-
Chương 526-530
Chương 526: Truyền thuyết mới
Lúc này cũng là lúc khách qua đêm trả phòng, mọi người cứ liên tục rời đi.
Đám người Thanh Diên cứ đứng ở cửa mãi cũng không thích hợp, tú bà đã dẫn họ vào đại sảnh.
Nhiều cô gái quen biết Thanh Diên thấy cô ấy trở về, còn ăn mặc kỳ lạ, đều chạy đến hóng hớt.
Khi nghe tin Thanh Diên cũng làm nhân viên hộ tống cho tiêu cục Trấn Viễn, tất cả cô nương đều lộ ra biểu cảm giống với tú bà.
Mặc dù Thanh Diên không giỏi quan sát biểu cảm và lời nói như Đường Tiểu Bắc, nhưng cũng được huấn luyện ở thanh lâu.
Chỉ cần nhìn vào vẻ ngạc nhiên của họ, sẽ biết họ đang nghĩ gì
Cô ấy cười giải thích, "Ma ma, bọn ta tham gia vào tiêu cục, không đi hộ tống cũng không đánh trận, chỉ phụ trách nhảy múa thôi."
“Vũ điệu nào?” Phùng ma ma hỏi: “Mặc y phục gì?”
"Ma ma, người nghĩ đi đâu thế?"
Thanh Diên dở khóc dở cười: "Tiên sinh muốn bọn ta nhảy là quân vũ, cũng gần giống với bài kiếm vũ mà Giả tỷ tỷ dạy bọn ta, chủ yếu đốc thúc cảm giác về sức mạnh và nhịp điệu để cổ vũ các tướng sĩ!"
"Thì ra là kiếm vũ!" Phùng ma ma khi còn trẻ cũng giỏi khiêu vũ nên được chọn làm tú bà của trại huấn luyện.
Vừa nghe kiếm vũ đã biết rồi.
"Thanh Diên tỷ tỷ, vậy sau này tỷ sẽ ở lại tiêu cục Trấn Viễn sao?" Một cô gái hỏi.
“Có lẽ là vậy,” Thanh Diên gật đầu: “Tiên sinh nói sẽ đưa bọn ta về Kim Xuyên, thành lập một đội múa, dựng sân khấu trong làng. Về sau, bọn ta sẽ chỉ múa trong làng, tiền công sẽ giống như những nhân viên hộ tống."
“Còn có cả tiền công nữa hả?” Phùng ma ma cất giọng.
“Đương nhiên có,” Thanh Diên tự hào nói: “Tiên sinh nhà ta nói rồi, nhảy múa cũng là một công việc nghiêm túc, cũng rất cực khổ, nhiệm vụ cơ bản của bọn ta mỗi tháng là biểu diễn đủ mười lần, nhiều thêm một lần bọn ta có thể được trả tiền làm thêm giờ!”
“Vậy tiền công của mọi người giao cho ai?” một cô nương hỏi.
“Giao cho bản thân bọn ta!” Thanh Diên nói tiếp: “Ồ, ta quên nói, tiên sinh nhà ta đã hủy bỏ khế ước bán thân của bọn ta rồi, còn nói bọn ta không phải là nô tì, có thể dựa vào nhảy múa tự nuôi mình trong thời đại phái nữ mới!”
“Khế ước bán thân được hủy bỏ rồi?”
Tất cả cô nương vừa nghe, càng hâm mộ hơn.
“Vậy Thanh Diên tỷ tỷ, có phải mọi người có thể kết hôn rồi không?” Một cô nương hỏi dò.
“Đương nhiên là được, tiên sinh nói bọn ta sau này sẽ là người tự do, muốn thành thân thì có thể thành thân, sau khi thành thân còn có thể tiếp tục nhảy múa."
Thanh Diên nói: “Nếu như không muốn nhảy múa, cũng có thể làm việc ở thương hội Kim Xuyên, còn có thể cạnh tranh tham gia cuộc thi nữ chưởng quầy nữa.”
"Trời ơi, còn có thể làm nữ chưởng quầy Kim Xuyên!"
Tất cả các cô gái xung quanh đều kinh ngạc hô thành tiếng.
Ngay cả tú bà cũng lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
Giờ đây nữ chưởng quầy của Kim Xuyên là người mà thanh lâu không dám đắc tội nhất .
Nếu Thanh Diên trở thành nữ chưởng quầy thì còn rạng rỡ hơn gấp trăm lần so với việc gả cho đại quan quý nhân làm tiểu thiếp.
“Thanh Diên tỷ tỷ, ta ngưỡng mộ mọi người quá, mọi người có thể gặp được Kim tiên sinh thật may mắn!”
Một cô nương lúc đầu ở cùng trại huấn luyện cùng Thanh Diên nói: “Khi nào tỷ có thể trở thành nữ chưởng quầy?”
"A Bội tỷ tỷ nói, làm nữ chưởng quầy không dễ dàng như vậy, không những phải biết viết, tính toán mà còn phải biết giao tiếp, không được quá kiêu ngạo, làm mất mặt thương hội Kim Xuyên. Tóm lại là có rất nhiều quy tắc.”
"Thanh Diên tỷ tỷ, tỷ không phải vừa hợp sao?" Một cô gái vội vàng nói: "Tỷ từ nhỏ đã biết chữ, cũng biết tính toán, nói chuyện cũng hay, chắc chắn có thể trở thành một nữ chưởng quầy."
"Thanh Diên tỷ tỷ, sau này tỷ phát đạt rồi, đừng quên các tỷ muội nhé!"
"Không quên muội thì có thể thế nào? Thanh Diên tỷ tỷ lại không phải đàn ông, còn có thể chăm sóc cho muội được chắc?"
"Sao không thể chăm sóc được chứ?? Sau này khi có khách ức hiếp ta, ta sẽ nói với hắn, ta có người tỷ tỷ làm nữ chưởng quầy ở thương hội Kim Xuyên, xem hắn có sợ hay không?"
"Tiểu Hàn, ngươi nói như vậy đúng là có lý, Thanh Diên tỷ tỷ, tỷ nhất định phải trở thành nữ chưởng quầy đấy!"
...
Các cô nương xung quanh hét lên.
Thanh Diên nghe thấy cũng nhức đầu.
Cô ấy chỉ nói vũ nương cũng có thể thi nữ chưởng quầy, chứ không nói mình muốn đi thi.
Sao lại giống như mình đã trở thành một nữ chưởng quầy vậy?
Thật ra cô ấy đã nghe ngóng ở chỗ nữ nhân viên hộ tống, bây giờ cuộc cạnh tranh chức nữ chưởng quầy vô cùng kịch liệt, cô ấy mặc dù có thể viết biết tính toán, nhưng xác suất thi đậu là rất nhỏ.
Cho nên cô ấy định tiếp tục khiêu vũ trước, sau này xem có cơ hội hay không.
"Được rồi, các ngươi đều giải tán đi."
Phùng ma ma phát hiện Thanh Diên hơi lúng túng, kéo cô ấy cánh tay: "Thanh Diên, đi, đi đến viện của ta, chúng ta nói chuyện cho đàng hoàng."
Thanh Diên vội vàng gật đầu, dẫn theo nhân viên hộ tống đi theo Phùng ma ma.
Sau khi họ đi xa rồi, các cô nương phía sau vẫn đang thảo luận.
"Thanh Diên may mắn thật đấy, vậy mà lại gặp được Kim tiên sinh!"
"Đúng vậy, không cần tiếp khách, còn có thể làm nữ chưởng quầy, ta tưởng tượng thôi cũng có thể cười đến tỉnh!"
"Các ngươi thôi đi, Thanh Diên đã tự mình nói, cô ta không làm nổi nữ chưởng quầy."
"Ta cũng thấy vậy, ngươi nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của cô ta kìa, có thể làm được nữ chưởng quầy mới là lạ đấy!"
"Ta thấy ngươi là đang ghen tị, Thanh Diên tỷ tỷ sao lại là tiểu nhân đắc chí chứ? Người ta ra ngoài đều dẫn theo nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn bảo vệ, chắc chắn rất được Kim tiên sinh coi trọng!"
"Thanh Diên từ đầu đã biết ra vẻ, nhất định là đã mê hoặc Kim tiên sinh!"
"Ngươi muốn mê hoặc cũng không có cơ hội đâu!"
Các cô nương có người hâm mộ Thanh Diên, cũng có người ghen tị.
Nhưng bất kể là loại nào, bọn họ đều muốn hoán đổi với Thanh Diên.
Điều mà các cô nương trong thanh lâu mong mỏi nhất chính là xuất hiện một vị bạch mã tướng quân, dẫn họ thoát khỏi cuộc sống hiện tại.
Trải nghiệm của Thanh Diên trong mắt bọn họ chính là một tiêu chuẩn.
Lúc mới bắt đầu chỉ là một cô nương khoe khoang với người khác, nói mình quen biết Kim tiên sinh.
Sau này, câu chuyện này ngày càng được nhiều người lan truyền, càng lan truyền càng rộng rãi, rồi dần dần thay đổi.
Phiên bản được lưu truyền rộng rãi nhất là Kim Phi đến Khánh phủ dự tiệc, châu mục Khánh Hâm Nghiêu đã mời Thanh Diên khiêu vũ, Kim Phi bất ngờ bị thu hút bởi điệu nhảy uyển chuyển của Thanh Diên, sau đó phải trả một cái giá cực cao để mua lại Thanh Diên từ trong tay Khánh Hâm Nghiêu.
Sợ rằng Thanh Diên ở doanh trại buồn chán, y còn nhân tiện mua cả chị em đi cùng cô ấy, đưa họ cùng trở về doanh trại.
Còn có người nói, chờ Kim Phi trở lại Kim Xuyên, sẽ phân chia thương hội Kim Xuyên thành hai nửa, một nửa giao cho Thanh Diên quản lý.
Tóm lại, Thanh Diên đã trở thành sự tồn tại cấp bậc truyền thuyết trong giới thanh lâu Tây Xuyên với tốc độ nhanh nhất.
Ngoại trừ Đường Tiểu Bắc, các cô nương thanh lâu lại có thêm một đối tượng hâm mộ.
Đương nhiên, đây là chuyện sau này, lúc này Thanh Diên chẳng biết gì, cô ấy vừa đi theo tú bà trở lại sân huấn luyện ban đầu.
Trước kia cô ấy ở chỗ này huấn luyện mấy năm, mỗi ngày mỗi đêm nhảy múa, mỗi đường vân trên cây cột, cô ấy đều nhớ rõ ràng.
Nhưng khi trở lại nơi này, tâm trạng đã hoàn toàn khác.
Ban đầu, Thanh Diên luôn tràn đầy nỗi lo sợ về tương lai, sợ bị bán cho một gia đình hà khắc, bị nữ chủ nhân ngược đãi.
Càng sợ hơn là biểu hiện không tốt, bị tú bà đưa đi tiếp khách.
Bây giờ cô ấy không nữa có bất kỳ nỗi sợ hãi nào nữa.
Bởi vì cô ấy đã gặp Kim Phi.
Nhớ tới vóc dáng không được coi là cường tráng đó, Thanh Diên cảm thấy trong lòng không gì sánh được.
"Thanh Diên, ta vẫn chưa hỏi ngươi tới tìm ta làm gì?"
Tú bà rót cho Thanh Diên một tách trà rồi mở miệng hỏi.
Đây chính là nhiệm vụ đầu tiên mà Kim Phi giao cho cô ấy, không thể làm qua loa.
Thanh Diên nhanh chóng tỉnh táo giải thích mục đích của mình.
Chương 527: Tài tử giai nhân
“Chuyện này dễ làm lắm, cứ giao cho ta đi!’’
Tú bà vừa nghe chỉ là hỗ trợ tìm vài thư sinh viết lời thoại, vội vỗ ngực đảm bảo: “Bắc viện của Lầu Hàm Hương mấy thứ khác thì không có bao nhiêu, chứ thư sinh nghèo túng thì có rất nhiều, ngươi tùy ý cho vài lượng bạc thì muốn bao nhiêu cũng có.”
“Phùng ma ma, đây là việc đầu tiên mà tiên sinh giao cho ta làm, tiền bạc không thành vấn đề, quan trọng nhất là phải có tài hoa, phải viết ra câu chuyện phải hay!” Thanh Diên nhắc nhở.
“Ngươi nói như thế, ta quả thật có nghĩ tới một người.”
Tú bà nói: "Ta nhớ tối hôm qua có gặp anh ta một lần, ngươi chờ một chút, ta bảo nha hoàn đi tìm xem thử anh ta đã đi chưa."
Nói xong, tú bà lập tức chạy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, một thư sinh mặc trường sam bước vào cùng tú bà.
Trường sam của thư sinh đã giặt đến trắng bệch, ở vị trí đầu gối còn có hai chỗ vá.
“Vị này là Trần Văn Viễn, Trần công tử!"
Tú bà giới thiệu: "Thanh Diên, ngươi hẳn đã nghe nói rồi, chính là người luôn đối xử tốt với Tiểu Liên.”
"Hóa ra là Trần công tử!"
Thanh Diên vội vàng thi lễ.
Cô ấy quả thật có nghe nói về Trần Văn Viễn.
Người này là một thư sinh nghèo túng, nhưng cũng có chút tài hoa, chỉ là tài hoa của anh ta không nằm ở thơ ca, mà là viết truyện.
Đáng tiếc ở Đại Khang biết biết viết truyện cũng vô dụng, phải biết viết thơ viết biền văn mới có thể đạt được công danh.
Trần Văn Viễn thi liên tiếp mấy năm, ngay cả tú tài cũng không đậu nổi, chỉ có thể ở đầu cầu giúp người khác chép thơ văn, chép kinh, viết thư để kiếm sống.
Thỉnh thoảng cũng giúp viết tiểu sử gia tộc gì đó cho một vài quý tộc đã qua đời.
Lầu Hàm Hương có một cô nương tên là Tiểu Liên, không biết chữ, đến đầu cầu tìm Trần Văn Viễn để giúp cô ấy viết thư cho gia đình.
Hai người cứ thế mà yêu mến nhau.
Kỹ thuật in của Đại Khang rất lạc hậu, rất nhiều sách phải dựa vào người khác chép lại mới lưu truyền được.
Trần Văn Viễn viết chữ rất đẹp, cho nên công việc làm ăn thường ngày cũng không tệ lắm, không ít người có tiền thích tìm anh ta để chép lại thơ văn.
Thu nhập mặc dù không thể xem là quá nhiều, nhưng để trang trải cuộc sống cũng không thành vấn đề, mỗi tháng còn có thể uống vài bữa rượu.
Nhưng từ sau khi biết Tiểu Liên, tiền tích góp của Trần Văn Viễn tiêu rất nhanh hết.
Mỗi ngày làm việc liều mạng sao chép cho người khác, cũng phải dành dụm mấy ngày mới có thể tới gặp cô gái mình thích một lần.
Nếu muốn qua đêm ở Lầu Hàm Hương, ít nhất phải tốn nửa tháng.
Còn về việc dành tiền chuộc thân cho Tiểu Liên, thì nằm mơ cũng không dám mơ.
Tiểu Liên cũng đối xử với anh ta không tệ, vì muốn gặp riêng anh ta mà thường xuyên đưa tiền riêng mà mình để dành được cho Trần Văn Viễn.
Cuộc sống kiểu này quá đau khổ, cho nên khi tú bà tìm được anh ta, nói có người muốn mời anh ta viết truyện, Trần Văn Viễn không chút do dự đã tới ngay.
"Trần công tử, vị này là Thanh Diên cô nương, chính là cô ấy tìm ngươi để viết truyện!"
Tú bà lại chỉ vào Thanh Diên mà giới thiệu.
Trần Văn Viễn nghe vậy, không khỏi cảm thấy thất vọng một chút.
Thanh lâu không tiếp đãi khách nữ, mà từ đoạn hội thoại vừa rồi giữa tú bà với Thanh Diên, có thể thấy rõ ràng là cô nương này biết Tiểu Liên.
Thế nên Trần Văn Viễn theo bản năng mà xem Thanh Diên là gái thanh lâu.
Một cô gái thanh lâu, tìm mình viết truyện gì chứ?
Viết hay có thể cho được mấy đồng tiền?
Nhưng theo lễ nghĩa, Trần Văn Viễn vẫn thi lễ với Thanh Diên: "Tiểu sinh rất vui được gặp Thanh Diên cô nương!"
"Công tử khách khí quá rồi, chuyện của ngươi và Liên tỷ, tỷ muội bọn ta cũng rất hâm mộ đấy." Thanh Diên cười bảo.
Lời này không phải là nói dối, câu chuyện về trai tài gái sắc ở thanh lâu vốn luôn được hoan nghênh.
Chẳng qua điều đáng tiếc trước mắt là cái vị trai tài này, hơi nghèo quá, không có cách nào chuộc thân cho Tiểu Liên, nếu không nhất định lại trở thành một giai thoại.
"Để cô nương chê cười rồi!" Trần Văn Viễn còn tưởng rằng Thanh Diên đang làm quen để được giảm giá một chút, nói: "Cô nương yên tâm, nếu là tỷ muội của Tiểu Liên, ta nhất định sẽ không lấy nhiều tiền!"
Kiểu người tinh ý như tú bà, liếc mắt đã nhìn ra ý nghĩ của Trần Văn Viễn.
Bà ta vội chen miệng nói: "Trần công tử, Thanh Diên cô nương bây giờ đang làm việc cho Kim tiên sinh, là thay mặt Kim tiên sinh đến để tìm người viết truyện!"
"Đúng rồi, Trần công tử, chỉ cần truyện ngươi viết đủ hay, tiền bạc không thành vấn đề!"
Thanh Diên cũng nói thêm: "Tiên sinh nhà ta nói, chỉ cần không vượt quá ba mươi lượng bạc, ta có thể tự làm chủ!"
Trước khi đi Kim Phi đã ước chừng rồi đưa cho cô ấy một trăm lượng bạc, nhưng để đảm bảo an toàn , cô ấy chỉ nói ba mươi lượng.
Dù vậy cũng đủ để khiến Trần Văn Viễn kích động.
Thường ngày anh ta giúp người khác viết một lá thư, mới được có mấy xu.
Sao chép hơn trăm trang thơ văn, nhiều lắm cũng mới có trăm đồng.
Ba mươi lượng bạc, anh ta cả đời cũng chưa từng thấy số tiền lớn như vậy.
“Ta không cần ba mươi lượng, hai mươi lăm lượng là đủ rồi!"
Trần Văn Viễn vội vàng xua tay: "Không, hai mươi hai lượng rưỡi là đủ rồi!"
Tiểu Liên cũng không phải là cô nương nổi tiếng gì, tuổi tác cũng không nhỏ, Trần Văn Viễn đã tìm gặp tú bà để hỏi thử, hai mươi lăm lượng bạc là có thể giúp Tiểu Liên chuộc thân.
Tiểu Liên mấy năm nay cũng len lén tích cóp chút bạc vụn mà khách khen thưởng, cộng lại được hai lượng rưỡi.
Chỉ cần Thanh Diên cho thêm hai mươi hai lượng rưỡi, anh ta sẽ có thể cứu Tiểu Liên ra khỏi bể khổ rồi.
"Ta nói rồi, chỉ cần công tử viết được truyện hay, tiền bạc không thành vấn đề!"
Thanh Diên nói: "Nhưng đầu tiên ta cũng phải nói điều khó nghe trước, tiên sinh nhà ta cũng là người có học, câu chuyện do công tử viết nếu như không vừa mắt tiên sinh nhà ta, thì ta cũng hết cách."
"Tiên sinh nhà cô sẽ không định đợi đến lúc ta viết xong thì đòi giảm giá đấy chứ?”
Trần Văn Viễn cau mày hỏi.
Trước kia anh ta đã từng gặp kiểu khách hàng này, trước khi viết thì rất dễ nói chuyện, còn hào phóng cho một trăm đồng làm tiền đặt cọc.
Kết quả là anh ta đã vui vẻ giúp đối phương sao chép hàng trăm trang thơ thật đẹp, đến lượt đối phương trả tiền thì chỉ trích đủ kiểu, giá ban đầu đã đồng ý là ba trăm đồng, nhưng cuối cùng chỉ trả có năm mươi đồng đã đuổi anh ta đi.
"Trần công tử, nếu ngươi không muốn viết thì thôi, ta sẽ tìm người khác, công tử đừng sỉ nhục tiên sinh nhà ta!"
Thanh Diên vẫn luôn mỉm cười, sau khi nghe thấy Trần Văn Viễn nghi ngờ Kim Phi, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng hơn.
Những nhân viên hộ tống ở phía sau cô ấy cũng quay đầu lại trừng mắt nhìn Trần Văn Viễn.
"Trần công tử chớ nói bậy, giá trị của con người Kim tiên sinh đâu chỉ có mấy đồng tiền, sao có thể không màng thể diện mà cắt xén chút bạc này của ngươi được?”
Người trung gian là tú bà nhìn thấy hai bên sắp cãi nhau, nhanh chóng chạy ra để giảng hòa.
"Kim tiên sinh? Kim tiên sinh nào cơ?"
Trần Văn Viễn lúc trước đều tập trung sự chú ý vào mấy lượng bạc, bây giờ Thanh Diên với tú bà nhắc tới Kim Phi lần nữa, anh ta cuối cùng mới tỉnh táo lại.
“Tây Xuyên chúng ta còn có thể có Kim tiên sinh nào khác nữa chứ?"
Tú bà chỉ về phía tây: "Đương nhiên là Kim tướng quân đánh lui kỵ binh ở ngoài thành!"
"Là Kim tiên sinh tư thế hào hùng ba ngàn dặm, một đao chinh phục mười sáu châu đó sao?"
Trần Văn Viễn vội vàng hỏi.
Ở thời phong kiến, ở nhiều thành trì, đầu cầu là nơi sầm uất náo nhiệt nhất.
Không chỉ có người giang hồ diễn võ giải trí mà còn có người kể chuyện, diễn hài.
Trần Văn Viễn kiếm sống ở đầu cầu, bên cạnh chính là một gian hàng kể chuyện.
Câu chuyện về Kim Phi, anh ta đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Anh ta cũng là người viết truyện, dĩ nhiên có thể nghe ra trong đó có rất nhiều chi tiết là tự viết thêm thắt vào.
Nhưng những lời thơ Kim Phi viết, anh ta tin là thật.
Bởi vì những câu từ tuyệt vời và xuất sắc như vậy không phải là thứ mà người kể chuyện có thể bịa ra được.
Thế nên anh ta cũng vô cùng sùng bái Kim Phi.
Biết người thuê mình ở phía sau chính là Kim Phi, Trần Văn Viễn lập tức trở nên phấn khích.
“Thanh Diên cô nương, Phùng ma ma, thật xin lỗi, vừa rồi tiểu sinh không biết là việc của Kim tiên sinh giao."
Trần Văn Viễn thi lễ với Thanh Diên : "Cô nương yên tâm, tiểu sinh nhất định dốc hết sức lực để viết, nếu tiên sinh không thấy hài lòng thì một đồng tiền cũng không lấy!”
Chương 528: Không nhịn được
“Thanh Diên cô nương, tiên sinh muốn viết truyện gì?”
Trần Văn Viễn hỏi.
“Là thế này...”
Thanh Diên kể lại chuyện kỵ binh vây thành, đóng dấu trên mặt người dân.
Sau đó nói yêu cầu của Kim Phi với truyện này.
“Bây giờ có rất nhiều cô gái tìm đến cái chết, tiên sinh nhà ta hy vọng công tử có thể viết một câu chuyện, chúng ta sẽ mời đội múa đến biểu diễn, khích lệ các tỷ muội quên đi quá khứ, hướng đến tương lai tốt đẹp hơn.”
“Kỵ binh đáng chết!”
Nghe xong Trần Văn Viễn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng càng thêm tôn kính Kim Phi.
Thiếu chút nữa buột miệng nói, không cần bạc, viết truyện miễn phí cho Kim Phi.
Sau khi nghĩ đến người yêu vẫn còn đang vật lộn trong bể khổ, anh ta đành kìm lại lời nói.
“Kim tiên sinh thật cao thượng, ta không nên lấy bạc, nhưng mà... nhưng tình hình của ta, Thanh Diên cô nương cũng biết...”
Anh hùng không có tiền cũng thoái chí, Trần Văn Viễn luôn biết cách ăn nói, giờ trở nên lắp bắp.
“Công tử nói gì vậy?”
Thanh Diên nói: “Tiên sinh nhà ta vẫn hay nói, bỏ sức ra lao động, nên được trả thù lao. Nếu trong lòng ngươi cảm kích tiên sinh, vậy cố gắng viết truyện hay hơn, đừng phụ lòng mong đợi của tiên sinh nhà ta.”
“Tiểu sinh sẽ dốc hết toàn lực để viết!”
Trần Văn Viễn vội vàng đảm bảo, sau đó hỏi: “Khi nào Kim tiên sinh cần?”
“Tất nhiên là càng sớm càng tốt!” Thanh Diên nói: “Bây giờ tình trạng của các cô gái ngoài thành không tốt lắm, gần đây người tự sát càng ngày càng nhiều.”
Một số cô gái vì lý do thân thể, hoặc còn quá trẻ, không thể vượt qua cuộc sàng lọc đầu tiên của quân Trấn Viễn.
Điều này cũng khiến ngọn lửa hy vọng mới nhen nhóm của họ bị dập tắt.
Không ít cô gái sau khi trở về đã tìm đến cái chết.
Đây là điều mà Kim Phi không ngờ tới, cũng là nguyên nhân khiến y lo lắng.
Tuy rằng những cô gái này không phải chết vì y, nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy khó chịu.
Y đã hứa sẽ xây dựng một xưởng dệt, đảm bảo việc làm cho tất cả các cô gái, nhưng họ vẫn không thông suốt, trong lúc nhất thời Kim Phi không có biện pháp nào khác, chỉ có thể hy vọng tuyển được người soạn ra câu chuyện, nói không chừng có thể thay đổi suy nghĩ của họ.
Lúc đầu, vốn dĩ y muốn tự mình viết, nhưng y biết suy nghĩ của mình khác với suy nghĩ truyền thống của Đại Khang, không chắc những gì mình viết có thể phù hợp với suy nghĩ của họ.
Phù hợp mới là tốt nhất.
Nếu những câu chuyện y viết không những không khích lệ các cô gái, mà ngược lại kích thích họ, vậy mất còn nhiều hơn được.
Cho nên cuối cùng vẫn quyết định bỏ ra ít bạc để tìm người viết.
Sau đó y sẽ lựa chọn.
“Tiểu sinh biết, tiểu sinh sẽ quay về chuẩn bị giấy bút, đốt đèn dầu, viết luôn trong hôm nay.”
Trần Văn Viễn cũng không đợi được nữa.
“Đây là một lượng bạc, công tử cầm lấy dùng trước đi, nếu truyện công tử viết có thể được tiên sinh nhà ta chọn trúng, ta sẽ trả phần còn lại!”
Thanh Diên lấy ra một cục bạc nhỏ, đưa cho Trần Văn Viễn.
“Thanh Diên cô nương, không cần nhiều như vậy đâu, chỉ cần bỏ ra một trăm xu, đủ để ta mua giấy mực đèn dầu rồi.”
Trần Văn Viễn xua tay.
Càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Không nói thù lao sau này, chỉ cọc một lạng bạc, cũng đủ để yêu cầu anh ta viết truyện.
Mà vừa rồi anh ta còn nghi ngờ Kim Phi cố ý không trả nợ hay không...
“Công tử cứ nhận lấy đi!”
Thanh Diên nhét thỏi bạc vào tay Trần Văn Viễn.
Trần Văn Viễn không thể từ chối nữa, đành phải nhận lấy.
Giấy, mực, đèn dầu không hề rẻ, bây giờ trong túi anh ta chỉ có mấy văn tiền, thật sự rất cần tiền.
Sau khi tiễn Trần Văn Viễn, tú bà tiếp tục giúp Thanh Diên tìm mấy thư sinh chán nản khác.
Có một lượng bạc làm nền móng, những thư sinh này rất tích cực, không dạo thanh lâu nữa, mà lập tức về nhà tốc ký viết.
Được bạc kích thích, gần như tất cả các thư sinh đều làm việc suốt đêm, sáng sớm hôm sau, Thanh Diên đợi ở lầu Hàm Hương, liên tiếp nhận được mấy tập bản thảo.
Đến trưa, thư sinh cuối cùng cũng đến giao bản thảo.
Thanh Diên không dám chậm trễ, lập tức mang bản thảo đến dốc Đại Mãng.
Cả đêm hôm qua Kim Phi ngồi đọc hồ sơ, chọn được mấy chục tù nhân.
Vừa mới tỉnh ngủ, đang chuẩn bị ăn cơm.
Khi biết Thanh Diên đang tìm mình, lập tức xốc lại tinh thần, để Đại Lưu dẫn người vào lều.
“Thanh Diên cô nương, ăn chưa?” Kim Phi ngáp hỏi: “Ăn chung không?”
“Không... không cần!” Thanh Diên vội xua tay.
Nhưng bụng cô ấy không chịu thua kém reo lên.
Không còn cách nào khác, cô ấy vội vàng quay về phục mệnh, chưa kịp ăn cơm, thấy thức ăn, bụng không nhịn được kháng nghị.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Diên đỏ bừng, đầu ngón chân gần như chọc thủng đế giày.
“Ở đây không có người ngoài, khách sáo cái gì chứ?”
Kim Phi mỉm cười đưa đôi đũa: “Ta không có tinh thần ăn cơm một mình, xem như ngươi giúp ta ăn cơm cùng ta đi.”
Kim Phi đã nói đến mức này, Thanh Diên không còn cách nào khác ngoài việc ngồi đối diện với y.
Sau khi ngồi xuống nhưng nhanh chóng đứng dậy, lấy ra cái bọc ở sau lưng: “Tiên sinh, đây là truyện ta nhận được.”
“Vất vả rồi!”
Kim Phi nhận lấy bản thảo, cười gắp cho Thanh Diên mấy miếng sườn: “Không thể không nói, Thanh Diên cô nương đúng là có lộc ăn, hiếm khi ta lén nấu một bữa, lại bị bắt gặp. Nếm thử món sườn xào chua ngọt này đi, chắc chắn ngươi chưa được ăn ở đâu đâu.”
Bình thường Kim Phi sẽ ăn cơm với nhân viên hộ tống, nhưng hôm nay dậy muộn, bỏ lỡ giờ cơm, Đại Lưu để đầu bếp mở phòng bếp nhỏ.
Mặc dù nấu không bằng Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi, nhưng đối với người chỉ ăn rau hầm như Thanh Diên mà nói, đã đủ tuyệt vời rồi.
Ban đầu cô ấy chỉ muốn cắn vài miếng tượng trưng, nhưng ngay khi cắn miếng đầu tiên đã bị chinh phục hoàn toàn.
Thấy Kim Phi cúi đầu xem bản thảo, không nhịn được gắp một miếng khác.
Sườn heo được phủ một lớp bột mì, có vị chua ngọt vừa phải, không dầu không ngấy, không thể ngừng ăn nó.
Sau khi nhai miếng thứ hai, con sâu thèm ăn trong người Thanh Diên đã bị khơi dậy hoàn toàn.
“Ăn một miếng nữa, lập tức ăn một miếng nữa!”
Thanh Diên thấy Kim Phi vẫn đang cúi xuống xem bản thảo, vì thế cẩn thận gắp một miếng nữa.
Sau đó một miếng rồi lại một miếng...
Đến khi Thanh Diên ăn đủ, thì thức ăn đã thấy đáy...
Len lén ợ một hơi, Thanh Diên nhìn xung quanh, xem có lỗ nào để cô ấy chui vào không.
Rõ ràng đã nghĩ chỉ ăn mấy miếng, sao không nhịn được chứ?
Bây giờ thì hay rồi, cô ấy ăn hết mà Kim Phi còn chưa ăn nữa.
Mà khi Kim Phi đọc xong bản thảo đầu tiên, đang chuẩn bị gắp thức ăn, thì phát hiện trong đĩa đã trống rỗng.
“Tiên... tiên sinh... món này ngon quá, ta... ta không nhịn được...”
Thanh Diên cúi đầu, hai tay bấu vào bàn, suýt chút nữa xé nát chiếc bàn.
Mặt cô ấy đỏ đến mức gần như chảy máu.
“Ha ha ha, không sao, để nhà bếp nấu một phần khác là được, đúng lúc ta không muốn ăn lắm, nên mới xem bản thảo trước.”
Kim Phi cười gọi Đại Lưu đến, để anh ta bảo nhà bếp nấu thêm hai món nữa.
Thanh Diên muốn rời đi, nhưng sợ Kim Phi hỏi chuyện, không tìm được cô ấy, nên ở lại.
Nhưng cô ấy cũng không ngồi không, bưng ấm trà trên bếp nhỏ, giúp Kim Phi rót một tách trà.
Kim Phi cũng không ngăn cản, vừa nhấp trà, vừa đọc bản thảo.
Cả hai đều không nói gì, lộ ra vẻ bình yên và hòa hợp.
Thanh Diên chợt cảm thấy, cứ im lặng như vậy cũng tốt.
Đáng tiếc cô ấy vừa mới có ý nghĩ này, Kim Phi đã phá vỡ yên tĩnh.
“Thanh Diên, truyện này do ai viết?”
Chương 529: Viết truyện
“Ta xem thử.”
Thanh Diên lại gần nhìn qua bản thảo, sau đó nói: “Cái này là do một công tử tên Trần Văn Viễn viết. Có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì lớn. Viết rất hay, có thể thấy được hắn đã rất cố gắng viết.”
Kim Phi đáp: “Chỉ là có một vài chỗ cần sửa lại một chút.”
Các thư sinh của Đại Khang đọc sách chủ yếu là để thi công danh. Vì vậy những thứ viết ra phần lớn đều là đang nịnh hót triều đình, từ ngữ hoa mỹ mà cố chấp.
Nếu không phải do Kim Phi đã từng hẹn hò với một cô gái học văn học cổ điển, chuyên nghiên cứu về các tác phẩm văn ngôn thì không chắc đã có thể đọc hiểu được.
Chứ đừng nói đến những người dân đến ngay cả tên của mình cũng không biết viết.
Xem đến tận bây giờ, chỉ có câu chuyện mà Trần Văn Viễn viết ra là nghiêng về tiếng phổ thông nhiều hơn. Mà cô gái anh ta thích lại là một cô gái lầu xanh, bản thân anh ta cũng không có cố chấp về cái quan niệm trong sạch đó. Cũng xem như không hẹn mà hợp với mục tiêu của Kim Phi.
Cộng thêm mong muốn kiếm tiền chuộc thân cho Tiểu Liên, chính vì vậy Trần Văn Viễn đã rất cố gắng mà viết, câu chuyện cũng rất sinh động.
“Trần công tử quả thực rất giỏi viết truyện…”
Thanh Diên nhận ra Kim Phi đã nhìn trúng bản thảo của Trần Văn Viễn rồi, bèn kể chuyện về Trần Văn Viễn và Tiểu Liên.
“Chẳng trách lại cố gắng đến như vậy.”
Kim Phi lập tức ra quyết định: “Làm phiền Thanh Diên cô nương cho người đi tìm Trần công tử tới đây. Ta muốn nói chuyện trực tiếp với hắn.”
“Vâng!”
Thanh Diên lập tức đi ra khỏi lều.
Vốn dĩ cô ấy muốn tự mình đi tìm Trần Văn Viễn, nhưng Kim Phi vẫn chưa xem bản thảo xong. Sâu trong lòng của cô ấy cũng muốn ở cùng với Kim Phi thêm một lúc, bèn tìm một nhân viên hộ tống đi đến Lầu Hàm Hương.
Nhân viên hộ tống mỗi ngày đều canh gác ở dốc Đại Mãng, cũng rất sẵn lòng chạy ra ngoài một chút, nên đã vui vẻ đồng ý.
Trần Văn Viễn không biết cưỡi ngựa nên đã đi bộ ra khỏi thành. Cho nên mãi đến giữa buổi chiều mới tới được dốc Đại Mãng.
Lúc trước anh ta có nghe người kể chuyện nói về câu chuyện của Kim Phi, cho rằng đều được biên soạn ra.
Dù sao người đọc sách sao có thể đánh trận được? Huống hồ gì dẫn theo còn không phải là đội quân chân chính, mà là một nhóm nhân viên hộ tống.
Nhưng khi đến dốc Đại Mãng rồi, Trần Văn Viễn mới nhận ra mình đã sai.
Trên võ đài có rất nhiều binh lính quân Uy Thắng, và cũng có rất nhiều nhân viên hộ tống.
Ngoại trừ quần áo khác nhau thì nét mặt và tinh thần của hai bên cũng có sự khác biệt lớn.
Các nhân viên hộ tống cho dù là nam hay nữ, mỗi người đều trông rất tự tin, mà binh lính quân Uy Thắng lại trông lười nhác hơn nhiều.
Khi đi ngang qua sườn núi, đúng lúc nhìn thấy một chiến đội áo giáp đen gồm một trăm người đang tập luyện.
Đội hình chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị, áo giáp đen nhánh, tất cả đều tỏa ra luồng sát khí nồng đậm!
Bao gồm cả nữ nhân viên hộ tống trong đó, ai nấy đều rất có bản lĩnh, họ vừa di chuyển theo sự chuyển động trái phải của đội hình, vừa thay phiên nhau bắn tên. Tấm bia cách đó mấy chục bước liên tiếp bị bắn trúng, rất ít khi bắn bị trượt.
Trần Văn Viễn chưa từng được nghe nói đến đội hình chiến đấu nào lại đáng sợ như thế này.
“Vị quân sĩ này, có thật là Kim tiên sinh chỉ cần mấy trăm người đã đánh bại được người Đảng Hạng ở Bắc Cương không?”
Trần Văn Viễn thăm dò hỏi.
“Tất nhiên rồi!”
Nhân viên hộ tống nói: “Khi đó ta vẫn đang là binh lính của quân Thiết Lâm. Lúc ấy ở trên núi chỉ có mấy trăm người, mà người Đảng Hạng lại có tận mấy vạn người. Ta cũng có thể được xem như là cựu binh trải qua mười mấy trận đánh rồi, mà vẫn bị dọa sợ. Nhưng Kim tiên sinh lại không hề sợ hãi, còn bảo chúng ta chặt cây, làm máy bắn đá…”
Nhân viên hộ tống cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm, nên đã kể lại một cách sống động về trận chiến ở Thanh Thủy Cốc.
“Lúc trước quân Thiết Lâm chúng ta chỉ phục một mình Khánh Hầu gia. Bây giờ tất cả mọi người đều phục Kim tiên sinh. Vì vậy sau khi ta giải ngũ, đã ngay lập tức đăng kí xin gia nhập vào tiêu cục của tiên sinh. Không, lúc đó không gọi là tiêu cục mà gọi là đội hộ vệ.”
“Mấy trăm người lại có thể chặn được người Đảng Hạng… Chẳng trách Kim tiên sinh có thể viết ra câu thơ “Mười bước giết một người, ngàn dặm không vết tích”!”
Trần Văn Viễn vô cùng chấn động trước những chiến tích của Kim Phi: “Tiên sinh kể chuyện nói rằng Kim tiên sinh văn có thể nhấc bút an thiên hạ, võ có thể lên ngựa định trời đất. Lời này quả nhiên không sai!”
“Thiên hạ này, cũng chỉ có tiên sinh nhà ta mới có thể đảm đương được phần vinh quang này!”
Nhân viên hộ tống dẫn đường cũng vô cùng tự hào: “Đằng trước là lều của tiên sinh rồi, Trần công tử đợi một chút để ta đi vào thông báo!”
Kim Phi vừa mới xem xong hết bản thảo, nghe nói Trần Văn Viễn đã tới, bèn nhanh chóng bảo nhân viên hộ tống dẫn người vào.
“Tiểu sinh Trần Văn Viễn, bái kiến Kim tiên sinh, bái kiến Thanh Diên cô nương!”
Trần Văn Viễn khom người hành một lễ của thư sinh.
“Bái kiến Trần công tử!”
Kim Phi cũng đáp lại một lễ, sau đó thuận tay kéo ghế lại cho Trần Văn Viễn: “Trần công tử mời ngồi.”
“Không dám không dám!”
Trần Văn Viễn sợ hãi, vội vàng nhận lấy cái ghế.
“Trần công tử không cần phải câu nệ, chúng ta đều là người trẻ tuổi, thoải mái chút mới tốt.”
Kim Phi thấy vậy, mỉm cười ấn Trần Văn Viễn ngồi xuống ghế, sau đó xoay người đi lấy bản thảo ở trên bàn.
Trần Văn Viễn lúc này mới lén quan sát Kim Phi.
Cảm giác đầu tiên Kim Phi mang lại cho anh ta là sự trẻ tuổi.
Sau đó chính là một người vô cùng dễ gần.
“Câu chuyện mà công tử viết rất hay. Nhưng câu chuyện mà ta nhờ công tử viết, là để kể cho người dân nghe, vì vậy rất nhiều phân đoạn đối thoại cần phổ thông hơn một chút. Tốt nhất là bình thường chúng ta nói chuyện như thế nào thì cứ viết như thế ấy.”
Kim Phi lấy bản thảo ra, đi thẳng vào vấn đề.
Nói đến bản thảo, Trần Văn Viễn cũng vội vàng tập trung lại tinh thần, giải thích: “Ta hiểu rồi tiên sinh. Quay về ta sẽ mua thêm giấy mực để viết lại.”
Tác phẩm văn ngôn sao lại tối nghĩa và khó hiểu như vậy?
Việc này liên quan rất lớn đến phương pháp làm giấy, in ấn lạc hậu thời xa xưa.
Lúc đầu, chữ được ghi lại trên những tấm đất sét và thẻ tre, cần phải khắc lên đấy từng đao từng đao một, rất tốn công sức. Tất nhiên sẽ phải hết sức ngắn gọn.
Cho nên mỗi chữ trong mỗi tác phẩm văn ngôn đều có ý nghĩa.
Mặc dù sau này đã xuất hiện giấy, nhưng giấy và mực cũng không rẻ, mà lối viết được lưu truyền lại cũng đã tạo thành thói quen đọc và viết cho những người đọc sách.
Trần Văn Viễn cũng không ngoại lệ, trong đó có khá nhiều cuộc đối thoại đều dùng từ ngữ trong sách để viết ra, vậy thì làm sao người dân có thể nghe hiểu được?
“Vậy làm phiền công tử rồi!” Kim Phi gật đầu.
“Không phiền, không phiền!” Trần Văn Viễn vội vàng xua tay: “Ta còn phải cảm ơn tiên sinh đã cho ta cơ hội này nữa. Nếu không ta sợ cả đời này cũng không thể kiếm đủ tiền để chuộc thân cho Tiểu Liên!”
“Đúng rồi, ta trả chỗ bạc còn lại cho công tử đây!”
Thanh Diên dứt lời, móc ra một túi tiền từ trong người, lấy ra vài thỏi bạc đặt ở trên bàn.
“Đa tạ Kim tiên sinh, đa tạ Thanh Diên cô nương.”
Trần Văn Viễn lấy từ trong đó ra hai mươi năm lượng: “Chỗ bạc còn lại ta sẽ đổi thành tiền lẻ rồi đưa lại cho cô nương.”
“Không, Trần công tử, tất cả đây đều là của công tử!”
Thanh Diên chỉ thỏi bạc trên bàn nói.
“Sao có thể như vậy được?”
Trần Văn Viễn liên tục xua tay: “Chúng ta đã thỏa thuận là hai mươi hai lượng rưỡi, thì chính là hai mươi hai lượng rưỡi. Hơn một văn ta cũng sẽ không lấy đâu.”
Kiếm sống nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh ta nhận được một đơn hàng lớn như vậy.
Nếu không phải vì chuộc thân cho người mình yêu, có lẽ anh ta cũng sẽ không nhận thêm tiền nữa.
Mà Thanh Diên lại nói tất cả số bạc ở trên bàn này cũng đều là của anh ta.
Điều này khiến cho Trần Văn Viễn vừa cảm động vừa bất ngờ.
“Công tử hãy nhận lấy đi. Chỗ bạc này là của tiên sinh đưa ta đấy. Nếu công tử không nhận, tiên sinh sẽ cho rằng ta đã tham ô rồi đấy.” Thanh Diên cười nói.
“Công tử nhận lấy đi, coi như là quà mừng ta tặng cho hai người, để chúc mừng Tiểu Liên cô nương đã lấy lại được tự do! Chúc hai người sớm sinh quý tử, đầu bạc răng long!”
Kim Phi lấy bạc nhét vào tay Trần Văn Viễn: “Đã là tiền mừng thì không được từ chối, nếu không sẽ không may mắn!”
Chương 530: Vỡ kịch đầu tiên của Đại Khang
Kim Phi nói như vậy, xem như làm cho Trần Văn Viễn hoàn toàn không nói được gì.
"Tiên sinh, chuyện này... chuyện này, làm sao ta có thể báo đáp tiên sinh đây?"
Trần Văn Viễn cảm thấy số bạc này hơi khó xử.
"Nếu công tử không chê bai, hãy cùng ta đến làng Tây Hà. Ta dựng sân khấu, tiên sinh viết truyện, Thanh Diên cô nương biểu diễn. Hai vị thấy thế nào?"
Nhìn thấy Thanh Diên cùng tập múa với các cô nương khác, Kim Phi nghĩ ra ý tưởng này.
Nhưng chỉ là khá mơ hồ mà thôi.
Bây giờ gặp được Trần Văn Viễn, ý tưởng của Kim Phi lập tức trở nên rõ ràng.
Vương triều Đại Khang không có nhiều hình thức giải trí, nếu có thể diễn tập vở kịch sân khấu, chắc chắn sẽ thu hút được một lượng lớn khán giả.
Kiếm tiền hay không không quan trọng, quan trọng là nó có thể thu hút lòng người.
Bất cứ lúc nào, lòng người luôn là quan trọng nhất.
Mọi người cùng hợp sức thì núi Thái Sơn cũng có thể lật đổ được.
Nếu lòng dân không đoàn kết thì dù có bao nhiêu người và ngựa, dù vũ khí có tinh xảo đến đâu cũng sẽ vô ích.
"Tiên sinh, ý kiến này rất hay, tiểu nữ đồng ý!"
Thanh Diên nhanh chóng bày tỏ sự tán thành.
Thực ra, Trần Văn Viễn ở Tây Xuyên cũng không có người thân, nghe được lời này lòng anh ta hơi dao động, nhưng không lập tức đưa ra quyết định.
Sau khi do dự một lúc, anh ta nói: "Xin... xin lỗi tiên sinh, ta... ta muốn thương lượng với Tiểu Liên một chút!"
“Đương nhiên rồi.” Kim Phi cười nói: “Chắc hẳn công tử nóng lòng chuộc thân cho Tiểu Liên cô nương phải không? Ta sẽ bảo người đánh xe ngựa đưa công tử vào thành!”
Nếu là bình thường, Trần Văn Viễn sẽ cảm thấy ngại khi làm phiền Kim Phi.
Nhưng lúc này, trong đầu anh ta chỉ nghĩ đến việc chuộc thân cho Tiểu Liên, nên không từ chối, anh ta cúi người hành lễ với Kim Phi và nói: “Đa tạ tiên sinh!”
Kim Phi mỉm cười và gọi Đại Lưu tới bảo anh ta sắp xếp xe ngựa.
Thanh Diên cầm theo những bản thảo còn lại để đi trả lời những thư sinh kia.
Trần Văn Viễn biết Thanh Diên cũng đi theo, nên không dám ngồi trong xe ngựa, mà ngồi ở ngoài cùng người đánh xe ngựa.
Thông thường những cô nương thanh lâu trong lúc được chuộc thân sẽ bị tú bà làm khó dù có mang đủ ngân lượng.
Quá đáng hơn, tú bà đó sẽ lớn tiếng rêu rao vị cô nương nào sắp được chuộc thân, nếu muốn cô nương đó hầu hạ thì phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội.
Kiểu kinh doanh này giống với cách làm của một số quốc gia khi sắp rút lui khỏi một đất nước nào đó ở đời trước của Kim Phi, tuy đơn giản nhưng lại rất hiệu quả.
Vốn có nhiều khách không hứng thú với cô nương đó, cũng có thể vì lý do này mà chọn cô ấy.
Nhưng tú bà Lầu Hàm Hương biết Trần Văn Viễn có Kim Phi chống lưng và Tiểu Liên không phải là cô nương hạng nhất nhì gì ở đây nên bà ta không dám làm khó mà nhanh chóng cho người mang khế ước chuộc thân của cô ấy tới.
Có vị khách đã chọn Tiểu Liên, biết sự tình nhưng vẫn muốn làm lớn chuyện lên, nhưng khi nhìn thấy người hộ tống phía sau Thanh Diên và Trần Văn Viễn thì lập tức sợ hãi.
Tối hôm đó, Thanh Diên được Trần Văn Viễn dẫn ra khỏi Lầu Hàm Hương.
Quay đầu nhìn lại nơi đã dày vò cô ấy mấy năm qua, Tiểu Liên không kìm được cảm xúc liền ngồi xuống khóc to.
Cô ấy nằm mơ cũng muốn thoát ra khỏi hố lửa này, bây giờ giấc mơ đó cuối cùng cũng thành sự thật.
Trần Văn Viễn cũng không hối thúc, anh ta lặng lẽ canh giữ bên cạnh cô ấy.
Tiểu Liên khóc suốt mấy phút mới dừng lại.
Đêm hôm đó, Trần Văn Viễn không có thời gian hâm nóng tình cảm với cô ấy mà thức nguyên đêm chỉnh sửa bản thảo.
Sáng ngày hôm sau thì đưa đến dốc Đại Mãng.
Tiểu Liên cũng đi theo.
Vừa thấy Kim Phi, cô ấy lập tức quỳ gối xuống đất dập đầu.
Kim Phi khuyên rất lâu cô ấy mới chịu đứng dậy.
“Kim tiên sinh, ta và Tiểu Liên đã thương lượng xong, chúng tôi không có người thân ở Tây Xuyên, đồng ý cùng tiên sinh đến làng Tây Hà!”
Trần Văn Viễn mỉm cười và nói: “Từ nay phải trông cậy Kim tiên sinh rồi!”
“Ha ha ha, tốt quá, ta thay mặt làng Tây Hà hoan nghênh Trần công tử!”
Làng Tây Hà bây giờ rất thiếu nhân tài, người đọc sách như Trần Văn Viễn tiên sinh đây đồng ý gia nhập, Kim Phi rất vui.
Sau khi Trần Văn Viễn và Tiểu Liên đến không lâu, tên cai ngục đem tranh vẽ tử tù của Kim Phi tới.
Có nam có nữ, tổng cộng mấy chục người.
Kim Phi đương nhiên không thể để bọn họ thử nghiệm thuốc súng ở đây nên đã nhờ Trương Lương tìm một nơi để sắp xếp tạm thời.
Những ngày tiếp theo, Kim Phi cùng Trần Văn Viễn sửa lại kịch bản, không thì đi xem Thanh Diên diễn tập tiết mục, cuộc sống bận rộn mà thú vị.
Biết Kim Phi nóng lòng, Thanh Diên cùng các cô nương nỗ lực tập luyện, chỉ với hai ngày thời gian đã học thuộc lòng lời thoại.
Ba ngày này, cuộc tuyển chọn trong doanh trại dưới chân núi vẫn tiếp tục.
Với sự nhắc nhở của Kim Phi, Đại Tráng và Hàn Phong cố tình làm chậm tiến độ tuyển chọn, đồng thời chưa công bố kết quả, cộng thêm mọi người trong doanh trại trên mặt đều có dấu vết, không ai cười nhạo ai, nên tâm lý của các cô nương vẫn rất bình thản.
Dù họ tiếp tục trì hoãn, nhưng hai ngày sau cũng phải đưa ra kết quả, đến lúc đó không công bố kết quả cũng không được.
Sau khi Kim Phi biết tin, đã thương lượng với Thanh Diên, cuối cùng quyết định không chờ đến khi các vũ công luyện tập thành thạo, vào chiều ngày thứ ba thì biểu diễn cốt truyện chỉ vội vã tập luyện vài lần tại sân khấu được dựng tạm thời trong sân doanh trại.
Các cô nương đều lo lắng về kết quả tuyển chọn, sao có tâm trạng xem kịch?
Nhưng Đại Tráng và Hàn Phong yêu cầu mọi người đều phải tham gia, nên họ chỉ đành xếp hàng, cầm theo cái ghế nhỏ ngồi theo nhóm quanh sân khấu.
Khi màn trình diễn bắt đầu, các cô nương dần dần bị thu hút và họ chăm chú theo dõi.
Câu chuyện do Trần Văn Viễn biên soạn, nửa thật nửa giả.
Bối cảnh là cuộc xâm lược của Đan Châu, có ba nhân vật chính, trong đó hình ảnh của hai nhân vật nam chính là dựa trên hình ảnh của Hàn Phong và Chu Du Đạt, cuối cùng nhân vật nữ chính là do Trần Văn Viễn bịa đặt ra.
Trong truyện, nữ chính không may bị kỵ binh bắt giữ và đưa về trại giam, tại đây cô bị làm nhục thậm chí còn bị in dấu vết lên mặt.
Nhưng cuối cùng, dưới sự thuyết phục của Hàn Phong, nữ chính đã kêu gọi rất nhiều nữ nhân cùng nhau phối hợp với Hàn Phong và Chu Du Đạt tấn công doanh trại ngựa của quân địch, cuối cùng đã giúp quân Uy Thắng và đội hộ tống giành chiến thắng.
Nữ chính không chỉ đích thân giết chết tên đội trưởng kỵ binh đã làm nhục mình mà nhờ đó cô ấy mới quen biết Hàn Phong.
Sau khi ra khỏi doanh trại kỵ binh, nữ chính lang thang, lạc đường, cuối cùng cô ấy muốn tự sát, nhưng vô tình lại bị Hàn Phong đi ngang qua bắt gặp và cứu cô ấy.
Bởi vì lo lắng sau khi bản thân rời khỏi, nữ chính lại nghĩ không thông, nên Hàn Phong quyết dẫn theo nữ chính bên cạnh và luôn chăm sóc cô ấy.
Trong quá trình này, cả hai dần nảy sinh tình cảm với nhau.
Cuối truyện, được Hàn Phong không ngừng thuyết phục, nữ chính cuối cùng cũng từ bỏ ý định tự sát, theo Hàn Phong trở về làng Tây Hà, gia nhập xưởng sản xuất xà phòng thơm.
Trong xưởng sản xuất xà phòng, họ đều là những người có chung hoàn cảnh đáng thương, cuối cùng nữ chính cũng tháo được nút thắt trong lòng, và thành hôn với Hàn Phong, cùng nhau sống một cuộc sống tốt đẹp.
Đây có thể nói là vở kịch sân khấu đầu tiên trong lịch sử của vương triều Đại Khang, cốt truyện cũng rất đơn giản, không có tình tiết gì quá gây cấn, các vũ công biểu diễn thiếu điêu luyện, thậm chí còn có những sự cố nghiêm trọng trên sân khấu như nói lắp, vấp ngã.
Tuy nhiên, bối cảnh của câu chuyện này gần như giống hệt với trải nghiệm của các cô nương và được diễn bằng tiếng bản địa nên các cô nương đều xem hiểu và nhiều người trong số họ cũng có cảm nhận tương tự.
Khi nhìn thấy đội trưởng kỵ binh làm nhục nữ chính, không ít các cô nương đã bật khóc, có người mất bình tĩnh, thậm chí lao lên sân khấu, muốn cắn chết nhân viên hộ tống đóng vai đội trưởng kỵ binh!
Chính điều đó nên buổi biểu diễn bị tạm dừng một lúc và đợi đến khi tâm trạng của các cô nương bình tĩnh trở lại mới tiếp tục.
Lúc này cũng là lúc khách qua đêm trả phòng, mọi người cứ liên tục rời đi.
Đám người Thanh Diên cứ đứng ở cửa mãi cũng không thích hợp, tú bà đã dẫn họ vào đại sảnh.
Nhiều cô gái quen biết Thanh Diên thấy cô ấy trở về, còn ăn mặc kỳ lạ, đều chạy đến hóng hớt.
Khi nghe tin Thanh Diên cũng làm nhân viên hộ tống cho tiêu cục Trấn Viễn, tất cả cô nương đều lộ ra biểu cảm giống với tú bà.
Mặc dù Thanh Diên không giỏi quan sát biểu cảm và lời nói như Đường Tiểu Bắc, nhưng cũng được huấn luyện ở thanh lâu.
Chỉ cần nhìn vào vẻ ngạc nhiên của họ, sẽ biết họ đang nghĩ gì
Cô ấy cười giải thích, "Ma ma, bọn ta tham gia vào tiêu cục, không đi hộ tống cũng không đánh trận, chỉ phụ trách nhảy múa thôi."
“Vũ điệu nào?” Phùng ma ma hỏi: “Mặc y phục gì?”
"Ma ma, người nghĩ đi đâu thế?"
Thanh Diên dở khóc dở cười: "Tiên sinh muốn bọn ta nhảy là quân vũ, cũng gần giống với bài kiếm vũ mà Giả tỷ tỷ dạy bọn ta, chủ yếu đốc thúc cảm giác về sức mạnh và nhịp điệu để cổ vũ các tướng sĩ!"
"Thì ra là kiếm vũ!" Phùng ma ma khi còn trẻ cũng giỏi khiêu vũ nên được chọn làm tú bà của trại huấn luyện.
Vừa nghe kiếm vũ đã biết rồi.
"Thanh Diên tỷ tỷ, vậy sau này tỷ sẽ ở lại tiêu cục Trấn Viễn sao?" Một cô gái hỏi.
“Có lẽ là vậy,” Thanh Diên gật đầu: “Tiên sinh nói sẽ đưa bọn ta về Kim Xuyên, thành lập một đội múa, dựng sân khấu trong làng. Về sau, bọn ta sẽ chỉ múa trong làng, tiền công sẽ giống như những nhân viên hộ tống."
“Còn có cả tiền công nữa hả?” Phùng ma ma cất giọng.
“Đương nhiên có,” Thanh Diên tự hào nói: “Tiên sinh nhà ta nói rồi, nhảy múa cũng là một công việc nghiêm túc, cũng rất cực khổ, nhiệm vụ cơ bản của bọn ta mỗi tháng là biểu diễn đủ mười lần, nhiều thêm một lần bọn ta có thể được trả tiền làm thêm giờ!”
“Vậy tiền công của mọi người giao cho ai?” một cô nương hỏi.
“Giao cho bản thân bọn ta!” Thanh Diên nói tiếp: “Ồ, ta quên nói, tiên sinh nhà ta đã hủy bỏ khế ước bán thân của bọn ta rồi, còn nói bọn ta không phải là nô tì, có thể dựa vào nhảy múa tự nuôi mình trong thời đại phái nữ mới!”
“Khế ước bán thân được hủy bỏ rồi?”
Tất cả cô nương vừa nghe, càng hâm mộ hơn.
“Vậy Thanh Diên tỷ tỷ, có phải mọi người có thể kết hôn rồi không?” Một cô nương hỏi dò.
“Đương nhiên là được, tiên sinh nói bọn ta sau này sẽ là người tự do, muốn thành thân thì có thể thành thân, sau khi thành thân còn có thể tiếp tục nhảy múa."
Thanh Diên nói: “Nếu như không muốn nhảy múa, cũng có thể làm việc ở thương hội Kim Xuyên, còn có thể cạnh tranh tham gia cuộc thi nữ chưởng quầy nữa.”
"Trời ơi, còn có thể làm nữ chưởng quầy Kim Xuyên!"
Tất cả các cô gái xung quanh đều kinh ngạc hô thành tiếng.
Ngay cả tú bà cũng lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
Giờ đây nữ chưởng quầy của Kim Xuyên là người mà thanh lâu không dám đắc tội nhất .
Nếu Thanh Diên trở thành nữ chưởng quầy thì còn rạng rỡ hơn gấp trăm lần so với việc gả cho đại quan quý nhân làm tiểu thiếp.
“Thanh Diên tỷ tỷ, ta ngưỡng mộ mọi người quá, mọi người có thể gặp được Kim tiên sinh thật may mắn!”
Một cô nương lúc đầu ở cùng trại huấn luyện cùng Thanh Diên nói: “Khi nào tỷ có thể trở thành nữ chưởng quầy?”
"A Bội tỷ tỷ nói, làm nữ chưởng quầy không dễ dàng như vậy, không những phải biết viết, tính toán mà còn phải biết giao tiếp, không được quá kiêu ngạo, làm mất mặt thương hội Kim Xuyên. Tóm lại là có rất nhiều quy tắc.”
"Thanh Diên tỷ tỷ, tỷ không phải vừa hợp sao?" Một cô gái vội vàng nói: "Tỷ từ nhỏ đã biết chữ, cũng biết tính toán, nói chuyện cũng hay, chắc chắn có thể trở thành một nữ chưởng quầy."
"Thanh Diên tỷ tỷ, sau này tỷ phát đạt rồi, đừng quên các tỷ muội nhé!"
"Không quên muội thì có thể thế nào? Thanh Diên tỷ tỷ lại không phải đàn ông, còn có thể chăm sóc cho muội được chắc?"
"Sao không thể chăm sóc được chứ?? Sau này khi có khách ức hiếp ta, ta sẽ nói với hắn, ta có người tỷ tỷ làm nữ chưởng quầy ở thương hội Kim Xuyên, xem hắn có sợ hay không?"
"Tiểu Hàn, ngươi nói như vậy đúng là có lý, Thanh Diên tỷ tỷ, tỷ nhất định phải trở thành nữ chưởng quầy đấy!"
...
Các cô nương xung quanh hét lên.
Thanh Diên nghe thấy cũng nhức đầu.
Cô ấy chỉ nói vũ nương cũng có thể thi nữ chưởng quầy, chứ không nói mình muốn đi thi.
Sao lại giống như mình đã trở thành một nữ chưởng quầy vậy?
Thật ra cô ấy đã nghe ngóng ở chỗ nữ nhân viên hộ tống, bây giờ cuộc cạnh tranh chức nữ chưởng quầy vô cùng kịch liệt, cô ấy mặc dù có thể viết biết tính toán, nhưng xác suất thi đậu là rất nhỏ.
Cho nên cô ấy định tiếp tục khiêu vũ trước, sau này xem có cơ hội hay không.
"Được rồi, các ngươi đều giải tán đi."
Phùng ma ma phát hiện Thanh Diên hơi lúng túng, kéo cô ấy cánh tay: "Thanh Diên, đi, đi đến viện của ta, chúng ta nói chuyện cho đàng hoàng."
Thanh Diên vội vàng gật đầu, dẫn theo nhân viên hộ tống đi theo Phùng ma ma.
Sau khi họ đi xa rồi, các cô nương phía sau vẫn đang thảo luận.
"Thanh Diên may mắn thật đấy, vậy mà lại gặp được Kim tiên sinh!"
"Đúng vậy, không cần tiếp khách, còn có thể làm nữ chưởng quầy, ta tưởng tượng thôi cũng có thể cười đến tỉnh!"
"Các ngươi thôi đi, Thanh Diên đã tự mình nói, cô ta không làm nổi nữ chưởng quầy."
"Ta cũng thấy vậy, ngươi nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của cô ta kìa, có thể làm được nữ chưởng quầy mới là lạ đấy!"
"Ta thấy ngươi là đang ghen tị, Thanh Diên tỷ tỷ sao lại là tiểu nhân đắc chí chứ? Người ta ra ngoài đều dẫn theo nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn bảo vệ, chắc chắn rất được Kim tiên sinh coi trọng!"
"Thanh Diên từ đầu đã biết ra vẻ, nhất định là đã mê hoặc Kim tiên sinh!"
"Ngươi muốn mê hoặc cũng không có cơ hội đâu!"
Các cô nương có người hâm mộ Thanh Diên, cũng có người ghen tị.
Nhưng bất kể là loại nào, bọn họ đều muốn hoán đổi với Thanh Diên.
Điều mà các cô nương trong thanh lâu mong mỏi nhất chính là xuất hiện một vị bạch mã tướng quân, dẫn họ thoát khỏi cuộc sống hiện tại.
Trải nghiệm của Thanh Diên trong mắt bọn họ chính là một tiêu chuẩn.
Lúc mới bắt đầu chỉ là một cô nương khoe khoang với người khác, nói mình quen biết Kim tiên sinh.
Sau này, câu chuyện này ngày càng được nhiều người lan truyền, càng lan truyền càng rộng rãi, rồi dần dần thay đổi.
Phiên bản được lưu truyền rộng rãi nhất là Kim Phi đến Khánh phủ dự tiệc, châu mục Khánh Hâm Nghiêu đã mời Thanh Diên khiêu vũ, Kim Phi bất ngờ bị thu hút bởi điệu nhảy uyển chuyển của Thanh Diên, sau đó phải trả một cái giá cực cao để mua lại Thanh Diên từ trong tay Khánh Hâm Nghiêu.
Sợ rằng Thanh Diên ở doanh trại buồn chán, y còn nhân tiện mua cả chị em đi cùng cô ấy, đưa họ cùng trở về doanh trại.
Còn có người nói, chờ Kim Phi trở lại Kim Xuyên, sẽ phân chia thương hội Kim Xuyên thành hai nửa, một nửa giao cho Thanh Diên quản lý.
Tóm lại, Thanh Diên đã trở thành sự tồn tại cấp bậc truyền thuyết trong giới thanh lâu Tây Xuyên với tốc độ nhanh nhất.
Ngoại trừ Đường Tiểu Bắc, các cô nương thanh lâu lại có thêm một đối tượng hâm mộ.
Đương nhiên, đây là chuyện sau này, lúc này Thanh Diên chẳng biết gì, cô ấy vừa đi theo tú bà trở lại sân huấn luyện ban đầu.
Trước kia cô ấy ở chỗ này huấn luyện mấy năm, mỗi ngày mỗi đêm nhảy múa, mỗi đường vân trên cây cột, cô ấy đều nhớ rõ ràng.
Nhưng khi trở lại nơi này, tâm trạng đã hoàn toàn khác.
Ban đầu, Thanh Diên luôn tràn đầy nỗi lo sợ về tương lai, sợ bị bán cho một gia đình hà khắc, bị nữ chủ nhân ngược đãi.
Càng sợ hơn là biểu hiện không tốt, bị tú bà đưa đi tiếp khách.
Bây giờ cô ấy không nữa có bất kỳ nỗi sợ hãi nào nữa.
Bởi vì cô ấy đã gặp Kim Phi.
Nhớ tới vóc dáng không được coi là cường tráng đó, Thanh Diên cảm thấy trong lòng không gì sánh được.
"Thanh Diên, ta vẫn chưa hỏi ngươi tới tìm ta làm gì?"
Tú bà rót cho Thanh Diên một tách trà rồi mở miệng hỏi.
Đây chính là nhiệm vụ đầu tiên mà Kim Phi giao cho cô ấy, không thể làm qua loa.
Thanh Diên nhanh chóng tỉnh táo giải thích mục đích của mình.
Chương 527: Tài tử giai nhân
“Chuyện này dễ làm lắm, cứ giao cho ta đi!’’
Tú bà vừa nghe chỉ là hỗ trợ tìm vài thư sinh viết lời thoại, vội vỗ ngực đảm bảo: “Bắc viện của Lầu Hàm Hương mấy thứ khác thì không có bao nhiêu, chứ thư sinh nghèo túng thì có rất nhiều, ngươi tùy ý cho vài lượng bạc thì muốn bao nhiêu cũng có.”
“Phùng ma ma, đây là việc đầu tiên mà tiên sinh giao cho ta làm, tiền bạc không thành vấn đề, quan trọng nhất là phải có tài hoa, phải viết ra câu chuyện phải hay!” Thanh Diên nhắc nhở.
“Ngươi nói như thế, ta quả thật có nghĩ tới một người.”
Tú bà nói: "Ta nhớ tối hôm qua có gặp anh ta một lần, ngươi chờ một chút, ta bảo nha hoàn đi tìm xem thử anh ta đã đi chưa."
Nói xong, tú bà lập tức chạy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, một thư sinh mặc trường sam bước vào cùng tú bà.
Trường sam của thư sinh đã giặt đến trắng bệch, ở vị trí đầu gối còn có hai chỗ vá.
“Vị này là Trần Văn Viễn, Trần công tử!"
Tú bà giới thiệu: "Thanh Diên, ngươi hẳn đã nghe nói rồi, chính là người luôn đối xử tốt với Tiểu Liên.”
"Hóa ra là Trần công tử!"
Thanh Diên vội vàng thi lễ.
Cô ấy quả thật có nghe nói về Trần Văn Viễn.
Người này là một thư sinh nghèo túng, nhưng cũng có chút tài hoa, chỉ là tài hoa của anh ta không nằm ở thơ ca, mà là viết truyện.
Đáng tiếc ở Đại Khang biết biết viết truyện cũng vô dụng, phải biết viết thơ viết biền văn mới có thể đạt được công danh.
Trần Văn Viễn thi liên tiếp mấy năm, ngay cả tú tài cũng không đậu nổi, chỉ có thể ở đầu cầu giúp người khác chép thơ văn, chép kinh, viết thư để kiếm sống.
Thỉnh thoảng cũng giúp viết tiểu sử gia tộc gì đó cho một vài quý tộc đã qua đời.
Lầu Hàm Hương có một cô nương tên là Tiểu Liên, không biết chữ, đến đầu cầu tìm Trần Văn Viễn để giúp cô ấy viết thư cho gia đình.
Hai người cứ thế mà yêu mến nhau.
Kỹ thuật in của Đại Khang rất lạc hậu, rất nhiều sách phải dựa vào người khác chép lại mới lưu truyền được.
Trần Văn Viễn viết chữ rất đẹp, cho nên công việc làm ăn thường ngày cũng không tệ lắm, không ít người có tiền thích tìm anh ta để chép lại thơ văn.
Thu nhập mặc dù không thể xem là quá nhiều, nhưng để trang trải cuộc sống cũng không thành vấn đề, mỗi tháng còn có thể uống vài bữa rượu.
Nhưng từ sau khi biết Tiểu Liên, tiền tích góp của Trần Văn Viễn tiêu rất nhanh hết.
Mỗi ngày làm việc liều mạng sao chép cho người khác, cũng phải dành dụm mấy ngày mới có thể tới gặp cô gái mình thích một lần.
Nếu muốn qua đêm ở Lầu Hàm Hương, ít nhất phải tốn nửa tháng.
Còn về việc dành tiền chuộc thân cho Tiểu Liên, thì nằm mơ cũng không dám mơ.
Tiểu Liên cũng đối xử với anh ta không tệ, vì muốn gặp riêng anh ta mà thường xuyên đưa tiền riêng mà mình để dành được cho Trần Văn Viễn.
Cuộc sống kiểu này quá đau khổ, cho nên khi tú bà tìm được anh ta, nói có người muốn mời anh ta viết truyện, Trần Văn Viễn không chút do dự đã tới ngay.
"Trần công tử, vị này là Thanh Diên cô nương, chính là cô ấy tìm ngươi để viết truyện!"
Tú bà lại chỉ vào Thanh Diên mà giới thiệu.
Trần Văn Viễn nghe vậy, không khỏi cảm thấy thất vọng một chút.
Thanh lâu không tiếp đãi khách nữ, mà từ đoạn hội thoại vừa rồi giữa tú bà với Thanh Diên, có thể thấy rõ ràng là cô nương này biết Tiểu Liên.
Thế nên Trần Văn Viễn theo bản năng mà xem Thanh Diên là gái thanh lâu.
Một cô gái thanh lâu, tìm mình viết truyện gì chứ?
Viết hay có thể cho được mấy đồng tiền?
Nhưng theo lễ nghĩa, Trần Văn Viễn vẫn thi lễ với Thanh Diên: "Tiểu sinh rất vui được gặp Thanh Diên cô nương!"
"Công tử khách khí quá rồi, chuyện của ngươi và Liên tỷ, tỷ muội bọn ta cũng rất hâm mộ đấy." Thanh Diên cười bảo.
Lời này không phải là nói dối, câu chuyện về trai tài gái sắc ở thanh lâu vốn luôn được hoan nghênh.
Chẳng qua điều đáng tiếc trước mắt là cái vị trai tài này, hơi nghèo quá, không có cách nào chuộc thân cho Tiểu Liên, nếu không nhất định lại trở thành một giai thoại.
"Để cô nương chê cười rồi!" Trần Văn Viễn còn tưởng rằng Thanh Diên đang làm quen để được giảm giá một chút, nói: "Cô nương yên tâm, nếu là tỷ muội của Tiểu Liên, ta nhất định sẽ không lấy nhiều tiền!"
Kiểu người tinh ý như tú bà, liếc mắt đã nhìn ra ý nghĩ của Trần Văn Viễn.
Bà ta vội chen miệng nói: "Trần công tử, Thanh Diên cô nương bây giờ đang làm việc cho Kim tiên sinh, là thay mặt Kim tiên sinh đến để tìm người viết truyện!"
"Đúng rồi, Trần công tử, chỉ cần truyện ngươi viết đủ hay, tiền bạc không thành vấn đề!"
Thanh Diên cũng nói thêm: "Tiên sinh nhà ta nói, chỉ cần không vượt quá ba mươi lượng bạc, ta có thể tự làm chủ!"
Trước khi đi Kim Phi đã ước chừng rồi đưa cho cô ấy một trăm lượng bạc, nhưng để đảm bảo an toàn , cô ấy chỉ nói ba mươi lượng.
Dù vậy cũng đủ để khiến Trần Văn Viễn kích động.
Thường ngày anh ta giúp người khác viết một lá thư, mới được có mấy xu.
Sao chép hơn trăm trang thơ văn, nhiều lắm cũng mới có trăm đồng.
Ba mươi lượng bạc, anh ta cả đời cũng chưa từng thấy số tiền lớn như vậy.
“Ta không cần ba mươi lượng, hai mươi lăm lượng là đủ rồi!"
Trần Văn Viễn vội vàng xua tay: "Không, hai mươi hai lượng rưỡi là đủ rồi!"
Tiểu Liên cũng không phải là cô nương nổi tiếng gì, tuổi tác cũng không nhỏ, Trần Văn Viễn đã tìm gặp tú bà để hỏi thử, hai mươi lăm lượng bạc là có thể giúp Tiểu Liên chuộc thân.
Tiểu Liên mấy năm nay cũng len lén tích cóp chút bạc vụn mà khách khen thưởng, cộng lại được hai lượng rưỡi.
Chỉ cần Thanh Diên cho thêm hai mươi hai lượng rưỡi, anh ta sẽ có thể cứu Tiểu Liên ra khỏi bể khổ rồi.
"Ta nói rồi, chỉ cần công tử viết được truyện hay, tiền bạc không thành vấn đề!"
Thanh Diên nói: "Nhưng đầu tiên ta cũng phải nói điều khó nghe trước, tiên sinh nhà ta cũng là người có học, câu chuyện do công tử viết nếu như không vừa mắt tiên sinh nhà ta, thì ta cũng hết cách."
"Tiên sinh nhà cô sẽ không định đợi đến lúc ta viết xong thì đòi giảm giá đấy chứ?”
Trần Văn Viễn cau mày hỏi.
Trước kia anh ta đã từng gặp kiểu khách hàng này, trước khi viết thì rất dễ nói chuyện, còn hào phóng cho một trăm đồng làm tiền đặt cọc.
Kết quả là anh ta đã vui vẻ giúp đối phương sao chép hàng trăm trang thơ thật đẹp, đến lượt đối phương trả tiền thì chỉ trích đủ kiểu, giá ban đầu đã đồng ý là ba trăm đồng, nhưng cuối cùng chỉ trả có năm mươi đồng đã đuổi anh ta đi.
"Trần công tử, nếu ngươi không muốn viết thì thôi, ta sẽ tìm người khác, công tử đừng sỉ nhục tiên sinh nhà ta!"
Thanh Diên vẫn luôn mỉm cười, sau khi nghe thấy Trần Văn Viễn nghi ngờ Kim Phi, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng hơn.
Những nhân viên hộ tống ở phía sau cô ấy cũng quay đầu lại trừng mắt nhìn Trần Văn Viễn.
"Trần công tử chớ nói bậy, giá trị của con người Kim tiên sinh đâu chỉ có mấy đồng tiền, sao có thể không màng thể diện mà cắt xén chút bạc này của ngươi được?”
Người trung gian là tú bà nhìn thấy hai bên sắp cãi nhau, nhanh chóng chạy ra để giảng hòa.
"Kim tiên sinh? Kim tiên sinh nào cơ?"
Trần Văn Viễn lúc trước đều tập trung sự chú ý vào mấy lượng bạc, bây giờ Thanh Diên với tú bà nhắc tới Kim Phi lần nữa, anh ta cuối cùng mới tỉnh táo lại.
“Tây Xuyên chúng ta còn có thể có Kim tiên sinh nào khác nữa chứ?"
Tú bà chỉ về phía tây: "Đương nhiên là Kim tướng quân đánh lui kỵ binh ở ngoài thành!"
"Là Kim tiên sinh tư thế hào hùng ba ngàn dặm, một đao chinh phục mười sáu châu đó sao?"
Trần Văn Viễn vội vàng hỏi.
Ở thời phong kiến, ở nhiều thành trì, đầu cầu là nơi sầm uất náo nhiệt nhất.
Không chỉ có người giang hồ diễn võ giải trí mà còn có người kể chuyện, diễn hài.
Trần Văn Viễn kiếm sống ở đầu cầu, bên cạnh chính là một gian hàng kể chuyện.
Câu chuyện về Kim Phi, anh ta đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Anh ta cũng là người viết truyện, dĩ nhiên có thể nghe ra trong đó có rất nhiều chi tiết là tự viết thêm thắt vào.
Nhưng những lời thơ Kim Phi viết, anh ta tin là thật.
Bởi vì những câu từ tuyệt vời và xuất sắc như vậy không phải là thứ mà người kể chuyện có thể bịa ra được.
Thế nên anh ta cũng vô cùng sùng bái Kim Phi.
Biết người thuê mình ở phía sau chính là Kim Phi, Trần Văn Viễn lập tức trở nên phấn khích.
“Thanh Diên cô nương, Phùng ma ma, thật xin lỗi, vừa rồi tiểu sinh không biết là việc của Kim tiên sinh giao."
Trần Văn Viễn thi lễ với Thanh Diên : "Cô nương yên tâm, tiểu sinh nhất định dốc hết sức lực để viết, nếu tiên sinh không thấy hài lòng thì một đồng tiền cũng không lấy!”
Chương 528: Không nhịn được
“Thanh Diên cô nương, tiên sinh muốn viết truyện gì?”
Trần Văn Viễn hỏi.
“Là thế này...”
Thanh Diên kể lại chuyện kỵ binh vây thành, đóng dấu trên mặt người dân.
Sau đó nói yêu cầu của Kim Phi với truyện này.
“Bây giờ có rất nhiều cô gái tìm đến cái chết, tiên sinh nhà ta hy vọng công tử có thể viết một câu chuyện, chúng ta sẽ mời đội múa đến biểu diễn, khích lệ các tỷ muội quên đi quá khứ, hướng đến tương lai tốt đẹp hơn.”
“Kỵ binh đáng chết!”
Nghe xong Trần Văn Viễn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng càng thêm tôn kính Kim Phi.
Thiếu chút nữa buột miệng nói, không cần bạc, viết truyện miễn phí cho Kim Phi.
Sau khi nghĩ đến người yêu vẫn còn đang vật lộn trong bể khổ, anh ta đành kìm lại lời nói.
“Kim tiên sinh thật cao thượng, ta không nên lấy bạc, nhưng mà... nhưng tình hình của ta, Thanh Diên cô nương cũng biết...”
Anh hùng không có tiền cũng thoái chí, Trần Văn Viễn luôn biết cách ăn nói, giờ trở nên lắp bắp.
“Công tử nói gì vậy?”
Thanh Diên nói: “Tiên sinh nhà ta vẫn hay nói, bỏ sức ra lao động, nên được trả thù lao. Nếu trong lòng ngươi cảm kích tiên sinh, vậy cố gắng viết truyện hay hơn, đừng phụ lòng mong đợi của tiên sinh nhà ta.”
“Tiểu sinh sẽ dốc hết toàn lực để viết!”
Trần Văn Viễn vội vàng đảm bảo, sau đó hỏi: “Khi nào Kim tiên sinh cần?”
“Tất nhiên là càng sớm càng tốt!” Thanh Diên nói: “Bây giờ tình trạng của các cô gái ngoài thành không tốt lắm, gần đây người tự sát càng ngày càng nhiều.”
Một số cô gái vì lý do thân thể, hoặc còn quá trẻ, không thể vượt qua cuộc sàng lọc đầu tiên của quân Trấn Viễn.
Điều này cũng khiến ngọn lửa hy vọng mới nhen nhóm của họ bị dập tắt.
Không ít cô gái sau khi trở về đã tìm đến cái chết.
Đây là điều mà Kim Phi không ngờ tới, cũng là nguyên nhân khiến y lo lắng.
Tuy rằng những cô gái này không phải chết vì y, nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy khó chịu.
Y đã hứa sẽ xây dựng một xưởng dệt, đảm bảo việc làm cho tất cả các cô gái, nhưng họ vẫn không thông suốt, trong lúc nhất thời Kim Phi không có biện pháp nào khác, chỉ có thể hy vọng tuyển được người soạn ra câu chuyện, nói không chừng có thể thay đổi suy nghĩ của họ.
Lúc đầu, vốn dĩ y muốn tự mình viết, nhưng y biết suy nghĩ của mình khác với suy nghĩ truyền thống của Đại Khang, không chắc những gì mình viết có thể phù hợp với suy nghĩ của họ.
Phù hợp mới là tốt nhất.
Nếu những câu chuyện y viết không những không khích lệ các cô gái, mà ngược lại kích thích họ, vậy mất còn nhiều hơn được.
Cho nên cuối cùng vẫn quyết định bỏ ra ít bạc để tìm người viết.
Sau đó y sẽ lựa chọn.
“Tiểu sinh biết, tiểu sinh sẽ quay về chuẩn bị giấy bút, đốt đèn dầu, viết luôn trong hôm nay.”
Trần Văn Viễn cũng không đợi được nữa.
“Đây là một lượng bạc, công tử cầm lấy dùng trước đi, nếu truyện công tử viết có thể được tiên sinh nhà ta chọn trúng, ta sẽ trả phần còn lại!”
Thanh Diên lấy ra một cục bạc nhỏ, đưa cho Trần Văn Viễn.
“Thanh Diên cô nương, không cần nhiều như vậy đâu, chỉ cần bỏ ra một trăm xu, đủ để ta mua giấy mực đèn dầu rồi.”
Trần Văn Viễn xua tay.
Càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Không nói thù lao sau này, chỉ cọc một lạng bạc, cũng đủ để yêu cầu anh ta viết truyện.
Mà vừa rồi anh ta còn nghi ngờ Kim Phi cố ý không trả nợ hay không...
“Công tử cứ nhận lấy đi!”
Thanh Diên nhét thỏi bạc vào tay Trần Văn Viễn.
Trần Văn Viễn không thể từ chối nữa, đành phải nhận lấy.
Giấy, mực, đèn dầu không hề rẻ, bây giờ trong túi anh ta chỉ có mấy văn tiền, thật sự rất cần tiền.
Sau khi tiễn Trần Văn Viễn, tú bà tiếp tục giúp Thanh Diên tìm mấy thư sinh chán nản khác.
Có một lượng bạc làm nền móng, những thư sinh này rất tích cực, không dạo thanh lâu nữa, mà lập tức về nhà tốc ký viết.
Được bạc kích thích, gần như tất cả các thư sinh đều làm việc suốt đêm, sáng sớm hôm sau, Thanh Diên đợi ở lầu Hàm Hương, liên tiếp nhận được mấy tập bản thảo.
Đến trưa, thư sinh cuối cùng cũng đến giao bản thảo.
Thanh Diên không dám chậm trễ, lập tức mang bản thảo đến dốc Đại Mãng.
Cả đêm hôm qua Kim Phi ngồi đọc hồ sơ, chọn được mấy chục tù nhân.
Vừa mới tỉnh ngủ, đang chuẩn bị ăn cơm.
Khi biết Thanh Diên đang tìm mình, lập tức xốc lại tinh thần, để Đại Lưu dẫn người vào lều.
“Thanh Diên cô nương, ăn chưa?” Kim Phi ngáp hỏi: “Ăn chung không?”
“Không... không cần!” Thanh Diên vội xua tay.
Nhưng bụng cô ấy không chịu thua kém reo lên.
Không còn cách nào khác, cô ấy vội vàng quay về phục mệnh, chưa kịp ăn cơm, thấy thức ăn, bụng không nhịn được kháng nghị.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Diên đỏ bừng, đầu ngón chân gần như chọc thủng đế giày.
“Ở đây không có người ngoài, khách sáo cái gì chứ?”
Kim Phi mỉm cười đưa đôi đũa: “Ta không có tinh thần ăn cơm một mình, xem như ngươi giúp ta ăn cơm cùng ta đi.”
Kim Phi đã nói đến mức này, Thanh Diên không còn cách nào khác ngoài việc ngồi đối diện với y.
Sau khi ngồi xuống nhưng nhanh chóng đứng dậy, lấy ra cái bọc ở sau lưng: “Tiên sinh, đây là truyện ta nhận được.”
“Vất vả rồi!”
Kim Phi nhận lấy bản thảo, cười gắp cho Thanh Diên mấy miếng sườn: “Không thể không nói, Thanh Diên cô nương đúng là có lộc ăn, hiếm khi ta lén nấu một bữa, lại bị bắt gặp. Nếm thử món sườn xào chua ngọt này đi, chắc chắn ngươi chưa được ăn ở đâu đâu.”
Bình thường Kim Phi sẽ ăn cơm với nhân viên hộ tống, nhưng hôm nay dậy muộn, bỏ lỡ giờ cơm, Đại Lưu để đầu bếp mở phòng bếp nhỏ.
Mặc dù nấu không bằng Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi, nhưng đối với người chỉ ăn rau hầm như Thanh Diên mà nói, đã đủ tuyệt vời rồi.
Ban đầu cô ấy chỉ muốn cắn vài miếng tượng trưng, nhưng ngay khi cắn miếng đầu tiên đã bị chinh phục hoàn toàn.
Thấy Kim Phi cúi đầu xem bản thảo, không nhịn được gắp một miếng khác.
Sườn heo được phủ một lớp bột mì, có vị chua ngọt vừa phải, không dầu không ngấy, không thể ngừng ăn nó.
Sau khi nhai miếng thứ hai, con sâu thèm ăn trong người Thanh Diên đã bị khơi dậy hoàn toàn.
“Ăn một miếng nữa, lập tức ăn một miếng nữa!”
Thanh Diên thấy Kim Phi vẫn đang cúi xuống xem bản thảo, vì thế cẩn thận gắp một miếng nữa.
Sau đó một miếng rồi lại một miếng...
Đến khi Thanh Diên ăn đủ, thì thức ăn đã thấy đáy...
Len lén ợ một hơi, Thanh Diên nhìn xung quanh, xem có lỗ nào để cô ấy chui vào không.
Rõ ràng đã nghĩ chỉ ăn mấy miếng, sao không nhịn được chứ?
Bây giờ thì hay rồi, cô ấy ăn hết mà Kim Phi còn chưa ăn nữa.
Mà khi Kim Phi đọc xong bản thảo đầu tiên, đang chuẩn bị gắp thức ăn, thì phát hiện trong đĩa đã trống rỗng.
“Tiên... tiên sinh... món này ngon quá, ta... ta không nhịn được...”
Thanh Diên cúi đầu, hai tay bấu vào bàn, suýt chút nữa xé nát chiếc bàn.
Mặt cô ấy đỏ đến mức gần như chảy máu.
“Ha ha ha, không sao, để nhà bếp nấu một phần khác là được, đúng lúc ta không muốn ăn lắm, nên mới xem bản thảo trước.”
Kim Phi cười gọi Đại Lưu đến, để anh ta bảo nhà bếp nấu thêm hai món nữa.
Thanh Diên muốn rời đi, nhưng sợ Kim Phi hỏi chuyện, không tìm được cô ấy, nên ở lại.
Nhưng cô ấy cũng không ngồi không, bưng ấm trà trên bếp nhỏ, giúp Kim Phi rót một tách trà.
Kim Phi cũng không ngăn cản, vừa nhấp trà, vừa đọc bản thảo.
Cả hai đều không nói gì, lộ ra vẻ bình yên và hòa hợp.
Thanh Diên chợt cảm thấy, cứ im lặng như vậy cũng tốt.
Đáng tiếc cô ấy vừa mới có ý nghĩ này, Kim Phi đã phá vỡ yên tĩnh.
“Thanh Diên, truyện này do ai viết?”
Chương 529: Viết truyện
“Ta xem thử.”
Thanh Diên lại gần nhìn qua bản thảo, sau đó nói: “Cái này là do một công tử tên Trần Văn Viễn viết. Có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì lớn. Viết rất hay, có thể thấy được hắn đã rất cố gắng viết.”
Kim Phi đáp: “Chỉ là có một vài chỗ cần sửa lại một chút.”
Các thư sinh của Đại Khang đọc sách chủ yếu là để thi công danh. Vì vậy những thứ viết ra phần lớn đều là đang nịnh hót triều đình, từ ngữ hoa mỹ mà cố chấp.
Nếu không phải do Kim Phi đã từng hẹn hò với một cô gái học văn học cổ điển, chuyên nghiên cứu về các tác phẩm văn ngôn thì không chắc đã có thể đọc hiểu được.
Chứ đừng nói đến những người dân đến ngay cả tên của mình cũng không biết viết.
Xem đến tận bây giờ, chỉ có câu chuyện mà Trần Văn Viễn viết ra là nghiêng về tiếng phổ thông nhiều hơn. Mà cô gái anh ta thích lại là một cô gái lầu xanh, bản thân anh ta cũng không có cố chấp về cái quan niệm trong sạch đó. Cũng xem như không hẹn mà hợp với mục tiêu của Kim Phi.
Cộng thêm mong muốn kiếm tiền chuộc thân cho Tiểu Liên, chính vì vậy Trần Văn Viễn đã rất cố gắng mà viết, câu chuyện cũng rất sinh động.
“Trần công tử quả thực rất giỏi viết truyện…”
Thanh Diên nhận ra Kim Phi đã nhìn trúng bản thảo của Trần Văn Viễn rồi, bèn kể chuyện về Trần Văn Viễn và Tiểu Liên.
“Chẳng trách lại cố gắng đến như vậy.”
Kim Phi lập tức ra quyết định: “Làm phiền Thanh Diên cô nương cho người đi tìm Trần công tử tới đây. Ta muốn nói chuyện trực tiếp với hắn.”
“Vâng!”
Thanh Diên lập tức đi ra khỏi lều.
Vốn dĩ cô ấy muốn tự mình đi tìm Trần Văn Viễn, nhưng Kim Phi vẫn chưa xem bản thảo xong. Sâu trong lòng của cô ấy cũng muốn ở cùng với Kim Phi thêm một lúc, bèn tìm một nhân viên hộ tống đi đến Lầu Hàm Hương.
Nhân viên hộ tống mỗi ngày đều canh gác ở dốc Đại Mãng, cũng rất sẵn lòng chạy ra ngoài một chút, nên đã vui vẻ đồng ý.
Trần Văn Viễn không biết cưỡi ngựa nên đã đi bộ ra khỏi thành. Cho nên mãi đến giữa buổi chiều mới tới được dốc Đại Mãng.
Lúc trước anh ta có nghe người kể chuyện nói về câu chuyện của Kim Phi, cho rằng đều được biên soạn ra.
Dù sao người đọc sách sao có thể đánh trận được? Huống hồ gì dẫn theo còn không phải là đội quân chân chính, mà là một nhóm nhân viên hộ tống.
Nhưng khi đến dốc Đại Mãng rồi, Trần Văn Viễn mới nhận ra mình đã sai.
Trên võ đài có rất nhiều binh lính quân Uy Thắng, và cũng có rất nhiều nhân viên hộ tống.
Ngoại trừ quần áo khác nhau thì nét mặt và tinh thần của hai bên cũng có sự khác biệt lớn.
Các nhân viên hộ tống cho dù là nam hay nữ, mỗi người đều trông rất tự tin, mà binh lính quân Uy Thắng lại trông lười nhác hơn nhiều.
Khi đi ngang qua sườn núi, đúng lúc nhìn thấy một chiến đội áo giáp đen gồm một trăm người đang tập luyện.
Đội hình chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị, áo giáp đen nhánh, tất cả đều tỏa ra luồng sát khí nồng đậm!
Bao gồm cả nữ nhân viên hộ tống trong đó, ai nấy đều rất có bản lĩnh, họ vừa di chuyển theo sự chuyển động trái phải của đội hình, vừa thay phiên nhau bắn tên. Tấm bia cách đó mấy chục bước liên tiếp bị bắn trúng, rất ít khi bắn bị trượt.
Trần Văn Viễn chưa từng được nghe nói đến đội hình chiến đấu nào lại đáng sợ như thế này.
“Vị quân sĩ này, có thật là Kim tiên sinh chỉ cần mấy trăm người đã đánh bại được người Đảng Hạng ở Bắc Cương không?”
Trần Văn Viễn thăm dò hỏi.
“Tất nhiên rồi!”
Nhân viên hộ tống nói: “Khi đó ta vẫn đang là binh lính của quân Thiết Lâm. Lúc ấy ở trên núi chỉ có mấy trăm người, mà người Đảng Hạng lại có tận mấy vạn người. Ta cũng có thể được xem như là cựu binh trải qua mười mấy trận đánh rồi, mà vẫn bị dọa sợ. Nhưng Kim tiên sinh lại không hề sợ hãi, còn bảo chúng ta chặt cây, làm máy bắn đá…”
Nhân viên hộ tống cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm, nên đã kể lại một cách sống động về trận chiến ở Thanh Thủy Cốc.
“Lúc trước quân Thiết Lâm chúng ta chỉ phục một mình Khánh Hầu gia. Bây giờ tất cả mọi người đều phục Kim tiên sinh. Vì vậy sau khi ta giải ngũ, đã ngay lập tức đăng kí xin gia nhập vào tiêu cục của tiên sinh. Không, lúc đó không gọi là tiêu cục mà gọi là đội hộ vệ.”
“Mấy trăm người lại có thể chặn được người Đảng Hạng… Chẳng trách Kim tiên sinh có thể viết ra câu thơ “Mười bước giết một người, ngàn dặm không vết tích”!”
Trần Văn Viễn vô cùng chấn động trước những chiến tích của Kim Phi: “Tiên sinh kể chuyện nói rằng Kim tiên sinh văn có thể nhấc bút an thiên hạ, võ có thể lên ngựa định trời đất. Lời này quả nhiên không sai!”
“Thiên hạ này, cũng chỉ có tiên sinh nhà ta mới có thể đảm đương được phần vinh quang này!”
Nhân viên hộ tống dẫn đường cũng vô cùng tự hào: “Đằng trước là lều của tiên sinh rồi, Trần công tử đợi một chút để ta đi vào thông báo!”
Kim Phi vừa mới xem xong hết bản thảo, nghe nói Trần Văn Viễn đã tới, bèn nhanh chóng bảo nhân viên hộ tống dẫn người vào.
“Tiểu sinh Trần Văn Viễn, bái kiến Kim tiên sinh, bái kiến Thanh Diên cô nương!”
Trần Văn Viễn khom người hành một lễ của thư sinh.
“Bái kiến Trần công tử!”
Kim Phi cũng đáp lại một lễ, sau đó thuận tay kéo ghế lại cho Trần Văn Viễn: “Trần công tử mời ngồi.”
“Không dám không dám!”
Trần Văn Viễn sợ hãi, vội vàng nhận lấy cái ghế.
“Trần công tử không cần phải câu nệ, chúng ta đều là người trẻ tuổi, thoải mái chút mới tốt.”
Kim Phi thấy vậy, mỉm cười ấn Trần Văn Viễn ngồi xuống ghế, sau đó xoay người đi lấy bản thảo ở trên bàn.
Trần Văn Viễn lúc này mới lén quan sát Kim Phi.
Cảm giác đầu tiên Kim Phi mang lại cho anh ta là sự trẻ tuổi.
Sau đó chính là một người vô cùng dễ gần.
“Câu chuyện mà công tử viết rất hay. Nhưng câu chuyện mà ta nhờ công tử viết, là để kể cho người dân nghe, vì vậy rất nhiều phân đoạn đối thoại cần phổ thông hơn một chút. Tốt nhất là bình thường chúng ta nói chuyện như thế nào thì cứ viết như thế ấy.”
Kim Phi lấy bản thảo ra, đi thẳng vào vấn đề.
Nói đến bản thảo, Trần Văn Viễn cũng vội vàng tập trung lại tinh thần, giải thích: “Ta hiểu rồi tiên sinh. Quay về ta sẽ mua thêm giấy mực để viết lại.”
Tác phẩm văn ngôn sao lại tối nghĩa và khó hiểu như vậy?
Việc này liên quan rất lớn đến phương pháp làm giấy, in ấn lạc hậu thời xa xưa.
Lúc đầu, chữ được ghi lại trên những tấm đất sét và thẻ tre, cần phải khắc lên đấy từng đao từng đao một, rất tốn công sức. Tất nhiên sẽ phải hết sức ngắn gọn.
Cho nên mỗi chữ trong mỗi tác phẩm văn ngôn đều có ý nghĩa.
Mặc dù sau này đã xuất hiện giấy, nhưng giấy và mực cũng không rẻ, mà lối viết được lưu truyền lại cũng đã tạo thành thói quen đọc và viết cho những người đọc sách.
Trần Văn Viễn cũng không ngoại lệ, trong đó có khá nhiều cuộc đối thoại đều dùng từ ngữ trong sách để viết ra, vậy thì làm sao người dân có thể nghe hiểu được?
“Vậy làm phiền công tử rồi!” Kim Phi gật đầu.
“Không phiền, không phiền!” Trần Văn Viễn vội vàng xua tay: “Ta còn phải cảm ơn tiên sinh đã cho ta cơ hội này nữa. Nếu không ta sợ cả đời này cũng không thể kiếm đủ tiền để chuộc thân cho Tiểu Liên!”
“Đúng rồi, ta trả chỗ bạc còn lại cho công tử đây!”
Thanh Diên dứt lời, móc ra một túi tiền từ trong người, lấy ra vài thỏi bạc đặt ở trên bàn.
“Đa tạ Kim tiên sinh, đa tạ Thanh Diên cô nương.”
Trần Văn Viễn lấy từ trong đó ra hai mươi năm lượng: “Chỗ bạc còn lại ta sẽ đổi thành tiền lẻ rồi đưa lại cho cô nương.”
“Không, Trần công tử, tất cả đây đều là của công tử!”
Thanh Diên chỉ thỏi bạc trên bàn nói.
“Sao có thể như vậy được?”
Trần Văn Viễn liên tục xua tay: “Chúng ta đã thỏa thuận là hai mươi hai lượng rưỡi, thì chính là hai mươi hai lượng rưỡi. Hơn một văn ta cũng sẽ không lấy đâu.”
Kiếm sống nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh ta nhận được một đơn hàng lớn như vậy.
Nếu không phải vì chuộc thân cho người mình yêu, có lẽ anh ta cũng sẽ không nhận thêm tiền nữa.
Mà Thanh Diên lại nói tất cả số bạc ở trên bàn này cũng đều là của anh ta.
Điều này khiến cho Trần Văn Viễn vừa cảm động vừa bất ngờ.
“Công tử hãy nhận lấy đi. Chỗ bạc này là của tiên sinh đưa ta đấy. Nếu công tử không nhận, tiên sinh sẽ cho rằng ta đã tham ô rồi đấy.” Thanh Diên cười nói.
“Công tử nhận lấy đi, coi như là quà mừng ta tặng cho hai người, để chúc mừng Tiểu Liên cô nương đã lấy lại được tự do! Chúc hai người sớm sinh quý tử, đầu bạc răng long!”
Kim Phi lấy bạc nhét vào tay Trần Văn Viễn: “Đã là tiền mừng thì không được từ chối, nếu không sẽ không may mắn!”
Chương 530: Vỡ kịch đầu tiên của Đại Khang
Kim Phi nói như vậy, xem như làm cho Trần Văn Viễn hoàn toàn không nói được gì.
"Tiên sinh, chuyện này... chuyện này, làm sao ta có thể báo đáp tiên sinh đây?"
Trần Văn Viễn cảm thấy số bạc này hơi khó xử.
"Nếu công tử không chê bai, hãy cùng ta đến làng Tây Hà. Ta dựng sân khấu, tiên sinh viết truyện, Thanh Diên cô nương biểu diễn. Hai vị thấy thế nào?"
Nhìn thấy Thanh Diên cùng tập múa với các cô nương khác, Kim Phi nghĩ ra ý tưởng này.
Nhưng chỉ là khá mơ hồ mà thôi.
Bây giờ gặp được Trần Văn Viễn, ý tưởng của Kim Phi lập tức trở nên rõ ràng.
Vương triều Đại Khang không có nhiều hình thức giải trí, nếu có thể diễn tập vở kịch sân khấu, chắc chắn sẽ thu hút được một lượng lớn khán giả.
Kiếm tiền hay không không quan trọng, quan trọng là nó có thể thu hút lòng người.
Bất cứ lúc nào, lòng người luôn là quan trọng nhất.
Mọi người cùng hợp sức thì núi Thái Sơn cũng có thể lật đổ được.
Nếu lòng dân không đoàn kết thì dù có bao nhiêu người và ngựa, dù vũ khí có tinh xảo đến đâu cũng sẽ vô ích.
"Tiên sinh, ý kiến này rất hay, tiểu nữ đồng ý!"
Thanh Diên nhanh chóng bày tỏ sự tán thành.
Thực ra, Trần Văn Viễn ở Tây Xuyên cũng không có người thân, nghe được lời này lòng anh ta hơi dao động, nhưng không lập tức đưa ra quyết định.
Sau khi do dự một lúc, anh ta nói: "Xin... xin lỗi tiên sinh, ta... ta muốn thương lượng với Tiểu Liên một chút!"
“Đương nhiên rồi.” Kim Phi cười nói: “Chắc hẳn công tử nóng lòng chuộc thân cho Tiểu Liên cô nương phải không? Ta sẽ bảo người đánh xe ngựa đưa công tử vào thành!”
Nếu là bình thường, Trần Văn Viễn sẽ cảm thấy ngại khi làm phiền Kim Phi.
Nhưng lúc này, trong đầu anh ta chỉ nghĩ đến việc chuộc thân cho Tiểu Liên, nên không từ chối, anh ta cúi người hành lễ với Kim Phi và nói: “Đa tạ tiên sinh!”
Kim Phi mỉm cười và gọi Đại Lưu tới bảo anh ta sắp xếp xe ngựa.
Thanh Diên cầm theo những bản thảo còn lại để đi trả lời những thư sinh kia.
Trần Văn Viễn biết Thanh Diên cũng đi theo, nên không dám ngồi trong xe ngựa, mà ngồi ở ngoài cùng người đánh xe ngựa.
Thông thường những cô nương thanh lâu trong lúc được chuộc thân sẽ bị tú bà làm khó dù có mang đủ ngân lượng.
Quá đáng hơn, tú bà đó sẽ lớn tiếng rêu rao vị cô nương nào sắp được chuộc thân, nếu muốn cô nương đó hầu hạ thì phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội.
Kiểu kinh doanh này giống với cách làm của một số quốc gia khi sắp rút lui khỏi một đất nước nào đó ở đời trước của Kim Phi, tuy đơn giản nhưng lại rất hiệu quả.
Vốn có nhiều khách không hứng thú với cô nương đó, cũng có thể vì lý do này mà chọn cô ấy.
Nhưng tú bà Lầu Hàm Hương biết Trần Văn Viễn có Kim Phi chống lưng và Tiểu Liên không phải là cô nương hạng nhất nhì gì ở đây nên bà ta không dám làm khó mà nhanh chóng cho người mang khế ước chuộc thân của cô ấy tới.
Có vị khách đã chọn Tiểu Liên, biết sự tình nhưng vẫn muốn làm lớn chuyện lên, nhưng khi nhìn thấy người hộ tống phía sau Thanh Diên và Trần Văn Viễn thì lập tức sợ hãi.
Tối hôm đó, Thanh Diên được Trần Văn Viễn dẫn ra khỏi Lầu Hàm Hương.
Quay đầu nhìn lại nơi đã dày vò cô ấy mấy năm qua, Tiểu Liên không kìm được cảm xúc liền ngồi xuống khóc to.
Cô ấy nằm mơ cũng muốn thoát ra khỏi hố lửa này, bây giờ giấc mơ đó cuối cùng cũng thành sự thật.
Trần Văn Viễn cũng không hối thúc, anh ta lặng lẽ canh giữ bên cạnh cô ấy.
Tiểu Liên khóc suốt mấy phút mới dừng lại.
Đêm hôm đó, Trần Văn Viễn không có thời gian hâm nóng tình cảm với cô ấy mà thức nguyên đêm chỉnh sửa bản thảo.
Sáng ngày hôm sau thì đưa đến dốc Đại Mãng.
Tiểu Liên cũng đi theo.
Vừa thấy Kim Phi, cô ấy lập tức quỳ gối xuống đất dập đầu.
Kim Phi khuyên rất lâu cô ấy mới chịu đứng dậy.
“Kim tiên sinh, ta và Tiểu Liên đã thương lượng xong, chúng tôi không có người thân ở Tây Xuyên, đồng ý cùng tiên sinh đến làng Tây Hà!”
Trần Văn Viễn mỉm cười và nói: “Từ nay phải trông cậy Kim tiên sinh rồi!”
“Ha ha ha, tốt quá, ta thay mặt làng Tây Hà hoan nghênh Trần công tử!”
Làng Tây Hà bây giờ rất thiếu nhân tài, người đọc sách như Trần Văn Viễn tiên sinh đây đồng ý gia nhập, Kim Phi rất vui.
Sau khi Trần Văn Viễn và Tiểu Liên đến không lâu, tên cai ngục đem tranh vẽ tử tù của Kim Phi tới.
Có nam có nữ, tổng cộng mấy chục người.
Kim Phi đương nhiên không thể để bọn họ thử nghiệm thuốc súng ở đây nên đã nhờ Trương Lương tìm một nơi để sắp xếp tạm thời.
Những ngày tiếp theo, Kim Phi cùng Trần Văn Viễn sửa lại kịch bản, không thì đi xem Thanh Diên diễn tập tiết mục, cuộc sống bận rộn mà thú vị.
Biết Kim Phi nóng lòng, Thanh Diên cùng các cô nương nỗ lực tập luyện, chỉ với hai ngày thời gian đã học thuộc lòng lời thoại.
Ba ngày này, cuộc tuyển chọn trong doanh trại dưới chân núi vẫn tiếp tục.
Với sự nhắc nhở của Kim Phi, Đại Tráng và Hàn Phong cố tình làm chậm tiến độ tuyển chọn, đồng thời chưa công bố kết quả, cộng thêm mọi người trong doanh trại trên mặt đều có dấu vết, không ai cười nhạo ai, nên tâm lý của các cô nương vẫn rất bình thản.
Dù họ tiếp tục trì hoãn, nhưng hai ngày sau cũng phải đưa ra kết quả, đến lúc đó không công bố kết quả cũng không được.
Sau khi Kim Phi biết tin, đã thương lượng với Thanh Diên, cuối cùng quyết định không chờ đến khi các vũ công luyện tập thành thạo, vào chiều ngày thứ ba thì biểu diễn cốt truyện chỉ vội vã tập luyện vài lần tại sân khấu được dựng tạm thời trong sân doanh trại.
Các cô nương đều lo lắng về kết quả tuyển chọn, sao có tâm trạng xem kịch?
Nhưng Đại Tráng và Hàn Phong yêu cầu mọi người đều phải tham gia, nên họ chỉ đành xếp hàng, cầm theo cái ghế nhỏ ngồi theo nhóm quanh sân khấu.
Khi màn trình diễn bắt đầu, các cô nương dần dần bị thu hút và họ chăm chú theo dõi.
Câu chuyện do Trần Văn Viễn biên soạn, nửa thật nửa giả.
Bối cảnh là cuộc xâm lược của Đan Châu, có ba nhân vật chính, trong đó hình ảnh của hai nhân vật nam chính là dựa trên hình ảnh của Hàn Phong và Chu Du Đạt, cuối cùng nhân vật nữ chính là do Trần Văn Viễn bịa đặt ra.
Trong truyện, nữ chính không may bị kỵ binh bắt giữ và đưa về trại giam, tại đây cô bị làm nhục thậm chí còn bị in dấu vết lên mặt.
Nhưng cuối cùng, dưới sự thuyết phục của Hàn Phong, nữ chính đã kêu gọi rất nhiều nữ nhân cùng nhau phối hợp với Hàn Phong và Chu Du Đạt tấn công doanh trại ngựa của quân địch, cuối cùng đã giúp quân Uy Thắng và đội hộ tống giành chiến thắng.
Nữ chính không chỉ đích thân giết chết tên đội trưởng kỵ binh đã làm nhục mình mà nhờ đó cô ấy mới quen biết Hàn Phong.
Sau khi ra khỏi doanh trại kỵ binh, nữ chính lang thang, lạc đường, cuối cùng cô ấy muốn tự sát, nhưng vô tình lại bị Hàn Phong đi ngang qua bắt gặp và cứu cô ấy.
Bởi vì lo lắng sau khi bản thân rời khỏi, nữ chính lại nghĩ không thông, nên Hàn Phong quyết dẫn theo nữ chính bên cạnh và luôn chăm sóc cô ấy.
Trong quá trình này, cả hai dần nảy sinh tình cảm với nhau.
Cuối truyện, được Hàn Phong không ngừng thuyết phục, nữ chính cuối cùng cũng từ bỏ ý định tự sát, theo Hàn Phong trở về làng Tây Hà, gia nhập xưởng sản xuất xà phòng thơm.
Trong xưởng sản xuất xà phòng, họ đều là những người có chung hoàn cảnh đáng thương, cuối cùng nữ chính cũng tháo được nút thắt trong lòng, và thành hôn với Hàn Phong, cùng nhau sống một cuộc sống tốt đẹp.
Đây có thể nói là vở kịch sân khấu đầu tiên trong lịch sử của vương triều Đại Khang, cốt truyện cũng rất đơn giản, không có tình tiết gì quá gây cấn, các vũ công biểu diễn thiếu điêu luyện, thậm chí còn có những sự cố nghiêm trọng trên sân khấu như nói lắp, vấp ngã.
Tuy nhiên, bối cảnh của câu chuyện này gần như giống hệt với trải nghiệm của các cô nương và được diễn bằng tiếng bản địa nên các cô nương đều xem hiểu và nhiều người trong số họ cũng có cảm nhận tương tự.
Khi nhìn thấy đội trưởng kỵ binh làm nhục nữ chính, không ít các cô nương đã bật khóc, có người mất bình tĩnh, thậm chí lao lên sân khấu, muốn cắn chết nhân viên hộ tống đóng vai đội trưởng kỵ binh!
Chính điều đó nên buổi biểu diễn bị tạm dừng một lúc và đợi đến khi tâm trạng của các cô nương bình tĩnh trở lại mới tiếp tục.
Bình luận facebook