-
Chương 536-540
Chương 536: Nghĩa trang
Đứng trên đỉnh dốc Đại Mãng nhìn xuống, không gian rộng mở phía dưới chân dốc bị bóng tối bao phủ, tất cả những người quỳ ở đó đều là dân thường.
Một đám tang khổng lồ ngoằn ngoèo giữa biển người.
Chiếc quan tài màu đen hiện ra, quần áo của những người khiêng quan tài cũng là màu đen.
Dường như ngay cả ông trời cũng không thể chịu đựng được hơn nữa, dần dần một đám mây đen kéo đến che khuất ánh nắng.
Hàng chục ngàn người đồng thời tụ tập tại khoảng đất trống ấy, không một ai tổ chức hay yêu cầu, nhưng cũng không ai lên tiếng nói chuyện.
Chỉ có tiếng bước chân nặng nề của đám tang khiêng quan tài.
Dần dần, có vài người bắt đầu khẽ khóc.
Cứ thế, những người xung quanh giống như bị lây nhiễm, cũng lần lượt khóc theo.
...
Trận chiến này diễn ra ở khoảng đất trống bên ngoài cổng thành nên Cửu công chúa và Mạnh Thiên Hải đề nghị chôn cất binh lính và dân thường đã ngã xuống gần chiến trường. Nhưng bị Kim Phi từ chối.
Ở kiếp trước, y đã chứng kiến thành phố phát triển nhanh như thế nào, đồng thời y cũng từng chứng kiến Thành An sau này lớn hơn Tây Xuyên bây giờ bao nhiêu.
Xây dựng bia tưởng niệm ở một nơi như vậy không phải là vấn đề lớn, nhưng nếu chiếm một diện tích lớn để xây dựng nghĩa trang, chắc chắn sẽ cản trở sự phát triển của thành Tây Xuyên trong tương lai.
Y cũng không muốn đợi đến khi y chết rồi, nghĩa trang kia sẽ bị dỡ bỏ.
Vì vậy, y quyết liệt yêu cầu chọn một sườn đồi xa hơn về phía tây dốc Đại Mãng làm nghĩa trang.
Chu Du Đạt đã dẫn người đào hố mộ trên sườn đồi.
Chờ tới khi mấy người Tần Phong khiêng quan tài đến, người dân cùng giúp chôn cất quan tài.
Sau đó, các tiên sinh biết chữ viết tên người được chôn cất, ngày sinh, ngày mất, nơi sinh và những thông tin cơ bản khác lên bia mộ.
Cái gọi là bia mộ thực ra là một tấm biển bằng gỗ được dựng lên.
Có điều, Tần Phong đã bỏ ra hàng nghìn lượng bạc để thuê thợ đá, sau này sẽ dần thay thế bia mộ bằng gỗ bằng bia đá.
Tuy nhiên, tổng số binh lính và dân thường thiệt mạng trong trận chiến này đã vượt quá mười nghìn người, dùng cách đục để khắc từng thông tin chi tiết của từng người thì khối lượng công việc lớn hơn nhiều so với việc xây dựng một tượng đài, ước tính sẽ rất khó khăn để hoàn thành trong một hoặc hai năm.
Lúc này, người dân tiếp tục kéo đến từ trong thành.
Vốn bọn họ chỉ định ra ngoài hóng hớt, nhưng khi nhìn thấy đám tang, họ cũng bị bầu không khí trang nghiêm, sự đau buồn ảnh hưởng, đồng loạt quỳ xuống hai bên đường tiễn đưa binh lính và dân thường đã hy sinh.
Đám tang bắt đầu từ dốc Đại Mãng và kéo dài đến nghĩa trang, những người đưa tiễn cũng quỳ xuống từ dốc Đại Mãng đến nghĩa trang.
Toàn bộ quá trình kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ trước khi đội tang lễ lấp hết quan tài.
Lúc này, tiểu đoàn Thiết Hổ , quân Uy Thắng đều tập trung về phía nam nghĩa trang, tạo thành một đội hình vuông vức ngay ngắn.
Ba mặt còn lại của nghĩa trang cũng bị vô số người vây quanh!
Nhưng toàn bộ nghĩa trang yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả trẻ em cũng không dám nói to.
"Báo cáo tướng quân, toàn bộ binh lính và dân thường đều đã an táng xong!"
Một tướng quân Uy Thắng chạy đến báo cáo với Mạnh Thiên Hải.
Mạnh Thiên Hải gật đầu, nhìn về phía Cửu công chúa.
Cửu công chúa lại nhìn về phía Kim Phi.
"Đánh trống!"
Kim Phi cao giọng hô.
Tùng! Tùng! Tùng!
Hàng chục nhân viên hộ tống đánh trống trận cùng một lúc.
Tiếng trống vang vọng khắp nghĩa trang.
"Kính lễ!"
Kim Phi lần nữa hô.
Hoa!
Nhân viên hộ tống, tiểu đoàn Thiết Hổ, tướng sĩ quân Uy Thắng đều khoanh tay phải và đặt nắm đấm lên ngực.
Đây là quân lễ của Đại Khang!
Mọi người cũng tự động quỳ xuống đất lần nữa.
"Bắn pháo!"
Kim Phi lần nữa hô.
Ầm! ầm! ầm!
Pháo hoa bắn lên trời và nổ tung trong không trung.
Kim Phi lúc này còn chưa chế tạo được pháo, thay vào đó chỉ có thể gấp rút chế tạo một loạt pháo hoa.
Nhưng hiệu quả vẫn gây sốc với những người chưa từng nhìn thấy nó trước đây.
Tất cả đều nhìn lên bầu trời với đôi mắt sợ hãi.
Khung cảnh im lặng lại trở nên ồn ào.
“Người kể chuyện nói rằng Kim tiên sinh có được vũ khí từ thần linh nên có thể đánh bại kỵ binh, lúc đầu ta không tin, nhưng bây giờ thì tin rồi!”
"Ta cũng tin rồi! Có thể bay cao như vậy, đồng thời nổ tung, đó không phải là vũ khí của Thiên Lôi đại nhân sao?"
"Khó trách kỵ binh mạnh như vậy cũng không phải đối thủ của Kim tiên sinh!"
"Các ngươi thì biết cái gì? Điều quan trọng nhất trong chiến tranh không phải là vũ khí, mà là tinh thần. Không có tinh thần, ngay cả vũ khí mạnh mẽ nhất cũng vô dụng."
"Đúng vậy, nhìn những nhân viên hộ tống kia, bọn họ đứng chỉnh tề làm sao! Nghe nói bọn họ chiến đấu rất lợi hại, hình như ngay cả mạng sống của mình cũng không quan tâm!"
“Nghe nói tiền công của nhân viên hộ tống còn cao hơn cả bổ đầu ở nha môn, con của họ còn có thể đến học đường của tiêu cục học miễn phí, nếu bị thương thì tiêu cục sẽ phụ trách, nếu chết thì vợ và con cũng được tiêu cục chăm sóc, nếu ta là nhân viên hộ tống thì đương nhiên đánh trận cũng chẳng tiếc mạng sống”.
"Thật hay giả vậy, tiền lương của nhân viên hộ tống sao có thể cao hơn bổ đầu chứ?"
"Đương nhiên là sự thật, tiêu cục Trấn Viễn đang tuyển người, ngươi đi hỏi thì sẽ biết!"
"Không cần hỏi, các ngươi nhìn đám tang này mà xem, ngoài Kim tiên sinh còn có ai có thể coi trọng binh lính và dân thường chúng ta như vậy."
“Đúng vậy, khi ta còn là lính trong quân Đông Sơn, tất cả anh em bị giết đều bị đào hố chôn vội vàng, thậm chí còn không có chiếu rơm!”
"Còn muốn chiếu rơm nữa sao? Ta là lính phía Bắc, lúc gặp người Khiết Đan, hơn 300 huynh đệ chết trận. Sau khi người Khiết Đan rút lui, tướng quân vậy mà lại bảo bọn ta cướp hết quần áo của những người huynh đệ đã chết rồi bán cho dân chúng, ném thẳng hàng trăm anh em vào nấm mồ tập thể rồi mặc kệ họ!”
"Haizz, nếu lúc đầu khi ta đi lính, gặp được Kim tiên sinh thì tốt quá!”
"Bây giờ vẫn chưa muộn, nghe nói Kim tiên sinh đang tuyển binh lính."
“Không được, ta nghe nói Kim tiên sinh ưu tiên tuyển những người bị đóng dấu trên mặt”.
"Dựa vào đâu chứ? Những người đó đều là..."
"Ngươi mau ngậm miệng, Kim tiên sinh nói, những người này đều là anh hùng, nếu không phải bọn họ đột phá trại ngựa của địch, cướp đi ngựa chiến của kỵ binh thì không biết trận chiến này sẽ kéo dài bao lâu!"
"Đúng vậy, nếu không có bọn họ, nói không chừng chúng ta đã bị kỵ binh in dấu hằn lên mặt. Sau này nếu có ai nói xấu bọn họ, ông đây liều mạng với hắn”.
...
Những nỗ lực gần đây của Kim Phi cuối cùng đã có hiệu quả.
Bây giờ khi mọi người nhìn những người tị nạn có những dấu vết trên khuôn mặt, ánh mắt của họ đã thay đổi.
Sự khinh thường và ghê tởm trước đây đã chuyển thành sự tôn trọng và ngưỡng mộ.
Những người tị nạn vốn luôn cảm thấy thấp kém và rụt rè trước đây dần dần thẳng lưng và ngẩng cao đầu.
Trước đó, nhiều người không hiểu tại sao Kim Phi lại phải dày công xây dựng cả tượng đài và nghĩa trang như vậy.
Cửu công chúa cũng không thể hiểu được.
Nhưng Kim Phi kiên quyết kiên trì như vậy, cô ấy cũng không tiện phản đối.
Nhưng lúc này, Cửu công chúa phần nào hiểu được vì sao Kim Phi lại làm như vậy.
"Tiên sinh, đây là lòng dân mà ngài nói đúng không?"
Cửu công chúa nhỏ giọng hỏi.
Trước kia khi người dân nhìn thấy binh lính, có thể trốn đều trốn hết, trốn không được thì vội gọi quân gia.
Rất nhiều binh sĩ đều tự hào về điều này, cảm thấy mình rất oai phong.
Nhưng Cửu công chúa biết, dân chúng sợ binh lính không phải chuyện tốt.
Bây giờ cô ấy có thể cảm nhận được thái độ của mọi người đã hoàn toàn khác so với trước đây.
Nỗi sợ hãi binh lính dần dần biến mất và được thay thế bằng sự tôn trọng.
"Đúng, đây chính là lòng dân!"
Kim Phi quay người nói: “Khi người dân tình nguyện đưa con trai đi lính, giang sơn nhà họ Trần các người sẽ hoàn toàn vững chắc!”
“Khá khó,” Cửu công chúa thở dài: “Ngoại trừ quân Trấn Viễn của tiên sinh, ta chưa từng thấy quân đội nào có người tự nguyện tham gia!”
"Toàn dựa vào người cùng ngành để làm nổi bật mà thôi."
Chuowg 537: Biến thứ mục nát thành thứ thần kỳ
Trống đánh ba tiếng!
Pháo hoa cũng bắn ba lần!
Tang lễ mới chính thức kết thúc.
Kim Phi dẫn theo nhân viên hộ tống, tiểu đoàn Thiết Hổ và tướng sĩ của quân Uy Thắng hành lễ trước nghĩa trang, sau đó hạ lệnh cho quân đội trở về doanh trại.
Dân chúng cũng theo về trại tuyển chọn.
Trên phần đất trống của trại tuyển chọn dựng một sân khấu rất lớn.
Hàn Phong và Thạch Lăng Vân không mặc đồ cưới truyền thống mà mặc đồ nhân viên hộ tống mới làm, đứng thẳng ở chính giữa sân khấu.
Kim Phi và Cửu công chúa đảm nhận vị trí người chứng hôn, tổ chức hôn lễ cho hai người trên sân khấu.
Cuối cùng dân chúng cũng được thấy tân nương anh hùng trong truyền thuyết.
Cũng chứng kiến hôn lễ đủ để đi vào sử sách này.
Thời phong kiến, ma chay cưới hỏi đều có quy trình lễ nghi nghiêm ngặt. Nhưng ngày nay, dù là đám tang hay hôn lễ cũng khác nhiều so với Đại Khang.
Tuy nhiên không có ai quan tâm những chi tiết nhỏ này, sự chú ý của dân chúng đều dịch chuyển theo sự dẫn dắt của Kim Phi.
Khi tham dự đám tang, dân chúng bị cuốn theo không khí trang nghiêm, đau buồn, trong lòng chứa nhiều cảm xúc tiêu cực.
Nhưng tới hôn lễ, dưới sự sắp xếp tận tâm của Kim Phi, tâm trạng của dân chúng được kéo lên, tất cả những cảm xúc tiêu cực tích tụ lại được giải tỏa.
Hôn lễ vô cùng náo nhiệt.
Nhà bếp trở thành nơi bận rộn nhất hôm nay.
Gần một trăm cái lò xếp thành một hàng cùng đốt lửa.
Từng lồng bánh bao chấm đỏ được binh lính cầm đến bên đường, mọi người dân đều có thể tới lấy ăn.
Có người gần đây làm ở lò gạch kiếm được tiền, lấy bánh bao xong thì ném hai đồng vào lồng.
“Người anh em, Kim tiên sinh nói rồi, hôm nay không cần trả tiền bánh bao, cứ ăn đi!”
Binh lính cầm lồng bánh bao nói: “Cầm tiền của ngươi về đi.”
“Đây không phải tiền bánh bao mà là tiền mừng cưới!”
Người dân cầm bánh bao vừa cười vừa nói: “Ta biết hai đồng hơi ít, nhưng đây là chút tấm lòng của ta, chúc tân lang tân nương giống như trong câu chuyện, hòa thuận vui vẻ đến bạc đầu răng long!”
Nói xong, người đó cầm bánh bao đi mất.
Binh lính cầm lồng bánh bao muốn đuổi theo nhưng không được, chỉ đành cầm hai đồng đặt lên bàn.
Có người làm thì sẽ có người bắt chước.
Chẳng mấy chốc, hầu như tất cả người dân tới lấy bánh bao đều ném vài đồng vào lồng rồi thêm vài câu chúc.
Ít tiền thì ném một hai đồng, nhiều tiền thì ném một nắm.
Có mấy nhà khá giả ném thẳng bạc vụn với bạc thỏi.
Phát xong lồng bánh bao, tiền cũng gần che mất đáy lồng.
Kim Phi nhận được tin này cũng vô cùng bất ngờ.
Trước kia bị ảnh hưởng bởi chiến tranh, Tây Xuyên gần như chết, rất nhiều người dân mấy tháng liền không kiếm được tiền.
Sở dĩ lần này y phát bánh bao miễn phí, ngoại trừ tạo không khí cho hôn lễ ra thì cũng là muốn trợ giúp những người dân khó khăn một chút, giúp họ tiết kiệm được bữa nào hay bữa đó, cố gắng trữ lương thực trong nhà chuẩn bị cho mùa đông.
Vì vậy, y chuyển tạm mấy thuyền lương thực, chuẩn bị để hôm nay hấp bánh bao phát cho mọi người.
Tây Xuyên là thủ phủ Xuyên Thục, tuy giàu có hơn Quảng Nguyên, nhưng những nhà có bánh bao để ăn cũng không nhiều.
Kim Phi còn nghĩ phát bánh bao miễn phí sẽ dẫn tới tranh giành, còn cố ý sắp xếp nhân viên hộ tống và binh lính duy trì trật tự.
Không ngờ dân chúng không chỉ không tranh giành mà còn chủ động bỏ tiền.
Điều này khiến cho Kim Phi vừa kinh ngạc vừa cảm động.
Dân chúng nói là tiền mừng cho tân lang tân nương, thật ra người tinh ý đều có thể nhìn ra dân chúng sợ Kim Phi chịu thiệt, không muốn lợi dụng y.
Tiền chắc chắn không thể cứ chất trong lồng như vậy, Trương Lương sắp xếp nhân viên hộ tống đi thu tiền lại, chất đống ở khoảng đất trống bên đường.
Cứ như vậy một lát, nhân viên hộ tống thu tiền đồng và bạc vụn lại chất thành một đống bằng nắp nồi cao qua nửa bắp chân.
Thời gian trôi qua, số tiền đồng và bạc thu được vẫn không ngừng tăng lên.
Từ cao đến nửa bắp chân biến thành cao đến đầu gối, sau đó lại cao đến đùi.
Độ cao tăng dần, độ rộng của đáy cũng ngày càng lớn.
Từ rộng bằng nắp nồi biến thành rộng bằng mặt bàn rồi rộng bằng một trượng.
“Đây là núi tiền danh xứng với thực sao?”
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đứng ở đỉnh dốc Đại Mãng nhìn núi tiền càng ngày càng lớn, càng ngày càng cao đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
Thật ra tiền đồng cộng lại cũng không được bao nhiêu, đương nhiên công chúa và châu mục cũng không quan tâm.
Đừng nói là tiền đồng chất thành núi, cho dù là bạc chất thành núi như vậy, họ cũng có thể làm được.
Điều mà họ ngưỡng mộ chính là hành động chủ động đưa tiền của dân chúng.
Đây không chỉ là một núi tiền, mà còn là danh vọng kết thành.
Một ngọn núi cao có thể khiến châu mục như Khánh Hâm Nghiêu khao khát.
“Tiên sinh luôn có khả năng biến cái mục nát thành cái thần kỳ.”
Cửu công chúa cảm thán nói: “Ở Kim Xuyên cũng vậy, đến Tây Xuyên cũng vậy.”
“Đúng vậy, nếu không phải là Kim tiên sinh thì những người dân mang dấu ấn trên mặt đó cả đời cũng đừng mong ưỡn thẳng lưng, nhưng nhờ Kim tiên sinh lo liệu, bọn họ không chỉ có thể thẳng lưng làm người, còn khiến những người khác ngưỡng mộ”.
Khánh Hâm Nghiêu nói theo: “Đây đúng là biến cái mục nát thành cái thần kỳ.”
“Hâm Nghiêu ca ca, huynh không ghen tị với tiên sinh chứ?”
Cửu công chúa quay đầu nhìn Khánh Hâm Nghiêu.
Bất kể là vô tình hay cố ý, không thể phủ nhận rằng cách làm gần đây của Kim Phi rất được lòng dân.
Nhưng dù sao Tây Xuyên cũng là địa bàn của Khánh Hâm Nghiêu, Kim Phi làm như vậy đúng là hơi mạo phạm.
Thật ra Kim Phi cũng hiểu điều này, nhưng bây giờ y đã nghĩ thông rồi.
Đến hoàng đế nghĩ thế nào y cũng lười quan tâm, càng không quan tâm rằng Khánh Hâm Nghiêu có kiêng kị hay không.
Chỉ muốn dốc hết tâm sức giúp dân chúng làm chút chuyện.
“Vũ Dương cũng quá xem thường Khánh Hâm Nghiêu thần rồi.”
Khánh Hâm Nghiêu vừa cười vừa lắc đầu: “Nếu là người khác làm thế này, thần có lẽ sẽ kiêng kị, nhưng Kim tiên sinh rõ ràng không quan tâm công danh, thần có thể nhìn ra y thật lòng đồng cảm với dân chúng nên mới làm như vậy.”
“Hâm Nghiêu ca ca có thể nghĩ sáng suốt như vậy thì ta yên tâm rồi!”
Cửu công chúa nghe vậy, vẻ lo âu trong ánh mắt cuối cùng cũng biến mất.
Hôm nay coi như cô ấy cũng miễn cưỡng hiểu rõ tính cách của Kim Phi.
Bình thường Kim Phi làm việc có vẻ tùy tiện, giống như không quan tâm điều gì, nếu y phạm lỗi thì mắng trước mặt y cũng không sao.
Đối xử với quân địch cũng vô cùng tàn nhẫn, trên chiến trường giết người không nương tay.
Nhưng một người chém giết quyết đoán như vậy lại không nhìn nổi dân chúng chịu khổ.
Trên đường tới Tây Xuyên gặp phải một cặp mẹ con chết đói ven đường, đứa trẻ nhìn có vẻ mới bốn năm tuổi.
Lúc ấy Kim Phi đang nói cười với Cửu công chúa, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt bỗng dưng thay đổi.
Trước tiên y hạ lệnh cho nhân viên hộ tống chôn cất hai mẹ con, sau đó suốt dọc đường đi đều không nói một lời.
Cửu công chúa thấp thoáng nhìn thấy khỏe mắt Kim Phi có nước mắt.
Khi ấy Cửu công chúa biết Kim Phi thật sự quan tâm tới dân chúng.
Nếu như Khánh Hâm Nghiêu cản trở chuyện gần đây của y, nói không chừng y thật sự sẽ trở mặt.
Cũng may Khánh Hâm Nghiêu không làm như vậy.
Hôn lễ cứ tiếp tục đến chiều tối mới kết thúc.
Náo động phòng lại đến tận nửa đêm.
Vậy nhưng hôm sau Hàn Phong vẫn dậy sớm, tìm thấy Kim Phi đang ăn sáng ở nhà ăn.
“Tân lang như ngươi, ngày đầu tiên sau khi cưới lại dậy sớm như vậy làm gì?”
Kim Phi khuấy bát cháo, hỏi: “Không phải cho ngươi nghỉ ba ngày sao?”
Chương 538: Cách huấn luyện khác biệt
Việt
"Tiên sinh, lúc này ta nào có tâm trạng xin nghỉ phép?"
Hàn Phong hỏi: "Cuộc tuyển chọn đã tạm dừng vài ngày, chúng ta có thể bắt đầu lại chưa?"
Kim Phi không đưa ngay ra câu trả lời, thay vào đó, y nhè nhẹ gõ tay vào mặt bàn suy tư một lúc, sau đó mới gật đầu nói: "Có thể bắt đầu được rồi, nhưng chú ý đến tình trạng của các cô nương. Nếu có vấn đề gì xảy ra, chúng ta phải giải quyết nhanh chóng."
Việc gì nên đối mặt vẫn phải đối mặt, bây giờ y đã làm hết những gì y có thể làm trong khả năng. Việc kéo dài thế này không phải là cách.
Dựa vào phản ứng của dân chúng hôm nay, tình trạng cũng không quá tồi tệ, có lẽ có thể thử khôi phục quá trình tuyển chọn một lần nữa.
"Ta hiểu rồi, ta sẽ gặp Đại Tráng sau và thảo luận thêm." Hàn Phong gật đầu.
Kim Phi nói: "Ngươi không nghỉ phép thật đấy à? Về nhà ngươi mà bị nương tử khiển trách thì đừng trách ta không cho ngươi nghỉ ngơi."
"Tiên sinh, là Lăng Vân thúc giục ta tới đây." Hàn Phong nói: "Cô ấy còn muốn đi hỗ trợ an ủi cô nương với ta đấy."
"Lão Hàn, người vợ này xem như là đã lấy đúng rồi."
Kim Phi cười và nói: "Hãy nói với cô ấy, công việc lần này hoàn thành xong, ta sẽ ghi nhận công lớn của cô ấy."
"Tiên sinh đã nói thì phải giữ lời đấy."
Hàn Phong cười đồng ý, xoay người đi ra ngoài.
Buổi sáng cùng ngày, sau vài ngày tạm nghỉ, quá trình tuyển chọn đã bắt đầu lại.
Không thể không nói, Thạch Lăng Vân thực sự có một cách riêng trong việc an ủi người dân, cộng thêm vào những cố gắng của Kim Phi trước đó, tình hình của các cô nương hiện đã có sự thay đổi cực lớn.
Quá trình tuyển chọn diễn ra rất thuận lợi, dự kiến ban đầu mất ba ngày mới hoàn thành, nhưng chỉ cần hai ngày thì đã kết thúc.
Lúc công bố kết quả, Hàn Phong và Đại Tráng còn hơi lo lắng về việc sẽ xảy ra rắc rối, nhưng kết quả cho thấy các cô nương lại bình tĩnh hơn mà họ từng tưởng tượng.
Không còn sự kỳ thị từ phía dân chúng, rất nhiều cô nương đã có tư tưởng cởi mở hơn.
Các cô ấy không còn mắc kẹt trong tình thế này cũng biết rằng, ngay cả khi họ không được lựa chọn làm nhân viên hộ tống, họ vẫn có thể đi cùng Kim Phi trở về làng Tây Hà, đến một nơi gọi là núi Thiết Quán.
Ở đó, không có ai đe dọa hoặc bắt nạt họ, họ có thể làm việc để kiếm tiền, nuôi gia đình và cha mẹ của mình.
Cho nên, sau khi kết quả được công bố, không có cô nương nào chọn con đường chết.
Ngược lại, rất nhiều cô nương hỏi khi nào có thể đến núi Thiết Quán.
Chuyện này liên quan đến toàn bộ kế hoạch, Hàn Phong không dám trả lời bừa, nên anh ta không thể làm gì khác ngoài việc tìm Kim Phi để bàn bạc thêm.
Mặc dù chiến sự đã kết thúc, nhưng nhân viên hộ tống đã mất nhiều người. Nếu cử ra quá nhiều người để hộ tống các cô gái trở về làng Tây Hà, số lượng người huấn luyện tân binh ở đây sẽ không đủ.
Tuy nhiên, việc cử ra ít người, Kim Phi lại sợ gặp các tình huống bất ngờ.
Sau nhiều suy nghĩ, Kim Phi quyết định chờ thêm một chút.
"Hãy nói cho các cô ấy biết rằng tân binh cần phải trải qua quá trình huấn luyện và điều chỉnh, cho nên cứ bảo họ an tâm ở lại trong doanh trại một thời gian trước đã."
Kim Phi sắp xếp: "Chờ cho đến khi tân binh hoàn thành huấn luyện, tất cả chúng ta sẽ cùng nhau trở về làng Tây Hà. Các cô ấy có thể tận dụng thời gian này để suy nghĩ kỹ xem liệu mình thật sự muốn đi hay không."
"Vâng!"
Hàn Phong quay trở lại trại tuyển chọn và thực hiện theo hướng dẫn của Kim Phi.
Mặc dù có một số cô nương cảm thấy thất vọng, nhưng rồi vẫn hợp tác.
Ngày này, doanh trại mà Đan Châu để lại, cũng được chia thành hai bộ phận
Một phần trở thành trại tân binh, phần còn lại dành cho các cô gái không được chọn.
Những người dân tị nạn được chọn để làm nhân viên hộ tống đã được đưa vào trại tân binh vào ban đêm, vào sáng hôm sau, họ bắt đầu quá trình huấn luyện.
A Bội chịu trách nhiệm về các cô nương, trong khi Đại Tráng đảm nhiệm vai trò quản lý đám trai tráng.
Tốc độ này không chỉ làm cho lão tướng Mạnh Thiên Hải giật mình, mà ngay cả Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu cũng thấy không thể tin được.
Họ không hề biết rằng, từ khi ban đầu tuyển mộ cựu binh, Kim Phi đã bắt đầu chuẩn bị cho ngày này.
