-
Chương 496-500
Chương 496: Ăn cướp trắng trợn
Trước khi lấy được ngựa chiến, Kim Phi đã biết chắc rằng sẽ có người đến tranh cướp.
Nhưng không ngờ là đối phương lại nhanh đến như vậy.
Chiến tranh mới kết thúc chưa được mấy ngày, hôm qua Cửu công chúa còn mới giao ngựa chiến lại cho y, thế mà hôm nay đã có người tìm đến cửa rồi.
“Tiết Hành Lư sao? Chưa từng nghe qua.” Kim Phi ngẫm nghĩ một lát rồi nhìn Cửu công chúa: “Ai vậy?”
Cả thành Tây Xuyên, những ai có máu mặt đều biết Kim Phi vừa giúp Cửu công chúa đánh thắng trận.
Nếu đối phương đã có tự tin đi đến cửa, tất nhiên cũng không thể là tướng lĩnh bình thường được.
Cũng không thể nào mà không biết mối quan hệ giữa y và Cửu công chúa. Nói không chừng còn biết bây giờ y và Cửu công chúa đang ở bên cạnh nhau.
Nhưng như vậy rồi mà vẫn tìm tới cửa, rõ ràng rất có tự tin.
Có lẽ đây cũng là một cách để thị uy.
Nghĩa là, cho dù có Cửu công chúa ở đây, hắn cũng không sợ.
“Tiết Hành Lư là con trai thứ của Tiết quốc công, cô cô là Tiết phi, muội muội là chính phi của thái tử ca ca. Tước vị của Tiết quốc công phải truyền cho con trai trưởng. Hắn ta bèn đầu quân dưới trướng của thái tử ca ca, được thái tử ca ca vô cùng tin tưởng. Trong tay còn có một đội quân hạng ba, gọi là quân Hùng Vũ, có khoảng một hai nghìn người.”
Cửu công chúa nhìn trái phải, nhỏ giọng nói: “Thái tử ca ca phái hắn ta dẫn theo quân Hùng Vũ tới Tây Xuyên chính là để áp chế Hâm Nghiêu ca ca.”
“À, chẳng trách rõ ràng hắn ta biết người ở đây mà vẫn dám tới vơ vét của ta. Thì ra là Quốc cữu tương lai đây mà!” Kim Phi hiểu ra.
Y đoán được đối phương không chỉ là một kẻ quyền quý bình thường, nhưng lại không đoán ra được thân phận của hắn ta lại lớn đến vậy.
Sau lưng không chỉ có một vị Quốc công, mà còn có cả Hoàng thái tử.
Kim Phi suy nghĩ một lát, nhìn Đại Lưu: “Hắn có nói cần trưng dụng bao nhiêu không?”
“Hắn nói cần trưng dụng tất cả. Hơn nữa còn nói rằng đại quân đang thiếu lương thực và quần áo, muốn trưng dụng luôn cả kho lương và kho quần áo của chúng ta nữa.” Đại Lưu đáp.
“Lòng tham của Tiết công tử cũng thật không nhỏ!”
Kim Phi bị chọc giận, suýt nữa thì bật cười rồi.
Cái gọi là trưng dụng đó, rõ ràng là công khai ăn cướp.
Mà cướp toàn bộ ngựa chiến đi thì không nói, còn muốn cướp cả kho lương và kho quần áo nữa.
“Điện hạ, trước khi Đan Châu đánh tới, vị Tiết công tử này đã đi đâu. Sao ta lại chưa từng nghe nói về hắn ta?” Kim Phi hỏi.
“Nghe nói trước khi vây thành, hắn ta dẫn quân Hùng Vũ tìm cớ chạy tới Giản Châu rồi.”
Cửu công chúa tỏ vẻ khinh thường: “Có lẽ là biết chúng ta đánh thắng rồi, quay lại xem có thứ gì tốt có thể nhặt được không đây mà.”
“Đây không phải là để mắt tới ta rồi hay sao?” Kim Phi cười khẩy.
“Tiên sinh, sau lưng Tiết Hành Lư là Thái tử ca ca và Tiết quốc công, rất khó đối phó. Ta xuất một trăm con ngựa chiến, tiên sinh chỉ cần đuổi hắn đi là được.”
Cửu công chúa nhận ra giọng điệu của Kim Phi không đúng lắm. Lo sợ rằng y sẽ làm loạn lên với Tiết Hành Lư, chuẩn bị dàn xếp ổn thỏa.
“Đuổi bà mẹ nhà hắn.”
Kim Phi cười khẩy: “Hôm nay cho vị Tiết công tử này một trăm con, ngày mai sẽ còn có Chu công tử, Trương công tử tới tìm ta. Chút ngựa chiến này chia cũng không đủ để bọn chúng nhét kẽ răng!”
Đám người quyền quý này đều là nhìn đĩa mà gắp. Y và Cửu công chúa đều có ngựa chiến, nhưng y lại dễ bắt nạt hơn Cửu công chúa.
Trước tiên cướp sạch sẽ ngựa chiến trong tay y đã rồi mới có người tìm cách lấy đi của Cửu công chúa.
Lần đến đầu tiên này tuyệt đối không được phép nhân nhượng, cho dù là Cửu công chúa có đồng ý xuất mã thì cũng không được.
Đám người này là một lũ linh cẩu, chỉ cần có cơ hội, bọn chúng sẽ gào lên, xông tới.
Hôm nay có thể đến cướp được ngựa chiến của y thì ngày mai cũng có thể cướp đi được xà phòng thơm, Hắc Đao, guồng quay tơ của y đi!
Nói không chừng ngay cả làng Tây Hà cũng sẽ bị chia cắt.
“Bọn họ đâu?” Kim Phi hỏi.
“Ta vừa nhận được tin, là tới thông báo ngay cho tiên sinh.” Đại Lưu đáp: “Có lẽ bây giờ vẫn đang ở ngoài núi đợi.”
Dứt lời, một cận vệ chạy như bay vào: “Tiên sinh, Tiết Hoành Lư xông vào chuồng ngựa rồi. Còn đánh chết mấy người dân trông coi ngựa nữa!”
“Cái gì?”
Kim Phi sửng sốt.
Sau khi Cửu công chúa chia ngựa chiến cho y, Kim Phi bèn cho người dẫn ngựa tới dốc Đại Mãng, nuôi tại khu đất trống ở doanh trại phía Bắc.
Vì không có đủ người, nên đã chiêu mộ vài người từ những người dân bị bắt làm tù binh lúc đó, tạm thời giúp y chăm sóc cho ngựa chiến.
Những người dân này đều là những người đáng thương. Rất nhiều ngôi nhà của họ đã bị kỵ binh của Đan Châu thiêu rụi rồi.
Kim Phi cho bọn họ một công việc, cũng xem như là tạm thời cho bọn họ một chỗ để nương thân.
Ai mà ngờ những người dân này không chết ở trong tay kỵ binh, không chết ở trại tù binh, không chết trong cuộc chiến đấu chiếm lấy trại ngựa của Đan Châu, mà lại bị một tên công tử bột đánh chết ở dốc Đại Mãng.
Kim Phi cảm thấy phẫn nộ trào dâng trong lòng, lạnh lùng hỏi: “Bọn chúng tới bao nhiêu người?”
“Hình như có một nghìn người.” Cận vệ đáp.
“Biết ta có một nghìn ngựa chiến, bèn dẫn hơn một nghìn người tới. Chuẩn bị thật chu đáo!”
Kim Khi cười khẩy, quát lớn: “Đại Lưu, phóng tên, tập kết!”
“Vâng!” Đại Lưu lao ra khỏi lều, giơ tay bắn liên tiếp ba mũi tên lệnh lên trời.
Cách đó vài trăm mét, Hầu Tử đang ở võ đài tỉ thí với Trần Phượng Chí. Nghe thấy mũi tên lệnh, lập tức vứt đao gỗ đi, nhanh chóng lao về phía lều.
Hai phút sau, khi Hầu Tử lại xuất hiện, đã mặc áo giáp đen lên người, võ trang đầy đủ!
Không chỉ có Hầu Tử, những nhân viên hộ tống đang hoạt động ở võ đài cũng như vậy.
Chỉ trong chốc lát, vài trăm nhân viên hộ tống còn có thể chiến đấu được đều đã tập kết lại. Dưới sự chỉ huy của Trương Lương, tất cả đi thẳng tới lều của Kim Phi.
“Tiên sinh, ngài đừng kích động!”
Cửu công chúa thấy dáng vẻ muốn ăn thịt người của Kim Phi, bèn vội vàng khuyên giải: “Tiết Hành Lư không phải là Chu Văn Viên. Hắn ta là con trai ruột thứ hai của Tiết quốc công, cũng là tâm phúc của Thái tử. Tiên sinh tốt nhất đừng nên xảy ra xung đột với hắn!”
“Điện hạ đừng lo lắng, ta chỉ là đi xem thử thôi.”
Kim Phi cười với Cửu công chúa, khập khễnh đi ra khỏi lều.
Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi dưỡng sức, y đã không cần phải nhảy lò cò bằng một chân để đi lại nữa rồi.
Ra khỏi lều, đúng lúc thấy Trương Lương đang dẫn đội nhân viên hộ tống tới.
“Có người muốn trưng dụng ngựa chiến của chúng ta, còn đánh chết người dân nuôi ngựa. Mọi người nói xem phải làm thế nào?”
Kim Phi nhìn nhân viên hộ tống hỏi.
“Đánh hắn!”
Các nhân viên hộ tống đồng thời gào lên giận dữ.
“Đi!”
Kim Phi dẫn đầu đi đến trại nuôi ngựa tạm thời.
Cửu công chúa vội vàng dẫn Thấm Nhi đi theo, và để Châu Nhi đi gọi Khánh Hâm Nghiêu và Mạnh Thiên Hải đến.
Trên đường, Cửu công chúa còn muốn khuyên Kim Phi lần nữa, nhưng Kim Phi lại không hề tiếp lời. Cuối cùng, đành dứt khoát trốn giữa dòng nhân viên hộ tống.
Dốc Đại Mãng ở phía Bắc, có một khu đất trống.
Một nghìn ngựa chiến của Kim Phi được thả ở đấy, định qua vài ngày khi sự việc ở Tây Xuyên kết thúc, sẽ mang ngựa chiến về Kim Xuyên.
Khi Kim Phi bọn họ đuổi tới chuồng ngựa. Từ rất xa đã nhìn thấy một đám đông binh lính đang bao vây chuồng ngựa.
Những tên binh lính này đều mang vẻ cợt nhả. Vừa nhìn là biết một đám binh lính chẳng ra gì.
Bên ngoài chuồng ngựa có một dãy lều, đó là của người dân giúp Kim Phi chăm sóc ngựa chiến nên tạm thời sống ở đây.
Một tên công tử vẻ mặt tràn đầy sự kiêu căng, mặc quần áo lộng lẫy, vẻ mặt ghét bỏ bịt mũi.
Ở đằng sau hắn ta, mấy chục người dân chăm sóc ngựa chiến đang xếp thành hàng quỳ trên mặt đất.
Trên mặt nhiều người đều còn có vết xanh, vết đỏ.
Quỳ ở phía trước chính là Chu Du Đạt, trên mặt hắn cũng có một vết tát rất to.
Cho dù người thân đã bị kỵ binh cướp sạch rồi, nhưng nhà của nhà họ Chu vẫn còn, ruộng mà tổ tiên để lại vẫn còn.
Với gia thế và bản lĩnh của Chu Du Đạt, tất nhiên không thể nào đến để giúp Kim Phi cho ngựa ăn được.
“Tại sao hắn lại ở đây?”
Kim Phi sửng sốt, có phần bất ngờ.
Chương 497: Lửa giận lấn át
Cửu công chúa và Kim Phi có thể thuận lợi đổi được ngựa chiến từ tay của người dân, Chu Du Đạt là người có công lớn nhất.
Vì Hàn Phong đã đồng ý đổi năm lượng bạc lấy một con ngựa, kết quả khi đến mương Lão Quát, người của thương hội lại nói muốn dùng lương thực và vải vóc để đổi.
Kim Phi rất nổi tiếng ở Kim Xuyên và kinh thành. Nhưng ở Tây Xuyên lại có rất ít người biết đến.
Suy nghĩ đầu tiên của mọi người là Hàn Phong đã lừa bọn họ.
May mà có Chu Du Đạt đứng ra đảm bảo.
Người dân không tin thương hội Kim Xuyên, thậm chí còn không tin Cửu công chúa. Nhưng bọn họ gần như đều biết đến danh tiếng tốt của nhà họ Chu.
Chu Du Đạt lấy nhà cũ và ruộng đất của mình ra để bảo đảm cho Kim Phi và Cửu công chúa, người dân mới đồng ý trao đổi.
Nghe nói Chu Du Đạt gần đây rất bận rộn. Sự xuất hiện của hắn ở đây, khiến cho Kim Phi có phần bất ngờ.
Đang định qua bên đó chào hỏi Chu Du Đạt, thì công tử ăn mặc lộng lẫy dẫn cận vệ chặn Kim Phi lại.
“Ngươi chính là Nam tước Thanh Thủy Kim Phi đúng không? Còn rất phô trương đấy!”
Công tử ăn mặc lộng lẫy liếc nhìn đội nhân viên hộ tống ở phía sau, trong mắt tràn đầy sự khinh thường: “Sao, tiêu cục Trấn Viễn các ngươi còn muốn ra tay với ta sao?”
Mặc dù tên này ăn chơi ngang ngược, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Lời đầu tiên chính là định nghĩa thân phận của Kim Phi là một tiêu cục.
Tiêu cục là tổ chức dân gian trong khi đó quân Hùng Vũ lại là quân đội chính thức. Theo luật lệ của Đại Khang, nếu bên phía quân đội cần, thì có quyền trưng dụng vật tư của người dân.
Bao gồm cả tiêu cục.
Bằng cách này, hắn ta đã tìm ra được một lý do chính đáng cho sự ăn cướp trắng trợn của mình.
Dựa vào danh nghĩa này, cho dù chiến đội áo giáp đen của Kim Phi có lợi hại đến đâu, cũng không dám ra tay với hắn ta. Nếu không sẽ bằng nghĩa với tạo phản.
Đây cũng chính là lý do khiến cho Tiết Hành Lư có tự tin dám tới dốc Đại Mãng kiếm chuyện.
Thấy Kim Phi không để ý tới mình, Tiết Hành Phi có phần tức giận nói: “Quân Hùng Vũ chúng ta có nhiệm vụ, cần ngựa chiến. Những ngựa chiến này được bọn ta trưng dụng cả rồi! Ngươi cho người đi chuẩn bị cỏ cho ngựa chiến, phải chuẩn bị ít nhất trong vòng một tháng!”
Dứt lời, Cửu công chúa ở phía sau lập tức phẫn nộ: “Tiết Hành Lư, ngươi đừng có mà quá đáng!”
Đã cướp trắng trợn ngựa chiến thì thôi đi, lại còn bắt Kim Phi đi chuẩn bị cỏ.
Làm như vậy thì chẳng khác nào đi ngủ với vợ của người khác, còn yêu cầu người ta chuẩn bị giường, đứng ở bên cạnh quạt.
Đây đã không còn là khiêu khích nữa rồi, rõ ràng là đang làm nhục Kim Phi.
“Ôi, công chúa điện hạ cũng ở đây à?”
Tiết Hành Lư giả bộ như lúc này mới nhìn thấy Cửu công chúa, tùy tiện chắp tay một cái, xem như chào hỏi.
Kim Phi đoán không sai, Tiết Hành Lư quả thực không coi Cửu công chúa ra gì.
Khi còn ở kinh thành, nhiều người đều lấy Cửu công chúa ra để so sánh với Hoàng Thái tử.
Cửu công chúa muốn năng lực có năng lực, muốn thủ đoạn có thủ đoạn. Hào quang của Hoàng Thái tử đều bị cô ấy che lấp hết rồi.
Rất nhiều đại thần còn lén nói rằng Thái tử đến cả đàn bà cũng không bằng. So với Cửu công chúa thì quá mức tầm thường.
Họa vô đơn chí là vậy, mấy năm trước Hoàng Thái tử còn dẫn mấy tên công tử đi thanh lâu làm loạn, bị người ta nhận ra.
Đường đường là Thái tử, vậy mà lại dạo chơi ở chốn thanh lâu, cảnh tượng lại còn vô cùng kinh khủng…
Việc này rất nhanh đã trở thành chủ đề nóng ở kinh thành, thể diện hoàng thất mất sạch.
Trần Cát vì thế mà nổi trận lôi đình, không chỉ cấm túc Thái tử ba tháng, mà còn đuổi hết mấy tên công tử đi cùng Thái tử tới thanh lâu ra khỏi kinh thành.
Thái tử bèn nhân cơ hội đó sắp xếp Tiết Hành Lư tới Tây Xuyên.
Tây Xuyên vốn là địa bàn của nhà họ Khánh, mà nhà họ Khánh lại qua lại thân thiết với Tam hoàng tử.
Không hề nói rằng Thái tử nhất định là người kế thừa hoàng vị.
Sau khi chuyện ở thanh lâu xảy ra, đã có không ít đại thần thượng tấu lên Hoàng Đế. Nói Thái tử vô đức, yêu cầu phế truất ngôi vị, lập lại Thái tử.
Tam hoàng tử chính là đối thủ lớn nhất của hắn.
Thái tử phái Tiết Hành Lư tới Tây Xuyên, thực ra cũng không có mục đích gì. Chỉ là để tới để giám sát Khánh Hâm Nghiêu, thuận tiện phá đám anh ta mà thôi.
Khánh Hâm Nghiêu là quan đứng đầu Tây Xuyên. Là cây trụ cột lớn nhất của nhà họ Khánh ngoài trừ Khánh quốc công.
Nếu có thể tìm cơ hội hạ gục được Khánh Hâm Nghiêu, thì đối với nhà họ Khánh mà nói chính là một cú đả kích vô cùng nặng nề.
Đáng tiếc Khánh Hâm Nghiêu chưa bao giờ cho hắn ta cơ hội.
Hắn ta giám sát Khánh Hâm Nghiêu. Khánh Hâm Nghiêu cũng cho người để mắt tới hắn ta.
Nhưng Tiết Hành Lư chỉ là một tên công tử ở nơi khác đến, nào có phải là đối thủ của đại quan biên cương như Khánh Hâm Nghiêu đâu chứ?
Hắn ta đã hai lần bị Khánh Hâm Nghiêu nắm được thóp, lập tức muốn chém hắn ta. Nhà họ Tiết đã tốn không biết bao nhiêu tiền mới bảo vệ được hắn ta.
Sau đó, Tiết Hành Lư đã rút ra được bài học , không còn dám gây chuyện với Khánh Hâm Nghiêu nữa. Chỉ lặng lẽ quan sát.
Cứ như vậy, Khánh Hâm Nghiêu cũng không thể làm gì được hắn ta.
Hai bên cứ đề phòng nhau như vậy mà sống.
Nếu ở kinh thành, Tiết Hành Lư chắc chắn không dám nói với Cửu công chúa như vậy.
Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều biết. Bắt đầu từ ngày hòa thân đó, Cửu công chúa sẽ không còn là Cửu công chúa của lúc trước nữa.
Hòa thân thành công, cô ấy sẽ xuất giá đến Thổ Phiên xa xôi.
Hòa thân thất bại, cô ấy cũng bị xem như là công chúa đã từng xuất giá một lần. Không thể tiếp tục ở lại hoàng cung được nữa.
Càng không thể tiếp tục giúp Trần Cát xử lí việc triều chính.
Cửu công chúa mà không thể xử lí được việc triều chính, thì chỉ là một công chúa bình thường.
Tiết Hành Lư là người của Thái tử, căn bản không cần phải sợ cô ấy.
Thấy Kim Phi vẫn không để ý đến mình. Tiết Hành Lư càng nổi giận, dứt khoát đẩy Kim Phi một cái: “Này, ta đang nói chuyện với ngươi đấy. Có nghe thấy không!”
Nhưng Kim Phi vẫn không để ý tới hắn ta, quay đầu lại hỏi cận vệ đến báo tin lúc đó: “Người dân bị giết hại đâu?”
“Ở bên kia!” Cận vệ chỉ về phía sau lều.
Kim Phi khập khiễng chạy tới. Đập ngay vào mắt là mấy cỗ thi thể.
Sau đó, lửa giận không thể kiềm chế nổi nữa!
Cửu công chúa đi theo cũng lập tức biến sắc.
Trên mặt đất có bốn thi thể. Trong đó có hai thi thể bị chặt đầu!
Thời đại phong kiến, coi trọng việc toàn thây.
Không phải thâm thù đại hận như thù giết cha, thì rất ít người không để cho người ta được toàn thây.
Tiết Hành Lư cũng đi theo, miệng vẫn còn la hét: “Kim Phi, ngươi bị điếc sao? Ta đang nói chuyện với ngươi đấy!”
Kim Phi lúc này đã bị lửa giận lấn át, nghe thấy Tiết Hành Lư nói vậy, bèn quay người gào lên: “Đại Lưu, bắt lấy tên phản loạn cướp trại lại cho ta!”
Tiết Hành Lư biết gán tội, Kim Phi cũng biết.
Dốc Đại Mãng vẫn đang dựng cờ chiến, quân Uy Thắng vẫn còn đóng quân ở đây.
Nghiêm ngặt mà nói, dốc Đại Mãng lúc này vẫn còn là chiến trường.
Trên chiến trường, không được sự cho phép của chủ tướng, mà đã xông vào doanh trại thì chính là cướp trại.
Huống hồ Tiết Hành Lư lại quá ngạo mạn. Không chỉ xông vào doanh trại , lại còn dám giết người.
Theo quân pháp của Đại Khang, Mạnh Thiên Hải có thể trực tiếp chém hắn ta!
“Rõ!”
Đại Lưu cũng rất tức giận trước cách làm của Tiết Hành Lư. Nhận được mệnh lệnh của Kim Phi, bèn xoa tay lại, chuẩn bị đi bắt lấy Tiết Hành Lư.
“Một Nam tước Thanh Thủy nhỏ nhoi như ngươi lại dám bắt ta sao?”
Tiết Hành Lư nhìn Kim Phi giống như đang nhìn một kẻ điên, khiêu khích duỗi hai tay ra: “Nào, tới bắt ta thử xem!”
Khi Đại Lưu đến gần, một tên đàn ông mặt sẹo đột nhiên xông ra từ đằng sau lưng của Tiết Hành Lư, nhảy một chân lên, đá vào ngực Đại Lưu.
Ngay cả Khánh Mộ Lam cũng có một cao thủ bên cạnh bảo vệ như vậy, thì với thân phận của Tiết Hành Lư, sao có thể không có chứ?
Động tác của gã mặt sẹo thực sự quá nhanh, Đại Lưu hoàn toàn không kịp phản ứng, trực tiếp bị đá bay ra ngoài năm sáu mét mới ngã xuống đất.
Áo giáp đen ở trước ngực cũng bị lõm xuống.
Nếu không phải có sự bảo vệ của áo giáp đen, sợ là một cước này đã có thể đá chết anh ta rồi.
Gã mặt sẹo vậy mà vẫn còn chưa chịu dừng lại. Sau khi đá bay Đại Lưu xong, còn lập tức bổ nhào về phía Kim Phi, rõ ràng là đang muốn bắt lấy Kim Phi.
“Mau, cản hắn lại mau!”
Đồng tử Trương Lương co lại, lập tức dẫn một đội nhân viên hộ tống tới chặn đường.
“Tiết Hành Lư, Kim tiên sinh là thống lĩnh hộ vệ của ta, ngươi dám động đến một sợi tóc của ngài ấy, ta sẽ liều mạng với ngươi!”
Cửu công chúa cũng biến sắc.
Nhưng Tiết Hành Lư lại giống như không hề nghe thấy. Vẻ mặt vẫn khinh thường như cũ mà cười khẩy.
Gã mặt sẹo vẫn tiếp tục bổ nhào về phía Kim Phi.
Vào lúc gã sắp lao đến trước mặt, Kim Phi giơ tay phải lên.
Sau đó gã mặt sẹo thấy một cái lỗ đen nhánh.
Pằng!
Một tiếng nổ cực lớn!
Gã mặt sẹo ngã bay ra ngoài.
Máu thịt lẫn lộn khắp cả khuôn mặt.
Chương 498: Ta cầu xin ngài
Động tĩnh rất lớn khiến tất cả mọi người giật nảy mình.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy một làn khói xanh tỏa ra từ tay Kim Phi.
Trong đám con em nhà quyền quý có một quy tắc ngầm.
Bình thường đánh nhau chửi nhau là chuyện như cơm bữa, máu dồn lên não còn có thể gọi đám gia nô tới sống mái với nhau.
Thế nhưng về cơ bản sẽ không ai giết hộ vệ của đối phương, đặc biệt là dạng cận vệ đi theo bên người.
Tiết Hàn Lư cũng tuân thủ quy tắc này, sau khi đến cũng không đánh giết nhân viên hộ tống, mà là giết mấy người dân thường để thị uy.
Đối với những quý tộc như hắn, dân thường và gia nô đều là sự tồn tại giống súc sinh, có thể thoải mái giết.
Đừng nói chi là những bách tính đã bị bắt làm tù binh, trên mặt in dấu vết.
Trong mắt Tiết Hành Lư, hắn làm như vậy cũng đã là nể mặt Kim Phi lắm rồi.
Dù thế nào cũng không ngờ, Kim Phi nói giết là giết.
Y thậm chí còn không thèm chớp mắt một cái đã đánh chết thị vệ của hắn.
Trên đường từ kinh thành đến Tây Xuyên gặp rất nhiều thổ phỉ, gã mặt sẹo vì để bảo vệ hắn mà bị thổ phỉ vây công, trên người có không ít vết đao, cả vết sẹo trên mặt cũng có từ lúc đó.
Cao thủ mà gia tộc vất vả mãi mới bồi dưỡng ra được, cứ như vậy bị Kim Phi đánh chết.
Tiết Hành Lư giật mình khiếp sợ, sau đó nổi giận gào lên.
“Kim Phi, ngươi dám giết Lão Đao…”
Còn chưa dứt câu hắn đã im miệng!
Bởi vì hắn thấy Kim Phi đổi sang tay khác, nhắm họng súng đen ngòm thẳng vào hắn.
Thực ra cây súng kíp này của Kim Phi chi có thể bắn được một phát, bây giờ có bóp cò cũng không xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng Tiết Hành Lư không biết.
Hắn vừa nhìn thấy uy lực của súng kíp rồi.
Thân thủ của gã mặt sẹo tốt như vậy, mặt và cổ vẫn bị đánh cho nát bét. Một người nhỏ bé như hắn nếu bị trúng một phát như thế, chẳng phải đầu sẽ bị nát ra luôn sao?
Tiết Hành Lư vô thức muốn né tránh, thế nhưng lúc này Kim Phi lại cất lời: “Còn động đậy nữa ông đây sẽ đánh vỡ đầu ngươi!”
Tiết Hành Lư lập tức sợ tới mức không dám nhúc nhích.
“Không được làm thiếu gia nhà ta bị thương!”
Đội trưởng đội cận vệ của Tiết Hành Lư nhanh chóng dẫn người chạy về phía này, lại bị Đại Tráng dẫn theo nhóm nhân viên hộ tống tới ngăn lại.
Đại Tráng quay đầu nhìn về phía Trương Lương, đợi anh ta lên tiếng.
Vừa nãy suýt nữa thì Kim Phi đã bị gã mặt sẹo bắt mất, Trương Lương cũng thầm tức giận, lạnh lùng hô: “Đánh bọn họ!”
Cũng may Trương Lương làm việc tương đối cẩn thận, bây giờ anh ta còn chưa dám chắc có thể giết người được hay không, nên không cho nhóm nhân viên hộ tống ra tay lấy mạng.
Thế nhưng đánh một trận thì chắc chắn không thành vấn đề.
Những thân vệ này không có võ công quá cao cường, bọn họ chỉ là đám binh sĩ hơi tinh nhuệ một chút, đâu phải là đối thủ của nhân viên hộ tống áo giáp đen?
Nhưng bọn họ cũng không dám lui về sau.
Nếu như Tiết Hành Lư bị Kim Phi đánh chết, bọn họ cũng đừng mong được sống.
Trương Lương nhìn về phía cận bị đánh tới mức không còn khả năng đánh trả, nhưng vẫn liều mạng lao về phía trước, không khỏi nhíu mày: “Bắn gãy chân bọn họ đi!”
Trước đó, các nhân viên hộ tống chỉ đeo bao tay giáp sắt lên để đánh nhau, nhận được lệnh đều lấy hắc đao bên hông xuống.
Vung vỏ đao lên đánh.
Chẳng bao lâu sau xung quanh đã vang lên từng tiếng hét thảm thiết.
Đội quân Hùng Vũ ở đằng xa nghe thấy động tĩnh đều xúm lại.
Trương Lương ra dấu tay, mấy trăm nhân viên hộ tống lập tức vọt tới, nam hộ vệ đi trước, nữ hộ vệ bê cung nỏ theo sau, chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.
Mấy ngày nay đội nhân viên hộ tống đã trải qua cuộc chiến sinh tử còn hơn thế này, sát khí trên người rất nặng, trên áo giáp của không ít người còn vương mấy mẩu thịt vụn.
Bọn họ không ra tay, chỉ dàn trận để tạo ra khí thế, dọa cho đám quân sĩ Hùng Vũ sợ hãi không dám tới gần.
Kim Phi khập khiễng tiến lên, dùng họng súng dí chặt vào trán Tiết Hành Lư.
Súng vừa nhả đạn, họng súng còn nóng rát.
Tiết Hành Lư vô thức muốn ngửa đầu ra sau, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Kim Phi, hắn đành phải từ bỏ suy nghĩ đó.
“Là ngươi hạ lệnh giết bọn họ sao?” Kim Phi lạnh lùng hỏi, tay chỉ chỉ thi thể bách tính trên mặt đất.
“Kim… Kim Phi, ngươi đừng kích động!”
Giọng của Tiết Hành Lư run rẩy, hắn nói: “Không phải chỉ là mấy tên dân đen thôi sao, nếu như ngươi thiếu người chăn ngựa thì ta nhường bọn chúng cho ngươi, đều sẽ là những kẻ sạch sẽ trên mặt không có vết…”
“Mẹ nó ngươi câm miệng lại cho ta!”
Kim Phi nghe hắn nói như vậy lại càng tức giận hơn, nắm súng kíp hung hăng đập lên mặt Tiết Hành Lư.
Súng kíp chính là một khối sắt, Tiết Hành Lư bị đập vỡ đầu chảy máu, ngã ngửa ra đất.
Kim Phi thu hồi súng kíp, trở tay rút hắc đao từ bên hông Trương Lương ra, gác lên cổ Tiết Hành Lư.
“Tiên sinh, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng bị kích động!”
Cửu công chúa phát hiện vẻ mặt Kim Phi lạ thường, vội tiến lên nói: “Xin ngài hãy nể mặt Vũ Dương…”
“Người câm miệng cho ta!”
Kim Phi xoay người lạnh lùng quát lên: “Trần Văn Nhi, có phải là người cũng nghĩ rằng những bách tính bị đánh dấu trên mặt là có thể tùy ý đánh giết thế nào cũng được đúng không?”
Cửu công chúa nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi gọi thẳng tên cô ấy ngay trước mặt.
Cô ấy không tức giận vì chuyện này, bởi vì cô ấy đã biết từ lâu, Kim Phi không hề có sự kính nể gì đối với hoàng quyền giống như các bách tính bình thường khác.
Có đôi khi trong lúc nói chuyện phiếm vui vẻ, y còn có thể lấy hoàng đế ra để nói đùa.
Bình thường gọi cô ấy là điện hạ cũng chỉ là cách gọi khách sáo mà thôi.
Cửu công chúa nhíu mày là vì cô ấy ý thức được Kim Phi thật sự muốn giết người.
“Tiên sinh, ta không có ý như vậy.”
Cửu công chúa vội vàng giải thích.
“Vậy thì người có ý gì?”
Kim Phi lạnh lùng nói tiếp: “Trần Văn Nhi người đừng quên, nếu như không có những người dân này liều mạng để cướp đoạt ngựa chiến của quân doanh Đan Châu, chúng ta hoàn toàn không thể đánh thắng được trận này. Trần Văn Nhi người nói không chừng đã bị bắt đi từ lâu, lột sạch ra treo trước cờ rồi!
Bọn họ không phải dân đen, bọn họ đều là anh hùng! Là những anh hùng cao quý hơn gấp trăm lần loại sâu mọt cặn bã này!”
Kim Phi giẫm một chân lên mặt Tiết Hành Lư, gương mặt dữ tợn quát: “Ngày hôm nay, đừng nói là Trần Văn Nhi người, ngay cả cha người tới đây cũng không giữ được hắn!”
Cửu công chúa nghe thấy thế, sắc mặt tái nhợt, vội vã giải thích: “Tiên sinh, ta biết bọn họ là anh hùng, cho tới bây giờ cũng chưa từng coi thường bách tính…”
Thấy Kim Phi vung chiến đao, cô ấy nhanh chóng nhào lên, không thèm để ý đến cánh tay đau nhức của mình mà ôm lấy tay Kim Phi: “Tiên sinh, coi như ta cầu xin ngài được không, không thể giết Tiết Hành Lư được!”
“Kim tiên sinh ngươi đừng kích động, ta không hề hạ lệnh giết bọn họ!”
Tiết Hành Lư cũng phát hiện Kim Phi không thèm nói đùa, thật sự dám giết hắn nên cũng lo lắng, vội vàng kêu lên: “Không tin ngươi cứ hỏi các bách tính là biết, thật sự không phải là ta hạ lệnh giết!”
“Kim tiên sinh, đúng là không phải hắn hạ lệnh.”
Chu Du Đạt đứng dậy, đi tới bên cạnh Kim Phi nói: “Người hạ lệnh chính là tên hộ vệ mà ngày vừa đánh chết.”
Những người dân khác cũng gật đầu phụ họa.
Kim Phi nghe thấy thế thì hơi nheo mắt lại.
Cơn tức của y giảm bớt đi một chút, nhưng vẫn không nhấc chân lên mà để nguyên trên mặt Tiết Hành Lư.
Y nhanh chóng động não, phân tích tình hình trước mắt.
Y muốn giết Tiết Hành Lư, ngoại trừ việc muốn báo thù thay cho người dân thì cũng có ý định mượn cơ hội này để cảnh cáo những kẻ quyền quý khác.
Cho nên, không thể thả Tiết Hành Lư đi được!
Chương 499: Bọn ta là anh hùng sao?
Một ngàn con ngựa chiến, sức hấp dẫn này thật sự quá lớn.
Người sở hữu lại chỉ là một bá tước hư ảo không có thái ấp.
Sức hấp dẫn càng lớn hơn gấp bội.
Đối với nhóm quyền quý Đại Khang mà nói, Kim Phi lúc này giống như một đứa trẻ ôm thỏi vòng đi lại trên đường.
Quyền quý của Đại Khang chính là đám chuột được bá tánh nuôi mấy trăm năm cho to lên.
Tham lam nhưng yếu đuối.
Có lợi ích là bao vây, chen lấn sợ mình bị rớt lại.
Nhưng khi phát hiện kẻ địch quá mạnh, sẽ lập tức giải tán.
Tiết Hành Lư là tên quan đầu tiên đến thử dò thám.
Nếu Kim Phi cứ thả hắn đi nhẹ nhàng thoải mái như vậy, tiếp theo sẽ có nhiều kẻ quyền quý bao vây, xé nát y ngay lập tức.
Nhân lúc bây giờ còn chưa nhiều người chưa biết tin này, y cần giết người dọa khỉ, để những kẻ quyền quý khác biết khó mà lui.
Kim Phi hơi hối hận vì vừa rồi đã ra tay chậm chạp.
Bây giờ Chu Du Đạt và bá tánh đều nói không phải Tiết Hành Lư ra lệnh, nếu y tiếp tục chém Tiết Hành Lư, thì hơi vô lí.
Nhưng cứ buông tha cho Tiết Hành Lư như vậy, cũng không thể.
Suy nghĩ một chút, Kim Phi quay đầu nhìn Trương Lương nói: “Lương ca, theo quân pháp Đại Khang, tự tiện sử trí kẻ xông vào doanh trại như thế nào?”
“Nếu là kẻ cầm đầu đánh 30 gậy! Chỉ là tội phạm thì 20 gậy!” Trương Lương nhanh chóng đáp.
“Vậy làm như thế đi!” Kim Phi lấy Hắc Đao ra: “Bắt đầu từ kẻ cầm đầu này đi!”
“Người đâu, lấy gậy quân!” Trương Lương quay đầu hét lớn.
Hai nhân viên hộ tống xoay người rời đi, nhanh chóng cầm hai cây gậy quân dài một trượng quay lại.
Sắc mặt Tiết Hành Lư lập tức sợ đến trắng bệch.
Gậy quân này còn to hơn cả cánh tay, nếu đánh vào mông thật, đừng nói 30 gậy, chỉ ba gậy, mấy ngày hắn cũng không đi đường được.
Hắn biết Kim Phi thế này là quyết tâm muốn xử lí mình, cầu xin Kim Phi hoàn toàn không có tác dụng, bò dậy dập đầu cầu xin Cửu công chúa nói: “Điện hạ, cứu ta với!”
Hắn sợ thật.
Nhân viên hộ tống hành hình, chắc chắn sẽ ra tay không thương tiếc.
Đánh xong 30 gậy này, cả đời này hắn đừng nghĩ tới chuyện đứng lên nữa!
Cửu công chúa há miệng thở dốc, muốn cầu xin hộ Tiết Hành Lư.
Nhưng thấy khuôn mặt lạnh băng của Kim Phi, ý nghĩ này lập tức biến mất.
Cô ấy dự cảm, nếu mở miệng, chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận.
Thậm chí có thể cãi nhau to với Kim Phi.
Kim Phi và Tiết Hành Lư, ai quan trọng hơn?
Không cần suy nghĩ Cửu công chúa đã không chút do dự lựa chọn đứng bên phía Kim Phi.
Cô ấy quay người đi, trong lòng đã bắt đầu tính toán, ngộ nhỡ Tiết Hành Lư bị đánh chết, nên giải quyết hậu quả thế nào cho tốt.
Cũng may Kim Phi đã vịn vào cái cớ cướp đoạt doanh trại của Tiết Hành Lư, để Cửu công chúa có hướng giải quyết.
Bây giờ Cửu công chúa chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Tiết Hành Lư, thấy Cửu công chúa không để ý tới mình, nhanh chóng bò qua, muốn bắt lấy váy Cửu công chúa.
Nhưng hắn vừa bò được vài bước, đã bị Thấm Nhi chặn đường.
Trương Lương vẫy tay, hai nhân viên hộ tống chạy tới, mỗi người nắm lấy một chân Tiết Hành Lư, kéo hắn tới một bên như bắt chó.
“Triệu Ngưu Đẩu, ngươi còn thất thần gì nữa, nhanh dẫn người tới cứu ông đây!”
Tiết Hành Lư gấp tới mức rống to với quân Hùng Vũ.
Giáo úy họ Triệu ngẩng đầu nhìn Tiết Hành Lư, lại nhìn nhân viên hộ tống đang kết trận trước mặt, trong lòng cũng đấu tranh dữ dội.
Nếu Tiết Hành Lư bị đánh chết, có khả năng nhà họ Tiết sẽ không nhằm vào tất cả binh sĩ trong quân Hùng Vũ, nhưng giáo úy là hắn ta đây, chắc chắn không chạy thoát.
Nhưng dù hắn ta muốn cứu người, cũng phải đột phá vòng vây của nhân viên hộ tống, đánh một trận với nhân viên hộ tống.
Đừng thấy nhân viên hộ tống chỉ có mấy trăm người mà lầm, không ít người còn mang theo thương, trong lòng giáo úy không có tí cơ sở này.
Trương Lương phát hiện vẻ mặt giáo úy không đúng, lạnh giọng quát: “Mọi người nghe lệnh, kẻ nào to gan dám đột nhập trận, giết không tha!”
“Vâng!”
Nhóm nhân viên hộ tống đều đáp lại.
Xoẹt!
Mấy trăm người rút Hắc Đao ra cùng một lúc.
Áo giáp màu đen, đao dài màu đen, trận chiến màu đen.
Hơn nữa vẻ mặt của nhóm nhân viên hộ tống, sát khí hung ác ập vào mặt!
Không ít binh lính của quân Hùng Vũ đều lui về sau theo bản năng, sợ khiến nhóm giết người này chú ý, rước họa hại thân.
Giáo úy vốn dĩ còn do dự không thôi, cũng nhanh chóng cúi đầu thấp hèn.
Không bảo vệ Tiết Hành Lư, sẽ bị nhà họ Tiết xử lí.
Nhưng khi tin này truyền về kinh thành, dù người nhà họ Tiết phái tới đây gây phiền toái với hắn ta, cũng cần thời gian rất lâu.
Thời gian dài như vậy, không biết hắn ta đã chạy tới chỗ nào rồi.
Nhưng ra tay với nhóm nhân viên hộ tống, có khi giây tiếp theo đã bị đánh chết rồi.
Chỉ trong nháy mắt, giáo úy đưa ra lựa chọn.
Chờ rời khỏi dốc Đại Mãng, hắn ta sẽ mang theo người thân tín chạy trốn.
Ở trong quân Hùng Vũ mấy năm nay, hắn ta tham ô rất nhiều bạc.
Có tiền còn có người, đi đâu mà không sống được?
Giáo úy không dẫn đầu, các binh sĩ khác càng không dám nói lời nào.
“Một đám nhát gan!”
Đại Tráng phun một ngụm nước miếng xuống đất, ý bảo nhân viên hộ tống kéo Tiết Hành Lư lại rồi ấn trên đất.
Cầm gậy quân, giơ lên đánh xuống mông Tiết Hành Lư.
Tiết Hành Lư không đoán sai, Đại Tráng hoàn toàn không hề có ý ra tay thương tiếc, vừa bắt đầu đã dùng hết lực.
Chỉ mới một phát, Tiết Hành Lư đã cảm thấy xương chậu bị đánh nát.
Đời này, cơn đau dữ dội là thứ từ trước tới nay hắn chưa từng trải qua.
Không đợi hắn gào thảm thành tiếng, phát thứ hai lại tới.
“Kim tiên sinh… Ta sai rồi… Ngài… Tha… Ta đi!”
Lúc này Tiết Hành Lư không rảnh lo tôn nghiêm nữa, khóc kêu xin tha.
Nhưng Kim Phi dường như thật sự không nghe thấy, kéo Chu Du Đạt sang một bên.
“Chu tiên sinh, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Người của doanh trại tù binh chúng ta cũng xem như đã từng cùng sống cùng chết, hôm nay rảnh rỗi không có việc gì, muốn tới dốc Đại Mãng thăm bọn họ, sau đó gặp phải nhóm người này.”
Chu Du Đạt nhìn thi thể trên mặt đất, tràn đầy bi phẫn: “Đáng tiếc ta không có bản lĩnh như tiên sinh, không bảo vệ được họ, chỉ đành trơ mắt nhìn bạn cùng chung hoạn nạn bị đánh chết!”
Nói xong, anh ta bụm mặt ngồi xổm xuống đất khóc lóc.
Chu Du Đạt là một thư sinh thiên về cảm tính, từ lúc sau khi thoát khỏi vòng vây của doanh trại tù binh, đã trợ giúp rất nhiều anh em cùng chung cảnh ngộ bị bắt.
Hôm nay muốn tới dốc Đại Mãng thăm bá tánh giúp Kim Phi nuôi ngựa, thuận tiện bái kiến Cửu công chúa và Kim Phi một chút.
Vừa đến dốc Đại Mãng, đã gặp Tiết Hành Lư tới đây gây chuyện.
Muốn nói giúp bá tánh một câu, vừa mở miệng đã bị thân vệ của Tiết Hành Lư tát một phát cho đầu váng mắt hoa.
“Ta mời bọn họ tới nuôi ngựa giúp ta, nhưng không bảo vệ bọn họ cho tốt, là sai lầm của ta!”
Kim Phi cũng tự trách vô cùng: “Bọn họ đều là anh hùng, khó khăn lắm mới xông ra khỏi doanh trại tù binh được, kết quả lại chết ở trên mặt trận của người nhà!”
Âm thanh của Kim Phi cũng trở nên trầm thấp.
Y thật sự tự trách.
“Tiên sinh, ngài thật sự cho rằng chúng ta là anh hùng sao?”
Chu Du Đạt đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
Phòng ốc của Đại Khang đa phần là nhà tranh.
Đoạn thời gian kị binh cướp bóc kia, đã thiêu hủy không ít phòng ốc.
Dù rất nhiều bá tánh trốn ra khỏi doanh trại tù binh được, cũng nhận được lương thực và vải vóc từ chỗ Kim Phi, nhưng không có nơi ở.
Trong khoảng thời gian gần đây, Chu Du Đạt vẫn luôn hỗ trợ, sắp xếp cho các bá tánh trôi dạt khắp nơi.
Nhà họ Chu bây giờ đang có mấy trăm người ở.
Hơn nữa còn có người nghe tin tới liên tục.
Nhà cũ của nhà họ Chu dù lớn, bây giờ cũng đã bị nhét đầy.
Thật sự là dân chạy nạn quá nhiều, nhà họ Chu bị kỵ binh cướp sạch, trừ nhà gạch và ruộng vườn của tổ tiên chưa bị thiêu rụi, thì không còn gì nữa.
Chương 500: Lấy dân làm gốc
Chu Du Đạt thật sự không còn cách nào, mấy ngày nay đang tìm kiếm sự trợ giúp.
Nhưng các ‘bạn tốt’ lúc trước, nhìn thấy dấu ấn trên mặt hắn, đều tránh né như rắn rết.
Tất cả mọi người biết, một khi có dấu ấn trên mặt, dù Chu Du Đạt có tài hoa đi nữa, đời này cũng đừng mong làm quan.
Nói cách khác, anh ta không còn triển vọng gì nữa.
Trong thì còn bị cướp bóc sạch sẽ, người sáng suốt đều nhìn ra được, nhà họ Chu sắp sa sút rồi.
Hơn nữa còn sa sút rất nhanh.
Ai sẽ bằng lòng quan tâm đến anh ta chứ?
Hôm nay Chu Du Đạt tới dốc Đại Mãng, mục đích chính là tìm Kim Phi trợ giúp.
Chẳng qua anh ta cũng không dám ôm kì vọng quá lớn.
Các bá tánh khác ở xung quanh cũng vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi.
Phòng ở nhà họ bị thiêu cháy rồi, đến nhờ cậy thân thích mà không ai bằng lòng thu nhận giúp đỡ, mới đành phải đi nuôi ngựa cho Kim Phi.
Mặc dù nhóm nhân viên hộ tống không kì thị họ, nhưng bọn họ luôn cảm thấy mình kém hơn một bậc.
Ngày thường cũng không dám đi lại lung tung, chỉ dám hoạt động quanh lều trại và trại nuôi ngựa.
Nhưng hôm nay, Kim Phi lại nói họ là anh hùng.
Hơn nữa còn nói hai lần.
Lần thứ nhất còn hô to với Cửu công chúa.
Lúc ấy không ít bá tánh cảm động chảy nước mắt.
Gần đây bọn họ bị xem thường quá nhiều, nghe quá nhiều lời trào phúng, đây là lần đầu tiên có người cho bọn họ lời đánh giá tích cực.
Chu Du Đạt cũng như thấy được ánh sáng hy vọng.
Không đợi Kim Phi trả lời, lại hỏi lần nữa: “Tiên sinh, ngài thật sự cảm thấy chúng ta là anh hùng sao?”
Anh ta sợ hồi nãy mình nghe lầm.
“Đương nhiên là thật, các ngươi chính là anh hùng!”
Giọng điệu Kim Phi kiên định: “Không có các ngươi liều chết đoạt được trại ngựa của Đan Châu, chúng ta sẽ không đánh thắng trận này, chúng ta mà thua trận này, Đại Khang sẽ phải cống nạp cho Thổ Phiên, vì vậy sẽ có vô số bá tánh gặp nạn!”
Cho nên, các ngươi cứu thành Tây Xuyên, thậm chí là cứu Đại Khang!
Công lao to lớn vĩ đại như vậy, nếu không coi là anh hùng, vậy cái gì mới là anh hùng?”
Kim Phi duỗi tay chỉ vào Tiết Hành Lư đang bị ăn gậy quân: “Chẳng lẽ loại người này làm anh hùng à?”
“Ta khinh!”
Kim Phi nhổ một ngụm nước miếng về phía Tiết Hành Lư: “Cái loại ăn chơi trác táng thấy kẻ địch là chạy, chúng ta đánh thắng thì quay về nhặt của hời, cho dù ăn mặc gọn gàng, quyền thế to lớn, cũng là kẻ đào ngũ, là kí sinh trùng bám vào người bá tánh để hút máu, xách giày cho các ngươi cũng không xứng!”
Kim Phi nói rất vang dội mạnh mẽ.
Nói nghe chân thành vô cùng.
Cũng nói vào tới tim của đám người Chu Du Đạt.
Không ít bá tánh đều òa một tiếng rồi khóc lên.
“Tiên sinh, ngài đã nói như vậy, ta… Ta muốn xin ngài một chuyện…”
Chu Du Đạt lau nước mắt, do dự một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Nghe nói tiên sinh giỏi sinh lợi phát tài... Có thể xin tiên sinh giúp đỡ chúng ta không?”
“Sao thế?” Kim Phi.
Chu Du Đạt hít sâu một hơi, nói ra tình trạng của lưu dân một lần.
Kim Phi nghe xong, đầu tiên là im lặng một lát, sau đó quay đầu nhìn Cửu công chúa, kìm nén phẫn nộ nói: “Điện hạ, đây là cách người thu xếp cho bá tánh à?”
Mí mắt Chu Du Đạt nhảy một cái, không nói gì.
Chuyện thu xếp cho bá tánh, luôn do Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu phụ trách.
Chu Du Đạt tới tìm Kim Phi nhờ hỗ trợ, chẳng khác nào đánh vào mặt Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu.
Nếu có biện pháp khác, Chu Du Đạt cũng không muốn như vậy.
Chỉ là bây giờ anh ta không còn cách nào nữa.
Nếu không phải Kim Phi phát lương thực và vải vóc cho bá tánh, cũng không biết có bao nhiêu người chết đói rồi.
Hiện tại trời càng ngày càng lạnh, nếu thật sự không giải quyết được vấn đề nơi ở, sẽ có rất nhiều bá tánh không sống qua mùa đông này được!
Dù sao Chu Du Đạt không còn tiền đồ nữa, vì những người bạn cùng sống cùng chết, anh ta không thiết bất cứ giá nào nữa.
Cho dù có vì thế mà đắc tội với Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu.
“Tiến sinh, chuyện này hơi phức tạp…”
Cửu công chúa nhìn ánh mắt thất vọng của Kim Phi, thế mà lại vô thức hoảng hốt một chút.
Đây là chuyện trước giờ cô ấy chưa gặp qua.
Cho dù đối mặt với Trấn Cát, cô ấy cũng có thể giữ vững sự bình tĩnh, nhưng bây giờ đối mặt với lời chất vấn của Kim Phi, thế mà cô ấy không biết trả lời như thế nào.
“Có gì phức tạp?”
Kim Phi cười lạnh nói: “Đơn giản là tiền tài lương thực cứu tế, bị cắt xén hết tầng này lớp khác, điện hạ muốn đấu trí đấu dũng với quan viên các cấp, cần thời gian, phải không?”
Cửu công chúa nghe vậy, rất kinh ngạc.
Cho tới nay, cô ấy đều cảm thấy Kim Phi không hiểu chuyện triều chính lắm, bây giờ mới phát hiện, Kim Phi không chỉ hiểu, mà còn nhìn rất rõ ràng.
Vừa mở miệng đã nói ra bản chất sự việc.
Sau khi kinh ngạc, trên mặt đột nhiên hiện lên một tia vui sướng.
Cô ấy khom người hành lễ với Kim Phi: “Văn Nhi và Hâm Nghiêu ca ca nghĩ mọi biện pháp, đều bó tay không có ý tưởng nào, nếu tiên sinh có cách hay, xin chỉ dạy!”
Gần đây cô ấy và Khánh Hâm Nghiêu đều bị chuyện này làm cho đau đầu vô cùng.
Từ sau khi quen biết Kim Phi, Kim Phi có thể thường xuyên nói ra một số quan điểm ngoài dự đoán.
Lúc vừa nghe được, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có phần đại nghịch bất đạo, nhưng suy nghĩ cẩn thận, lại là cách giải quyết vấn đề nhanh nhất tốt nhất.
“Ta có biện pháp hay, cũng không biết điện hạ dám dùng không?” Kim Phi cười khẩy nói.
“Mời tiên sinh nói!” Cửu công chúa lại hành lễ lần nữa.
“Tác phong uy tín của quan lại Đại Khang là một cuộn chỉ rối, chờ người dọn sạch xử lí các mớ hỗn độn, chu toàn mọi nơi, bá tánh đã sớm bị chết rét chết đói rồi!”
Kim Phi nói: “Triệu chứng nặng cần dùng thuốc mạnh, biện pháp tốt nhất đối phó là chặt đi! Nếu điện hạ coi trọng bá tánh, như coi trọng ngựa chiến, ai dám duỗi tay thì băm, ta cho rằng điện hạ có thể thu xếp cho bá tánh hẳn hoi rồi!”
“Thế này…”
Cửu công chúa muốn phản bác, nhưng lại cảm thấy không có lời nào để nói.
Suy nghĩ một chút, mới cười khổ nói: “Tiên sinh nói có lí, làm sao Văn Nhi lại không biết, nhưng Văn Nhi cũng không có biện pháp, Tây Xuyên là thủ phủ của Xuyên Thục, trừ Hâm Nghiêu ca ca, các kẻ quyền quý lớn đều có người ở đây, nếu cưỡng ép dọn sạch, sẽ khiến triều đình chấn động!”
“Vậy khi điện hạ bảo vệ ngựa chiến, tại sao không sợ triều đình chấn động?” Kim Phi hỏi.
“Tiên sinh, ngựa chiến là kho báu của đất nước, liên lụy tới vận mệnh quốc gia…”
Cửu công chúa còn chưa nói xong, đã bị Kim Phi đánh gãy.
“Điện hạ, người cảm thấy vận mệnh quốc gia là ngựa chiến à?”
Kim Phi cười, cười rất bi ai: “Điện hạ, xét thấy chúng ta quen biết bao lâu nay, ta nói cho người, vận mệnh quốc gia là gì!”
“Vận mệnh quốc gia là bá tánh!”
“Vận mệnh quốc gia là bá tánh!”
“Quân là thuyền, dân là nước, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền!”
“Lấy dân làm gốc, bá tánh có thể ăn no, có thể mặc ấm, có đất cày, có việc làm, có tiền tiêu, tất nhiên sẽ ủng hộ người, vận mệnh quốc gia Đại Khang tất nhiên cũng hưng thịnh!”
“Ngược lại, bá tánh ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhiều thế hệ trẻ em làm nô làm tì, không nhìn thấy hy vọng, còn ai đi theo người? Không có bá tánh ủng hộ các người, người muốn nhiều ngựa chiến hơn thì có lợi gì?”
…
Ngày thường Kim Phi ít khi nói tới chuyện triều chính, nhưng hôm nay thật sự bị tức giận, không nhịn được phải nói cho thoải mái.
Cửu công chúa nghe xong hoàn toàn choáng váng, trong miệng cứ nhắc mãi: “Lấy dân làm gốc… Nước có thể đẩy thuyền nhưng cũng có thể lật thuyền…!”
Những lời này của Kim Phi hoàn toàn lật đổ lí luận về quyền thống trị của các vua thời phong kiến, nhất thời Cửu công chúa không tiếp thu được.
Nhưng lại khiến cô ấy cảm thấy rất có lí, có cảm giác được giác ngộ.
“Điện hạ tự suy nghĩ cẩn thận lại đi,” Kim Phi liếc mắt nhìn Cửu công chúa một cái, kéo Chu Du Đạt nói: “Chu tiên sinh, chúng ta đi, nghĩ cách, tự giải quyết chuyện này.”
Trước khi lấy được ngựa chiến, Kim Phi đã biết chắc rằng sẽ có người đến tranh cướp.
Nhưng không ngờ là đối phương lại nhanh đến như vậy.
Chiến tranh mới kết thúc chưa được mấy ngày, hôm qua Cửu công chúa còn mới giao ngựa chiến lại cho y, thế mà hôm nay đã có người tìm đến cửa rồi.
“Tiết Hành Lư sao? Chưa từng nghe qua.” Kim Phi ngẫm nghĩ một lát rồi nhìn Cửu công chúa: “Ai vậy?”
Cả thành Tây Xuyên, những ai có máu mặt đều biết Kim Phi vừa giúp Cửu công chúa đánh thắng trận.
Nếu đối phương đã có tự tin đi đến cửa, tất nhiên cũng không thể là tướng lĩnh bình thường được.
Cũng không thể nào mà không biết mối quan hệ giữa y và Cửu công chúa. Nói không chừng còn biết bây giờ y và Cửu công chúa đang ở bên cạnh nhau.
Nhưng như vậy rồi mà vẫn tìm tới cửa, rõ ràng rất có tự tin.
Có lẽ đây cũng là một cách để thị uy.
Nghĩa là, cho dù có Cửu công chúa ở đây, hắn cũng không sợ.
“Tiết Hành Lư là con trai thứ của Tiết quốc công, cô cô là Tiết phi, muội muội là chính phi của thái tử ca ca. Tước vị của Tiết quốc công phải truyền cho con trai trưởng. Hắn ta bèn đầu quân dưới trướng của thái tử ca ca, được thái tử ca ca vô cùng tin tưởng. Trong tay còn có một đội quân hạng ba, gọi là quân Hùng Vũ, có khoảng một hai nghìn người.”
Cửu công chúa nhìn trái phải, nhỏ giọng nói: “Thái tử ca ca phái hắn ta dẫn theo quân Hùng Vũ tới Tây Xuyên chính là để áp chế Hâm Nghiêu ca ca.”
“À, chẳng trách rõ ràng hắn ta biết người ở đây mà vẫn dám tới vơ vét của ta. Thì ra là Quốc cữu tương lai đây mà!” Kim Phi hiểu ra.
Y đoán được đối phương không chỉ là một kẻ quyền quý bình thường, nhưng lại không đoán ra được thân phận của hắn ta lại lớn đến vậy.
Sau lưng không chỉ có một vị Quốc công, mà còn có cả Hoàng thái tử.
Kim Phi suy nghĩ một lát, nhìn Đại Lưu: “Hắn có nói cần trưng dụng bao nhiêu không?”
“Hắn nói cần trưng dụng tất cả. Hơn nữa còn nói rằng đại quân đang thiếu lương thực và quần áo, muốn trưng dụng luôn cả kho lương và kho quần áo của chúng ta nữa.” Đại Lưu đáp.
“Lòng tham của Tiết công tử cũng thật không nhỏ!”
Kim Phi bị chọc giận, suýt nữa thì bật cười rồi.
Cái gọi là trưng dụng đó, rõ ràng là công khai ăn cướp.
Mà cướp toàn bộ ngựa chiến đi thì không nói, còn muốn cướp cả kho lương và kho quần áo nữa.
“Điện hạ, trước khi Đan Châu đánh tới, vị Tiết công tử này đã đi đâu. Sao ta lại chưa từng nghe nói về hắn ta?” Kim Phi hỏi.
“Nghe nói trước khi vây thành, hắn ta dẫn quân Hùng Vũ tìm cớ chạy tới Giản Châu rồi.”
Cửu công chúa tỏ vẻ khinh thường: “Có lẽ là biết chúng ta đánh thắng rồi, quay lại xem có thứ gì tốt có thể nhặt được không đây mà.”
“Đây không phải là để mắt tới ta rồi hay sao?” Kim Phi cười khẩy.
“Tiên sinh, sau lưng Tiết Hành Lư là Thái tử ca ca và Tiết quốc công, rất khó đối phó. Ta xuất một trăm con ngựa chiến, tiên sinh chỉ cần đuổi hắn đi là được.”
Cửu công chúa nhận ra giọng điệu của Kim Phi không đúng lắm. Lo sợ rằng y sẽ làm loạn lên với Tiết Hành Lư, chuẩn bị dàn xếp ổn thỏa.
“Đuổi bà mẹ nhà hắn.”
Kim Phi cười khẩy: “Hôm nay cho vị Tiết công tử này một trăm con, ngày mai sẽ còn có Chu công tử, Trương công tử tới tìm ta. Chút ngựa chiến này chia cũng không đủ để bọn chúng nhét kẽ răng!”
Đám người quyền quý này đều là nhìn đĩa mà gắp. Y và Cửu công chúa đều có ngựa chiến, nhưng y lại dễ bắt nạt hơn Cửu công chúa.
Trước tiên cướp sạch sẽ ngựa chiến trong tay y đã rồi mới có người tìm cách lấy đi của Cửu công chúa.
Lần đến đầu tiên này tuyệt đối không được phép nhân nhượng, cho dù là Cửu công chúa có đồng ý xuất mã thì cũng không được.
Đám người này là một lũ linh cẩu, chỉ cần có cơ hội, bọn chúng sẽ gào lên, xông tới.
Hôm nay có thể đến cướp được ngựa chiến của y thì ngày mai cũng có thể cướp đi được xà phòng thơm, Hắc Đao, guồng quay tơ của y đi!
Nói không chừng ngay cả làng Tây Hà cũng sẽ bị chia cắt.
“Bọn họ đâu?” Kim Phi hỏi.
“Ta vừa nhận được tin, là tới thông báo ngay cho tiên sinh.” Đại Lưu đáp: “Có lẽ bây giờ vẫn đang ở ngoài núi đợi.”
Dứt lời, một cận vệ chạy như bay vào: “Tiên sinh, Tiết Hoành Lư xông vào chuồng ngựa rồi. Còn đánh chết mấy người dân trông coi ngựa nữa!”
“Cái gì?”
Kim Phi sửng sốt.
Sau khi Cửu công chúa chia ngựa chiến cho y, Kim Phi bèn cho người dẫn ngựa tới dốc Đại Mãng, nuôi tại khu đất trống ở doanh trại phía Bắc.
Vì không có đủ người, nên đã chiêu mộ vài người từ những người dân bị bắt làm tù binh lúc đó, tạm thời giúp y chăm sóc cho ngựa chiến.
Những người dân này đều là những người đáng thương. Rất nhiều ngôi nhà của họ đã bị kỵ binh của Đan Châu thiêu rụi rồi.
Kim Phi cho bọn họ một công việc, cũng xem như là tạm thời cho bọn họ một chỗ để nương thân.
Ai mà ngờ những người dân này không chết ở trong tay kỵ binh, không chết ở trại tù binh, không chết trong cuộc chiến đấu chiếm lấy trại ngựa của Đan Châu, mà lại bị một tên công tử bột đánh chết ở dốc Đại Mãng.
Kim Phi cảm thấy phẫn nộ trào dâng trong lòng, lạnh lùng hỏi: “Bọn chúng tới bao nhiêu người?”
“Hình như có một nghìn người.” Cận vệ đáp.
“Biết ta có một nghìn ngựa chiến, bèn dẫn hơn một nghìn người tới. Chuẩn bị thật chu đáo!”
Kim Khi cười khẩy, quát lớn: “Đại Lưu, phóng tên, tập kết!”
“Vâng!” Đại Lưu lao ra khỏi lều, giơ tay bắn liên tiếp ba mũi tên lệnh lên trời.
Cách đó vài trăm mét, Hầu Tử đang ở võ đài tỉ thí với Trần Phượng Chí. Nghe thấy mũi tên lệnh, lập tức vứt đao gỗ đi, nhanh chóng lao về phía lều.
Hai phút sau, khi Hầu Tử lại xuất hiện, đã mặc áo giáp đen lên người, võ trang đầy đủ!
Không chỉ có Hầu Tử, những nhân viên hộ tống đang hoạt động ở võ đài cũng như vậy.
Chỉ trong chốc lát, vài trăm nhân viên hộ tống còn có thể chiến đấu được đều đã tập kết lại. Dưới sự chỉ huy của Trương Lương, tất cả đi thẳng tới lều của Kim Phi.
“Tiên sinh, ngài đừng kích động!”
Cửu công chúa thấy dáng vẻ muốn ăn thịt người của Kim Phi, bèn vội vàng khuyên giải: “Tiết Hành Lư không phải là Chu Văn Viên. Hắn ta là con trai ruột thứ hai của Tiết quốc công, cũng là tâm phúc của Thái tử. Tiên sinh tốt nhất đừng nên xảy ra xung đột với hắn!”
“Điện hạ đừng lo lắng, ta chỉ là đi xem thử thôi.”
Kim Phi cười với Cửu công chúa, khập khễnh đi ra khỏi lều.
Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi dưỡng sức, y đã không cần phải nhảy lò cò bằng một chân để đi lại nữa rồi.
Ra khỏi lều, đúng lúc thấy Trương Lương đang dẫn đội nhân viên hộ tống tới.
“Có người muốn trưng dụng ngựa chiến của chúng ta, còn đánh chết người dân nuôi ngựa. Mọi người nói xem phải làm thế nào?”
Kim Phi nhìn nhân viên hộ tống hỏi.
“Đánh hắn!”
Các nhân viên hộ tống đồng thời gào lên giận dữ.
“Đi!”
Kim Phi dẫn đầu đi đến trại nuôi ngựa tạm thời.
Cửu công chúa vội vàng dẫn Thấm Nhi đi theo, và để Châu Nhi đi gọi Khánh Hâm Nghiêu và Mạnh Thiên Hải đến.
Trên đường, Cửu công chúa còn muốn khuyên Kim Phi lần nữa, nhưng Kim Phi lại không hề tiếp lời. Cuối cùng, đành dứt khoát trốn giữa dòng nhân viên hộ tống.
Dốc Đại Mãng ở phía Bắc, có một khu đất trống.
Một nghìn ngựa chiến của Kim Phi được thả ở đấy, định qua vài ngày khi sự việc ở Tây Xuyên kết thúc, sẽ mang ngựa chiến về Kim Xuyên.
Khi Kim Phi bọn họ đuổi tới chuồng ngựa. Từ rất xa đã nhìn thấy một đám đông binh lính đang bao vây chuồng ngựa.
Những tên binh lính này đều mang vẻ cợt nhả. Vừa nhìn là biết một đám binh lính chẳng ra gì.
Bên ngoài chuồng ngựa có một dãy lều, đó là của người dân giúp Kim Phi chăm sóc ngựa chiến nên tạm thời sống ở đây.
Một tên công tử vẻ mặt tràn đầy sự kiêu căng, mặc quần áo lộng lẫy, vẻ mặt ghét bỏ bịt mũi.
Ở đằng sau hắn ta, mấy chục người dân chăm sóc ngựa chiến đang xếp thành hàng quỳ trên mặt đất.
Trên mặt nhiều người đều còn có vết xanh, vết đỏ.
Quỳ ở phía trước chính là Chu Du Đạt, trên mặt hắn cũng có một vết tát rất to.
Cho dù người thân đã bị kỵ binh cướp sạch rồi, nhưng nhà của nhà họ Chu vẫn còn, ruộng mà tổ tiên để lại vẫn còn.
Với gia thế và bản lĩnh của Chu Du Đạt, tất nhiên không thể nào đến để giúp Kim Phi cho ngựa ăn được.
“Tại sao hắn lại ở đây?”
Kim Phi sửng sốt, có phần bất ngờ.
Chương 497: Lửa giận lấn át
Cửu công chúa và Kim Phi có thể thuận lợi đổi được ngựa chiến từ tay của người dân, Chu Du Đạt là người có công lớn nhất.
Vì Hàn Phong đã đồng ý đổi năm lượng bạc lấy một con ngựa, kết quả khi đến mương Lão Quát, người của thương hội lại nói muốn dùng lương thực và vải vóc để đổi.
Kim Phi rất nổi tiếng ở Kim Xuyên và kinh thành. Nhưng ở Tây Xuyên lại có rất ít người biết đến.
Suy nghĩ đầu tiên của mọi người là Hàn Phong đã lừa bọn họ.
May mà có Chu Du Đạt đứng ra đảm bảo.
Người dân không tin thương hội Kim Xuyên, thậm chí còn không tin Cửu công chúa. Nhưng bọn họ gần như đều biết đến danh tiếng tốt của nhà họ Chu.
Chu Du Đạt lấy nhà cũ và ruộng đất của mình ra để bảo đảm cho Kim Phi và Cửu công chúa, người dân mới đồng ý trao đổi.
Nghe nói Chu Du Đạt gần đây rất bận rộn. Sự xuất hiện của hắn ở đây, khiến cho Kim Phi có phần bất ngờ.
Đang định qua bên đó chào hỏi Chu Du Đạt, thì công tử ăn mặc lộng lẫy dẫn cận vệ chặn Kim Phi lại.
“Ngươi chính là Nam tước Thanh Thủy Kim Phi đúng không? Còn rất phô trương đấy!”
Công tử ăn mặc lộng lẫy liếc nhìn đội nhân viên hộ tống ở phía sau, trong mắt tràn đầy sự khinh thường: “Sao, tiêu cục Trấn Viễn các ngươi còn muốn ra tay với ta sao?”
Mặc dù tên này ăn chơi ngang ngược, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Lời đầu tiên chính là định nghĩa thân phận của Kim Phi là một tiêu cục.
Tiêu cục là tổ chức dân gian trong khi đó quân Hùng Vũ lại là quân đội chính thức. Theo luật lệ của Đại Khang, nếu bên phía quân đội cần, thì có quyền trưng dụng vật tư của người dân.
Bao gồm cả tiêu cục.
Bằng cách này, hắn ta đã tìm ra được một lý do chính đáng cho sự ăn cướp trắng trợn của mình.
Dựa vào danh nghĩa này, cho dù chiến đội áo giáp đen của Kim Phi có lợi hại đến đâu, cũng không dám ra tay với hắn ta. Nếu không sẽ bằng nghĩa với tạo phản.
Đây cũng chính là lý do khiến cho Tiết Hành Lư có tự tin dám tới dốc Đại Mãng kiếm chuyện.
Thấy Kim Phi không để ý tới mình, Tiết Hành Phi có phần tức giận nói: “Quân Hùng Vũ chúng ta có nhiệm vụ, cần ngựa chiến. Những ngựa chiến này được bọn ta trưng dụng cả rồi! Ngươi cho người đi chuẩn bị cỏ cho ngựa chiến, phải chuẩn bị ít nhất trong vòng một tháng!”
Dứt lời, Cửu công chúa ở phía sau lập tức phẫn nộ: “Tiết Hành Lư, ngươi đừng có mà quá đáng!”
Đã cướp trắng trợn ngựa chiến thì thôi đi, lại còn bắt Kim Phi đi chuẩn bị cỏ.
Làm như vậy thì chẳng khác nào đi ngủ với vợ của người khác, còn yêu cầu người ta chuẩn bị giường, đứng ở bên cạnh quạt.
Đây đã không còn là khiêu khích nữa rồi, rõ ràng là đang làm nhục Kim Phi.
“Ôi, công chúa điện hạ cũng ở đây à?”
Tiết Hành Lư giả bộ như lúc này mới nhìn thấy Cửu công chúa, tùy tiện chắp tay một cái, xem như chào hỏi.
Kim Phi đoán không sai, Tiết Hành Lư quả thực không coi Cửu công chúa ra gì.
Khi còn ở kinh thành, nhiều người đều lấy Cửu công chúa ra để so sánh với Hoàng Thái tử.
Cửu công chúa muốn năng lực có năng lực, muốn thủ đoạn có thủ đoạn. Hào quang của Hoàng Thái tử đều bị cô ấy che lấp hết rồi.
Rất nhiều đại thần còn lén nói rằng Thái tử đến cả đàn bà cũng không bằng. So với Cửu công chúa thì quá mức tầm thường.
Họa vô đơn chí là vậy, mấy năm trước Hoàng Thái tử còn dẫn mấy tên công tử đi thanh lâu làm loạn, bị người ta nhận ra.
Đường đường là Thái tử, vậy mà lại dạo chơi ở chốn thanh lâu, cảnh tượng lại còn vô cùng kinh khủng…
Việc này rất nhanh đã trở thành chủ đề nóng ở kinh thành, thể diện hoàng thất mất sạch.
Trần Cát vì thế mà nổi trận lôi đình, không chỉ cấm túc Thái tử ba tháng, mà còn đuổi hết mấy tên công tử đi cùng Thái tử tới thanh lâu ra khỏi kinh thành.
Thái tử bèn nhân cơ hội đó sắp xếp Tiết Hành Lư tới Tây Xuyên.
Tây Xuyên vốn là địa bàn của nhà họ Khánh, mà nhà họ Khánh lại qua lại thân thiết với Tam hoàng tử.
Không hề nói rằng Thái tử nhất định là người kế thừa hoàng vị.
Sau khi chuyện ở thanh lâu xảy ra, đã có không ít đại thần thượng tấu lên Hoàng Đế. Nói Thái tử vô đức, yêu cầu phế truất ngôi vị, lập lại Thái tử.
Tam hoàng tử chính là đối thủ lớn nhất của hắn.
Thái tử phái Tiết Hành Lư tới Tây Xuyên, thực ra cũng không có mục đích gì. Chỉ là để tới để giám sát Khánh Hâm Nghiêu, thuận tiện phá đám anh ta mà thôi.
Khánh Hâm Nghiêu là quan đứng đầu Tây Xuyên. Là cây trụ cột lớn nhất của nhà họ Khánh ngoài trừ Khánh quốc công.
Nếu có thể tìm cơ hội hạ gục được Khánh Hâm Nghiêu, thì đối với nhà họ Khánh mà nói chính là một cú đả kích vô cùng nặng nề.
Đáng tiếc Khánh Hâm Nghiêu chưa bao giờ cho hắn ta cơ hội.
Hắn ta giám sát Khánh Hâm Nghiêu. Khánh Hâm Nghiêu cũng cho người để mắt tới hắn ta.
Nhưng Tiết Hành Lư chỉ là một tên công tử ở nơi khác đến, nào có phải là đối thủ của đại quan biên cương như Khánh Hâm Nghiêu đâu chứ?
Hắn ta đã hai lần bị Khánh Hâm Nghiêu nắm được thóp, lập tức muốn chém hắn ta. Nhà họ Tiết đã tốn không biết bao nhiêu tiền mới bảo vệ được hắn ta.
Sau đó, Tiết Hành Lư đã rút ra được bài học , không còn dám gây chuyện với Khánh Hâm Nghiêu nữa. Chỉ lặng lẽ quan sát.
Cứ như vậy, Khánh Hâm Nghiêu cũng không thể làm gì được hắn ta.
Hai bên cứ đề phòng nhau như vậy mà sống.
Nếu ở kinh thành, Tiết Hành Lư chắc chắn không dám nói với Cửu công chúa như vậy.
Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều biết. Bắt đầu từ ngày hòa thân đó, Cửu công chúa sẽ không còn là Cửu công chúa của lúc trước nữa.
Hòa thân thành công, cô ấy sẽ xuất giá đến Thổ Phiên xa xôi.
Hòa thân thất bại, cô ấy cũng bị xem như là công chúa đã từng xuất giá một lần. Không thể tiếp tục ở lại hoàng cung được nữa.
Càng không thể tiếp tục giúp Trần Cát xử lí việc triều chính.
Cửu công chúa mà không thể xử lí được việc triều chính, thì chỉ là một công chúa bình thường.
Tiết Hành Lư là người của Thái tử, căn bản không cần phải sợ cô ấy.
Thấy Kim Phi vẫn không để ý đến mình. Tiết Hành Lư càng nổi giận, dứt khoát đẩy Kim Phi một cái: “Này, ta đang nói chuyện với ngươi đấy. Có nghe thấy không!”
Nhưng Kim Phi vẫn không để ý tới hắn ta, quay đầu lại hỏi cận vệ đến báo tin lúc đó: “Người dân bị giết hại đâu?”
“Ở bên kia!” Cận vệ chỉ về phía sau lều.
Kim Phi khập khiễng chạy tới. Đập ngay vào mắt là mấy cỗ thi thể.
Sau đó, lửa giận không thể kiềm chế nổi nữa!
Cửu công chúa đi theo cũng lập tức biến sắc.
Trên mặt đất có bốn thi thể. Trong đó có hai thi thể bị chặt đầu!
Thời đại phong kiến, coi trọng việc toàn thây.
Không phải thâm thù đại hận như thù giết cha, thì rất ít người không để cho người ta được toàn thây.
Tiết Hành Lư cũng đi theo, miệng vẫn còn la hét: “Kim Phi, ngươi bị điếc sao? Ta đang nói chuyện với ngươi đấy!”
Kim Phi lúc này đã bị lửa giận lấn át, nghe thấy Tiết Hành Lư nói vậy, bèn quay người gào lên: “Đại Lưu, bắt lấy tên phản loạn cướp trại lại cho ta!”
Tiết Hành Lư biết gán tội, Kim Phi cũng biết.
Dốc Đại Mãng vẫn đang dựng cờ chiến, quân Uy Thắng vẫn còn đóng quân ở đây.
Nghiêm ngặt mà nói, dốc Đại Mãng lúc này vẫn còn là chiến trường.
Trên chiến trường, không được sự cho phép của chủ tướng, mà đã xông vào doanh trại thì chính là cướp trại.
Huống hồ Tiết Hành Lư lại quá ngạo mạn. Không chỉ xông vào doanh trại , lại còn dám giết người.
Theo quân pháp của Đại Khang, Mạnh Thiên Hải có thể trực tiếp chém hắn ta!
“Rõ!”
Đại Lưu cũng rất tức giận trước cách làm của Tiết Hành Lư. Nhận được mệnh lệnh của Kim Phi, bèn xoa tay lại, chuẩn bị đi bắt lấy Tiết Hành Lư.
“Một Nam tước Thanh Thủy nhỏ nhoi như ngươi lại dám bắt ta sao?”
Tiết Hành Lư nhìn Kim Phi giống như đang nhìn một kẻ điên, khiêu khích duỗi hai tay ra: “Nào, tới bắt ta thử xem!”
Khi Đại Lưu đến gần, một tên đàn ông mặt sẹo đột nhiên xông ra từ đằng sau lưng của Tiết Hành Lư, nhảy một chân lên, đá vào ngực Đại Lưu.
Ngay cả Khánh Mộ Lam cũng có một cao thủ bên cạnh bảo vệ như vậy, thì với thân phận của Tiết Hành Lư, sao có thể không có chứ?
Động tác của gã mặt sẹo thực sự quá nhanh, Đại Lưu hoàn toàn không kịp phản ứng, trực tiếp bị đá bay ra ngoài năm sáu mét mới ngã xuống đất.
Áo giáp đen ở trước ngực cũng bị lõm xuống.
Nếu không phải có sự bảo vệ của áo giáp đen, sợ là một cước này đã có thể đá chết anh ta rồi.
Gã mặt sẹo vậy mà vẫn còn chưa chịu dừng lại. Sau khi đá bay Đại Lưu xong, còn lập tức bổ nhào về phía Kim Phi, rõ ràng là đang muốn bắt lấy Kim Phi.
“Mau, cản hắn lại mau!”
Đồng tử Trương Lương co lại, lập tức dẫn một đội nhân viên hộ tống tới chặn đường.
“Tiết Hành Lư, Kim tiên sinh là thống lĩnh hộ vệ của ta, ngươi dám động đến một sợi tóc của ngài ấy, ta sẽ liều mạng với ngươi!”
Cửu công chúa cũng biến sắc.
Nhưng Tiết Hành Lư lại giống như không hề nghe thấy. Vẻ mặt vẫn khinh thường như cũ mà cười khẩy.
Gã mặt sẹo vẫn tiếp tục bổ nhào về phía Kim Phi.
Vào lúc gã sắp lao đến trước mặt, Kim Phi giơ tay phải lên.
Sau đó gã mặt sẹo thấy một cái lỗ đen nhánh.
Pằng!
Một tiếng nổ cực lớn!
Gã mặt sẹo ngã bay ra ngoài.
Máu thịt lẫn lộn khắp cả khuôn mặt.
Chương 498: Ta cầu xin ngài
Động tĩnh rất lớn khiến tất cả mọi người giật nảy mình.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy một làn khói xanh tỏa ra từ tay Kim Phi.
Trong đám con em nhà quyền quý có một quy tắc ngầm.
Bình thường đánh nhau chửi nhau là chuyện như cơm bữa, máu dồn lên não còn có thể gọi đám gia nô tới sống mái với nhau.
Thế nhưng về cơ bản sẽ không ai giết hộ vệ của đối phương, đặc biệt là dạng cận vệ đi theo bên người.
Tiết Hàn Lư cũng tuân thủ quy tắc này, sau khi đến cũng không đánh giết nhân viên hộ tống, mà là giết mấy người dân thường để thị uy.
Đối với những quý tộc như hắn, dân thường và gia nô đều là sự tồn tại giống súc sinh, có thể thoải mái giết.
Đừng nói chi là những bách tính đã bị bắt làm tù binh, trên mặt in dấu vết.
Trong mắt Tiết Hành Lư, hắn làm như vậy cũng đã là nể mặt Kim Phi lắm rồi.
Dù thế nào cũng không ngờ, Kim Phi nói giết là giết.
Y thậm chí còn không thèm chớp mắt một cái đã đánh chết thị vệ của hắn.
Trên đường từ kinh thành đến Tây Xuyên gặp rất nhiều thổ phỉ, gã mặt sẹo vì để bảo vệ hắn mà bị thổ phỉ vây công, trên người có không ít vết đao, cả vết sẹo trên mặt cũng có từ lúc đó.
Cao thủ mà gia tộc vất vả mãi mới bồi dưỡng ra được, cứ như vậy bị Kim Phi đánh chết.
Tiết Hành Lư giật mình khiếp sợ, sau đó nổi giận gào lên.
“Kim Phi, ngươi dám giết Lão Đao…”
Còn chưa dứt câu hắn đã im miệng!
Bởi vì hắn thấy Kim Phi đổi sang tay khác, nhắm họng súng đen ngòm thẳng vào hắn.
Thực ra cây súng kíp này của Kim Phi chi có thể bắn được một phát, bây giờ có bóp cò cũng không xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng Tiết Hành Lư không biết.
Hắn vừa nhìn thấy uy lực của súng kíp rồi.
Thân thủ của gã mặt sẹo tốt như vậy, mặt và cổ vẫn bị đánh cho nát bét. Một người nhỏ bé như hắn nếu bị trúng một phát như thế, chẳng phải đầu sẽ bị nát ra luôn sao?
Tiết Hành Lư vô thức muốn né tránh, thế nhưng lúc này Kim Phi lại cất lời: “Còn động đậy nữa ông đây sẽ đánh vỡ đầu ngươi!”
Tiết Hành Lư lập tức sợ tới mức không dám nhúc nhích.
“Không được làm thiếu gia nhà ta bị thương!”
Đội trưởng đội cận vệ của Tiết Hành Lư nhanh chóng dẫn người chạy về phía này, lại bị Đại Tráng dẫn theo nhóm nhân viên hộ tống tới ngăn lại.
Đại Tráng quay đầu nhìn về phía Trương Lương, đợi anh ta lên tiếng.
Vừa nãy suýt nữa thì Kim Phi đã bị gã mặt sẹo bắt mất, Trương Lương cũng thầm tức giận, lạnh lùng hô: “Đánh bọn họ!”
Cũng may Trương Lương làm việc tương đối cẩn thận, bây giờ anh ta còn chưa dám chắc có thể giết người được hay không, nên không cho nhóm nhân viên hộ tống ra tay lấy mạng.
Thế nhưng đánh một trận thì chắc chắn không thành vấn đề.
Những thân vệ này không có võ công quá cao cường, bọn họ chỉ là đám binh sĩ hơi tinh nhuệ một chút, đâu phải là đối thủ của nhân viên hộ tống áo giáp đen?
Nhưng bọn họ cũng không dám lui về sau.
Nếu như Tiết Hành Lư bị Kim Phi đánh chết, bọn họ cũng đừng mong được sống.
Trương Lương nhìn về phía cận bị đánh tới mức không còn khả năng đánh trả, nhưng vẫn liều mạng lao về phía trước, không khỏi nhíu mày: “Bắn gãy chân bọn họ đi!”
Trước đó, các nhân viên hộ tống chỉ đeo bao tay giáp sắt lên để đánh nhau, nhận được lệnh đều lấy hắc đao bên hông xuống.
Vung vỏ đao lên đánh.
Chẳng bao lâu sau xung quanh đã vang lên từng tiếng hét thảm thiết.
Đội quân Hùng Vũ ở đằng xa nghe thấy động tĩnh đều xúm lại.
Trương Lương ra dấu tay, mấy trăm nhân viên hộ tống lập tức vọt tới, nam hộ vệ đi trước, nữ hộ vệ bê cung nỏ theo sau, chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.
Mấy ngày nay đội nhân viên hộ tống đã trải qua cuộc chiến sinh tử còn hơn thế này, sát khí trên người rất nặng, trên áo giáp của không ít người còn vương mấy mẩu thịt vụn.
Bọn họ không ra tay, chỉ dàn trận để tạo ra khí thế, dọa cho đám quân sĩ Hùng Vũ sợ hãi không dám tới gần.
Kim Phi khập khiễng tiến lên, dùng họng súng dí chặt vào trán Tiết Hành Lư.
Súng vừa nhả đạn, họng súng còn nóng rát.
Tiết Hành Lư vô thức muốn ngửa đầu ra sau, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Kim Phi, hắn đành phải từ bỏ suy nghĩ đó.
“Là ngươi hạ lệnh giết bọn họ sao?” Kim Phi lạnh lùng hỏi, tay chỉ chỉ thi thể bách tính trên mặt đất.
“Kim… Kim Phi, ngươi đừng kích động!”
Giọng của Tiết Hành Lư run rẩy, hắn nói: “Không phải chỉ là mấy tên dân đen thôi sao, nếu như ngươi thiếu người chăn ngựa thì ta nhường bọn chúng cho ngươi, đều sẽ là những kẻ sạch sẽ trên mặt không có vết…”
“Mẹ nó ngươi câm miệng lại cho ta!”
Kim Phi nghe hắn nói như vậy lại càng tức giận hơn, nắm súng kíp hung hăng đập lên mặt Tiết Hành Lư.
Súng kíp chính là một khối sắt, Tiết Hành Lư bị đập vỡ đầu chảy máu, ngã ngửa ra đất.
Kim Phi thu hồi súng kíp, trở tay rút hắc đao từ bên hông Trương Lương ra, gác lên cổ Tiết Hành Lư.
“Tiên sinh, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng bị kích động!”
Cửu công chúa phát hiện vẻ mặt Kim Phi lạ thường, vội tiến lên nói: “Xin ngài hãy nể mặt Vũ Dương…”
“Người câm miệng cho ta!”
Kim Phi xoay người lạnh lùng quát lên: “Trần Văn Nhi, có phải là người cũng nghĩ rằng những bách tính bị đánh dấu trên mặt là có thể tùy ý đánh giết thế nào cũng được đúng không?”
Cửu công chúa nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi gọi thẳng tên cô ấy ngay trước mặt.
Cô ấy không tức giận vì chuyện này, bởi vì cô ấy đã biết từ lâu, Kim Phi không hề có sự kính nể gì đối với hoàng quyền giống như các bách tính bình thường khác.
Có đôi khi trong lúc nói chuyện phiếm vui vẻ, y còn có thể lấy hoàng đế ra để nói đùa.
Bình thường gọi cô ấy là điện hạ cũng chỉ là cách gọi khách sáo mà thôi.
Cửu công chúa nhíu mày là vì cô ấy ý thức được Kim Phi thật sự muốn giết người.
“Tiên sinh, ta không có ý như vậy.”
Cửu công chúa vội vàng giải thích.
“Vậy thì người có ý gì?”
Kim Phi lạnh lùng nói tiếp: “Trần Văn Nhi người đừng quên, nếu như không có những người dân này liều mạng để cướp đoạt ngựa chiến của quân doanh Đan Châu, chúng ta hoàn toàn không thể đánh thắng được trận này. Trần Văn Nhi người nói không chừng đã bị bắt đi từ lâu, lột sạch ra treo trước cờ rồi!
Bọn họ không phải dân đen, bọn họ đều là anh hùng! Là những anh hùng cao quý hơn gấp trăm lần loại sâu mọt cặn bã này!”
Kim Phi giẫm một chân lên mặt Tiết Hành Lư, gương mặt dữ tợn quát: “Ngày hôm nay, đừng nói là Trần Văn Nhi người, ngay cả cha người tới đây cũng không giữ được hắn!”
Cửu công chúa nghe thấy thế, sắc mặt tái nhợt, vội vã giải thích: “Tiên sinh, ta biết bọn họ là anh hùng, cho tới bây giờ cũng chưa từng coi thường bách tính…”
Thấy Kim Phi vung chiến đao, cô ấy nhanh chóng nhào lên, không thèm để ý đến cánh tay đau nhức của mình mà ôm lấy tay Kim Phi: “Tiên sinh, coi như ta cầu xin ngài được không, không thể giết Tiết Hành Lư được!”
“Kim tiên sinh ngươi đừng kích động, ta không hề hạ lệnh giết bọn họ!”
Tiết Hành Lư cũng phát hiện Kim Phi không thèm nói đùa, thật sự dám giết hắn nên cũng lo lắng, vội vàng kêu lên: “Không tin ngươi cứ hỏi các bách tính là biết, thật sự không phải là ta hạ lệnh giết!”
“Kim tiên sinh, đúng là không phải hắn hạ lệnh.”
Chu Du Đạt đứng dậy, đi tới bên cạnh Kim Phi nói: “Người hạ lệnh chính là tên hộ vệ mà ngày vừa đánh chết.”
Những người dân khác cũng gật đầu phụ họa.
Kim Phi nghe thấy thế thì hơi nheo mắt lại.
Cơn tức của y giảm bớt đi một chút, nhưng vẫn không nhấc chân lên mà để nguyên trên mặt Tiết Hành Lư.
Y nhanh chóng động não, phân tích tình hình trước mắt.
Y muốn giết Tiết Hành Lư, ngoại trừ việc muốn báo thù thay cho người dân thì cũng có ý định mượn cơ hội này để cảnh cáo những kẻ quyền quý khác.
Cho nên, không thể thả Tiết Hành Lư đi được!
Chương 499: Bọn ta là anh hùng sao?
Một ngàn con ngựa chiến, sức hấp dẫn này thật sự quá lớn.
Người sở hữu lại chỉ là một bá tước hư ảo không có thái ấp.
Sức hấp dẫn càng lớn hơn gấp bội.
Đối với nhóm quyền quý Đại Khang mà nói, Kim Phi lúc này giống như một đứa trẻ ôm thỏi vòng đi lại trên đường.
Quyền quý của Đại Khang chính là đám chuột được bá tánh nuôi mấy trăm năm cho to lên.
Tham lam nhưng yếu đuối.
Có lợi ích là bao vây, chen lấn sợ mình bị rớt lại.
Nhưng khi phát hiện kẻ địch quá mạnh, sẽ lập tức giải tán.
Tiết Hành Lư là tên quan đầu tiên đến thử dò thám.
Nếu Kim Phi cứ thả hắn đi nhẹ nhàng thoải mái như vậy, tiếp theo sẽ có nhiều kẻ quyền quý bao vây, xé nát y ngay lập tức.
Nhân lúc bây giờ còn chưa nhiều người chưa biết tin này, y cần giết người dọa khỉ, để những kẻ quyền quý khác biết khó mà lui.
Kim Phi hơi hối hận vì vừa rồi đã ra tay chậm chạp.
Bây giờ Chu Du Đạt và bá tánh đều nói không phải Tiết Hành Lư ra lệnh, nếu y tiếp tục chém Tiết Hành Lư, thì hơi vô lí.
Nhưng cứ buông tha cho Tiết Hành Lư như vậy, cũng không thể.
Suy nghĩ một chút, Kim Phi quay đầu nhìn Trương Lương nói: “Lương ca, theo quân pháp Đại Khang, tự tiện sử trí kẻ xông vào doanh trại như thế nào?”
“Nếu là kẻ cầm đầu đánh 30 gậy! Chỉ là tội phạm thì 20 gậy!” Trương Lương nhanh chóng đáp.
“Vậy làm như thế đi!” Kim Phi lấy Hắc Đao ra: “Bắt đầu từ kẻ cầm đầu này đi!”
“Người đâu, lấy gậy quân!” Trương Lương quay đầu hét lớn.
Hai nhân viên hộ tống xoay người rời đi, nhanh chóng cầm hai cây gậy quân dài một trượng quay lại.
Sắc mặt Tiết Hành Lư lập tức sợ đến trắng bệch.
Gậy quân này còn to hơn cả cánh tay, nếu đánh vào mông thật, đừng nói 30 gậy, chỉ ba gậy, mấy ngày hắn cũng không đi đường được.
Hắn biết Kim Phi thế này là quyết tâm muốn xử lí mình, cầu xin Kim Phi hoàn toàn không có tác dụng, bò dậy dập đầu cầu xin Cửu công chúa nói: “Điện hạ, cứu ta với!”
Hắn sợ thật.
Nhân viên hộ tống hành hình, chắc chắn sẽ ra tay không thương tiếc.
Đánh xong 30 gậy này, cả đời này hắn đừng nghĩ tới chuyện đứng lên nữa!
Cửu công chúa há miệng thở dốc, muốn cầu xin hộ Tiết Hành Lư.
Nhưng thấy khuôn mặt lạnh băng của Kim Phi, ý nghĩ này lập tức biến mất.
Cô ấy dự cảm, nếu mở miệng, chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận.
Thậm chí có thể cãi nhau to với Kim Phi.
Kim Phi và Tiết Hành Lư, ai quan trọng hơn?
Không cần suy nghĩ Cửu công chúa đã không chút do dự lựa chọn đứng bên phía Kim Phi.
Cô ấy quay người đi, trong lòng đã bắt đầu tính toán, ngộ nhỡ Tiết Hành Lư bị đánh chết, nên giải quyết hậu quả thế nào cho tốt.
Cũng may Kim Phi đã vịn vào cái cớ cướp đoạt doanh trại của Tiết Hành Lư, để Cửu công chúa có hướng giải quyết.
Bây giờ Cửu công chúa chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Tiết Hành Lư, thấy Cửu công chúa không để ý tới mình, nhanh chóng bò qua, muốn bắt lấy váy Cửu công chúa.
Nhưng hắn vừa bò được vài bước, đã bị Thấm Nhi chặn đường.
Trương Lương vẫy tay, hai nhân viên hộ tống chạy tới, mỗi người nắm lấy một chân Tiết Hành Lư, kéo hắn tới một bên như bắt chó.
“Triệu Ngưu Đẩu, ngươi còn thất thần gì nữa, nhanh dẫn người tới cứu ông đây!”
Tiết Hành Lư gấp tới mức rống to với quân Hùng Vũ.
Giáo úy họ Triệu ngẩng đầu nhìn Tiết Hành Lư, lại nhìn nhân viên hộ tống đang kết trận trước mặt, trong lòng cũng đấu tranh dữ dội.
Nếu Tiết Hành Lư bị đánh chết, có khả năng nhà họ Tiết sẽ không nhằm vào tất cả binh sĩ trong quân Hùng Vũ, nhưng giáo úy là hắn ta đây, chắc chắn không chạy thoát.
Nhưng dù hắn ta muốn cứu người, cũng phải đột phá vòng vây của nhân viên hộ tống, đánh một trận với nhân viên hộ tống.
Đừng thấy nhân viên hộ tống chỉ có mấy trăm người mà lầm, không ít người còn mang theo thương, trong lòng giáo úy không có tí cơ sở này.
Trương Lương phát hiện vẻ mặt giáo úy không đúng, lạnh giọng quát: “Mọi người nghe lệnh, kẻ nào to gan dám đột nhập trận, giết không tha!”
“Vâng!”
Nhóm nhân viên hộ tống đều đáp lại.
Xoẹt!
Mấy trăm người rút Hắc Đao ra cùng một lúc.
Áo giáp màu đen, đao dài màu đen, trận chiến màu đen.
Hơn nữa vẻ mặt của nhóm nhân viên hộ tống, sát khí hung ác ập vào mặt!
Không ít binh lính của quân Hùng Vũ đều lui về sau theo bản năng, sợ khiến nhóm giết người này chú ý, rước họa hại thân.
Giáo úy vốn dĩ còn do dự không thôi, cũng nhanh chóng cúi đầu thấp hèn.
Không bảo vệ Tiết Hành Lư, sẽ bị nhà họ Tiết xử lí.
Nhưng khi tin này truyền về kinh thành, dù người nhà họ Tiết phái tới đây gây phiền toái với hắn ta, cũng cần thời gian rất lâu.
Thời gian dài như vậy, không biết hắn ta đã chạy tới chỗ nào rồi.
Nhưng ra tay với nhóm nhân viên hộ tống, có khi giây tiếp theo đã bị đánh chết rồi.
Chỉ trong nháy mắt, giáo úy đưa ra lựa chọn.
Chờ rời khỏi dốc Đại Mãng, hắn ta sẽ mang theo người thân tín chạy trốn.
Ở trong quân Hùng Vũ mấy năm nay, hắn ta tham ô rất nhiều bạc.
Có tiền còn có người, đi đâu mà không sống được?
Giáo úy không dẫn đầu, các binh sĩ khác càng không dám nói lời nào.
“Một đám nhát gan!”
Đại Tráng phun một ngụm nước miếng xuống đất, ý bảo nhân viên hộ tống kéo Tiết Hành Lư lại rồi ấn trên đất.
Cầm gậy quân, giơ lên đánh xuống mông Tiết Hành Lư.
Tiết Hành Lư không đoán sai, Đại Tráng hoàn toàn không hề có ý ra tay thương tiếc, vừa bắt đầu đã dùng hết lực.
Chỉ mới một phát, Tiết Hành Lư đã cảm thấy xương chậu bị đánh nát.
Đời này, cơn đau dữ dội là thứ từ trước tới nay hắn chưa từng trải qua.
Không đợi hắn gào thảm thành tiếng, phát thứ hai lại tới.
“Kim tiên sinh… Ta sai rồi… Ngài… Tha… Ta đi!”
Lúc này Tiết Hành Lư không rảnh lo tôn nghiêm nữa, khóc kêu xin tha.
Nhưng Kim Phi dường như thật sự không nghe thấy, kéo Chu Du Đạt sang một bên.
“Chu tiên sinh, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Người của doanh trại tù binh chúng ta cũng xem như đã từng cùng sống cùng chết, hôm nay rảnh rỗi không có việc gì, muốn tới dốc Đại Mãng thăm bọn họ, sau đó gặp phải nhóm người này.”
Chu Du Đạt nhìn thi thể trên mặt đất, tràn đầy bi phẫn: “Đáng tiếc ta không có bản lĩnh như tiên sinh, không bảo vệ được họ, chỉ đành trơ mắt nhìn bạn cùng chung hoạn nạn bị đánh chết!”
Nói xong, anh ta bụm mặt ngồi xổm xuống đất khóc lóc.
Chu Du Đạt là một thư sinh thiên về cảm tính, từ lúc sau khi thoát khỏi vòng vây của doanh trại tù binh, đã trợ giúp rất nhiều anh em cùng chung cảnh ngộ bị bắt.
Hôm nay muốn tới dốc Đại Mãng thăm bá tánh giúp Kim Phi nuôi ngựa, thuận tiện bái kiến Cửu công chúa và Kim Phi một chút.
Vừa đến dốc Đại Mãng, đã gặp Tiết Hành Lư tới đây gây chuyện.
Muốn nói giúp bá tánh một câu, vừa mở miệng đã bị thân vệ của Tiết Hành Lư tát một phát cho đầu váng mắt hoa.
“Ta mời bọn họ tới nuôi ngựa giúp ta, nhưng không bảo vệ bọn họ cho tốt, là sai lầm của ta!”
Kim Phi cũng tự trách vô cùng: “Bọn họ đều là anh hùng, khó khăn lắm mới xông ra khỏi doanh trại tù binh được, kết quả lại chết ở trên mặt trận của người nhà!”
Âm thanh của Kim Phi cũng trở nên trầm thấp.
Y thật sự tự trách.
“Tiên sinh, ngài thật sự cho rằng chúng ta là anh hùng sao?”
Chu Du Đạt đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
Phòng ốc của Đại Khang đa phần là nhà tranh.
Đoạn thời gian kị binh cướp bóc kia, đã thiêu hủy không ít phòng ốc.
Dù rất nhiều bá tánh trốn ra khỏi doanh trại tù binh được, cũng nhận được lương thực và vải vóc từ chỗ Kim Phi, nhưng không có nơi ở.
Trong khoảng thời gian gần đây, Chu Du Đạt vẫn luôn hỗ trợ, sắp xếp cho các bá tánh trôi dạt khắp nơi.
Nhà họ Chu bây giờ đang có mấy trăm người ở.
Hơn nữa còn có người nghe tin tới liên tục.
Nhà cũ của nhà họ Chu dù lớn, bây giờ cũng đã bị nhét đầy.
Thật sự là dân chạy nạn quá nhiều, nhà họ Chu bị kỵ binh cướp sạch, trừ nhà gạch và ruộng vườn của tổ tiên chưa bị thiêu rụi, thì không còn gì nữa.
Chương 500: Lấy dân làm gốc
Chu Du Đạt thật sự không còn cách nào, mấy ngày nay đang tìm kiếm sự trợ giúp.
Nhưng các ‘bạn tốt’ lúc trước, nhìn thấy dấu ấn trên mặt hắn, đều tránh né như rắn rết.
Tất cả mọi người biết, một khi có dấu ấn trên mặt, dù Chu Du Đạt có tài hoa đi nữa, đời này cũng đừng mong làm quan.
Nói cách khác, anh ta không còn triển vọng gì nữa.
Trong thì còn bị cướp bóc sạch sẽ, người sáng suốt đều nhìn ra được, nhà họ Chu sắp sa sút rồi.
Hơn nữa còn sa sút rất nhanh.
Ai sẽ bằng lòng quan tâm đến anh ta chứ?
Hôm nay Chu Du Đạt tới dốc Đại Mãng, mục đích chính là tìm Kim Phi trợ giúp.
Chẳng qua anh ta cũng không dám ôm kì vọng quá lớn.
Các bá tánh khác ở xung quanh cũng vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi.
Phòng ở nhà họ bị thiêu cháy rồi, đến nhờ cậy thân thích mà không ai bằng lòng thu nhận giúp đỡ, mới đành phải đi nuôi ngựa cho Kim Phi.
Mặc dù nhóm nhân viên hộ tống không kì thị họ, nhưng bọn họ luôn cảm thấy mình kém hơn một bậc.
Ngày thường cũng không dám đi lại lung tung, chỉ dám hoạt động quanh lều trại và trại nuôi ngựa.
Nhưng hôm nay, Kim Phi lại nói họ là anh hùng.
Hơn nữa còn nói hai lần.
Lần thứ nhất còn hô to với Cửu công chúa.
Lúc ấy không ít bá tánh cảm động chảy nước mắt.
Gần đây bọn họ bị xem thường quá nhiều, nghe quá nhiều lời trào phúng, đây là lần đầu tiên có người cho bọn họ lời đánh giá tích cực.
Chu Du Đạt cũng như thấy được ánh sáng hy vọng.
Không đợi Kim Phi trả lời, lại hỏi lần nữa: “Tiên sinh, ngài thật sự cảm thấy chúng ta là anh hùng sao?”
Anh ta sợ hồi nãy mình nghe lầm.
“Đương nhiên là thật, các ngươi chính là anh hùng!”
Giọng điệu Kim Phi kiên định: “Không có các ngươi liều chết đoạt được trại ngựa của Đan Châu, chúng ta sẽ không đánh thắng trận này, chúng ta mà thua trận này, Đại Khang sẽ phải cống nạp cho Thổ Phiên, vì vậy sẽ có vô số bá tánh gặp nạn!”
Cho nên, các ngươi cứu thành Tây Xuyên, thậm chí là cứu Đại Khang!
Công lao to lớn vĩ đại như vậy, nếu không coi là anh hùng, vậy cái gì mới là anh hùng?”
Kim Phi duỗi tay chỉ vào Tiết Hành Lư đang bị ăn gậy quân: “Chẳng lẽ loại người này làm anh hùng à?”
“Ta khinh!”
Kim Phi nhổ một ngụm nước miếng về phía Tiết Hành Lư: “Cái loại ăn chơi trác táng thấy kẻ địch là chạy, chúng ta đánh thắng thì quay về nhặt của hời, cho dù ăn mặc gọn gàng, quyền thế to lớn, cũng là kẻ đào ngũ, là kí sinh trùng bám vào người bá tánh để hút máu, xách giày cho các ngươi cũng không xứng!”
Kim Phi nói rất vang dội mạnh mẽ.
Nói nghe chân thành vô cùng.
Cũng nói vào tới tim của đám người Chu Du Đạt.
Không ít bá tánh đều òa một tiếng rồi khóc lên.
“Tiên sinh, ngài đã nói như vậy, ta… Ta muốn xin ngài một chuyện…”
Chu Du Đạt lau nước mắt, do dự một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Nghe nói tiên sinh giỏi sinh lợi phát tài... Có thể xin tiên sinh giúp đỡ chúng ta không?”
“Sao thế?” Kim Phi.
Chu Du Đạt hít sâu một hơi, nói ra tình trạng của lưu dân một lần.
Kim Phi nghe xong, đầu tiên là im lặng một lát, sau đó quay đầu nhìn Cửu công chúa, kìm nén phẫn nộ nói: “Điện hạ, đây là cách người thu xếp cho bá tánh à?”
Mí mắt Chu Du Đạt nhảy một cái, không nói gì.
Chuyện thu xếp cho bá tánh, luôn do Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu phụ trách.
Chu Du Đạt tới tìm Kim Phi nhờ hỗ trợ, chẳng khác nào đánh vào mặt Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu.
Nếu có biện pháp khác, Chu Du Đạt cũng không muốn như vậy.
Chỉ là bây giờ anh ta không còn cách nào nữa.
Nếu không phải Kim Phi phát lương thực và vải vóc cho bá tánh, cũng không biết có bao nhiêu người chết đói rồi.
Hiện tại trời càng ngày càng lạnh, nếu thật sự không giải quyết được vấn đề nơi ở, sẽ có rất nhiều bá tánh không sống qua mùa đông này được!
Dù sao Chu Du Đạt không còn tiền đồ nữa, vì những người bạn cùng sống cùng chết, anh ta không thiết bất cứ giá nào nữa.
Cho dù có vì thế mà đắc tội với Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu.
“Tiến sinh, chuyện này hơi phức tạp…”
Cửu công chúa nhìn ánh mắt thất vọng của Kim Phi, thế mà lại vô thức hoảng hốt một chút.
Đây là chuyện trước giờ cô ấy chưa gặp qua.
Cho dù đối mặt với Trấn Cát, cô ấy cũng có thể giữ vững sự bình tĩnh, nhưng bây giờ đối mặt với lời chất vấn của Kim Phi, thế mà cô ấy không biết trả lời như thế nào.
“Có gì phức tạp?”
Kim Phi cười lạnh nói: “Đơn giản là tiền tài lương thực cứu tế, bị cắt xén hết tầng này lớp khác, điện hạ muốn đấu trí đấu dũng với quan viên các cấp, cần thời gian, phải không?”
Cửu công chúa nghe vậy, rất kinh ngạc.
Cho tới nay, cô ấy đều cảm thấy Kim Phi không hiểu chuyện triều chính lắm, bây giờ mới phát hiện, Kim Phi không chỉ hiểu, mà còn nhìn rất rõ ràng.
Vừa mở miệng đã nói ra bản chất sự việc.
Sau khi kinh ngạc, trên mặt đột nhiên hiện lên một tia vui sướng.
Cô ấy khom người hành lễ với Kim Phi: “Văn Nhi và Hâm Nghiêu ca ca nghĩ mọi biện pháp, đều bó tay không có ý tưởng nào, nếu tiên sinh có cách hay, xin chỉ dạy!”
Gần đây cô ấy và Khánh Hâm Nghiêu đều bị chuyện này làm cho đau đầu vô cùng.
Từ sau khi quen biết Kim Phi, Kim Phi có thể thường xuyên nói ra một số quan điểm ngoài dự đoán.
Lúc vừa nghe được, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có phần đại nghịch bất đạo, nhưng suy nghĩ cẩn thận, lại là cách giải quyết vấn đề nhanh nhất tốt nhất.
“Ta có biện pháp hay, cũng không biết điện hạ dám dùng không?” Kim Phi cười khẩy nói.
“Mời tiên sinh nói!” Cửu công chúa lại hành lễ lần nữa.
“Tác phong uy tín của quan lại Đại Khang là một cuộn chỉ rối, chờ người dọn sạch xử lí các mớ hỗn độn, chu toàn mọi nơi, bá tánh đã sớm bị chết rét chết đói rồi!”
Kim Phi nói: “Triệu chứng nặng cần dùng thuốc mạnh, biện pháp tốt nhất đối phó là chặt đi! Nếu điện hạ coi trọng bá tánh, như coi trọng ngựa chiến, ai dám duỗi tay thì băm, ta cho rằng điện hạ có thể thu xếp cho bá tánh hẳn hoi rồi!”
“Thế này…”
Cửu công chúa muốn phản bác, nhưng lại cảm thấy không có lời nào để nói.
Suy nghĩ một chút, mới cười khổ nói: “Tiên sinh nói có lí, làm sao Văn Nhi lại không biết, nhưng Văn Nhi cũng không có biện pháp, Tây Xuyên là thủ phủ của Xuyên Thục, trừ Hâm Nghiêu ca ca, các kẻ quyền quý lớn đều có người ở đây, nếu cưỡng ép dọn sạch, sẽ khiến triều đình chấn động!”
“Vậy khi điện hạ bảo vệ ngựa chiến, tại sao không sợ triều đình chấn động?” Kim Phi hỏi.
“Tiên sinh, ngựa chiến là kho báu của đất nước, liên lụy tới vận mệnh quốc gia…”
Cửu công chúa còn chưa nói xong, đã bị Kim Phi đánh gãy.
“Điện hạ, người cảm thấy vận mệnh quốc gia là ngựa chiến à?”
Kim Phi cười, cười rất bi ai: “Điện hạ, xét thấy chúng ta quen biết bao lâu nay, ta nói cho người, vận mệnh quốc gia là gì!”
“Vận mệnh quốc gia là bá tánh!”
“Vận mệnh quốc gia là bá tánh!”
“Quân là thuyền, dân là nước, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền!”
“Lấy dân làm gốc, bá tánh có thể ăn no, có thể mặc ấm, có đất cày, có việc làm, có tiền tiêu, tất nhiên sẽ ủng hộ người, vận mệnh quốc gia Đại Khang tất nhiên cũng hưng thịnh!”
“Ngược lại, bá tánh ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhiều thế hệ trẻ em làm nô làm tì, không nhìn thấy hy vọng, còn ai đi theo người? Không có bá tánh ủng hộ các người, người muốn nhiều ngựa chiến hơn thì có lợi gì?”
…
Ngày thường Kim Phi ít khi nói tới chuyện triều chính, nhưng hôm nay thật sự bị tức giận, không nhịn được phải nói cho thoải mái.
Cửu công chúa nghe xong hoàn toàn choáng váng, trong miệng cứ nhắc mãi: “Lấy dân làm gốc… Nước có thể đẩy thuyền nhưng cũng có thể lật thuyền…!”
Những lời này của Kim Phi hoàn toàn lật đổ lí luận về quyền thống trị của các vua thời phong kiến, nhất thời Cửu công chúa không tiếp thu được.
Nhưng lại khiến cô ấy cảm thấy rất có lí, có cảm giác được giác ngộ.
“Điện hạ tự suy nghĩ cẩn thận lại đi,” Kim Phi liếc mắt nhìn Cửu công chúa một cái, kéo Chu Du Đạt nói: “Chu tiên sinh, chúng ta đi, nghĩ cách, tự giải quyết chuyện này.”
Bình luận facebook