-
Chương 561-565
Chương 561: Tên hoàng đế chó chết
“Vâng!”
Người đàn ông đứng dậy, nhanh chóng nói ra mấy ngày qua mình gặp phải những gì.
Quá trình không khác lắm so với bồ câu đưa thư.
Sau khi bọn họ chạy tới biển, vẫn luôn kiếm tung tích của thủy tặc, nhưng gần đây quá lạnh, ngư dân ra biển không nhiều lắm, căn bản không tìm hiểu được.
Biển rộng quá lớn, nếu không có tình báo mà điều khiển thuyền buôn ra biển tìm kiếm, thì đó thật sự biến thành mò kim đáy biển.
Vì thế đội trưởng dẫn đầu cho cả đội đóng quân ở một vùng biển, chuẩn bị tìm kiếm thủy tặc cho kĩ.
Sau đó vào rạng sáng ngày thứ ba, bọn họ gặp phải thủy tặc đánh lén.
“Từ nơi này về hướng đông hơn một trăm dặm, có một nơi tên là đảo Giải Kiềm, ta đã tìm người hỏi thăm, nơi đó giống như càng của con cua, ba mặt là núi, chỉ có một cửa ra vào.”
Người đàn ông nói tiếp: “Nghe nói trước kia nơi đó thuộc về một nhóm thủy tặc, nhưng mấy tháng trước băng cướp biển đó đi ra ngoài biển cướp bóc, gặp bão táp, gần như chết hết trong biển, nên đảo Giải Kiềm mới rơi vào tay bọn thổ phỉ sông Mang Đãng.”
“Gặp bão táp…”
Kim Phi khẽ gật đầu.
Năm nay là năm La Nina, mùa hạ xảy ra nhiều cơn bão có gió to, thủy tặc gặp phải một lần cũng không có gì lạ.
“Đám người đội trưởng bị nhốt ở đảo Giải Kiềm, thủy tặc nói mỗi ngày sẽ treo bọn họ ở ngoài cho gió thổi mấy canh giờ… Tiên sinh, đây là đang sỉ nhục đội trưởng, sỉ nhục tiêu cục Trấn Viễn chúng ta…”
Nói tới đây, người đàn ông không thốt ra được nữa.
Mỗi ngày chúng lôi nhân viên hộ tống tù binh ra cho gió thổi mấy canh giờ, còn tệ hơn là bị giết chết.
Thật sự đang khiêu khích tiêu cục Trấn Viễn.
“Ta sẽ mau chóng đi cứu người.”
Kim Phi vỗ vai người đàn ông: “Lão Hàn, đưa huynh đệ đi nghỉ ngơi cho tốt, sau đó tìm mấy ngư dân quen với khu vực biển xung quanh tới đây.”
“Vâng!”
Hàn Phong đưa người đàn ông ra ngoài.
Kim Phi lại lấy bản đồ hàng hải ra, dựa theo vị trí như lời người đàn ông nói, đánh dấu vị trí đảo Giải Kiềm.
“Bọn thủy tặc này biết tìm chỗ thật.”
Ba mặt có núi bao vây, một mặt có cửa ra, xem như một cái cảng tránh gió thiên nhiên.
Sau đó, Kim Phi lại dò hỏi ngư dân do Hàn Phong tìm tới, cũng chứng minh được điểm này.
Đảo Giải Kiềm thật sự là một cái cảng tránh gió, trước kia khi các ngư dân gặp sóng gió, đều vào đó tránh né.
Nhưng mấy chục năm trước từ sau khi bị thủy tặc chiếm cứ, nơi đó đã thành ổ thổ phỉ rồi.
“Nơi này hơi phiền toái.”
Theo lời ngư dân, ba mặt vách núi ngoài đảo Giải Kiềm đều cực kì dốc đứng, khó leo lên được.
Muốn đi vào, chỉ một mặt trống kia mới được.
Chắc chắn thủy tặc sẽ lái thuyền hàng đã đoạt được của nhân viên hộ tống vào đảo Giải Kiềm, trên những thuyền hàng đó có trang bị xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng.
Nói cách khác, bên ta đã mất ưu thế tấn công từ xa.
“Chúng ta không quen với khu vực nước xung quanh như thủy tặc, không biết bơi giỏi như bọn chúng, lại không có ưu thế của cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, đúng là khá phiền toái.”
Đại Tráng đứng một bên gãi đầu: “Nếu ở trong núi, ông đã sớm chặt đầu thủ lĩnh của bọn chúng xuống rồi!”
“Nếu ở trong núi, còn cần tiên sinh tự mình đi một chuyến à?”
Hàn Phong liếc mắt nhìn Đại Tráng một cái: “Tiên sinh, hay là ta đi tìm một con tàu cao tốc ở đây trước, sau đó tìm thêm mấy ngư dân, qua tìm hiểu một chút?”
“Tai nghe là giả mắt thấy là thật, tự mình đi tìm hiểu một chút cũng đúng.”
Kim Phi nói: “Đừng sợ tiêu tiền, nhưng nhất định phải tìm kẻ đáng tin, đừng để cuối cùng tiêu tiền rồi, lại tìm phải người thủy tặc thả ra, thêm mình vào đó.”
“Ta hiểu.”
Hàn phong gật đầu, chạy ra tìm người.
Năm nay bão táp gió lớn không ngừng, cuộc sống của ngư dân cũng không quá tốt, nhiều người bận rộn cả năm, mà tiền kiếm được còn không đủ đóng thuế.
Dù biết tới gần đảo Giải Kiềm có khả năng bỏ mạng, nhưng khi biết Hàn Phong bằng lòng cho mỗi người ba lượng bạc, ngư dân hưởng ứng lệnh triệu tập vẫn tiến đến nối liền không dứt.
Hàn Phong chọn năm người chèo thuyền nhanh nhất trong đó, mua thêm một con thuyền cao tốc, nửa đêm hôm sau lặng lẽ ra biển.
Vốn tưởng lần này ra ngoài sẽ không tránh được cảnh truy đuổi cùng thủy tặc trên biển, kết quả khiến Hàn Phong bất ngờ là, tính cảnh giác của nhóm thủy tặc cực kì kém.
Bọn họ cứ chạy thẳng tới gần đảo Giải Kiềm, nhưng không gặp bất kì ngăn trở gì.
Tới nơi, sắc trời đã sáng, nhưng thủy tặc canh gác thấy bọn họ chỉ điều khiển thuyền nhỏ của ngư dân, nên hoàn toàn không để ý tới, mặc cho đám người Hàn Phong chuyển động xung quanh đó.
Cả thuyền người cứ nghênh ngang dạo qua đảo Giải Kiềm một vòng, sau đó lại nghênh ngang rời đi.
“Họ sẽ không giở trò chứ?”
Kim Phong nghe Hàn Phong báo cáo, ý nghĩ đầu tiên là có dối lừa.
“Không loại trừ khả năng này.” Hàn Phong gật đầu.
“Tiên sinh, Lão Hàn, ta thấy các người nghĩ nhiều rồi, một đám thủy tặc thôi, có thể lừa gạt gì chứ?”
Đại Tráng nói: “Thật ra thủy tặc cũng như thổ phỉ, ta quá hiểu bọn chúng, đều là một đám lười, ăn no không muốn động đậy, ở đâu ra lắm mưu kế như vậy?”
“Đại Tráng, ngươi phải nhớ kĩ, sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết lực, ở trên chiến trường thì vĩnh viễn không thể coi thường bất kì đối thủ nào.”
Kim Phi nói: “Ví như lần này, có lẽ ngươi nói đúng, có thể là ta và Lão Hàn nghĩ nhiều, cũng có khả năng chúng ta đã bận rộn vô ích một phen.
Nhưng nhỡ chúng ta đoán đúng thì sao? Chúng ta lái thuyền chạy đến đảo Giải Kiềm, lại trúng mai phục của địch, đến lúc đó muốn hối hận cũng không có cơ hội!”
“Ta hiểu rồi!” Đại Tráng mang vẻ suy tư, khẽ gật đầu.
Kim Phi đang chuẩn bị nói tiếp, Đại Lưu đã vén rèm đi vào.
“Tiên sinh, Thái Vi cô nương phái người tới, nói bên Tây Xuyên có tình huống khẩn cấp.”
“Tình huống khẩn cấp?” Kim Phi nhíu mày: “Đưa người vào đi!”
Nhân viên hộ tống truyền tin chờ sẵn ở cửa, được Đại Lưu cho phép, lập tức vào lều trại.
Cả người có vẻ vô cùng chật vật.
Bọn họ chỉ đi sau Kim Phi ba ngày, còn lái thuyền cao tốc, vốn tưởng sẽ nhanh chóng đuổi theo Kim Phi được, kết quả trên đường lại gặp thủy tặc rất nhiều lần.
Đường Tiểu Bắc ở Giang Nam thu mua lương thực, chủ yếu là vùng đồng bằng, không đi quá xa hạ du Trường Giang.
Bởi vì nếu đi quá xa, chi phí khi vận chuyển lương về sẽ tăng lên rất nhiều.
Cho nên dù tiêu cục Trấn Viễn đã nổi tiếng ở trung du và thượng du Trường Giang, nhưng sức uy hiếp ở hạ du thì không đủ lắm.
Thủy tặc không dám động vào đội tàu của Kim Phi, nhưng dám đánh cướp thuyền cao tốc của đám nhân viên hộ tống truyền tin.
Cứ như vậy, tốc độ của nhóm nhân viên hộ tống truyền tin giảm mạnh, mãi tới hôm nay mới đưa tin đến.
“Tây Xuyên làm sao?” Kim Phi hỏi.
“Thái Vi cô nương chỉ nói Tây Xuyên có tình huống khẩn cấp, để ta dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo tiên sinh, nhưng cụ thể là chuyện gì, ta cũng không biết.”
Nhân viên hộ tống móc một phong thư trong lồng ngực ra, hai tay nâng lên trước mặt Kim Phi: “Tiên sinh, đây là thư Thái Vi cô nương gửi cho ngài.”
Kim Phi nhận thư, kiểm tra xi ở miệng bì thư một lần, xác nhận không có vấn đề, bấy giờ mới mở ra.
Trong thư, Nguyên Thái Vi nói lại chuyện xảy ra bên Tây Xuyên một lượt, rồi cất cả thư do bồ câu mang theo vào phong thư.
“Mẹ kiếp, muốn người ta đói chết mà, tên hoàng đế chó chết kia còn gây ra chuyện xấu gì nữa chứ?”
Kim Phi đập phong thư xuống bàn, tức tới mức ngực phập phồng kịch liệt.
Sỉ nhục hoàng đế trước mặt mọi người là tội chết.
Hàn Phong đưa mắt ra hiệu cho Đại Lưu, Đại Lưu nhanh chóng dẫn thân vệ bao quanh lều trại kín mít.
Những người khác trong lều trại cũng vội vàng cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy Kim Phi chửi mẹ nó.
Kim Phi ý thức được mình lỡ lời, hít sâu mấy cái, ép mình bình tĩnh lại.
Đầu óc cũng nhanh chóng xoay chuyển, sắp xếp toàn bộ những chuyện đã qua.
Một lát sau, Kim Phi đấm một phát xuống bàn, tự lẩm bẩm:
“Ta sai rồi, từ đầu tới cuối đều sai rồi!”
Chương 562: Phải đánh
Khi nghe tin Đường Tiểu Bắc bị tấn công, phản ứng đầu tiên của Kim Phi là biết có người chống đối thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn.
Còn nguyên nhân gì, y cũng đoán được.
Dù sao thì thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn phát triển quá nhanh trong nửa năm nay nên đắc tội không ít người.
Sau này biết được nhân viên hộ tống bị bắt ở biển, Kim Phi cho rằng mục tiêu của đối phương là giết chết y.
Cho nên, trên đường đi, tuy Kim Phi vội vã nhưng lúc nào cũng phái người đi trước dò đường, sợ giẫm phải vết xe đỗ như Đường Tiểu Bắc.
Kết quả suốt đoạn đường đều bình an, ngay cả thủy tặc thấy đội thuyền hộ tống vũ trang cũng tránh ra xa.
Đến bờ biển, Kim Phi lo lắng bọn thủy tặc tấn công trên biển, bất lợi với mình, bước đầu tiên khi lên đất liền là đóng trại và đưa thuyền lớn tới bến sông của quan để tránh nguy hiểm.
Phát hiện thủy tặc phòng bị lỏng lẻo, Kim Phi tưởng rằng có bẫy.
Bây giờ y hiểu ra, từ đầu đến cuối, mục tiêu của đối phương không phải Đường Tiểu Bắc cũng không phải muốn dồn y vào chỗ chết.
Mà là muốn dụ y đi thật xa, càng xa càng tốt.
Từ biển đến Thục Xuyên là mấy ngàn dặm. Bây giờ là mùa đông, cả ngày đều là gió mùa tây bắc, dọc theo dòng chảy rất là nhanh, nếu muốn quay về thì khó.
Gió thổi ngược lại ngược dòng chảy, chỉ có thể dựa vào người kéo thuyền.
Dù Kim Phi có ba người kéo thuyền kết hợp với sức quay bánh xe của thuyền, thì cũng chưa chắc về được trong vòng hai ba tháng.
"Tướng công, ta nghe nói Thái Vi phái người đưa tin gấp tới, có phải Giang Nam lại xảy ra chuyện không?"
Đường Tiểu Bắc vén rèm lên, vội hỏi.
Kim Phi để cô ấy đi Giang Nam chủ trì đại cục, kết quả cô ấy lén giao việc cho Nguyên Thái Vi xử lý, bản thân thì đi tới biển.