Từ những nhóm cựu binh đầu tiên, huấn luyện hàng ngày không chỉ tập trung vào phát triển khả năng thể lực và khả năng chiến đấu hợp tác của nhân viên hộ tống, mà còn chú trọng đến việc phát triển khả năng lãnh đạo của họ.
Sau khi thành lập tiêu cục, Kim Phi đặt yêu cầu rằng các phó chức phải thay phiên đảm nhiệm vai trò.
Ví dụ, trong một lớp, vai trò lớp trưởng là cố định, trong khi vai trò lớp phó thì được thay đổi lần lượt bởi các nhân viên hộ tống khác trong lớp.
Một khi lớp trưởng xảy ra vấn đề, lớp phó sẽ lập tức thay thế.
Tương tự, vị trí phó trung đội trưởng, phó đại đội trưởng, phó tiểu đội trưởng, cho đến phó đoàn trưởng, đều hoạt động theo cách tương tự.
Ngoại trừ một số người có tính cách trầm lặng bẩm sinh, hầu hết nhân viên hộ tống đều có khả năng cơ bản trong việc lãnh đạo binh đội.
Những nhân viên hộ tống đi cùng Kim Phi lần này có thể coi là đội ngũ xuất sắc trong tiêu cục.
Mặc dù không phải ai cũng có khả năng như Trương Lương, nhưng việc quản lý một lớp người mới thì không gặp vấn đề gì.
Thường thường, sau khi quân đội tuyển mộ được tân binh, chưa đến mười ngày nửa tháng thì đừng nghĩ tới việc huấn luyện.
Tuy nhiên, người dân đều rất biết ơn Kim Phi, cũng đánh giá cao cơ hội tham gia quân Trấn Viễn lần này. Họ cũng rất kính trọng khả năng chiến đấu của các nhân viên hộ tống, vì vậy không có sự gây rối nào xảy ra.
Vậy nên, quân Trấn Viễn không chỉ bắt đầu huấn luyện vào ngày hôm sau, mà mọi thứ đều diễn ra một cách trật tự, chỉnh tề.
"Điện hạ nói Kim tiên sinh có sức mạnh biến thứ mục nát thanh thứ thần kỳ, thật đúng là quá chuẩn xác rồi."
Mạnh Thiên Hải dẫn theo một đám giáo úy đứng trên đỉnh dốc Đại Mãng, cảm thán: "Mới ngày đầu tiên huấn luyện tân binh, kỷ luật quân đội của họ lại còn tốt hơn cả Uy Thắng quân của chúng ta!"
"Trước đây ta luôn tự hào về kỷ luật quân đội của tiểu đoàn Thiết Hổ, nhưng giờ mới biết mình đã quá tự mãn!"
Trần Phượng Chí cảm thán: "Ta từ nhỏ đã theo cha ta ở quân doanh, nhưng kết quả lại không thể dẫn binh tốt bằng Kim tiên sinh, một người đọc sách nửa đường làm tướng quân. Thật là đáng xấu hổ!"
"Công chúa điện hạ đã nói, Kim tiên sinh là một thiên tài hiếm có khó tìm, ngươi lại muốn so sánh với Kim tiên sinh, khác gì ngươi đang tự mình đón nhận khó khăn chứ?"
Mạnh Thiên Hải liếc mắt nhìn Trần Phượng Chí.
"Ta đương nhiên sẽ không so sánh với Kim tiên sinh một cách thiếu hiểu biết, chỉ là lấy ngài ấy làm tấm gương để học tập."
"Vậy cũng coi như ngươi không phải là kẻ ngốc."
Mạnh Thiên Hải nói: "Các ngươi hãy học tập thật tốt, trở về hãy chấn chỉnh kỷ luật quân đội cho ta."
"Vâng!"
Các giáo úy đều nhao nhao gật đầu.
Cách thức huấn luyện tân binh của Kim Phi là điều họ chưa từng thấy.
Thông thường, trong quân đội Đại Khang, khi tuyển tân binh cũng giống như dâu mới về nhà chồng, các cựu binh sẽ tìm đủ lý do để bắt họ làm đủ thứ việc nặng nhọc, vất vả, đến mức gần chết mới thôi.
Quân Trấn Viễn thì khác, các nhân viên hộ tống hoàn toàn không gây khó dễ cho tân binh.
Nội dung huấn luyện ngày đầu tiên rất đơn giản, chỉ là tập đứng nghiêm và quay trái phải thôi.
Các giáo úy tuy không hiểu cách huấn luyện của Kim Phi, nhưng không ai nghi ngờ khả năng của y.
Trong lòng họ đều quyết định, về rồi cũng phải thử cách huấn luyện này.
...
Dưới dốc Đại Mãng, Kim Phi cũng đang theo dõi sát sao tình hình huấn luyện tân binh.
Mọi thứ diễn ra theo kế hoạch, Kim Phi mới yên tâm.
Chiều hôm đó, Kim Phi dẫn theo thân vệ thẳng tiến đến trụ sở của thương hội Kim Xuyên ở Tây Xuyên.
Công việc tại dốc Đại Mãng đã hoàn thành cơ bản, cuối cùng Kim Phi có thể bắt đầu thực hiện công việc mà y đã ấp ủ từ lâu.
Huấn luyện tân binh cần một thời gian, Kim Phi quyết định tận dụng thời gian này để thực hiện ý tưởng của mình tại thương hội Kim Xuyên ở thành Tây Xuyên, xem liệu nó có thể thành công hay không.
Nếu ý tưởng này khả thi, thì có thể bắt đầu triển khai ở kinh thành, Giang Nam và toàn bộ khu vực Xuyên Thục.
Khi đó, Kim Phi sẽ không còn phải lo nghĩ về tiền nữa.
Đây chỉ là một trong những ưu điểm của tiền trang.
Kim Phi không chỉ muốn có tiền tài.
Chương 539: Tình hình Kim Xuyên
Đại Khang vẫn thuộc xã hội nông nghiệp, họ không chỉ không coi trọng thương nghiệp như vậy.
Mà là coi thường.
Từ hoàng đế cho đến quan viên các cấp đều khinh thường thương nhân.
Địa vị của thương nhân cũng chỉ tốt hơn một chút so với gia nô, gái thanh lâu và đào hát mà thôi.
Nếu xảy ra một vụ tranh chấp mà bị cáo và bị hại là người dân thì quan viên có thể xử lý công bằng.
Nếu trong đó có một bên là thương nhân thì quan phủ sẽ hung hăng vơ vét tài sản của thương nhân.
Tuy nhiên, những thương nhân có chỗ dựa thì không nằm trong danh sách này.
Trong mắt các gia tộc lớn ở kinh thành thì địa vị của thương nhân chỉ bằng nô lệ trong nhà muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng.
Tóm lại địa vị của thương nhân cực kỳ thấp, thương nghiệp cũng cực kỳ lạc hậu.
Có nhiều địa phương còn giữ phương thức mua bán nguyên thủy là lấy vật đổi vật.
Lạc hậu cũng đồng nghĩa với còn nhiều thị trường trống chờ Kim Phi khai phá.
Đây chính là núi vàng, tùy tiện đào cũng đủ cho y ăn cả đời.
Nhưng nếu không mở tiền trang thì tiền của y cũng đủ để y ăn cả đời.
Kim Phi muốn mở tiền trang mục đích không chỉ kiếm tiền.
Người hiện đại đều biết tầm quan trọng của ngân hàng.
Ai nắm giữ tiền trang thì chẳng khác nào nắm giữ nền kinh tế huyết mạch của quốc gia đó.
Đây mới là mục tiêu của Kim Phi.
Thật ra y không phải quá quen thuộc với ngành tài chính nhưng phương thức vận hành và phương pháp kiếm lời từ ngân hàng thì y vẫn biết .
Y có thể mở tiền trang trước sau đó thăm dò từ từ.
Sau chiến tranh, thành Tây Xuyên lại khôi phục sự náo nhiệt, trên đường phố người qua lại không dứt.
Nhưng nhìn thấy đội ngựa và cờ lớn màu đen của tiêu cục Trấn Viễn, dân chúng tự động né tránh đến bên đường.
Trên mặt họ không hề sợ hãi, chỉ có tò mò cùng kính nể.
Đội ngựa dừng lại ở cửa thương hội Kim Xuyên.
"Tiên sinh!"
Nữ chưởng quầy dẫn theo mấy người làm cùng, hành lễ với Kim Phi.
Kim Phi khoát tay, hỏi: "Mãn Thương ở đâu?"
Chu Du Đạt muốn xây nhà máy dệt ở Tây Xuyên cần dùng đến nhiều guồng quay tơ cùng máy dệt.
Từ làng Tây Hà ngàn dặm điều chở tới đây không có lợi, Kim Phi suy tính, vẫn là quyết định để cho Mãn Thương dẫn người tới ở đây chế tạo.
"Mãn thương tiên sinh phụ dỡ hàng ở kho hàng trong hậu viện." Nữ chưởng quầy đáp.
Bây giờ địa vị của Mãn Thương ở làng Tây Hà ngày càng cao, mọi người ở đây bắt đầu gọi anh ta là tiên sinh.
Vừa mới bắt đầu Mãn Thương còn vô cùng xấu hổ, mắc cỡ đỏ cả mặt.
Về sau người gọi như vậy ngày càng nhiều từ từ cũng thành thói quen.
"Vậy được, dẫn ta đi xem thử, những người khác tiếp tục làm việc đi", Kim Phi nói.
Sau khi tới Tây Xuyên vẫn bận nhiều việc nên Kim Phi không biết kho hàng hậu viện của thương hội ở nơi nào.
"Vâng!" Nữ chưởng quầy vội vàng ở phía trước dẫn đường.
Ở hậu viện, Mãn Thương đang chỉ huy dỡ hàng, thấy Kim Phi, anh ta vội vàng chạy chậm tới, hưng phấn nói: "Tiên sinh!"
"Tiên sinh!"
Đám học trò nữ của Mãn Thương cũng cùng nhau hành lễ.
Đám học trò nữ là nhân viên quản lý do Đường Đông Đông phái đến.
Thật ra Đường Đông Đông vốn dĩ muốn đích thân tới khuyên Kim Phi từ bỏ việc mở nhà máy dệt ở Tây Xuyên.
Nhưng sau đó lại thôi.
Bởi vì cô ấy biết rõ Kim Phi không phải loại người bốc đồng, vừa suy nghĩ một lát đã quyết định làm ngay, nếu đã đưa ra quyết định thì nhất định là có nguyên nhân.
Hơn nữa tin tức cũng đã truyền về làng Tây Hà, nói rõ Kim Phi đã ra quyết định.
Cô ấy lại tới phản đối thì chẳng khác nào không cho Kim Phi thể diện.
Guồng quay tơ và máy dệt đều do Kim Phi chế tạo, xử lý thế nào thì Đường Đông Đông đều không thể nói gì
Suy nghĩ thông suốt, Đường Đông Đông cuối cùng đã không tới nhưng vẫn phái ra một nhóm quản lý đến, nói là trợ giúp quản lý thực ra là để phòng ngừa guồng quay tơ và máy dệt bị tiết lộ ra ngoài.
Kim Phi cũng đoán được ý của Đường Đông Đông nhưng cũng không vạch trần hay phản đối.
Thực ra đối với y mà nói guồng quay tơ và máy dệt chẳng qua chỉ là bước đệm khởi đầu, bây giờ dù bị truyền ra ngoài cũng không mang tới ảnh hưởng quá lớn với y.
Nhưng y biết nhà máy dệt là tất cả đối với Đường đông Đông cho nên mới cẩn thận như vậy.
Y muốn xây nhà máy dệt ở Tây Xuyên, không bàn bạc với Đường Đông Đông đã là không tôn trọng cô ấy, nếu còn phản đối cô ấy phái người tới quản lý thì quả thật không được.
Hơn nữa phòng ngừa bí mật bị tiết lộ cuối cùng người được lợi là Kim Phi nên y cũng không có lý do để phản đối.
Kim Phi tỏ ý những người khác tiếp tục làm việc, mình dẫn theo Mãn Thương đi theo nữ chưởng quầy về phía sân nhỏ bên cạnh.
Thời gian tiếp theo, Kim Phi đều sẽ ở trong thương hội.
"Mãn Thương, làng Tây Hà dạo này thế nào?" Kim Phi vừa đi vừa hỏi.
"Lúc tiên sinh vừa dẫn người đi, người trong thôn hơi hốt hoảng, sau đó mọi người nghe nói tiên sinh và điện hạ đã đánh thắng trận thì tinh thần mọi người đều tốt hơn so với trước”.
Mãn Thương nói: "Thời gian gần đây bốn nhà máy đã xây xong, còn hai nhà máy có lẽ cũng hoàn thành trong mấy ngày nữa. Bây giờ ngôi làng đang thay đổi từng ngày, tiên sinh lần sau trở về nhất định sẽ giật mình".
"Vậy thì tốt." Kim Phi mỉm cười gật đầu.
Làng Tây Hà ngày càng tốt mới là điều y hi vọng.
"Trong thôn không có việc gì lớn, ngược lại bên Quảng Nguyên đã xảy ra chút chuyện." Mãn thương nói.
"Chuyện gì?" Kim Phi phi dừng bước.
"Đường xưởng trưởng định cuối năm nay sẽ ra tay với nhà họ Chu nhưng nghe nói tiên sinh ở Tây xuyên đã dùng vải vóc đổi lấy ngựa nên ra tay trước thời hạn luôn rồi", Mãn Thương đáp
Nhà họ Đường bị nhà họ Chu hại tan cửa nát nhà, Đường Đông Đông và Đường Tiểu Bắc vô cùng căm hận nhà họ Chu.
Chỉ có điều, Đường Đông Đông trải qua thời gian rèn luyện đã trầm tĩnh hơn so với trước kia.
Sau khi có năng lực, cô ấy không đi trả thù ngay lập tức, mà một mực ở yên lặng góp nhặt lực lượng.
Không ra tay thì thôi một khi ra tay thì phải khiến nhà họ Chu rơi vào hố sâu vạn kiếp bất phục.
Chỉ là, hành động của Kim Phi đã làm rối loạn kế hoạch của Đường Đông Đông.
"Tiến triển như thế nào?"
Kim Phi nhấc chân vượt qua ngưỡng cửa, tiếp tục đi về phía trước.
Ban đầu đối với y, nhà họ Chu là một nhân vật khổng lồ, bây giờ ngay cả Tiết Hàn Lư mà y cũng dám đánh chết thì nhà họ Chu đã không thể thu hút nhiều sự chú ý của y.
"Chúng ta có máy dệt hoa văn, sản lượng của máy dệt cũng vượt xa nhà họ Chu, đương nhiên nhà họ Chu không phải là đối thủ", Mãn Thương cười trả lời.
Xưởng dệt truyền thống ngoại trừ giá nguyên liệu thì giá vốn lớn nhất chính là công nhân.
Mà nhà máy dệt làng Tây Hà áp dụng guồng quay tơ và máy dệt tân tiến nên hiệu suất tăng không biết bao nhiêu lần.
Như vậy chi phí để trả cho công nhân dệt một thước vải còn không tới 1% so với dệt vải truyền thống.
Đây còn là mức lương cao mà Kim Phi đã đưa ra cho nữ nhân công.
Nếu như y lòng dạ độc ác chèn ép nhân công thì nhà máy có thể kiếm lời gấp bội.
Ngoài ra Kim Phi còn làm ra máy dệt nổi hoa văn.
Phương thức dệt lúc trước của Đại Khang là phụ nữ kéo các vật liệu như tơ tằm và vải lanh thành những cuộn chỉ sau đó xen kẽ các sợi để dệt thành vải.
Như vậy làm được vải thô màu sắc đơn độc, lại càng không có hình vẽ.
Máy dệt của Kim Phi tạo ra có công năng dệt nổi hoa văn, vải sản xuất ra không chỉ có chất lượng tốt hơn mà còn có một số hoa văn đơn giản.
Cái này chắc chắn là đi đầu ở Đại Khang.
Lúc ấy Đường Đông Đông kích động nhảy vọt lên.
Nhưng cô ấy không công bố loại vải này ngay mà thông báo với bên ngoài là vải thô truyền thống.
Tất cả cũng vì để đối phó với nhà họ Chu..
Chuẩn bị đầy đủ như vậy, Kim Phi căn bản không cần lo lắng Đường đông Đông sẽ thua thiệt.
Y thuận miệng hỏi: "Nhà họ Chu bị lật đổ rồi sao?"
Vốn tưởng rằng sẽ có được một câu trả lời khẳng định, ai ngờ Mãn Thương lại lắc đầu.
"Chưa..."
Chương 540: Thương trường cũng là chiến trường
"Chưa hả?" Kim Phi ngây người một chút, lập tức hỏi: "Chu Trường Lâm ứng phó thế nào?"
Vải mới của cửa hàng dệt may ở làng Tây Hà có giá thành thấp, chất lượng tốt, một khi ra mắt chắc chắn sẽ nắm giữ thị trường.
Điều này không có gì phải nghi ngờ.
Kim Phi quả thực không nghĩ ra, Chu Trường Lâm còn có cách phá hoại gì.
"Chu Trường Lâm mới đầu nhìn thấy vải mới của chúng ta, cũng trợn tròn mắt, nhưng vậy mà sau đó lại tự đóng cửa xưởng của mình, sai người lén lút thu mua hết vải mới của chúng ta, sau đó chuyển sang nơi khác bán."
Mãn Thương cười gượng nói: "Để Đường trưởng xưởng nhanh chóng chiếm được thị trường trước, giá vải mới chắc rất thấp, so với nhà họ Chu chi phí mình sản xuất đều thấp, còn có hoa văn, Chu Trường Lâm mua đi bán lại một lần là có thể kiếm rất nhiều tiền, thậm chí kiếm còn nhiều hơn xưởng chúng ta, chọc Đường Đông Đông điên tiết.”
"Cái này ..."
Nói thật thì Kim Phi không ngờ được Chu Trường Lâm sẽ dùng cách này để phá.
Nhưng ngược lại cũng hợp tình hợp lý.
Nhà họ Chu kinh doanh vải vóc nhiều năm như vậy, đường đi, cách thức, mối quan hệ rộng
Nếu giá bán của Đường Đông Đông rẻ hơn giá thành của ông ta, đồ lại tốt, bản thân còn sản xuất cái gì nữa?
Từ nhà sản xuất trở thành đại lý luôn là được.
Những gì kiếm được nhiều không thể nói, còn không cần bận tâm lo nghĩ về phân xưởng.
Quả thật là một công đôi chuyện.
"Chu Trường Lâm có thể đưa nhà họ Chu trở thành nhà buôn vải lớn nhất Quảng Nguyên, quả nhiên là có bản lĩnh."
Kim Phi cảm thán, cười hỏi: "Đông Đông đánh trả như thế nào?"
Với tư chất tâm lý của Mãn Thương, nếu xưởng dệt nhà mình bị thất bại, anh ta chắc chắn còn hoảng hốt hơn so với Đường Đông Đông.
Lúc này Mãn Thương cũng xem như đã bình tĩnh, chứng tỏ Đường Đông Đông có lẽ vẫn chiếm thế chủ động.
"Đường trưởng xưởng phát hiện nhà họ Chu sau khi thu mua vải mới của chúng ta, lập tức từ trong kho xuất ra một số lượng vải mới, nhà họ Chu vì đề phòng người khác làm ăn, chỉ có thể nuốt toàn bộ vào”.
Mãn Thương nói: "Đường trưởng xưởng sai Tiểu Ngọc phái người theo dõi gắt gao nhà họ Chu, nói muốn Chu Trường Lâm no chết, ngay sau đó Đường trưởng xưởng xuất ra một số lượng lớn, nhà họ Chu ăn số lượng đó đến khi nào không ăn nổi nữa.
Chu Trường Lâm có lẽ không ngờ đến Đường trưởng xưởng sẽ dự trữ nhiều hàng hóa như vậy, kiên trì hơn một tháng, cuối cùng không trụ vững nữa, ngân lượng đều dùng hết, nhà kho cũng chất không được.
Lúc này, Đường trưởng xưởng tìm đến cánh dưới của nhà họ Chu, đưa ra giá tiền thấp hơn mà còn đảm bảo đưa đến tận cửa, cướp đi không ít mối của nhà họ Chu”.
"Cách này của Đông Đông không tệ", Kim Phi khẽ gật đầu.
Thương nhân trục lợi, Đường Đông Đông có thể phân phối giá tiền thấp hơn, còn có thể giao hàng đến tận cửa, khách mối của nhà họ Chu chọn ai hợp tác không cần nói cũng biết.
Thật ra thì Đường Đông Đông và Chu Trường Lâm đang chiến tranh tâm lý với nhau
Đổi lại nếu y là Chu Trường Lâm, cũng không đoán được Đường Đông Đông sẽ tích trữ hàng hóa đủ để làm kiệt quệ hàng hóa dự trữ của nhà họ Chu.
Nhà họ Chu là nhà buôn vải lớn nhất Quảng Nguyên, gia sản chắc chắn thuộc vào loại không tầm thường.
Muốn làm kiệt quệ nhà họ Chu không phải chuyện dễ.
Kế hoạch của Đường Đông Đông có thể thành công, nguyên nhân lớn nhất là dựa vào làng Tây Hà, mà gần đây Kim Phi lại thông qua câu Thủy Ngọc và Hắc Đao kiếm được số tiền lớn, cung cấp cho cô ấy tiền vốn hỗ trợ không ngừng.
Đổi lại là người khác thì kế hoạch này hầu như không thể thành công.
"Sau đó thì sao?" Kim Phi hỏi tiếp: "Mặc dù nhà họ Chu đã không còn tiền, nhưng vải mới đã thu mua vẫn còn, vận chuyển đi xa một chút rồi bán đi lại có thể vực dậy, thậm chí còn có thể kiếm được nhiều hơn, Đông Đông sẽ không buông tha cho nhà họ Chu như vậy chứ?"
"Cái này... " Mãn Thương đột nhiên do dự.
Thấy Kim Phi nhìn anh ta cười, vẫn mở miệng nói: "Đường trưởng xưởng đoán được nhà họ Chu sẽ đưa số vải mới đó đến kinh thành, nên... đã sắp xếp một chút..."
"Sắp xếp cái gì?" Kim Phi tò mò hỏi.
Đường trưởng xưởng nghe ngóng trước tuyến đường đến kinh thành của nhà họ Chu, sau đó sai người báo cho thổ phỉ..."
Mãn Thương nói xong, lo lắng nhìn Kim Phi một cái, lại nhìn mắt xung quanh, xác nhận quanh đó không có người ngoài, mới tiếp tục nói:
"Thổ phỉ nghe nói có hiệu buôn lớn, tập hợp mấy ngàn đội ngũ, lúc ta đi, nghe nói nhà họ Chu thiệt hại nặng nề, không chỉ bị thổ phỉ cướp hết vải mới đi, hai người con trai của Chu Trường Lâm phái đi giao hàng, cũng bị thổ phỉ giết chết, giờ Chu Trường Lâm chỉ còn lại một đứa con trai ngốc nghếch còn sống."
Nghe đâu Chu Trường Lâm vì thu mua vải, bạc trong nhà mình đều dùng hết, còn mượn không ít tiền, đoán chừng bây giờ chủ nợ đã tìm đến tận cửa.
Sau này khi Kim Phi về làng Tây Hà cũng sẽ biết những chuyện này nên Mãn Thương thẳng thắn kể lại toàn bộ những gì mình hay.
Haizz!
Kim Phi thở dài.
Một chiêu này của Đường Đông Đông quả thực độc ác.
Của cải Chu Trường Lâm sống vất vả mấy chục năm tích lũy, coi như lần này đều toang hết.
Ba người con trai cũng chết mất hai người.
Còn bị chủ nợ đòi nợ.
Số phận cuối cùng như người ta có thể tưởng tượng được.
Kim Phi biết, so với những gì Mãn Thương nói sự tình chắc chắn phức tạp hơn.
Nếu Chu Trường Lâm phái hai người con trai hộ tống vải mới, đủ thấy được ông ta rất coi trọng, lực lượng hộ vệ chắc chắn không yếu.
Thổ phỉ cũng không phải ngốc, bình thường sẽ không đụng đến đội buôn có chỗ dựa vững chắc rõ ràng như vậy.
Nhưng cuối cùng thổ phỉ vẫn ra tay, muốn nói sau lưng không có Đường Đông Đông thêm dầu vào lửa, Kim Phi chắc chắn không tin.
Đường Đông Đông làm thế nào, có lẽ không nói với Mãn Thương.
"Tiên sinh, huynh sẽ không tức giận chứ?"
Mãn Thương là người thật thà, lúc đó cảm thấy bản thân như tiểu nhân mách lẻo.
Anh ta muốn nói giúp cho Đường Đông Đông: "Thật ra thì Đường trưởng xưởng làm như vậy... "
"Mãn Thương, chuyện này không liên quan tới ngươi, ta không tức giận."
Kim Phi nói một câu an ủi Mãn Thương: "Thật ra thương trường cũng như chiến trường, cũng liên quan đến mạng người, chuyện này ngươi không cần quan tâm, trở về ta sẽ hỏi Đông Đông."
"Ừ, sau này tiên sinh dặn dò ta cái gì ta sẽ làm cái đó." Mãn Thương gật đầu lia lịa.
Trước kia quan hệ giữa anh ta và Đông Đông khá tốt, cũng cảm thấy Đông Đông rất hòa nhã.
Nhưng sau khi nghe Tiểu Ngọc nói về cuộc đấu đá ngầm của Đường Đông Đông và Chu Trường Lâm, Mãn Thương mỗi lần gặp Đường Đông Đông đều có chút sợ hãi.
Xã hội này quá phức tạp, anh ta vẫn nên thật thà ở lại xưởng chế luyện luyện gang là được rồi.
"Như vậy là đủ rồi." Kim Phi cười vỗ vào vai Mãn Thương.
Đây cũng là nguyên nhân mà y thích Mãn Thương.
Mặc dù không quá thông minh nhưng năng lực thực thi mạnh mẽ, cũng cực kỳ đáng tin cậy.
Nữ chưởng quầy ở phía trước dẫn đường đi tới trước một tiểu viện, đến cổng, cô ấy hành lễ với Kim Phi tỏ ý là đã đến nơi.
Kim Phi liếc nhìn tiểu viện một cái, mặc dù không lớn, nhưng tĩnh mịch trang nhã, rõ ràng là đã trải qua bài trí công phu, y gật đầu hài lòng, ra hiệu cho nữ chưởng quầy đi làm việc.
Vừa vào viện y vừa quay đầu hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
"Phải rồi, vẫn còn một việc khá quan trọng... "
Mãn Thương nói được một nửa thì thấy bước chân của Kim Phi dừng lại.
Theo ánh mắt lướt qua của Kim Phi, anh ta nhìn mấy bóng người trong viện, lặng lẽ ngậm miệng.
Trong tiểu viện, Nhuận Nương mỉm cười đi về phía Kim Phi: "Tiên sinh!"
"Nhuận Nương, sao cô cũng tới vậy?" Kim Phi cười gượng hỏi.
"Hạ Nhi tỷ tỷ bảo ta tới hầu hạ tiên sinh."
Nhuận Nương đỏ mặt nhìn Kim Phi: "Tiên sinh ốm hơn rồi!"
Đứng trên đỉnh dốc Đại Mãng nhìn xuống, không gian rộng mở phía dưới chân dốc bị bóng tối bao phủ, tất cả những người quỳ ở đó đều là dân thường.
Một đám tang khổng lồ ngoằn ngoèo giữa biển người.
Chiếc quan tài màu đen hiện ra, quần áo của những người khiêng quan tài cũng là màu đen.
Dường như ngay cả ông trời cũng không thể chịu đựng được hơn nữa, dần dần một đám mây đen kéo đến che khuất ánh nắng.
Hàng chục ngàn người đồng thời tụ tập tại khoảng đất trống ấy, không một ai tổ chức hay yêu cầu, nhưng cũng không ai lên tiếng nói chuyện.
Chỉ có tiếng bước chân nặng nề của đám tang khiêng quan tài.
Dần dần, có vài người bắt đầu khẽ khóc.
Cứ thế, những người xung quanh giống như bị lây nhiễm, cũng lần lượt khóc theo.
...
Trận chiến này diễn ra ở khoảng đất trống bên ngoài cổng thành nên Cửu công chúa và Mạnh Thiên Hải đề nghị chôn cất binh lính và dân thường đã ngã xuống gần chiến trường. Nhưng bị Kim Phi từ chối.
Ở kiếp trước, y đã chứng kiến thành phố phát triển nhanh như thế nào, đồng thời y cũng từng chứng kiến Thành An sau này lớn hơn Tây Xuyên bây giờ bao nhiêu.
Xây dựng bia tưởng niệm ở một nơi như vậy không phải là vấn đề lớn, nhưng nếu chiếm một diện tích lớn để xây dựng nghĩa trang, chắc chắn sẽ cản trở sự phát triển của thành Tây Xuyên trong tương lai.
Y cũng không muốn đợi đến khi y chết rồi, nghĩa trang kia sẽ bị dỡ bỏ.
Vì vậy, y quyết liệt yêu cầu chọn một sườn đồi xa hơn về phía tây dốc Đại Mãng làm nghĩa trang.
Chu Du Đạt đã dẫn người đào hố mộ trên sườn đồi.
Chờ tới khi mấy người Tần Phong khiêng quan tài đến, người dân cùng giúp chôn cất quan tài.
Sau đó, các tiên sinh biết chữ viết tên người được chôn cất, ngày sinh, ngày mất, nơi sinh và những thông tin cơ bản khác lên bia mộ.
Cái gọi là bia mộ thực ra là một tấm biển bằng gỗ được dựng lên.
Có điều, Tần Phong đã bỏ ra hàng nghìn lượng bạc để thuê thợ đá, sau này sẽ dần thay thế bia mộ bằng gỗ bằng bia đá.
Tuy nhiên, tổng số binh lính và dân thường thiệt mạng trong trận chiến này đã vượt quá mười nghìn người, dùng cách đục để khắc từng thông tin chi tiết của từng người thì khối lượng công việc lớn hơn nhiều so với việc xây dựng một tượng đài, ước tính sẽ rất khó khăn để hoàn thành trong một hoặc hai năm.
Lúc này, người dân tiếp tục kéo đến từ trong thành.
Vốn bọn họ chỉ định ra ngoài hóng hớt, nhưng khi nhìn thấy đám tang, họ cũng bị bầu không khí trang nghiêm, sự đau buồn ảnh hưởng, đồng loạt quỳ xuống hai bên đường tiễn đưa binh lính và dân thường đã hy sinh.
Đám tang bắt đầu từ dốc Đại Mãng và kéo dài đến nghĩa trang, những người đưa tiễn cũng quỳ xuống từ dốc Đại Mãng đến nghĩa trang.
Toàn bộ quá trình kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ trước khi đội tang lễ lấp hết quan tài.
Lúc này, tiểu đoàn Thiết Hổ , quân Uy Thắng đều tập trung về phía nam nghĩa trang, tạo thành một đội hình vuông vức ngay ngắn.
Ba mặt còn lại của nghĩa trang cũng bị vô số người vây quanh!
Nhưng toàn bộ nghĩa trang yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả trẻ em cũng không dám nói to.
"Báo cáo tướng quân, toàn bộ binh lính và dân thường đều đã an táng xong!"
Một tướng quân Uy Thắng chạy đến báo cáo với Mạnh Thiên Hải.
Mạnh Thiên Hải gật đầu, nhìn về phía Cửu công chúa.
Cửu công chúa lại nhìn về phía Kim Phi.
"Đánh trống!"
Kim Phi cao giọng hô.
Tùng! Tùng! Tùng!
Hàng chục nhân viên hộ tống đánh trống trận cùng một lúc.
Tiếng trống vang vọng khắp nghĩa trang.
"Kính lễ!"
Kim Phi lần nữa hô.
Hoa!
Nhân viên hộ tống, tiểu đoàn Thiết Hổ, tướng sĩ quân Uy Thắng đều khoanh tay phải và đặt nắm đấm lên ngực.
Đây là quân lễ của Đại Khang!
Mọi người cũng tự động quỳ xuống đất lần nữa.
"Bắn pháo!"
Kim Phi lần nữa hô.
Ầm! ầm! ầm!
Pháo hoa bắn lên trời và nổ tung trong không trung.
Kim Phi lúc này còn chưa chế tạo được pháo, thay vào đó chỉ có thể gấp rút chế tạo một loạt pháo hoa.
Nhưng hiệu quả vẫn gây sốc với những người chưa từng nhìn thấy nó trước đây.
Tất cả đều nhìn lên bầu trời với đôi mắt sợ hãi.
Khung cảnh im lặng lại trở nên ồn ào.
“Người kể chuyện nói rằng Kim tiên sinh có được vũ khí từ thần linh nên có thể đánh bại kỵ binh, lúc đầu ta không tin, nhưng bây giờ thì tin rồi!”
"Ta cũng tin rồi! Có thể bay cao như vậy, đồng thời nổ tung, đó không phải là vũ khí của Thiên Lôi đại nhân sao?"
"Khó trách kỵ binh mạnh như vậy cũng không phải đối thủ của Kim tiên sinh!"
"Các ngươi thì biết cái gì? Điều quan trọng nhất trong chiến tranh không phải là vũ khí, mà là tinh thần. Không có tinh thần, ngay cả vũ khí mạnh mẽ nhất cũng vô dụng."
"Đúng vậy, nhìn những nhân viên hộ tống kia, bọn họ đứng chỉnh tề làm sao! Nghe nói bọn họ chiến đấu rất lợi hại, hình như ngay cả mạng sống của mình cũng không quan tâm!"
“Nghe nói tiền công của nhân viên hộ tống còn cao hơn cả bổ đầu ở nha môn, con của họ còn có thể đến học đường của tiêu cục học miễn phí, nếu bị thương thì tiêu cục sẽ phụ trách, nếu chết thì vợ và con cũng được tiêu cục chăm sóc, nếu ta là nhân viên hộ tống thì đương nhiên đánh trận cũng chẳng tiếc mạng sống”.
"Thật hay giả vậy, tiền lương của nhân viên hộ tống sao có thể cao hơn bổ đầu chứ?"
"Đương nhiên là sự thật, tiêu cục Trấn Viễn đang tuyển người, ngươi đi hỏi thì sẽ biết!"
"Không cần hỏi, các ngươi nhìn đám tang này mà xem, ngoài Kim tiên sinh còn có ai có thể coi trọng binh lính và dân thường chúng ta như vậy."
“Đúng vậy, khi ta còn là lính trong quân Đông Sơn, tất cả anh em bị giết đều bị đào hố chôn vội vàng, thậm chí còn không có chiếu rơm!”
"Còn muốn chiếu rơm nữa sao? Ta là lính phía Bắc, lúc gặp người Khiết Đan, hơn 300 huynh đệ chết trận. Sau khi người Khiết Đan rút lui, tướng quân vậy mà lại bảo bọn ta cướp hết quần áo của những người huynh đệ đã chết rồi bán cho dân chúng, ném thẳng hàng trăm anh em vào nấm mồ tập thể rồi mặc kệ họ!”
"Haizz, nếu lúc đầu khi ta đi lính, gặp được Kim tiên sinh thì tốt quá!”
"Bây giờ vẫn chưa muộn, nghe nói Kim tiên sinh đang tuyển binh lính."
“Không được, ta nghe nói Kim tiên sinh ưu tiên tuyển những người bị đóng dấu trên mặt”.
"Dựa vào đâu chứ? Những người đó đều là..."
"Ngươi mau ngậm miệng, Kim tiên sinh nói, những người này đều là anh hùng, nếu không phải bọn họ đột phá trại ngựa của địch, cướp đi ngựa chiến của kỵ binh thì không biết trận chiến này sẽ kéo dài bao lâu!"
"Đúng vậy, nếu không có bọn họ, nói không chừng chúng ta đã bị kỵ binh in dấu hằn lên mặt. Sau này nếu có ai nói xấu bọn họ, ông đây liều mạng với hắn”.
...
Những nỗ lực gần đây của Kim Phi cuối cùng đã có hiệu quả.
Bây giờ khi mọi người nhìn những người tị nạn có những dấu vết trên khuôn mặt, ánh mắt của họ đã thay đổi.
Sự khinh thường và ghê tởm trước đây đã chuyển thành sự tôn trọng và ngưỡng mộ.
Những người tị nạn vốn luôn cảm thấy thấp kém và rụt rè trước đây dần dần thẳng lưng và ngẩng cao đầu.
Trước đó, nhiều người không hiểu tại sao Kim Phi lại phải dày công xây dựng cả tượng đài và nghĩa trang như vậy.
Cửu công chúa cũng không thể hiểu được.
Nhưng Kim Phi kiên quyết kiên trì như vậy, cô ấy cũng không tiện phản đối.
Nhưng lúc này, Cửu công chúa phần nào hiểu được vì sao Kim Phi lại làm như vậy.
"Tiên sinh, đây là lòng dân mà ngài nói đúng không?"
Cửu công chúa nhỏ giọng hỏi.
Trước kia khi người dân nhìn thấy binh lính, có thể trốn đều trốn hết, trốn không được thì vội gọi quân gia.
Rất nhiều binh sĩ đều tự hào về điều này, cảm thấy mình rất oai phong.
Nhưng Cửu công chúa biết, dân chúng sợ binh lính không phải chuyện tốt.
Bây giờ cô ấy có thể cảm nhận được thái độ của mọi người đã hoàn toàn khác so với trước đây.
Nỗi sợ hãi binh lính dần dần biến mất và được thay thế bằng sự tôn trọng.
"Đúng, đây chính là lòng dân!"
Kim Phi quay người nói: “Khi người dân tình nguyện đưa con trai đi lính, giang sơn nhà họ Trần các người sẽ hoàn toàn vững chắc!”
“Khá khó,” Cửu công chúa thở dài: “Ngoại trừ quân Trấn Viễn của tiên sinh, ta chưa từng thấy quân đội nào có người tự nguyện tham gia!”
"Toàn dựa vào người cùng ngành để làm nổi bật mà thôi."
Chuowg 537: Biến thứ mục nát thành thứ thần kỳ
Trống đánh ba tiếng!
Pháo hoa cũng bắn ba lần!
Tang lễ mới chính thức kết thúc.
Kim Phi dẫn theo nhân viên hộ tống, tiểu đoàn Thiết Hổ và tướng sĩ của quân Uy Thắng hành lễ trước nghĩa trang, sau đó hạ lệnh cho quân đội trở về doanh trại.
Dân chúng cũng theo về trại tuyển chọn.
Trên phần đất trống của trại tuyển chọn dựng một sân khấu rất lớn.
Hàn Phong và Thạch Lăng Vân không mặc đồ cưới truyền thống mà mặc đồ nhân viên hộ tống mới làm, đứng thẳng ở chính giữa sân khấu.
Kim Phi và Cửu công chúa đảm nhận vị trí người chứng hôn, tổ chức hôn lễ cho hai người trên sân khấu.
Cuối cùng dân chúng cũng được thấy tân nương anh hùng trong truyền thuyết.
Cũng chứng kiến hôn lễ đủ để đi vào sử sách này.
Thời phong kiến, ma chay cưới hỏi đều có quy trình lễ nghi nghiêm ngặt. Nhưng ngày nay, dù là đám tang hay hôn lễ cũng khác nhiều so với Đại Khang.
Tuy nhiên không có ai quan tâm những chi tiết nhỏ này, sự chú ý của dân chúng đều dịch chuyển theo sự dẫn dắt của Kim Phi.
Khi tham dự đám tang, dân chúng bị cuốn theo không khí trang nghiêm, đau buồn, trong lòng chứa nhiều cảm xúc tiêu cực.
Nhưng tới hôn lễ, dưới sự sắp xếp tận tâm của Kim Phi, tâm trạng của dân chúng được kéo lên, tất cả những cảm xúc tiêu cực tích tụ lại được giải tỏa.
Hôn lễ vô cùng náo nhiệt.
Nhà bếp trở thành nơi bận rộn nhất hôm nay.
Gần một trăm cái lò xếp thành một hàng cùng đốt lửa.
Từng lồng bánh bao chấm đỏ được binh lính cầm đến bên đường, mọi người dân đều có thể tới lấy ăn.
Có người gần đây làm ở lò gạch kiếm được tiền, lấy bánh bao xong thì ném hai đồng vào lồng.
“Người anh em, Kim tiên sinh nói rồi, hôm nay không cần trả tiền bánh bao, cứ ăn đi!”
Binh lính cầm lồng bánh bao nói: “Cầm tiền của ngươi về đi.”
“Đây không phải tiền bánh bao mà là tiền mừng cưới!”
Người dân cầm bánh bao vừa cười vừa nói: “Ta biết hai đồng hơi ít, nhưng đây là chút tấm lòng của ta, chúc tân lang tân nương giống như trong câu chuyện, hòa thuận vui vẻ đến bạc đầu răng long!”
Nói xong, người đó cầm bánh bao đi mất.
Binh lính cầm lồng bánh bao muốn đuổi theo nhưng không được, chỉ đành cầm hai đồng đặt lên bàn.
Có người làm thì sẽ có người bắt chước.
Chẳng mấy chốc, hầu như tất cả người dân tới lấy bánh bao đều ném vài đồng vào lồng rồi thêm vài câu chúc.
Ít tiền thì ném một hai đồng, nhiều tiền thì ném một nắm.
Có mấy nhà khá giả ném thẳng bạc vụn với bạc thỏi.
Phát xong lồng bánh bao, tiền cũng gần che mất đáy lồng.
Kim Phi nhận được tin này cũng vô cùng bất ngờ.
Trước kia bị ảnh hưởng bởi chiến tranh, Tây Xuyên gần như chết, rất nhiều người dân mấy tháng liền không kiếm được tiền.
Sở dĩ lần này y phát bánh bao miễn phí, ngoại trừ tạo không khí cho hôn lễ ra thì cũng là muốn trợ giúp những người dân khó khăn một chút, giúp họ tiết kiệm được bữa nào hay bữa đó, cố gắng trữ lương thực trong nhà chuẩn bị cho mùa đông.
Vì vậy, y chuyển tạm mấy thuyền lương thực, chuẩn bị để hôm nay hấp bánh bao phát cho mọi người.
Tây Xuyên là thủ phủ Xuyên Thục, tuy giàu có hơn Quảng Nguyên, nhưng những nhà có bánh bao để ăn cũng không nhiều.
Kim Phi còn nghĩ phát bánh bao miễn phí sẽ dẫn tới tranh giành, còn cố ý sắp xếp nhân viên hộ tống và binh lính duy trì trật tự.
Không ngờ dân chúng không chỉ không tranh giành mà còn chủ động bỏ tiền.
Điều này khiến cho Kim Phi vừa kinh ngạc vừa cảm động.
Dân chúng nói là tiền mừng cho tân lang tân nương, thật ra người tinh ý đều có thể nhìn ra dân chúng sợ Kim Phi chịu thiệt, không muốn lợi dụng y.
Tiền chắc chắn không thể cứ chất trong lồng như vậy, Trương Lương sắp xếp nhân viên hộ tống đi thu tiền lại, chất đống ở khoảng đất trống bên đường.
Cứ như vậy một lát, nhân viên hộ tống thu tiền đồng và bạc vụn lại chất thành một đống bằng nắp nồi cao qua nửa bắp chân.
Thời gian trôi qua, số tiền đồng và bạc thu được vẫn không ngừng tăng lên.
Từ cao đến nửa bắp chân biến thành cao đến đầu gối, sau đó lại cao đến đùi.
Độ cao tăng dần, độ rộng của đáy cũng ngày càng lớn.
Từ rộng bằng nắp nồi biến thành rộng bằng mặt bàn rồi rộng bằng một trượng.
“Đây là núi tiền danh xứng với thực sao?”
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đứng ở đỉnh dốc Đại Mãng nhìn núi tiền càng ngày càng lớn, càng ngày càng cao đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
Thật ra tiền đồng cộng lại cũng không được bao nhiêu, đương nhiên công chúa và châu mục cũng không quan tâm.
Đừng nói là tiền đồng chất thành núi, cho dù là bạc chất thành núi như vậy, họ cũng có thể làm được.
Điều mà họ ngưỡng mộ chính là hành động chủ động đưa tiền của dân chúng.
Đây không chỉ là một núi tiền, mà còn là danh vọng kết thành.
Một ngọn núi cao có thể khiến châu mục như Khánh Hâm Nghiêu khao khát.
“Tiên sinh luôn có khả năng biến cái mục nát thành cái thần kỳ.”
Cửu công chúa cảm thán nói: “Ở Kim Xuyên cũng vậy, đến Tây Xuyên cũng vậy.”
“Đúng vậy, nếu không phải là Kim tiên sinh thì những người dân mang dấu ấn trên mặt đó cả đời cũng đừng mong ưỡn thẳng lưng, nhưng nhờ Kim tiên sinh lo liệu, bọn họ không chỉ có thể thẳng lưng làm người, còn khiến những người khác ngưỡng mộ”.
Khánh Hâm Nghiêu nói theo: “Đây đúng là biến cái mục nát thành cái thần kỳ.”
“Hâm Nghiêu ca ca, huynh không ghen tị với tiên sinh chứ?”
Cửu công chúa quay đầu nhìn Khánh Hâm Nghiêu.
Bất kể là vô tình hay cố ý, không thể phủ nhận rằng cách làm gần đây của Kim Phi rất được lòng dân.
Nhưng dù sao Tây Xuyên cũng là địa bàn của Khánh Hâm Nghiêu, Kim Phi làm như vậy đúng là hơi mạo phạm.
Thật ra Kim Phi cũng hiểu điều này, nhưng bây giờ y đã nghĩ thông rồi.
Đến hoàng đế nghĩ thế nào y cũng lười quan tâm, càng không quan tâm rằng Khánh Hâm Nghiêu có kiêng kị hay không.
Chỉ muốn dốc hết tâm sức giúp dân chúng làm chút chuyện.
“Vũ Dương cũng quá xem thường Khánh Hâm Nghiêu thần rồi.”
Khánh Hâm Nghiêu vừa cười vừa lắc đầu: “Nếu là người khác làm thế này, thần có lẽ sẽ kiêng kị, nhưng Kim tiên sinh rõ ràng không quan tâm công danh, thần có thể nhìn ra y thật lòng đồng cảm với dân chúng nên mới làm như vậy.”
“Hâm Nghiêu ca ca có thể nghĩ sáng suốt như vậy thì ta yên tâm rồi!”
Cửu công chúa nghe vậy, vẻ lo âu trong ánh mắt cuối cùng cũng biến mất.
Hôm nay coi như cô ấy cũng miễn cưỡng hiểu rõ tính cách của Kim Phi.
Bình thường Kim Phi làm việc có vẻ tùy tiện, giống như không quan tâm điều gì, nếu y phạm lỗi thì mắng trước mặt y cũng không sao.
Đối xử với quân địch cũng vô cùng tàn nhẫn, trên chiến trường giết người không nương tay.
Nhưng một người chém giết quyết đoán như vậy lại không nhìn nổi dân chúng chịu khổ.
Trên đường tới Tây Xuyên gặp phải một cặp mẹ con chết đói ven đường, đứa trẻ nhìn có vẻ mới bốn năm tuổi.
Lúc ấy Kim Phi đang nói cười với Cửu công chúa, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt bỗng dưng thay đổi.
Trước tiên y hạ lệnh cho nhân viên hộ tống chôn cất hai mẹ con, sau đó suốt dọc đường đi đều không nói một lời.
Cửu công chúa thấp thoáng nhìn thấy khỏe mắt Kim Phi có nước mắt.
Khi ấy Cửu công chúa biết Kim Phi thật sự quan tâm tới dân chúng.
Nếu như Khánh Hâm Nghiêu cản trở chuyện gần đây của y, nói không chừng y thật sự sẽ trở mặt.
Cũng may Khánh Hâm Nghiêu không làm như vậy.
Hôn lễ cứ tiếp tục đến chiều tối mới kết thúc.
Náo động phòng lại đến tận nửa đêm.
Vậy nhưng hôm sau Hàn Phong vẫn dậy sớm, tìm thấy Kim Phi đang ăn sáng ở nhà ăn.
“Tân lang như ngươi, ngày đầu tiên sau khi cưới lại dậy sớm như vậy làm gì?”
Kim Phi khuấy bát cháo, hỏi: “Không phải cho ngươi nghỉ ba ngày sao?”
Chương 538: Cách huấn luyện khác biệt
Việt
"Tiên sinh, lúc này ta nào có tâm trạng xin nghỉ phép?"
Hàn Phong hỏi: "Cuộc tuyển chọn đã tạm dừng vài ngày, chúng ta có thể bắt đầu lại chưa?"
Kim Phi không đưa ngay ra câu trả lời, thay vào đó, y nhè nhẹ gõ tay vào mặt bàn suy tư một lúc, sau đó mới gật đầu nói: "Có thể bắt đầu được rồi, nhưng chú ý đến tình trạng của các cô nương. Nếu có vấn đề gì xảy ra, chúng ta phải giải quyết nhanh chóng."
Việc gì nên đối mặt vẫn phải đối mặt, bây giờ y đã làm hết những gì y có thể làm trong khả năng. Việc kéo dài thế này không phải là cách.
Dựa vào phản ứng của dân chúng hôm nay, tình trạng cũng không quá tồi tệ, có lẽ có thể thử khôi phục quá trình tuyển chọn một lần nữa.
"Ta hiểu rồi, ta sẽ gặp Đại Tráng sau và thảo luận thêm." Hàn Phong gật đầu.
Kim Phi nói: "Ngươi không nghỉ phép thật đấy à? Về nhà ngươi mà bị nương tử khiển trách thì đừng trách ta không cho ngươi nghỉ ngơi."
"Tiên sinh, là Lăng Vân thúc giục ta tới đây." Hàn Phong nói: "Cô ấy còn muốn đi hỗ trợ an ủi cô nương với ta đấy."
"Lão Hàn, người vợ này xem như là đã lấy đúng rồi."
Kim Phi cười và nói: "Hãy nói với cô ấy, công việc lần này hoàn thành xong, ta sẽ ghi nhận công lớn của cô ấy."
"Tiên sinh đã nói thì phải giữ lời đấy."
Hàn Phong cười đồng ý, xoay người đi ra ngoài.
Buổi sáng cùng ngày, sau vài ngày tạm nghỉ, quá trình tuyển chọn đã bắt đầu lại.
Không thể không nói, Thạch Lăng Vân thực sự có một cách riêng trong việc an ủi người dân, cộng thêm vào những cố gắng của Kim Phi trước đó, tình hình của các cô nương hiện đã có sự thay đổi cực lớn.
Quá trình tuyển chọn diễn ra rất thuận lợi, dự kiến ban đầu mất ba ngày mới hoàn thành, nhưng chỉ cần hai ngày thì đã kết thúc.
Lúc công bố kết quả, Hàn Phong và Đại Tráng còn hơi lo lắng về việc sẽ xảy ra rắc rối, nhưng kết quả cho thấy các cô nương lại bình tĩnh hơn mà họ từng tưởng tượng.
Không còn sự kỳ thị từ phía dân chúng, rất nhiều cô nương đã có tư tưởng cởi mở hơn.
Các cô ấy không còn mắc kẹt trong tình thế này cũng biết rằng, ngay cả khi họ không được lựa chọn làm nhân viên hộ tống, họ vẫn có thể đi cùng Kim Phi trở về làng Tây Hà, đến một nơi gọi là núi Thiết Quán.
Ở đó, không có ai đe dọa hoặc bắt nạt họ, họ có thể làm việc để kiếm tiền, nuôi gia đình và cha mẹ của mình.
Cho nên, sau khi kết quả được công bố, không có cô nương nào chọn con đường chết.
Ngược lại, rất nhiều cô nương hỏi khi nào có thể đến núi Thiết Quán.
Chuyện này liên quan đến toàn bộ kế hoạch, Hàn Phong không dám trả lời bừa, nên anh ta không thể làm gì khác ngoài việc tìm Kim Phi để bàn bạc thêm.
Mặc dù chiến sự đã kết thúc, nhưng nhân viên hộ tống đã mất nhiều người. Nếu cử ra quá nhiều người để hộ tống các cô gái trở về làng Tây Hà, số lượng người huấn luyện tân binh ở đây sẽ không đủ.
Tuy nhiên, việc cử ra ít người, Kim Phi lại sợ gặp các tình huống bất ngờ.
Sau nhiều suy nghĩ, Kim Phi quyết định chờ thêm một chút.
"Hãy nói cho các cô ấy biết rằng tân binh cần phải trải qua quá trình huấn luyện và điều chỉnh, cho nên cứ bảo họ an tâm ở lại trong doanh trại một thời gian trước đã."
Kim Phi sắp xếp: "Chờ cho đến khi tân binh hoàn thành huấn luyện, tất cả chúng ta sẽ cùng nhau trở về làng Tây Hà. Các cô ấy có thể tận dụng thời gian này để suy nghĩ kỹ xem liệu mình thật sự muốn đi hay không."
"Vâng!"
Hàn Phong quay trở lại trại tuyển chọn và thực hiện theo hướng dẫn của Kim Phi.
Mặc dù có một số cô nương cảm thấy thất vọng, nhưng rồi vẫn hợp tác.
Ngày này, doanh trại mà Đan Châu để lại, cũng được chia thành hai bộ phận
Một phần trở thành trại tân binh, phần còn lại dành cho các cô gái không được chọn.
Những người dân tị nạn được chọn để làm nhân viên hộ tống đã được đưa vào trại tân binh vào ban đêm, vào sáng hôm sau, họ bắt đầu quá trình huấn luyện.
A Bội chịu trách nhiệm về các cô nương, trong khi Đại Tráng đảm nhiệm vai trò quản lý đám trai tráng.
Tốc độ này không chỉ làm cho lão tướng Mạnh Thiên Hải giật mình, mà ngay cả Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu cũng thấy không thể tin được.
Họ không hề biết rằng, từ khi ban đầu tuyển mộ cựu binh, Kim Phi đã bắt đầu chuẩn bị cho ngày này.
Từ những nhóm cựu binh đầu tiên, huấn luyện hàng ngày không chỉ tập trung vào phát triển khả năng thể lực và khả năng chiến đấu hợp tác của nhân viên hộ tống, mà còn chú trọng đến việc phát triển khả năng lãnh đạo của họ.
Sau khi thành lập tiêu cục, Kim Phi đặt yêu cầu rằng các phó chức phải thay phiên đảm nhiệm vai trò.
Ví dụ, trong một lớp, vai trò lớp trưởng là cố định, trong khi vai trò lớp phó thì được thay đổi lần lượt bởi các nhân viên hộ tống khác trong lớp.
Một khi lớp trưởng xảy ra vấn đề, lớp phó sẽ lập tức thay thế.
Tương tự, vị trí phó trung đội trưởng, phó đại đội trưởng, phó tiểu đội trưởng, cho đến phó đoàn trưởng, đều hoạt động theo cách tương tự.
Ngoại trừ một số người có tính cách trầm lặng bẩm sinh, hầu hết nhân viên hộ tống đều có khả năng cơ bản trong việc lãnh đạo binh đội.
Những nhân viên hộ tống đi cùng Kim Phi lần này có thể coi là đội ngũ xuất sắc trong tiêu cục.
Mặc dù không phải ai cũng có khả năng như Trương Lương, nhưng việc quản lý một lớp người mới thì không gặp vấn đề gì.
Thường thường, sau khi quân đội tuyển mộ được tân binh, chưa đến mười ngày nửa tháng thì đừng nghĩ tới việc huấn luyện.
Tuy nhiên, người dân đều rất biết ơn Kim Phi, cũng đánh giá cao cơ hội tham gia quân Trấn Viễn lần này. Họ cũng rất kính trọng khả năng chiến đấu của các nhân viên hộ tống, vì vậy không có sự gây rối nào xảy ra.
Vậy nên, quân Trấn Viễn không chỉ bắt đầu huấn luyện vào ngày hôm sau, mà mọi thứ đều diễn ra một cách trật tự, chỉnh tề.
"Điện hạ nói Kim tiên sinh có sức mạnh biến thứ mục nát thanh thứ thần kỳ, thật đúng là quá chuẩn xác rồi."
Mạnh Thiên Hải dẫn theo một đám giáo úy đứng trên đỉnh dốc Đại Mãng, cảm thán: "Mới ngày đầu tiên huấn luyện tân binh, kỷ luật quân đội của họ lại còn tốt hơn cả Uy Thắng quân của chúng ta!"
"Trước đây ta luôn tự hào về kỷ luật quân đội của tiểu đoàn Thiết Hổ, nhưng giờ mới biết mình đã quá tự mãn!"
Trần Phượng Chí cảm thán: "Ta từ nhỏ đã theo cha ta ở quân doanh, nhưng kết quả lại không thể dẫn binh tốt bằng Kim tiên sinh, một người đọc sách nửa đường làm tướng quân. Thật là đáng xấu hổ!"
"Công chúa điện hạ đã nói, Kim tiên sinh là một thiên tài hiếm có khó tìm, ngươi lại muốn so sánh với Kim tiên sinh, khác gì ngươi đang tự mình đón nhận khó khăn chứ?"
Mạnh Thiên Hải liếc mắt nhìn Trần Phượng Chí.
"Ta đương nhiên sẽ không so sánh với Kim tiên sinh một cách thiếu hiểu biết, chỉ là lấy ngài ấy làm tấm gương để học tập."
"Vậy cũng coi như ngươi không phải là kẻ ngốc."
Mạnh Thiên Hải nói: "Các ngươi hãy học tập thật tốt, trở về hãy chấn chỉnh kỷ luật quân đội cho ta."
"Vâng!"
Các giáo úy đều nhao nhao gật đầu.
Cách thức huấn luyện tân binh của Kim Phi là điều họ chưa từng thấy.
Thông thường, trong quân đội Đại Khang, khi tuyển tân binh cũng giống như dâu mới về nhà chồng, các cựu binh sẽ tìm đủ lý do để bắt họ làm đủ thứ việc nặng nhọc, vất vả, đến mức gần chết mới thôi.
Quân Trấn Viễn thì khác, các nhân viên hộ tống hoàn toàn không gây khó dễ cho tân binh.
Nội dung huấn luyện ngày đầu tiên rất đơn giản, chỉ là tập đứng nghiêm và quay trái phải thôi.
Các giáo úy tuy không hiểu cách huấn luyện của Kim Phi, nhưng không ai nghi ngờ khả năng của y.
Trong lòng họ đều quyết định, về rồi cũng phải thử cách huấn luyện này.
...
Dưới dốc Đại Mãng, Kim Phi cũng đang theo dõi sát sao tình hình huấn luyện tân binh.
Mọi thứ diễn ra theo kế hoạch, Kim Phi mới yên tâm.
Chiều hôm đó, Kim Phi dẫn theo thân vệ thẳng tiến đến trụ sở của thương hội Kim Xuyên ở Tây Xuyên.
Công việc tại dốc Đại Mãng đã hoàn thành cơ bản, cuối cùng Kim Phi có thể bắt đầu thực hiện công việc mà y đã ấp ủ từ lâu.
Huấn luyện tân binh cần một thời gian, Kim Phi quyết định tận dụng thời gian này để thực hiện ý tưởng của mình tại thương hội Kim Xuyên ở thành Tây Xuyên, xem liệu nó có thể thành công hay không.
Nếu ý tưởng này khả thi, thì có thể bắt đầu triển khai ở kinh thành, Giang Nam và toàn bộ khu vực Xuyên Thục.
Khi đó, Kim Phi sẽ không còn phải lo nghĩ về tiền nữa.
Đây chỉ là một trong những ưu điểm của tiền trang.
Kim Phi không chỉ muốn có tiền tài.
Chương 539: Tình hình Kim Xuyên
Đại Khang vẫn thuộc xã hội nông nghiệp, họ không chỉ không coi trọng thương nghiệp như vậy.
Mà là coi thường.
Từ hoàng đế cho đến quan viên các cấp đều khinh thường thương nhân.
Địa vị của thương nhân cũng chỉ tốt hơn một chút so với gia nô, gái thanh lâu và đào hát mà thôi.
Nếu xảy ra một vụ tranh chấp mà bị cáo và bị hại là người dân thì quan viên có thể xử lý công bằng.
Nếu trong đó có một bên là thương nhân thì quan phủ sẽ hung hăng vơ vét tài sản của thương nhân.
Tuy nhiên, những thương nhân có chỗ dựa thì không nằm trong danh sách này.
Trong mắt các gia tộc lớn ở kinh thành thì địa vị của thương nhân chỉ bằng nô lệ trong nhà muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng.
Tóm lại địa vị của thương nhân cực kỳ thấp, thương nghiệp cũng cực kỳ lạc hậu.
Có nhiều địa phương còn giữ phương thức mua bán nguyên thủy là lấy vật đổi vật.
Lạc hậu cũng đồng nghĩa với còn nhiều thị trường trống chờ Kim Phi khai phá.
Đây chính là núi vàng, tùy tiện đào cũng đủ cho y ăn cả đời.
Nhưng nếu không mở tiền trang thì tiền của y cũng đủ để y ăn cả đời.
Kim Phi muốn mở tiền trang mục đích không chỉ kiếm tiền.
Người hiện đại đều biết tầm quan trọng của ngân hàng.
Ai nắm giữ tiền trang thì chẳng khác nào nắm giữ nền kinh tế huyết mạch của quốc gia đó.
Đây mới là mục tiêu của Kim Phi.
Thật ra y không phải quá quen thuộc với ngành tài chính nhưng phương thức vận hành và phương pháp kiếm lời từ ngân hàng thì y vẫn biết .
Y có thể mở tiền trang trước sau đó thăm dò từ từ.
Sau chiến tranh, thành Tây Xuyên lại khôi phục sự náo nhiệt, trên đường phố người qua lại không dứt.
Nhưng nhìn thấy đội ngựa và cờ lớn màu đen của tiêu cục Trấn Viễn, dân chúng tự động né tránh đến bên đường.
Trên mặt họ không hề sợ hãi, chỉ có tò mò cùng kính nể.
Đội ngựa dừng lại ở cửa thương hội Kim Xuyên.
"Tiên sinh!"
Nữ chưởng quầy dẫn theo mấy người làm cùng, hành lễ với Kim Phi.
Kim Phi khoát tay, hỏi: "Mãn Thương ở đâu?"
Chu Du Đạt muốn xây nhà máy dệt ở Tây Xuyên cần dùng đến nhiều guồng quay tơ cùng máy dệt.
Từ làng Tây Hà ngàn dặm điều chở tới đây không có lợi, Kim Phi suy tính, vẫn là quyết định để cho Mãn Thương dẫn người tới ở đây chế tạo.
"Mãn thương tiên sinh phụ dỡ hàng ở kho hàng trong hậu viện." Nữ chưởng quầy đáp.
Bây giờ địa vị của Mãn Thương ở làng Tây Hà ngày càng cao, mọi người ở đây bắt đầu gọi anh ta là tiên sinh.
Vừa mới bắt đầu Mãn Thương còn vô cùng xấu hổ, mắc cỡ đỏ cả mặt.
Về sau người gọi như vậy ngày càng nhiều từ từ cũng thành thói quen.
"Vậy được, dẫn ta đi xem thử, những người khác tiếp tục làm việc đi", Kim Phi nói.
Sau khi tới Tây Xuyên vẫn bận nhiều việc nên Kim Phi không biết kho hàng hậu viện của thương hội ở nơi nào.
"Vâng!" Nữ chưởng quầy vội vàng ở phía trước dẫn đường.
Ở hậu viện, Mãn Thương đang chỉ huy dỡ hàng, thấy Kim Phi, anh ta vội vàng chạy chậm tới, hưng phấn nói: "Tiên sinh!"
"Tiên sinh!"
Đám học trò nữ của Mãn Thương cũng cùng nhau hành lễ.
Đám học trò nữ là nhân viên quản lý do Đường Đông Đông phái đến.
Thật ra Đường Đông Đông vốn dĩ muốn đích thân tới khuyên Kim Phi từ bỏ việc mở nhà máy dệt ở Tây Xuyên.
Nhưng sau đó lại thôi.
Bởi vì cô ấy biết rõ Kim Phi không phải loại người bốc đồng, vừa suy nghĩ một lát đã quyết định làm ngay, nếu đã đưa ra quyết định thì nhất định là có nguyên nhân.
Hơn nữa tin tức cũng đã truyền về làng Tây Hà, nói rõ Kim Phi đã ra quyết định.
Cô ấy lại tới phản đối thì chẳng khác nào không cho Kim Phi thể diện.
Guồng quay tơ và máy dệt đều do Kim Phi chế tạo, xử lý thế nào thì Đường Đông Đông đều không thể nói gì
Suy nghĩ thông suốt, Đường Đông Đông cuối cùng đã không tới nhưng vẫn phái ra một nhóm quản lý đến, nói là trợ giúp quản lý thực ra là để phòng ngừa guồng quay tơ và máy dệt bị tiết lộ ra ngoài.
Kim Phi cũng đoán được ý của Đường Đông Đông nhưng cũng không vạch trần hay phản đối.
Thực ra đối với y mà nói guồng quay tơ và máy dệt chẳng qua chỉ là bước đệm khởi đầu, bây giờ dù bị truyền ra ngoài cũng không mang tới ảnh hưởng quá lớn với y.
Nhưng y biết nhà máy dệt là tất cả đối với Đường đông Đông cho nên mới cẩn thận như vậy.
Y muốn xây nhà máy dệt ở Tây Xuyên, không bàn bạc với Đường Đông Đông đã là không tôn trọng cô ấy, nếu còn phản đối cô ấy phái người tới quản lý thì quả thật không được.
Hơn nữa phòng ngừa bí mật bị tiết lộ cuối cùng người được lợi là Kim Phi nên y cũng không có lý do để phản đối.
Kim Phi tỏ ý những người khác tiếp tục làm việc, mình dẫn theo Mãn Thương đi theo nữ chưởng quầy về phía sân nhỏ bên cạnh.
Thời gian tiếp theo, Kim Phi đều sẽ ở trong thương hội.
"Mãn Thương, làng Tây Hà dạo này thế nào?" Kim Phi vừa đi vừa hỏi.
"Lúc tiên sinh vừa dẫn người đi, người trong thôn hơi hốt hoảng, sau đó mọi người nghe nói tiên sinh và điện hạ đã đánh thắng trận thì tinh thần mọi người đều tốt hơn so với trước”.
Mãn Thương nói: "Thời gian gần đây bốn nhà máy đã xây xong, còn hai nhà máy có lẽ cũng hoàn thành trong mấy ngày nữa. Bây giờ ngôi làng đang thay đổi từng ngày, tiên sinh lần sau trở về nhất định sẽ giật mình".
"Vậy thì tốt." Kim Phi mỉm cười gật đầu.
Làng Tây Hà ngày càng tốt mới là điều y hi vọng.
"Trong thôn không có việc gì lớn, ngược lại bên Quảng Nguyên đã xảy ra chút chuyện." Mãn thương nói.
"Chuyện gì?" Kim Phi phi dừng bước.
"Đường xưởng trưởng định cuối năm nay sẽ ra tay với nhà họ Chu nhưng nghe nói tiên sinh ở Tây xuyên đã dùng vải vóc đổi lấy ngựa nên ra tay trước thời hạn luôn rồi", Mãn Thương đáp
Nhà họ Đường bị nhà họ Chu hại tan cửa nát nhà, Đường Đông Đông và Đường Tiểu Bắc vô cùng căm hận nhà họ Chu.
Chỉ có điều, Đường Đông Đông trải qua thời gian rèn luyện đã trầm tĩnh hơn so với trước kia.
Sau khi có năng lực, cô ấy không đi trả thù ngay lập tức, mà một mực ở yên lặng góp nhặt lực lượng.
Không ra tay thì thôi một khi ra tay thì phải khiến nhà họ Chu rơi vào hố sâu vạn kiếp bất phục.
Chỉ là, hành động của Kim Phi đã làm rối loạn kế hoạch của Đường Đông Đông.
"Tiến triển như thế nào?"
Kim Phi nhấc chân vượt qua ngưỡng cửa, tiếp tục đi về phía trước.
Ban đầu đối với y, nhà họ Chu là một nhân vật khổng lồ, bây giờ ngay cả Tiết Hàn Lư mà y cũng dám đánh chết thì nhà họ Chu đã không thể thu hút nhiều sự chú ý của y.
"Chúng ta có máy dệt hoa văn, sản lượng của máy dệt cũng vượt xa nhà họ Chu, đương nhiên nhà họ Chu không phải là đối thủ", Mãn Thương cười trả lời.
Xưởng dệt truyền thống ngoại trừ giá nguyên liệu thì giá vốn lớn nhất chính là công nhân.
Mà nhà máy dệt làng Tây Hà áp dụng guồng quay tơ và máy dệt tân tiến nên hiệu suất tăng không biết bao nhiêu lần.
Như vậy chi phí để trả cho công nhân dệt một thước vải còn không tới 1% so với dệt vải truyền thống.
Đây còn là mức lương cao mà Kim Phi đã đưa ra cho nữ nhân công.
Nếu như y lòng dạ độc ác chèn ép nhân công thì nhà máy có thể kiếm lời gấp bội.
Ngoài ra Kim Phi còn làm ra máy dệt nổi hoa văn.
Phương thức dệt lúc trước của Đại Khang là phụ nữ kéo các vật liệu như tơ tằm và vải lanh thành những cuộn chỉ sau đó xen kẽ các sợi để dệt thành vải.
Như vậy làm được vải thô màu sắc đơn độc, lại càng không có hình vẽ.
Máy dệt của Kim Phi tạo ra có công năng dệt nổi hoa văn, vải sản xuất ra không chỉ có chất lượng tốt hơn mà còn có một số hoa văn đơn giản.
Cái này chắc chắn là đi đầu ở Đại Khang.
Lúc ấy Đường Đông Đông kích động nhảy vọt lên.
Nhưng cô ấy không công bố loại vải này ngay mà thông báo với bên ngoài là vải thô truyền thống.
Tất cả cũng vì để đối phó với nhà họ Chu..
Chuẩn bị đầy đủ như vậy, Kim Phi căn bản không cần lo lắng Đường đông Đông sẽ thua thiệt.
Y thuận miệng hỏi: "Nhà họ Chu bị lật đổ rồi sao?"
Vốn tưởng rằng sẽ có được một câu trả lời khẳng định, ai ngờ Mãn Thương lại lắc đầu.
"Chưa..."
Chương 540: Thương trường cũng là chiến trường
"Chưa hả?" Kim Phi ngây người một chút, lập tức hỏi: "Chu Trường Lâm ứng phó thế nào?"
Vải mới của cửa hàng dệt may ở làng Tây Hà có giá thành thấp, chất lượng tốt, một khi ra mắt chắc chắn sẽ nắm giữ thị trường.
Điều này không có gì phải nghi ngờ.
Kim Phi quả thực không nghĩ ra, Chu Trường Lâm còn có cách phá hoại gì.
"Chu Trường Lâm mới đầu nhìn thấy vải mới của chúng ta, cũng trợn tròn mắt, nhưng vậy mà sau đó lại tự đóng cửa xưởng của mình, sai người lén lút thu mua hết vải mới của chúng ta, sau đó chuyển sang nơi khác bán."
Mãn Thương cười gượng nói: "Để Đường trưởng xưởng nhanh chóng chiếm được thị trường trước, giá vải mới chắc rất thấp, so với nhà họ Chu chi phí mình sản xuất đều thấp, còn có hoa văn, Chu Trường Lâm mua đi bán lại một lần là có thể kiếm rất nhiều tiền, thậm chí kiếm còn nhiều hơn xưởng chúng ta, chọc Đường Đông Đông điên tiết.”
"Cái này ..."
Nói thật thì Kim Phi không ngờ được Chu Trường Lâm sẽ dùng cách này để phá.
Nhưng ngược lại cũng hợp tình hợp lý.
Nhà họ Chu kinh doanh vải vóc nhiều năm như vậy, đường đi, cách thức, mối quan hệ rộng
Nếu giá bán của Đường Đông Đông rẻ hơn giá thành của ông ta, đồ lại tốt, bản thân còn sản xuất cái gì nữa?
Từ nhà sản xuất trở thành đại lý luôn là được.
Những gì kiếm được nhiều không thể nói, còn không cần bận tâm lo nghĩ về phân xưởng.
Quả thật là một công đôi chuyện.
"Chu Trường Lâm có thể đưa nhà họ Chu trở thành nhà buôn vải lớn nhất Quảng Nguyên, quả nhiên là có bản lĩnh."
Kim Phi cảm thán, cười hỏi: "Đông Đông đánh trả như thế nào?"
Với tư chất tâm lý của Mãn Thương, nếu xưởng dệt nhà mình bị thất bại, anh ta chắc chắn còn hoảng hốt hơn so với Đường Đông Đông.
Lúc này Mãn Thương cũng xem như đã bình tĩnh, chứng tỏ Đường Đông Đông có lẽ vẫn chiếm thế chủ động.
"Đường trưởng xưởng phát hiện nhà họ Chu sau khi thu mua vải mới của chúng ta, lập tức từ trong kho xuất ra một số lượng vải mới, nhà họ Chu vì đề phòng người khác làm ăn, chỉ có thể nuốt toàn bộ vào”.
Mãn Thương nói: "Đường trưởng xưởng sai Tiểu Ngọc phái người theo dõi gắt gao nhà họ Chu, nói muốn Chu Trường Lâm no chết, ngay sau đó Đường trưởng xưởng xuất ra một số lượng lớn, nhà họ Chu ăn số lượng đó đến khi nào không ăn nổi nữa.
Chu Trường Lâm có lẽ không ngờ đến Đường trưởng xưởng sẽ dự trữ nhiều hàng hóa như vậy, kiên trì hơn một tháng, cuối cùng không trụ vững nữa, ngân lượng đều dùng hết, nhà kho cũng chất không được.
Lúc này, Đường trưởng xưởng tìm đến cánh dưới của nhà họ Chu, đưa ra giá tiền thấp hơn mà còn đảm bảo đưa đến tận cửa, cướp đi không ít mối của nhà họ Chu”.
"Cách này của Đông Đông không tệ", Kim Phi khẽ gật đầu.
Thương nhân trục lợi, Đường Đông Đông có thể phân phối giá tiền thấp hơn, còn có thể giao hàng đến tận cửa, khách mối của nhà họ Chu chọn ai hợp tác không cần nói cũng biết.
Thật ra thì Đường Đông Đông và Chu Trường Lâm đang chiến tranh tâm lý với nhau
Đổi lại nếu y là Chu Trường Lâm, cũng không đoán được Đường Đông Đông sẽ tích trữ hàng hóa đủ để làm kiệt quệ hàng hóa dự trữ của nhà họ Chu.
Nhà họ Chu là nhà buôn vải lớn nhất Quảng Nguyên, gia sản chắc chắn thuộc vào loại không tầm thường.
Muốn làm kiệt quệ nhà họ Chu không phải chuyện dễ.
Kế hoạch của Đường Đông Đông có thể thành công, nguyên nhân lớn nhất là dựa vào làng Tây Hà, mà gần đây Kim Phi lại thông qua câu Thủy Ngọc và Hắc Đao kiếm được số tiền lớn, cung cấp cho cô ấy tiền vốn hỗ trợ không ngừng.
Đổi lại là người khác thì kế hoạch này hầu như không thể thành công.
"Sau đó thì sao?" Kim Phi hỏi tiếp: "Mặc dù nhà họ Chu đã không còn tiền, nhưng vải mới đã thu mua vẫn còn, vận chuyển đi xa một chút rồi bán đi lại có thể vực dậy, thậm chí còn có thể kiếm được nhiều hơn, Đông Đông sẽ không buông tha cho nhà họ Chu như vậy chứ?"
"Cái này... " Mãn Thương đột nhiên do dự.
Thấy Kim Phi nhìn anh ta cười, vẫn mở miệng nói: "Đường trưởng xưởng đoán được nhà họ Chu sẽ đưa số vải mới đó đến kinh thành, nên... đã sắp xếp một chút..."
"Sắp xếp cái gì?" Kim Phi tò mò hỏi.
Đường trưởng xưởng nghe ngóng trước tuyến đường đến kinh thành của nhà họ Chu, sau đó sai người báo cho thổ phỉ..."
Mãn Thương nói xong, lo lắng nhìn Kim Phi một cái, lại nhìn mắt xung quanh, xác nhận quanh đó không có người ngoài, mới tiếp tục nói:
"Thổ phỉ nghe nói có hiệu buôn lớn, tập hợp mấy ngàn đội ngũ, lúc ta đi, nghe nói nhà họ Chu thiệt hại nặng nề, không chỉ bị thổ phỉ cướp hết vải mới đi, hai người con trai của Chu Trường Lâm phái đi giao hàng, cũng bị thổ phỉ giết chết, giờ Chu Trường Lâm chỉ còn lại một đứa con trai ngốc nghếch còn sống."
Nghe đâu Chu Trường Lâm vì thu mua vải, bạc trong nhà mình đều dùng hết, còn mượn không ít tiền, đoán chừng bây giờ chủ nợ đã tìm đến tận cửa.
Sau này khi Kim Phi về làng Tây Hà cũng sẽ biết những chuyện này nên Mãn Thương thẳng thắn kể lại toàn bộ những gì mình hay.
Haizz!
Kim Phi thở dài.
Một chiêu này của Đường Đông Đông quả thực độc ác.
Của cải Chu Trường Lâm sống vất vả mấy chục năm tích lũy, coi như lần này đều toang hết.
Ba người con trai cũng chết mất hai người.
Còn bị chủ nợ đòi nợ.
Số phận cuối cùng như người ta có thể tưởng tượng được.
Kim Phi biết, so với những gì Mãn Thương nói sự tình chắc chắn phức tạp hơn.
Nếu Chu Trường Lâm phái hai người con trai hộ tống vải mới, đủ thấy được ông ta rất coi trọng, lực lượng hộ vệ chắc chắn không yếu.
Thổ phỉ cũng không phải ngốc, bình thường sẽ không đụng đến đội buôn có chỗ dựa vững chắc rõ ràng như vậy.
Nhưng cuối cùng thổ phỉ vẫn ra tay, muốn nói sau lưng không có Đường Đông Đông thêm dầu vào lửa, Kim Phi chắc chắn không tin.
Đường Đông Đông làm thế nào, có lẽ không nói với Mãn Thương.
"Tiên sinh, huynh sẽ không tức giận chứ?"
Mãn Thương là người thật thà, lúc đó cảm thấy bản thân như tiểu nhân mách lẻo.
Anh ta muốn nói giúp cho Đường Đông Đông: "Thật ra thì Đường trưởng xưởng làm như vậy... "
"Mãn Thương, chuyện này không liên quan tới ngươi, ta không tức giận."
Kim Phi nói một câu an ủi Mãn Thương: "Thật ra thương trường cũng như chiến trường, cũng liên quan đến mạng người, chuyện này ngươi không cần quan tâm, trở về ta sẽ hỏi Đông Đông."
"Ừ, sau này tiên sinh dặn dò ta cái gì ta sẽ làm cái đó." Mãn Thương gật đầu lia lịa.
Trước kia quan hệ giữa anh ta và Đông Đông khá tốt, cũng cảm thấy Đông Đông rất hòa nhã.
Nhưng sau khi nghe Tiểu Ngọc nói về cuộc đấu đá ngầm của Đường Đông Đông và Chu Trường Lâm, Mãn Thương mỗi lần gặp Đường Đông Đông đều có chút sợ hãi.
Xã hội này quá phức tạp, anh ta vẫn nên thật thà ở lại xưởng chế luyện luyện gang là được rồi.
"Như vậy là đủ rồi." Kim Phi cười vỗ vào vai Mãn Thương.
Đây cũng là nguyên nhân mà y thích Mãn Thương.
Mặc dù không quá thông minh nhưng năng lực thực thi mạnh mẽ, cũng cực kỳ đáng tin cậy.
Nữ chưởng quầy ở phía trước dẫn đường đi tới trước một tiểu viện, đến cổng, cô ấy hành lễ với Kim Phi tỏ ý là đã đến nơi.
Kim Phi liếc nhìn tiểu viện một cái, mặc dù không lớn, nhưng tĩnh mịch trang nhã, rõ ràng là đã trải qua bài trí công phu, y gật đầu hài lòng, ra hiệu cho nữ chưởng quầy đi làm việc.
Vừa vào viện y vừa quay đầu hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
"Phải rồi, vẫn còn một việc khá quan trọng... "
Mãn Thương nói được một nửa thì thấy bước chân của Kim Phi dừng lại.
Theo ánh mắt lướt qua của Kim Phi, anh ta nhìn mấy bóng người trong viện, lặng lẽ ngậm miệng.
Trong tiểu viện, Nhuận Nương mỉm cười đi về phía Kim Phi: "Tiên sinh!"
"Nhuận Nương, sao cô cũng tới vậy?" Kim Phi cười gượng hỏi.
"Hạ Nhi tỷ tỷ bảo ta tới hầu hạ tiên sinh."
Nhuận Nương đỏ mặt nhìn Kim Phi: "Tiên sinh ốm hơn rồi!"
Bình luận facebook