-
Chương 681-685
Chương 681: Bổn cung gọi Thấm Nhi vào đấy
"Vũ Dương, có phải người đang giấu ta điều gì không?"
Kim Phi nhìn chằm chằm vào Cửu công chúa hỏi.
Cho dù là ngoại hình, dáng người hay là khí chất và phong thái, Cửu công chúa là một sự lựa chọn tốt nhất.
Cộng thêm thân phận công chúa, nếu nói Kim Phi không thèm muốn là giả tạo.
Bây giờ Cửu công chúa đã tự đưa đến tận cửa, theo lý thì Kim Phi phải vui mừng mới đúng.
Nhưng theo bản năng, y cảm thấy có gì đó không đúng.
"Tiên sinh, nếu ngài không muốn thì cũng không sao!"
Cửu công chúa buông tay Kim Phi ra, quay người rời đi.
Vốn dĩ cô ấy tưởng rằng Kim Phi sẽ ngăn cô ấy lại, nhưng cuối cùng Kim Phi vẫn đứng yên bất động tại chỗ.
Lần này Cửu công chúa thực sự nổi giận.
Cô ấy đã sớm biết Kim Phi là một người hèn nhát trong chuyện tình cảm nên cô ấy luôn chủ động trong mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng dù sao cô ấy cũng là công chúa cũng cần có tôn nghiêm.
Bây giờ cô ấy đã chủ động đến nước này rồi, kết quả Kim Phi vẫn đứng yên bất động như người gỗ!
Điều này khiến Cửu công chúa cảm thấy ấm ức, thậm chí còn hơi tức giận.
Nhưng đúng lúc cô ấy vừa định đưa tay ra mở cửa thì Kim Phi đã ôm cô ấy từ phía sau.
Cửu công chúa vùng vẫy mấy lần, nhưng không thoát ra được, đành bỏ cuộc, tức giận nói: "Buông bổn cung ra!"
Kim Phi không trả lời, mà quay người Cửu công chúa vào lòng mình, nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy hỏi: "Vũ Dương, nói thật cho ta biết, rốt cuộc người đang muốn làm gì?"
"Làm gì là làm gì?" Cửu công chúa giả vờ nghe không hiểu.
"Đừng giả vờ không rõ nữa, người biết ta có ý gì mà!" Kim Phi hỏi.
"Bổn cung thích ngài, muốn ngài làm phò mã, như vậy ngài sẽ không tạo phản, sẽ không trở thành kẻ thù của bổn cung! Ngài muốn nghe cái này sao?"
Cửu công chúa giận dữ hét lên.
"Ồ…"
Thật ra trong lòng Kim Phi đại khái cũng đoán được điều này, nhưng không ngờ Cửu công chúa lại nói thẳng ra như vậy.
Điều này khiến y đột nhiên cảm thấy vô cùng lúng túng.
"Buông bổn cung ra!"
Cửu công chúa hung tợn trừng mắt nhìn Kim Phi.
Trong lúc nhất thời Kim Phi không phân biệt được cô ấy đang tức giận thật hay là đang dùng cách lạt mềm buộc chặt nữa, nhưng y biết rằng dù là tình huống như thế nào y cũng không thể buông tay vào lúc này được.
Chẳng những không buông tay, ngược lại y còn ôm chặt hơn, lắc đầu như kẻ lưu manh: "Không buông!"
"Mau buông ra, bằng không bổn cung sẽ gọi Thấm Nhi vào đó!" Cửu công chúa nói: "Bổn cung nghĩ Thấm Nhi nhất định sẽ vui vẻ đánh ngài một trận đó!"
"Còn uy hiếp ta sao?"
Kim Phi nghe vậy, lập tức bế Cửu công chúa lên luôn.
Cửu công chúa vừa định gọi người, miệng đã bị chặn lại.
Cô ấy đưa tay nhéo eo Kim Phi mấy cái, cả người biến thành bùn nát, ngã gục trong vòng tay của Kim Phi.
Một chân Kim Phi đá bay ghế đẩu, ôm Cửu công chúa đi vào phòng ngủ.
…
Sáng ngày hôm sau, khi Kim Phi mở mắt ra, thì trời đã sáng.
Y quay đầu nhìn sang bên cạnh, Cửu công chúa không biết đã rời đi từ lúc nào.
Nhớ lại chuyện tối hôm qua, Kim Phi dường như đang ở trong giấc mộng.
Nhưng trên chiếc chăn bông mới vẫn còn mùi thơm đặc trưng của Cửu công chúa, dưới gối còn có chiếc trâm cài tóc mà Cửu công chúa để lại, tất cả đều chứng tỏ cảnh đêm qua không phải là một giấc mộng.
"Ngủ với người ta xong thì đi luôn, đúng là gái đểu!"
Kim Phi lẩm bẩm, lại nhắm mắt lại.
Tối hôm qua sau khi vật lộn với Cửu công chúa đến nửa đêm mới ngủ, Kim Phi đã ngủ không đủ giấc.
Ở cửa tiểu viện, miệng Đại Lưu ngậm bánh bao, nghiêng người dựa vào khung cửa.
Những nhân viên hộ tống ca ngày đã ăn sáng và đang thay ca với những nhân viên hộ tống ca đêm.
"Tối hôm qua có gì bất thường không?"
Người nhân viên hộ tống ca ngày hỏi như thường lệ.
"À… coi như là có đi."
Người nhân viên hộ tống ca đêm do dự một lúc rồi gật đầu.
"Có là có, không có là không có, cái gì mà coi như là có chứ?"
Đại Lưu vừa nhai bánh trong miệng vừa cau mày hỏi.
"Tối hôm qua Cửu công chúa điện hạ nửa đêm đã đến đây và ở lại đến lúc rạng sáng mới rời đi….. đây có phải là tình huống bất thường không?"
Người nhân viên hộ tống ca đêm hỏi.
"Khụ khụ!"
Đại Lưu nghe vậy, suýt chút nữa bị bánh bao nghẹn chết, ho vài lần mới bình thường lại được.
Anh ta nhét bánh bao vào trong ngực, trong mắt lóe lên tia sáng phấn khích hóng chuyện, nắm lấy đội tưởng nhân viên hộ tống ca đêm: "Ngươi nói Cửu công chúa hôm qua đã qua đêm ở chỗ của tiên sinh sao?"
"Thấm Nhi nói Cửu công chúa tìm tiên sinh có việc, ta cũng không biết có tính là qua đêm hay không nữa…."
"Ban đêm bọn họ có tắt đèn không?"
"Có tắt."
"Đèn cũng đã tắt rồi, còn có thể nói chuyện gì nữa? Đây không phải rõ ràng là đã ngủ cùng nhau rồi sao?"
Đại Lưu trợn mắt nhìn người nhân viên hộ tống, cảm khái nói: "Vẫn là tiên sinh lợi hại, ngay cả điện hạ cũng tự dâng mình lên... "
Đang nói chuyện vui vẻ, anh ta chợt nhìn thấy nhân viên hộ tống đối diện không ngừng nháy mắt với mình.
Đại Lưu theo bản năng quay đầu lại, sau đó thấy một nắm đấm nhanh chóng trở nên lớn dần.
Toang rồi, mắt gấu trúc bên trái vẫn chưa khỏi hẳn, mắt phải lại học theo rồi.
"Các ngươi hãy nhớ kỹ cho ta, chuyện tối hôm qua, nếu có ai dám khua môi múa mép nữa, chắc chắn sẽ có kết cục như hắn ta!"
Thấm Nhi cảnh cáo rồi rời đi với vẻ mặt u ám.
"Bà cô này tới, tại sao ngươi không nói cho ta biết chứ?" Đại Lưu che mắt kêu lên.
"Ta đã nháy mắt cho ngươi rồi, nháy đến mức mù cả mắt, mà ngươi cũng không nhìn thấy!"
Nhân viên hộ tống ở đối diện bất lực nói.
"Thật xui xẻo, sáng sớm đã bị ăn một đấm."
Đại Lưu xua tay, nhưng vẫn không quên nói với nhân viên hộ tống: "Chuyện tối hôm qua, tất cả đều giấu ở trong bụng cho ta, ai dám nói ra ngoài, ta không tha cho người đó đâu!"
Tuy anh ta hóng chuyện, nhưng anh ta cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này.
Cửu công chúa có thân phận đặc biệt, bây giờ mập mờ với Kim Phi, nếu như bị đám quyền quý trong triều biết được, có lẽ sẽ xảy ra sóng gió.
Cho nên, chuyện này phải được kiểm soát, không được lan truyền ra bên ngoài.
Đây cũng là công việc của anh ta với tư cách là một đội trưởng đội cận vệ.
"Đại Lưu, ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi không nói, bọn ta cũng không ai nói gì cả đâu!"
Những nhân viên hộ tống khác nhanh chóng nghiêm túc gật đầu.
"Một đám ranh con!"
Đại Lưu dụi dụi mắt đi vào trong sân.
Kim Phi nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, vội vàng mặc quần áo thức dậy.
Y đang chuẩn bị hỏi xảy ra chuyện gì, kết quả vừa mở cửa đã nhìn thấy Đại Lưu.
"Đại Lưu, dáng vẻ này của ngươi thật khác biệt!"
Kim Phi nở nụ cười không hiền lành.
"Tiên sinh, ta nói cho ngài biết, lần này ngài phải tính tai nạn lao động cho ta!"
Đại Lưu ấm ức không thôi: "Dựa vào đâu cái gì tốt cũng đều là của ngài, ta đi theo lại bị đánh đòn chứ?"
"Có gan thì ngươi đến trước mặt Thấm Nhi nói lại những gì vừa nói một lần đi!"
Kim Phi liếc nhìn Đại Lưu: "Tự mình học võ không giỏi, ngay cả một cô gái cũng không đánh lại được, còn không biết xấu hổ mà đến chỗ ta phàn nàn. Nếu ta là ngươi thì sẽ quyết chí vươn lên, chăm chỉ luyện võ, đến khi Thấm Nhi không thể đánh được ngươi nữa, không phải là ngươi đã có thể trả thù rồi sao?"
"Tiên sinh, ngài nói như vậy, lương tâm không thấy bị tổn thương ư?"
Mặt Đại Lưu đầy phẫn nộ nói: "Thấm Nhi từ nhỏ đã được cao thủ đại nội dạy dỗ, cho dù ta có luyện cả đời cũng không thể đánh thắng cô ấy!"
"Biết đánh không lại mà ngươi còn đi khiêu khích cô ấy?"
Kim Phi cầm bàn chải đánh răng, vừa múc nước, vừa cười nhạo Đại Lưu.
"Ta đâu dám khiêu khích bà cô đó đâu, còn không phải là do ngài ngủ với Cửu công chúa, cô ấy lấy ta ra để trút giận sao?"
Đại Lưu đưa muối dùng để đánh răng cho Kim Phi: "Ta không quan tâm, lần này ngài phải tính tai nạn lao động cho ta."
"Được, thấy ngươi thảm hại như vậy, ta cho ngươi hai lạng bạc, để ngươi đi bốc thuốc."
Kim Phi mỉm cười an ủi Đại Lưu.
Đại Lưu đang định nói thì nhìn thấy hai mẹ con Chu Linh Lung đi vào, anh ta vội ngậm miệng lại.
"Nương nương, Linh Lung cô nương, tại sao hai người lại đến đây?"
Chương 682: Vấn đề khó
Có thể nói rằng trong số những người dưới quyền Kim Phi, gần đây Chu Linh Lung là người bận rộn nhất.
Dạo gần đây, tiền trang Kim Xuyên mở ra ở khắp nơi, tất cả công trường đều có thể nhìn thấy trụ điểm của tiền trang.
Chu Linh Lung là người phụ trách tiền trang, những ngày này chạy đôn chạy đáo khắp nơi chưa từng ngừng nghỉ.
Mặc dù rất lâu trước đây Kim Phi đã nói với cô ấy ý tưởng của mình, Chu Linh Lung cũng đã sớm bắt đầu lựa chọn mục tiêu, huấn luyện trợ thủ.
Nhưng tốc độ phát triển của tiền trang lại vượt xa dự đoán của Kim Phi và Chu Linh Lung, hiện tại ở khu vực trung tâm và phía tây Kim Xuyên, hầu như mỗi huyện đều mở một chi nhánh, ngay cả khi cô ấy đóng cửa tổng tiền trang ở thành Tây Xuyên thì vẫn không đủ nhân lực.
Cô ấy đến tìm Kim Phi là để giải quyết vấn đề này.
Kim Phi nghe thấy Chu Linh Lung giải thích, hỏi: “Linh Lung cô nương, cô cần bao nhiêu người?”
“Tất nhiên là càng nhiều người càng tốt.”
“Linh Lung cô nương, đây chẳng phải là cô đang đưa cho ta vấn đề khó sao?"
Kim Phi cười khổ: “Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, ta biết đi đâu để tìm nhiều người biết chữ biết tính toán như thế cho cô đây?”
“Tiên sinh, không cần biết chữ biết tính toán đâu, chỉ cần biết cân đo đong đếm, biết giúp việc là được.”
Chu Linh Lung trả lời: “Công việc hiện tại ở công trường cơ bản cũng chỉ là cho vay và đổi tiền mà thôi, yêu cầu thấp hơn nhiều so với yêu cầu ở thành Tây Xuyên, do đó đa phần các nhân viên đều có thể tự mình gánh vác một chi nhánh. Cho nên ta dự định sẽ chia nhỏ nhân lực, phân bố nhân viên tại mỗi cửa hàng đến các nơi khác nhau, sau đó tìm thêm người giúp họ cân lương thực cho người dân là được.”
Kim Phi tỏ vẻ ngạc nhiên.
Hiện tại mỗi một chi nhánh tiền trang đều sẽ có vài nhân viên.
Chu Linh Lung dự định sẽ chia nhỏ các nhân viên này ra, vậy thì một chi nhánh sẽ có thể trở thành vài chi nhánh.
“Linh Lung cô nương, phương án cô vừa đề cập có thể dùng được.”
Kim Phi nghĩ ngợi, mở miệng nói: “Nương nương, hai người đợi đây một chút, Đại Lưu, gọi Chung Linh Nhi đến đây.”
“Rõ!” Đại Lưu quay người chạy ra ngoài.
Ngay sau đó lại dẫn một cô gái trẻ đi vào.
“Linh Lung, ta giới thiệu với cô.”
“Kim Phi chỉ vào cô gái nói: “Đây là Chung Linh Nhi - Chung cô nương, là người giỏi nhất trong nhóm nữ chưởng quầy đầu tiên mà Tiểu Bắc đã tuyển được, rất có năng lực, trước đây vẫn luôn đảm nhận làm người phụ trách thương hội Quảng Nguyên, gần đây ta bận bù đầu nên Tiểu Bắc mới gọi cô ấy đến giúp đỡ.”
“Xin chào Chung cô nương!”
Chu Linh Lung vội vàng chào hỏi.
Khi thương hội Kim Xuyên mới được thành lập, có thể xem Quảng Nguyên là cơ quan đầu não của thương hội, vô cùng quan trọng.
Có thể đảm nhiệm chức vụ người phụ trách Quảng Nguyên ở thời điểm đó, chắc chắn là thân tín của Kim Phi và Đường Tiểu Bắc.
“Chung cô nương, đây chính là người phụ trách tiền trang Kim Xuyên, Chu Linh Lung - Chu cô nương, vị nương nương này là mẹ cô ấy, hai người này đều cực kỳ giỏi.”
Kim Phi chỉ sang Chu Linh Lung và Chu Trần Thị giới thiệu cho Chung Linh Nhi.
“Xin chào nương nương, xin chào Chu cô nương!”
Chung Linh Nhi vội vàng chào lại, đồng thời còn tò mò đánh giá hai mẹ con Chu Linh Lung.
Hiện tại ai cũng thấy được Kim Phi đang ra sức đầu tư hỗ trợ tiền trang Kim Xuyên, với tư cách là người phụ trách tiền trang, địa vị của Chu Linh Lung có thể nói là ngang hàng với Đường Tiểu Bắc đang làm tổng chưởng quầy ở thương hội.
Hơn nữa, cô ấy phụ trách tiền trang, có thể nói rằng cô ấy là đại tổng quản tài vụ của Kim Phi, tầm quan trọng có thể tưởng tượng.
“Linh Nhi, tiền trang phát triển quá nhanh nên không có đủ nhân viên, bên phía thương hội có thể phối hợp một chút không?” Kim Phi hỏi.
Cùng với việc quy mô tiền trang Kim Xuyên đang liên tục mở rộng, tầm quan trọng của kinh thành, Tây Xuyên và Giang Nam ngày càng cao hơn, tầm quan trọng của các chi nhánh ở Quảng Nguyên tuột dốc liên tục, người như Chung Linh Nhi nếu tiếp tục ở lại Quảng Nguyên là đang lãng phí nhân tài.
Giai đoạn đầu, quận trưởng mới nhậm chức gây khó dễ khắp nơi, Quan Hạ Nhi chuyển Chung Linh Nhi trở về làng Tây Hà.
Sau khi Tạ Hỉ Quang bị Cửu công chúa giết chết, Đường Tiểu Bắc cũng không để Chung Linh Nhi quay về Quảng Nguyên mà bảo cô ấy đến Tây Xuyên hỗ trợ Kim Phi.
Sản nghiệp dưới trướng càng nhiều hơn, việc của Kim Phi cũng nhiều hơn, thường xuyên vướng vào mấy chuyện vặt vãnh.
Công việc của Chung Linh Nhi là giúp Kim Phi giải quyết mấy chuyện vặt vãnh đó, dựa theo mức độ nặng nhẹ của vụ việc mà viết thành một danh sách gửi cho Kim Phi.
Nói trắng ra là hiện tại cô ấy đang làm trợ lý riêng của Kim Phi.
Mặc dù Chung Linh Nhi mới đến đây không lâu, vẫn đang ở trong giai đoạn làm quen với công việc, nhưng Kim Phi đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ví dụ như bây giờ, Kim Phi hoàn toàn không biết được thương hội Kim Xuyên có bao nhiêu chi nhánh, bao nhiêu nhân viên, nhưng y chỉ cần nói ý tưởng của Chu Linh Lung ra là Chung Linh Nhi đã hiểu ý Kim Phi rồi.
Cô ấy suy nghĩ rồi trả lời: “Hiện tại, ở mỗi một huyện phủ ở Xuyên Thục đều có một chi nhánh của thương hội chúng ta, mỗi chi nhánh sẽ tạm thời điều đi vài người đến hỗ trợ tiền trang, nên vấn đề này không lớn lắm.”
“Tất cả huyện phủ ở Xuyên Thục đều có chi nhánh sao?” Kim Phi sửng sốt.
Y không biết thương hội đã phát triển đến quy mô như thế.
Nhưng y lại ngay lập tức hiểu ra.
Bây giờ xà phòng thơm đã trở thành đồ dùng thiết yếu trong tất cả các thanh lâu, huyện phủ nào cũng có thanh lâu, thanh lâu nào cũng cần có xà phòng thơm, tất nhiên là huyện phủ nào cũng sẽ có chi nhánh của thương hội Kim Xuyên.
“Nếu đã như thế, hai người hãy trao đổi với nhau, ưu tiên tất cả vào việc cứu trợ thiên tai, để thương hội hợp tác hết sức về mọi phương diện.
Kim Phi dặn dò.
“Đã rõ!”
Chung Linh Nhi gật đầu đồng ý.
Chu Trần Thị thấy họ đã nói xong, bước lên một bước nói: “Tiên sinh, bà già này cũng có chuyện cần nói.”
“Nương nương cứ nói.” Kim Phi quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Chu Trần Thị.
“Mấy ngày nay ta đã đi cùng Linh Lung đến rất nhiều nơi, đến nhiều kho lương thực, dò hỏi tình hình bảo quản lương thực ở các địa phương.”
Chu Trần Thị nói: “Hiện tại chúng ta chi ra quá nhiều, số lương thực đưa ra mỗi ngày nhiều vô số kể, ta còn nghe nói, các buổi đấu giá gần đây ở kinh thành luôn bị đàn áp, giá lương thực ở Giang Nam vẫn luôn tăng lên, hiện tại ngài lại mở rộng quy mô tiền trang cho vay, ta sợ rằng ngài và điện hạ sẽ không có đủ lương thực để chống đỡ đến vụ mùa sang năm.”
“Vấn đề nương nương đề cập đến đúng là có tồn tại, nhưng không có cách nào khác, trước mắt cứ để cho người dân sống sót qua mùa đông rồi hẵng tính.”
Kim Phi lắc đầu, bất lực nói: “Chuyện lương thực này, ta và điện hạ sẽ tiếp tục nghĩ cách.”
Y hiểu hàm ý trong lời nói của Chu Trần Thị.
Phạm vi gặp thiên tai ở Xuyên Thục năm nay quá lớn, lương thực mà y và Cửu công chúa mang đến hoàn toàn không có cách nào cứu trợ toàn bộ người dân ở Xuyên Thục.
Nếu cố chấp mở rộng khu vực cứu trợ thiên tai, có thể thương hội Kim Xuyên sẽ hết sạch lương thực trước khi có lương thực vào năm sau.
Đến lúc đó thời kỳ giáp vụ, người dân vẫn sex hải chết đói.
Khi đó, mọi thứ Kim Phi đang làm bây giờ đều thành công cốc.
Hàm ý trong lời nói của Chu Trần Thị chính là không cần phải cứu nhiều người như thế, như kiểu chỉ cần cứu trợ ba bốn quận thôi, nếu như thế là sẽ đủ lương thực ăn đến năm sau.
Thực ra Kim Phi cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này.
Tình hình hiện tại ở kinh thành, y cũng đã đoán được từ trước.
Cửu công chúa giết nhiều tên quyền quý cùng một lúc như thế, chi nhánh thương hội Kim Xuyên ở kinh thành và hội đấu giá nhất định sẽ bị nhắm vào.
Vì vậy trước khi hành động, Kim Phi đã thông báo cho đám người Lạc Lan chuẩn bị rút lui.
Kim Phi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý hội đấu giá và cửa hàng tiêu cục sẽ bị chuyển đi.
Kết quả, nhà họ Khánh nỗ lực hơn những gì Kim Phi mong đợi, cứng rắn bảo vệ thương hội.
Chỉ là hội đấu giá và thương hội chủ yếu làm ăn với nhà có tiền, sau khi đắc tội với nhà quyền quý, chuyện làm ăn tự khắc tuột dốc không phanh.
Ngay cả các nhà buôn giàu có cũng không dám qua lại vì sợ đắc tội với nhà quyền quý.
Kinh thành là nơi giàu có và đông đúc nhất Đại Khang, thương hội ở kinh thành vẫn luôn là máy rút tiền của Kim Phi, tháng nào cũng mang lại một khoản kếch xù.
Bây giờ khoản thu nhập này không còn nữa.
Còn ở Giang Nam, người có thể mua được Thủy Ngọc cũng chỉ có nhiêu đó, sau khi bán được vài tháng, doanh số Thủy Ngọc bán ra cũng bắt đầu lao dốc.
Mà lỗ hổng lương thực ở Xuyên Thục ngày càng lớn.
Đây chính là những khó khăn Kim Phi khó lòng tránh khỏi.
Sau khi tiễn Chu Linh Lung đi, Kim Phi dẫn Đại Lưu đến sân nhỏ cách vách.
Y không để ý đến Thấm Nhi đang canh cửa mà đi thẳng vào trong.
Chương 683: Điện hạ có ý gì?
Là thị nữ bên cạnh của Cửu công chúa, Thấm Nhi đương nhiên biết Kim Phi và Cửu công chúa đã xảy ra chuyện gì.
Thấm Nhi rất không hài lòng với hành vi xông vào phòng Cửu công chúa mà không hề báo trước của Kim Phi, nhưng cô ấy cũng không nói gì, mặc cho Kim Phi vào sân.
Kim Phi cứ tưởng rằng Cửu công chúa về để ngủ bù, nhưng khi mở cửa phòng ra lại nhìn thấy cô ấy đang xem xét công văn dưới cửa sổ.
Nhìn thấy Kim Phi đi vào, mặt mày Cửu công chúa không khỏi hiện lên một chút vui mừng.
Nhưng giây tiếp theo đã bị kiềm chế lại, cô ấy phất tay cho Châu Nhi lui đi.
Châu Nhi khẽ cúi người xuống hành lễ với Kim Phi, bước ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.
"Châu Nhi hiểu chuyện hơn Thấm Nhi nhiều."
Kim Phi cười khen nói.
"Ngày nào tiên sinh cũng so đo với nha hoàn, cũng không sợ người ta chê cười nhỉ."
Cửu công chúa phát hiện có đôi khi Kim Phi hành động như trẻ con, cô ấy hậm hực trợn mắt nhìn y: "Nói đi, tìm bổn cung có chuyện gì?"
"Không có việc gì thì không thể tới tìm điện hạ sao?"
Kim Phi thuận tay cầm lấy bánh ngọt trên bàn, nhét một cái vào miệng.
Cửu công chúa không nói gì, chỉ liếc nhìn Kim Phi.
"Thật nhàm chán,” Kim Phi nuốt miếng bánh ngọt xuống: “Vừa rồi Linh Lung cô nương đến gặp ta, cô ấy muốn mở rộng phạm vi cứu trợ thiên tai, nên sẽ cần rất nhiều lương thực, đã đến lúc phải mượn lương thực của địa chủ rồi. "
"Sớm vậy sao?” Mặt Cửu công chúa trở nên nghiêm túc.
Xuyên Thục là một trong những kho lúa của Đại Khang, cho dù năm nay có thiên tai thì vẫn còn lương thực dự trữ.
Nhưng số lương thực dự trữ này không nằm trong tay dân chúng, cũng không nằm trong tay quan phủ mà nằm trong tay của nhiều địa chủ giàu có.
Tổng số lương thực trong tay bọn họ chắc chắn còn nhiều hơn Kim Phi và Cửu công chúa.
Mà không chỉ là nhiều hơn một chút.
Bởi vì tổng số địa chủ ở Xuyên Thục thật sự quá nhiều.
Vả lại, bọn họ kiếm sống bằng cách cho thuê ruộng và thu thóc, thứ mà trong nhà không thiếu nhất chính là lương thực.
Cho nên sau khi chỉnh đốn nhóm quyền quý, Kim Phi nghĩ ngay đến địa chủ.
Chỉ là lương thực trong nhà của địa chủ được luật pháp của Đại Khang bảo vệ, Kim Phi và Cửu công chúa không thể trực tiếp yêu cầu họ giao lương thực như khi làm với những kẻ quyền quý.
Hơn nữa địa chủ, quý tộc ở đâu cũng là cường hào ác bá của địa phương, một khi xử lý không tốt sẽ dễ dàng nảy sinh vấn đề.
Thế nên, trong kế hoạch của Kim Phi và Cửu công chúa, chủ yếu vẫn tập trung vào việc mua hàng từ Giang Nam, cuối cùng không còn cách nào khác mới bắt đầu xuống tay với bọn địa chủ.
Cửu Công chúa không ngờ Kim Phi sẽ yêu cầu hành động ngay khi việc cứu trợ mới bắt đầu.
"Vũ Dương, mấy ngày trước ta đã suy nghĩ kỹ càng rồi, chuyện này nên làm sớm đừng để muộn."
Kim Phi nói: "Nếu như đợi đến năm sau, khi lương thực trong tay chúng ta gần như cạn kiệt rồi mới ra tay, thì thậm chí chúng ta sẽ không có thời gian ứng phó nếu ngộ nhỡ có chuyện gì bất ngờ xảy ra.
Hành động ngay bây giờ, nếu thành công thì chúng ta sẽ tích trữ lương thực, đây là cách an toàn nhất.
Nếu không thành công, chúng ta cũng có thể nghĩ ra những cách khác, cũng không để đến mức nước tới chân rồi mới nhảy."
"Tiên sinh nói phải."
Cửu công chúa khẽ gật đầu, nhưng cũng chưa đưa ra quyết định ngay lập tức, suy nghĩ hơn mười phút rồi mới gật đầu: "Vậy cứ làm như ngài nói đi, bắt đầu từ Mậu Châu và Miên Châu, xong hai hai quận này thì cũng vừa lúc để tiên sinh về Kim Xuyên ăn tết!"
"Ta sẽ bảo Đại Lưu nhanh chóng cho người đến Tây Xuyên để lấy châu Thủy Ngọc." Kim Phi nói theo.
Cả Xuyên Thục thật sự có quá nhiều địa chủ, Kim Phi và Cửu công chúa không thể lần lượt đến chỗ bọn họ đòi lương thực, cách nhanh nhất chính là ép từ trên xuống dưới.
Khánh Hâm Nghiêu đã bị hoàng đế phế truất, nên sau khi xử lý đại thái giám, con dấu châu mục vẫn luôn nằm trong tay Cửu công chúa.
Thế nên ở một mức độ nào đó mà nói, bây giờ Cửu công chúa là châu mục Tây Xuyên, cũng là lãnh đạo trực tiếp của các quận Xuyên Thục.
Cửu công chúa yêu cầu xoay sở lương thực, các quận trưởng cũng khó mà từ chối.
Dù sao bọn họ cũng không cần phải tự mình làm, chỉ cần phân chia nhiệm vụ cho các huyện lệnh gánh vác là được.
Mà huyện lệnh ở nhiều nơi tình cờ lại là khắc tinh của địa chủ, nên cho bọn họ đối phó với địa chủ là thích hợp nhất.
Còn việc các huyện lệnh xử lý địa chủ như thế nào, thì Kim Phi cũng không kiểm soát được.
Dù sao y cũng không hề có chút ấn tượng tốt nào với những địa chủ này.
Ở mức độ nào đó nhóm quyền quý vẫn để ý đến chuyện giữ thể diện, nhưng bọn địa chủ sẽ làm mọi cách để chiếm đoạt đất đai của người dân, kể cả những thủ đoạn bẩn thỉu cũng không từ.
Mỗi năm thiên tai, người dân kêu khóc thấu trời xanh, nhưng nhiều địa chủ lại vui mừng khôn xiết.
Bởi vì năm thiên tai, người dân không thu hoạch được gì nên phải mượn lương thực của họ, thế là họ lại nhân cơ hội để thâu tóm ruộng đất của người dân.
Người dân nào không có đất chỉ có thể bán con trai con gái, hoặc bán mình cho địa chủ làm con ở, làm thuê không công suốt đời cho địa chủ.
Có thể sẽ có oan uổng khi bắt giữ tất cả địa chủ ở Đại Khang rồi chặt đầu từng người một, nhưng nếu cách một tên giết một tên, thì chắc chắn sẽ có hơn phân nửa cá lọt lưới.
Kim Phi rời khỏi tiểu viện của Cửu công chúa, bảo Đại Lưu thả một con bồ câu đưa tin đến thành Tây Xuyên.
Trưa hôm đó, một đội nhân viên hộ tống cưỡi ngựa chạy đến đập Đô Giang, đưa cho Kim Phi một cái túi vải căng phồng.
Ngày hôm đó, Kim Phi và Cửu công chúa cưỡi ngựa đi xem sơ lược các công trình xung quanh đập Đô Giang một lần, dưới sự dẫn dắt của Ngụy Đại Đồng.
Sau khi xác nhận rằng không có sai sót lớn nào, mọi thứ đang được thực hiện theo bản vẽ đã thiết kế, Kim Phi mới thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm hôm sau, Kim Phi và Cửu công chúa cùng đội ngũ của mình rời khỏi đập Đô Giang.
Lần này họ không quay lại Tây Xuyên mà tiếp tục đi về phía bắc hướng tới quận Mậu Châu.
Sau khi chạy suốt một ngày đường, cuối cùng chạng vạng cũng đã đến nơi cần đến.
Khi quận trưởng Mậu Châu nghe tin Cửu công chúa và Kim Phi đến, ông ta lập tức dẫn người đến cổng thành để tiếp đón.
Nhìn thấy đội kỵ binh càng lúc càng đến gần, lòng quận trưởng Mậu Châu cảm thấy thấp thỏm không thôi.
Mậu Châu cách Tây Xuyên không xa, nên từ lâu quận trưởng Mậu Châu đã nghe đến hành động "vĩ đại" của Cửu công chúa là đã giết nhóm quyền quý ở Tây Xuyên.
Ông ta rất lo lắng, sau khi Cửu công chúa chỉnh đốn nhóm quyền quý kia xong thì sẽ tới đây xử lý ông ta.
Mậu Châu nằm ở biên giới, cũng không phải là đường đến Quảng Nguyên, ngoài điều này, ông ta thật sự không nghĩ ra Cửu công chúa tới đây để làm gì nữa.
Đoàn kỵ binh dừng lại ở cửa thành, quận trưởng Mậu Châu nhanh chóng ém lại sự hoảng loạn trong lòng, rồi lại bước tới chào đón.
"Hạ quan kính chào Công chúa điện hạ, kính chào Kim tiên sinh!"
"Miễn lễ!" Cửu công chúa giơ tay: "Biệt viện chuẩn bị xong chưa?"
"Dạ đã xong!" Quận trưởng Mậu Châu vội vàng gật đầu: "Điện hạ, mời người đi cùng ta."
Khi họ đến biệt viện, Cửu công chúa đuổi những người khác đi, rồi bảo Thấm Nhi lấy ra cái túi vải căng phồng đặt lên bàn.
Sau đó, lại nói với quận trưởng Mậu Châu: "Mở nó ra xem."
"Rõ!"
Quận trưởng Mậu Châu gật đầu, hai tay run run mở túi vải ra.
Ông ta cứ tưởng trong túi vải có hung khí gì đó, nhưng khi mở ra lại phát hiện bên trong là những hạt châu Thủy Ngọc trong suốt như pha lê.
Những hạt lớn có kích thước bằng hạt đậu phộng, những hạt nhỏ có kích thước bằng hạt đậu nành.
Lớn nhỏ cộng lại khoảng chừng mấy trăm hạt.
"Điện hạ, thế này là có ý gì?"
Mặt quận trưởng Mậu Châu khó hiểu nhìn Cửu công chúa.
"Chắc là quận trưởng đại nhân cũng biết, năm nay Xuyên Thục gặp thiên tai nặng nề, đang rất cần một lượng lớn lương thực để cứu trợ, mà các địa chủ ở khắp nơi đều có rất nhiều lương thực trong nhà, bổn cung hy vọng đại nhân có thể giúp bổn cung mua một ít."
Cửu công chúa nói tiếp: “Những hạt châu Thủy Ngọc này chính là tiền mà bổn cung dùng để mua lương thực.”
Chương 684: Nằm ngoài dự liệu
Nếu nói đám quyền quý triều đình là hổ, vậy địa chủ chính là con đỉa nằm trên người người dân và trực tiếp hút máu họ.
Không chỉ có Kim Phi không ưa bọn chúng, mà Cửu công chúa cũng vậy.
Việc hôm nay Đại Khang suy tàn đến mức này, có liên quan trực tiếp đến việc địa chủ thâu tóm đất đai một cách điên cuồng.
Khi Kim Phi đề nghị đến chỗ địa chủ mua lương thực, ý nghĩ đầu tiên của Cửu công chúa chính là cưỡng chế.
Mặc dù Kim Phi không hề ưa địa chủ, nhưng cưỡng chế thu lương thực rất dễ dẫn tới mâu thuẫn với địa chủ, với tình hình hôm nay của Xuyên Thục, Kim Phi không muốn gây thêm rắc rối, chỉ muốn nhanh chóng gom góp đủ lương thực để cứu trợ thiên tai.
Còn về địa chủ, có thể để sau này từ từ xử lý.
Thế nên y từ chối đề nghị cưỡng chế thu lương thực của Cửu công chúa, mà đề nghị dùng châu Thủy Ngọc, đến tìm địa chủ "mua" lương thực.
"Mua lương thực?"
Quận trưởng Mậu Châu nghe vậy, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng tan biến.
Mặc dù trong ình hình này, việc lấy được lương thực từ trong tay địa chủ khá khó khăn, nhưng so với việc Cửu công chúa gây rắc rối, kết quả này đã khiến ông ta rất hài lòng rồi.
Hơn nữa Cửu công chúa cũng không cưỡng chế, mà giao ra rất nhiều Thủy Ngọc để trao đổi.
Danh tiếng của châu Thủy Ngọc sớm đã vang xa, rất nhiều nhà quyền quý cũng hãnh diện vì có được Thủy Ngọc.
Nhưng vì Kim Phi và Cửu công chúa luôn khống chế số lượng Thủy Ngọc được bán đi nên giá của Thủy Ngọc luôn ở mức cao, địa chủ bình thường không thể nào mua nổi.
Quận trưởng Mậu Châu nằm mơ cũng không ngờ, có ngày ông ta bỗng dưng thấy được nhiều châu Thủy Ngọc đến thế.
Giống như ở đời trước có người bỗng dưng cho ngươi một đống kim cương to đùng vậy, dù là ai đi nữa cũng sẽ kích động.
Mặc dù những viên châu Thủy Ngọc này không phải của ông ta , vẫn khiến ông ta kích động không thôi.
Đồng thời cũng khiến trong lòng ông ta dâng lên nỗi lo mới.
Đồ của Cửu công chúa dễ cầm như vậy sao?
Lỡ như đòi hỏi nhiều, ông ta không thể gom đủ lương thực, e rằng chỉ có một con đường chết.
"Điện hạ, người cần bao nhiêu lương thực?"
Quận trưởng Mậu Châu hỏi với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"Yên tâm, ta sẽ không làm khó ngươi."
Cửu công chúa nói: "Chỗ này có tổng cộng một trăm hai mươi viên châu Thủy Ngọc, một trăm viên nhỏ, hai mươi viên lớn.
Mỗi viên nhỏ đổi mười xe lương thực, mỗi viên lớn năm mươi xe, không thành vấn đề chứ?"
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề!"
Quận trưởng Mậu Châu vội vàng xua tay.
Với giá trên thị trường của châu Thủy Ngọc bây giờ, giá tiền này có thể nói là vô cùng hợp lí, thậm chí ông ta còn được lời thêm.
Trong buổi đấu giá ở Giang Nam, Đường Tiểu Bắc dùngchâu Thủy Ngọc đổi lương thực, phải dùng thuyền làm đơn vị đo lường.
Dĩ nhiên, châu Thủy Ngọc ở hội đấu giá đều là hàng cao cấp, cho dù là kích cỡ hay chất lượng, đều vượt xa những viên trong tay quận trưởng Mậu Châu này.
"Không thành vấn đề thì tranh thủ thời gian làm đi, mười ngày sau, bổn cung phái người tới lấy lương thực!"
Cửu công chúa lạnh giọng bảo.
"Vâng! Hạ quan đi làm ngay đây!"
Quận trưởng Mậu Châu vừa nghe thời gian gấp rút như vậy thì mau chóng rời đi.
"Tiên sinh, bỗng dưng giao ra ngoài nhiều châu Thủy Ngọc như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?"
Cửu công chúa cau mày hỏi.
"Không sao cả, lúc trước Tiểu Bắc đã đi quảng bá ở Giang Nam rồi, châu Thủy Ngọc càng lớn càng có giá trị, lần này chúng ta giao ra toàn là viên nhỏ, chất lượng không tốt, sẽ không ảnh hưởng đến giá trên thị trường của châu Thủy Ngọc."
Kim Phi không hề quan tâm mà nói.
Mô hình bán hàng này cũng bắt chước kim cương ở đời trước.
Mỗi viên kim cương có kích cỡ lớn hơn, giá cả sẽ gấp mấy lần viên nhỏ hơn nó.
Những viên kim cương thượng hạng đều là thứ chỉ người rất giàu mới có thể theo đuổi, đừng nói dân thường, cho dù là tầng lớp trung lưu khá giàu có cũng không mua nổi.
Nhưng những người bán kim cương sẽ bỏ qua tầng lớp trung lưu sao?
Không.
Đừng nói tầng lớp trung lưu, người dân bình thường bọn họ cũng không bỏ qua.
Những viên kim cương nứt trong cửa tiệm trang sức kia là dành cho dân thường.
Mà những cái được gọi là báu vật của cửa hàng, báu vật được cất giấu kĩ, là để bán cho tầng lớp trung lưu.
Còn hàng cao cấp thật sự thì thường xuất hiện ở các buổi đấu giá.
Ba thị trường cao, trung, thấp không ảnh hưởng đến nhau.
Hàng năm toàn thế giới đã bán được không biết bao nhiêu viên kim cương nứt, mấy buổi đấu giá mở thì vẫn mở.
Hoàn toàn không ảnh hưởng.
Ngược lại, bởi vì danh tiếng của kim cương càng ngày càng lớn, giá cả cũng càng ngày càng cao.
Dù sao bản thân kim cương không có giá trị thực tế gì cả, cho dù là một ca ra hay mười ca ra, cũng chỉ là một viên đá mà thôi.
Giá trị của nó được thể hiện qua cảm giác hơn người và lòng mê hư vinh.
Danh tiếng càng lớn, giá trị phụ thêm này cũng càng cao.
Theo Kim Phi thấy, các địa chủ khắp nơi chính là tầng lớp trung lưu của Đại Khang.
Kim Phi không phải chỉ mới nghĩ về bọn chúng một ngày hai ngày, nhưng mà y vẫn luôn bận những chuyện khác, không có thời gian rảnh rỗi để chỉnh đốn bọn chúng.
Sau khi Cửu công chúa nói muốn cưỡng chế chúng, điều đầu tiên Kim Phi nghĩ tới chính là gài bẫy địa chủ.
Còn về việc bọn địa chủ có rơi vào bẫy hay không, Kim Phi vốn không hề lo lắng.
Chênh lệch giàu nghèo ở Đại Khang lớn hơn ở đời trước rất nhiều, câu "Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra" là không hề nói quá.
Người dân ngay cả vấn đề cơm ăn áo mặc cũng chưa giải quyết được, mà lương thực trong nhà địa chủ lại chất đống như núi, thậm chí còn ẩm mốc, thối rữa.
Đời sống vật chất của Đại Khang rất lạc hậu, bọn địa chủ mặc dù trong tay có tiền có lương thực, thật ra cuộc sống cũng rất nhàm chán.
Cũng đâu thể ngày nào cũng chơi đùa với thê thiếp được?
Cho dù có thể nuôi cả một đám thê thiếp, thân thể cũng không chịu nổi.
Cộng thêm ảnh hưởng của giới quyền quý, rất nhiều địa chủ cũng có niềm yêu thích đặc biệt với những món đồ quý hiếm.
Trong mắt bọn chúng, những món đồ quý hiếm không chỉ tượng trưng cho địa vị, còn tượng trưng cho gu thẩm mỹ.
Vậy nên châu Thủy Ngọc của Kim Phi vừa được tung ra đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của bọn quyền quý và thương nhân giàu có.
Thật ra thì địa chủ cũng muốn mua, chẳng qua là giá của một viên châu Thủy Ngọc loại lớn quá cao, bọn họ vốn không mua nổi.
Bây giờ Kim Phi lấy ra một mẻ châu Thủy Ngọc loại nhỏ bán cho bọn họ.
Thực tế đã chứng minh, sự nhiệt tình của địa chủ cao hơn Kim Phi mong đợi.
Cửu công chúa ra giá cho mỗi viên châu Thủy Ngọc cũng rất hợp lý, là muốn nói với quận trưởng Mậu Châu, ta cho ngươi nhiều châu Thủy Ngọc như vậy, ngươi ít nhất cũng phải giao cho ta nhiều lương thực như thế.
Thế nên lần mua lương thực này, thật ra cũng không khác ép mua ép bán lắm.
Quận trưởng Mậu Châu cũng hiểu điều này, thế nên cả đêm phái người ra ngoài đưa tin, chuẩn bị phân chia áp lực đang gánh vác lên đầu các huyện lệnh.
Cửu công chúa cho ông ta mười ngày, ông ta chỉ cho các huyện lệnh bảy ngày.
Yêu cầu các huyện lệnh trong vòng bảy ngày phải đưa lương thực đến quận.
Vốn tưởng rằng bọn huyện lệnh cho dù có ép buộc địa chủ, cũng phải mất mấy ngày mới có thể gom đủ, thế mà đến giữa trưa ngày hôm sau, quận trưởng Mậu Châu tìm đến Kim Phi và Cửu công chúa, báo với bọn họ là các huyện lệnh đã trả lời, lương thực đã gom đủ, còn hỏi Kim Phi còn châu Thủy Ngọc không.
Sau khi tiễn quận trưởng Mậu Châu về, Kim Phi còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Chẳng lẽ quận trưởng Mậu Châu đang nịnh nọt rồi tự mình mua lại hết châu Thủy Ngọc sao?"
“Ông ta có nhiều lương thực vậy sao?" Cửu công chúa cau mày.
Nếu như quận trưởng Mậu Châu thật sự tự lấy ra được nhiều lương thực như vậy thì chắc chắn là một tên quan siêu tham lam, cô ấy thật sự cần điều tra đối phương cẩn thận.
"Cho người đi điều tra thử chẳng phải sẽ biết ngay sao?"
Lúc này Kim Phi gọi Đại Lưu tới, bảo anh ta đi liên lạc với đội Chung Minh ở quận Mậu Châu.
Đội Chung Minh hành động rất nhanh, ngay đêm hôm đó đã đưa tình báo đến tay Chung Linh Nhi.
"Lương thực thật sự được đổi bằng châu Thủy Ngọc à?"
Kim Phi đọc tình báo, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Bọn địa chủ thích châu Thuỷ Ngọc đến vậy sao?"
Chương 685: Lừa nàng thì ta là con chó
"Thích châu Thủy Ngọc là một trong số các lý do, điều quan trọng nhất là các cường hào địa chủ khắp nơi đều tích lũy lượng lớn lương thực, chuẩn bị kiếm bộn tiền sau khi bọn quyền quý tăng giá lương thực lên, kết quả bây giờ điện hạ chém hết đám quyền quý và còn ép chết giá lương thực, công trường cũng phát lương thực làm tiền công, dân chúng cũng không tìm bọn họ để mua lương thực nữa, lương thực của bọn họ đều sắp hỏng trong tay luôn rồi."
Chung Linh Nhi giải thích nói: "Nhiều lương thực như vậy, để trong tay cũng không ăn hết được, đổi thành châu Thủy Ngọc cũng có thể dùng làm vật gia truyền là phương án tiết kiệm chi phí tốt nhất cho các địa chủ."
Chiều hôm nay, rất nhiều địa chủ tương đối gần quận thành đã đến thương hội hỏi xem những châu Thủy Ngọc nhỏ có phải là do bọn họ sản xuất không, còn hỏi bọn họ có còn nữa không."
"Nếu là như vậy thì, chúng ta phải điều chỉnh sách lược!"
Kim Phi trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu nói: "Sáng sớm ngày mai dùng chim bồ câu truyền tin cho Tiểu Bắc, bảo cô ấy nhanh chóng gửi một lô châu Thủy Ngọc nhỏ đến cho tất cả các thương hội ở Xuyên Thục, sau đó bán ra dưới hình thức bán đấu giá như ở Giang Nam!
Tất cả lương thực được đấu giá cũng không cần phải vận chuyển đi nơi khác, mà trực tiếp giao cho tiền trang ở địa phương là được.
À nhớ dặn Tiểu Bắc nhắc nhở các thương hội chú ý kiểm soát cường độ xuất hàng, không được hạ giá châu Thủy Ngọc xuống quá thấp."
"Vâng!" Chung Linh Nhi nhanh chóng ghi lại lời dặn dò của Kim Phi vào trong một cuốn sổ nhỏ.
Theo kế hoạch của Kim Phi và Cửu công chúa, họ sẽ đi đến tất cả các quận thành ở Xuyên Thục để gây áp lực lên các quận trưởng, buộc họ phải xoay sở lương thực.
Bây giờ mọi chuyện tiến triển thuận lợi như vậy, Kim Phi và Cửu công chúa đương nhiên sẽ không cần phải đích thân đi từ quận huyện này sang quận huyện khác nữa.
Lúc này đã là giữa tháng mười hai âm lịch, chỉ còn nửa tháng nữa là đến Tết rồi, sau khi rời khỏi quận Mậu Châu, Kim Phi dẫn đội ngựa trở về Kim Xuyên.
Buổi chiều trong ngày đầu tiên trở về, Kim Phi đi ngang qua một huyện phủ, thì nhận được thư trả lời của Tiểu Ngọc, nói Thủy Ngọc đã được đưa đến một số quận xung quanh Quảng Nguyên, các địa chủ rất nhiệt tình và cuộc đấu giá cũng diễn ra vô cùng thuận lợi.
Các kho thóc ở khắp mọi nơi đã được bổ sung.
Cho đến lúc này, Kim Phi và Cửu công chúa mới hoàn toàn yên tâm.
Bởi vì ngoài việc xây dựng cầu đường, Kim Phi còn thuê người xây dựng rất nhiều nhà máy, xưởng luyện kim ở làng Tây Hà cũng phải tăng ca để sản xuất thiết bị dụng cụ.
Chậm nhất là cuối mùa xuân năm sau, các nhà máy này sẽ lần lượt được đưa vào sử dụng.
Đến lúc đó, Kim Phi sẽ có thêm một khoản thu nhập.
Có lẽ vấn đề cứu trợ thiên tai lớn nhất đã được giải quyết, nên Cửu công chúa cuối cùng cũng thả lỏng và bắt đầu có hứng thú với việc ngao du sơn thủy.
Cuộc hành trình vốn có thể hoàn thành trong hai ngày đã bị Cửu công chúa kéo dài bốn ngày.
Vòng qua chân núi, từ xa Kim Phi đã nhìn thấy Quan Hạ Nhi đang ngồi chờ ở cổng làng.
"Đương gia, trên đường đi các chàng đã gặp phải phiền phức gì sao?"
Theo tính toán của nhân viên hộ tống, Kim Phi lẽ ra đã trở về vào ngày hôm kia rồi, cho dù trên đường đi chậm hơn thì cũng nên về đến nhà vào ngày hôm qua.
Tuy nhiên, cho đến tối hôm qua vẫn chưa thấy Kim Phi trở về, điều này khiến cho Quan Hạ Nhi lo lắng không thôi, sợ rằng trên đường y đã gặp phải nguy hiểm.
"Không, chỉ là trời lạnh, đường không thể đi nhanh được cho nên mới về muộn thôi."
Kim Phi nhảy xuống ngựa, cười hỏi: "Sao thế, nhớ ta sao?"
"Không biết xấu hổ!"
Quan Hạ Nhi đỏ mặt trừng mắt nhìn Kim Phi, xác nhận Kim Phi thực sự không sao mới cảm thấy yên tâm.
Sau đó cô nhớ ra mình còn chưa chào hỏi Cửu công chúa, vội vàng hành lễ với Cửu công chúa theo cách Đường Tiểu Bắc đã dạy cô: "Bái kiến điện hạ!"
"Tỷ tỷ không cần khách sáo!"
Lần trước Cửu công chúa thăm dò, đã hiểu rõ vị trí của Quan Hạ Nhi trong lòng Kim Phi, cũng không tiện ra vẻ công chúa nữa mà nhảy xuống ngựa đỡ Quan Hạ Nhi đứng dậy.
"Tỷ tỷ?"
Tim Quan Hạ Nhi đột nhiên đập mạnh.
Cửu công chúa lớn hơn Quan Hạ Nhi một tuổi, lúc mới đến làng Tây Hà, còn gọi cô là Kim phu nhân, sau này quen rồi thì gọi cô là Hạ Nhi, lần này lại gọi cô là tỷ tỷ.
Không cần nói cũng biết ý nghĩa đại diện trong đó rồi.
Quan Hạ Nhi vô thức quay đầu nhìn Kim Phi.
Kim Phi giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang ăn trộm đồ, cúi đầu sờ mũi.
Quan Hạ Nhị liếc mắt đã hiểu được.
Kim Phi chỉ sờ mũi khi cảm thấy chột dạ, chẳng hạn như khi y thu nhận Đường Tiểu Bắc ở Quảng Nguyên, sau khi trở về y cũng có bộ dạng này.
Quan Hạ Nhi chưa bao giờ phản đối việc Kim Phi nạp thê thiếp, nhưng lần này cô bị dọa sợ.
Người này là công chúa đó!
Mặc dù trước đó khi Đường Tiểu Bắc nói đùa cũng đã từng nói Kim Phi đã thu phục được Cửu công chúa rồi, nhưng đó đều là những lời nói đùa mà thôi.
Cô thực sự không ngờ rằng, Kim Phi thực sự dám làm điều này.
Quan Hạ Nhi nóng lòng muốn hỏi rõ Kim Phi ngay bây giờ, nhưng xung quanh vẫn còn quá nhiều nhân viên hộ tống, cô không còn cách nào khác ngoài việc đè nén suy nghĩ này lại, rồi nở một nụ cười với Cửu công chúa.
Trở về trong làng, Cửu công chúa đến tiểu viện trước đây của nhà Khánh Mộ Lam, Quan Hạ Nhi cuối cùng cũng tìm được cơ hội, kéo Kim Phi vào trong phòng.
"Gấp gáp như vậy sao?"
Kim Phi cười đùa nói: "Bây giờ vẫn là ban ngày đó."
"Đương gia, đừng cười đùa cợt nhã với ta, chàng nhanh nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Quan Hạ Nhi lo lắng hỏi.
"Cái gì mà xảy ra chuyện gì?"
Kim Phi cố ý giả vờ không hiểu, vòng tay qua ôm lấy Quan Hạ Nhi, muốn lừa dối vượt qua.
Quan Hạ Nhi phát hiện ra Kim Phi muốn hôn mình, vô thức muốn né tránh.
Nhưng gò má đã bị Kim Phi ôm chặt, cô căn bản không thể tránh được, chỉ có thể cam chịu nhắm mắt lại.
Mặc dù gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn đêm tân hôn, nhưng Kim Phi nhận ra Quan Hạ Nhi không có tâm tư làm chuyện đó nên cũng không ép buộc nữa, y chỉ hôn nhẹ lên má cô rồi buông cô ra.
Ai ngờ Quan Hạ Nhi lại không vui, nói với giọng hơi oán giận: "Quả nhiên, có công chúa là không quan tâm đến thiếu phụ luống tuổi có chồng nữa rồi…"
"Quan Hạ Nhi, nếu như nàng nói như vậy, ta sẽ không khách khí đâu."
Kim Phi nheo mắt nói.
"Chàng chỉ biết ức hiếp ta, có bản lĩnh thì đi ức hiếp công chúa đi!"
Quan Hạ Nhi tức giận trợn mắt nhìn Kim Phi, thấy Kim Phi xoa tay, cô vội vàng lùi lại mấy bước: "Được rồi, được rồi, ta sợ chàng rồi! Nhanh nói đi, chàng và Cửu công chúa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Cái gì mà xảy ra chuyện gì?"
Kim Phi tiếp tục giả vờ ngốc.
"Đương gia, đã đến lúc này rồi, chàng còn giấu ta sao?"
Quan Hạ Nhi sốt sắng đến mức giậm chân: "Cô ấy là công chúa đó, chàng chọc vào cô ấy làm gì?.... Bỏ đi, chọc vào cũng đã chọc vào rồi… Đương gia, chàng nói cho ta biết, ta nên làm gì đây?"
Công chúa không thể làm tiểu thiếp được.
Nếu Kim Phi muốn cưới Cửu công chúa thì sẽ phải ly hôn với Quan Hạ Nhi.
Nghĩ đến đây, Quan Hạ Nhi đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng, nước mắt lần lượt rơi xuống.
"Đừng khóc…."
Kim Phi nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt của Quan Hạ Nhi đột nhiên cảm thấy bản thân rất khốn nạn.
"Đương gia, ta không cầu cái gì khác, ta chỉ xin chàng đừng lừa dối ta!" Quan Hạ Nhi ấm ức nói: "Nếu như chàng thực sự muốn cưới Cửu công chúa, ta sẽ nhường chỗ cho cô ấy không phải là được rồi sao?"
"Nhường chỗ gì chứ, còn nói nhảm nữa, cẩn thận ta sẽ xử lý nàng đó!"
Bình thường khi Kim Phi sử dụng cách đe dọa này, Quan Hạ Nhi nhất định sẽ nhượng bộ, nhưng lần này lại thất bại.
Quan Hạ Nhi đấm vào ngực Kim Phi, càng khóc càng thảm thiết hơn: "Chàng muốn nạp thiếp, Đông Đông, hay Phi Phi ai cũng không được? Tại sao lại đi chọc vào Cửu công chúa? Chàng muốn ta và Tiểu Bắc phải thế nào đây?"
"Hạ Nhi, nàng yên tâm đi, cho dù công chúa vào nhà chúng ta thì cũng phải nghe theo nàng, nếu Trần Văn Nhi dám ức hiếp nàng, ta sẽ xử lý cô ấy!" Kim Phi vội vàng an ủi cô.
"Chàng đừng khoác lác nữa, Cửu công chúa là công chúa được hoàng đế yêu thích nhất, chàng dám động vào cô ấy, hoàng đế sẽ không chém chàng sao?"
"Ta đâu có ngốc, xử lý Trần Văn Nhi xong, chúng ta nhanh chóng chạy trốn đi, chạy lên núi làm cướp, nàng làm áp trại phu nhân của ta."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi, lừa nàng thì ta là con chó!"
"Vũ Dương, có phải người đang giấu ta điều gì không?"
Kim Phi nhìn chằm chằm vào Cửu công chúa hỏi.
Cho dù là ngoại hình, dáng người hay là khí chất và phong thái, Cửu công chúa là một sự lựa chọn tốt nhất.
Cộng thêm thân phận công chúa, nếu nói Kim Phi không thèm muốn là giả tạo.
Bây giờ Cửu công chúa đã tự đưa đến tận cửa, theo lý thì Kim Phi phải vui mừng mới đúng.
Nhưng theo bản năng, y cảm thấy có gì đó không đúng.
"Tiên sinh, nếu ngài không muốn thì cũng không sao!"
Cửu công chúa buông tay Kim Phi ra, quay người rời đi.
Vốn dĩ cô ấy tưởng rằng Kim Phi sẽ ngăn cô ấy lại, nhưng cuối cùng Kim Phi vẫn đứng yên bất động tại chỗ.
Lần này Cửu công chúa thực sự nổi giận.
Cô ấy đã sớm biết Kim Phi là một người hèn nhát trong chuyện tình cảm nên cô ấy luôn chủ động trong mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng dù sao cô ấy cũng là công chúa cũng cần có tôn nghiêm.
Bây giờ cô ấy đã chủ động đến nước này rồi, kết quả Kim Phi vẫn đứng yên bất động như người gỗ!
Điều này khiến Cửu công chúa cảm thấy ấm ức, thậm chí còn hơi tức giận.
Nhưng đúng lúc cô ấy vừa định đưa tay ra mở cửa thì Kim Phi đã ôm cô ấy từ phía sau.
Cửu công chúa vùng vẫy mấy lần, nhưng không thoát ra được, đành bỏ cuộc, tức giận nói: "Buông bổn cung ra!"
Kim Phi không trả lời, mà quay người Cửu công chúa vào lòng mình, nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy hỏi: "Vũ Dương, nói thật cho ta biết, rốt cuộc người đang muốn làm gì?"
"Làm gì là làm gì?" Cửu công chúa giả vờ nghe không hiểu.
"Đừng giả vờ không rõ nữa, người biết ta có ý gì mà!" Kim Phi hỏi.
"Bổn cung thích ngài, muốn ngài làm phò mã, như vậy ngài sẽ không tạo phản, sẽ không trở thành kẻ thù của bổn cung! Ngài muốn nghe cái này sao?"
Cửu công chúa giận dữ hét lên.
"Ồ…"
Thật ra trong lòng Kim Phi đại khái cũng đoán được điều này, nhưng không ngờ Cửu công chúa lại nói thẳng ra như vậy.
Điều này khiến y đột nhiên cảm thấy vô cùng lúng túng.
"Buông bổn cung ra!"
Cửu công chúa hung tợn trừng mắt nhìn Kim Phi.
Trong lúc nhất thời Kim Phi không phân biệt được cô ấy đang tức giận thật hay là đang dùng cách lạt mềm buộc chặt nữa, nhưng y biết rằng dù là tình huống như thế nào y cũng không thể buông tay vào lúc này được.
Chẳng những không buông tay, ngược lại y còn ôm chặt hơn, lắc đầu như kẻ lưu manh: "Không buông!"
"Mau buông ra, bằng không bổn cung sẽ gọi Thấm Nhi vào đó!" Cửu công chúa nói: "Bổn cung nghĩ Thấm Nhi nhất định sẽ vui vẻ đánh ngài một trận đó!"
"Còn uy hiếp ta sao?"
Kim Phi nghe vậy, lập tức bế Cửu công chúa lên luôn.
Cửu công chúa vừa định gọi người, miệng đã bị chặn lại.
Cô ấy đưa tay nhéo eo Kim Phi mấy cái, cả người biến thành bùn nát, ngã gục trong vòng tay của Kim Phi.
Một chân Kim Phi đá bay ghế đẩu, ôm Cửu công chúa đi vào phòng ngủ.
…
Sáng ngày hôm sau, khi Kim Phi mở mắt ra, thì trời đã sáng.
Y quay đầu nhìn sang bên cạnh, Cửu công chúa không biết đã rời đi từ lúc nào.
Nhớ lại chuyện tối hôm qua, Kim Phi dường như đang ở trong giấc mộng.
Nhưng trên chiếc chăn bông mới vẫn còn mùi thơm đặc trưng của Cửu công chúa, dưới gối còn có chiếc trâm cài tóc mà Cửu công chúa để lại, tất cả đều chứng tỏ cảnh đêm qua không phải là một giấc mộng.
"Ngủ với người ta xong thì đi luôn, đúng là gái đểu!"
Kim Phi lẩm bẩm, lại nhắm mắt lại.
Tối hôm qua sau khi vật lộn với Cửu công chúa đến nửa đêm mới ngủ, Kim Phi đã ngủ không đủ giấc.
Ở cửa tiểu viện, miệng Đại Lưu ngậm bánh bao, nghiêng người dựa vào khung cửa.
Những nhân viên hộ tống ca ngày đã ăn sáng và đang thay ca với những nhân viên hộ tống ca đêm.
"Tối hôm qua có gì bất thường không?"
Người nhân viên hộ tống ca ngày hỏi như thường lệ.
"À… coi như là có đi."
Người nhân viên hộ tống ca đêm do dự một lúc rồi gật đầu.
"Có là có, không có là không có, cái gì mà coi như là có chứ?"
Đại Lưu vừa nhai bánh trong miệng vừa cau mày hỏi.
"Tối hôm qua Cửu công chúa điện hạ nửa đêm đã đến đây và ở lại đến lúc rạng sáng mới rời đi….. đây có phải là tình huống bất thường không?"
Người nhân viên hộ tống ca đêm hỏi.
"Khụ khụ!"
Đại Lưu nghe vậy, suýt chút nữa bị bánh bao nghẹn chết, ho vài lần mới bình thường lại được.
Anh ta nhét bánh bao vào trong ngực, trong mắt lóe lên tia sáng phấn khích hóng chuyện, nắm lấy đội tưởng nhân viên hộ tống ca đêm: "Ngươi nói Cửu công chúa hôm qua đã qua đêm ở chỗ của tiên sinh sao?"
"Thấm Nhi nói Cửu công chúa tìm tiên sinh có việc, ta cũng không biết có tính là qua đêm hay không nữa…."
"Ban đêm bọn họ có tắt đèn không?"
"Có tắt."
"Đèn cũng đã tắt rồi, còn có thể nói chuyện gì nữa? Đây không phải rõ ràng là đã ngủ cùng nhau rồi sao?"
Đại Lưu trợn mắt nhìn người nhân viên hộ tống, cảm khái nói: "Vẫn là tiên sinh lợi hại, ngay cả điện hạ cũng tự dâng mình lên... "
Đang nói chuyện vui vẻ, anh ta chợt nhìn thấy nhân viên hộ tống đối diện không ngừng nháy mắt với mình.
Đại Lưu theo bản năng quay đầu lại, sau đó thấy một nắm đấm nhanh chóng trở nên lớn dần.
Toang rồi, mắt gấu trúc bên trái vẫn chưa khỏi hẳn, mắt phải lại học theo rồi.
"Các ngươi hãy nhớ kỹ cho ta, chuyện tối hôm qua, nếu có ai dám khua môi múa mép nữa, chắc chắn sẽ có kết cục như hắn ta!"
Thấm Nhi cảnh cáo rồi rời đi với vẻ mặt u ám.
"Bà cô này tới, tại sao ngươi không nói cho ta biết chứ?" Đại Lưu che mắt kêu lên.
"Ta đã nháy mắt cho ngươi rồi, nháy đến mức mù cả mắt, mà ngươi cũng không nhìn thấy!"
Nhân viên hộ tống ở đối diện bất lực nói.
"Thật xui xẻo, sáng sớm đã bị ăn một đấm."
Đại Lưu xua tay, nhưng vẫn không quên nói với nhân viên hộ tống: "Chuyện tối hôm qua, tất cả đều giấu ở trong bụng cho ta, ai dám nói ra ngoài, ta không tha cho người đó đâu!"
Tuy anh ta hóng chuyện, nhưng anh ta cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này.
Cửu công chúa có thân phận đặc biệt, bây giờ mập mờ với Kim Phi, nếu như bị đám quyền quý trong triều biết được, có lẽ sẽ xảy ra sóng gió.
Cho nên, chuyện này phải được kiểm soát, không được lan truyền ra bên ngoài.
Đây cũng là công việc của anh ta với tư cách là một đội trưởng đội cận vệ.
"Đại Lưu, ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi không nói, bọn ta cũng không ai nói gì cả đâu!"
Những nhân viên hộ tống khác nhanh chóng nghiêm túc gật đầu.
"Một đám ranh con!"
Đại Lưu dụi dụi mắt đi vào trong sân.
Kim Phi nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, vội vàng mặc quần áo thức dậy.
Y đang chuẩn bị hỏi xảy ra chuyện gì, kết quả vừa mở cửa đã nhìn thấy Đại Lưu.
"Đại Lưu, dáng vẻ này của ngươi thật khác biệt!"
Kim Phi nở nụ cười không hiền lành.
"Tiên sinh, ta nói cho ngài biết, lần này ngài phải tính tai nạn lao động cho ta!"
Đại Lưu ấm ức không thôi: "Dựa vào đâu cái gì tốt cũng đều là của ngài, ta đi theo lại bị đánh đòn chứ?"
"Có gan thì ngươi đến trước mặt Thấm Nhi nói lại những gì vừa nói một lần đi!"
Kim Phi liếc nhìn Đại Lưu: "Tự mình học võ không giỏi, ngay cả một cô gái cũng không đánh lại được, còn không biết xấu hổ mà đến chỗ ta phàn nàn. Nếu ta là ngươi thì sẽ quyết chí vươn lên, chăm chỉ luyện võ, đến khi Thấm Nhi không thể đánh được ngươi nữa, không phải là ngươi đã có thể trả thù rồi sao?"
"Tiên sinh, ngài nói như vậy, lương tâm không thấy bị tổn thương ư?"
Mặt Đại Lưu đầy phẫn nộ nói: "Thấm Nhi từ nhỏ đã được cao thủ đại nội dạy dỗ, cho dù ta có luyện cả đời cũng không thể đánh thắng cô ấy!"
"Biết đánh không lại mà ngươi còn đi khiêu khích cô ấy?"
Kim Phi cầm bàn chải đánh răng, vừa múc nước, vừa cười nhạo Đại Lưu.
"Ta đâu dám khiêu khích bà cô đó đâu, còn không phải là do ngài ngủ với Cửu công chúa, cô ấy lấy ta ra để trút giận sao?"
Đại Lưu đưa muối dùng để đánh răng cho Kim Phi: "Ta không quan tâm, lần này ngài phải tính tai nạn lao động cho ta."
"Được, thấy ngươi thảm hại như vậy, ta cho ngươi hai lạng bạc, để ngươi đi bốc thuốc."
Kim Phi mỉm cười an ủi Đại Lưu.
Đại Lưu đang định nói thì nhìn thấy hai mẹ con Chu Linh Lung đi vào, anh ta vội ngậm miệng lại.
"Nương nương, Linh Lung cô nương, tại sao hai người lại đến đây?"
Chương 682: Vấn đề khó
Có thể nói rằng trong số những người dưới quyền Kim Phi, gần đây Chu Linh Lung là người bận rộn nhất.
Dạo gần đây, tiền trang Kim Xuyên mở ra ở khắp nơi, tất cả công trường đều có thể nhìn thấy trụ điểm của tiền trang.
Chu Linh Lung là người phụ trách tiền trang, những ngày này chạy đôn chạy đáo khắp nơi chưa từng ngừng nghỉ.
Mặc dù rất lâu trước đây Kim Phi đã nói với cô ấy ý tưởng của mình, Chu Linh Lung cũng đã sớm bắt đầu lựa chọn mục tiêu, huấn luyện trợ thủ.
Nhưng tốc độ phát triển của tiền trang lại vượt xa dự đoán của Kim Phi và Chu Linh Lung, hiện tại ở khu vực trung tâm và phía tây Kim Xuyên, hầu như mỗi huyện đều mở một chi nhánh, ngay cả khi cô ấy đóng cửa tổng tiền trang ở thành Tây Xuyên thì vẫn không đủ nhân lực.
Cô ấy đến tìm Kim Phi là để giải quyết vấn đề này.
Kim Phi nghe thấy Chu Linh Lung giải thích, hỏi: “Linh Lung cô nương, cô cần bao nhiêu người?”
“Tất nhiên là càng nhiều người càng tốt.”
“Linh Lung cô nương, đây chẳng phải là cô đang đưa cho ta vấn đề khó sao?"
Kim Phi cười khổ: “Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, ta biết đi đâu để tìm nhiều người biết chữ biết tính toán như thế cho cô đây?”
“Tiên sinh, không cần biết chữ biết tính toán đâu, chỉ cần biết cân đo đong đếm, biết giúp việc là được.”
Chu Linh Lung trả lời: “Công việc hiện tại ở công trường cơ bản cũng chỉ là cho vay và đổi tiền mà thôi, yêu cầu thấp hơn nhiều so với yêu cầu ở thành Tây Xuyên, do đó đa phần các nhân viên đều có thể tự mình gánh vác một chi nhánh. Cho nên ta dự định sẽ chia nhỏ nhân lực, phân bố nhân viên tại mỗi cửa hàng đến các nơi khác nhau, sau đó tìm thêm người giúp họ cân lương thực cho người dân là được.”
Kim Phi tỏ vẻ ngạc nhiên.
Hiện tại mỗi một chi nhánh tiền trang đều sẽ có vài nhân viên.
Chu Linh Lung dự định sẽ chia nhỏ các nhân viên này ra, vậy thì một chi nhánh sẽ có thể trở thành vài chi nhánh.
“Linh Lung cô nương, phương án cô vừa đề cập có thể dùng được.”
Kim Phi nghĩ ngợi, mở miệng nói: “Nương nương, hai người đợi đây một chút, Đại Lưu, gọi Chung Linh Nhi đến đây.”
“Rõ!” Đại Lưu quay người chạy ra ngoài.
Ngay sau đó lại dẫn một cô gái trẻ đi vào.
“Linh Lung, ta giới thiệu với cô.”
“Kim Phi chỉ vào cô gái nói: “Đây là Chung Linh Nhi - Chung cô nương, là người giỏi nhất trong nhóm nữ chưởng quầy đầu tiên mà Tiểu Bắc đã tuyển được, rất có năng lực, trước đây vẫn luôn đảm nhận làm người phụ trách thương hội Quảng Nguyên, gần đây ta bận bù đầu nên Tiểu Bắc mới gọi cô ấy đến giúp đỡ.”
“Xin chào Chung cô nương!”
Chu Linh Lung vội vàng chào hỏi.
Khi thương hội Kim Xuyên mới được thành lập, có thể xem Quảng Nguyên là cơ quan đầu não của thương hội, vô cùng quan trọng.
Có thể đảm nhiệm chức vụ người phụ trách Quảng Nguyên ở thời điểm đó, chắc chắn là thân tín của Kim Phi và Đường Tiểu Bắc.
“Chung cô nương, đây chính là người phụ trách tiền trang Kim Xuyên, Chu Linh Lung - Chu cô nương, vị nương nương này là mẹ cô ấy, hai người này đều cực kỳ giỏi.”
Kim Phi chỉ sang Chu Linh Lung và Chu Trần Thị giới thiệu cho Chung Linh Nhi.
“Xin chào nương nương, xin chào Chu cô nương!”
Chung Linh Nhi vội vàng chào lại, đồng thời còn tò mò đánh giá hai mẹ con Chu Linh Lung.
Hiện tại ai cũng thấy được Kim Phi đang ra sức đầu tư hỗ trợ tiền trang Kim Xuyên, với tư cách là người phụ trách tiền trang, địa vị của Chu Linh Lung có thể nói là ngang hàng với Đường Tiểu Bắc đang làm tổng chưởng quầy ở thương hội.
Hơn nữa, cô ấy phụ trách tiền trang, có thể nói rằng cô ấy là đại tổng quản tài vụ của Kim Phi, tầm quan trọng có thể tưởng tượng.
“Linh Nhi, tiền trang phát triển quá nhanh nên không có đủ nhân viên, bên phía thương hội có thể phối hợp một chút không?” Kim Phi hỏi.
Cùng với việc quy mô tiền trang Kim Xuyên đang liên tục mở rộng, tầm quan trọng của kinh thành, Tây Xuyên và Giang Nam ngày càng cao hơn, tầm quan trọng của các chi nhánh ở Quảng Nguyên tuột dốc liên tục, người như Chung Linh Nhi nếu tiếp tục ở lại Quảng Nguyên là đang lãng phí nhân tài.
Giai đoạn đầu, quận trưởng mới nhậm chức gây khó dễ khắp nơi, Quan Hạ Nhi chuyển Chung Linh Nhi trở về làng Tây Hà.
Sau khi Tạ Hỉ Quang bị Cửu công chúa giết chết, Đường Tiểu Bắc cũng không để Chung Linh Nhi quay về Quảng Nguyên mà bảo cô ấy đến Tây Xuyên hỗ trợ Kim Phi.
Sản nghiệp dưới trướng càng nhiều hơn, việc của Kim Phi cũng nhiều hơn, thường xuyên vướng vào mấy chuyện vặt vãnh.
Công việc của Chung Linh Nhi là giúp Kim Phi giải quyết mấy chuyện vặt vãnh đó, dựa theo mức độ nặng nhẹ của vụ việc mà viết thành một danh sách gửi cho Kim Phi.
Nói trắng ra là hiện tại cô ấy đang làm trợ lý riêng của Kim Phi.
Mặc dù Chung Linh Nhi mới đến đây không lâu, vẫn đang ở trong giai đoạn làm quen với công việc, nhưng Kim Phi đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ví dụ như bây giờ, Kim Phi hoàn toàn không biết được thương hội Kim Xuyên có bao nhiêu chi nhánh, bao nhiêu nhân viên, nhưng y chỉ cần nói ý tưởng của Chu Linh Lung ra là Chung Linh Nhi đã hiểu ý Kim Phi rồi.
Cô ấy suy nghĩ rồi trả lời: “Hiện tại, ở mỗi một huyện phủ ở Xuyên Thục đều có một chi nhánh của thương hội chúng ta, mỗi chi nhánh sẽ tạm thời điều đi vài người đến hỗ trợ tiền trang, nên vấn đề này không lớn lắm.”
“Tất cả huyện phủ ở Xuyên Thục đều có chi nhánh sao?” Kim Phi sửng sốt.
Y không biết thương hội đã phát triển đến quy mô như thế.
Nhưng y lại ngay lập tức hiểu ra.
Bây giờ xà phòng thơm đã trở thành đồ dùng thiết yếu trong tất cả các thanh lâu, huyện phủ nào cũng có thanh lâu, thanh lâu nào cũng cần có xà phòng thơm, tất nhiên là huyện phủ nào cũng sẽ có chi nhánh của thương hội Kim Xuyên.
“Nếu đã như thế, hai người hãy trao đổi với nhau, ưu tiên tất cả vào việc cứu trợ thiên tai, để thương hội hợp tác hết sức về mọi phương diện.
Kim Phi dặn dò.
“Đã rõ!”
Chung Linh Nhi gật đầu đồng ý.
Chu Trần Thị thấy họ đã nói xong, bước lên một bước nói: “Tiên sinh, bà già này cũng có chuyện cần nói.”
“Nương nương cứ nói.” Kim Phi quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Chu Trần Thị.
“Mấy ngày nay ta đã đi cùng Linh Lung đến rất nhiều nơi, đến nhiều kho lương thực, dò hỏi tình hình bảo quản lương thực ở các địa phương.”
Chu Trần Thị nói: “Hiện tại chúng ta chi ra quá nhiều, số lương thực đưa ra mỗi ngày nhiều vô số kể, ta còn nghe nói, các buổi đấu giá gần đây ở kinh thành luôn bị đàn áp, giá lương thực ở Giang Nam vẫn luôn tăng lên, hiện tại ngài lại mở rộng quy mô tiền trang cho vay, ta sợ rằng ngài và điện hạ sẽ không có đủ lương thực để chống đỡ đến vụ mùa sang năm.”
“Vấn đề nương nương đề cập đến đúng là có tồn tại, nhưng không có cách nào khác, trước mắt cứ để cho người dân sống sót qua mùa đông rồi hẵng tính.”
Kim Phi lắc đầu, bất lực nói: “Chuyện lương thực này, ta và điện hạ sẽ tiếp tục nghĩ cách.”
Y hiểu hàm ý trong lời nói của Chu Trần Thị.
Phạm vi gặp thiên tai ở Xuyên Thục năm nay quá lớn, lương thực mà y và Cửu công chúa mang đến hoàn toàn không có cách nào cứu trợ toàn bộ người dân ở Xuyên Thục.
Nếu cố chấp mở rộng khu vực cứu trợ thiên tai, có thể thương hội Kim Xuyên sẽ hết sạch lương thực trước khi có lương thực vào năm sau.
Đến lúc đó thời kỳ giáp vụ, người dân vẫn sex hải chết đói.
Khi đó, mọi thứ Kim Phi đang làm bây giờ đều thành công cốc.
Hàm ý trong lời nói của Chu Trần Thị chính là không cần phải cứu nhiều người như thế, như kiểu chỉ cần cứu trợ ba bốn quận thôi, nếu như thế là sẽ đủ lương thực ăn đến năm sau.
Thực ra Kim Phi cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này.
Tình hình hiện tại ở kinh thành, y cũng đã đoán được từ trước.
Cửu công chúa giết nhiều tên quyền quý cùng một lúc như thế, chi nhánh thương hội Kim Xuyên ở kinh thành và hội đấu giá nhất định sẽ bị nhắm vào.
Vì vậy trước khi hành động, Kim Phi đã thông báo cho đám người Lạc Lan chuẩn bị rút lui.
Kim Phi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý hội đấu giá và cửa hàng tiêu cục sẽ bị chuyển đi.
Kết quả, nhà họ Khánh nỗ lực hơn những gì Kim Phi mong đợi, cứng rắn bảo vệ thương hội.
Chỉ là hội đấu giá và thương hội chủ yếu làm ăn với nhà có tiền, sau khi đắc tội với nhà quyền quý, chuyện làm ăn tự khắc tuột dốc không phanh.
Ngay cả các nhà buôn giàu có cũng không dám qua lại vì sợ đắc tội với nhà quyền quý.
Kinh thành là nơi giàu có và đông đúc nhất Đại Khang, thương hội ở kinh thành vẫn luôn là máy rút tiền của Kim Phi, tháng nào cũng mang lại một khoản kếch xù.
Bây giờ khoản thu nhập này không còn nữa.
Còn ở Giang Nam, người có thể mua được Thủy Ngọc cũng chỉ có nhiêu đó, sau khi bán được vài tháng, doanh số Thủy Ngọc bán ra cũng bắt đầu lao dốc.
Mà lỗ hổng lương thực ở Xuyên Thục ngày càng lớn.
Đây chính là những khó khăn Kim Phi khó lòng tránh khỏi.
Sau khi tiễn Chu Linh Lung đi, Kim Phi dẫn Đại Lưu đến sân nhỏ cách vách.
Y không để ý đến Thấm Nhi đang canh cửa mà đi thẳng vào trong.
Chương 683: Điện hạ có ý gì?
Là thị nữ bên cạnh của Cửu công chúa, Thấm Nhi đương nhiên biết Kim Phi và Cửu công chúa đã xảy ra chuyện gì.
Thấm Nhi rất không hài lòng với hành vi xông vào phòng Cửu công chúa mà không hề báo trước của Kim Phi, nhưng cô ấy cũng không nói gì, mặc cho Kim Phi vào sân.
Kim Phi cứ tưởng rằng Cửu công chúa về để ngủ bù, nhưng khi mở cửa phòng ra lại nhìn thấy cô ấy đang xem xét công văn dưới cửa sổ.
Nhìn thấy Kim Phi đi vào, mặt mày Cửu công chúa không khỏi hiện lên một chút vui mừng.
Nhưng giây tiếp theo đã bị kiềm chế lại, cô ấy phất tay cho Châu Nhi lui đi.
Châu Nhi khẽ cúi người xuống hành lễ với Kim Phi, bước ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.
"Châu Nhi hiểu chuyện hơn Thấm Nhi nhiều."
Kim Phi cười khen nói.
"Ngày nào tiên sinh cũng so đo với nha hoàn, cũng không sợ người ta chê cười nhỉ."
Cửu công chúa phát hiện có đôi khi Kim Phi hành động như trẻ con, cô ấy hậm hực trợn mắt nhìn y: "Nói đi, tìm bổn cung có chuyện gì?"
"Không có việc gì thì không thể tới tìm điện hạ sao?"
Kim Phi thuận tay cầm lấy bánh ngọt trên bàn, nhét một cái vào miệng.
Cửu công chúa không nói gì, chỉ liếc nhìn Kim Phi.
"Thật nhàm chán,” Kim Phi nuốt miếng bánh ngọt xuống: “Vừa rồi Linh Lung cô nương đến gặp ta, cô ấy muốn mở rộng phạm vi cứu trợ thiên tai, nên sẽ cần rất nhiều lương thực, đã đến lúc phải mượn lương thực của địa chủ rồi. "
"Sớm vậy sao?” Mặt Cửu công chúa trở nên nghiêm túc.
Xuyên Thục là một trong những kho lúa của Đại Khang, cho dù năm nay có thiên tai thì vẫn còn lương thực dự trữ.
Nhưng số lương thực dự trữ này không nằm trong tay dân chúng, cũng không nằm trong tay quan phủ mà nằm trong tay của nhiều địa chủ giàu có.
Tổng số lương thực trong tay bọn họ chắc chắn còn nhiều hơn Kim Phi và Cửu công chúa.
Mà không chỉ là nhiều hơn một chút.
Bởi vì tổng số địa chủ ở Xuyên Thục thật sự quá nhiều.
Vả lại, bọn họ kiếm sống bằng cách cho thuê ruộng và thu thóc, thứ mà trong nhà không thiếu nhất chính là lương thực.
Cho nên sau khi chỉnh đốn nhóm quyền quý, Kim Phi nghĩ ngay đến địa chủ.
Chỉ là lương thực trong nhà của địa chủ được luật pháp của Đại Khang bảo vệ, Kim Phi và Cửu công chúa không thể trực tiếp yêu cầu họ giao lương thực như khi làm với những kẻ quyền quý.
Hơn nữa địa chủ, quý tộc ở đâu cũng là cường hào ác bá của địa phương, một khi xử lý không tốt sẽ dễ dàng nảy sinh vấn đề.
Thế nên, trong kế hoạch của Kim Phi và Cửu công chúa, chủ yếu vẫn tập trung vào việc mua hàng từ Giang Nam, cuối cùng không còn cách nào khác mới bắt đầu xuống tay với bọn địa chủ.
Cửu Công chúa không ngờ Kim Phi sẽ yêu cầu hành động ngay khi việc cứu trợ mới bắt đầu.
"Vũ Dương, mấy ngày trước ta đã suy nghĩ kỹ càng rồi, chuyện này nên làm sớm đừng để muộn."
Kim Phi nói: "Nếu như đợi đến năm sau, khi lương thực trong tay chúng ta gần như cạn kiệt rồi mới ra tay, thì thậm chí chúng ta sẽ không có thời gian ứng phó nếu ngộ nhỡ có chuyện gì bất ngờ xảy ra.
Hành động ngay bây giờ, nếu thành công thì chúng ta sẽ tích trữ lương thực, đây là cách an toàn nhất.
Nếu không thành công, chúng ta cũng có thể nghĩ ra những cách khác, cũng không để đến mức nước tới chân rồi mới nhảy."
"Tiên sinh nói phải."
Cửu công chúa khẽ gật đầu, nhưng cũng chưa đưa ra quyết định ngay lập tức, suy nghĩ hơn mười phút rồi mới gật đầu: "Vậy cứ làm như ngài nói đi, bắt đầu từ Mậu Châu và Miên Châu, xong hai hai quận này thì cũng vừa lúc để tiên sinh về Kim Xuyên ăn tết!"
"Ta sẽ bảo Đại Lưu nhanh chóng cho người đến Tây Xuyên để lấy châu Thủy Ngọc." Kim Phi nói theo.
Cả Xuyên Thục thật sự có quá nhiều địa chủ, Kim Phi và Cửu công chúa không thể lần lượt đến chỗ bọn họ đòi lương thực, cách nhanh nhất chính là ép từ trên xuống dưới.
Khánh Hâm Nghiêu đã bị hoàng đế phế truất, nên sau khi xử lý đại thái giám, con dấu châu mục vẫn luôn nằm trong tay Cửu công chúa.
Thế nên ở một mức độ nào đó mà nói, bây giờ Cửu công chúa là châu mục Tây Xuyên, cũng là lãnh đạo trực tiếp của các quận Xuyên Thục.
Cửu công chúa yêu cầu xoay sở lương thực, các quận trưởng cũng khó mà từ chối.
Dù sao bọn họ cũng không cần phải tự mình làm, chỉ cần phân chia nhiệm vụ cho các huyện lệnh gánh vác là được.
Mà huyện lệnh ở nhiều nơi tình cờ lại là khắc tinh của địa chủ, nên cho bọn họ đối phó với địa chủ là thích hợp nhất.
Còn việc các huyện lệnh xử lý địa chủ như thế nào, thì Kim Phi cũng không kiểm soát được.
Dù sao y cũng không hề có chút ấn tượng tốt nào với những địa chủ này.
Ở mức độ nào đó nhóm quyền quý vẫn để ý đến chuyện giữ thể diện, nhưng bọn địa chủ sẽ làm mọi cách để chiếm đoạt đất đai của người dân, kể cả những thủ đoạn bẩn thỉu cũng không từ.
Mỗi năm thiên tai, người dân kêu khóc thấu trời xanh, nhưng nhiều địa chủ lại vui mừng khôn xiết.
Bởi vì năm thiên tai, người dân không thu hoạch được gì nên phải mượn lương thực của họ, thế là họ lại nhân cơ hội để thâu tóm ruộng đất của người dân.
Người dân nào không có đất chỉ có thể bán con trai con gái, hoặc bán mình cho địa chủ làm con ở, làm thuê không công suốt đời cho địa chủ.
Có thể sẽ có oan uổng khi bắt giữ tất cả địa chủ ở Đại Khang rồi chặt đầu từng người một, nhưng nếu cách một tên giết một tên, thì chắc chắn sẽ có hơn phân nửa cá lọt lưới.
Kim Phi rời khỏi tiểu viện của Cửu công chúa, bảo Đại Lưu thả một con bồ câu đưa tin đến thành Tây Xuyên.
Trưa hôm đó, một đội nhân viên hộ tống cưỡi ngựa chạy đến đập Đô Giang, đưa cho Kim Phi một cái túi vải căng phồng.
Ngày hôm đó, Kim Phi và Cửu công chúa cưỡi ngựa đi xem sơ lược các công trình xung quanh đập Đô Giang một lần, dưới sự dẫn dắt của Ngụy Đại Đồng.
Sau khi xác nhận rằng không có sai sót lớn nào, mọi thứ đang được thực hiện theo bản vẽ đã thiết kế, Kim Phi mới thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm hôm sau, Kim Phi và Cửu công chúa cùng đội ngũ của mình rời khỏi đập Đô Giang.
Lần này họ không quay lại Tây Xuyên mà tiếp tục đi về phía bắc hướng tới quận Mậu Châu.
Sau khi chạy suốt một ngày đường, cuối cùng chạng vạng cũng đã đến nơi cần đến.
Khi quận trưởng Mậu Châu nghe tin Cửu công chúa và Kim Phi đến, ông ta lập tức dẫn người đến cổng thành để tiếp đón.
Nhìn thấy đội kỵ binh càng lúc càng đến gần, lòng quận trưởng Mậu Châu cảm thấy thấp thỏm không thôi.
Mậu Châu cách Tây Xuyên không xa, nên từ lâu quận trưởng Mậu Châu đã nghe đến hành động "vĩ đại" của Cửu công chúa là đã giết nhóm quyền quý ở Tây Xuyên.
Ông ta rất lo lắng, sau khi Cửu công chúa chỉnh đốn nhóm quyền quý kia xong thì sẽ tới đây xử lý ông ta.
Mậu Châu nằm ở biên giới, cũng không phải là đường đến Quảng Nguyên, ngoài điều này, ông ta thật sự không nghĩ ra Cửu công chúa tới đây để làm gì nữa.
Đoàn kỵ binh dừng lại ở cửa thành, quận trưởng Mậu Châu nhanh chóng ém lại sự hoảng loạn trong lòng, rồi lại bước tới chào đón.
"Hạ quan kính chào Công chúa điện hạ, kính chào Kim tiên sinh!"
"Miễn lễ!" Cửu công chúa giơ tay: "Biệt viện chuẩn bị xong chưa?"
"Dạ đã xong!" Quận trưởng Mậu Châu vội vàng gật đầu: "Điện hạ, mời người đi cùng ta."
Khi họ đến biệt viện, Cửu công chúa đuổi những người khác đi, rồi bảo Thấm Nhi lấy ra cái túi vải căng phồng đặt lên bàn.
Sau đó, lại nói với quận trưởng Mậu Châu: "Mở nó ra xem."
"Rõ!"
Quận trưởng Mậu Châu gật đầu, hai tay run run mở túi vải ra.
Ông ta cứ tưởng trong túi vải có hung khí gì đó, nhưng khi mở ra lại phát hiện bên trong là những hạt châu Thủy Ngọc trong suốt như pha lê.
Những hạt lớn có kích thước bằng hạt đậu phộng, những hạt nhỏ có kích thước bằng hạt đậu nành.
Lớn nhỏ cộng lại khoảng chừng mấy trăm hạt.
"Điện hạ, thế này là có ý gì?"
Mặt quận trưởng Mậu Châu khó hiểu nhìn Cửu công chúa.
"Chắc là quận trưởng đại nhân cũng biết, năm nay Xuyên Thục gặp thiên tai nặng nề, đang rất cần một lượng lớn lương thực để cứu trợ, mà các địa chủ ở khắp nơi đều có rất nhiều lương thực trong nhà, bổn cung hy vọng đại nhân có thể giúp bổn cung mua một ít."
Cửu công chúa nói tiếp: “Những hạt châu Thủy Ngọc này chính là tiền mà bổn cung dùng để mua lương thực.”
Chương 684: Nằm ngoài dự liệu
Nếu nói đám quyền quý triều đình là hổ, vậy địa chủ chính là con đỉa nằm trên người người dân và trực tiếp hút máu họ.
Không chỉ có Kim Phi không ưa bọn chúng, mà Cửu công chúa cũng vậy.
Việc hôm nay Đại Khang suy tàn đến mức này, có liên quan trực tiếp đến việc địa chủ thâu tóm đất đai một cách điên cuồng.
Khi Kim Phi đề nghị đến chỗ địa chủ mua lương thực, ý nghĩ đầu tiên của Cửu công chúa chính là cưỡng chế.
Mặc dù Kim Phi không hề ưa địa chủ, nhưng cưỡng chế thu lương thực rất dễ dẫn tới mâu thuẫn với địa chủ, với tình hình hôm nay của Xuyên Thục, Kim Phi không muốn gây thêm rắc rối, chỉ muốn nhanh chóng gom góp đủ lương thực để cứu trợ thiên tai.
Còn về địa chủ, có thể để sau này từ từ xử lý.
Thế nên y từ chối đề nghị cưỡng chế thu lương thực của Cửu công chúa, mà đề nghị dùng châu Thủy Ngọc, đến tìm địa chủ "mua" lương thực.
"Mua lương thực?"
Quận trưởng Mậu Châu nghe vậy, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng tan biến.
Mặc dù trong ình hình này, việc lấy được lương thực từ trong tay địa chủ khá khó khăn, nhưng so với việc Cửu công chúa gây rắc rối, kết quả này đã khiến ông ta rất hài lòng rồi.
Hơn nữa Cửu công chúa cũng không cưỡng chế, mà giao ra rất nhiều Thủy Ngọc để trao đổi.
Danh tiếng của châu Thủy Ngọc sớm đã vang xa, rất nhiều nhà quyền quý cũng hãnh diện vì có được Thủy Ngọc.
Nhưng vì Kim Phi và Cửu công chúa luôn khống chế số lượng Thủy Ngọc được bán đi nên giá của Thủy Ngọc luôn ở mức cao, địa chủ bình thường không thể nào mua nổi.
Quận trưởng Mậu Châu nằm mơ cũng không ngờ, có ngày ông ta bỗng dưng thấy được nhiều châu Thủy Ngọc đến thế.
Giống như ở đời trước có người bỗng dưng cho ngươi một đống kim cương to đùng vậy, dù là ai đi nữa cũng sẽ kích động.
Mặc dù những viên châu Thủy Ngọc này không phải của ông ta , vẫn khiến ông ta kích động không thôi.
Đồng thời cũng khiến trong lòng ông ta dâng lên nỗi lo mới.
Đồ của Cửu công chúa dễ cầm như vậy sao?
Lỡ như đòi hỏi nhiều, ông ta không thể gom đủ lương thực, e rằng chỉ có một con đường chết.
"Điện hạ, người cần bao nhiêu lương thực?"
Quận trưởng Mậu Châu hỏi với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"Yên tâm, ta sẽ không làm khó ngươi."
Cửu công chúa nói: "Chỗ này có tổng cộng một trăm hai mươi viên châu Thủy Ngọc, một trăm viên nhỏ, hai mươi viên lớn.
Mỗi viên nhỏ đổi mười xe lương thực, mỗi viên lớn năm mươi xe, không thành vấn đề chứ?"
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề!"
Quận trưởng Mậu Châu vội vàng xua tay.
Với giá trên thị trường của châu Thủy Ngọc bây giờ, giá tiền này có thể nói là vô cùng hợp lí, thậm chí ông ta còn được lời thêm.
Trong buổi đấu giá ở Giang Nam, Đường Tiểu Bắc dùngchâu Thủy Ngọc đổi lương thực, phải dùng thuyền làm đơn vị đo lường.
Dĩ nhiên, châu Thủy Ngọc ở hội đấu giá đều là hàng cao cấp, cho dù là kích cỡ hay chất lượng, đều vượt xa những viên trong tay quận trưởng Mậu Châu này.
"Không thành vấn đề thì tranh thủ thời gian làm đi, mười ngày sau, bổn cung phái người tới lấy lương thực!"
Cửu công chúa lạnh giọng bảo.
"Vâng! Hạ quan đi làm ngay đây!"
Quận trưởng Mậu Châu vừa nghe thời gian gấp rút như vậy thì mau chóng rời đi.
"Tiên sinh, bỗng dưng giao ra ngoài nhiều châu Thủy Ngọc như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?"
Cửu công chúa cau mày hỏi.
"Không sao cả, lúc trước Tiểu Bắc đã đi quảng bá ở Giang Nam rồi, châu Thủy Ngọc càng lớn càng có giá trị, lần này chúng ta giao ra toàn là viên nhỏ, chất lượng không tốt, sẽ không ảnh hưởng đến giá trên thị trường của châu Thủy Ngọc."
Kim Phi không hề quan tâm mà nói.
Mô hình bán hàng này cũng bắt chước kim cương ở đời trước.
Mỗi viên kim cương có kích cỡ lớn hơn, giá cả sẽ gấp mấy lần viên nhỏ hơn nó.
Những viên kim cương thượng hạng đều là thứ chỉ người rất giàu mới có thể theo đuổi, đừng nói dân thường, cho dù là tầng lớp trung lưu khá giàu có cũng không mua nổi.
Nhưng những người bán kim cương sẽ bỏ qua tầng lớp trung lưu sao?
Không.
Đừng nói tầng lớp trung lưu, người dân bình thường bọn họ cũng không bỏ qua.
Những viên kim cương nứt trong cửa tiệm trang sức kia là dành cho dân thường.
Mà những cái được gọi là báu vật của cửa hàng, báu vật được cất giấu kĩ, là để bán cho tầng lớp trung lưu.
Còn hàng cao cấp thật sự thì thường xuất hiện ở các buổi đấu giá.
Ba thị trường cao, trung, thấp không ảnh hưởng đến nhau.
Hàng năm toàn thế giới đã bán được không biết bao nhiêu viên kim cương nứt, mấy buổi đấu giá mở thì vẫn mở.
Hoàn toàn không ảnh hưởng.
Ngược lại, bởi vì danh tiếng của kim cương càng ngày càng lớn, giá cả cũng càng ngày càng cao.
Dù sao bản thân kim cương không có giá trị thực tế gì cả, cho dù là một ca ra hay mười ca ra, cũng chỉ là một viên đá mà thôi.
Giá trị của nó được thể hiện qua cảm giác hơn người và lòng mê hư vinh.
Danh tiếng càng lớn, giá trị phụ thêm này cũng càng cao.
Theo Kim Phi thấy, các địa chủ khắp nơi chính là tầng lớp trung lưu của Đại Khang.
Kim Phi không phải chỉ mới nghĩ về bọn chúng một ngày hai ngày, nhưng mà y vẫn luôn bận những chuyện khác, không có thời gian rảnh rỗi để chỉnh đốn bọn chúng.
Sau khi Cửu công chúa nói muốn cưỡng chế chúng, điều đầu tiên Kim Phi nghĩ tới chính là gài bẫy địa chủ.
Còn về việc bọn địa chủ có rơi vào bẫy hay không, Kim Phi vốn không hề lo lắng.
Chênh lệch giàu nghèo ở Đại Khang lớn hơn ở đời trước rất nhiều, câu "Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra" là không hề nói quá.
Người dân ngay cả vấn đề cơm ăn áo mặc cũng chưa giải quyết được, mà lương thực trong nhà địa chủ lại chất đống như núi, thậm chí còn ẩm mốc, thối rữa.
Đời sống vật chất của Đại Khang rất lạc hậu, bọn địa chủ mặc dù trong tay có tiền có lương thực, thật ra cuộc sống cũng rất nhàm chán.
Cũng đâu thể ngày nào cũng chơi đùa với thê thiếp được?
Cho dù có thể nuôi cả một đám thê thiếp, thân thể cũng không chịu nổi.
Cộng thêm ảnh hưởng của giới quyền quý, rất nhiều địa chủ cũng có niềm yêu thích đặc biệt với những món đồ quý hiếm.
Trong mắt bọn chúng, những món đồ quý hiếm không chỉ tượng trưng cho địa vị, còn tượng trưng cho gu thẩm mỹ.
Vậy nên châu Thủy Ngọc của Kim Phi vừa được tung ra đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của bọn quyền quý và thương nhân giàu có.
Thật ra thì địa chủ cũng muốn mua, chẳng qua là giá của một viên châu Thủy Ngọc loại lớn quá cao, bọn họ vốn không mua nổi.
Bây giờ Kim Phi lấy ra một mẻ châu Thủy Ngọc loại nhỏ bán cho bọn họ.
Thực tế đã chứng minh, sự nhiệt tình của địa chủ cao hơn Kim Phi mong đợi.
Cửu công chúa ra giá cho mỗi viên châu Thủy Ngọc cũng rất hợp lý, là muốn nói với quận trưởng Mậu Châu, ta cho ngươi nhiều châu Thủy Ngọc như vậy, ngươi ít nhất cũng phải giao cho ta nhiều lương thực như thế.
Thế nên lần mua lương thực này, thật ra cũng không khác ép mua ép bán lắm.
Quận trưởng Mậu Châu cũng hiểu điều này, thế nên cả đêm phái người ra ngoài đưa tin, chuẩn bị phân chia áp lực đang gánh vác lên đầu các huyện lệnh.
Cửu công chúa cho ông ta mười ngày, ông ta chỉ cho các huyện lệnh bảy ngày.
Yêu cầu các huyện lệnh trong vòng bảy ngày phải đưa lương thực đến quận.
Vốn tưởng rằng bọn huyện lệnh cho dù có ép buộc địa chủ, cũng phải mất mấy ngày mới có thể gom đủ, thế mà đến giữa trưa ngày hôm sau, quận trưởng Mậu Châu tìm đến Kim Phi và Cửu công chúa, báo với bọn họ là các huyện lệnh đã trả lời, lương thực đã gom đủ, còn hỏi Kim Phi còn châu Thủy Ngọc không.
Sau khi tiễn quận trưởng Mậu Châu về, Kim Phi còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Chẳng lẽ quận trưởng Mậu Châu đang nịnh nọt rồi tự mình mua lại hết châu Thủy Ngọc sao?"
“Ông ta có nhiều lương thực vậy sao?" Cửu công chúa cau mày.
Nếu như quận trưởng Mậu Châu thật sự tự lấy ra được nhiều lương thực như vậy thì chắc chắn là một tên quan siêu tham lam, cô ấy thật sự cần điều tra đối phương cẩn thận.
"Cho người đi điều tra thử chẳng phải sẽ biết ngay sao?"
Lúc này Kim Phi gọi Đại Lưu tới, bảo anh ta đi liên lạc với đội Chung Minh ở quận Mậu Châu.
Đội Chung Minh hành động rất nhanh, ngay đêm hôm đó đã đưa tình báo đến tay Chung Linh Nhi.
"Lương thực thật sự được đổi bằng châu Thủy Ngọc à?"
Kim Phi đọc tình báo, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Bọn địa chủ thích châu Thuỷ Ngọc đến vậy sao?"
Chương 685: Lừa nàng thì ta là con chó
"Thích châu Thủy Ngọc là một trong số các lý do, điều quan trọng nhất là các cường hào địa chủ khắp nơi đều tích lũy lượng lớn lương thực, chuẩn bị kiếm bộn tiền sau khi bọn quyền quý tăng giá lương thực lên, kết quả bây giờ điện hạ chém hết đám quyền quý và còn ép chết giá lương thực, công trường cũng phát lương thực làm tiền công, dân chúng cũng không tìm bọn họ để mua lương thực nữa, lương thực của bọn họ đều sắp hỏng trong tay luôn rồi."
Chung Linh Nhi giải thích nói: "Nhiều lương thực như vậy, để trong tay cũng không ăn hết được, đổi thành châu Thủy Ngọc cũng có thể dùng làm vật gia truyền là phương án tiết kiệm chi phí tốt nhất cho các địa chủ."
Chiều hôm nay, rất nhiều địa chủ tương đối gần quận thành đã đến thương hội hỏi xem những châu Thủy Ngọc nhỏ có phải là do bọn họ sản xuất không, còn hỏi bọn họ có còn nữa không."
"Nếu là như vậy thì, chúng ta phải điều chỉnh sách lược!"
Kim Phi trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu nói: "Sáng sớm ngày mai dùng chim bồ câu truyền tin cho Tiểu Bắc, bảo cô ấy nhanh chóng gửi một lô châu Thủy Ngọc nhỏ đến cho tất cả các thương hội ở Xuyên Thục, sau đó bán ra dưới hình thức bán đấu giá như ở Giang Nam!
Tất cả lương thực được đấu giá cũng không cần phải vận chuyển đi nơi khác, mà trực tiếp giao cho tiền trang ở địa phương là được.
À nhớ dặn Tiểu Bắc nhắc nhở các thương hội chú ý kiểm soát cường độ xuất hàng, không được hạ giá châu Thủy Ngọc xuống quá thấp."
"Vâng!" Chung Linh Nhi nhanh chóng ghi lại lời dặn dò của Kim Phi vào trong một cuốn sổ nhỏ.
Theo kế hoạch của Kim Phi và Cửu công chúa, họ sẽ đi đến tất cả các quận thành ở Xuyên Thục để gây áp lực lên các quận trưởng, buộc họ phải xoay sở lương thực.
Bây giờ mọi chuyện tiến triển thuận lợi như vậy, Kim Phi và Cửu công chúa đương nhiên sẽ không cần phải đích thân đi từ quận huyện này sang quận huyện khác nữa.
Lúc này đã là giữa tháng mười hai âm lịch, chỉ còn nửa tháng nữa là đến Tết rồi, sau khi rời khỏi quận Mậu Châu, Kim Phi dẫn đội ngựa trở về Kim Xuyên.
Buổi chiều trong ngày đầu tiên trở về, Kim Phi đi ngang qua một huyện phủ, thì nhận được thư trả lời của Tiểu Ngọc, nói Thủy Ngọc đã được đưa đến một số quận xung quanh Quảng Nguyên, các địa chủ rất nhiệt tình và cuộc đấu giá cũng diễn ra vô cùng thuận lợi.
Các kho thóc ở khắp mọi nơi đã được bổ sung.
Cho đến lúc này, Kim Phi và Cửu công chúa mới hoàn toàn yên tâm.
Bởi vì ngoài việc xây dựng cầu đường, Kim Phi còn thuê người xây dựng rất nhiều nhà máy, xưởng luyện kim ở làng Tây Hà cũng phải tăng ca để sản xuất thiết bị dụng cụ.
Chậm nhất là cuối mùa xuân năm sau, các nhà máy này sẽ lần lượt được đưa vào sử dụng.
Đến lúc đó, Kim Phi sẽ có thêm một khoản thu nhập.
Có lẽ vấn đề cứu trợ thiên tai lớn nhất đã được giải quyết, nên Cửu công chúa cuối cùng cũng thả lỏng và bắt đầu có hứng thú với việc ngao du sơn thủy.
Cuộc hành trình vốn có thể hoàn thành trong hai ngày đã bị Cửu công chúa kéo dài bốn ngày.
Vòng qua chân núi, từ xa Kim Phi đã nhìn thấy Quan Hạ Nhi đang ngồi chờ ở cổng làng.
"Đương gia, trên đường đi các chàng đã gặp phải phiền phức gì sao?"
Theo tính toán của nhân viên hộ tống, Kim Phi lẽ ra đã trở về vào ngày hôm kia rồi, cho dù trên đường đi chậm hơn thì cũng nên về đến nhà vào ngày hôm qua.
Tuy nhiên, cho đến tối hôm qua vẫn chưa thấy Kim Phi trở về, điều này khiến cho Quan Hạ Nhi lo lắng không thôi, sợ rằng trên đường y đã gặp phải nguy hiểm.
"Không, chỉ là trời lạnh, đường không thể đi nhanh được cho nên mới về muộn thôi."
Kim Phi nhảy xuống ngựa, cười hỏi: "Sao thế, nhớ ta sao?"
"Không biết xấu hổ!"
Quan Hạ Nhi đỏ mặt trừng mắt nhìn Kim Phi, xác nhận Kim Phi thực sự không sao mới cảm thấy yên tâm.
Sau đó cô nhớ ra mình còn chưa chào hỏi Cửu công chúa, vội vàng hành lễ với Cửu công chúa theo cách Đường Tiểu Bắc đã dạy cô: "Bái kiến điện hạ!"
"Tỷ tỷ không cần khách sáo!"
Lần trước Cửu công chúa thăm dò, đã hiểu rõ vị trí của Quan Hạ Nhi trong lòng Kim Phi, cũng không tiện ra vẻ công chúa nữa mà nhảy xuống ngựa đỡ Quan Hạ Nhi đứng dậy.
"Tỷ tỷ?"
Tim Quan Hạ Nhi đột nhiên đập mạnh.
Cửu công chúa lớn hơn Quan Hạ Nhi một tuổi, lúc mới đến làng Tây Hà, còn gọi cô là Kim phu nhân, sau này quen rồi thì gọi cô là Hạ Nhi, lần này lại gọi cô là tỷ tỷ.
Không cần nói cũng biết ý nghĩa đại diện trong đó rồi.
Quan Hạ Nhi vô thức quay đầu nhìn Kim Phi.
Kim Phi giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang ăn trộm đồ, cúi đầu sờ mũi.
Quan Hạ Nhị liếc mắt đã hiểu được.
Kim Phi chỉ sờ mũi khi cảm thấy chột dạ, chẳng hạn như khi y thu nhận Đường Tiểu Bắc ở Quảng Nguyên, sau khi trở về y cũng có bộ dạng này.
Quan Hạ Nhi chưa bao giờ phản đối việc Kim Phi nạp thê thiếp, nhưng lần này cô bị dọa sợ.
Người này là công chúa đó!
Mặc dù trước đó khi Đường Tiểu Bắc nói đùa cũng đã từng nói Kim Phi đã thu phục được Cửu công chúa rồi, nhưng đó đều là những lời nói đùa mà thôi.
Cô thực sự không ngờ rằng, Kim Phi thực sự dám làm điều này.
Quan Hạ Nhi nóng lòng muốn hỏi rõ Kim Phi ngay bây giờ, nhưng xung quanh vẫn còn quá nhiều nhân viên hộ tống, cô không còn cách nào khác ngoài việc đè nén suy nghĩ này lại, rồi nở một nụ cười với Cửu công chúa.
Trở về trong làng, Cửu công chúa đến tiểu viện trước đây của nhà Khánh Mộ Lam, Quan Hạ Nhi cuối cùng cũng tìm được cơ hội, kéo Kim Phi vào trong phòng.
"Gấp gáp như vậy sao?"
Kim Phi cười đùa nói: "Bây giờ vẫn là ban ngày đó."
"Đương gia, đừng cười đùa cợt nhã với ta, chàng nhanh nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Quan Hạ Nhi lo lắng hỏi.
"Cái gì mà xảy ra chuyện gì?"
Kim Phi cố ý giả vờ không hiểu, vòng tay qua ôm lấy Quan Hạ Nhi, muốn lừa dối vượt qua.
Quan Hạ Nhi phát hiện ra Kim Phi muốn hôn mình, vô thức muốn né tránh.
Nhưng gò má đã bị Kim Phi ôm chặt, cô căn bản không thể tránh được, chỉ có thể cam chịu nhắm mắt lại.
Mặc dù gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn đêm tân hôn, nhưng Kim Phi nhận ra Quan Hạ Nhi không có tâm tư làm chuyện đó nên cũng không ép buộc nữa, y chỉ hôn nhẹ lên má cô rồi buông cô ra.
Ai ngờ Quan Hạ Nhi lại không vui, nói với giọng hơi oán giận: "Quả nhiên, có công chúa là không quan tâm đến thiếu phụ luống tuổi có chồng nữa rồi…"
"Quan Hạ Nhi, nếu như nàng nói như vậy, ta sẽ không khách khí đâu."
Kim Phi nheo mắt nói.
"Chàng chỉ biết ức hiếp ta, có bản lĩnh thì đi ức hiếp công chúa đi!"
Quan Hạ Nhi tức giận trợn mắt nhìn Kim Phi, thấy Kim Phi xoa tay, cô vội vàng lùi lại mấy bước: "Được rồi, được rồi, ta sợ chàng rồi! Nhanh nói đi, chàng và Cửu công chúa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Cái gì mà xảy ra chuyện gì?"
Kim Phi tiếp tục giả vờ ngốc.
"Đương gia, đã đến lúc này rồi, chàng còn giấu ta sao?"
Quan Hạ Nhi sốt sắng đến mức giậm chân: "Cô ấy là công chúa đó, chàng chọc vào cô ấy làm gì?.... Bỏ đi, chọc vào cũng đã chọc vào rồi… Đương gia, chàng nói cho ta biết, ta nên làm gì đây?"
Công chúa không thể làm tiểu thiếp được.
Nếu Kim Phi muốn cưới Cửu công chúa thì sẽ phải ly hôn với Quan Hạ Nhi.
Nghĩ đến đây, Quan Hạ Nhi đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng, nước mắt lần lượt rơi xuống.
"Đừng khóc…."
Kim Phi nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt của Quan Hạ Nhi đột nhiên cảm thấy bản thân rất khốn nạn.
"Đương gia, ta không cầu cái gì khác, ta chỉ xin chàng đừng lừa dối ta!" Quan Hạ Nhi ấm ức nói: "Nếu như chàng thực sự muốn cưới Cửu công chúa, ta sẽ nhường chỗ cho cô ấy không phải là được rồi sao?"
"Nhường chỗ gì chứ, còn nói nhảm nữa, cẩn thận ta sẽ xử lý nàng đó!"
Bình thường khi Kim Phi sử dụng cách đe dọa này, Quan Hạ Nhi nhất định sẽ nhượng bộ, nhưng lần này lại thất bại.
Quan Hạ Nhi đấm vào ngực Kim Phi, càng khóc càng thảm thiết hơn: "Chàng muốn nạp thiếp, Đông Đông, hay Phi Phi ai cũng không được? Tại sao lại đi chọc vào Cửu công chúa? Chàng muốn ta và Tiểu Bắc phải thế nào đây?"
"Hạ Nhi, nàng yên tâm đi, cho dù công chúa vào nhà chúng ta thì cũng phải nghe theo nàng, nếu Trần Văn Nhi dám ức hiếp nàng, ta sẽ xử lý cô ấy!" Kim Phi vội vàng an ủi cô.
"Chàng đừng khoác lác nữa, Cửu công chúa là công chúa được hoàng đế yêu thích nhất, chàng dám động vào cô ấy, hoàng đế sẽ không chém chàng sao?"
"Ta đâu có ngốc, xử lý Trần Văn Nhi xong, chúng ta nhanh chóng chạy trốn đi, chạy lên núi làm cướp, nàng làm áp trại phu nhân của ta."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi, lừa nàng thì ta là con chó!"
Bình luận facebook