• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 631-635

Chương 631: Nhân lúc cháy nhà hôi của

"Một con dao phay chỉ có thể đổi được ba lương gạo kê sao?"

Đường Tiểu Bắc tròn mắt nhìn tấm bảng gỗ.

"Muốn đổi lấy được ba lượng gạo kê, con dao đó phải còn tốt, được rèn đủ vật liệu, nặng hơn một cân, nếu như đã qua sử dụng nhiều năm, mài quá nhiều thì ba lượng gạo cũng không đổi được."

"Đây là ăn cướp à?" Đường Tiểu Bắc tức giận nói.

"Nếu không thì chúng cần nhiều người như vậy làm gì?"

Đại Lưu cười khẩy, liếc nhìn cái lều.

Một túp lều nho nhỏ chỉ có ba túi gạo mà đếm sơ qua phải tới mười mấy người đàn ông cường tráng trông coi.

Nhìn thấy đám người Kim Phi đang tiến tới, kẻ nào kẻ nấy cũng nhấc kiếm lên như sắp gặp phải kẻ địch mạnh.

Dân chúng đang vây quanh gian hàng cũng nhao nhao tản ra, đứng ở phía xa nhìn.

Một người đàn ông trung niên trông giống như quản sự kéo quần đi ra, theo sau là một người phụ nữ tóc tai rối bời.

Hẳn là cuộc sống trước kia của người phụ nữ này không quá tệ, nước da cô ta không ngăm đen như những dân thường khác, cũng không quá gầy, nhìn còn khá có nhan sắc.

Sau khi đi ra, cô ta sợ hãi nhìn đám người Kim Phi, rồi lại nhìn người đàn ông trung niên kia một cách mong chờ.

Gã đàn ông mất kiên nhẫn lấy hai thanh gạo ra từ trong túi rồi đổ vào ống trúc.

Có lẽ gã cảm thấy hai thanh hơi nhiều, vậy là lại đổ bớt đi một ít, sau đó mới ném nó cho người phụ nữ kia.

Người phụ nữ nhặt ống trúc lên, che mặt chạy đi.

Đuổi người đi rồi, gã đàn ông trung niên chầm chậm chạy tới trước mặt Kim Phi, vẻ mặt nịnh nọt, hỏi: “Vị tiên sinh này, có chuyện gì sao ạ?”

Nói xong, gã còn cố ý vỗ cái cột bên cạnh một cái.

Trên cột có treo một lá cờ thêu một chữ “Liêu”.

Kim Phi hiểu rằng hành động của gã ta là đang nhắc nhở y, rằng đây là gian hàng của nhà họ Liêu.

Y không biết gì về nhà họ Liêu này, mà cho dù có biết thì cũng không để ý.

Kim Phi lạnh lùng, hỏi: "Cũng không có việc gì, ta chỉ muốn tới đây xem nhà ngươi ăn cướp thế nào thôi!"

"Tiên sinh, ngài cứ nói đùa, chúng tôi đây là thuận mua vừa bán, sao có thể nói là ăn cướp được?"

"Một con dao phay đổi lấy ba lượng gạo kê mà gọi là thuận mua vừa bán hả?"

"Bây giờ ngài cứ đi hỏi xung quanh, chúng tôi chưa bao giờ ép ai mua hay bán cái gì cả, đều là do dân chúng tự nguyện đến đổi!"

Gã đàn ông trung niên giảo hoạt ngụy biện: "Hoàn toàn là tự nguyện!"

"Nhà ngươi quả thật không ép mua ép bán, chỉ nhân lúc cháy mà hôi của thôi!" Kim Phi chế giễu: "Hai cái này khác nhau nhiều lắm sao?"

Chúng dựng một gian hàng đổi đồ lấy thức ăn, vì biết rằng sẽ có rất nhiều dân chúng tới đây, lương thực mang trên người cơ bản đã ăn hết, nếu không dùng thứ đáng giá đổi lấy lương thực thì rất có thể ngày mai sẽ chết đói.

Chết rồi, đồ có giá trị tới đâu cũng về tay người khác.

Cho nên vì sống sót, dân chúng phải cắn răng đổi.

"Tiên sinh, rốt cuộc thì ngài muốn gì?"

Gã đàn ông trung niên thấy giọng điệu của Kim Phi không mấy thiện cảm, nụ cười nịnh nọt trên mặt cũng thu lại, hỏi: "Nếu ngài chỉ dừng chân ở đây nghỉ ngơi một chút, chúng tôi sẽ dâng trà ngon lên. Còn nếu ngài muốn làm cái khác, tôi không thể không nhắc nhở, nơi này là gian hàng nhà họ Liêu."

"Nhà họ Liêu à? Chưa nghe bao giờ!" Kim Phi lắc đầu, nói: "Ngươi ném bảng hiệu nhà họ Liêu ra đây để uy hiếp ta sao?"

Kim Phi biết, những gian hàng như này, ở Xuyên Thục chắc chắn còn rất nhiều.

Y chỉ định đến xem nơi này có chuyện gì, cũng không định nhúng tay vào giải quyết.

Nhưng giọng điệu của gã này lại khiến y rất khó chịu.

Đáng tiếc là gã này vẫn chưa nhận thức được điều gì, vẫn giả vờ cười nói: "Nếu tiên sinh cảm thấy tôi đang uy hiếp ngài thì tôi cũng không còn cách nào khác."

"Tức là ngươi thừa nhận ngươi đang uy hiếp ta?"

Kim Phi khẽ gật đầu: "Đại Lưu, đập nát gian hàng này cho ta!"

Dọc đường y nhìn thấy dân chúng bi thảm như vậy, trong người đang rất buồn bực, cuối cùng cũng tìm được nơi để trút giận.

"Ngươi dám, ông chủ của ta là huyện lệnh đại nhân đấy!" Gã đàn ông trung niên nghe thấy thế thì vội vàng quăng cái bảng hiệu của nhà họ Liêu ra lần nữa.

Sợ Kim Phi giả vờ nghe không hiểu, gã còn nói thẳng ra ông chủ là huyện lệnh.

"Với tư cách là huyện lệnh nhưng không làm chủ cho dân, mà lại ở đây, nhân lúc người khác cháy nhà hôi của!"

Kim Phi càng nghe càng tức, lạnh giọng quát: "Đại Lưu, đập cho ta!"

"Rõ!"

Đại Lưu đáp, bước tới đạp đổ cái bàn gỗ duy nhất của gian hàng.

Gã đàn ông trung niên kia bình thường có lẽ đã quen với việc tác oai tác quái, thấy Đại Lưu dám làm thật thì cũng nổi giận, quay sang quát đám người tay chân của mình: "Các ngươi không thấy có kẻ đang gây chuyện à, còn đứng ngẩn đấy làm gì, đánh chúng cho ta!"

"Quản sự Liêu, bọn chúng nghe thấy danh tiếng của huyện lệnh mà vẫn dám đập phá, có lẽ cũng không phải người bình thường đâu!"

Có kẻ hạ giọng nhắc nhở.

Đùa à, những nhân viên hộ tống mà Kim Phi dẫn theo nhìn qua đã biết không phải là hạng người hiền lành gì, đã thế còn đông hơn bọn chúng, bảo chúng xông lên chẳng phải để cho người ta đánh à?

"Chỉ cần đặt chân lên đất huyện này, có là rồng thì cũng phải nằm ngửa lên cho ông đây, có là hổ cũng phải nằm úp sấp lại cho ông!"

Gã đàn ông trung niên quát: "Đánh cho ta, đánh chết cũng được, có chuyện gì thì ông chủ gánh!"

Tên kia còn nhìn ra được thân phận của Kim Phi không hề đơn giản, sao gã lại không nhìn ra được chứ?

Tuy nhiên, trước khi đi, Liêu huyện lệnh đã cố ý dặn, bất kể là ai, dám gây sự thì tuyệt đối không được nhượng bộ.

Đối với các quý tộc, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để phát tài, ai bày ra càng nhiều gian hàng như này thì càng kiếm được nhiều.

Cho nên gã đàn ông trung niên này cho rằng Kim Phi chỉ là người của một nhà quý tộc khác phái tới tới gây sự với chúng.

Giao lộ này là một trong những con đường chính thức lớn nhất để ra vào Xuyên Thục, đây cũng là một trong những gian hàng béo bở nhất, nếu Kim Phi mới dọa vài câu mà gã đã chạy đi thì chức quản sự của gã này cũng coi như xong.

Dù sao phía trên cũng có ông chủ gánh, đánh nhau thì đã có đám tay chân kia, gã sao có thể nhượng bộ?

Đáng tiếc, gã lại đoán sai thân phận của Kim Phi.

Gã đàn ông trung niên đã nói thế, đám tay sai kia có sợ tới mức nào cũng phải xông lên.

Đám người Đại Tráng trước kia cũng là thường dân, không hề có thiện cảm với tên tay sai của quý tộc này, thấy bọn chúng dám đánh trả thì không cần Kim Phi ra lệnh đã nhào lên như ong vỡ tổ, đánh cho chúng khóc lóc thảm thiết.

Tới khi các nhân viên hộ tống rút về, không một tên tay sai nào có thể đứng dậy nữa.

Gã đàn ông trung niên kia không trốn được, bị Đại Lưu đánh gãy hai chân, đau tới mức lăn lộn trên mặt đất.

"Tiên sinh, tìm thấy năm xe đồ sắt và một xe gạo kê ở phía sau, xử lý thế nào đây ạ?"

Hầu Tử tiến lại gần, hỏi.

Kim Phi liếc Hầu Tử một cái, nhưng không trả lời.

"Bình thường ngươi thông minh lắm mà, sao bây giờ lại ngu ngốc như thế? Mấy xe chở đống sắt vụn đó, chúng ta cũng không mang theo được, đưa sang bên kia rồi đổ ra đường, dân chúng ai lấy được thì là của người đó!"

Đường Tiểu Bắc thấy tâm trạng Kim Phi đang không được tốt, tức giận nói: "Mấy chuyện nhỏ nhặt này cũng phải hỏi tướng công sao?"

"Đã rõ!"

Hầu Tử cũng nhận ra sắc mặt Kim Phi không được đúng lắm, nhanh chân chạy đi.

"Đi!"

Kim Phi nhìn đám tay sai đang kêu gào khắp nơi và gian hàng bị đập nát kia, đột nhiên cảm thấy thật vô vị.

Với thận phân của y, trừng trị được đám tay sai này lại chẳng có cảm giác thành tựu gì, mà chỉ thêm ưu phiền.

Giờ thì y đã biết, khắp Xuyên Thục này đang đầy rẫy những kẻ vô lại, những gian hàng nhân lúc cháy nhà mà hôi của như thế này!

Y đâu thể đi đập từng gian từng gian hàng một.

Có lẽ cách tốt nhất là phải ra tay từ đám quý tộc.

Chỉ có giải quyết đám người quý tộc kia thì mới rút củi dưới đáy nồi, mới xử lý được triệt để vấn đề.
Chương 632: Giết huyện lệnh

Rời khỏi nơi nhân lúc cháy nhà hôi của kia, Kim Phi bắt đầu thúc ngựa chạy như điên.

Y không có lòng yêu thương bác ái vô bờ bến, mà từ xưa đến nay cũng chưa bao giờ muốn làm chúa cứu thế.

Nhưng y là người đã từng chứng kiến thời kỳ thái bình thịnh vượng, thực sự không thể trơ mắt nhìn người dân khắp nơi chết đói mà thờ ơ.

Nhất là khi có khả năng giúp đỡ người dân một phen nhưng lại không làm được.

Sau khi xử lý đám chó săn kia, cơn tức giận trong lòng y không những không nguôi ngoai mà càng ngày càng dữ dội.

Từng hồi từng hồi cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.

Y muốn làm chút gì đó cho người dân, nhưng lại cảm thấy mình không biết bắt đầu từ đâu.

"Rốt cuộc ta nên làm thế nào đây?"

Suốt đường đi, Kim Phi cứ mãi suy nghĩ tới vấn đề này.

Nhưng suy nghĩ mấy ngày, cho đến khi về tới Kim Xuyên, Kim Phi cũng chưa nghĩ ra cách gì.

Trái lại, vì chứng kiến quá nhiều bi kịch của người dân trên đường đi, nên nỗi tức giận bị đè nén trong lòng y càng trở nên nghiêm trọng.

Kể từ khi vào lãnh thổ Xuyên Thục, gương mặt Kim Phi chưa có một lần tươi cười nào.

Y ở phía đông đi về, qua sông Gia Lăng, đối diện là đỉnh Song Đà.

Ở bờ tây sông Gia Lăng, thi thể của bọn thổ phỉ bị Thiết Ngưu treo trên bờ sông vẫn đang đung đưa trong gió lạnh.

Nhân viên hộ tống tới nghênh đón mà trong lòng không khỏi lo lắng, khi phát hiện Kim Phi đang nhìn những thi thể treo ờ bờ sông.

Hắn cũng được coi là nhân viên hộ tống kỳ cựu, biết Kim Phi phản đối việc giết tù nhân, nên sợ Kim Phi nổi giận.

Nhưng lần này vẻ mặt Kim Phi lại không hề thay đổi gì, chỉ nhìn một lúc rồi quay đi.

Trên đường đi, y đã nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng mà trước đây y chưa bao giờ tưởng tượng được.

Quá khủng khiếp!

Cơn đói khát thê thảm!

Kiếp trước khi còn đi học, trong kỳ nghỉ lễ ngày 1/5, Kim Phi vô tình làm mất ví tiền trên đường đi tìm việc làm.

Lúc đó lại không có app cho vay nào cả, mà thậm chí cả điện thoại Kim Phi còn không có.

Ví tiền đó là toàn bộ tài sản của y, nếu mất ví thì y thậm chí không còn tiền để mua thức ăn.

Mặc dù các bạn cùng lớp đã về, nhưng giáo viên vẫn ở trong trường, thực ra y có thể mượn giáo viên một ít tiền ăn trước.

Các bạn cùng lớp đều biết y có gia cảnh khó khăn đi học cũng từng lãnh trợ cấp, mà người càng nghèo thì lại càng nhạy cảm.

Rất nhiều học sinh có gia cảnh khó khăn, sẽ thấy đây là một chuyện hết sức xấu hổ.

Trái lại là những người có gia đình khá giả lại không ngại ngùng chút nào mà đi nhận trợ cấp, thậm chí còn cảm thấy tự hào.

Vì lòng tự trọng nên Kim Phi quyết định chịu đựng qua kỳ nghỉ lễ 1/5 thay vì đi mượn tiền giáo viên.

Khi đó y thường xuyên làm việc bán thời gian, lại có một người bạn cùng lớp đã mượn y 300 tệ, mà số tiền này đủ cho y dùng vào tháng sau.

Không phải chỉ có năm ngày thôi sao, cũng không chết đói được đâu nhỉ?

Ngày đầu tiên thì còn ổn, chỉ cần uống chút nước là qua.

Tới ngày thứ hai, Kim Phi cảm thấy ruột gan mình nóng bừng khó chịu.

Nhưng nhịn rồi cũng qua.

Đến ngày thứ ba, đã không còn là cơn đau bụng đơn giản nữa mà y bắt đầu thèm ăn, lục lọi các hộp, tủ để tìm kiếm những thực phẩm có thể đã vô tình bị bỏ quên ở đâu đó.

Thậm chí còn lục lọi ngăn kéo của mấy người bạn cùng phòng.

Nhưng nam sinh tiêu tiền đều là ăn xài hoang phí, cuối tháng đói hai bữa là chuyện bình thường, nên căn bản là trong ký túc xá không tìm thấy một miếng ăn nào.

Kim Phi chỉ có thể bất lực nằm ngửa trên giường.

Đến ngày thứ tư, cơn đói khát như bị một con mèo cào, cấu, liên tục cào cấu y, thúc giục y đứng dậy đi tìm thức ăn.

Cuối cùng không còn cách nào khác, Kim Phi đành phải ra khỏi ký túc xá, hy vọng sẽ may mắn nhặt được gì đó dù chỉ năm mươi xu.

Đáng tiếc ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của y, đi vòng quanh khuôn viên trường mấy lần cũng không thấy một xu nào.

Đang là giờ ăn trưa, căng tin cũng mở hai cửa sổ cho những học sinh không về nhà trong kỳ nghỉ lễ.

Khi đi ngang qua căng tin, Kim Phi nhìn thấy những học sinh khác vứt thức ăn thừa vào thùng rác, Kim Phi đột nhiên nảy ra ý tưởng đi nhặt đồ ăn.

Tại sao y lại đói bụng, không phải chỉ vì lòng tự trọng thôi sao?

Lý trí cuối cùng khiến y không làm như vậy, trái lại là y chạy về ký túc xá như chạy trốn, cố ép mình đi vào giấc ngủ, trải qua ngày thứ tư.

Đến ngày thứ năm, bởi vì cơn đói mà y đã tỉnh giấc, ma xui quỷ khiến thế nào mà y lại đến căng tin.

Có lẽ sâu trong thâm tâm, y muốn đi xem hai thùng rác kia còn thức ăn thừa nào không, nhân lúc trời còn chưa sáng và không có ai nhìn thì đi nhặt một ít đi.

Thật sự là y đói đến mức không chịu nổi nữa...

Đáng tiếc, thùng rác đã được dọn sạch sẽ, trên vách thùng chẳng còn gì ngoài mấy miếng lá cải.

Thậm chí y còn sinh ra cảm giác muốn cầm lá cải đó đưa lên miệng ăn.

Nhưng tiếng động trong căng tin vang lên, đã cắt ngang dòng suy nghĩ của y.

Quay lại nhìn, y tình cờ nhìn thấy người trong bếp bước ra với một nồi bánh bao mới hấp.

Lúc này, Kim Phi nảy ra ý tưởng chộp lấy hai cái bánh bao rồi bỏ chạy.

Y đói đến mức không còn quan tâm đến nhân phẩm hay hậu quả gì nữa.

Ý nghĩ đó khiến y giật mình.

May mắn thay, y chưa hoàn toàn mất đi lý trí và cũng không làm như vậy, thay vào đó y quay trở lại ký túc xá, rồi dọn dẹp những cuốn sách cũ từ năm ngoái của mình và bạn cùng phòng một chút, mang đến chỗ thu mua phế liệu bán sáu cuốn được 5 xu.

Kim Phi cầm mấy đồng rách nát, lập tức mua bốn cái bánh bao không.

Trước giờ y cũng không biết là bánh bao không hấp thôi mà có thể thơm ngọt đến thế.

Trước khi đến Đại Khang, Kim Phi nghĩ mình đã đủ khốn khổ rồi.

Nhưng trên đường tới đây, y mới nhận ra là những đau khổ mà y đã trải qua ở kiếp trước cũng chẳng là gì so với người dân Đại Khang.

Những ngày gần đây, đêm nào Kim Phi cũng nằm mơ thấy ác mộng.

Những giấc mơ đều là những cảnh tượng bi thảm mà y nhìn thấy lúc ban ngày.

"Tướng công, chúng ta đến rồi!"

Đường Tiểu Bắc nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Kim Phi, cắt đứt dòng suy nghĩ của y.

“Gần đây xưởng muối vẫn sản xuất bình thường sao?”

Kim Phi tỉnh thần lại, hỏi nhân viên hộ tống đang chào đón mình.

Trước đây bến tàu Kim Xuyên chỉ là một bến rất nhỏ, nhưng nơi đây đã trở nên sôi động hơn kể từ khi Kim Phi xây dựng xưởng muối ở đỉnh Song Đà.

Hàng ngày có vô số chuyến tàu chở nguyên liệu và muối thành phẩm nối đuôi nhau không dứt, nên thường xuyên gây ùn tắc.

Nhưng lúc này mặt sông im ắng, không náo nhiệt như khi Kim Phi rời đi.

"Bây giờ xung quanh Kim Xuyên đều không hề yên ổn, Hạ Nhi phu nhân đã gửi thư đến, cho ca đêm ngừng làm việc."

Nhân viên hộ tống đáp: "Bây giờ trên núi vẫn còn hai ca, một nhóm đang sản xuất và một nhóm khác đang huấn luyện, họ thay phiên nhau hai ngày một lần."

"Ta biết rồi."

Kim Phi không bình luận gì về quyết định của Quan Hạ Nhi, mà chỉ hơi gật đầu.

Thuyền gỗ chậm rãi cập bến, Kim Phi bước lên thuyền đầu tiên.

Y biết đỉnh Song Đà đã bị bọn thổ phỉ tấn công và cũng đã chuẩn bị tinh thần.

Nhưng khi nhìn thấy vết máu dưới đỉnh Song Đà còn chưa khô, cùng những tảng đá bị ngọn lửa đốt cháy đen, Kim Phi không khỏi cảm thấy lửa giận đang dâng lên trong lòng.

“Thương vong của chúng ta khi bọn thổ phỉ tấn công đỉnh Song Đà là bao nhiêu?” Kim Phi hỏi.

"Các nhân viên hộ tống đang canh núi, thương vong không nhiều. Nhưng nhiều anh em giao nhập hàng ở thương hội và các tiểu thương đều bị giết."

Nhân viên hộ tống thở dài, nói: "Đỉnh Song Đà còn đỡ, nghiêm trọng nhất là làng trong núi Thiết Quán, mấy ngày trước ta trở về đi ngang qua núi Dương Khuyên, những con đường bên kia núi đều bị nhuộm đỏ máu.

Mà những người dân ở cách xa chúng ta, lần này cũng bị ảnh hưởng không nhẹ, nhiều ngôi làng đều bị thổ phỉ giết sạch rồi, thật là quá thê thảm.”

Nhân viên hộ tống chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Kim Phi đang đi lên núi đột nhiên dừng bước, rồi quay người lại đi xuống núi.

Đường Tiểu Bắc nhanh chóng đuổi theo.

"Tướng công, chàng đi đâu vậy?"

"Đi huyện phủ!"

"Chàng đi huyện phủ làm gì?"

"Giết huyện lệnh!"
Chương 633: Sắp xảy ra chuyện lớn rồi

“Giết huyện lệnh?”

Đường Tiểu Bắc vừa nghe thấy vậy thì luống cuống, vội chạy chậm vài bước, giữ chặt lấy Kim Phi.

Cô ấy có thể cảm nhận được lửa giận của Kim Phi, biết y không phải là đang nói suông.

Cô ấy cũng không nghi ngờ năng lực giết chết huyện lệnh của Kim Phi.

Nhưng huyện lệnh là mệnh quan triều đình, cho dù là Quốc công muốn giết thì cũng phải tìm cái cớ.

Kim Phi chỉ là một Nam tước nho nhỏ, tùy tiện xông vào nha huyện giết huyện lệnh, hậu quả khó lường.

“Tướng công, ta biết chàng rất tức giận, Thái Lưu Dương cũng đáng chết, nhưng mà chúng ta không thể bốc đồng như thế!3

Đường Tiểu Bắc túm chặt lấy tay áo của Kim Phi: “Chàng bình tĩnh một chút, chúng ta trở về thương lượng kỹ càng đã, được không?”

“Tiểu Bắc, ta biết làm như vậy là hơi bốc đồng.”

Điều khiến Đường Tiểu Bắc bất ngờ là Kim Phi không nổi giận, mà lại cực kỳ bình tĩnh nói: “Trên đường trở về, ta luôn suy nghĩ mình nên làm như thế nào? Thế nhưng ta không thể nghĩ ra được cách nào khác…”

Nói tới đây, Kim Phi đau khổ ngồi sụp xuống: “Chúng ta từ Giang Nam chở về được bao nhiêu lương thực như vậy, Đông Đông tích góp bao nhiêu vải vóc như vậy, rõ ràng có thể cố qua được cửa ải khó khăn, thế nhưng ngày ngày vẫn còn có vô số người chết đói chết rét, nghĩ mà lòng ta uất nghẹn!”

Đường Tiểu Bắc nhìn Kim Phi bất lực, cũng chẳng màng đến những người khác ở chung quanh, nhẹ nhàng kéo Kim Phi vào trong lòng: “Ta hiểu, ta đều hiểu! Nhưng mà.. nhưng mà chuyện giết huyện lệnh này quá nghiêm trọng, cần phải suy xét thận trọng.”

“Tiểu Bắc, ta đã suy xét rõ ràng!”

Kim Phi tránh ra khỏi cái ôm của Đường Tiểu Bắc, một lần nữa đứng lên: “Nếu đã quyết định ra tay, vậy thì không cần do dự thêm nữa! Do dự thêm một ngày là người dân sẽ chết nhiều hơn!”

Lời này là nói cho Đường Tiểu Bắc nghe, cũng là tự cổ vũ chính mình.

Nói xong câu đó, ánh mắt Kim Phi trở nên kiên định hơn.

“Tiểu Bắc, muội về làng trước đi, nói một tiếng cho Hạ Nhi hay, để nàng ấy có sự chuẩn bị.”

Kim Phi dặn dò xong, thì quay lưng đi thẳng xuống núi.

Đường Tiểu Bắc đứng phía sau cứ bối rối xoa tay mãi, rồi lại không biết nên ngăn cản như thế nào.

Giết huyện lệnh, chắc chắn triều đình sẽ trách tội.

Kim Phi đắc tội nhiều quyền quý như vậy, nếu không muốn chết thì chỉ có một con đường tạo phản mà thôi.

Cô ấy đã suy xét chuyện từ sớm rằng nếu Kim Phi tạo phản, thì sẽ là trong tình cảnh như thế nào.

Nhưng lại không ngờ rằng ngày này lại tới nhanh và đột ngột như vậy.

“Yên tâm đi, ta bảo đảm sẽ đưa người đàn ông của muội sẽ sống sót trở về!”

Bắc Thiên Tầm kéo bé gái đến bên cạnh Đường Tiểu Bắc: “Giúp ta trông coi Linh Nhi!”

Nói xong cô ấy nhét tay bé gái vào trong tay Đường Tiểu Bắc, khập khiễng đuổi theo Kim Phi.

Dưới chân núi, nhân viên vừa mới dắt ngựa chiến vào chuồng ngựa thì đã thấy Đại Lưu dẫn theo người đi vào.

“Lão Tào, cho ngựa ăn hết chưa?”

“Đại Lưu, ta làm việc mà ngươi còn không yên tâm sao?”

Người trông coi chuồng ngựa vỗ ngực nói: “Cho ăn cỏ khô và bã đậu loại tốt nhất, lát nữa sẽ cho người lau mồ hôi.”

“Không cần đâu, bây giờ phải dùng ngựa luôn rồi, cho người dắt người ra hết đi!”

“Dắt ra hết? …Được!”

Người trông coi thoáng sửng sốt một chút, rất muốn lầm bầm mấy câu, nhưng trông thấy Kim Phi đứng một bên có sắc mặt không ổn lắm thì nhanh chóng sắp xếp nhân viên dắt ngựa chiến ra khỏi chuồng.

Dưới sự dẫn dắt của Kim Phi, đội ngựa lao ra đỉnh Song Đà, chạy như điên dọc theo đường lớn.

Trên đường trở về, vì tránh gặp chuyện rắc rối không đáng, Kim Phi ra lệnh cho các nhân viên hộ tống cất cờ và đồng phục nhân viên, chỉ khi gặp phải thổ phỉ chặn đường thì mới treo cờ lên.

Nhưng khi tới Kim Xuyên thì không cần phải lo lắng những chuyện này.

Các nhân viên hộ tống lại mặc áo giáp vào, giương lá cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn.

Quãng đường này khá náo nhiệt, có không ít người dân và tiểu thương qua lại.

Sau khi nghe được tiếng vó ngựa truyền đến thì ai nấy đều vội vàng đứng gọn vào hai bên đường.

“Mau nhường một chút, đội diệt thổ phỉ của tiêu cục Trấn Viễn đến rồi!”

“Mấy ngày hôm trước thấy đội diệt thổ phỉ chỉ có 50 người, sao đội này lại nhiều người như vậy?”

“Các ngươi mau xem, dẫn đầu hình như là Kim tiên sinh!”

“Đúng là Kim tiên sinh, ta từng thấy y ở làng Tây Hà rồi!”

“Ở đâu, ở đâu, chỉ cho ta xem, ta còn chưa được gặp Kim tiên sinh đâu!”

“Chính là người cưỡi con ngựa chiến ngay hàng đầu, mặc trường bào màu trắng.”

“Hóa ra Kim tiên sinh trẻ tuổi như vậy!”

“Thật tốt quá, cuối cùng Kim tiên sinh cũng đã trở lại!”

“Vậy là Kim Xuyên thái bình rồi!”

Hiện giờ ở Kim Xuyên, uy tín của Kim Phi còn cao hơn hẳn so với người làm hoàng đế như Trần Cát, cũng có không ít người dân đã từng gặp Kim Phi.

Khoảng thời gian trước thổ phỉ tập kích đỉnh Song Đà, người dân và tiểu thương xung quanh bị tổn hại không hề nhỏ.

Tuy rằng về sau Thiết Ngưu vẫn liên tục diệt thổ phỉ, xung quanh đỉnh Song Đà cũng không còn xuất hiện thổ phỉ, nhưng trong lòng người dân vẫn cảm thấy hơi bất an.

Đến bây giờ, khi tận mắt nhìn thấy Kim Phi trở về, người dân cuối cùng cũng được cảm thấy yên tâm.

Có một số người dân từng nói chuyện với Kim Phi cũng giơ tay chào hỏi.

Nếu là ngày thường, Kim Phi nếu không thể đáp lời hết từng người một thì chắc chắn cũng sẽ kéo ngựa đi chậm lại, chào hỏi đôi ba câu với người dân.

Nhưng hiện tại trong lòng y tràn đầy lửa giận, chỉ chắp tay với người dân rồi giục ngựa chạy như bay.

“Không ổn rồi, thế này là sắp xảy ra chuyện rồi!”

Sau khi đội ngựa đi qua, một tiểu thương nhíu mày nói: “Lưu huynh, chúng ta đi hết chuyến này thì thôi nhé? Tình hình có vẻ không ổn lắm!”

“Trương huynh, vì sao lại vậy?”

Tiểu thương họ Lưu nói: “Hiện tại nơi nào cũng thiếu muối, là thời điểm kiếm chác tuyệt vời cho chúng ta, không phải Kim tiên sinh cũng đã trở lại sao, vì sao không đi buôn nữa?”

“Ban nãy Kim tiên sinh chỉ chắp tay với chúng ta, thậm chí còn không giảm tốc độ…”

Thương nhân họ Trương có vẻ như đang trả lời đồng bạn, lại như đang nói một mình: “Không ổn, rất không ổn!”

“Kim tiên sinh có thân phận gì? Chúng ta lại có thân phận gì? Chắp tay với chúng ta thì coi như là đã nể mặt rồi, huynh còn muốn thế nào?”

Thương nhân họ Lưu cười nói: “Huynh đã quên chuyện ở huyện Thanh Sơn rồi sao?”

Khoảng thời gian trước bọn họ cùng đến huyện Thanh Sơn buôn muối ăn, gặp phải con trai của huyện lệnh Thanh Sơn ở trên đường, vì nhường đường chậm trễ mà bị con trai huyện lệnh quất cho mấy roi.

Trong mắt thương nhân họ Lưu, Kim Phi chủ động chắp tay chào đã là cực kỳ nể mặt bọn họ.

“Lưu huynh ngươi là người bên ngoài, không hiểu Kim tiên sinh.”

Thương nhân họ Trương nói: “Kim tiên sinh là người hiền lành, chưa bao giờ coi khinh thương nhân như chúng ta, cũng sẽ không làm chuyện áp bức gì, bình thường nếu gặp mặt thì không chỉ đáp lễ chào hỏi từng người một, mà còn dừng lại cảm tạ mọi người đã nhường đường.”

“Có thể hôm nay Kim tiên sinh có việc gấp thì sao?” Tiểu thương họ Lưu hỏi.

“Trừ phi là việc gấp cực kỳ quan trọng, bằng không tiên sinh tuyệt đối sẽ không dẫn người phóng ngựa chạy trên đường lớn như thế! Hơn nữa vừa rồi ta phát hiện sắc mặt của Kim tiên sinh không đúng lắm.”

Tiểu thương họ Trương nói: “Lưu huynh, dù sao buôn hết chuyến này thì ta sẽ không đi nữa, huynh nghe ta khuyên một câu, tạm thời hãy nghỉ ngơi một chút, ta cứ cảm thấy sắp xảy ra chuyện!”

“Vậy được, ta nghe Trương huynh.”

Tiểu thương họ Lưu phát hiện ngữ điệu nghiêm túc của đồng bạn thì cũng chú trọng hơn.

……

Cách huyện phủ Kim Xuyên hơn ba dặm đường, Kim Phi ghìm chặt ngựa chiến, ngừng lại ở một khu đất trống.

Y nhảy xuống khỏi ngựa, bước lên một tảng đá to bên cạnh.

Các nhân viên hộ tống cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Kim Phi.

Bọn họ chỉ được lệnh xuất phát đến đỉnh Song Đà, nhưng là đi đâu làm gì thì hoàn toàn không biết.

Thấy Kim Phi đi thẳng về hướng tây, còn tưởng rằng sẽ về làng Tây Hà, ngờ đâu Kim Phi lại quẹo vào huyện phủ.

Bây giờ, Kim Phi sắp tuyên bố đáp án.
Chương 634: Kẻ nào ngăn cản, ta sẽ giết kẻ đó

Đại Lưu lôi ra một cái loa sắt đưa cho Kim Phi.

“Các huynh đệ, chuyện tới lúc này ta cũng không lừa gạt mọi người, lần này tới huyện phủ là để giết huyện lệnh!”

Kim Phi giơ loa sắt nói: “Các huynh đệ không muốn tham gia, có thể rời đi ngay bây giờ!”

“Giết huyện lệnh hả?”

Có không ít nhân viên hộ tống nghe lời Kim Phi nói mà sợ tới mức ớn lạnh!

Tuy rằng đại đa số nhân viên hộ tống đều là người thô lỗ không biết chữ, thế nhưng họ vẫn có thể hiểu việc giết huyện lệnh có ý nghĩa như thế nào.

Huyện lệnh là quan phụ mẫu của một huyện, đại diện cho triều đình.

Giết huyện lệnh, chẳng khác nào tạo phản!

Ở thời phong kiến, tạo phản là tội danh lớn nhất, bị bắt được sẽ bị tru di cửu tộc!

“Tiên sinh, nếu không có ngài, năm nay nhà ta chỉ sợ là không có lấy một người sống sót, bắt đầu từ ngày gia nhập đội cựu binh làng Tây Hà, cái mạng này của ta chính là của tiên sinh!”

Hầu Tử là người đầu tiên lên tiếng hưởng ứng: “Tiên sinh, ngài đi đến đâu, Hầu Tử ta sẽ đi theo tới đó!”

“Đám cẩu quan đó không lo chính sự, ngày qua ngày chỉ biết bóc lột người dân, đều đáng chết từ lâu rồi!”

Đại Tráng cũng hô vang: “Tiên sinh, các huynh đệ không phải lũ hèn, đừng nói ngài muốn giết huyện lệnh, cho dù ngài có muốn giết quận trưởng thì các huynh đệ cũng sẽ đi cùng ngài!”

“Hai người các ngươi muốn đi theo thì cứ việc, đừng ồn ào nói thay người khác!”

Kim Phi hô: “Đây là một con đường không có lối về, một khi đã đi thì sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại, các huynh đệ đều có gia đình, con cái, họ hàng, nên lựa chọn như thế nào, đều là tự do của các huynh đệ.

Các huynh đệ ở đây đều là người cũ ở tiêu cục, đều là các huynh đệ đã từng vào sinh ra tử vì tiêu cục!

Lựa chọn tiếp tục đi theo ta, về sau chúng ta tiếp tục kề vai chiến đấu.

Lựa chọn rời đi thì đừng ai nói lời cay đắng, huynh đệ với nhau, có hợp có tan!”

Nghe Kim Phi nói như vậy, Hầu Tử và Đại Tráng đành phải cúi đầu.

“Ta cho mọi người thời gian một nén nhang để suy nghĩ!”

Kim Phi ra hiệu bảo Đại Lưu đốt một nén hương: “Muốn theo ta đi giết huyện lệnh thì đứng ở bên phải, muốn rời đi thì bây giờ có thể về làng, tiếp tục làm công trong xưởng, hoặc nhận tiền lương rồi về nhà đều được!”

“Ta đi cùng tiên sinh!”

Kim Phi vừa dứt lời, Hầu Tử đã lập tức kéo ngựa đi đến bên phải tảng đá.

“Ta cũng theo tiên sinh!”

Đại Tráng là người thứ hai.

Có người đi đầu thì cũng có người tiếp theo.

Chẳng mấy chốc đã có hai ba mươi nhân viên hộ tống đi theo bọn họ, đưa ra lựa chọn đi theo.

Nhưng lại có rất nhiều nhân viên hộ tống vẫn đứng tại chỗ như cũ.

Nếu chỉ là diệt thổ phỉ, các nhân viên hộ tống chắc chắn sẽ không nói hai lời mà đi theo Kim Phi.

Nhưng tạo phản tức là chuyện lớn sẽ liên lụy đến sự tồn tại của tông tộc, có rất nhiều nhân viên hộ tống đều lộ vẻ do dự.

Khi hương cháy ngắn dần đi, số lượng các nhân viên hộ tống lựa chọn đi theo Kim Phi cũng càng ngày càng nhiều.

Nhưng vẫn còn một ít nhân viên hộ tống còn đứng tại chỗ.

Cuối cùng, có một nhân viên hộ tống nhảy xuống ngựa chiến, vẻ mặt xấu hổ đi đến trước tảng đá.

Nhà anh ta là họ lớn, tổng số người trong chín tộc cộng lại cũng phải hơn ngàn người, thật sự không dám đi theo Kim Phi tạo phản.

Đại Tráng há miệng thở hắt ra định nói gì đó, lại bị Hầu Tử kéo lại.

Nhân viên hộ tống quỳ xuống trước mặt Kim Phi, chảy nước mắt dập đầu một cái.

Dập đầu xong đang định nói chuyện thì cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập trên đường lớn.

Một đội kỵ binh cỡ ba bốn mươi người, từ nơi xa chạy như điên đến.

Hầu Tử bật người nhảy lên cái cây bên cạnh, khum tay che nắng nhìn xem.

“Không giương cờ của chúng ta, không phải là người của tiêu cục!”

“Đại đội 1, trận hình phòng ngự, đại đội 2, bảo vệ tiên sinh!”

Đại Tráng cũng lao ra khỏi đội ngũ.

Các nhân viên hộ tống trước đó còn đang do dự nên lựa chọn như thế nào, vào giờ khắc này tất cả đều bắt tay vào hành động, dựa theo mệnh lệnh của Đại Tráng, nhanh chóng tạo thành trận hình phòng ngự.

Đại Lưu cũng kéo Kim Phi từ trên tảng đá xuống, bao bọc ở chính giữa.

“Tiên sinh, hình như là Cửu công chúa!”

Hầu Tử đứng ở trên cây híp mắt nói.

“Cửu công chúa?” Kim Phi sửng sốt, đẩy Đại Lưu ra, đi đến ven đường.

Đội ngựa cũng ngừng lại.

Thiếu nữ đi đầu kéo khăn che mặt trên mặt ra, không phải Cửu công chúa thì ai vào đây?

Nhưng lúc này Cửu công chúa đã không còn vẻ thong dong nho nhã như trước kia nữa, mà trông mệt mỏi xơ xác.

Bởi vì thời gian dài di chuyển bị gió lạnh đánh vào mặt, rất nhiều chỗ trên tay trên mặt đều bị xước lạnh.

“Điện hạ, không phải người hồi kinh sao?”

Kim Phi nghi hoặc hỏi.

“Bổn cung… Bổn cung…!”

Cửu công chúa nhìn Kim Phi, trong mắt không khỏi nhòe nước.

Giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, cố hai lần mà cũng không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Để đuổi theo Kim Phi, sau khi rời khỏi kinh thành, cô ấy đã không nghỉ ngơi lấy một ngày.

Lúc này đã là tháng chạp, Cửu công chúa cứ vậy mà phơi mình trước gió tây lạnh thấu xương, từ kinh thành chạy thẳng đến Kim Xuyên.

Nhất là mấy ngày gần đây, khi biết được Kim Phi đã vào địa giới Xuyên Thục, đến cơm cô ấy cũng chưa ăn được một miếng tử tế, cứ phóng ngựa đi liên tục như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, có bao giờ cô ấy phải chịu khổ như vậy đâu?

Cũng may, tất cả đều xứng đáng.

Cuối cùng cô ấy cũng đuổi kịp rồi.

Lúc trước chưa gặp Kim Phi thì còn ổn, Cửu công chúa cố gắng gượng bằng niềm tin, chẳng cảm thấy sao hết.

Sau khi nhìn thấy Kim Phi thì tự dưng Cửu công chúa thấy muốn khóc.

Thế nhưng sự kiêu ngạo của một công chúa khiến cô ấy cố kiếm chế cơn xúc động, hít vào một hơi thật sâu, cố ép bản thân mình tỉnh táo lại.

Cô ấy mỉm cười chào hỏi Kim Phi: “Tiên sinh, cuối cùng cũng đuổi kịp ngài! Có thể nói chuyện một chút không?”

Kim Phi nhìn sâu vào Cửu công chúa, xoay người đi đến rừng cây nhỏ phía sau tảng đá.

Cửu công chúa cũng nhảy xuống ngựa chiến đi theo sau.

Thấm Nhi muốn đi theo, lại bị Cửu công chúa ngăn lại.

“Tiên sinh, ngài mới vừa về Kim Xuyên, không về thăm Hạ Nhi mà lại tới huyện phủ làm gì?”

Cửu công chúa chạy bước nhỏ đuổi theo Kim Phi, cười hỏi.

“Điện hạ có lẽ đã gặp Tiểu Bắc rồi, biết rõ rồi sao còn cố hỏi?”

Trông Cửu công chúa thế này, hiển nhiên là đã phải liên tục di chuyển.

Có thể tìm tới nơi này chứng tỏ cô ấy đã gặp Đường Tiểu Bắc.

Hiển nhiên cũng nên biết mục đích của Kim Phi.

Cửu công chúa nghe vậy, sắc mặt thoáng nét bi thương: “Tiên sinh nhất định phải giết Thái Lưu Dương ư?”

“Sau khi điện hạ vào đến Xuyên thì có thấy dân chạy nạn không? Có thấy người dân chết ở ven đường không? Có thấy đứa trẻ bị sói đói gặm đến nát mặt không?”

Kim Phi đi bước một tới gần Cửu công chúa: “Điện hạ có biết, đã có bao nhiêu người dân Kim Xuyên chết vì nạn trộm cướp trước đây hay không?”

“Tiên sinh, không phải ngài đã bắt được sư gia của Từ mập sao?”

Cửu công chúa nói: “Vậy thì hẳn là tiên sinh biết rõ, kẻ sắp đặt phía sau không phải là Thái Lưu Dương, mà là đám người Từ mập ở Tây Xuyên, nạn trộm cướp ở Kim Xuyên cũng là do bọn họ khởi xướng, không phải Thái Lưu Dương!”

“Điện hạ rất rõ tình hình ở làng Tây Hà nhỉ?”

Kim Phi cười gằn một tiếng: “Một khi đã như vậy, thì điện hạ cũng biết Thái Lưu Dương đã làm gì chứ?”

“Thái Lưu Dương muốn nhằm vào xưởng của tiên sinh, là hắn không đúng, thế nhưng tội vẫn chưa đến mức phải chết đúng không?”

“Đây là do ta suy xét không chu toàn, để hắn bắt thóp được, không phải vì chuyện này mà trả thù hắn.”

Kim Phi nói: “Ta muốn giết hắn, là bởi vì hắn cấu kết với đám quyền quý làm trò gian ác! Bởi vì hắn là huyện lệnh nhưng lại không biết lo cho dân! Nếu hắn là một huyện lệnh đủ tư cách, tích cực chống thổ phỉ, người dân Kim Xuyên tuyệt đối sẽ không chết nhiều như vậy!”

“Tiên sinh, ngài cho ta một chút thời gian, ta nhất định sẽ xử lý Thái Lưu Dương!” Cửu công chúa nói.

“Không cần phiền đến điện hạ, tự ta có thể xử lý được!”

Kim Phi không muốn nói thêm nữa, xua tay xoay người đi thẳng: “Không riêng Thái Lưu Dương, còn có Tạ Hỉ Quang ở Quảng Nguyên, Từ mập ở Tây Xuyên, Đại Thái giám mà cha của người phái tới, ta sẽ giết từng kẻ một!”

“Kẻ nào ngăn cản, ta sẽ giết kẻ đó!”
Chương 635: Nhào vào lồng ngực

"Tiên sinh, ngài giết Thái Lưu Dương thì chính là tạo phản!"

Cửu công chúa hét lên từ phía sau: "Ngài đã cân nhắc hậu quả chưa? Tạo phản chính là tội chém đầu đấy!"

“Sao thế, điện hạ muốn giết ta à?”

Kim Phi cười nhạt: “Nếu thế thì tại sao điện hạ không dẫn Thấm Nhi tới? Hay điện hạ muốn tự mình ra tay?”

Kim Phi và Cửu công chúa ở sâu trong rừng, Thấm Nhi và các nhân viên hộ tống không nghe thấy hai người đang nói chuyện gì.

Nhưng Thấm Nhi đã luyện tập võ thuật từ khi còn nhỏ và có giác quan nhạy bén. Cô ấy mơ hồ nghe thấy tiếng hét của Cửu công chúa.

Cửu công chúa từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục của cung đình, mặc kệ là vui hay tức giận, căn bản không thể nói chuyện lớn tiếng.

Nhận ra có điều gì đó không ổn, cô trao đổi ánh mắt với Châu Nhi, hai người họ cùng nhau lao về phía khu rừng.

Nhưng trước khi kịp xông tới đã bị Đại Lưu cùng một đội nhân viên hộ tống ngăn cản.

"Thấm Nhi cô nương, các chủ nhân đang nói chuyện. Các cô qua đó hình như không thích hợp lắm?"

"Đại Lưu, ta không muốn làm ngươi bị thương, cút ngay!"

Thấm Nhi lạnh lùng quát lên.

"Thấm Nhi cô nương, đây cũng là điều ta muốn nói."

Đại Lưu trở tay lấy nỏ ra, không nhường nửa bước: "Ta không muốn làm các cô bị thương!"

"Ngươi có thể thử!"

Thấm Nhi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Đại Lưu.

"Thử xem!"

Đại Lưu bóp cò, một mũi tên cắm vào khoảng đất trống giữa hai người: "Vượt qua mũi tên này, giết chết không luận tội!"

Phập! Phập! Phập!

Xung quanh vang lên âm thanh nỏ đã giương cung.

Tất cả nhân viên hộ tống đều giơ nỏ lên, nhắm về phía Thấm Nhi và Châu Nhi.

Bắc Thiên Tầm rút con dao đen ở thắt lưng ra, đứng bên cạnh Đại Lưu, nhìn Thấm Nhi đầy thách thức.

Bên kia, Hầu Tử và Đại Tráng cũng dẫn theo những nhân viên hộ tống còn lại, vây quanh những hộ vệ khác của Cửu công chúa.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

"Các ngươi đang làm gì vậy? Chê ở đây còn chưa đủ lộn xộn sao?"

Cửu công chúa nhìn thấy động tĩnh bên ngoài rừng cây, khi đi ra thì nhìn thấy hai nhóm người đang căng thẳng, sắc mặt càng thêm khó coi.

Đi đến bìa rừng, cô ấy lạnh lùng quát lên: "Thấm Nhi, lùi lại!"

Thấm Nhi do dự, nhưng cuối cùng cũng rút lui.

Đại Lưu thấy Kim Phi khoát tay, cũng ra hiệu cho các nhân viên hộ tống cất nỏ đi.

Cửu công chúa trở lại trong rừng, vẻ mặt đã trở lại bình thường: "Tiên sinh, ngài cũng đã thấy rồi đó, một khi ngài giết Thái Lưu Dương, chúng ta sẽ trở thành kẻ thù, Thấm Nhi, Đại Lưu và những người khác sẽ phải cầm đao đấu đá. Đây có phải là điều ngài muốn thấy không?

Với khả năng và tầm nhìn của ngài, nếu ngài lãnh đạo cuộc tạo phản, bổn cung tin chắc sẽ không chỉ giới hạn ở Kim Xuyên.

Khi đó, toàn bộ Xuyên Thục, thậm chí toàn bộ Đại Khang sẽ chìm trong biển lửa, người dân sẽ phải chịu khổ nhiều hơn cả bây giờ. Đây có phải là điều tiên sinh muốn thấy không?"

“Mồm miệng điện hạ đúng là lanh lợi, đen mà cũng có thể nói thành trắng! Tại sao ta lại phải giết Thái Lưu Dương, tại sao ta lại tạo phản? Chẳng lẽ điện hạ không biết sao?"

Giọng nói của Kim Phi cũng cao lên vài độ: "Không phải do cha người ngu ngốc, quý tộc tham lam sao? Đây không phải đều là do các người ép sao?

Nếu cha người chịu suy nghĩ vì nhân dân, cho họ con đường sống, không để ta chứng kiến thảm kịch người dân chết đói chết rét dọc đường, khiến ta ngày ngày gặp ác mộng thì liệu ta có tạo phản không?”

"Tiên sinh, ngài quyết tâm giết chết Thái Lưu Dương sao?"

Cửu công chúa dựa vào một thân cây, đôi mắt đầy mệt mỏi và đau khổ.

Cô ấy biết Kim Phi nói đúng.

Tình hình hiện tại không phải lỗi của Kim Phi, là lỗi của triều đình, là lỗi của phụ hoàng cô ấy.

"Đúng!" Kim Phi trả lời không chút do dự: "Thái Lưu Dương phải chết, không ai có thể bảo vệ hắn!"

“Bổn cung hiểu rồi!”

Cửu công chúa ngẩng đầu lên, đẩy đầu dựa vào gốc cây, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại: "Tiên sinh, ngài dẫn người về làng trước đi, bổn cung sẽ đích thân đi giết Thái Lưu Dương! Ngoài ra còn có Từ mập ở Tây Xuyên, Đại thái giám do phụ hoàng ta phái tới, đến một người ta sẽ giết một người, bổn cung sẽ đích thân giết hết!

Kho lương thực của tiên sinh sẽ sớm được mở niêm phong, lương thực mà bọn Từ mập ăn chặn, ta cũng sẽ bắt bọn chúng đền lại gấp đôi cho tiên sinh, như thế thì tiên sinh có hài lòng không?"

“Ta đã nói rồi, không cần điện hạ nhọc lòng…”

“Bổn cung tình nguyện nhọc lòng!”

Cửu công chúa vốn đang ép buộc bản thân phải bình tĩnh, lúc này lại không nhịn được nữa, đỏ mắt nhìn chằm chằm Kim Phi, điên cuồng quát lên: "Bổn cung đã nói rồi, bổn cung sẽ đích thân xử lý, cho ngài một lời giải thích thỏa đáng!

Chẳng lẽ ngài thật sự muốn tạo phản, khiến chúng ta trở mặt thành thù, đao binh đối mặt, giết đến khi ngươi chết ta sống thì ngài mới hài lòng ư?”

Đây là lần đầu tiên Kim Phi nhìn thấy Cửu công chúa mất bình tĩnh như vậy, y sững sờ một lát.

"Hơn nữa, ngài lúc nào cũng bốc đồng như vậy, hễ tức giận là kêu đánh kêu giết, bổn cung xin ngài, hãy suy nghĩ kỹ trước khi ra tay được không?"

Cảm xúc bị đè nén của Cửu công chúa đột nhiên bùng nổ, cô ấy tiếp tục gào lên với Kim Phi: "Ngài như vậy mà cũng đòi đi giết đám người Từ mập ở Tây Xuyên ư, bọn người Từ mập đều là đám đầu đá, ngài cho rằng bọn chúng sẽ chỉ đứng đó đợi ngài đến giết bọn chúng sao?

Ngài có tin rằng, trong vòng năm giờ sau khi ngài giết Thái Lưu Dương, quân đội sẽ bao vây hoàn toàn Kim Xuyên đến mức nước chảy không lọt, tới lúc đó ngay cả Tạ Hỉ Quang của Quảng Nguyên, ngài cũng không giết được!

Mà thương hội và tiêu cục của ngài ở kinh thành và Giang Nam đều sẽ bị quan lại đuổi cùng giết tận, mọi người sẽ bị xử tử ngay lập tức!

Cho dù ngài tạo phản có thành công hay không, Kim Xuyên cũng sẽ máu chảy thành sông! Người dân của toàn bộ Xuyên Thục cũng sẽ phải gặp họa theo!

Ngài đã nghĩ tới tất cả những chuyện này hay chưa?

Vì một Thái Lưu Dương mà khiến nhiều người như vậy chôn theo, đây chính là kết quả ngài muốn sao?"

"Ta..."

Khi Kim Phi nghe vậy tựa như bị sét đánh, sự tức giận trong lòng nhanh chóng tiêu tan.

Vừa rồi y thật sự rất tức giận, cũng không suy nghĩ chuyện này đàng hoàng.

Cửu công chúa nói đúng, nếu giết chết Thái Lưu Dương, tin tức nhất định sẽ bị rò rỉ.

Các quý tộc sẽ lập tức huy động một đội quân lớn để trấn áp Kim Xuyên. Đến lúc đó, y quả thực sẽ không thể bỏ lại chuyện ở Kim Xuyên mà đi đến Quảng Nguyên để giết Tạ Hỉ Quang. Y có muốn đi mấy trăm dặm tới Tây Xuyên giết chết Từ mập cũng không thể.

Cho dù y có muốn thì Từ mập cũng không thể ngoan ngoãn chờ y đến giết gã ở Tây Xuyên.

Hơn nữa, các trụ điểm của thương hội và tiêu cục khác nhau nằm khắp Xuyên Thục và Giang Nam chắc chắn sẽ bị xử lý.

Xuyên Thục vốn đã gặp nạn, một khi giao tranh bắt đầu, giới quý tộc chắc chắn sẽ cưỡng ép thường dân tham gia chinh phạt Kim Xuyên, toàn bộ dân thường Xuyên Thục sẽ phải gặp họa theo!

Điều này hoàn toàn trái ngược với ý định ban đầu của Kim Phi, đồng thời cũng khiến Kim Phi nhìn thấy khuyết điểm của mình một lần nữa.

Y quá bốc đồng, hơn nữa không phải là một chính trị gia thấu đáo, không suy nghĩ kĩ về hậu quả của một cuộc tạo phản.

Thấy Kim Phi bình tĩnh lại, Cửu công chúa chủ động nắm tay Kim Phi: "Tiên sinh, Văn Nhi thật sự không muốn trở mặt thành thù với ngài, tin ta đi, Văn Nhi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng!"

Lúc này Kim Phi mới nhận ra Cửu công chúa đang khẽ run, tay cũng lạnh băng như băng, giống như vừa mới được vớt ra khỏi nước đá.

"Xem ra kiếp trước cha người đã cứu cả hệ ngân hà, nên kiếp này ông ta không chỉ là hoàng đế hưởng thụ hết sự giàu sang của nhân gian mà còn có được một người con gái như người..."

"Vậy là tiên sinh đồng ý rồi sao?"

Mặc dù Cửu công chúa không hiểu Kim Phi đang nói tới hệ ngân hà là ý gì, nhưng cũng hiểu ý khi thấy giọng điệu của Kim Phi dịu đi.

Kim Phi không trả lời, chỉ đưa tay cởi áo khoác của mình, chuẩn bị khoác lên người Cửu công chúa.

Nhưng không ngờ rằng Cửu công chúa lại vòng tay qua eo y và nhào vào vòng tay y.

Nước mắt cuối cùng cũng chảy dài trên khuôn mặt...

Kim Phi do dự một lát, nhưng cuối cùng cũng kéo chiếc áo choàng quanh người cả hai, bọc Cửu công chúa lại, giữ ấm cho cô ấy.

Cửu công chúa khóc rất lâu, khoảng bằng thời gian uống một tách trà mới ngừng thút thít.

Cô ấy lau nước mắt trên ngực Kim Phi, rồi nhón chân lên ôm lấy cổ y…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom