• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (1 Viewer)

  • Chương 580

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 580 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




ĐÁNH GÃY SỐNG LƯNG ÔNG TA
Nhưng khi cô vào trong phòng điều khiển trung tâm, xem lại đoạn video đó mới phát hiện ra người đàn ông cứu con mình nằm đúng trong góc chết của camera, camera chỉ ghi lại cảnh chiếc xe Cadillac phóng tới, cùng lắm chỉ có thể tra được biển số xe của những chiếc Cadillac kia mà thôi, không thấy được hình bóng người đàn ông nọ.


“Thật sự quá đáng tiếc…” Cô gái lắc đầu, thất vọng rời khỏi cửa hàng.


Thế nhưng, trong một căn phòng của tòa cao ốc lại có mười cái camera công suất cao, ghi lại toàn bộ cảnh tượng vừa xong.


Trên thực tế, trên tất cả các đại lộ của New York đều có rất nhiều camera nghiêm mật, chỉ để cố gắng tìm tung tích Hoắc Thiệu Hằng mà thôi.





Mười lăm phút sau, trong tòa nhà chi nhánh CIA của Mỹ ở New York, một người đàn ông anh tuấn tóc vàng mắt xanh mặc đồ tây màu đen, ngồi sau bàn làm việc, chăm chú xem đoạn video kia không chớp mắt.


Hắn như có điều suy nghĩ, sờ chiếc cằm với đường cong hoàn mỹ, hơi mỉm cười nói:


“James, mang cho tôi ly cà phê tới đây.” Người này ấn tạm dừng, đặt chân lên bàn làm việc, vòng tay ra sau đỡ gáy, cười hì hì nhìn về phía cửa phòng làm việc.


Không lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông da trắng khoảng bốn năm mươi tuổi sa sầm mặt đưa tới cho hắn một ly cà phê.


“Cục trưởng Sean, đây là cà phê của ngài.” Ông ta cung kính đặt cà phê lên bàn làm việc, lén ngẩng đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi một cái, trong mắt lóe lên tia hâm mộ.


Người đàn ông trẻ tuổi này tên là Sean, mới ngoài ba mươi mà đã có cấp bậc cao hơn ông ta nửa cấp.


James làm việc ở CIA hơn nửa đời người, đã sắp năm mươi mới thăng lên Phó Cục trưởng, lúc đầu định năm nay sẽ thăng cho ông ta lên làm Cục trưởng Cục tình báo tại châu Á, nhưng kết quả là phía trên lại điều tới một nhân vật vô cùng nổi tiếng, chính là Sean.


Sean là thạc sĩ tình báo quân đội, tốt nghiệp Học viện quân sự West Point, sau đó gia nhập CIA, công tác mấy năm ở châu Á, sau đó trở lại. Hắn là nhân tài mới nổi của CIA, trực tiếp ngồi vào vị trí Cục trưởng Cục tình báo tại châu Á còn đang trống chỗ.


Mặc dù thấy hơi không vui, nhưng tay Sean này thực sự có bản lĩnh. James tự thẹn vì tài nghệ của mình không bằng người ta, có điều, ông ta vẫn khó chịu đối với việc Sean luôn coi mình như người hầu để sai khiến.


Sean nhận cà phê rồi nhấp một ngụm, nhíu mày nói, “Sao lại vừa cho sữa vừa cho đường vào? Làm lại đi, tôi không thích vị thế này. Tôi muốn một ly cà phê đen nguyên vị! Nói bao nhiêu lần đều không nhớ nổi! Ông già rồi nên mắc bệnh lẩm cẩm à?!”


James như sắp khóc đến nơi, ôm hận ra ngoài pha một ly cà phê đen nguyên vị khác, để trước mặt Sean.


Sean lại nếm thử một ngụm, sau đó mới thỏa mãn uống hết.


Đặt ly cà phê xuống, Sean vẫn gác chân lên bàn làm việc, hắn đắc ý hỏi James, “Ông thấy cái video này thế nào? Có suy nghĩ gì không?”
James liếc nhìn, thấy đó là đoạn video ghi lại cảnh một người đàn ông da trắng cứu người, hai tay ông ta ép sát người, nói, “Tôi… tôi thấy người này rất dũng cảm, rất lợi hại, cũng rất tốt bụng, anh ta đã cứu được cô bé kia, không phải sao?”


“Chỉ thế thôi à?” Đôi mắt màu xanh như bảo thạch óng ánh của Sean nhìn James từ đầu đến chân đầy vẻ dò xét, “Chậc chậc, khó trách sao mà ông đã cao tuổi nhưng vẫn chỉ giữ chức phó, với mắt nhìn này của ông, để ông giữ chức phó đã là cất nhắc ông rồi. Ông nên đi làm nhân viên vệ sinh, bưng trà đổ nước cho người ta đi, không nên làm cán bộ CIA!”


Sỉ nhục! Rõ ràng là một sự sỉ nhục!


James tức giận tới mức run rẩy toàn thân, căm tức nhìn Sean, hai tay siết chặt lại nhưng không nhúc nhích, căn bản không dám làm gì Sean.


Tuy Sean có thời gian làm việc chung không dài với James nhưng đã sớm thăm dò rõ ràng tính tình ông lão tính tình kiệm lời ít nói này.


Ông ta ấy à, chính là loại người có đánh ba gậy cũng không phun nổi một phát rắm!


Sean cười phì một tiếng, lắc đầu nói, “Tức giận sao? Không phục đúng không? Tôi sẽ khiến ông phục thì thôi!”


Sean nói, mở lại video cho James xem, “Ông xem thân thủ của anh ta một chút đi, một tay chống lấy nắp xe rồi nhảy qua đầu xe, ôm lấy cô bé lăn tại chỗ rồi nằm sấp xuống, úp mình dưới gầm xe. Sự phán đoán này, góc độ này, động tác này, ông không cảm thấy rất quen thuộc sao?”


“… Quen thuộc? Tôi chỉ cho rằng anh ta chạy tương đối nhanh, cũng khá may mắn giống như anh Sean đây vậy thôi.” James nhịn không được mà mỉa mai Sean một câu.


Sean cười “ha ha” một tiếng, “James này, ông đang mỉa mai tôi đấy à? Ông có tư cách gì mà chế giễu tôi! Tôi làm trưởng, ông làm phó là bởi vì tôi có thể thấy được thứ ông không thấy!” Nói xong, hắn chỉ vào màn hình máy tính, “Ông nhìn đi, động tác chống tay nhảy vọt cùng với động tác lăn lộ nằm sấp tránh xe tông tới là động tác tiêu chuẩn của quân nhân!”


“Quân nhân ư?!” James bỗng ngẩng vụt đầu lên, “Quân nhân gì? Tôi không nhớ quân đội chúng ta có động tác này!”


Trước khi James gia nhập CIA, ông ta cũng là quân nhân xuất ngũ.


Sean đập bàn cười lớn, “Dĩ nhiên không phải quân nhân của chúng ta, mà là… quân nhân Đế quốc Hoa Hạ! Hơn nữa còn là động tác tiêu chuẩn lính đặc chủng của bọn họ!”


Trái tim James bỗng nhiên đập mạnh một cái, ông ta kinh ngạc nhìn Sean, giọng nói trong lúc bất tri bất giác trở nên rất tôn kính, “Điều này mà ngài cũng biết sao?!”


“Đương nhiên, từ khi tôi tiếp quản Cục tình báo châu Á của CIA, đối tượng nghiên cứu trọng điểm của tôi chính là vị tướng thần bí Hoắc Thiệu Hằng của Đế quốc Hoa Hạ. Tôi góp nhặt tin tức và video của anh ta từ khi nhập ngũ đến giờ. Ông có muốn xem lại clip đào tạo của Mossad Israel không?”


“Cái này mà ngài cũng có thể lấy được à? Ngài thật sự quá lợi hại.” James sùng bái nhìn Sean, “Ngài nói thế nào chính là thế đó, tôi phục tùng ngài vô điều kiện.”


Sean cười lớn tiếng hơn.


Cuối cùng hắn cũng thu phục được tên Phó Cục trưởng Cục tình báo tại châu Á giảo hoạt này rồi, chỉ cần đánh gãy sống lưng ông ta, sau này toàn bộ Cục tình báo châu Á đều sẽ cúi đầu nghe lời hắn.
J ames đứng ở phía sau Sean, tập trung tinh thần xem từng động tác nhanh như điện của người đàn ông da trắng trên màn hình máy tính.


Đây không phải chỉ cần có khả năng cân bằng cực kì cao, mà còn phải có lực bộc phát kinh người, cùng với sức phán đoán không ai sánh bằng, mới có thể làm ra được động tác như thế trong lúc nước sôi lửa bỏng đó để cứu lấy tính mạng cô bé kia.


“… Ông xem, động tác lăn rồi nằm sấp của anh ta thật ra là một động tác tiêu chuẩn của binh chủng lục quân Đế quốc Hoa Hạ, là động tác tránh né xe tăng của các tay bắn tỉa khi tác chiến, ghé vào chiến hào để ẩn giấu cử động của mình.” Sau khi cười, hắn vẫn giải thích phát hiện của mình với James.


“Không ngờ anh ta có thể dùng để né tránh chiếc xe ô tô.” Sean lắc đầu, “Đây là một tên điên…”


“Đúng là quá nguy hiểm, nếu như chiếc xe kia hơi lệch xuống dưới một chút, anh ta và cô bé kia sẽ bị chẹt chết cùng nhau.” James thì thào nói, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn màn hình máy tính, nói không nên lời cảm giác của mình hiện giờ thế nào.


“Đúng, cho nên anh ta là một tên điên. Người bình thường sẽ không thể có phán đoán này, càng sẽ không chạy đi cứu người khi đang chạy trốn.” Sean kết luận, “Thế này chẳng phải đã lòi đuôi đó sao?”


“… Ngài vẫn cho rằng anh ta là vị thiếu tướng Đế quốc Hoa Hạ kia à? Nhưng anh ta là người da trắng…” James chỉ vào người thanh niên rõ ràng có nước da trắng và tròng mắt màu xanh trong video.


Sean cười nhạo, “James ơi, tôi thấy ông nên về hưu được rồi đấy. Ông hoàn toàn không biết gì về khoa học kỹ thuật hiện nay cả… Như loại mắt xanh này, tới phòng thí nghiệm tìm kính áp tròng đặc chế, đừng nói là mắt xanh, cho dù là mắt đỏ hay lòng trắng mắt, họ cũng có thể chuẩn bị cho ông được!”


“Hóa ra là kính sát tròng đặc chế!” James khẽ thốt lên, không kích động như bình thường, “Vậy được rồi, có thể chứng minh người này chính là người chúng ta muốn tìm!”


“Chứng minh thì làm được gì?!” Sean đột nhiên hiểu được, trong lòng như bừng lửa, gạt hết tất cả mọi thứ trên bàn làm việc xuống đất, “Không biết anh ta ở đâu! Không biết anh ta muốn đi đâu! Toàn bộ New York này hơn nghìn vạn người! Làm sao mà tìm được?! Phải điều tra từng nhà sao?! Ông biết vì sao anh ta đột nhiên nhảy ra cứu người không?!… Anh ta đang gây hấn với chúng ta! Đang khiêu khích!”


Từ khi Sean gia nhập CIA tới nay, chưa bao giờ hắn cảm thấy uất ức như vậy.


Cho tới bây giờ hắn đều là mèo, mắt lạnh nhìn con chuột chạy trốn trước mặt mình.


Không ngờ lần này hắn lại thành chuột, đối phương lại là mèo, hơn nữa còn đang đùa cợt hắn!


New York là sân nhà của bọn họ, là đại bản doanh của bọn họ, thế mà lại bị một quân nhân Đế quốc Hoa Hạ quậy cho long trời lở đất. Chắc bọn họ đều nên tự tử đi là vừa.


Nhìn thấy nhưng không bắt được, có gì khiến người ta cảm thấy phẫn nộ, uất hận hơn nữa không?!


“Những video này không ghi được hướng anh ta rời đi sao?” James không hiểu mà hỏi, “Trên tất cả đại lộ chúng ta đều lắp đặt camera HD 360 độ cơ mà.”


“Vậy thì có ích gì!” Sean rống lên một câu vào mặt James, nước bọt bay tứ tung, James cũng không dám lau, đành phải cố gắng nhẫn nại.
“Ông cho rằng anh ta ngu ngốc giống ông sao?! Biết rõ bị theo dõi mà lại còn dẫn ông tới chỗ anh ta ở được à?! Tôi nói cho ông biết! Phương hướng anh ta rời đi nhất định không phải là chỗ ẩn nấp của anh ta!” Sean vung hai tay ra, gào thét trong phòng làm việc như phát điên lên vậy.


James gục đầu xuống, một người sắp năm mươi tuổi lại bị một người thanh niên ba mươi tuổi quát mắng như cháu trai.


“Cút đi! Lấy video bốn góc độ Đông Tây Nam Bắc tới đây cho tôi! Hôm nay dù tôi không ngủ cũng phải tìm cho ra anh ta ở đâu!” Cuối cùng Sean đạp James một cái, mới kết thúc bài phát biểu hôm nay.
Vietwriter.vn
James ra khỏi phòng Sean, cảm thấy như mình vừa già đi mười tuổi.


Ông ta trở về phòng làm việc của mình, bật máy tính lên, nhìn màn hình nhập mật mã tới xuất thần.


Mỗi ngày, ông ta đều xoắn xuýt giữa việc nên từ chức hay không.


Từ chức thì sẽ không phải thấy tên đáng ghét ngày nào cũng nhục mạ mình nữa.


Nhưng nếu như từ chức, con của ông ta mới lên đại học sẽ thế nào? Ai cho ông ta tiền đóng học phí? Nhà trả góp của ông ta sẽ ra sao? Còn nợ ngân hàng rất nhiều tiền… Vợ của ông ta… Là chủ của gia đình, một khi ông ta từ chức, cả nhà bọn họ sẽ lập tức rơi vào khốn cùng, ngay cả tiền bảo hiểm, chữa bệnh cũng thành vấn đề lớn.


Với cái xã hội bây giờ, ông ta không thể chấp nhận được hậu quả của việc mất đi công việc này.


Ít nhất khi còn làm việc ở CIA, ông ta được bảo hiểm chữa bệnh tốt nhất cả nước…


James dùng điều này để tự an ủi mình, cuối cùng cũng ổn định lại được tinh thần, bắt đầu tìm video bốn góc của đại lộ số 5, chỉnh lý lại rồi gửi cho Sean.


Sean cũng không hề nhàn rỗi. Hắn tìm người quen ở đài truyền hình, phát video này lên tivi, dùng cái cớ đàng hoàng là muốn tìm được người tốt bụng đã ra tay cứu người…


Đài truyền hình vừa mới chiếu, video này lập tức được lan rộng khắp nước Mỹ.


Thân thủ lưu loát, thân hình cao lớn, còn có góc độ tránh né chiếc ô tô lao thẳng tới kia, tất cả đều khiến mọi người nhìn mà cảm thán không ngừng nghỉ.


Đoạn video này nhanh chóng được đưa lên Youtube, thoáng chốc trở nên phổ biến trên khắp các quốc gia toàn cầu, ngoại trừ Đế quốc Hoa Hạ.


Bởi vì video này vừa truyền tới Đế quốc Hoa Hạ đã lập tức bị thẩm tra loại bỏ, không cho phép bất cứ cá nhân hay kênh truyền thông nào truyền bá. Cho nên hầu hết mọi người bên trong Đế quốc Hoa Hạ không biết tới video cứu người đó.





Lúc chạng vạng tối, Đàm Quý Nhân ăn cơm tối trong biệt thự của mình xong, không có việc gì ngồi trên ghế sofa xem tivi.


Đang là lúc chiếu bản tin buổi chiều, đài truyền hình New York và các kênh truyền thông cả nước đồng loạt đưa cùng một tin tức.


Ánh mắt Đàm Quý Nhân lập tức bị vóc dáng của người đó hấp dẫn.


Cô ta kích động đứng lên, nhìn bóng người tiêu sái đó trên tivi mà như muốn hét ầm lên!


Cô ta nhận ra bóng người đó!


Buổi đêm hôm ấy, chính bóng người này đã đứng lên giữa mưa bom bão đạn trong đống đổ nát!


Đàm Quý Nhân kích động ấn tạm dừng, ánh mắt dừng lại thật lâu trên màn hình tivi, mãi cho đến khi chân cô ta tê cứng, cô ta mới từ từ ngồi xuống, lún mình vào trong ghế sofa mềm mại như muốn giấu mình đi.


Hóa ra anh ấy vẫn còn chưa đi sao?
Vẫn còn ở lại New York à?


Mình không nhìn nhầm anh ấy, anh ấy đúng là một người tốt bụng hiền lành.


Nhìn dáng vẻ anh cứu cô bé kia, trong lòng Đàm Quý Nhân có sự cảm động và ấm áp không nói nên lời, giống như là gió xuân thổi hiu hiu vào tháng ba, khắp toàn thân đều cảm thấy ấm áp.


Thậm chí cô ta còn không chú ý tới tướng mạo người trên tivi là thế nào.


Bởi vì khi Sean đưa video kia cho đài truyền hình, anh ta cũng có ý đồ riêng. Anh ta cố ý khiến cho diện mạo người đó mơ hồ, cho nên trên tivi chỉ thấy được một bộ mặt mơ hồ, không biết được người đó là người da trắng hay Hoa kiều.


Cùng thời điểm ấy, Hoắc Thiệu Hằng cũng thấy được video kia trên tivi, không có gì ngoài ý muốn, anh khẽ nhếch khóe môi.


Những tòa cao ốc nơi đó đều có camera giám sát…


Hoắc Thiệu Hằng nhớ tới lúc ấy mình đã tránh đi camera của cửa hàng kia.


Xét từ góc độ mà nói, anh xác định được đây không phải do camera của cửa hàng kia quay được, mà là từ tòa cao ốc đối diện quay lại.


Thế trận hoành tráng như thế này, ngoại trừ CIA ra, không còn có ai khác có thể làm được.


Dùng phương pháp này, Hoắc Thiệu Hằng xác nhận được suy đoán của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom