• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 551-555

Chương 551: Biến cố bất ngờ

“Ngoài ra, mọi người nên chú ý vệ sinh, không được đi đại tiện, tiểu tiện ở đây, nếu phát hiện ai bị bệnh phải ngay lập tức đưa họ ra khỏi đây và cách ly ngay, biết chưa?"

Kim Phi lại nhắc nhở.

"Đã hiểu." Chu Du Đạt và Hàn Phong đồng loạt gật đầu.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện, khi đến cửa xưởng, không ngờ lại bị người nhận ra.

Ngay lập tức, tất cả những người trong xưởng đều quỳ xuống phía cửa, lạy về phía ba người.

Hét lên những mấy câu như “Bồ Tát Sống” và “Ân nhân”.

Kim Phi nhìn đám người dày đặc quỳ trên mặt đất, trong lòng cảm động sâu sắc.

Y sắp xếp tất cả mọi người lại với nhau trong một căn phòng trống, điều kiện sống nghèo nàn.

Nhưng mọi người vẫn cảm kích y...

"Những người chất phác như vậy, Trần Cát còn có thể tìm được bọn họ ở đâu nữa đây!"

Kim Phi thở dài, trong lòng mắng hai tiếng hôn quân, sau đó cùng Chu Du Đạt và Hàn Phong rời đi.

Chưa đi bao xa nhưng đột nhiên thấy một nhân viên hộ tống đang phi nước đại trên lưng ngựa, chống lại cơn gió lạnh, chạy như điên tới.

Nhìn thấy ba người bọn Kim Phi, nhân viên hộ tống nhanh chóng ghìm ngựa chiến lại.

Ngựa chiến hý lên, vó trước giơ lên thật cao.

Khiến tuyết rơi tung tóe trên người Kim Phi.

"Lão Đông, ngươi muốn chết à, nhiều người như vậy mà ngươi vẫn cưỡi ngựa nhanh như thế, nếu đụng trúng tiên sinh thì ta nhất định sẽ lột da thằng nhóc ngươi ra!"

Đại Lưu vừa giúp Kim Phi phủi tuyết vừa mắng nhân viên hộ tống trên lưng ngựa.

Kim Phi cau mày.

Y biết nhân viên hộ tống này, chính là đội trưởng đội rung chuông bên phía Tây Xuyên, tên là Đồng Nguyên Lâm.

Trước khi Hàn Phong đến, rất nhiều chuyện đã được Đồng Nguyên Lâm đích thân báo cáo cho Kim Phi.

Anh ta là một người rất chững chạc, thường khá thận trọng trong mọi việc.

Bây giờ dám phóng ngựa chạy như điên trong đám đông, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó khẩn cấp.

Quả nhiên, sau khi nhân viên hộ tống nhảy xuống, còn chưa kịp chào hỏi cấp trên Hàn Phong đã chạy thẳng đến bên cạnh Kim Phi, vội vàng lấy ra một tờ giấy từ trong lồng ngực: "Tiên sinh, có tin tức vừa mới từ Giang Nam truyền đến."

Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Kim Phi, y nhanh chóng mở tờ giấy ra.

Trên tờ giấy nhỏ nhắn chỉ có mấy câu, lại khiến hốc mắt Kim Phi lập tức đỏ lên.

Nắm lấy cánh tay của nhân viên hộ tống hỏi: "Tiểu Bắc thế nào rồi?"

Trong tờ giấy nói rằng trong khi Đường Tiểu Bắc đang đi thu mua lương thực ở phía nam sông Dương Tử, đoàn thuyền đã bị bọn thổ phỉ phục kích.

Số lượng thổ phỉ đông đảo, bọn cướp đã biết trước thông tin về quân nhân viên hộ tống, chiếm cứ địa hình thuận lợi, khiến nỏ và máy bắn đá hạng nặng của quân hộ tống khó phát huy hiệu quả, dẫn đến thương vong nặng nề.

Trong quá trình chiến đấu, con thuyền mà Đường Tiểu Bắc đang ngồi cũng bị bọn thổ phỉ đánh chìm bằng đá rơi.

Sau khi Đường Tiểu Bắc rơi xuống nước thì không rõ tung tích.

Đồng Nguyên Lâm do dự một lát rồi đáp: "Tiên sinh, đây là tất cả những tin tức mà chúng ta đã nhận được cho đến nay..."

Truyền tin Đại Khang khá lỗi thời và chim bồ câu đưa thư được coi là phương tiện liên lạc nhanh nhất.

Tuy nhiên, việc đào tạo chim bồ câu cần có thời gian và tiêu cục Trấn Viễn chỉ mới bắt đầu sử dụng chúng gần đây.

Dùng chim bồ câu đưa tin từ kinh thành, Giang Nam rồi lại truyền tin tức cho làng Tây Hà cũng không cần phái người đi ngàn dặm truyền tin nữa.

Điều này không chỉ tiết kiệm chi phí nhân công mà còn tăng tốc độ gửi tin lên đáng kể.

Tuy nhiên, những hạn chế của chim bồ câu đưa thư cũng đã lộ rõ.

Chim bồ câu bay từ phía nam sông Dương Tử, và phải bay qua hàng ngàn ngọn núi và sông trên đường đi.

Vì chúng thích tìm kiếm thức ăn gần các khu định cư của con người, chúng có thể bị thợ săn bắt bất cứ lúc nào trên đường đi.

Hơn nữa không mang theo được tờ giấy quá nặng, nếu không chúng sẽ không thể bay được.

Trên thực tế, đã có vài con chim bồ câu được phái đến từ Giang Nam, chia thông tin thành nhiều phần. Đồng Nguyên Lâm hiện chỉ nhận được một lá thư.

Những con chim bồ câu khác hoặc bị thợ săn bắt hoặc bị trì hoãn do điều kiện thời tiết bất lợi gần đây khiến chúng mất nhiều thời gian hơn để đến nơi.

"Phải làm sao bây giờ?"

Kim Phi lo lắng.

Hôm nay có gió bắc, giữa đường còn có một trận tuyết, chim bồ câu bay từ Giang Nam đến tây bắc sẽ chậm hơn nhiều so với bình thường.

Nói cách khác, đã mấy ngày kể từ khi Đường Tiểu Bắc biến mất.

Đường Tiểu Bắc không biết bơi, rơi xuống nước có gặp nguy hiểm không?

Nhưng Kim Phi biết rằng sự hoảng loạn bây giờ sẽ chỉ khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Y hít một hơi thật sâu, buộc mình phải giữ bình tĩnh.

"Lão Hàn, lập tức vào thành tìm Cửu công chúa và Khánh đại nhân. Nói với bọn họ ta có việc gấp, mời bọn họ tới đây."

Kim Phi nhanh chóng ra lệnh: "Đại Lưu, ngươi nhanh đi thông báo cho Lương ca, Đại Tráng và Hầu Tử, bảo bọn họ tới họp với ta ngay."

"Vâng!"

Hàn Phong và Đại Lưu nhận thức được tình thế nghiêm trọng lập tức lao đi.

Nhân lúc Trương Lương, Đại Tráng và Hầu Tử còn chưa tới, Kim Phi nhìn về phía Chu Du Đạt: "Chu tiên sinh, ta có việc phải đi Giang Nam một chuyến, chuyện ở Tây Xuyên bên này xin giao cho ngài."

"Tiên sinh cứ yên tâm, chỉ cần Chu Du Đạt này còn một hơi tàn nhất định sẽ đảm bảo các huynh đệ khốn khổ của chúng ta sẽ sống sót."

Từ trước đến nay anh ta thường ôn hòa và thận trọng trong lời nói, giờ lại đưa ra lời đảm bảo chắc chắn.

"Ta tin ngài!" Kim Phi vỗ vai Chu Du Đạt.

Y có thể thấy được Chu Du Đạt thật sự coi những người tị nạn có dấu ấn trên mặt kia là người thân.

Vì những người này, anh ta thực sự sẵn sàng cống hiến hết mình.

Chẳng mấy chốc, Trương Lương đã dẫn Đại Tráng và Hầu Tử cưỡi ngựa chạy tới.

Phía sau là phụ tá riêng của họ.

"Tiên sinh, ta nghe Đại Lưu nói Tiểu Bắc phu nhân bị tai nạn ở Giang Nam, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Hầu Tử không đợi ngựa dừng lại đã nhảy xuống, lao đến trước mặt Kim Phi.

"Ta không biết tình hình cụ thể", Kim Phi lắc đầu.

Đợi Trương Lương và Đại Tráng xuống ngựa nhanh chóng nói: "Ta muốn đưa ba trăm nhân viên hộ tống áo giáp đen đến Giang Nam càng sớm càng tốt, Lương ca sẽ ở đây chuẩn bị, còn Hầu Tử, ngươi và lão Hàn sẽ cùng ta đi Giang Nam."

Hầu Tử mặc dù bình thường hơi điên điên, nhưng trên thực tế lại lớn gan cẩn thận, và là trinh sát giỏi nhất của y.

“Ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng Đại đội 1, Đại đội 2 và Đại đội 3 ngay lập tức.”

Trương Lương quay đầu lại gọi một phụ tá, bảo hắn sắp xếp người.

"Được!" Hầu Tử cũng vội vàng đồng ý.

Trong lòng dường như còn có hơi hưng phấn.

Bây giờ chiến tranh đã kết thúc, anh ta đang nhàn rỗi muốn chết.

"Sau khi ta đi, có một việc các ngươi cần chú ý."

Kim Phi dẫn bọn họ vào lều vải, mở bản đồ ra, giải thích một số điểm quan trọng.

Khi đám người Trương Lương rời đi, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu lại đi vào.

Hai người bọn họ hiển nhiên đều không ngồi xe ngựa, trên tóc và trên áo khoác đã bị đóng băng.

Nhưng cả hai đều không quan tâm, ngay khi bước vào cửa đã hỏi, "Tiên sinh, tìm bọn ta gấp như vậy là có việc gì thế?"

Trương Lương, Hầu Tử và Đại Tráng đều là người mình, lúc Đại Lưu đi tìm thì đã nói chuyện của Đường Tiểu Bắc.

Nhưng trong mắt Hàn Phong, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu không phải là người mình, cho nên chỉ nói Kim Phi đang tìm bọn họ, cũng không nói thêm gì nữa.

"Tiểu Bắc đang đi thu mua lương thực ở Giang Nam thì bị thổ phỉ tấn công, bây giờ không rõ tung tích, không biết sống chết ra sao, ta phải đến Giang Nam càng sớm càng tốt."

Kim Phi lấy ra con dấu đưa cho Cửu công chúa: "Bây giờ luồng khí lạnh đã đến, nếu hai người cần chuyển lương thực từ kho của thương hội Kim Xuyên thì có thể đi lấy, nhưng ta hy vọng lương thực của ta có thể đến tay người dân chứ không phải vào tay bọn sâu mọt."

Cho cần câu, đừng cho con cá. Về cứu trợ thiên tai, thật ra Kim Phi đã lập một kế hoạch chi tiết.

Y sẽ không trực tiếp tiến hành cứu viện, mà là tìm cách cung cấp cho mọi người một ít công việc.

Nhưng vào lúc này, một sự thay đổi đột ngột đã phá vỡ tất cả kế hoạch của Kim Phi.
Chương 552: Thánh chỉ

Cứu trợ thiên tai không phải muốn là có thể cứu được.

Trên thực tế, chỉ cần triều đình không quá vô dụng, trong những năm đói kém sẽ cung cấp lương thực cứu trợ thiên tai.

Nhưng số lương thực này có một phần có thể đến tay bách tính đã tốt lắm rồi.

Phần còn lại đều bị quan viên các cấp chiếm đoạt, sau đó bán cho người dân với giá cao.

Đây là lý do tại sao từ rất lâu trước đó Kim Phi đã điên cuồng thu lương thực.

Bởi vì không thể trông chờ gì vào đám quan viên này.

Bọn họ sẽ không thành thật cứu trợ thiên tai, mà chỉ lợi dụng nạn đói, sau đó moi một ít tiền của bách tính.

Nếu y vẫn luôn ở Tây Xuyên còn có thể đích thân chỉ đạo.

Nhưng bây giờ y phải đi Giang Nam, chỉ có thể giao phó việc cứu trợ thiên tai cho Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu.

Về phần kế hoạch trước đó, chỉ có thể từ bỏ.

Hiện tại y chỉ hy vọng lương thực của mình thật sự có thể dùng cho bách tính.

“Tiên sinh yên tâm, ta sẽ cố hết sức giám sát, nếu có người dám đụng lương thực cứu trợ, ta sẽ chém hắn!"

Cửu công chúa trịnh trọng hứa hẹn.

"Hy vọng như vậy!"

Kim Phi khẽ gật đầu.

Hiện tại y chỉ có thể trông chờ vào cũng chỉ có Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu.

Sau đó, ba người thảo luận một số vấn đề cụ thể về cứu trợ thiên tai, Trương Lương dẫn ba trăm nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen lao ra ngoài lều.

Còn có ba trăm tân binh đi cùng.

Bọn họ là người mà Trương Lương tạm thời chọn ra.

Có lính tinh nhuệ học chiến đấu thực tế, cũng có những người chịu trách nhiệm hỗ trợ vận chuyển quân trang quân dụng và hỗ trợ hậu cần.

“Ta đi đây.”

Kim Phi ôm quyền hành lễ với Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu, sau đó lên ngựa.

“Tiên sinh bảo trọng, nếu có chuyện gì xin lập tức truyền tin."

Cửu công chúa ngẩng đầu dặn dò.

Kim Phi gật gật đầu, mang theo kỵ binh rời đi.

Trước khi rẽ vào chân núi, Kim Phi quay đầu nhìn lại doanh trại và dốc Đại Mãng ở phía xa.

Cửu công chúa đứng trên một tảng đá lớn, nhìn về hướng Kim Phi rời đi.

Áo choàng màu đỏ tươi tung bay trong gió.

Nhìn thấy Kim Phi quay đầu lại, cô ấy vội vàng vẫy tay.

Kim Phi quay đầu mỉm cười, vòng qua chân núi và biến mất.

Sông Kim Mã có thể dẫn thẳng đến sông Trường Giang, sau đó dọc theo sông, rất nhanh sẽ đến được Giang Nam.

Hàn Phong đã sớm phái người đến sông Kim Mã chuẩn bị thuyền lớn.

Kim Phi dẫn theo kỵ binh vừa đến, tân binh lập tức bắt đầu chuyển đồ lên thuyền.

Quân Trấn Viễn vừa thành lập không lâu, huấn luyện tân binh còn chưa kết thúc.

Kim Phi đứng trên bờ dặn dò Trương Lương một lần nữa, mọi việc coi trọng an toàn là hàng đầu.

Hai người không chú ý rằng trên đỉnh núi phía xa, có mấy người mặc áo choàng trắng đang theo dõi họ.

Xác định Kim Phi đã rời đi, người mặc áo choàng trắng cầm đầu nói: “Đi báo cho đại nhân, Kim Phi đã đi rồi!”

“Vâng!”

Hai người mặc áo choàng trắng ngay lập tức xuống núi, cưỡi ngựa rời đi.

Chiều hôm đó, hai thái giám từ kinh thành đến gặp Cửu công chúa ở Khánh phủ.

Họ đưa thánh chỉ của Trần Cát tới.

Trong thánh chỉ, Trần Cát ra lệnh cho Cửu công chúa ngay lập tức về kinh, không được có sai sót gì.

Sau khi tiễn thái giám đi, Cửu công chúa vốn vẫn luôn bình tĩnh tức giận đến nỗi đi quanh phòng.

“Vũ Dương, muội phải nghĩ ra cách giải quyết!”

Khánh Mộ Lam ngồi trên ghế nói: “Tiếp theo còn cần dựa vào muội để chủ trì đại cuộc.”

Cửu công chúa là con gái của vua, thân phận của cô ấy có thể áp đảo tất cả.

Nếu có kẻ dám quấy rối trong lúc cứu trợ thiên tai, cô ấy hoàn toàn có thể chém rồi mới tố cáo.

Nhưng trời sắp lạnh giá đến nơi rồi, Trần Cát lại hạ chỉ điều cô ấy đi.

“Phụ hoàng đã hạ chỉ, ta còn có thể có cách nào khác?”

Cửu công chúa nôn nóng nói: “Chẳng lẽ ta còn có thể kháng chỉ?”

“Bệ hạ cũng thật là, trong lúc này tại sao lại hạ ý chỉ như vậy?”

Khánh Mộ Lam thở dài: “Bệ hạ chẳng lẽ không biết Xuyên Thục đang chịu thiên tai?”

“Còn tại sao nữa chứ, chắc chắn lại tin vào miệng lưỡi của một số kẻ.”

Cửu công chúa bất đắc dĩ xoa thái dương.

Lần này cô ấy thật sự bị Trần Cát chọc tức.

“Tiên sinh đã đi Giang Nam, nếu muội còn hồi kinh, chỉ dựa vào ca ca của ta có thể chống đỡ được không?”

Khánh Mộ Lam lo lắng nói: “Tiên sinh nói lần này khu vực bị ảnh hưởng bởi thiên tai rất lớn.”

“Không chống được cũng phải chống.”

Cửu công chúa nói đến đây đột nhiên sửng sốt một chút: "Hâm Nghiêu, huynh cảm thấy hai chuyện này là trùng hợp sao?”

“Hai chuyện nào?” Khánh Mộ Lam nghe vậy có chút mơ hồ.

Nhưng Khánh Hâm Nghiêu đã nghe hiểu, hỏi: “Điện hạ là nói hai việc tiên sinh rời đi và thánh chỉ mà điện hạ nhận được hả?”

“Đúng vậy”, Cửu công chúa nói: “Tiên sinh vừa mới rời khỏi, thánh chỉ của phụ hoàng đã đến, nghĩ thế nào đều cảm thấy quá trùng hợp.”

Khánh Hâm Nghiêu nghe vậy sau lưng đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.

Khánh Mộ Lam cuối cùng cũng tỉnh táo: “Nếu không phải trùng hợp, vậy thì quá đáng sợ...”

Nếu có người ở sau lưng dở trò, vậy trước tiên sẽ dụ Kim Phi rời đi, sau đó điều Cửu công chúa đi, Khánh Hâm Nghiêu nhất định sẽ là người tiếp theo bị ra tay.

“Vũ Dương, huynh, hai người nghĩ cách đi!”

Khánh Mộ Lam lo lắng đến mức gần như đứng dậy.

“Nếu có người ở sau lưng dở trò, bây giờ đã có thánh chỉ, nghĩ cách gì cũng muộn rồi!”

Cửu công chúa gật đầu.

“Đúng vậy, ngoài việc kháng chỉ, điều duy nhất mà Vũ Dương có thể làm là nhanh chóng về kinh, làm rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Khánh Hâm Nghiêu nói tiếp.

Cửu công chúa nghe xong, bất lực ngồi xuống ghế.

Khánh Hâm Nghiêu nói quả thật là cách giải quyết vấn đề duy nhất.

Đã có thánh chỉ, cô ấy chỉ có thể tuân theo.

Muốn phản bác cũng phải về kinh đã mới được.

Nếu có người dở trò, đã điều cô ấy và Kim Phi đi thì Cửu công chúa tin rằng nhất định còn có thánh chỉ đang đợi Khánh Hâm Nghiêu.

Thông tin liên lạc của Đại Khang quá lạc hậu, đợi cô ấy quay về kinh làm rõ đã xảy ra chuyện gì rồi mới giải quyết, lại đưa thánh chỉ quay lại Tây Xuyên nhanh nhất cũng phải hai tháng.

Đến lúc đó không biết bao nhiêu bách tính đã bị chết cóng, chết đói.

“Thấm Nhi, ngươi đi xem sứ giả truyền chỉ đã đi đâu rồi?"

Cửu công chúa gọi Thấm Nhi vào và chỉ thị.

Thấm Nhi không cần ra ngoài xem đã đáp: “Họ đều đang đợi ở ngoài viện.”

“Ồ, xem ra ta không về không được?”

Cửu công chúa nghe vậy không khỏi bật cười.

Nhưng trên mặt cô ấy lại rất lạnh lùng.

Thái giám đã đợi ở cửa, hiển nhiên là muốn nói Cửu công chúa nhanh chóng đi theo bọn họ, người trốn không thoát.

“Hâm Nghiêu huynh, thánh chỉ đã ghi rõ ràng, sau khi nhận được thánh chỉ, ta phải lên đường ngay lập tức, sứ giả lại đang đợi ở cửa, ta không thể không quay về.”

Cửu công chúa nói: “Ta lập tức xuất phát, huynh ở bên này... huynh tùy tình huống mà hành động.”

Cô ấy vốn muốn nói Khánh Hâm Nghiêu nhất định phải chống đỡ được, nhưng nghĩ đến sẽ có khả năng sẽ có thánh chỉ thứ hai nên cô ấy lại không nói ra được.

Cô ấy không dám kháng chỉ, chẳng lẽ Khánh Hâm Nghiêu dám?

Chỉ có thể dặn dò Khánh Hâm Nghiêu tùy tình huống mà hành động.

“Ta biết phải làm gì.”

Khánh Hâm Nghiêu đứng dậy nói: “Ta biết bây giờ Vũ Dương điện hạ chắc chắn đang rất lo lắng nhưng đường núi khó đi, hiện tại lại bị tuyết dày bao phủ, điện hạ không được liều lĩnh xông lên, an toàn của bản thân là quan trọng nhất, chúng ta còn phải dựa vào điện hạ để hòa giải ở kinh thành.”

“Vũ Dương đã hiểu.”

Cửu công chúa gật đầu, quay người ra lệnh: “Thấm Nhi, chuẩn bị ngựa, lập tức xuất phát về kinh!”

“Vâng!” Thấm Nhi nhanh chóng lướt ra ngoài.

Hai thái giám canh ở cổng lớn nhìn thấy có người đi ra, cùng lúc ló đầu nhìn vào trong.

Cửu công chúa lúc này đang vô cùng lo lắng, hai tên thái dám này dường như đụng phải họng súng.

“Châu Nhi, ngươi đi điều tra xem hai người này tới Tây Xuyên khi nào, nếu không phải hôm nay vừa tới thì ta sẽ đánh gãy hai chân của bọn họ rồi ném ra đường!”
Chương 553: Rốt cuộc người đang nghĩ gì?

Thành Tây Xuyên là địa bàn nhà họ Khánh, thái giám truyền chỉ lại phô trương, đối với nhà họ Khánh mà nói, muốn điều tra bọn họ thì quá đơn giản.

Chưa tới nửa canh giờ, Châu Nhi đã tới trả lời.

“Hồi bẩm điện hạ, hai vị sứ giả đã vào thành từ cửa Bắc một canh rưỡi giờ trước rồi ạ.”

“Có đúng là mới tới không?”

Khánh Mộ Lam ngạc nhiên, rồi cau mày nói: “Thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?”

“Châu Nhi hình như vẫn chưa nói hết nhỉ?”

Cửu công chúa cười khẩy.

Quần áo trên người hai tên thái giám kia và tùy tùng đi theo chúng đều quá sạch, nhìn kiểu gì cũng không giống người vừa mới vội vã đi đường.

“Vâng ạ. Mặc dù bọn họ một canh rưỡi giờ trước mới vào thành, nhưng năm ngày trước đã đến sơn trang Lục Thủy ngoài thành rồi ạ.” Châu Nhi đáp.

Khánh Mộ Lam cười khẩy, đáp: “Bọn chúng lại còn biết tìm nơi để hưởng thụ cơ đấy.”

Sơn trang Lục Thủy là một sơn cốc bên ngoài thành Tây Xuyên, đồng thời cũng là một nơi để đốt tiền.

Đẳng cấp còn cao hơn cả lầu Hàm Hương, bởi vì sơn trang Lục Thủy chỉ tiếp đãi khách quý.

“Nếu tra ra được, vậy cứ làm theo những gì bổn cung nói!”

Vẻ mặt Cửu công chúa lạnh như băng.

Bây giờ chuyện đã rõ như ban ngày rồi.

Có kẻ đang âm thầm bày mưu tính kế họ.

Nhưng Cửu công chúa lại không biết kẻ đó là ai, mục đích thật sự của hắn là gì, nên cô ấy đang rơi vào thế bị động.

Trong lòng cô ấy cũng cảm thấy bực bội.

Hai tên thái giám kia vừa hay lại cho cô một cơ hội trút giận.

“Vâng!”

Châu Nhi vẫy tay một cái, Tần Minh ngay lập tức dẫn hộ vệ tới, đi theo Châu Nhi.

Ở một mức độ nào đó mà nói, thái giám truyền chỉ là đang truyền lại ý của Hoàng Đế.

Vậy nên dù có đi tới đâu, truyền lại những tin tốt hay xấu thì cũng không ai dám khó họ, ngược lại còn phải nhét thêm bạc cho họ.

Nhưng lần này họ đi ngàn dặm tới thành Tây Xuyên truyền chỉ cho Cửu công chúa, không những không được cho bạc thì đã đành, Cửu công chúa lại còn đóng cửa thả chó đuổi họ.

Đường đường là sứ giả, đã bao giờ bị đối xử như vậy đâu?

Vậy nên hai tên thái giám kia dứt khoát chặn cửa chính lại.

Lúc này, tên thái giám dẫn đầu vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Gã ta thấy Châu Nhi dẫn người tới thì vênh váo nói: “Thánh chỉ yêu cầu sau khi điện hạ tiếp chỉ, sẽ theo chúng ta về kinh. Công chúa điện hạ đang ở đâu?”

Thái giám thời phong kiến, kẻ nào cũng bị thiến.

“Chúng ta” là từ được sử dụng trong quân đội đời Tấn Châu, tương đối có khí thế của nam nhân.

Có lẽ để bù đắp sự thiếu sót trong tâm lý, thái giám rất thích tự xưng “Chúng ta”.

Châu Nhi lạnh nhạt liếc tên thái giám kia một cái, nhưng vẫn không trả lời gã, mà chỉ quay đầu về phía Tần Minh: “Điện hạ nói đánh gãy chân chúng rồi ném ra ngoài đường!”

“Rõ!”

Tần Minh đáp, rồi dẫn người bao vây thái giám và tùy tùng của chúng.

“Các ngươi làm trò gì vậy?”

Dù hơi hoảng hốt nhưng gã thái giám dẫn đầu kia vẫn giả vờ quát: “Chúng ta là sứ giả do bệ hạ phái tới. Các ngươi thử đụng vào chúng ta xem!”

“Thì đấy. Các ngươi là sứ giả, vậy ta sẽ cho các ngươi được chết rõ ràng!”

Châu Nhi cười nhạo, nói: “Điện hạ còn nói, thánh chỉ quan trọng như vậy, mà các ngươi ở sơn trang Lục Thủy những năm ngày mới đưa tới. Đây là đang trừng phạt các ngươi!”

Thái giám vốn đang giả vờ bình tĩnh, nhưng khi nghe nói tới sơn trang Lục Thủy thì kẻ nào cũng sợ xanh mặt lại.

Lúc trước, còn có người cố tình nhấn mạnh với chúng, rằng sơn trang Lục Thủy sẽ không bao giờ để thông tin của khách bị lộ ra, nên chúng mới dám ở lại đó.

Nhưng không ngờ được, chúng vừa mới truyền chỉ tới, cũng được nửa canh giờ, Cửu công chúa đã tra ra được.

Những kẻ khác thì chưa chắc đã dám giết sử giả, nhưng Cửu công chúa lại là con gái của hoàng đế.

Hôm nay chúng lại bị bắt vì tội cố tình trì hoãn việc truyền thánh chỉ, có đánh chết chúng, Hoàng Đế có lẽ cũng không nói gì.

“Vị tỷ tỷ này, nô tài biết lỗi rồi. Nhờ ngài đi cầu xin Điện hạ giúp nô tài với!”

Hai tên thái giám sợ tới mức dập đầu, rồi vội chạy lại nhét ngân phiếu vào tay Châu Nhi

Những tên tùy tùng đi theo cũng sợ hãi quỳ xuống.

“Hừ. Bây giờ mới nhớ ra các ngươi là nô tài à?”

Châu Nhi cười khẩy, nói: “Đội trưởng Tần, sao còn chưa ra tay?”

“Đánh cho ta!”

Tần Minh siết tay lại, một cước đá tên thái giám dẫn đầu ngã lộn nhào.

Những hộ vệ khác cũng rút con dao nhỏ đã chuẩn bị từ lâu ra.

Họ đang chuẩn bị ra tay, đột nhiên có một tiếng quát lạnh lùng vang ra từ bên trong: “Chờ đã!”

Cửu công chúa lên tiếng, Tần Minh nhanh chóng ngăn hộ vệ lại.

“Điện hạ, nô tài biết lỗi rồi. Cầu xin Điện hạ tha cho nô tài một mạng!”

Hai tên thái giám vừa lăn vừa bò về phía Cửu công chúa, nhưng bị Thấm Nhi đá một phát quay về.

“Đưa chúng vào!”

Cửu công chúa liếc thái giám một cái, rồi xoay người đi vào trong.

Châu Nhi mỗi tay một tên đưa chúng vào thư phòng.

“Bổn cung cho các ngươi cơ hội cuối, nói cho ta nghe rốt cuộc ở kinh thành đã xảy ra chuyện gì, nếu không bổn cung sẽ cho người trói các ngươi lại trong núi làm thức ăn cho sói!”

Cửu công chúa còn lạnh giọng nói tiếp: “Nếu các ngươi không tin bổn cung dám giết sử giả, vậy có thể thử một chút đấy!”

“Nô tài tin ạ. Nô tài tin người!”

Hai tên thái giám sợ tới mức liều mạng dập đầu.

“Được. Hai người các người lần lượt nói. Nếu các ngươi nói không giống nhau, bổn cung giết sẽ giết cả hai!”

“Nô tài tuyệt đối không dám nói dối!”

Hai tên đó đồng thời đưa tay ra thề.

Cửu công chúa hừ một tiếng, ý bảo Thấm Nhi dẫn mỗi người vào một phòng.

Khánh Mộ Lam vẫy tay gọi A Mai tới, rồi đi theo Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đi vào trong.

Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, lại để Thấm Nhi đưa kẻ khác vào.

Đến khi hỏi xong, vẻ mặt của Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Mộ Lam đều vô cùng khó coi.

“Điện hạ, những người này phải làm sao đây?”

Châu Nhi cẩn thận hỏi.

Hai tên thái giám vẫn đang quỳ trên tuyết ở ngoài cửa.

Cửu công chúa không trả lời, chỉ tùy tiện khoát tay một cái.

Châu Nhi hiểu ý, đi ra cửa nói: “Đội trưởng Tần, đánh gãy chân chúng rồi ném ra ngoài đường đi.”

“Điện hạ, những gì nô tài vừa nói đều là sự thật đấy ạ!”

Tên thái giám dẫn đầu cao giọng hét lên.

Nhưng ngay sau đó, gậy ngắn đập vào miệng gã một cái.

Mấy cái răng của thái giám bay thẳng ra ngoài, tiếng kêu cũng ngừng lại.

Sau đó hai chân của gã bắt đầu đau nhức

Ngực cũng bị Tần Minh đạp mấy cái.

Với lực chân của Tần Minh, cũng không biết xương sườn của thái giám còn nguyên vẹn được mấy cái.

“Kéo rồi ném đi!”

Tần Minh tìm hai hộ vệ khác kéo cánh hai cánh tay thái giám như kéo con chó đã chết, ném ra vũng nước bên đường.

Với thời tiết này, bị thương nặng như vậy, cho dù có người tới cứu ngay thì thái giám cũng khó mà sống được.

Một tên thái giám khác và tùy tùng đi theo chúng cũng bị đánh như vậy. Tất cả đều bị đánh gãy hai chân và xương sườn, ném ra ngoài đường chính.

Hai tên thái giám kia vẫn còn trông ngóng người tới cứu chúng, nhưng mãi đến khi chúng sắp chết cóng, vẫn không có người kéo chúng ra khỏi vũng nước.

Những người dân xung quanh chỉ xúm lại xem.

Sau đó, hai tên thái giám kia mới phát hiện ra.

Bọn chúng đã bị người ta lợi dụng ngay từ đầu.

Khánh Hâm Nghiêu nghe thấy tiếng rên rỉ ngày càng nhỏ lại thì cười khổ, nói: “Vũ Dương, điện hạ đánh chết sứ giả của bệ ha ngay trước mặt nhiều người như vậy, e là khi về sẽ bị đám quyền thần kia tố cáo.”

“Đó không phải là trọng điểm.” Cửu công chúa ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, nhắm mắt lại rồi nói: “Phụ hoàng, rốt cuộc người đang nghĩ gì vậy?”
Chương 554: Thánh chỉ thứ hai

Sau khi đánh chết hai tên thái giám, Cửu công chúa không lập tức xuất phát mà đợi một ngày.

Cô ấy muốn chờ xem Khánh Hâm Nghiêu có nhận được thánh chỉ hay không, nếu anh ta nhận được, cô ấy muốn biết trong thánh chỉ nói gì.

Như vậy sẽ có sự chuẩn bị

Tiếc rằng chờ một ngày vẫn chưa đợi được thánh chỉ tới.

"Vũ Dương, hiện tại Thổ Phiên vừa mới bại trận, bất cứ lúc nào cũng có thể phản công phục thù. Muội và tiên sinh đều không ở đây, Tây Xuyên còn cần ca ca của ta canh giữ, bệ hạ chưa chắc sẽ hạ chỉ với ca ca đâu."

Khánh Mộ Lam nói: “Muội hãy hồi cung đi, mau chóng quay về mới có thể sớm ngày giải quyết vấn đề.”

"Đúng đó," Khánh Hâm Nghiêu gật đầu: "Đối phương chỉ muốn nhắm vào ta. Nếu điện hạ ở đây, họ chắc chắn sẽ không dễ dàng lộ diện."

"Đúng vậy," Cửu công chúa bất lực gật đầu: "À, đã đưa tin cho tiên sinh chưa?"

"Đưa rồi. Ta đã nói cho ngài ấy biết sự tình ở đây, nhưng gần đây thời tiết quá tệ. Tiên sinh có thể nhận được tin giữa đường hay không thì phải xem ông trời rồi."

Khánh Mộ Lam bất lực nói: "Nhưng ta cũng đã gửi tin đến Giang Nam, cho dù tiên sinh nửa đường không nhận được tin thì khi đến Giang Nam ngài ấy cũng sẽ biết."

Chim bồ câu đưa tin được là nhờ vào thân hình to lớn của mình và khả năng tự xác định phương hướng cùng với bản tính quay về tổ mạnh mẽ.

Ví dụ, có một con chim bồ câu đưa thư từ nhỏ lớn lên trong tổ ở Tây Xuyên, Kim Phi mang nó theo khi rời khỏi Tây Xuyên, khi tới Giang Nam nếu có chuyện gì, thì ngài ấy có thể viết lên tờ giấy và buộc vào chân chim bồ câu, và bồ câu sẽ tự động bay từ Giang Nam về Tây Xuyên.

Nhưng Kim Phi đang trên đường đi, luôn ở trạng thái di chuyển, chỉ có thể nhờ bồ câu đưa thư về mà không thể nhận được thư từ chim bồ câu.

Nên Khánh Mộ Lam chỉ có thể nhờ bồ câu đưa thư đến thương hội Kim Xuyên nơi Kim Phi đi qua.

Khi Kim Phi đi qua những nơi này, y sẽ nhận được tin.

Nhưng gần đây thời tiết quá tệ, bồ câu đưa thư có thể đến nơi đúng hẹn hay không thì Khánh Mộ Lam cũng không biết.

“Đưa tin đi là được, còn nhận được hay không thì xem ý trời thôi.”

Cửu công chúa nói: “Thật ra đây là việc của chúng ta, tiên sinh chỉ tới giúp đỡ, chúng ta không thể mọi chuyện cũng trông cậy vào ngài ấy.”

Nghe Cửu công chúa nói như vậy, Khánh Mộ Lam đột nhiên ngây người.

Đúng vậy, không biết từ khi nào, cô ấy đã quen với việc mọi chuyện đều dựa vào Kim Phi.

Trong lòng cô ấy, chỉ cần Kim Phi ở đây, cho dù gặp phải vấn đề lớn đến đâu cũng không thành vấn đề.

Sau khi dùng bữa trưa xong, Cửu công chúa bảo Thấm Nhi chuẩn bị đội ngựa rời khỏi thành Tây Xuyên.

Để nhanh chóng lên đường, cô ấy không chuẩn bị xe ngựa thoải mái mà chọn cưỡi ngựa.

Vẫn là tốc độ cưỡi ngựa nhanh nhất.

“Hy vọng Bệ hạ sẽ không hạ thánh chỉ nữa.”

Khánh Hâm Nghiêu nhìn đoàn người Cửu công chúa chống chọi với cơn gió rét lạnh rời khỏi, thầm cầu nguyện.

Đáng tiếc ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của anh ta, sáng ngày thứ hai sau khi Cửu công chúa rời khỏi, lại có hai thái giám mang theo thánh chỉ tiến vào thành Tây Xuyên.

Có lẽ có vết xe đỗ từ trước, lần này khắp người thái giám và tuỳ tùng đều lấm lem bùn đất, mặt bị lạnh như băng.

Nhất thời, Khánh Hâm Nghiêu không nhận ra, họ thực sự vội vã đến đây hay đang chơi trò khổ nhục kế.

Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Khánh Hâm Nghiêu.

So với trạng thái của thái giám, Khánh Hâm Nghiêu càng quan tâm tới nội dung của thánh chỉ.

Khánh Hâm Nghiêu sớm biết chắc chắn không phải tin tốt gì, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này.

Mặc dù không bị trực tiếp cách chức và giáng xuống thành dân thường, nhưng mọi quyền lợi của Châu Mục bị tước bỏ còn bị hạn chế không được rời khỏi phủ, chờ triều đình xử lý.

Chức vụ Châu Mục tạm thời bị bỏ trống, sau đó triều đình đã cử người đến thay thế.

Trước khi có người đến nhậm chức, sẽ do thái giám tạm thời đảm nhận chức vụ Châu Mục.

Khánh Hâm Nghiêu nghe thánh chỉ xong, anh ta cũng không dám tin điều này

Anh ta không ngờ, hoàng đế lại có thể đưa ra thánh chỉ hoang đường như vậy.

Theo như thánh chỉ, anh ta đã bị cách chức!

Cái gọi là cách chức đề cập đến những quy định kép của quan chức cấp cao trong thời kỳ phong kiến.

Mà người tạm thời thế chỗ hoá ra lại là một thái giám!

Có ba lý do để bị cách chức.

Đầu tiên là việc Cửu công chúa bị thuỷ tặc tấn công trên sông Gia Lăng, anh ta cũng phải chịu trách nhiệm.

Thứ hai là không giúp Cửu công chúa hoàn thành việc hòa thân.

Thứ ba là tự ý phát động chiến tranh, phá huỷ mối quan hệ hữu nghị với Thổ Phiên.

Lý do thứ nhất miễn cưỡng cho qua được, dù sao sông Gia Lăng cũng nằm trong phạm vi quản lý của anh ta.

Tuy rằng không có nhiều quan hệ với Khánh Hâm Nghiêu, nhưng quận trưởng Quảng Nguyên và huyện lệnh Kim Xuyên không phải cũng bị liên luỵ hay sao?

Nhưng hai điều cuối cùng thật là vô lý.

Đặc biệt là điều thứ ba.

Thổ Phiên và Đại Khang mấy chục năm nay đã có xích mích, người mù cũng thấy được hai bên sẽ xảy ra chiến tranh.

Quan hệ hữu nghị là như thế nào?

Nhưng ở thời phong kiến, quyền lực hoàng đế là lớn nhất.

Hoàng đế nói gì là cái đó, dù Khánh Hâm Nghiêu phục hay không, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp chỉ, giao ra ấn tín Châu Mục.

Sau khi thái giám lấy đi ấn tín, mệnh lệnh đầu tiên là phong toả Khánh phủ.

Khánh Hâm Nghiêu không thể chấp nhận kết quả này, anh ta cầm theo thánh chỉ ngây người quay về nội viện, gặp Khánh Mộ Lam.

"Ca ca, thánh chỉ nói thế nào?"

Khánh Mộ Lam thấy ta sắc mặt Khánh Hâm Nghiêu không đúng, lo lắng hỏi.

Khánh Hâm Nghiêu không trả lời, đưa thánh chỉ ra.

Khánh Mộ Lam di chuyển khó khăn, A Mai tiến lên hai bước, cầm lấy thánh chỉ, mở ra trước mặt Khánh Mộ Lam.

"Cái này... cái này không phải quá hoang đường sao? Lại để một thái giám tạm thời đảm nhiệm chức vụ Châu Mục ở Tây Xuyên hả?"

Khánh Mộ Lam còn kinh ngạc hơn Khánh Hâm Nghiêu: "Bệ hạ điên rồi..."

“Cẩn thận lời nói!” Khánh Hâm Nghiêu nói nhỏ: “Hiện tại Khánh phủ đã bị thái giám phong toả, sau này ăn nói cẩn thận!”

"A Mai, lập tức gửi tin cho Vũ Dương và tiên sinh!"

Khánh Mộ Lam đành phải nói nhỏ, bảo A Mai đi đưa tin.

"Vâng!" A Mai quay người rời đi.

Chẳng bao lâu sau, vài con chim bồ câu đưa thư đã bay ra khỏi phủ họ Khánh.

Nhưng ai biết rằng, vừa mới bay tới mép sân thì đã bị mũi tên bắn hạ.

"Thái giám quá ức hiếp người!"

Khánh Mộ Lam biết tin, cô ấy tức đến nỗi suýt nữa nhảy ra khỏi ghế.

Đối phương không cho Khánh phủ bất kỳ cơ hội truyền tin nào.

"Bây giờ ta chỉ có thể hy vọng rằng Vũ Dương nhanh chóng hồi kinh."

Khánh Hâm Nghiêu trở về nơi ở của mình trong tâm trạng suy sụp tinh thần.

Nhưng gần đây anh ta thật sự xui xẻo, ngày hôm qua anh ta cầu nguyện hoàng đế đừng mang thánh chỉ tới, nhưng hôm nay thánh chỉ đã đến.

Lúc nãy vừa mới cầu nguyện Cửu công chúa sẽ hồi kinh sớm, kết quả trời lại bắt đầu rơi tuyết.

Cách đó mấy chục dặm, Cửu công chúa cau mày, ghìm ngựa lại.

Đường núi vốn đã chật hẹp, bây giờ lại bị tuyết bao phủ, không thể nhìn rõ đâu là đường, đâu là hố.

Cho dù Cửu công chúa có ba con ngựa để cưỡi, trong một ngày cũng chỉ đi được mấy chục dặm mà thôi.

"Điện hạ, tuyết rơi dày đặc, chúng ta nhìn không rõ đường, phải tìm một chỗ dừng chân, đợi tuyết tạnh rồi mới đi tiếp?"

Thấm Nhi thúc ngựa về phía trước và hét lớn.

Không có cách nào khác, gió quá mạnh, Cửu công chúa lại đội một chiếc mũ dày, âm thanh quá nhỏ khiến Cửu công chúa không thể nghe thấy.

Cửu công chúa lắc đầu, kiên quyết nói: "Chúng ta không có thời gian dừng chân, phải tiếp tục lên đường!"

Thấy Cửu công chúa thái độ kiên quyết, Thấm Nhi đành phải bảo Tần Minh phái thêm một người đi thăm dò đường phía trước.

Đội kỵ mã của Cửu công chúa bất chấp gió tuyết vẫn nỗ lực tiến về phía trước, trong khi đội thuyền của Kim Phi thuận theo dòng với tốc độ cực nhanh.

Vì thuyền hàng khá lớn và do ảnh hưởng của tuyết dày đặc, không thể đi vạn dặm trong một ngày, nhưng có thể cố gắng một ngày đi trăm dặm.

Tuy nhiên, vì vậy y bỏ lỡ mất bồ câu đưa thư của Khánh Mộ Lam và đi thẳng đến Giang Nam.

"Tiên sinh, phía trước chính là nơi Tiểu Bắc phu nhân đã bị mai phục!"

Nguyên Thái Vi chỉ về phía trước và nói.
Chương 555: Tin tốt

Kim Phi nhìn dòng sông trước mắt, gương mặt không rõ là vui hay buồn.

Sau vài ngày đi đường, y đã hoàn toàn bình tĩnh.

Hai bên bờ sông đều là vách đá, dễ dàng tấn công từ phía trên, chỉ cần ném đá xuống là được.

Tuy nhiên, nếu tấn công từ dưới lên trên, dù là cung nỏ hạng nặng hay xe bắn đá cũng đều rất khó khăn.

“Nơi này rất thích hợp để mai phục, tại sao trước khi đi qua đây không phái người đi dò thám?”

Kim Phi quay đầu hỏi.

“Xin thứ lỗi tiên sinh, do ta tình báo chưa đến nơi đến chốn.”

Nguyên Thái Vi cúi đầu trả lời.

Cô ta là chưởng quầy Giang Nam của thương hội Kim Xuyên. Sau khi đến Giang Nam, Đường Tiểu Bắc nhận thấy năng lực của Lão Thái - người quản lí đội Chung Minh không đủ nên đã giao lại vị trí ấy cho Nguyên Thái Vi.

Nguyên Thái Vi thực sự rất có năng lực. Sau khi tiếp quản đội Chung Minh, cô ta và Đường Tiểu Bắc hợp tác vô cùng ăn ý.

Đường Tiểu Bắc thậm chí đã nghĩ đến việc đề nghị Kim Phi cho cô ta tiếp quản cả đội Chung Minh Giang Nam.

Ai ngờ Đường Tiểu Bắc còn chưa về làng Tây Hà gặp Kim Phi đã xảy ra sự cố nghiêm trọng như vậy.

Ngay sau khi biết tin, Nguyên Thái Vi vội vã từ nơi khác đến, vừa phái người cứu Đường Tiểu Bắc, vừa điều tra thân phận kẻ mai phục.

Hôm nay khi biết Kim Phi đích thân tới, cô ta vội vã dẫn người lên thuyền.

Nguyên Thái Vi là nữ chưởng quầy đầu tiên được Đường Tiểu Bắc chiêu mộ. Sau khi được Kim Phi huấn luyện, cũng có thể coi là khá thân thuộc, cô ta biết rõ Kim Phi ghét kẻ già mồm.

Nếu làm sai chủ động nhận lỗi, Kim Phi có lẽ sẽ cho ngươi cơ hội sửa sai. Nhưng nếu già mồm cãi cố thì chẳng còn cơ hội nào nữa.

Vậy nên dù khi Đường Tiểu Bắc bị tập kích, Nguyên Thái Vi ở thành trì cách xa hàng trăm dặm vẫn không thoái thác trách nhiệm, chủ động nhận lỗi.

Kì thực, tiêu cục Trấn Viễn đã có tiếng tăm ở Giang Nam, lũ thủy tặc, thổ phỉ không dám chặn thuyền và xe của thương hội Kim Xuyên.

Chưa kể là đội thuyền hùng hậu với mười mấy con thuyền lớn nhỏ do Đường Tiểu Bắc đích thân dẫn đầu.

Đây rõ ràng là trận mai phục có mục đích, có kế hoạch nhắm tới Đường Tiểu Bắc.

Hơn nữa kẻ địch còn không phải thổ phỉ thủy tặc thông thường mà là hơn nghìn tên thổ phỉ.

Hành động lớn như vậy chắc chắn không thể không gây ra động tĩnh gì.

Là người tiếp quản đội Chung Minh, Nguyên Thái Vi lại không thám thính ra bất kì tin tức gì, quả thực là không thể đùn đẩy trách nhiệm cho ai khác.

“Bây giờ quan trọng nhất là tìm được Tiểu Bắc, còn chuyện trách nhiệm thì nói sau!”

Kim Phi nói: “Bây giờ ta không muốn nói chuyện trách nhiệm với cô, điều ta muốn biết là lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Vâng.”

Nguyên Thái Vi vội nói: “Khi ấy thuyền phía trước đâm vào vách đá, hàng hóa trôi khắp mặt sông, mặt sông bị kẹt cứng, đội thuyền phía sau phái người thúc giục, anh em phụ trách áp tải chỉ muốn nhanh chóng đi qua, nên... nên không thăm dò.”

“Sau đó khi đội thuyền của ta đi qua thì bị mai phục, đúng không?” Kim Phi hỏi.

“Vâng.” Nguyên Thái Vi gật đầu.

“Ta hiểu rồi.” Kim Phi gật đầu nhẹ.

Muốn phái người lên núi dò thám, đội thuyền nhất định phải thả neo để dừng lại.

Hai bên vách núi cao mà dốc, leo lên rất mất thời gian.

Lúc ấy mặt sông đã kín, đội thuyền Đường Tiểu Bắc dẫn đầu lại dừng lại, đồng nghĩa với việc phong tỏa mặt sông

Thuyền phía sau chỉ thúc giục cũng rất bình thường.

Nhân viên hộ tống trông chờ vào may mắn, thì rất có khả năng sẽ lựa chọn mau chóng đi qua.

Sau đó sẽ mắc vào cái bẫy mà quân địch đã dày công sắp xếp.

“Tiên sinh, nhân viên hộ tống may mắn sống sót nhìn thấy Tiểu Bắc phu nhân trước khi rơi xuống nước đã lấy được... túi cứu hộ trên thuyền, A Lan cũng ở cùng cô ấy, Tiểu Bắc phu nhân chắc chắn sẽ không sao đâu.”

Nguyên Thái Vi chột dạ an ủi.

Cái gọi là túi cứu hộ đó chính là bong bóng heo chứa đầy khí.

Kim Phi nghe thấy Nguyên Thái Vi nói vậy, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Y biết Đường Tiểu Bắc không biết bơi, lấy được bong bóng heo thì tỷ lệ sống sót sẽ tăng lên nhiều.

“Anh em gặp nạn ở tiêu cục và thương hội nhiều không?” Kim Phi hỏi.

“Không ít,” giọng điệu của Nguyên Thái Vi trở nên nặng nề: “Anh em ở tiêu cục có 20% gặp nạn, ở thương hội hơn một nửa, mười mấy thuyền lương thực cũng chìm xuống đáy sông rồi.”

Kim Phi nghe vậy, mắt hơi nheo lại: “Tra ra là ai làm chưa?”

“Tra ra rồi, cầm đầu là một bọn thủy tặc hoạt động ở gần sông Mang Đãng, còn lôi kéo thêm ba nhóm thủy tặc nhỏ khác, tổng cộng có khoảng hai nghìn người.”

“Thủy tặc sông Mang Đãng?” Kim Phi nhíu mày hỏi: “Có lai lịch thế nào? Sau lưng là ai?”

Thủy tặc ở Giang Nam giống như thổ phỉ ở Xuyên Thục, hầu như sau lưng mỗi băng thủy tặc quy mô lớn đều có sự hỗ trợ của thân hào địa phương, nếu không rất nhanh sẽ bị phủ binh vây quét.

“Sau lưng thủy tặc sông Mang Đãng là một nhà giàu họ Lưu ở địa phương,” Nguyên Thái Vi nói: “Nhưng ta cho rằng chuyện này có lẽ không liên quan gì đến nhà họ Lưu.”

“Tại sao?” Kim Phi hỏi ngược lại.

“Sau khi thủy tặc sông Mang Đãng làm xong chuyện này, việc đầu tiên chúng làm là diệt sạch nhà họ Lưu, sau đó lên thuyền chạy thoát, ngay cả hang ổ cũng không cần nữa.”

Nguyên Thái Vi giải thích: “Có lẽ đằng sau chuyện này còn có một âm mưu lớn hơn, nhưng cụ thể là ai giật dây bọn thủy tặc, tạm thời ta vẫn chưa điều tra ra.”

“Chạy rồi hả?” Kim Phi hỏi: “Chạy đi đâu rồi?”

“Sau khi xảy ra chuyện, ta có phái người đuổi theo nhưng đến cửa biển vẫn không đuổi kịp chúng.”

Nguyên Thái Vi nói: “Xem ra là chạy ra biển làm hải tặc rồi.”

“Tiếp tục điều tra, cho dù là đuổi đến tận chân trời góc biển, ta cũng phải bắt được bọn chúng.”

Kim Phi nheo mắt nói.

Đối đầu trực diện, Kim Phi – người đã thành lập quân Trấn Viễn không sợ bất kỳ ai.

Kẻ địch nấp trong bóng tối mới là đáng ghét nhất.

Chẳng ai biết lúc nào hắn sẽ chạy đến cho ngươi một cú.

Lần này nhắm vào Đường Tiểu Bắc, lần tới có khả năng là Quan Hạ Nhi, cũng có thể là Đường Đông Đông.

Chỉ có thể lo địch chứ không thể phòng địch.

Vậy nên cho dù là đến chân trời góc biển, Kim Phi cũng phải tìm được thủy tặc sông Mang Đãng, hỏi rõ kẻ giật dây phía sau là ai.

“Dạ!” Nguyên Thái Vi gật đầu.

“Ngoài ra cũng phải tranh thủ tìm kiếm tung tích của Tiểu Bắc.”

“Ta đã triệu tập cao thủ từ các nơi, bây giờ thuận theo bờ sông tìm một lượt.”

Nguyên Thái Vi nói: “Tiểu Bắc phu nhân cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lời vừa dứt đã nghe thấy tiếng hô vang lên từ bên bờ sông.

Kim Phi nghiêng đầu nhìn, thấy một nhân viên hộ tống đang điên cuồng vẫy tay.

Không cần Kim Phi hạ lệnh, Đại Lưu nhanh chóng phái một chiếc thuyền nhỏ đón người lên.

“Tiên sinh, có tin tốt!”

Nhân viên hộ tống vừa lên đã hô: “Có tin của Tiểu Bắc phu nhân rồi.”

Tuy vẻ mặt Kim Phi bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng cho Đường Tiểu Bắc.

Y kéo cánh tay nhân viên hộ tống, vội vàng hỏi: “Tiểu Bắc có sao không?”

“Tiểu Bắc phu nhân và A Lan cô nương đều không sao, được người ta cứu rồi, bây giờ đang về phía bên này, một giờ nữa là tới.”

Nhân viên hộ tống kích động nói: “Ta nhận được tin thì đi báo tin ngay.”

“Tốt quá rồi!”

Kim Phi vô thức siết chặt nắm đấm.

Quả thực đây là tin tốt nhất trong mấy ngày nay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom