• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (2 Viewers)

  • Chương 577

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 577 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 577 ĐẾN ĐỂ ĐỐI PHÓ VỚI ANH SAO?
“Niệm Chi, sao em luôn thích bẻ cong lời chị thế? Em biết rõ ý chị không phải thế mà.” Lúc này Cố Yên Nhiên cũng đã hơi tức giận, nói với vẻ giận dỗi. Cô ta đi từ cửa sổ vào, quay người ngồi lên ghế sofa, “Được rồi, không nói chuyện phiếm với em nữa. Em mau lên đây đi, Dạ Huyền đã xuống lấy đồ ăn rồi.”


Nói xong Cố Yên Nhiên lập tức cúp máy, không cho Cố Niệm Chi thời gian phản bác.


Cố Niệm Chi làm mặt quỷ với màn hình điện thoại đã ngắt cuộc gọi, thầm nghĩ nếu như không phải đồng ý với Trần Liệt, muốn hỏi chi tiết mấy vấn đề về vụ tai nạn máy bay của Cố Tường Văn thì còn lâu cô mới lên đó ăn cơm…


Vào trong thang máy, tới trước cửa phòng Cố Yên Nhiên, Cố Niệm Chi ấn chuông cửa, chờ Cố Yên Nhiên mở cửa cho cô.


“Vào đi.” Cố Yên Nhiên đứng trước cửa chờ cô, “Dạ Huyền đã đưa đồ ăn tới rồi, đều là hải sản và rau khi còn bé em thích ăn đấy, đặc biệt là món ngó sen tẩm bột rán của nhà hàng này vô cùng nổi tiếng.”


Đúng là Cố Niệm Chi rất thích ăn ngó sen tẩm bột rán, còn cả ngó sen hầm xương sườn nữa, nhưng hiện giờ đang là mùa hè, món ngó sen hầm xương sườn ăn hơi ngấy, ăn vào mùa đông thì hợp hơn.


“Cảm ơn chị.” Cố Niệm Chi dịu xuống một chút, đi tới trước chỗ để giày ở cửa.


Cố Yên Nhiên để mấy đôi dép lê ở cửa ra vào, không ngờ lại là dép của hãng UGG.


Cô tùy tiện đi một đôi, theo Cố Yên Nhiên vào trong phòng ăn.


Nơi này trang trí vô cùng tao nhã lịch sự, trên bàn ăn trải một tấm khăn trải bàn màu tím, thoạt nhìn giống như bằng sa tanh.


Thật sự là quá xa xỉ…


Cố Niệm Chi không thay đổi sắc mặt ngồi xuống, nhìn thức ăn trên bàn một cái.


Mặc dù là thức ăn ngoài nhưng đều dùng bộ đồ ăn bằng ngọc có tranh bướm mùa xuân và viền vàng để đựng.


Bát đĩa ngọc trắng sáng bóng, thức ăn đủ màu sắc rực rỡ, mặc dù là thức ăn bên ngoài nhưng cũng có thể nhìn ra được chế biến tỉ mỉ.


“Em cứ tự nhiên nhé, đều là người một nhà cả.” Cố Yên Nhiên lấy đôi đũa gắp thức ăn chung, gắp cho Dạ Huyền một miếng sò biển trong đĩa hải sản thập cẩm, “Dạ Huyền, anh nếm thử cái này đi.”


Thấy trong mâm thức ăn có một bát canh đậu xanh, Cố Niệm Chi lập tức không khách sáo, múc một bát để ăn.


Cố Yên Nhiên thấy thế vội vàng nói, “Niệm Chi, ăn cơm trước rồi mới ăn canh chứ, chẳng lẽ em quên rồi sao?”


Cố Niệm Chi uống một ngụm canh, sau đó để thìa xuống cười nói, “Chị à, ăn canh trước, sau đó ăn cơm, như thế mới có thể giúp giảm béo, cũng có thể giúp dạ dày khỏe mạnh.”
“Ồ? Thật sao? Ai nói cho em thế?” Cố Yên Nhiên cảm thấy hết sức hứng thú, “Chúng ta ở Barbados vẫn luôn ăn cơm trước rồi mới ăn canh. Chị quên mất em không nhớ chuyện cũ.”


“Ai cũng nói thế cả mà.” Cố Niệm Chi cười giảo hoạt, “Những gia đình quyền quý giàu sang hay dòng dõi thư hương ở đây, khi ăn cơm đều chú ý tới việc dưỡng sinh, mỗi bữa ăn, họ chỉ hận không thể ăn hơi hơi no thôi ấy ạ.”


Nghe cô nói vậy, Cố Yên Nhiên không ngừng gật đầu, nói: “Nội tình thế gia đại tộc đúng là chúng ta không thể so sánh được. Niệm Chi, những điều này đều do Hoắc thiếu dạy em sao?”


Mặc dù đúng là Hoắc Thiệu Hằng dạy nhưng Cố Niệm Chi không muốn thừa nhận chuyện này với Cố Yên Nhiên. Cô nghiêng đầu, ánh mắt như vô tình cũng như cố ý lướt qua Dạ Huyền đang vùi đầu ăn cơm, nói: “Dù sao thì mọi người đều như thế cả, em chỉ học theo thôi.”


Cố Yên Nhiên có vẻ vô cùng hứng thú với vấn đề này, không nhịn được lại hỏi, “Thế trình tự dùng bữa thế nào? Có thứ tự quy tắc gì đặc biệt không?”


Cố Niệm Chi cười toét miệng, lộ ra bốn chiếc răng nhỏ tinh tế trắng bóc như gạo nếp, “Còn có ăn không nói, ngủ không nói nữa ạ…”


Nụ cười của Cố Yên Nhiên cứng đờ, gắng gượng nói, “Niệm Chi thật nghịch ngợm.”


Có điều, cô ta cũng không nói gì thêm nữa.


Ba người ăn cơm trong phòng, chỉ nghe thấy tiếng bát đũa va chạm nhẹ nhàng cùng với tiếng hô hấp khe khẽ của ba người, không có bất kì một tiếng động nào khác.


Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, Cố Niệm Chi cầm tách trà xanh đi vào phòng khách nhỏ thông với phòng ăn để tiêu cơm.


Dạ Huyền yên lặng đứng dậy, thu dọn bát đĩa vào trong máy rửa bát.


Cố Niệm Chi và Cố Yên Nhiên tán gẫu mấy câu, câu chuyện dần dần được kéo tới chuyện tai nạn máy bay của Cố Tường Văn.


“Chị ơi, rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra với chuyến bay ba đi lúc trước ạ?”


“Chuyện này chị cũng không biết. Nguyên nhân rủi ro của MH210 đến giờ vẫn là một điều bí ẩn.” Cố Yên Nhiên ngồi nghiêng trên ghế quý phi, trong tay cầm một tách trà xanh.


“Đúng vậy, em nhớ là nhiều năm sau mới tìm được xác máy bay, chị làm thế nào mà tìm được ba trước những người kia thế?” Cố Niệm Chi càng thấy tò mò hơn.


“Chị không phải là người đặc biệt nhanh đâu.” Cố Yên Nhiên cau mày lâm vào trầm tư, “Khi đó, trên người ba có một máy truyền tin cỡ nhỏ, có thể không ngừng phát tín hiệu ra ngoài, tuổi thọ pin rất dài. Mặc dù chiếc máy truyền tin đó đã bị hư hỏng khá nặng nhưng vẫn có thể phát ra tín hiệu. Chị dựa vào tín hiệu máy truyền tin đó để xác định vị trí của ba. Đáng tiếc là, chị vẫn chậm một bước.”


“Chậm một bước ấy ạ?”


“Đúng thế, nếu như chị có thể tìm được bọn họ sớm hơn, có lẽ mẹ cũng có thể được cứu về.” Cố Yên Nhiên dùng một tay che mặt, giọng nói nghẹn ngào, “Lúc đó mẹ bị thương nặng, trên đảo hoang kia chẳng có gì cả, cứ như vậy rồi qua đời. Mẹ vừa qua đời, ba cũng sụp đổ. Khi chị tìm được bọn họ, thấy ba ôm chặt thi thể mẹ, chị còn tưởng rằng… cả hai người bọn họ đều đã đi rồi cơ. Nhưng chị không mất hy vọng, để bác sĩ kiểm tra thì phát hiện ba vẫn còn sống nhưng đã thành người thực vật. Mẹ qua đời vào khoảng một tiếng trước khi bọn chị tìm được tới chỗ bọn họ.”
Lòng Cố Niệm Chi quặn thắt lại, “Thế lúc đó ba thế nào ạ, chị có còn nhớ rõ không? Ý của em là, ba trở thành người thực vật là do bị thương ở đầu, hay là bị thương ở chỗ khác? Lúc chị thấy ba, ba mặc quần áo thế nào?”


Cố Yên Nhiên trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu nói, “Thật sự là chị không nhớ rõ lúc đó ba mặc quần áo thế nào. Chị tìm bọn họ gần một tháng, lòng như lửa đốt, đến lúc thấy bọn họ, phát hiện ba vẫn còn sống thì chị mừng như phát điên rồi ngất xỉu luôn rồi. Đến khi chị tỉnh lại đã thấy ba được đưa lên máy bay trực thăng, còn mẹ thì được chôn cất ngay tại chỗ.”


Đây là lời giải thích cho việc cô ta không nhớ rõ tình hình bị thương của Cố Tường Văn khi ấy à?


“Thế bệnh án thì sao ạ? Khi ba vào viện, bệnh án ba thế nào?”


“Bệnh án à?” Cố Yên Nhiên nở nụ cười, “Lần đó khi Hoắc thiếu nhà em đốt bệnh viện ở Barbados, bệnh án cũng đã bị đốt mất rồi.”


Cố Niệm Chi cười ha ha một tiếng rồi nói, “Thời buổi này mà vẫn còn có người dùng giấy để lưu trữ bệnh án sao? Chẳng lẽ không dùng máy tính à? Dùng ổ cứng hoặc là bộ nhớ đám mây ấy?”


“… Bệnh viện ở Barbados vẫn còn tương đối lạc hậu, bọn họ vẫn dùng bệnh án giấy truyền thống thôi.” Cố Yên Nhiên không cho là đúng, nói, “Niệm Chi, em đừng suy bụng ta ra bụng người như thế. Không phải nước nào cũng phát triển được như Mỹ hay Hoa Hạ đâu.”


Cố Niệm Chi dùng tay chống cằm, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên gò má như có điều suy nghĩ rồi gật đầu nói, “Được rồi, điều này cũng có thể giải thích được. Nhưng nếu như vậy thì xem ra bệnh của ba càng khó có thể tốt lên được,”


“Em không phải bác sĩ, sao phải để tâm đến chuyện này làm gì?” Cố Yên Nhiên cười an ủi cô, “Niệm Chi à, việc chuyên nghiệp để cho người chuyên nghiệp đi làm, chúng ta chỉ cần chờ kết quả là được rồi.”


Cố Niệm Chi cũng không còn cách nào khác. Mặc dù cô cảm thấy chuyện này không thể nào trùng hợp được như thế, nhưng quả thật những lời của Cố Yên Nhiên không hề có lỗ hổng nào.


Pháp luật luôn chú trọng tới “căn cứ phạm tội”, tạm thời coi như cô ta nói thật đi.


Ăn cơm tối xong, cũng đã hỏi xong những chuyện muốn hỏi, Cố Niệm Chi cảm thấy rất mệt mỏi. Cô đứng dậy từ biệt rồi rời đi.


Cố Yên Nhiên lưu luyến không rời đưa cô tới cửa, “Niệm Chi, hay là em ngồi thêm lát nữa đi? Khó khăn lắm em mới tới, chị còn muốn nói chuyện với em nhiều hơn nữa.”


“Còn nhiều thời gian mà.” Cố Niệm Chi nheo mắt cười gật đầu, “Chị, xế chiều hôm nay em dọn dẹp tổng vệ sinh trong nhà nên mệt muốn chết rồi ấy. Có chuyện gì mai lại nói sau.”


