• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (4 Viewers)

  • Chương 576

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 576 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 576 YÊU SỚM
“Cái gì mà nhà em nhà chị chứ, đúng là không biết xấu hổ.” Nhìn thấy dáng vẻ “thấy tiền là sáng mắt” của Cố Niệm Chi, Cố Yên Nhiên không khỏi bật cười, đưa tay chỉ chỉ vào chóp mũi tinh xảo của cô, “Em ấy, giờ đúng là con gái chỉ biết hướng về người ngoài, chuyển hết tiền nhà mẹ đẻ về nhà chồng, sau này phải làm thế nào?”


“Như thế này sao gọi là con gái hướng ra ngoài người được chứ?” Cố Niệm Chi tỏ vẻ không hiểu, xòe hai tay ra, nhún vai nói: “Chị, chẳng phải chị nói em không nên tiêu tiền của người khác sao? Em tiêu tiền của mình không được sao? Em còn chưa kết hôn, ở đâu ra mà nhà mẹ đẻ với nhà chồng?”


Logic này thật sự rất chuẩn, Cố Yên Nhiên gần như không biết trả lời thế nào.


Dạ Huyền ở bên cạnh khoanh tay hừ lạnh, “Cô chỉ biết làm khó dễ chị mình thôi.”


“Anh có thấy phiền không hả?” Bị Dạ Huyền châm chọc, Cố Niệm Chi tức giận, quay mạnh đầu lại oán giận nói, “Anh đừng quên anh không mang họ Cố, chuyện nhà họ Cố chúng tôi, liên quan gì tới anh? Tôi với chị tôi tiêu tiền thế nào, cần anh đau lòng sao? Ba tôi giúp anh đi học chứ không phải thỉnh một đức Bồ Tát cao cao tại thượng về khoa tay múa chân với người nhà họ Cố chúng tôi.”


Dạ Huyền còn tức giận hơn cả cô, nhưng từng câu từng chữ của Cố Niệm Chi đều có lý lẽ đè ép anh ta. Anh ta không có cách nào phản bác được, đành phải tiếp tục hừ lạnh, “Thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ không được sao? Chú Cố giúp đỡ tôi, tôi không thể nhìn cô đối xử với chị mình như thế được.”


“Anh là thế nào với chị tôi? Anh quản được việc tôi đối xử thế nào với chị ấy hay sao?” Cố Niệm Chi không chịu lui bước, quay người đi tới cạnh xe mình, mở cửa xe, không thèm quay đầu lại nói, “Hôm nay tôi và chị tôi đi ăn cơm, những người không liên quan đừng có không mời mà tới.”


“Cô nói ai là người không liên quan hả?!” Dạ Huyền tiến lên, nắm lấy cửa xe Cố Niệm Chi, không cho cô đóng cửa lại, “Cô nói cho rõ ràng ra! Cô mất tích một lèo suốt sáu bảy năm trời, nhà họ Cố hoàn toàn dựa vào một mình Yên Nhiên chèo chống! Cô biết cô ấy phải ngậm đắng nuốt cay thế nào không? Cô có biết cô ấy mệt mỏi thế nào không? Sao cô có thể đối xử với cô ấy thế này được chứ?”


Cố Niệm Chi thầm trợn mắt trong lòng, lẳng lặng lườm Dạ Huyền một cái, trầm giọng quát lên, “Buông tay!”


Mặt mũi cô nghiêm lại, con ngươi đen bóng lóe lên ánh sáng nghiêm túc khiến Dạ Huyền không khỏi sửng sốt.


“Thật không hiểu nổi anh học hành thế nào ở Mỹ.” Cố Niệm Chi bĩu môi nói, “Tôi thấy trí thông minh của anh rất có hạn, bênh vực kẻ yếu là làm như anh sao? Hơn nữa, tôi mất tích sáu bảy năm nhưng chị tôi phải sống khổ sở sao? Khó khăn khổ sở như thế nào? Là thiếu ăn thiếu mặc, hay ngủ đầu đường xó chợ? Đều không phải đúng không? Nhà họ Cố ở Barbados giàu nứt đố đổ vách, chị tôi là người cầm quyền duy nhất trong nhà, anh nói tôi nghe thử xem, nếu như chị ấy còn không sống được thoải mái, vậy thì có phải người khác nên đập đầu mà chết đi không?”


“Cô thì biết cái gì?” Dạ Huyền gần như muốn khịt mũi coi thường, “Cô chỉ biết có tiền thôi…”


“Ha ha, tôi lại thấy người vẫn luôn mồm nói đến tiền chính là chị tôi và anh đấy.” Cố Niệm Chi phì cười, “Chẳng qua tôi chỉ lái xe tới thôi, vậy mà hai người, một người bảo tôi trả lại, một người không cho tôi tiêu tiền của mình để mua.”


“Tiền của cô á? Cô…” Dạ Huyền gần như không chịu được nữa, định thốt ra một câu.
“Dạ Huyền! Đây là chuyện của tôi với em gái tôi! Anh đừng nhúng tay vào!” Cố Yên Nhiên đột nhiên nghiêm nghị quát anh ta dừng lại, không cho anh ta nói tiếp nữa.


Rầm một tiếng, Dạ Huyền hậm hực đóng mạnh cửa xe vào, trở về bên cạnh xe Bentley của mình, hỏi Cố Yên Nhiên, “Còn muốn đi siêu thị nữa không?”


“Không cần nữa, gọi nhà hàng đưa đồ ăn tới đi.” Thấy Cố Niệm Chi nghênh ngang lái xe rời đi, ánh mắt Cố Yên Nhiên sa sầm xuống, quay người ngồi lại vào trong xe.


Dạ Huyền ngồi phía trước lái xe, thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu xem vẻ mặt Cố Yên Nhiên thế nào.


Sắc mặt Cố Yên Nhiên đầy vẻ mệt mỏi và sững sờ, khiến cho Dạ Huyền nhìn mà thắt hết cả ruột lại.


“Yên Nhiên, em sao rồi? Đừng để Cố Niệm Chi trong lòng, cô ta từ nhỏ đã không tim không phổi rồi mà. Em quên khi còn bé, cô ta suýt hại em chết đuối dưới hồ bơi hay sao?” Dạ Huyền khẽ an ủi Cố Yên Nhiên, “Giữa người và người cũng phải xem duyên phận, em khổ sở tìm cô ta sáu bảy năm, cô ta lại hoàn toàn không đón nhận tình cảm của em.”


“Dạ Huyền, tôi không cho phép anh nói con bé như vậy, dù con bé có không tốt đến thế nào, nó cũng là em gái tôi, là người của nhà họ Cố, tôi sẽ cố gắng giáo dục con bé thật tốt.” Cố Yên Nhiên có vẻ không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa. Cô ta dùng một tay chống đầu, tựa vào bên cửa sổ xe, im lặng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ không nói gì.


Thời tiết giữa mùa hè vô cùng oi nóng, ánh nắng chiếu xuống mặt đất, nướng cho đường nhựa như mềm cả ra.


Trong xe có điều hòa, ngăn cản ánh nắng mặt trời chói chang ngoài xe, trong xe chỉ còn lại cảm giác râm mát lành lạnh rất dễ chịu.


Dạ Huyền lái xe, thấy chiếc xe thể thao Ferrari được đặt riêng của Cố Niệm Chi lúc ẩn lúc hiện trong dòng xe cộ, lái nhanh như điện chớp, không ngừng vượt lên đổi làn thì càng cảm thấy chán ghét cô hơn, cau mày nói, “Mặc dù trước kia Cố Niệm Chi không khiến người khác ưa thích nhưng cũng không khiến người ta ghét như bây giờ. Rốt cuộc những năm qua cô ta sống thế nào vậy?”


“Còn có thể thế nào chứ? Số gặp may chứ sao…” Cố Yên Nhiên nhếch miệng lên cười, giọng nói ngày càng thấp, “… Vận may của con bé luôn luôn tốt…”


“Em nói gì?” Dạ Huyền ngồi ở ghế lái nên không nghe rõ Cố Yên Nhiên nói gì bèn hỏi lại một câu.


“Không có gì, tôi nói Niệm Chi sống rất tốt.” Cố Yên Nhiên cười gật đầu, “Anh tập trung lái xe đi, tôi gọi đồ ăn.” Nói xong, cô ta mở điện thoại ra, tìm một nhà hàng ba sao Michelin, chọn cả một bàn tiệc hải sản tươi ngon, đưa tới căn hộ mà cô ta đang ở.


Cố Niệm Chi quay về bãi đỗ xe của khu chung cư.


Cô xách mấy túi đồ về phòng, vừa sắp xếp xong đống đồ mới mua thì đã nhận được điện thoại của Cố Yên Nhiên.


“Niệm Chi, lên đây ăn cơm đi.”


Cố Niệm Chi đồng ý luôn, nói, “Em sẽ lên ngay.” Nhưng sau đó lại hỏi, “Dạ Huyền vẫn còn ở đó ạ?”


“Anh ấy ở đây.” Cố Yên Nhiên cười vô cùng ôn hòa, “Niệm Chi à, Dạ Huyền cũng coi như là lớn lên cùng chúng ta, vẫn tính là thanh mai trúc mã với em mà, em đừng quá hà khắc với anh ấy như thế. Anh ấy không xấu, rất thẳng thắn với nhà họ Cố chúng ta. Em không nể mặt sư cũng nên nể mặt Phật, hôm nay ba người chúng ta cùng ăn một bữa vui vẻ, được không?”


Nghe thấy bốn chữ “thanh mai trúc mã”, Cố Niệm Chi cảm thấy vô cùng phản cảm. Cô cầm điện thoại và chìa khóa đi tới cửa, không vui nói, “Chị, không thể dùng linh tinh từ thanh mai trúc mã như thế được. Anh ta là thanh mai trúc mã của chị, chứ không phải của em, đừng nói sai chứ.” WebTru yenOn linez . com


Cố Yên Nhiên cười khẽ một tiếng, “Ôi Niệm Chi, xem ra em thật sự đã quên rồi, trước kia lúc còn ở nhà, em rất thích Dạ Huyền đấy…”


“Thôi thôi thôi!” Cố Niệm Chi không nhịn được thầm trợn mắt trong lòng, “Chị ơi, em nói này, em không nhớ rõ chuyện trước đây, đặc biệt là chuyện khi còn bé. Chị có thể đừng nói những chuyện vớ vẩn này nữa được không?”


“Những chuyện này sao lại là vớ vẩn được chứ?” Cố Yên Nhiên tựa vào cửa sổ, khẽ thì thầm với Cố Niệm Chi, vô cùng kiên nhẫn.


Dạ Huyền đi xuống tầng dưới lấy đồ ăn, không ở trong phòng, trong phòng chỉ còn có một mình Cố Yên Nhiên.
Cô ta đưa mắt nhìn quanh căn phòng được bố trí rất tao nhã, khe khẽ thở dài, “Thôi được rồi, Niệm Chi, em không thích nghe chuyện trước đây, chị sẽ không nói nữa. Chị biết bây giờ em đã có người khác trong lòng, chị không trách em, nhưng em không thể quên cội nguồn của mình được.”


Cố Niệm Chi cũng thở dài, nói đầy ý sâu xa, “Chị, chị mà còn như thế này, em thật sự phải nghi ngờ liệu mình có nhận nhầm người hay không, chị có phải là chị của em hay không đấy.”


“Ơ? Sao em lại nói thế?” Hiển nhiên Cố Yên Nhiên đã bị Cố Niệm Chi chặn cứng họng, “Chị nói có gì không đúng sao?”


“Đương nhiên không đúng. Bảy năm trước, lúc mất tích em mới có mười hai tuổi, chị dựa vào đâu mà nói em thay đổi?! Chị đừng có nói là em mới mười hai tuổi đã yêu đương rồi nhé?!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom