• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xin Hãy Tha Cho Tôi (1 Viewer)

  • Chương 246: Đợi đã, tôi cũng vào!

"Vất vả viện trưởng Ứng rồi." Ông Tiêu nói.



Bà Lục mỉm cười: "Ông tuyệt đối đừng nói như vậy! Tập đoàn Tiêu Thị đã tài trợ cho bệnh viện chúng tôi nhiều thiết bị chữa bệnh như vậy, còn ủng hộ công tác nghiên cứu khoa học của chúng tôi nữa, tôi cũng không biết phải cảm ơn ông thế nào."



Ông Tiêu không có tâm trạng hàn huyên, cô ấy hỏi luôn: "Người nào phụ trách kiểm tra lần này?"



"Là bác sĩ Trần và bác sĩ Lưu, một người là bác sĩ già dồi dào kinh nghiệm ở bệnh viện chúng tôi, với cả một người là thực tập sinh mới đến, bọn họ đang đợi ở tầng bảy rồi." Bà Lục nói.



Ông Tiêu gật đầu: "Vậy thì dẫn đường đi."



"Mời ông đi bên ày." Bà Lục làm một cái thế mời, trong lúc vô ý ánh mắt quét qua người Mặc Tinh, nhưng rời đi rất nhanh.



Ông Tiêu đi trước, bà Lục đứng phía tay phải hơi sau ông ấy.



Mặc Tinh lại liếm cánh môi khô lần nữa, chân như đang đi trên cây vậy, thế nào cũng không đi được.



"Cô Mặc, mời." Người đàn ông đứng bên tay phải cô nói.



Mặc Tinh siết chặt nắm tay, mồ hôi chảy ra, cô hít thở sâu một hơi, đi theo.



Đi một bước tính một bước, nếu sự việc mà bại lộ thật, cùng lắm thì chết, cô tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến anh trai và chị dâu, cô cũng không thể quay lại trại giam Đông Giao thêm lần nữa!



Đoàn người chậm rãi đi vào thang máy, đi đến tầng bảy.



Bác sĩ Trần và bác sĩ Lưu đã đợi ở đây từ sớm rồi, hình như là bởi vì ông Tiêu có tên tuổi quá lớn, bọn họ có vẻ hơi căng thẳng.



"Bây giờ phiền cô Mặc đi theo hai vị bác sĩ vào làm kiểm tra." Trên gương mặt bà Lục mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt nhìn về phía Mặc Tinh lại rất xa lạ.



Mặc Tinh cố gắng nhếch môi: "Được, cảm ơn."



Sau đó tứ chi mềm nhũn đi vào theo hai bác sĩ.



Khi hai bác sĩ muốn đóng cửa, ông Tiêu chợt nói: "Đợi đã, tôi cũng vào!"



Mặc Tinh cúi đầu, cô không nhìn thấy vẻ mặt của hai bác sĩ, chỉ thấy anh bác sĩ trẻ kia không cẩn thận làm rớt đồ này nọ, sau đó lập tức nhặt lên luôn.



"Ông Tiêu không yên tâm về bác sĩ của bệnh viện chúng tôi à?" Bà Lục nói: "Thật ra, loại kiểm tra này là loại kiểm tra đơn giản nhất, bình thường ở nhà dùng giấy thử là có thể kiểm tra ra rồi. Bây giờ hai bác sĩ làm kiểm tra cho cô Mặc, chắc chắn kết quả sẽ không có vấn đề."



Ông Tiêu vẫn kiên trì: "Đúng lúc tôi muốn xem xem bây giờ kiểm tra như thế nào, có khác với ngày xưa không."



Bà Lục cũng không nói thêm gì nữa.



Trong phòng có mùi nước khử trùng thoang thoảng, Mặc Tinh căng thẳng phối hợp với bác sĩ làm kiểm tra, sau lưng đã bị mồ hôi lạnh làm ướt hết rồi.



Nếu ông Tiêu phát hiện ra cô đang nói dối, ông ấy sẽ lập tức cho hai người đàn ông kia đưa cô đến nhà giam Đông Giao, hay là còn có biện pháp trừng phạt khác nữa?



Đến lúc đó cô phải làm thế nào?



Mặc Tinh đưa tay ra sờ lỗ tai, trống không, trên cổ chỉ có một chiếc vòng cổ, cái gì cũng không làm được. Cô làm ra vẻ tự liếc mắt nhìn xung quanh, trên bàn có cốc, hơn nữa còn có mấy dụng cụ chuyên dụng trong nghề y.



Nhưng mà cô có thể uy hiếp anh Nam, lại không thể dùng thủ đoạn giống vậy uy hiếp ông Tiêu, bằng không cho dù cô có chạy thoát thành công, anh trai và chị dâu vẫn sẽ gặp xui xẻo!



Vậy làm sao bây giờ? Lẽ nào chỉ có thể chấp nhận sự trừng phạt của ông Tiêu sao?



Lòng Mặc Tinh rối bời, cô dần bị tuyệt vọng bao phủ.



Đúng lúc này.



"Có kết quả rồi." Người cất lời là anh bác sĩ trẻ: "Mang thai hơn hai tháng, chỉ có điều sức khỏe của sản phụ không được tốt cho lắm, cái thai này phát triển cũng không khỏe lắm."



"!" Mặc Tinh nghiêng đầu nhìn bác sĩ, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, để tránh bị ông cụ Tiêu phát hiện ra vể kinh ngạc trong mắt cô.



Rốt cuộc chuyện này là sao?



"Đừng sợ, có tôi."



Trong đầu Mặc Tinh chợt hiện lên những lời mà Tiêu Cảnh Nam từng nói với cô, ánh mắt cô lóe lên. Lẽ nào câu nói này không phải chỉ để an ủi cô, anh đã sắp xếp ổn thỏa chuyện kế tiếp rồi sao?



Cô bình tĩnh lại, xoa xoa trên quần áo, đáy lòng không nói rõ được là tư vị gì.



Không nhìn ra ông Tiêu vui hay giận, ông ấy chỉ hỏi ngược lại: "Ông chắc chắn chứ?"



"Tôi đã làm bác sĩ gần ba mươi năm nay, bây giờ ông Tiêu hỏi tôi có làm sai hạng mục kiểm tra này hay không? Nếu ông không tin, ông có thể đi hỏi kết quả kiểm tra của bác sĩ Lưu!" Bác sĩ Trần bị nghi ngờ, thì lập tức trầm mặt.



Ông Tiêu quay đầu nhìn về phía bác sĩ trẻ tuổi: "Kết quả kiểm tra của cậu thì sao?"



"Giống... giống với kết quả của bác sĩ Trần." Sắc mặt của bác sĩ Lưu có hơi tái, nói chuyện còn lắp bắp, trông có vẻ anh ta rất căng thẳng.



Theo câu nói lắp của anh ta, lòng Mặc Tinh cũng thấp thỏm theo.



Bác sĩ này biểu hiện khẩn trương như vậy, cô cũng cảm thấy không đúng rồi, chắc chắn ông Tiêu cũng đã phát hiện ra!



"Sao cậu lại khẩn trương như vậy?" Ông Tiêu đi tới trước mặt bác sĩ Lưu rồi nhìn thẳng vào mắt anh ta, ông ấy cất cao giọng: "Lẽ nào kết quả kiểm tra này là giả?"



Bà Lục nghiêng đầu nhìn bác sĩ Lưu một cái, sau đó nhanh chóng thu lại tầm mắt, nghiêm giọng nói: "Bác sĩ Lưu, dối trá trong thời gian thực tập ở bệnh viện, cậu biết kết quả là gì chứ?"



Ông Tiêu không lên tiếng nữa, ông ấy chỉ trầm mặt nhìn bác sĩ Lưu chằm chằm, đợi anh ta trả lời.



Lồng ngực của Mặc Tinh phập phồng, tim đập thịch thịch thịch như thể muốn bay ra khỏi lồng ngực, mồ hôi lạnh theo gò mà chảy xuống cằm.



Cô đưa tay ra muốn lau mồ hôi đi, nhưng mồ hôi trong lòng bàn tay còn làm ướt hết cằm.



"Tôi nghe nói... tôi nghe nói bác sĩ điều trị chính của ông đã nói... đã nói lời mà ông không thích nghe, sau đó liền bị bệnh viện đuổi việc rồi, tôi... tôi sợ tôi cũng nói ra lời gì đó mà ông không thích nghe." Bác sĩ Lưu nói khó khăn.



Bà Lục nói với người bên cạnh một câu: "Đứa trẻ này lớn lên ở cô nhi viện, lên khoa chính quy cũng không phải học sinh hỏi, có thể tới bệnh viện chúng tôi đã là tạo hóa rồi, cậu ấy sợ mất đi công việc này cũng là suy nghĩ của người bình thường."



"Nếu mà tôi... mất đi công việc này, tiền thuê nhà tháng này tôi cũng không đóng nổi nữa." Bác sĩ Lưu nói nhỏ: "Tôi tìm được công việc này thật sự là rất khó khăn, ông đừng... đừng bảo bệnh viện đuổi việc tôi, được không?"



Trầm mặc.



Trái tim của Mặc Tinh cũng trầm lặng, một tảng đá đè nặng trong lòng, hô hấp cũng trở nên cực kỳ khó khăn.



"Biết rồi." Ông Tiêu lên tiếng phá tan sự im lặng, ánh mắt âm u không rõ dừng trên người Mặc Tinh.



Mặc Tinh bất chấp khó khăn nhìn thẳng vào mắt ông ấy: "Cậu Bùi bảo tôi kiểm tra không vấn đề gì, ông không tin, nếu ông cũng không tin cả kết quả kiểm tra của hai bác sĩ này nữa thì tôi cũng hết cách rồi."



Ánh mắt của ông Tiêu đính dính lên người cô, không nói chuyện.



Bị ông ấy nhìn đến nỗi nổi da gà, nhưng Mặc Tinh vẫn kiên cường không né tránh ánh mắt của ông ấy: "Ông không nói gì, vậy là suy đoán trước của tôi là đúng sao? Ông đưa tôi đến bệnh viện không phải là để kiểm tra xem có đứa bé hay không, mà là muốn cho tôi phá thai à?"



"Nói nhảm nhiều thật đấy!" Ông Tiêu hừ lạnh một tiếng, ông ấy nói với hai người đàn ông: "Các cậu tìm một người đưa con bé về!"



"Vâng." Hai người đáp luôn.



Thấy ông Tiêu quay đầu muốn đi, Mặc Tinh bước nhanh vài bước, đi đến trước mặt ông ấy rồi nói: "Tiêu Cảnh..."



"Chuyện của nó không cần cô lo, cô lo tốt bản thân cô là được rồi!" Ông Tiêu cảnh cáo cô một câu, sau đó đi qua cô, đi về phía thang máy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom