• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 491-495

Chương 491: Điểm yếu của áo giáp đen

“Mời Khánh đại nhân hạ lệnh, phái người tới thay cho quân Trường Tín, quân Khánh Nguyên, để bọn họ tới dốc Đại Mãng báo tên trước!”

So với những quân đội xa lạ, anh ta vẫn cảm thấy quân Trường Tín, quân Khánh Nguyên đáng tin cậy hơn.

Anh ta dẫn theo hai đội quân này đi diệt thổ phỉ hơn một tháng, hiểu rõ sức chiến đấu của bọn họ, bước đầu cũng thành lập được uy tín, càng dễ chỉ huy.

“Ngoài ra, phái thêm 3000 người tới mương Lão Quát ở phía bắc của thành, rút tiểu đoàn Thiết Hổ về, bao vây dãy núi Miêu Nhĩ ở phía bắc của thành, phòng ngừa Đan Châu chạy trốn về phương đông phương bắc!”

Tiểu đoàn Thiết Hổ vốn dĩ là thủ hạ tinh nhuệ của Khánh Hâm Nghiêu, trải qua lần mài giũa này, sức chiến đầu càng mạnh hơn.

Mượn ưu thế địa hình của dãy núi Miêu Nhĩ, ngăn cản Đan Châu không phải vấn đề lớn.

“Được!”

Khánh Hâm Nghiêu gật đầu.



Khi mệnh lệnh của Trương Lương được truyền xuống, cả thành Tây Xuyên đều trở nên náo nhiệt.

Từng đội quân tập trung trong thành, lần lượt rời đi, lao tới các nơi.

Cùng lúc đó, thương hội Kim Xuyên trong thành cũng nhận được lệnh của Kim Phi, mở kho lúa và kho vải, dưới sự hộ tống của quân đội, từng chiếc xe đẩy tay chở lương thực và vải vóc ra khỏi thành, liếc mắt một cái không thấy đầu đâu.

Thật ra hiện tại thành Tây Xuyên đã thoát nguy, Kim Phi hoàn toàn có thể đẩy chuyện này cho Khánh Hâm Nghiêu.

Nhưng với đức hạnh của quan Đại Khang, cho dù Khánh Hâm Nghiêu tự chủ trì, chưa tới hai ngày, lương thực vải vóc đừng mơ ra khỏi thành được.

Đến lúc đó có khi dân chúng đã sớm chết đói chết rét cả rồi.

Chuyện trấn an người dân và thay ngựa, giao cho người của thương hội đi làm, chân cẳng Kim Phi bị thương, đành ở lại dốc Đại Mãng.

Bây giờ nơi bận nhất của dốc Đại Mãng không phải tiền tuyến, mà là doanh trại thương binh.

Người bệnh quá nhiều, hoàn toàn không đủ chiếu.

Chu Cẩm không có cách nào, đành cho người tìm cỏ khô, trải trên mặt đất.

Xịt thuốc ít cồn khử độc, cho người bệnh nằm trực tiếp trên đó.

Nhiều người bị thương tới mức lộ ruột ra ngoài, cũng chỉ có thể nằm ở đây.

Chiến tranh chính là tàn khốc như vậy, Kim Phi cũng không có cách nào.

Từ lúc bắt đầu chiến đấu tới giờ, Chu Cẩm và mấy chục quân y nữ, thậm chí chưa được uống một ngụm nước nào.

Vốn dĩ Kim Phi còn muốn tìm Chu Cẩm lấy một ít cồn lau đầu ngón chân, nhưng thấy tình hình này, sao mà mở miệng được?

Y thở dài một tiếng, xoay người rời đi.

Lúc Chu Cẩm ngẩng đầu lau mồ hôi, thấy Kim Phi nhảy lò cò một chân, nhanh chóng đuổi theo.

“Sư phụ, sao người cũng bị thương vậy?” Vẻ mặt Chu Cẩm đầy lo lắng hỏi.

“Ta không sao, con cứ bận đi”.

Kim Phi xua tay, rời đi cũng không quay đầu lại.

Nhưng Chu Cẩm lại đuổi theo, giữ chặt Kim Phi không cho phép giải thích, cô ấy cởi giày y ra.

Khi nhìn thấy nửa bàn chân của Kim Phi đều sưng lên, móng chân cái cũng tím đen, nhanh chóng hỏi: “Sư phụ, sao chân người lại bị thương như vậy?”

“Nhanh quay về cứu người đi!”

Kim Phi bỏ cả giày, nhảy lò cò rời đi.

Lúc này mà chậm trễ của Chu Cẩm thêm một phút, có khi sẽ có người chết vì thương nặng mất.

Vốn dĩ y còn cảm thấy ngón chân của mình rất đau, nhưng đi vào doanh trại thương binh nhìn xong, cũng tự cảm thấy mình ra vẻ.

So với những binh sĩ bị kẻ địch chém đứt tay, ngón chân bị người ta giẫm một cái, tính là gì!

Chu Cẩm cắn môi nhìn chằm vào bóng dáng Kim Phi một cái, xoay người quay về doanh trại thương binh.

Sau khi rời khỏi doanh trại thương binh, Kim Phi cũng không nghỉ ngơi, nhờ sự nâng đỡ của Đại Lưu, y đi vòng quanh mặt trận ở dốc Đại Mãng một vòng, nhìn xem có lỗ hổng nào không.

Phát hiện binh lính đều nhìn về phía bắc, cũng đi qua xem thử.

Chỉ thấy phía xa xa có một đội người đi tới, mỗi người đều dắt một con ngựa, trên ngựa chở một di thể mặc giáp đen.

“Tiên sinh, Lão Tam đưa di thể của các huynh đệ về rồi”.

Ngữ khí của Đại Lưu trở nên trầm thấp.

Trong lòng Kim Phi cũng không thoải mái lắm, nhảy lò cò lên đón.

“Tiên sinh, sắp xếp cho các huynh đệ thế nào?” Thân vệ tên Lữ Tam Giang hỏi.

“Đưa đến nghĩa trang số 3 đi”. Kim Phi đáp.

Nghĩa trang chính là nơi chôn cất thi thể ở thời cổ đại.

Lần này có quá nhiều binh sĩ bỏ mạng, Mạnh Thiên Hải đã tổ chức người dựng tạm một dãy lều ở bên cạnh doanh trại, làm nơi cất giữ di thể cho binh lính.

Lều số 3 là nơi chuyện môn cất giữ thi thể của nhân viên hộ tống.

“Vâng!”

Lữ Tam Giang trả lời một tiếng, dắt ngựa rời đi.

Kim Phi lui qua một bên, đặt tay phải lên ngực.

Đây là quân lễ của Đại Khang.

Đám người Đại Lưu cũng vậy.

Chờ mãi tới khi đội ngựa rời đi, Kim Phi mới buông tay xuống, đi theo tới nghĩa trang.

Thời gian vội vàng, điều kiện có hạn, trên mặt đất chỉ có một tầng rơm rạ mỏng, nhân viên hộ tống chết trận nằm song song trên đó.

Lữ Tam Giang mang di thể của nhân viên hộ tống về, binh nam vẫn còn mặc áo giáp chiến đấu, một đám người chuẩn bị tháo giáp cho bọn họ, Kim Phi tiến lên nói: “Các ngươi đi nghỉ đi, ta và Đại Lưu làm là được”.

“Tiên sinh, bọn ta không mệt, trên chân ngài có vết thương, ngài trở về nghỉ ngơi đi”. Lữ Tam Giang nhanh chóng xua tay.

“Ta làm!” Kim Phi vẫn kiên trì như cũ.

Lữ Tam Giang liếc mắt nhìn Đại Lưu một cái, thấy Đại Lưu gật đầu, lúc này mới lui sang một bên.

Kim Phi kiên trì tự mình tháo áo giáp cho cựu binh, trừ chuyện không thoải mái trong lòng ra, y cũng muốn biết nguyên nhân chết của nhóm nhân viên hộ tống.

Như thế mới cải tiến áo giáp đen được, tránh gây thương vong lớn hơn nữa.

Cho nên Kim Phi tháo giáp rất nghiêm túc, cho dù có Đại Lưu hỗ trợ, cũng bận tới tối mới xong.

Tháo xong áo giáp đen của nhân viên hộ tống cuối cùng, Kim Phi bất đắc dĩ thở dài: “Nếu có kính chống cháy nổ thì tốt rồi”.

Lần này nhân viên hộ tống nam bỏ mình, nguyên nhân chết chủ yếu có ba điểm.

Thứ nhất là vũ khí sắc nhọn phá vỡ lớp áo giáp rất thô bạo.

Biện pháp duy nhất để giải quyết vấn đề phá vỡ lớp áo giáp là tăng độ cứng của áo giáp đen lên.

Nhưng trước mắt những vật liệu sử dụng làm áo giáp đen, đã là những vật liệu thích hợp để sản xuất hàng loạt nhất rồi.

Tạm thời y cũng không có biện pháp tốt hơn để giải quyết.

Nguyên nhân thứ hai là giữa mũ sắt và áo giáp ngực có khe hở, ở vị trí cổ.

Một khi kẻ địch tấn công vào đây, chẳng khác nào cắt phải yết hầu.

Khi Kim Phi thiết kế mũ sắt và áo giáp ngực, đã suy xét tới vấn đề này, cố gắng giảm nhỏ khe hở lại, còn may một lớp sắt lá vào cổ áo của nhân viên hộ tống, phòng ngừa bị cắt vào yết hầu, nhưng vẫn có hai nhân viên hộ tống bất hạnh trúng chiêu.

Nguyên nhân thứ ba là mặt áo giáp.

Mặt áo giáp cần để lại một chỗ hổng, chỗ hổng này không được nhỏ quá, không thì sẽ ảnh hướng tới tầm mắt của nhân viên hộ tống.

Đây là nhược điểm lớn nhất của áo giáp đen, cũng là nguyên nhân chết nhiều nhất.

Biện pháp tốt nhất để giải quyết nhược điểm này, là chế tạo ra kính phòng chống cháy nổ, che kín lỗ hổng.

Như thế thì vừa không ảnh hưởng tầm mắt, cũng có tác dụng phòng hộ.

Đáng tiếc với cơ sở công nghiệp hiện giờ của làng Tây Hà, chế tác một miếng kính bình thường còn cần thời gian, huống chi là kính đặc biệt.

Tháo áo giáp xong, cũng tìm được nguyên nhân chết của nhân viên hộ tống, lúc này Kim Phi mới tới nghĩa trang.

Kết quả là vừa đi ra, đã phát hiện Cửu công chúa đang chờ ngoài nghĩa trang.

Thật ra hôm nay cô ấy tới rất nhiều lần, nhưng thấy Kim Phi đang tự tháo giáp cho nhân viên hộ tống, lại quay về.

“Điện hạ có việc à?” Kim Phi hỏi.

Ban ngày bận việc, giữa chừng còn chưa ăn cơm, Kim Phi cũng mệt mỏi vô cùng.

“Không có gì, chỉ tới nói với tiên sinh một tiếng, sắp xếp cho người dân ở mương Lão Quát xong rồi”.

Cửu công chúa nói: “Ngoài ra, quân Trường Tín và doanh trại Thiết Hổ đều đã vào vị trí, một canh giờ nữa là quân Khánh Nguyên có thể chạy tới”.

“Trận chiến tranh này, sắp kết thúc rồi!”
Chương 492: Thầy của Cửu công chúa

Đến đêm, mấy ngàn quân Khánh Nguyên cũng đến dốc Đại Mãng theo đúng hẹn.

Tính thêm quân Trường Tín đến vào buổi chiều, cùng với quân Ất Đẳng và quân Bính Đẳng mà Khánh Hâm Nghiêu điều từ trong thành ra, số người hiện tại Trương Lương có thể điều động vượt qua mười ngàn người.

Phía Đông doanh trại Thổ Phiên là thành Tây Xuyên, phía Tây là dốc Đại Mãng, muốn đột phá vòng vây chỉ có thể đi về phía Nam hoặc phía Bắc.

Hơn mười ngàn người đủ để bao vây hai hướng Nam Bắc doanh trại Thổ Phiên.

Nhưng Trương Lương không làm vậy mà ra lệnh cho mấy đội quân tiến thẳng vào dốc Đại Mãng hạ trại nghỉ ngơi.

Sau đó phái người đốt từng đống lửa ở hai hướng Nam Bắc doanh trại Thổ Phiên.

Hai hàng đống lửa một ở phía Nam một ở phía Bắc, trải dài từ sông Hộ Thành đến dốc Đại Mãng, nhìn giống như hai con rắn dài.

Thỉnh thoảng sẽ thấy một hai đội kỵ binh đi tuần tra quanh đống lửa.

Kim Phi và Cửu công chúa đã đến đỉnh của dốc Đại Mãng, Trương Lương và Khánh Hâm Nghiêu không có ở đây, chỉ có Khánh Mộ Lam đang cầm ống nhòm quan sát phía dưới.

“Có nhìn ra gì không?” Kim Phi hỏi.

“Lương ca đúng là lợi hại!” Khánh Mộ Lam cất ống nhòm, khen ngợi.

“Nói một chút về quan điểm của cô đi”. Kim Phi cười, ngồi xuống tảng đá.

“Quân Trường Tín và quân Khánh Nguyên đều chiến đấu đường dài, đêm qua còn chiếm được cửa thành Đông và núi Bảo Nhi, bọn họ chắc hẳn đã rất mệt mỏi, nếu lại phái bọn họ bao vây doanh trại Thổ Phiên sẽ khiến bọn họ càng thêm mệt mỏi, không có lợi cho trận chiến tiếp theo”.

Khánh Mộ Lam nói: “Tiểu đoàn Thiết Hổ bao vây dãy núi Miêu Nhĩ, phía Nam là giao điểm của sông Hộ Thành và sông Kim Mã, để cho Đan Châu tùy ý chạy gã cũng không có chỗ để chạy, cho nên cũng không cần phải phái người bao vây, tốt nhất là để cho các chiến sĩ nghỉ ngơi.

Đốt lửa sẽ khiến quân Thổ Phiên nghĩ rằng chúng ta có thể tấn công họ bất cứ lúc nào, nhất định trong lòng họ sẽ cảm thấy lo lắng, cái này giống phương pháp khiến cho kẻ địch mệt mỏi của tiên sinh”.

“Đúng vậy, có tiến bộ”. Kim Phi cười nói.

Thật ra cách này của Trương Lương cũng là cách khiến kẻ địch mệt mỏi.

Chỉ là không giống với tình hình lúc trước của Kim Phi.



Doanh trại Thổ Phiên.

Suy đoán của Khánh Mộ Lam không sai, nhìn đống lửa bên ngoài doanh trại, quân Thổ Phiên rất lo lắng.

Những người Đan Châu mang đến đều là những cựu binh có kinh nghiệm trên chiến trường, họ đã quen với việc nhìn thấy sống chết.

Chiến tranh là một cuộc kiểm tra lớn về thể lực và tinh thần của binh lính, đôi khi một trận chiến giữa tấn công và phòng thủ bắt đầu, hai bên chiến đấu hơn mười ngày cũng là chuyện bình thường.

Vì vậy tận dụng mọi lúc để ngủ bù mới là tố chất cơ bản của một cựu binh.

Rất nhiều cựu binh phút trước tinh thần còn đang hăng hái, đội trưởng vừa nói có thể nghỉ ngơi thì nằm xuống đất chưa đến ba phút họ đã ngủ say.

Nhưng lúc này, doanh trại Thổ Phiên rộng lớn, không một ai ngủ được.

Các cuộc chiến gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra mà họ không thể hiểu được.

Bom chớp sáng, nỏ liên hoàn, lựu đạn…

Đây là những thứ lúc theo Gada chinh phục thảo nguyên họ chưa từng nhìn thấy, thậm chí là chưa từng nghe nói đến.

Cựu binh Thổ Phiên không sợ chết nhưng sợ thần linh.

Không ít cựu binh tin rằng quân Đại Khang chắc chắn đã được thần linh phù hộ.

Có suy nghĩ này, niềm tin nhanh chóng sụp đổ.

Một khi niềm tin sụp đổ thì cựu binh và tân binh cũng không khác gì nhau.

Ai nấy đều lo lắng đến mất ngủ.

Trong lều chủ soái.

Đan Châu và Vu Triết ngồi đối diện nhau, không nói gì.

Bọn họ cũng đoán được ý định của Trương Lương.

Nhưng không có cách nào xử lý.

Hai người cứ ngồi im lặng cho đến sáng.

Đan Châu gọi cận vệ đến: “Truyền lệnh xuống, lệnh cho trại lương thực nấu hết thịt để các huynh đệ được ăn thỏa thích!”

Mí mắt cận vệ thoáng giật một cái, mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói, chỉ đáp lại một tiếng rồi chạy ra ngoài.

Hắn biết trận chiến cuối cùng cũng sắp đến.

Vu Triết thở dài, đứng dậy thi lễ với Đan Châu.

Đan Châu vốn luôn tôn trọng Vu Triết nhưng lần này lại không đáp lễ, thậm chí cũng không ngẩng đầu nhìn Vu Triết.

Gã rút đao của gã ra, lấy một miếng vải mềm lau chùi cẩn thận.



Ở dốc Đại Mãng, nơi đóng quân cũng bay ra từng trận khói bếp.

Quân lính từng nhóm thức dậy, chuẩn bị ăn cơm.

Kim Phi luôn thích ngủ nướng nhưng hôm nay cũng thức dậy sớm.

Chờ khi y đến lều chỉ huy thì những người khác đều đã đến.

Vừa mới chuẩn bị chào hỏi thì cận vệ của Khánh Hâm Nghiêu đi vào: “Đại nhân, có một ông lão đi ra từ doanh trại Thổ Phiên, nói là thầy của công chúa điện hạ, xin được gặp điện hạ”.

“Đi ra từ doanh trại Thổ Phiên, tự xưng là thầy của bổn cung sao?” Cửu công chúa khẽ nhíu mày.

Trong cung có quan viên chuyên dạy dỗ hoàng tử và công chúa, gọi là thái phó.

Từ nhỏ đến lớn, Cửu công chúa đã học mấy người thầy, nhưng mà những người này hoặc là chết, hoặc là còn ở kinh thành, làm sao có thể đi ra từ doanh trại Thổ Phiên?

Nhưng lời nói dối như vậy cũng sẽ bị vạch trần ngay lập tức, nói dối cũng chẳng có ích gì.

Cửu công chúa luôn thông minh lúc này cũng hơi mơ hồ.

“Chẳng lẽ là muốn ám sát muội?” Khánh Mộ Lam nói.

“Không có khả năng, nếu thật sự muốn ám sát ta thì ông ta sẽ không đi ra từ doanh trại Thổ Phiên, như vậy chúng ta nhất định sẽ đề phòng ông ta”.

Cửu công chúa lắc đầu: “Ông ta có nói tên không?”

“Ông ta chỉ nói mình họ Vu”. Cận vệ nói: “Còn có, ông ta có một nốt ruồi trên lông mày”.

Nói xong anh ta chỉ vào trán mình.

“Không thể nào!” Cửu công chúa đứng bật dậy.

“Quen sao?” Khánh Mộ Lam hỏi.

“Mộ Lam tỷ, tỷ còn nhớ Vu thái phó không?” Cửu công chúa hỏi: “Chính là người thích đánh vào tay đó!”

Để lấy lòng người, Hoàng đế đôi khi sẽ sắp xếp cho con cái của một số quốc công quan trọng vào cung học tập cùng hoàng tử công chúa.

Lúc bé, Khánh Mộ Lam từng vào cung được một thời gian, sau đó vì học quá kém, còn luôn khích bác hoàng tử và trêu chọc tiên sinh cho nên bị Khánh phi đưa trở về.

“Ta nhớ ra rồi, khi đó lúc ta không thuộc thơ văn, ông ta sẽ đánh vào lòng bàn tay ta”.

Khánh Mộ Lam nói: “Nhưng mà ta nghe nói, ông ta bị tịch thu tài sản rồi mà?”

Nói tới đây, Khánh Mộ Lam mở to hai mắt: “Không phải muội nghi ngờ ông ta còn sống chứ?”

“Họ Vu, tự xưng là thầy của bổn cung, trên mày lại có nốt ruồi, trừ ông ta ra còn có ai?”

Cửu công chúa nói: “Năm đó nghe nói ông ta trốn thoát, ta còn đi hỏi phụ hoàng, bây giờ nghĩ lại, chắc là phụ hoàng lừa ta”.

“Nếu nói như vậy… cũng quá…”

Khánh Mộ Lam cũng không biết đánh giá chuyện này như thế nào, hỏi: “Vậy muội tính làm thế nào?”

“Đưa người tới đây trước, nhìn xem một chút rồi hẵng nói”. Cửu công chúa hướng về phía cận vệ gật đầu: “Đưa người tới đây đi”.

“Nhớ lục soát người, không được bỏ qua bất kỳ chỗ nào!” Khánh Hâm Nghiêu nhắc nhở.

“Vâng!” Cận vệ trả lời, xoay người rời đi.

Khoảng mười mấy phút sau mới mang Vu Triết đi vào.

“Vu thái phó, thật sự là ông!”

Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam đều đứng lên.

Mặc dù Vu Triết già đi không ít, nhưng hai người vẫn nhận ra ông ta ngay lập tức.

“Điện hạ, Mộ Lam tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Vu Triết vào doanh trại của địch mà không hề có chút biểu hiện lo lắng nào, giống như trở về nhà mình vậy.

Ông ta nhìn chăm chú vào Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam một lúc, cười nói: “Mười mấy năm không gặp, các cô đều thành đại cô nương rồi, ta không ngờ cuộc đời này còn có cơ hội gặp lại các cô”.

“Bốn cũng cũng không ngờ sẽ gặp lại Vu thái phó!”

Cửu công chúa hỏi thẳng: “Vu thái phó, ông đến đây không phải tìm bổn cung để ôn chuyện đúng không?”
Chương 493: Giang sơn này định sẳn là của ngươi

"Đương nhiên không phải, ta đến là xin điện hạ giơ cao đánh khẽ, tha cho Đan Châu một mạng".

Vu Triết cúi người hành lễ với Cửu công chúa.

Mọi người trong lều đều nhìn Vu Triết như một kẻ điên.

Trong đầu người này đã nghĩ gì vậy?

Cửu công chúa đã huy động quân đội phát động cuộc chiến tranh này, sao có thể vì một lời nói của ông ta mà tha cho Đan Châu chứ?

Dù mối quan hệ giữa hai người có tốt đến đâu thì điều đó cũng không thể xảy ra được.

Huống chi Kim Phi có thể nhìn ra được, mối quan hệ giữa hai người cũng không thân thiết đến như vậy.

Quả nhiên, Cửu công chúa cười khẩy nói: "Vu thái phó, ông nghĩ có thể được sao?"

"Đương nhiên ta biết không thể bảo điện hạ thả người vô ích”. Vu Triết nói: "Một ngàn ngựa chiến đổi lấy một mạng của Đan Châu, những binh lính khác, mỗi người đổi một con ngựa chiến, điện hạ thấy thế nào?"

Ở cao nguyên và thảo nguyên, việc trao đổi ngựa chiến, gia súc và cừu lấy tù nhân là điều rất phổ biến.

Đan Châu đã đi theo chiến đấu cùng Gada trong nhiều năm, trong tay đã tích lũy được vô số gia súc và cừu, cũng như hàng chục ngàn con ngựa chiến.

Là một trong những người giàu nhất ở Thổ Phiên.

Kim Phi hiểu rất rõ ham muốn với ngựa chiến của Cửu công chúa.

Lúc này trong doanh trại Thổ Phiên chắc chắn vẫn còn có hàng ngàn binh lính, chỉ cần Cửu công chúa gật đầu, cô ấy có thể đổi được hàng ngàn con ngựa chiến.

Cái giá chỉ là thả cho một vị tướng quân bại trận đưa quân rời đi mà thôi.

Kim Phi cũng không chắc liệu Cửu công chúa có đồng ý hay không.

Kết quả Cửu công chúa không do dự mà lắc đầu: "Không được!"

"Điện hạ lo lắng Đan Châu không trả được hay sao?"

Vu Triết nói: "Nếu là như vậy, ta có thể phái người về cao nguyên dắt ngựa chiến đưa đến bờ sông Kim Mã trước, sau khi điện hạ kiểm tra xong thì mới thả người, điện hạ thấy thế nào?"

"Không được!" Cửu công chúa vẫn lắc đầu.

"Điện hạ, ta đoán bệ hạ vẫn chưa biết cuộc chiến tranh lần này đúng không?"

Vu Triết tiếp tục khuyên nhủ: "Với mức độ đấu tranh các phái ở triều đình Đại Khang, dù có thắng thì trong triều cũng sẽ có rất nhiều lời chỉ trích. Nếu như đại vương Gada tiếp tục phái một quân đội khác đến tiếp tục tấn công thì ta nghĩ áp lực của điện hạ nhất định sẽ lớn hơn nữa nhỉ?"

"Vu Triết, ông đang uy hiếp bổn cung sao?"

Ánh mắt của Cửu công chúa trở nên sắc bén.

"Ta không phải đang uy hiếp điện hạ, mà là đang nói sự thật”.

Vu Triết nói: "Đan Châu đã cùng chinh chiến với Gada trong nhiều năm, mặc dù là quân thần, nhưng thân thiết như anh em. Nếu như điện hạ giết chết Đan Châu, Gada nhất định sẽ phái một đội quân lớn để báo thù cho gã! Hơn nữa, lần sau sẽ không chỉ có hai mươi nghìn người đâu”.

"Vậy thì bảo ông ta đến đi, bổn cũng có thể đánh lùi Đan Châu, thì sẽ có thể tiếp tục đánh lùi Gada!"

Cửu công chúa kiêu ngạo nói.

"Điện hạ vẫn bướng bỉnh như khi còn nhỏ”. Vu Triết lắc đầu: "Người vẫn còn nhớ những gì ta đã dạy khi còn nhỏ không? Cứng rắn quá thì dễ chết!"

Nói xong ông ta nhìn lướt qua đám người, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Kim Phi.

Đôi mắt ông ta chợt nheo lại, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Vị này chính là Kim tiên sinh sao? Quả nhiên là phong thái hiên ngang, tuổi trẻ tài cao!"

Vu Triết nói: "Nghe nói điện hạ rất tin tưởng tiên sinh, tiên sinh hãy giúp ta thuyết phục điện hạ đi. Chỉ cần cô ấy chịu tha cho Đan Châu một mạng, áp lực trong triều cũng sẽ ít hơn nhiều, Đại Khang ít nhất sẽ có thể có được mười năm thái bình, đối với tất cả mọi người đều tốt, tại sao cứ phải gây chiến với nhau làm gì?"

"Không hổ là người từng làm thái phó, quả nhiên là biết cách nói chuyện, đen cũng có thể nói thành trắng được!"

Kim Phi cười khẩy nói: "Nếu không phải là các ông đánh đến biên giới, thì sao lại có cuộc chiến này chứ?”

"Đan Châu tàn sát người của ta, có ý định giết hại Đại Khang ta, bổn cung phải giết chết gã!" Cửu công chúa nói: "Vu thái phó, mời trở về đi!"

"Mười nghìn ngựa chiến, thế nào?" Vu Triết vẫn không chịu bỏ cuộc.

Kết quả Cửu công chúa không trả lời ông ta.

"Hai mươi nghìn con ngựa, đều là ngựa tốt thượng đẳng, điện hạ có thể thành lập bốn đội kỵ binh rồi!" Vu Triết nói.

"Ném ra ngoài!"

Cửu công chúa lạnh lùng hét lên.

Cô ấy động lòng rồi.

Khi Vu Triết nói đến mười nghìn con ngựa chiến, cô ấy đã động lòng.

Cô ấy sợ nếu Vu Triết tiếp tục nói, cô ấy sẽ không nhẫn nhịn được mà đồng ý mất.

Thấm Nhi không nói nhiều lời, đưa tay nắm lấy cổ áo của Vu Triết.

"Điện hạ không cần tiễn, ta tự biết đi!"

Vu Triết xua tay, quay người rời đi.

Khi Vu Triết đi ngang qua Kim Phi, ông ta đột nhiên cúi xuống cúi người xuống và thì thầm vào tai Kim Phi: "Kim Phi, vận mệnh của Đại Khang đã tận, Trần Văn Nhi không thể cứu vãn được đâu!"

Giữa lông mày và mắt của ngươi có tướng Thiên Nhân, đỉnh đầu có mây tím lượn lờ, so với Hoàng đế chó má Trần Cát kia thì đất nước này được định sẵn là của ngươi.

Nếu như ngươi thực sự thương hại cho bách tính thì nên tranh thủ tạo phản sớm đi!”

Vu Triết nói rất nhanh, âm giọng rất thấp nhưng Kim Phi vẫn nghe rất rõ ràng.

Nói xong, ông ta xoay người rời đi, để lại một mình Kim Phi ngơ ngác.

Y ăn dưa đến mức ăn cả vỏ rồi sao, dù thế nào cũng không ngờ rằng quả dưa lớn nhất lại đập lên đầu mình.

Nếu như là trước kia, y nhất định sẽ cười nhạo lời nói của Vu Triết, tướng Thiên Nhân, mây tím gì chứ gì chứ, lừa quỷ sao?

Thầy tướng số cũng không dùng đến chiêu này lừa người nữa.

Nhưng bây giờ Kim Phi không dám chắc như vậy.

Chuyện như xuyên không mà y cũng đã làm được rồi, còn có gì không thể được nữa chứ?

Hơn nữa y thực sự đã từng có ý niệm tạo phản, chỉ là y cảm thấy mình không có tư cách thống trị thiên hạ, vả lại làm hoàng đế quá mệt mỏi, nên y đè nén suy nghĩ này xuống thôi.

Đương nhiên, cũng có khả năng Vu Triết là một cao thủ tâm lý, giỏi đoán lòng người, thông qua biểu hiện thường ngày của Kim Phi, có thể suy ra tính cách của y, cộng thêm kỹ năng chế tạo mà Kim Phi thể hiện ra nên cố ý xúi giục.

Vu Triết bị tịch thu tài sản, chắc chắn rất hận Đại Khang, hận Trần Cát.

Nếu xúi giục thành công, Kim Phi sẽ tạo phản, với quy mô hiện tại của tiêu cục Trấn Viễn và khả năng kiếm tiền của thương hội Kim Xuyên, cho dù không thể lật đổ Đại Khang, cũng đủ để khiến Trần Cát đau đầu.

Nếu thất bại, y cũng không tổn thất gì.

Khi Kim Phi đang suy nghĩ thì thấy Khánh Mộ Lam đi tới tò mò hỏi: "Tiên sinh, ông ta nói gì với tiên sinh vậy?"

Vừa rồi Vu Triết nói, câu nào cũng đều là khuyên Kim Phi tạo phản, chưa kể Kim Phi tạm thời không có ý tạo phản, cho dù có, chắc chắn cũng không thể nói với người ngoài được.

Vì thế y thản nhiên nói: "Ông ta nói muốn ta giúp đỡ thuyết phục điện hạ, nếu như thành công, ông ta đồng ý tặng ta một ngàn con ngựa chiến làm quà tạ lễ, còn nói là trên đỉnh đầu ta có sắc đen chó chết gì đó, bảo ta cẩn thận với những rắc rối gần đây”.

"Lúc còn nhỏ ta còn tưởng rằng lão già này đoan chính, không ngờ ông ta cũng không thành thật”. Khánh Mộ Lam phàn nàn nói: "Đã đến lúc này rồi, vẫn còn đùa bỡn nói mò”.

"Ông ta đùa bỡn thì đùa bỡn, ta cũng đâu có chọc tức ông ta, chửi ta làm gì chứ?"

Kim Phi giả vờ tức giận, đi về phía Đại Lưu nói: "Đi bắt lão già đó về đây, ta muốn hỏi ông ta làm thế nào nhìn ra được sắc đen trên đầu ta!"

Nói xong y ngẩng đầu lên nhìn đỉnh đầu mình: "Các ngươi nhìn thấy sắc đen trên đầu ta không?"

"Sắc đen thì không thấy, sắc xanh…"

Khánh Mộ Lam từng nghe Kim Phi kể câu chuyện bị cắm sừng, đang chuẩn bị trêu chọc y, thì lại nhìn thấy Kim Phi cầm tách trà lên.

Cô ấy bị dọa sợ đến mức vội vàng đổi lời nói: "Sắc xanh đương nhiên là cũng không có rồi, chỉ có sắc hồng, chứng tỏ tiên sinh ngày rất có vận đào hoa, sau khi về nhất định sẽ làm tân lang mỗi đêm, ba năm hai đứa, được chưa!"

"Đại cô nương, nói chuyện cũng không biết xấu hổ nhỉ!"

Lúc này Kim Phi mới đặt tách trà xuống.

Y cảm thấy trong lều hơi yên tĩnh nên nghi hoặc quay đầu lại.

Lúc này y mới phát hiện ra, vẻ mặt của Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đều rất nghiêm túc.
Chương 494: Đến lượt chúng ta ra trận rồi

“Biểu cảm này của các người là sao?”

Trong lòng Kim Phi hơi lo lắng: “Không lẽ hai người tin mấy lời hoang đường mà ông ta nói sao?”

“Tiên sinh, thuật xem tướng của nhà họ Vu là gia truyền, vô cùng linh nghiệm, hơn nữa nghe nói rất ít khi nói sai. Ông ta nói tiên sinh có điềm xấu thì tiên sinh vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Cửu công chúa nói tiếp: “Dĩ nhiên, cũng có thể Vũ Triết biết mình chắc chắn phải chết, nên cố ý hù dọa tiên sinh.”

Nghe Cửu công chúa nói như vậy, Kim Phi càng cảm thấy bất an hơn.

Y quay đầu định giục Đại Lưu, thì phát hiện Đại Lưu đã vén rèm lều lên.

“Trần Cát, ngươi nhất định không được chết tử tế!”

Chỉ thấy Vu Triết hét to một tiếng, đột nhiên tăng tốc chạy như điên, đâm đầu vào tảng đá.

Đại Lưu lập tức chạy tới, đặt tay lên cổ Vu Triết, quay đầu nói: “Tiên sinh, ông ta chết rồi!”

“Chết rồi?”

Trong lòng Kim Phi đột nhiên có chút sợ hãi.

Nhưng người cũng đã chết, y cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể tự mình bình tĩnh lại, nghe theo kế hoạch tấn công của Trương Lương.



Ở doanh trại Thổ Phiên, Đan Châu vẫn đang lau chùi chiến đao của mình.

Từng chút từng chút một, lau chùi vô cùng cẩn thận.

Dù chiến đao đã vô cùng sạch, gã cũng không dừng lại.

Cho đến khi cận vệ vén rèm cửa đi vào.

“Tướng quân, Vu tiên sinh chết rồi!”

Động tác lau đao của Đan Châu cuối cùng cũng dừng lại, đầu ngón tay của gã bị lưỡi dao sắc bén cắt một đường nhỏ.

“Ta biết rồi, thông báo cho các anh em tập hợp!”

Chờ cận vệ rời đi, Đan Châu mới lộ vẻ bi thương.

“Lão già này, ta đã nói Trần Văn Nhi chắc chắn không thể đồng ý, ngài lại tự đi chuốc nhục làm gì?”

Có thể nói nếu không có Vu Triết phụ tá thì cũng không có Đan Châu của ngày hôm nay.

Hai người đã làm việc cùng nhau mười mấy năm, thân thiết như cha con.

Tối qua Vu Triết và gã đã thương lượng kế hoạch này, nhưng Đan Châu không đồng ý, hai người vì việc này mà cãi nhau một trận.

Vu Triết một mực ngồi ở lều lớn đến khi trời sáng, Đan Châu còn tưởng rằng ông ta đã thay đổi ý định, kết quả là Vu Triết vẫn đi.

“Lão huynh đệ, đây là lần cuối cùng chúng ta sóng vai chiến đấu!”

Đan Châu lại cầm vải mềm lên, lau vết máu dính trên lưỡi dao, rồi xách chiến đao đứng dậy đi ra khỏi lều.

Trong doanh trại Thổ Phiên, những binh sĩ đã trốn thoát đều đang chờ ở đây, cộng lại có khoảng hơn bốn nghìn người.

Đội hình vẫn chỉnh tề như cũ, nhưng những chiến binh kiêu hùng thiện chiến lúc này lại lộ vẻ lo âu.

Đừng nói là những người cựu binh có kinh nghiệm, cho dù là người bình thường, cũng có thể cảm nhận được áp lực trong doanh trại.

“Các anh em, ta biết các người rất sợ, sợ thứ vũ khí kỳ lạ của Đại Khang, nói thật, ta cũng sợ, nhưng sợ thì có ích gì? Chúng ta sợ, bọn người Đại Khang sẽ không giết chúng ta sao?”

Đan Châu đứng trên đài cao, gân giọng gào thét nói: “Vừa rồi, Vu tiên sinh đến dốc Đại Mãng đàm phán, muốn dùng ngựa chiến và bò dê trao đổi, để chúng ta có thể rời đi, nhưng công chúa của Đại Khang đã giết ông ấy!”

Bọn người Đại Khang đã quyết tâm muốn giết chúng ta, chúng ta chỉ có thể liều mạng với chúng!”

Khi hai nước giao chiến không được giết sứ giả của nhau đó là điều tất cả các nước đều phải tuân thủ.

Đại Khang có thể không đồng ý điều kiện của Vũ Triết, nhưng cũng không thể giết Vu Triết.

Ở trên cao nguyên, làm như vậy là sỉ nhục đối thủ.

Nghe Đan Châu nói như vậy, không ít binh sĩ đều lộ vẻ giận dữ, nắm chắc cán đao trong tay.

Đây là lễ vật cuối cùng Vu Triết dành cho Đan Châu.

“Người Thổ Phiên chỉ có thể anh dũng chết trận, không thể hèn nhát đầu hàng!”

Đan Châu tiếp tục hét lớn: “Nói thật cho các người biết, ta có rất nhiều thám tử ở Đại Khang, các người là những chiến binh anh dũng thiện chiến, hay là những kẻ hèn nhát tham sống sợ chết, Gada Đại vương đều biết hết.

Mọi người đều biết, Đại Vương sẽ chăm sóc cho con của những dũng sĩ! Cũng sẽ không tha cho con của những kẻ hèn nhát!

Chúng ta đã xác định không thể trở về, ta hy vọng mọi người sẽ suy nghĩ cho con của mình!”

Nghe những lời này, sắc mặt của các binh sĩ đều thay đổi.

Bảo vệ con là bản năng của tất cả mọi người, bọn họ có thể không quan tâm đến sống chết của mình, nhưng không thể không quan tâm đến con cái.

“Giết một người là hoà, giết hai người là lời!”

Đan Châu thấy vậy, giơ tay hét lớn: “Liều mạng với chúng!”

Nhóm người kích động lập tức phụ họa: “Liều mạng với chúng!”

"Liều mạng với chúng!"

Tinh thần của những người lính khác cũng dần được khơi dậy.

Mặc dù tinh thần không thể bằng lúc trước, nhưng vẫn đủ sức đánh một trận.

Đông đông đông!

Trương Lương tập hợp quân đội, dàn trận chậm rãi ép tới gần doanh trại Thổ Phiên.

Tiếng bước chân nặng nề giống như trống trận, nện từng đòn vào lòng binh sĩ Thổ Phiên.

Trâu kéo theo xe bắn đá, đi bên cạnh đội hình.

Đan Châu đứng ở trên cao, căn cứ theo đội hình của Đại Khang để bố trí phòng ngự.

Hai bên là kẻ thù sinh tử, không tuyên chiến, cũng không nói bất kỳ lời thừa thãi nào, xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng đều đã vào vị trí, Trương Lương trực tiếp ra lệnh tấn công.

Những gì diễn ra trên dốc Đại Mãng ngày hôm qua lại một lần nữa xảy ra.

Chỉ là lần này vị trí công thủ của hai bên đã thay đổi.

Kim Phi không xuất chiến, y cùng Cửu công chúa đứng ở dốc Đại Mãng, nhìn ra chiến trường phía xa xa.

Nhìn một lát, chân mày của hai người đều nhíu lại.

Quân Uy Thắng thương vong nặng nề, tiểu đoàn Thiết Hổ trấn giữ núi Miêu Nhĩ, cho nên lần này tham chiến chủ yếu là quân Khánh Nguyên, quân Trường Tín, cùng với hai đội khác dưới quyền Khánh Hâm Nghiêu.

Cộng lại tổng cộng có hơn mười ngàn người.

Đan Châu nhiều lắm cũng chỉ có bốn ngàn người, không bằng một nửa quân Đại Khang.

Cộng thêm việc hôm qua mới nếm mùi thất bại, tinh thần đang xuống thấp, Kim Phi và Cửu công chúa đều cho rằng rằng cuộc chiến này sẽ nhanh chóng kết thúc.

Kim Phi thậm chí đã lên kế hoạch khi nào trở về làng Tây Hà.

Nhưng khi đánh thật, Kim Phi mới phát hiện, y sai rồi.

Tinh thần của binh sĩ Thổ Phiên không hề tệ như y nghĩ, quân Khánh Nguyên cũng không dũng mãnh như mong đợi.

Trận chiến đã kéo dài nửa giờ, binh sĩ Đại Khang vẫn không công phá được bất kỳ một phòng tuyến nào của Thổ Phiên.

Điều khiến cho Kim Phi khó tin nhất là trong khi phe mình đang chiếm ưu thế, lại xuất hiện kẻ đào ngũ.

Hơn nữa không phải một người mà là một tiểu đội khoảng ba mươi người, thấy kẻ thù hung tàn đã rời bỏ đội hình để chạy trốn.

May mà lần này Đại Khang là phe tấn công, nếu như là phe phòng thủ, kẻ địch hoàn toàn có thể thừa dịp này phá vỡ phòng tuyến!

“Bọn họ bị ngu sao?”

Kim Phi không thể tưởng tượng nổi, liếc nhìn tiểu đội kia.

Biết rõ Cửu công chúa ở phía sau nhìn chằm chằm, còn dám bỏ trốn không phải là muốn chết sao?

Nếu thực sự đánh không lại thì có thể phòng ngự mà.

Sắc mặt Cửu công chúa lạnh lùng đến sắp đóng băng.

Trong các tướng lĩnh của Đại Khang Khánh Hâm Nghêu cũng là một người nghiêm khắc mà còn để xảy ra chuyện này.

Còn những vị tướng mặc áo lụa ra trận kia không cần nói cũng biết.

Không nói đến Khánh Hâm Nghiêu, Khánh Mộ Lam cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Cô ấy lao xuống sườn núi, dẫn theo chiến đội đi chém đầu tiểu đội kia.

Có lẽ vì muốn thay anh trai kiểm điểm, sau khi xử lý xong kẻ đào ngũ, Khánh Mộ Lam không trở về doanh mà dẫn đội lấp vào chỗ trống do đám đào ngũ để lại.

Binh sĩ Đại Khang bị thủ đoạn tàn nhẫn của Khánh Mộ Lam doạ sợ, thấy cô ấy dẫn người đến rất nhiều binh sĩ đang nhụt chí lập tức lấy lại tinh thần.

Đáng tiếc bọn họ vẫn như cũ không cách nào đột phá phòng thủ của Đan Châu.

Trương Lương đứng trên cao, nhìn chằm chằm chiến trường suy tính hồi lâu, cuối cùng thất vọng thở dài, bắn một mũi tên lệnh.

Trong doanh trại trên dốc Đại Mãng, Đại Tráng ngẩng đầu nhìn phía xa, siết chặt nắm đấm.

“Các anh em, cuối cùng cũng đến lượt chúng ta! Đi, đi bắt sống Đan Châu”.
Chương 495: Giết tướng địch

Đoàn của nhân viên hộ tống đã quá nhiều thương vong, Trương Lương vốn không định cho chiến chiến đội áo giáp đen tham chiến.

Nhưng quân Khánh Nguyên quá kém, nếu tiếp tục đánh, Trương Lương hơi lo sẽ xuất hiện tình trạng chạy loạn.

Mặc dù khả năng này rất nhỏ, nhưng một khi xảy ra, hậu quả rất nghiêm trọng.

Những binh lính chạy loạn như mất hết lý trí, đừng nói đến việc tuân lệnh, bọn họ sẽ giống như mấy con ruồi không đầu chạy tán loạn khắp nơi.

Đừng mong bọn họ sẽ phòng thủ dốc Đại Mãng.

Nếu Đan Châu lợi dụng tình thế để phát động phản kích lên dốc Đại Mãng, tất cả những hy sinh trước đó sẽ vô ích, cả Kim Phi lẫn Cửu công chúa đều không có thời gian rút lui.

Trên thực tế, trận chiến ngày hôm qua rất nguy hiểm.

Những nhân viên hộ tống gần như đã xài hết lựu đạn cầm tay, nếu Đan Châu trì hoãn lệnh rút lui chỉ vài phút, dốc Đại Mãng có thể đã bị chọc thủng tuyến phòng thủ.

Trương Lương không có nghĩa vụ giúp Khánh Hâm Nghiêu huấn luyện quân đội, lúc phát hiện tình huống này có thể xảy ra, suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định điều chiến chiến đội áo giáp đen qua và kết thúc trận chiến càng sớm càng tốt.

Anh ta thật sự không dám mạo hiểm sự an toàn của Kim Phi và Cửu công chúa.

Cùng lúc chiến chiến đội áo giáp đen rời đi, Kim Phi cũng yêu cầu Đại Lưu sắp xếp xe ngựa chờ sẵn, đợi nghe mệnh lệnh bất cứ lúc nào.

Y cũng có những lo lắng giống như Trương Lương.

Ngày hôm qua nguy hiểm như vậy mà y vẫn bình yên vô sự, ngẫm lại hôm nay thì đúng là thật quá bất công.

Đại Tráng và Hầu Tử dẫn chiến chiến đội áo giáp đen ra tiền tuyến. Họ không cố ý chọn chiến trường yếu nhất mà lập tức tìm kiếm ấn soái của Đan Châu.

Xác nhận vị trí của ấn soái xong, bọn họ lập tức lao thẳng đến vị trí gần Đan Châu nhất.

Các công sự phòng thủ trong doanh trại Thổ Phiên chủ yếu bao gồm chiến hào và tường đất. Tuy nhiên, những chiến hào này sâu hơn, tường đất cao hơn và đập cũng vững chắc hơn so với bên dốc Đại Mãng.

Nguyên nhân chính khiến quân Đại Khang chưa chiếm được doanh trại Thổ Phiên cũng là do chiến hào và tường đất.

Trong số những binh lính Thổ Phiên tham gia phòng thủ, nhiều người đã trốn thoát khỏi cuộc phục kích của chiến chiến đội áo giáp đen.

Nhìn thấy chiến chiến đội áo giáp đen, bọn họ đều theo bản năng trở nên sợ hãi.

Sợ rằng chiến chiến đội áo giáp đen sẽ lại ném lựu đạn cầm tay vào họ lần nữa.

Kết quả là, sợ cái gì thì cái đó đến, chiến chiến đội áo giáp đen đã đến bên ngoài chiến hào, không có ý định tấn công mạnh, nhưng trước tiên ném hai quả lựu đạn vào.

Hai tiếng nổ lớn vang lên, hơn một nửa số binh lính Thổ Phiên phía sau tường đất đã thiệt mạng và bị thương.

Nửa còn lại cũng run rẩy chóng mặt váng đầu hoa mắt.

Lợi dụng lúc này, những nhân viên hộ tống lấy những tấm ván đã chuẩn bị sẵn và dựng lên bức tường đất.

Khi những người lính Thổ Phiên tỉnh lại, nhóm hộ tống đầu tiên đã nhảy qua bức tường đất.

Đan Châu lập tức tổ chức một lượng lớn nhân lực, muốn đuổi chiến chiến đội áo giáp đen ra khỏi trận địa.

Tuy nhiên, hàng chục nhân viên hộ tống áo giáp đen đã tạo thành một bức tường người, binh lính Thổ Phiên hoàn toàn không thể địch nổi. Thay vào đó bị đẩy lùi và chịu thương vong nặng nề.

Không đợi nhóm tiếp viện thứ hai đến, nhân viên hộ tống tốp đầu đều đã vượt qua chiến hào, nhanh chóng tạo thành đội hình chiến đấu hình tam giác, tiến thẳng đến ấn soái của Đan Châu.

"Bọn chúng muốn đoạn ấn soái ư?"

Đan Châu bị chọc giận đến mức bật cười: "Chiến đội áo giáp đen thật sự cho rằng chúng bất khả chiến bại à?"

Doanh trại của địch muốn đoạt ấn soái giữa trận chiến là một điều hiếm khi xảy ra, chỉ xảy ra khi hai đội quân đang giao chiến và kết quả thắng thua vẫn chưa được quyết định. Nó liên quan đến một cá nhân hoặc nhóm cụ thể đột phá phòng tuyến của kẻ thù và tiêu diệt thành công chỉ huy đối phương.

Nhưng chuyện này cũng chỉ xảy ra trong truyền thuyết.

Đan Châu xông pha trận mạc gần cả cuộc đời, chưa bao giờ gặp phải chuyện này.

Thế mà trong trận chiến cuối đời, gã lại gặp phải chuyện này.

Đáng buồn thay, ấn soái của gã chính là mục tiêu mà địch muốn đoạt lấy.

Điều này làm cho Đan Châu vô cùng tức giận, cảm thấy mình bị chiến đội áo giáp đen làm nhục.

Ngay lập tức huy động nhân lực từ nhiều vị trí khác nhau và bao vây chiến đội áo giáp đen.

Vì đã được định sẵn sẽ chết ở Đại Khang, Đan Châu quyết định dù có dùng tường người cũng sẽ dùng một đống người để chôn sống chiến đội áo giáp đen.

Tuy nhiên, hôm qua chiến đội áo giáp đen vẫn chưa sử dụng hết lựu đạn, chiến thuật dùng tường người đối với bọn họ cũng không uy hiếp lắm.

Bất cứ khi nào có đám đông tụ tập xung quanh họ, các binh lính nữ sẽ ném lựu đạn, hạ gục một số lượng lớn kẻ thù.

Khi số lượng kẻ địch giảm dần, họ không thể ngăn cản bước tiến của chiến đội áo giáp đen.

Đan Châu chỉ có thể tiếp tục tăng thêm nhân lực, với hy vọng làm cạn kiệt nguồn cung cấp lựu đạn cầm tay của chiến đội áo giáp đen.

Chiến đội áo giáp đen tiến về phía trước như trâu nước trong bùn, chậm rãi nhưng kiên định, không bao giờ dừng bước.

Tháp quan sát của Đan Châu cách chiến hào khoảng một trăm trượng, lúc này chiến đội áo giáp đen đã đi qua khoảng hai mươi trượng.

Hai mươi trượng phía sau họ gần như bị bao phủ hoàn toàn bởi xác chết.

Nhưng dưới áp lực mạnh mẽ của Đan Châu, ngày càng có nhiều binh lính kéo đến.

Số lượng binh lính là có hạn, khi Đan Châu chuyển quân để chặn chiến đội áo giáp đen, lực lượng phòng thủ ở chiến hào đã suy yếu.

Trương Lương lập tức ra lệnh cho các đội ngũ khác tăng nhanh tốc độ tấn công.

Mặc dù Đan Châu tức giận, nhưng dù sao cũng không mất đi lý trí.

Đưa thêm quân từ tiền tuyến sẽ có nguy cơ khiến mặt trận sụp đổ.

Nếu mặt trận sụp đổ, đại lượng binh lính Đại Khang sẽ lập tức tràn vào doanh trại, hỗ trợ chiến đội áo giáp đen.

Đến lúc đó sẽ càng rắc rối hơn.

Đan Châu phải ngừng rút quân từ tiền tuyến.

Áp lực của chiến đội áo giáp đen nhất thời giảm bớt rất nhiều.

Nhiều binh lính Thổ Phiên không còn nhìn thấy hy vọng chiến thắng và dần trở nên bị động trong trận chiến.

Đại Tráng ngay lập tức nắm lấy cơ hội và tàn sát điên cuồng

Xung quanh chiến đội áo giáp đen càng ngày càng ít kẻ địch, tốc độ của chiến đội áo giáp đen càng ngày càng nhanh.

Đan Châu buồn bực phát hiện, chưa nói đến việc dùng người chôn chết chiến đội áo giáp đen, bây giờ thậm chí còn không thể điều thêm quân, chỉ có thể nhìn chiến đội áo giáp đen càng ngày càng tiến gần tháp canh gác.

Với quân được rút ra từ nhiều vị trí khác nhau, các tuyến phòng thủ có nguy cơ sụp đổ.

Đan Châu hiểu rằng tình hình hiện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của gã và mọi nỗ lực tiếp theo cũng sẽ vô ích. Gã quyết định ra lệnh cho các đơn vị tham gia chiến đấu độc lập rồi đích thân dẫn đội cận vệ nhảy xuống từ tháp quan sát.

"Chiến đội áo giáp đen, nếu các ngươi đã muốn đoạt ấn soái, vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi!"

Đan Châu hơi cúi xuống, đặt thanh chiến đao của mình theo chiều ngang trước mặt. "Nào, mau để ta xem chiến đội áo giáp đen đáng gờm đến mức nào!"

Mười tên cận vệ cũng lần lượt rút đao, bảo vệ Đan Châu ở hai bên.

Tất cả họ đã sẵn sàng cho trận chiến, nhưng lại nhìn thấy một quả lựu đạn bay ra từ phía chiến đội áo giáp đen.

"Không phải các ngươi nên chiến đấu một cách danh dự sao?"

Đồng tử của Đan Châu co rút, vô thức xoay người bỏ chạy.

Nhưng dù có chạy nhanh đến mấy thì làm sao có thể thoát khỏi một vụ nổ?

Với hai tiếng nổ lớn, Đan Châu cảm thấy mình như bị ném lên không trung.

Gã cảm thấy đau rát ở lưng, bụng cũng có cảm giác đảo lộn, hiển nhiên lục phủ ngũ tạng đã bị thương.

Cận vệ của gã không chết thì cũng bị thương, không có lấy một người có thể đứng dậy.

"Hình như vừa rồi hắn nói chúng ta chiến đấu không danh dự nhỉ?"

Đại Tráng quay đầu nhìn Hầu Tử.

"Không, hắn nói chúng ta làm rất tốt!"

Hầu Tử bước lên phía trước hai bước, đâm một đao vào cổ Đan Châu, bĩu môi nói: "Gã này là tướng quân mà cho rằng đánh giặc giống như đấu tay đôi trong võ giới à? Gì mà danh dự chứ!"

"Được rồi, đừng gây chuyện nữa, đi hạ cờ thôi!"

Đại Tráng dặn dò.

Hầu Tử gật đầu, dẫn theo một ít nhân viên hộ tống leo lên tháp quan sát, giết chết người cầm cờ, cắt đứt lá cờ lớn của Đan Châu.

Những người lính Thổ Phiên nhìn thấy lá cờ của mình bị cắt, bọn họ lập tức mất tinh thần.

Họ hoặc chiến đấu nửa vời rồi bị giết hoặc trực tiếp đầu hàng.

Lúc này, cuộc chiến giữa Thổ Phiên và Đại Khang đã hoàn toàn kết thúc!



Mấy ngày kế tiếp, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu bận rộn sắp xếp các vấn đề sau trận chiến.

Kim Phi cũng có được con ngựa chiến như y mong muốn.

Cửu công chúa chỉ mua dưới tám ngàn con ngựa chiến từ dân thường và theo thỏa thuận của họ, cô ấy chỉ phải phân cho Kim Phi tám trăm con ngựa.

Thế nhưng, Cửu công chúa rất hào phóng, làm tròn thẳng chia Kim Phi một ngàn con ngựa.

Khiến Kim Phi rất vui vẻ.

Tuy nhiên, niềm hạnh phúc của y thật ngắn ngủi, chỉ kéo dài hai ngày, rắc rối sớm ập đến gõ cửa nhà họ.

Một ngày nọ, khi Kim Phi đang thảo luận chuyện với Cửu công chúa trong doanh trại thì Đại Lưu chạy tới.

"Tiên sinh, không ổn rồi, chúng ta có một vấn đề! Một vị tướng tên là Tiết Hành Lư đã đến, nói quân đội của họ có nhiệm vụ khẩn cấp và cần trưng dụng ngựa chiến của chúng ta!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom