Bởi vì phải đến chỗ chị lấy bộ trà, nên vào cuối tuần, Lăng Kiền Chiêu cố tình mang theo bánh ngọt chị thích, chạy đến phòng làm việc của chị.
Chị ấy làm việc rất hùng hổ, vừa ăn bánh ngọt, vừa than phiền chuyện của công ty quá nhiều, chị ấy bận túi bụi với công việc.
Lăng Kiền Chiêu nghe vậy, thì rót cho chị một ly trà, nói: “Vậy sau này em tìm cho chị một người em dâu thích trà nghệ, giúp chị chia sẻ .”
Chị cậu lại là một người rất tinh tế, nhanh chóng đáp lại: “Em nói em dâu, là chủ tịch câu lạc bộ trà nghệ trường em sao?”
Lăng Kiền Chiêu khẽ chớp mắt, “Không phải.”
“Hừ, tiểu tử thối còn không chịu thừa nhận, chị là chị em, mặc dù tiểu tử em lễ phép, nhưng từ trước đến nay ít khi lo chuyện bao đồng, trừ phi, trong lòng em đã thầm chấp nhận, chuyện của cô bé kia không phải chuyện vớ vẩn.”
Lăng Kiền Chiêu bị lời nói quá mức thẳng thắn của chị làm cho mơ màng, lúc đi theo xe tải của công ty chở bộ trà đến câu lạc bộ trà nghệ, vẫn còn hoảng hốt.
Phần lớn bộ trà được chuyển về đều là đồ mới, trong câu lạc bộ không có đủ nhân viên, nên chỉ có thể gọi sinh viên năm nhất đến hỗ trợ, câu lạc bộ trà nghệ vốn đang yên tĩnh hẻo lánh, đột nhiên trở nên nhộn nhịp.
Lần chiêu mộ này làm rất tốt, có không ít người là thật sự thích trà nghệ mới vào, nhưng cũng có không ít cô gái, là đến vì Lăng Kiền Chiêu.
Khi chuyển xong đồ, thì có một số cô gái bắt đầu đi tụ tập quanh Lăng Kiền Chiêu, suy cho cùng thì con gái cũng xấu hổ, nên cũng chỉ có thể dùng cách thức bình thường nhất, là đưa cho con trai giúp vặn nắp bình.
Ngọc Tuấn Dĩnh tự móc túi tiền mua hai thùng nước suối, sau khi nữ sinh kia được chia nước thì đi tới bên cạnh Lăng Kiền Chiêu, ngượng ngùng nói: “Chuyện là, tớ không vặn nắp được, có thể giúp tớ không?”
Con gái không có nhiều bắp thịt, vặn nắp không được là chuyện bình thường, Lăng Kiền Chiêu cũng không suy nghĩ nhiều, nhận lấy vặn ra.
Nữ sinh đó nhận lại chai, lúc đang chuẩn bị đáp lời với Lăng Kiền Chiêu, thì Lăng Kiền Chiêu lại cầm chai nước bên cạnh lên, sải bước đến chỗ Ngọc Tuấn Dĩnh ở cách đó không xa.
Cậu đưa chai nước tới trước mặt cô, giọng thân mật vô lại, “Em không vặn nắp được.”
Khóe miệng Ngọc Tuấn Dĩnh giật một cái, một người con trai, lại vặn nắp không được, có xấu hổ hay không?!
Lăng Kiền Chiêu nhận ra sự nghi hoặc của Ngọc Tuấn Dĩnh, thì lập tức nâng cổ tay còn lại lên, “Ngày hôm qua lúc đánh bóng bị trật cổ tay, vừa nãy khuân đồ lại trật rồi, em bán sức lực vì câu lạc bộ như thế, mà ngay cả một cái nắp chai đàn chị cũng không chịu vặn?”
Dáng vẻ của cậu quá mức tủi thân, Ngọc Tuấn Dĩnh thở dài, cầm lấy chai nước, nắm chặt dùng sức vặn, đến khi cô vặn nắp chai xong đưa cho Lăng Kiền Chiêu, chân mày của người này mới giãn ra, vô cùng kỳ quái mà nói một câu: “Cám ơn đàn chị.”
Chỗ sinh hoạt của câu lạc bộ trà nghệ mặc dù đơn sơ, nhưng lại lớn, một phòng học đặt bộ trà, còn một phòng học là chỗ có thể hoạt động, đợi sau khi sắp xếp bộ trà xong, thì Ngọc Tuấn Dĩnh nói mọi người tập hợp ở phòng hoạt động, vốn chỉ là nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, nhưng không biết về sau ai đã nói muốn xem biểu diễn, mà mọi người bắt đầu vỡ òa lên.
Lăng Kiền Chiêu ngồi bên cạnh Ngọc Tuấn Dĩnh, lòng có hơi không yên nghĩ lại chuyện hôm nay chị cậu nói, nhưng lại có người ồn ào nói cậu lên bục hát, Ngọc Tuấn Dĩnh liền chiều theo ý của mọi người, đẩy cậu đứng giữa đám người.
Lăng Kiền Chiêu vốn đang suy lời chị nói có đúng là thật hay không, cậu có thật sự phân định Ngọc Tuấn Dĩnh với những người khác hay không, thì thình lình bị đẩy lên, đầu sỏ hại cậu không tập trung còn theo mọi người ồn ào, trong lòng Lăng Kiền Chiêu lại nảy sinh ra cảm giác bị Ngọc Tuấn Dĩnh xem như hoa khôi của Di hồng viện mà mời chào buôn bán.
Người bạn thích muốn bán nhan sắc của bạn để giúp cô ấy mời chào làm ăn, loại tư vị này quả thật không hề dễ chịu.
Lăng Kiền Chiêu xụ mặt, nhưng lại không thể thể hiện quá mức rõ ràng, nên đè nén cơn tức máy móc hát xong một bài, rồi trở lại chỗ ngồi.
Cậu ngồi không được bao lâu thì đứng lên đi, Ngọc Tuấn Dĩnh cảm thấy cậu không ổn lắm, lúc đuổi theo thì thấy Lăng Kiền Chiêu đã đi ra ngoài rất xa.
“Sao lại đi về?”
Ngọc Tuấn Dĩnh chạy đuổi theo, Lăng Kiền Chiêu cũng không dừng lại, chỉ nói: “Câu lạc bộ đã chiêu mộ đủ người, bộ trà cũng đã đến, đàn chị chắc cũng không cần em nữa, thì em còn ở lại làm gì?”
Bình luận facebook