Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 248: Không phải chuyện gì lớn
"Bác sĩ Lục."
"Ừ." Ở đầu dây bên kia, giọng nói ôn hòa của Lục Ngôn Sầm vang lên: "Nhớ ngày mai đến khám chân..."
Vừa nói một câu như vậy, Mặc Tinh nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng của bà Lục: "Hoàng Nhi nói xong chưa? Mau đưa điện thoại cho ai gia."
"Mẹ tôi nói chuyện với cô." Lục Ngôn Sầm bất đắc dĩ nói một câu, sau đó điện thoại liền đổi người cầm.
Bà Lục vẫn nhiệt tình như lần đầu gặp mặt: "Tinh Tinh, hôm nay gặp mặt lại giả bộ không quen cháu, cháu không giận chứ?"
Mặc Tinh còn chưa trả lời, liền nghe thấy thím Lưu ở đầu dây bên kia quát một tiếng: "Gỉa vờ không quen á?"
"Chị dâu, chị tiếp tục tắm đi, không có chuyện gì to tát đâu." Bà Lục hô một tiếng với thím Lưu ở xa, sau đó mới cười nói: "Chỉ cần là chuyện liên quan tới cháu, chị dâu đều như thể mọi thiên lý nhãn vậy."
Mặc Tinh nhớ tới chuyện cũ, cô mỉm cười: "Dạ vâng."
Trước đây cô toàn gây rắc rối, sau khi gây rắc rối sợ bị bố mẹ mắng, không dám về nhà, lần nào cô cũng nhờ thím Lưu thăm dò tình hình quân sự.
"Hôm nay giả vờ không quen cháu, cũng là chuyện bất khả kháng, thật sự là ông cụ Tiêu có lòng nghi ngờ quá nặng. Nếu chúng ta có quen biết, e là ông áy sẽ nghĩ nhiều. Về phần hai bác sĩ kia, cháu không cần lo lắng, bọn họ sẽ không nhiều lời đâu."
"Có điều giấu được nhất thời, không giấu được cả đời, cách an toàn nhất vẫn là cháu hãy mau chóng mang thai."
"Tới lúc đó cô có thể nghĩ cách làm cho đứa bé sinh non hai tháng, hoặc nói là đứa trẻ phát triển không tốt, sinh muộn một hai tháng cũng được. Mặc kệ thế nào, thì điều kiện tiên quyết để thực hiện phương án này là cháu mang thai." Bà Lục nói.
Mặc Tinh im lặng, không tiếp lời.
"Chuyện này cháu tự suy nghĩ cẩn thận đi, nếu như cháu chần chừ lâu quá thì không dễ làm đâu." Bà Lục nói.
"Vâng, cháu biết rồi." Mặc Tinh chần chừ một chút, hỏi: "Cô làm như vậy, là..."
Bà Lục cười nói: "Bên phía tổng giám đốc Tiêu đã chào hỏi trước rồi."
Mặc Tinh lại nói chuyện với thím Lưu một lúc nữa, sau đó mới cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên.
Nếu cô mà mang thai thật, thì tính khả thi của việc cô rời xa Tiêu Cảnh Nam sẽ rất nhỏ, nhưng nếu cô không mang thai, lời nói dối này sẽ nhanh chóng bị ông Tiêu phát giác, đến lúc đó cô cũng không chiếm được chỗ tốt...
Nghĩ về chuyện này mà cô phiền muộn, Mặc Tinh đứng lên, đi đến cửa theo bản năng, cô muốn đi xem xem Tiêu Cảnh Nam thế nào rồi. Nhưng mà tay vừa chạm vào tay nắm cửa, cô đã buông ra.
Cô không nên quan tâm Tiêu Cảnh Nam như vậy!
Trước đây anh đã đánh gãy chân của cô, ném cô vào trong tù hai năm, sau đó lại ép buộc cô đi làm ở câu lạc bộ Dream, rồi sỉ nhục cô... chẳng nhẽ anh chỉ lộ ra một ít lòng tốt với cô là cô phải quên đi những ác mộng mà mình đã trải qua khi xưa sao?
Không nên như thế!
Yêu Tiêu Cảnh Nam sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu, cô của hai năm trước chính là một ví dụ máu chảy đầm đìa! Hiện tại anh có thể quan tâm cô hết mực, nhưng đồng thời anh cũng có thể khiến như vào địa ngục, cô đã từng nếm thử tư vị của việc sống không bằng chết trong tay anh rồi!
Mặc Tinh siết chặt nắm đấm, ép buộc chính mình quay lại giường. Cô lấy điện thoại ra, tiện tay ấn vào weibo.
#Mặc Tinh Tiêu Cảnh Nam An Sơ Tuyết#
#Mặc Tinh tai nạn xe cộ#
Hot search đứng thứ tám và thứ mười đều là cô.
Mặc Tinh cười lạnh một tiếng, thân là người không phải trong giới giải trí, chút chuyện nhỏ này của cô và An Sơ Tuyết vẫn bị đẩy lên vị trí này, An Sơ Tuyết đã bỏ không ít tiền nhỉ!
Cô ấn vào đề tài đang hot, các cư dân mạng đều đang ngả về phía An Sơ Tuyết.
"Bạn thân năm sáu năm, vì ghen tuông liền lái xe đâm chết người ta, cái này cũng quá tàn nhẫn rồi đấy!"
"Bạn thân, cái từ này bây giờ đúng là dùng rất là rách nát nhá, kẻ nào cũng đều có thể dùng hai chữ bạn thân, An Sơ Tuyết có cô bạn thân như Mặc Tinh, đúng là xui tám đời!"
"An Sơ Tuyết thật quá tốt bụng, nếu hai năm trước cô ấy khởi tố Mặc Tinh, để cho Mặc Tinh ngồi tù mấy chục năm, thì Mặc Tinh làm gì còn cơ hội làm tiểu tam nữa?"
"Đầu năm nay, người tốt không được báo đáp a, trước đây An Sơ Tuyết là học sinh khoa vũ đạo trường chúng tôi, thiên phú rất tốt, rất nhiều thầy cô đều khen cô ấy, nói là sau này chắc chắn cô ấy sẽ trở thành đại tài! Kết quả, bây giờ cô ấy vì Tiêu Cảnh Nam mà gãy chân, người ta cũng không cần cô ấy nữa!"
"Thương An Sơ Tuyết!"
"Tiêu Cảnh Nam đó cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, đổi qua đổi lại giữa hai người phụ nữ! Nếu Mặc Tinh bất mãn chuyện anh ta thích An Sơ Tuyết, thì đi mà tông anh ta đi, tông An Sơ Tuyết làm cái gì? Đồ chó má bắt nạt kẻ yếu!"
Số lượng bình luận rất đông, mấy cái bình luận này đều là những bình luận hot, mỗi cái đều có hơn một vạn lượt thích, các cư dân mạng còn nói càng ngày càng khó nghe.
Thỉnh thoảng có người đưa ra nghi vấn, nói là Mặc Tinh chọn đâm người vào bữa tiệc sinh nhật của mình thì cũng quá không hợp lý rồi, hoặc là nói giúp Mặc Tinh một hai câu, rất nhanh sẽ bị các cư dân mạng khác vào quần đấu. Sau đó, liền không có ai nói thay cho Mặc Tinh nữa.
Mặc Tinh tắt điện thoại, ném điện thoại sang một bên.
Mắng đi.
Bây giờ các cư dân mạng thảo phạt cô vì An Sơ Tuyết, bọn họ đang chửi bới cô kinh lắm, đợi khi Tiêu Cảnh Nam đưa những bằng chứng đó ra thì các cư dân mạng sẽ mắng An Sơ Tuyết ác hơn.
Nghĩ đến Tiêu Cảnh Nam, Mặc Tinh nhíu mày, cô đứng dậy, nhìn về phía cửa.
Cốc cốc cốc!
Đúng lúc này, có người gõ cửa.
Mặc Tinh đi qua mở cửa, thấy Tiêu Cảnh Nam cả người là máu đứng ở ngoài cửa, cô vô thức nắm chặt quần áo.
"Không sao, chỉ là trông hơi ghê thôi." Tiêu Cảnh Nam nói.
Mặc Tinh thả quần áo ra, vẻ mặt hờ hững nói: "Sao trước đây tôi không nhận ra là anh tự luyến như này nhỉ?"
Tiêu Cảnh Nam nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hơi u ám.
Ánh mắt của anh làm cho Mặc Tinh cảm thấy không thoải mái, cô di chuyển ánh mắt trước, nhưng chỉ di chuyển đi một cái rồi lại nhìn anh luôn.
"... Nhiều vết thương như này, tốt nhất là băng bó một chút đi." Mặc Tinh nói.
Dừng một chút, cô lại nói: "Anh đừng hiểu nhầm, không phải tôi quan tâm anh đâu, chẳng qua là tôi không muốn nợ ân tình của anh thôi."
"Ừm." Khóe môi Tiêu Cảnh Nam nhếch lên một độ cong rất nhỏ, nhưng ngay sau đó đã khôi phụ lại tự nhiên: "Bây giờ anh Nam đưa tôi đi bệnh viện, em ở nhà... một mình chú ý an toàn."
Lúc nói đến hai chữ ở nhà, ánh mắt anh xoẹt qua một tia dịu dàng cực mỏng.
"Ừ." Mặc Tinh không muốn thừa nhận, nhưng tảng đá đè nặng trong lòng đã nhẹ hơn rồi.
Tiêu Cảnh Nam đóng cửa lại, bước đi chậm chạp xuống tầng dưới, anh lên xe và đi đến bệnh viện cùng anh Nam. Bệnh viện đã đợi từ sớm rồi, đợi anh đến một cái là bắt đầu xử lý miệng vết thương cho anh ngay.
Sau khi băng bó toàn bộ vết thương, anh mới đi đến cửa phòng bệnh của ông Tiêu.
"Sao Cảnh Nam lại bị thương thành thế này?" Tiêu lão đại đang ở cửa phòng bệnh, sau khi thấy anh tới, ông ta hỏi với vẻ mặt kinh ngạc.
Tiêu Cảnh Nam hoạt động cái tay phải đang quấn băng gạc một chút: "Không có gì ạ, cháu chọc ông nội mất hứng."
"Cho dù cháu có làm ông nội mất hứng đi chăng nữa, ông ấy ra tay thế này thì cũng nặng quá!" Tiêu lão tam nhíu mày, sau đó giống như là chợt nhớ ra cái gì: "Cháu nói là cháu chọc ông nội mất hứng, có phải là chuyện cháu cầm dao gọt hoa quả uy hiếp ông nội cháu không?"
Tiêu Cảnh Nam cười như không cười: "Bác cả đây là... biết rõ còn cố hỏi à?"
"Ay." Tiêu lão đại thở dài: "Cháu kêu cháu này, bình thường thông minh như vậy, sao đến thời khắc mấu chốt lại phạm sai lầm cấp thấp như thế hả? Phụ nữ lúc nào mà chả có, cháu cần gì phải vì một mình Mặc Tinh, rồi đắc tội với ông nội cháu chứ?"
"Ừ." Ở đầu dây bên kia, giọng nói ôn hòa của Lục Ngôn Sầm vang lên: "Nhớ ngày mai đến khám chân..."
Vừa nói một câu như vậy, Mặc Tinh nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng của bà Lục: "Hoàng Nhi nói xong chưa? Mau đưa điện thoại cho ai gia."
"Mẹ tôi nói chuyện với cô." Lục Ngôn Sầm bất đắc dĩ nói một câu, sau đó điện thoại liền đổi người cầm.
Bà Lục vẫn nhiệt tình như lần đầu gặp mặt: "Tinh Tinh, hôm nay gặp mặt lại giả bộ không quen cháu, cháu không giận chứ?"
Mặc Tinh còn chưa trả lời, liền nghe thấy thím Lưu ở đầu dây bên kia quát một tiếng: "Gỉa vờ không quen á?"
"Chị dâu, chị tiếp tục tắm đi, không có chuyện gì to tát đâu." Bà Lục hô một tiếng với thím Lưu ở xa, sau đó mới cười nói: "Chỉ cần là chuyện liên quan tới cháu, chị dâu đều như thể mọi thiên lý nhãn vậy."
Mặc Tinh nhớ tới chuyện cũ, cô mỉm cười: "Dạ vâng."
Trước đây cô toàn gây rắc rối, sau khi gây rắc rối sợ bị bố mẹ mắng, không dám về nhà, lần nào cô cũng nhờ thím Lưu thăm dò tình hình quân sự.
"Hôm nay giả vờ không quen cháu, cũng là chuyện bất khả kháng, thật sự là ông cụ Tiêu có lòng nghi ngờ quá nặng. Nếu chúng ta có quen biết, e là ông áy sẽ nghĩ nhiều. Về phần hai bác sĩ kia, cháu không cần lo lắng, bọn họ sẽ không nhiều lời đâu."
"Có điều giấu được nhất thời, không giấu được cả đời, cách an toàn nhất vẫn là cháu hãy mau chóng mang thai."
"Tới lúc đó cô có thể nghĩ cách làm cho đứa bé sinh non hai tháng, hoặc nói là đứa trẻ phát triển không tốt, sinh muộn một hai tháng cũng được. Mặc kệ thế nào, thì điều kiện tiên quyết để thực hiện phương án này là cháu mang thai." Bà Lục nói.
Mặc Tinh im lặng, không tiếp lời.
"Chuyện này cháu tự suy nghĩ cẩn thận đi, nếu như cháu chần chừ lâu quá thì không dễ làm đâu." Bà Lục nói.
"Vâng, cháu biết rồi." Mặc Tinh chần chừ một chút, hỏi: "Cô làm như vậy, là..."
Bà Lục cười nói: "Bên phía tổng giám đốc Tiêu đã chào hỏi trước rồi."
Mặc Tinh lại nói chuyện với thím Lưu một lúc nữa, sau đó mới cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên.
Nếu cô mà mang thai thật, thì tính khả thi của việc cô rời xa Tiêu Cảnh Nam sẽ rất nhỏ, nhưng nếu cô không mang thai, lời nói dối này sẽ nhanh chóng bị ông Tiêu phát giác, đến lúc đó cô cũng không chiếm được chỗ tốt...
Nghĩ về chuyện này mà cô phiền muộn, Mặc Tinh đứng lên, đi đến cửa theo bản năng, cô muốn đi xem xem Tiêu Cảnh Nam thế nào rồi. Nhưng mà tay vừa chạm vào tay nắm cửa, cô đã buông ra.
Cô không nên quan tâm Tiêu Cảnh Nam như vậy!
Trước đây anh đã đánh gãy chân của cô, ném cô vào trong tù hai năm, sau đó lại ép buộc cô đi làm ở câu lạc bộ Dream, rồi sỉ nhục cô... chẳng nhẽ anh chỉ lộ ra một ít lòng tốt với cô là cô phải quên đi những ác mộng mà mình đã trải qua khi xưa sao?
Không nên như thế!
Yêu Tiêu Cảnh Nam sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu, cô của hai năm trước chính là một ví dụ máu chảy đầm đìa! Hiện tại anh có thể quan tâm cô hết mực, nhưng đồng thời anh cũng có thể khiến như vào địa ngục, cô đã từng nếm thử tư vị của việc sống không bằng chết trong tay anh rồi!
Mặc Tinh siết chặt nắm đấm, ép buộc chính mình quay lại giường. Cô lấy điện thoại ra, tiện tay ấn vào weibo.
#Mặc Tinh Tiêu Cảnh Nam An Sơ Tuyết#
#Mặc Tinh tai nạn xe cộ#
Hot search đứng thứ tám và thứ mười đều là cô.
Mặc Tinh cười lạnh một tiếng, thân là người không phải trong giới giải trí, chút chuyện nhỏ này của cô và An Sơ Tuyết vẫn bị đẩy lên vị trí này, An Sơ Tuyết đã bỏ không ít tiền nhỉ!
Cô ấn vào đề tài đang hot, các cư dân mạng đều đang ngả về phía An Sơ Tuyết.
"Bạn thân năm sáu năm, vì ghen tuông liền lái xe đâm chết người ta, cái này cũng quá tàn nhẫn rồi đấy!"
"Bạn thân, cái từ này bây giờ đúng là dùng rất là rách nát nhá, kẻ nào cũng đều có thể dùng hai chữ bạn thân, An Sơ Tuyết có cô bạn thân như Mặc Tinh, đúng là xui tám đời!"
"An Sơ Tuyết thật quá tốt bụng, nếu hai năm trước cô ấy khởi tố Mặc Tinh, để cho Mặc Tinh ngồi tù mấy chục năm, thì Mặc Tinh làm gì còn cơ hội làm tiểu tam nữa?"
"Đầu năm nay, người tốt không được báo đáp a, trước đây An Sơ Tuyết là học sinh khoa vũ đạo trường chúng tôi, thiên phú rất tốt, rất nhiều thầy cô đều khen cô ấy, nói là sau này chắc chắn cô ấy sẽ trở thành đại tài! Kết quả, bây giờ cô ấy vì Tiêu Cảnh Nam mà gãy chân, người ta cũng không cần cô ấy nữa!"
"Thương An Sơ Tuyết!"
"Tiêu Cảnh Nam đó cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, đổi qua đổi lại giữa hai người phụ nữ! Nếu Mặc Tinh bất mãn chuyện anh ta thích An Sơ Tuyết, thì đi mà tông anh ta đi, tông An Sơ Tuyết làm cái gì? Đồ chó má bắt nạt kẻ yếu!"
Số lượng bình luận rất đông, mấy cái bình luận này đều là những bình luận hot, mỗi cái đều có hơn một vạn lượt thích, các cư dân mạng còn nói càng ngày càng khó nghe.
Thỉnh thoảng có người đưa ra nghi vấn, nói là Mặc Tinh chọn đâm người vào bữa tiệc sinh nhật của mình thì cũng quá không hợp lý rồi, hoặc là nói giúp Mặc Tinh một hai câu, rất nhanh sẽ bị các cư dân mạng khác vào quần đấu. Sau đó, liền không có ai nói thay cho Mặc Tinh nữa.
Mặc Tinh tắt điện thoại, ném điện thoại sang một bên.
Mắng đi.
Bây giờ các cư dân mạng thảo phạt cô vì An Sơ Tuyết, bọn họ đang chửi bới cô kinh lắm, đợi khi Tiêu Cảnh Nam đưa những bằng chứng đó ra thì các cư dân mạng sẽ mắng An Sơ Tuyết ác hơn.
Nghĩ đến Tiêu Cảnh Nam, Mặc Tinh nhíu mày, cô đứng dậy, nhìn về phía cửa.
Cốc cốc cốc!
Đúng lúc này, có người gõ cửa.
Mặc Tinh đi qua mở cửa, thấy Tiêu Cảnh Nam cả người là máu đứng ở ngoài cửa, cô vô thức nắm chặt quần áo.
"Không sao, chỉ là trông hơi ghê thôi." Tiêu Cảnh Nam nói.
Mặc Tinh thả quần áo ra, vẻ mặt hờ hững nói: "Sao trước đây tôi không nhận ra là anh tự luyến như này nhỉ?"
Tiêu Cảnh Nam nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hơi u ám.
Ánh mắt của anh làm cho Mặc Tinh cảm thấy không thoải mái, cô di chuyển ánh mắt trước, nhưng chỉ di chuyển đi một cái rồi lại nhìn anh luôn.
"... Nhiều vết thương như này, tốt nhất là băng bó một chút đi." Mặc Tinh nói.
Dừng một chút, cô lại nói: "Anh đừng hiểu nhầm, không phải tôi quan tâm anh đâu, chẳng qua là tôi không muốn nợ ân tình của anh thôi."
"Ừm." Khóe môi Tiêu Cảnh Nam nhếch lên một độ cong rất nhỏ, nhưng ngay sau đó đã khôi phụ lại tự nhiên: "Bây giờ anh Nam đưa tôi đi bệnh viện, em ở nhà... một mình chú ý an toàn."
Lúc nói đến hai chữ ở nhà, ánh mắt anh xoẹt qua một tia dịu dàng cực mỏng.
"Ừ." Mặc Tinh không muốn thừa nhận, nhưng tảng đá đè nặng trong lòng đã nhẹ hơn rồi.
Tiêu Cảnh Nam đóng cửa lại, bước đi chậm chạp xuống tầng dưới, anh lên xe và đi đến bệnh viện cùng anh Nam. Bệnh viện đã đợi từ sớm rồi, đợi anh đến một cái là bắt đầu xử lý miệng vết thương cho anh ngay.
Sau khi băng bó toàn bộ vết thương, anh mới đi đến cửa phòng bệnh của ông Tiêu.
"Sao Cảnh Nam lại bị thương thành thế này?" Tiêu lão đại đang ở cửa phòng bệnh, sau khi thấy anh tới, ông ta hỏi với vẻ mặt kinh ngạc.
Tiêu Cảnh Nam hoạt động cái tay phải đang quấn băng gạc một chút: "Không có gì ạ, cháu chọc ông nội mất hứng."
"Cho dù cháu có làm ông nội mất hứng đi chăng nữa, ông ấy ra tay thế này thì cũng nặng quá!" Tiêu lão tam nhíu mày, sau đó giống như là chợt nhớ ra cái gì: "Cháu nói là cháu chọc ông nội mất hứng, có phải là chuyện cháu cầm dao gọt hoa quả uy hiếp ông nội cháu không?"
Tiêu Cảnh Nam cười như không cười: "Bác cả đây là... biết rõ còn cố hỏi à?"
"Ay." Tiêu lão đại thở dài: "Cháu kêu cháu này, bình thường thông minh như vậy, sao đến thời khắc mấu chốt lại phạm sai lầm cấp thấp như thế hả? Phụ nữ lúc nào mà chả có, cháu cần gì phải vì một mình Mặc Tinh, rồi đắc tội với ông nội cháu chứ?"
Bình luận facebook