• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (4 Viewers)

  • Chương 550

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 550 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 550 CÓ MUỐN HAY KHÔNG
Ánh mắt của những bạn học trong giảng đường giống như những chiếc đèn pha nhìn sang, Cố Niệm Chi không chịu nổi nữa, nhỏ giọng nhượng bộ Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, em sai rồi, chúng ta có thể đi được chưa?”


“Sai á? Sai chỗ nào?” Hoắc Thiệu Hằng ngồi yên bất động như dãy núi ở đó, dời ánh mắt đi, không nhìn Cố Niệm Chi, nhưng khóe mắt vẫn chú ý đến cô.


Cố Niệm Chi nghĩ một chút, cô nhận sai nhanh quá, kỳ thực, trong chuyện này, cô sai thật sao?


Cô chỉ muốn nếm trải thử tình yêu giống những bạn học bình thường khác thôi mà…


Có điều sau khi thật sự nếm trải, cô phát hiện quả thật không phù hợp lắm.


Bởi vì Hoắc thiếu không phải là bạn học bình thường, cô dùng tiêu chuẩn tình yêu của người bình thường để so sánh anh thì đúng là một sai lầm lớn.


Cây mía còn không có hai đầu ngọt mà, sao cô có thể tham lam như vậy được chứ?


Vừa nghĩ, Cố Niệm Chi hiểu ra ngay, chính xác là cô đã sai rồi.


“Hoắc thiếu…” Cố Niệm Chi kéo nhẹ vạt áo Hoắc Thiệu Hằng dưới bàn học, vẻ mặt ngại ngùng, “Em không nên đưa ra yêu cầu như thế này… không có lần sau nữa đâu…”


Hoắc Thiệu Hằng điềm tĩnh nhìn sang, ung dung nắm tay cô, “Không có nên hay không nên, chỉ có muốn hay không muốn thôi.”


Cố Niệm Chi thấy ấm áp trong lòng, liếc xéo anh một cái, “Sao Hoắc thiếu nói chuyện dễ nghe thế nhỉ?”


“Trước kia anh nói chuyện không dễ nghe ư?” Nói xong, Hoắc Thiệu Hằng đứng lên, vừa bỏ điện thoại vào trong túi quần, vừa xách cặp sách trong tay giúp Cố Niệm Chi.


“Trước đây không giống bây giờ.” Cố Niệm Chi mỉm cười cho laptop vào trong túi đựng máy tính, đeo trên lưng, đi ra khỏi giảng đường cùng Hoắc Thiệu Hằng.


Khi hai người quay lại tòa nhà ký túc xá của Cố Niệm Chi thì đã chạng vạng tối.


Hoắc Thiệu Hằng đưa cô xuống xe, đứng trước tòa ký túc xá vỗ nhẹ vai cô, “Chờ anh về nhé.”


Cố Niệm Chi gật mạnh đầu, “Hoắc thiếu à, anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.”


“Trong khoảng thời gian này, nếu có việc gì thì em tìm Đại Hùng nhé.” Hoắc Thiệu Hằng dặn dò cô, “Tiểu Trạch sẽ đi với anh, em cũng đừng liên hệ với cậu ấy.”


Cố Niệm Chi biết khi bọn họ phải thực hiện nhiệm vụ, bất kì sự quấy rầy nào không nằm trong kế hoạch đều sẽ dẫn đến tổn thất khôn lường.


Đối với Cố Niệm Chi thì việc này vô cùng quan trọng.


Cô không muốn gây rắc rối cho Hoắc Thiệu Hằng, cho nên dù có việc nghiêm trọng thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không quấy rầy Hoắc Thiệu Hằng thực hiện công việc.


“Em sẽ chờ anh về.” Cố Niệm Chi bất chấp người đang ra ra vào vào trước tòa ký túc xá, nhón chân hôn nhẹ lên mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng cũng vòng tay ôm lấy cô, “Em về phòng ký túc đi.”


Cố Niệm Chi đi về phía cổng tòa ký túc xá, khi đi đến trước thang máy, cô quay đầu lại nhìn một cái, thấy Hoắc Thiệu Hằng vẫn đang đứng trước ô tô ở phía trước tòa nhà lặng lẽ nhìn mình.


Cô không kiềm chế được quay người đi tới trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, đứng lại nói, “Hoắc thiếu, sao anh còn chưa lên xe?”


“Anh đang nhìn em đi vào.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ vén tóc trên trán cô, ánh mắt sâu như biển dần dần ôn hòa hẳn đi. Anh cúi người hôn nhẹ lên trán cô, “Ngoan.”


Cố Niệm Chi ôm eo Hoắc Thiệu Hằng, dựa vào ngực anh, nghe nhịp tim anh đập mạnh, tự khuyên nhủ bản thân mình phải dũng cảm, phải tự lập, phải… chờ anh trở về.


Rất lâu sau, cô ngẩng đầu lên, khẽ nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, cô đã trấn tĩnh hơn: “Em lên đây, Hoắc thiếu, anh cũng về đi. Khi nào về thì gọi điện cho em nhé.”


“Ừ, anh đi đây.” Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ đeo tay một chút, phát hiện sắp đến thời gian rồi. Bây giờ anh về trụ sở mang theo đồ đạc và giấy tờ là vừa vặn đến kịp sân bay.


Hoắc Thiệu Hằng không do dự nữa, anh quay người lên xe, khẽ vẫy tay với Cố Niệm Chi, khởi động ô tô nhanh chóng rời đi.


Cuối cùng lại thành Cố Niệm Chi đứng trước tòa ký túc xá đưa mắt tiễn anh đi khỏi.


Mãi đến khi không thấy xe của Hoắc Thiệu Hằng nữa, Cố Niệm Chi mới cúi đầu quay lại ký túc xá.


Còn chưa thật sự xa nhau mà cô đã bắt đầu nhớ nhung đến thảm hại rồi.


Cố Niệm Chi đấm nhẹ vào đầu của mình, khuyên nhủ bản thân không được quá mụ mị. Hoắc thiếu có công việc, cô cũng có, trong đầu không thể lúc nào cũng toàn mấy chuyện yêu yêu đương đương mà làm lỡ việc được.


Nhưng chuyện tình cảm này đâu phải là vòi nước mà muốn đóng là đóng, muốn mở là mở?


Không thể khống chế nổi mới là trạng thái tình cảm bình thường.


Cô đẩy cửa phòng ký túc ra, nhìn thấy Mã Kỳ Kỳ xõa tóc ướt nhẹp đi từ phòng cô ấy ra.


“Ồ? Niệm Chi về rồi à? Sao mà ỉu xìu thế?” Mã Kỳ Kỳ nhìn Cố Niệm Chi chăm chú, “Có chuyện gì không vui sao?”


Cố Niệm Chi khẽ sờ lên mặt mình, “Nhìn rõ như vậy à?” Vietwriter.vn


“Đương nhiên, chỉ còn thiếu viết bốn chữ ‘Tôi rất buồn bã’ to trên mặt nữa thôi.” Mã Kỳ Kỳ cười hì hì múa tay trên mặt Niệm Chi, “Nói đi, có chuyện gì không vui, nói ra là được, chị gái tri kỷ này có thể thử phân tích giúp cậu.”


Cố Niệm Chi mỉm cười đẩy cô ấy ra, “Được rồi, cậu đi sấy tóc đi, cẩn thận nhiễm lạnh đấy. Tớ không sao, chỉ là nhiều bài tập quá nên mệt thôi.”


Lúc này Mã Kỳ Kỳ mới nhìn thấy Cố Niệm Chi đeo túi laptop, tay cầm cặp sách.


Cô hít vào một hơi, cường điệu nói to: “Chủ nhật mà cũng đi tự học. Niệm Chi à, cậu giỏi thật đấy! Cậu đã có thực lực, đã có trí thông minh nhường ấy rồi mà còn nỗ lực như vậy nữa! Cậu bảo kiểu người bình thường như chúng tớ phải sống sao!”


“Sống sao á? Cậu nói quá rồi đấy, không phải cậu sống rất tốt sao?” Cố Niệm Chi cười đùa mấy câu rồi đi vào phòng của mình, thuận tay đóng cửa lại.


Mã Kỳ Kỳ cũng vội về phòng sấy tóc.


Buổi tối cô có hẹn với người đàn anh đang có ý với mình, muốn cùng nhau xem đoàn múa quốc gia Matxcova múa ballet ở trong giảng đường của trường họ.


Lần này là tiết mục “Hồ Đào kẹp” mà cô thích nhất, nhất định phải thưởng thức mới được.


Cố Niệm Chi quay lại phòng mình, lấy máy tính ra tiếp tục bài tập.
Khi cô đắm chìm vào việc học thì không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, thời gian trôi qua cũng vô cùng nhanh.


Đến lúc cô viết xong luận văn đã là hơn chín giờ tối.


Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng đã cùng Triệu Lương Trạch lên máy bay sang Mỹ rồi.


Anh và Triệu Lương Trạch đều đã hóa trang, đương nhiên giấy tờ cũng là giấy tờ giả, còn visa là thật.


Mặt Hoắc Thiệu Hằng được hóa trang kĩ càng hơn.


Mũi của anh vốn rất cao và thẳng, nhưng bây giờ được đệm cho cao hơn thì lại trở thành cao vút, làm giá trị nhan sắc bị giảm đi không ít.


Xương hàm dưới ở hai bên của anh được độn thêm ba lần, gương mặt trở nên vuông vức chữ điền, còn đeo thêm cái kính gọng đen có tính năng đặc biệt nữa, thoạt nhìn chỉ giống như một kĩ sư IT rất bình thường thôi.


Ngay cả Cố Niệm Chi đứng ở trước mặt anh cũng chưa chắc đã nhận ra anh.


Triệu Lương Trạch cũng đã hóa trang. Anh ta cũng đeo cặp kính gọng đen có tính năng đặc biệt, mũi được hóa trang hơi lõm xuống, khóe miệng lúc nào cũng cụp xuống, nói rất nhiều, thao thao bất tuyệt.


Khi ngồi trong khoang phổ thông trên chuyến bay quốc tế, nhìn hai người này không hề nổi bật so với những người bình thường khác.


Thân phận của hai người họ bây giờ là nhân viên chi nhánh tại New York nước Mỹ của một công ty tư nhân của Đế quốc Hoa Hạ, cầm theo hộ chiếu L-1 dành cho nhân viên cấp cao của công ty đa quốc gia.


Máy bay bay suốt mười hai tiếng, lúc đến New York là đúng bảy giờ tối.


Khi đi từ cửa hải quan ra, nhân viên của công ty tư nhân kia đến đón họ đang đứng ở cửa, giơ cái bảng to lên.


Triệu Lương Trạch nhìn thấy bảng hiệu, khẽ túm ống tay áo Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, bên này.”


Hoắc Thiệu Hằng và anh ta cùng đi tới.


Người đến đón họ là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, bà tò mò hỏi: “Anh Hoắc, anh Triệu đúng không?”


Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Làm phiền chị, hôm nay chúng tôi ở đâu?”


“Đã đặt phòng ở khách sạn Hilton cho hai người rồi, cứ ở đó vài ngày trước, chờ công ty tìm được nhà cho hai người thì lại chuyển sau.” Người phụ nữ trung niên kia nói rất nhiều, trên đường đi thao thao bất tuyệt giới thiệu về tình trạng của công ty bọn họ, năm lần bảy lượt bảo đảm công ty đang hoạt động tốt, kiếm rất nhiều tiền.


Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch nghe bà ta nói chuyện rất chăm chú, thỉnh thoảng còn chêm vào vài câu.


Thật ra người phụ nữ trung niên kia cũng là thành viên của Cục tác chiến đặc biệt, nếu không thì cũng sẽ không để bà đến đón Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch.


Bà chỉ biết hai người mới đến này là đồng nghiệp trong Cục tác chiến đặc biệt, vì mặt mũi của Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch đã được hóa trang chỉnh sửa hết nên bà không hề biết thân phận thật sự của họ.


“Hai người cứ yên tâm ở đây nhé. Chuyện khác để mai nói tiếp.” Người phụ nữ kia cười nhắn nhủ một hồi rồi mới rời khỏi khách sạn.


Sau khi bà đi, Triệu Lương Trạch liền bỏ thiết bị ra.


Trước tiên phải làm như thông lệ, kiểm tra căn phòng này có an toàn không, có thiết bị nghe lén không.


Sau đó họ mới kéo rèm cửa sổ lại, lập kế hoạch cho ngày mai.
“Hoắc thiếu, ngày mai sẽ có người đến đưa chúng ta đến ký túc xá của Đàm Quý Nhân trong Học viện âm nhạc Jullia xem qua xem thế nào.” Triệu Lương Trạch báo với Hoắc Thiệu Hằng về hành trình ngày mai.


Hoắc Thiệu Hằng ừ một tiếng, “Cậu mau đi ngủ đi, ngày mai phải đi thăm dò hiện trường, nhất định phải cẩn thận.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom