-
Chương 3: Sắc đẹp cứu nước
Vào ngày hôm sau khi Lăng Kiền Chiêu đi theo Ngọc Tuấn Dĩnh đến câu lạc bộ trà nghệ, thì mới biết câu lạc bộ trà nghệ của Ngọc Tuấn Dĩnh là một cái hố.
Phòng hoạt động của câu lạc bộ trà nghệ nằm trong một góc xó xỉnh vắng vẻ nhất của trường, một tòa nhà hai tầng nhỏ, tường ngoài phủ đầy dây thường xuân, từ xa nhìn lại, Lăng Kiền Chiêu còn tưởng rằng đó không phải là một tòa nhà mà là một sườn núi nhỏ mọc đầy cỏ.
Chỗ thì đúng là rất lớn, nhưng lại quá đơn sơ.
Ngọc Tuấn Dĩnh rất sợ cậu chạy, nên vẫn luôn canh giữ sau lưng cậu, ra hiệu cậu đẩy cánh cửa dán cái bảng câu lạc bộ trà nghệ ra.
Tới thì đã tới rồi… Lăng Kiền Chiêu nghĩ như vậy, đưa tay nắm chốt cửa, hơi dùng một chút lực, đi đôi với tiếng trục cửa chuyển động, là tiếng vỗ tay hoan nghênh lưa thưa vang lên từ bên trong.
Lông mày của Lăng Kiền Chiêu khẽ giật một cái.
Đây cũng được coi là câu lạc bộ trà nghệ?!
Bên trong có hai nữ một nam, lại thêm Ngọc Tuấn Dĩnh ở cửa, bốn người chống đỡ câu lạc bộ… Lăng Kiền Chiêu chợt hiểu ra tại sao Ngọc Tuấn Dĩnh lại chủ động mời cậu tới câu lạc bộ.
Ngọc Tuấn Dĩnh nhận ra được khuôn mặt hơi biến sắc của Lăng Kiền Chiêu, hai tay khoác lên lưng cậu đẩy cậu đi vào trong.
“Đàn em à, cậu đừng thấy chúng tôi ít người, nhưng mà người người đều là tinh anh.”
Lăng Kiền Chiêu đột nhiên có một loại cảm giác bị lừa vào hệ thống bán hàng đa cấp, cậu vừa mới quay người, cánh tay của Ngọc Tuấn Dĩnh đang khoác lên lưng cậu không kịp thu lại, mà trực tiếp đè lên ngực cậu, Lăng Kiền Chiêu thường xuyên vận động, điển hình của kiểu mặc quần áo thì trông có vẻ gầy cởi quần áo thì có da có thịt, đoán chừng cảm giác không tệ, nên Ngọc Tuấn Dĩnh còn nhéo một cái.
Lăng Kiền Chiêu thoáng chốc đỏ mặt lên, cảm giác giống như bản thân bị nữ lưu manh ăn đậu hủ vậy, cậu chợt lui về sau một bước, thật là không khéo, vừa vặn lại bước vào ổ của câu lạc bộ trà nghệ.
Ngọc Tuấn Dĩnh tiến lên môt bước ép tới gần, trở tay đóng cửa lại, lại kết hợp với nụ cười không có ý tốt của ba người khác, Lăng Kiền Chiêu cảm thấy, bản thân có lẽ sẽ phải thất lễ.
Nhưng khí chất lưu manh kia của Ngọc Tuấn Dĩnh duy trì chưa tới ba giây đã chuyển sang sợ hãi, cô chắp hai tay, rất là thành khẩn nhìn Lăng Kiền Chiêu.
“Thật sự, nhờ cậu ở lại câu lạc bộ trà nghệ của chúng tôi.”
Trường học không quá coi trọng câu lạc bộ trà nghệ, lúc đàn anh đàn chị kỳ trước giao câu lạc bộ cho bọn họ, câu lạc bộ đã nằm trong cục diện rối rắm rồi, bởi vì quản lý quả thật không tốt lắm, nên trường ra thông báo cuối cùng, nếu như lần chiêu mộ này không đủ số lượng trung bình của một câu lạc bộ, thì phải giải tán câu lạc bộ.
Ngọc Tuấn Dĩnh có một người bạn cấp ba học khoa xây dựng phụ trách chiêu sinh, sau khi phát hiện gia đình Lăng Kiền Chiêu kinh doanh trà nghệ, thì có nhắc với Ngọc Tuấn Dĩnh, đúng là vừa khéo, Ngọc Tuấn Dĩnh lúc đó lại nhặt được ảnh thẻ của Lăng Kiền Chiêu, nên mới có bài đăng trên tường thông báo của trường.
Hiện tại có thể nói Lăng Kiền Chiêu chính là cậu con trai có nhân khí cao nhất trong những sinh viên mới năm nhất, nếu như kéo cậu vào trong câu lạc bộ trà nghệ, vậy thì sẽ là báu vật trấn giữ câu lạc bộ rồi, còn lo không chiêu được người tới sao?
Ngọc Tuấn Dĩnh nói một cách hoa mỹ là: Sắc đẹp cứu nước.
Lăng Kiền Chiêu được giáo dưỡng tốt, gặp chuyện có thể giúp thì sẽ giúp, nhưng điều kiện tiên quyết khi lấy việc giúp người làm niềm vui là không mang đến phiền phức cho bản thân, cậu luôn có yêu cầu cao với bản thân, câu lạc bộ như vậy, thật sự không giúp gì cho cậu.
Cậu xụ mặt muốn đi, lại bị Ngọc Tuấn Dĩnh kéo.
“Đàn em à, trường chỉ có một câu lạc bộ trà nghệ thôi, cậu nhẫn tâm nhìn nó bị giải tán sao? Bọn chị sẽ không chiếm dụng quá nhiều thời gian của cậu đâu, chỉ cần lâu lâu cậu đến nhìn một chút, còn có lúc chiêu mộ thì đi cùng với bọn chị là được rồi.”
Lăng Kiền Chiêu không lay động, tiếp tục đi về phía trước, Ngọc Tuấn Dĩnh rất gấp, nói chuyện cũng không suy nghĩ, trực tiếp nói: “Nếu như cậu gia nhập câu lạc bộ của bọn chị, sau này bữa ăn sáng với đồ uống lúc cậu đánh bóng chị đều bao hết, nếu như không tham gia, chị sẽ bắt đầu theo đuổi cậu, ngày ngày đưa thư tình tặng quà cho cậu, đề phòng mấy cô gái bên cạnh cậu như tình địch vậy, nhìn thấy cậu thì sẽ bổ nhào về phía cậu, sẽ làm phiền chết cậu.”
Lần này không riêng gì Lăng Kiền Chiêu, ngay cả khóe miệng của các thành viên trong câu lạc bộ cũng giật một cái.
Chủ tịch vì sự tồn vong của câu lạc bộ, mà thật sự tự hủy đi hình tượng rồi.