Cố Yên Nhiên quay đầu gọi Dạ Huyền tới, “Dạ Huyền, anh đưa Niệm Chi về đi.”


Cố Niệm Chi vội vàng khoát tay, “Đưa gì mà đưa chứ? Em ở ngay tầng dưới. Nhưng mà…” Đôi mắt của cô đảo vòng vòng, cười cười tiến tới trước mặt Cố Yên Nhiên, “Chị này, có phải Dạ Huyền là bạn trai của chị không?”
“A? Anh ta sao?!” Cố Yên Nhiên vội vàng lắc đầu phủ nhận, “Dĩ nhiên là không phải rồi, anh ta còn nhỏ tuổi hơn chị mà, chị không tìm bạn trai nhỏ tuổi hơn đâu.”


“Ồ, vậy thì đáng tiếc quá!” Cố Niệm Chi tiếc nuối khẽ nhún vai, “Em thấy anh ta rất có ý với chị đấy chứ.”


“Làm gì có… Anh ta đối xử với em hay chị đều tốt thế cả.” Cố Yên Nhiên không chịu thừa nhận thứ tình cảm và lưu luyến mà chỉ thiếu nước viết thẳng lên mặt của Dạ Huyền.


Cố Niệm Chi không nói thêm nữa, dù sao cũng là chuyện của người ta, hiện tại cô không có nhiều thời gian để tò mò chuyện của người ta như vậy.


“Thế em đi đây, chị ngủ sớm đi nhé.” Cố Niệm Chi quay người đi về phía thang máy.


Dạ Huyền bị Cố Yên Nhiên đẩy ra, bất đắc dĩ đi xuống tầng dưới cùng Cố Niệm Chi.


Hai người đều im lặng trong thang máy, đều hờ hững chẳng bận tâm gì tới đối phương.


Khi thang máy dừng ở tầng Cố Niệm Chi ở, cô không thèm chào hỏi, đi thẳng ra khỏi thang máy, bước về phía phòng mình luôn.


Dạ Huyền cũng không ra khỏi thang máy, ấn lên tầng trên, trở về phòng Cố Yên Nhiên.


Cố Niệm Chi đi vào phòng ngủ, ngủ một giấc ngon lành, không hề mơ mộng gì cả.





Lúc này ở nước Mỹ bên kia đại dương đang là tám chín giờ sáng.


Sau lần xuất kích trước, Hoắc Thiệu Hằng nghỉ ngơi trong phòng mấy ngày, hôm nay lại định ra ngoài đi đảo một vòng.


Lộ tuyến cũng giống với lần trước, anh đi tàu điện ngầm từ nhà ga New Jersey, sau đó đi tàu điện vào thành phố.


Lần này, mặc dù anh đã tạo hình mắt xanh, mũi ưng nhưng vẫn không thay đổi phong cách kiểu nhân viên IT Hoa kiều nên nhanh chóng phát hiện đã có người theo dõi anh.


Không chỉ theo dõi một mình anh mà hầu như tất cả những người đàn ông có vóc dáng không khác anh đều bị kiểm tra cẩn thận.


Anh lại đi một vòng quanh sân bay, phát hiện nơi này có rất nhiều chó nghiệp vụ, nói chính xác hơn là chó quân đội, hơn nữa còn là chó chăn cừu Đức (German Shepherd) trong quân đội.


Những con chó này có thể hình cao lớn mạnh mẽ, lông màu đen trên lưng bóng loáng, xem ra chính là con cháu thuần chủng của giống chó chăn cừu Đức, không bị lai tạp.
WebTru yenOn linez . com
Hoắc Thiệu Hằng nhớ lúc trước tới nơi này, mặc dù ở sân bay có một ít chó nghiệp vụ, nhưng đại đa số là chó để truy bắt của cảnh sát, không giống như bây giờ. Rõ ràng chúng không phải là chó truy bắt của cảnh sát mà là chó quân đội, còn có thể là chó quân đội được huấn luyện bởi bộ đội đặc chủng.


Đây là để đối phó với anh sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom