• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (3 Viewers)

  • Chương 549

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 549 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 549 TIẾNG NÓI CHUNG
Cố Niệm Chi cầm điện thoại, tựa đầu vào cửa sổ xe, nụ cười trên mặt sáng rực động lòng người. Cô vừa liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng đang nhìn thẳng lái xe, vừa nói với Cố Yên Nhiên ở đầu dây bên kia: “Chị à, Hoắc thiếu không phải loại người như vậy đâu. Anh ấy đã nói muốn cưới em mà.”


Cố Yên Nhiên cười hai tiếng, “Niệm Chi ơi là Niệm Chi, lời chót lưỡi đầu môi của đàn ông chỉ nghe thôi là được rồi. Anh ta nói kết hôn nhưng đến cùng cũng vẫn chưa kết hôn, đúng không?”


Cố Niệm Chi nghẹn lời, nhìn Hoắc Thiệu Hằng một chút, vốn muốn nói Hoắc Thiệu Hằng đã xin phép kết hôn rồi, nhưng nghĩ đến ngay cả Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cũng không biết việc Hoắc Thiệu Hằng nộp báo cáo nên cô không nói, chỉ liên tục nhấn mạnh: “Hoắc thiếu đối với em là thật lòng. Nhưng cảm ơn chị, em sẽ ghi nhớ lời chị.”


Mặc dù lời nói của Cố Yên Nhiên không dễ nghe, nhưng Cố Niệm Chi biết cũng vì tốt cho cô, những lời không dễ nghe này chắc chỉ có người nhà mới nói thôi nhỉ?


Đương nhiên chính cô đã sớm ý thức được vấn đề này, cũng đã sớm lặng lẽ bắt đầu chuẩn bị để tự lập rồi.


Cô vẫn ghi nhớ trong lòng tất cả những gì Hoắc Thiệu Hằng làm cho cô, không cảm thấy anh đang thương hại hay bố thí cho cô.


Cố Yên Nhiên thấy Cố Niệm Chi nghe lời, khẽ gật đầu, “Thôi được rồi, em đến trường đi.” Cô ta hơi dừng lại, rồi lại hỏi tiếp: “Cuối tuần sau về à? Hay là chị đi đón em nhé?” Nói xong, cô ta chợt nhớ tới Cố Tường Văn, lập tức nói với Cố Niệm Chi: “Đúng rồi, hai ngày nữa chị muốn đi thăm ba một chút, em có muốn đi không?”


Cố Niệm Chi liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái, thấy anh không phản đối, bèn khẽ gật đầu, “Vâng chị, khi nào chị đi thăm ba thì nói với em một tiếng, chúng ta cùng đi.”


Cố Tường Văn, ba của họ đang ở chỗ của Trần Liệt. Nếu không có Cố Niệm Chi thì đại khái Cố Yên Nhiên sẽ không thể gặp được.


Cố Niệm Chi cho rằng Cố Tường Văn cũng là ba của Cố Yên Nhiên, họ đã đến Đế quốc Hoa Hạ rồi, chẳng lẽ còn muốn ngăn cản ba con người ta gặp mặt sao?


Lúc này Cố Yên Nhiên mới thỏa mãn, động viên Niệm Chi hai câu rồi mới tắt điện thoại.


Cô ta cầm điện thoại thơ thẩn đứng trước cửa sổ sát đất một lúc, ánh mắt xuyên qua cửa sổ sát đất trong suốt nhìn xuống con đường cao tốc giống một cái dây bằng ngọc ở đằng xa.


Cô ta híp mắt nhìn dòng xe qua lại trên đường cao tốc, như là muốn nhìn cho rõ xe nào là xe Cố Niệm Chi đang ngồi…


Không lâu sau, chuông điện thoại của cô ta vang lên, là một số lạ. Cô ta hơi nghi hoặc nhận cuộc gọi, nói “Hello” một tiếng,


Đầu dây bên kia không có ai nói gì, nhưng có thể nghe thấy tiếng thở mạnh rõ ràng của một người đàn ông.


Trái tim Cố Yên Nhiên khẽ run lên, quả nhiên là người mà cô ta rất quen thuộc.


Người kia nói, “Yên Nhiên, em muốn tránh mặt tôi tới khi nào nữa? Em cho rằng kết thúc tất cả mọi việc ở Barbados thì tôi sẽ không tìm được em sao?”


Là Dạ Huyền.


Cố Yên Nhiên giật nẩy mình, cầm điện thoại dựa vào cái ghế quý phi cạnh cửa sổ sát đất, chậm rãi hỏi: “Dạ Huyền à? Sao anh biết số điện thoại này của tôi?”
Đây chính là số điện thoại cô ta đăng ký sau khi đến Đế quốc Hoa Hạ.


“Việc này có gì khó đâu? Tôi không chỉ biết số điện thoại của em, mà còn biết bây giờ em đang ở đâu đấy.” Tiếng cười của Dạ Huyền rất trầm thấp, “Cô chủ nhỏ của tôi ơi, em ở tầng mười chín đúng không? À, em cúi đầu nhìn xuống dưới xem, tôi đứng ngay ở dưới tòa nhà chung cư của em đấy. Sao nào? Cho tôi lên nhé?”


Cố Yên Nhiên nhảy bật dậy từ cái ghế quý phi, đi ra phía trước cửa sổ sát đất nhìn xuống.


Tiếc là ở trên tầng mười chín thì tất cả mọi thứ ở dưới đất đều như con kiến, không cầm ống nhòm thì căn bản không nhìn rõ được.


Cố Yên Nhiên suy nghĩ một chút rồi đi vào phòng lấy ống nhòm, ra ban công nhìn xuống.


Ở tầng dưới chung cư, một người đàn ông cao to đeo kính râm, mặc đồ thể thao rộng rãi đang giơ tay vẫy cô ta.


Đúng là Dạ Huyền thật.


Cố Yên Nhiên không nén được sự kinh ngạc.


Anh chàng Dạ Huyền này không chỉ có thể tìm được số điện thoại của cô ta, mà đến cả nhà cô ta mới mua cũng biết, thật không thể tin được…


Đột nhiên Cố Yên Nhiên cảm thấy rất hứng thú với anh ta.


Cô ta ở ngoài ban công nhìn một lúc, cuối cùng khẽ gật đầu, “Anh vào thang máy đi, tôi cho anh lên.”


Không lâu sau, Dạ Huyền đã lên đến căn hộ của Cố Yên Nhiên.


Vừa mở cửa ra, anh ta liền ôm lấy Cố Yên Nhiên, ép cô ta vào tường rồi hôn mãnh liệt.


Cố Yên Nhiên vùng vẫy một lúc, cuối cùng cũng bị anh ta hôn đến mức mềm nhũn cả người…


Cô ta không biết hai người quấn lấy nhau thế nào, cuối cùng lại lăn lên giường.


Đến lúc kết thúc cuối cùng, cô ta đã gần như ngất đi.


Dạ Huyền đứng dậy, cầm quần áo ra phòng tắm tắm rửa, Cố Yên Nhiên mặc váy ngủ vào, ngồi dựa vào thành giường, im lặng nghĩ ngợi một lúc, sau đó cũng đi tới cửa phòng tắm.


Cửa không khóa, Cố Yên Nhiên đẩy cửa phòng tắm, tiếng vòi sen bên trong ngừng lại.


“Sao thế?” Dạ Huyền kéo rèm phòng tắm ra, để lộ cơ thể màu đồng tám múi săn chắc, khỏa thân tự nhiên như không trước mặt Cố Yên Nhiên.


Cố Yên Nhiên suy tư nhìn anh ta, đột nhiên hỏi: “Rốt cuộc anh tìm tôi bằng cách nào?”


Rõ ràng là cô ta đã cắt đứt liên hệ với anh ta, ngay cả người bên cạnh cô ta cũng không biết số điện thoại riêng kia của cô ta cơ mà.


Làm thế nào Dạ Huyền biết được?


“Thật sự muốn biết ư?” Dạ Huyền buộc khăn tắm ngang eo đi ra, đưa tay nâng cằm cô ta, ánh mắt vừa hoang dại vừa có cảm giác lấn áp, “Hôn tôi một cái đi, tôi sẽ nói cho em biết.”


Cố Yên Nhiên không chút do dự nhón chân hôn anh ta một cái.
Dạ Huyền thỏa mãn hôn lại cô ta một cái rồi nhỏ giọng nói bên tai cô ta: “Yên Nhiên à, em chưa bao giờ hỏi tôi học nội trú nhiều năm như vậy ở Mỹ là học chuyên ngành gì đúng không?”


Cố Yên Nhiên im lặng.


Quả thật là cô ta không rõ lắm.


Cố Yên Nhiên không có nhiều hứng thú tìm hiểu một đứa trẻ mồ côi được gia đình họ giúp đỡ.


“Tôi có một biệt danh trên mạng là Max.” Dạ Huyền đứng thẳng người lên, vẻ mặt có chút tà ác, “Em thử tìm kiếm Max web chìm sẽ biết ngay tôi là ai.”


Cố Yên Nhiên giật mình, “Web chìm ư?”


Có thể biết web chìm, hơn nữa còn có tiếng tăm nhất định trong web chìm thì không phải người bình thường.


Niềm hứng thú của Cố Yên Nhiên đối với anh ta bỗng tăng vọt, “Anh còn có bản lĩnh này sao? Sao trước đây không nói với tôi?”


Dạ Huyền nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, “Trước kia em không cần, bây giờ em cần.”


Cho nên tôi đã đến bên cạnh em.


Cố Yên Nhiên không lo dính lấy anh ta nữa, mà cầm điện thoại quay người trở lại phòng ngủ, bắt đầu tìm kiếm “Max web chìm” trên mạng. Kết quả làm cô ta thật sự kinh ngạc đến mức muốn rớt cả hàm.


Hóa ra Max là một hacker mới nổi ở mảng web chìm. Anh ta hành động một mình, không dính dáng với thế lực nào, nhưng chỗ nào có chuyện thì anh ta đều phải chen một chân vào.


Giống như quả cân cuối cùng trên cán cân Thiên Bình vậy, chỉ cần anh ta nghiêng về bên nào thì bên đấy sẽ thắng.


Thấy vậy, Cố Yên Nhiên không nói nên lời, cầm điện thoại áp vào ngực. Cô ta thầm nghĩ, kỹ năng máy tính của người này đúng là khó lường, thảo nào có thể tìm được số điện thoại và chỗ ở mới của cô ta dễ như trở bàn tay vậy.


Bên cạnh cô ta chưa có người tài giỏi như thế này.


Bây giờ còn chưa quen cuộc sống ở Đế quốc Hoa Hạ, Dạ Huyền có kỹ năng này thì thật sự có thể giúp cô ta rất nhiều chuyện.


Khi Dạ Huyền mặc quần áo xong đi tới, Cố Yên Nhiên đã trở lại trạng thái bình thường.


Cô ta quan sát Dạ Huyền giống như chưa từng quen biết anh ta, chỉ vào ghế sofa cạnh giường của mình nói: “Anh ngồi đi.”


Dạ Huyền ngồi xuống, cánh tay gác lên thành ghế sofa, hai tay đan vào nhau, hai chân bắt tréo, híp mắt nhìn cô ta, “Biết rồi đúng không? Yên Nhiên à, em cần tôi.”
Cố Yên Nhiên bật cười, khen ngợi anh ta: “Huyền, không ngờ anh giỏi như vậy đấy, lúc trước đúng là tôi đã nhìn nhầm.”


“Em không nhìn nhầm đâu, bây giờ quay lại với tôi vẫn còn kịp mà.” Dạ Huyền nghiêng người về phía trước, nhưng thấy rõ ràng Cố Yên Nhiên muốn tránh né, ánh mắt của anh ta ảm đạm dần, lại từ từ ngồi xuống.


Cố Yên Nhiên khẽ vuốt tóc, cười rất quyến rũ gợi tình với anh ta, nói: “Huyền này, tôi đánh giá rất cao khả năng của anh. Anh không nên làm một người đứng trong bóng tối.”


“Tôi không quan tâm. Chỉ cần có thể ở bên cạnh em thì tôi làm gì cũng được.” Dạ Huyền si mê nhìn Cố Yên Nhiên. Đó là nữ thần, là đấng cứu rỗi của anh ta.


Cô ta đã cứu mạng anh ta, còn trở thành trụ cột tinh thần cho anh ta. Anh ta không thể nào rời bỏ cô ta được.


Cố Yên Nhiên khẽ lắc đầu, “Huyền này, tôi muốn bồi dưỡng anh, để anh trở thành trợ thủ đắc lực nhất của tôi. Quan hệ này của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến anh sau này.”


“Tôi không quan tâm!”


“Nhưng tôi quan tâm!” Ngực của Cố Yên Nhiên phập phồng, màu hồng đào xinh đẹp dần hiện lên trên khuôn mặt, “Huyền, anh không nghe tôi sao?!”


Dạ Huyền không thể nào kháng cự lại được lời nói này của Cố Yên Nhiên.


Hai tay anh ta ôm lấy đầu, đau khổ đấu tranh mãi một lúc lâu, cuối cùng khẽ gật đầu, quỳ xuống trước mặt Cố Yên Nhiên, hôn vào mu bàn tay của cô ta, “Như em mong muốn, bà hoàng của tôi ạ.”


Anh ta biết việc này có nghĩa là họ không thể tiếp tục mối quan hệ thể xác nữa…


Vất vả lắm mới khuyên được Dạ Huyền, sau đó Cố Yên Nhiên mới nói với anh ta: “Được rồi, anh đang ở chỗ nào vậy? Hai ngày nữa tôi sẽ giới thiệu em gái tôi làm quen với anh.”


“Em gái của em ư?” Dạ Huyền nghi ngờ, “Em gái của em… đã tìm được rồi sao?”


“Ừ, tìm được rồi. Con bé đã mười tám tuổi, vô cùng xinh đẹp, dù anh nhìn thấy con bé ngay trước mặt cũng không nhận ra con bé là em gái tôi đâu!” Cố Yên Nhiên làm cái mặt quỷ với anh ta, “Nghe nói em gái của tôi là một thiên tài, nói không chừng hai người sẽ có tiếng nói chung đấy!”


“Cái con bé vừa béo vừa õng ẹo đó ư?” Dạ Huyền cười nhạt coi thường, “Ai muốn có tiếng nói chung với cô ta chứ?”


Cố Yên Nhiên chỉ cười, không nói gì.





Hoắc Thiệu Hằng lái xe đưa Cố Niệm Chi quay lại trường học.


Anh dừng xe ở bãi đỗ xe tạm thời trước tòa nhà ký túc xá, chờ cô cầm cặp sách xuống rồi cùng nhau lên tự học.


Trải nghiệm này cũng rất mới lạ đối với Hoắc Thiệu Hằng.


Anh vào đại học không bao lâu đã nhập ngũ rồi, sau này đều tự học để hoàn thành rất nhiều học phần.


Thời gian ở trường của anh có thể đếm trên đầu ngón tay.


Bây giờ cùng Cố Niệm Chi tự học có thể coi là ôn lại thời gian học đại học.


Hai người đến một giảng đường cạnh hồ của trường Đại học B.


Vào mười một giờ trưa ngày chủ nhật, trong giảng đường khá vắng.


Cố Niệm Chi tìm một giảng đường trống trải, đi vào với Hoắc Thiệu Hằng.
“Đây là giảng đường sinh viên khoa Pháp luật bọn em học.” Cố Niệm Chi chỉ vào bục giảng, “Một tháng một lần Giáo sư Hà sẽ có lớp ở đây, lần nào cũng hết chỗ ngồi.”


Hoắc Thiệu Hằng nhếch khóe môi mỉm cười, không nói gì thêm, cầm điện thoại bắt đầu làm việc.


Cố Niệm Chi lấy laptop ra, bắt đầu làm việc của mình.


Trong giảng đường, sinh viên dần dần đông hơn, ánh mắt tò mò không ngừng nhìn về chỗ hai người Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi.


Một cô gái xinh đẹp năng động và một người đàn ông đẹp trai chững chạc đến mức làm người ta khó thở. Mặc dù hai người không nói gì, nhưng thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn nhau. Cảm giác ăn ý kia giống như một bức tường ngăn cách người khác ở bên ngoài, ở bên trong bức tường chỉ có hai người bọn họ vậy.


Ngày chủ nhật lên tự học còn bị nhét thức ăn chó vào mồm, đúng là không thể chịu nổi mà!


Nhìn thấy ánh mắt của bọn họ càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nóng, lần đầu tiên Cố Niệm Chi cảm thấy khó chịu.


Cô vội vàng tắt máy vi tính, nhỏ giọng nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, chúng ta đi được chưa?”


Hoắc Thiệu Hằng ngước mắt nhìn cô một chút, chậm rãi nói: “Không muốn tự học nữa à?”


Cố Niệm Chi á khẩu.


Rát cả mặt rồi, làm sao bây giờ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom