-
Chương 476-480
Chương 476: Oan uổng
“Có cần ngăn chặn không?”
Vu Triết không trả lời Đan Châu ngay và tự nhủ với chính mình: "Kim Phi không thể nào không biết phái người tấn công thành Bắc, một khi chúng ta cử người ngăn cản, đội ngũ này sẽ rất nguy hiểm, tại sao vẫn phải phái người làm vậy chứ?"
Sau khi trầm tư một lát, ông ta mới tiếp tục nói: "Đội ngũ mà Kim Phi phái ra này không đơn giản!"
"Tiên sinh, xin hãy nói rõ hơn”. Đan Châu chắp tay.
"Ta nghĩ, Kim Phi đang đánh cược, cược chúng ta sẽ không dễ dàng rời khỏi doanh trại!"
Vu Triết nói: "Nếu như chúng ta không ra khỏi doanh trại ngăn cản, bọn chúng sẽ chiếm cửa thành Bắc ngay lập tức, nếu ra ngăn cản, phái ít người đi hơn, thì bọn chúng sẽ lợi dụng tình thế mà làm tiêu hao lượng sinh lực mà chúng ta có!”
"Tiên sinh nói quá lời rồi nhỉ? Y dựa vào đâu để làm tiêu hao lượng sinh lực của chúng ta chứ?"
Đan Châu khinh thường nói: "Từ số lượng đuốc có thể thấy, chúng đã chết hơn hai ngàn người, quân lính Đại Khang yếu đuối và hèn nhát, cùng lắm thì cử bộ binh Kỳ 3 đi, chắc chắn có thể tiêu diệt bọn chúng!"
"Tướng quân, xin hãy nghe ta nói hết đã”. Vu Triết nói: "Nếu ta đoán không lầm, đội quân áo giáp đen của Kim Phi, nhất định có trong đội ngũ này, còn có thêm một hoặc hai nghìn binh sĩ Đại Khang đến hỗ trợ, nếu tướng quân chỉ phái ba ngàn bộ binh đi thì ai giết ai cũng chưa nói trước được”.
"Điều này…”.
Sau khi nghe đến đội áo giáp đen, Đan Châu cảm thấy hơi thiếu tự tin.
Tuy nhiên, gã vẫn không bị thuyết phục, nói: "Cho dù là có đội áo giáp đen, ba ngàn người không đủ thì phái sáu ngàn người là sẽ đủ rồi chứ? Chỉ cần giết được đội áo giáp đen vậy thì Kim Phi còn có thể dựa vào cái gì được nữa?"
"Có lẽ đây chính là mục đích thứ hai khi Kim Phi phái đội ngũ này ra!" Vu Triết nói: "Phái ra sáu ngàn người, doanh trại sẽ trống rỗng, Kim Phi có thể sẽ dẫn người xuống núi tấn công doanh trại!"
"Không thể nào!" Đan Châu lắc đầu: "Cho dù là phái đi sáu ngàn người, doanh trại vẫn còn hàng ngàn người, vẫn còn có tường phòng thủ, Kim Phi có tổng cộng bao nhiêu người chứ? Bây giờ y đã phái hơn hai ngàn người đi rồi, còn dám đến tấn công doanh trại thì coi như là tự tìm cái chết!"
"Tướng quân, xin chớ quên Khánh Hâm Nghiêu ở trong thành Tây Xuyên!"
Vu Triết nhắc nhở: "Cha con Khánh Hâm Nghiêu đã cai trị thành Tây Xuyên trong nhiều năm qua, trong tay không thể nào chỉ có một mình Mạnh Thiên Hải, nếu như Kim Phi tấn công doanh trại, chúng ta sẽ bị tấn công từ hai phía, ngược lại tướng quân phải làm như thế nào đây?"
Đan Châu nghe vậy, con ngươi hơi co rút lại.
Khánh Hâm Nghiêu những ngày này luôn co đầu rụt cổ ẩn náu ở trong Thành Tây Xuyên, căn bản sẽ không phải người ra khỏi thành khiêu chiến, Đan Châu gần như quên mất sự tồn tại của gã.
Chịu sự ảnh hưởng từ sự huấn luyện của cha và gia đình, Khánh Hâm Nghiêu không trở thành một tướng quân quần là áo lụa mà là một vị lãnh tướng thiện chiến.
Nếu nói trong tay gã chỉ có một con át chủ bài là Mạnh Thiên Hải thì Đan Châu không tin.
"Khi Phùng Thánh nói Kim Phi rất khó đối phó, ta còn không tin, bây giờ mới biết, y thật sự là một đối thủ rất mạnh. Chỉ phái ra hơn hai ngàn người đã khiến chúng ta đối mặt với một vấn đề lớn!"
Vu Triết thở dài nói: "Chiêu này là một âm mưu, chúng ta có phái người đi ngăn cản hay không, phái bao nhiêu người đi thì y cũng có thể lợi dụng được”.
"Quả nhiên là lợi hại”. Đan Châu gật đầu: "Hơn nữa cũng rất tàn ác, trước khi phái hơn hai ngàn người này xuống núi, Kim Phi đã chuẩn bị sẵn sàng để họ chịu chết rồi!"
"Nhân từ thì không thể nắm binh quyền, chiến tranh làm sao có thể không có người chết? Chỉ xem chết có đáng hay không thôi!"
Vu Triết nói: "Đánh giặc giống như đánh cờ, tướng quân chính là người chơi cờ, nếu không chịu mất đi một quân cờ, thì thà về nhà làm ruộng còn hơn”.
Mỗi một vị tướng thành công đều phải trả giá bằng hạng vạn bộ xương binh lính hy sinh.
Rất nhiều tướng quân chỉ nhìn vào kết quả thắng thua cuối cùng, căn bản không cân nhắc đến số binh lính thương vong là bao nhiêu.
Dù sao người trực tiếp ra tiền tuyến chiến đấu cũng không phải là tướng, vậy có bao nhiêu người chết cũng có liên quan gì đến tướng chứ?
Chỉ cần đánh thắng trận thì sẽ đạt được vinh quang.
Cùng lắm thì sau khi giành thắng lợi lại tiếp tục chiêu mộ binh lính.
"Kim Phi quả thực là một đối thủ đáng gờm!" Vu Triết gật đầu.
Cuối cùng trong lòng ông ta cũng bắt đầu coi trọng Kim Phi.
Nếu Kim Phi biết bọn họ đánh giá y như vậy, y nhất định sẽ cảm thấy rất oan uổng.
Rõ ràng mình là một người rất hiền lành mà?
Trong lòng Vu Triết và Đan Châu đều đen tối, cho nên cho rằng người khác cũng giống như bọn họ.
Thật ra, Kim Phi đã sớm biết bản thân không giỏi mưu mô, cũng không đủ tàn nhẫn.
Vì thế vẫn luôn tránh xa triều đình và bất cứ nơi nào cần đấu đá lẫn nhau.
Cửu công chúa, Khánh Mộ Lam và Khánh Hâm Nghiêu ở trong thành có liên lạc với nhau hay không y không biết, nhưng y chắc chắn là không.
Phái một đội nhân viên hộ tống hoàn toàn không phải đi chịu chết mà là thật sự có tự tin.
Từ đầu đến cuối, sự tự tin của y đến từ những kiến thức mà y đã dày công học hỏi ở đời trước.
Tất nhiên, chỉ số thông minh của Kim Phi chắc chắn vượt qua mức tiêu chuẩn.
Mặc dù dẫn binh chiến đấu cũng có sử dụng mưu lược, nhưng cũng không lệ thuộc và mưu lược.
Rèn sắt cần sự chăm chỉ của bản thân, chỉ khi người ta ăn no bụng, mới có thể bằng lòng theo y.
Phát triển công nghiệp thì mới có thể thực sự đứng vững không ngã được.
Những thủ đoạn xảo quyệt và những thứ tương tự đều là tầm thường, có thể lừa dối trong chốc lát nhưng không thể lừa được cả đời.
Bất kỳ mưu lược nào, trước thực lực tuyệt đối đều không đáng nhắc đến, đều sẽ bị nghiền nát thành từng mảnh.
Quyền lực chính trị đến từ nòng súng, sự thật luôn nằm trong nòng súng, đây là sự thật đã được lịch sử kiểm chứng.
"Tiên sinh, vậy ngài cho rằng, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?" Đan Châu hỏi: "Phái người đi ngăn cản sao? Nếu phái người đi thì bao nhiêu người là phù hợp?"
"Tướng quân, việc này cần ngài quyết định”. Vu Triết lắc đầu.
Quyết định này quá quan trọng, là một quân sư, việc Vu Triết có thể làm chỉ là giúp Đan Châu phân tích tình hình cụ thể, bày tỏ suy đoán của mình.
Nhưng ông ta không thể giúp Đan Châu đưa ra quyết định, thậm chí cũng không thể đưa ra bất kỳ kiến nghị nào.
Ngay cả việc lựa chọn như thế nào cũng tùy thuộc vào tướng quân Đan Châu.
Sau khi Đan Châu đưa ra sự lựa chọn của mình, ông ta sẽ tiếp tục giúp Đan Châu làm cho mọi việc trở nên hoàn hảo nhất có thể.
Đây chính là lý do tại sao Đan Châu luôn coi trọng Vu Triết.
Ông ta không chỉ thông minh cẩn thận, thông thạo binh pháp mà cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ làm những chuyện lạm quyền.
Ông ta là ứng cử viên quân sư lý tưởng nhất.
Nhưng lần này, chuyện hai người phân tích quá phức tạp, trong lúc nhất thời Đan Châu khó có thể đưa ra sự lựa chọn.
Nhìn đội cầm đuốc càng ngày càng đi xa, Đan Châu giơ tay lên nói: "Tiên sinh, thành thật mà nói, hiện tại ta rất bối rối, xin hãy cho ta một lời khuyên! Mọi hậu quả sẽ đều do ta gánh chịu!"
Đan Châu nói như vậy, chẳng khác nào yêu cầu Vu Triết đưa ra quyết định cho gã.
Vu Triết suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Ta đề nghị xuất binh ngăn cản!"
"Vậy tiên sinh nghĩ phái bao nhiêu người thì thích hợp?" Đan Châu hỏi.
"Ba ngàn!" Vu Triết giơ ba ngón tay ra.
"Tiên sinh vừa rồi không phải ngài nói ba ngàn người là không đủ sao?" Đan Châu buồn bực.
"Nếu điều động hai ngàn người canh cửa thành Bắc về không phải là được rồi sao?"
Vu Triết nói: "Hôm nay núi Bảo Nhi có lẽ đã thất thủ, cho dù đội áo giáp đen không tấn công cửa thành Bắc, thì quân Trường Tín cũng sẽ tấn công.
Đến lúc đó chúng phối hợp với Khánh Hâm Nghiêu trong ứng ngoại hợp, cửa thành Bắc nhất định sẽ không thể phong tỏa được, tốt hơn hết là nên rút lui càng sớm càng tốt, hợp tác với ba ngàn người được doanh trại phái đến để tấn công đội áo giáp đen từ mọi phía”.
"Đúng vậy, cứ như vậy, đội áo giáo đen sẽ bị bao vây tứ phía!" Đan Châu hai mắt sáng lên: "Chỉ phái ra ba ngàn người, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự an toàn của doanh trại, một mũi tên trúng hai đích!"
"Không, chúng ta không thể phòng thủ ở doanh trại nữa!" Vu Triết lắc đầu: "Phải chủ động tấn công!"
"Chủ động tấn công hả?" Đan Châu giật mình: "Thành Tây Xuyên canh phòng nghiêm ngặt, tường cao tường dày, tù binh lại trốn thoát rồi, chúng ta không thể đánh được mà nhỉ? Cho dù có thể đánh được, chúng ta cũng sẽ tổn thất thảm hại!"
"Tướng quân, chỗ chúng ta cần đánh không phải là thành Tây Xuyên, mà là dốc Đại Mãng!"
Vu Triết đưa tay ra, chỉ về phía tây.
Chương 477: Khoe khoang
“Vì sao lại tấn công dốc Đại Mãng?” Đan Châu hỏi.
“Tướng quân, Gada Zampu bảo chúng ta tới Đại Khang, chỉ là để uy hiếp, cũng không phải thật sự muốn chiếm thành Tây Xuyên”.
Vu Triết nói: “Tình thế bây giờ rất bất lợi cho chúng ta, nên lùi!”
Thổ Phiên đã hỗn chiến mấy năm liên tục, cũng không chịu được cuộc chiến tranh với Đại Khang.
Chỉ là thấy triều đình Đại Khang mềm yếu, muốn học Đảng Hạng và Khiết Đan tới tống tiền thôi.
Đan Châu dẫn người tới Đại Khang, thực tế chỉ là sợ hãi, thuận tiện muốn tống tiền.
Cho dù không mang được gì quay về, Thổ Phiên trong khoảng thời gian này, hai mươi ngàn người cũng có thể lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, không cần Gada phải cung cấp lương thực.
Đánh đá nhiều năm như vậy, Gada thật sự rất túng quẫn, chỉ thể tiết kiệm một tí thì một tí.
Tấn công phủ thành Tây Xuyên, xem như là Đan Châu tự quyết định.
Thật ra gã cũng biết, với hai mươi ngàn người thì rất khó đánh hạ được tường thành cao lớn của Tây Xuyên, gã chỉ muốn thử xem.
Nếu may mắn mà đánh hạ được, đó chính là một chiến công lớn.
Cho dù không đánh hạ được, cũng chẳng tổn thất gì.
Dù sao thì binh lính Đại Khang vừa thấy bọn họ đến là đã chuồn mất, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi rồi, coi như chơi luyện binh đi.
Hơn nữa đây cũng là một loại thái độ, lực uy hiếp càng mạnh.
Chỉ là ai biết được nửa đường lại nhảy ra một tên Kim Phi, lập tức phá rối kế hoạch của Đan Châu.
Với thái độ bên ngoài của Cửu công chúa, bây giờ mà lùi lại, chắc chắn Đại Khang sẽ không đồng ý cống nạp.
Kế hoạch tống tiền Đại Khang cũng thất bại hoàn toàn.
“Tiên sinh, ta không cam lòng!” Đan Châu nói.
Đúng vậy, gã không cam lòng.
Dưới tay Gada không chỉ có một mình gã là tướng lĩnh thân tín, Đan Châu cũng nỗ lực tranh đấu, đánh bại mấy đối thủ cạnh tranh, mới lấy được công việc béo bở này.
Bây giờ thất bại quay về, chắc chắn sẽ bị mấy đối thủ cạnh tranh cười nhạo.
“Tướng quân, đàn ông nên bỏ thì bỏ, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, chúng ta cũng đâu phải chưa từng bại trận? Đâu phải chưa từng bị xem thường?”
Vu Triết quá hiểu Đan Châu, cũng biết nên khuyên như thế nào: “Chính những người lúc trước chê cười chúng ta, bây giờ còn ai dám khinh thường tướng quân?”
“Tiên sinh, lần này không giống”, Vu Triết nói: “Trước khi đi, Gada đại nhân đã nói với ta, cuộc chiến này, liên quan đến sự sống còn của bộ lạc, tuyệt đối không được thất bại!”
“Đương nhiên là ta biết không thể thất bại, nhưng bây giờ ngựa chiến đã hết rồi, núi Bảo Nhi và cửa thành Đông, chỉ sợ đã rơi hết vào tay Đại Khang, cửa thành Bắc cũng không giữ được, chúng ta bại rồi! Nếu vẫn dừng lại ở Xuyên Thục, chờ Trần Văn Nhi điều quân chi viện ở các nơi tới, muốn chạy cũng không được!”
Vu Triết nói: “Tướng quân, chỉ cần vẫn sống tiếp, chỉ cần trong tay có binh, chúng ta vẫn có cơ hội xoay chuyển, chết rồi thì không còn gì nữa!”
“Tiên sinh, bây giờ chúng ta không đi được nữa rồi!”
Đan Châu thở dài, nói: “Chuyện tới nước này, ta cũng không gạt tiên sinh, lính trinh sát nói, sông Kim Mã luôn có đội tàu qua lại tuần tra, chúng ta muốn quay về, chắc chắn Kim Phi sẽ phá cầu!”
“Tướng quân, ta cũng biết không dễ qua sông Kim Mã”. Vu Triết nói: “Thật ra thứ đáng sợ thật sự không phải phá cầu, mà là Kim Phi sẽ xả lũ!”
Đan Châu nghe vậy, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Đúng vậy, lúc trước Kim Phi đã làm một lần.
3000 binh lính tinh nhuệ, cho dù kẻ địch ở đâu cũng không nhìn thấy, tất cả đã bị lũ lụt cuốn sạch.
Kim Phi có thể làm một lần, tại sao không thể làm lần thứ hai?
“Nếu tiên sinh đã hiểu, vậy tại sao còn khuyên ta lui lại?” Đan Châu nói: “Vứt núi Bảo Nhi, chắc chắn là miệng cống sông Hộ Thành cũng mất, phía nam của sông Hộ Thành luôn nghiêng về phía sông Kim Mã, hướng nam chính là chỗ chết, chúng ta có thể lùi về đâu?”
Sông Hộ Thành của phủ Tây Xuyên là nước chảy, miệng cống trên nguồn cũng ở gần núi Bảo Nhi.
Lúc Đan Châu phái người tới chiếm núi Bảo Nhi, cũng chiếm cả miệng cống.
Như vậy là có thể cắt đứt sông Hộ Thành, xua đuổi bá tánh đi tấn công thành.
Quân Trường Tín cướp lấy núi Bảo Nhi, không thể không đoạt miệng cống được.
Hình như là vì kiểm tra lời gã nói, Đan Châu vừa dứt lời, giây tiếp theo đã có thân vệ tới báo cáo, nói sông Hộ Thành lại có nước.
Đan Châu xua đuổi thân vệ, nhìn về phía Vu Triết: “Tiên sinh, chúng ta không còn đường lui nữa!”
“Cho nên ta mới bảo tướng quân tấn công dốc Đại Mãng!”
Vu Triết nói: “Hiện giờ Trần Văn Nhi, Kim Phi, còn có muội muội của Khánh Hâm Nghiêu, Khánh Mộ Lam, đều ở trên dốc Đại Mãng, bắt lấy bọn chúng là đường lui duy nhất của chúng ta!”
Đan Châu đột nhiên vỗ đùi: “Đúng vậy, tại sao ta lại không nghĩ đến chứ!”
“Chỉ cần bắt được Trần Văn Nhi, ai còn dám phá cầu? Ai dám xả lũ nhấn chìm chúng ta? Chúng ta muốn đi thì đi, muốn ở thì ở!”
“Nghe nói hoàng đế Đại Khang cực kì yêu quý Trần Văn Nhi, chúng ta còn có thể uy hiếp tên hoàng đế chó chết kia cống nạp, nếu không ta sẽ lột sạch Trần Văn Nhi cột vào cây cờ, cho tất cả mọi người nhìn xem công chúa Đại Khang có dáng vẻ gì!”
“Ta còn muốn Khánh Hâm Nghiêu bồi thường ngựa chiến cho ta, nếu không ta sẽ cho muội muội của hắn làm bạn với Trần Văn Nhi!”
“Đúng rồi, còn có Kim Phi nữa, ta phải treo cổ hắn, để hắn rơi vào bóng tối mãi mãi!”
Đan Châu kích động tới mức lông mày sắp bay cả lên.
“Cuối cùng tướng quân cũng nghĩ thông rồi!” Vu Triết lộ vẻ vui mừng.
Ông ta sợ đầu óc Đan Châu nóng lên, nhất quyết liều mạng với thành Tây Xuyên.
“Ta là một kẻ thô tục, tiên sinh đừng chấp nhặt với ta!”
Đan Châu chắp tay hỏi: “Vậy tiên sinh cảm thấy nên tấn công dốc Đại Mãng như thế nào?”
“Muốn đánh dốc Đại Mãng, trước hết cần tiêu diệt đội quân giáp đen! Trước mắt tướng quân phái ngựa tới cửa thành Bắc đi…”
Vu Triết vuốt chòm râu, chậm rãi nói kế hoạch của mình ra.
Đan Châu gật đầu không ngừng.
Một lát sau, mấy con ngựa nhanh chóng chạy như bay ra khỏi doanh trại Thổ Phiên.
…
Trên đường núi đen nhánh, một đội ngũ rước đuốc thật dài miệt mài lên đường.
“Hầu Tử huynh đệ, ngươi nói xem Đan Châu có phái người tới đánh chúng ta không?”
Trần Phương Chí quay đầu hỏi.
Trải qua trận chiến ở núi Mao Nhi, tất cả tiểu đoàn Thiết Hổ đều bị sức chiến đấu của đội nhân viên hộ tống thuyết phục.
Trần Phương Chí cũng thành bạn tốt của Hầu Tử.
Đại Tráng thì hài lòng với Trần Nhuệ, bây giờ chỉ cần hai bọn họ không có phiên trực, sẽ thường xuyên ăn cơm bàn luận huấn luyện với nhau, thật sự như hình với bóng.
“Ta cũng không phải Đan Châu, sao mà biết được cứ?” Hầu Tử chẳng thèm để ý nói: “Hơn nữa Lương ca đã nói, Đan Châu phái người tới đây, chúng ta chống đỡ, các người chỉ cần tiếp tục đi, lo cái gì?”
Nói xong, anh ta đẩy áo giáp lên trên.
Áo giáp là sản phẩm sản xuất theo dây chuyền, dáng người Hầu Tử nhỏ gầy, cho dù mặc số nhỏ nhất, cũng rớt xuống liên tục, chỉ một lát là lại phải kéo lên.
“Được rồi, biết áo giáp của mọi người lợi hại rồi, khoe khoang một hai lần rồi thôi, cứ khoe khoang mãi sẽ hết thú vị đấy”.
Trần Phương Chí cạn lời liếc mắt nhìn Hầu Tử một cái.
Vốn dĩ Hầu Tử rất phiền với vấn đề của áo giáp, nhưng sau đó anh ta phát hiện, chỉ cần nhắc tới áo giáp, sẽ phát ra những âm thanh xôn xao, chiến sĩ của tiểu đoàn Thiết Hổ xung quanh sẽ đưa ánh mắt hâm mộ tới ngay lập tức.
Phát hiện này đã mở ra một cánh cửa tới thế giới mới cho Hầu Tử, phiền não lập tức biến thành thú vui.
Vốn dĩ chỉ cần năm phút kéo một lần là được, nhưng bây giờ đã biến thành đi vài bước kéo một cái.
Khiến Trần Phương Chí phiền vô cùng.
“Ghen tị à? Ghen tị thì bảo tướng quân của các người cũng phát cho mỗi người một bộ đi!”
Hầu Tử chọc Trần Phương Chí một cái: “Tốt xấu gì thì tiểu đoàn Thiết Hổ cũng là tinh nhuệ, thủ lĩnh như ngươi còn mặc một bộ áo giáo trầy xước, chưa đủ mất mặt à!”
Trần Phương Chí đang chuẩn bị duỗi chân đá Hầu Tử, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một luồng ánh sáng trắng bay vào không trung.
Sau đó là một tiếng huýt sáo lanh lảnh.
“Địch đánh lén!”
“Mọi người, chuẩn bị chiến đấu!”
Chương 478: Mau cút đi
“Tiểu đoàn Thiết Hổ, tập hợp! Bảo vệ đội lương thực”.
Trần Phương Chí cũng mặc kệ đạp Hầu Tử một cái, lớn giọng hét.
Binh sĩ của tiểu đoàn Thiết Hổ cũng được huấn luyện kỹ càng, nhanh chóng bao vây đội vận chuyển lương thực vào giữa.
Lúc này Trần Phương Chí tranh thủ đánh Hầu Tử một cái: “Huynh đệ, ta đi làm việc đây, nhất định phải sống tiếp”.
Hầu Tử tức giận nhìn Trần Phương Chí: “Được rồi, đừng la hét nữa! Nhìn bộ dạng chưa từng trải của ngươi, làm bạn với ngươi, ta cảm thấy thật mất mặt”.
Trần Phương Chí nhận ra Hầu Tử chẳng có chút lo lắng nào cả.
Không chỉ Hầu Tử các nhân viên hộ tống khác cũng không lo sợ, ai kiểm tra trang bị của người đó, không hề kết trận.
Trước khi đến Mạnh Thiên Hải đã dặn trong thời gian đồng hành, tiểu đoàn Thiết Hổ thuộc quyền chỉ huy của Trương Lương.
Trần Phương Chí thấy Trương Lương đang cúi đầu suy nghĩ, hoàn toàn không có ý để tâm đến mình thì cũng không đi lên trước.
Tóm lấy cánh tay Hầu Tử hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Một mũi tên báo màu trắng có nghĩa là đã phát hiện nguy hiểm, nhưng mức độ nguy hiểm không cao, chỉ là nhắc nhở chúng ta chú ý. Nếu kẻ địch đến gần sẽ là hai mũi báo, đối đầu trực diện với kẻ địch là một mũi tên báo đỏ”.
Thấy Trần Phương Chí thực sự lo lắng, Hầu Tử giải thích: “Chắc hẳn các trinh sát đã phát hiện ra điều gì đó bất thường, còn có gì bất thường thì lát nữa họ sẽ phái người về báo cáo, chúng ta sẽ biết”.
“Ngươi chắc chứ?”
“Ông đây là đội trưởng đội trinh sát của tiêu cục Trấn Viễn, lúc tiên sinh dự tính cấp độ tín hiệu, đều tìm ông đây bàn bạc đấy, ngươi nói xem ta có chắc hay không?”
“À phải rồi, ngươi là đội trưởng đội trinh sát”.
Lúc này Trần Phương Chí mới nhớ vừa rồi mình đá trượt một cú, vội vàng bồi thêm: “Mẹ kiếp, ngươi là trinh sát mà mặc giáp nặng như vậy làm cái quái gì vậy? Chạy được không?”
Cho dù Kim Phi cố gắng giảm bớt trọng lượng của áo giáp nhưng để an toàn thì một chiếc áo giáp cũng đến mấy chục kg.
Binh sĩ bình thường chưa chắc đã mặc nổi.
Lúc này việc Kim Phi yêu cầu các nhân viên hộ tống kiên trì huấn luyện việt dã đã có tác dụng.
Xuất phát từ dốc Đại Mãng đã hai khắc, tốc độ lên đường không chậm, đi gần một nửa chặng đường nhưng dường như các nhân viên hộ tống không hề thở dốc.
Hầu Tử vẫn còn có thể nói cười với Trần Phương Chí.
“Tiên sinh nhà ta nói phải giữ vững sở trường, phát triển toàn diện, để ta ngoài việc là một trinh sát thì còn có thể đánh nhau, biết chỉ huy”.
Hầu Tử nói: “Hơn nữa, khu vực từ Tây Xuyên đi về phía bắc đều là đất bằng phẳng, nhìn thoáng qua có thể nhìn xa hàng dặm, cao thủ cấp bậc như ông đây đích thân xông lên thì chẳng phải không biết trọng nhân tài rồi sao? Chi bằng huấn luyện người dưới trướng thì hơn”.
“Ngươi nói khoác giỏi quá nhỉ! Đừng nghĩ ta không biết ngươi bị tiên sinh nhà ngươi bắt đi vào chiến đội giáp đen”.
Trần Phương Chí thường hay chỉ trích Hầu Tử nhưng thật ra lại ngưỡng mộ không thôi.
Anh ta biết Kim Phi chuẩn bị bồi dưỡng cho Hầu Tử nên mới ép anh ta học chỉ huy.
“Ngươi thì biết cái gì, tiên sinh nói đánh là thương, mắng là yêu. Mắng ta tức là không xem ta là người ngoài, ngươi muốn bảo tiên sinh đá ngươi, tiên sinh cũng lười để ý đến ngươi nữa đấy”.
Hầu Tử đắc ý, như thể bị đá là một chuyện vô cùng vinh quang vậy.
Thật ra anh ta cũng không nói dối, không phải người của mình thì có bảo Kim Phi mắng, Kim Phi cũng lười.
Ở làng Tây Hà có không ít cựu binh và dân làng đều xem việc bị Kim Phi đá là vinh dự.
Các binh lính nữ và công nhân nữ kiêu ngạo với việc có thể đùa giỡn với Kim Phi.
Bình thường người bên ngoài lạnh lùng, bên ngoài nhiệt tình như Kim Phi đến xưởng dệt đều tỏ ra nghiêm túc, chính trực.
Có thể đùa giỡn với Kim Phi chứng tỏ có quan hệ gần gũi.
Mức độ đùa giỡn càng lớn chứng tỏ quan hệ càng tốt.
Thế nên bây giờ các công nhân nữ ở xưởng dệt có dấu hiệu dần noi theo núi Thiết Quán.
“Được rồi, không lê thê với ngươi nữa”.
Trần Phương Chí đụng vào vai Hầu Tử một cái: “Ngươi nói ta nghe tín hiệu của đội trinh sát các ngươi đi, ngoài màu trắng và đỏ thì còn cái gì nữa?”
Hầu Tử vừa định đáp lời, phía sau bỗng vang lên tiếng kèn thoang thoảng.
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bầu trời phía sau xuất hiện hai luồng lưu quang một đỏ một trắng.
Hầu Tử trước đó vẫn rất bình tĩnh đột nhiên biến sắc.
Đã có kinh nghiệm lúc nãy, lần này Trần Phương Chí không hét to lên nữa, ngược lại nhìn thấy Hầu Từ định rời đi, vội ngăn cản anh ta lại hỏi: “Đây có nghĩa là gì?”
“Màu đỏ tức là vị trí của trinh sát rất gần với địch, thêm một mũi tên màu trắng chứng tỏ rất nguy hiểm”.
Hầu Tử vội nói: “Chắc là Đan Châu phái người muốn đánh lén chúng ta, nên không dùng lửa, trinh sát đến gần mới phát hiện”.
Nói rồi Hầu Tử kéo áo giáp xuống, gia nhập vào đội.
Chưa đến một phút ngắn ngủi, các nhân viên hộ tống tạo thành trận pháp ba góc.
Binh lính nam ở ngoài, tay cầm Hắc Đao.
Binh lính nữ ở trong, đeo cung nỏ, hoặc cầm tia chớp.
Cho dù là binh lính nam hay binh lính nữ thì đều cực kỳ nghiêm túc.
Nhiệt độ xung quanh như giảm xuống mấy độ.
Bầu không khí trở nên nghiêm trọng và áp lực.
Tốt xấu gì binh sĩ tiểu đoàn Thiết Hổ cũng là tinh nhuệ, không quá mức hoảng loạn.
Nhưng mấy binh sĩ vận chuyển lương thực đó đều hoảng sợ không biết làm sao, không dám phát ra tiếng động.
Trần Phương Chí cũng vội chạy đến cạnh Trương Lương, đợi chỉ huy.
“Trần giáo úy, ngươi đến đúng lúc lắm, ta…”
Trương Lương vừa nói được một nửa, phía đông bắc cũng xuất hiện hai luồng lưu quang một trắng một đỏ.
“Bên đó có kẻ địch nào đến vậy?”
Trần Phương Chí đã hiểu ý nghĩa của tín hiệu, nhưng anh ta không hiểu kẻ địch ở phía đông bắc đến từ đâu.
“Chắc là binh sĩ Thổ Phiên phong tỏa cửa thành Bắc, muốn hợp sức với kẻ địch ở phía Nam tấn công chúng ta”.
Trương Lương lập tức đoán được, rồi nhanh chóng nói: “Trần giáo úy, tiểu đoàn Thiết Hổ các ngươi lập tức hộ tống đội vận chuyển lương thực đến mương Lão Quát, hãy nhớ đừng đốt đuốc để tránh bị phát hiện”.
Mương Lão Quát nằm lệch về phía tây ở phía bắc Tây Xuyên.
Thật ra nếu đi thêm một đoạn nữa, chiến đội áo giáp đen và tiểu đoàn Thiết Hổ cũng phải chia nhau ra mà đi.
Tiểu đoàn Thiết Hổ hộ tống lương thực tiếp tục đi về phía bắc, Trương Lương thì dẫn chiến đội áo giáp đi về phía đông đến đánh vào cổng thành bắc.
Không ngờ họ còn chưa kịp tách ra thì đã phát hiện kẻ địch.
Như thế cũng tốt, nếu sau khi tách ra, kẻ địch mới phát hiện, không chừng sẽ đi theo tiểu đoàn Thiết Hổ, phát hiện mương Lão Quát.
Binh sĩ Thổ Phiên vốn dĩ muốn lặng lẽ đến gần chiến đội áo giáp đen, nếu đã bị phát hiện thì dứt khoát đánh lén.
Đốt lửa lên, tăng nhanh tốc độ.
Mấy ngàn ngọn đuốc được thắp lên cùng lúc, nhuộm đỏ cả bầu trời phía đông và phía nam.
“Sao mà nhiều người thế?”
Trần Phương Chí biến sắc.
Nhưng Trương Lương vẫn bình tĩnh: “Nhân lúc kẻ địch vẫn còn một đoạn, các ngươi đi nhanh đi, hãy nhớ đừng đốt lửa”.
“Trương đại ca, kẻ địch có đến mấy ngàn người, tiểu đoàn Thiết Hổ ở lại giúp ngươi nhé”, Trần Phương Chí nói.
Lúc này rời đi, anh ta cảm thấy mình như binh đào ngũ.
“Trần giáo úy, nhiệm vụ của ngươi là đưa lương thực và bảo vệ mương Lão Quát, không phải chiến đấu”.
Giọng Trương Lương trở nên nghiêm nghị: “Nếu trì hoãn thêm nữa, kẻ địch sẽ theo ngươi đến mương Lão Quát, điện hạ sẽ chém đầu ngươi, đừng trách ta không cầu xin cho ngươi”.
Nói rồi anh ta đá vào Trần Phương Chí một cái: “Mau cút đi cho ông, chú ý phía sau, đừng để bị người ta đi theo mà không biết”.
“Vâng!”
Trần Phương Chí đấm vào ngực rồi xoay người chạy về tiểu đoàn Thiết Hổ.
“Tất cả mọi người đều cắm đuốc xuống đất, thợ săn đâu, đi trước dẫn đường”.
Chương 479: Yêu pháp của chiến đội giáp đen
Trần Phương Chí dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ, hộ tống lính vận chuyển lương thực rời đi.
Tuân theo nhắc nhở của Trương Lương, dưới sự dẫn dắt của thợ săn địa phương, họ đi trong bóng tối.
“Trông có vẻ cao lớn thô kệch, nhưng suy nghĩ vẫn rất chu đáo”.
Trương Lương nhìn tiểu đoàn Thiết Hổ biến mất trong bóng tối, trong lòng không khỏi khen ngợi Trần Phương Chí.
Trần Phương Chí không dập tắt bó đuốc, mà yêu cầu mọi người đặt chúng xuống đất.
Bằng cách này, địch ở xa sẽ không nhận ra bọn họ đã rời đi, chúng vẫn nghĩ rằng còn rất nhiều người.
Khi địch đến gần mới thấy rõ, tiểu đoàn Thiết Hổ đã biến mất từ lâu.
Nghĩ đến đây, Trương Lương chợt nheo mắt, bảo các nhân viên hộ tống cắm đuốc trên đất, người ẩn vào bóng tối.
Tốc độ của binh sĩ Thổ Phiên rất nhanh, mười phút sau đã đến sườn núi nhỏ.
Đi thêm một dặm nữa, chính là nơi các nhân viên hộ tống cắm đuốc.
Một cựu binh đang đi đầu đột nhiên đi chậm lại.
“Có chuyện gì thế?” Đồng bọn bên cạnh hỏi.
Cực binh phớt lờ đồng bạn, xoay người chạy về phía bên phải, tìm bách phu trưởng của mình.
“Đại nhân, tiểu nhân có chuyện muốn báo!”
“Chuyện gì?” Bách phu trưởng hỏi.
“Tiểu nhân cảm thấy có gì đó không đúng!” Cựu binh vội nói: “Tiểu nhân đi đằng trước đội ngũ, chú ý phía trước một hồi, mặc dù không nhìn rõ, nhưng tiểu nhân phát hiện, tất cả đuốc của bọn chúng đều bất động!”
Bách phu trưởng cũng là người từng trải trên sa trường, nghe thấy lời của nghe cựu binh, lập tức hiểu được ý của gã.
Cho dù chiến đội áo giáp đen có phát hiện ra bọn chúng, muốn đợi địch mệt mỏi rồi tấn công, nghỉ ngơi tại chỗ chuẩn bị chiến đấu, nhưng mấy ngàn người tập trung một chỗ, không thể nào không có ai di chuyển.
Ngọn đuốc bất động, chỉ có thể nói không có ai ở đó!
“Bây giờ ta sẽ đi tìm Kỳ trưởng, nếu ngươi đoán đúng, nhất định Kỳ trưởng đại nhân sẽ thưởng cho ngươi!”
Bách phu trưởng cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vỗ vai cựu binh, chuẩn bị đi thông báo với cấp trên.
Tuy nhiên, khi gã vừa xoay người, chợt thấy tia sáng nhỏ nhoi ở đằng xa.
Ngay sau đó có tiếng xé gió vang lên.
Bách phu trưởng cho rằng tiếng xé gió là do nỏ phát ra, lập tức ngã nhào xuống đất.
Ngay lúc đó, gã thấy có một vật gì đó tròn tròn rơi xuống cạnh mặt gã.
Đang định cầm lên xem là thứ gì, bỗng cảm thấy trước mắt trắng xóa, sau đó không nhìn thấy gì nữa.
Bách phu trưởng không phải là người duy nhất gặp phải tình huống này.
Hàng trăm ngọn đèn trắng nối tiếp nhau nhấp nháy, khiến trong thời gian ngắn trời đêm còn sáng hơn ban ngày.
Một số binh sĩ ở rất xa, không bị ánh sáng làm chói mắt lập tức quay đầu nhìn, chợt nhìn thấy cách đó hàng chục mét, có một binh đoàn mặc áo giáp đen.
Điều kỳ lạ là những chiến sĩ áo giáp đen này đều cúi đầu, vùi mặt vào cánh tay.
Giống như đang cử hành nghi thức nào đó.
Những ngày qua trong doanh trại Thổ Phiên lan truyền câu chuyện, nói chiến đội áo giáp đen có yêu pháp, có thể khiến đối thủ của bọn họ mù tạm thời, nhưng người của bọn họ thì không sao.
Rất nhiều kỵ binh tuần tra ban đêm, đều bị chiến đội áo giáp đen dùng thủ đoạn này sát hại.
Về phần chiến đội áo giáp đen đã làm như nào, thì không ai biết.
Giờ đây hành vi của chiến đội áo giáp đen bất thường như vậy, không ít binh lính Thổ Phiên càng tin vào truyền thuyết này.
Cho rằng chiến đội áo giáp đen đang thi triển yêu pháp.
Cái gọi là yêu pháp, chính là bom chớp sáng.
Ánh sáng nhỏ nhoi mà bách phu trưởng vừa nhìn thấy, chính là các nhân viên hộ tống đang cầm hộp quẹt, đốt bom chớp sáng.
Các nhân viên hộ tống làm động tác lúc nãy, chẳng qua là che mắt vì sợ bom chớp sáng, làm bị thương mà thôi.
Trương Lương không quan tâm kẻ thù nghĩ gì, anh ta hơi hé mắt, xác nhận không còn ánh sáng trắng nhấp nháy nữa, mới hét lên: “Bắn tên!”
Các nhân viên hộ tống cũng hạ tay xuống, tháo nỏ đã sớm lên dây cung, bóp cò về phía đám người.
Phía trước cách xa mấy chục mét có hàng ngàn binh lính Thổ Phiên, căn bản không cần nhắm bắn, không mũi tên nào bị bắn trượt.
Chỉ xảy ra khi mấy nhân viên hộ tống bắn một người cùng một lúc.
Dù vậy, sau khi bắn một vòng, hơn ba trăm binh lính Thổ Phiên trúng tên.
Chẳng qua uy lực của cung nỏ có hạn, khoảng cách giữa hai bên là hàng chục mét, hơn nữa thời tiết xấu, nên nhân viên hộ tống không thể nhắm vào các điểm trọng yếu, cho nên trên cơ bản binh lính trúng tên đều bị thương, nhưng không có nhiều người chết.
Rất nhiều người còn chưa ngã xuống đất, còn đang dụi mắt xoay tròn.
Hiệu ứng chói mắt của bom chớp sáng có hạn, Trương Lương thấy cách này không có tác dụng, lập tức đổi ý.
“Đại đội 1 và 2 đánh tự do, đại đội 3,4,5 tiến đến gần bắn tên!”
Theo lệnh của Trương Lương, hai trăm nhân viên hộ tống nam mặc áo giáp lao lên, xông vào trận địa địch.
Còn lại một trăm nhân viên hộ tống nam dẫn hai trăm nhân viên hộ tống nữa, cầm nỏ trên tay nhanh chóng tiếp cận trận địa địch.
Ở khoảng cách gần, độ chính xác và lực bắn sẽ tăng lên.
Binh lính do Đan Châu phái đến cũng được coi là tinh nhuệ ở Thổ Phiên, nhưng dù có ưu tú đến đâu, khi mắt bị lóa sáng, cũng không phải đối thủ của nhân viên hộ tống.
Trong lúc nhất thời, binh lính tinh nhuệ của Thổ Phiên giống như rơm rạ, bị các nhân viên hộ tống chém ngã thành hàng, bắn chết!
Tuy nhiên, đội quân ba ngàn người có phạm vi rất lớn, Trương Lương chỉ có năm trăm người, ném bom chớp sáng không thể phủ hết toàn bộ đội ngũ, chỉ bao phủ một nửa phía tây.
Khoảng một nửa binh lính tạm thời mất thị lực.
Một số binh lính ở xa bom chớp sáng chỉ cảm thấy mắt khó chịu, nhưng không bị lóa sáng.
Với tư cách cựu binh tinh nhuệ đã trải qua sa trường, đương nhiên biết phải phối hợp như thế nào.
Những binh lính Thổ Phiên không bị gì ở mắt, dần phát hiện ra nhân viên hộ tống đang “thu gặt” đồng bọn của mình, không cần người chỉ huy, lập tức lao lên ngăn cản.
Lúc này đã đánh, hai bên chẳng phân biệt được lẫn nhau, có thể vô tình làm bị thương người của mình, Trương Lương biết thời cơ đã qua.
Nếu nhân viên hộ tống bị Thổ Phiên cuốn lấy, rất khó thoát thân, sẽ bị đánh bại.
Nghĩ đến điều này, Trương Lương lấy nỏ ra, chọn một mũi tên, sau khi xác nhận màu sắc, bắn lên không trung.
Tiếng còi chói tai vang lên, luồng sáng màu vàng phóng lên trời.
Các nhân viên hộ tống không ham chiến nữa, lần lượt rút lui khỏi trận địa địch.
Ba trăm nam nữ nhân viên hộ tống không tiến vào trận địa địch, lập tức chuyển từ bắn tự do sang bắn xen kẽ, trấn áp đối phương, yểm trợ cho đồng đội rút lui.
Nhân viên hộ tống nhanh chóng tìm vị trí lui xuống.
Phương thức tác chiến này, là Kim Phi và Trương Lương thảo luận nhiều lần và ghi nhận trên đường đến Tây Xuyên.
Sau khi đến dốc Đại Mãng, năm trăm nhân viên hộ tống không cần làm gì cả, nhiệm vụ duy nhất của họ là huấn luyện phương thức tác chiến này.
Không biết một ngày phải lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, thành thạo đến mức đã không thể nói là phối hợp ăn ý, gần như đã thành phản ứng bản năng.
Dưới sự bảo vệ của áo giáp đen, tất cả nhân viên hộ tống đều rút lui nguyên vẹn, cũng giống như các cuộc tập trận thông thường, một bên ngăn cản công kích của binh lính Thổ Phiên, một bên tại thành trận pháp tam giác thành công.
Mà hiệu quả của bom chớp sáng cũng dần biến mất, những binh lính Thổ Phiên cũng lần lượt lấy được thị lực.
Nhưng những người may mắn như vậy không có nhiều.
Nhân viên hộ tống cũng biết thời gian chói mắt có hạn, nên đã cố gắng hết sức trong đợt công kích vừa rồi.
Nhân viên hộ tống xông vào trận địa địch không vô ích, mỗi người giết ít nhất một hoặc hai tên địch.
Một số di chuyển nhanh hơn những người khác.
Ba trăm nhân viên hộ tống ở ngoài đội hình cũng không nhàn rỗi, nỏ của họ bắn không ngừng nghỉ.
Chỉ trong vài phút, gần một nghìn binh lính Thổ Phiên bị lóa mắt đã bị nhân viên hộ tống giết chết.
Nhưng chuyện tốt như này chỉ xảy ra một lần, nếu tiếp tục sử dụng bom chớp sáng lần nữa, đến cả người của mình cũng sẽ bị lóa mắt.
Tiếp theo, trận chiến thực sự mới bắt đầu!
Chương 480: Đột kích
Phía đông xuất hiện một tia màu trắng bạc.
Giữa núi rừng, có một màn sương mỏng.
Những con chim thò đầu ra khỏi tổ và nhìn xuống bên dưới, bối rối.
Bộ não chim nhỏ bé của chúng không thể hiểu tại sao những con người này nửa đêm lại không ngủ, ồn ào đến mức ngay cả chúng cũng không thể nghỉ ngơi.
Trên bãi đất trống bên dưới ngọn dốc, có một đội hình hình tam giác gồm những người lính áo giáp đen, được bao quanh bởi hàng ngàn binh lính Thổ Phiên.
Những binh lính của Thổ Phiên sau khi đối mặt với những đợt bom chớp sáng ban nãy đã bị thương vong đáng kể.
Lực lượng không chỉ chịu một phần ba thương vong, mà mắt nhiều người vẫn còn mờ, vẫn không thể nhìn rõ.
Nhưng hai ngàn người ở cửa thành Bắc đã đến, số lượng binh lính Thổ Phiên tăng lên chứ không giảm.
Trước khi đến, Đan Châu đã hạ lệnh tử cho Kỳ trưởng. Cho dù có mất toàn bộ năm nghìn binh lính, họ cũng phải tiêu diệt chiến đội áo giáp đen, nếu không khi quay trở lại toàn bộ sẽ bị treo cổ.
Dưới mệnh lệnh tàn ác này, Kỳ trưởng đã phải thúc giục binh lính Thổ Phiên như thủy triều, tung ra từng đợt tấn công vào đội hình của chiến đội áo giáp đen.
Ấy vậy mà chiến đội áo giáp đen vẫn đứng vững như đá, binh lính nam ở tuyến ngoài và binh lính nữ ở trong, đẩy lùi thành công mọi làn sóng tấn công.
Số lượng thi thể chất đống bên ngoài đội hình tam giác ngày càng tăng.
Những thi thể này trở thành lá chắn cho các nhân viên hộ tống, khiến quân Thổ Phiên khó tấn công hơn, tên Kỳ trưởng phải ra lệnh cho binh lính Thổ Phiên dành thời gian để kéo xác chết ra ngoài.
...
Bên ngoài Tây Xuyên.
Binh lính liên tục quay trở lại doanh trại Thổ Phiên từ nhiều hướng khác nhau, theo lệnh tập trung tại bãi tập.
Khi những tia nắng vàng đầu tiên chạm đất, một cận vệ chạy đến tháp quan sát để báo cáo.
"Tướng quân, mọi người đã tập hợp xong!"
"Tổng cộng còn bao nhiêu người?" Đan Châu hỏi.
"Còn sáu ngàn tám trăm ba mươi hai người!" cận vệ đáp.
"Còn chưa đến bảy ngàn..”.
Trong lòng Đan Châu tràn đầy cay đắng.
Khi đến đây, gã mang theo hai mươi ngàn người, gã khí thế cực cao, có ý định cướp bóc rồi bao vây thành Tây Xuyên, buộc triều đình Đại Khang phải cống nạp cho Thổ Phiên.
Tham vọng của gã rất lớn, nhưng thực tế lại rất nghiệt ngã.
Đầu tiên ở sông Kim Mã, ba ngàn người đã bị cuốn trôi bởi một đợt lũ lụt do Kim Phi, sau đó ở sau núi Mao Nhi, hai ngàn người cũng gần như chết hết.
Sau đó Kim Phi bắt đầu tấn công liên tục, mặc dù không có trận đánh quy mô lớn, nhưng Kim Phi có bom chớp sáng và nỏ hạng nặng, binh lính tuần tra ban đêm thường xuyên bị phục kích.
Trong những ngày qua, tổn thất quân gã khá đáng kể.
Ngoài ra còn có cửa đông. Trinh sát vừa trở về sau khi kiểm tra tình hình và báo cáo rằng hai ngàn quân chặn cửa đông đã bị quân Khánh Nguyên chặn đứng, sau đó Khánh Hâm Nghiêu phái quân đột phá từ trong thành, khiến toàn quân chết hết.
Hơn nữa, những binh lính đóng quân trên núi Bảo Nhi và những binh lính nắm quyền kiểm soát các cổng sông ở sông Hộ Thành cũng đều mất tích, xem ra cũng đã chết sạch.
Gã cũng phái ba ngàm binh sĩ khác đi cùng với hai ngàn người từ cửa thành Bắc để bao vây chiến đội áo giáp đen và tiểu đoàn Thiết Hổ.
Cộng thêm một số thương vong nhỏ khác.
Ngay cả khi họ rút quân trấn giữ các điểm trọng yếu khác nhau cũng chỉ có thể miễn cưỡng góp được chưa tới bảy ngàn quân.
Trong lòng Đan Châu làm sao có thể thoải mái?
"Tướng quân, tuy chúng ta không có nhiều người, nhưng dốc Đại Mãng cũng vậy mà thôi!"
Vu Triết nhận thấy Đan Châu đang có tâm trạng không ổn nên nhanh chóng cố gắng an ủi gã: "Chỉ cần chúng ta bắt được Trần Văn Nhi và Khánh Mộ Lam, mọi thứ đều đáng giá”.
"Đúng vậy, chúng ta không có người, dốc Đại Mãng cũng không, hai nhóm mạnh nhất là chiến đội áo giáp đen và tiểu đoàn Thiết Hổ cũng đã bị Kim Phi phái ra ngoài rồi!"
Đan Châu cảm thấy yên tâm hơn, siết chặt nắm đấm nói: "Bây giờ dốc Đại Mãng chỉ có quân của Mạnh Thiên Hải, chắc chắn không quá năm ngàn người, địa hình cũng không nguy hiểm, bảy ngàn người của chúng ta dư sức hạ đám người của dốc Đại Mãng!"
"Nhưng Kim Phi có rất nhiều thủ đoạn, tướng quân không được xem thường đối phương”.
Vu Triết thấy Đan Chu hơi quá hưng phấn, vội vàng tạt một gáo nước lạnh: "Chúng ta cũng cần cẩn thận Khánh Hâm Nghiêu tới từ phía sau”.
Đan Châu có thể trở thành thủ hạ tâm phúc dưới trướng Gada, tất nhiên gã cũng không phải là một người liều lĩnh.
Nhận thấy mình quả thật hơi quá kích động, gã nhanh chóng ép mình bình tĩnh lại, cùng Vu Triết bàn lại kế hoạch một lần nữa để đảm bảo không có sơ hở.
"Tướng quân, chúng ta hiện đang ở trong địa bàn của Đại Khang, quân tiếp viện của Trần Văn Nhi có thể đến bất cứ lúc nào, vì vậy trận này phải tốc chiến tốc thắng để tránh phát sinh biến cố!"
Vu Triết nhắc nhở Đan Châu từ tháp quan sát bên dưới.
"Tiên sinh, bọn ta cũng lường được cái giá phải trả”. Đan Châu nói: "Phía sau giao cho tiên sinh vậy, ta đã nói với Dakun rằng mọi thứ sẽ nằm dưới sự chỉ huy của tiên sinh”.
"Tướng quân, yên tâm, cho dù ta có chết, ta cũng sẽ tận lực ngăn cản Khánh Hâm Nghiêu”.
Sau khi Vu Triết nói xong, ông ta cúi đầu chào Đan Châu nói: "Chúc tướng quân phất cờ chiến thắng, bất khả chiến bại!"
"Cảm ơn lời chúc tốt lành của tiên sinh!"
Đan Châu còn hành lễ, xoay người đi về phía bãi tập.
Thùng thùng thùng!
Tiếng trống nặng nề vang khắp doanh trại Thổ Phiên.
Gần bảy ngàn binh lính nhìn lá cờ, chia làm hai phần.
Sáu ngàn người trong số họ, dưới sự chỉ huy của Đan Châu lao ra khỏi doanh trại với tốc độ nhanh nhất và chạy thẳng đến dốc Đại Mãng.
Gần một ngàn người còn lại đi theo Vu Triết vội vã chạy về phía đông.
...
Trên đỉnh dốc Đại Mãng, Khánh Mộ Lam cầm ống nhòm nhìn về phía bắc.
Trinh sát của chiến đội áo giáp đen phát tín hiệu gì thì dốc Đại Mãng bên này cũng nhìn thấy.
Đám người Kim Phi cũng rất quan tâm đến cuộc chiến ở phía bắc.
"Tiên sinh, bây giờ trời đã sáng rồi, sao vẫn chưa thấy được gì thế!"
Khánh Mộ Lam liên tục điều chỉnh độ dài tiêu cự của ống nhòm, lo lắng hỏi.
"Đánh giá từ ánh sáng của mũi tên tối qua, xem ra Lương ca đã đi một chặng đường khá xa, đây chỉ là ống nhòm một mắt đơn giản nhất, cô cho rằng nó là mắt đại bàng à?"
Kim Phi nói: “Hơn nữa, buổi sáng vẫn còn có sương mù, đám của Lương ca là người chứ có phải quỷ đâu mà cô đòi thấy”.
"Tiên sinh, Vũ Dương, hai người không lo sao?"
Khánh Mộ Lam đặt ống nhòm xuống hỏi: "Vừa rồi trinh sát đã phát hiện tối hôm qua Đan Châu đã phái ba ngàn người từ cửa đông ra khỏi trại, đồng thời cũng điều hai ngàn người chặn cổng thành ở phía bắc, cộng lại có năm nghìn người, nhưng Lương ca chỉ có năm trăm người!"
Để tránh bị Kim Phi phát hiện, tối hôm qua Vu Triết đã phái ba ngàn người người đánh lén chiến đội áo giáp đen, tất cả đều đi ra từ cửa đông của doanh trại Thổ Phiên, sau đó men theo sông Hộ Thành đi về phía bắc, đi ra ngoài vài dặm rồi mới rẽ vào đường chính.
Kim Phi cũng nhìn thấy tín hiệu của mũi tên phía bắc, đã phái người đi điều tra mới biết được tình hình.
Bây giờ Khánh Mộ Lam lo muốn chết, nhưng Kim Phi và Cửu công chúa vẫn thờ ơ.
"Lo mà không giúp thì có ích lợi gì?" Kim Phi bất lực nói.
"Sao lại không có ích?" Khánh Mộ Lam hỏi một cách khoa trương: "Chúng ta có thể phái người đến tiếp viện cho Lương ca!"
"Bây giờ ở trong tay chúng ta chưa tới dưới năm ngàn người, nếu lại phái người đi tiếp viện, nếu Đan Châu dẫn người đánh tới đây thì phải làm sao?" Kim Phi hỏi ngược lại.
"Không phải ngài nói Đan Châu thận trọng đa nghi, sẽ không dễ dàng tấn công chúng ta sao?" Khánh Mộ Lam nói: "Nếu đã muốn đánh thì sao hắn không đánh sớm?"
"Lúc trước khác, bây giờ khác," Kim Phi lắc đầu nói: "Trước kia Đan Châu chiếm ưu thế, nhưng bây giờ dốc Đại Mãng, núi Bảo Nhi, cổng thành phía đông đều đã bị chúng ta chiếm lấy, tương đương với việc chúng ta đã bao vây hắn ở nơi này.
Con thỏ nóng nảy còn cắn người, ngay cả khi là người thận trọng nhất, một khi hắn bị dồn vào đường cùng, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì?"
Ngay khi nói dứt câu họ đã nghe thấy tiếng trống nặng nề phát ra từ doanh trại Thổ Phiên ở phía đông.
Khi quay đầu nhìn đã thấy vô số binh lính Thổ Phiên lao ra khỏi trại, vung đao và lao về phía dốc Đại Mãng.
"Quân Thổ Phiên đang tấn công!"
Kim Phi nhanh chóng đứng dậy khỏi tảng đá đang ngồi và nói: "Mau đánh trống! Đốt lửa báo hiệu!"
“Có cần ngăn chặn không?”
Vu Triết không trả lời Đan Châu ngay và tự nhủ với chính mình: "Kim Phi không thể nào không biết phái người tấn công thành Bắc, một khi chúng ta cử người ngăn cản, đội ngũ này sẽ rất nguy hiểm, tại sao vẫn phải phái người làm vậy chứ?"
Sau khi trầm tư một lát, ông ta mới tiếp tục nói: "Đội ngũ mà Kim Phi phái ra này không đơn giản!"
"Tiên sinh, xin hãy nói rõ hơn”. Đan Châu chắp tay.
"Ta nghĩ, Kim Phi đang đánh cược, cược chúng ta sẽ không dễ dàng rời khỏi doanh trại!"
Vu Triết nói: "Nếu như chúng ta không ra khỏi doanh trại ngăn cản, bọn chúng sẽ chiếm cửa thành Bắc ngay lập tức, nếu ra ngăn cản, phái ít người đi hơn, thì bọn chúng sẽ lợi dụng tình thế mà làm tiêu hao lượng sinh lực mà chúng ta có!”
"Tiên sinh nói quá lời rồi nhỉ? Y dựa vào đâu để làm tiêu hao lượng sinh lực của chúng ta chứ?"
Đan Châu khinh thường nói: "Từ số lượng đuốc có thể thấy, chúng đã chết hơn hai ngàn người, quân lính Đại Khang yếu đuối và hèn nhát, cùng lắm thì cử bộ binh Kỳ 3 đi, chắc chắn có thể tiêu diệt bọn chúng!"
"Tướng quân, xin hãy nghe ta nói hết đã”. Vu Triết nói: "Nếu ta đoán không lầm, đội quân áo giáp đen của Kim Phi, nhất định có trong đội ngũ này, còn có thêm một hoặc hai nghìn binh sĩ Đại Khang đến hỗ trợ, nếu tướng quân chỉ phái ba ngàn bộ binh đi thì ai giết ai cũng chưa nói trước được”.
"Điều này…”.
Sau khi nghe đến đội áo giáp đen, Đan Châu cảm thấy hơi thiếu tự tin.
Tuy nhiên, gã vẫn không bị thuyết phục, nói: "Cho dù là có đội áo giáp đen, ba ngàn người không đủ thì phái sáu ngàn người là sẽ đủ rồi chứ? Chỉ cần giết được đội áo giáp đen vậy thì Kim Phi còn có thể dựa vào cái gì được nữa?"
"Có lẽ đây chính là mục đích thứ hai khi Kim Phi phái đội ngũ này ra!" Vu Triết nói: "Phái ra sáu ngàn người, doanh trại sẽ trống rỗng, Kim Phi có thể sẽ dẫn người xuống núi tấn công doanh trại!"
"Không thể nào!" Đan Châu lắc đầu: "Cho dù là phái đi sáu ngàn người, doanh trại vẫn còn hàng ngàn người, vẫn còn có tường phòng thủ, Kim Phi có tổng cộng bao nhiêu người chứ? Bây giờ y đã phái hơn hai ngàn người đi rồi, còn dám đến tấn công doanh trại thì coi như là tự tìm cái chết!"
"Tướng quân, xin chớ quên Khánh Hâm Nghiêu ở trong thành Tây Xuyên!"
Vu Triết nhắc nhở: "Cha con Khánh Hâm Nghiêu đã cai trị thành Tây Xuyên trong nhiều năm qua, trong tay không thể nào chỉ có một mình Mạnh Thiên Hải, nếu như Kim Phi tấn công doanh trại, chúng ta sẽ bị tấn công từ hai phía, ngược lại tướng quân phải làm như thế nào đây?"
Đan Châu nghe vậy, con ngươi hơi co rút lại.
Khánh Hâm Nghiêu những ngày này luôn co đầu rụt cổ ẩn náu ở trong Thành Tây Xuyên, căn bản sẽ không phải người ra khỏi thành khiêu chiến, Đan Châu gần như quên mất sự tồn tại của gã.
Chịu sự ảnh hưởng từ sự huấn luyện của cha và gia đình, Khánh Hâm Nghiêu không trở thành một tướng quân quần là áo lụa mà là một vị lãnh tướng thiện chiến.
Nếu nói trong tay gã chỉ có một con át chủ bài là Mạnh Thiên Hải thì Đan Châu không tin.
"Khi Phùng Thánh nói Kim Phi rất khó đối phó, ta còn không tin, bây giờ mới biết, y thật sự là một đối thủ rất mạnh. Chỉ phái ra hơn hai ngàn người đã khiến chúng ta đối mặt với một vấn đề lớn!"
Vu Triết thở dài nói: "Chiêu này là một âm mưu, chúng ta có phái người đi ngăn cản hay không, phái bao nhiêu người đi thì y cũng có thể lợi dụng được”.
"Quả nhiên là lợi hại”. Đan Châu gật đầu: "Hơn nữa cũng rất tàn ác, trước khi phái hơn hai ngàn người này xuống núi, Kim Phi đã chuẩn bị sẵn sàng để họ chịu chết rồi!"
"Nhân từ thì không thể nắm binh quyền, chiến tranh làm sao có thể không có người chết? Chỉ xem chết có đáng hay không thôi!"
Vu Triết nói: "Đánh giặc giống như đánh cờ, tướng quân chính là người chơi cờ, nếu không chịu mất đi một quân cờ, thì thà về nhà làm ruộng còn hơn”.
Mỗi một vị tướng thành công đều phải trả giá bằng hạng vạn bộ xương binh lính hy sinh.
Rất nhiều tướng quân chỉ nhìn vào kết quả thắng thua cuối cùng, căn bản không cân nhắc đến số binh lính thương vong là bao nhiêu.
Dù sao người trực tiếp ra tiền tuyến chiến đấu cũng không phải là tướng, vậy có bao nhiêu người chết cũng có liên quan gì đến tướng chứ?
Chỉ cần đánh thắng trận thì sẽ đạt được vinh quang.
Cùng lắm thì sau khi giành thắng lợi lại tiếp tục chiêu mộ binh lính.
"Kim Phi quả thực là một đối thủ đáng gờm!" Vu Triết gật đầu.
Cuối cùng trong lòng ông ta cũng bắt đầu coi trọng Kim Phi.
Nếu Kim Phi biết bọn họ đánh giá y như vậy, y nhất định sẽ cảm thấy rất oan uổng.
Rõ ràng mình là một người rất hiền lành mà?
Trong lòng Vu Triết và Đan Châu đều đen tối, cho nên cho rằng người khác cũng giống như bọn họ.
Thật ra, Kim Phi đã sớm biết bản thân không giỏi mưu mô, cũng không đủ tàn nhẫn.
Vì thế vẫn luôn tránh xa triều đình và bất cứ nơi nào cần đấu đá lẫn nhau.
Cửu công chúa, Khánh Mộ Lam và Khánh Hâm Nghiêu ở trong thành có liên lạc với nhau hay không y không biết, nhưng y chắc chắn là không.
Phái một đội nhân viên hộ tống hoàn toàn không phải đi chịu chết mà là thật sự có tự tin.
Từ đầu đến cuối, sự tự tin của y đến từ những kiến thức mà y đã dày công học hỏi ở đời trước.
Tất nhiên, chỉ số thông minh của Kim Phi chắc chắn vượt qua mức tiêu chuẩn.
Mặc dù dẫn binh chiến đấu cũng có sử dụng mưu lược, nhưng cũng không lệ thuộc và mưu lược.
Rèn sắt cần sự chăm chỉ của bản thân, chỉ khi người ta ăn no bụng, mới có thể bằng lòng theo y.
Phát triển công nghiệp thì mới có thể thực sự đứng vững không ngã được.
Những thủ đoạn xảo quyệt và những thứ tương tự đều là tầm thường, có thể lừa dối trong chốc lát nhưng không thể lừa được cả đời.
Bất kỳ mưu lược nào, trước thực lực tuyệt đối đều không đáng nhắc đến, đều sẽ bị nghiền nát thành từng mảnh.
Quyền lực chính trị đến từ nòng súng, sự thật luôn nằm trong nòng súng, đây là sự thật đã được lịch sử kiểm chứng.
"Tiên sinh, vậy ngài cho rằng, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?" Đan Châu hỏi: "Phái người đi ngăn cản sao? Nếu phái người đi thì bao nhiêu người là phù hợp?"
"Tướng quân, việc này cần ngài quyết định”. Vu Triết lắc đầu.
Quyết định này quá quan trọng, là một quân sư, việc Vu Triết có thể làm chỉ là giúp Đan Châu phân tích tình hình cụ thể, bày tỏ suy đoán của mình.
Nhưng ông ta không thể giúp Đan Châu đưa ra quyết định, thậm chí cũng không thể đưa ra bất kỳ kiến nghị nào.
Ngay cả việc lựa chọn như thế nào cũng tùy thuộc vào tướng quân Đan Châu.
Sau khi Đan Châu đưa ra sự lựa chọn của mình, ông ta sẽ tiếp tục giúp Đan Châu làm cho mọi việc trở nên hoàn hảo nhất có thể.
Đây chính là lý do tại sao Đan Châu luôn coi trọng Vu Triết.
Ông ta không chỉ thông minh cẩn thận, thông thạo binh pháp mà cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ làm những chuyện lạm quyền.
Ông ta là ứng cử viên quân sư lý tưởng nhất.
Nhưng lần này, chuyện hai người phân tích quá phức tạp, trong lúc nhất thời Đan Châu khó có thể đưa ra sự lựa chọn.
Nhìn đội cầm đuốc càng ngày càng đi xa, Đan Châu giơ tay lên nói: "Tiên sinh, thành thật mà nói, hiện tại ta rất bối rối, xin hãy cho ta một lời khuyên! Mọi hậu quả sẽ đều do ta gánh chịu!"
Đan Châu nói như vậy, chẳng khác nào yêu cầu Vu Triết đưa ra quyết định cho gã.
Vu Triết suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Ta đề nghị xuất binh ngăn cản!"
"Vậy tiên sinh nghĩ phái bao nhiêu người thì thích hợp?" Đan Châu hỏi.
"Ba ngàn!" Vu Triết giơ ba ngón tay ra.
"Tiên sinh vừa rồi không phải ngài nói ba ngàn người là không đủ sao?" Đan Châu buồn bực.
"Nếu điều động hai ngàn người canh cửa thành Bắc về không phải là được rồi sao?"
Vu Triết nói: "Hôm nay núi Bảo Nhi có lẽ đã thất thủ, cho dù đội áo giáp đen không tấn công cửa thành Bắc, thì quân Trường Tín cũng sẽ tấn công.
Đến lúc đó chúng phối hợp với Khánh Hâm Nghiêu trong ứng ngoại hợp, cửa thành Bắc nhất định sẽ không thể phong tỏa được, tốt hơn hết là nên rút lui càng sớm càng tốt, hợp tác với ba ngàn người được doanh trại phái đến để tấn công đội áo giáp đen từ mọi phía”.
"Đúng vậy, cứ như vậy, đội áo giáo đen sẽ bị bao vây tứ phía!" Đan Châu hai mắt sáng lên: "Chỉ phái ra ba ngàn người, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự an toàn của doanh trại, một mũi tên trúng hai đích!"
"Không, chúng ta không thể phòng thủ ở doanh trại nữa!" Vu Triết lắc đầu: "Phải chủ động tấn công!"
"Chủ động tấn công hả?" Đan Châu giật mình: "Thành Tây Xuyên canh phòng nghiêm ngặt, tường cao tường dày, tù binh lại trốn thoát rồi, chúng ta không thể đánh được mà nhỉ? Cho dù có thể đánh được, chúng ta cũng sẽ tổn thất thảm hại!"
"Tướng quân, chỗ chúng ta cần đánh không phải là thành Tây Xuyên, mà là dốc Đại Mãng!"
Vu Triết đưa tay ra, chỉ về phía tây.
Chương 477: Khoe khoang
“Vì sao lại tấn công dốc Đại Mãng?” Đan Châu hỏi.
“Tướng quân, Gada Zampu bảo chúng ta tới Đại Khang, chỉ là để uy hiếp, cũng không phải thật sự muốn chiếm thành Tây Xuyên”.
Vu Triết nói: “Tình thế bây giờ rất bất lợi cho chúng ta, nên lùi!”
Thổ Phiên đã hỗn chiến mấy năm liên tục, cũng không chịu được cuộc chiến tranh với Đại Khang.
Chỉ là thấy triều đình Đại Khang mềm yếu, muốn học Đảng Hạng và Khiết Đan tới tống tiền thôi.
Đan Châu dẫn người tới Đại Khang, thực tế chỉ là sợ hãi, thuận tiện muốn tống tiền.
Cho dù không mang được gì quay về, Thổ Phiên trong khoảng thời gian này, hai mươi ngàn người cũng có thể lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, không cần Gada phải cung cấp lương thực.
Đánh đá nhiều năm như vậy, Gada thật sự rất túng quẫn, chỉ thể tiết kiệm một tí thì một tí.
Tấn công phủ thành Tây Xuyên, xem như là Đan Châu tự quyết định.
Thật ra gã cũng biết, với hai mươi ngàn người thì rất khó đánh hạ được tường thành cao lớn của Tây Xuyên, gã chỉ muốn thử xem.
Nếu may mắn mà đánh hạ được, đó chính là một chiến công lớn.
Cho dù không đánh hạ được, cũng chẳng tổn thất gì.
Dù sao thì binh lính Đại Khang vừa thấy bọn họ đến là đã chuồn mất, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi rồi, coi như chơi luyện binh đi.
Hơn nữa đây cũng là một loại thái độ, lực uy hiếp càng mạnh.
Chỉ là ai biết được nửa đường lại nhảy ra một tên Kim Phi, lập tức phá rối kế hoạch của Đan Châu.
Với thái độ bên ngoài của Cửu công chúa, bây giờ mà lùi lại, chắc chắn Đại Khang sẽ không đồng ý cống nạp.
Kế hoạch tống tiền Đại Khang cũng thất bại hoàn toàn.
“Tiên sinh, ta không cam lòng!” Đan Châu nói.
Đúng vậy, gã không cam lòng.
Dưới tay Gada không chỉ có một mình gã là tướng lĩnh thân tín, Đan Châu cũng nỗ lực tranh đấu, đánh bại mấy đối thủ cạnh tranh, mới lấy được công việc béo bở này.
Bây giờ thất bại quay về, chắc chắn sẽ bị mấy đối thủ cạnh tranh cười nhạo.
“Tướng quân, đàn ông nên bỏ thì bỏ, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, chúng ta cũng đâu phải chưa từng bại trận? Đâu phải chưa từng bị xem thường?”
Vu Triết quá hiểu Đan Châu, cũng biết nên khuyên như thế nào: “Chính những người lúc trước chê cười chúng ta, bây giờ còn ai dám khinh thường tướng quân?”
“Tiên sinh, lần này không giống”, Vu Triết nói: “Trước khi đi, Gada đại nhân đã nói với ta, cuộc chiến này, liên quan đến sự sống còn của bộ lạc, tuyệt đối không được thất bại!”
“Đương nhiên là ta biết không thể thất bại, nhưng bây giờ ngựa chiến đã hết rồi, núi Bảo Nhi và cửa thành Đông, chỉ sợ đã rơi hết vào tay Đại Khang, cửa thành Bắc cũng không giữ được, chúng ta bại rồi! Nếu vẫn dừng lại ở Xuyên Thục, chờ Trần Văn Nhi điều quân chi viện ở các nơi tới, muốn chạy cũng không được!”
Vu Triết nói: “Tướng quân, chỉ cần vẫn sống tiếp, chỉ cần trong tay có binh, chúng ta vẫn có cơ hội xoay chuyển, chết rồi thì không còn gì nữa!”
“Tiên sinh, bây giờ chúng ta không đi được nữa rồi!”
Đan Châu thở dài, nói: “Chuyện tới nước này, ta cũng không gạt tiên sinh, lính trinh sát nói, sông Kim Mã luôn có đội tàu qua lại tuần tra, chúng ta muốn quay về, chắc chắn Kim Phi sẽ phá cầu!”
“Tướng quân, ta cũng biết không dễ qua sông Kim Mã”. Vu Triết nói: “Thật ra thứ đáng sợ thật sự không phải phá cầu, mà là Kim Phi sẽ xả lũ!”
Đan Châu nghe vậy, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Đúng vậy, lúc trước Kim Phi đã làm một lần.
3000 binh lính tinh nhuệ, cho dù kẻ địch ở đâu cũng không nhìn thấy, tất cả đã bị lũ lụt cuốn sạch.
Kim Phi có thể làm một lần, tại sao không thể làm lần thứ hai?
“Nếu tiên sinh đã hiểu, vậy tại sao còn khuyên ta lui lại?” Đan Châu nói: “Vứt núi Bảo Nhi, chắc chắn là miệng cống sông Hộ Thành cũng mất, phía nam của sông Hộ Thành luôn nghiêng về phía sông Kim Mã, hướng nam chính là chỗ chết, chúng ta có thể lùi về đâu?”
Sông Hộ Thành của phủ Tây Xuyên là nước chảy, miệng cống trên nguồn cũng ở gần núi Bảo Nhi.
Lúc Đan Châu phái người tới chiếm núi Bảo Nhi, cũng chiếm cả miệng cống.
Như vậy là có thể cắt đứt sông Hộ Thành, xua đuổi bá tánh đi tấn công thành.
Quân Trường Tín cướp lấy núi Bảo Nhi, không thể không đoạt miệng cống được.
Hình như là vì kiểm tra lời gã nói, Đan Châu vừa dứt lời, giây tiếp theo đã có thân vệ tới báo cáo, nói sông Hộ Thành lại có nước.
Đan Châu xua đuổi thân vệ, nhìn về phía Vu Triết: “Tiên sinh, chúng ta không còn đường lui nữa!”
“Cho nên ta mới bảo tướng quân tấn công dốc Đại Mãng!”
Vu Triết nói: “Hiện giờ Trần Văn Nhi, Kim Phi, còn có muội muội của Khánh Hâm Nghiêu, Khánh Mộ Lam, đều ở trên dốc Đại Mãng, bắt lấy bọn chúng là đường lui duy nhất của chúng ta!”
Đan Châu đột nhiên vỗ đùi: “Đúng vậy, tại sao ta lại không nghĩ đến chứ!”
“Chỉ cần bắt được Trần Văn Nhi, ai còn dám phá cầu? Ai dám xả lũ nhấn chìm chúng ta? Chúng ta muốn đi thì đi, muốn ở thì ở!”
“Nghe nói hoàng đế Đại Khang cực kì yêu quý Trần Văn Nhi, chúng ta còn có thể uy hiếp tên hoàng đế chó chết kia cống nạp, nếu không ta sẽ lột sạch Trần Văn Nhi cột vào cây cờ, cho tất cả mọi người nhìn xem công chúa Đại Khang có dáng vẻ gì!”
“Ta còn muốn Khánh Hâm Nghiêu bồi thường ngựa chiến cho ta, nếu không ta sẽ cho muội muội của hắn làm bạn với Trần Văn Nhi!”
“Đúng rồi, còn có Kim Phi nữa, ta phải treo cổ hắn, để hắn rơi vào bóng tối mãi mãi!”
Đan Châu kích động tới mức lông mày sắp bay cả lên.
“Cuối cùng tướng quân cũng nghĩ thông rồi!” Vu Triết lộ vẻ vui mừng.
Ông ta sợ đầu óc Đan Châu nóng lên, nhất quyết liều mạng với thành Tây Xuyên.
“Ta là một kẻ thô tục, tiên sinh đừng chấp nhặt với ta!”
Đan Châu chắp tay hỏi: “Vậy tiên sinh cảm thấy nên tấn công dốc Đại Mãng như thế nào?”
“Muốn đánh dốc Đại Mãng, trước hết cần tiêu diệt đội quân giáp đen! Trước mắt tướng quân phái ngựa tới cửa thành Bắc đi…”
Vu Triết vuốt chòm râu, chậm rãi nói kế hoạch của mình ra.
Đan Châu gật đầu không ngừng.
Một lát sau, mấy con ngựa nhanh chóng chạy như bay ra khỏi doanh trại Thổ Phiên.
…
Trên đường núi đen nhánh, một đội ngũ rước đuốc thật dài miệt mài lên đường.
“Hầu Tử huynh đệ, ngươi nói xem Đan Châu có phái người tới đánh chúng ta không?”
Trần Phương Chí quay đầu hỏi.
Trải qua trận chiến ở núi Mao Nhi, tất cả tiểu đoàn Thiết Hổ đều bị sức chiến đấu của đội nhân viên hộ tống thuyết phục.
Trần Phương Chí cũng thành bạn tốt của Hầu Tử.
Đại Tráng thì hài lòng với Trần Nhuệ, bây giờ chỉ cần hai bọn họ không có phiên trực, sẽ thường xuyên ăn cơm bàn luận huấn luyện với nhau, thật sự như hình với bóng.
“Ta cũng không phải Đan Châu, sao mà biết được cứ?” Hầu Tử chẳng thèm để ý nói: “Hơn nữa Lương ca đã nói, Đan Châu phái người tới đây, chúng ta chống đỡ, các người chỉ cần tiếp tục đi, lo cái gì?”
Nói xong, anh ta đẩy áo giáp lên trên.
Áo giáp là sản phẩm sản xuất theo dây chuyền, dáng người Hầu Tử nhỏ gầy, cho dù mặc số nhỏ nhất, cũng rớt xuống liên tục, chỉ một lát là lại phải kéo lên.
“Được rồi, biết áo giáp của mọi người lợi hại rồi, khoe khoang một hai lần rồi thôi, cứ khoe khoang mãi sẽ hết thú vị đấy”.
Trần Phương Chí cạn lời liếc mắt nhìn Hầu Tử một cái.
Vốn dĩ Hầu Tử rất phiền với vấn đề của áo giáp, nhưng sau đó anh ta phát hiện, chỉ cần nhắc tới áo giáp, sẽ phát ra những âm thanh xôn xao, chiến sĩ của tiểu đoàn Thiết Hổ xung quanh sẽ đưa ánh mắt hâm mộ tới ngay lập tức.
Phát hiện này đã mở ra một cánh cửa tới thế giới mới cho Hầu Tử, phiền não lập tức biến thành thú vui.
Vốn dĩ chỉ cần năm phút kéo một lần là được, nhưng bây giờ đã biến thành đi vài bước kéo một cái.
Khiến Trần Phương Chí phiền vô cùng.
“Ghen tị à? Ghen tị thì bảo tướng quân của các người cũng phát cho mỗi người một bộ đi!”
Hầu Tử chọc Trần Phương Chí một cái: “Tốt xấu gì thì tiểu đoàn Thiết Hổ cũng là tinh nhuệ, thủ lĩnh như ngươi còn mặc một bộ áo giáo trầy xước, chưa đủ mất mặt à!”
Trần Phương Chí đang chuẩn bị duỗi chân đá Hầu Tử, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một luồng ánh sáng trắng bay vào không trung.
Sau đó là một tiếng huýt sáo lanh lảnh.
“Địch đánh lén!”
“Mọi người, chuẩn bị chiến đấu!”
Chương 478: Mau cút đi
“Tiểu đoàn Thiết Hổ, tập hợp! Bảo vệ đội lương thực”.
Trần Phương Chí cũng mặc kệ đạp Hầu Tử một cái, lớn giọng hét.
Binh sĩ của tiểu đoàn Thiết Hổ cũng được huấn luyện kỹ càng, nhanh chóng bao vây đội vận chuyển lương thực vào giữa.
Lúc này Trần Phương Chí tranh thủ đánh Hầu Tử một cái: “Huynh đệ, ta đi làm việc đây, nhất định phải sống tiếp”.
Hầu Tử tức giận nhìn Trần Phương Chí: “Được rồi, đừng la hét nữa! Nhìn bộ dạng chưa từng trải của ngươi, làm bạn với ngươi, ta cảm thấy thật mất mặt”.
Trần Phương Chí nhận ra Hầu Tử chẳng có chút lo lắng nào cả.
Không chỉ Hầu Tử các nhân viên hộ tống khác cũng không lo sợ, ai kiểm tra trang bị của người đó, không hề kết trận.
Trước khi đến Mạnh Thiên Hải đã dặn trong thời gian đồng hành, tiểu đoàn Thiết Hổ thuộc quyền chỉ huy của Trương Lương.
Trần Phương Chí thấy Trương Lương đang cúi đầu suy nghĩ, hoàn toàn không có ý để tâm đến mình thì cũng không đi lên trước.
Tóm lấy cánh tay Hầu Tử hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Một mũi tên báo màu trắng có nghĩa là đã phát hiện nguy hiểm, nhưng mức độ nguy hiểm không cao, chỉ là nhắc nhở chúng ta chú ý. Nếu kẻ địch đến gần sẽ là hai mũi báo, đối đầu trực diện với kẻ địch là một mũi tên báo đỏ”.
Thấy Trần Phương Chí thực sự lo lắng, Hầu Tử giải thích: “Chắc hẳn các trinh sát đã phát hiện ra điều gì đó bất thường, còn có gì bất thường thì lát nữa họ sẽ phái người về báo cáo, chúng ta sẽ biết”.
“Ngươi chắc chứ?”
“Ông đây là đội trưởng đội trinh sát của tiêu cục Trấn Viễn, lúc tiên sinh dự tính cấp độ tín hiệu, đều tìm ông đây bàn bạc đấy, ngươi nói xem ta có chắc hay không?”
“À phải rồi, ngươi là đội trưởng đội trinh sát”.
Lúc này Trần Phương Chí mới nhớ vừa rồi mình đá trượt một cú, vội vàng bồi thêm: “Mẹ kiếp, ngươi là trinh sát mà mặc giáp nặng như vậy làm cái quái gì vậy? Chạy được không?”
Cho dù Kim Phi cố gắng giảm bớt trọng lượng của áo giáp nhưng để an toàn thì một chiếc áo giáp cũng đến mấy chục kg.
Binh sĩ bình thường chưa chắc đã mặc nổi.
Lúc này việc Kim Phi yêu cầu các nhân viên hộ tống kiên trì huấn luyện việt dã đã có tác dụng.
Xuất phát từ dốc Đại Mãng đã hai khắc, tốc độ lên đường không chậm, đi gần một nửa chặng đường nhưng dường như các nhân viên hộ tống không hề thở dốc.
Hầu Tử vẫn còn có thể nói cười với Trần Phương Chí.
“Tiên sinh nhà ta nói phải giữ vững sở trường, phát triển toàn diện, để ta ngoài việc là một trinh sát thì còn có thể đánh nhau, biết chỉ huy”.
Hầu Tử nói: “Hơn nữa, khu vực từ Tây Xuyên đi về phía bắc đều là đất bằng phẳng, nhìn thoáng qua có thể nhìn xa hàng dặm, cao thủ cấp bậc như ông đây đích thân xông lên thì chẳng phải không biết trọng nhân tài rồi sao? Chi bằng huấn luyện người dưới trướng thì hơn”.
“Ngươi nói khoác giỏi quá nhỉ! Đừng nghĩ ta không biết ngươi bị tiên sinh nhà ngươi bắt đi vào chiến đội giáp đen”.
Trần Phương Chí thường hay chỉ trích Hầu Tử nhưng thật ra lại ngưỡng mộ không thôi.
Anh ta biết Kim Phi chuẩn bị bồi dưỡng cho Hầu Tử nên mới ép anh ta học chỉ huy.
“Ngươi thì biết cái gì, tiên sinh nói đánh là thương, mắng là yêu. Mắng ta tức là không xem ta là người ngoài, ngươi muốn bảo tiên sinh đá ngươi, tiên sinh cũng lười để ý đến ngươi nữa đấy”.
Hầu Tử đắc ý, như thể bị đá là một chuyện vô cùng vinh quang vậy.
Thật ra anh ta cũng không nói dối, không phải người của mình thì có bảo Kim Phi mắng, Kim Phi cũng lười.
Ở làng Tây Hà có không ít cựu binh và dân làng đều xem việc bị Kim Phi đá là vinh dự.
Các binh lính nữ và công nhân nữ kiêu ngạo với việc có thể đùa giỡn với Kim Phi.
Bình thường người bên ngoài lạnh lùng, bên ngoài nhiệt tình như Kim Phi đến xưởng dệt đều tỏ ra nghiêm túc, chính trực.
Có thể đùa giỡn với Kim Phi chứng tỏ có quan hệ gần gũi.
Mức độ đùa giỡn càng lớn chứng tỏ quan hệ càng tốt.
Thế nên bây giờ các công nhân nữ ở xưởng dệt có dấu hiệu dần noi theo núi Thiết Quán.
“Được rồi, không lê thê với ngươi nữa”.
Trần Phương Chí đụng vào vai Hầu Tử một cái: “Ngươi nói ta nghe tín hiệu của đội trinh sát các ngươi đi, ngoài màu trắng và đỏ thì còn cái gì nữa?”
Hầu Tử vừa định đáp lời, phía sau bỗng vang lên tiếng kèn thoang thoảng.
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bầu trời phía sau xuất hiện hai luồng lưu quang một đỏ một trắng.
Hầu Tử trước đó vẫn rất bình tĩnh đột nhiên biến sắc.
Đã có kinh nghiệm lúc nãy, lần này Trần Phương Chí không hét to lên nữa, ngược lại nhìn thấy Hầu Từ định rời đi, vội ngăn cản anh ta lại hỏi: “Đây có nghĩa là gì?”
“Màu đỏ tức là vị trí của trinh sát rất gần với địch, thêm một mũi tên màu trắng chứng tỏ rất nguy hiểm”.
Hầu Tử vội nói: “Chắc là Đan Châu phái người muốn đánh lén chúng ta, nên không dùng lửa, trinh sát đến gần mới phát hiện”.
Nói rồi Hầu Tử kéo áo giáp xuống, gia nhập vào đội.
Chưa đến một phút ngắn ngủi, các nhân viên hộ tống tạo thành trận pháp ba góc.
Binh lính nam ở ngoài, tay cầm Hắc Đao.
Binh lính nữ ở trong, đeo cung nỏ, hoặc cầm tia chớp.
Cho dù là binh lính nam hay binh lính nữ thì đều cực kỳ nghiêm túc.
Nhiệt độ xung quanh như giảm xuống mấy độ.
Bầu không khí trở nên nghiêm trọng và áp lực.
Tốt xấu gì binh sĩ tiểu đoàn Thiết Hổ cũng là tinh nhuệ, không quá mức hoảng loạn.
Nhưng mấy binh sĩ vận chuyển lương thực đó đều hoảng sợ không biết làm sao, không dám phát ra tiếng động.
Trần Phương Chí cũng vội chạy đến cạnh Trương Lương, đợi chỉ huy.
“Trần giáo úy, ngươi đến đúng lúc lắm, ta…”
Trương Lương vừa nói được một nửa, phía đông bắc cũng xuất hiện hai luồng lưu quang một trắng một đỏ.
“Bên đó có kẻ địch nào đến vậy?”
Trần Phương Chí đã hiểu ý nghĩa của tín hiệu, nhưng anh ta không hiểu kẻ địch ở phía đông bắc đến từ đâu.
“Chắc là binh sĩ Thổ Phiên phong tỏa cửa thành Bắc, muốn hợp sức với kẻ địch ở phía Nam tấn công chúng ta”.
Trương Lương lập tức đoán được, rồi nhanh chóng nói: “Trần giáo úy, tiểu đoàn Thiết Hổ các ngươi lập tức hộ tống đội vận chuyển lương thực đến mương Lão Quát, hãy nhớ đừng đốt đuốc để tránh bị phát hiện”.
Mương Lão Quát nằm lệch về phía tây ở phía bắc Tây Xuyên.
Thật ra nếu đi thêm một đoạn nữa, chiến đội áo giáp đen và tiểu đoàn Thiết Hổ cũng phải chia nhau ra mà đi.
Tiểu đoàn Thiết Hổ hộ tống lương thực tiếp tục đi về phía bắc, Trương Lương thì dẫn chiến đội áo giáp đi về phía đông đến đánh vào cổng thành bắc.
Không ngờ họ còn chưa kịp tách ra thì đã phát hiện kẻ địch.
Như thế cũng tốt, nếu sau khi tách ra, kẻ địch mới phát hiện, không chừng sẽ đi theo tiểu đoàn Thiết Hổ, phát hiện mương Lão Quát.
Binh sĩ Thổ Phiên vốn dĩ muốn lặng lẽ đến gần chiến đội áo giáp đen, nếu đã bị phát hiện thì dứt khoát đánh lén.
Đốt lửa lên, tăng nhanh tốc độ.
Mấy ngàn ngọn đuốc được thắp lên cùng lúc, nhuộm đỏ cả bầu trời phía đông và phía nam.
“Sao mà nhiều người thế?”
Trần Phương Chí biến sắc.
Nhưng Trương Lương vẫn bình tĩnh: “Nhân lúc kẻ địch vẫn còn một đoạn, các ngươi đi nhanh đi, hãy nhớ đừng đốt lửa”.
“Trương đại ca, kẻ địch có đến mấy ngàn người, tiểu đoàn Thiết Hổ ở lại giúp ngươi nhé”, Trần Phương Chí nói.
Lúc này rời đi, anh ta cảm thấy mình như binh đào ngũ.
“Trần giáo úy, nhiệm vụ của ngươi là đưa lương thực và bảo vệ mương Lão Quát, không phải chiến đấu”.
Giọng Trương Lương trở nên nghiêm nghị: “Nếu trì hoãn thêm nữa, kẻ địch sẽ theo ngươi đến mương Lão Quát, điện hạ sẽ chém đầu ngươi, đừng trách ta không cầu xin cho ngươi”.
Nói rồi anh ta đá vào Trần Phương Chí một cái: “Mau cút đi cho ông, chú ý phía sau, đừng để bị người ta đi theo mà không biết”.
“Vâng!”
Trần Phương Chí đấm vào ngực rồi xoay người chạy về tiểu đoàn Thiết Hổ.
“Tất cả mọi người đều cắm đuốc xuống đất, thợ săn đâu, đi trước dẫn đường”.
Chương 479: Yêu pháp của chiến đội giáp đen
Trần Phương Chí dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ, hộ tống lính vận chuyển lương thực rời đi.
Tuân theo nhắc nhở của Trương Lương, dưới sự dẫn dắt của thợ săn địa phương, họ đi trong bóng tối.
“Trông có vẻ cao lớn thô kệch, nhưng suy nghĩ vẫn rất chu đáo”.
Trương Lương nhìn tiểu đoàn Thiết Hổ biến mất trong bóng tối, trong lòng không khỏi khen ngợi Trần Phương Chí.
Trần Phương Chí không dập tắt bó đuốc, mà yêu cầu mọi người đặt chúng xuống đất.
Bằng cách này, địch ở xa sẽ không nhận ra bọn họ đã rời đi, chúng vẫn nghĩ rằng còn rất nhiều người.
Khi địch đến gần mới thấy rõ, tiểu đoàn Thiết Hổ đã biến mất từ lâu.
Nghĩ đến đây, Trương Lương chợt nheo mắt, bảo các nhân viên hộ tống cắm đuốc trên đất, người ẩn vào bóng tối.
Tốc độ của binh sĩ Thổ Phiên rất nhanh, mười phút sau đã đến sườn núi nhỏ.
Đi thêm một dặm nữa, chính là nơi các nhân viên hộ tống cắm đuốc.
Một cựu binh đang đi đầu đột nhiên đi chậm lại.
“Có chuyện gì thế?” Đồng bọn bên cạnh hỏi.
Cực binh phớt lờ đồng bạn, xoay người chạy về phía bên phải, tìm bách phu trưởng của mình.
“Đại nhân, tiểu nhân có chuyện muốn báo!”
“Chuyện gì?” Bách phu trưởng hỏi.
“Tiểu nhân cảm thấy có gì đó không đúng!” Cựu binh vội nói: “Tiểu nhân đi đằng trước đội ngũ, chú ý phía trước một hồi, mặc dù không nhìn rõ, nhưng tiểu nhân phát hiện, tất cả đuốc của bọn chúng đều bất động!”
Bách phu trưởng cũng là người từng trải trên sa trường, nghe thấy lời của nghe cựu binh, lập tức hiểu được ý của gã.
Cho dù chiến đội áo giáp đen có phát hiện ra bọn chúng, muốn đợi địch mệt mỏi rồi tấn công, nghỉ ngơi tại chỗ chuẩn bị chiến đấu, nhưng mấy ngàn người tập trung một chỗ, không thể nào không có ai di chuyển.
Ngọn đuốc bất động, chỉ có thể nói không có ai ở đó!
“Bây giờ ta sẽ đi tìm Kỳ trưởng, nếu ngươi đoán đúng, nhất định Kỳ trưởng đại nhân sẽ thưởng cho ngươi!”
Bách phu trưởng cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vỗ vai cựu binh, chuẩn bị đi thông báo với cấp trên.
Tuy nhiên, khi gã vừa xoay người, chợt thấy tia sáng nhỏ nhoi ở đằng xa.
Ngay sau đó có tiếng xé gió vang lên.
Bách phu trưởng cho rằng tiếng xé gió là do nỏ phát ra, lập tức ngã nhào xuống đất.
Ngay lúc đó, gã thấy có một vật gì đó tròn tròn rơi xuống cạnh mặt gã.
Đang định cầm lên xem là thứ gì, bỗng cảm thấy trước mắt trắng xóa, sau đó không nhìn thấy gì nữa.
Bách phu trưởng không phải là người duy nhất gặp phải tình huống này.
Hàng trăm ngọn đèn trắng nối tiếp nhau nhấp nháy, khiến trong thời gian ngắn trời đêm còn sáng hơn ban ngày.
Một số binh sĩ ở rất xa, không bị ánh sáng làm chói mắt lập tức quay đầu nhìn, chợt nhìn thấy cách đó hàng chục mét, có một binh đoàn mặc áo giáp đen.
Điều kỳ lạ là những chiến sĩ áo giáp đen này đều cúi đầu, vùi mặt vào cánh tay.
Giống như đang cử hành nghi thức nào đó.
Những ngày qua trong doanh trại Thổ Phiên lan truyền câu chuyện, nói chiến đội áo giáp đen có yêu pháp, có thể khiến đối thủ của bọn họ mù tạm thời, nhưng người của bọn họ thì không sao.
Rất nhiều kỵ binh tuần tra ban đêm, đều bị chiến đội áo giáp đen dùng thủ đoạn này sát hại.
Về phần chiến đội áo giáp đen đã làm như nào, thì không ai biết.
Giờ đây hành vi của chiến đội áo giáp đen bất thường như vậy, không ít binh lính Thổ Phiên càng tin vào truyền thuyết này.
Cho rằng chiến đội áo giáp đen đang thi triển yêu pháp.
Cái gọi là yêu pháp, chính là bom chớp sáng.
Ánh sáng nhỏ nhoi mà bách phu trưởng vừa nhìn thấy, chính là các nhân viên hộ tống đang cầm hộp quẹt, đốt bom chớp sáng.
Các nhân viên hộ tống làm động tác lúc nãy, chẳng qua là che mắt vì sợ bom chớp sáng, làm bị thương mà thôi.
Trương Lương không quan tâm kẻ thù nghĩ gì, anh ta hơi hé mắt, xác nhận không còn ánh sáng trắng nhấp nháy nữa, mới hét lên: “Bắn tên!”
Các nhân viên hộ tống cũng hạ tay xuống, tháo nỏ đã sớm lên dây cung, bóp cò về phía đám người.
Phía trước cách xa mấy chục mét có hàng ngàn binh lính Thổ Phiên, căn bản không cần nhắm bắn, không mũi tên nào bị bắn trượt.
Chỉ xảy ra khi mấy nhân viên hộ tống bắn một người cùng một lúc.
Dù vậy, sau khi bắn một vòng, hơn ba trăm binh lính Thổ Phiên trúng tên.
Chẳng qua uy lực của cung nỏ có hạn, khoảng cách giữa hai bên là hàng chục mét, hơn nữa thời tiết xấu, nên nhân viên hộ tống không thể nhắm vào các điểm trọng yếu, cho nên trên cơ bản binh lính trúng tên đều bị thương, nhưng không có nhiều người chết.
Rất nhiều người còn chưa ngã xuống đất, còn đang dụi mắt xoay tròn.
Hiệu ứng chói mắt của bom chớp sáng có hạn, Trương Lương thấy cách này không có tác dụng, lập tức đổi ý.
“Đại đội 1 và 2 đánh tự do, đại đội 3,4,5 tiến đến gần bắn tên!”
Theo lệnh của Trương Lương, hai trăm nhân viên hộ tống nam mặc áo giáp lao lên, xông vào trận địa địch.
Còn lại một trăm nhân viên hộ tống nam dẫn hai trăm nhân viên hộ tống nữa, cầm nỏ trên tay nhanh chóng tiếp cận trận địa địch.
Ở khoảng cách gần, độ chính xác và lực bắn sẽ tăng lên.
Binh lính do Đan Châu phái đến cũng được coi là tinh nhuệ ở Thổ Phiên, nhưng dù có ưu tú đến đâu, khi mắt bị lóa sáng, cũng không phải đối thủ của nhân viên hộ tống.
Trong lúc nhất thời, binh lính tinh nhuệ của Thổ Phiên giống như rơm rạ, bị các nhân viên hộ tống chém ngã thành hàng, bắn chết!
Tuy nhiên, đội quân ba ngàn người có phạm vi rất lớn, Trương Lương chỉ có năm trăm người, ném bom chớp sáng không thể phủ hết toàn bộ đội ngũ, chỉ bao phủ một nửa phía tây.
Khoảng một nửa binh lính tạm thời mất thị lực.
Một số binh lính ở xa bom chớp sáng chỉ cảm thấy mắt khó chịu, nhưng không bị lóa sáng.
Với tư cách cựu binh tinh nhuệ đã trải qua sa trường, đương nhiên biết phải phối hợp như thế nào.
Những binh lính Thổ Phiên không bị gì ở mắt, dần phát hiện ra nhân viên hộ tống đang “thu gặt” đồng bọn của mình, không cần người chỉ huy, lập tức lao lên ngăn cản.
Lúc này đã đánh, hai bên chẳng phân biệt được lẫn nhau, có thể vô tình làm bị thương người của mình, Trương Lương biết thời cơ đã qua.
Nếu nhân viên hộ tống bị Thổ Phiên cuốn lấy, rất khó thoát thân, sẽ bị đánh bại.
Nghĩ đến điều này, Trương Lương lấy nỏ ra, chọn một mũi tên, sau khi xác nhận màu sắc, bắn lên không trung.
Tiếng còi chói tai vang lên, luồng sáng màu vàng phóng lên trời.
Các nhân viên hộ tống không ham chiến nữa, lần lượt rút lui khỏi trận địa địch.
Ba trăm nam nữ nhân viên hộ tống không tiến vào trận địa địch, lập tức chuyển từ bắn tự do sang bắn xen kẽ, trấn áp đối phương, yểm trợ cho đồng đội rút lui.
Nhân viên hộ tống nhanh chóng tìm vị trí lui xuống.
Phương thức tác chiến này, là Kim Phi và Trương Lương thảo luận nhiều lần và ghi nhận trên đường đến Tây Xuyên.
Sau khi đến dốc Đại Mãng, năm trăm nhân viên hộ tống không cần làm gì cả, nhiệm vụ duy nhất của họ là huấn luyện phương thức tác chiến này.
Không biết một ngày phải lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, thành thạo đến mức đã không thể nói là phối hợp ăn ý, gần như đã thành phản ứng bản năng.
Dưới sự bảo vệ của áo giáp đen, tất cả nhân viên hộ tống đều rút lui nguyên vẹn, cũng giống như các cuộc tập trận thông thường, một bên ngăn cản công kích của binh lính Thổ Phiên, một bên tại thành trận pháp tam giác thành công.
Mà hiệu quả của bom chớp sáng cũng dần biến mất, những binh lính Thổ Phiên cũng lần lượt lấy được thị lực.
Nhưng những người may mắn như vậy không có nhiều.
Nhân viên hộ tống cũng biết thời gian chói mắt có hạn, nên đã cố gắng hết sức trong đợt công kích vừa rồi.
Nhân viên hộ tống xông vào trận địa địch không vô ích, mỗi người giết ít nhất một hoặc hai tên địch.
Một số di chuyển nhanh hơn những người khác.
Ba trăm nhân viên hộ tống ở ngoài đội hình cũng không nhàn rỗi, nỏ của họ bắn không ngừng nghỉ.
Chỉ trong vài phút, gần một nghìn binh lính Thổ Phiên bị lóa mắt đã bị nhân viên hộ tống giết chết.
Nhưng chuyện tốt như này chỉ xảy ra một lần, nếu tiếp tục sử dụng bom chớp sáng lần nữa, đến cả người của mình cũng sẽ bị lóa mắt.
Tiếp theo, trận chiến thực sự mới bắt đầu!
Chương 480: Đột kích
Phía đông xuất hiện một tia màu trắng bạc.
Giữa núi rừng, có một màn sương mỏng.
Những con chim thò đầu ra khỏi tổ và nhìn xuống bên dưới, bối rối.
Bộ não chim nhỏ bé của chúng không thể hiểu tại sao những con người này nửa đêm lại không ngủ, ồn ào đến mức ngay cả chúng cũng không thể nghỉ ngơi.
Trên bãi đất trống bên dưới ngọn dốc, có một đội hình hình tam giác gồm những người lính áo giáp đen, được bao quanh bởi hàng ngàn binh lính Thổ Phiên.
Những binh lính của Thổ Phiên sau khi đối mặt với những đợt bom chớp sáng ban nãy đã bị thương vong đáng kể.
Lực lượng không chỉ chịu một phần ba thương vong, mà mắt nhiều người vẫn còn mờ, vẫn không thể nhìn rõ.
Nhưng hai ngàn người ở cửa thành Bắc đã đến, số lượng binh lính Thổ Phiên tăng lên chứ không giảm.
Trước khi đến, Đan Châu đã hạ lệnh tử cho Kỳ trưởng. Cho dù có mất toàn bộ năm nghìn binh lính, họ cũng phải tiêu diệt chiến đội áo giáp đen, nếu không khi quay trở lại toàn bộ sẽ bị treo cổ.
Dưới mệnh lệnh tàn ác này, Kỳ trưởng đã phải thúc giục binh lính Thổ Phiên như thủy triều, tung ra từng đợt tấn công vào đội hình của chiến đội áo giáp đen.
Ấy vậy mà chiến đội áo giáp đen vẫn đứng vững như đá, binh lính nam ở tuyến ngoài và binh lính nữ ở trong, đẩy lùi thành công mọi làn sóng tấn công.
Số lượng thi thể chất đống bên ngoài đội hình tam giác ngày càng tăng.
Những thi thể này trở thành lá chắn cho các nhân viên hộ tống, khiến quân Thổ Phiên khó tấn công hơn, tên Kỳ trưởng phải ra lệnh cho binh lính Thổ Phiên dành thời gian để kéo xác chết ra ngoài.
...
Bên ngoài Tây Xuyên.
Binh lính liên tục quay trở lại doanh trại Thổ Phiên từ nhiều hướng khác nhau, theo lệnh tập trung tại bãi tập.
Khi những tia nắng vàng đầu tiên chạm đất, một cận vệ chạy đến tháp quan sát để báo cáo.
"Tướng quân, mọi người đã tập hợp xong!"
"Tổng cộng còn bao nhiêu người?" Đan Châu hỏi.
"Còn sáu ngàn tám trăm ba mươi hai người!" cận vệ đáp.
"Còn chưa đến bảy ngàn..”.
Trong lòng Đan Châu tràn đầy cay đắng.
Khi đến đây, gã mang theo hai mươi ngàn người, gã khí thế cực cao, có ý định cướp bóc rồi bao vây thành Tây Xuyên, buộc triều đình Đại Khang phải cống nạp cho Thổ Phiên.
Tham vọng của gã rất lớn, nhưng thực tế lại rất nghiệt ngã.
Đầu tiên ở sông Kim Mã, ba ngàn người đã bị cuốn trôi bởi một đợt lũ lụt do Kim Phi, sau đó ở sau núi Mao Nhi, hai ngàn người cũng gần như chết hết.
Sau đó Kim Phi bắt đầu tấn công liên tục, mặc dù không có trận đánh quy mô lớn, nhưng Kim Phi có bom chớp sáng và nỏ hạng nặng, binh lính tuần tra ban đêm thường xuyên bị phục kích.
Trong những ngày qua, tổn thất quân gã khá đáng kể.
Ngoài ra còn có cửa đông. Trinh sát vừa trở về sau khi kiểm tra tình hình và báo cáo rằng hai ngàn quân chặn cửa đông đã bị quân Khánh Nguyên chặn đứng, sau đó Khánh Hâm Nghiêu phái quân đột phá từ trong thành, khiến toàn quân chết hết.
Hơn nữa, những binh lính đóng quân trên núi Bảo Nhi và những binh lính nắm quyền kiểm soát các cổng sông ở sông Hộ Thành cũng đều mất tích, xem ra cũng đã chết sạch.
Gã cũng phái ba ngàm binh sĩ khác đi cùng với hai ngàn người từ cửa thành Bắc để bao vây chiến đội áo giáp đen và tiểu đoàn Thiết Hổ.
Cộng thêm một số thương vong nhỏ khác.
Ngay cả khi họ rút quân trấn giữ các điểm trọng yếu khác nhau cũng chỉ có thể miễn cưỡng góp được chưa tới bảy ngàn quân.
Trong lòng Đan Châu làm sao có thể thoải mái?
"Tướng quân, tuy chúng ta không có nhiều người, nhưng dốc Đại Mãng cũng vậy mà thôi!"
Vu Triết nhận thấy Đan Châu đang có tâm trạng không ổn nên nhanh chóng cố gắng an ủi gã: "Chỉ cần chúng ta bắt được Trần Văn Nhi và Khánh Mộ Lam, mọi thứ đều đáng giá”.
"Đúng vậy, chúng ta không có người, dốc Đại Mãng cũng không, hai nhóm mạnh nhất là chiến đội áo giáp đen và tiểu đoàn Thiết Hổ cũng đã bị Kim Phi phái ra ngoài rồi!"
Đan Châu cảm thấy yên tâm hơn, siết chặt nắm đấm nói: "Bây giờ dốc Đại Mãng chỉ có quân của Mạnh Thiên Hải, chắc chắn không quá năm ngàn người, địa hình cũng không nguy hiểm, bảy ngàn người của chúng ta dư sức hạ đám người của dốc Đại Mãng!"
"Nhưng Kim Phi có rất nhiều thủ đoạn, tướng quân không được xem thường đối phương”.
Vu Triết thấy Đan Chu hơi quá hưng phấn, vội vàng tạt một gáo nước lạnh: "Chúng ta cũng cần cẩn thận Khánh Hâm Nghiêu tới từ phía sau”.
Đan Châu có thể trở thành thủ hạ tâm phúc dưới trướng Gada, tất nhiên gã cũng không phải là một người liều lĩnh.
Nhận thấy mình quả thật hơi quá kích động, gã nhanh chóng ép mình bình tĩnh lại, cùng Vu Triết bàn lại kế hoạch một lần nữa để đảm bảo không có sơ hở.
"Tướng quân, chúng ta hiện đang ở trong địa bàn của Đại Khang, quân tiếp viện của Trần Văn Nhi có thể đến bất cứ lúc nào, vì vậy trận này phải tốc chiến tốc thắng để tránh phát sinh biến cố!"
Vu Triết nhắc nhở Đan Châu từ tháp quan sát bên dưới.
"Tiên sinh, bọn ta cũng lường được cái giá phải trả”. Đan Châu nói: "Phía sau giao cho tiên sinh vậy, ta đã nói với Dakun rằng mọi thứ sẽ nằm dưới sự chỉ huy của tiên sinh”.
"Tướng quân, yên tâm, cho dù ta có chết, ta cũng sẽ tận lực ngăn cản Khánh Hâm Nghiêu”.
Sau khi Vu Triết nói xong, ông ta cúi đầu chào Đan Châu nói: "Chúc tướng quân phất cờ chiến thắng, bất khả chiến bại!"
"Cảm ơn lời chúc tốt lành của tiên sinh!"
Đan Châu còn hành lễ, xoay người đi về phía bãi tập.
Thùng thùng thùng!
Tiếng trống nặng nề vang khắp doanh trại Thổ Phiên.
Gần bảy ngàn binh lính nhìn lá cờ, chia làm hai phần.
Sáu ngàn người trong số họ, dưới sự chỉ huy của Đan Châu lao ra khỏi doanh trại với tốc độ nhanh nhất và chạy thẳng đến dốc Đại Mãng.
Gần một ngàn người còn lại đi theo Vu Triết vội vã chạy về phía đông.
...
Trên đỉnh dốc Đại Mãng, Khánh Mộ Lam cầm ống nhòm nhìn về phía bắc.
Trinh sát của chiến đội áo giáp đen phát tín hiệu gì thì dốc Đại Mãng bên này cũng nhìn thấy.
Đám người Kim Phi cũng rất quan tâm đến cuộc chiến ở phía bắc.
"Tiên sinh, bây giờ trời đã sáng rồi, sao vẫn chưa thấy được gì thế!"
Khánh Mộ Lam liên tục điều chỉnh độ dài tiêu cự của ống nhòm, lo lắng hỏi.
"Đánh giá từ ánh sáng của mũi tên tối qua, xem ra Lương ca đã đi một chặng đường khá xa, đây chỉ là ống nhòm một mắt đơn giản nhất, cô cho rằng nó là mắt đại bàng à?"
Kim Phi nói: “Hơn nữa, buổi sáng vẫn còn có sương mù, đám của Lương ca là người chứ có phải quỷ đâu mà cô đòi thấy”.
"Tiên sinh, Vũ Dương, hai người không lo sao?"
Khánh Mộ Lam đặt ống nhòm xuống hỏi: "Vừa rồi trinh sát đã phát hiện tối hôm qua Đan Châu đã phái ba ngàn người từ cửa đông ra khỏi trại, đồng thời cũng điều hai ngàn người chặn cổng thành ở phía bắc, cộng lại có năm nghìn người, nhưng Lương ca chỉ có năm trăm người!"
Để tránh bị Kim Phi phát hiện, tối hôm qua Vu Triết đã phái ba ngàn người người đánh lén chiến đội áo giáp đen, tất cả đều đi ra từ cửa đông của doanh trại Thổ Phiên, sau đó men theo sông Hộ Thành đi về phía bắc, đi ra ngoài vài dặm rồi mới rẽ vào đường chính.
Kim Phi cũng nhìn thấy tín hiệu của mũi tên phía bắc, đã phái người đi điều tra mới biết được tình hình.
Bây giờ Khánh Mộ Lam lo muốn chết, nhưng Kim Phi và Cửu công chúa vẫn thờ ơ.
"Lo mà không giúp thì có ích lợi gì?" Kim Phi bất lực nói.
"Sao lại không có ích?" Khánh Mộ Lam hỏi một cách khoa trương: "Chúng ta có thể phái người đến tiếp viện cho Lương ca!"
"Bây giờ ở trong tay chúng ta chưa tới dưới năm ngàn người, nếu lại phái người đi tiếp viện, nếu Đan Châu dẫn người đánh tới đây thì phải làm sao?" Kim Phi hỏi ngược lại.
"Không phải ngài nói Đan Châu thận trọng đa nghi, sẽ không dễ dàng tấn công chúng ta sao?" Khánh Mộ Lam nói: "Nếu đã muốn đánh thì sao hắn không đánh sớm?"
"Lúc trước khác, bây giờ khác," Kim Phi lắc đầu nói: "Trước kia Đan Châu chiếm ưu thế, nhưng bây giờ dốc Đại Mãng, núi Bảo Nhi, cổng thành phía đông đều đã bị chúng ta chiếm lấy, tương đương với việc chúng ta đã bao vây hắn ở nơi này.
Con thỏ nóng nảy còn cắn người, ngay cả khi là người thận trọng nhất, một khi hắn bị dồn vào đường cùng, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì?"
Ngay khi nói dứt câu họ đã nghe thấy tiếng trống nặng nề phát ra từ doanh trại Thổ Phiên ở phía đông.
Khi quay đầu nhìn đã thấy vô số binh lính Thổ Phiên lao ra khỏi trại, vung đao và lao về phía dốc Đại Mãng.
"Quân Thổ Phiên đang tấn công!"
Kim Phi nhanh chóng đứng dậy khỏi tảng đá đang ngồi và nói: "Mau đánh trống! Đốt lửa báo hiệu!"
Bình luận facebook