa xoa mỹ phẩm dưỡng da lên mặt.


Ở trong gương, nhìn cô môi đỏ răng trắng, đôi mắt long lanh nước, thật sự nhìn không ra dáng vẻ “tình dục quá độ”.


Ngoại trừ cái lưng đang đau ê ẩm này…


Hoắc Thiệu Hằng đi vào, thấy Cố Niệm Chi ngồi trước bàn trang điểm thỉnh thoảng lại xoa lưng, ánh mắt anh hơi dao động. Anh đi tới dùng bàn tay to xoa lưng cho cô, “Sao thế? Lưng khó chịu à?”


“Không phải đều tại anh à!” Cố Niệm Chi quay đầu lại, trách Hoắc Thiệu Hằng, “Lưng sắp bị anh bẻ gãy rồi đây này.”


Eo của Cố Niệm Chi rất nhỏ, Hoắc Thiệu Hằng đã dùng tay ước lượng áng chừng nhiều lần, đúng thật là không đủ một nắm tay. Nó giống như cây bồ liễu nhưng lại vô cùng dẻo dai, khi mềm đến cực điểm thì lại trở nên cứng rắn, gần giống với tính cách của cô.


Hoắc Thiệu Hằng hôn nhẹ lên tóc cô, “Để anh massage cho em nhé.”


Bàn tay to của anh bóp nhẹ mấy cái, Cố Niệm Chi cảm thấy vừa ngứa vừa tê, vội cười đẩy anh ra: “Không dám nhờ ngài Thiếu tướng làm thợ đấm bóp đâu, em không có phúc, không nhận nổi.”


“Ai nói thế? Em là người có phúc lớn đấy chứ.” Hoắc Thiệu Hằng ôm lấy cô, còn mình thì ngồi trên ghế mềm trước bàn trang điểm của Cố Niệm Chi, để Cố Niệm Chi ngồi trên đùi mình, “Hôm nay em muốn đi đâu chơi? Anh đi với em.”


“Thật sao?” Cố Niệm Chi ngạc nhiên, vui mừng quay đầu lại, “Cả ngày luôn ạ?!”


Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ đeo tay một chút, “Mười hai tiếng thì lúc nào cũng có.”


Thời gian của anh thật sự được tính theo giờ, theo phút.


Cố Niệm Chi đã rất thỏa mãn rồi, liền ôm anh hôn nhẹ, “Anh đi tự học cùng em được không?”


Hoắc Thiệu Hằng nghẹn lời.


“Không đồng ý sao?” Cố Niệm Chi khẽ chớp mắt nhìn, hàng mi dài giống hai cái quạt nhỏ, khoảng cách giữa họ gần như vậy làm Hoắc Thiệu Hằng gần như có thể cảm nhận được hai cái quạt đang lướt qua trước mặt mình, nhẹ nhàng như cánh bướm vậy.


“Chỉ cần anh đi tự học với em thôi ư?” Hoắc Thiệu Hằng hỏi lại một tiếng, “Hiếm lắm anh mới có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy đấy.”


“Vâng.” Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, vẻ mặt hơi tủi thân: “Trước đây khi ở trường, nhìn thấy từng đôi từng cặp mấy bạn ấy đi tự học với nhau, bạn nam còn giúp bạn nữ chiếm chỗ nữa, em đã rất hâm mộ, rất muốn có bạn trai đi cùng em như vậy. Nhưng mà từ trước tới nay chưa từng có người đi tự học cùng em…”


“Không phải trước đây Mai Hạ Văn từng tự học cùng em sao?” Hoắc Thiệu Hằng tỉnh bơ vạch ra sơ hở trong lời nói của Cố Niệm Chi.


Cố Niệm Chi hơi thẹn quá hóa giận, đưa tay che kín đôi mắt đen giống như nhìn thấy hết tất cả của anh, nghiến răng nói: “Em nói không có là không có! Mai Hạ Văn không tính, đấy là… đấy là bạn học bình thường!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom