“Vào ngày mười lăm tháng chín tại đầu cầu thang tầng ba tòa giảng đường nhặt được một tấm ảnh thẻ của sinh viên nam, có lẽ là sinh viên năm nhất dùng để kiểm tra sức khỏe nhập học, nếu như người mất đồ nhìn thấy, mời tự chủ động liên lạc với tôi, dãy số: 181…”
Buổi tối ngày mười lăm tháng chín, Ngọc Tuấn Dĩnh gửi bài lên tường thông báo của trường, kèm theo hình chụp tấm ảnh thẻ nền xanh mà cô nhặt được, mỗi ngày bài đăng mời nhận của rơi trên tường thông báo của trường nhiều không đếm xuể, nhưng bài của Ngọc Tuấn Dĩnh lại đặc biệt được người ta nhìn kỹ.
Bởi vì dáng dấp của tiểu ca ca ảnh thẻ quá đẹp, ảnh thẻ vốn phải giống như kính chiếu yêu, nhưng nam sinh trong tấm hình lại có ngũ quan anh tuấn, mặt mũi thanh tú, điều này càng đẩy bài mời nhận của rơi đi lên, phần bình luật đã bùng nổ ——
“Xin hỏi kiểu tiểu ca ca này phải đến chỗ nào để nhận?”
“Ảnh thẻ mà cũng đẹp trai như vậy, thần nhan rồi.”
“Tôi không cướp tiểu ca ca đâu, nhưng mà lầu chủ à, ảnh thẻ có thể chia cho tôi một tấm không?”
…
Ngọc Tuấn Dĩnh tỉnh dậy, phát hiện phần bình luận dưới bài đăng đã lên đến bốn chữ số rồi, còn có một vài cô gái to gan, trực tiếp gọi điện thoại cho cô, hỏi thông tin của tiểu ca ca ảnh thẻ.
Buổi sáng không có lớp, nên Ngọc Tuấn Dĩnh ngủ đến tự nhiên tỉnh, tâm trạng rất tốt, nhận được cuộc gọi của mấy người nữ sinh, nhưng sau đó cuộc gọi càng ngày càng nhiều, Ngọc Tuấn Dĩnh bắt đầu không chống đỡ nổi, ăn một bữa cơm cũng không xong, nên cô muốn tắt máy điện thoại, nhưng bạn cùng phòng lại nhắc nhở: “Cậu tắt máy điện thoại, rồi lỡ như người mất đồ gọi điện thoại tới hỏi tấm hình thì làm sao?”
Ngọc Tuấn Dĩnh đắn đo nhiều lần, cuối cùng mới bật điện thoại sang chế độ rung.
Chủ nhân của tấm ảnh thẻ phải đến buổi tối lúc Ngọc Tuấn Dĩnh đang chạy bộ mới gọi điện thoại tới, cô vừa nghe nhạc vừa chạy chậm, lúc chạy đến vòng thứ năm, thì điện thoại rung lên.
Cô vừa chạy vừa nhấn nút trả lời, thở hổn hển nói: “Alo, xin chào.”
Vào buổi tối, còn thở gấp, nam sinh đầu bên kia hơi ngớ ra, dò xét hỏi: “Cậu… bận rộn nhiều việc sao?”
Ngọc Tuấn Dĩnh vẫn thở mạnh, “Không bận đâu, chạy bộ thôi.”
Người ở đầu kia thở phào nhẹ nhõm.
Cả ngày hôm nay đều là con gái gọi điện thoại cho cô, vào lúc này đột nhiên có một giọng nói con trai dễ nghe gọi đến, Ngọc Tuấn Dĩnh dĩ nhiên cũng biết là chuyện gì, cô dừng lại, sau khi hít thở ổn định rồi lại nói: “Cậu là muốn lấy hình sao?”
“Ừm, ngày mai kiểm tra sức khỏe phải dùng.”
Ngọc Tuấn Dĩnh chạy cũng gần xong rồi, cộng thêm có chút khát, nên hẹn gặp mặt người nam sinh đó ở một tiệm trà sữa trong trường, bản thân thì chạy về ký túc xá cầm ảnh thẻ theo.
Ngọc Tuấn Dĩnh vẫn mặc quần short chạy bộ và áo thun, tóc buộc thật cao lên, đôi môi không mỏng nhưng lại đỏ, ngũ quan tinh tế, khuôn mặt điển hình của kiểu nhìn một lần thì không dễ quên, chiều cao một mét bảy cũng làm cho cô nổi bật trong đám con gái ở trường Đại học phía Nam này.
Vào năm nhất đại học, thường xuyên có học tỷ vào ký túc xá chào hàng, người khác đều không biết phải làm thế nào, riêng Ngọc Tuấn Dĩnh đặc biệt bình tĩnh mà đứng ở cửa, nói một câu: “Chúng em không cần.” Những học tỷ kia liền kinh sợ.
Người trong lớp cũng hay đùa gọi cô là Ngọc ca.
Cô hẹn người nam sinh kia đến tiệm trà sữa gần khu ký túc xá năm nhất, lúc cô đi vào, trong tiệm có không ít người, cô quét một vòng, rồi tìm được mục tiêu của mình.
Thật ra thì nhận ra rất dễ, dẫu sao thì người con trai mà cả trong hình lẫn người thật đều đẹp như nhau quả thật cũng không có nhiều lắm, yên lặng ngồi ở một góc, ánh mắt nhìn ra cửa.
Đương nhiên, Ngọc Tuấn Dĩnh nhìn qua một lần là có thể nhận ra cậu. thì những người khác cũng có thể, cậu dựa vào tấm ảnh thẻ trên tường thông báo của trường mà một đêm nổi tiếng, buổi chiều hôm nay lúc học môn tự chọn, mấy cô gái ngồi trước mặt cô đều bàn luận về cậu.
Mấy cô gái xung quanh cũng ngoài sáng trong tối lấy điện thoại ra chụp lén, trong lòng Ngọc Tuấn Dĩnh đột nhiên dâng lên một luồng cảm giác kiêu ngạo, dẫu sao hạt giống tốt này, là do cô tìm ra.
Cô đè nén niềm kiêu ngạo nhỏ trong lòng, mang theo khí chất của một học tỷ đi tới trước mặt cậu con trai kia.
“Xin chào, tôi là Ngọc Tuấn Dĩnh sinh viên năm hai, chuyên ngành tiếng Trung.”
Có thể là khí chất của Ngọc Tuấn Dĩnh quá mạnh mẽ, nên cậu con trai hơi sững sờ, rồi mới nói: “Tôi là Lăng Kiền Chiêu sinh viên năm nhất, khoa Xây dựng cơ bản.”
Ngọc Tuấn Dĩnh ồ một tiếng, kéo ghế ra ngồi xuống.
Trên bàn đặt hai ly trà sữa, một ly Lăng Kiền Chiêu đã uống rồi, một ly khác, hẳn là dành cho cô.
Vô cùng lễ phép, Ngọc Tuấn Dĩnh âm thầm cộng thêm điểm ấn tượng cho cậu.
Ngọc Tuấn Dĩnh trả hình lại cho Lăng Kiền Chiêu, hai người rảnh rỗi nên lại trò chuyện mấy câu, Ngọc Tuấn Dĩnh nhìn ra được, tính cách của Lăng Kiền Chiêu khá hướng nội, không thích nói chuyện lắm, nhưng tính cách khiêm tốn, là kiểu con gái khá thích, cơ bắp cánh tay lộ ra bên ngoài chiếc áo thun ngắn tay rất rắn chắc, hẳn là yêu vận động… Nói tóm lại, kiểu con trai như Lăng Kiền Chiêu, chính là kiểu hooc- môn đi đi lại lại, chỉ cần có cậu ở đây, chắc chắn sẽ có rất nhiều con gái.
Đợi sau khi Lăng Kiền Chiêu đi, Ngọc Tuấn Dĩnh vô cùng vui mừng mà gọi điện thoại cho phó chủ tịch.
“Thúy Hoa, câu lạc bộ của chúng ta được cứu rồi.”
Bình luận facebook