-
Chương 621-625
Chương 621: Không kịp hối hận
Nhân lúc lực chú ý của Tần Phi và nữ công nhân bị thổ phỉ vào trận thu hút, Trần sư gia lại phái người chuyển xe bắn đá tới, muốn một phát tiêu diệt trận địa cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của nữ công nhân.
Mặc dù một khi bắt đầu trận đánh giáp lá cà mặt đối mặt, xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng sẽ không thể công kích nữa, nhưng vẫn có thể bao vây đường núi sau lưng thổ phỉ, khiến các thổ phỉ đã xông tới không thể quay về, cũng khiến thổ phỉ phía sau không thể tiếp viện.
Sau khi tiêu diệt cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, thổ phỉ không cần lo lắng điều này nữa, đổ xô lên phát động tấn công điên cuồng vào phe nữ công nhân.
Tần Phi không rảnh để đau lòng cho xe bắn đá, lập tức ra lệnh cho nhóm nhân viên hộ tống dùng khiên và nắp nồi chống lại thổ phỉ, sau đó tổ chức cho nhóm nữ công nhân dùng tre dài để phản kích.
Không thể không nói, phương trận Macedonia cực kì thích hợp với núi Dương Khuyên.
Trong khoảng thời gian ngắn, nhóm nữ công nhân và nhân viên hộ tống đã ngăn chặn được thổ phỉ.
Trần sư gia nhận được báo cáo, lập tức phái thổ phỉ đập vỡ hũ dầu ném vào chiến trận.
Khiên và nắp nồi có thể ngăn cản đao kiếm chặt chém của thổ phỉ, nhưng không ngăn được ngọn lửa lớn lan rộng.
Vốn dĩ Tần Phi không dẫn nhiều nhân viên hộ tống tới lắm, lần này lại bị thiêu chết hơn một nửa.
Người may mắn sống sót cũng bị bỏng nghiêm trọng, mất năng lực chiến đấu.
Chuyện nữ công nhân núi Thiết Quán trung thành với Kim Phi là không thể nghi ngờ, nhưng chung quy cũng chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, không có nhân viên hộ tống cầm khiên che ở trước, đội hình lập tức bị thổ phỉ làm cho rối loạn!
Không có cung nỏ hạng nặng, không có xe bắn đá, không có khiên của nhân viên hộ tống, nhóm nữ công nhân chỉ có thể đánh một trận giáp lá cà mặt đối mặt với thổ phỉ.
Cây gậy tre trong tay lại quá dài, đâm chọc rất thuận tiện, nhưng khi đánh giáp lá cà thì không phát huy được, bên nữ công nhân hoàn toàn rơi vào thế yếu.
Thương vong cũng nhanh chóng gia tăng!
Ngay khi Tần Phi và Tả Phi Phi vừa sốt ruột vừa giận, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa dày đặc từ phía sau truyền đến.
Trên mặt Tần Phi vừa có chờ mong, cũng có cảnh giác.
Hướng tiếng vó ngựa truyền tới từ làng Tây Hà, rất có thể là quân cứu viện.
Đánh giá từ mức độ dày đặc của tiếng vó ngựa, số lượng quân cứu viện cũng không ít.
Nếu nói như vậy, nhóm nữ công nhân còn có một đường sống.
Nhưng nếu người tới là kẻ địch, nhóm nữ công nhân vốn đã rơi vào thế yếu sẽ bị bao vây bốn phía, tất cả đều xong đời.
Trong loại tâm lí mâu thuẫn này, Tần Phi trông thấy từng con ngựa chiến rời khỏi sương trắng, xuất hiện trong tầm nhìn.
Mặc dù do sương mù quá dày, không thấy rõ gương mặt người tới, Nhưng Tần Phi lại trông thấy lá cà đen lớn của tiêu cục Trấn Viễn!
Tần Phi kích động nhảy xuống khỏi khối đá lớn, đón ngựa chiến đang chạy tới.
“Lão Tần, tình hình thế nào!”
Lưu Thiết ghìm dây cương cho ngựa chiến dừng lại hỏi.
Sương mù quá dày, anh ta không thấy rõ tình hình trên chiến trường lắm.
Tần Phi không rảnh chào hỏi với Lưu Thiết, sốt ruột hỏi: “Thiết Tử, ngươi mang theo bao nhiêu người?”
“80 người!”
“Tất cả đều là kị binh à?”
“Đúng, hơn nữa tất cả đều có áo giáp!”
“Nếu ta cho nữ công nhân lui về, 80 người các ngươi có thể chống lại thổ phỉ được không?”
“Đường núi rộng như vậy, đương nhiên là chống được!”
Lưu Thiết tự tin gật đầu, sau đó lại hỏi lần nữa: “Tình hình thế nào rồi?”
“Rất không tốt!” Tần Phi lắc đầu: “Nếu các ngươi còn không tới, chỉ sợ không cần nửa canh giờ, nữ công nhân sẽ chết hết!”
“Vậy ngươi mau cho bọn họ lui về đi!” Lưu Thiết nghe xong cũng sốt ruột.
“Được!”
Tần Phi nghe vậy, quay đầu chạy đi.
Vừa chạy vừa hô to: “Tả xưởng trưởng, đánh chiêng thu binh! Đánh chiêng thu binh!”
Keng! Keng! Keng!...
Tiếng chiêng dồn dập truyền khắp núi Dương Khuyên.
Nhóm nữ công nhân vốn bị đánh cho không có sức phản kháng, nghe được tiếng chiêng, lập tức bắt đầu lui về sau.
Trần sư gia ở một đầu khác của chiến trường, không nghe được tiếng vó ngựa, mục tiêu của ông ta cũng không phải đám nữ công nhân này, mà là làng Tây Hà.
Hơn nữa sương mù quá dày, Trần sư gia sợ bị gài bẫy, không để cho thổ phỉ đuổi giết nữ công nhân nữa, mà ra lệnh cho thổ phỉ tập hợp, chuẩn bị nhanh chóng vượt qua núi Dương Khuyên, tiếp tục lên đường.
Không phải ngày nào cũng có sương mù, nên Trần sư gia phải thừa dịp tối nay có sương mù dày đặc, đánh tan làng Tây Hà!
Cũng chính vì quyết định này của Trần sư gia, nên nhóm nữ công nhân mới có thể rút lui thuận lợi.
Nhóm thổ phỉ chiếm lĩnh trận địa của nữ công nhân, giơ vũ khí của mỗi người lên hoan hô.
Nhưng không đợi bọn họ hoan hô xong, đã nghe được một trận tiếng bước chân.
Sau đó nhìn thấy một đội ngũ nện bước chỉnh tề, đi ra khỏi sương mù dày đặc.
Mỗi người trong đội ngũ đều được áo giáp màu đen bao vây kín mít, chỉ có một đôi mắt lộ ra ngoài.
Tuy không thể nói đường núi này là hẹp, nhưng cũng không coi là rộng, ngựa chiến hoàn toàn không di chuyển được, không thể phát huy ưu thế của kị binh, ngược lại ngựa chiến dễ bị thổ phỉ chém bị thương.
Cho nên lúc ở trên đường Lưu Thiết đã nghĩ kĩ, muốn đánh giáp lá cà với thổ phỉ.
Bọn họ đều có áo giáp đen, ngay cả bộ binh tinh nhuệ của Đan Châu mà còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ một đám thổ phỉ này?
Áo giáp đen đều là đồ mới, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo yếu ớt, khi đội ngũ tiến lên, phát ra âm thanh kim loại cọ xát rõ ràng.
Đội ngũ và tiếng bước chân chỉnh tề, áo giáp đen tỏa ánh sáng lạnh, ánh mắt lạnh lùng…
Đội hình sát cánh do nhân viên hộ tống tạo thành lộ rõ khí thế mạnh mẽ, tuy chưa đánh nhau, nhưng khí thế đã hoàn toàn đè bẹp thổ phỉ!
Tên cầm đầu nhóm thổ phỉ nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng bắt đầu nảy sinh ý muốn rút lui.
Nhưng lúc Trần sư gia tìm bọn họ chỉ cho mỗi tiền cọc, nếu bây giờ mà chạy trốn, sẽ không lấy được số bạc còn lại.
Bọn họ chạy từ nơi rất xa tới, còn chết nhiều người như vậy, nếu cứ trở về thế này thì lỗ to, Đại đương gia chắc chắn không tha cho hắn!
Đội hình của nhân viên hộ tống vẫn luôn tiến lên, lúc này mà đi xin chỉ thị thì không còn kịp nữa.
Nghĩ tới đây, tên cầm đầu nhóm thổ phỉ khẽ cắn môi, giơ đao gào rống: “Các huynh đệ, tiêu diệt đám giả thần giả quỷ này đi!”
Nói xong, hắn giơ đao vọt lên trước.
Các thổ phỉ khác vốn còn có chút sợ hãi, nhưng thấy tên cầm đầu chủ động tấn công, cũng chỉ đành đuổi theo.
Hồi nãy nhóm thổ phỉ đã đánh với nhóm nữ công nhân rất lâu, một khi xông lên là dễ kích động, nên căn bản không có ai chú ý tới tên cầm đầu càng chạy càng chậm, đã rớt ở phía sau.
“Rút đao!”
Lưu Thiết hô to một tiếng, nhóm nhân viên hộ tống đều rút Hắc Đao ra!
Ngay sau đó, thổ phỉ chạy như bay tới đánh nhau với đội ngũ sát cánh của nhân viên hộ tống.
Tuy đám thổ phỉ này là thổ phỉ dũng mãnh do Trần sư gia tìm tới, nhưng thổ phỉ chung quy cũng chỉ là thổ phỉ, bắt nạt nữ công nhân còn được, chứ gặp cựu binh tinh nhuệ do Lưu Thiết dẫn dắt thì hoàn toàn không đủ nhìn!
Nhóm cựu binh rút đao dứt khoát lưu loát, hơn nữa còn vô cùng tàn nhẫn!
Gần như mỗi đao đều hướng tới những chỗ chí mạng của thổ phỉ!
Trong nhóm thổ phỉ cũng có người tàn nhẫn, nhưng áo giáp đen của cựu binh quá cứng rắn, bọn chúng hoàn toàn chém không thủng, đâm không xuyên!
Vì thế cuộc chiến đấu gần như nghiêng về một biến, thổ phỉ hoàn toàn không ngăn cản được bước chân của nhân viên hộ tống!
Vì sương mù, nên thổ phỉ phía sau vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện chuyện gì, còn tưởng nữ công nhân lại tới nữa, từng tên chen lấn xông lên phía trước.
Đại đương gia đã nói, sau cuộc chiến sẽ tính tiền theo lỗ tai, ai cắt được nhiều lỗ tai, sẽ được thưởng càng nhiều.
Sương mù thật sự quá dày, đợi bọn chúng vọt tới chỗ có thể nhìn thấy đội hình của nhân viên hộ tống thì đã không kịp hối hận nữa.
Thổ phỉ phía sau vẫn luôn dồn về phía trước, bọn chúng muốn lui cũng không lui được, chỉ đành bị cuốn theo xông lên phía trước.
Đánh tới hơn mười phút, Trần sư gia mới biết nhân viên hộ tống áo giáp đen xuất hiện trên chiến trường.
Ông ta là người được nhóm quyền quý phái từ Tây Xuyên tới đây, quá hiểu rõ sự đáng sợ của nhân viên hộ tống!
Bọn họ chính là nhân viên hộ tống tinh nhuệ mà dù Đan Châu có phái bộ binh tinh nhuệ gấp mười lần tới, cũng không ngăn cản được!
Trên đường từ Tây Xuyên tới, Trần sư gia vẫn luôn nghĩ nhỡ gặp phải nhân viên hộ tống áo giáp đen thì phải làm sao bây giờ.
Suy nghĩ suốt quãng đường, đúng là ông ta có nghĩ ra một biện pháp.
“Mau, phái người đưa lọ dầu tới đây, áo giáp không gì phá được, chỉ có thể dùng lửa tấn công thôi!”
Chương 622: Các tỷ muội vất vả rồi
Đại đương gia của đám thổ phỉ đang đau đầu vì áo giáp đen của nhân viên hộ tống, sau khi nhận được lời khuyên của Trần sư gia, ông ta lập tức sắp xếp người mang vài giỏ đựng dầu ra tiền tuyến.
Khi thiết kế áo giáp, Kim Phi cũng đã cân nhắc đến những vấn đề mà Trần sư gia có thể nghĩ đến.
Dù áo giáp đen rất cứng cáp, nhưng cũng không phải là bất khả xâm phạm.
Lợi dụng sức lan tỏa mạnh mẽ của lửa và nước chính là cách tốt nhất để đối phó với áo giáp đen.
Lúc huấn luyện đám nhân viên hộ tống, Kim Phi cũng đặc biệt nhấn mạnh rằng phải cẩn thận với hỏa lực và nước lũ của kẻ địch.
Nếu là bình thường, thấy kẻ địch mang dầu tới gần, nhân viên hộ tống phía sau đã sớm bắn chết hắn rồi.
Nhưng lúc này, sương mù lại quá dày đặc, lúc nhân viên hộ tống thấy thổ phỉ mang hũ dầu tới gần thì đã không còn kịp nữa.
Dù nhân viên hộ tống phía sau đã bắn chết vài tên thổ phỉ nhưng vẫn có hơn mười mấy hũ dầu được ném tới đây!
“Trận hình phòng hỏa! Lui!”
Lưu Thiết nổi giận gầm lên một tiếng, đám nhân viên hộ tống đều nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời giơ tay lên chắn trước mặt.
Bang bang bang!
Vì rút lui kịp thời, trong mười mấy hũ dầu, có hơn một nửa bị ném xuống đất, nhưng cũng có năm sáu hũ đập trúng vào người nhân viên hộ tống.
Chỉ trong chốc lát, khu vực giao chiến của nhân viên hộ tống và thổ phỉ đã biến thành một biển lửa.
Có bảy tám nhân viên hộ tống bị dính dầu hỏa lên người, lập tức biến thành người lửa.
“Tiểu đội ba đi dập lửa! Hàng số 2 tiến lên phía trước!
Lưu Thiết vừa ra lệnh, vừa lấy một cái khăn lông ướt từ bên hông áo giáp ra, thành thục dập lửa giúp một nhân viên hộ tống.
Chiếc khăn lông ướt này là do Kim Phi cố ý chuẩn bị, mục đích để đề phòng tình huống này xảy ra.
Nhân viên hộ tống của tiểu đội ba cũng làm theo Lưu Thiết, hai người phối hợp, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa trên người nhân viên hộ tống.
Hàng số 1 vốn dĩ phải xông lên phía trên cùng nhưng lại rút lui để dập lửa, hàng số 2 nhanh chóng tiến lên phía trước, đề phòng thổ phỉ thừa dịp tấn công.
Thật ra bọn họ đã quá lo lắng rồi, khu vực giao chiến với thổ phỉ giờ đã trở thành một biển lửa.
Lúc đám thổ phỉ ném hũ dầu, chúng chỉ ném thẳng qua đây mà hoàn toàn không nghĩ tới việc liệu nó có thiêu phải người mình hay.
Đám Lưu Thiết đối mặt với thổ phỉ ném hũ dầu, họ phản ứng rất nhanh, chỉ có bảy tám nhân viên hộ tống bị ảnh hưởng.
Nhưng đám thổ phỉ đứng quay lưng về phía hũ dầu hoàn toàn không thấy sau lưng có người ném hũ dầu tới, phản ứng cũng không nhanh bằng đám nhân viên hộ tống, ít nhất phải có hai ba chục người thiêu thân trong biển lửa.
Tiếng thét xé gan xé phổi thay phiên nhau vang lên khiến đám thổ phỉ đứng phía sau nghe tới mức nhức đầu.
Dưới tình huống này, không có tên thổ phỉ nào dám vượt qua biển lửa mà tấn công nhân viên hộ tống.
Khi những tên thổ phỉ bị thiêu chết, con đường núi người ngã ngựa đổ hồi nãy lại trở nên yên tĩnh đến lạ.
Dầu hỏa trên mặt đất đã cháy hết cũng lần lượt bị dập tắt.
Bầu không khí tràn ngập mùi khét lẹt khó chịu.
“Những hũ dầu có tác dụng, một lúc thiêu chết mấy chục người bọn chúng! Mau mang tất cả hũ dầu lên phía trước cho ta, thiêu chết bọn chúng đi! Cắt càng nhiều tai thì càng có nhiều tiền.”
Đại đương gia của đám thổ phỉ đứng đằng sau liên tục thúc giục chúng tiếp tục chiến đấu.
Sương mù quá dày đặc, đám thổ phỉ không thấy rõ phía trước, rất nhiều tên tin vào lời của Đại đương gia, cho rằng tiếng kêu gào thảm thiết vừa rồi là của nhân viên hộ tống.
Dù sao thì hũ dầu cũng là do người mình ném, thiêu chết kẻ địch không phải là hợp lý hơn sao?
Dưới lời thúc giục, đám thổ phỉ đằng sau lại bắt đầu tấn công.
Đám thổ phỉ đằng sau không biết tình huống thực tế, nhưng đám đằng trước thì phải biết chứ.
Tên dẫn đầu cũng bị thiêu chết rồi, không có người dẫn đầu và giám sát, còn ai dám xông về phía trước?
Bọn chúng sợ hãi quay đầu bỏ chạy, lại đụng phải đám thổ phỉ đang xông lên phía trước.
Đường núi vốn đã không rộng lắm giờ lại trở thành một đống hỗn độn.
Một trung đội trưởng lanh mắt đã phát hiện trong đó có rất nhiều thổ phỉ cầm hũ đầu, nhanh chóng báo cáo với Lưu Thiết.
Dù ngọn lửa trên người nhân viên hộ tống đã bị dập tắt, không giảm nhân số chiến đấu, nhưng có hai nhân viên hộ tống bị bỏng mặt, trong đó có một người còn bị bỏng cả mắt, có thể cứu được hay không còn khó nói.
Lưu Thiết vốn đang nén giận trong lòng, nghe nhân viên hộ tống báo cáo như vậy, nghiến răng nói: “Vốn muốn đánh trực tiếp với bọn chúng một trận, nhưng bọn chúng lại muốn tự mình tìm đường chết, vậy thì không trách ta được rồi! Chuẩn bị lựu đạn!”
“Rõ!” Trung đội trưởng nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, vài nhân viên hộ tống đã mang một rương lựu đạn tới.
Bên cạnh còn có vài nhân viên hộ tống đang nhanh chóng lắp ráp xe bắn đá cỡ nhỏ.
Loại xe bắn đá này do Kim Phi đặc biệt thiết kế để ném lựu đạn, dù tầm bắn không bằng xe bắn đá cỡ lớn, số lượng lựu đạn bắn mỗi lần cũng không nhiều, nhưng tốc độ xâu dây và làm đầy nhanh hơn, độ chính xác cũng cao hơn rất nhiều so với loại lớn.
Lưu Thiết ra lệnh một tiếng, mấy quả lựu đạn bay thẳng ra ngoài.
Bùm! Bùm!...
Đường núi vốn đã không rộng, thổ phỉ lại túm tụm lại vào nhau, cũng có thể tưởng tượng được lực sát thương khi ném mấy quả lựu đạn tới.
Đám thổ phỉ bay tung tóe như tấm vải rách rưới!
Ngay cả màn sương mù dày đặc cũng bị sóng xung kích của vụ nổ làm cho tạm thời tản ra.
Lần này, cuối cùng đám thổ phỉ đằng sau cũng nhìn thấy tình hình trước mặt.
Hiệu ứng chấn động do lựu đạn nổ tạo thành, ngay cả kỵ binh tinh nhuệ dưới trước Đan Châu cũng bị trấn áp thì nói gì đến thổ phỉ?
Dường như tất cả đám thổ phỉ đều đã bị dọa sợ!
Lưu Thiết nhân lúc sương mù tản ra, nhìn thấy vị trí thổ phỉ để hũ dầu, vội vàng ra lệnh cho nhân viên hộ tống nhắm vào chỗ đó mà bắn.
Lần này, họ chỉ ném một quả lựu đạn nhưng lực tàn phá tạo ra còn lớn hơn cả hồi nãy.
Hũ dầu đụng phải lựu đạn ném tới, trong phạm vi ba trượng xung quanh đó hoàn toàn hóa thành biển lửa.
Sau đó, Lưu Thiết lại ra lệnh cho nhân viên hộ tống tiến hành một đợt pháo kích khác vào nơi đám thổ phỉ tụ tập ở phía xa hơn!
Mấy lần công kích liên tiếp khiến đám thổ phỉ còn lại mất hết ý chí chiến đấu!
Sức chiến đấu của nhân viên hộ tống vốn đã mạnh, lại có thêm vũ khí sắc bén như vậy, làm sao mà đánh được chứ?
Vì vậy, đám thổ phỉ bắt đầu chạy tán loạn, dù Đại đương gia có uy hiếp thế nào cũng không thể ngăn cản được!
“Phương Châu, dắt ngựa tới, đuổi theo chúng cho ta!”
Lưu Thiết hét một tiếng với người phía sau, trung đội trưởng phụ trách bảo vệ Quan Hạ Nhi và canh giữ ngựa chiến lập tức dắt ngựa chiến ra.
“Bảo vệ phu nhân, nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ chặt đầu ngươi!”
Lưu Thiết nhảy lên ngựa, dặn dò Phương Châu rồi tự mình dẫn đội đuổi giết thổ phỉ.
“Phu nhân cũng tới sao?”
Tả Phi Phi và đám nữ công nhân thấy trận chiến đã kết thúc, rối rít chạy ra khỏi nơi trú ẩn.
Nghe thấy Lưu Thiết nói vậy, kinh ngạc nhìn Phương Châu.
Không chờ Phương Châu kịp trả lời, Tả Phi Phi đã thấy Quan Hạ Nhi dẫn đám người A Cúc bước ra từ màn sương mù dày đặc.
Thấy thi thể khắp nơi, ngửi thấy mùi hôi thối tràn ngập xung quanh, Quan Hạ Nhi nhíu mày.
Vừa nãy ở phía sau, dù không thấy gì nhưng vẫn nghe được âm thanh phía trước truyền đến, Quan Hạ Nhi cũng biết rằng trận chiến nhất định rất tàn khốc.
Nhưng cô không ngờ rằng sẽ tàn khốc đến mức độ này.
Núi Thiết Quán cách làng Tây Hà không xa, Quan Hạ Nhi lại phụ trách nghiên cứu hương liệu làm xà phòng thơn, thường xuyên tới nhà máy xà phòng thơm, Tả Phi Phi cũng không xa lạ gì với Quan Hạ Nhi, nhưng đây là lần đầu tiên Tả Phi Phi thấy Quan Hạ Nhi mặc áo giáp, không khỏi sửng sốt.
Nhưng dù sao cũng là chủ của một nhà máy, Tả Phi Phi rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần mà tiếp đón.
“Phu nhân, nơi này nguy hiểm như vậy, sao phu nhân lại tới đây?”
“Các tỷ muội đã vất vả rồi!”
Quan Hạ Nhi nhìn đám nữ công nhân xung quanh, trịnh trọng hành lễ, xúc động nói: “Các tỷ muội đã liều chết giúp thôn làng ngăn cản thổ phỉ, cả đời Hạ Nhi sẽ không bao giờ quên ân tình này!”
Chương 623: Lời đảm bảo của Quan Hạ Nhi
"Phu nhân, người làm gì vậy?"
Tả Phi Phi đỡ Quan Hạ Nhi.
"Phu nhân, đều là chuyện nên làm mà, không có tiên sinh và người cứu giúp, bọn ta vẫn còn ở trong hang ổ của thổ phỉ chịu khổ rồi.”
"Đúng vậy, đều là người một nhà, phu nhân nói như vậy trông xa cách quá!"
Công nhân nữ xung quanh cũng rối rít xua tay, nói lời khách sáo.
Nhưng thái độ trên mặt lại bán đứng họ.
Không ai muốn người mà mình liều mạng đi cứu lại là một kẻ vô ơn.
Lời nói này của Quan Hạ Nhi xem như là đã chạm đến đáy lòng họ.
Nhưng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng kêu la thảm thiết.
"A Nguyệt tỷ, tỷ tỉnh lại đi!"
Mọi người quay đầu lại nhìn, trên đá bên cạnh đường núi, một nữ công nhân mặt đầy xám xịt, đang ngồi ra sức lay bạn đồng hành trong lòng.
Thấy Quan Hạ Nhi đến, cô ấy xông lên cầu xin Quan Hạ Nhi: "Phu nhân, người cứu A Nguyệt tỷ đi! Xin người cứu lấy A Nguyệt tỷ!"
Lúc này sắc trời đã tối, sương mù lại nhiều, Quan Hạ Nhi nhìn không rõ lắm.
Bây giờ nhích lại gần mới phát hiện, trên mặt bạn đồng hành nằm trong lòng nữ công nhân này có một vết thương ghê rợn, không thấy tai trái, máu tươi thấm ướt hết một nửa quần áo, trong miệng còn vô thức chảy máu ra ngoài, trông rất thê thảm.
"Quân y, mau gọi quân y đến cứu người!"
Quan Hạ Nhi quay đầu kêu lớn.
Sau khi hét lên cô muốn móc khăn tay lau vết thương giúp nữ công nhân, nhưng đưa tay sờ mới phát hiện khăn tay đang ở trong áo giáp.
"A Nguyệt tỷ, tỷ cố gắng lên, quân y sắp đến ngay rồi!"
Mặc áo giáp ngồi xổm không được, Quan Hạ Nhi quỳ luôn xuống đất, vừa lấy tay che vết thương giúp nữ công nhân, vừa an ủi.
Có lẽ là bị động vào vết thương, nên đã kích động A Nguyệt, cô ấy vốn đang hôn mê lại hơi hé mắt.
Vì không có sức quay đầu, cô ấy không thấy Quan Hạ Nhi, chỉ thấy nữ công nhân đang ôm mình.
"Tiểu... Tiểu Thiến, muội vẫn còn sống... tốt quá rồi... "
A Nguyệt yếu ớt nói: "Ta... ta e rằng... sắp chết rồi..."
"A Nguyệt tỷ, tỷ sẽ không chết đâu!" Tiểu Thiến khóc lóc lắc đầu.
"Muội đừng nói... nghe ta nói..."
A Nguyệt cắt lời Tiểu Thiến: "Mẹ ta nói... con người chết đi không ai đến thăm... sẽ biến thành cô hồn dã quỷ... ta chết rồi... chôn ta ở sau núi của chúng ta... muội không bận thì đến thăm ta... dưới gối của ta có bạc... cho muội hết..."
Trong truyền thuyết ở Đại Khang, nếu không có hậu nhân cúng tế, không ai tảo mộ thì sẽ biến thành cô hồn dã quỷ.
Thời phong kiến, đa số bách tính mê tín, đặc biệt là điểm này.
A Nguyệt còn là một cô nương, lấy đâu ra hậu nhân?
Chỉ có thể trước khi chết xin nhờ bạn thân, bảo cô ấy cúng tế cho mình.
Không đợi Tiểu Thiến trả lời, Quan Hạ Nhi nói: "A Nguyệt tỷ, tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ đưa tỷ trở về!"
"Phu... phu nhân?"
Lúc này A Nguyệt mới phát hiện Quan Hạ Nhi,
ngọ nguậy, muốn vẫy tay chào Quan Hạ Nhi.
Nhưng cánh tay nâng lên một nửa thì bất động.
Quan Hạ Nhi thấy vậy, vội đưa tay nắm lấy tay cô ấy.
"Phu nhân nói vậy... ta yên tâm rồi."
A Nguyệt nhếch mép cười: "Đa tạ... phu nhân!"
"Cô ấy đã ký giấy hôn thư với đương gia chưa?"
Quan Hạ Nhi quay đầu nhìn Tiểu Thiến.
"Ký rồi, những người đến đây lần này đều đã ký rồi!"
Mặc dù Tiểu Thiến không biết vì sao Quan Hạ Nhi hỏi như vậy, nhưng vẫn vừa khóc vừa gật đầu.
"A Nguyệt, nếu tỷ và đương gia ký giấy hôn thú rồi thì chính là người nhà họ Kim, là tỷ muội của ta!"
Quan Hạ Nhi chân thành nói: "Tỷ yên tâm, ta không chỉ đưa tỷ trở về, còn lập bài vị cho tỷ, sau này bốn mùa, ta đều đi thắp hương dâng lễ, tuyệt đối không để tỷ biến thành cô hồn dã quỷ!"
"Ta có thể được viết vào gia phả... có thể lập bài vị sao?"
A Nguyệt đột nhiên hồi quang phản chiếu, kích động hỏi: "Tiên sinh có thể đồng ý sao?"
Theo phong tục của Đại Khang, tiểu thiếp không có tư cách được viết lên gia phả, chết rồi thì tùy tiện tìm một chỗ chôn cho xong chuyện.
Chỉ có những ai có cống hiến lớn cho dòng họ, hoặc tiểu thiếp cực kỳ được chủ nhân yêu thích, mới có thể được viết vào gia phả.
Về chuyện lập bài vị, càng không cần nghĩ đến, đó là quyền của chính thê mới có.
"Đương gia chắc chắn đồng ý, ta bảo đảm với tỷ!"
Quan Hạ Nhi liên tục gật đầu.
Cô rất hiểu Kim Phi, biết Kim Phi không để ý đến mấy tập tục phong kiến.
Nếu như biết chuyện hôm nay, 99% Kim Phi sẽ đồng ý.
"Cảm ơn phu nhân... "
A Nguyệt nghe vậy, nhoẻn miệng cười, trút hơi thở cuối cùng, cánh tay không còn sức lực rũ xuống.
"A Nguyệt tỷ, tỷ yên tâm, ta nói được làm được!"
Quan Hạ Nhi nhẹ nhàng đặt tay A Nguyệt xuống, hỏi: "Tai tỷ ấy đâu, tìm đến đây, trở về ta may lại cho tỷ ấy!"
"Tai... tai bị thổ phỉ cắt mất rồi..."
Tiểu Thiến vừa khóc vừa nói.
"Thổ phỉ cắt tai làm gì?" Quan Hạ Nhi cau mày hỏi.
"Nghe nói thổ phỉ phải dùng lỗ tai đổi tiền thưởng..."
"Cái gì?"
Quan Hạ Nhi bỗng đứng dậy.
Lúc này nữ công nhân thu lại thi thể của bạn đồng hành, Quan Hạ Nhi đến gần quan sát, quả nhiên đa số tai của nữ công nhân đều không thấy nữa!
Đôi mắt Quan Hạ Nhi trong chốc lát đỏ bừng lên, đưa tay vịn vào tảng đá mới đứng vững.
Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy giống như bị một tảng đá lớn chặn lại, đau đến không thở nổi.
Theo khóe mắt, nước mắt tuôn ra ngoài như nước suối.
Tả Phi Phi thấy vậy, vội vàng tiến lên trước đỡ lấy Quan Hạ Nhi.
Cô ấy đang chuẩn bị khuyên giải an ủi một chút, một nhân viên hộ tống cưỡi ngựa chiến đến trước mặt hai người.
Anh ta không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, nhảy xuống ngựa, chắp tay báo cáo Quan Hạ Nhi: "Phu nhân, thổ phỉ đã bị chúng ta bắt lại, Thiết Tử ca sai bọn ta đến hỏi phu nhân, xử lý chúng thế nào? Đưa đến Hắc Thủy Câu hay nhốt riêng ạ?”
Chạy trốn đồng nghĩa với việc giao lưng cho kẻ thù.
Cho nên trên chiến trường một khi có một phe xuất hiện việc tháo chạy, thì thứ chờ đợi bọn họ là bị tàn sát.
Lúc này làm liều mới chính là vận may.
Nếu may mắn, chạy nhanh, nói không chừng có thể giữ được mạng.
Không may mắn thì bị kẻ địch đuổi kịp, về cơ bản là chết chắc.
Đường núi gần đây chỉ có một con đường, thổ phỉ có thể chạy đi đâu được?
Hai chân bọn chúng làm sao chạy nhanh hơn ngựa chiến?
Cho nên chẳng mấy chốc chúng đã bị kỵ binh do Lưu Thiết dẫn dắt bắt kịp.
Tác phong của tiêu cục Trấn Viễn là không giết tù binh, đã lưu truyền từ lâu, bọn thổ phỉ nhìn thấy thực sự không chạy thoát, lập tức vứt bỏ vũ khí, quỳ xuống bên đường đầu hàng.
Thổ phỉ hoàn toàn bị dọa sợ vỡ mật, Lưu Thiết cũng lười sát hại bọn chúng, anh ta dẫn kỵ binh đến trước mặt, sau đó quay đầu lại đuổi thổ phỉ về như đuổi dê.
Bọn thổ phỉ này không phải loại thổ phỉ bình thường, Lưu Thiết không dám tự ý giải quyết, chỉ có thể vừa thẩm vấn Đại đương gia của nhóm thổ phỉ, vừa phái người xin chỉ thị của Quan Hạ Nhi.
"Bắt được bao nhiêu người?" Quan Hạ Nhi ngẩng đầu hỏi.
"Không có con số cụ thể, nhưng xem ra có khoảng bốn năm trăm người", nhân viên hộ tống đáp.
"Bốn năm trăm người...?" Quan Hạ Nhi gật đầu, nói: "Đi nói với Lưu Thiết, giết sạch đi!"
"Giết... giết sạch ư?"
Nhân viên hộ tống hoài nghi liệu bản thân có nghe nhầm hay không.
Chương 624: Quan Hạ Nhi nổi giận
Trước đây trong lòng Quan Hạ Nhi luôn rất phẫn nộ, nhưng cô luôn kiềm chế.
Nhưng khi nghe nói thổ phỉ muốn xẻo tai nữ công nhân đem đi lĩnh thưởng, cô không thể kiềm chế nổi nữa, lập tức bùng nổ.
“Đi nói với Lưu Thiết, Quan Hạ Nhi ta nói giết hết toàn bộ!”
Mắt Quan Hạ Nhi đỏ ngầu, nghiến răng nói: “Giết hết! Chặt đầu!”
“Chặt đầu?”
Nhân viên hộ tống lại bị dọa cho một phen.
Thời phong kiến coi trọng toàn thây, thông thường chỉ có phạm nhân tội ác tày trời bị xử tử mới bị chặt đầu.
Ngay cả người tàn nhẫn như Thiết Ngưu, hành quyết thổ phỉ trên đỉnh Song Đà cũng chỉ treo cổ mà thôi.
Nhân viên hộ tống thực sự không hiểu, Quan Hạ Nhi bình thường trông dịu dàng, tại sao lại ra lệnh tàn nhẫn như vậy.
A Cúc nhìn thấy nhân viên hộ tống còn đang hoài nghi, âm thầm ra ám hiệu bằng mắt.
Nhân viên hộ tống hiểu ra thì vội vàng theo A Cúc sang một bên.
A Cúc âm thầm kể hết chuyện đã trải qua cho nhân viên hộ tống.
Lúc này, nhân viên hộ tống mới hiểu tại sao Quan Hạ Nhi lại mất kiểm soát như vậy.
“Mẹ hắn chứ, không ngờ chúng lại muốn xẻo tai, bị chặt đầu cũng đáng!”
Nhân viên hộ tống tức giận không thôi, quay người đi ngay.
Không lâu sau, Lưu Thiết lại đích thân đến.
“Sao, đương gia không có nhà, lời ta nói không có tác dụng đúng không?”
Quan Hạ Nhi ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lưu Thiết, hỏi: “Ta nói chặt đầu, nếu đương gia về trách tội thì ta chịu, không phải liên lụy tới huynh!”
“Phu nhân, ý ta không phải như vậy!”
Lưu Thiết vội vàng giải thích: “Không phải Đường trưởng xưởng nghi ngờ sau lưng có kẻ giở trò sao? Ta hỏi Đại đương gia của bọn thổ phỉ, hắn nói chuyện lần này là mưu kế của một kẻ tên là Lưu tiên sinh.”
“Lưu tiên sinh?” Quan Hạ Nhi lập tức hỏi: “Ngày trước Tiểu Bắc bị thủy tặc cướp bóc ở Giang Nam, nghe nói cũng là Lưu tiên sinh, là cùng một người sao?”
“Không biết, có lẽ không phải.”
Lưu Thiết nói: “Ta cũng nghe nói về Lưu tiên sinh kia rồi, tiên sinh vẫn luôn đuổi theo hắn đến Đông Hải vẫn chưa về, hắn cũng không thể trở lại nhanh như vậy.”
“Cũng phải,” Quan Hạ Nhi gật đầu: “Lưu tiên sinh này ở đâu?”
“Đại đương gia kia nói trước kia ở gần nhưng không biết chạy từ lúc nào, ta đã sai người lên núi tìm rồi.”
Lưu Thiết nói: “Nhưng loại người này còn lươn lẹo hơn cá chạch, bây giờ sương trong núi dày đặc, người của ta cũng không đủ, chưa chắc đã bắt được.”
“Đã từng để một tên Phùng tiên sinh chạy thoát rồi, dù thế nào cũng phải bắt được tên Lưu tiên sinh này!”
Quan Hạ Nhi nói: “Sai người quay về thông báo cho Tiểu Ngọc, bảo cô ấy phát động người dân, bao vây năm dặm quanh núi Dương Khuyên, không được để tên này thoát!”
Lưu Thiết nghe vậy, mắt sáng lên, vội gật đầu: “Bây giờ ta đi làm ngay!”
Theo lời Đại đương gia, Lưu tiên sinh chỉ đưa theo một hộ vệ.
Bây giờ sương dày đặc, trời lại tối đen, người bản địa trên núi còn có thể lạc, hai người ngoài bọn hắn có thể chạy đến đâu được chứ?
Chẳng mấy chốc, hai nhân viên hộ tống cưỡi ngựa quay về làng Tây Hà.
“Phu nhân, chuyện chặt đầu, người thật sự không nghĩ lại sao?”
Lưu Thiết thấy Quan Hạ Nhi đã bình tĩnh lại, dò hỏi.
“Chúng không cho các tỷ muội toàn thây, sao ta phải cho chúng toàn thây chứ!”
Quan Hạ Nhi lạnh giọng nói: “Không cần nghĩ lại, cứ làm như ta nói!”
“Vâng!”
Lưu Thiết thấy Quan Hạ Nhi đã quyết nên không khuyên nữa.
Chẳng bao lâu, từ xa truyền tới tiếng hét như xé ruột xé gan, còn có tiếng đánh nhau.
Thổ phỉ biết đến tiêu cục Trấn Viễn gần như đều biết họ không giết tù binh.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Trần sư gia nhanh như vậy đã thuê được thổ phỉ tới Kim Xuyên làm loạn.
Dù sao bị bắt cũng không chết, cùng lắm bị nhốt trong Hắc Thủy Câu đào than mà thôi, ngày nào cũng được ăn no, còn sợ cái gì?
Đám thổ phỉ này cũng mang theo suy nghĩ như vậy đến Kim Xuyên.
Tuy mấy ngày trước, Thiết Ngưu ở trên đỉnh Song Đà phá lệ một lần, nhưng Thiết Ngưu trên giang hồ có biệt danh tàn ác, giết tù binh cũng không phải chuyện lạ.
Đám thổ phỉ này phát hiện Lưu Thiết bắt được chúng xong không giết thì thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra kẻ tàn ác của tiêu cục Trấn Viễn chỉ có Thiết Ngưu, những người khác không giết tù binh.
Nhưng ai ngờ Lưu Thiết rời đi rồi quay về, lại hạ lệnh cho kỵ binh giết chết bọn chúng!
Lại còn là chặt đầu!
Đám thổ phỉ bỗng hoảng loạn, cầu xin, phản kháng, còn chửi bới.
Nhưng chúng đã bị trói lại, dù làm gì cũng không thay đổi được kết cục.
Chẳng mấy chốc, quanh dãy núi đã bốc lên mùi máu tanh.
Đêm đen u tối, màn sương dày đặc, tiếng kêu xé ruột xé gan, thi thể khắp nơi, mùi máu tanh tưởi…
Bầu không khí ở núi Dương Khuyên trở nên nặng nề đến kinh khủng.
Không ít nữ công nhân hơi sợ hãi, nhưng nhìn thấy Quan Hạ Nhi đứng ở không xa, họ lại yên tâm.
Dưới sự sắp xếp của Quan Hạ Nhi, quân y và nữ công nhân bắt đầu cứu chữa cho nhân viên bị thương, khâm liệm cho những nữ công nhân đã mất.
Trên đường núi, khắp nơi đều là nữ công nhân đang nhóm đuốc.
“Các tỷ muội cẩn thận chút, phải tìm hết từng cái tai!”
Quan Hạ Nhi cao giọng nhắc nhở.
Bận rộn đến tận sáng, Quan Hạ Nhi và Tả Phi Phi mới đưa nữ công nhân về núi Thiết Quán!
Sáng hôm sau, một người thợ săn đi qua núi Dương Khuyên suýt chút thì bị dọa chết.
Chỉ thấy trên đường núi Dương Khuyên toàn là thi thể bị chặt đầu!
Cái này nối tiếp cái kia dài đến hơn một dặm!
Quãng đường hơn một dặm này bị máu tươi nhuộm đỏ!
Dân chúng không biết chuyện trận đấu, chỉ biết nữ công nhân núi Thiết Quán ngăn bọn thổ phỉ muốn đánh vào làng Tây Hà ở đây.
Trải qua trận chiến, danh tiếng của nữ công nhân núi Thiết Quán vang xa.
Vì nữ công nhân tham gia trận chiến lần này hầu hết là tiểu thiếp của Kim Phi nên họ được dân chúng gọi là quân nương tử của nhà họ Kim.
Đây là trận chiến đầu tiên của quân nương tử nhà họ Kim núi Thiết Quán!
Núi Dương Khuyên cũng vì thế mà được gọi là núi Nương Tử nhà họ Kim.
Đương nhiên đây đều là những lời sau này.
Sau khi Quan Hạ Nhi đưa nữ công nhân về núi Thiết Quán lại không hề nghỉ ngơi mà bảo Tả Phi Phi lấy kim chỉ khâu lại tai cho các cô gái đã mất.
“Phu nhân, nghe A Cúc nói mấy ngày rồi người chưa chợp mắt, đi ngủ chút đi, để ta khâu!”
Tả Phi Phi nhìn sắc mặt trắng bệch của Quan Hạ Nhi vội khuyên nhủ.
“Không cần, ta không mệt.”
Quan Hạ Nhi lấy kim chỉ, thuận miệng nói: “Phi Phi, sau này đừng gọi ta là phu nhân nữa, gọi ta là tỷ tỷ là được.”
Tả Phi Phi nghe vậy, tim đập mạnh.
Cô ấy không ngốc, huống hồ Quan Hạ Nhi đã nói rõ ràng như vậy, dù có ngốc cũng nghe hiểu ý của Quan Hạ Nhi là gì.
“Sao, muội không bằng lòng à?”
Quan Hạ Nhi thấy Tả Phi Phi không tiếp lời, vội nói: “Nếu muội thấy tuổi ta nhỏ thì gọi ta là muội muội cũng được.”
“Ý ta không phải như vậy, chỉ là tỷ… tỷ tỷ nói bất ngờ quá, ta chưa định thần được…”
Tả Phi Phi bỗng xua tay giải thích.
Quan Hạ Nhi thấy Tả Phi Phi đổi cách gọi nên cũng hiểu ý của cô ấy.
Cô cúi đầu nhìn nữ công nhân đã chết trên đất thở dài: “Phi Phi, nếu muội đã gọi ta là tỷ tỷ thì cũng là bằng lòng vào cửa nhà họ Kim, vậy ta không coi muội là người ngoài nữa, muội giúp ta một việc.”
Chương 625: Công nhận
Sau khi trải qua biến cố gia tộc, Tả Phi Phi đã không còn là tiểu thư nhà giàu ngây thơ.
Trải qua thời gian khó khăn, cô ấy đã quá hiểu lòng người hiểm ác.
Lời của Quan Hạ Nhi khiến cho Tả Phi Phi trở nên cảnh giác.
Mặc dù khi đến núi Thiết Quán, Quan Hạ Nhi luôn tỏ ra mình là người yếu đuối nhu nhược, nhưng trong lòng thì khó nói, Tả Phi Phi và mẹ vất vả lắm mới có được cuộc sống bây giờ, Tả Phi Phi rất sợ nếu mình làm gì sai tất cả mọi thứ sẽ tan thành mây khói.
Nhưng Quan Hạ Nhi đã nói đến mức này, cô ấy chỉ có thể cắn răng hỏi: “Tỷ muốn ta làm gì? Chỉ cần không ảnh hưởng đến xưởng, Phi Phi nhất định sẽ dốc hết sức để làm!”
“Ta đã đồng ý với A Nguyệt tỷ sẽ lập bài vị cho tỷ ấy.”
Quan Hạ Nhi nói: “Không chỉ riêng A Nguyệt tỷ, những tỷ muội khác đã mất trong trận chiến cũng không thể trở thành cô hồn dạ quỷ, cho nên ta muốn xây từ đường để tỏ lòng thành kính với họ.
Muội là trưởng xưởng, muội hãy chọn một nơi để xây đi.
Đúng rồi, còn chuyện gia phả, ta không biết chữ, Phi Phi xuất thân từ gia đình tri thức, chúng ta hãy cùng nhau làm đi.”
Biết Quan Hạ Nhi muốn mình làm chuyện này, đôi mi thanh tú của Tả Phi Phi hơi nhíu lại, hỏi dò: “Xây từ đường lập gia phả đều là chuyện lớn, tiên sinh không có ở đây, chúng ta tự mình quyết định, hình như không ổn lắm?”
Ở thời kỳ phong kiến, xây từ đường lập gia phả là chuyện vô cùng lớn, phải do trưởng bối đức cao vọng trọng trong gia tộc quyết định, phụ nữ không được can thiệp.
Bây giờ Quan Hạ Nhi muốn làm cả hai việc này, lại giao cô ấy, khiến Tả Phi Phi lo lắng có phải Quan Hạ Nhi muốn hại cô ấy hay không.
Nếu như khi Kim Phi trở về mà tức giận, chẳng phải cô ấy sẽ phải chịu tội sao?
“Đừng lo, nếu tiên sinh trách phạt ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Quan Hạ Nhi hiểu sự lo lắng của Tả Phi Phi, cười nói: “Các tỷ muội ở đây đều có thể làm chứng.”
Ở đây không chỉ có Quan Hạ Nhi và Tả Phi Phi, còn có A Cúc lãnh đạo các nữ nhân viên hộ tống và không ít nữ công nhân của núi Thiết Quán.
Nghe Quan Hạ Nhi nói vậy, Tả Phi Phi mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng vẫn không đồng ý ngay mà đề nghị: “Tỷ, ta nghĩ là chuyện này hãy chờ tiên sinh về bàn bạc thêm rồi hãy làm…”
Quan Hạ Nhi thấy Tả Phi Phi vẫn còn do dự cũng không kiên trì nữa: “ Nếu muội cảm thấy không ổn, thì trước tiên cứ xây từ đường, lập bài vị cho các tỷ muội, còn chuyện gia phả và tên từ đường, chờ tiên sinh trở lại ta sẽ thương lượng với chàng.”
Quan Hạ Nhi dám tự mình làm chủ vì cô hiểu Kim Phi.
Kim Phi vốn không quan tâm đến những chuyện này, hơn nữa trước khi lập gia đình y chỉ có một thân một mình, không có trưởng bối trong nhà.
Quan Hạ Nhi biết Kim Phi chắc chắn sẽ không phản đối quyết định của mình.
Nhưng nếu Tả Phi Phi lo lắng Quan Hạ Nhi sẽ không ép cô ấy.
Gần đây cô đã lao lực quá độ, không muốn tranh cãi thêm nữa.
“Được, ta sẽ đi làm ngay bây giờ!”
Tả Phi Phi hành lễ với Quan Hạ Nhi: “Ta thay các tỷ muội cảm ơn tỷ tỷ!”
Giờ Tả Phi Phi đã có thể chắc chắn rằng Quan Hạ Nhi không muốn hại cô ấy, mà thật lòng nghĩ cho các nữ công nhân đã mất.
Nhưng mình lại nghi ngờ tỷ ấy…
Tả Phi Phi không khỏi cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình.
“Tỷ, bây giờ quanh Kim Xuyên đều là thổ phỉ, muốn xây từ đường e rằng không dễ.”
Tả Phi Phi đề nghị: “Bọn thổ phỉ có để lại một phòng nghị sự, bên trong trống không, nếu tỷ không phản đối, thì có thể sửa lại phòng nghị sự để làm từ đường.”
Phòng nghị sự của thổ phỉ thật ra là nơi để đám cầm đầu tụ tập uống rượu.
Sau khi Kim Phi tiếp quản núi Thiết Quán, những cuộc họp nhỏ thì tổ chức trong phòng sách, còn những cuộc họp lớn thì tổ chức ngoài sân, hầu như không dùng đến phòng nghị sự.
“Ta không có ý kiến gì, muội cứ làm đi.”
Quan Hạ Nhi gật đầu đồng ý với đề nghị của Tả Phi Phi.
“Vậy ta sẽ đi làm ngay.” Tả Phi Phi hạ tay xuống, xoay người rời đi.
Sau khi Tả Phi Phi rời đi, Quan Hạ Nhi tiếp tục giúp các nữ công nhân tử trận trận khâu tai lại.
Từng đường kim mũi chỉ đều hết sức cẩn thận, làm từ sáng đến chạng vạng tối, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.
Mấy ngày nay Quan Hạ Nhi ngủ không ngon, cả ngày lại không ăn gì, đến khi khâu xong Quan Hạ Nhi đã không đứng vững được nữa.
Khi được A Cúc đỡ ra ngoài, cô phát hiện có không ít nữ công nhân đang đứng ở cửa.
Thêm cả mấy nữ công nhân đi ra từ nhà kho chỗ phơi xà phòng, đi về phía này.
Thấy Quan Hạ Nhi đi ra mấy nữ công nhân rối rít chào hỏi.
"Phu nhân!"
“Tỷ!”
Ở đâu có người ở đó cạnh tranh, các xưởng và các công nhân dưới quyền Kim Phi vẫn luôn ganh đua lẫn nhau.
Các nữ công nhân ở núi Thiết Quán cố gắng luyện tập dùng xe bắn đá vì muốn đánh bại các nữ công nhân của xưởng dệt trong cuộc thi năm sau.
Các nữ chưởng quầy của các thương hội ai cũng muốn lập công để Kim Phi coi trọng họ hơn.
Kim Phi là đàn ông nên không để ý, nhưng Quan Hạ Nhi đã chú ý đến chuyện này, cô cũng từng tìm Đường Tiểu Bắc để thương lượng.
Đường Tiểu Bắc bình thường có vẻ vô tư vô lo, nhưng thật ra là người tinh ý hơn Quan Hạ Nhi nhiều, cô ấy đã phát hiện ra chuyện này từ lâu.
Chuyện này là không thể tránh khỏi, Đường Tiểu Bắc đề nghị nếu có cơ hội Quan Hạ Nhi hãy cố lấy lòng mọi người, nhưng nếu không có cơ hội thích hợp thì không nên miễn cưỡng.
Quan Hạ Nhi không có chủ kiến, Đường Tiểu Bắc nói như vậy cô cũng làm theo.
Vậy nên khi Kim Phi tăng lương cho các nữ công nhân ở núi Thiết Quán, cho xây chợ, Quan Hạ Nhi cũng chưa từng ngăn cản.
Mỗi lần tới núi Thiết Quán, cô đều cố gắng tỏ ra hiền lành, cho dù không hài lòng với quản lý của núi Thiết Quán cũng không bao giờ có ý kiến.
Cô làm nhiều việc như vậy cũng chỉ vì muốn các nữ công nhân ở núi Thiết Quán có ấn tượng tốt về mình.
Nhưng kết quả thì không như mong đợi, thái độ của các nữ công nhân đối với cô vẫn không có gì thay đổi.
Vẫn như trước kia, cung kính xa cách.
Lần này cô không cố gắng lấy lòng mọi người nữa, nhưng khi tin tức cô sẽ giúp các nữ công nhân đã mất xây từ đường vào gia phả truyền ra ngoài, cô đã nhận được sự đồng tình của tất cả các nữ công nhân.
Cho dù Kim Phi có quyết định như thế nào thì mọi người cũng đã biết Quan Hạ Nhi thừa nhận thân phận của các nữ công nhân đã mất.
Từ lúc đó, càng ngày càng nhiều nữ công nhân chủ động làm thân với Quan Hạ Nhi, gọi cô là tỷ tỷ.
Thấy sự thay đổi này, Quan Hạ Nhi cũng rất vui mừng, cố gắng giữ vững tinh thần, mỉm cười đáp lại.
“Đã một ngày rồi tỷ ấy không được nghỉ ngơi, mọi người đừng quấy rầy tỷ ấy nữa, giải tán đi, phải làm việc gì thì đi làm đi.”
Tả Phi Phi đi tới, khoác tay Quan Hạ Nhi: “Ta đã bảo phòng ăn chuẩn thức ăn rồi, tỷ mau đến ăn đi.”
Đã một ngày chưa ăn cơm, Quan Hạ Nhi cũng đói, lần này không phản đối nữa mà đi theo Tả Phi Phi đến phòng ăn.
Nhưng vừa đi tới cửa phòng ăn, một nữ nhân viên hộ tống chạy như bay tới, từ xa đã hét lớn: “Phu nhân, bắt được rồi!”
“Hô to gọi nhỏ cái gì? Bắt được cái gì?”
A Cúc đứa tay ngăn nữ nhân viên hộ tống lại, tức giận hỏi.
Nữ nhân viên hộ tống là thủ hạ của cô ấy, ở núi Thiết Quán kêu la om sòm, khiến cho A Cúc cảm thấy rất mất mặt.
Cứ như cô ấy là người không biết quản lý thủ hạ.
“Bắt được Lưu tiên sinh rồi!”
Nữ nhân viên hộ tống phấn khích nói: “Thiết ca đang dẫn ông ta về làng.”
Nhân lúc lực chú ý của Tần Phi và nữ công nhân bị thổ phỉ vào trận thu hút, Trần sư gia lại phái người chuyển xe bắn đá tới, muốn một phát tiêu diệt trận địa cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của nữ công nhân.
Mặc dù một khi bắt đầu trận đánh giáp lá cà mặt đối mặt, xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng sẽ không thể công kích nữa, nhưng vẫn có thể bao vây đường núi sau lưng thổ phỉ, khiến các thổ phỉ đã xông tới không thể quay về, cũng khiến thổ phỉ phía sau không thể tiếp viện.
Sau khi tiêu diệt cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, thổ phỉ không cần lo lắng điều này nữa, đổ xô lên phát động tấn công điên cuồng vào phe nữ công nhân.
Tần Phi không rảnh để đau lòng cho xe bắn đá, lập tức ra lệnh cho nhóm nhân viên hộ tống dùng khiên và nắp nồi chống lại thổ phỉ, sau đó tổ chức cho nhóm nữ công nhân dùng tre dài để phản kích.
Không thể không nói, phương trận Macedonia cực kì thích hợp với núi Dương Khuyên.
Trong khoảng thời gian ngắn, nhóm nữ công nhân và nhân viên hộ tống đã ngăn chặn được thổ phỉ.
Trần sư gia nhận được báo cáo, lập tức phái thổ phỉ đập vỡ hũ dầu ném vào chiến trận.
Khiên và nắp nồi có thể ngăn cản đao kiếm chặt chém của thổ phỉ, nhưng không ngăn được ngọn lửa lớn lan rộng.
Vốn dĩ Tần Phi không dẫn nhiều nhân viên hộ tống tới lắm, lần này lại bị thiêu chết hơn một nửa.
Người may mắn sống sót cũng bị bỏng nghiêm trọng, mất năng lực chiến đấu.
Chuyện nữ công nhân núi Thiết Quán trung thành với Kim Phi là không thể nghi ngờ, nhưng chung quy cũng chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, không có nhân viên hộ tống cầm khiên che ở trước, đội hình lập tức bị thổ phỉ làm cho rối loạn!
Không có cung nỏ hạng nặng, không có xe bắn đá, không có khiên của nhân viên hộ tống, nhóm nữ công nhân chỉ có thể đánh một trận giáp lá cà mặt đối mặt với thổ phỉ.
Cây gậy tre trong tay lại quá dài, đâm chọc rất thuận tiện, nhưng khi đánh giáp lá cà thì không phát huy được, bên nữ công nhân hoàn toàn rơi vào thế yếu.
Thương vong cũng nhanh chóng gia tăng!
Ngay khi Tần Phi và Tả Phi Phi vừa sốt ruột vừa giận, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa dày đặc từ phía sau truyền đến.
Trên mặt Tần Phi vừa có chờ mong, cũng có cảnh giác.
Hướng tiếng vó ngựa truyền tới từ làng Tây Hà, rất có thể là quân cứu viện.
Đánh giá từ mức độ dày đặc của tiếng vó ngựa, số lượng quân cứu viện cũng không ít.
Nếu nói như vậy, nhóm nữ công nhân còn có một đường sống.
Nhưng nếu người tới là kẻ địch, nhóm nữ công nhân vốn đã rơi vào thế yếu sẽ bị bao vây bốn phía, tất cả đều xong đời.
Trong loại tâm lí mâu thuẫn này, Tần Phi trông thấy từng con ngựa chiến rời khỏi sương trắng, xuất hiện trong tầm nhìn.
Mặc dù do sương mù quá dày, không thấy rõ gương mặt người tới, Nhưng Tần Phi lại trông thấy lá cà đen lớn của tiêu cục Trấn Viễn!
Tần Phi kích động nhảy xuống khỏi khối đá lớn, đón ngựa chiến đang chạy tới.
“Lão Tần, tình hình thế nào!”
Lưu Thiết ghìm dây cương cho ngựa chiến dừng lại hỏi.
Sương mù quá dày, anh ta không thấy rõ tình hình trên chiến trường lắm.
Tần Phi không rảnh chào hỏi với Lưu Thiết, sốt ruột hỏi: “Thiết Tử, ngươi mang theo bao nhiêu người?”
“80 người!”
“Tất cả đều là kị binh à?”
“Đúng, hơn nữa tất cả đều có áo giáp!”
“Nếu ta cho nữ công nhân lui về, 80 người các ngươi có thể chống lại thổ phỉ được không?”
“Đường núi rộng như vậy, đương nhiên là chống được!”
Lưu Thiết tự tin gật đầu, sau đó lại hỏi lần nữa: “Tình hình thế nào rồi?”
“Rất không tốt!” Tần Phi lắc đầu: “Nếu các ngươi còn không tới, chỉ sợ không cần nửa canh giờ, nữ công nhân sẽ chết hết!”
“Vậy ngươi mau cho bọn họ lui về đi!” Lưu Thiết nghe xong cũng sốt ruột.
“Được!”
Tần Phi nghe vậy, quay đầu chạy đi.
Vừa chạy vừa hô to: “Tả xưởng trưởng, đánh chiêng thu binh! Đánh chiêng thu binh!”
Keng! Keng! Keng!...
Tiếng chiêng dồn dập truyền khắp núi Dương Khuyên.
Nhóm nữ công nhân vốn bị đánh cho không có sức phản kháng, nghe được tiếng chiêng, lập tức bắt đầu lui về sau.
Trần sư gia ở một đầu khác của chiến trường, không nghe được tiếng vó ngựa, mục tiêu của ông ta cũng không phải đám nữ công nhân này, mà là làng Tây Hà.
Hơn nữa sương mù quá dày, Trần sư gia sợ bị gài bẫy, không để cho thổ phỉ đuổi giết nữ công nhân nữa, mà ra lệnh cho thổ phỉ tập hợp, chuẩn bị nhanh chóng vượt qua núi Dương Khuyên, tiếp tục lên đường.
Không phải ngày nào cũng có sương mù, nên Trần sư gia phải thừa dịp tối nay có sương mù dày đặc, đánh tan làng Tây Hà!
Cũng chính vì quyết định này của Trần sư gia, nên nhóm nữ công nhân mới có thể rút lui thuận lợi.
Nhóm thổ phỉ chiếm lĩnh trận địa của nữ công nhân, giơ vũ khí của mỗi người lên hoan hô.
Nhưng không đợi bọn họ hoan hô xong, đã nghe được một trận tiếng bước chân.
Sau đó nhìn thấy một đội ngũ nện bước chỉnh tề, đi ra khỏi sương mù dày đặc.
Mỗi người trong đội ngũ đều được áo giáp màu đen bao vây kín mít, chỉ có một đôi mắt lộ ra ngoài.
Tuy không thể nói đường núi này là hẹp, nhưng cũng không coi là rộng, ngựa chiến hoàn toàn không di chuyển được, không thể phát huy ưu thế của kị binh, ngược lại ngựa chiến dễ bị thổ phỉ chém bị thương.
Cho nên lúc ở trên đường Lưu Thiết đã nghĩ kĩ, muốn đánh giáp lá cà với thổ phỉ.
Bọn họ đều có áo giáp đen, ngay cả bộ binh tinh nhuệ của Đan Châu mà còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ một đám thổ phỉ này?
Áo giáp đen đều là đồ mới, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo yếu ớt, khi đội ngũ tiến lên, phát ra âm thanh kim loại cọ xát rõ ràng.
Đội ngũ và tiếng bước chân chỉnh tề, áo giáp đen tỏa ánh sáng lạnh, ánh mắt lạnh lùng…
Đội hình sát cánh do nhân viên hộ tống tạo thành lộ rõ khí thế mạnh mẽ, tuy chưa đánh nhau, nhưng khí thế đã hoàn toàn đè bẹp thổ phỉ!
Tên cầm đầu nhóm thổ phỉ nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng bắt đầu nảy sinh ý muốn rút lui.
Nhưng lúc Trần sư gia tìm bọn họ chỉ cho mỗi tiền cọc, nếu bây giờ mà chạy trốn, sẽ không lấy được số bạc còn lại.
Bọn họ chạy từ nơi rất xa tới, còn chết nhiều người như vậy, nếu cứ trở về thế này thì lỗ to, Đại đương gia chắc chắn không tha cho hắn!
Đội hình của nhân viên hộ tống vẫn luôn tiến lên, lúc này mà đi xin chỉ thị thì không còn kịp nữa.
Nghĩ tới đây, tên cầm đầu nhóm thổ phỉ khẽ cắn môi, giơ đao gào rống: “Các huynh đệ, tiêu diệt đám giả thần giả quỷ này đi!”
Nói xong, hắn giơ đao vọt lên trước.
Các thổ phỉ khác vốn còn có chút sợ hãi, nhưng thấy tên cầm đầu chủ động tấn công, cũng chỉ đành đuổi theo.
Hồi nãy nhóm thổ phỉ đã đánh với nhóm nữ công nhân rất lâu, một khi xông lên là dễ kích động, nên căn bản không có ai chú ý tới tên cầm đầu càng chạy càng chậm, đã rớt ở phía sau.
“Rút đao!”
Lưu Thiết hô to một tiếng, nhóm nhân viên hộ tống đều rút Hắc Đao ra!
Ngay sau đó, thổ phỉ chạy như bay tới đánh nhau với đội ngũ sát cánh của nhân viên hộ tống.
Tuy đám thổ phỉ này là thổ phỉ dũng mãnh do Trần sư gia tìm tới, nhưng thổ phỉ chung quy cũng chỉ là thổ phỉ, bắt nạt nữ công nhân còn được, chứ gặp cựu binh tinh nhuệ do Lưu Thiết dẫn dắt thì hoàn toàn không đủ nhìn!
Nhóm cựu binh rút đao dứt khoát lưu loát, hơn nữa còn vô cùng tàn nhẫn!
Gần như mỗi đao đều hướng tới những chỗ chí mạng của thổ phỉ!
Trong nhóm thổ phỉ cũng có người tàn nhẫn, nhưng áo giáp đen của cựu binh quá cứng rắn, bọn chúng hoàn toàn chém không thủng, đâm không xuyên!
Vì thế cuộc chiến đấu gần như nghiêng về một biến, thổ phỉ hoàn toàn không ngăn cản được bước chân của nhân viên hộ tống!
Vì sương mù, nên thổ phỉ phía sau vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện chuyện gì, còn tưởng nữ công nhân lại tới nữa, từng tên chen lấn xông lên phía trước.
Đại đương gia đã nói, sau cuộc chiến sẽ tính tiền theo lỗ tai, ai cắt được nhiều lỗ tai, sẽ được thưởng càng nhiều.
Sương mù thật sự quá dày, đợi bọn chúng vọt tới chỗ có thể nhìn thấy đội hình của nhân viên hộ tống thì đã không kịp hối hận nữa.
Thổ phỉ phía sau vẫn luôn dồn về phía trước, bọn chúng muốn lui cũng không lui được, chỉ đành bị cuốn theo xông lên phía trước.
Đánh tới hơn mười phút, Trần sư gia mới biết nhân viên hộ tống áo giáp đen xuất hiện trên chiến trường.
Ông ta là người được nhóm quyền quý phái từ Tây Xuyên tới đây, quá hiểu rõ sự đáng sợ của nhân viên hộ tống!
Bọn họ chính là nhân viên hộ tống tinh nhuệ mà dù Đan Châu có phái bộ binh tinh nhuệ gấp mười lần tới, cũng không ngăn cản được!
Trên đường từ Tây Xuyên tới, Trần sư gia vẫn luôn nghĩ nhỡ gặp phải nhân viên hộ tống áo giáp đen thì phải làm sao bây giờ.
Suy nghĩ suốt quãng đường, đúng là ông ta có nghĩ ra một biện pháp.
“Mau, phái người đưa lọ dầu tới đây, áo giáp không gì phá được, chỉ có thể dùng lửa tấn công thôi!”
Chương 622: Các tỷ muội vất vả rồi
Đại đương gia của đám thổ phỉ đang đau đầu vì áo giáp đen của nhân viên hộ tống, sau khi nhận được lời khuyên của Trần sư gia, ông ta lập tức sắp xếp người mang vài giỏ đựng dầu ra tiền tuyến.
Khi thiết kế áo giáp, Kim Phi cũng đã cân nhắc đến những vấn đề mà Trần sư gia có thể nghĩ đến.
Dù áo giáp đen rất cứng cáp, nhưng cũng không phải là bất khả xâm phạm.
Lợi dụng sức lan tỏa mạnh mẽ của lửa và nước chính là cách tốt nhất để đối phó với áo giáp đen.
Lúc huấn luyện đám nhân viên hộ tống, Kim Phi cũng đặc biệt nhấn mạnh rằng phải cẩn thận với hỏa lực và nước lũ của kẻ địch.
Nếu là bình thường, thấy kẻ địch mang dầu tới gần, nhân viên hộ tống phía sau đã sớm bắn chết hắn rồi.
Nhưng lúc này, sương mù lại quá dày đặc, lúc nhân viên hộ tống thấy thổ phỉ mang hũ dầu tới gần thì đã không còn kịp nữa.
Dù nhân viên hộ tống phía sau đã bắn chết vài tên thổ phỉ nhưng vẫn có hơn mười mấy hũ dầu được ném tới đây!
“Trận hình phòng hỏa! Lui!”
Lưu Thiết nổi giận gầm lên một tiếng, đám nhân viên hộ tống đều nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời giơ tay lên chắn trước mặt.
Bang bang bang!
Vì rút lui kịp thời, trong mười mấy hũ dầu, có hơn một nửa bị ném xuống đất, nhưng cũng có năm sáu hũ đập trúng vào người nhân viên hộ tống.
Chỉ trong chốc lát, khu vực giao chiến của nhân viên hộ tống và thổ phỉ đã biến thành một biển lửa.
Có bảy tám nhân viên hộ tống bị dính dầu hỏa lên người, lập tức biến thành người lửa.
“Tiểu đội ba đi dập lửa! Hàng số 2 tiến lên phía trước!
Lưu Thiết vừa ra lệnh, vừa lấy một cái khăn lông ướt từ bên hông áo giáp ra, thành thục dập lửa giúp một nhân viên hộ tống.
Chiếc khăn lông ướt này là do Kim Phi cố ý chuẩn bị, mục đích để đề phòng tình huống này xảy ra.
Nhân viên hộ tống của tiểu đội ba cũng làm theo Lưu Thiết, hai người phối hợp, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa trên người nhân viên hộ tống.
Hàng số 1 vốn dĩ phải xông lên phía trên cùng nhưng lại rút lui để dập lửa, hàng số 2 nhanh chóng tiến lên phía trước, đề phòng thổ phỉ thừa dịp tấn công.
Thật ra bọn họ đã quá lo lắng rồi, khu vực giao chiến với thổ phỉ giờ đã trở thành một biển lửa.
Lúc đám thổ phỉ ném hũ dầu, chúng chỉ ném thẳng qua đây mà hoàn toàn không nghĩ tới việc liệu nó có thiêu phải người mình hay.
Đám Lưu Thiết đối mặt với thổ phỉ ném hũ dầu, họ phản ứng rất nhanh, chỉ có bảy tám nhân viên hộ tống bị ảnh hưởng.
Nhưng đám thổ phỉ đứng quay lưng về phía hũ dầu hoàn toàn không thấy sau lưng có người ném hũ dầu tới, phản ứng cũng không nhanh bằng đám nhân viên hộ tống, ít nhất phải có hai ba chục người thiêu thân trong biển lửa.
Tiếng thét xé gan xé phổi thay phiên nhau vang lên khiến đám thổ phỉ đứng phía sau nghe tới mức nhức đầu.
Dưới tình huống này, không có tên thổ phỉ nào dám vượt qua biển lửa mà tấn công nhân viên hộ tống.
Khi những tên thổ phỉ bị thiêu chết, con đường núi người ngã ngựa đổ hồi nãy lại trở nên yên tĩnh đến lạ.
Dầu hỏa trên mặt đất đã cháy hết cũng lần lượt bị dập tắt.
Bầu không khí tràn ngập mùi khét lẹt khó chịu.
“Những hũ dầu có tác dụng, một lúc thiêu chết mấy chục người bọn chúng! Mau mang tất cả hũ dầu lên phía trước cho ta, thiêu chết bọn chúng đi! Cắt càng nhiều tai thì càng có nhiều tiền.”
Đại đương gia của đám thổ phỉ đứng đằng sau liên tục thúc giục chúng tiếp tục chiến đấu.
Sương mù quá dày đặc, đám thổ phỉ không thấy rõ phía trước, rất nhiều tên tin vào lời của Đại đương gia, cho rằng tiếng kêu gào thảm thiết vừa rồi là của nhân viên hộ tống.
Dù sao thì hũ dầu cũng là do người mình ném, thiêu chết kẻ địch không phải là hợp lý hơn sao?
Dưới lời thúc giục, đám thổ phỉ đằng sau lại bắt đầu tấn công.
Đám thổ phỉ đằng sau không biết tình huống thực tế, nhưng đám đằng trước thì phải biết chứ.
Tên dẫn đầu cũng bị thiêu chết rồi, không có người dẫn đầu và giám sát, còn ai dám xông về phía trước?
Bọn chúng sợ hãi quay đầu bỏ chạy, lại đụng phải đám thổ phỉ đang xông lên phía trước.
Đường núi vốn đã không rộng lắm giờ lại trở thành một đống hỗn độn.
Một trung đội trưởng lanh mắt đã phát hiện trong đó có rất nhiều thổ phỉ cầm hũ đầu, nhanh chóng báo cáo với Lưu Thiết.
Dù ngọn lửa trên người nhân viên hộ tống đã bị dập tắt, không giảm nhân số chiến đấu, nhưng có hai nhân viên hộ tống bị bỏng mặt, trong đó có một người còn bị bỏng cả mắt, có thể cứu được hay không còn khó nói.
Lưu Thiết vốn đang nén giận trong lòng, nghe nhân viên hộ tống báo cáo như vậy, nghiến răng nói: “Vốn muốn đánh trực tiếp với bọn chúng một trận, nhưng bọn chúng lại muốn tự mình tìm đường chết, vậy thì không trách ta được rồi! Chuẩn bị lựu đạn!”
“Rõ!” Trung đội trưởng nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, vài nhân viên hộ tống đã mang một rương lựu đạn tới.
Bên cạnh còn có vài nhân viên hộ tống đang nhanh chóng lắp ráp xe bắn đá cỡ nhỏ.
Loại xe bắn đá này do Kim Phi đặc biệt thiết kế để ném lựu đạn, dù tầm bắn không bằng xe bắn đá cỡ lớn, số lượng lựu đạn bắn mỗi lần cũng không nhiều, nhưng tốc độ xâu dây và làm đầy nhanh hơn, độ chính xác cũng cao hơn rất nhiều so với loại lớn.
Lưu Thiết ra lệnh một tiếng, mấy quả lựu đạn bay thẳng ra ngoài.
Bùm! Bùm!...
Đường núi vốn đã không rộng, thổ phỉ lại túm tụm lại vào nhau, cũng có thể tưởng tượng được lực sát thương khi ném mấy quả lựu đạn tới.
Đám thổ phỉ bay tung tóe như tấm vải rách rưới!
Ngay cả màn sương mù dày đặc cũng bị sóng xung kích của vụ nổ làm cho tạm thời tản ra.
Lần này, cuối cùng đám thổ phỉ đằng sau cũng nhìn thấy tình hình trước mặt.
Hiệu ứng chấn động do lựu đạn nổ tạo thành, ngay cả kỵ binh tinh nhuệ dưới trước Đan Châu cũng bị trấn áp thì nói gì đến thổ phỉ?
Dường như tất cả đám thổ phỉ đều đã bị dọa sợ!
Lưu Thiết nhân lúc sương mù tản ra, nhìn thấy vị trí thổ phỉ để hũ dầu, vội vàng ra lệnh cho nhân viên hộ tống nhắm vào chỗ đó mà bắn.
Lần này, họ chỉ ném một quả lựu đạn nhưng lực tàn phá tạo ra còn lớn hơn cả hồi nãy.
Hũ dầu đụng phải lựu đạn ném tới, trong phạm vi ba trượng xung quanh đó hoàn toàn hóa thành biển lửa.
Sau đó, Lưu Thiết lại ra lệnh cho nhân viên hộ tống tiến hành một đợt pháo kích khác vào nơi đám thổ phỉ tụ tập ở phía xa hơn!
Mấy lần công kích liên tiếp khiến đám thổ phỉ còn lại mất hết ý chí chiến đấu!
Sức chiến đấu của nhân viên hộ tống vốn đã mạnh, lại có thêm vũ khí sắc bén như vậy, làm sao mà đánh được chứ?
Vì vậy, đám thổ phỉ bắt đầu chạy tán loạn, dù Đại đương gia có uy hiếp thế nào cũng không thể ngăn cản được!
“Phương Châu, dắt ngựa tới, đuổi theo chúng cho ta!”
Lưu Thiết hét một tiếng với người phía sau, trung đội trưởng phụ trách bảo vệ Quan Hạ Nhi và canh giữ ngựa chiến lập tức dắt ngựa chiến ra.
“Bảo vệ phu nhân, nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ chặt đầu ngươi!”
Lưu Thiết nhảy lên ngựa, dặn dò Phương Châu rồi tự mình dẫn đội đuổi giết thổ phỉ.
“Phu nhân cũng tới sao?”
Tả Phi Phi và đám nữ công nhân thấy trận chiến đã kết thúc, rối rít chạy ra khỏi nơi trú ẩn.
Nghe thấy Lưu Thiết nói vậy, kinh ngạc nhìn Phương Châu.
Không chờ Phương Châu kịp trả lời, Tả Phi Phi đã thấy Quan Hạ Nhi dẫn đám người A Cúc bước ra từ màn sương mù dày đặc.
Thấy thi thể khắp nơi, ngửi thấy mùi hôi thối tràn ngập xung quanh, Quan Hạ Nhi nhíu mày.
Vừa nãy ở phía sau, dù không thấy gì nhưng vẫn nghe được âm thanh phía trước truyền đến, Quan Hạ Nhi cũng biết rằng trận chiến nhất định rất tàn khốc.
Nhưng cô không ngờ rằng sẽ tàn khốc đến mức độ này.
Núi Thiết Quán cách làng Tây Hà không xa, Quan Hạ Nhi lại phụ trách nghiên cứu hương liệu làm xà phòng thơn, thường xuyên tới nhà máy xà phòng thơm, Tả Phi Phi cũng không xa lạ gì với Quan Hạ Nhi, nhưng đây là lần đầu tiên Tả Phi Phi thấy Quan Hạ Nhi mặc áo giáp, không khỏi sửng sốt.
Nhưng dù sao cũng là chủ của một nhà máy, Tả Phi Phi rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần mà tiếp đón.
“Phu nhân, nơi này nguy hiểm như vậy, sao phu nhân lại tới đây?”
“Các tỷ muội đã vất vả rồi!”
Quan Hạ Nhi nhìn đám nữ công nhân xung quanh, trịnh trọng hành lễ, xúc động nói: “Các tỷ muội đã liều chết giúp thôn làng ngăn cản thổ phỉ, cả đời Hạ Nhi sẽ không bao giờ quên ân tình này!”
Chương 623: Lời đảm bảo của Quan Hạ Nhi
"Phu nhân, người làm gì vậy?"
Tả Phi Phi đỡ Quan Hạ Nhi.
"Phu nhân, đều là chuyện nên làm mà, không có tiên sinh và người cứu giúp, bọn ta vẫn còn ở trong hang ổ của thổ phỉ chịu khổ rồi.”
"Đúng vậy, đều là người một nhà, phu nhân nói như vậy trông xa cách quá!"
Công nhân nữ xung quanh cũng rối rít xua tay, nói lời khách sáo.
Nhưng thái độ trên mặt lại bán đứng họ.
Không ai muốn người mà mình liều mạng đi cứu lại là một kẻ vô ơn.
Lời nói này của Quan Hạ Nhi xem như là đã chạm đến đáy lòng họ.
Nhưng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng kêu la thảm thiết.
"A Nguyệt tỷ, tỷ tỉnh lại đi!"
Mọi người quay đầu lại nhìn, trên đá bên cạnh đường núi, một nữ công nhân mặt đầy xám xịt, đang ngồi ra sức lay bạn đồng hành trong lòng.
Thấy Quan Hạ Nhi đến, cô ấy xông lên cầu xin Quan Hạ Nhi: "Phu nhân, người cứu A Nguyệt tỷ đi! Xin người cứu lấy A Nguyệt tỷ!"
Lúc này sắc trời đã tối, sương mù lại nhiều, Quan Hạ Nhi nhìn không rõ lắm.
Bây giờ nhích lại gần mới phát hiện, trên mặt bạn đồng hành nằm trong lòng nữ công nhân này có một vết thương ghê rợn, không thấy tai trái, máu tươi thấm ướt hết một nửa quần áo, trong miệng còn vô thức chảy máu ra ngoài, trông rất thê thảm.
"Quân y, mau gọi quân y đến cứu người!"
Quan Hạ Nhi quay đầu kêu lớn.
Sau khi hét lên cô muốn móc khăn tay lau vết thương giúp nữ công nhân, nhưng đưa tay sờ mới phát hiện khăn tay đang ở trong áo giáp.
"A Nguyệt tỷ, tỷ cố gắng lên, quân y sắp đến ngay rồi!"
Mặc áo giáp ngồi xổm không được, Quan Hạ Nhi quỳ luôn xuống đất, vừa lấy tay che vết thương giúp nữ công nhân, vừa an ủi.
Có lẽ là bị động vào vết thương, nên đã kích động A Nguyệt, cô ấy vốn đang hôn mê lại hơi hé mắt.
Vì không có sức quay đầu, cô ấy không thấy Quan Hạ Nhi, chỉ thấy nữ công nhân đang ôm mình.
"Tiểu... Tiểu Thiến, muội vẫn còn sống... tốt quá rồi... "
A Nguyệt yếu ớt nói: "Ta... ta e rằng... sắp chết rồi..."
"A Nguyệt tỷ, tỷ sẽ không chết đâu!" Tiểu Thiến khóc lóc lắc đầu.
"Muội đừng nói... nghe ta nói..."
A Nguyệt cắt lời Tiểu Thiến: "Mẹ ta nói... con người chết đi không ai đến thăm... sẽ biến thành cô hồn dã quỷ... ta chết rồi... chôn ta ở sau núi của chúng ta... muội không bận thì đến thăm ta... dưới gối của ta có bạc... cho muội hết..."
Trong truyền thuyết ở Đại Khang, nếu không có hậu nhân cúng tế, không ai tảo mộ thì sẽ biến thành cô hồn dã quỷ.
Thời phong kiến, đa số bách tính mê tín, đặc biệt là điểm này.
A Nguyệt còn là một cô nương, lấy đâu ra hậu nhân?
Chỉ có thể trước khi chết xin nhờ bạn thân, bảo cô ấy cúng tế cho mình.
Không đợi Tiểu Thiến trả lời, Quan Hạ Nhi nói: "A Nguyệt tỷ, tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ đưa tỷ trở về!"
"Phu... phu nhân?"
Lúc này A Nguyệt mới phát hiện Quan Hạ Nhi,
ngọ nguậy, muốn vẫy tay chào Quan Hạ Nhi.
Nhưng cánh tay nâng lên một nửa thì bất động.
Quan Hạ Nhi thấy vậy, vội đưa tay nắm lấy tay cô ấy.
"Phu nhân nói vậy... ta yên tâm rồi."
A Nguyệt nhếch mép cười: "Đa tạ... phu nhân!"
"Cô ấy đã ký giấy hôn thư với đương gia chưa?"
Quan Hạ Nhi quay đầu nhìn Tiểu Thiến.
"Ký rồi, những người đến đây lần này đều đã ký rồi!"
Mặc dù Tiểu Thiến không biết vì sao Quan Hạ Nhi hỏi như vậy, nhưng vẫn vừa khóc vừa gật đầu.
"A Nguyệt, nếu tỷ và đương gia ký giấy hôn thú rồi thì chính là người nhà họ Kim, là tỷ muội của ta!"
Quan Hạ Nhi chân thành nói: "Tỷ yên tâm, ta không chỉ đưa tỷ trở về, còn lập bài vị cho tỷ, sau này bốn mùa, ta đều đi thắp hương dâng lễ, tuyệt đối không để tỷ biến thành cô hồn dã quỷ!"
"Ta có thể được viết vào gia phả... có thể lập bài vị sao?"
A Nguyệt đột nhiên hồi quang phản chiếu, kích động hỏi: "Tiên sinh có thể đồng ý sao?"
Theo phong tục của Đại Khang, tiểu thiếp không có tư cách được viết lên gia phả, chết rồi thì tùy tiện tìm một chỗ chôn cho xong chuyện.
Chỉ có những ai có cống hiến lớn cho dòng họ, hoặc tiểu thiếp cực kỳ được chủ nhân yêu thích, mới có thể được viết vào gia phả.
Về chuyện lập bài vị, càng không cần nghĩ đến, đó là quyền của chính thê mới có.
"Đương gia chắc chắn đồng ý, ta bảo đảm với tỷ!"
Quan Hạ Nhi liên tục gật đầu.
Cô rất hiểu Kim Phi, biết Kim Phi không để ý đến mấy tập tục phong kiến.
Nếu như biết chuyện hôm nay, 99% Kim Phi sẽ đồng ý.
"Cảm ơn phu nhân... "
A Nguyệt nghe vậy, nhoẻn miệng cười, trút hơi thở cuối cùng, cánh tay không còn sức lực rũ xuống.
"A Nguyệt tỷ, tỷ yên tâm, ta nói được làm được!"
Quan Hạ Nhi nhẹ nhàng đặt tay A Nguyệt xuống, hỏi: "Tai tỷ ấy đâu, tìm đến đây, trở về ta may lại cho tỷ ấy!"
"Tai... tai bị thổ phỉ cắt mất rồi..."
Tiểu Thiến vừa khóc vừa nói.
"Thổ phỉ cắt tai làm gì?" Quan Hạ Nhi cau mày hỏi.
"Nghe nói thổ phỉ phải dùng lỗ tai đổi tiền thưởng..."
"Cái gì?"
Quan Hạ Nhi bỗng đứng dậy.
Lúc này nữ công nhân thu lại thi thể của bạn đồng hành, Quan Hạ Nhi đến gần quan sát, quả nhiên đa số tai của nữ công nhân đều không thấy nữa!
Đôi mắt Quan Hạ Nhi trong chốc lát đỏ bừng lên, đưa tay vịn vào tảng đá mới đứng vững.
Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy giống như bị một tảng đá lớn chặn lại, đau đến không thở nổi.
Theo khóe mắt, nước mắt tuôn ra ngoài như nước suối.
Tả Phi Phi thấy vậy, vội vàng tiến lên trước đỡ lấy Quan Hạ Nhi.
Cô ấy đang chuẩn bị khuyên giải an ủi một chút, một nhân viên hộ tống cưỡi ngựa chiến đến trước mặt hai người.
Anh ta không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, nhảy xuống ngựa, chắp tay báo cáo Quan Hạ Nhi: "Phu nhân, thổ phỉ đã bị chúng ta bắt lại, Thiết Tử ca sai bọn ta đến hỏi phu nhân, xử lý chúng thế nào? Đưa đến Hắc Thủy Câu hay nhốt riêng ạ?”
Chạy trốn đồng nghĩa với việc giao lưng cho kẻ thù.
Cho nên trên chiến trường một khi có một phe xuất hiện việc tháo chạy, thì thứ chờ đợi bọn họ là bị tàn sát.
Lúc này làm liều mới chính là vận may.
Nếu may mắn, chạy nhanh, nói không chừng có thể giữ được mạng.
Không may mắn thì bị kẻ địch đuổi kịp, về cơ bản là chết chắc.
Đường núi gần đây chỉ có một con đường, thổ phỉ có thể chạy đi đâu được?
Hai chân bọn chúng làm sao chạy nhanh hơn ngựa chiến?
Cho nên chẳng mấy chốc chúng đã bị kỵ binh do Lưu Thiết dẫn dắt bắt kịp.
Tác phong của tiêu cục Trấn Viễn là không giết tù binh, đã lưu truyền từ lâu, bọn thổ phỉ nhìn thấy thực sự không chạy thoát, lập tức vứt bỏ vũ khí, quỳ xuống bên đường đầu hàng.
Thổ phỉ hoàn toàn bị dọa sợ vỡ mật, Lưu Thiết cũng lười sát hại bọn chúng, anh ta dẫn kỵ binh đến trước mặt, sau đó quay đầu lại đuổi thổ phỉ về như đuổi dê.
Bọn thổ phỉ này không phải loại thổ phỉ bình thường, Lưu Thiết không dám tự ý giải quyết, chỉ có thể vừa thẩm vấn Đại đương gia của nhóm thổ phỉ, vừa phái người xin chỉ thị của Quan Hạ Nhi.
"Bắt được bao nhiêu người?" Quan Hạ Nhi ngẩng đầu hỏi.
"Không có con số cụ thể, nhưng xem ra có khoảng bốn năm trăm người", nhân viên hộ tống đáp.
"Bốn năm trăm người...?" Quan Hạ Nhi gật đầu, nói: "Đi nói với Lưu Thiết, giết sạch đi!"
"Giết... giết sạch ư?"
Nhân viên hộ tống hoài nghi liệu bản thân có nghe nhầm hay không.
Chương 624: Quan Hạ Nhi nổi giận
Trước đây trong lòng Quan Hạ Nhi luôn rất phẫn nộ, nhưng cô luôn kiềm chế.
Nhưng khi nghe nói thổ phỉ muốn xẻo tai nữ công nhân đem đi lĩnh thưởng, cô không thể kiềm chế nổi nữa, lập tức bùng nổ.
“Đi nói với Lưu Thiết, Quan Hạ Nhi ta nói giết hết toàn bộ!”
Mắt Quan Hạ Nhi đỏ ngầu, nghiến răng nói: “Giết hết! Chặt đầu!”
“Chặt đầu?”
Nhân viên hộ tống lại bị dọa cho một phen.
Thời phong kiến coi trọng toàn thây, thông thường chỉ có phạm nhân tội ác tày trời bị xử tử mới bị chặt đầu.
Ngay cả người tàn nhẫn như Thiết Ngưu, hành quyết thổ phỉ trên đỉnh Song Đà cũng chỉ treo cổ mà thôi.
Nhân viên hộ tống thực sự không hiểu, Quan Hạ Nhi bình thường trông dịu dàng, tại sao lại ra lệnh tàn nhẫn như vậy.
A Cúc nhìn thấy nhân viên hộ tống còn đang hoài nghi, âm thầm ra ám hiệu bằng mắt.
Nhân viên hộ tống hiểu ra thì vội vàng theo A Cúc sang một bên.
A Cúc âm thầm kể hết chuyện đã trải qua cho nhân viên hộ tống.
Lúc này, nhân viên hộ tống mới hiểu tại sao Quan Hạ Nhi lại mất kiểm soát như vậy.
“Mẹ hắn chứ, không ngờ chúng lại muốn xẻo tai, bị chặt đầu cũng đáng!”
Nhân viên hộ tống tức giận không thôi, quay người đi ngay.
Không lâu sau, Lưu Thiết lại đích thân đến.
“Sao, đương gia không có nhà, lời ta nói không có tác dụng đúng không?”
Quan Hạ Nhi ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lưu Thiết, hỏi: “Ta nói chặt đầu, nếu đương gia về trách tội thì ta chịu, không phải liên lụy tới huynh!”
“Phu nhân, ý ta không phải như vậy!”
Lưu Thiết vội vàng giải thích: “Không phải Đường trưởng xưởng nghi ngờ sau lưng có kẻ giở trò sao? Ta hỏi Đại đương gia của bọn thổ phỉ, hắn nói chuyện lần này là mưu kế của một kẻ tên là Lưu tiên sinh.”
“Lưu tiên sinh?” Quan Hạ Nhi lập tức hỏi: “Ngày trước Tiểu Bắc bị thủy tặc cướp bóc ở Giang Nam, nghe nói cũng là Lưu tiên sinh, là cùng một người sao?”
“Không biết, có lẽ không phải.”
Lưu Thiết nói: “Ta cũng nghe nói về Lưu tiên sinh kia rồi, tiên sinh vẫn luôn đuổi theo hắn đến Đông Hải vẫn chưa về, hắn cũng không thể trở lại nhanh như vậy.”
“Cũng phải,” Quan Hạ Nhi gật đầu: “Lưu tiên sinh này ở đâu?”
“Đại đương gia kia nói trước kia ở gần nhưng không biết chạy từ lúc nào, ta đã sai người lên núi tìm rồi.”
Lưu Thiết nói: “Nhưng loại người này còn lươn lẹo hơn cá chạch, bây giờ sương trong núi dày đặc, người của ta cũng không đủ, chưa chắc đã bắt được.”
“Đã từng để một tên Phùng tiên sinh chạy thoát rồi, dù thế nào cũng phải bắt được tên Lưu tiên sinh này!”
Quan Hạ Nhi nói: “Sai người quay về thông báo cho Tiểu Ngọc, bảo cô ấy phát động người dân, bao vây năm dặm quanh núi Dương Khuyên, không được để tên này thoát!”
Lưu Thiết nghe vậy, mắt sáng lên, vội gật đầu: “Bây giờ ta đi làm ngay!”
Theo lời Đại đương gia, Lưu tiên sinh chỉ đưa theo một hộ vệ.
Bây giờ sương dày đặc, trời lại tối đen, người bản địa trên núi còn có thể lạc, hai người ngoài bọn hắn có thể chạy đến đâu được chứ?
Chẳng mấy chốc, hai nhân viên hộ tống cưỡi ngựa quay về làng Tây Hà.
“Phu nhân, chuyện chặt đầu, người thật sự không nghĩ lại sao?”
Lưu Thiết thấy Quan Hạ Nhi đã bình tĩnh lại, dò hỏi.
“Chúng không cho các tỷ muội toàn thây, sao ta phải cho chúng toàn thây chứ!”
Quan Hạ Nhi lạnh giọng nói: “Không cần nghĩ lại, cứ làm như ta nói!”
“Vâng!”
Lưu Thiết thấy Quan Hạ Nhi đã quyết nên không khuyên nữa.
Chẳng bao lâu, từ xa truyền tới tiếng hét như xé ruột xé gan, còn có tiếng đánh nhau.
Thổ phỉ biết đến tiêu cục Trấn Viễn gần như đều biết họ không giết tù binh.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Trần sư gia nhanh như vậy đã thuê được thổ phỉ tới Kim Xuyên làm loạn.
Dù sao bị bắt cũng không chết, cùng lắm bị nhốt trong Hắc Thủy Câu đào than mà thôi, ngày nào cũng được ăn no, còn sợ cái gì?
Đám thổ phỉ này cũng mang theo suy nghĩ như vậy đến Kim Xuyên.
Tuy mấy ngày trước, Thiết Ngưu ở trên đỉnh Song Đà phá lệ một lần, nhưng Thiết Ngưu trên giang hồ có biệt danh tàn ác, giết tù binh cũng không phải chuyện lạ.
Đám thổ phỉ này phát hiện Lưu Thiết bắt được chúng xong không giết thì thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra kẻ tàn ác của tiêu cục Trấn Viễn chỉ có Thiết Ngưu, những người khác không giết tù binh.
Nhưng ai ngờ Lưu Thiết rời đi rồi quay về, lại hạ lệnh cho kỵ binh giết chết bọn chúng!
Lại còn là chặt đầu!
Đám thổ phỉ bỗng hoảng loạn, cầu xin, phản kháng, còn chửi bới.
Nhưng chúng đã bị trói lại, dù làm gì cũng không thay đổi được kết cục.
Chẳng mấy chốc, quanh dãy núi đã bốc lên mùi máu tanh.
Đêm đen u tối, màn sương dày đặc, tiếng kêu xé ruột xé gan, thi thể khắp nơi, mùi máu tanh tưởi…
Bầu không khí ở núi Dương Khuyên trở nên nặng nề đến kinh khủng.
Không ít nữ công nhân hơi sợ hãi, nhưng nhìn thấy Quan Hạ Nhi đứng ở không xa, họ lại yên tâm.
Dưới sự sắp xếp của Quan Hạ Nhi, quân y và nữ công nhân bắt đầu cứu chữa cho nhân viên bị thương, khâm liệm cho những nữ công nhân đã mất.
Trên đường núi, khắp nơi đều là nữ công nhân đang nhóm đuốc.
“Các tỷ muội cẩn thận chút, phải tìm hết từng cái tai!”
Quan Hạ Nhi cao giọng nhắc nhở.
Bận rộn đến tận sáng, Quan Hạ Nhi và Tả Phi Phi mới đưa nữ công nhân về núi Thiết Quán!
Sáng hôm sau, một người thợ săn đi qua núi Dương Khuyên suýt chút thì bị dọa chết.
Chỉ thấy trên đường núi Dương Khuyên toàn là thi thể bị chặt đầu!
Cái này nối tiếp cái kia dài đến hơn một dặm!
Quãng đường hơn một dặm này bị máu tươi nhuộm đỏ!
Dân chúng không biết chuyện trận đấu, chỉ biết nữ công nhân núi Thiết Quán ngăn bọn thổ phỉ muốn đánh vào làng Tây Hà ở đây.
Trải qua trận chiến, danh tiếng của nữ công nhân núi Thiết Quán vang xa.
Vì nữ công nhân tham gia trận chiến lần này hầu hết là tiểu thiếp của Kim Phi nên họ được dân chúng gọi là quân nương tử của nhà họ Kim.
Đây là trận chiến đầu tiên của quân nương tử nhà họ Kim núi Thiết Quán!
Núi Dương Khuyên cũng vì thế mà được gọi là núi Nương Tử nhà họ Kim.
Đương nhiên đây đều là những lời sau này.
Sau khi Quan Hạ Nhi đưa nữ công nhân về núi Thiết Quán lại không hề nghỉ ngơi mà bảo Tả Phi Phi lấy kim chỉ khâu lại tai cho các cô gái đã mất.
“Phu nhân, nghe A Cúc nói mấy ngày rồi người chưa chợp mắt, đi ngủ chút đi, để ta khâu!”
Tả Phi Phi nhìn sắc mặt trắng bệch của Quan Hạ Nhi vội khuyên nhủ.
“Không cần, ta không mệt.”
Quan Hạ Nhi lấy kim chỉ, thuận miệng nói: “Phi Phi, sau này đừng gọi ta là phu nhân nữa, gọi ta là tỷ tỷ là được.”
Tả Phi Phi nghe vậy, tim đập mạnh.
Cô ấy không ngốc, huống hồ Quan Hạ Nhi đã nói rõ ràng như vậy, dù có ngốc cũng nghe hiểu ý của Quan Hạ Nhi là gì.
“Sao, muội không bằng lòng à?”
Quan Hạ Nhi thấy Tả Phi Phi không tiếp lời, vội nói: “Nếu muội thấy tuổi ta nhỏ thì gọi ta là muội muội cũng được.”
“Ý ta không phải như vậy, chỉ là tỷ… tỷ tỷ nói bất ngờ quá, ta chưa định thần được…”
Tả Phi Phi bỗng xua tay giải thích.
Quan Hạ Nhi thấy Tả Phi Phi đổi cách gọi nên cũng hiểu ý của cô ấy.
Cô cúi đầu nhìn nữ công nhân đã chết trên đất thở dài: “Phi Phi, nếu muội đã gọi ta là tỷ tỷ thì cũng là bằng lòng vào cửa nhà họ Kim, vậy ta không coi muội là người ngoài nữa, muội giúp ta một việc.”
Chương 625: Công nhận
Sau khi trải qua biến cố gia tộc, Tả Phi Phi đã không còn là tiểu thư nhà giàu ngây thơ.
Trải qua thời gian khó khăn, cô ấy đã quá hiểu lòng người hiểm ác.
Lời của Quan Hạ Nhi khiến cho Tả Phi Phi trở nên cảnh giác.
Mặc dù khi đến núi Thiết Quán, Quan Hạ Nhi luôn tỏ ra mình là người yếu đuối nhu nhược, nhưng trong lòng thì khó nói, Tả Phi Phi và mẹ vất vả lắm mới có được cuộc sống bây giờ, Tả Phi Phi rất sợ nếu mình làm gì sai tất cả mọi thứ sẽ tan thành mây khói.
Nhưng Quan Hạ Nhi đã nói đến mức này, cô ấy chỉ có thể cắn răng hỏi: “Tỷ muốn ta làm gì? Chỉ cần không ảnh hưởng đến xưởng, Phi Phi nhất định sẽ dốc hết sức để làm!”
“Ta đã đồng ý với A Nguyệt tỷ sẽ lập bài vị cho tỷ ấy.”
Quan Hạ Nhi nói: “Không chỉ riêng A Nguyệt tỷ, những tỷ muội khác đã mất trong trận chiến cũng không thể trở thành cô hồn dạ quỷ, cho nên ta muốn xây từ đường để tỏ lòng thành kính với họ.
Muội là trưởng xưởng, muội hãy chọn một nơi để xây đi.
Đúng rồi, còn chuyện gia phả, ta không biết chữ, Phi Phi xuất thân từ gia đình tri thức, chúng ta hãy cùng nhau làm đi.”
Biết Quan Hạ Nhi muốn mình làm chuyện này, đôi mi thanh tú của Tả Phi Phi hơi nhíu lại, hỏi dò: “Xây từ đường lập gia phả đều là chuyện lớn, tiên sinh không có ở đây, chúng ta tự mình quyết định, hình như không ổn lắm?”
Ở thời kỳ phong kiến, xây từ đường lập gia phả là chuyện vô cùng lớn, phải do trưởng bối đức cao vọng trọng trong gia tộc quyết định, phụ nữ không được can thiệp.
Bây giờ Quan Hạ Nhi muốn làm cả hai việc này, lại giao cô ấy, khiến Tả Phi Phi lo lắng có phải Quan Hạ Nhi muốn hại cô ấy hay không.
Nếu như khi Kim Phi trở về mà tức giận, chẳng phải cô ấy sẽ phải chịu tội sao?
“Đừng lo, nếu tiên sinh trách phạt ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Quan Hạ Nhi hiểu sự lo lắng của Tả Phi Phi, cười nói: “Các tỷ muội ở đây đều có thể làm chứng.”
Ở đây không chỉ có Quan Hạ Nhi và Tả Phi Phi, còn có A Cúc lãnh đạo các nữ nhân viên hộ tống và không ít nữ công nhân của núi Thiết Quán.
Nghe Quan Hạ Nhi nói vậy, Tả Phi Phi mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng vẫn không đồng ý ngay mà đề nghị: “Tỷ, ta nghĩ là chuyện này hãy chờ tiên sinh về bàn bạc thêm rồi hãy làm…”
Quan Hạ Nhi thấy Tả Phi Phi vẫn còn do dự cũng không kiên trì nữa: “ Nếu muội cảm thấy không ổn, thì trước tiên cứ xây từ đường, lập bài vị cho các tỷ muội, còn chuyện gia phả và tên từ đường, chờ tiên sinh trở lại ta sẽ thương lượng với chàng.”
Quan Hạ Nhi dám tự mình làm chủ vì cô hiểu Kim Phi.
Kim Phi vốn không quan tâm đến những chuyện này, hơn nữa trước khi lập gia đình y chỉ có một thân một mình, không có trưởng bối trong nhà.
Quan Hạ Nhi biết Kim Phi chắc chắn sẽ không phản đối quyết định của mình.
Nhưng nếu Tả Phi Phi lo lắng Quan Hạ Nhi sẽ không ép cô ấy.
Gần đây cô đã lao lực quá độ, không muốn tranh cãi thêm nữa.
“Được, ta sẽ đi làm ngay bây giờ!”
Tả Phi Phi hành lễ với Quan Hạ Nhi: “Ta thay các tỷ muội cảm ơn tỷ tỷ!”
Giờ Tả Phi Phi đã có thể chắc chắn rằng Quan Hạ Nhi không muốn hại cô ấy, mà thật lòng nghĩ cho các nữ công nhân đã mất.
Nhưng mình lại nghi ngờ tỷ ấy…
Tả Phi Phi không khỏi cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình.
“Tỷ, bây giờ quanh Kim Xuyên đều là thổ phỉ, muốn xây từ đường e rằng không dễ.”
Tả Phi Phi đề nghị: “Bọn thổ phỉ có để lại một phòng nghị sự, bên trong trống không, nếu tỷ không phản đối, thì có thể sửa lại phòng nghị sự để làm từ đường.”
Phòng nghị sự của thổ phỉ thật ra là nơi để đám cầm đầu tụ tập uống rượu.
Sau khi Kim Phi tiếp quản núi Thiết Quán, những cuộc họp nhỏ thì tổ chức trong phòng sách, còn những cuộc họp lớn thì tổ chức ngoài sân, hầu như không dùng đến phòng nghị sự.
“Ta không có ý kiến gì, muội cứ làm đi.”
Quan Hạ Nhi gật đầu đồng ý với đề nghị của Tả Phi Phi.
“Vậy ta sẽ đi làm ngay.” Tả Phi Phi hạ tay xuống, xoay người rời đi.
Sau khi Tả Phi Phi rời đi, Quan Hạ Nhi tiếp tục giúp các nữ công nhân tử trận trận khâu tai lại.
Từng đường kim mũi chỉ đều hết sức cẩn thận, làm từ sáng đến chạng vạng tối, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.
Mấy ngày nay Quan Hạ Nhi ngủ không ngon, cả ngày lại không ăn gì, đến khi khâu xong Quan Hạ Nhi đã không đứng vững được nữa.
Khi được A Cúc đỡ ra ngoài, cô phát hiện có không ít nữ công nhân đang đứng ở cửa.
Thêm cả mấy nữ công nhân đi ra từ nhà kho chỗ phơi xà phòng, đi về phía này.
Thấy Quan Hạ Nhi đi ra mấy nữ công nhân rối rít chào hỏi.
"Phu nhân!"
“Tỷ!”
Ở đâu có người ở đó cạnh tranh, các xưởng và các công nhân dưới quyền Kim Phi vẫn luôn ganh đua lẫn nhau.
Các nữ công nhân ở núi Thiết Quán cố gắng luyện tập dùng xe bắn đá vì muốn đánh bại các nữ công nhân của xưởng dệt trong cuộc thi năm sau.
Các nữ chưởng quầy của các thương hội ai cũng muốn lập công để Kim Phi coi trọng họ hơn.
Kim Phi là đàn ông nên không để ý, nhưng Quan Hạ Nhi đã chú ý đến chuyện này, cô cũng từng tìm Đường Tiểu Bắc để thương lượng.
Đường Tiểu Bắc bình thường có vẻ vô tư vô lo, nhưng thật ra là người tinh ý hơn Quan Hạ Nhi nhiều, cô ấy đã phát hiện ra chuyện này từ lâu.
Chuyện này là không thể tránh khỏi, Đường Tiểu Bắc đề nghị nếu có cơ hội Quan Hạ Nhi hãy cố lấy lòng mọi người, nhưng nếu không có cơ hội thích hợp thì không nên miễn cưỡng.
Quan Hạ Nhi không có chủ kiến, Đường Tiểu Bắc nói như vậy cô cũng làm theo.
Vậy nên khi Kim Phi tăng lương cho các nữ công nhân ở núi Thiết Quán, cho xây chợ, Quan Hạ Nhi cũng chưa từng ngăn cản.
Mỗi lần tới núi Thiết Quán, cô đều cố gắng tỏ ra hiền lành, cho dù không hài lòng với quản lý của núi Thiết Quán cũng không bao giờ có ý kiến.
Cô làm nhiều việc như vậy cũng chỉ vì muốn các nữ công nhân ở núi Thiết Quán có ấn tượng tốt về mình.
Nhưng kết quả thì không như mong đợi, thái độ của các nữ công nhân đối với cô vẫn không có gì thay đổi.
Vẫn như trước kia, cung kính xa cách.
Lần này cô không cố gắng lấy lòng mọi người nữa, nhưng khi tin tức cô sẽ giúp các nữ công nhân đã mất xây từ đường vào gia phả truyền ra ngoài, cô đã nhận được sự đồng tình của tất cả các nữ công nhân.
Cho dù Kim Phi có quyết định như thế nào thì mọi người cũng đã biết Quan Hạ Nhi thừa nhận thân phận của các nữ công nhân đã mất.
Từ lúc đó, càng ngày càng nhiều nữ công nhân chủ động làm thân với Quan Hạ Nhi, gọi cô là tỷ tỷ.
Thấy sự thay đổi này, Quan Hạ Nhi cũng rất vui mừng, cố gắng giữ vững tinh thần, mỉm cười đáp lại.
“Đã một ngày rồi tỷ ấy không được nghỉ ngơi, mọi người đừng quấy rầy tỷ ấy nữa, giải tán đi, phải làm việc gì thì đi làm đi.”
Tả Phi Phi đi tới, khoác tay Quan Hạ Nhi: “Ta đã bảo phòng ăn chuẩn thức ăn rồi, tỷ mau đến ăn đi.”
Đã một ngày chưa ăn cơm, Quan Hạ Nhi cũng đói, lần này không phản đối nữa mà đi theo Tả Phi Phi đến phòng ăn.
Nhưng vừa đi tới cửa phòng ăn, một nữ nhân viên hộ tống chạy như bay tới, từ xa đã hét lớn: “Phu nhân, bắt được rồi!”
“Hô to gọi nhỏ cái gì? Bắt được cái gì?”
A Cúc đứa tay ngăn nữ nhân viên hộ tống lại, tức giận hỏi.
Nữ nhân viên hộ tống là thủ hạ của cô ấy, ở núi Thiết Quán kêu la om sòm, khiến cho A Cúc cảm thấy rất mất mặt.
Cứ như cô ấy là người không biết quản lý thủ hạ.
“Bắt được Lưu tiên sinh rồi!”
Nữ nhân viên hộ tống phấn khích nói: “Thiết ca đang dẫn ông ta về làng.”
Bình luận facebook