• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (1 Viewer)

  • Chương 736-740

Chương 736: Tự do bay lượn

Trên trời cao, Lão Ưng nhoài người về bên cạnh chiếc giỏ treo nhìn xuống.

Xác nhận khinh khí cầu đã bay đến vị trí được định trước, Lão Ưng giương tay bắn ra một mũi tên lệnh.

Ba nhân viên hộ tống sau lưng anh ta nhìn nhau mỉm cười, lấy ra lựu đạn và lọ dầu đã chuẩn bị từ trước, dùng đèn dầu châm ngòi nổ rồi ném xuống.

Mục tiêu của bọn họ là đánh bom Yakimo ở vị trí cờ soái.

Nhưng do khinh khí cầu bay quá cao, cho dù là lựu đạn hay bình dầu, bay xuống dưới đều chệch khỏi mục tiêu ban đầu.

Những khinh khí cầu khác cũng giống như bọn họ, rất khó để nhắm trúng được mục tiêu đã định.

Doanh trại có tới ba mươi nghìn người và ngựa, diện tích chiếm đóng cũng phải đến mấy dặm, cho dù có ném lệch, cũng không thể lệch ra khỏi doanh trại được.

Một lát sau, doanh trại của người Đông Man đột nhiên trở lên náo nhiệt.

Tiếng nổ, tiếng la hét, tiếng ngựa chiến hí vang, từng tiếng từng tiếng vang vọng vào tai.

Thật ra, uy lực của lựu đạn mà Kim Phi chế tạo ra có hạn, đối với doanh trại rộng mấy dặm mà nói, sức công phá gây ra không hề lớn

Nhưng sức trấn áp lại rất lớn.

Người Đông Man vẫn còn ở thời đại bộ lạc, đã khi nào được chứng kiến trận chiến như thế này đâu? Lúc này chúng bị đánh cho ngu người.

Cả doanh trại lập tức trở lên hỗn loạn.

Yakimo ngẩng đầu lên nhìn không trung, hai mắt gần như bắn ra lửa.

Lúc này cuối cùng gã cũng biết được những thứ đen tròn trên bầu trời đó dùng để làm gì rồi!

Biết thì có ích gì? Đối phương bay ở trên trời, gã muốn đánh cũng đánh không tới, chỉ đành bị động chịu đòn.

Sau khi Phùng tiên sinh đến Đông Man, Yakimo còn đặc biệt cho người nghe ngóng trận chiến ở Thanh Thủy Cốc và dốc Đại Mãng. Cũng sớm biết đến sự tồn tại của bom chớp sáng và lựu đạn.

Trước khi tới Đại Khang, gã đã sắp xếp người nhắc nhở qua các binh sĩ, gặp phải tình huống này phải đối phó như thế nào.

Nhưng gã không ngờ rằng Kim Phi sẽ dùng cách này để ném lựu đạn!

Nhưng dù sao cũng là một cựu tướng, Yakimo rất nhanh đã hồi phục lại tinh thần, kéo phụ tá lại hét lên: “Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người lập tức lên ngựa, tránh những thứ tròn đen trên trời!”

“Rõ!” Phó tướng vội vàng đi truyền lệnh.

Tùng tùng tùng!

Tiếng trống nặng nề vang lên, các tướng sĩ đồng loạt xông về phía ngựa chiến của mình.

Yakimo đang chuẩn bị lên tiếng, lại đột nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội.

Lúc này trận chiến đang diễn ra khốc liệt, Yakimo chỉ đành kẹp chặt hai chân, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác muốn đi vệ sinh lại.

Phó tướng dắt ngựa chiến tới, Yakimo đang chuẩn bị lên ngựa thì đột nhiên nghe thấy bụng của ngựa chiến cũng truyền ra tiếng kêu ùng ục.

Sắc mặt của Phó tướng dắt ngựa cũng không đúng.

“Ngươi làm sao vậy?” Yakimo hỏi.

“Bụng không được thoải mái lắm…” Phó tướng cúi đầu đáp.

“Bụng của ngươi cũng không thoải mái sao?”

Yakimo lập tức nhận ra được vấn đề.

Nhìn quanh bốn phía, quả nhiên sắc mặt của rất nhiều binh sĩ đều không đúng, không ít người đều đang khép chân lại.

Yakimo đang định lên tiếng thì ngựa chiến ở bên cạnh gã đột nhiên trở lên kích động.

Con ngựa chiến này là con ngựa quý nổi tiếng ở thảo nguyên, không chỉ cao lớn mà sức công phá và sức chịu đựng của nó cũng thuộc hàng tuyệt đỉnh.

Có lần trong một trận chiến, con ngựa này bị chém đến ba nhát, mông và chân bị bắn trúng bốn mũi tên, nhưng nó vẫn cõng Yakimo kiên trì đến cuối trận chiến.

Giờ là lần đầu tiên Yakimo thấy ngựa chiến kích động như vậy.

Ngựa chiến đối với kỵ binh mà nói như vợ và con trai vậy. Yakimo đang định tiến lên vỗ về nó, nhưng cơn đau bụng lại bất ngờ trở lên vô cùng dữ dội.

Sau đó gã nhìn thấy đuôi của ngựa chiến bắt đầu dựng lên, rồi nghe thấy một tiếng “phì”, một “mũi tên sắc nhọn” phóng ra từ sau mông ngựa.

Hai cận vệ đứng cách đó hơn một trượng đều bị phun đầy mặt và đầu.

Sự ‘giải phóng’ của con ngựa chiến này giống như đã châm ngòi một tín hiệu nào đó.

Ngựa chiến của toàn bộ doanh trại đều bắt đầu phóng uế như vậy.

Những con ngựa chiến khác mặc dù không phun ra xa được giống như con ngựa quý của Yakimo, nhưng số lượng rất nhiều.

Ngay sau đó, rất nhiều binh sĩ cũng không nhịn được, lần lượt ôm bụng, sắc mặt đau khổ ngồi xổm xuống đất.

Người còn không nhẫn nhịn được, nói gì đến ngựa chiến?

Những con ngựa chiến khác không có sức chịu đựng như ngựa quý, căn bản không chịu được cơn đau ở trong bụng, bắt đầu hý vang rồi chạy điên cuồng.

Trong chốc lát, ngựa chiến đã chạy loạn khắp nơi ở doanh trại Đông Man.

Ngựa điên cuồng chạy, mông còn không ngừng phun ra ngoài một bãi.

Doanh trại Đông Man vốn đã hỗn loạn, bây giờ càng trở lên hỗn loạn hơn.

Cảnh tượng như vậy, ngay cả Kim Phi ở trên tường thành xa xa cũng không khỏi cảm thán: “Vãi chưởng, đây mới thực sự là tự do bay lượn này!”

Lúc trước y còn lo lắng Hầu Tử thất bại, bây giờ y cuối cùng cũng có thể yên tâm được rồi.

Y quay đầu về phía Đại Lưu, nói: “Thả pháo hiệu số ba đi!”

Nhìn thấy pháo hiệu ở tường thành phía Bắc, Lão Ưng lập tức hạ lệnh phát động lần thả bom thứ hai.

Nhưng lần này không sử dụng lựu đạn nữa mà đổi thành bom chớp sáng.

Với bài học lần trước, Lão Ưng không yêu cầu binh sĩ nhắm chuẩn lều của Yakimo nữa, để cho bọn họ tùy ý ném xuống.

Nhưng trùng hợp thay, lần này lại có một quả rơi xuống cách trước mặt của Yakimo không xa.

Mặc dù hiệu quả của bom chớp sáng sẽ giảm đi rất nhiều vào ban ngày, nhưng nó cũng khiến cho Yakimo cảm thấy trước mắt trắng xóa, nháy mắt trở thành kẻ mù.

Binh sĩ Đông Man ở xung quanh gã cũng như vậy.

“Mọi người đừng hoảng, là bom chớp sáng của tiêu cục Trấn Viễn, qua một lúc là ổn thôi!”

Yakimo chịu đựng cơn đau bụng, mở miệng hét lên.

Hiệu quả của bom chớp sáng ở ban ngày bị hạn chế, tỷ lệ binh sĩ thực sự bị mù không nhiều.

Đa số binh sĩ Đông Man chỉ cảm thấy mắt hơi khó chịu, ít nhiều vẫn có thể nhìn thấy được.

Dù sao vẫn là cựu binh, rất nhiều binh sĩ đã vượt qua được nỗi sợ ban đầu, nhiều người đã lấy lại được tinh thần, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.

Người có thể khắc phục được nỗi sợ, nhưng ngựa chiến thì không.

Vốn dĩ ngựa chiến đã bị tiếng nổ và cơn đau bụng làm cho sợ hãi, bây giờ lại bị bom chớp sáng tấn công như vậy, càng trở lên nóng nảy bất an, cho dù binh sĩ Đông Man có vỗ về như thế nào, cũng không có cách nào khống chế lại được, chúng va đập ở trong doanh trại càng dữ dội hơn.

Lão Ưng ở trên trời thấy hỗn loạn mà bom chớp sáng tạo ra còn lớn hơn cả lựu đạn, bèn lập tức yêu cầu các nhân viên hộ tống ném bom chớp sáng càng nhiều càng tốt, hơn nữa chỉ chọn những nơi ngựa chiến tập trung đông mà ném.

Đợi sau khi doanh trại người Đông Man đã hoàn toàn hỗn loạn, Lão Ưng bắn một mũi tên lệnh về phía Tây nơi Đại Tráng đang đứng.

Đại Tráng đã sớm đợi ở phía Tây của doanh trại bèn rút hắc đao ra, lạnh lùng hét lên: “Các huynh đệ, theo ta xông lên, giết chết được Yakimo, mỗi người được thưởng hai mươi lượng!”

“Xông lên!”

Ba trăm nhân viên hộ tống áo giáp đen ở sau lưng Đại Tráng đồng loạt rút đao ra!

Ba trăm nhân viên hộ tống áo giáp đen giống như một chiếc chuôi đen của một thanh đao sắc bén, cắt vào doanh trại Đông Man. Dưới sự chỉ dẫn của Lão Ưng, bọn họ chạy thẳng tới lều mà Yakimo đang ở đó!

Thời đại phong kiến, không có máy vô tuyến, binh sĩ tác chiến tấn công và phòng thủ đều nhìn vào cờ.

Cờ soái ở một phương diện nào đó mà nói, chính là trụ cột tinh thần của một đội quân.

Nhiệm vụ lần này Trương Lương giao cho Đại Tráng chính là chém rơi cờ soái của Yakimo.

Ba trăm người đi chém cờ bắt tướng dưới sự bảo vệ của ba mươi nghìn kỵ binh, cho dù trên trời có Lão Ưng phối hợp, cũng là một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm.

Cho nên Kim Phi và Cửu công chúa ở trên tường thành mới lo lắng như vậy.

May mà, Lão Ưng trước đó đã ném một lượng lớn bom chớp sáng xuống, hầu như binh sĩ Đông Man trên đoạn đường mà Đại Tráng tiến vào đều bị mù.

Vẫn là những tên mù “tự do bay lượn”…

Đội kỵ binh nhân viên hộ tống tiến thẳng đến hơn nửa chặng đường, đều không gặp phải trở ngại gì.

Nhưng niềm vui thường ngắn ngủi, khi còn cách lều của Yakimo hơn ba trăm mét nữa, hiệu quả của bom chớp sáng bắt đầu mất đi tác dụng, binh sĩ Đông Man lần lượt khôi phục lại thị lực

Sau khi phát hiện ra kỵ binh áo giáp đen, chúng lập tức cùng nhau nhẫn nhịn cơn đau bụng, tổ chức chống cự.
Chương 737: Lại bắt chủ soái

Đám người Đại Tráng dám xông vào doanh trại để bắt chủ soái là vì đã sớm chuẩn bị kỹ càng.

Bọn họ không chỉ mặc áo giáp đen mà cả ngựa của họ cũng được trang bị đầy đủ vũ khí.

Toàn bộ lực lượng của Đông Man đang ở trạng thái tự do bay lượn, vô cùng hỗn loạn, ngoại trừ những binh lính ở gần đó, những người khác căn bản không biết kỵ binh áo giáp đen đã xông vào doanh trại, càng không thể tổ chức kháng cự quá mạnh.

Đám người Đại Tráng lấy lựu đạn từ cái túi trên ngựa chiến, dùng hộp quẹt đã chuẩn bị sẵn đốt chúng lên và ném ra xung quanh.

Người Đông Man vừa mới tổ chức kháng cự lại thì lập tức bị lựu đạn đánh tan rã.

Trên bầu trời, đám người Lão Ưng cũng không tiếc công sức hỗ trợ yểm hộ.

Thực tế, khả năng chịu tải của khinh khí cầu rất mạnh, kiếp trước nhiều khinh khí cầu tại các điểm du lịch có thể chở hơn mười người.

Đó là do các bộ phận yêu cầu khắt khe, nếu như không cân nhắc đến vấn đề an toàn, số lượng hành khách có thể tăng gấp đôi hoặc gấp ba lần.

Lão Ưng đã từng tiến hành những thí nghiệm tương tự và chứng minh được quan điểm này rồi.

Bình thường Kim Phi cũng yêu cầu Lão Ưng chú ý an toàn, nhưng lần này là đánh giặc, đương nhiên không thể tuân theo tiêu chuẩn thông thường được.

Cho nên, lần này điều kiện tiên quyết là đảm bảo hơi nóng để khinh khí cầu có thể bay được, Lão Ưng cố gắng mang theo nhiều vật tư hơn.

Lúc này vật tư đã có ích.

Lựu đạn, bom chớp sáng, lọ dầu hỏa…

Điều kiện tiên quyết là tránh đội kỵ binh áo giáp đen, không thể ném xuống như không cần tiền vậy được.

Dưới sự yểm trợ của đám người Lão Ưng, kỵ binh áo giáp đen không ngừng tiến lên.

Đại Tráng đứng mũi chịu sào, là người đầu tiên lao tới trước lều của Yakimo.

Lúc này Yakimo vừa mới khôi phục được một phần thị lực, vẫn chưa nhìn được rõ, chỉ mơ hồ nhìn thấy có người đang cưỡi ngựa đến gần mình.

Gã vừa vung đao chiến về phía bóng người, vừa giận dữ gầm lên: "Bọn tiểu nhân các ngươi, có bản lĩnh thì đừng dùng thủ đoạn như vậy, hãy đấu trực diện với ta!"

"Có bản lĩnh thì các ngươi đừng cưỡi ngựa chiến, sớm muộn gì ta cũng sẽ đánh các ngươi về nhà bà nội luôn!"

Đại Tráng tránh đao chiến của Yakimo, dùng hắc đao đánh trả lại, chặt đứt tay phải cầm đao và đao chiến của gã.

Hai nhân viên hộ tống đi theo phía sau lấy sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn ra, buộc thẳng vào eo của Yakimo rồi kéo đi.

Còn các cận vệ và phó tướng xung quanh Yakimo, bọn họ đã sớm bị các nhân viên hộ tống khác giết chết hết rồi.

Đại Tráng vung hắc đao lên chém đổ cờ chủ soái, quay người rời đi.

Trên tường thành Trần Cát buông ống nhòm xuống, không khỏi vỗ tay tỏ vẻ khoái chí.

Những nhân viên hộ tống phối hợp rất ăn ý, từ đầu đến cuối đều phân công rất rõ ràng, trong quá trình hành động không có bất kỳ sự cẩu thả nào. Họ xông vào doanh trại, bắt giữ Yakimo, chém đổ cờ chủ soái đều được làm liền một mạch, ung dung không vội vàng.

Ngay cả Kim Phi cũng không khỏi kích động siết chặt nắm đấm.

Trong kế hoạch của y và Trương Lương, xông vào doanh trại bắt chủ soái là phần khó khăn nhất của trận chiến, thậm chí Kim Phi còn nói với Trương Lương, nếu không thành công thì cứ từ bỏ việc bắt giữ chủ soái.

Kết quả không ai ngờ, Đại Tráng lại hoàn thành được nhiệm vụ gần như bất khả thi này!

Hơn nữa lại thuận lợi như vậy.

Thật ra thì điều này đều nhờ vào công lao của Lão Ưng và Hầu Tử.

Lão Ưng không chỉ ném rất nhiều bom chớp sáng mà khinh khí cầu còn thu hút sự chú ý của rất nhiều binh sĩ Đông Man.

Suy cho cùng, ai cũng lo sợ bom có thể rơi xuống đầu mình bất cứ lúc nào.

Cho nên rất nhiều binh lính Đông Man đã ngửa mặt nhìn lên trời, để tránh lựu đạn rơi xuống trên đầu mình.

Những binh sĩ còn lại hoặc là bị mù hoặc là bị Hầu Tử bỏ thuốc, ngựa chiến chạy loạn khắp nơi.

Toàn bộ doanh trại Đông Man hoảng loạn, tiếng nổ khắp nơi, hầu hết mọi người đều không biết đội áo giáp đen đã xông vào doanh trại rồi.

Điều này cũng tạo điều kiện cho nhóm người Đại Tráng lợi dụng sơ hở.

Nhân viên hộ tống ném vài bình dầu hỏa đốt cháy căn lều của chủ soái Yakimo, đồng thời đưa Yakimo từ đường cũ giết đánh ra khỏi doanh trại Đông Man.

Cho đến lúc này, đại đa số người Đông Man vẫn còn chưa biết chủ soái của bọn họ đã bị bắt đi...

"Quá tốt rồi, thành công rồi!"

Trên bầu trời Lão Ưng nhìn đám người Đại Lưu lao ra khỏi trận địch, hưng phấn đến mức không nhịn được mà ngửa mặt lên trời hét to lên.

Sau khi đám người Đại Tráng lao ra khỏi doanh trại Đông Man, đi thẳng về phía tây, nhanh chóng dẫn người đi đến gặp mặt với Trương Lương.

"Lương huynh, chúng ta làm được rồi!"

Đại Tráng kéo Yakimo đến ném xuống đất trước mặt Trương Lương.

Trương Lương cũng rất ngạc nhiên khi Đại Tráng có thể bắt được Yakimo nhanh như vậy, vô thức nhìn về phía đội kỵ binh áo giáp đen.

Nhận thấy không có tổn thất quy mô lớn nào, Trương Lương cũng không hỏi về tổn thất trong trận chiến mà nhìn Đại Tráng hỏi: "Tình hình hiện tại của doanh trại Đông Man như thế nào?"

"Còn có thể thế nào được nữa, loạn thành tổ ong vò vẽ rồi!"

Đại Tráng hưng phấn kể lại những gì mình nhìn thấy.

"Loạn như vậy sao?"

Trương Lương hơi cau mày khi nghe thấy điều này.

Thực tế, theo kế hoạch, anh ta dẫn người tiến gần doanh trại Đông Man là để sẵn sàng yểm trợ cho nhóm người Đại Tráng.

Bắt được Yakimo, mục tiêu của hôm nay đã hoàn thành, có thể quay về được rồi.

Nhưng khi biết đại bản doanh của Đông Man hỗn loạn thì Trương Lương đột nhiên quyết định không quay về mà ngẩng đầu hét lên: "Đông Tử, bắn pháo hiệu số chín!"

Theo ám hiệu mà anh ta và Kim Phi đã thống nhất, pháo hiệu số chín biểu thị trên chiến trường đã phát sinh tình hình khẩn cấp, hỏi Kim Phi liệu anh ta có thể đưa ra quyết định hay không.

Nếu như Kim Phi trả lời bằng cột khói xanh nghĩa là đồng ý.

Nếu như trả lời bằng khói màu đỏ nghĩa là không đồng ý.

Kim Phi vẫn luôn đang quan sát chiến trường, khi nhìn thấy pháo hiệu do Trương Lương bắn ra, y lập tức quyết định giao quyền quyết định cho anh ta.

Trương Lương nhìn thấy cột khói màu xanh, lập tức hét lên: "Hắc Tử, hành động đi!"

"Được!"

Một nhân viên hộ tống trong đội ngũ đáp lời, lập tức lấy tấm bảng mây tre trên xe đẩy ra và bắt đầu lắp ráp giỏ treo.

Mấy nhân viên hộ tống khác đã bắt đầu khéo léo đổ khí nóng vào trong khinh khí cầu.

Bọn họ đều là những phi hành viên được Lão Ưng huấn luyện, đặc biệt được phái đến để tuân theo mệnh lệnh của Trương Lương.

Trong khi đám người Hắc Tử lắp ráp khinh khí cầu, lúc này Trương Lương vỗ vai Đại Tráng và nói: "Vất vả rồi, trở về ta sẽ lập tức báo cáo công lao của các ngươi!"

"Ha ha, nhất định rồi!" Đại Tráng vui mừng cười đến mang tai.

"Đừng vội vui mừng, lát nữa nói không chừng sẽ phải đánh một trận chiến khốc liệt đó!"

Trương Lương liếc nhìn Đại Tráng, định quay người rời đi.

Đây cũng chính là nguyên nhân anh ta thích hợp dẫn quân hơn Kim Phi.

Kim Phi cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy có nhân viên hộ tống chết trong trận chiến.

Nhưng đánh giặc đâu có người bất tử được chứ?

Theo Trương Lương thấy, chỉ cần đám người Đại Tráng có thể thuận lợi chém đổ cờ chủ soái, cho dù một phần ba số nhân viên hộ tống chết đi, anh ta cũng có thể chấp nhận được.

Với nỗ lực của đám người Hắc Tử, một chiếc khinh khí cầu mới đã nhanh chóng bay lên.

Trương Lương lấy từ cái túi trên ngựa chiến ra cái ống nhòm, chui vào giỏ treo.

"Lương huynh, huynh đang làm gì vậy?"

Đại Tráng vừa hỏi vừa kéo giỏ treo lên.

"Tấn công doanh trại Đông Man!"

"Chỉ dựa vào mấy người chúng ta mà tấn công doanh trại Đông Man sao?" Đại Tráng nghi ngờ mình nghe nhầm.

Tính tới tính lui bọn họ mới chỉ có khoảng hai nghìn người, trong khi người Đông Man có ba mươi nghìn binh mã.

Cho dù bên địch có người bị nổ chết, người bị mù không ít, cũng không thể là đội quân mà hai nghìn người bọn họ có thể đánh bại được?

"Hiện tại người Đông Man đã bị tổn thất nặng nề, hoàn toàn choáng váng, không còn tinh thần chiến đấu, Yakimo đã bị chúng ta bắt giữ, ngay cả người chỉ huy cũng không có, chính là thời cơ tốt nhất để ra tay, nếu đợi khi bọn họ khôi phục lại tinh thần, đùng một cái giải tán hết thì không phải là sẽ phiền phức sao?"

Trương Lương giải thích: "Cho nên, tiếp theo chúng ta sẽ phải đánh một trận đánh khốc liệt, nếu không thành công thì cũng thành nhân”.
Chương 738: Tiến công

"Đại Tráng, nghe lời ta, lát nữa ngươi sẽ dẫn người về phía bắc..."

Trương Lương đứng trong giỏ treo, sau khi tổ chức một cuộc họp tác chiến ngắn gọn cho Đại Tráng xong, anh ta bảo Hắc Tử điều khiển khinh khí cầu bay lên.

Một số chiếc cung nỏ hạng nặng trong quân đội Đại Khang bị bọn Đông Man lấy đi đã bị mấy người Đại Tráng làm cho nổ tung, nên khinh khí cầu bay lên độ cao hơn trăm mét, Trương Lương bảo Hắc Tử đừng bay lên nữa.

Có người dùng dây thừng trói Yakimo và cờ soái Đông Man lại, rồi treo lên cao 23 mét so với mặt đất, còn tìm thêm một số ngựa chiến để kéo khinh khí cầu.

Cứ như vậy, binh lính Đông Man trên mặt đất đều có thể nhìn thấy rõ ràng Yakimo và cờ soái.

Trương Lương đứng trong giỏ cũng có thể nhìn toàn cảnh doanh trại của Đông Man.

Anh ta lấy kính viễn vọng quan sát một số vị trí chủ chốt, dứt khoát yêu cầu người cầm cờ truyền lệnh.

Trên mặt đất, mặc dù Đại Tráng vẫn cảm thấy ý tưởng của Trương Lương quá mạo hiểm, nhưng sau khi nhìn thấy mệnh lệnh lại không nói một lời, mà lập tức chia ba trăm kỵ binh áo giáp đen thành hai đội.

Một đội đang ở tại chỗ đợi lệnh, Đại Tráng dẫn đội còn lại quay ngựa chạy như điên về phía bắc.

Còn những nhân viên hộ tống không có ngựa chiến, cũng được chia thành hai đội như bọn Đại Tráng, một đội ở tại chỗ đợi lệnh, đội còn lại chạy bộ về phía bắc.

Chờ bọn Đại Tráng rời đi, Trương Lương dẫn nửa số nhân viên hộ tống còn lại của mình đi thẳng đến doanh trại Đông Man.

Trên tường thành, tất cả văn võ bá quan đều xem đến nỗi da đầu tê dại.

"Chỉ huy đội hộ tống là ai? Hắn muốn làm gì?"

"Còn có thể làm gì nữa? Đội hình này đã nói rõ là muốn tấn công quyết liệt!"

"Bọn họ điên rồi sao, họ muốn xông vào doanh trại Đông Man chỉ với chừng này người ư?"

"Kim Phi là một kẻ điên, nên những người mà hắn đưa tới cũng là những kẻ điên!"

“Lời này của Cao đại nhân sai rồi, hai bên đối chiến, là liều mạng về huyết khí dũng mãnh. Vừa rồi, chỉ có vài trăm nhân viên hộ tống đột nhập vào doanh trại để bắt tướng soái của địch, các đại nhân cũng nói bọn họ điên rồi, nhưng kết quả thế nào? Họ không những thành công mà còn trốn thoát gần như không có thương vong gì!”

"Đó là vì bọn Đông Man hỗn loạn, ít người xông vào doanh trại bắt tướng soái, nếu không thì họ đã không thể thành công!"

"Đừng quan tâm tại sao, dù sao họ cũng thành công!"

"Một lần may mắn, không có nghĩa là lần nào cũng may mắn!”

“Cao đại nhân nói sai rồi, đây không phải may mắn, mà là dũng khí! Là dũng khí!"



Văn võ bá quan bắt đầu tranh cãi.

Phái chủ hòa cảm thấy Trương Lương quá mạo hiểm, dẫn người mình tấn công là đâm đầu vào chỗ chết.

Phái chủ chiến lại cảm thấy Trương Lương có thể tạo ra một kỳ tích nữa.

Kim Phi căng thẳng cúi đầu nhìn phía dưới, lòng bàn tay y đã đổ mồ hôi.

Mặc dù y cũng đã chiến đấu một chọi mười ở Thanh Thủy Cốc, nhưng y có thể thành công là nhờ địa hình đặc biệt của Thanh Thủy Cốc.

Bờ bắc Hoàng Hà bằng phẳng, thậm chí còn không có cái chiến hào nào, nên Trương Lương không có bất kỳ lợi thế nào về địa hình, điều duy nhất Trương Lương có thể làm là tấn công quyết liệt.

"Tổng cộng chỉ có hai ngàn người, còn chia quân làm hai nơi, Lương ca có ý định gì vậy?"

Cửu công chúa buông kính viễn vọng xuống, lo lắng hỏi.

"Nếu ta đoán không lầm, Lương ca chuẩn bị lợi dụng Yakimo và cờ soái để thu hút sự chú ý của phần lớn người Đông Man, sau đó để Đại Tráng cướp trại ngựa của đối phương!"

Kim Phi suy đoán nói.

Có 30.000 người Đông Man đến Trung Nguyên, về cơ bản họ cưỡi hai con ngựa.

Mang thêm một con ngựa cũng có thể giúp di chuyển nhanh chóng, khi trở về cũng có thể mang vác chiến lợi phẩm.

Bình thường, sau khi kỵ binh dựng trại đóng quân, ngựa chiến sẽ được tập hợp lại, để những mã phu có chuyên môn nuôi nấng chăm sóc, như vậy có thể đảm bảo cho kỵ binh có nhiều thời gian nghỉ ngơi nhất, để cho họ giữ được sức chiến đấu bất kỳ lúc nào.

Tuy nhiên, có vụ việc nạn dân ở dốc Đại Mãng cướp trại ngựa của quân đội, nên sau khi Yakimo dựng trại đóng quân tạm thời, đã phân tán một nửa ngựa chiến trong số 60.000 con ngựa khắp trại, rồi cho kỵ binh thay phiên nhau nuối nấng chúng.

Dù chuyện này sẽ làm bầu không khí trong doanh trại trở nên xấu đi, cũng tạo thêm gánh nặng cho kỵ binh nhưng nó lại rất an toàn.

Khi trận chiến xảy ra, kỵ binh cũng có thể cưỡi ngựa bằng tốc độ nhanh nhất có thể, rồi tiến vào trạng thái chiến đấu.

Đáng tiếc Yakimo không ngờ được rằng Hầu Tử lại đánh thuốc trong nước, lúc này một nửa ngựa chiến đã mất khống chế tới 90%.

Hầu như tất cả các lều trại trong toàn bộ doanh trại Đông Man đều bị ngựa chiến hung hãn xô ngã.

Còn nửa số ngựa chiến không cần ra trận còn lại vẫn được nuôi trong trại ngựa quân đội theo phương pháp truyền thống, được mã phu nuôi nấng.

Yakimo bố trí trại ngựa ở phía bắc doanh trại, vừa rồi Kim Phi không đề cập tới, Cửu công chúa còn chưa phát hiện ra, không phải Đại Tráng dẫn một đám nhân viên hộ tống đi về phía bắc sao?

“Yakimo phái rất nhiều người đến trấn giữ trại ngựa, ta thấy phần thắng của bọn Đại Tráng quá ít,” Cửu công chúa nói: “Hay là gửi tín hiệu và bảo Lương ca thả bồ câu đưa thư gửi tin tức về, nói ý tưởng của anh ta?"

"Tuyệt đối không được!" Kim Phi không chút do dự lắc đầu: "Ta đã để Lương ca chỉ huy trận chiến này, thì sẽ không khua tay múa chân ở giữa trận, nếu không sẽ phá hủy kế hoạch của Lương ca!"

Nghi ngờ thì không dung người, đã dùng người thì không nghi ngờ, dù Kim Phi không biết kế hoạch cụ thể của Trương Lương thế nào, nhưng y tin là Trương Lương dám làm vậy thì chắc chắn anh ta đã nắm chắc.

"Được thôi." Cửu công chúa nhìn thấy Kim Phi nói như vậy, chỉ có thể khẽ gật đầu.

Kim Phi lại giơ kính viễn vọng lên lần nữa.

Địa hình chung của chiến trường lúc bấy giờ là Trương Lương phụ trách bên phía doanh trại Đông Man còn Đại Tráng phụ trách phía trại ngựa Đông Man.

Lúc này Đại Tráng đã dẫn hơn trăm kỵ binh tiến về phía tây trại ngựa, Kim Phi vốn tưởng rằng anh ta sẽ dẫn người xông vào trại ngựa, cướp ngựa chiến của Đông Man, nhưng ai ngờ Đại Tráng không làm như vậy mà tiếp tục tiến về phía trước, chạy về phía bắc mấy dặm mới dừng lại.

Khi đi ngang qua một khu rừng, mọi người đều xuống ngựa, chặt vài nhánh cây rồi buộc phía sau ngựa.

Sau đó họ cưỡi ngựa chiến và chạy điên cuồng, làm bụi tung mù mịt khắp trời.

Trên chiến trường phía nam, Trương Lương nhìn thấy tình hình ở phía bắc, lập tức tìm kiếm chỗ hỗn loạn nhất, bảo kỵ binh áo giáp đen được trang bị đầy đủ xếp thành đội hình mũi tên, đẩy về phía trước rồi lao vào doanh trại Đông Man không chút do dự!

Đội nhân viên hộ tống bộ binh được bố trí theo thứ tự gồm người cầm khiên, người cầm đao, người mang giáo xếp theo thứ tự, theo sau là kỵ binh.

Lúc này trong doanh trại Đông Man vẫn đang hỗn loạn, từ đội trưởng các cấp cho đến binh lính bình thường, hầu hết mọi người đều ngồi xổm trên mặt đất đến mức không thể duỗi thẳng eo, cố gắng để mắt đến những con ngựa chiến đang chạy loạn xung quanh.

Trong tình hình này, cho dù có một số đội trưởng có cố chịu đựng cơn đau dữ dội ở bụng để đứng lên chỉ huy, họ cũng không có cách để tổ chức phòng ngự hiệu quả.

Những nhân viên hộ tống gặp phải sự kháng cự gần như không đáng kể, cứ như thế rắn rỏi mà lao thẳng vào đại doanh Đông Man.

"Yakimo đã bị giết! Các người đã bị bao vây! Tước vũ khí không giết!"

Tất cả nhân viên hộ tống đồng thanh hét lên.

Lúc này doanh trại Đông Man đang hỗn loạn, nếu một hai người hét lên thì căn bản không ai nghe thấy.

Nhưng hàng ngàn người cùng nhau hét lên, âm thanh kia sẽ át đi mọi tiếng động.

Kim Phi ở xa trên tường thành, cũng có thể nghe rõ ràng rành mạch.

Y sửng sốt một lúc rồi bật cười.

"Kim Phi, lúc này mà ngươi còn có thể cười được sao?"

Trần Cát cau mày nói: "Người của ngươi chỉ có nhiêu đó, tiến sâu vào doanh trại của địch thì đã đành, còn dám hò hét bao vây người ta, thật là táo bạo, mau ra lệnh cho người của ngươi rút lui đi, nếu không khi bọn Đông Man phản ứng lại, muốn rút lui cũng không rút lui được!"

"Bệ hạ, đây không phải là táo bạo, mà là trận chiến tâm lý!" Kim Phi mỉm cười nói.

"Trận chiến tâm lý gì cơ?" Trần Cát hỏi.

“Ta phải nói thế nào với bệ hạ đây…” Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Bệ hạ, người đang ngồi trên thành, ở trên cao nhìn xuống, hiển nhiên sẽ biết người của Lương ca có bao nhiêu người. Nhưng bệ hạ, người hãy tưởng tượng mình thành một người lính Đông Man bình thường ở doanh trại Đông Man xem, liệu người có biết kẻ địch của mình có bao nhiêu người không?”
Chương 739: Cược lớn

Trần Cát nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, hiểu được phần nào ý của Kim Phi.

Đúng vậy, ông ta đang ngồi trên tòa tháp cao mấy chục thước, trong tay có kính viễn vọng, nên mới biết Trương Lương không có bao nhiêu người.

Nhưng doanh trại Đông Man có phạm vi vài dặm, phần lớn binh lính Đông Man chỉ có thể nhìn được mười mấy thước xung quanh mình, mấy nơi xa hơn đã bị lều vải, người và ngựa chặn lại.

Toàn bộ doanh trại Đông Man đang vô cùng hỗn loạn, làm sao bọn chúng biết Trương Lương có bao nhiêu người?

Nhìn thấy khói bụi đang bay lên đầy trời từ phía bắc, hơn nữa phía trước đang có tiếng nổ, tiếng hý của ngựa chiến ở khắp nơi, rất nhiều binh lính Đông Man bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ thật sự bị bao vây rồi?

Hôm nay là lần thứ hai Trương Lương sử dụng chiêu này, tuy từng bị Yakimo nhìn thấu, nhưng binh lính Đông Man bình thường thì không biết!

Điều khiến binh lính Đông Man tuyệt vọng nhất là, đại vương Yakimo và cờ soái của bọn chúng đã bị nhóm nhân viên hộ tống treo lên.

Đại vương đã bị bắt, cờ soái cũng bị cắt rồi, còn đánh đấm gì nữa?

Dĩ nhiên cũng có binh lính Đông Man không biết mặt Yakimo, nghi ngờ nhân viên hộ tống đang gạt bọn chúng, nên quay đầu lại nhìn vào lều của chỉ huy.

Thời này trong chiến tranh chưa có đài vô tuyến, thế nên bên cạnh lều của chỉ huy sẽ xây một đài cao, sau khi người chỉ huy ra lệnh, người cầm cờ sẽ đứng trên đài cao, vẫy cờ để truyền lệnh.

Lúc này lều chỉ huy của Yakimo đã bị nhóm người của Đại Tráng đốt, đài cao dĩ nhiên cũng không thoát được, đã bị nổ tan tành từ lâu.

Thế nên lúc những binh lính Đông Man đang nghi ngờ kia nhìn sang, cũng tuyệt vọng.

Khoan nói đến cờ soái đã không còn, ngay cả đài cao cũng bị mất rồi.

"Yakimo đã bị giết! Các ngươi bị bao vây rồi! Đầu hàng thì không chết!"

Nhóm nhân viên hộ tống vừa tiếp tục hét lên, vừa lạnh lùng nhìn xung quanh.

Ai không buông vũ khí, không quỳ dưới đất, giết không thương tiếc!

Kẻ cầm đầu bị bắt, là một đòn đánh chí mạng vào tinh thần.

Hơn nữa toàn quân đều bị tiêu chảy, hệ thống chỉ huy của người Đông Man đã hoàn toàn sụp đổ.

Lúc nhân viên hộ tống đánh tới, càng ngày càng nhiều người Đông Man lựa chọn buông vũ khí, quỳ xuống đất đầu hàng.

Không đầu hàng thì cũng không còn cách nào khác, bị tiêu chảy mãi lưng không thẳng lên nổi, ngựa cũng chạy mất, cuộc chiến này đánh tiếp kiểu gì?

Trong một trận chiến, đầu hàng có tính lây lan.

Trên tường thành phía xa, nhóm người Kim Phi, Cửu công chúa và Trần Cát yên lặng nhìn binh lính Đông Man quỳ xuống đất càng lúc càng nhiều.

Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, toàn bộ doanh trại Đông Man đã quỳ đầy đất.

"Hắc Tử, bắn tên lệnh, để cho nhóm Đại Tráng khống chế trại ngựa với tốc độ nhanh nhất!"

Mặc dù Trương Lương có tính cách trầm ổn, anh ta cũng không ngờ trận chiến này sẽ thuận lợi đến vậy, nên hơi run lên vì phấn khích

"Vâng!"

Hắc Tử nhanh chóng bắn tên lệnh ra.

Trương Lương biết bây giờ vẫn chưa phải thời điểm để thả lỏng, nên anh ta ép bản thân tỉnh táo lại, vừa quan sát chiến trường, vừa ra lệnh cho người cầm cờ truyền đạt từng mệnh lệnh.

Lúc này tổng số kỵ binh bộ binh trong tay Trương Lương chỉ mới khoảng một nghìn người, nhưng để tạo ra ảo giác có nhiều người hơn, anh ta chia hơn một nghìn nhân viên hộ tống thành mấy chục đội, phân chia đến khắp nơi trong doanh trại.

Như vậy sẽ khiến cho người Đông Man có ảo giác là có rất nhiều nhân viên hộ tống đã đến.

Nhưng làm như vậy cũng vô cùng nguy hiểm.

Lỡ như người Đông Man phát hiện ra, chúng có thể bao vây bọn họ lại, một lưới tóm gọn.

Thế nên cách làm lúc này của Trương Lương chính là một ván cược nguy hiểm hơn kế vườn không nhà trống rất nhiều.

Nếu thắng cược, bọn họ sẽ thắng được một trận chiến chưa từng có trong lịch sử.

Nếu thua cược, đến mạng cũng không còn.

...

Hướng bắc của chiến trường, Đại Tráng không cưỡi ngựa chạy như điên, mà vẫn nhìn chằm chằm về hướng nam.

Khi thấy mũi tên lệnh của Hắc Tử, anh ta lập tức bảo các kỵ binh vứt bỏ nhánh cây, trở lại hướng nam.

Lúc này những nhân viên hộ tống đi bộ cũng đã đến gần trại ngựa, đang đứng ở ven đường.

"Tình huống gì thế này?"

Đại Tráng nhìn qua kính viễn vọng thấy cả doanh trại Đông Man đang quỳ đầy đất, tỏ ra khó hiểu.

Dựa theo kế hoạch, trước hết anh ta phải tạo thế cho Trương Lương ở phía bắc, sau đó đợi Trương Lương thu hút được sự chú ý của người Đông Man ở phía nam, anh ta sẽ dẫn kỵ binh giáp đen và bộ binh nhân viên hộ tống xông vào tấn công trại ngựa.

Cho dù bọn họ không thể chiếm được trại ngựa, cũng phải nghĩ hết tất cả biện pháp để thả toàn bộ ngựa chiến trong trại ra.

Thuốc mà Hầu Tử thả xuống sông là do Ngụy Vô Nhai đặc biệt chế ra, hai khắc sau khi uống sẽ có tác dụng, sau đó sẽ bị tiêu chảy ba đến bốn ngày.

Ngựa chiến tuy rất to lớn, có khả năng kháng thuốc mạnh hơn con người, nhưng chúng uống rất nhiều, không thể khỏi bệnh trong một hai ngày được.

Cho dù có khỏi, bị tiêu chảy suốt một ngày, ngựa tốt cũng mệt lả, yếu như sên.

Hôm nay Yakimo đã bị bắt, chỉ cần Đại Tráng tấn công trại ngựa thành công, trận chiến này sẽ thắng hơn một nửa.

Cuối cùng quân Đông Man vừa không có kẻ cầm đầu, vừa không có ngựa chiến, cũng giống như con hổ không răng.

Đại Tráng biết Yakimo đã bố trí binh lính canh giữ xung quanh trại ngựa, nên trước khi tới, anh ta đã chuẩn bị tinh thần để liều chết mà đánh một trận.

Nhưng ai mà ngờ anh ta chỉ mới dẫn người đi càn quét phía bắc một lượt, lúc trở lại toàn bộ binh lính Đông Man canh giữ trại ngựa đã giao nộp vũ khí để đầu hàng...

Mặc dù Đại Tráng bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh ta không do dự quá lâu, lập tức ra lệnh cho bộ binh nhân viên hộ tống chia thành hai đội.

Một đội trói những binh lính đầu hàng, một đội bắt đầu di chuyển ngựa chiến.

Trên tường thành, Kim Phi kích động siết chặt nắm đấm.

Y không ngờ Trương Lương thật sự đánh thắng rồi!

Cửu công chúa còn kích động hơn Kim Phi, cô ấy đập mạnh vào tường thành, quay đầu hét lớn: "Tần Trấn! Mau, ngươi đích thân dẫn cấm quân và Tả Kiêu Vệ qua sông, giúp tiêu cục Trấn Viễn trông chừng tù binh!"

Kim Phi nghe vậy, cũng lập tức nhận ra.

Nhóm Trương Lương bảo người Đông Man đầu hàng, số người đầu hàng quá nhiều.

Nếu như không có ai đến trói và giam tù binh, người Đông Man nhất định sẽ nhanh chóng phản ứng.

Đến lúc đó lỡ như dẫn đến một cuộc nổi loạn, vậy thì rất phiền phức.

Thế nên nhất định phải nhanh chóng phái người đi tiếp nhận tù binh.

Mà xung quanh kinh thành ngoại trừ cấm quân bên trong thành, chỉ có sáu đội quân Đông Cung của Thái Tử và Tả Kiêu Vệ ở ngoài thành.

Sáu đội quân Đông Cung mặc dù lúc trước do Tần Chung dẫn đầu, nhưng bây giờ Tần Chung đã chết, Tần Trấn cũng chưa ra tay dọn dẹp, dĩ nhiên không thể dùng.

Có thể sử dụng được chỉ có cấm quân và Tả Kiêu Vệ.

Tần Trấn quay đầu nhìn về phía Hoàng đế, thấy Trần Cát gật đầu, bèn nhìn về phía Cửu công chúa: "Điện hạ, dẫn bao nhiêu cấm quân qua sông?"

"Việc này còn cần phải hỏi sao? Có thể mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu!" Cửu công chúa nói.

"Bây giờ bên trong thành nói không chừng vẫn còn tàn dư của Thái tử, ta dẫn cấm quân đi, lỡ như bọn họ lại đột ngột gây chuyện thì sao?" Tần Trấn hỏi

"Bên trong hoàng cung có nhân viên hộ tống và quân giáp đỏ, trên trời còn có khinh khí cầu, tàn dư của Thái tử đừng hòng xông đến." Cửu công chúa liếc bá quan văn võ, lạnh lùng nói: "Còn bên ngoài hoàng thành, cứ để mặc bọn họ gây chuyện, chỉ sợ bọn họ không có lá gan đó!"

Tàn dư của Thái tử chính là lũ tay sai và tử sĩ mà bọn quyền quý âm thầm đào tạo.

Chỉ cần phòng thủ hoàng thành, bọn họ có gây chuyện cũng không ảnh hưởng tới đại cục, ngược lại sẽ bị bại lộ.

Đợi trận chiến bên bờ bắc kết thúc, thứ chờ đợi bọn họ là cái gì, không cần nói cũng biết.

"Nghe theo Vũ Dương, mau đi đi!"

Trần Cát thấy Tần Trấn còn hơi do dự, mở miệng nói.

Hoàng đế đích thân ra lệnh, Tần Trấn lập tức không chần chừ nữa, vừa chạy xuống dưới cổng thành, vừa gọi phụ tá đến, bảo hắn đi truyền lệnh cho Tả Kiêu Vệ và Cục tình báo.
Chương 740: Thả về càng có tác dụng

Vị quan của Cục tình báo trông coi thuyền đánh cá cách đó mười mấy dặm nhìn thấy tín hiệu của khói báo động từ kinh thành, lập tức đưa thuyền đánh cá xuôi theo dòng nước.

Tần Trấn cũng nhanh hết sức tập hợp hàng ngàn cấm quân ra khỏi thành, trên lưng mỗi người đều vác theo dây thừng.

Đến bờ Hoàng Hà, đội thuyền do thuyền đánh cá hợp thành đúng lúc đuổi tới.

Không cần Tần Trấn ra lệnh, người của Cục tình báo lập tức cho người đánh cá lấy tấm gỗ đã chuẩn bị sẵn ra, bắt đầu xếp thành cầu nổi.

Người Đông Man đã nộp vũ khí đầu hàng, có hàng ngàn cấm quân gia nhập, rất nhanh đã trói gọn người Đông Man.

Lúc này đa số người Đông Man còn đang bị tiêu chảy, nhưng vì để giữ mạng, chỉ có thể để mặc cấm quân và nhân viên hộ tống trói lại.

Trói xong binh lính Đông Man, cấm quân và nhân viên hộ tống lại bắt đầu đi bắt ngựa chiến.

Lúc này ngựa chiến đã trải qua giai đoạn đau đớn ban đầu, thêm việc Lão Ưng không ném bom chớp sáng nữa, ngựa chiến dần dần trở lại vẻ ngoan ngoãn thường ngày.

Trên tường thành, nhìn thấy nhân viên hộ tống và cấm quân bận bịu, tảng đá trong lòng Kim Phi cuối cùng cũng được hạ xuống.

Trần Cát và quan văn võ đứng một bên càng kinh ngạc đến tê cả da đầu, không nói được câu nào.

Sau trận chiến dốc Đại Mãng, sức chiến đấu của tiêu cục Trấn Viễn và chiến đội áo giáp đen cũng được truyền ra ngoài.

Nhưng đa số quyền quý đều cho rằng, đây là Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu tranh công cho tiêu cục Trấn Viễn của Kim Phi, cố ý phóng đại chiến tích của tiêu cục Trấn Viễn.

Vậy nên cho dù dân chúng khen ngợi tiêu cục Trấn Viễn và chiến đội áo giáp đen lên tận trời xanh, đám quyền quý vẫn chẳng thèm để tâm.

Ngược lại còn cho rằng dân chúng ngu muội, dễ dàng bị tiên sinh kể chuyện lừa gạt.

Năm trăm người sao có thể giết được năm ngàn lính Thổ Phiên tinh nhuệ?

Nhưng hôm nay, trận chiến đã diễn ra ngay trước mắt bọn họ.

Bọn họ đã tận mắt chứng kiến cả trận đấu.

Đại Tráng dẫn ba trăm kỵ binh áo giáp đen, dốc sức đánh vào doanh trại Đông Man, thành công tóm được kẻ dẫn đầu bên địch, Trương Lương còn vô cùng can đảm, dẫn hai ngàn người đánh mạnh vào doanh trại Đông Man.

Điều không thể ngờ là Trương Lương thành công rồi!

Giờ phút này, không biết bao nhiêu tên quyền quý âm thầm véo đùi mình để chứng minh đây không phải mơ.

Lúc họ nhìn Kim Phi, ánh mắt cũng thay đổi.

Trước đó khi đến tường thành Bắc, Cửu công chúa đã từng giới thiệu Khánh Quốc công cho Kim Phi.

Trước khi Kim Phi phất lên, nhà họ Khánh cũng có chút giúp đỡ Kim Phi, nếu không thì y đã không thể suôn sẻ mở tiệm ở kinh thành.

Tuy Kim Phi hiểu rằng Khánh Quốc công làm như vậy là xuất phát từ lợi ích nhà họ Khánh, nhưng Kim Phi vẫn vô cùng cảm kích.

Thêm quan hệ huynh muội của Khánh Hoài và Khánh Mộ Lam, nên Kim Phi gặp Khánh Quốc công cũng không đắc ý, hành lễ với thân phận vãn bối.

Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, hoàn toàn không nịnh hót đeo bám như đám quyền quý tưởng tượng.

Lúc đó có không ít quan văn võ oán thầm, cảm thấy Kim Phi đang ra vẻ.

Trong mắt các quan văn võ, Kim Phi là kẻ nịnh hót cáo mượn oai hùm nhờ vào Cửu công chúa và nhà họ Khánh, kết quả gặp Khánh Quốc công lại bày ra bộ dáng đúng mực. không phải ra vẻ thì là gì?

Nhưng bây giờ họ biết lỗi sai của mình rồi.

Rất sai!

Kim Phi cáo mượn oai hùm chỗ nào?

Y là một con hổ dữ thật sự!

Không ít tên quyền quý bắt đầu âm thầm tính toán, sau này nhất định phải tìm cơ hội kéo gần quan hệ với Kim Phi…

Cửu công chúa cũng giống như Kim Phi, nhìn thấy phía Bắc đã thắng lớn, cô ấy thu lại ánh mắt, quay người nhìn vào trong thành.

Kim Phi biết cô ấy đang lo lắng về bọn tàn dư của Thái tử nên cất giọng an ủi: “Yên tâm đi, cấm quân rất nhanh sẽ có thể quay lại, bọn tàn dư của Thái tử không dám gây chuyện đâu!”

“Không phải ta lo chúng gây chuyện mà là lo chúng không bước ra!” Cửu công chúa lắc đầu nói: “Chúng bước ra thì ban chết luôn là được, chỉ sợ chúng tiếp tục ẩn náu, không biết bao giờ mới bước ra!”

“Đúng vậy, chỉ có thể ngày ngày làm giặc, không thể ngày ngày phòng giặc, dao mà không nhìn thấy được mới là đáng sợ nhất!” Kim Phi nói: “Vậy người định thế nào?”

“Còn có thể thế nào chứ, mở rộng Cục tình báo, cho dù chúng có trốn kĩ hơn nữa cũng phải đào ra!” Cửu công chúa lạnh giọng nói.

Kim Phi nghe vậy, lông mày hơi cau lại.

Thật ra Cục tình báo là tổ chức tình báo đặc vụ, không khác lắm so với Đông Xưởng, Tây Xưởng ở trong lịch sử của kiếp trước.

Lúc mới thành lập, Đông Xưởng, Tây Xưởng đúng là cung cấp rất nhiều thông tin cho Hoàng đế, giúp Hoàng đế ổn định quyền thống trị, nhận được sự tin tưởng của Hoàng đế, càng ngày càng nhận được quyền lợi lớn.

Đến sau này, Đông Xưởng, Tây Xưởng bắt đầu bành trướng, tráo trở lật lọng trên triều đường, điên cuồng đàn áp đối thủ, loại bỏ phe đối lập, khiến người người lo sợ, từ Quốc công đến dân thường, từ trên triều đường đến trong dân gian.

Kim Phi vốn muốn nhắc nhở Cửu công chúa một chút, nhưng nghĩ đến tình trạng bây giờ của Đại Khang, y bỏ ngay suy nghĩ đó.

Bệnh nặng phải dùng thuốc mạnh, loạn thế thì phải dùng cách nghiêm khắc, Đại Khang lúc này gần như bệnh đã vào tận xương tủy, Thái tử và đám quyền quý đều dám tấn công hoàng thành để cướp ngôi, bức vua thoái vị, nếu Cửu công chúa không đanh thép sẽ rất khó trấn áp, Đại Khang cũng rất khó khôi phục trật tự.

Lúc này, Cửu công chúa mở rộng Cục tình báo là cần thiết.

Cùng lắm thì đợi ổn định lại rồi khuyên Cửu công chúa hủy bỏ Cục tình báo, lập ra cơ quan tư pháp hoàn thiện hơn.

“Tiên sinh, ngài chuẩn bị xử lý đám người Đông Man này thế nào?” Cửu công chúa hỏi: “Giết hay là nhốt chúng lại đào mỏ giống như đám thổ phỉ?”

“Không giết cũng không nhốt,” Kim Phi nhàn nhạt nói: “Nhốt một thời gian đợi chúng hồi phục cơ thể, phát chút lương khô rồi cho chúng về.”

“Thả chúng về, còn phát cho chúng lương khô?” Cửu công chúa không hiểu nhìn Kim Phi: “Tại sao?”

“Vì Lương ca đồng ý với chúng đầu hàng sẽ không giết nên phải làm được, nếu không lần sau nói như vậy trên chiến trường, quân địch sẽ không tin nữa, chúng biết dù đầu hàng cũng sẽ chết, sẽ dốc sức phản kháng, tăng thêm thương vong cho tiêu cục.”

Kim Phi giải thích: “Hơn nữa thả chúng về càng có tác dụng hơn việc thẳng tay giết chúng.”

“Thả về càng có tác dụng ư?” Cửu công chúa không hiểu hỏi: “Là ý gì?”

“Vũ Dương, người nói xem nếu chúng ta thả chúng về đến Đông Man sẽ có kết quả thế nào?” Kim Phi hỏi.

“Đông Man chủ trương vũ lực, trong mắt đa số người Đông Man, Đại Khang không chịu nổi một cú đánh, mà chúng lại thất bại ở Đông Man, chủ soái bị bắt, chúng lại đầu hàng, quay về nhất định sẽ bị người trong tộc giễu cợt, bài xích.”

Cửu công chúa hiểu ý của Kim Phi: “Người mà Yakimo đưa đến đều là tinh anh của các bộ lạc, sau khi bị giễu cợt, bài xích, rất có khả năng họ sẽ phản kháng.

Ba mươi nghìn người không phải con số nhỏ, nếu gây chuyện, Đông Man chắc chắn đại loạn, cho dù Đông Man có thể trấn áp được, e cũng phải tính toán một phen!

Vậy nên, thả chúng về có thể khiến Đông Man loạn từ trong nội bộ!”

Kim Phi mỉm cười, không nói nữa.

Từ trước đến nay, y không phải kẻ khát máu, giết người trên chiến trường là vì không còn lựa chọn nào khác, nếu binh lính Đông Man đã đầu hàng, y cũng không giết hay bắt giam.

“Vậy tiếp theo tiên sinh định làm gì?” Cửu công chúa hỏi.

“Tiếp theo…” Kim Phi khựng lại, ngẩng đầu hỏi: “Đi thu phục mười sáu châu Yến Vân thì sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom