-
Chương 466-470
Chương 466: Nữ thần không còn nữa
“Vừa nãy không phải tướng quân đã sắp xếp người đốt lửa trại cách đây ba mươi trượng rồi sao?”
Hiển nhiên Vu Triết không để tâm đến chuyện này, thờ ơ trả lời.
“Nhưng bọn họ lại đang ở ngoài doanh trại ca hát, cách ba mươi trượng vẫn có thể nghe thấy”.
Đan Châu bực bội nói: “Điều này sẽ làm nhiễu loạn lòng quân”.
“Vậy thì cứ cách ba mươi trượng lại đốt một ngọn lửa trại, đốt cho đến khi doanh trại chúng ta không còn nghe thấy nữa thì thôi”.
Vu Triết vuốt râu tiếp lời: “Nếu tướng quân vẫn còn chưa yên tâm thì hãy đốt lửa trại đến tận dốc Đại Mãng rồi lại phái hai đội kỵ binh đi tuần tra liên tục. Chỉ cần người Đại Khang vẫn còn dám xuống dốc Đại Mãng thì lập tức đuổi theo giết chết!”
“Đúng vậy, cách này của tiên sinh rất hay!”
Ánh mắt Đan Châu sáng lên.
Lúc trước gã cũng đã từng phái kỵ binh đi truy bắt, nhưng kỵ binh vừa ra khỏi doanh trại thì binh lính Đại Khang đã dập lửa rồi chạy vào trong bóng tối.
Kỵ binh sợ trúng mai phục, chỉ đành cưỡi ngựa trở về.
Nếu ở giữa dốc Đại Mãng và doanh trại đốt đầy lửa trại, không phải là đã giải quyết được vấn đề này rồi sao?
Đan Châu nhanh chóng chạy ra khỏi lều, sắp xếp cận vệ đi bố trí lửa trại đến dưới dốc Đại Mãng.
“Vẫn là tiên sinh lợi hại, có thể dễ dàng phá được quỷ kế của kẻ địch”. Đan Châu trở lại trong lều, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: “Kim Phi gặp phải tiên sinh, xem như y đen đủi”.
“Kế khiến cho kẻ địch mệt mỏi vốn dĩ là một biểu hiện của sự chột dạ”. Vu Triết thuận miệng đáp: “Phần lớn được sử dụng khi kẻ địch mạnh, ta yếu, trong lòng sợ hãi mới sử dụng nên cách phá giải cũng không khó”.
“Thì ra là vậy. Nếu Kim Phi thực sự nắm chắc sẽ đối phó được chúng ta thì sẽ không sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy đâu, trực tiếp phái người đến tấn công không phải là được rồi sao!”
Đan Châu gật đầu: “Ta đã cho đốt lửa trại đến tận dốc Đại Mãng rồi, bên đó nếu xuất hiện một người ta bèn giết một người. Ta xem y còn có thể làm gì?”
“Tên Kim Phi này quỷ kế đa đoan, tướng quân đừng khinh địch!” Vu Triết cau mày: “Nhìn những chiến tích của Kim Phi từ trước đến nay, y không thể nào không hiểu được điều này. Vì vậy ta lo lắng kế khiến cho địch mệt mỏi của y chỉ là để qua mắt, thực ra còn có một âm mưu khác.
Ví dụ như lúc trước ở sông Kim Mã, nhìn thì giống như đang chiếm cầu nhưng trên thực tế là đang dụ tướng quân Sanchi phái binh đi cầu viện ở sông Kim Mã. Sau đó lại phái người đi giúp Mạnh Thiên Hải chiếm núi Mao Nhi”.
Nghe Vu Triết nói như vậy, Đan Châu cũng bắt đầu hơi lo lắng: “Tiên sinh cảm thấy âm mưu của y lần này là nhằm vào đâu?”
“Cái này ta cũng không đoán được”. Vu Triết lắc đầu.
“Vậy chỉ đành truyền lệnh lại cho các bộ đề cao cảnh giác rồi”. Đan Châu tiếp lời.
“Tướng quân, đối phó với kẻ địch như Kim Phi, cách tốt nhất chính là đặt mình vào vị trí của y”.
Vu Triết đi tới trước bản đồ hành quân, chắp hai tay sau lưng nói: “Nếu tướng quân là Kim Phi, sử dụng kế khiến cho kẻ địch mệt mỏi để cản trở tầm nhìn. Thực tế là muốn tấn công ở đâu?”
“Nếu như ta là Kim Phi…”
Đan Châu cũng đi tới trước bản đồ, nhìn vào bản đồ một hồi lâu, rồi duỗi mấy ngón tay ra: “Đây… đây, đều có khả năng. Nhưng cũng không đúng, thám tử nói rằng Kim Phi là một tên hư tước, ngay cả đất phong cũng chẳng có, trong tay chỉ có một tiêu cục. Bây giờ y lại luôn ở bên cạnh, làm hộ vệ cho Trần Văn Nhi. Y lấy đâu ra người, còn tấn công ở nơi nào khác sao?”
“Tướng quân đừng quên còn có Trần Văn Nhi”. Vu Triết tiếp lời: “Cô ta là công chúa của Đại Khang. Muốn điều động được quân đội ở xung quanh khu vực Tây Xuyên. Ai dám không nghe theo chứ?”
“Nếu là như vậy thì việc này khó giải quyết rồi”.
Đan Châu nhìn bản đồ, cau chặt mày.
…
Bên ngoài doanh trại Thổ Phiên, binh lính Thổ Phiên xua đuổi tù binh người Đại Khang, ôm một bó củi đặt ở bãi đất trống.
Người đông sức lớn, chỉ vỏn vẹn nửa canh giờ, bãi đất trống đã dựng đầy lửa trại.
Cứ cách năm mươi bước lại dựng một cái, trải suốt từ doanh trại Thổ Phiên đến dưới dốc Đại Mãng.
Mặc dù không thể sáng như ban ngày. Nhưng binh lính Đại Khang cũng không thể tiếp tục lẻn tới bên rìa doanh trại Thổ Phiên được nữa.
Đan Châu nghe theo ý của Vu Triết, phái hai đội kỵ binh gồm năm mươi người, tuần tra quanh dốc Đại Mãng.
Quả nhiên, sau khi đốt lửa trại lên, người Đại Khang cuối cùng cũng dừng lại.
Đan Châu bàn bạc với Vu Triết tới nửa đêm, cuối cùng cũng không bàn ra được kết quả gì.
Vì đây là Đại Khang, Cửu công chúa lại là người của hoàng thất, tài nguyên có thể sử dụng được rất nhiều.
Sau khi tiễn Vu Triết, Đan Châu trở lại lều, ngáp một cái rồi nằm lên giường.
Một đêm này thực sự quá vất vả, bị người Đại Khang dày vò tới nửa đêm. Cuối cùng bây giờ cũng có thể ngủ yên được một giấc rồi.
Đan Châu nằm trên giường chưa được bao lâu đã bắt đầu ngáy khò khò.
Lần này trong mơ cũng không có ai ca hát nữa. Đan Châu nằm mơ thấy gã đánh thắng trận. Sau khi trở về được Gada long trọng tiếp đón, uống rượu ở trong cung điện.
Uống rượu xong, Gada còn gọi phi tử mà ông ta yêu mến nhất đến múa góp vui.
Vị phi tử này Đan Châu từng gặp vài lần, là con gái của một đại trưởng lão bộ lạc. Địa vị ngang với Trần Văn Nhi.
Nhưng vị phi tử này lại phù hợp với thẩm mĩ của người Thổ Phiên hơn. Nàng ta được mệnh danh là người con gái đẹp nhất ở Cao Nguyên.
Ban đầu Đan Châu cũng muốn chiếm nàng ta làm của riêng, nhưng lại bị Gada phát hiện và đưa đi.
Chính vì vậy mà Đan Châu đã tiếc nuối rất lâu.
Cũng không phải là lần đầu tiên gã mơ thấy vị phi tử này.
Giấc mơ của mình tất nhiên lấy bản thân mình làm trung tâm. Ban đầu trong mơ còn có cả Gada Zampu, nhưng không biết từ bao giờ, đã không còn thấy Gada nữa, trong giấc mơ chỉ còn lại gã và cô nương này.
Cô nương nhảy điệu múa chỉ có ở Cao Nguyên, cứ vậy mà nhảy vào trong lòng của gã.
Còn nói muốn hát bài hát để ca ngợi công lao vĩ đại lần này của Đan Châu.
Đan Châu liên tục gật đầu, vô cùng mong đợi.
Cô nương khẽ hé mở đôi môi đỏ mọng, rồi chợt cao giọng hát: “Đoàn kết chính là sức mạnh! Sức mạnh này là sắt, sức mạnh này là thép!”
Đan Châu giật mình, lập tức bị dọa tỉnh.
“Đáng chết!”
Bây giờ cứ nghĩ đến vị nữ thần đó, trong đầu gã đều là hình ảnh cô ta đang hát “Đoàn kết là sức mạnh”.…
Nữ thần trong mộng cứ như thế mà bị bài hát này hủy hoại rồi.
Đan Châu đỡ trán, trong lòng như có hàng vạn con lạc đà chạy qua.
Không còn buồn ngủ một chút nào nữa.
Vừa định gọi cận vệ mạng ít nước tới thì chợt nhìn thấy mành lều đã được mở ra.
Cận vệ vội vã xông vào: “Tướng quân, xảy ra chuyện rồi!”
“Lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Đan Châu cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
Từ sau khi Kim Phi xuất hiện thì chỉ toàn kiếm chuyện.
“Đội kỵ binh bị người Đại Khang phục kích rồi!” Cận vệ đáp.
“Đội kỵ binh nào?” Đan Châu hỏi.
Cả đêm không được ngủ ngon, đầu óc gã có phần mơ hồ.
“Chính là đội kỵ binh được phái tới dốc Đại Mãng tuần tra đó ạ”. Cận vệ trả lời.
“Cái gì?” Đan Châu kinh hãi: “Thương vong thế nào?”
Mặc dù Thổ Phiên nuôi ngựa, nhưng nhiều năm gần đây liên tục giao tranh, chiến mã hao tổn nghiêm trọng, kỵ binh cũng vì thế mà cực kỳ quý giá.
“Một trăm huynh đệ đều bị giết sạch rồi. Chiến mã cũng bị cướp mất!”
Cận vệ cẩn thận đáp lời, đồng thời lùi về phía sau vài bước.
“Đáng chết!”
Đan Châu gầm lên, một chân đã đổ chiếc bàn.
Cận vệ rất đã có dự đoán trước mà lùi về phía sau vài bước, vừa vặn tránh được.
Đan Châu nhớ tới lời Vu Triết đã dặn dò là không được khinh địch nên gã đã ép buộc bản thân mình bình tĩnh lại rồi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không biết rõ, không có huynh đệ nào trốn thoát quay trở về được”.
Cận vệ đáp: “Huynh đệ đến báo tin nói, chỉ nhìn thấy phía Tây lóe lên vài luồng ánh sáng trắng, giống như tia chớp rồi sau đó truyền đến tiếng đánh nhau. Đến khi các huynh đệ tới chi viện chạy đến thì chỗ đó chỉ còn lại thi thể của các huynh đệ. Chiến mã đều bị người Đại Khang dắt đi cả rồi”.
“Ánh sáng trắng giống tia chớp sao?”
Đan Châu nhíu chặt mày.
Chương 467: Không lâu nữa đâu
Ở núi Mao Nhi, Sanchi có năm nghìn người, nên vẫn có vài tên may mắn chạy thoát được.
Sau khi những tên này trốn thoát trở về, thì nói rằng người Đại Khang được Thần Quang Đại Tiên phù hộ, có một loại bảo vật có thể phát ra luồng ánh sáng trắng cực mạnh.
Ánh sáng trắng vừa lóe lên, rất nhiều thuộc hạ của Sanchi đều bị mù.
Nhưng người Đại Khang lại không bị gì cả.
Đan Châu đi theo Gada đã nhiều năm, hiểu rất rõ thứ được gọi là Thần Quang Đại Tiên đó. Chính là do cha của Gada bịa ra để lừa người dân.
Tình huống như vậy rất hay gặp trong sử sách. Rất nhiều người trước khi xảy ra biến cố đều sẽ thực hiện một số hoạt động mê tín dị đoan.
Những thứ này để khiến cho người dân tin rằng bọn họ là người được số phận ưu ái, được ông trời ban phúc. Cùng bọn họ đứng lên đấu tranh mới chính là thuận theo lẽ trời.
Những người đứng đầu như Gada và Đan Châu đều biết làm gì có Thần Quang Đại Tiên nào, rõ ràng là không tồn tại.
Bom chớp sáng đã đi trước thời đại này rất xa, đến nỗi mà những người chưa từng gặp, sẽ rất khó để tin được rằng thiên hạ có một thứ như vậy.
Vì vậy Đan Châu lúc đó bèn cho rằng mấy tên binh lính Thổ Phiên trốn thoát trở về này đang lừa gã, đang tìm cớ cho sự thất bại của bản thân chúng.
Vì để tránh bọn họ làm nhiễu loạn lòng quân, gã đã ném bọn họ vào chuồng ngựa, nhốt lại.
Bây giờ lại có người nói nhìn thấy ánh sáng trắng đó, khiến cho Đan Châu không khỏi có phần dao động.
“Ngươi cũng nhìn thấy luồng ánh sáng trắng đó sao?”
Đan Châu hỏi cận vệ.
“Thuộc hạ không nhìn thấy, nhưng nghe các huynh đệ phụ trách gác đêm và tuần tra lúc đó đều nói rằng đã nhìn thấy nó”. Cận vệ trả lời.
“Đi gọi hai tên mà nhìn thấy luồng sáng đó tới đây. Ngoài ra gọi luôn mấy tên trốn thoát ra được khỏi núi Mao Nhi ra đây”.
Đan Châu dặn dò: “Mời cả Vu tiên sinh tới”.
Sau khi cận vệ rời đi, Đan Châu trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Thần Quang Đại Tiên thực sự tồn tại sao?”
Nếu không thì làm sao giải thích được nguồn ánh sáng trắng đó từ đâu mà tới.
Người đầu tiên đến là Vu Triết.
Lần này ông ta thực sự bị cận vệ gọi dậy từ trên giường nên trạng thái không được tốt lắm. Tóc cũng bay tán loạn, nhìn qua già hơn lúc bình thường.
Đan Châu có được địa vị như ngày hôm nay, ngoại trừ xuất thân thì ưu điểm lớn nhất chính là biết nhìn người.
Cho dù hôm qua Vu Triết liên tiếp phán đoán sai, nhưng Đan Châu vẫn kính trọng ông ta như trước.
Gã còn chủ động chắp tay theo lễ nghi của Đại Khang, nói: “Hơn nửa đêm gọi tiên sinh qua đây, thực sự không nên!”
“Không sao”. Vu Triết đáp lễ, hỏi: “Nhưng rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì rồi?”
Đan Châu bèn nhanh chóng kể lại những gì mà tên cận vệ ban nãy vừa nói thêm một lần nữa.
“Có người trốn thoát ra khỏi núi Mao Nhi, sao ta lại không biết chứ?” Vu Triết cau chặt mày hỏi.
“Lúc đó ta cho rằng bọn chúng đang nói dối, sợ bọn chúng làm nhiễu loạn lòng quân nên đã nhốt lại rồi”.
Đan Châu thành thật đáp: “Nhưng bây giờ lại có người nhìn thấy luồng ánh sáng trắng đó, cho nên ta mới cảm thấy có thể điều bọn chúng nói là thật”.
Vu Triết đang chuẩn bị tiếp lời thì cận vệ dẫn một đám người đi vào.
“Lúc các ngươi ở núi Mao Nhi thực sự đã nhìn thấy ánh sáng trắng đó sao?”
Đầu tiên Vu Triết nhìn một binh lính chạy thoát ra được khỏi núi Mao Nhi.
“Thật sự đã nhìn thấy ạ!”
Binh lính vội vàng kể lại sự việc mà hắn nhìn thấy một lần.
Sau đó Vu Triết lại hỏi binh lính gác đêm.
Cũng nhận được một câu trả lời tương tự.
Khi cận vệ dẫn binh lính đi, Vu Triết cau mày nói: “Binh lính gác đêm không nhất thiết phải lừa tướng quân. Xem ra ánh sáng trắng đó là thật”.
“Thiên hạ sao lại có thể có một bảo vật như vậy được chứ?” Đan Châu tiếp lời: “Chẳng lẽ Kim Phi thực sự được Thần Quang Đại Tiên phù hộ sao?”
“Nghe nói Kim Phi rất am hiểu những thứ kì lạ, nham hiểm. Ta cho rằng đây không phải là Thần Quang Đại Tiên gì hết, chỉ là món vũ khí nào đó mà Kim Phi làm ra mà thôi”.
“Vũ khí gì mà có thể sáng mù mắt người khác, mà người bên mình lại không bị tổn hại gì chứ?” Đan Châu hỏi.
“Ta cũng không biết”. Vu Triết lắc đầu.
Bom chớp sáng không chỉ vượt qua sự hiểu biết của Đan Châu mà còn vượt qua cả sự hiểu biết của Vu Triết.
“Nghe nói Phùng Thánh và Kim Xuyên đều đến từ cùng một nơi. Ông ta lại có qua lại thân thiết với tiên sinh, chẳng lẽ cũng chưa từng nói qua sao?”
“Không”. Vu Triết như cũ lắc đầu.
Khi Khánh Mộ Lam và Trương Lương đi diệt thổ phỉ cũng từng dùng bom chớp sáng rồi. Thực ra Phùng Khánh cũng đã từng nghe nói.
Nhưng ở Thổ Phiên, ông ta luôn bị gạt bỏ, trong lòng cũng khó tránh khỏi tức giận. Vì vậy nên chỉ nhắc nhở Vu Triết phải cẩn thận cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của Kim Phi. Còn về bom chớp sáng thì một chữ cũng không nhắc đến.
Cho dù sau này Vu Triết có hỏi ông ta thì ông ta cũng có thể bao biện rằng mình không biết.
Phùng Thánh không nói, vì ngoài sự tức giận trong lòng ra, ông ta còn có tính toán của riêng mình.
Ông ta muốn Thổ Phiên và Đại Khang đánh nhau, nhưng lại không muốn Đan Châu giành thắng lợi.
Nếu Đan Châu bại trận do không hiểu biết gì về Đại Khang thì Thổ Phiên mới xem trọng ông ta được.
Mặc dù Vu Triết là người Hán nhưng ông ta đã rời khỏi Đại Khang quá lâu, hơn nữa còn quá già rồi.
Cũng nên nhường lại vị trí.
Thế là Vu Triết cứ như vậy mà bị Phùng Thánh gài bẫy.
“Tiên sinh, bây giờ phải làm sao đây?” Đan Châu hỏi.
“Trước đây ta cũng chưa từng nhìn thấy thứ này bao giờ…”
Vu Triết cũng có phần tê dại, suy nghĩ một lát rồi nói: “Trước tiên hãy bảo đội kỵ binh đừng tới quá gần dốc Đại Mãng. Nếu người Đại Khang xuống phá lửa trại thì cần phải đảm bảo không được để người Đại Khang đến gần doanh trại hơn nữa”.
“Việc đã tới nước này, cũng chỉ đành vậy thôi!” Đan Châu bất đắc dĩ đáp.
Mấy ngày tiếp theo, doanh trại Thổ Phiên bị quấy nhiễu ngày đêm không yên.
Đan Châu đã mấy lần không nhịn được mà muốn điều động tất cả binh mã, trực tiếp san bằng dốc Đại Mãng, thế nhưng đều bị Vu Triết ngăn lại.
…
Đỉnh dốc Đại Mãng, Mạnh Thiên Hải nhìn binh sĩ Thổ Phiên thúc giục người dân đi đốt lửa trại lần nữa, trên mặt tràn đầy sự cay đắng.
Mấy ngày nay, anh ta đều sống trong sự lo sợ, cảm thấy Kim Phi đang tìm đường chết.
Đại quân Thổ Phiên có hơn mười nghìn người, trong đó hơn nửa là kỵ binh.
Mà ở dốc Đại Mãng này, cho dù có cộng thêm một ngàn nhân viên hộ tống mà Kim Phi mang tới, cũng không đủ sáu ngàn người.
Nếu Đan Châu thực sự không màng tất cả mà tấn công lại thì chắc chắn sẽ bị đánh bại.
Đến lúc đó anh ta cũng xong đời theo.
Vì vậy mà anh ta cũng đã từng lén tới tìm Kim Phi, khuyên Kim Phi cần khiêm tốn một chút.
Nhưng Kim Phi lại hoàn toàn không nghe theo lời của anh ta, mỗi ngày đều phái người đi khiêu khích Thổ Phiên.
Còn Cửu công chúa lại không biết trúng phải tà gì, mà Kim Phi nói gì thì nghe nấy.
Mạnh Thiên Hải cũng hết cách, chỉ đành đi tìm Khánh Mộ Lam, muốn cô ấy giúp đỡ khuyên giải Kim Phi.
Kết quả Khánh Mộ Lam còn kích động hơn cả Kim Phi, chẳng những không đi khuyên giải mà còn xem thường anh ta.
Chưa hết, khi nhìn thấy người Thổ Phiên lại nhóm lửa lên, cô ấy còn phấn khích nhìn Kim Phi, hỏi: “Tiên sinh, tối nay còn tiếp tục nữa không?”
“Tất nhiên rồi”. Kim Phi đáp: “Điều quan trọng nhất của kế sách khiến cho kẻ địch mệt mỏi chính là sự kiên trì. Như vậy mới có thể đạt được mục đích”.
“Nhưng ta thấy Đan Châu sắp bị tức điên lên rồi. Lỡ như gã thực sự không màng tất cả mà tấn công chúng ta thì phải làm sao?”
Khánh Mộ Lam nói như vậy, giống như là đang lo lắng. Nhưng trên mặt lại giống như đang xem chuyện vui.
Quen biết với Kim Phi lâu như vậy, Khánh Mộ Lam cũng xem như là hiểu con người Kim Phi.
Mặc dù không biết Kim Phi vì sao lại cố ý đi khiêu khích, nhưng cô ấy tin rằng Kim Phi chắc chắn sẽ không đặt mình và Cửu công chúa vào chỗ nguy hiểm.
“Gã dám sao?” Kim Phi không hề để tâm: “Nếu gã dám, gã đã sớm cho binh lính bao vây dốc Đại Mãng rồi”.
“Nhưng chúng ta cứ như thế này cũng không phải là cách”. Khánh Mộ Lam nói: “Hôm qua ta thấy bọn chúng chuyển khá nhiều thi thể tới cái hố ở phía Tây”.
Sắc mặt của Cửu công chúa vốn dĩ rất hờ hững, nhưng nghe thấy vậy trong mắt cũng hiện ra sự giận dữ.
Ở phía Bắc doanh trại Thổ Phiên có một cái hố. Người dân bị đói chết, bệnh chết hay bị dày vò chết đều bị ném tới cái hố này.
Cũng không chôn cất.
Mấy ngày nay Cửu công chúa không chỉ một lần nhìn thấy dã thú ẩn hiện trong cái hố đó qua ống nhòm.
“Không cần phải đợi quá lâu nữa đâu”.
Kim Phi nhìn màn đêm, giọng nói cũng trầm xuống.
Giống như đang trả lời Khánh Mộ Lam, cũng giống như đang nói với chính mình.
Chương 468: Chém đầu cho ta
Đêm đó, tất cả mọi thứ đều giống như mọi hôm.
Binh lính Thổ Phiên xua đuổi bách tính đối lửa.
Sau khi bách tính rời đi, Kim Phi phái nhân viên hộ tống tới dập tắt đống lửa.
Lúc kỵ binh Thổ Phiên đuổi theo, người tắt lửa đã sớm chạy trốn rồi.
Một đêm không biết đã lặp lại chuyện này bao nhiêu lần, bất kể là nhân viên hộ tống phụ trách tập kích hay là binh lính Thổ Phiên gác đêm, tất cả đều mệt mỏi.
Thậm chí ngay cả Đan Châu và Vu Triết cũng cảm thấy Kim Phi đã kiệt quệ hoàn toàn mà dần dần buông lỏng cảnh giác.
Nhưng nửa đêm hôm đó, Đan Châu đột nhiên bị tiếng trống đánh thức.
Gã lao ra ngoài doanh trại, phát hiện toàn bộ doanh trại đều phát ra ánh lửa, tiếng gào thét nổi lên khắp nơi.
“Có chuyện gì vậy?” Đan Châu hô to với cận vệ.
“Bẩm tướng quân, tù binh bạo loạn, đã đoạt lấy trại ngựa rồi!” Cận vệ cuống cuồng đáp.
“Cái gì?” Vẻ mặt Đan Châu thay đổi kịch liệt.
Gã dám dẫn theo hai chục ngàn người để tấn công Tây Xuyên, trong đó kỵ binh là nguồn sức mạnh lớn nhất.
Mà nguồn sức mạnh lớn nhất của kỵ binh chính là ngựa chiến.
Dù là kỵ binh hay ngựa chiến cũng cần phải được nghỉ ngơi.
Vậy nên ban đêm, nếu như không có tình huống đột ngột, ngoài đội kỵ binh gác đêm khẩn cấp ra, những ngựa chiến khác cũng sẽ được đưa tới trại ngựa phía bắc, giao cho người chăm ngựa để chăm sóc.
“Tình huống bây giờ thế nào rồi?” Đan Châu nhanh chóng hỏi.
“Trại ngựa... mất rồi!” Vẻ mặt cận vệ đau khổ, nói.
“Tại sao lại mất?” Đan Châu hỏi.
“Trại ngựa chỉ có mấy chục huynh đệ trực đêm, tù binh phản động quá nhiều, chúng ta hoàn toàn không thể nào ngăn được!” Cận vệ nói: “Bọn tù binh đoạt trại ngựa, cướp đi ngựa chiến, còn phóng hỏa khắp nơi, bãi rơm rạ cũng bị đốt rồi!”
Đan Châu nghe vậy, suýt chút nữa ngã phịch xuống đất.
Kỵ binh không có ngựa chiến thì có khác gì cọp mất nanh vuốt đâu chứ?
“Mau phái người đuổi theo đi!” Đan Châu căng thẳng tới mức đổ mồ hôi hột.
“Tù binh thật sự quá nhiều, sau khi lao ra đại doanh đều chạy về bốn phía, trời lại quá tối nên không đuổi kịp...”
“Phế vật, tất cả đều là phế vật!” Đan Châu tức đến nỗi giậm chân chửi bới: “Người trong trại tù binh làm ăn kiểu gì không biết? Ngày nào cũng ra vẻ oai phong trước mặt phụ nữ, còn cả Tuka nữa, làm thì chẳng bằng ai nhưng phá thì không ai bằng, chém hắn đi cho ta!”
Ai cũng có thể nhìn ra, tù binh đột nhiên bạo loạn, nhất định là có người bày mưu.
Tuka phụ trách trại tù binh gánh không hết trách nhiệm.
Tuka là đường đệ của Đan Châu, trước đây lúc Đan Châu tức giận đã từng nói muốn giết chết Tuka, nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.
Ai mà biết lần này là thật hay giả.
Lỡ như chém chết người ta rồi, Đan Châu đột nhiên hối hận, lại chém mình thì chẳng phải là oan uổng lắm sao?
Cận vệ đứng yên tại chỗ, không nói không rằng.
“Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Chém chết Tuka cho ta!”
Đan Châu ném bội đao của mình cho cận vệ.
Cận vệ nheo mắt, nhận lấy bội đao rồi xoay người rời đi.
Hắn biết lần này Đan Châu đã thật sự tức giận rồi.
“A thúc, mong ngài tha thứ cho ta, lần này Tuka đã gây tai họa quá lớn rồi!”
Sau khi cận vệ rời đi, Đan Châu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.
Cha gã chết sớm, gần như có thể nói gã được thúc thúc một tay nuôi lớn, gã có thể có thành tựu như ngày hôm nay, không thể nào không liên quan gì tới thúc thúc được.
Mà Tuka lại là cốt nhục duy nhất của thúc thúc, trước khi lâm chung, thúc thúc còn dặn dò gã nhất định phải chăm sóc cho Tuka thật tốt.
Đan Châu đã đồng ý.
Mấy năm này, gã luôn dẫn theo Tuka ở bên cạnh mình, có chuyện gì tốt thì đều nghĩ tới đệ đệ này trước.
Dưới sự che chở của Đan Châu, Tuka càng ngày càng kiêu ngạo.
Trước đó, Đan Châu còn cần tù binh để công thành, Tuka vẫn còn rất kiêng nể, không dám đối xử quá tàn bạo với tù binh.
Sau đó Kim Phi tới dốc Đại Mãng, Đan Châu sợ có bẫy nên hành động công thành cũng ngừng lại, Tuka lập tức giải thoát cho bản thân.
Ngày nào cũng phải bắt ra một đám con gái, buổi sáng ngày tiếp theo, những người trở về sẽ luôn thiếu mất mấy người.
Những người còn lại cũng đều bị thương.
Lũ khốn nạn dưới trướng hắn cũng bắt chước làm theo.
Hoàn toàn không coi đám tù binh là con người.
Cơm nước trong trại tù binh cũng cắt giảm từ một ngày một bữa sang hai ngày một bữa.
Hàn Phong và Chu Du Đạt có thể thuận lợi khởi xướng cho nhiều bách tính bạo động như vậy không thể không thiếu công của Tuka và lũ khốn nạn kia.
Dưới trướng Đan Châu có mười ngàn kỵ binh, vậy thì phải có hơn mười ngàn ngựa chiến.
Những con ngựa chiến này cần có một lượng thức ăn khổng lồ.
Một khi bãi rơm cỏ bị đốt thì nhất định không thể dập tắt được.
Hơn nữa bọn tù binh còn cướp cả ngựa chiến.
Nửa đêm nửa hôm, bọn tù binh chạy tán loạn khắp nơi, gã lại không dám phái tất cả mọi người đuổi theo, dù có thể tìm được một phần cũng đã phải cảm tạ trời đất rồi.
Lần này, Tuka đã gây ra lỗi quá lớn, đến cả Đan Châu cũng không thể nào che chở được nữa.
Chỉ có thể nén đau thương mà giết chết người đệ đệ này.
“Đây chính là mục đích thật sự của Kim Phi sao?”
Vu Triết từ bên cạnh bước tới, không biết nên nói như thế nào: “Chúng ta đều nghĩ sai hết rồi!”
Ông ta và Đan Châu đã sớm đoán được rằng Kim Phi sử dụng kế sách làm quân địch mệt mỏi nhất định có âm mưu khác, nhưng hai người đều cho rằng âm mưu của Kim Phi là một vị trí hiểm yếu nào đó ở bên ngoài thành, cho nên gần đây rất đề phòng những nơi hiểm yếu.
Hoàn toàn không ngờ rằng Kim Phi sẽ ra tay trong nội bộ doanh trại Thổ Phiên.
Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, sự dày vò trước đây của Kim Phi e là để che chở cho đám tù binh.
Sự thật đã chứng minh rằng, Kim Phi thành công rồi!
Nhưng sự chú ý của Vu Triết và Đan Châu đều bị rời đi chỗ khác, bọn họ không để ý tới Tuka nên Tuka mới trở nên càng ngày càng tệ hại.
Nếu không, với tính cách của Vu Triết, ông ta sẽ không thể nào cho phép Tuka dính vào chuyện này.
Kế hoạch của Hàn Phong cũng sẽ không thể nào được thực hiện dễ dàng như vậy.
Tuka cũng sẽ không phải chết.
“Ta thà cho Kim Phi hai vị trí hiểm yếu, cũng không để cho chuyện thành như bây giờ!”
Đan Châu đau khổ nhắm mắt lại.
Kết cục ngày hôm nay còn tệ hơn so với tưởng tượng của gã và Vu Triết.
Vu Triết thở dài, đang định nói gì đó, lại thấy một luồng sáng trắng lóe lên từ phía bắc, soi rọi bầu trời sáng như ban ngày!
Ngay sau đó, phía đông cũng xuất hiện một luồng sáng trắng y như vậy!
Còn có cả tiếng trống và tiếng hô giết truyền tới.
Tuy thành Tây Xuyên lúc này không lớn bằng những thành trì thế hệ sau, nhưng cũng không hề nhỏ.
Doanh trại Thổ Phiên ở phía tây bắc, bình thường có thể nghe được tiếng chiến đấu ở thành bắc, nhưng cách toàn bộ Tây Xuyên có thể nghe thấy tiếng hú hét từ thành đông thì cũng đủ để chứng minh rằng trận chiến này khốc liệt tới mức nào!
Vu Triết vốn định nói gì đó để an ủi Đan Châu nhưng bây giờ một chữ cũng không thể nói ra được.
Chỉ có thể dùng vẻ mặt khó tin mà nhìn Đan Châu.
Miệng ngươi đã được yểm bùa rồi sao? Vừa mới nói thà cho Kim Phi hai vị trí hiểm yếu thì phía bắc và phía nam đã xảy ra chuyện rồi?
Nhưng Vu Triết cũng biết đây chỉ là trùng hợp thôi, trong lòng thầm than một câu rồi vỗ vỗ bả vai Đan Châu.
Đan Châu mở mắt ra, cả người đều bối rối.
Hình như thời gian gã nhắm mắt cũng không quá lâu mà nhỉ?
Tại sao phía đông và phía bắc cũng đánh nhau rồi?
Là do cách gã mở mắt ra có vấn đề sao?
Đan Châu hoài nghi nhân sinh.
Nhưng rất nhanh chóng đã phản ứng lại, gào lên với một tên cận vệ đứng bên cạnh: “Có chuyện gì thế?”
Cận vệ: “???”
Hắn đứng bên ngoài lều trại suốt nửa đêm, làm sao mà biết được đã xảy ra chuyện gì chứ?
Nhưng hắn biết bây giờ Đan Châu đang rất tức giận, cũng không dám phàn nàn mà chỉ khom người dè dặt nói: “Thuộc... thuộc hạ không biết ạ!”
“Vậy còn không mau phái người đi thăm dò?” Đan Châu giận dữ hét lên.
“Vâng!” Cận vệ nhanh chóng chạy đi tìm lính trinh sát.
Chương 469: Thần Quang Đại Tiên hiển linh
Thực ra không cần Đan Châu ra lệnh, khi phát hiện có tình huống bất thường thì người phụ trách tình báo đã sắp xếp người ra ngoài tra xét.
Doanh trại Thổ Phiên cách thành Bắc không xa, lính trinh sát cũng biết quân tình khẩn cấp nên ra sức chạy thục mạng, chẳng mấy chốc đã về đến nơi.
"Thành Bắc có chiến trận ở đâu?" Vu Triết hỏi.
"Thưa tiên sinh, là núi Bảo Nhi!", lính trinh sát đáp.
Kim Phi đúng ra rất có thủ đoạn!" Vu Triết nhìn về phương Bắc, than thở nói.
Ông ta cho rằng khiến cho tù binh nổi loạn chính là mục tiêu của Kim Phi, đến giờ mới biết rằng đó chẳng qua chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Kim Phi vẫn còn mánh khóe khác!
Hơn nữa, vừa ra tay một cái là một chiêu tàn nhẫn trí mạng.
Núi Bảo Nhi cách phủ thành Tây Xuyên sáu dặm, là con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn từ Tây Xuyên đi lên hướng bắc.
Thành Nam Tây Xuyên lại có một con sông, con hào bảo vệ tòa thành lấy nước từ chính con sông đó, cuối cùng chảy nhập dòng vào sông Kim Mã.
Chẳng cần lính trinh sát dò la, Vu Triết cũng biết cây cầu trên sông kia đã bị Kim Phi phá hủy.
Nói cách khác, Kim Phi chiếm được núi Bảo Nhi, thì chẳng khác nào chặn đứng đại quân Thổ Phiên ở Thành Tây này.
Điểm chết người chính là, lính canh giữ núi Bảo Nhi chẳng có là bao, chỉ có 500 người.
Không phải Đan Châu không coi trọng núi Bảo Nhi, mà là bởi gã chỉ dẫn theo tổng cộng 20.000 người, đã thế còn tổn thất mất 5.000 người ở núi Mao Nhi, chỉ còn lại 15.000 mà thôi.
Phía Tây Xuyên nếu muốn cho người trấn thủ các điểm yếu địa quanh thành thì đúng quá là sức, chỉ với 15.000 người, hoàn toàn không có khả năng bao quát tất cả.
Mỗi một khu vực chỉ có thể phái ra mấy trăm người.
Theo như phỏng đoán của Đan Châu và Vu Triết, cho dù Kim Phi có phái người đi đánh thì mấy trăm cựu binh với kinh nghiệm sa trường chắc chắn có thể chặn đánh một trận.
Với khoảng thời gian đó cũng đủ để bọn họ phái kỵ binh từ doanh trại đi cứu viện.
Nhưng tính ngược tính xuôi, lại không thể tính đến chuyện Kim Phi sẽ lập kế để tù binh chiếm lấy trại ngựa trước.
Mấy năm nay Vu Triết đã đi theo Đan Châu đánh bao nhiêu trận, hiện nay cũng chưa phải là tình thế nguy hiểm nhất mà ông ta từng đối mặt, thế nên cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi lính trinh sát: "Kẻ địch có bao nhiêu người? Có thấy được cờ hiệu không?"
"Có có hai lá cờ đội, một cái là quân Trường Tín, một cái là quân An Hưng!", lính trinh sát trả lời: "Thuộc hạ chưa kịp tới gần thì đội trưởng đã ra lệnh quay về báo cáo, thế nên không biết chi tiết số lượng quân địch, nhưng từ số lượng cây đuốc thì ít nhất phải trên 5.000 người!"
5.000 người! Vu Triết nheo mắt lại.
Núi Bảo Nhi chỉ có 500 người canh giữ, cho dù đánh được thì cũng không lại được với số địch gấp mười lần đúng không?
Bấy giờ Vu Triết hơi lưỡng lự, quay sang nhìn về phía Đan Châu, nói khẽ: "Tướng quân...”
Đan Châu cũng là lão tướng, gã xoa xoa trán, thở dài một hơi, ép bản thân mình bình tĩnh lại.
Đang định nói chuyện thì cận vệ ban nãy rời đi đã trở lại.
Trong tay hắn nâng một thanh chiến đao, phía sau là một tiểu binh bưng một cái khay.
Trên tay có một thứ đồ trông như quả dưa hấu, tuy rằng đã phủ một lớp vải nhưng tất cả mọi người đều biết đó là cái gì.
Hỏng rồi!
Vu Triết giật thót trong lòng, chỉ hận không thể giơ chân đá chết tên cận vệ này.
Bảo ngươi đi chém Tuka, ngươi chém cho xong việc là được rồi?
Còn rước cái đầu về đây làm gì?
Người khác không biết quan hệ giữa Đan Châu và Tuka, chứ Vu Triết còn không biết hay sao?
Thế này khác nào cố ý kích thích Đan Châu?
Quả nhiên, Đan Châu nhìn thoáng qua chiếc khay, lồng ngực phập phồng lên xuống rất dữ dội.
Đoạn nhận lấy thanh đao trong tay cận vệ, sẵng giọng nói: "Truyền lệnh xuống, Kỳ 1, Kỳ 2, Kỳ 3 tập hợp ngay lập tức!"
Tuy giọng nói không to nhưng mọi người vẫn có thể nhận ra sự tức giận ẩn chứa bên trong.
Truyền mệnh lệnh xong, Đan Châu xoáy người vào lều chính, lệnh cho cận vệ mặc giáp cho gã.
Vu Triết vội vàng chạy theo vào trong.
Đan Châu không đợi Vu Triết nói đã giành trước: "Tiên sinh, không thể để mất núi Bảo Nhi, không thì bên phía trái doanh trại ta gặp nguy đến nơi, vậy nên xin ngài đừng khuyên ta!"
“Tất nhiên là ta biết không thể để mất núi Bảo Nhi được, cũng biết hiện giờ ngài rất phẫn nộ, không phải ta ngăn trở tướng quân xuất binh, chỉ muốn khuyên tướng quân chớ có quên thân phận của mình!"
Vu Triết nói: "Tướng quân ngài là nòng cốt của đại quân, liệu ngài có từng suy xét rằng nếu ngài xảy ra sơ xuất gì thì đại quân phải làm sao mới được đây?"
"Ta dẫn theo người của 3 Kỳ Thổ Phiên, với đám gà giò Đại Khang đó thì ai có thể làm khó dễ được ta?"
Đan Châu vừa ra hiệu cho cận vệ mặc giáp cho mình, vừa nói như trút giận.
Quân An Hưng đến từ Miên Châu, không đáng để lo, thế nhưng quân Trường Tín lại có qua lại rất sâu với Kim Phi, lính trinh sát nói khoảng thời gian trước đã đi theo thủ hạ của Kim Phi là Trương Lương tiêu diệt thổ phỉ ở Quảng Nguyên một thời gian dài, chắc chắn trong tay có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, giờ này lại đang đêm, lỡ như bọn chúng âm thầm bắn tên thì tướng quân định phòng thế nào?"
Vu Triết nói: "Huống chi doanh trại còn cần tướng quân ở lại trấn thủ, nếu không có chuyện bất ngờ thì ai sẽ là người ra quyết định?"
"Còn chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện ở núi Bảo Nhi chứ?" Đan Châu tay thì thắt núi, hỏi lại.
Vừa dứt lời, một cận vệ chạy vào trong: "Tướng quân, người Đại Khang lại chạy xuống từ dốc Đại Mãng!"
Đan Châu đang ôm lửa giận, không tiện phát hỏa với Vu Triết, tên cận vệ chạy vào như buồn ngủ gặp chiếu manh, bị Đan Châu đạp cho một phát vào ngực, cả người văng ra ngoài lều.
"Chuyện nhỏ nhặt thế này mà cũng phải nói với ta ư?" Đan Châu gào lên: "Phái lính tuần tra làm thịt bọn chúng!"
Đan Châu cũng là cao thủ, cận vệ bị đá cho hộc máu nhưng vẫn bò dậy nói: "Tướng quân, lần này khác với mọi lần, tràn xuống dưới đều là người Đại Khang, hiện đang bày trận rồi!"
"Bọn chúng định đánh úp à? Hay lắm, ta đỡ phải đi kiếm bọn chúng!"
Cái chết Tuka là một sự đả kích quá lớn với Đan Châu, bấy giờ gã đã hơi mất lý trí, hoàn toàn mặc kệ mệnh lên trước đây, quát lên: "Nổi trống, tập kết toàn quân, vây công dốc Đại mãng!"
Vu Triết thấy mọi chuyện sắp mất kiểm soát thì xông lên thẳng tay tát cho Đan Châu một cái: "Bình tĩnh!"
Cận vệ vội vàng cúi gằm mặt xuống, làm bộ như không nhìn thấy gì hết.
Đan Châu cũng bị choáng bởi cái tát của Vu Triết.
Gã sửng sốt hồi lâu rồi mới hoàn hồn.
Thế nhưng gã lại không hề tức giận, ngược lại còn khom người hành lễ với Vu Triết: "Đa tạ tiên sinh!"
Bản thân là lão tướng, Đan Châu biết Vu Triết đã làm đúng.
Gã đã bị cơn giận làm mụ mị đầu óc, nếu cứ để mặc bản thân hồ đồ thì rất có thể sẽ chết không có chỗ chôn!
Vu Triết thấy gã như vậy thì mới dám yên tâm, phất tay nói: "Tướng quân, hiện nay chưa rõ tình hình ra sao, không nên hành động bộp chộp, vẫn nên thăm dò cho rõ rồi hẵng quyết định nên làm thế nào”.
"Tiên sinh nói có lý!"
Đan Châu quay đầu lại nhìn thoáng qua cái khay, vừa định nói chuyện thì đột nhiên nghe tiếng đùng đoàng ở bên ngoài.
Đan Châu cũng chẳng màng chuyện thu xếp đầu Tuka nữa, vội vàng chạy ra khỏi lều chính theo Vu Triết.
Ở sườn tây núi Đại Mãng, từng luồng lửa sáng phóng tít lên cao, sau đó nổ tung giữa không trung với đủ màu sắc ánh sáng.
Khoảng thời gian gần đây, nhân viên hộ tống đã liên tục dung bom chớp sáng để quấy phá lính gác đêm của quân Thổ Phiên.
Người xưa ngu muội, khi gặp phải những thứ khó hiểu thì sẽ suy đoán theo hướng mê tín.
Trong doanh trại Thổ Phiên đã dần có người xì xầm to nhỏ, rằng Thần Quang Đại Tiên hiển linh, thế nhưng lại không hề phù hộ bọn họ mà là đi phù hộ kẻ địch ở dốc Đại Mãng.
Nhưng cũng có người cho rằng Thần Quang Đại Tiên tỏa ra ánh sáng bảy màu, còn ở dốc Đại Mãng chỉ có ánh sáng màu trắng, vậy thì không phải là Thần Quang Đại Tiên thật rồi.
Giờ thì hay chưa, có bảy màu rồi đấy!
Trong lúc nhất thời, không biết có bao nhiêu là binh lính Thổ Phiên quỳ rạp dưới đất, dập đầu về phía tây dốc Đại Mãng.
Còn lẩm nhẩm trong miệng rằng: "Thần Quang Đại Tiên hiển linh rồi!"
Chương 470: Công thần quay về
“Đứng lên hết cho ta!”
Đan Châu phẫn nộ nhìn về phía binh lính đang quỳ dưới đất.
Nhưng các binh lính chỉ quỳ và cúi đầu về hướng tây, căn bản không hề để ý tới gã.
Vu Triết dáo dác nhìn xung quanh với vẻ mặt đầy khổ sở.
Ông ta đoán được Kim Phi có kế hoạch phòng thủ nhưng... không ngờ lại ác độc như vậy.
Hậu quả mà thần quang mang lại còn nghiêm trọng hơn so với việc tù binh đoạt ngựa chiến và mất núi Bảo Nhi!
Không có chiến mã cùng lắm thì kỵ binh trở thành bộ binh, vẫn có thể chiến đấu.
Nhưng không có tinh thần, thì mọi thứ đều mất hết.
May mắn thay, không phải tất cả binh lính đều quỳ xuống, hơn 60% binh lính có thái độ chần chừ.
Vẫn còn cách để cứu vãn chuyện này.
“Phải tìm biện pháp càng sớm càng tốt!”
Vu Triết châu mày, đầu óc nhanh chóng hoạt động.
...
“Tiên sinh, Vũ Dương chúng ta thành công rồi! Rất nhiều binh lính đang dập đầu về phía chúng ta kìa”.
Trên dốc Đại Mãng, Khánh Mộ Lam dùng ống nhòm nhìn về phía doanh trại Thổ Phiên, phấn khích nhảy vọt lên.
“Đưa cho ta xem!”
Cửu công chúa không hề để ý tới dáng vẻ của mình, đưa tay giật lấy ống nhòm từ trong tay của Khánh Mộ Lam.
Nhìn về phía doanh trại Thổ Phiên, thuần thục điều chỉnh tiêu cự.
“Đại nhân, ngài lợi hại thật đấy, sao ngài có thể tạo ra thần quang bảy màu này được?”
Khánh Mộ Lam nắm lấy tay của Kim Phi và hỏi.
“Bí mật!”
Kim Phi khẽ mỉm cười, không có ý định giải thích.
Thật ra mà nói cái gọi là thần quang bảy màu chỉ là pháo hoa mà thôi.
Trong khoảng thời gian gần đây, Kim Phi vẫn luôn phái người tập kích doanh trại Thổ Phiên, có mấy nguyên nhân.
Trước tiên là vì Hàn Phong và Chu Du Đạt đã tập hợp người dân tranh thủ được cơ hội.
Thứ hai là chờ quân tiếp viện đến.
Thứ ba chính là nghiên cứu chế tạo ra pháo hoa.
Kim Phi có ý tưởng này sau khi biết được bộ lạc Gada tin vào cái gọi là Thần Quang Đại Tiên và nguồn gốc của Thần Quang Đại Tiên.
Nhưng việc chế tạo ra pháo hoa phải cần có thời gian, vẫn bị trì hoãn cho đến giờ.
“Tiên sinh, tại sao ngài không phóng ra thần quang bảy màu trước khi dân chúng đoạt lấy doanh trại?”
Khánh Mộ Lam hỏi: “Như vậy, rất nhiều người dân sẽ được thoát khỏi cái chết!”
Hàng trăm người bị bắt không có vũ khí, hơn nữa lại bị hành hạ trong nhiều ngày vừa đói vừa khát, vì để đoạt lấy ngựa chiến, rất nhiều người đã chết.
Sau cuộc tập kích, khắp nơi trong trại ngựa đều là thi thể, Kim Phi nhìn thấy hết qua ống nhòm mà không khỏi đau lòng.
Mặc dù trước kia cuộc sống của dân chúng đói khổ nhưng ít nhất họ sống cùng người thân.
Sau khi chiến loạn bùng nổ, nhiều gia đình tan nhà nát cửa.
Thậm chí có rất nhiều người giống Chu Du Đạt, tận mắt chứng kiến quá trình người thân trong gia đình mình bị làm nhục, thậm chí còn bị giết hại.
Có thể tưởng tượng được sự thù hận trong lòng những người này.
Vì vậy những binh lính Thổ Phiên canh gác trại ngựa đều có kết cục vô cùng khốn khổ.
Gần như toàn bộ đều bị người dân cắn đến chết.
Nhưng số thường dân chết còn nhiều gấp mấy lần số binh lính.
“Nếu như nắm chắc phần thắng tuyệt đối, tiên sinh cũng muốn phóng thần quang ra trước, nhưng trước khi hành động, ta và tiên sinh đều không nắm chắc được phần thắng tuyệt đối”.
Cửu công chúa cất ống nhòm, trả lời thay cho Kim Phi: “Trại tù binh cách trại ngựa mấy chục trượng, bắt buộc phải nhân lúc trời tối lén trà trộn vào mới được.
Nếu tiên sinh phóng thần quang ra trước thì nhất định sẽ kinh động mọi người giống như ta và tỷ, đến lúc đó làm sao tiếp cận được trại ngựa? Tấn công bằng vũ lực sao?
Dân chúng tay không tấc sắt, đa phần là người già, người tàn tật, phụ nữ và trẻ em. Nếu chúng ta dùng vũ lực tấn công cướp trại ngựa thì sẽ có nhiều người chết hơn!”
“Ta hiểu rồi!” Khánh Mộ Lam gật đầu .
“Điện hạ, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?” Mạnh Thiên Hải hỏi: “Đánh trực diện vào doanh trại Thổ Phiên sao?”
Cửu công chúa nhìn Kim Phi, không trả lời.
Mạnh Thiên Hải cũng quay đầu theo.
Bây giờ anh ta hoàn toàn không có chút hoài nghi nào với Kim Phi nữa, trong lòng chỉ chứa đầy sự sùng bái.
Lúc này đừng nói Kim Phi bảo anh ta đi tập kích doanh trại Thổ Phiên, cho dù Kim Phi bảo anh ta dẫn quân tấn công Cao Nguyên thì anh ta cũng dám đi.
Kim Phi nhìn về phía doanh trại Thổ Phiên ở phía dưới, ánh mắt hơi do dự.
Nhưng cuối cùng y vẫn lắc đầu và nói: “Tạm thời vẫn chưa thể đánh!”
“Vì sao thế?” Khánh Mộ Lam hỏi; “Bây giờ nhiều binh lính đều bị thần quang bảy màu trấn áp, cơ hội tốt vậy mà?”
“Nhưng thần quang bảy màu sắp dùng hết rồi”.
Kim Phi bất lực thốt lên.
Vừa nói dứt lời, âm thanh trên đầu dừng lại, xung quanh cũng trở nên ảm đạm.
Thời gian có hạn, nên pháo hoa mà y phóng ra ở đây phóng xong là hết luôn.
“Ta mới đếm sơ qua một lượt, toàn bộ doanh trại Thổ Phiên chỉ có khoảng 30% binh lính quỳ lạy, những tên khác đều không quỳ, chứng tỏ bọn chúng đều đang quan sát hoặc căn bản không tin vào thần quang”.
Kim Phi nói tiếp: “Xung quanh doanh trại Thổ Phiên cũng có tường bao quanh, mặc dù không cao và khó tấn công như tường thành nhưng với số người ít ỏi của chúng ta, muốn tấn công tiếp thì đúng là người mê nói mộng”.
Hơn nữa, sinh tồn là bản năng đầu tiên của con người, nếu cuộc chiến thực sự nổ ra, 30% binh lính Thổ Phiên vừa quỳ lúc nãy chắc chắn sẽ cầm vũ khí tiếp tục chiến đấu.
Cùng phân tích nhiều phương diện, phần thắng của chúng ta e rằng chưa đến 1%”.
“Cho nên tiên sinh bảo tiểu đoàn Thiết Hổ tập trung bên dưới là để Đan Châu không cử người đi tiếp viện cho núi Bảo Nhi và cửa Đông, làm ra vẻ vậy thôi đúng không?” Khánh Mộ Lam hỏi.
“Cuối cùng cô cũng học cách động não rồi, có tiến bộ”, Kim Phi cười khích lệ nói.
“Còn phải nói!” Khánh Mộ Lam đắc ý ngẩng đầu lên.
Kim Phi không khen cô ấy nhiều, nên cô ấy phải nắm bắt cơ hội này đắc ý một phen.
“Những điều cô nói không đúng hoàn toàn, ta bảo tiểu đoàn Thiết Hổ tập kết không phải chỉ để làm ra vẻ”.
Kim Phi thấy cô ấy như vậy lại đả kích thêm: “Nếu có nhiều người quỳ lạy thần quang, ta sẽ ra lệnh cho tiểu đoàn Thiết Hổ phát động tấn công ngay lập tức”.
“Ngài không thể để cho ta vui vẻ thêm một chút nữa sao?”
Khánh Mộ Lam vô cùng khó chịu trợn mắt nhìn Kim Phi.
“Không!” Kim Phi không chút do dự đáp trả.
Cửu công chúa nhìn hai người đấu võ mồm, khóe miệng nhếch lên.
Mấy ngày nay, áp lực trong lòng cô ấy rất lớn.
Bây giờ thế trận của đại quân Thổ Phiên đã không còn, gánh nặng trong lòng Cửu công chúa cũng được trút bỏ.
Cô ấy biết, Kim Phi và Khánh Mộ Lam đang trêu đùa nhau một cách trẻ con như vậy để trút bỏ áp lực tích tụ trong lòng nhiều ngày qua.
Kim Phi trêu chọc Khánh Mộ Lam thêm vài lời nữa, nhìn thấy Thấm Nhi nheo mắt nhìn về phía bắc, y cũng quay đầu theo.
Chỉ thấy Hàn Phong ăn mặc rách rưới đang được nhân viên hộ tống dìu đỡ, chậm rãi bước tới.
Sau lưng còn có một nam, một nữ đi theo.
Họ cũng mặc quần áo rách rưới tả tơi, được nhân viên hộ tống dìu đỡ.
Cả ba người đều có một con dấu rõ ràng trên mặt.
Kim Phi phớt lờ Khánh Mộ Lam, chỉnh sửa tay áo, cúi người hành lễ với ba người Hàn Phong.
Kể từ khi nhận được tước hiệu, Kim Phi rất ít khi hành lễ lớn như vậy với người khác.
Cho dù có thấy Cửu công chúa, y cũng chỉ cúi người nhẹ như một thư sinh hành lễ mà thôi.
Nhưng lúc này, y lại cam tâm tình nguyện hành lễ với ba người Hàn Phong.
Nếu như không phải Hàn Phong mạo hiểm mạng sống nằm vùng trong đám dân chúng tù binh thì bây giờ sẽ không có thắng lợi!
Không chỉ Kim Phi, Khánh Mộ Lam, Trương Lương, Mạnh Thiên Hải, mà cả Cửu công chúa tôn quý cũng cúi đầu hành lễ với ba người họ.
“Tiên... tiên sinh! Điện hạ! Mộ Lam cô nương, mọi người mau đứng dậy đi! Mọi người đều là người có thân phận tôn quý, ta không dám nhận đại lễ của mọi người đâu”.
Hàn Phong vội vàng thoát khỏi sự dìu đỡ của nhân viên hộ tống, lảo đảo đi về phía Kim Phi.
Anh ta vừa bước, nước mắt chảy dài trên má.
Phía sau lưng anh ta, vợ chồng Chu Du Đạt cũng nước mắt giàn giụa.
“Vừa nãy không phải tướng quân đã sắp xếp người đốt lửa trại cách đây ba mươi trượng rồi sao?”
Hiển nhiên Vu Triết không để tâm đến chuyện này, thờ ơ trả lời.
“Nhưng bọn họ lại đang ở ngoài doanh trại ca hát, cách ba mươi trượng vẫn có thể nghe thấy”.
Đan Châu bực bội nói: “Điều này sẽ làm nhiễu loạn lòng quân”.
“Vậy thì cứ cách ba mươi trượng lại đốt một ngọn lửa trại, đốt cho đến khi doanh trại chúng ta không còn nghe thấy nữa thì thôi”.
Vu Triết vuốt râu tiếp lời: “Nếu tướng quân vẫn còn chưa yên tâm thì hãy đốt lửa trại đến tận dốc Đại Mãng rồi lại phái hai đội kỵ binh đi tuần tra liên tục. Chỉ cần người Đại Khang vẫn còn dám xuống dốc Đại Mãng thì lập tức đuổi theo giết chết!”
“Đúng vậy, cách này của tiên sinh rất hay!”
Ánh mắt Đan Châu sáng lên.
Lúc trước gã cũng đã từng phái kỵ binh đi truy bắt, nhưng kỵ binh vừa ra khỏi doanh trại thì binh lính Đại Khang đã dập lửa rồi chạy vào trong bóng tối.
Kỵ binh sợ trúng mai phục, chỉ đành cưỡi ngựa trở về.
Nếu ở giữa dốc Đại Mãng và doanh trại đốt đầy lửa trại, không phải là đã giải quyết được vấn đề này rồi sao?
Đan Châu nhanh chóng chạy ra khỏi lều, sắp xếp cận vệ đi bố trí lửa trại đến dưới dốc Đại Mãng.
“Vẫn là tiên sinh lợi hại, có thể dễ dàng phá được quỷ kế của kẻ địch”. Đan Châu trở lại trong lều, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: “Kim Phi gặp phải tiên sinh, xem như y đen đủi”.
“Kế khiến cho kẻ địch mệt mỏi vốn dĩ là một biểu hiện của sự chột dạ”. Vu Triết thuận miệng đáp: “Phần lớn được sử dụng khi kẻ địch mạnh, ta yếu, trong lòng sợ hãi mới sử dụng nên cách phá giải cũng không khó”.
“Thì ra là vậy. Nếu Kim Phi thực sự nắm chắc sẽ đối phó được chúng ta thì sẽ không sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy đâu, trực tiếp phái người đến tấn công không phải là được rồi sao!”
Đan Châu gật đầu: “Ta đã cho đốt lửa trại đến tận dốc Đại Mãng rồi, bên đó nếu xuất hiện một người ta bèn giết một người. Ta xem y còn có thể làm gì?”
“Tên Kim Phi này quỷ kế đa đoan, tướng quân đừng khinh địch!” Vu Triết cau mày: “Nhìn những chiến tích của Kim Phi từ trước đến nay, y không thể nào không hiểu được điều này. Vì vậy ta lo lắng kế khiến cho địch mệt mỏi của y chỉ là để qua mắt, thực ra còn có một âm mưu khác.
Ví dụ như lúc trước ở sông Kim Mã, nhìn thì giống như đang chiếm cầu nhưng trên thực tế là đang dụ tướng quân Sanchi phái binh đi cầu viện ở sông Kim Mã. Sau đó lại phái người đi giúp Mạnh Thiên Hải chiếm núi Mao Nhi”.
Nghe Vu Triết nói như vậy, Đan Châu cũng bắt đầu hơi lo lắng: “Tiên sinh cảm thấy âm mưu của y lần này là nhằm vào đâu?”
“Cái này ta cũng không đoán được”. Vu Triết lắc đầu.
“Vậy chỉ đành truyền lệnh lại cho các bộ đề cao cảnh giác rồi”. Đan Châu tiếp lời.
“Tướng quân, đối phó với kẻ địch như Kim Phi, cách tốt nhất chính là đặt mình vào vị trí của y”.
Vu Triết đi tới trước bản đồ hành quân, chắp hai tay sau lưng nói: “Nếu tướng quân là Kim Phi, sử dụng kế khiến cho kẻ địch mệt mỏi để cản trở tầm nhìn. Thực tế là muốn tấn công ở đâu?”
“Nếu như ta là Kim Phi…”
Đan Châu cũng đi tới trước bản đồ, nhìn vào bản đồ một hồi lâu, rồi duỗi mấy ngón tay ra: “Đây… đây, đều có khả năng. Nhưng cũng không đúng, thám tử nói rằng Kim Phi là một tên hư tước, ngay cả đất phong cũng chẳng có, trong tay chỉ có một tiêu cục. Bây giờ y lại luôn ở bên cạnh, làm hộ vệ cho Trần Văn Nhi. Y lấy đâu ra người, còn tấn công ở nơi nào khác sao?”
“Tướng quân đừng quên còn có Trần Văn Nhi”. Vu Triết tiếp lời: “Cô ta là công chúa của Đại Khang. Muốn điều động được quân đội ở xung quanh khu vực Tây Xuyên. Ai dám không nghe theo chứ?”
“Nếu là như vậy thì việc này khó giải quyết rồi”.
Đan Châu nhìn bản đồ, cau chặt mày.
…
Bên ngoài doanh trại Thổ Phiên, binh lính Thổ Phiên xua đuổi tù binh người Đại Khang, ôm một bó củi đặt ở bãi đất trống.
Người đông sức lớn, chỉ vỏn vẹn nửa canh giờ, bãi đất trống đã dựng đầy lửa trại.
Cứ cách năm mươi bước lại dựng một cái, trải suốt từ doanh trại Thổ Phiên đến dưới dốc Đại Mãng.
Mặc dù không thể sáng như ban ngày. Nhưng binh lính Đại Khang cũng không thể tiếp tục lẻn tới bên rìa doanh trại Thổ Phiên được nữa.
Đan Châu nghe theo ý của Vu Triết, phái hai đội kỵ binh gồm năm mươi người, tuần tra quanh dốc Đại Mãng.
Quả nhiên, sau khi đốt lửa trại lên, người Đại Khang cuối cùng cũng dừng lại.
Đan Châu bàn bạc với Vu Triết tới nửa đêm, cuối cùng cũng không bàn ra được kết quả gì.
Vì đây là Đại Khang, Cửu công chúa lại là người của hoàng thất, tài nguyên có thể sử dụng được rất nhiều.
Sau khi tiễn Vu Triết, Đan Châu trở lại lều, ngáp một cái rồi nằm lên giường.
Một đêm này thực sự quá vất vả, bị người Đại Khang dày vò tới nửa đêm. Cuối cùng bây giờ cũng có thể ngủ yên được một giấc rồi.
Đan Châu nằm trên giường chưa được bao lâu đã bắt đầu ngáy khò khò.
Lần này trong mơ cũng không có ai ca hát nữa. Đan Châu nằm mơ thấy gã đánh thắng trận. Sau khi trở về được Gada long trọng tiếp đón, uống rượu ở trong cung điện.
Uống rượu xong, Gada còn gọi phi tử mà ông ta yêu mến nhất đến múa góp vui.
Vị phi tử này Đan Châu từng gặp vài lần, là con gái của một đại trưởng lão bộ lạc. Địa vị ngang với Trần Văn Nhi.
Nhưng vị phi tử này lại phù hợp với thẩm mĩ của người Thổ Phiên hơn. Nàng ta được mệnh danh là người con gái đẹp nhất ở Cao Nguyên.
Ban đầu Đan Châu cũng muốn chiếm nàng ta làm của riêng, nhưng lại bị Gada phát hiện và đưa đi.
Chính vì vậy mà Đan Châu đã tiếc nuối rất lâu.
Cũng không phải là lần đầu tiên gã mơ thấy vị phi tử này.
Giấc mơ của mình tất nhiên lấy bản thân mình làm trung tâm. Ban đầu trong mơ còn có cả Gada Zampu, nhưng không biết từ bao giờ, đã không còn thấy Gada nữa, trong giấc mơ chỉ còn lại gã và cô nương này.
Cô nương nhảy điệu múa chỉ có ở Cao Nguyên, cứ vậy mà nhảy vào trong lòng của gã.
Còn nói muốn hát bài hát để ca ngợi công lao vĩ đại lần này của Đan Châu.
Đan Châu liên tục gật đầu, vô cùng mong đợi.
Cô nương khẽ hé mở đôi môi đỏ mọng, rồi chợt cao giọng hát: “Đoàn kết chính là sức mạnh! Sức mạnh này là sắt, sức mạnh này là thép!”
Đan Châu giật mình, lập tức bị dọa tỉnh.
“Đáng chết!”
Bây giờ cứ nghĩ đến vị nữ thần đó, trong đầu gã đều là hình ảnh cô ta đang hát “Đoàn kết là sức mạnh”.…
Nữ thần trong mộng cứ như thế mà bị bài hát này hủy hoại rồi.
Đan Châu đỡ trán, trong lòng như có hàng vạn con lạc đà chạy qua.
Không còn buồn ngủ một chút nào nữa.
Vừa định gọi cận vệ mạng ít nước tới thì chợt nhìn thấy mành lều đã được mở ra.
Cận vệ vội vã xông vào: “Tướng quân, xảy ra chuyện rồi!”
“Lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Đan Châu cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
Từ sau khi Kim Phi xuất hiện thì chỉ toàn kiếm chuyện.
“Đội kỵ binh bị người Đại Khang phục kích rồi!” Cận vệ đáp.
“Đội kỵ binh nào?” Đan Châu hỏi.
Cả đêm không được ngủ ngon, đầu óc gã có phần mơ hồ.
“Chính là đội kỵ binh được phái tới dốc Đại Mãng tuần tra đó ạ”. Cận vệ trả lời.
“Cái gì?” Đan Châu kinh hãi: “Thương vong thế nào?”
Mặc dù Thổ Phiên nuôi ngựa, nhưng nhiều năm gần đây liên tục giao tranh, chiến mã hao tổn nghiêm trọng, kỵ binh cũng vì thế mà cực kỳ quý giá.
“Một trăm huynh đệ đều bị giết sạch rồi. Chiến mã cũng bị cướp mất!”
Cận vệ cẩn thận đáp lời, đồng thời lùi về phía sau vài bước.
“Đáng chết!”
Đan Châu gầm lên, một chân đã đổ chiếc bàn.
Cận vệ rất đã có dự đoán trước mà lùi về phía sau vài bước, vừa vặn tránh được.
Đan Châu nhớ tới lời Vu Triết đã dặn dò là không được khinh địch nên gã đã ép buộc bản thân mình bình tĩnh lại rồi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không biết rõ, không có huynh đệ nào trốn thoát quay trở về được”.
Cận vệ đáp: “Huynh đệ đến báo tin nói, chỉ nhìn thấy phía Tây lóe lên vài luồng ánh sáng trắng, giống như tia chớp rồi sau đó truyền đến tiếng đánh nhau. Đến khi các huynh đệ tới chi viện chạy đến thì chỗ đó chỉ còn lại thi thể của các huynh đệ. Chiến mã đều bị người Đại Khang dắt đi cả rồi”.
“Ánh sáng trắng giống tia chớp sao?”
Đan Châu nhíu chặt mày.
Chương 467: Không lâu nữa đâu
Ở núi Mao Nhi, Sanchi có năm nghìn người, nên vẫn có vài tên may mắn chạy thoát được.
Sau khi những tên này trốn thoát trở về, thì nói rằng người Đại Khang được Thần Quang Đại Tiên phù hộ, có một loại bảo vật có thể phát ra luồng ánh sáng trắng cực mạnh.
Ánh sáng trắng vừa lóe lên, rất nhiều thuộc hạ của Sanchi đều bị mù.
Nhưng người Đại Khang lại không bị gì cả.
Đan Châu đi theo Gada đã nhiều năm, hiểu rất rõ thứ được gọi là Thần Quang Đại Tiên đó. Chính là do cha của Gada bịa ra để lừa người dân.
Tình huống như vậy rất hay gặp trong sử sách. Rất nhiều người trước khi xảy ra biến cố đều sẽ thực hiện một số hoạt động mê tín dị đoan.
Những thứ này để khiến cho người dân tin rằng bọn họ là người được số phận ưu ái, được ông trời ban phúc. Cùng bọn họ đứng lên đấu tranh mới chính là thuận theo lẽ trời.
Những người đứng đầu như Gada và Đan Châu đều biết làm gì có Thần Quang Đại Tiên nào, rõ ràng là không tồn tại.
Bom chớp sáng đã đi trước thời đại này rất xa, đến nỗi mà những người chưa từng gặp, sẽ rất khó để tin được rằng thiên hạ có một thứ như vậy.
Vì vậy Đan Châu lúc đó bèn cho rằng mấy tên binh lính Thổ Phiên trốn thoát trở về này đang lừa gã, đang tìm cớ cho sự thất bại của bản thân chúng.
Vì để tránh bọn họ làm nhiễu loạn lòng quân, gã đã ném bọn họ vào chuồng ngựa, nhốt lại.
Bây giờ lại có người nói nhìn thấy ánh sáng trắng đó, khiến cho Đan Châu không khỏi có phần dao động.
“Ngươi cũng nhìn thấy luồng ánh sáng trắng đó sao?”
Đan Châu hỏi cận vệ.
“Thuộc hạ không nhìn thấy, nhưng nghe các huynh đệ phụ trách gác đêm và tuần tra lúc đó đều nói rằng đã nhìn thấy nó”. Cận vệ trả lời.
“Đi gọi hai tên mà nhìn thấy luồng sáng đó tới đây. Ngoài ra gọi luôn mấy tên trốn thoát ra được khỏi núi Mao Nhi ra đây”.
Đan Châu dặn dò: “Mời cả Vu tiên sinh tới”.
Sau khi cận vệ rời đi, Đan Châu trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Thần Quang Đại Tiên thực sự tồn tại sao?”
Nếu không thì làm sao giải thích được nguồn ánh sáng trắng đó từ đâu mà tới.
Người đầu tiên đến là Vu Triết.
Lần này ông ta thực sự bị cận vệ gọi dậy từ trên giường nên trạng thái không được tốt lắm. Tóc cũng bay tán loạn, nhìn qua già hơn lúc bình thường.
Đan Châu có được địa vị như ngày hôm nay, ngoại trừ xuất thân thì ưu điểm lớn nhất chính là biết nhìn người.
Cho dù hôm qua Vu Triết liên tiếp phán đoán sai, nhưng Đan Châu vẫn kính trọng ông ta như trước.
Gã còn chủ động chắp tay theo lễ nghi của Đại Khang, nói: “Hơn nửa đêm gọi tiên sinh qua đây, thực sự không nên!”
“Không sao”. Vu Triết đáp lễ, hỏi: “Nhưng rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì rồi?”
Đan Châu bèn nhanh chóng kể lại những gì mà tên cận vệ ban nãy vừa nói thêm một lần nữa.
“Có người trốn thoát ra khỏi núi Mao Nhi, sao ta lại không biết chứ?” Vu Triết cau chặt mày hỏi.
“Lúc đó ta cho rằng bọn chúng đang nói dối, sợ bọn chúng làm nhiễu loạn lòng quân nên đã nhốt lại rồi”.
Đan Châu thành thật đáp: “Nhưng bây giờ lại có người nhìn thấy luồng ánh sáng trắng đó, cho nên ta mới cảm thấy có thể điều bọn chúng nói là thật”.
Vu Triết đang chuẩn bị tiếp lời thì cận vệ dẫn một đám người đi vào.
“Lúc các ngươi ở núi Mao Nhi thực sự đã nhìn thấy ánh sáng trắng đó sao?”
Đầu tiên Vu Triết nhìn một binh lính chạy thoát ra được khỏi núi Mao Nhi.
“Thật sự đã nhìn thấy ạ!”
Binh lính vội vàng kể lại sự việc mà hắn nhìn thấy một lần.
Sau đó Vu Triết lại hỏi binh lính gác đêm.
Cũng nhận được một câu trả lời tương tự.
Khi cận vệ dẫn binh lính đi, Vu Triết cau mày nói: “Binh lính gác đêm không nhất thiết phải lừa tướng quân. Xem ra ánh sáng trắng đó là thật”.
“Thiên hạ sao lại có thể có một bảo vật như vậy được chứ?” Đan Châu tiếp lời: “Chẳng lẽ Kim Phi thực sự được Thần Quang Đại Tiên phù hộ sao?”
“Nghe nói Kim Phi rất am hiểu những thứ kì lạ, nham hiểm. Ta cho rằng đây không phải là Thần Quang Đại Tiên gì hết, chỉ là món vũ khí nào đó mà Kim Phi làm ra mà thôi”.
“Vũ khí gì mà có thể sáng mù mắt người khác, mà người bên mình lại không bị tổn hại gì chứ?” Đan Châu hỏi.
“Ta cũng không biết”. Vu Triết lắc đầu.
Bom chớp sáng không chỉ vượt qua sự hiểu biết của Đan Châu mà còn vượt qua cả sự hiểu biết của Vu Triết.
“Nghe nói Phùng Thánh và Kim Xuyên đều đến từ cùng một nơi. Ông ta lại có qua lại thân thiết với tiên sinh, chẳng lẽ cũng chưa từng nói qua sao?”
“Không”. Vu Triết như cũ lắc đầu.
Khi Khánh Mộ Lam và Trương Lương đi diệt thổ phỉ cũng từng dùng bom chớp sáng rồi. Thực ra Phùng Khánh cũng đã từng nghe nói.
Nhưng ở Thổ Phiên, ông ta luôn bị gạt bỏ, trong lòng cũng khó tránh khỏi tức giận. Vì vậy nên chỉ nhắc nhở Vu Triết phải cẩn thận cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của Kim Phi. Còn về bom chớp sáng thì một chữ cũng không nhắc đến.
Cho dù sau này Vu Triết có hỏi ông ta thì ông ta cũng có thể bao biện rằng mình không biết.
Phùng Thánh không nói, vì ngoài sự tức giận trong lòng ra, ông ta còn có tính toán của riêng mình.
Ông ta muốn Thổ Phiên và Đại Khang đánh nhau, nhưng lại không muốn Đan Châu giành thắng lợi.
Nếu Đan Châu bại trận do không hiểu biết gì về Đại Khang thì Thổ Phiên mới xem trọng ông ta được.
Mặc dù Vu Triết là người Hán nhưng ông ta đã rời khỏi Đại Khang quá lâu, hơn nữa còn quá già rồi.
Cũng nên nhường lại vị trí.
Thế là Vu Triết cứ như vậy mà bị Phùng Thánh gài bẫy.
“Tiên sinh, bây giờ phải làm sao đây?” Đan Châu hỏi.
“Trước đây ta cũng chưa từng nhìn thấy thứ này bao giờ…”
Vu Triết cũng có phần tê dại, suy nghĩ một lát rồi nói: “Trước tiên hãy bảo đội kỵ binh đừng tới quá gần dốc Đại Mãng. Nếu người Đại Khang xuống phá lửa trại thì cần phải đảm bảo không được để người Đại Khang đến gần doanh trại hơn nữa”.
“Việc đã tới nước này, cũng chỉ đành vậy thôi!” Đan Châu bất đắc dĩ đáp.
Mấy ngày tiếp theo, doanh trại Thổ Phiên bị quấy nhiễu ngày đêm không yên.
Đan Châu đã mấy lần không nhịn được mà muốn điều động tất cả binh mã, trực tiếp san bằng dốc Đại Mãng, thế nhưng đều bị Vu Triết ngăn lại.
…
Đỉnh dốc Đại Mãng, Mạnh Thiên Hải nhìn binh sĩ Thổ Phiên thúc giục người dân đi đốt lửa trại lần nữa, trên mặt tràn đầy sự cay đắng.
Mấy ngày nay, anh ta đều sống trong sự lo sợ, cảm thấy Kim Phi đang tìm đường chết.
Đại quân Thổ Phiên có hơn mười nghìn người, trong đó hơn nửa là kỵ binh.
Mà ở dốc Đại Mãng này, cho dù có cộng thêm một ngàn nhân viên hộ tống mà Kim Phi mang tới, cũng không đủ sáu ngàn người.
Nếu Đan Châu thực sự không màng tất cả mà tấn công lại thì chắc chắn sẽ bị đánh bại.
Đến lúc đó anh ta cũng xong đời theo.
Vì vậy mà anh ta cũng đã từng lén tới tìm Kim Phi, khuyên Kim Phi cần khiêm tốn một chút.
Nhưng Kim Phi lại hoàn toàn không nghe theo lời của anh ta, mỗi ngày đều phái người đi khiêu khích Thổ Phiên.
Còn Cửu công chúa lại không biết trúng phải tà gì, mà Kim Phi nói gì thì nghe nấy.
Mạnh Thiên Hải cũng hết cách, chỉ đành đi tìm Khánh Mộ Lam, muốn cô ấy giúp đỡ khuyên giải Kim Phi.
Kết quả Khánh Mộ Lam còn kích động hơn cả Kim Phi, chẳng những không đi khuyên giải mà còn xem thường anh ta.
Chưa hết, khi nhìn thấy người Thổ Phiên lại nhóm lửa lên, cô ấy còn phấn khích nhìn Kim Phi, hỏi: “Tiên sinh, tối nay còn tiếp tục nữa không?”
“Tất nhiên rồi”. Kim Phi đáp: “Điều quan trọng nhất của kế sách khiến cho kẻ địch mệt mỏi chính là sự kiên trì. Như vậy mới có thể đạt được mục đích”.
“Nhưng ta thấy Đan Châu sắp bị tức điên lên rồi. Lỡ như gã thực sự không màng tất cả mà tấn công chúng ta thì phải làm sao?”
Khánh Mộ Lam nói như vậy, giống như là đang lo lắng. Nhưng trên mặt lại giống như đang xem chuyện vui.
Quen biết với Kim Phi lâu như vậy, Khánh Mộ Lam cũng xem như là hiểu con người Kim Phi.
Mặc dù không biết Kim Phi vì sao lại cố ý đi khiêu khích, nhưng cô ấy tin rằng Kim Phi chắc chắn sẽ không đặt mình và Cửu công chúa vào chỗ nguy hiểm.
“Gã dám sao?” Kim Phi không hề để tâm: “Nếu gã dám, gã đã sớm cho binh lính bao vây dốc Đại Mãng rồi”.
“Nhưng chúng ta cứ như thế này cũng không phải là cách”. Khánh Mộ Lam nói: “Hôm qua ta thấy bọn chúng chuyển khá nhiều thi thể tới cái hố ở phía Tây”.
Sắc mặt của Cửu công chúa vốn dĩ rất hờ hững, nhưng nghe thấy vậy trong mắt cũng hiện ra sự giận dữ.
Ở phía Bắc doanh trại Thổ Phiên có một cái hố. Người dân bị đói chết, bệnh chết hay bị dày vò chết đều bị ném tới cái hố này.
Cũng không chôn cất.
Mấy ngày nay Cửu công chúa không chỉ một lần nhìn thấy dã thú ẩn hiện trong cái hố đó qua ống nhòm.
“Không cần phải đợi quá lâu nữa đâu”.
Kim Phi nhìn màn đêm, giọng nói cũng trầm xuống.
Giống như đang trả lời Khánh Mộ Lam, cũng giống như đang nói với chính mình.
Chương 468: Chém đầu cho ta
Đêm đó, tất cả mọi thứ đều giống như mọi hôm.
Binh lính Thổ Phiên xua đuổi bách tính đối lửa.
Sau khi bách tính rời đi, Kim Phi phái nhân viên hộ tống tới dập tắt đống lửa.
Lúc kỵ binh Thổ Phiên đuổi theo, người tắt lửa đã sớm chạy trốn rồi.
Một đêm không biết đã lặp lại chuyện này bao nhiêu lần, bất kể là nhân viên hộ tống phụ trách tập kích hay là binh lính Thổ Phiên gác đêm, tất cả đều mệt mỏi.
Thậm chí ngay cả Đan Châu và Vu Triết cũng cảm thấy Kim Phi đã kiệt quệ hoàn toàn mà dần dần buông lỏng cảnh giác.
Nhưng nửa đêm hôm đó, Đan Châu đột nhiên bị tiếng trống đánh thức.
Gã lao ra ngoài doanh trại, phát hiện toàn bộ doanh trại đều phát ra ánh lửa, tiếng gào thét nổi lên khắp nơi.
“Có chuyện gì vậy?” Đan Châu hô to với cận vệ.
“Bẩm tướng quân, tù binh bạo loạn, đã đoạt lấy trại ngựa rồi!” Cận vệ cuống cuồng đáp.
“Cái gì?” Vẻ mặt Đan Châu thay đổi kịch liệt.
Gã dám dẫn theo hai chục ngàn người để tấn công Tây Xuyên, trong đó kỵ binh là nguồn sức mạnh lớn nhất.
Mà nguồn sức mạnh lớn nhất của kỵ binh chính là ngựa chiến.
Dù là kỵ binh hay ngựa chiến cũng cần phải được nghỉ ngơi.
Vậy nên ban đêm, nếu như không có tình huống đột ngột, ngoài đội kỵ binh gác đêm khẩn cấp ra, những ngựa chiến khác cũng sẽ được đưa tới trại ngựa phía bắc, giao cho người chăm ngựa để chăm sóc.
“Tình huống bây giờ thế nào rồi?” Đan Châu nhanh chóng hỏi.
“Trại ngựa... mất rồi!” Vẻ mặt cận vệ đau khổ, nói.
“Tại sao lại mất?” Đan Châu hỏi.
“Trại ngựa chỉ có mấy chục huynh đệ trực đêm, tù binh phản động quá nhiều, chúng ta hoàn toàn không thể nào ngăn được!” Cận vệ nói: “Bọn tù binh đoạt trại ngựa, cướp đi ngựa chiến, còn phóng hỏa khắp nơi, bãi rơm rạ cũng bị đốt rồi!”
Đan Châu nghe vậy, suýt chút nữa ngã phịch xuống đất.
Kỵ binh không có ngựa chiến thì có khác gì cọp mất nanh vuốt đâu chứ?
“Mau phái người đuổi theo đi!” Đan Châu căng thẳng tới mức đổ mồ hôi hột.
“Tù binh thật sự quá nhiều, sau khi lao ra đại doanh đều chạy về bốn phía, trời lại quá tối nên không đuổi kịp...”
“Phế vật, tất cả đều là phế vật!” Đan Châu tức đến nỗi giậm chân chửi bới: “Người trong trại tù binh làm ăn kiểu gì không biết? Ngày nào cũng ra vẻ oai phong trước mặt phụ nữ, còn cả Tuka nữa, làm thì chẳng bằng ai nhưng phá thì không ai bằng, chém hắn đi cho ta!”
Ai cũng có thể nhìn ra, tù binh đột nhiên bạo loạn, nhất định là có người bày mưu.
Tuka phụ trách trại tù binh gánh không hết trách nhiệm.
Tuka là đường đệ của Đan Châu, trước đây lúc Đan Châu tức giận đã từng nói muốn giết chết Tuka, nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.
Ai mà biết lần này là thật hay giả.
Lỡ như chém chết người ta rồi, Đan Châu đột nhiên hối hận, lại chém mình thì chẳng phải là oan uổng lắm sao?
Cận vệ đứng yên tại chỗ, không nói không rằng.
“Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Chém chết Tuka cho ta!”
Đan Châu ném bội đao của mình cho cận vệ.
Cận vệ nheo mắt, nhận lấy bội đao rồi xoay người rời đi.
Hắn biết lần này Đan Châu đã thật sự tức giận rồi.
“A thúc, mong ngài tha thứ cho ta, lần này Tuka đã gây tai họa quá lớn rồi!”
Sau khi cận vệ rời đi, Đan Châu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.
Cha gã chết sớm, gần như có thể nói gã được thúc thúc một tay nuôi lớn, gã có thể có thành tựu như ngày hôm nay, không thể nào không liên quan gì tới thúc thúc được.
Mà Tuka lại là cốt nhục duy nhất của thúc thúc, trước khi lâm chung, thúc thúc còn dặn dò gã nhất định phải chăm sóc cho Tuka thật tốt.
Đan Châu đã đồng ý.
Mấy năm này, gã luôn dẫn theo Tuka ở bên cạnh mình, có chuyện gì tốt thì đều nghĩ tới đệ đệ này trước.
Dưới sự che chở của Đan Châu, Tuka càng ngày càng kiêu ngạo.
Trước đó, Đan Châu còn cần tù binh để công thành, Tuka vẫn còn rất kiêng nể, không dám đối xử quá tàn bạo với tù binh.
Sau đó Kim Phi tới dốc Đại Mãng, Đan Châu sợ có bẫy nên hành động công thành cũng ngừng lại, Tuka lập tức giải thoát cho bản thân.
Ngày nào cũng phải bắt ra một đám con gái, buổi sáng ngày tiếp theo, những người trở về sẽ luôn thiếu mất mấy người.
Những người còn lại cũng đều bị thương.
Lũ khốn nạn dưới trướng hắn cũng bắt chước làm theo.
Hoàn toàn không coi đám tù binh là con người.
Cơm nước trong trại tù binh cũng cắt giảm từ một ngày một bữa sang hai ngày một bữa.
Hàn Phong và Chu Du Đạt có thể thuận lợi khởi xướng cho nhiều bách tính bạo động như vậy không thể không thiếu công của Tuka và lũ khốn nạn kia.
Dưới trướng Đan Châu có mười ngàn kỵ binh, vậy thì phải có hơn mười ngàn ngựa chiến.
Những con ngựa chiến này cần có một lượng thức ăn khổng lồ.
Một khi bãi rơm cỏ bị đốt thì nhất định không thể dập tắt được.
Hơn nữa bọn tù binh còn cướp cả ngựa chiến.
Nửa đêm nửa hôm, bọn tù binh chạy tán loạn khắp nơi, gã lại không dám phái tất cả mọi người đuổi theo, dù có thể tìm được một phần cũng đã phải cảm tạ trời đất rồi.
Lần này, Tuka đã gây ra lỗi quá lớn, đến cả Đan Châu cũng không thể nào che chở được nữa.
Chỉ có thể nén đau thương mà giết chết người đệ đệ này.
“Đây chính là mục đích thật sự của Kim Phi sao?”
Vu Triết từ bên cạnh bước tới, không biết nên nói như thế nào: “Chúng ta đều nghĩ sai hết rồi!”
Ông ta và Đan Châu đã sớm đoán được rằng Kim Phi sử dụng kế sách làm quân địch mệt mỏi nhất định có âm mưu khác, nhưng hai người đều cho rằng âm mưu của Kim Phi là một vị trí hiểm yếu nào đó ở bên ngoài thành, cho nên gần đây rất đề phòng những nơi hiểm yếu.
Hoàn toàn không ngờ rằng Kim Phi sẽ ra tay trong nội bộ doanh trại Thổ Phiên.
Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, sự dày vò trước đây của Kim Phi e là để che chở cho đám tù binh.
Sự thật đã chứng minh rằng, Kim Phi thành công rồi!
Nhưng sự chú ý của Vu Triết và Đan Châu đều bị rời đi chỗ khác, bọn họ không để ý tới Tuka nên Tuka mới trở nên càng ngày càng tệ hại.
Nếu không, với tính cách của Vu Triết, ông ta sẽ không thể nào cho phép Tuka dính vào chuyện này.
Kế hoạch của Hàn Phong cũng sẽ không thể nào được thực hiện dễ dàng như vậy.
Tuka cũng sẽ không phải chết.
“Ta thà cho Kim Phi hai vị trí hiểm yếu, cũng không để cho chuyện thành như bây giờ!”
Đan Châu đau khổ nhắm mắt lại.
Kết cục ngày hôm nay còn tệ hơn so với tưởng tượng của gã và Vu Triết.
Vu Triết thở dài, đang định nói gì đó, lại thấy một luồng sáng trắng lóe lên từ phía bắc, soi rọi bầu trời sáng như ban ngày!
Ngay sau đó, phía đông cũng xuất hiện một luồng sáng trắng y như vậy!
Còn có cả tiếng trống và tiếng hô giết truyền tới.
Tuy thành Tây Xuyên lúc này không lớn bằng những thành trì thế hệ sau, nhưng cũng không hề nhỏ.
Doanh trại Thổ Phiên ở phía tây bắc, bình thường có thể nghe được tiếng chiến đấu ở thành bắc, nhưng cách toàn bộ Tây Xuyên có thể nghe thấy tiếng hú hét từ thành đông thì cũng đủ để chứng minh rằng trận chiến này khốc liệt tới mức nào!
Vu Triết vốn định nói gì đó để an ủi Đan Châu nhưng bây giờ một chữ cũng không thể nói ra được.
Chỉ có thể dùng vẻ mặt khó tin mà nhìn Đan Châu.
Miệng ngươi đã được yểm bùa rồi sao? Vừa mới nói thà cho Kim Phi hai vị trí hiểm yếu thì phía bắc và phía nam đã xảy ra chuyện rồi?
Nhưng Vu Triết cũng biết đây chỉ là trùng hợp thôi, trong lòng thầm than một câu rồi vỗ vỗ bả vai Đan Châu.
Đan Châu mở mắt ra, cả người đều bối rối.
Hình như thời gian gã nhắm mắt cũng không quá lâu mà nhỉ?
Tại sao phía đông và phía bắc cũng đánh nhau rồi?
Là do cách gã mở mắt ra có vấn đề sao?
Đan Châu hoài nghi nhân sinh.
Nhưng rất nhanh chóng đã phản ứng lại, gào lên với một tên cận vệ đứng bên cạnh: “Có chuyện gì thế?”
Cận vệ: “???”
Hắn đứng bên ngoài lều trại suốt nửa đêm, làm sao mà biết được đã xảy ra chuyện gì chứ?
Nhưng hắn biết bây giờ Đan Châu đang rất tức giận, cũng không dám phàn nàn mà chỉ khom người dè dặt nói: “Thuộc... thuộc hạ không biết ạ!”
“Vậy còn không mau phái người đi thăm dò?” Đan Châu giận dữ hét lên.
“Vâng!” Cận vệ nhanh chóng chạy đi tìm lính trinh sát.
Chương 469: Thần Quang Đại Tiên hiển linh
Thực ra không cần Đan Châu ra lệnh, khi phát hiện có tình huống bất thường thì người phụ trách tình báo đã sắp xếp người ra ngoài tra xét.
Doanh trại Thổ Phiên cách thành Bắc không xa, lính trinh sát cũng biết quân tình khẩn cấp nên ra sức chạy thục mạng, chẳng mấy chốc đã về đến nơi.
"Thành Bắc có chiến trận ở đâu?" Vu Triết hỏi.
"Thưa tiên sinh, là núi Bảo Nhi!", lính trinh sát đáp.
Kim Phi đúng ra rất có thủ đoạn!" Vu Triết nhìn về phương Bắc, than thở nói.
Ông ta cho rằng khiến cho tù binh nổi loạn chính là mục tiêu của Kim Phi, đến giờ mới biết rằng đó chẳng qua chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Kim Phi vẫn còn mánh khóe khác!
Hơn nữa, vừa ra tay một cái là một chiêu tàn nhẫn trí mạng.
Núi Bảo Nhi cách phủ thành Tây Xuyên sáu dặm, là con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn từ Tây Xuyên đi lên hướng bắc.
Thành Nam Tây Xuyên lại có một con sông, con hào bảo vệ tòa thành lấy nước từ chính con sông đó, cuối cùng chảy nhập dòng vào sông Kim Mã.
Chẳng cần lính trinh sát dò la, Vu Triết cũng biết cây cầu trên sông kia đã bị Kim Phi phá hủy.
Nói cách khác, Kim Phi chiếm được núi Bảo Nhi, thì chẳng khác nào chặn đứng đại quân Thổ Phiên ở Thành Tây này.
Điểm chết người chính là, lính canh giữ núi Bảo Nhi chẳng có là bao, chỉ có 500 người.
Không phải Đan Châu không coi trọng núi Bảo Nhi, mà là bởi gã chỉ dẫn theo tổng cộng 20.000 người, đã thế còn tổn thất mất 5.000 người ở núi Mao Nhi, chỉ còn lại 15.000 mà thôi.
Phía Tây Xuyên nếu muốn cho người trấn thủ các điểm yếu địa quanh thành thì đúng quá là sức, chỉ với 15.000 người, hoàn toàn không có khả năng bao quát tất cả.
Mỗi một khu vực chỉ có thể phái ra mấy trăm người.
Theo như phỏng đoán của Đan Châu và Vu Triết, cho dù Kim Phi có phái người đi đánh thì mấy trăm cựu binh với kinh nghiệm sa trường chắc chắn có thể chặn đánh một trận.
Với khoảng thời gian đó cũng đủ để bọn họ phái kỵ binh từ doanh trại đi cứu viện.
Nhưng tính ngược tính xuôi, lại không thể tính đến chuyện Kim Phi sẽ lập kế để tù binh chiếm lấy trại ngựa trước.
Mấy năm nay Vu Triết đã đi theo Đan Châu đánh bao nhiêu trận, hiện nay cũng chưa phải là tình thế nguy hiểm nhất mà ông ta từng đối mặt, thế nên cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi lính trinh sát: "Kẻ địch có bao nhiêu người? Có thấy được cờ hiệu không?"
"Có có hai lá cờ đội, một cái là quân Trường Tín, một cái là quân An Hưng!", lính trinh sát trả lời: "Thuộc hạ chưa kịp tới gần thì đội trưởng đã ra lệnh quay về báo cáo, thế nên không biết chi tiết số lượng quân địch, nhưng từ số lượng cây đuốc thì ít nhất phải trên 5.000 người!"
5.000 người! Vu Triết nheo mắt lại.
Núi Bảo Nhi chỉ có 500 người canh giữ, cho dù đánh được thì cũng không lại được với số địch gấp mười lần đúng không?
Bấy giờ Vu Triết hơi lưỡng lự, quay sang nhìn về phía Đan Châu, nói khẽ: "Tướng quân...”
Đan Châu cũng là lão tướng, gã xoa xoa trán, thở dài một hơi, ép bản thân mình bình tĩnh lại.
Đang định nói chuyện thì cận vệ ban nãy rời đi đã trở lại.
Trong tay hắn nâng một thanh chiến đao, phía sau là một tiểu binh bưng một cái khay.
Trên tay có một thứ đồ trông như quả dưa hấu, tuy rằng đã phủ một lớp vải nhưng tất cả mọi người đều biết đó là cái gì.
Hỏng rồi!
Vu Triết giật thót trong lòng, chỉ hận không thể giơ chân đá chết tên cận vệ này.
Bảo ngươi đi chém Tuka, ngươi chém cho xong việc là được rồi?
Còn rước cái đầu về đây làm gì?
Người khác không biết quan hệ giữa Đan Châu và Tuka, chứ Vu Triết còn không biết hay sao?
Thế này khác nào cố ý kích thích Đan Châu?
Quả nhiên, Đan Châu nhìn thoáng qua chiếc khay, lồng ngực phập phồng lên xuống rất dữ dội.
Đoạn nhận lấy thanh đao trong tay cận vệ, sẵng giọng nói: "Truyền lệnh xuống, Kỳ 1, Kỳ 2, Kỳ 3 tập hợp ngay lập tức!"
Tuy giọng nói không to nhưng mọi người vẫn có thể nhận ra sự tức giận ẩn chứa bên trong.
Truyền mệnh lệnh xong, Đan Châu xoáy người vào lều chính, lệnh cho cận vệ mặc giáp cho gã.
Vu Triết vội vàng chạy theo vào trong.
Đan Châu không đợi Vu Triết nói đã giành trước: "Tiên sinh, không thể để mất núi Bảo Nhi, không thì bên phía trái doanh trại ta gặp nguy đến nơi, vậy nên xin ngài đừng khuyên ta!"
“Tất nhiên là ta biết không thể để mất núi Bảo Nhi được, cũng biết hiện giờ ngài rất phẫn nộ, không phải ta ngăn trở tướng quân xuất binh, chỉ muốn khuyên tướng quân chớ có quên thân phận của mình!"
Vu Triết nói: "Tướng quân ngài là nòng cốt của đại quân, liệu ngài có từng suy xét rằng nếu ngài xảy ra sơ xuất gì thì đại quân phải làm sao mới được đây?"
"Ta dẫn theo người của 3 Kỳ Thổ Phiên, với đám gà giò Đại Khang đó thì ai có thể làm khó dễ được ta?"
Đan Châu vừa ra hiệu cho cận vệ mặc giáp cho mình, vừa nói như trút giận.
Quân An Hưng đến từ Miên Châu, không đáng để lo, thế nhưng quân Trường Tín lại có qua lại rất sâu với Kim Phi, lính trinh sát nói khoảng thời gian trước đã đi theo thủ hạ của Kim Phi là Trương Lương tiêu diệt thổ phỉ ở Quảng Nguyên một thời gian dài, chắc chắn trong tay có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, giờ này lại đang đêm, lỡ như bọn chúng âm thầm bắn tên thì tướng quân định phòng thế nào?"
Vu Triết nói: "Huống chi doanh trại còn cần tướng quân ở lại trấn thủ, nếu không có chuyện bất ngờ thì ai sẽ là người ra quyết định?"
"Còn chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện ở núi Bảo Nhi chứ?" Đan Châu tay thì thắt núi, hỏi lại.
Vừa dứt lời, một cận vệ chạy vào trong: "Tướng quân, người Đại Khang lại chạy xuống từ dốc Đại Mãng!"
Đan Châu đang ôm lửa giận, không tiện phát hỏa với Vu Triết, tên cận vệ chạy vào như buồn ngủ gặp chiếu manh, bị Đan Châu đạp cho một phát vào ngực, cả người văng ra ngoài lều.
"Chuyện nhỏ nhặt thế này mà cũng phải nói với ta ư?" Đan Châu gào lên: "Phái lính tuần tra làm thịt bọn chúng!"
Đan Châu cũng là cao thủ, cận vệ bị đá cho hộc máu nhưng vẫn bò dậy nói: "Tướng quân, lần này khác với mọi lần, tràn xuống dưới đều là người Đại Khang, hiện đang bày trận rồi!"
"Bọn chúng định đánh úp à? Hay lắm, ta đỡ phải đi kiếm bọn chúng!"
Cái chết Tuka là một sự đả kích quá lớn với Đan Châu, bấy giờ gã đã hơi mất lý trí, hoàn toàn mặc kệ mệnh lên trước đây, quát lên: "Nổi trống, tập kết toàn quân, vây công dốc Đại mãng!"
Vu Triết thấy mọi chuyện sắp mất kiểm soát thì xông lên thẳng tay tát cho Đan Châu một cái: "Bình tĩnh!"
Cận vệ vội vàng cúi gằm mặt xuống, làm bộ như không nhìn thấy gì hết.
Đan Châu cũng bị choáng bởi cái tát của Vu Triết.
Gã sửng sốt hồi lâu rồi mới hoàn hồn.
Thế nhưng gã lại không hề tức giận, ngược lại còn khom người hành lễ với Vu Triết: "Đa tạ tiên sinh!"
Bản thân là lão tướng, Đan Châu biết Vu Triết đã làm đúng.
Gã đã bị cơn giận làm mụ mị đầu óc, nếu cứ để mặc bản thân hồ đồ thì rất có thể sẽ chết không có chỗ chôn!
Vu Triết thấy gã như vậy thì mới dám yên tâm, phất tay nói: "Tướng quân, hiện nay chưa rõ tình hình ra sao, không nên hành động bộp chộp, vẫn nên thăm dò cho rõ rồi hẵng quyết định nên làm thế nào”.
"Tiên sinh nói có lý!"
Đan Châu quay đầu lại nhìn thoáng qua cái khay, vừa định nói chuyện thì đột nhiên nghe tiếng đùng đoàng ở bên ngoài.
Đan Châu cũng chẳng màng chuyện thu xếp đầu Tuka nữa, vội vàng chạy ra khỏi lều chính theo Vu Triết.
Ở sườn tây núi Đại Mãng, từng luồng lửa sáng phóng tít lên cao, sau đó nổ tung giữa không trung với đủ màu sắc ánh sáng.
Khoảng thời gian gần đây, nhân viên hộ tống đã liên tục dung bom chớp sáng để quấy phá lính gác đêm của quân Thổ Phiên.
Người xưa ngu muội, khi gặp phải những thứ khó hiểu thì sẽ suy đoán theo hướng mê tín.
Trong doanh trại Thổ Phiên đã dần có người xì xầm to nhỏ, rằng Thần Quang Đại Tiên hiển linh, thế nhưng lại không hề phù hộ bọn họ mà là đi phù hộ kẻ địch ở dốc Đại Mãng.
Nhưng cũng có người cho rằng Thần Quang Đại Tiên tỏa ra ánh sáng bảy màu, còn ở dốc Đại Mãng chỉ có ánh sáng màu trắng, vậy thì không phải là Thần Quang Đại Tiên thật rồi.
Giờ thì hay chưa, có bảy màu rồi đấy!
Trong lúc nhất thời, không biết có bao nhiêu là binh lính Thổ Phiên quỳ rạp dưới đất, dập đầu về phía tây dốc Đại Mãng.
Còn lẩm nhẩm trong miệng rằng: "Thần Quang Đại Tiên hiển linh rồi!"
Chương 470: Công thần quay về
“Đứng lên hết cho ta!”
Đan Châu phẫn nộ nhìn về phía binh lính đang quỳ dưới đất.
Nhưng các binh lính chỉ quỳ và cúi đầu về hướng tây, căn bản không hề để ý tới gã.
Vu Triết dáo dác nhìn xung quanh với vẻ mặt đầy khổ sở.
Ông ta đoán được Kim Phi có kế hoạch phòng thủ nhưng... không ngờ lại ác độc như vậy.
Hậu quả mà thần quang mang lại còn nghiêm trọng hơn so với việc tù binh đoạt ngựa chiến và mất núi Bảo Nhi!
Không có chiến mã cùng lắm thì kỵ binh trở thành bộ binh, vẫn có thể chiến đấu.
Nhưng không có tinh thần, thì mọi thứ đều mất hết.
May mắn thay, không phải tất cả binh lính đều quỳ xuống, hơn 60% binh lính có thái độ chần chừ.
Vẫn còn cách để cứu vãn chuyện này.
“Phải tìm biện pháp càng sớm càng tốt!”
Vu Triết châu mày, đầu óc nhanh chóng hoạt động.
...
“Tiên sinh, Vũ Dương chúng ta thành công rồi! Rất nhiều binh lính đang dập đầu về phía chúng ta kìa”.
Trên dốc Đại Mãng, Khánh Mộ Lam dùng ống nhòm nhìn về phía doanh trại Thổ Phiên, phấn khích nhảy vọt lên.
“Đưa cho ta xem!”
Cửu công chúa không hề để ý tới dáng vẻ của mình, đưa tay giật lấy ống nhòm từ trong tay của Khánh Mộ Lam.
Nhìn về phía doanh trại Thổ Phiên, thuần thục điều chỉnh tiêu cự.
“Đại nhân, ngài lợi hại thật đấy, sao ngài có thể tạo ra thần quang bảy màu này được?”
Khánh Mộ Lam nắm lấy tay của Kim Phi và hỏi.
“Bí mật!”
Kim Phi khẽ mỉm cười, không có ý định giải thích.
Thật ra mà nói cái gọi là thần quang bảy màu chỉ là pháo hoa mà thôi.
Trong khoảng thời gian gần đây, Kim Phi vẫn luôn phái người tập kích doanh trại Thổ Phiên, có mấy nguyên nhân.
Trước tiên là vì Hàn Phong và Chu Du Đạt đã tập hợp người dân tranh thủ được cơ hội.
Thứ hai là chờ quân tiếp viện đến.
Thứ ba chính là nghiên cứu chế tạo ra pháo hoa.
Kim Phi có ý tưởng này sau khi biết được bộ lạc Gada tin vào cái gọi là Thần Quang Đại Tiên và nguồn gốc của Thần Quang Đại Tiên.
Nhưng việc chế tạo ra pháo hoa phải cần có thời gian, vẫn bị trì hoãn cho đến giờ.
“Tiên sinh, tại sao ngài không phóng ra thần quang bảy màu trước khi dân chúng đoạt lấy doanh trại?”
Khánh Mộ Lam hỏi: “Như vậy, rất nhiều người dân sẽ được thoát khỏi cái chết!”
Hàng trăm người bị bắt không có vũ khí, hơn nữa lại bị hành hạ trong nhiều ngày vừa đói vừa khát, vì để đoạt lấy ngựa chiến, rất nhiều người đã chết.
Sau cuộc tập kích, khắp nơi trong trại ngựa đều là thi thể, Kim Phi nhìn thấy hết qua ống nhòm mà không khỏi đau lòng.
Mặc dù trước kia cuộc sống của dân chúng đói khổ nhưng ít nhất họ sống cùng người thân.
Sau khi chiến loạn bùng nổ, nhiều gia đình tan nhà nát cửa.
Thậm chí có rất nhiều người giống Chu Du Đạt, tận mắt chứng kiến quá trình người thân trong gia đình mình bị làm nhục, thậm chí còn bị giết hại.
Có thể tưởng tượng được sự thù hận trong lòng những người này.
Vì vậy những binh lính Thổ Phiên canh gác trại ngựa đều có kết cục vô cùng khốn khổ.
Gần như toàn bộ đều bị người dân cắn đến chết.
Nhưng số thường dân chết còn nhiều gấp mấy lần số binh lính.
“Nếu như nắm chắc phần thắng tuyệt đối, tiên sinh cũng muốn phóng thần quang ra trước, nhưng trước khi hành động, ta và tiên sinh đều không nắm chắc được phần thắng tuyệt đối”.
Cửu công chúa cất ống nhòm, trả lời thay cho Kim Phi: “Trại tù binh cách trại ngựa mấy chục trượng, bắt buộc phải nhân lúc trời tối lén trà trộn vào mới được.
Nếu tiên sinh phóng thần quang ra trước thì nhất định sẽ kinh động mọi người giống như ta và tỷ, đến lúc đó làm sao tiếp cận được trại ngựa? Tấn công bằng vũ lực sao?
Dân chúng tay không tấc sắt, đa phần là người già, người tàn tật, phụ nữ và trẻ em. Nếu chúng ta dùng vũ lực tấn công cướp trại ngựa thì sẽ có nhiều người chết hơn!”
“Ta hiểu rồi!” Khánh Mộ Lam gật đầu .
“Điện hạ, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?” Mạnh Thiên Hải hỏi: “Đánh trực diện vào doanh trại Thổ Phiên sao?”
Cửu công chúa nhìn Kim Phi, không trả lời.
Mạnh Thiên Hải cũng quay đầu theo.
Bây giờ anh ta hoàn toàn không có chút hoài nghi nào với Kim Phi nữa, trong lòng chỉ chứa đầy sự sùng bái.
Lúc này đừng nói Kim Phi bảo anh ta đi tập kích doanh trại Thổ Phiên, cho dù Kim Phi bảo anh ta dẫn quân tấn công Cao Nguyên thì anh ta cũng dám đi.
Kim Phi nhìn về phía doanh trại Thổ Phiên ở phía dưới, ánh mắt hơi do dự.
Nhưng cuối cùng y vẫn lắc đầu và nói: “Tạm thời vẫn chưa thể đánh!”
“Vì sao thế?” Khánh Mộ Lam hỏi; “Bây giờ nhiều binh lính đều bị thần quang bảy màu trấn áp, cơ hội tốt vậy mà?”
“Nhưng thần quang bảy màu sắp dùng hết rồi”.
Kim Phi bất lực thốt lên.
Vừa nói dứt lời, âm thanh trên đầu dừng lại, xung quanh cũng trở nên ảm đạm.
Thời gian có hạn, nên pháo hoa mà y phóng ra ở đây phóng xong là hết luôn.
“Ta mới đếm sơ qua một lượt, toàn bộ doanh trại Thổ Phiên chỉ có khoảng 30% binh lính quỳ lạy, những tên khác đều không quỳ, chứng tỏ bọn chúng đều đang quan sát hoặc căn bản không tin vào thần quang”.
Kim Phi nói tiếp: “Xung quanh doanh trại Thổ Phiên cũng có tường bao quanh, mặc dù không cao và khó tấn công như tường thành nhưng với số người ít ỏi của chúng ta, muốn tấn công tiếp thì đúng là người mê nói mộng”.
Hơn nữa, sinh tồn là bản năng đầu tiên của con người, nếu cuộc chiến thực sự nổ ra, 30% binh lính Thổ Phiên vừa quỳ lúc nãy chắc chắn sẽ cầm vũ khí tiếp tục chiến đấu.
Cùng phân tích nhiều phương diện, phần thắng của chúng ta e rằng chưa đến 1%”.
“Cho nên tiên sinh bảo tiểu đoàn Thiết Hổ tập trung bên dưới là để Đan Châu không cử người đi tiếp viện cho núi Bảo Nhi và cửa Đông, làm ra vẻ vậy thôi đúng không?” Khánh Mộ Lam hỏi.
“Cuối cùng cô cũng học cách động não rồi, có tiến bộ”, Kim Phi cười khích lệ nói.
“Còn phải nói!” Khánh Mộ Lam đắc ý ngẩng đầu lên.
Kim Phi không khen cô ấy nhiều, nên cô ấy phải nắm bắt cơ hội này đắc ý một phen.
“Những điều cô nói không đúng hoàn toàn, ta bảo tiểu đoàn Thiết Hổ tập kết không phải chỉ để làm ra vẻ”.
Kim Phi thấy cô ấy như vậy lại đả kích thêm: “Nếu có nhiều người quỳ lạy thần quang, ta sẽ ra lệnh cho tiểu đoàn Thiết Hổ phát động tấn công ngay lập tức”.
“Ngài không thể để cho ta vui vẻ thêm một chút nữa sao?”
Khánh Mộ Lam vô cùng khó chịu trợn mắt nhìn Kim Phi.
“Không!” Kim Phi không chút do dự đáp trả.
Cửu công chúa nhìn hai người đấu võ mồm, khóe miệng nhếch lên.
Mấy ngày nay, áp lực trong lòng cô ấy rất lớn.
Bây giờ thế trận của đại quân Thổ Phiên đã không còn, gánh nặng trong lòng Cửu công chúa cũng được trút bỏ.
Cô ấy biết, Kim Phi và Khánh Mộ Lam đang trêu đùa nhau một cách trẻ con như vậy để trút bỏ áp lực tích tụ trong lòng nhiều ngày qua.
Kim Phi trêu chọc Khánh Mộ Lam thêm vài lời nữa, nhìn thấy Thấm Nhi nheo mắt nhìn về phía bắc, y cũng quay đầu theo.
Chỉ thấy Hàn Phong ăn mặc rách rưới đang được nhân viên hộ tống dìu đỡ, chậm rãi bước tới.
Sau lưng còn có một nam, một nữ đi theo.
Họ cũng mặc quần áo rách rưới tả tơi, được nhân viên hộ tống dìu đỡ.
Cả ba người đều có một con dấu rõ ràng trên mặt.
Kim Phi phớt lờ Khánh Mộ Lam, chỉnh sửa tay áo, cúi người hành lễ với ba người Hàn Phong.
Kể từ khi nhận được tước hiệu, Kim Phi rất ít khi hành lễ lớn như vậy với người khác.
Cho dù có thấy Cửu công chúa, y cũng chỉ cúi người nhẹ như một thư sinh hành lễ mà thôi.
Nhưng lúc này, y lại cam tâm tình nguyện hành lễ với ba người Hàn Phong.
Nếu như không phải Hàn Phong mạo hiểm mạng sống nằm vùng trong đám dân chúng tù binh thì bây giờ sẽ không có thắng lợi!
Không chỉ Kim Phi, Khánh Mộ Lam, Trương Lương, Mạnh Thiên Hải, mà cả Cửu công chúa tôn quý cũng cúi đầu hành lễ với ba người họ.
“Tiên... tiên sinh! Điện hạ! Mộ Lam cô nương, mọi người mau đứng dậy đi! Mọi người đều là người có thân phận tôn quý, ta không dám nhận đại lễ của mọi người đâu”.
Hàn Phong vội vàng thoát khỏi sự dìu đỡ của nhân viên hộ tống, lảo đảo đi về phía Kim Phi.
Anh ta vừa bước, nước mắt chảy dài trên má.
Phía sau lưng anh ta, vợ chồng Chu Du Đạt cũng nước mắt giàn giụa.
Bình luận facebook