Dù nói thế nào, làm như vậy hơi ương bướng, nếu Giang Nam xảy ra chuyện, cô ấy cũng có trách nhiệm.
"Không phải Giang Nam là Tây Xuyên".
Kim Phi đưa thư cho Đường Tiểu Bắc.
Đường Tiểu Bắc nhanh chóng xem một lần, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy hơi nghi ngờ.
Yên tâm là chuyện ở Giang Nam đều tốt, nghi ngờ là nội dung trong thư, cô ấy nghĩ mãi mà không hiểu.
"Luồng không khí lạnh của Tây Xuyên đã tới, cần Cửu công chúa chủ trì đại cục, tại sao bệ hạ lại hạ chỉ truyền cô ấy hồi cung?"
Đường Tiểu Bắc hiếu kỳ hỏi.
"Còn vì cái gì nữa? Không phải đã nghe lời gièm pha ư?"
Kim Phi tức giận nói: "Luồng khí lạnh thổi tới, chính là lúc những lão gia quyền quý kia bán lương thực với giá cao, nếu Cửu công chúa ở Tây Xuyên giúp cứu nạn thiên tai, bọn họ làm sao có thể tham ô lương thực cứu trợ thiên tai? Làm sao có thể ăn trên xương máu người khác? Làm sao có thể lấy việc cứu trợ mà làm lợi bản thân?"
"Cái này ... Cái này... Thật là vô lý?"
Đường Tiểu Bắc kinh hãi nói lắp: "Làm như vậy, không biết có bao nhiêu người đói chết, lạnh chết, sao bọn họ có thể làm như vậy?"
"Bọn chúng có khi nào lo cho sự sống còn của bá tánh đâu, dù gì chết đói, chết lạnh cũng không phải bọn chúng, chúng chỉ lo bản thân kiếm tiền là được".
Kim Phi cười nhạt, thê lương nói: "Cũng thật là làm khó bọn chúng, còn hao tổn tâm sức đưa ta đến biển này."
"Tướng công, Khánh đại nhân vẫn còn ở Tây Xuyên, nói không chừng sự việc không tệ như huynh nghĩ." Đường Tiểu Bắc an ủi.
"Bọn cẩu quan này ngay cả công chúa cũng bị đưa đi, chúng sẽ bỏ qua cho Khánh Hâm Nghiêu ư?"
Kim Phi cười nhạo nói: "Nếu ta đoán không sai, bây giờ châu mục của Tây Xuyên, sợ rằng đã không phải là Khánh Hâm Nghiêu rồi."
"Vậy tướng công định làm thế nào?" Đường Tiểu Bắc hỏi: "Có cần về Tây Xuyên không?"
"Đến cũng đến rồi, dù sao đi nữa cũng phải cứu người đã!"
Kim Phi lắc đầu khổ sở nói: "Lão Hàn, báo người chuẩn bị bồ câu đưa thư, ta phải viết thư cho Nguyên Thái Vi và làng Tây Hà, dốc Đại Mãng."
Hàn Phong hỏi:"có cần chuẩn bị bồ câu đưa thư cho Khánh phủ không?"
"Khánh Hâm Nghiêu nếu như bị cách chức, sợ rằng sẽ bị giam lỏng, gửi bồ câu đưa thư cũng chưa chắc nhận được, ngược lại sẽ để cho kẻ địch biết kế hoạch của chúng ta, gửi thư đến dốc Đại Mãng là được."
Kim Phi nói: "Nếu như Khánh Hâm Nghiêu không sao, Lương ca sẽ truyền tin cho huynh ấy."
Hàn Phong gật đầu nói: "Vẫn là tiên sinh nghĩ chu đáo".
"Đúng rồi, bây giờ chúng ta chỉ có thể nhận thư chứ không gửi thư được, rất là bất tiện, phái người đi hỏi thăm mấy đại gia tộc gần đây, nhà ai ở Xuyên Thục và kinh thành có bồ câu đưa thư, giá cao mua lại."
Kim Phi nói:"Ta phải nhanh chóng nhận được tin tức ở Xuyên Thục và kinh thành."
Trước mắt Xuyên Thục và kinh thành muốn liên lạc với Kim Phi, phải thông qua Giang Nam trung chuyển, như vậy quá mất thời gian.
Cách duy nhất là mua lại bồ câu đưa thư của người khác đã từng đến kinh thành và Xuyên Thục, sau đó đưa tin cho Cửu công chúa ở kinh thành và Xuyên Thục.
Như vậy mới có thể nhận được thông tin mới nhất.
"Dạ!" Hàn Phong lập tức đi sắp xếp.
Kim Phi bắt mình tỉnh táo lại, bắt đầu viết thư, suy tính biện pháp giải quyết.
Nhưng nước xa không cứu được lửa gần, bây giờ y cũng không biết tình hình của Xuyên Thục thế nào, cũng không dám chỉ huy bậy, chỉ có thể giao phó Trương Lương dựa vào tình thế mà làm, cố gắng không đối đầu cứng rắn quá.
Vì đối phương có triều đình chống lưng, có quyền định ra nguyên tắc.
Nói thẳng ra là, luật lệ Đại Khang là do đám người này lập ra, tuỳ tiện tìm lý do gì đó là có thể xử lý Trương Lương.
Đây là cũng là lý do đối phương tốn nhiều công sức dụ Kim Phi đi chỗ khác.
Kim Phi là quý tộc, lại không có chức quan, tuy không có nhiều quyền hạn, nhưng muốn ràng buộc y không hề dễ.
Hơn nữa những ai biết chuyện trước đây của Kim Phi đều biết, y là tên điên ngay cả Tiết Hàn Lư cũng bị y đánh chết.
Tiết Hàn Lư là ai?
Hắn là quốc cửu gia tương lai.
Không chỉ bị Kim Phi đánh chết, ngay cả thi thể cũng bị dã thú gặm không ra gì.
Đúng rồi, không chỉ Tiết Hàn Lư, còn có Chu Văn Viên.
Tuy giữ được mạng, nhưng lại thành người què.
Không tới nửa năm, đã có hai công tử ở kinh thành bại dưới tay Kim Phi.
Không phải là kẻ điên thì là cái gì?
Mềm sợ cứng, cứng sợ liều mạng, liều mạng sợ người điên.
Những lão già kia cũng không muốn trở mặt với Kim Phi.
Đại gia tộc đều có tử sĩ, nhưng muốn biểu đạt cái gọi là "Thiện ý", nên không phái người ám sát y.
Đây cũng là đang nhắc nhở Kim Phi, giữa quý tộc với nhau có thể sử dụng thủ đoạn, nhưng không thể ám sát lẫn nhau.
Đáng tiếc là bọn họ đã suy nghĩ nhiều, Kim Phi vốn dĩ không quan tâm đến những quy cũ này.
Bọn chúng không chỉ tấn công Đường Tiểu Bắc, còn xem mạng người như cỏ rác, reo rắc tai hoạ khắp nơi, nếu như có cơ hội, Kim Phi sẽ không chút do dự mà giết chết bọn chúng!
Kim Phi vừa viết thư xong, Hàn Phong vừa kịp mang bồ câu đưa thư tới.
Y cuộn nhỏ tờ giấy, nhét vào ống nhỏ, sau đó cột ống thư nhỏ vào chân chim bồ câu.
Kim Phi nhìn bồ câu bay xa và nói: "Đại Tráng, thông báo hàng số 1 và 2 của đại đội 1 chuẩn bị, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết thuỷ phỉ."
Trước đây, y còn muốn nhân cơ hội này, để cho nhân viên hộ tống thích ứng trên biển một chút, tránh lần sau lại gặp phải thuỷ chiến, trở tay không kịp.
Bây giờ biết được tình hình ở Tây Xuyên, y không có thời gian rèn luyện cho đoàn nhân viên hộ tống.
"Tiên sinh, các huynh đệ chưa từng đánh thuỷ chiến, như vậy có phải quá hấp tấp hay không?" Đại Tráng cau mày hỏi.
"Chúng ta chưa đánh thuỷ chiến, thì tìm người từng đánh thuỷ chiến là được chứ sao?"
Kim Phi nói: "Đại Lưu, chuẩn bị ngựa, ta phải tới doanh trại thuỷ quân, thăm hỏi tướng quân thuỷ quân!"
Chương 563: Tướng quân thủy quân
Những năm gần đây, Đại Khang càng ngày càng suy yếu, không chỉ phía Bắc và phía Tây bị Khiết Đan, Đảng Hạng và Thổ Phiên uy hiếp, mà ở khu vực ven biển cướp biển cũng càng ngày càng hung hăng ngang ngược, ảnh hưởng nghiêm trọng đến dân đánh cá và công việc thường ngày của xưởng làm muối.
Ảnh hưởng đến dân đánh cá còn không sao, nhưng ảnh hưởng đến xưởng làm muối thì không được.
Người buôn muối đều là người đại diện cho giới quyền quý, động đến xưởng làm muối sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của người buôn muối, chẳng khác nào động đến lợi ích của giới quyền quý.
Để chống lại cướp biển, các quyền quý hiếm khi đoàn kết, nhanh chóng thành lập hai nhánh thủy quân, một nhánh đóng quân ở cửa Hoằng Hà, một nhánh đóng quân ở cửa Trường Giang.
Cho dù các quyền quý có xuất phát từ mục đích gì, ít nhất không có ai làm khó thủy quân, cũng không có quan viên nào cắt xén lương bổng.
Cho nên hiệu quả chiến đấu của thủy quân rất tốt, mấy năm nay không ít lần đánh đuổi cướp biển.
Kim Phi đưa theo đội hộ vệ dọc theo bờ biển tiến về phía trước, nhìn thấy một doanh trại phía xa.
Phía trên doanh trại, lá cờ của thủy quân Đông Hải tung bay trong gió, thuyền chiến trên mặt nước cũng được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Bên cạnh cảng quân sự là bến tàu của người dân.
Đoàn thuyền của Kim Phi cập bến ở nơi này.
Chỉ là thuyền y mang theo đều là thuyền buôn, chạy vòng vòng trên sông lục địa như Trương Giang thì không sao, muốn chiến đấu với cướp biển ở trên biển căn bản là không được.
Cho nên trên đường đi, Kim Phi suy nghĩ kỹ, nếu chuyện không thể làm thì nghĩ cách tìm thủy quân Đông Hải giúp đỡ.
Đến cửa doanh trại thủy quân, Kim Phi bảo Đại Lưu đưa bái thiếp của y lên.
Thủ vệ thấy Kim Phi mang theo nhiều cận vệ như vậy cũng biết không phải là người bình thường, không dám làm khó dễ, thành thật đưa bái thiếp vào.
Một lát sau, một người đàn ông vạm vỡ khuôn mặt đầy râu bước tới.
Người đó chắp tay hành lễ với Kim Phi từ phía xa: “Ha ha, Kim tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu, cuối cùng hôm nay cũng được gặp mặt! Quả nhiên giống như lời đồn, tuổi trẻ tài cao, dáng vẻ hiên ngang!”
“Trịnh tướng quân quá khen rồi.”
Kim Phi cười đáp lễ.
Trước khi đến đây, y đã hỏi thăm qua, tướng quân của thủy quân Đông Hải tên là Trịnh Trì Viễn, không theo chủ phái chiến tranh cũng không theo chủ phái hòa bình, xem như là người lính đơn thuần hiếm thấy ở Đại Khang.
Sau khi Kim Phi xem thông tin tình báo, ấn tượng với anh ta không tệ.
Ít nhất Trịnh Trì Viễn vẫn luôn hăng hái chống lại cướp biển.
Bây giờ gặp mặt, ấn tượng càng tốt hơn.
Từ màu da, dáng người, đến tư thế đi lại của đối phương đều có thể thấy Trịnh Trì Viễn thường xuyên tập luyện ở bên ngoài, điều này cho thấy anh ta không phải là một tướng quân quần áo lụa là.
Nói chuyện cũng đáng tin.
Vừa có sự thẳng thắn của một người lính, vừa có sự khéo léo tinh tế mà một vị tướng quân nên có.
“Không, không phải nói quá! Ta rất khâm phục chiến tích của Kim tướng quân ở Thanh Thủy Cốc và Tây Xuyên, nếu các tướng quân của Đại Khang đều có thể giỏi như tướng quân thì lo gì bị kẻ thù bên ngoài bắt nạt!”
Mặc dù là lần đầu gặp mặt nhưng Trịnh Trì Viễn giống như gặp được bạn cũ, đưa tay nắm lấy bả vai Kim Phi, quay lại nói với thủ vệ: “Vị này là tướng quân của Tây Xuyên, sau này nếu lại đến doanh trại, các ngươi không được ngăn cản!”
“Vâng!” Thủ vệ vội vàng gật đầu, đồng thời nghiêm túc quan sát Kim Phi, sợ sau này nhận nhầm.
“Kim tướng quân, đi, vào trong nói chuyện!”
Trịnh Trì Viễn kéo Kim Phi đi vào doanh trại thủy quân.
Trịnh Trì Viễn dẫn Kim Phi vào phòng khách, đến khi thủ vệ đưa nước trà rời đi mới mở miệng nói: “Kim tướng quân, ta là một người thô lỗ, không thích sự khách sáo giả tạo của quan văn, nếu có việc thì cứ nói thẳng. Ngài đường xa đến đây, chắc chắn không phải đến Đông Hải để bắt cá, đúng không?”
Nghe vậy, Kim Phi không khỏi nhìn Trịnh Trì Viễn một cách sâu xa.
Mặc dù ấn tượng của y đối với Trịnh Trì Viễn không tệ, nhưng cũng không vì vậy mà xem nhẹ đối phương.
Đông Hải là địa bàn của anh ta, nhân viên hộ tống bị cướp biển tấn công ở bến tàu của làng đánh cá gây ra động tĩnh lớn như vậy, anh ta không thể không biết.
Lúc này rõ ràng là biết rồi còn cố hỏi.
Nhưng Kim Phi cũng không vạch trần mà cười nói: “Trịnh tướng quân thẳng thắn thật hợp ý ta! Vậy ta cứ việc nói thẳng, đúng không?”
Trịnh Trì Viễn không trả lời, chỉ dùng tay ra hiệu mời.
“Lần này đến doanh trại thủy quân đúng là có chuyện nhờ Trịnh tướng quân giúp đỡ.” Kim Phi nói.
“Ồ, mời Kim tướng quân cứ nói.” Trịnh Trì Viễn bày ra bộ dạng lắng nghe.
“Là như vầy, dưới tay ta có một tiêu cục, còn có một thương hội, thời gian trước ở Giang Nam bị một nhóm cướp biển tấn công, thương vong nặng nề…”
Kim Phi nhanh chóng kể lại chuyện xảy ra gần đây.
“Cái gì, cướp biển dám to gan như vậy, đoàn thuyền của Kim tướng quân mà cũng dám tấn công sao?”
Trịnh Trì Viễn đập bàn, vẻ mặt giận dữ.
Nhưng hoàn toàn không nói đến chuyện ra biển giúp đỡ tiêu diệt kẻ cướp.
Kim Phi biết là đối phương đang chờ để y mở miệng trước, như vậy mới có thể chiếm thế chủ động trong đàm phán.
Nếu là bình thường, Kim Phi tuyệt đối sẽ không để cho đối phương được như ý, nhưng lúc này y đang vội quay về Tây Xuyên, nên không có tâm trạng trả giá với Trịnh Trì Viễn.
Y chủ động mở miệng nói: “Đám cướp biển này hiện đang trốn ở đảo Giải Kiềm, nhân viên hộ tống của ta không có sở trường chiến đấu trên biển, cũng không có thuyền chiến, ta muốn nhờ Trịnh tướng quân ra tay, giúp ta tiêu diệt đám cướp này!”
Vẻ mặt Trịnh Trì Viễn tỏ ra khó xử, quả nhiên giống với những gì Kim Phi đoán.
“Kim tướng quân, theo lý thì tiêu diệt cướp biển là trách nhiệm không thể từ chối của thủy quân, tuy nhiên khi thủy quân mới được thành lập, triều đình đã quy định phạm vi quyền hạn rất rõ ràng, điều thứ nhất trong trách nhiệm của thủy quân chính là bảo vệ cho dân chúng ven biển, không thể ra biển chiến đấu.”
“Còn có quy định như vậy sao?”
Kim Phi hơi ngạc nhiên.
Y đoán Trịnh Trì Viễn sẽ mặc cả, không ngờ đối phương lại dùng lý do này.
Thủy quân không thể ra biển chiến đấu còn gọi thủy quân làm gì?
“Ta lừa tướng quân làm gì?”
Trịnh Trì Viễn lấy từ bên cạnh ra một phần công văn, đưa cho Kim Phi: “Đây chính là phạm vi quyền hạn và kỷ luật quân sự của thủy quân Đông Hải, tướng quân xem một chút sẽ rõ.”
Kim Phi nhận lấy công văn, nhìn qua đã xác nhận được là thật.
Mở công văn ra, điều thứ nhất thật sự đúng như Trịnh Trì Viễn nói, quy định thủy quân Đông Hải chỉ có thể hoạt động gần vùng ven biển, không thể ra biển chiến đấu.
Quy định này khiến cho Kim Phi dở khóc dở cười, nhưng sau đó lập tức bừng tỉnh.
Nguyên nhân chủ yếu mà nhóm quyền quý thành lập thủy quân là để cho bọn họ bảo vệ ruộng phơi muối chứ không phải để bọn họ tiêu diệt cướp.
Nếu thủy quân đều ra biển đuổi giết cướp biển thì ai bảo vệ xưởng làm muối?
Hơn nữa đi xa chiến đấu sẽ làm tăng nhanh tốc độ hao mòn của thuyền chiến, những thứ này đều do nhóm quyền quý trả tiền, bọn họ có thể đồng ý mới lạ.
Tuy nhiên Kim Phi không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, sau khi xem xong điều thứ nhất cũng không trả lại công văn mà tiếp tục đọc, hi vọng có thể tìm được chỗ sơ hở có thể lợi dụng được.
Khi thấy điều thứ 15, ánh mắt Kim Phi sáng lên.
Điều này quy định, thủy quân phải ra biển tập luyện ba tháng một lần.
Điều mục này được lập ra để đề phòng thủy quân lười biếng, khiến cho Kim Phi thấy được cơ hội.
“Trịnh tướng quân, nếu như thủy quân bị hải tặc tấn công trong lúc ra biển luyện tập thì có thể đánh trả không?” Kim Phi hỏi.
“Đương nhiên là có thể…”
Trịnh Trì Viễn gật đầu, sau đó ngây người.
Anh ta hiểu ý của Kim Phi
Thật ra anh ta đã suy nghĩ kỹ, nếu Kim Phi chịu trả giá thỏa đáng, anh ta có thể ngoại lệ làm trái quân lệnh một lần để giúp Kim Phi xử lý đám hải tặc này.
Cùng lắm là bị nhóm quyền quý trong triều quở trách một chút, bọn họ cũng sẽ không vì chút chuyện này mà loại bỏ anh ta.
Không ngờ Kim Phi lại giúp anh ta tìm được sơ hở có thể lợi dụng.
Có điều Trình Trì Viễn phản ứng rất nhanh, ngây người chưa tới hai giây lại khôi phục vẻ mặt khó xử.
Kim Phi không đợi anh ta nói đã đưa tay cầm lấy hộp gỗ trên tay Đại Lưu, đặt lên bàn.
Chương 564: Kiến thức rộng
"Trịnh tướng quân, đây là chút lòng thành của ta, hy vọng tướng quân đừng từ chối!"
Kim Phi nói xong, mở nắp hộp gỗ ra.
Nằm trong hộp là một viên châu Thủy Ngọc có kích thước bằng quả trứng bồ câu.
"Kim tướng quân, đây chính là Thủy Ngọc trong truyền thuyết sao?"
Trịnh Trì Viễn ngồi thẳng lưng, tò mò nhìn về phía châu Thủy Ngọc.
Mặc dù anh ta không thuộc về phe chủ chiến, cũng không thuộc về phe chủ hòa, nhưng có thể ngồi lên chức tướng lĩnh thủy quân, đương nhiên cũng không phải dân thường.
Ở kinh thành anh ta cũng có hậu thuẫn.
Gần đây do Lạc Lan và Đường Tiểu Bắc lan truyền thông tin nên châu Thủy Ngọc rất nổi tiếng ở kinh thành và Giang Nam, Trịnh Trì Viễn lúc trước đã nghe nói về nó nhiều lần.
Chỉ là cho tới nay vẫn chưa từng thấy.
"Đúng vậy, đây chính là Thủy Ngọc!" Kim Phi đáp: "Hơn nữa còn là Thủy Ngọc cực phẩm!"
"Kim tướng quân thật hào phóng, dễ dàng cho đi Thủy Ngọc trân quý như vậy!"
Trịnh Trì Viễn hỏi: "Viên Thủy Ngọc này ở kinh thành trị giá rất nhiều tiền đấy? Tiên sinh thật sự muốn cho ta sao?"
"Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, anh em nhân viên hộ tống đã tin tưởng Kim Phi ta, bằng lòng theo ta vào sinh ra tử, bây giờ bọn họ rơi vào tay người xấu, ta không thể không quản!"
Kim Phi vừa nói chuyện, vừa đẩy chiếc hộp về phía Trịnh Trì Viễn: "Mong Trịnh tướng quân giúp một tay."
"Chẳng trách nhân viên hộ tống ở Trấn Viễn người người đều không sợ chết, tiên sinh thật có tình người!"
Trịnh Trì Viễn khen ngợi một tiếng, nhưng không có ý định đưa tay ra lấy hộp gỗ.
Kim Phi khẽ cau mày, lại dùng tay ra hiệu cho Đại Lưu.
Đại Lưu lại lấy từ trong tay ra một chiếc hộp gỗ đưa cho Kim Phi.
Kim Phi nhận lấy rồi mở hộp gỗ ra, bên trong cũng là một viên Thủy Ngọc.
Chỉ là màu sắc và độ sáng không bằng viên trước mặt.
"Kim tướng quân, ngài đang làm gì vậy?"
Trịnh Trì Viễn liên tục xua tay:"Ý ta không phải thế này."
"Trịnh tướng quân, chúng ta đều là quân nhân, ngài muốn gì, cứ việc nói thẳng là được, chỉ cần là thứ Kim Phi ta có thể cung cấp, ta nhất định sẽ cố hết sức!"
Kim Phi hơi mất kiên nhẫn.
"Kim tướng quân đã nói thế, vậy ta cũng nói thẳng."
Trịnh Trì Viễn nói: "Gần đây cướp biển từ nước X đến càng ngày càng nhiều, cũng càng ngang ngược hung hãn, hơn nữa thuyền của bọn chúng chạy rất nhanh, chúng ta không thể nào đuổi kịp, ta cần một ít cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá trên thuyền của Kim tiên sinh!"
Kim Phi kinh ngạc nhìn Trịnh Trì Viễn.
Y cứ cho rằng đối phương sẽ muốn vàng bạc châu báu, không ngờ lại là muốn vũ khí để đối phó cướp biển.
Điều này đã khiến cho cái nhìn mà Kim Phi dành cho Trịnh Trì Viễn thay đổi một chút.
Kim Phi đã dám bán cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá cho Khánh Hâm Nghiêu, bây giờ cho thêm Trịnh Trì Viễn một ít cũng chẳng sao.
Nghĩ tới đây, Kim Phi tập trung tinh thần, hỏi: "Không biết Trịnh tướng quân cần bao nhiêu?"
"Trong tay ta tổng cộng có ba trăm chiếc thuyền lớn nhỏ, cần một ngàn cung nỏ hạng nặng, một ngàn chiếc xe bắn đá!"
Trịnh Trì Viễn mở miệng nói.
Hự!
Đại Lưu và đám người ở sau lưng Kim Phi, tất cả đều há hốc mồm.
Ánh mắt nhìn về phía Trịnh Trì Viễn cũng trở nên sắc bén.
Người này lớn giọng thật đấy!
Xem cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá là củ cà rốt chắc?
Muốn tận một nghìn chiếc!
Cả cái làng Tây Hà này gộp lại, cũng chưa chắc có nhiều đến thế.
"Trịnh tướng quân, thế này là đang làm khó ta rồi!" Kim Phi lắc đầu.
"Kim tướng quân, ta không cần ngài tặng miễn phí, ta có thể dùng tiền mua!"
Trịnh Trì Viễn vỗ ngực nói: "Ta biết ngài đã bán cho Khánh đại nhân một ít, anh ta ra giá bao nhiêu tiền, ta cũng trả bấy nhiêu tiền!"
Đông Hải khắp nơi đều là xưởng làm muối, Trịnh Trì Viễn là đầu sỏ lớn nhất Đông Hải, dĩ nhiên cũng có thu nhập xám.
"Trịnh tướng quân, vấn đề không phải là tiền, mà là số lượng quá lớn, ta không thể cung cấp được!" Kim Phi cười khổ nói.
"Vậy Kim tiên sinh có thể cung cấp cho ta bao nhiêu?" Trịnh Trì Viễn hỏi.
Kim Phi không trả lời, mà đưa ra ba ngón tay.
"Ba trăm chiếc?" Trịnh Trì Viễn trợn mắt: "Không được, quá ít!"
"Trịnh tướng quân, ngài đoán sai rồi, không phải ba trăm chiếc, " Kim Phi ngắt lời Trịnh Trì Viễn, cười bảo:"Là ba mươi chiếc!"
Khụ khụ!
Đại Lưu không nhịn được, bị sặc nước miếng nên ho kịch liệt.
Hôm nay anh ta coi như đã được mở mang kiến thức.
Người ta thường bảo người bán giá trên trời, người mua trả dưới đất.
Hai bên thương lượng là chuyện rất bình thường, nhưng trả giá cỡ như Kim Phi thì anh ta chỉ mới thấy lần đầu.
Anh ta tưởng rằng trả giá một nửa đã rất lợi hại rồi, kết quả là Kim Phi trả từ cổ chân luôn.
Người ta muốn một ngàn, y giảm thẳng xuống ba mươi...
Người bình thường đúng thật là không làm được chuyện như vậy.
Chuyện này khiến cho Đại Lưu không thể không nhìn Kim Phi bằng cặp mắt khác.
Trịnh Trì Viễn cũng không nói nên lời.
Thật ra ba trăm chiếc thuyền lớn nhỏ anh ta nói lúc nãy, là tính luôn cả bè nhỏ một người.
Vừa mở miệng đã đòi một nghìn cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, cũng chỉ vì muốn chừa cho Kim Phi trả giá mà thôi.
Nhưng anh ta không ngờ Kim Phi lại trả giá ác như vậy.
"Kim... Kim tướng quân, ngài như vậy cũng quá độc ác rồi!"
Trịnh Trì Viễn bày ra vẻ mặt như muốn khóc:"Ba trăm chiếc thuyền của ta thì sao, mỗi thuyền một chiếc cũng không đủ nữa!"
"Trịnh tướng quân, bình thường ngài đánh cướp biển cũng đâu cần huy động toàn bộ thuyền ra trận mà nhỉ? Tại sao lại cần nhiều cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá như vậy làm gì? Mua về cất trong kho cho phủ bụi à?"
Kim Phi nói: "Ta có một đề nghị, không biết Trịnh tướng quân có đồng ý nghe thử một chút không."
"Kim tướng quân cứ nói!"
Trịnh Trì Viễn nghe vậy, vội vàng lấy lại tinh thần.
Kim Phi một năm nay đã ra trận hai lần, lần nào cũng lấy ít thắng nhiều, ngăn cơn sóng dữ.
Trịnh Trì Viễn luôn rất coi trọng đề nghị của Kim Phi.
"Vũ khí cũng giống như binh lính vậy, chất lượng hơn số lượng! Nếu như ta là Trịnh tướng quân, thì ta sẽ chọn từ trong thủy quân ra một nhóm tinh nhuệ, đặc biệt thành lập một đội đặc chủng."
Kim Phi nói: "Đội đặc chủng không nên có quá nhiều người, mà mỗi người đều phải tinh nhuệ, không chỉ có sức chiến đấu mạnh, còn phải biết hợp tác."
Thuyền cũng không cần nhiều quá, nhưng phải đều là thuyền tốt, như vậy một khi bị cướp biển tập kích, bọn họ mới có thể nhanh chóng phản ứng lại!"
"Đội đặc chủng?"
Trịnh Trì Viễn lộ ra dáng vẻ suy tư.
Chỉ là anh ta lần đầu tiên nghe tới danh từ này, nhất thời không thể hiểu được.
"Kim tiên sinh, ta chưa hiểu, ngài có thể nói rõ ràng hơn một chút không?"
"Nghe có vẻ rắc rối, thật ra lại rất đơn giản, chiến đội áo giáp đen của ta chính là một đội đặc chủng!"
Kim Phi nói:" Lúc ở Tây Xuyên, ta phái ba trăm binh lính của chiến đội áo giáp đen dẫn theo hai trăm nữ binh đi chiếm cửa thành Bắc của Tây Xuyên, Đan Châu phái ra năm ngàn người đến ngăn cản, kết quả là chúng không những ngăn không được, quân ta còn phá tan trận địa của địch mở đường máu thoát ra!"
"Cái gì, năm ngàn người không ngăn được năm trăm người? Trong đó còn có hai trăm nữ binh?"
Trịnh Trì Viễn nhảy cẫng lên: "Việc này sao có thể chứ?"
"Người bán muối đi từ Tây Xuyên đến Trường Giang không ít đúng không? Trịnh tướng quân nếu không tin, tìm đại một người hỏi thăm một chút là biết ta có lừa ngài không."
Kim Phi tự hào nói: "Đây chính là đội đặc chủng!"
Trịnh Trì Viễn cũng biết, việc Kim Phi nói ra những lời nói dối có thể bị vạch trần bất cứ lúc nào là vô nghĩa, nhưng vẫn cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Năm ngàn người vây đánh năm trăm người, lại bị năm trăm người giết, mở đường máu thoát ra.
Nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không thể được.
Kim Phi nhìn thấy vẻ mặt của Trịnh Trì Viễn, đột nhiên nảy sinh ý đồ, nói: "Trịnh tướng quân, nếu ngài không tin thì chúng ta đánh cược nhé?"
Chương 565: Tiên sinh lại gài bẫy người ta rồi
“Cược?” Trịnh Trì Viễn hỏi: “Cược như thế nào?”
“Ta để lại một số chiến đội áo giáp đen ở lại bến thuyền trông giữ thuyền chở hàng, ta có thể điều động ba mươi người trong số đó phối hợp với hai mươi binh lính nữ, ngài có thể phái năm trăm binh sĩ đi ngăn bọn họ, nếu bên ngài có thể ngăn được ta có thể đồng ý cho ngài một trăm cung nỏ hạng nặng, một trăm xe bắn đá!”
Kim Phi nói: “Nếu không ngăn được, ta sẽ cho ngài năm mươi, thế nào?”
“Thắng mới có một trăm hả?”
Trịnh Trì Viễn không hài lòng với vụ cá cược này.
“Trịnh tướng quân, nói thật với ngài, chế tạo cung nỏ hạng nặng rất phiền phức, Khánh đại nhân phòng thủ thành Tây Xuyên ta cũng chỉ bán cho anh ta mấy chục cung nỏ hạng nặng mà thôi.”
Kim Phi nói: “Lúc vào ta đã nhìn thấy, thuyền chiến dưới trướng ngài có thể chở cung nỏ hạng nặng với xe bắn đá tuyệt đối không tới trăm chiếc, một trăm chiếc sợ rằng ngài cũng không dùng hết, nhiều hơn thì ngài giữ lại cũng lãng phí.”
Đây là việc mà Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu đã thảo luận từ trước.
Nếu có người hỏi Khánh Hâm Nghiêu mua bao nhiêu cung nỏ hạng nặng, Kim Phi sẽ nói mấy chục.
Y căn bản không sợ Trịnh Trì Viễn phái người hỏi thăm.
“Vậy… Được rồi.”’
Trịnh Trì Viễn gật đầu đồng ý.
Trừ việc bị Kim Phi dẫn dắt chủ đề, anh ta cũng không tin rằng năm trăm người của mình không thể ngăn chặn được năm mươi người của đối phương.
“Trịnh tướng quân cảm thấy khi nào thích hợp so tài?”
Kim Phi thấy Trịnh Trì Viễn đã cắn câu, cười hỏi.
“Kim tướng quân là khách ở xa tới, ta nghe Kim tướng quân sắp xếp.” Trịnh Trì Viễn đáp.
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, không thì hôm nay đi?” Kim Phi cười nói.
Đại Lưu nghe vậy, thiếu chút nữa bật cười.
Anh ta biết Kim Phi lại muốn lừa người.
Nhưng nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng khi phá hỏng kế hoạch của Kim Phi, Đại Lưu lén nhéo đùi mình, cố gắng nén cười.
“Hôm nay có phải hơi vội không?”
Trịnh Trì Viễn ngẩng đầu nhìn bên ngoài, hơi do dự.
Lúc này đã là giữa trưa, đợi bố trí nhân lực, dọn dẹp địa điểm, có lẽ trời đã tối.
“Trịnh tướng quân, anh em nhân viên hộ tống của chúng ta đang bị cướp biển treo trên đảo, bị bỏ đói, chờ lâu thêm một ngày, lòng ta càng đau hơn một ngày!”
Kim Phi chân thành nói: “Mong tướng quân hiểu!”
“Được, Kim tướng quân đã nói vậy, hôm nay thì hôm nay!”
Trịnh Trì Viễn nói xong, gọi phụ tá vào, sắp xếp anh ta đi dọn dẹp sân, tập hợp nhân lực.
Kim Phi cũng bảo Đại Lưu bố trí một cận vệ đến bến thuyền gần đó gọi các chiến đội áo giáp đen và binh lính nữ.
Khu dân ở bến thuyền ở ngay bên cạnh đại doanh thủy quân, nhưng đến khi trời tối đen, cận vệ mới đưa người tới.
“Sao lại lâu như vậy? Để Trịnh tướng quân đợi lâu như vậy.”
Kim Phi chớp mắt nhìn cận vệ, nhưng miệng lại nói giọng trách móc.
“Thật xin lỗi tiên sinh, chúng ta cần sắp xếp lại người trực, đã làm trễ chút thời gian.”
Cận vệ cúi đầu giải thích.
“Không sao, không mất nhiều thời gian.”
Trịnh Trì Viễn xua tay, nhưng ánh mắt lại quan sát đội nhân viên hộ tống.
Đội nhân viên hộ tống có tổng cộng ba mươi người đàn ông mặc áo giáp đen, và hai mươi binh lính nữ.
Cho dù là nhân viên hộ tống nam hay nữ, tất cả đều thẳng lưng, đội hình chỉnh tề.
Nhìn bên mình, binh lính thủy quân mặc dù đều đứng nghiêm, nhưng luôn cảm thấy kém hơn một chút.
Mặc dù chưa giao đấu, nhưng về khí thế, nhân viên hộ tống đã hoàn toàn đánh bại binh lính thủy quân.
“Không hổ là đội đặc chủng do Kim tướng quân tạo ra, quả thực không tầm thường!”
Trịnh Trì Viễn khen ngợi: “Bây giờ có thể bắt đầu chưa?”
“Tất nhiên có thế.” Kim Phi nói: “Nhưng để phòng ngừa bị thương, mong mọi người cũng sử dụng đao gỗ được không?”
“Cũng được.”
Trịnh Trì Viễn vẫy tay, một giáo úy lập tức dẫn người mang mấy cái sọt tới.
Thủy quân cũng thường xuyên diễn luyện, tất nhiên không thiếu đao gỗ.
Các nhân viên hộ tống nữ cũng tháo đầu mũi tên xuống.
Sau khi chia đao gỗ, trời đã hoàn toàn tối đen.
Trận đối kháng cũng chính thức bắt đầu.
Theo lệnh của trung đội trưởng, những nhân viên hộ tống nhanh chóng xếp thành đội hình chiến đấu hình tam giác.
Ba mươi nhân viên hộ tống nam mặc áo giáp đen bên ngoài, ở bên trong là binh lính nữ tay cầm nỏ.
Chuẩn bị chiến đấu xong.
Giáo úy thủy quân cũng dẫn năm trăm binh lính, bao vây nhóm nhân viên hộ tống.
Những nhân viên hộ tống từng giết thổ phỉ, kỵ binh, những binh lính thủy quân cũng từng giết cướp biển.
Hai bên đều là những cựu binh từng thấy máu, tuy chỉ là đối đầu, trận chiến còn chưa bắt đầu nhưng trong giáo trường đã tản ra không khí giết chóc nồng nặc!
Bùm! Bùm! Bùm!
Tiếng trống trận nặng nề vang lên!
Giáo úy thủy quân chuẩn bị dẫn binh lính công kích về phía nhân viên hộ tống, nhưng thấy trận hình tam giác của nhân viên hộ tống đột nhiên bay ra mấy bóng đen.
“Trịnh tướng quân, ngài tốt nhất nên che mắt lại.”
Kim Phi đứng ở phía xa dùng cánh tay che mắt lại, nhắc nhở.
“Tại sao?” Trịnh Trì Viễn bối rối hỏi.
Thấy Kim Phi và Đại Lưu không trả lời mình, mà đều che mắt lại, anh ta cũng nghi ngờ nâng cánh tay lên.
Một bóng đen rơi xuống bên cạnh chân giáo úy, khiến anh ta giật mình.
Cúi đầu nhìn, phát hiện thì ra là một ống trúc.
Cuối ống trúc có một sợi dây diêm đang kêu xèo xèo, đã đốt tới cuối.
“Cái gì vậy?”
Giáo úy đang chuẩn bị cúi người xuống nhặt, đột nhiên cảm thấy trước mắt trắng xóa.
Sau đó không nhìn thấy gì hết….
“Tất cả mọi người, thoải mái tấn công!”
Trung đội trưởng dẫn đội nhân viên hộ tống hét lớn một tiếng, nhóm nhân viên hộ tống lập tức giải tán đội hình, tay mỗi người đều cầm đao gỗ, xông vào đội ngũ thủy quân đang bị mù tạm thời.
Thanh đao gỗ bôi sơn đỏ chém ngang cổ từng binh lính thủy quân, sau đó chạy về phía mục tiêu tiếp theo.
Cho dù là nhân viên hộ tống nam hay nữ, động tác đều nhanh nhẹn, không hề lề mề.
Lúc này binh lính thủy quân hoàn toàn bị bao trùm trong nỗi sợ hãi bị mù, hoàn toàn không có lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho nhân viên hộ tống làm gì thì làm.
Lúc đầu sau khi bị năm nghìn quân của Đan Châu phục kích, Trương Lương phát hiện phương pháp này rất hiệu quả, sau khi trở về yêu cầu nhân viên hộ tống luyện tập nhiều lần.
Hôm nay những nhân viên hộ tống đã sớm luyện quen, mỗi người đều biết mục tiêu của mình là ai, nên làm gì.
Chỉ trong mấy phút, toàn bộ năm trăm binh lính thủy quân đều bị cắt cổ, không ai tránh khỏi.
Trịnh Trì Viễn đứng ở xa chứng kiến toàn bộ, phát hiện toàn bộ binh lính của mình bị mù, lập tức quay đầu lườm Kim Phi: “Ngài đã làm gì bọn họ?”
Trong tay anh ta chỉ có tổng cộng năm nghìn binh lính, nếu bị mù năm trăm, anh ta không chịu nổi.
“Trịnh tướng quân đừng lo lắng, bọn họ chỉ là đột nhiên thấy ánh sáng chói mắt, bị mù tạm thời như khi chúng ta nhìn thấy mặt trời lúc giữa trưa vậy.”
Kim Phi cười giải thích: “Một lúc nữa sẽ ổn.”
Nghe thấy Kim Phi nói vậy, Trịnh Trì Viễn cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó phản đối: “Kim tướng quân, ngài làm vậy là gian lận!”
“Trịnh tướng quân, sao có thể nói chúng ta gian lận trong khi chúng ta mặt đối mặt chiến đấu chứ?”
“Ngài có loại…. Vũ khí phát sáng này, tại sao không nói trước?”
“Trịnh tướng quân, chiến tranh không phải trò đùa, mà là cuộc chiến sinh tử, ngài có vũ khí bí mật thì ngài có nói trước cho kẻ địch không?”
“Ta…” Trịnh Trì Viễn cứng họng không nói được gì.
“Vâng!”
Người đàn ông đứng dậy, nhanh chóng nói ra mấy ngày qua mình gặp phải những gì.
Quá trình không khác lắm so với bồ câu đưa thư.
Sau khi bọn họ chạy tới biển, vẫn luôn kiếm tung tích của thủy tặc, nhưng gần đây quá lạnh, ngư dân ra biển không nhiều lắm, căn bản không tìm hiểu được.
Biển rộng quá lớn, nếu không có tình báo mà điều khiển thuyền buôn ra biển tìm kiếm, thì đó thật sự biến thành mò kim đáy biển.
Vì thế đội trưởng dẫn đầu cho cả đội đóng quân ở một vùng biển, chuẩn bị tìm kiếm thủy tặc cho kĩ.
Sau đó vào rạng sáng ngày thứ ba, bọn họ gặp phải thủy tặc đánh lén.
“Từ nơi này về hướng đông hơn một trăm dặm, có một nơi tên là đảo Giải Kiềm, ta đã tìm người hỏi thăm, nơi đó giống như càng của con cua, ba mặt là núi, chỉ có một cửa ra vào.”
Người đàn ông nói tiếp: “Nghe nói trước kia nơi đó thuộc về một nhóm thủy tặc, nhưng mấy tháng trước băng cướp biển đó đi ra ngoài biển cướp bóc, gặp bão táp, gần như chết hết trong biển, nên đảo Giải Kiềm mới rơi vào tay bọn thổ phỉ sông Mang Đãng.”
“Gặp bão táp…”
Kim Phi khẽ gật đầu.
Năm nay là năm La Nina, mùa hạ xảy ra nhiều cơn bão có gió to, thủy tặc gặp phải một lần cũng không có gì lạ.
“Đám người đội trưởng bị nhốt ở đảo Giải Kiềm, thủy tặc nói mỗi ngày sẽ treo bọn họ ở ngoài cho gió thổi mấy canh giờ… Tiên sinh, đây là đang sỉ nhục đội trưởng, sỉ nhục tiêu cục Trấn Viễn chúng ta…”
Nói tới đây, người đàn ông không thốt ra được nữa.
Mỗi ngày chúng lôi nhân viên hộ tống tù binh ra cho gió thổi mấy canh giờ, còn tệ hơn là bị giết chết.
Thật sự đang khiêu khích tiêu cục Trấn Viễn.
“Ta sẽ mau chóng đi cứu người.”
Kim Phi vỗ vai người đàn ông: “Lão Hàn, đưa huynh đệ đi nghỉ ngơi cho tốt, sau đó tìm mấy ngư dân quen với khu vực biển xung quanh tới đây.”
“Vâng!”
Hàn Phong đưa người đàn ông ra ngoài.
Kim Phi lại lấy bản đồ hàng hải ra, dựa theo vị trí như lời người đàn ông nói, đánh dấu vị trí đảo Giải Kiềm.
“Bọn thủy tặc này biết tìm chỗ thật.”
Ba mặt có núi bao vây, một mặt có cửa ra, xem như một cái cảng tránh gió thiên nhiên.
Sau đó, Kim Phi lại dò hỏi ngư dân do Hàn Phong tìm tới, cũng chứng minh được điểm này.
Đảo Giải Kiềm thật sự là một cái cảng tránh gió, trước kia khi các ngư dân gặp sóng gió, đều vào đó tránh né.
Nhưng mấy chục năm trước từ sau khi bị thủy tặc chiếm cứ, nơi đó đã thành ổ thổ phỉ rồi.
“Nơi này hơi phiền toái.”
Theo lời ngư dân, ba mặt vách núi ngoài đảo Giải Kiềm đều cực kì dốc đứng, khó leo lên được.
Muốn đi vào, chỉ một mặt trống kia mới được.
Chắc chắn thủy tặc sẽ lái thuyền hàng đã đoạt được của nhân viên hộ tống vào đảo Giải Kiềm, trên những thuyền hàng đó có trang bị xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng.
Nói cách khác, bên ta đã mất ưu thế tấn công từ xa.
“Chúng ta không quen với khu vực nước xung quanh như thủy tặc, không biết bơi giỏi như bọn chúng, lại không có ưu thế của cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, đúng là khá phiền toái.”
Đại Tráng đứng một bên gãi đầu: “Nếu ở trong núi, ông đã sớm chặt đầu thủ lĩnh của bọn chúng xuống rồi!”
“Nếu ở trong núi, còn cần tiên sinh tự mình đi một chuyến à?”
Hàn Phong liếc mắt nhìn Đại Tráng một cái: “Tiên sinh, hay là ta đi tìm một con tàu cao tốc ở đây trước, sau đó tìm thêm mấy ngư dân, qua tìm hiểu một chút?”
“Tai nghe là giả mắt thấy là thật, tự mình đi tìm hiểu một chút cũng đúng.”
Kim Phi nói: “Đừng sợ tiêu tiền, nhưng nhất định phải tìm kẻ đáng tin, đừng để cuối cùng tiêu tiền rồi, lại tìm phải người thủy tặc thả ra, thêm mình vào đó.”
“Ta hiểu.”
Hàn phong gật đầu, chạy ra tìm người.
Năm nay bão táp gió lớn không ngừng, cuộc sống của ngư dân cũng không quá tốt, nhiều người bận rộn cả năm, mà tiền kiếm được còn không đủ đóng thuế.
Dù biết tới gần đảo Giải Kiềm có khả năng bỏ mạng, nhưng khi biết Hàn Phong bằng lòng cho mỗi người ba lượng bạc, ngư dân hưởng ứng lệnh triệu tập vẫn tiến đến nối liền không dứt.
Hàn Phong chọn năm người chèo thuyền nhanh nhất trong đó, mua thêm một con thuyền cao tốc, nửa đêm hôm sau lặng lẽ ra biển.
Vốn tưởng lần này ra ngoài sẽ không tránh được cảnh truy đuổi cùng thủy tặc trên biển, kết quả khiến Hàn Phong bất ngờ là, tính cảnh giác của nhóm thủy tặc cực kì kém.
Bọn họ cứ chạy thẳng tới gần đảo Giải Kiềm, nhưng không gặp bất kì ngăn trở gì.
Tới nơi, sắc trời đã sáng, nhưng thủy tặc canh gác thấy bọn họ chỉ điều khiển thuyền nhỏ của ngư dân, nên hoàn toàn không để ý tới, mặc cho đám người Hàn Phong chuyển động xung quanh đó.
Cả thuyền người cứ nghênh ngang dạo qua đảo Giải Kiềm một vòng, sau đó lại nghênh ngang rời đi.
“Họ sẽ không giở trò chứ?”
Kim Phong nghe Hàn Phong báo cáo, ý nghĩ đầu tiên là có dối lừa.
“Không loại trừ khả năng này.” Hàn Phong gật đầu.
“Tiên sinh, Lão Hàn, ta thấy các người nghĩ nhiều rồi, một đám thủy tặc thôi, có thể lừa gạt gì chứ?”
Đại Tráng nói: “Thật ra thủy tặc cũng như thổ phỉ, ta quá hiểu bọn chúng, đều là một đám lười, ăn no không muốn động đậy, ở đâu ra lắm mưu kế như vậy?”
“Đại Tráng, ngươi phải nhớ kĩ, sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết lực, ở trên chiến trường thì vĩnh viễn không thể coi thường bất kì đối thủ nào.”
Kim Phi nói: “Ví như lần này, có lẽ ngươi nói đúng, có thể là ta và Lão Hàn nghĩ nhiều, cũng có khả năng chúng ta đã bận rộn vô ích một phen.
Nhưng nhỡ chúng ta đoán đúng thì sao? Chúng ta lái thuyền chạy đến đảo Giải Kiềm, lại trúng mai phục của địch, đến lúc đó muốn hối hận cũng không có cơ hội!”
“Ta hiểu rồi!” Đại Tráng mang vẻ suy tư, khẽ gật đầu.
Kim Phi đang chuẩn bị nói tiếp, Đại Lưu đã vén rèm đi vào.
“Tiên sinh, Thái Vi cô nương phái người tới, nói bên Tây Xuyên có tình huống khẩn cấp.”
“Tình huống khẩn cấp?” Kim Phi nhíu mày: “Đưa người vào đi!”
Nhân viên hộ tống truyền tin chờ sẵn ở cửa, được Đại Lưu cho phép, lập tức vào lều trại.
Cả người có vẻ vô cùng chật vật.
Bọn họ chỉ đi sau Kim Phi ba ngày, còn lái thuyền cao tốc, vốn tưởng sẽ nhanh chóng đuổi theo Kim Phi được, kết quả trên đường lại gặp thủy tặc rất nhiều lần.
Đường Tiểu Bắc ở Giang Nam thu mua lương thực, chủ yếu là vùng đồng bằng, không đi quá xa hạ du Trường Giang.
Bởi vì nếu đi quá xa, chi phí khi vận chuyển lương về sẽ tăng lên rất nhiều.
Cho nên dù tiêu cục Trấn Viễn đã nổi tiếng ở trung du và thượng du Trường Giang, nhưng sức uy hiếp ở hạ du thì không đủ lắm.
Thủy tặc không dám động vào đội tàu của Kim Phi, nhưng dám đánh cướp thuyền cao tốc của đám nhân viên hộ tống truyền tin.
Cứ như vậy, tốc độ của nhóm nhân viên hộ tống truyền tin giảm mạnh, mãi tới hôm nay mới đưa tin đến.
“Tây Xuyên làm sao?” Kim Phi hỏi.
“Thái Vi cô nương chỉ nói Tây Xuyên có tình huống khẩn cấp, để ta dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo tiên sinh, nhưng cụ thể là chuyện gì, ta cũng không biết.”
Nhân viên hộ tống móc một phong thư trong lồng ngực ra, hai tay nâng lên trước mặt Kim Phi: “Tiên sinh, đây là thư Thái Vi cô nương gửi cho ngài.”
Kim Phi nhận thư, kiểm tra xi ở miệng bì thư một lần, xác nhận không có vấn đề, bấy giờ mới mở ra.
Trong thư, Nguyên Thái Vi nói lại chuyện xảy ra bên Tây Xuyên một lượt, rồi cất cả thư do bồ câu mang theo vào phong thư.
“Mẹ kiếp, muốn người ta đói chết mà, tên hoàng đế chó chết kia còn gây ra chuyện xấu gì nữa chứ?”
Kim Phi đập phong thư xuống bàn, tức tới mức ngực phập phồng kịch liệt.
Sỉ nhục hoàng đế trước mặt mọi người là tội chết.
Hàn Phong đưa mắt ra hiệu cho Đại Lưu, Đại Lưu nhanh chóng dẫn thân vệ bao quanh lều trại kín mít.
Những người khác trong lều trại cũng vội vàng cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy Kim Phi chửi mẹ nó.
Kim Phi ý thức được mình lỡ lời, hít sâu mấy cái, ép mình bình tĩnh lại.
Đầu óc cũng nhanh chóng xoay chuyển, sắp xếp toàn bộ những chuyện đã qua.
Một lát sau, Kim Phi đấm một phát xuống bàn, tự lẩm bẩm:
“Ta sai rồi, từ đầu tới cuối đều sai rồi!”
Chương 562: Phải đánh
Khi nghe tin Đường Tiểu Bắc bị tấn công, phản ứng đầu tiên của Kim Phi là biết có người chống đối thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn.
Còn nguyên nhân gì, y cũng đoán được.
Dù sao thì thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn phát triển quá nhanh trong nửa năm nay nên đắc tội không ít người.
Sau này biết được nhân viên hộ tống bị bắt ở biển, Kim Phi cho rằng mục tiêu của đối phương là giết chết y.
Cho nên, trên đường đi, tuy Kim Phi vội vã nhưng lúc nào cũng phái người đi trước dò đường, sợ giẫm phải vết xe đỗ như Đường Tiểu Bắc.
Kết quả suốt đoạn đường đều bình an, ngay cả thủy tặc thấy đội thuyền hộ tống vũ trang cũng tránh ra xa.
Đến bờ biển, Kim Phi lo lắng bọn thủy tặc tấn công trên biển, bất lợi với mình, bước đầu tiên khi lên đất liền là đóng trại và đưa thuyền lớn tới bến sông của quan để tránh nguy hiểm.
Phát hiện thủy tặc phòng bị lỏng lẻo, Kim Phi tưởng rằng có bẫy.
Bây giờ y hiểu ra, từ đầu đến cuối, mục tiêu của đối phương không phải Đường Tiểu Bắc cũng không phải muốn dồn y vào chỗ chết.
Mà là muốn dụ y đi thật xa, càng xa càng tốt.
Từ biển đến Thục Xuyên là mấy ngàn dặm. Bây giờ là mùa đông, cả ngày đều là gió mùa tây bắc, dọc theo dòng chảy rất là nhanh, nếu muốn quay về thì khó.
Gió thổi ngược lại ngược dòng chảy, chỉ có thể dựa vào người kéo thuyền.
Dù Kim Phi có ba người kéo thuyền kết hợp với sức quay bánh xe của thuyền, thì cũng chưa chắc về được trong vòng hai ba tháng.
"Tướng công, ta nghe nói Thái Vi phái người đưa tin gấp tới, có phải Giang Nam lại xảy ra chuyện không?"
Đường Tiểu Bắc vén rèm lên, vội hỏi.
Kim Phi để cô ấy đi Giang Nam chủ trì đại cục, kết quả cô ấy lén giao việc cho Nguyên Thái Vi xử lý, bản thân thì đi tới biển.
Dù nói thế nào, làm như vậy hơi ương bướng, nếu Giang Nam xảy ra chuyện, cô ấy cũng có trách nhiệm.
"Không phải Giang Nam là Tây Xuyên".
Kim Phi đưa thư cho Đường Tiểu Bắc.
Đường Tiểu Bắc nhanh chóng xem một lần, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy hơi nghi ngờ.
Yên tâm là chuyện ở Giang Nam đều tốt, nghi ngờ là nội dung trong thư, cô ấy nghĩ mãi mà không hiểu.
"Luồng không khí lạnh của Tây Xuyên đã tới, cần Cửu công chúa chủ trì đại cục, tại sao bệ hạ lại hạ chỉ truyền cô ấy hồi cung?"
Đường Tiểu Bắc hiếu kỳ hỏi.
"Còn vì cái gì nữa? Không phải đã nghe lời gièm pha ư?"
Kim Phi tức giận nói: "Luồng khí lạnh thổi tới, chính là lúc những lão gia quyền quý kia bán lương thực với giá cao, nếu Cửu công chúa ở Tây Xuyên giúp cứu nạn thiên tai, bọn họ làm sao có thể tham ô lương thực cứu trợ thiên tai? Làm sao có thể ăn trên xương máu người khác? Làm sao có thể lấy việc cứu trợ mà làm lợi bản thân?"
"Cái này ... Cái này... Thật là vô lý?"
Đường Tiểu Bắc kinh hãi nói lắp: "Làm như vậy, không biết có bao nhiêu người đói chết, lạnh chết, sao bọn họ có thể làm như vậy?"
"Bọn chúng có khi nào lo cho sự sống còn của bá tánh đâu, dù gì chết đói, chết lạnh cũng không phải bọn chúng, chúng chỉ lo bản thân kiếm tiền là được".
Kim Phi cười nhạt, thê lương nói: "Cũng thật là làm khó bọn chúng, còn hao tổn tâm sức đưa ta đến biển này."
"Tướng công, Khánh đại nhân vẫn còn ở Tây Xuyên, nói không chừng sự việc không tệ như huynh nghĩ." Đường Tiểu Bắc an ủi.
"Bọn cẩu quan này ngay cả công chúa cũng bị đưa đi, chúng sẽ bỏ qua cho Khánh Hâm Nghiêu ư?"
Kim Phi cười nhạo nói: "Nếu ta đoán không sai, bây giờ châu mục của Tây Xuyên, sợ rằng đã không phải là Khánh Hâm Nghiêu rồi."
"Vậy tướng công định làm thế nào?" Đường Tiểu Bắc hỏi: "Có cần về Tây Xuyên không?"
"Đến cũng đến rồi, dù sao đi nữa cũng phải cứu người đã!"
Kim Phi lắc đầu khổ sở nói: "Lão Hàn, báo người chuẩn bị bồ câu đưa thư, ta phải viết thư cho Nguyên Thái Vi và làng Tây Hà, dốc Đại Mãng."
Hàn Phong hỏi:"có cần chuẩn bị bồ câu đưa thư cho Khánh phủ không?"
"Khánh Hâm Nghiêu nếu như bị cách chức, sợ rằng sẽ bị giam lỏng, gửi bồ câu đưa thư cũng chưa chắc nhận được, ngược lại sẽ để cho kẻ địch biết kế hoạch của chúng ta, gửi thư đến dốc Đại Mãng là được."
Kim Phi nói: "Nếu như Khánh Hâm Nghiêu không sao, Lương ca sẽ truyền tin cho huynh ấy."
Hàn Phong gật đầu nói: "Vẫn là tiên sinh nghĩ chu đáo".
"Đúng rồi, bây giờ chúng ta chỉ có thể nhận thư chứ không gửi thư được, rất là bất tiện, phái người đi hỏi thăm mấy đại gia tộc gần đây, nhà ai ở Xuyên Thục và kinh thành có bồ câu đưa thư, giá cao mua lại."
Kim Phi nói:"Ta phải nhanh chóng nhận được tin tức ở Xuyên Thục và kinh thành."
Trước mắt Xuyên Thục và kinh thành muốn liên lạc với Kim Phi, phải thông qua Giang Nam trung chuyển, như vậy quá mất thời gian.
Cách duy nhất là mua lại bồ câu đưa thư của người khác đã từng đến kinh thành và Xuyên Thục, sau đó đưa tin cho Cửu công chúa ở kinh thành và Xuyên Thục.
Như vậy mới có thể nhận được thông tin mới nhất.
"Dạ!" Hàn Phong lập tức đi sắp xếp.
Kim Phi bắt mình tỉnh táo lại, bắt đầu viết thư, suy tính biện pháp giải quyết.
Nhưng nước xa không cứu được lửa gần, bây giờ y cũng không biết tình hình của Xuyên Thục thế nào, cũng không dám chỉ huy bậy, chỉ có thể giao phó Trương Lương dựa vào tình thế mà làm, cố gắng không đối đầu cứng rắn quá.
Vì đối phương có triều đình chống lưng, có quyền định ra nguyên tắc.
Nói thẳng ra là, luật lệ Đại Khang là do đám người này lập ra, tuỳ tiện tìm lý do gì đó là có thể xử lý Trương Lương.
Đây là cũng là lý do đối phương tốn nhiều công sức dụ Kim Phi đi chỗ khác.
Kim Phi là quý tộc, lại không có chức quan, tuy không có nhiều quyền hạn, nhưng muốn ràng buộc y không hề dễ.
Hơn nữa những ai biết chuyện trước đây của Kim Phi đều biết, y là tên điên ngay cả Tiết Hàn Lư cũng bị y đánh chết.
Tiết Hàn Lư là ai?
Hắn là quốc cửu gia tương lai.
Không chỉ bị Kim Phi đánh chết, ngay cả thi thể cũng bị dã thú gặm không ra gì.
Đúng rồi, không chỉ Tiết Hàn Lư, còn có Chu Văn Viên.
Tuy giữ được mạng, nhưng lại thành người què.
Không tới nửa năm, đã có hai công tử ở kinh thành bại dưới tay Kim Phi.
Không phải là kẻ điên thì là cái gì?
Mềm sợ cứng, cứng sợ liều mạng, liều mạng sợ người điên.
Những lão già kia cũng không muốn trở mặt với Kim Phi.
Đại gia tộc đều có tử sĩ, nhưng muốn biểu đạt cái gọi là "Thiện ý", nên không phái người ám sát y.
Đây cũng là đang nhắc nhở Kim Phi, giữa quý tộc với nhau có thể sử dụng thủ đoạn, nhưng không thể ám sát lẫn nhau.
Đáng tiếc là bọn họ đã suy nghĩ nhiều, Kim Phi vốn dĩ không quan tâm đến những quy cũ này.
Bọn chúng không chỉ tấn công Đường Tiểu Bắc, còn xem mạng người như cỏ rác, reo rắc tai hoạ khắp nơi, nếu như có cơ hội, Kim Phi sẽ không chút do dự mà giết chết bọn chúng!
Kim Phi vừa viết thư xong, Hàn Phong vừa kịp mang bồ câu đưa thư tới.
Y cuộn nhỏ tờ giấy, nhét vào ống nhỏ, sau đó cột ống thư nhỏ vào chân chim bồ câu.
Kim Phi nhìn bồ câu bay xa và nói: "Đại Tráng, thông báo hàng số 1 và 2 của đại đội 1 chuẩn bị, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết thuỷ phỉ."
Trước đây, y còn muốn nhân cơ hội này, để cho nhân viên hộ tống thích ứng trên biển một chút, tránh lần sau lại gặp phải thuỷ chiến, trở tay không kịp.
Bây giờ biết được tình hình ở Tây Xuyên, y không có thời gian rèn luyện cho đoàn nhân viên hộ tống.
"Tiên sinh, các huynh đệ chưa từng đánh thuỷ chiến, như vậy có phải quá hấp tấp hay không?" Đại Tráng cau mày hỏi.
"Chúng ta chưa đánh thuỷ chiến, thì tìm người từng đánh thuỷ chiến là được chứ sao?"
Kim Phi nói: "Đại Lưu, chuẩn bị ngựa, ta phải tới doanh trại thuỷ quân, thăm hỏi tướng quân thuỷ quân!"
Chương 563: Tướng quân thủy quân
Những năm gần đây, Đại Khang càng ngày càng suy yếu, không chỉ phía Bắc và phía Tây bị Khiết Đan, Đảng Hạng và Thổ Phiên uy hiếp, mà ở khu vực ven biển cướp biển cũng càng ngày càng hung hăng ngang ngược, ảnh hưởng nghiêm trọng đến dân đánh cá và công việc thường ngày của xưởng làm muối.
Ảnh hưởng đến dân đánh cá còn không sao, nhưng ảnh hưởng đến xưởng làm muối thì không được.
Người buôn muối đều là người đại diện cho giới quyền quý, động đến xưởng làm muối sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của người buôn muối, chẳng khác nào động đến lợi ích của giới quyền quý.
Để chống lại cướp biển, các quyền quý hiếm khi đoàn kết, nhanh chóng thành lập hai nhánh thủy quân, một nhánh đóng quân ở cửa Hoằng Hà, một nhánh đóng quân ở cửa Trường Giang.
Cho dù các quyền quý có xuất phát từ mục đích gì, ít nhất không có ai làm khó thủy quân, cũng không có quan viên nào cắt xén lương bổng.
Cho nên hiệu quả chiến đấu của thủy quân rất tốt, mấy năm nay không ít lần đánh đuổi cướp biển.
Kim Phi đưa theo đội hộ vệ dọc theo bờ biển tiến về phía trước, nhìn thấy một doanh trại phía xa.
Phía trên doanh trại, lá cờ của thủy quân Đông Hải tung bay trong gió, thuyền chiến trên mặt nước cũng được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Bên cạnh cảng quân sự là bến tàu của người dân.
Đoàn thuyền của Kim Phi cập bến ở nơi này.
Chỉ là thuyền y mang theo đều là thuyền buôn, chạy vòng vòng trên sông lục địa như Trương Giang thì không sao, muốn chiến đấu với cướp biển ở trên biển căn bản là không được.
Cho nên trên đường đi, Kim Phi suy nghĩ kỹ, nếu chuyện không thể làm thì nghĩ cách tìm thủy quân Đông Hải giúp đỡ.
Đến cửa doanh trại thủy quân, Kim Phi bảo Đại Lưu đưa bái thiếp của y lên.
Thủ vệ thấy Kim Phi mang theo nhiều cận vệ như vậy cũng biết không phải là người bình thường, không dám làm khó dễ, thành thật đưa bái thiếp vào.
Một lát sau, một người đàn ông vạm vỡ khuôn mặt đầy râu bước tới.
Người đó chắp tay hành lễ với Kim Phi từ phía xa: “Ha ha, Kim tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu, cuối cùng hôm nay cũng được gặp mặt! Quả nhiên giống như lời đồn, tuổi trẻ tài cao, dáng vẻ hiên ngang!”
“Trịnh tướng quân quá khen rồi.”
Kim Phi cười đáp lễ.
Trước khi đến đây, y đã hỏi thăm qua, tướng quân của thủy quân Đông Hải tên là Trịnh Trì Viễn, không theo chủ phái chiến tranh cũng không theo chủ phái hòa bình, xem như là người lính đơn thuần hiếm thấy ở Đại Khang.
Sau khi Kim Phi xem thông tin tình báo, ấn tượng với anh ta không tệ.
Ít nhất Trịnh Trì Viễn vẫn luôn hăng hái chống lại cướp biển.
Bây giờ gặp mặt, ấn tượng càng tốt hơn.
Từ màu da, dáng người, đến tư thế đi lại của đối phương đều có thể thấy Trịnh Trì Viễn thường xuyên tập luyện ở bên ngoài, điều này cho thấy anh ta không phải là một tướng quân quần áo lụa là.
Nói chuyện cũng đáng tin.
Vừa có sự thẳng thắn của một người lính, vừa có sự khéo léo tinh tế mà một vị tướng quân nên có.
“Không, không phải nói quá! Ta rất khâm phục chiến tích của Kim tướng quân ở Thanh Thủy Cốc và Tây Xuyên, nếu các tướng quân của Đại Khang đều có thể giỏi như tướng quân thì lo gì bị kẻ thù bên ngoài bắt nạt!”
Mặc dù là lần đầu gặp mặt nhưng Trịnh Trì Viễn giống như gặp được bạn cũ, đưa tay nắm lấy bả vai Kim Phi, quay lại nói với thủ vệ: “Vị này là tướng quân của Tây Xuyên, sau này nếu lại đến doanh trại, các ngươi không được ngăn cản!”
“Vâng!” Thủ vệ vội vàng gật đầu, đồng thời nghiêm túc quan sát Kim Phi, sợ sau này nhận nhầm.
“Kim tướng quân, đi, vào trong nói chuyện!”
Trịnh Trì Viễn kéo Kim Phi đi vào doanh trại thủy quân.
Trịnh Trì Viễn dẫn Kim Phi vào phòng khách, đến khi thủ vệ đưa nước trà rời đi mới mở miệng nói: “Kim tướng quân, ta là một người thô lỗ, không thích sự khách sáo giả tạo của quan văn, nếu có việc thì cứ nói thẳng. Ngài đường xa đến đây, chắc chắn không phải đến Đông Hải để bắt cá, đúng không?”
Nghe vậy, Kim Phi không khỏi nhìn Trịnh Trì Viễn một cách sâu xa.
Mặc dù ấn tượng của y đối với Trịnh Trì Viễn không tệ, nhưng cũng không vì vậy mà xem nhẹ đối phương.
Đông Hải là địa bàn của anh ta, nhân viên hộ tống bị cướp biển tấn công ở bến tàu của làng đánh cá gây ra động tĩnh lớn như vậy, anh ta không thể không biết.
Lúc này rõ ràng là biết rồi còn cố hỏi.
Nhưng Kim Phi cũng không vạch trần mà cười nói: “Trịnh tướng quân thẳng thắn thật hợp ý ta! Vậy ta cứ việc nói thẳng, đúng không?”
Trịnh Trì Viễn không trả lời, chỉ dùng tay ra hiệu mời.
“Lần này đến doanh trại thủy quân đúng là có chuyện nhờ Trịnh tướng quân giúp đỡ.” Kim Phi nói.
“Ồ, mời Kim tướng quân cứ nói.” Trịnh Trì Viễn bày ra bộ dạng lắng nghe.
“Là như vầy, dưới tay ta có một tiêu cục, còn có một thương hội, thời gian trước ở Giang Nam bị một nhóm cướp biển tấn công, thương vong nặng nề…”
Kim Phi nhanh chóng kể lại chuyện xảy ra gần đây.
“Cái gì, cướp biển dám to gan như vậy, đoàn thuyền của Kim tướng quân mà cũng dám tấn công sao?”
Trịnh Trì Viễn đập bàn, vẻ mặt giận dữ.
Nhưng hoàn toàn không nói đến chuyện ra biển giúp đỡ tiêu diệt kẻ cướp.
Kim Phi biết là đối phương đang chờ để y mở miệng trước, như vậy mới có thể chiếm thế chủ động trong đàm phán.
Nếu là bình thường, Kim Phi tuyệt đối sẽ không để cho đối phương được như ý, nhưng lúc này y đang vội quay về Tây Xuyên, nên không có tâm trạng trả giá với Trịnh Trì Viễn.
Y chủ động mở miệng nói: “Đám cướp biển này hiện đang trốn ở đảo Giải Kiềm, nhân viên hộ tống của ta không có sở trường chiến đấu trên biển, cũng không có thuyền chiến, ta muốn nhờ Trịnh tướng quân ra tay, giúp ta tiêu diệt đám cướp này!”
Vẻ mặt Trịnh Trì Viễn tỏ ra khó xử, quả nhiên giống với những gì Kim Phi đoán.
“Kim tướng quân, theo lý thì tiêu diệt cướp biển là trách nhiệm không thể từ chối của thủy quân, tuy nhiên khi thủy quân mới được thành lập, triều đình đã quy định phạm vi quyền hạn rất rõ ràng, điều thứ nhất trong trách nhiệm của thủy quân chính là bảo vệ cho dân chúng ven biển, không thể ra biển chiến đấu.”
“Còn có quy định như vậy sao?”
Kim Phi hơi ngạc nhiên.
Y đoán Trịnh Trì Viễn sẽ mặc cả, không ngờ đối phương lại dùng lý do này.
Thủy quân không thể ra biển chiến đấu còn gọi thủy quân làm gì?
“Ta lừa tướng quân làm gì?”
Trịnh Trì Viễn lấy từ bên cạnh ra một phần công văn, đưa cho Kim Phi: “Đây chính là phạm vi quyền hạn và kỷ luật quân sự của thủy quân Đông Hải, tướng quân xem một chút sẽ rõ.”
Kim Phi nhận lấy công văn, nhìn qua đã xác nhận được là thật.
Mở công văn ra, điều thứ nhất thật sự đúng như Trịnh Trì Viễn nói, quy định thủy quân Đông Hải chỉ có thể hoạt động gần vùng ven biển, không thể ra biển chiến đấu.
Quy định này khiến cho Kim Phi dở khóc dở cười, nhưng sau đó lập tức bừng tỉnh.
Nguyên nhân chủ yếu mà nhóm quyền quý thành lập thủy quân là để cho bọn họ bảo vệ ruộng phơi muối chứ không phải để bọn họ tiêu diệt cướp.
Nếu thủy quân đều ra biển đuổi giết cướp biển thì ai bảo vệ xưởng làm muối?
Hơn nữa đi xa chiến đấu sẽ làm tăng nhanh tốc độ hao mòn của thuyền chiến, những thứ này đều do nhóm quyền quý trả tiền, bọn họ có thể đồng ý mới lạ.
Tuy nhiên Kim Phi không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, sau khi xem xong điều thứ nhất cũng không trả lại công văn mà tiếp tục đọc, hi vọng có thể tìm được chỗ sơ hở có thể lợi dụng được.
Khi thấy điều thứ 15, ánh mắt Kim Phi sáng lên.
Điều này quy định, thủy quân phải ra biển tập luyện ba tháng một lần.
Điều mục này được lập ra để đề phòng thủy quân lười biếng, khiến cho Kim Phi thấy được cơ hội.
“Trịnh tướng quân, nếu như thủy quân bị hải tặc tấn công trong lúc ra biển luyện tập thì có thể đánh trả không?” Kim Phi hỏi.
“Đương nhiên là có thể…”
Trịnh Trì Viễn gật đầu, sau đó ngây người.
Anh ta hiểu ý của Kim Phi
Thật ra anh ta đã suy nghĩ kỹ, nếu Kim Phi chịu trả giá thỏa đáng, anh ta có thể ngoại lệ làm trái quân lệnh một lần để giúp Kim Phi xử lý đám hải tặc này.
Cùng lắm là bị nhóm quyền quý trong triều quở trách một chút, bọn họ cũng sẽ không vì chút chuyện này mà loại bỏ anh ta.
Không ngờ Kim Phi lại giúp anh ta tìm được sơ hở có thể lợi dụng.
Có điều Trình Trì Viễn phản ứng rất nhanh, ngây người chưa tới hai giây lại khôi phục vẻ mặt khó xử.
Kim Phi không đợi anh ta nói đã đưa tay cầm lấy hộp gỗ trên tay Đại Lưu, đặt lên bàn.
Chương 564: Kiến thức rộng
"Trịnh tướng quân, đây là chút lòng thành của ta, hy vọng tướng quân đừng từ chối!"
Kim Phi nói xong, mở nắp hộp gỗ ra.
Nằm trong hộp là một viên châu Thủy Ngọc có kích thước bằng quả trứng bồ câu.
"Kim tướng quân, đây chính là Thủy Ngọc trong truyền thuyết sao?"
Trịnh Trì Viễn ngồi thẳng lưng, tò mò nhìn về phía châu Thủy Ngọc.
Mặc dù anh ta không thuộc về phe chủ chiến, cũng không thuộc về phe chủ hòa, nhưng có thể ngồi lên chức tướng lĩnh thủy quân, đương nhiên cũng không phải dân thường.
Ở kinh thành anh ta cũng có hậu thuẫn.
Gần đây do Lạc Lan và Đường Tiểu Bắc lan truyền thông tin nên châu Thủy Ngọc rất nổi tiếng ở kinh thành và Giang Nam, Trịnh Trì Viễn lúc trước đã nghe nói về nó nhiều lần.
Chỉ là cho tới nay vẫn chưa từng thấy.
"Đúng vậy, đây chính là Thủy Ngọc!" Kim Phi đáp: "Hơn nữa còn là Thủy Ngọc cực phẩm!"
"Kim tướng quân thật hào phóng, dễ dàng cho đi Thủy Ngọc trân quý như vậy!"
Trịnh Trì Viễn hỏi: "Viên Thủy Ngọc này ở kinh thành trị giá rất nhiều tiền đấy? Tiên sinh thật sự muốn cho ta sao?"
"Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, anh em nhân viên hộ tống đã tin tưởng Kim Phi ta, bằng lòng theo ta vào sinh ra tử, bây giờ bọn họ rơi vào tay người xấu, ta không thể không quản!"
Kim Phi vừa nói chuyện, vừa đẩy chiếc hộp về phía Trịnh Trì Viễn: "Mong Trịnh tướng quân giúp một tay."
"Chẳng trách nhân viên hộ tống ở Trấn Viễn người người đều không sợ chết, tiên sinh thật có tình người!"
Trịnh Trì Viễn khen ngợi một tiếng, nhưng không có ý định đưa tay ra lấy hộp gỗ.
Kim Phi khẽ cau mày, lại dùng tay ra hiệu cho Đại Lưu.
Đại Lưu lại lấy từ trong tay ra một chiếc hộp gỗ đưa cho Kim Phi.
Kim Phi nhận lấy rồi mở hộp gỗ ra, bên trong cũng là một viên Thủy Ngọc.
Chỉ là màu sắc và độ sáng không bằng viên trước mặt.
"Kim tướng quân, ngài đang làm gì vậy?"
Trịnh Trì Viễn liên tục xua tay:"Ý ta không phải thế này."
"Trịnh tướng quân, chúng ta đều là quân nhân, ngài muốn gì, cứ việc nói thẳng là được, chỉ cần là thứ Kim Phi ta có thể cung cấp, ta nhất định sẽ cố hết sức!"
Kim Phi hơi mất kiên nhẫn.
"Kim tướng quân đã nói thế, vậy ta cũng nói thẳng."
Trịnh Trì Viễn nói: "Gần đây cướp biển từ nước X đến càng ngày càng nhiều, cũng càng ngang ngược hung hãn, hơn nữa thuyền của bọn chúng chạy rất nhanh, chúng ta không thể nào đuổi kịp, ta cần một ít cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá trên thuyền của Kim tiên sinh!"
Kim Phi kinh ngạc nhìn Trịnh Trì Viễn.
Y cứ cho rằng đối phương sẽ muốn vàng bạc châu báu, không ngờ lại là muốn vũ khí để đối phó cướp biển.
Điều này đã khiến cho cái nhìn mà Kim Phi dành cho Trịnh Trì Viễn thay đổi một chút.
Kim Phi đã dám bán cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá cho Khánh Hâm Nghiêu, bây giờ cho thêm Trịnh Trì Viễn một ít cũng chẳng sao.
Nghĩ tới đây, Kim Phi tập trung tinh thần, hỏi: "Không biết Trịnh tướng quân cần bao nhiêu?"
"Trong tay ta tổng cộng có ba trăm chiếc thuyền lớn nhỏ, cần một ngàn cung nỏ hạng nặng, một ngàn chiếc xe bắn đá!"
Trịnh Trì Viễn mở miệng nói.
Hự!
Đại Lưu và đám người ở sau lưng Kim Phi, tất cả đều há hốc mồm.
Ánh mắt nhìn về phía Trịnh Trì Viễn cũng trở nên sắc bén.
Người này lớn giọng thật đấy!
Xem cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá là củ cà rốt chắc?
Muốn tận một nghìn chiếc!
Cả cái làng Tây Hà này gộp lại, cũng chưa chắc có nhiều đến thế.
"Trịnh tướng quân, thế này là đang làm khó ta rồi!" Kim Phi lắc đầu.
"Kim tướng quân, ta không cần ngài tặng miễn phí, ta có thể dùng tiền mua!"
Trịnh Trì Viễn vỗ ngực nói: "Ta biết ngài đã bán cho Khánh đại nhân một ít, anh ta ra giá bao nhiêu tiền, ta cũng trả bấy nhiêu tiền!"
Đông Hải khắp nơi đều là xưởng làm muối, Trịnh Trì Viễn là đầu sỏ lớn nhất Đông Hải, dĩ nhiên cũng có thu nhập xám.
"Trịnh tướng quân, vấn đề không phải là tiền, mà là số lượng quá lớn, ta không thể cung cấp được!" Kim Phi cười khổ nói.
"Vậy Kim tiên sinh có thể cung cấp cho ta bao nhiêu?" Trịnh Trì Viễn hỏi.
Kim Phi không trả lời, mà đưa ra ba ngón tay.
"Ba trăm chiếc?" Trịnh Trì Viễn trợn mắt: "Không được, quá ít!"
"Trịnh tướng quân, ngài đoán sai rồi, không phải ba trăm chiếc, " Kim Phi ngắt lời Trịnh Trì Viễn, cười bảo:"Là ba mươi chiếc!"
Khụ khụ!
Đại Lưu không nhịn được, bị sặc nước miếng nên ho kịch liệt.
Hôm nay anh ta coi như đã được mở mang kiến thức.
Người ta thường bảo người bán giá trên trời, người mua trả dưới đất.
Hai bên thương lượng là chuyện rất bình thường, nhưng trả giá cỡ như Kim Phi thì anh ta chỉ mới thấy lần đầu.
Anh ta tưởng rằng trả giá một nửa đã rất lợi hại rồi, kết quả là Kim Phi trả từ cổ chân luôn.
Người ta muốn một ngàn, y giảm thẳng xuống ba mươi...
Người bình thường đúng thật là không làm được chuyện như vậy.
Chuyện này khiến cho Đại Lưu không thể không nhìn Kim Phi bằng cặp mắt khác.
Trịnh Trì Viễn cũng không nói nên lời.
Thật ra ba trăm chiếc thuyền lớn nhỏ anh ta nói lúc nãy, là tính luôn cả bè nhỏ một người.
Vừa mở miệng đã đòi một nghìn cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, cũng chỉ vì muốn chừa cho Kim Phi trả giá mà thôi.
Nhưng anh ta không ngờ Kim Phi lại trả giá ác như vậy.
"Kim... Kim tướng quân, ngài như vậy cũng quá độc ác rồi!"
Trịnh Trì Viễn bày ra vẻ mặt như muốn khóc:"Ba trăm chiếc thuyền của ta thì sao, mỗi thuyền một chiếc cũng không đủ nữa!"
"Trịnh tướng quân, bình thường ngài đánh cướp biển cũng đâu cần huy động toàn bộ thuyền ra trận mà nhỉ? Tại sao lại cần nhiều cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá như vậy làm gì? Mua về cất trong kho cho phủ bụi à?"
Kim Phi nói: "Ta có một đề nghị, không biết Trịnh tướng quân có đồng ý nghe thử một chút không."
"Kim tướng quân cứ nói!"
Trịnh Trì Viễn nghe vậy, vội vàng lấy lại tinh thần.
Kim Phi một năm nay đã ra trận hai lần, lần nào cũng lấy ít thắng nhiều, ngăn cơn sóng dữ.
Trịnh Trì Viễn luôn rất coi trọng đề nghị của Kim Phi.
"Vũ khí cũng giống như binh lính vậy, chất lượng hơn số lượng! Nếu như ta là Trịnh tướng quân, thì ta sẽ chọn từ trong thủy quân ra một nhóm tinh nhuệ, đặc biệt thành lập một đội đặc chủng."
Kim Phi nói: "Đội đặc chủng không nên có quá nhiều người, mà mỗi người đều phải tinh nhuệ, không chỉ có sức chiến đấu mạnh, còn phải biết hợp tác."
Thuyền cũng không cần nhiều quá, nhưng phải đều là thuyền tốt, như vậy một khi bị cướp biển tập kích, bọn họ mới có thể nhanh chóng phản ứng lại!"
"Đội đặc chủng?"
Trịnh Trì Viễn lộ ra dáng vẻ suy tư.
Chỉ là anh ta lần đầu tiên nghe tới danh từ này, nhất thời không thể hiểu được.
"Kim tiên sinh, ta chưa hiểu, ngài có thể nói rõ ràng hơn một chút không?"
"Nghe có vẻ rắc rối, thật ra lại rất đơn giản, chiến đội áo giáp đen của ta chính là một đội đặc chủng!"
Kim Phi nói:" Lúc ở Tây Xuyên, ta phái ba trăm binh lính của chiến đội áo giáp đen dẫn theo hai trăm nữ binh đi chiếm cửa thành Bắc của Tây Xuyên, Đan Châu phái ra năm ngàn người đến ngăn cản, kết quả là chúng không những ngăn không được, quân ta còn phá tan trận địa của địch mở đường máu thoát ra!"
"Cái gì, năm ngàn người không ngăn được năm trăm người? Trong đó còn có hai trăm nữ binh?"
Trịnh Trì Viễn nhảy cẫng lên: "Việc này sao có thể chứ?"
"Người bán muối đi từ Tây Xuyên đến Trường Giang không ít đúng không? Trịnh tướng quân nếu không tin, tìm đại một người hỏi thăm một chút là biết ta có lừa ngài không."
Kim Phi tự hào nói: "Đây chính là đội đặc chủng!"
Trịnh Trì Viễn cũng biết, việc Kim Phi nói ra những lời nói dối có thể bị vạch trần bất cứ lúc nào là vô nghĩa, nhưng vẫn cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Năm ngàn người vây đánh năm trăm người, lại bị năm trăm người giết, mở đường máu thoát ra.
Nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không thể được.
Kim Phi nhìn thấy vẻ mặt của Trịnh Trì Viễn, đột nhiên nảy sinh ý đồ, nói: "Trịnh tướng quân, nếu ngài không tin thì chúng ta đánh cược nhé?"
Chương 565: Tiên sinh lại gài bẫy người ta rồi
“Cược?” Trịnh Trì Viễn hỏi: “Cược như thế nào?”
“Ta để lại một số chiến đội áo giáp đen ở lại bến thuyền trông giữ thuyền chở hàng, ta có thể điều động ba mươi người trong số đó phối hợp với hai mươi binh lính nữ, ngài có thể phái năm trăm binh sĩ đi ngăn bọn họ, nếu bên ngài có thể ngăn được ta có thể đồng ý cho ngài một trăm cung nỏ hạng nặng, một trăm xe bắn đá!”
Kim Phi nói: “Nếu không ngăn được, ta sẽ cho ngài năm mươi, thế nào?”
“Thắng mới có một trăm hả?”
Trịnh Trì Viễn không hài lòng với vụ cá cược này.
“Trịnh tướng quân, nói thật với ngài, chế tạo cung nỏ hạng nặng rất phiền phức, Khánh đại nhân phòng thủ thành Tây Xuyên ta cũng chỉ bán cho anh ta mấy chục cung nỏ hạng nặng mà thôi.”
Kim Phi nói: “Lúc vào ta đã nhìn thấy, thuyền chiến dưới trướng ngài có thể chở cung nỏ hạng nặng với xe bắn đá tuyệt đối không tới trăm chiếc, một trăm chiếc sợ rằng ngài cũng không dùng hết, nhiều hơn thì ngài giữ lại cũng lãng phí.”
Đây là việc mà Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu đã thảo luận từ trước.
Nếu có người hỏi Khánh Hâm Nghiêu mua bao nhiêu cung nỏ hạng nặng, Kim Phi sẽ nói mấy chục.
Y căn bản không sợ Trịnh Trì Viễn phái người hỏi thăm.
“Vậy… Được rồi.”’
Trịnh Trì Viễn gật đầu đồng ý.
Trừ việc bị Kim Phi dẫn dắt chủ đề, anh ta cũng không tin rằng năm trăm người của mình không thể ngăn chặn được năm mươi người của đối phương.
“Trịnh tướng quân cảm thấy khi nào thích hợp so tài?”
Kim Phi thấy Trịnh Trì Viễn đã cắn câu, cười hỏi.
“Kim tướng quân là khách ở xa tới, ta nghe Kim tướng quân sắp xếp.” Trịnh Trì Viễn đáp.
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, không thì hôm nay đi?” Kim Phi cười nói.
Đại Lưu nghe vậy, thiếu chút nữa bật cười.
Anh ta biết Kim Phi lại muốn lừa người.
Nhưng nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng khi phá hỏng kế hoạch của Kim Phi, Đại Lưu lén nhéo đùi mình, cố gắng nén cười.
“Hôm nay có phải hơi vội không?”
Trịnh Trì Viễn ngẩng đầu nhìn bên ngoài, hơi do dự.
Lúc này đã là giữa trưa, đợi bố trí nhân lực, dọn dẹp địa điểm, có lẽ trời đã tối.
“Trịnh tướng quân, anh em nhân viên hộ tống của chúng ta đang bị cướp biển treo trên đảo, bị bỏ đói, chờ lâu thêm một ngày, lòng ta càng đau hơn một ngày!”
Kim Phi chân thành nói: “Mong tướng quân hiểu!”
“Được, Kim tướng quân đã nói vậy, hôm nay thì hôm nay!”
Trịnh Trì Viễn nói xong, gọi phụ tá vào, sắp xếp anh ta đi dọn dẹp sân, tập hợp nhân lực.
Kim Phi cũng bảo Đại Lưu bố trí một cận vệ đến bến thuyền gần đó gọi các chiến đội áo giáp đen và binh lính nữ.
Khu dân ở bến thuyền ở ngay bên cạnh đại doanh thủy quân, nhưng đến khi trời tối đen, cận vệ mới đưa người tới.
“Sao lại lâu như vậy? Để Trịnh tướng quân đợi lâu như vậy.”
Kim Phi chớp mắt nhìn cận vệ, nhưng miệng lại nói giọng trách móc.
“Thật xin lỗi tiên sinh, chúng ta cần sắp xếp lại người trực, đã làm trễ chút thời gian.”
Cận vệ cúi đầu giải thích.
“Không sao, không mất nhiều thời gian.”
Trịnh Trì Viễn xua tay, nhưng ánh mắt lại quan sát đội nhân viên hộ tống.
Đội nhân viên hộ tống có tổng cộng ba mươi người đàn ông mặc áo giáp đen, và hai mươi binh lính nữ.
Cho dù là nhân viên hộ tống nam hay nữ, tất cả đều thẳng lưng, đội hình chỉnh tề.
Nhìn bên mình, binh lính thủy quân mặc dù đều đứng nghiêm, nhưng luôn cảm thấy kém hơn một chút.
Mặc dù chưa giao đấu, nhưng về khí thế, nhân viên hộ tống đã hoàn toàn đánh bại binh lính thủy quân.
“Không hổ là đội đặc chủng do Kim tướng quân tạo ra, quả thực không tầm thường!”
Trịnh Trì Viễn khen ngợi: “Bây giờ có thể bắt đầu chưa?”
“Tất nhiên có thế.” Kim Phi nói: “Nhưng để phòng ngừa bị thương, mong mọi người cũng sử dụng đao gỗ được không?”
“Cũng được.”
Trịnh Trì Viễn vẫy tay, một giáo úy lập tức dẫn người mang mấy cái sọt tới.
Thủy quân cũng thường xuyên diễn luyện, tất nhiên không thiếu đao gỗ.
Các nhân viên hộ tống nữ cũng tháo đầu mũi tên xuống.
Sau khi chia đao gỗ, trời đã hoàn toàn tối đen.
Trận đối kháng cũng chính thức bắt đầu.
Theo lệnh của trung đội trưởng, những nhân viên hộ tống nhanh chóng xếp thành đội hình chiến đấu hình tam giác.
Ba mươi nhân viên hộ tống nam mặc áo giáp đen bên ngoài, ở bên trong là binh lính nữ tay cầm nỏ.
Chuẩn bị chiến đấu xong.
Giáo úy thủy quân cũng dẫn năm trăm binh lính, bao vây nhóm nhân viên hộ tống.
Những nhân viên hộ tống từng giết thổ phỉ, kỵ binh, những binh lính thủy quân cũng từng giết cướp biển.
Hai bên đều là những cựu binh từng thấy máu, tuy chỉ là đối đầu, trận chiến còn chưa bắt đầu nhưng trong giáo trường đã tản ra không khí giết chóc nồng nặc!
Bùm! Bùm! Bùm!
Tiếng trống trận nặng nề vang lên!
Giáo úy thủy quân chuẩn bị dẫn binh lính công kích về phía nhân viên hộ tống, nhưng thấy trận hình tam giác của nhân viên hộ tống đột nhiên bay ra mấy bóng đen.
“Trịnh tướng quân, ngài tốt nhất nên che mắt lại.”
Kim Phi đứng ở phía xa dùng cánh tay che mắt lại, nhắc nhở.
“Tại sao?” Trịnh Trì Viễn bối rối hỏi.
Thấy Kim Phi và Đại Lưu không trả lời mình, mà đều che mắt lại, anh ta cũng nghi ngờ nâng cánh tay lên.
Một bóng đen rơi xuống bên cạnh chân giáo úy, khiến anh ta giật mình.
Cúi đầu nhìn, phát hiện thì ra là một ống trúc.
Cuối ống trúc có một sợi dây diêm đang kêu xèo xèo, đã đốt tới cuối.
“Cái gì vậy?”
Giáo úy đang chuẩn bị cúi người xuống nhặt, đột nhiên cảm thấy trước mắt trắng xóa.
Sau đó không nhìn thấy gì hết….
“Tất cả mọi người, thoải mái tấn công!”
Trung đội trưởng dẫn đội nhân viên hộ tống hét lớn một tiếng, nhóm nhân viên hộ tống lập tức giải tán đội hình, tay mỗi người đều cầm đao gỗ, xông vào đội ngũ thủy quân đang bị mù tạm thời.
Thanh đao gỗ bôi sơn đỏ chém ngang cổ từng binh lính thủy quân, sau đó chạy về phía mục tiêu tiếp theo.
Cho dù là nhân viên hộ tống nam hay nữ, động tác đều nhanh nhẹn, không hề lề mề.
Lúc này binh lính thủy quân hoàn toàn bị bao trùm trong nỗi sợ hãi bị mù, hoàn toàn không có lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho nhân viên hộ tống làm gì thì làm.
Lúc đầu sau khi bị năm nghìn quân của Đan Châu phục kích, Trương Lương phát hiện phương pháp này rất hiệu quả, sau khi trở về yêu cầu nhân viên hộ tống luyện tập nhiều lần.
Hôm nay những nhân viên hộ tống đã sớm luyện quen, mỗi người đều biết mục tiêu của mình là ai, nên làm gì.
Chỉ trong mấy phút, toàn bộ năm trăm binh lính thủy quân đều bị cắt cổ, không ai tránh khỏi.
Trịnh Trì Viễn đứng ở xa chứng kiến toàn bộ, phát hiện toàn bộ binh lính của mình bị mù, lập tức quay đầu lườm Kim Phi: “Ngài đã làm gì bọn họ?”
Trong tay anh ta chỉ có tổng cộng năm nghìn binh lính, nếu bị mù năm trăm, anh ta không chịu nổi.
“Trịnh tướng quân đừng lo lắng, bọn họ chỉ là đột nhiên thấy ánh sáng chói mắt, bị mù tạm thời như khi chúng ta nhìn thấy mặt trời lúc giữa trưa vậy.”
Kim Phi cười giải thích: “Một lúc nữa sẽ ổn.”
Nghe thấy Kim Phi nói vậy, Trịnh Trì Viễn cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó phản đối: “Kim tướng quân, ngài làm vậy là gian lận!”
“Trịnh tướng quân, sao có thể nói chúng ta gian lận trong khi chúng ta mặt đối mặt chiến đấu chứ?”
“Ngài có loại…. Vũ khí phát sáng này, tại sao không nói trước?”
“Trịnh tướng quân, chiến tranh không phải trò đùa, mà là cuộc chiến sinh tử, ngài có vũ khí bí mật thì ngài có nói trước cho kẻ địch không?”
“Ta…” Trịnh Trì Viễn cứng họng không nói được gì.
Bình luận facebook