• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (4 Viewers)

  • Chương 581

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 581 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 581 YÊN LÒNG
Tuy rằng trên tivi không hiện rõ mặt anh, nhưng kiểu gì trong video của CIA cũng có.


Hoắc Thiệu Hằng nghĩ một chút rồi gỡ kính áp tròng màu lam và mũi ưng giả xuống.


Nhìn gương mặt thật của mình trong gương, Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy hơi xa lạ.


Không còn kính áp tròng màu lam che giấu, Hoắc Thiệu Hằng thay bằng một chiếc kính gọng đen bản to.


Sau khi đeo cái kính này lên, ngoài Cố Niệm Chi, có lẽ đến ba mẹ anh cũng không thể liếc mắt một cái là nhận ra anh ngay được.


Hoắc Thiệu Hằng nhìn gương mặt mình, trầm giọng mỉm cười.


Mặc dù hành vi hôm nay của anh hơi liều lĩnh, nhưng có thế mới phá vỡ cục diện bế tắc, làm cho người đứng sau màn của đối phương rối loạn, anh mới thoát được nguy hiểm.


Anh nhìn đồng hồ, đã là chín giờ tối, ở nhà hẳn đang là chín giờ sáng, có lẽ Niệm Chi đã dậy rồi nhỉ?


Hoắc Thiệu Hằng yên lặng tháo chiếc kính cho vào hộp, vuốt ve điện thoại di động, chợt nhận ra mình rất muốn gọi về cho Cố Niệm Chi.


Nhưng những năm tháng huấn luyện dài đằng đẵng đã khiến anh nhanh chóng gạt đi suy nghĩ này, cuối cùng tắt điện thoại đi ngủ.


Mấy ngày tiếp theo, Hoắc Thiệu Hằng luôn mặc áo sơ mi sọc xanh đen cổ điển của Ralph Lauren, quần len lông cừu trơn thẳng thớm, đi giày Oxford, kiểu cách ăn mặc sang trọng, hoàn toàn khác hẳn với người cao lớn có thân thủ nhanh nhẹn trong tivi.


Tòa nhà nơi anh thuê trọ cũng có người đang bàn luận về vị “anh hùng” cứu người kia, nhưng không có một ai liên hệ vị “anh hùng” ấy với người đàn ông ăn mặc thanh lịch, sang trọng này cả.


Nhân mấy ngày không ra ngoài, Hoắc Thiệu Hằng dùng IP proxy để đăng nhập vào trang web chính thức của Hermès ở châu Âu, sau đó lại dùng một địa chỉ trung chuyển ở Pháp để đặt mua vài chiếc khăn Hermès, trực tiếp gửi thẳng tới ký túc xá của Cố Niệm Chi ở trường Đại học B.


Anh không biết hôm ấy trang web của Hermès xảy ra sự cố, không biết vì sao mà địa chỉ trung chuyển anh điền ở Pháp lại biến thành địa chỉ trung chuyển ở Đức, còn là một địa danh nước Đức mà gần đây dân chúng của đế quốc Hoa Hạ được nghe tới rất nhiều.





Bước vào kỳ nghỉ hè, Mã Kỳ Kỳ tìm được một văn phòng luật sư để thực tập, mỗi ngày đi sớm về muộn, trong ký túc thường chỉ có mỗi một mình Cố Niệm Chi.
Hôm nay, sau khi ngủ dậy, cô chẳng có gì làm, cũng không muốn lên thư viện tìm tài liệu để viết luận văn nữa mà trốn trong phòng ký túc chơi game.


Chơi thẳng đến tận trưa, tới khi cổ mỏi nhừ, cô mới vừa bóp gáy vừa đứng lên đi rửa mặt, chuẩn bị ra ngoài tìm đồ ăn.


Cô nhìn đồng hồ thì đã tới giờ ăn trưa mất rồi.


Đúng lúc này, trong loa vang lên tiếng của dì quản lý ký túc xá: “Cố Niệm Chi! Có bưu phẩm!”


Cố Niệm Chi rất kinh ngạc, ai gửi bưu phẩm cho cô nhỉ?


Cô tùy tiện buộc mái tóc rối bù của mình thành một cái đuôi ngựa, sau đó cầm theo chìa khóa phòng ký túc đi xuống lầu.


Trước cửa tòa nhà ký túc xá có một chiếc xe tải UPS (chuyển phát) đứng ở cửa, anh chàng giao hàng đưa cho cô một hộp giấy nhỏ, “Cố Niệm Chi à?”


“Đúng, là tôi.” Cố Niệm Chi đưa chứng minh thư của mình cho anh ta, sau đó ký tên rồi nhận hộp giấy.


Cô cầm hộp giấy nhìn trên nhìn dưới tới nửa ngày, thấy là từ Đức gửi về, địa chỉ gửi cũng hơi quen quen.


Chiếc hộp rất nhẹ, được bọc kín mít, không biết trong này là gì.


Cố Niệm Chi quay về phòng, đặt cái hộp nhỏ lên bàn, yên lặng nhìn hồi lâu rồi mới đeo găng tay, dùng một con dao rọc giấy nhỏ cắt băng dính ra.


Xé mở lớp bọc bên ngoài, hộp giấy bên trong lộ ra, là hộp đựng đồ màu đỏ cam quen thuộc của nhãn hiệu Hermès mà cô yêu thích.


Khăn Hermès!


Từ Đức gửi về ư…


Tim Cố Niệm Chi đập thình thịch.


Phản ứng đầu tiên của cô là… đây là quà mà Hoắc thiếu gửi cho cô!


Chỉ có Hoắc thiếu mới thích mua khăn Hermès làm quà sinh nhật tặng cô!


Tuy phải hai, ba tháng nữa mới tới sinh nhật cô nhưng điều ấy cũng chẳng ngăn cản được thói quen luôn lo liệu chu đáo, chuẩn bị sớm mọi chuyện của Hoắc thiếu.


Hoắc thiếu dùng cách này để cô yên tâm ư?


Tuy anh không thể nói cho cô biết anh đi đâu, đang làm gì, nhưng gửi một hộp khăn từ nơi xa về cho cô cũng coi như đang ngầm nói với cô rằng, anh vẫn rất khỏe.


Cố Niệm Chi cầm khăn ngồi trước bàn học, trong lòng vô cùng ấm áp và vui vẻ, giống như người khách bôn ba giữa trời băng đất tuyết cuối cùng cũng tìm được một đống lửa ấm áp vậy. Cô chỉ muốn lao vào trong đống lửa ấy, cho dù nó sẽ thiêu rụi cô thì cô cũng chẳng hối tiếc.


Thì ra Hoắc thiếu đang ở Đức sao?


Cố Niệm Chi lấy hộp giấy tới, nhìn kĩ địa chỉ ghi trên bao bì, nhập địa chỉ vào máy tính, cuối cùng cũng tìm được nơi đó.


Ngay khi thấy kết quả trên máy tính hiện lên cái tên thành phố quen thuộc ở Đức mà gần đây dân chúng đế quốc Hoa Hạ được nghe rất nhiều, Cố Niệm Chi không khỏi trừng mắt, đột nhiên cảm thấy hết thảy những gì khó hiểu đều được trả lời.


Chắc chắn là Hoắc thiếu tới Đức rồi nhỉ?


Bởi vì vụ án nữ du học sinh bị hành hạ đến chết ở Đức sao?!


Tính toán thời gian, đúng là sau khi vụ án xảy ra không lâu, người trong nước còn chưa biết tin thì Hoắc thiếu đã xuất ngoại đi làm nhiệm vụ. Nhiệm vụ quan trọng nhất của Cục tác chiến đặc biệt của bọn họ là bảo vệ lợi ích cho Hoa kiều ở nước ngoài.
Xem ra, vụ án này có điểm bất thường rồi…


Cố Niệm Chi ngẫm nghĩ sâu xa khi nhìn thấy những kết quả tìm kiếm có liên quan tới vụ án kia trên màn hình máy tính, bắt đầu thấy ngứa tay.





Hoắc Thiệu Hằng hoàn toàn không biết tới vụ nhầm lẫn tai hại kia của website Hermès.


Anh ở trong nhà trọ liền mấy ngày không ra ngoài, chỉ liên hệ với bên ngoài qua mạng internet.


CIA chạy khắp nơi tìm kiếm như ruồi không đầu, gần như đã mở rộng lùng sục ra các khu vực lân cận New York rồi.


Hoắc Thiệu Hằng thay quần áo, lại giả trang thành dáng vẻ của một kỹ sư IT người gốc Hoa chân chất, đeo balo, đi giày lười và lại tới New York.


Lúc này, anh không đi đại lộ số 5 nữa mà vòng qua đại lộ số 5, đi dạo một vòng quanh khu vực bên ngoài văn phòng chi nhánh của CIA ở New York.


Người của CIA có chết cũng không ngờ được rằng người khiến bọn họ bày ra thiên la địa võng khắp New York để tìm kiếm, lúc này lại đang lượn lờ ngay trước cửa nhà mình.


Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.


Câu nói có lý này vẫn áp dụng được ở nước Mỹ.


Quảng trường bên cạnh chi nhánh CIA vô cùng yên tĩnh, không có nhiều camera theo dõi, cũng không có xe cảnh sát hú còi qua lại.


Trên mặt mọi người đều nở rộ nụ cười tươi tắn, ấm áp, đi qua đi lại dưới ánh nắng mùa hè.


Hoắc Thiệu Hằng thậm chí còn vào một quán cà phê ngay dưới tầng một tòa nhà bên cạnh chi nhánh CIA nhàn nhã uống cà phê, chơi game trên điện thoại.


Một người đàn ông trung niên da trắng có gương mặt khắc khổ đi từ trong chi nhánh CIA ra, đi vào quán cà phê này, gọi một tách cà phê đen thêm gấp đôi đường, gấp đôi sữa, ngồi xuống một bàn cách chỗ Hoắc Thiệu Hằng ngồi không xa.


Hai người gần như ngồi quay lưng vào nhau, Hoắc Thiệu Hằng yên lặng nhấp một ngụm cà phê, lại thoáng thấy mấy người có vẻ như là nhân viên tình báo của CIA tới ngồi xuống bên cạnh người đàn ông trung niên đó. Bọn họ ngồi quây lại, ai nấy mang theo một phần cơm trưa healthy được mua trong Chipotle*, trước mặt họ đều có một tách cà phê, vừa cùng nhau ăn cơm trưa vừa càu nhàu.


(*) Chipotle: tên đầy đủ là Chipotle Mexican Grill, là một chuỗi nhà hàng đồ ăn nhanh của Mỹ. Cái tên Chipotle là tên một loại ớt cay độc đáo thường có trong các món ăn Mexico.


“James à, anh cứ trơ mắt nhìn thằng khốn kia cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta tác oai tác quái thế sao? Chúng ta đông như thế, thăng chức cho ai không thăng, sao lại thăng chức cho thằng đó chứ?”


“Đúng thế! Anh là linh hồn của cả chi nhánh chúng ta! Chúng tôi đều phục anh! Thấy dáng vẻ của thằng khốn kia là chúng tôi lại thấy tức!”
“Ngày nào cũng quát tháo ở chi nhánh, sai bảo anh như người hầu, không ai chịu nổi!”


Những người kia tỏ vẻ căm phẫn, bênh vực người đàn ông có gương mặt khắc khổ kia. Hơn nữa cả đám đều bày tỏ thái độ rất chân thành, quả thật không phải chỉ nói cho có mà thôi.


Hoắc Thiệu Hằng dựng tai lên, nắm giữ được một chút tin tức qua những lời đám người đó nói.


Mà anh cũng không lạ gì người đàn ông trung niên kia cả.


Đây là James – một nhân vật quan trọng trong Cục tình báo châu Á của CIA, là một trong những đối thủ trực tiếp lớn nhất của Hoắc Thiệu Hằng.


Nhưng theo như những lời đám người kia nói thì hình như ông ta đã không được thăng chức thì phải?


Hoắc Thiệu Hằng xoa cằm trầm tư, trong đầu nhớ lại những thông tin có liên quan tới James.


Người này xuất thân từ quân đội Mỹ, từng tham gia các chiến dịch ở châu Á nhiều năm, sau đó về nước thì xuất ngũ. Vì có năng lực tình báo rất xuất sắc nên ông ta được CIA nhận về, trở thành người đứng đầu Cục tình báo châu Á.


Người này đã từng giáng cho mạng lưới tình báo của Đế quốc Hoa Hạ ở Bắc Mỹ một đòn rất đau, mà vụ Bạch Dư Sinh phản bội năm ngoái cũng không thoát khỏi liên quan chặt chẽ với người này.


James đã sắp năm mươi tuổi, kết hôn muộn, hai con gái, một người vừa vào đại học, một người vừa mới lên trung học, vợ ở nhà nội trợ.


Không ngờ người có năng lực và khôn khéo như ông ta mà lại bị một người khác đè đầu.


Người kia là ai nhỉ?


Hoắc Thiệu Hằng đột nhiên phát hiện ra là mình chẳng có tí thông tin nào về vị Cục trưởng mới của bọn họ cả.


Nhưng anh tin chắc rằng, vị Cục trưởng mới kia vừa được điều từ bên ngoài tới Cục tình báo châu Á không bao lâu, thời gian không vượt quá một tháng.


Bởi vì chỉ có hơn một tháng nay, anh không liên hệ gì với trong nước nên cũng không chú ý tới mạng lưới tình báo.


Hoắc Thiệu Hằng lật trang báo, che đi gương mặt mình.


Người ngồi uống cà phê, đọc báo, nghịch điện thoại giống anh rất nhiều, đều là các công nhân viên, thành phần trí thức làm việc ở các tòa nhà xung quanh đây. Anh hoàn toàn hòa nhập với hoàn cảnh ở đây, giống như nước hòa vào biển khơi, lại khôn khéo khiến những nhân viên tình báo kia không chú ý tới mình.


Trên thực tế, Sean cũng tới quán cà phê này.


Nhìn mấy người lớn tuổi trong công ty đang vây quanh James, trong lòng hắn thấy hơi không vui.
Vietwriter.vn
Hắn sa sầm mặt đi tới, ra vẻ nghiêm khắc nói: “Giờ nghỉ trưa chỉ có nửa tiếng, các anh đã ra ngoài một tiếng rồi đấy!”


Những người đó vội vàng đứng lên, hấp tấp dọn bàn rồi nhanh chóng quay về làm việc.


James là người đứng lên cuối cùng, nói với Sean đang tức giận: “Ngài Cục trưởng, tôi thấy không khỏe lắm, muốn xin nghỉ nửa ngày.”


“Không khỏe ư? Có bác sĩ xác nhận không?” Sean chua ngoa hỏi: “Không có bác sĩ nào chứng thực thì sao tôi tin tưởng lời anh được?”


“Ngài Cục trưởng, dựa theo quy định của CIA, xin nghỉ trên hai ngày mới cần bác sĩ xác nhận, tôi chỉ xin nghỉ nửa ngày, không cần có sự xác nhận của bác sĩ.” James chậm rãi nói xong liền đứng lên, rời khỏi quán cà phê.


Sean nhìn theo bóng dáng ông ta, tức tối siết nắm tay nhưng không làm gì được. Chờ Sean đi rồi, Hoắc Thiệu Hằng mới chậm rãi đứng lên, đi theo hướng James rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom