-
Chương 671-675
Chương 671: Tiên sinh, xin ngài đừng chọc giận Thấm Nhi nữa
Kim Phi là người quyết đoán, nếu đã quyết định tìm kiếm bông vải và lúa nước L thì sẽ không chậm trễ.
Trong lúc y giải thích bản đồ thế giới cho Cửu công chúa, thì Đại Lưu cũng đang tuyển chọn nhân viên hộ tống.
Lần này khác với những lần hộ tống thông thường, do phải đi đến nơi rất xa, nói không chừng một hai năm cũng chưa về.
Thế nên Kim Phi không ép buộc phân công mà cho nhóm nhân viên hộ tống tự đăng ký.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu cũng đang thu xếp tuyển người.
Tới chạng vạng, Đại Lưu đã tìm đủ người, cầm danh sách chạy tới biệt viện Cửu công chúa.
Nhìn thấy Thấm Nhi đang canh giữ ở cửa sân, anh ta đĩnh đạc nói: "Thấm Nhi, đi gọi tiên sinh, ta có chuyện tìm ngài ấy."
"Hả?" Thấm Nhi liếc mắt nhìn Đại Lưu một cái.
“Thấm Nhi tỷ tỷ, xin thông báo một tiếng, tiểu nhân muốn gặp tiên sinh.”
Đại Lưu vội vàng cúi đầu chắp tay, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa hơn.
"Đứng sang một bên, đừng chặn cửa, chờ chút!"
Lúc này, Thấm Nhi mới hài lòng xoay người đi vào trong sân.
Cô ấy gõ cửa thư phòng: “Điện hạ, Đại Lưu đến gặp tiên sinh!”
“Ta biết rồi!”
Trong phòng truyền ra giọng nói của Cửu công chúa.
Nhưng đợi được vài phút thì cửa mới mở ra.
Thấm Nhi vô thức liếc nhìn thắt lưng của Cửu công chúa, quả nhiên nó lại khác với lúc sáng sớm khi Châu Nhi thắt.
Sắc mặt cô ấy cũng không đúng lắm.
Bỗng Thấm Nhi có cảm thấy như củ cải trắng mình đã nuôi trồng từ nhỏ đột nhiên bị lợn ăn mất.
Vấn đề là củ cải trắng này tự mọc chân ra, rồi ba chân bốn cẳng chạy vào miệng lợn.
Thấm Nhi không dám lắm chuyện với Cửu công chúa, chỉ có thể hung dữ liếc nhìn Kim Phi.
Mà Kim Phi có phải là loại người nuốt giận và nhường nhịn khi bị khiêu khích không?
Dĩ nhiên là không.
Vốn dĩ y đang định rời đi, nhưng khi thấy Thấm Nhi trừng mắt, y lại dừng lại, chỉ vào má mình ra hiệu cho Cửu công chúa hôn mình.
“Đi nhanh đi!”
Cửu công chúa tức giận đẩy Kim Phi về phía cửa phòng.
“Không hôn thì không đi!”
Kim Phi dứt khoát ngồi lại nói: “Thấm Nhi, đi ra ngoài nói với Đại Lưu bảo hắn đợi đi.”
"Đáng ghét!”
Cửu công chúa mắng một tiếng, cúi người xuống hôn nhẹ lên mặt Kim Phi một cái.
Cuối cùng Kim Phi cũng hài lòng, dưới ánh mắt sát khí của Thấm Nhi, y chắp tay ra sau lắc lư rời đi.
Đến cửa, Đại Lưu vội vàng chạy đến chào đón.
Anh ta còn nhân cơ hội ngó vào trong sân.
Kim Phi thấy thế, thì vội vàng đứng sang một bên.
Lúc này, Thấm Nhi đang rất tức giận, nhưng không dám trút giận lên Kim Phi và Cửu công chúa, kết quả Đại Lựu lại hứng đòn...
Đại Lưu mới vừa thò đầu ra ngoài, đã nhìn thấy một đôi bàn tay màu hồng phấn dần phóng đại lên.
Sau đó lại nhìn thấy vô số ngôi sao vàng hiện lên trước mắt, đầu óc choáng váng.
Phụt!
Kim Phi quay người lại vừa thấy cảnh này, suýt chút nữa đã phun nước bọt ra.
Hốc mắt trái của Đại Lưu đã chuyển sang màu tím, biến thành con mắt tiêu chuẩn của gấu trúc.
"Lần sau mà nhìn lén nữa, ta sẽ đập vào đầu ngươi!"
Dù Thấm Nhi tức giận, nhưng cũng còn chừng mực.
Mặc dù Đại Lưu trông có vẻ đau khổ nhưng thực ra đó chỉ là một chút vết thương trên da thịt.
Nếu không, với sức mạnh của Thấm Nhi, thì một cú của cô ấy đã có thể đập bể đầu Đại Lưu, nói không chừng còn khiến anh ta chấn động não.
"Bị Thấm Nhi đấm như bao cát mấy lần rồi, mà vẫn chưa nhớ kỹ à?"
Kim Phi vừa nói vừa nín cười.
Đại Lưu cái gì cũng được, mỗi cái tật lại thích tò mò tọc mạch.
Bình thường anh ta buôn chuyện trong thôn và trên núi Thiết Quán thì cũng thôi đi, đến chuyện của Cửu công chúa mà cũng dám hóng hớt.
Đây không phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?
“Tiên sinh, ngài lại chọc tức Thấm Nhi à?”
Đại Lưu uất ức nói: “Mà thế này có tính là tai nạn lao động không?”
“Là do ngươi tự làm, tai nạn lao động cái rắm!”
Kim Phi lại đá Đại Lưu một cước: “Nói đi, có chuyện gì!”
“Đã tìm đủ người rồi, được hai đội.”
Nói đến chuyện chính, Đại Lưu cũng không cười đùa nữa: “Theo lệnh ngài giao ra, ưu tiên chọn huynh đệ đã từng làm thợ săn.”
Lần này, đi tìm bông vải và lúa nước L, dọc đường có rất nhiều núi lớn.
Nhân viên hộ tống từng làm thợ săn, thì càng có kinh nghiệm sinh tồn trên núi rừng hơn.
"Đều là tự nguyện sao?" Kim Phi hỏi.
"Tiên sinh yên tâm đi, tất cả đều là tự nguyện."
"Họ đâu? Đưa ta đi xem."
"Dạ!"
Đại Lưu nhanh chóng dẫn đường.
Kim Phi đi theo hai bước, rồi quay lại hô lên: "Thấm Nhi!"
Thấm Nhi vẫn còn tức giận, bĩu môi phớt lờ y.
"Các ngươi đã tìm người đủ chưa?"
Kim Phi cũng không chấp nhặt với cô ấy, tiếp tục nói: "Tìm đủ thì bảo bọn họ tập hợp lại, ta có chuyện muốn nhắc nhở."
"Đã biết."
Thấm Nhi nghe thấy chuyện chính, lúc này mới gật đầu: “Ta sẽ đi hỏi ngay.”
“Nhân tiện báo cho Khánh đại nhân một tiếng, cũng cho người của anh ta tập hợp lại đây.”
“Dạ!”
“Chờ cô đấy!”
Kim Phi nhướng chân mày nhìn Thấm Nhi, nhìn thấy Thấm Nhi tức giận đến mức giậm chân, rồi mới mỉm cười rời đi.
“Tiên sinh, xin ngài đừng chọc tức Thấm Nhi nữa, được không?”
Mặt Đại Lưu đau khổ nói: “Ta có linh cảm lần sau gặp Thấm Nhi, ta sẽ bị đánh lần nữa.”
“Vất vả rồi!” Kim Phi thấu hiểu vỗ vai Đại Lưu: "Sau này ta sẽ tăng tiền công cho ngươi."
"Ta sợ có tiền cũng không còn mạng để tiêu nữa, tháng này mới có năm ngày mà ta đã bị Thấm Nhi đánh bốn lần!"
"Ngươi biết cái gì? Thấm Nhi đang dạy võ cho ngươi đấy! Bị đánh nhiều, thì bản lĩnh của ngươi sẽ càng tiến bộ!"
Kim Phi nói: "Ngươi có cảm thấy võ công mình ngày càng tiến bộ không?"
"Có vẻ là vậy, trước đây ta không thấy rõ Thấm Nhi đấm như thế nào, tuy bây giờ không thể né được, nhưng ta đã nhìn thấy động tác của cô ấy hai lần."
"Đấy, đây là bệnh lâu ngày cũng thành thầy thuốc rồi này, bị đánh nhiều lần, thì ngươi càng phản ứng nhanh hơn.”
Kim Phi nói: “Bây giờ ngươi đã biết ý tốt của ta chưa?”
“Tiên sinh, nếu ngài không nói ra mấy lời này, thì suýt chút nữa ta đã tin rồi!”
Đại Lưu bĩu môi nói: “Ngài nói như vậy, chỉ muốn lừa gạt ta!”
"Muốn tin thì tin, không tin thì thôi!"
"Ngài đừng đóng kịch nữa, hôm nay ta đỡ đòn thay ngài, ngài phải tính tai nạn lao động cho ta đó!"
"Vậy ngươi quay về đòi Lương ca đi, xem anh ta có chịu không?"
"Ngài tha cho ta đi, nếu Lương ca biết ta tò mò chuyện của ngài với điện hạ, thì nhất định sẽ đánh ta một trận luôn!"
"Hóa ra ngươi cũng biết chuyện này nhỉ?"
"Tiên sinh, nói đi, ngài với Cửu công chúa đã đến đâu rồi?"
"Ngươi hỏi Thấm Nhi đi, cô ấy biết đó."
"Vậy chắc phải tìm một cận vệ khác cho ngài rồi."
…
Khánh phủ cách chỗ tiêu cục không xa, hai người cũng không cưỡi ngựa, cứ thản nhiên trò chuyện trên đường về.
Thấm Nhi làm việc cũng rất nhanh lẹ, khi Kim Phi về tới tiêu cục, Cửu công chúa cũng đã dẫn người đến.
"Tiên sinh, thủ đoạn của ngài được quá, vừa mới tách ra bao lâu đâu mà điện hạ đã chạy tới đây rồi."
Đại Lưu nháy mắt với Kim Phi.
"Lỗ tai Thấm Nhi rất thính đó, sau này bị đánh thì cũng đừng trách ta không cảnh cáo ngươi."
Kim Phi thật sự muốn cạy đầu Đại Lưu ra xem, rốt cuộc anh ta đang nghĩ cái gì vậy.
Đã thành mắt gấu trúc như vậy rồi mà vẫn còn hóng chuyện như thế.
Kim Phi đang định chào đón Cửu công chúa, thì hai huynh muội Khánh Hâm Nghiêu cũng dẫn người ở chỗ rẻ đi tới.
Khi Đại Lưu sắp xếp mọi người đến giáo trường xong, Kim Phi cầm loa sắt nhảy lên bục cao.
“Các ngươi đều biết tiếp theo mình sẽ làm gì phải không?”
“Đúng vậy!”
Dù là các nhân viên hộ tống, hay là người của Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đều đồng thanh đáp.
"Lần này các ngươi không chỉ đi Đại Triệu, còn có khả năng phải đến nước K và Thiên Trúc. Ở đó có rất nhiều nơi khác với Xuyên Thục, cho nên ta phải dặn dò các ngươi một số chuyện."
Chương 672: Quân đao nhiều công năng
"Đầu tiên, là môi trường địa lý."
"Đại Triệu và Nước K có rất nhiều nơi rừng sâu ít người, lá rụng có thể nhiều đến che kín bắp đùi, gặp phải nơi như vậy, các ngươi nhất định phải tránh xa, bởi vì những nơi kiểu này rất dễ sinh ra một loại sương mù có độc!"
"Ngoài ra, phương nam còn có rất nhiều côn trùng độc, ban đêm dựng trại bên ngoài, nhất định phải cẩn thận, tốt nhất nên tìm dân bản xứ xin một ít thuốc bột đuổi côn trùng rồi rắc xung quanh."
"Điều quan trọng thứ hai là văn hóa và ngôn ngữ."
"Ở Đại Triệu và Nước K thì không sao, đội đi Thiên Trúc nhất định phải chú ý, bên đó có rất nhiều tôn giáo, nếu thấy hành vi và trang phục của người khác khác với chúng ta, nhất định không được tùy tiện nhận xét hay chỉ trỏ gì cả!"
"Đến Đại Triệu rồi thì tốt nhất nên tìm vài người thông thạo địa hình và ngôn ngữ của Nước K và Thiên Trúc làm người dẫn đường."
...
Kim Phi đứng trên bục cao, cầm danh sách mình đã lập kĩ càng, nhắc nhở từng điều cần chú ý khi đi đến Đại Triệu.
Tất cả nhân viên hộ tống ở dưới đều nghiêm túc lắng nghe.
Nói xong những điều cần chú ý, Kim Phi quay đầu nhìn về phía Mãn Thương đang đứng đợi ở một bên: "Phát quân đao ra đi."
Mãn Thương từ khi đến Tây Xuyên, vẫn luôn ở bờ sông Kim Mã xây dựng xưởng luyện gang mới.
Xưởng này còn tân tiến hơn xưởng ở làng Tây Hà, để giữ bí mật nên được xây ở nơi vô cùng hẻo lánh, ba mặt được bao bọc bởi núi lớn và dốc, chỉ có thể đi vào bằng đường thủy.
Công nhân cũng do Chu Du Đạt đích thân chọn ra.
Thời gian trước bọn quyền quý gây chuyện dữ dằn như vậy, công trình ở sông Kim Mã cũng không hề tạm ngưng.
Hôm nay Mãn Thương nhận được lời nhắn của Kim Phi, mới đi từ trong núi ra.
"Mang quân đao tới!"
Mãn Thương vẫy tay, mười mấy gã to lớn bước ra.
Hai người khiêng một cái giỏ tre, trong giỏ tre có một đống quân đao.
Những gã to lớn khiêng giỏ tre đi, bắt đầu phân phát.
Không chỉ nhân viên hộ tống, mà cả những người do Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu dẫn tới, cũng mỗi người một cái.
"Tiên sinh lại làm đao mới rồi?"
Khánh Mộ Lam không nhịn được tò mò, chạy tới cầm một thanh lên.
Đồ Kim Phi làm, chắc chắn là đồ tốt.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu cũng quay đầu nhìn sang.
Quân đao mới cũng giống hắc đao, toàn thân màu đen, nhưng không dài như hắc đao, cộng thêm cán đao cũng không quá ba mươi centimét.
Khi rút quân đao ra, mới phát hiện một mặt là lưỡi đao, mặt còn lại là răng cưa.
Trên cán đao còn khảm một mảnh châu Thủy Ngọc, bên dưới mảnh châu có một cây kim nhỏ quay tới quay lui.
"Tiên sinh lần này thật sự tốn rất nhiều tiền, mặt kính làm từ Thủy Ngọc được khảm lên hết rồi!"
Khánh Mộ Lam chỉ vào mảnh châu rồi cảm thán: "Mảnh châu Thủy Ngọc này nếu tháo ra hẳn sẽ có giá trị rất lớn!"
"Tiên sinh là một người chú trọng công dụng thực tiễn, ngài ấy làm ra mảnh kính này, chắc chắn không phải để trang trí."
Cửu công chúa lắc đầu nói.
"Không phải để trang trí, thì để làm cái gì?"
"Rất nhanh sẽ biết thôi."
Cửu công chúa nhìn về phía Kim Phi trên bục với ánh mắt mong đợi.
Quả nhiên, chờ mấy gã to lớn phân phát quân đao xong, Kim Phi vén tà áo của mình lên.
Ở trên đùi y cũng cột một thanh quân đao như vậy.
"Thanh quân đao này là ta đặc biệt thiết kế để sinh tồn bên ngoài, có thể cột trên đùi, trên cánh tay, ngang hông, như vậy sẽ không dễ đánh mất, lúc rút đao cũng thuận tiện hơn."
Khánh Mộ Lam nghe vậy, cầm vỏ đao của quân đao lên nhìn thử, quả nhiên phát hiện bốn cái lỗ để xỏ dây.
Giải thích về vỏ đao xong, Kim Phi rút đao từ trên đùi xuống, đầu tiên chỉ vào răng cưa ở sống đao nói: "Cái răng cưa này không cần giải thích nhiều, không có tác dụng gì khác, chính là dùng làm cưa."
Nói xong, y lại chỉ vào Thủy Ngọc trên chuôi đao: "Mọi người thấy mảnh châu Thủy Ngọc này và cây kim nhỏ bên dưới không? Cái này không phải để cho đẹp."
Cửu công chúa nghe vậy, khóe miệng hơi cong lên, nhíu mày nhìn về phía Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lam bỉu môi, mở miệng hỏi: "Vậy dùng để làm gì? Chẳng lẽ là để lúc bọn họ gặp phải việc khó khăn, đem đi bán lấy tiền ứng phó sao?"
Không ít nhân viên hộ tống nghe nói như vậy thì cười rộ lên.
Kim Phi không cười, mà nghiêm túc gật đầu: "Đây cũng là một trong những tác dụng của nó, không có gì quan trọng bằng mạng sống của chính mình, nếu như gặp phải việc khó khăn, có thể sử dụng Thủy Ngọc đổi lấy tiền, vậy nên đừng có mà không nỡ bỏ, cần đổi thì cứ đổi."
Những nhân viên hộ tống nghe Kim Phi nói như thế, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn lên.
Người do Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu mang đến, tất cả đều lộ ra vẻ cảm kích.
Dạo này danh tiếng của Thủy Ngọc đã được truyền ra rộng rãi, một mảnh châu Thủy Ngọc nhỏ như vậy cũng chắc chắn có thể bán được một số tiền lớn.
Kim Phi lại không chút do dự mà giao cho bọn họ.
Việc này khiến bọn họ cảm nhận được sự tin tưởng của Kim Phi.
"Điều Mộ Lam vừa nói, không phải công dụng lớn nhất của Thủy Ngọc."
Kim Phi không để ý đến suy nghĩ của mọi người ở phía dưới, tiếp tục nói: "Công dụng lớn nhất của mảnh Thủy Ngọc này là cây kim nhỏ ở phía dưới nó."
"Cây kim nhỏ?" Khánh Mộ Lam cúi đầu: "Cây kim nhỏ này có tác dụng gì?"
"Mọi người hãy giữ thăng bằng cho cán đao."
Kim Phi làm mẫu trên bục: "Cây kim nhỏ này tên là kim chỉ nam, đợi nó dừng lại, sẽ luôn chỉ thẳng về hướng nam."
"Thật hay giả vậy?"
Khánh Mộ Lam trừng mắt, vội vàng bắt chước dáng vẻ của Kim Phi, giữ thăng bằng cho cán đao.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu vội vàng làm theo.
Ngay cả Thấm Nhi, cũng không nhịn được mà nhìn sang.
Cây kim nhỏ từ từ dừng lại, đầu màu đỏ quả nhiên chỉ ngay hướng nam.
"Trời ơi, thật sự chỉ hướng nam, việc này cũng thần kì quá rồi!"
Khánh Mộ Lam mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về phía Kim Phi: "Tiên sinh, sao ngài làm được thế?"
"Đừng hỏi!"
Cửu công chúa vội vàng ngăn Khánh Mộ Lam lại, đồng thời lắc đầu với Kim Phi.
Cho dù là đi đường ở bên ngoài, hay là hành quân đánh giặc, có thể nhận biết phương hướng một cách rõ ràng cũng là sự trợ giúp rất lớn.
Cho nên ở đời trước của Kim Phi, kim chỉ nam được xem là một trong bốn phát minh lớn.
Cửu công chúa lúc này đã bắt đầu tính toán phải dùng kim chỉ nam như thế nào rồi.
Kỹ thuật như thế, sao có thể công khai?
Nếu như Kim Phi thương lượng trước với cô ấy, Cửu công chúa e là sẽ không để Kim Phi đính kim chỉ nam lên quân đao.
Đáng tiếc thanh quân đao này là do Mãn Thương làm ở xưởng, đây là lần đầu tiên công khai trước mặt mọi người, nhân viên hộ tống còn chưa từng được trang bị, Cửu công chúa vốn không biết trước được.
Cửu công chúa lúc này có cảm giác muốn thu hồi quân đao lại, lấy kim chỉ nam ra.
Nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định đó.
Bởi vì Kim Phi đã phát quân đao ra rồi, nếu như cô ấy hạ lệnh thu hồi lại, uy tín của Kim Phi trong lòng nhân viên hộ tống sẽ bị tổn hại.
Kim Phi muốn giải thích một chút về nguyên lý của kim chỉ nam, thấy Cửu công chúa lắc đầu, thì lập tức từ bỏ ý định này.
Kim chỉ nam trông rất thần kỳ, nhưng nguyên lý rất đơn giản, cũng rất dễ làm theo.
Lỡ như truyền tới tai Đảng Hạng hoặc Khiết Đan, không phải là tự dâng thông tin cho địch sao?
Mặc dù Đảng Hạng và Khiết Đan sớm muộn cũng phát hiện ra, nhưng có thể chậm ngày nào hay ngày nấy.
Kim Phi không giải thích, nhóm nhân viên hộ tống dĩ nhiên không dám hỏi thêm.
Nhóm người Khánh Mộ Lam và Cửu công chúa đều cho rằng, kim chỉ nam và răng cưa chính là điểm khác biệt lớn nhất của thanh quân đao này rồi, kết quả lại thấy Kim Phi vặn cán đao ra.
"Trên cán đao này có một cơ quan nhỏ, mọi người vặn rồi kéo là có thể mở nó ra."
Kim Phi nghiêng cán đao, đổ đồ vật bên trong lên tay.
Ý định thu hồi quân đao của Cửu công chúa lại mãnh liệt hơn.
Phát minh của Kim Phi, mỗi cái đều có thể xem là một báu vật, mà cô ấy thấy trong tay Kim Phi đang có rất nhiều thứ!
Khánh Mộ Lam lại không suy nghĩ nhiều như vậy, cũng bắt chước dáng vẻ của Kim Phi, đổ đồ vật ra bàn tay, sau đó nhìn Kim Phi với vẻ mặt mong đợi.
Chương 673: Đau lòng
Đầu tiên Kim Phi lấy ra một cuộn chỉ mỏng và một cái kim cong.
“Đây không phải kim khâu bình thường, không chỉ có thể khâu quần áo, còn có thể dùng để khâu vết thương, nếu cần thì còn có thể dùng để câu cá.”
Kim Phi không có cách nào để giải thích cho các nhân viên hộ tống hiểu về việc phải khử khuẩn để tránh nhiễm trùng, chỉ có thể nhắc nhở: “Trước khi dùng nó để khâu vết thương thì phải hơ qua lửa nếu không sẽ dễ bị mưng mủ.”
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu cầm lấy cuộn chỉ tò mò xem xet.
Nhưng các nhân viên hộ tống đã không còn lạ gì với kim khâu vết thương, chỉ nhìn một cái rồi đặt xuống.
Trước ánh mắt mong đợi của các nhân viên hộ tống, Kim Phi lấy ra một cái còi làm bằng ống trúc.
Để vào miệng thổi hai lần nó lập tức phát ra một tiếng huýt sáo chói tai.
“Phía nam núi cao rừng rậm, nếu mọi người đi lạc, hoặc gặp nguy hiểm, có thể dùng cái còi này để cầu cứu, bình thường cũng có thể dùng nó để liên lạc.”
“Ta còn tưởng có đồ gì thần kỳ, hóa ra chỉ là một cái còi.”
Khánh Mộ Lam cầm cái còi lên nhìn, hơi thất vọng: “Thứ này chẳng phải được tháo ra từ mũi tên lệnh sao?”
“Tiểu thư đừng coi thường cái còi này, lúc nguy cấp nó có thể cứu mạng người đấy.”
A Mai đứng cạnh Khánh Mộ Lam nói thầm.
“Một cái còi nhỏ sao có thể cứu mạng ta được?”
Khánh Mộ Lam hoài nghi.
“Ví dụ nếu người bị lạc khỏi mọi người khi ở trên núi, hoặc là lúc bị thương, có cái còi này sẽ giúp người tiết kiệm rất nhiều sức lực”.
A Mai nói: “Tiểu thư đừng coi đây là chuyện nhỏ, nếu cứ gào thét kêu cứu sẽ tốn rất nhiều sức.”
“Cũng đúng.” Khánh Mộ Lam gật đầu.
Trên đài, Kim Phi đặt còi xuống, cầm lên một viên thuốc.
“Viên thuốc này là do một vị cao y đặc chế, nếu như bị thương thì mỗi ngày uống một viên, có thể giải độc trừ tà, giảm sưng, giảm đau, phát cho mỗi binh lính năm viên.”
Loại thuốc này là do Nguỵ Vô Nhai đặc biệt điều chế cho các nhân viên hộ tống, Kim Phi không hỏi loại thuốc này được điều chế như thế nào, nhưng theo lời Chu Cẩm thì nó có hiệu quả rất tốt.
Thật ra Penicillin do Kim Phi tạo ra dễ dàng sử dụng hơn, nhưng gần đây y quá bận rộn, chưa kịp chế tạo ống tiêm và bình thủy tinh, hiện tại không có cách nào để mang theo Penicillin.
Kim cong, còi, thuốc, không có thứ gì hiếm có cả, Khánh Mộ Lam hơi thất vọng.
Nhưng Cửu công chúa lại thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp mừng thì Kim Phi lấy ra một thanh gỗ nhỏ.
Khánh Môn Lam và các nhân viên hộ tống cũng làm theo lấy thanh gỗ nhỏ ra.
“Đây là diêm dùng để nhóm lửa.”
Kim Phi lấy cán đao ra: “Mọi người có thấy chỗ này không? Dùng phần màu đỏ quẹt vào đây là có thể đánh lửa.”
Vừa nói Kim Phi vừa làm mẫu.
Dùng diêm quẹt vào cán đao, một làn khói trắng bay lên.
Sau đó que diêm bốc cháy.
Kim Phi ném que diêm vào đống cỏ khô đã được chuẩn bị sẵn, đốt đống cỏ khô.
"Cái này hay, cái này hay!"
Khánh Mộ Lam phấn khích vỗ tay.
Sinh tồn ở bên ngoài rất cần lửa.
Trước đây các nhân viên hộ tống thường sử dụng đá lửa, hộp quẹt hoặc khoan tay để đánh lửa.
Đá lửa và khoan tay rất khó đánh lửa có khi mất cả ngày cũng chỉ được vài tia lửa nhỏ.
Hột quẹt thì dễ dùng hơn, nhưng cũng dễ bị tự bốc cháy, thường xuyên tự cháy khi để trong ngực.
Tóm lại, các cách đánh lửa trước đây đều có vấn đề.
Mà diêm thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần quét nhẹ một cái là có lửa, dễ dàng hơn những cách lấy lửa trước đây rất nhiều
“Diện tích đao có hạn, những thứ có thể bỏ vào chỉ nhiêu đó thôi, để mọi người dùng trong lúc cấp bách.”
Kim Phi đặt cán đao về vị trí, ôm quyền quay về phía dưới đài: “Sau này mọi người sẽ phải cực khổ rồi!”
“Bọn ta nhất định sẽ không làm tiên sinh thất vọng!”
Các nhân viên hộ tống ôm quyền đáp lại.
“Bọn ta nhất định sẽ không làm tiên sinh thất vọng!”
Người của Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu thấy vậy, cũng nói ôm quyền nói.
“Vậy hôm nay mọi người hãy nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai sẽ lên đường!”
Kim Phi gật đầu, nhảy xuống khỏi đài.
Y đắc ý hỏi Cửu công chúa: “Điện hạ, người thấy quân đao của ta thế nào?”
Ở đời trước có thể dễ dàng mua một quân đao trên mạng.
Nhưng để có thể tạo ra loại đao này ở Đại Khang, Kim Phi đã tốn không ít thời gian.
Có thể nói nó đã thể hiện tay nghề cao nhất của y.
Trong mắt của một người thợ đây là chuyện rất đáng tự hào.
Mặc dù Cửu công chúa không hiểu việc chế tác, không hiểu được sự hưng phấn của Kim Phi, nhưng cô ấy vẫn phối hợp gật đầu tán dương: “Rất tốt, đó là thanh đao tốt nhất mà ta từng thấy.”
Cuộc sống tranh đấu trong cung đã giúp Cửu công chúa có khả năng diễn xuất thượng thừa, khuôn mặt tự nhiên, giọng nói chân thành.
Nếu như là lúc trước, Kim Phi chắc chắn sẽ không nhận ra có gì bất thường.
Nhưng bây giờ quan hệ giữa y và Cửu công chúa đã thân thiết hơn trước, y cũng chú ý tới Cửu công chúa hơn.
Mặc dù giọng điệu của Cửu công chúa vẫn như bình thường, nhưng Kim Phi nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng.
“Sao vậy, không vui à?”
Kim Phi hỏi nhỏ.
Trong lòng y hơi hụt hẫng.
Cảm giác này giống như ở đời trước khi y dồn hết công sức để xây xong một toà mô hình, hào hứng chia sẻ kết quả với bạn gái, nhưng bạn gái chỉ trả lời một cách qua loa.
Cũng may Cửu công chúa tinh ý hơn bạn gái trước đây của Kim Phi, thấy Kim Phi buồn bã, cô ấy không nói dối mà gật đầu, nói nhỏ: “Không phải là ta không vui mà là ta cảm thấy ngài hơi… liều lĩnh.”
"Liều lĩnh?"
"Cũng không thể nói là liều lĩnh... Nên nói như thế nào đây nhỉ?"
Cửu công chúa kéo Kim Phi qua một bên, chân thành nói: “Những thứ đồ ngài vừa lấy ra có ý nghĩa rất lớn, còi, kim cong, thuốc, đặc biệt là kim chỉ nam và diêm, nếu như dùng đúng cách sẽ có tác dụng lớn, nếu tệ lắm thì vẫn có thể bán đi, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền như Thuỷ Ngọc.
Nhưng ngài lại đưa hết cho bọn họ.”
Nói tới đây, Cửu công chúa trước nay luôn lạnh lùng lại đỏ mặt: “Nói ra không sợ ngài chê cười, vừa rồi ta đã muốn thu lại hết quân đao của bọn họ…”
Lần này cô ấy không ngụy trang mà rất chân thành.
Kim Phi nghe vậy không nhịn được cười.
“Ta còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là chuyện này.”
“Chẳng lẽ chuyện này không nghiêm trọng sao?” Cửu công chúa tức giận nói: “Bổn cung đang lo cho ngài mà ngài còn cười!”
Cửu công chúa khiến cho Kim Phi nhớ tới Đường Tiểu Bắc, hai người rất giống nhau ở điểm này, chỉ muốn Kim Phi dấu các phát minh của mình đi, chỉ để cho mình dùng.
Cửu công chúa làm vậy khiến cho Kim Phi cảm thấy gần gũi hơn.
Không còn là cô công chúa cao ngạo vô cảm, mà giống cô em gái nhà bên đang nũng nịu với y.
Hết lần này đến lần khác cô em gái này còn tự xưng “Bổn cung”.
Nghĩ tới dáng vẻ phách lối trước đây của Cửu công chúa, tim Kim Phi đột nhanh đập nhanh hơn.
Theo bản năng y muốn đưa tay xoa đầu công chúa, nhưng thấy xung quanh còn rất nhiều người đành thu tay về.
“Nào, nói thêm một tiếng bổn cung cho ta nghe xem…”
Chương 674: Không ngờ ngài lại là người như vậy
Thực, sắc, dục vọng.
Đây là hai loại bản năng nguyên thủy nhất của loài người.
Kim Phi không phải thần tiên, sao có thể ngoại lệ được?
Thấy một cô gái xinh đẹp, chắc chắn y cũng sẽ sinh ra suy nghĩ kỳ lạ.
Thật ra với địa vị bây giờ của y, hoàn toàn không hề thiếu phụ nữ.
Nếu muốn, không cần tới núi Thiết Quán, đêm nào y cũng có thể vui vẻ.
Nhưng Kim Phi không muốn trở thành nô lệ của dục vọng giống những người y thấy khi tới sơn trang Lục Thủy.
Vậy mà lúc này, Cửu công chúa lại khiến Kim Phi kích động kéo cô ấy vào nhà.
Cửu công chúa là cao thủ nhìn thấu lòng người, biểu hiện của Kim Phi lại rõ ràng đến như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái, cô ấy đã có thể nhìn ra suy tính trong lòng Kim Phi.
Cô ấy tránh nhẹ sang một bên, cố tình lộ ra vẻ chê cười: “Ôi, tiên sinh, không ngờ ngài lại là người như vậy.”
“Khụ, khụ, đừng nói bậy, ta không có, ta không phải kiểu mà người nghĩ đâu!”
Kim Phi vô thức chối đây đẩy.
Cửu công chúa thấy bộ dạng tay chân luống cuống của y, che miệng cười, ánh mắt cũng cong lên.
Sau đó cô ấy nhíu mày nhìn Kim Phi, trong mắt tràn đầy vẻ chế nhạo.
Kim Phi hơi sửng sốt, cũng mỉm cười.
Đây không phải là kiểu chưa đánh đã khai điển hình đó sao?
Bị gián đoạn như vậy, sự kích động trong lòng y cũng bị cuốn trôi.
Dẹp bỏ tạp niệm, y tiếp tục nói chuyện chính.
“Thật ra ta cũng đã cân nhắc về điều đó trước khi lắp kim chỉ nam và diêm vào rồi.”
Kim Phi nói: “Nhưng đồ làm ra là để cho người dùng, nguyên lý của kim chỉ nam thật ra rất đơn giản...”
“Đừng nói nữa, bổn cung không nghe!”
Cửu công chúa vội vàng ngăn cản Kim Phi: “Tiên sinh, chuyện trong thiên hạ đều không khó với người đã biết, chỉ khó với người chưa biết. Nguyên lý của kim chỉ nam đối với ngài mà nói có thể là vô cùng đơn giản, nhưng đối với những người không biết thì có thể nói là khó như lên trời.
Ngài không nói, bên phía Đảng Hạng có thể sẽ cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể nghiên cứu ra, ngài nói ra rồi, có thể bọn họ sẽ có gợi ý, rất nhanh chóng có thể bắt chước được.
Tiên sinh có hiểu ý của ta không?”
“Hiểu rồi!” Kim Phi gật đầu: “Quả thực là ta nên như vậy.”
Mặc dù đã cố gắng nhắc nhở bản thân nhưng bây giờ suy nghĩ của y không thể nào thoát khỏi sự ảnh hưởng của kiếp trước, dẫn đến nhận thức hơi khác biệt.
Giống như một sinh viên đã từng học về hàm số, trong vô thức sẽ tưởng rằng tất cả mọi người đều biết về bảng cửu chương.
Đối với Kim Phi mà nói, nguyên lý của kim chỉ nam rất đơn giản, sao có thể có người không hiểu được chứ?
Nhưng y đã quên rằng công nghệ của thế giới này vẫn còn đang ở trạng thái vô cùng nguyên thủy.
Nếu y không nói, những người khác rất có thể cũng giống như lời Cửu công chúa nói, tìm tòi bao lâu cũng không thể tìm ra bí mật của kim chỉ nam.
Lịch sử cũng đã chứng minh được điều này.
Ở kiếp trước của Kim Phi, thời đại hoàng đế mới có ghi chép về kim chỉ nam, nhưng mãi tới thời Bắc Tống, kim chỉ nam mới được truyền vào Châu Âu thông qua Ả Rập.
Trong hơn ngàn năm lịch sử, người Hán đã nắm chắc kỹ thuật kim chỉ nam trong tay.
“Người nói rất đúng, sau này ta sẽ chú ý giữ bí mật.”
Kim Phi nghiêm túc gật đầu.
Có thể khiêm tốn nghe ý kiến và phê bình của người khác, cũng là một trong những ưu điểm của y.
Cửu công chúa thấy Kim Phi như vậy, cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Những gì nên nói đã nói rồi, đao cũng được phát rồi, Kim Phi giải tán đội ngũ, quay về nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, đội ngũ lập tức lên đường từ cửa nam, bắt đầu cuộc hành trình viễn chinh.
“Chỉ mong bọn họ có thể mang hạt giống mà tiên sinh nói về.”
Cửu công chúa đứng trên tường thành, cúi đầu nhìn đội ngũ dài mấy trăm thước, thấp giọng nói.
“Nhiều người như vậy nhất định sẽ làm được thôi!”
Kim Phi cũng tràn đầy mong đợi.
Với sự gia nhập của Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu, nhân số trong đội ngũ còn nhiều hơn gấp nhiều lần so với kế hoạch của y.
Đặc biệt là Khánh Hâm Nghiêu, ước chừng phái tới cả mấy trăm người.
Trong kế hoạch của Kim Phi, hai đội nhân viên hộ tống sẽ chia làm hai nhóm ở Đại Triệu, một nhóm đi Thiên Trúc, một nhóm đi nước K.
Bây giờ số người đã nhiều hơn gấp mấy lần, y dứt khoát chia đội ngũ làm mười nhóm.
Năm nhóm tới Thiên Trúc, năm nhóm đi nước K.
Thời gian và tuyến đường của mỗi nhóm là khác nhau.
Như vậy xác suất thành công cũng tăng lên rất nhiều.
Tổng cộng có mười nhóm, chỉ cần một nhóm trong số đó thành công, vậy cũng được coi là thành công rồi!
“Tiên sinh, tiếp theo ngài định đi đâu, trở về phủ sao?”
Cửu công chúa nhìn đội ngũ biến mất ở phía sau rừng cây, quay đầu hỏi.
“Đội ngũ cũng lên đường rồi, Tây Xuyên gần đây chắc cũng không có chuyện gì, ta muốn tới đập Đô Giang xem một chút.” Kim Phi đáp.
Đập Đô Giang cũng đã bắt đầu làm việc được một khoảng thời gian, mặc dù Kim Phi đã lập ra phương án thi công rất chi tiết, nhưng vẫn muốn đích thân tới xem.
Dù sao công trình này cũng rất quan trọng, có thể tạo phúc mấy ngàn năm cho Xuyên Thục.
Nếu như bị lỗi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Không phải Kim Phi không tin Ngụy Đại Đồng, mà lời nhắc nhở hôm qua của Cửu công chúa đã cho y biết nhận thức của mỗi người rất khác nhau.
Có trời mới biết Ngụy Đại Đồng có hoàn toàn hiểu được ý của y hay không.
Nếu thi công xong rồi, y mới phát hiện xảy ra vấn đề thì không phải là rất phiền phức sao?
Hơn nữa, Kim Phi đã đồng ý về nhà ăn Tết với Quan Hạ Nhi, lúc này đã là giữa tháng chạp, sau khi kiểm tra Đô Giang xong, y còn phải trở về nữa.
“Tới Đô Giang?” Cửu công chúa trầm ngâm: “Vậy ta cũng tới xem cùng tiên sinh.”
“Gần đây trời lạnh như vậy, tới Đô Giang cũng không gần, vết tê cóng trên tay người vừa mới khá lên một chút, đi thêm một chuyến nữa thì đừng để lạnh quá.” Kim Phi nói.
“Đã chạy đi chạy lại từ kinh thành đến đây rồi, huống hồ là Đô Giang.”
Cửu công chúa lắc đầu nói: “Hơn nữa, có bao tay và mũ mà ngài cho, ta sẽ không lạnh được đâu.”
“Vậy thì được.”
Kim Phi biết tính cách của Cửu công chúa, một khi đã quyết định làm gì, rất ít khi thay đổi, cũng không khuyên nhiều nữa.
Hai người cùng xuống tường thành, sau khi ăn sáng xong thì dẫn đội ngũ lên đường, chạy thẳng tới đập Đô Giang.
Lúc này là thời điểm lạnh nhất trong năm, đám người Kim Phi đều mặc rất ấm áp.
Đặc biệt là Cửu công chúa, trên người mặc áo choàng nhung lông chồn, tay đeo bao tay lông thỏ mà Kim Phi đưa, đầu cũng được che lại bằng một chiếc mũ ấm, chỉ để lộ ra hai con mắt.
Lần này không vội, mỗi người một ngựa, chậm rãi lên đường.
Mãi cho đến buổi chiều, họ mới đi tới vùng ngoại ô của núi Ngọc Lũy.
Khác với vẻ tiêu điều hoang vu lần trước, lần này, còn chưa tới núi Ngọc Lũy, Kim Phi đã nghe thấy tiếng hò reo.
“Hây dô, hây dô!”
“Hây dô, hây dô!”
Khi tới chân núi, họ thấy rất nhiều người dân đi đi lại lại trên bãi đất bằng phẳng dưới chân núi.
Có người đang đào đất, có người đang chất đất vào thúng, có người thì xách thúng và hô to chở đất đi.
Mặc dù là tháng chạp trời đông giá rét mà nơi đây lại khiến cho người ta cảm nhận được bầu không khí vô cùng sôi động.
Có rất nhiều người dân chỉ mặc áo mỏng.
Thậm chí Kim Phi còn thấy có vài người dân cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần rách nát dính đầy bùn đất.
Dường như nhiệt độ nơi đây cao hơn những nơi khác.
Rất nhiều người dân đang làm việc với nụ cười trên môi.
“Nếu như ở Đại Khang chỗ nào cũng như chỗ này thì lo gì không thể thịnh vượng chứ!”
Cửu công chúa nhìn công trường rộn rịp, trong lòng cũng cảm thán.
Ánh mắt nhìn Kim Phi cũng càng trở nên dịu dàng.
Bởi vì cô ấy biết, tất cả sự phồn vinh ở đây đều do người đàn ông này mang tới.
Nếu không có y thì có lẽ thành Tây Xuyên đã bị Đan Châu chà đạp rồi.
Đến lúc đó, người dân sẽ gặp phải tai họa gì, chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến Cửu công chúa không rét mà run.
Chương 675: Kim tiên sinh trong truyền thuyết
Dân chúng làm công ở đập Đô Giang chủ yếu đến từ các huyện xung quanh, trước đây họ vô cùng xa lạ với thương hội Kim Xuyên, tiêu cục Trấn Viễn và tiền trang Kim Xuyên, rất nhiều người chưa từng nghe nói đến.
Nhưng thời gian gần đây, do làm thủ tục vay lương thực, mỗi ngày dân chúng đều có thể nhìn thấy cờ của thương hội, tiêu cục và tiền trang.
Đặc biệt là cờ của tiền trang, họ cứ nhìn thấy là cảm thấy thân quen.
Dù sao cũng là tiền trang Kim Xuyên đã cho họ vay lương thực với mức lãi thấp nhất trong lúc khó khăn, giúp họ vượt qua cửa ải này.
Tiếp theo là cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn.
Tuy sống với thiên tai, thổ phỉ khó khăn nhưng nhờ lương thực tích trữ năm ngoái, họ cũng không đến mức đói chết.
Nhưng họ rất xui xẻo khi gặp phải Trương Lương.
Tuy đập Đô Giang không ở trên đường Trương Lương về, nhưng Trương Lương thử nghiệm binh pháp, sai người đi thuyền từ sông Dân về đập Đô Giang đánh đòn bất ngờ.
Sau khi tiêu diệt hai đám thổ phí mà bọn quyền quý đào tạo, tiện thể xử lý luôn những hang ổ thổ phỉ lớn nhỏ xung quanh.
Tuy đa số thổ phỉ dựa vào việc quen thuộc địa hình để chạy thoát nhưng lương thực của chúng lại bị Trương Lương hốt được.
Năm nay dân chúng đói kém, cho dù thổ phỉ có cướp, cũng không moi được gì.
Đám thổ phỉ thực sự đói không chịu nổi, mấy Đại đương gia tụ lại bàn kế, mấy băng thổ phỉ tập hợp lại thành một đoàn thổ phỉ hơn ngàn người đến cướp bóc ở đập Đô Giang.
Tuy có hơn mười ngàn người làm công ở đập Đô Giang nhưng đám thổ phỉ đã khiến dân chúng khiếp sợ từ lâu.
Thấy đám thổ phỉ hơn ngàn tên hung hãn đến, dân chúng đều bị dọa cho bỏ về.
Lúc đám thổ phỉ sắp xông vào nhà ăn thì nhân viên hộ tống ra tay.
Vô số dân chúng tận mắt nhìn thấy trận chiến chấn động nhất trong đời.
Mũi nỏ hạng nặng dài và to như giáo dài mang theo tiếng rít sắc lẹm phi vào đám thổ phỉ.
Đám thổ phỉ như quái vật trong mắt họ lần lượt ngã xuống như ngả rạ!
Sau đó vô số viên đá to như nắm đấm ném vào đầu đám thổ phỉ như mưa.
Con đường mà đám thổ phỉ tụ tập, chỗ nào cũng là máu!
Mỗi vũng máu tượng trưng cho ít nhất một tên thổ phỉ đã mất mạng!
Đợi khi tấn công cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá dừng lại, nhân viên hộ tống xếp hai phương trận ngay ngắn vào sân!
Thật ra nhân viên hộ tống đã phát hiện ra sự tồn tại của thổ phỉ từ sớm, sở dĩ họ đợi chúng xông vào nhà ăn mới ra tay là vì trước nhà ăn có một khoảng đất trống.
Phía nam của khoảng đất là sông, phía tây là nhà ăn.
Công trình đập Đô Giang không phải một hai ngày là có thể kết thúc, vậy nên lương thực trong nhà ăn rất đầy đủ.
Dân chúng vận chuyển vô số thanh gỗ thô to đến, dựng lên từng cái một.
Thổ phỉ không có đủ công cụ, khó mà phá hỏng.
Nhân viên hộ tống chỉ cần chặn ở phía đông và phía bắc là có thể vây bọn thổ phỉ trong khoảng đất trống.
Thật ra lúc này đám thổ phỉ còn gần ngàn người, mà nhân viên hộ tống ở hai phương trận cộng lại mới hơn trăm người.
Nhưng hơn trăm người này đã đủ để bao vây đám thổ phỉ gần ngàn người rồi!
Sau đó vòng vây không ngừng thu nhỏ, từng tên thổ phỉ trở thành vong hồn dưới lưỡi dao của nhân viên hộ tống.
Khi từng tên thổ phỉ trong vòng vây ép sát vào nhau, không còn không gian nữa, thổ phỉ bắt đầu đầu hàng.
Đại đội trưởng dẫn đầu vốn muốn giết gà dọa khỉ, lại bị Ngụy Đại Đồng ngăn lại.
Ngụy Đại Đồng đưa đám thổ phỉ đến khu vực nguy hiểm nhất, làm việc cực khổ nhất, nhưng mỗi ngày chỉ được một nửa phần lương thực của dân chúng.
Ai dám lười biếng, nhân viên hộ tống sẽ xử lý hắn.
Trải qua chuyện này, mỗi lần nhìn thấy cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn, hoặc đồng phục màu đen của nhân viên hộ tống, dân chúng cũng cảm thấy yên lòng.
Vậy nên khi đám người Kim Phi đi vòng qua núi, xuất hiện trước mắt dân chúng, rất nhiều người nhìn họ với ánh mắt thân thiện.
Cũng không ít người tranh thủ lúc nhàn rỗi bàn luận vài câu.
“Đám người này làm gì vậy?”
“Ngươi mù hả, không thấy họ mang cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn, mặc đồng phục của nhân viên hộ tống sao?”
“Đương nhiên ta biết họ là người của tiêu cục Trấn Viễn, nhưng bình thường ngươi có thấy thế trận lớn thế này không?”
“Không, đây phải trên dưới một trăm người nhỉ, đều cưỡi ngựa lớn, chắc là lai lịch không tầm thường.”
“Chẳng lẽ là Kim tiên sinh trong truyền thuyết?”
“Ngươi nói vậy khéo có khả năng thật.”
“Nếu là Kim tiên sinh đến, ta phải cảm ơn ngài ấy tử tế, nếu không phải ngài ấy từ bi thì cả nhà ta đã đói chết rồi.”
“Kim tiên sinh biết ngươi là ai không? Ngươi còn chưa lên phía trước đã bị nhân viên hộ tống cản lại rồi.”
“Vậy ta đứng từ xa dập đầu với ngài ấy.”
“Ta cũng phải dập đầu một cái, nếu không có Kim tiên sinh, năm nay nhà ta cũng đã không trụ nổi rồi!”
“Các ngươi xem, quản lý của tiêu cục Trấn Viễn ra tiếp đón rồi.”
“Hình như Ngụy đại nhân cũng ra rồi!”
“Chẳng lẽ Kim tiên sinh tới thật sao?”
“Tiểu Yêu, tai ngươi thính nhất, ta đào đất cho ngươi, ngươi đi nghe xem có phải Kim tiên sinh không?”
…
Ngựa chiến thuần chủng là loài hiếm của Đại Khang, bình thường rất khó nhìn thấy.
Bây giờ xuất hiện đội kỵ binh trăm người bỗng thu hút rất nhiều ánh mắt của dân chúng.
Thế trận lớn như vậy, không phải Kim Phi thích phô trương, mà là không còn cách nào khác.
Cửu công chúa giết nhiều tên quyền quý như vậy, nhỡ có ai phái cao thủ ám sát hay mua chuộc thổ phỉ báo thù họ, không đủ nhân viên hộ tống bảo đảm an toàn, vậy chẳng phải nguy hiểm sao?
Vậy nên bây giờ Cửu công chúa và Kim Phi ra ngoài luôn được nhân viên hộ tống vây ở giữa.
“Tiên sinh, điện hạ đi đường xa tới đây, vất vả rồi!”
Đại đội trưởng phụ trách công trường đập Đô Giang chắp tay hành lễ với Kim Phi và Cửu công chúa.
Thấm Nhi nghe vậy hơi nhíu mày.
Thân phận Cửu công chúa cao quý, theo quy tắc, đại đội trưởng nên gọi điện hạ trước Kim Phi.
Nhưng nhân viên hộ tống lại gọi sau.
Điều này thể hiện trong lòng nhân viên hộ tống, Kim Phi quan trọng hơn Cửu công chúa.
Nhưng Thấm Nhi cũng không nhiều lời.
Cô ấy biết, vị trí của Kim Phi trong lòng nhân viên hộ tống rất cao.
Đừng nói là Cửu công chúa, cho dù Hoàng đế đến, có lẽ nhân viên hộ tống cũng sẽ chào Kim Phi trước.
Không chỉ nhân viên hộ tống mà ở làng Tây Hà, Kim Phi và Cửu công chúa cùng ra ngoài, dân làng cũng chào Kim Phi trước sau đó mới đến Cửu công chúa.
Thấm Nhi đã quen, nhưng trong lòng vẫn có chút bất bình.
“Các ngươi mới vất vả.”
Kim Phi nhảy xuống ngựa, đi cạnh đại đội trưởng: “Tình hình bên này thế nào?”
“Tình hình vẫn ổn định…”
Đại đội trưởng đi sau Kim Phi nửa bước, báo cáo với y tình hình thi công đập Đô Giang gần đây.
Bên ngoài nơi hai người đang đi bộ là nơi dân chúng đang làm việc.
Tuy họ không dám đến gần nghe trộm nhưng Kim Phi và đại đội trưởng cũng không cố tình thấp giọng, không ít người nghe thấy hai người nói chuyện, cũng xác nhận được thân phận của Kim Phi.
“Ôi, đúng là Kim tiên sinh đến rồi!”
“Không chỉ Kim tiên sinh, hình như Cửu công chúa cũng đến!”
“Công chúa? Ai cơ?”
“Nhìn dáng vẻ, có lẽ là người mặc áo khoác lông chồn kia.”
“Kim tiên sinh từ bi, ta dập đầu với ngài! Đa tạ ngài đã cho ta vay lương thực!”
Xác nhận thân phận của Kim Phi và Cửu công chúa, không ít người dân quỳ xuống bùn đất, dập đầu trước Kim Phi.
Mấy người đến nghe ngóng tình hình không cần gần đi tới, nhìn thấy cảnh này cũng biết đúng là Kim Phi.
Chốc lát, việc dập đầu như lan truyền, lấy vị trí của Kim Phi và Cửu công chúa làm trung tâm, tốc độ lan ra tứ phía…
Kim Phi là người quyết đoán, nếu đã quyết định tìm kiếm bông vải và lúa nước L thì sẽ không chậm trễ.
Trong lúc y giải thích bản đồ thế giới cho Cửu công chúa, thì Đại Lưu cũng đang tuyển chọn nhân viên hộ tống.
Lần này khác với những lần hộ tống thông thường, do phải đi đến nơi rất xa, nói không chừng một hai năm cũng chưa về.
Thế nên Kim Phi không ép buộc phân công mà cho nhóm nhân viên hộ tống tự đăng ký.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu cũng đang thu xếp tuyển người.
Tới chạng vạng, Đại Lưu đã tìm đủ người, cầm danh sách chạy tới biệt viện Cửu công chúa.
Nhìn thấy Thấm Nhi đang canh giữ ở cửa sân, anh ta đĩnh đạc nói: "Thấm Nhi, đi gọi tiên sinh, ta có chuyện tìm ngài ấy."
"Hả?" Thấm Nhi liếc mắt nhìn Đại Lưu một cái.
“Thấm Nhi tỷ tỷ, xin thông báo một tiếng, tiểu nhân muốn gặp tiên sinh.”
Đại Lưu vội vàng cúi đầu chắp tay, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa hơn.
"Đứng sang một bên, đừng chặn cửa, chờ chút!"
Lúc này, Thấm Nhi mới hài lòng xoay người đi vào trong sân.
Cô ấy gõ cửa thư phòng: “Điện hạ, Đại Lưu đến gặp tiên sinh!”
“Ta biết rồi!”
Trong phòng truyền ra giọng nói của Cửu công chúa.
Nhưng đợi được vài phút thì cửa mới mở ra.
Thấm Nhi vô thức liếc nhìn thắt lưng của Cửu công chúa, quả nhiên nó lại khác với lúc sáng sớm khi Châu Nhi thắt.
Sắc mặt cô ấy cũng không đúng lắm.
Bỗng Thấm Nhi có cảm thấy như củ cải trắng mình đã nuôi trồng từ nhỏ đột nhiên bị lợn ăn mất.
Vấn đề là củ cải trắng này tự mọc chân ra, rồi ba chân bốn cẳng chạy vào miệng lợn.
Thấm Nhi không dám lắm chuyện với Cửu công chúa, chỉ có thể hung dữ liếc nhìn Kim Phi.
Mà Kim Phi có phải là loại người nuốt giận và nhường nhịn khi bị khiêu khích không?
Dĩ nhiên là không.
Vốn dĩ y đang định rời đi, nhưng khi thấy Thấm Nhi trừng mắt, y lại dừng lại, chỉ vào má mình ra hiệu cho Cửu công chúa hôn mình.
“Đi nhanh đi!”
Cửu công chúa tức giận đẩy Kim Phi về phía cửa phòng.
“Không hôn thì không đi!”
Kim Phi dứt khoát ngồi lại nói: “Thấm Nhi, đi ra ngoài nói với Đại Lưu bảo hắn đợi đi.”
"Đáng ghét!”
Cửu công chúa mắng một tiếng, cúi người xuống hôn nhẹ lên mặt Kim Phi một cái.
Cuối cùng Kim Phi cũng hài lòng, dưới ánh mắt sát khí của Thấm Nhi, y chắp tay ra sau lắc lư rời đi.
Đến cửa, Đại Lưu vội vàng chạy đến chào đón.
Anh ta còn nhân cơ hội ngó vào trong sân.
Kim Phi thấy thế, thì vội vàng đứng sang một bên.
Lúc này, Thấm Nhi đang rất tức giận, nhưng không dám trút giận lên Kim Phi và Cửu công chúa, kết quả Đại Lựu lại hứng đòn...
Đại Lưu mới vừa thò đầu ra ngoài, đã nhìn thấy một đôi bàn tay màu hồng phấn dần phóng đại lên.
Sau đó lại nhìn thấy vô số ngôi sao vàng hiện lên trước mắt, đầu óc choáng váng.
Phụt!
Kim Phi quay người lại vừa thấy cảnh này, suýt chút nữa đã phun nước bọt ra.
Hốc mắt trái của Đại Lưu đã chuyển sang màu tím, biến thành con mắt tiêu chuẩn của gấu trúc.
"Lần sau mà nhìn lén nữa, ta sẽ đập vào đầu ngươi!"
Dù Thấm Nhi tức giận, nhưng cũng còn chừng mực.
Mặc dù Đại Lưu trông có vẻ đau khổ nhưng thực ra đó chỉ là một chút vết thương trên da thịt.
Nếu không, với sức mạnh của Thấm Nhi, thì một cú của cô ấy đã có thể đập bể đầu Đại Lưu, nói không chừng còn khiến anh ta chấn động não.
"Bị Thấm Nhi đấm như bao cát mấy lần rồi, mà vẫn chưa nhớ kỹ à?"
Kim Phi vừa nói vừa nín cười.
Đại Lưu cái gì cũng được, mỗi cái tật lại thích tò mò tọc mạch.
Bình thường anh ta buôn chuyện trong thôn và trên núi Thiết Quán thì cũng thôi đi, đến chuyện của Cửu công chúa mà cũng dám hóng hớt.
Đây không phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?
“Tiên sinh, ngài lại chọc tức Thấm Nhi à?”
Đại Lưu uất ức nói: “Mà thế này có tính là tai nạn lao động không?”
“Là do ngươi tự làm, tai nạn lao động cái rắm!”
Kim Phi lại đá Đại Lưu một cước: “Nói đi, có chuyện gì!”
“Đã tìm đủ người rồi, được hai đội.”
Nói đến chuyện chính, Đại Lưu cũng không cười đùa nữa: “Theo lệnh ngài giao ra, ưu tiên chọn huynh đệ đã từng làm thợ săn.”
Lần này, đi tìm bông vải và lúa nước L, dọc đường có rất nhiều núi lớn.
Nhân viên hộ tống từng làm thợ săn, thì càng có kinh nghiệm sinh tồn trên núi rừng hơn.
"Đều là tự nguyện sao?" Kim Phi hỏi.
"Tiên sinh yên tâm đi, tất cả đều là tự nguyện."
"Họ đâu? Đưa ta đi xem."
"Dạ!"
Đại Lưu nhanh chóng dẫn đường.
Kim Phi đi theo hai bước, rồi quay lại hô lên: "Thấm Nhi!"
Thấm Nhi vẫn còn tức giận, bĩu môi phớt lờ y.
"Các ngươi đã tìm người đủ chưa?"
Kim Phi cũng không chấp nhặt với cô ấy, tiếp tục nói: "Tìm đủ thì bảo bọn họ tập hợp lại, ta có chuyện muốn nhắc nhở."
"Đã biết."
Thấm Nhi nghe thấy chuyện chính, lúc này mới gật đầu: “Ta sẽ đi hỏi ngay.”
“Nhân tiện báo cho Khánh đại nhân một tiếng, cũng cho người của anh ta tập hợp lại đây.”
“Dạ!”
“Chờ cô đấy!”
Kim Phi nhướng chân mày nhìn Thấm Nhi, nhìn thấy Thấm Nhi tức giận đến mức giậm chân, rồi mới mỉm cười rời đi.
“Tiên sinh, xin ngài đừng chọc tức Thấm Nhi nữa, được không?”
Mặt Đại Lưu đau khổ nói: “Ta có linh cảm lần sau gặp Thấm Nhi, ta sẽ bị đánh lần nữa.”
“Vất vả rồi!” Kim Phi thấu hiểu vỗ vai Đại Lưu: "Sau này ta sẽ tăng tiền công cho ngươi."
"Ta sợ có tiền cũng không còn mạng để tiêu nữa, tháng này mới có năm ngày mà ta đã bị Thấm Nhi đánh bốn lần!"
"Ngươi biết cái gì? Thấm Nhi đang dạy võ cho ngươi đấy! Bị đánh nhiều, thì bản lĩnh của ngươi sẽ càng tiến bộ!"
Kim Phi nói: "Ngươi có cảm thấy võ công mình ngày càng tiến bộ không?"
"Có vẻ là vậy, trước đây ta không thấy rõ Thấm Nhi đấm như thế nào, tuy bây giờ không thể né được, nhưng ta đã nhìn thấy động tác của cô ấy hai lần."
"Đấy, đây là bệnh lâu ngày cũng thành thầy thuốc rồi này, bị đánh nhiều lần, thì ngươi càng phản ứng nhanh hơn.”
Kim Phi nói: “Bây giờ ngươi đã biết ý tốt của ta chưa?”
“Tiên sinh, nếu ngài không nói ra mấy lời này, thì suýt chút nữa ta đã tin rồi!”
Đại Lưu bĩu môi nói: “Ngài nói như vậy, chỉ muốn lừa gạt ta!”
"Muốn tin thì tin, không tin thì thôi!"
"Ngài đừng đóng kịch nữa, hôm nay ta đỡ đòn thay ngài, ngài phải tính tai nạn lao động cho ta đó!"
"Vậy ngươi quay về đòi Lương ca đi, xem anh ta có chịu không?"
"Ngài tha cho ta đi, nếu Lương ca biết ta tò mò chuyện của ngài với điện hạ, thì nhất định sẽ đánh ta một trận luôn!"
"Hóa ra ngươi cũng biết chuyện này nhỉ?"
"Tiên sinh, nói đi, ngài với Cửu công chúa đã đến đâu rồi?"
"Ngươi hỏi Thấm Nhi đi, cô ấy biết đó."
"Vậy chắc phải tìm một cận vệ khác cho ngài rồi."
…
Khánh phủ cách chỗ tiêu cục không xa, hai người cũng không cưỡi ngựa, cứ thản nhiên trò chuyện trên đường về.
Thấm Nhi làm việc cũng rất nhanh lẹ, khi Kim Phi về tới tiêu cục, Cửu công chúa cũng đã dẫn người đến.
"Tiên sinh, thủ đoạn của ngài được quá, vừa mới tách ra bao lâu đâu mà điện hạ đã chạy tới đây rồi."
Đại Lưu nháy mắt với Kim Phi.
"Lỗ tai Thấm Nhi rất thính đó, sau này bị đánh thì cũng đừng trách ta không cảnh cáo ngươi."
Kim Phi thật sự muốn cạy đầu Đại Lưu ra xem, rốt cuộc anh ta đang nghĩ cái gì vậy.
Đã thành mắt gấu trúc như vậy rồi mà vẫn còn hóng chuyện như thế.
Kim Phi đang định chào đón Cửu công chúa, thì hai huynh muội Khánh Hâm Nghiêu cũng dẫn người ở chỗ rẻ đi tới.
Khi Đại Lưu sắp xếp mọi người đến giáo trường xong, Kim Phi cầm loa sắt nhảy lên bục cao.
“Các ngươi đều biết tiếp theo mình sẽ làm gì phải không?”
“Đúng vậy!”
Dù là các nhân viên hộ tống, hay là người của Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đều đồng thanh đáp.
"Lần này các ngươi không chỉ đi Đại Triệu, còn có khả năng phải đến nước K và Thiên Trúc. Ở đó có rất nhiều nơi khác với Xuyên Thục, cho nên ta phải dặn dò các ngươi một số chuyện."
Chương 672: Quân đao nhiều công năng
"Đầu tiên, là môi trường địa lý."
"Đại Triệu và Nước K có rất nhiều nơi rừng sâu ít người, lá rụng có thể nhiều đến che kín bắp đùi, gặp phải nơi như vậy, các ngươi nhất định phải tránh xa, bởi vì những nơi kiểu này rất dễ sinh ra một loại sương mù có độc!"
"Ngoài ra, phương nam còn có rất nhiều côn trùng độc, ban đêm dựng trại bên ngoài, nhất định phải cẩn thận, tốt nhất nên tìm dân bản xứ xin một ít thuốc bột đuổi côn trùng rồi rắc xung quanh."
"Điều quan trọng thứ hai là văn hóa và ngôn ngữ."
"Ở Đại Triệu và Nước K thì không sao, đội đi Thiên Trúc nhất định phải chú ý, bên đó có rất nhiều tôn giáo, nếu thấy hành vi và trang phục của người khác khác với chúng ta, nhất định không được tùy tiện nhận xét hay chỉ trỏ gì cả!"
"Đến Đại Triệu rồi thì tốt nhất nên tìm vài người thông thạo địa hình và ngôn ngữ của Nước K và Thiên Trúc làm người dẫn đường."
...
Kim Phi đứng trên bục cao, cầm danh sách mình đã lập kĩ càng, nhắc nhở từng điều cần chú ý khi đi đến Đại Triệu.
Tất cả nhân viên hộ tống ở dưới đều nghiêm túc lắng nghe.
Nói xong những điều cần chú ý, Kim Phi quay đầu nhìn về phía Mãn Thương đang đứng đợi ở một bên: "Phát quân đao ra đi."
Mãn Thương từ khi đến Tây Xuyên, vẫn luôn ở bờ sông Kim Mã xây dựng xưởng luyện gang mới.
Xưởng này còn tân tiến hơn xưởng ở làng Tây Hà, để giữ bí mật nên được xây ở nơi vô cùng hẻo lánh, ba mặt được bao bọc bởi núi lớn và dốc, chỉ có thể đi vào bằng đường thủy.
Công nhân cũng do Chu Du Đạt đích thân chọn ra.
Thời gian trước bọn quyền quý gây chuyện dữ dằn như vậy, công trình ở sông Kim Mã cũng không hề tạm ngưng.
Hôm nay Mãn Thương nhận được lời nhắn của Kim Phi, mới đi từ trong núi ra.
"Mang quân đao tới!"
Mãn Thương vẫy tay, mười mấy gã to lớn bước ra.
Hai người khiêng một cái giỏ tre, trong giỏ tre có một đống quân đao.
Những gã to lớn khiêng giỏ tre đi, bắt đầu phân phát.
Không chỉ nhân viên hộ tống, mà cả những người do Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu dẫn tới, cũng mỗi người một cái.
"Tiên sinh lại làm đao mới rồi?"
Khánh Mộ Lam không nhịn được tò mò, chạy tới cầm một thanh lên.
Đồ Kim Phi làm, chắc chắn là đồ tốt.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu cũng quay đầu nhìn sang.
Quân đao mới cũng giống hắc đao, toàn thân màu đen, nhưng không dài như hắc đao, cộng thêm cán đao cũng không quá ba mươi centimét.
Khi rút quân đao ra, mới phát hiện một mặt là lưỡi đao, mặt còn lại là răng cưa.
Trên cán đao còn khảm một mảnh châu Thủy Ngọc, bên dưới mảnh châu có một cây kim nhỏ quay tới quay lui.
"Tiên sinh lần này thật sự tốn rất nhiều tiền, mặt kính làm từ Thủy Ngọc được khảm lên hết rồi!"
Khánh Mộ Lam chỉ vào mảnh châu rồi cảm thán: "Mảnh châu Thủy Ngọc này nếu tháo ra hẳn sẽ có giá trị rất lớn!"
"Tiên sinh là một người chú trọng công dụng thực tiễn, ngài ấy làm ra mảnh kính này, chắc chắn không phải để trang trí."
Cửu công chúa lắc đầu nói.
"Không phải để trang trí, thì để làm cái gì?"
"Rất nhanh sẽ biết thôi."
Cửu công chúa nhìn về phía Kim Phi trên bục với ánh mắt mong đợi.
Quả nhiên, chờ mấy gã to lớn phân phát quân đao xong, Kim Phi vén tà áo của mình lên.
Ở trên đùi y cũng cột một thanh quân đao như vậy.
"Thanh quân đao này là ta đặc biệt thiết kế để sinh tồn bên ngoài, có thể cột trên đùi, trên cánh tay, ngang hông, như vậy sẽ không dễ đánh mất, lúc rút đao cũng thuận tiện hơn."
Khánh Mộ Lam nghe vậy, cầm vỏ đao của quân đao lên nhìn thử, quả nhiên phát hiện bốn cái lỗ để xỏ dây.
Giải thích về vỏ đao xong, Kim Phi rút đao từ trên đùi xuống, đầu tiên chỉ vào răng cưa ở sống đao nói: "Cái răng cưa này không cần giải thích nhiều, không có tác dụng gì khác, chính là dùng làm cưa."
Nói xong, y lại chỉ vào Thủy Ngọc trên chuôi đao: "Mọi người thấy mảnh châu Thủy Ngọc này và cây kim nhỏ bên dưới không? Cái này không phải để cho đẹp."
Cửu công chúa nghe vậy, khóe miệng hơi cong lên, nhíu mày nhìn về phía Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lam bỉu môi, mở miệng hỏi: "Vậy dùng để làm gì? Chẳng lẽ là để lúc bọn họ gặp phải việc khó khăn, đem đi bán lấy tiền ứng phó sao?"
Không ít nhân viên hộ tống nghe nói như vậy thì cười rộ lên.
Kim Phi không cười, mà nghiêm túc gật đầu: "Đây cũng là một trong những tác dụng của nó, không có gì quan trọng bằng mạng sống của chính mình, nếu như gặp phải việc khó khăn, có thể sử dụng Thủy Ngọc đổi lấy tiền, vậy nên đừng có mà không nỡ bỏ, cần đổi thì cứ đổi."
Những nhân viên hộ tống nghe Kim Phi nói như thế, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn lên.
Người do Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu mang đến, tất cả đều lộ ra vẻ cảm kích.
Dạo này danh tiếng của Thủy Ngọc đã được truyền ra rộng rãi, một mảnh châu Thủy Ngọc nhỏ như vậy cũng chắc chắn có thể bán được một số tiền lớn.
Kim Phi lại không chút do dự mà giao cho bọn họ.
Việc này khiến bọn họ cảm nhận được sự tin tưởng của Kim Phi.
"Điều Mộ Lam vừa nói, không phải công dụng lớn nhất của Thủy Ngọc."
Kim Phi không để ý đến suy nghĩ của mọi người ở phía dưới, tiếp tục nói: "Công dụng lớn nhất của mảnh Thủy Ngọc này là cây kim nhỏ ở phía dưới nó."
"Cây kim nhỏ?" Khánh Mộ Lam cúi đầu: "Cây kim nhỏ này có tác dụng gì?"
"Mọi người hãy giữ thăng bằng cho cán đao."
Kim Phi làm mẫu trên bục: "Cây kim nhỏ này tên là kim chỉ nam, đợi nó dừng lại, sẽ luôn chỉ thẳng về hướng nam."
"Thật hay giả vậy?"
Khánh Mộ Lam trừng mắt, vội vàng bắt chước dáng vẻ của Kim Phi, giữ thăng bằng cho cán đao.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu vội vàng làm theo.
Ngay cả Thấm Nhi, cũng không nhịn được mà nhìn sang.
Cây kim nhỏ từ từ dừng lại, đầu màu đỏ quả nhiên chỉ ngay hướng nam.
"Trời ơi, thật sự chỉ hướng nam, việc này cũng thần kì quá rồi!"
Khánh Mộ Lam mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về phía Kim Phi: "Tiên sinh, sao ngài làm được thế?"
"Đừng hỏi!"
Cửu công chúa vội vàng ngăn Khánh Mộ Lam lại, đồng thời lắc đầu với Kim Phi.
Cho dù là đi đường ở bên ngoài, hay là hành quân đánh giặc, có thể nhận biết phương hướng một cách rõ ràng cũng là sự trợ giúp rất lớn.
Cho nên ở đời trước của Kim Phi, kim chỉ nam được xem là một trong bốn phát minh lớn.
Cửu công chúa lúc này đã bắt đầu tính toán phải dùng kim chỉ nam như thế nào rồi.
Kỹ thuật như thế, sao có thể công khai?
Nếu như Kim Phi thương lượng trước với cô ấy, Cửu công chúa e là sẽ không để Kim Phi đính kim chỉ nam lên quân đao.
Đáng tiếc thanh quân đao này là do Mãn Thương làm ở xưởng, đây là lần đầu tiên công khai trước mặt mọi người, nhân viên hộ tống còn chưa từng được trang bị, Cửu công chúa vốn không biết trước được.
Cửu công chúa lúc này có cảm giác muốn thu hồi quân đao lại, lấy kim chỉ nam ra.
Nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định đó.
Bởi vì Kim Phi đã phát quân đao ra rồi, nếu như cô ấy hạ lệnh thu hồi lại, uy tín của Kim Phi trong lòng nhân viên hộ tống sẽ bị tổn hại.
Kim Phi muốn giải thích một chút về nguyên lý của kim chỉ nam, thấy Cửu công chúa lắc đầu, thì lập tức từ bỏ ý định này.
Kim chỉ nam trông rất thần kỳ, nhưng nguyên lý rất đơn giản, cũng rất dễ làm theo.
Lỡ như truyền tới tai Đảng Hạng hoặc Khiết Đan, không phải là tự dâng thông tin cho địch sao?
Mặc dù Đảng Hạng và Khiết Đan sớm muộn cũng phát hiện ra, nhưng có thể chậm ngày nào hay ngày nấy.
Kim Phi không giải thích, nhóm nhân viên hộ tống dĩ nhiên không dám hỏi thêm.
Nhóm người Khánh Mộ Lam và Cửu công chúa đều cho rằng, kim chỉ nam và răng cưa chính là điểm khác biệt lớn nhất của thanh quân đao này rồi, kết quả lại thấy Kim Phi vặn cán đao ra.
"Trên cán đao này có một cơ quan nhỏ, mọi người vặn rồi kéo là có thể mở nó ra."
Kim Phi nghiêng cán đao, đổ đồ vật bên trong lên tay.
Ý định thu hồi quân đao của Cửu công chúa lại mãnh liệt hơn.
Phát minh của Kim Phi, mỗi cái đều có thể xem là một báu vật, mà cô ấy thấy trong tay Kim Phi đang có rất nhiều thứ!
Khánh Mộ Lam lại không suy nghĩ nhiều như vậy, cũng bắt chước dáng vẻ của Kim Phi, đổ đồ vật ra bàn tay, sau đó nhìn Kim Phi với vẻ mặt mong đợi.
Chương 673: Đau lòng
Đầu tiên Kim Phi lấy ra một cuộn chỉ mỏng và một cái kim cong.
“Đây không phải kim khâu bình thường, không chỉ có thể khâu quần áo, còn có thể dùng để khâu vết thương, nếu cần thì còn có thể dùng để câu cá.”
Kim Phi không có cách nào để giải thích cho các nhân viên hộ tống hiểu về việc phải khử khuẩn để tránh nhiễm trùng, chỉ có thể nhắc nhở: “Trước khi dùng nó để khâu vết thương thì phải hơ qua lửa nếu không sẽ dễ bị mưng mủ.”
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu cầm lấy cuộn chỉ tò mò xem xet.
Nhưng các nhân viên hộ tống đã không còn lạ gì với kim khâu vết thương, chỉ nhìn một cái rồi đặt xuống.
Trước ánh mắt mong đợi của các nhân viên hộ tống, Kim Phi lấy ra một cái còi làm bằng ống trúc.
Để vào miệng thổi hai lần nó lập tức phát ra một tiếng huýt sáo chói tai.
“Phía nam núi cao rừng rậm, nếu mọi người đi lạc, hoặc gặp nguy hiểm, có thể dùng cái còi này để cầu cứu, bình thường cũng có thể dùng nó để liên lạc.”
“Ta còn tưởng có đồ gì thần kỳ, hóa ra chỉ là một cái còi.”
Khánh Mộ Lam cầm cái còi lên nhìn, hơi thất vọng: “Thứ này chẳng phải được tháo ra từ mũi tên lệnh sao?”
“Tiểu thư đừng coi thường cái còi này, lúc nguy cấp nó có thể cứu mạng người đấy.”
A Mai đứng cạnh Khánh Mộ Lam nói thầm.
“Một cái còi nhỏ sao có thể cứu mạng ta được?”
Khánh Mộ Lam hoài nghi.
“Ví dụ nếu người bị lạc khỏi mọi người khi ở trên núi, hoặc là lúc bị thương, có cái còi này sẽ giúp người tiết kiệm rất nhiều sức lực”.
A Mai nói: “Tiểu thư đừng coi đây là chuyện nhỏ, nếu cứ gào thét kêu cứu sẽ tốn rất nhiều sức.”
“Cũng đúng.” Khánh Mộ Lam gật đầu.
Trên đài, Kim Phi đặt còi xuống, cầm lên một viên thuốc.
“Viên thuốc này là do một vị cao y đặc chế, nếu như bị thương thì mỗi ngày uống một viên, có thể giải độc trừ tà, giảm sưng, giảm đau, phát cho mỗi binh lính năm viên.”
Loại thuốc này là do Nguỵ Vô Nhai đặc biệt điều chế cho các nhân viên hộ tống, Kim Phi không hỏi loại thuốc này được điều chế như thế nào, nhưng theo lời Chu Cẩm thì nó có hiệu quả rất tốt.
Thật ra Penicillin do Kim Phi tạo ra dễ dàng sử dụng hơn, nhưng gần đây y quá bận rộn, chưa kịp chế tạo ống tiêm và bình thủy tinh, hiện tại không có cách nào để mang theo Penicillin.
Kim cong, còi, thuốc, không có thứ gì hiếm có cả, Khánh Mộ Lam hơi thất vọng.
Nhưng Cửu công chúa lại thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp mừng thì Kim Phi lấy ra một thanh gỗ nhỏ.
Khánh Môn Lam và các nhân viên hộ tống cũng làm theo lấy thanh gỗ nhỏ ra.
“Đây là diêm dùng để nhóm lửa.”
Kim Phi lấy cán đao ra: “Mọi người có thấy chỗ này không? Dùng phần màu đỏ quẹt vào đây là có thể đánh lửa.”
Vừa nói Kim Phi vừa làm mẫu.
Dùng diêm quẹt vào cán đao, một làn khói trắng bay lên.
Sau đó que diêm bốc cháy.
Kim Phi ném que diêm vào đống cỏ khô đã được chuẩn bị sẵn, đốt đống cỏ khô.
"Cái này hay, cái này hay!"
Khánh Mộ Lam phấn khích vỗ tay.
Sinh tồn ở bên ngoài rất cần lửa.
Trước đây các nhân viên hộ tống thường sử dụng đá lửa, hộp quẹt hoặc khoan tay để đánh lửa.
Đá lửa và khoan tay rất khó đánh lửa có khi mất cả ngày cũng chỉ được vài tia lửa nhỏ.
Hột quẹt thì dễ dùng hơn, nhưng cũng dễ bị tự bốc cháy, thường xuyên tự cháy khi để trong ngực.
Tóm lại, các cách đánh lửa trước đây đều có vấn đề.
Mà diêm thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần quét nhẹ một cái là có lửa, dễ dàng hơn những cách lấy lửa trước đây rất nhiều
“Diện tích đao có hạn, những thứ có thể bỏ vào chỉ nhiêu đó thôi, để mọi người dùng trong lúc cấp bách.”
Kim Phi đặt cán đao về vị trí, ôm quyền quay về phía dưới đài: “Sau này mọi người sẽ phải cực khổ rồi!”
“Bọn ta nhất định sẽ không làm tiên sinh thất vọng!”
Các nhân viên hộ tống ôm quyền đáp lại.
“Bọn ta nhất định sẽ không làm tiên sinh thất vọng!”
Người của Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu thấy vậy, cũng nói ôm quyền nói.
“Vậy hôm nay mọi người hãy nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai sẽ lên đường!”
Kim Phi gật đầu, nhảy xuống khỏi đài.
Y đắc ý hỏi Cửu công chúa: “Điện hạ, người thấy quân đao của ta thế nào?”
Ở đời trước có thể dễ dàng mua một quân đao trên mạng.
Nhưng để có thể tạo ra loại đao này ở Đại Khang, Kim Phi đã tốn không ít thời gian.
Có thể nói nó đã thể hiện tay nghề cao nhất của y.
Trong mắt của một người thợ đây là chuyện rất đáng tự hào.
Mặc dù Cửu công chúa không hiểu việc chế tác, không hiểu được sự hưng phấn của Kim Phi, nhưng cô ấy vẫn phối hợp gật đầu tán dương: “Rất tốt, đó là thanh đao tốt nhất mà ta từng thấy.”
Cuộc sống tranh đấu trong cung đã giúp Cửu công chúa có khả năng diễn xuất thượng thừa, khuôn mặt tự nhiên, giọng nói chân thành.
Nếu như là lúc trước, Kim Phi chắc chắn sẽ không nhận ra có gì bất thường.
Nhưng bây giờ quan hệ giữa y và Cửu công chúa đã thân thiết hơn trước, y cũng chú ý tới Cửu công chúa hơn.
Mặc dù giọng điệu của Cửu công chúa vẫn như bình thường, nhưng Kim Phi nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng.
“Sao vậy, không vui à?”
Kim Phi hỏi nhỏ.
Trong lòng y hơi hụt hẫng.
Cảm giác này giống như ở đời trước khi y dồn hết công sức để xây xong một toà mô hình, hào hứng chia sẻ kết quả với bạn gái, nhưng bạn gái chỉ trả lời một cách qua loa.
Cũng may Cửu công chúa tinh ý hơn bạn gái trước đây của Kim Phi, thấy Kim Phi buồn bã, cô ấy không nói dối mà gật đầu, nói nhỏ: “Không phải là ta không vui mà là ta cảm thấy ngài hơi… liều lĩnh.”
"Liều lĩnh?"
"Cũng không thể nói là liều lĩnh... Nên nói như thế nào đây nhỉ?"
Cửu công chúa kéo Kim Phi qua một bên, chân thành nói: “Những thứ đồ ngài vừa lấy ra có ý nghĩa rất lớn, còi, kim cong, thuốc, đặc biệt là kim chỉ nam và diêm, nếu như dùng đúng cách sẽ có tác dụng lớn, nếu tệ lắm thì vẫn có thể bán đi, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền như Thuỷ Ngọc.
Nhưng ngài lại đưa hết cho bọn họ.”
Nói tới đây, Cửu công chúa trước nay luôn lạnh lùng lại đỏ mặt: “Nói ra không sợ ngài chê cười, vừa rồi ta đã muốn thu lại hết quân đao của bọn họ…”
Lần này cô ấy không ngụy trang mà rất chân thành.
Kim Phi nghe vậy không nhịn được cười.
“Ta còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là chuyện này.”
“Chẳng lẽ chuyện này không nghiêm trọng sao?” Cửu công chúa tức giận nói: “Bổn cung đang lo cho ngài mà ngài còn cười!”
Cửu công chúa khiến cho Kim Phi nhớ tới Đường Tiểu Bắc, hai người rất giống nhau ở điểm này, chỉ muốn Kim Phi dấu các phát minh của mình đi, chỉ để cho mình dùng.
Cửu công chúa làm vậy khiến cho Kim Phi cảm thấy gần gũi hơn.
Không còn là cô công chúa cao ngạo vô cảm, mà giống cô em gái nhà bên đang nũng nịu với y.
Hết lần này đến lần khác cô em gái này còn tự xưng “Bổn cung”.
Nghĩ tới dáng vẻ phách lối trước đây của Cửu công chúa, tim Kim Phi đột nhanh đập nhanh hơn.
Theo bản năng y muốn đưa tay xoa đầu công chúa, nhưng thấy xung quanh còn rất nhiều người đành thu tay về.
“Nào, nói thêm một tiếng bổn cung cho ta nghe xem…”
Chương 674: Không ngờ ngài lại là người như vậy
Thực, sắc, dục vọng.
Đây là hai loại bản năng nguyên thủy nhất của loài người.
Kim Phi không phải thần tiên, sao có thể ngoại lệ được?
Thấy một cô gái xinh đẹp, chắc chắn y cũng sẽ sinh ra suy nghĩ kỳ lạ.
Thật ra với địa vị bây giờ của y, hoàn toàn không hề thiếu phụ nữ.
Nếu muốn, không cần tới núi Thiết Quán, đêm nào y cũng có thể vui vẻ.
Nhưng Kim Phi không muốn trở thành nô lệ của dục vọng giống những người y thấy khi tới sơn trang Lục Thủy.
Vậy mà lúc này, Cửu công chúa lại khiến Kim Phi kích động kéo cô ấy vào nhà.
Cửu công chúa là cao thủ nhìn thấu lòng người, biểu hiện của Kim Phi lại rõ ràng đến như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái, cô ấy đã có thể nhìn ra suy tính trong lòng Kim Phi.
Cô ấy tránh nhẹ sang một bên, cố tình lộ ra vẻ chê cười: “Ôi, tiên sinh, không ngờ ngài lại là người như vậy.”
“Khụ, khụ, đừng nói bậy, ta không có, ta không phải kiểu mà người nghĩ đâu!”
Kim Phi vô thức chối đây đẩy.
Cửu công chúa thấy bộ dạng tay chân luống cuống của y, che miệng cười, ánh mắt cũng cong lên.
Sau đó cô ấy nhíu mày nhìn Kim Phi, trong mắt tràn đầy vẻ chế nhạo.
Kim Phi hơi sửng sốt, cũng mỉm cười.
Đây không phải là kiểu chưa đánh đã khai điển hình đó sao?
Bị gián đoạn như vậy, sự kích động trong lòng y cũng bị cuốn trôi.
Dẹp bỏ tạp niệm, y tiếp tục nói chuyện chính.
“Thật ra ta cũng đã cân nhắc về điều đó trước khi lắp kim chỉ nam và diêm vào rồi.”
Kim Phi nói: “Nhưng đồ làm ra là để cho người dùng, nguyên lý của kim chỉ nam thật ra rất đơn giản...”
“Đừng nói nữa, bổn cung không nghe!”
Cửu công chúa vội vàng ngăn cản Kim Phi: “Tiên sinh, chuyện trong thiên hạ đều không khó với người đã biết, chỉ khó với người chưa biết. Nguyên lý của kim chỉ nam đối với ngài mà nói có thể là vô cùng đơn giản, nhưng đối với những người không biết thì có thể nói là khó như lên trời.
Ngài không nói, bên phía Đảng Hạng có thể sẽ cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể nghiên cứu ra, ngài nói ra rồi, có thể bọn họ sẽ có gợi ý, rất nhanh chóng có thể bắt chước được.
Tiên sinh có hiểu ý của ta không?”
“Hiểu rồi!” Kim Phi gật đầu: “Quả thực là ta nên như vậy.”
Mặc dù đã cố gắng nhắc nhở bản thân nhưng bây giờ suy nghĩ của y không thể nào thoát khỏi sự ảnh hưởng của kiếp trước, dẫn đến nhận thức hơi khác biệt.
Giống như một sinh viên đã từng học về hàm số, trong vô thức sẽ tưởng rằng tất cả mọi người đều biết về bảng cửu chương.
Đối với Kim Phi mà nói, nguyên lý của kim chỉ nam rất đơn giản, sao có thể có người không hiểu được chứ?
Nhưng y đã quên rằng công nghệ của thế giới này vẫn còn đang ở trạng thái vô cùng nguyên thủy.
Nếu y không nói, những người khác rất có thể cũng giống như lời Cửu công chúa nói, tìm tòi bao lâu cũng không thể tìm ra bí mật của kim chỉ nam.
Lịch sử cũng đã chứng minh được điều này.
Ở kiếp trước của Kim Phi, thời đại hoàng đế mới có ghi chép về kim chỉ nam, nhưng mãi tới thời Bắc Tống, kim chỉ nam mới được truyền vào Châu Âu thông qua Ả Rập.
Trong hơn ngàn năm lịch sử, người Hán đã nắm chắc kỹ thuật kim chỉ nam trong tay.
“Người nói rất đúng, sau này ta sẽ chú ý giữ bí mật.”
Kim Phi nghiêm túc gật đầu.
Có thể khiêm tốn nghe ý kiến và phê bình của người khác, cũng là một trong những ưu điểm của y.
Cửu công chúa thấy Kim Phi như vậy, cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Những gì nên nói đã nói rồi, đao cũng được phát rồi, Kim Phi giải tán đội ngũ, quay về nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, đội ngũ lập tức lên đường từ cửa nam, bắt đầu cuộc hành trình viễn chinh.
“Chỉ mong bọn họ có thể mang hạt giống mà tiên sinh nói về.”
Cửu công chúa đứng trên tường thành, cúi đầu nhìn đội ngũ dài mấy trăm thước, thấp giọng nói.
“Nhiều người như vậy nhất định sẽ làm được thôi!”
Kim Phi cũng tràn đầy mong đợi.
Với sự gia nhập của Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu, nhân số trong đội ngũ còn nhiều hơn gấp nhiều lần so với kế hoạch của y.
Đặc biệt là Khánh Hâm Nghiêu, ước chừng phái tới cả mấy trăm người.
Trong kế hoạch của Kim Phi, hai đội nhân viên hộ tống sẽ chia làm hai nhóm ở Đại Triệu, một nhóm đi Thiên Trúc, một nhóm đi nước K.
Bây giờ số người đã nhiều hơn gấp mấy lần, y dứt khoát chia đội ngũ làm mười nhóm.
Năm nhóm tới Thiên Trúc, năm nhóm đi nước K.
Thời gian và tuyến đường của mỗi nhóm là khác nhau.
Như vậy xác suất thành công cũng tăng lên rất nhiều.
Tổng cộng có mười nhóm, chỉ cần một nhóm trong số đó thành công, vậy cũng được coi là thành công rồi!
“Tiên sinh, tiếp theo ngài định đi đâu, trở về phủ sao?”
Cửu công chúa nhìn đội ngũ biến mất ở phía sau rừng cây, quay đầu hỏi.
“Đội ngũ cũng lên đường rồi, Tây Xuyên gần đây chắc cũng không có chuyện gì, ta muốn tới đập Đô Giang xem một chút.” Kim Phi đáp.
Đập Đô Giang cũng đã bắt đầu làm việc được một khoảng thời gian, mặc dù Kim Phi đã lập ra phương án thi công rất chi tiết, nhưng vẫn muốn đích thân tới xem.
Dù sao công trình này cũng rất quan trọng, có thể tạo phúc mấy ngàn năm cho Xuyên Thục.
Nếu như bị lỗi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Không phải Kim Phi không tin Ngụy Đại Đồng, mà lời nhắc nhở hôm qua của Cửu công chúa đã cho y biết nhận thức của mỗi người rất khác nhau.
Có trời mới biết Ngụy Đại Đồng có hoàn toàn hiểu được ý của y hay không.
Nếu thi công xong rồi, y mới phát hiện xảy ra vấn đề thì không phải là rất phiền phức sao?
Hơn nữa, Kim Phi đã đồng ý về nhà ăn Tết với Quan Hạ Nhi, lúc này đã là giữa tháng chạp, sau khi kiểm tra Đô Giang xong, y còn phải trở về nữa.
“Tới Đô Giang?” Cửu công chúa trầm ngâm: “Vậy ta cũng tới xem cùng tiên sinh.”
“Gần đây trời lạnh như vậy, tới Đô Giang cũng không gần, vết tê cóng trên tay người vừa mới khá lên một chút, đi thêm một chuyến nữa thì đừng để lạnh quá.” Kim Phi nói.
“Đã chạy đi chạy lại từ kinh thành đến đây rồi, huống hồ là Đô Giang.”
Cửu công chúa lắc đầu nói: “Hơn nữa, có bao tay và mũ mà ngài cho, ta sẽ không lạnh được đâu.”
“Vậy thì được.”
Kim Phi biết tính cách của Cửu công chúa, một khi đã quyết định làm gì, rất ít khi thay đổi, cũng không khuyên nhiều nữa.
Hai người cùng xuống tường thành, sau khi ăn sáng xong thì dẫn đội ngũ lên đường, chạy thẳng tới đập Đô Giang.
Lúc này là thời điểm lạnh nhất trong năm, đám người Kim Phi đều mặc rất ấm áp.
Đặc biệt là Cửu công chúa, trên người mặc áo choàng nhung lông chồn, tay đeo bao tay lông thỏ mà Kim Phi đưa, đầu cũng được che lại bằng một chiếc mũ ấm, chỉ để lộ ra hai con mắt.
Lần này không vội, mỗi người một ngựa, chậm rãi lên đường.
Mãi cho đến buổi chiều, họ mới đi tới vùng ngoại ô của núi Ngọc Lũy.
Khác với vẻ tiêu điều hoang vu lần trước, lần này, còn chưa tới núi Ngọc Lũy, Kim Phi đã nghe thấy tiếng hò reo.
“Hây dô, hây dô!”
“Hây dô, hây dô!”
Khi tới chân núi, họ thấy rất nhiều người dân đi đi lại lại trên bãi đất bằng phẳng dưới chân núi.
Có người đang đào đất, có người đang chất đất vào thúng, có người thì xách thúng và hô to chở đất đi.
Mặc dù là tháng chạp trời đông giá rét mà nơi đây lại khiến cho người ta cảm nhận được bầu không khí vô cùng sôi động.
Có rất nhiều người dân chỉ mặc áo mỏng.
Thậm chí Kim Phi còn thấy có vài người dân cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần rách nát dính đầy bùn đất.
Dường như nhiệt độ nơi đây cao hơn những nơi khác.
Rất nhiều người dân đang làm việc với nụ cười trên môi.
“Nếu như ở Đại Khang chỗ nào cũng như chỗ này thì lo gì không thể thịnh vượng chứ!”
Cửu công chúa nhìn công trường rộn rịp, trong lòng cũng cảm thán.
Ánh mắt nhìn Kim Phi cũng càng trở nên dịu dàng.
Bởi vì cô ấy biết, tất cả sự phồn vinh ở đây đều do người đàn ông này mang tới.
Nếu không có y thì có lẽ thành Tây Xuyên đã bị Đan Châu chà đạp rồi.
Đến lúc đó, người dân sẽ gặp phải tai họa gì, chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến Cửu công chúa không rét mà run.
Chương 675: Kim tiên sinh trong truyền thuyết
Dân chúng làm công ở đập Đô Giang chủ yếu đến từ các huyện xung quanh, trước đây họ vô cùng xa lạ với thương hội Kim Xuyên, tiêu cục Trấn Viễn và tiền trang Kim Xuyên, rất nhiều người chưa từng nghe nói đến.
Nhưng thời gian gần đây, do làm thủ tục vay lương thực, mỗi ngày dân chúng đều có thể nhìn thấy cờ của thương hội, tiêu cục và tiền trang.
Đặc biệt là cờ của tiền trang, họ cứ nhìn thấy là cảm thấy thân quen.
Dù sao cũng là tiền trang Kim Xuyên đã cho họ vay lương thực với mức lãi thấp nhất trong lúc khó khăn, giúp họ vượt qua cửa ải này.
Tiếp theo là cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn.
Tuy sống với thiên tai, thổ phỉ khó khăn nhưng nhờ lương thực tích trữ năm ngoái, họ cũng không đến mức đói chết.
Nhưng họ rất xui xẻo khi gặp phải Trương Lương.
Tuy đập Đô Giang không ở trên đường Trương Lương về, nhưng Trương Lương thử nghiệm binh pháp, sai người đi thuyền từ sông Dân về đập Đô Giang đánh đòn bất ngờ.
Sau khi tiêu diệt hai đám thổ phí mà bọn quyền quý đào tạo, tiện thể xử lý luôn những hang ổ thổ phỉ lớn nhỏ xung quanh.
Tuy đa số thổ phỉ dựa vào việc quen thuộc địa hình để chạy thoát nhưng lương thực của chúng lại bị Trương Lương hốt được.
Năm nay dân chúng đói kém, cho dù thổ phỉ có cướp, cũng không moi được gì.
Đám thổ phỉ thực sự đói không chịu nổi, mấy Đại đương gia tụ lại bàn kế, mấy băng thổ phỉ tập hợp lại thành một đoàn thổ phỉ hơn ngàn người đến cướp bóc ở đập Đô Giang.
Tuy có hơn mười ngàn người làm công ở đập Đô Giang nhưng đám thổ phỉ đã khiến dân chúng khiếp sợ từ lâu.
Thấy đám thổ phỉ hơn ngàn tên hung hãn đến, dân chúng đều bị dọa cho bỏ về.
Lúc đám thổ phỉ sắp xông vào nhà ăn thì nhân viên hộ tống ra tay.
Vô số dân chúng tận mắt nhìn thấy trận chiến chấn động nhất trong đời.
Mũi nỏ hạng nặng dài và to như giáo dài mang theo tiếng rít sắc lẹm phi vào đám thổ phỉ.
Đám thổ phỉ như quái vật trong mắt họ lần lượt ngã xuống như ngả rạ!
Sau đó vô số viên đá to như nắm đấm ném vào đầu đám thổ phỉ như mưa.
Con đường mà đám thổ phỉ tụ tập, chỗ nào cũng là máu!
Mỗi vũng máu tượng trưng cho ít nhất một tên thổ phỉ đã mất mạng!
Đợi khi tấn công cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá dừng lại, nhân viên hộ tống xếp hai phương trận ngay ngắn vào sân!
Thật ra nhân viên hộ tống đã phát hiện ra sự tồn tại của thổ phỉ từ sớm, sở dĩ họ đợi chúng xông vào nhà ăn mới ra tay là vì trước nhà ăn có một khoảng đất trống.
Phía nam của khoảng đất là sông, phía tây là nhà ăn.
Công trình đập Đô Giang không phải một hai ngày là có thể kết thúc, vậy nên lương thực trong nhà ăn rất đầy đủ.
Dân chúng vận chuyển vô số thanh gỗ thô to đến, dựng lên từng cái một.
Thổ phỉ không có đủ công cụ, khó mà phá hỏng.
Nhân viên hộ tống chỉ cần chặn ở phía đông và phía bắc là có thể vây bọn thổ phỉ trong khoảng đất trống.
Thật ra lúc này đám thổ phỉ còn gần ngàn người, mà nhân viên hộ tống ở hai phương trận cộng lại mới hơn trăm người.
Nhưng hơn trăm người này đã đủ để bao vây đám thổ phỉ gần ngàn người rồi!
Sau đó vòng vây không ngừng thu nhỏ, từng tên thổ phỉ trở thành vong hồn dưới lưỡi dao của nhân viên hộ tống.
Khi từng tên thổ phỉ trong vòng vây ép sát vào nhau, không còn không gian nữa, thổ phỉ bắt đầu đầu hàng.
Đại đội trưởng dẫn đầu vốn muốn giết gà dọa khỉ, lại bị Ngụy Đại Đồng ngăn lại.
Ngụy Đại Đồng đưa đám thổ phỉ đến khu vực nguy hiểm nhất, làm việc cực khổ nhất, nhưng mỗi ngày chỉ được một nửa phần lương thực của dân chúng.
Ai dám lười biếng, nhân viên hộ tống sẽ xử lý hắn.
Trải qua chuyện này, mỗi lần nhìn thấy cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn, hoặc đồng phục màu đen của nhân viên hộ tống, dân chúng cũng cảm thấy yên lòng.
Vậy nên khi đám người Kim Phi đi vòng qua núi, xuất hiện trước mắt dân chúng, rất nhiều người nhìn họ với ánh mắt thân thiện.
Cũng không ít người tranh thủ lúc nhàn rỗi bàn luận vài câu.
“Đám người này làm gì vậy?”
“Ngươi mù hả, không thấy họ mang cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn, mặc đồng phục của nhân viên hộ tống sao?”
“Đương nhiên ta biết họ là người của tiêu cục Trấn Viễn, nhưng bình thường ngươi có thấy thế trận lớn thế này không?”
“Không, đây phải trên dưới một trăm người nhỉ, đều cưỡi ngựa lớn, chắc là lai lịch không tầm thường.”
“Chẳng lẽ là Kim tiên sinh trong truyền thuyết?”
“Ngươi nói vậy khéo có khả năng thật.”
“Nếu là Kim tiên sinh đến, ta phải cảm ơn ngài ấy tử tế, nếu không phải ngài ấy từ bi thì cả nhà ta đã đói chết rồi.”
“Kim tiên sinh biết ngươi là ai không? Ngươi còn chưa lên phía trước đã bị nhân viên hộ tống cản lại rồi.”
“Vậy ta đứng từ xa dập đầu với ngài ấy.”
“Ta cũng phải dập đầu một cái, nếu không có Kim tiên sinh, năm nay nhà ta cũng đã không trụ nổi rồi!”
“Các ngươi xem, quản lý của tiêu cục Trấn Viễn ra tiếp đón rồi.”
“Hình như Ngụy đại nhân cũng ra rồi!”
“Chẳng lẽ Kim tiên sinh tới thật sao?”
“Tiểu Yêu, tai ngươi thính nhất, ta đào đất cho ngươi, ngươi đi nghe xem có phải Kim tiên sinh không?”
…
Ngựa chiến thuần chủng là loài hiếm của Đại Khang, bình thường rất khó nhìn thấy.
Bây giờ xuất hiện đội kỵ binh trăm người bỗng thu hút rất nhiều ánh mắt của dân chúng.
Thế trận lớn như vậy, không phải Kim Phi thích phô trương, mà là không còn cách nào khác.
Cửu công chúa giết nhiều tên quyền quý như vậy, nhỡ có ai phái cao thủ ám sát hay mua chuộc thổ phỉ báo thù họ, không đủ nhân viên hộ tống bảo đảm an toàn, vậy chẳng phải nguy hiểm sao?
Vậy nên bây giờ Cửu công chúa và Kim Phi ra ngoài luôn được nhân viên hộ tống vây ở giữa.
“Tiên sinh, điện hạ đi đường xa tới đây, vất vả rồi!”
Đại đội trưởng phụ trách công trường đập Đô Giang chắp tay hành lễ với Kim Phi và Cửu công chúa.
Thấm Nhi nghe vậy hơi nhíu mày.
Thân phận Cửu công chúa cao quý, theo quy tắc, đại đội trưởng nên gọi điện hạ trước Kim Phi.
Nhưng nhân viên hộ tống lại gọi sau.
Điều này thể hiện trong lòng nhân viên hộ tống, Kim Phi quan trọng hơn Cửu công chúa.
Nhưng Thấm Nhi cũng không nhiều lời.
Cô ấy biết, vị trí của Kim Phi trong lòng nhân viên hộ tống rất cao.
Đừng nói là Cửu công chúa, cho dù Hoàng đế đến, có lẽ nhân viên hộ tống cũng sẽ chào Kim Phi trước.
Không chỉ nhân viên hộ tống mà ở làng Tây Hà, Kim Phi và Cửu công chúa cùng ra ngoài, dân làng cũng chào Kim Phi trước sau đó mới đến Cửu công chúa.
Thấm Nhi đã quen, nhưng trong lòng vẫn có chút bất bình.
“Các ngươi mới vất vả.”
Kim Phi nhảy xuống ngựa, đi cạnh đại đội trưởng: “Tình hình bên này thế nào?”
“Tình hình vẫn ổn định…”
Đại đội trưởng đi sau Kim Phi nửa bước, báo cáo với y tình hình thi công đập Đô Giang gần đây.
Bên ngoài nơi hai người đang đi bộ là nơi dân chúng đang làm việc.
Tuy họ không dám đến gần nghe trộm nhưng Kim Phi và đại đội trưởng cũng không cố tình thấp giọng, không ít người nghe thấy hai người nói chuyện, cũng xác nhận được thân phận của Kim Phi.
“Ôi, đúng là Kim tiên sinh đến rồi!”
“Không chỉ Kim tiên sinh, hình như Cửu công chúa cũng đến!”
“Công chúa? Ai cơ?”
“Nhìn dáng vẻ, có lẽ là người mặc áo khoác lông chồn kia.”
“Kim tiên sinh từ bi, ta dập đầu với ngài! Đa tạ ngài đã cho ta vay lương thực!”
Xác nhận thân phận của Kim Phi và Cửu công chúa, không ít người dân quỳ xuống bùn đất, dập đầu trước Kim Phi.
Mấy người đến nghe ngóng tình hình không cần gần đi tới, nhìn thấy cảnh này cũng biết đúng là Kim Phi.
Chốc lát, việc dập đầu như lan truyền, lấy vị trí của Kim Phi và Cửu công chúa làm trung tâm, tốc độ lan ra tứ phía…
Bình luận facebook