-
Chương 741-745
Chương 741: Muốn gì cứ nói
"Thu phục mười sáu châu Yến Vân?"
Cửu công chúa còn chưa kịp lên tiếng, Trần Cát ngồi ở bên cạnh đã nhảy dựng từ trên ghế.
Ông nội của ông ta đã nhượng lại mười sáu châu Yến Vân cho Đông Man, đây là khởi đầu cho sự nhục nhã của Đại Khang.
Bắt đầu từ thời điểm đó, bình nguyên rộng lớn phì nhiêu phía bắc sông Hoàng Hà đã trở thành nơi cưỡi ngựa của người Đông Man.
Những năm gần đây, cũng không ít tướng lĩnh của phái chủ chiến đã đề xuất giành lại mười sáu châu Yến Vân, trong đó bao gồm cả Tấn Vương - đệ đệ của ông ta, và tướng quân Bắc Trấn - Phạm Văn Uyên đều đã nhiều lần đề xuất Bắc phạt.
Tất cả đều bị Trần Cát từ chối.
Để giành lại mười sáu châu Yến Vân, cha ông ta đã phát động hai lần Bắc phạt, vét sạch ngân khố quốc gia sau đó chết thảm.
Cho nên Trần Cát đã tuyệt vọng, cam chịu số phận.
Ngân khố của Đại Khang trống rỗng, nếu Bắc phạt thất bại, Đông Man tuyệt đối sẽ thẹn quá hóa giận, phát động cuộc tấn công càng mãnh liệt hơn vào Đại Khang.
Trần Cát không thể tưởng tượng được kết cục sẽ như thế nào.
Cho nên ông ta đã buông xuôi, đã sớm từ bỏ ý định thu phục mười sáu châu Yến Vân.
Nhưng lúc này khi Kim Phi nhắc tới, tia hy vọng trong Trần Cát lại nhen nhóm.
Ông ta đã tận mắt chứng kiến hiệu quả chiến đấu của nhân viên hộ tống, chưa kể Kim Phi còn có khinh khí cầu, lựu đạn, cung nỏ hạng nặng và nhiều loại vũ khí khác.
Chuyện Tấn Vương và Phạm tướng quân không làm được, Kim Phi chưa chắc không làm được.
"Kim Phi, ngươi thật sự bằng lòng đi thu phục mười sáu châu Yến Vân sao?"
Trần Cát nhìn chằm chằm vào Kim Phi và hỏi từng chữ một.
Kim Phi vốn định trả lời: "Ta bằng lòng", nhưng nói ba từ này với một ông già, nghĩ như thế nào thì cũng không được tự nhiên lắm, sau đó y đổi lời nói: "Ta có thể thu phục mười sáu châu Yến Vân, nhưng bệ hạ cần phải đồng ý với một điều kiện của ta!"
"Nếu như ngươi thực sự có thể thu phục được mười sáu châu Yến Vân, trẫm sẽ phong ngươi làm Thanh Thủy Hầu, tất cả các quận thành, ngoại trừ kinh thanh, ngươi có thể chọn bất kỳ quận thành nào làm thái ấp của ngươi cũng được, đãi ngộ sẽ ngang hàng với quận vương!"
Trần Cát lập tức hứa hẹn nói: "Ngươi hài lòng không?"
Hừ!
Kim Phi còn chưa kịp trả lời, tất cả các văn võ bá quan xung quanh đồng loạt hít một hơi thật sâu.
Lần này Trần Cát thật sự đã bỏ ra rất nhiều vốn liếng rồi!
Bây giờ Kim Phi chỉ là một Nam tước, nhưng Trần Cát thực sự đã hứa với y sẽ thăng chức lên Hầu tước.
Không chỉ vậy, ông ta còn cho Kim Phi tùy ý lựa chọn thái ấp, đãi ngộ ngang hàng với quận vương.
Ngoại trừ nhóm quý tộc đi theo hoàng đế lập nước trong thời kỳ thành lập nước Đại Khang thì từ đó đến giờ chưa bao giờ có tiền lệ như vậy.
Các văn võ bá quan vẫn đang kích động, lại thấy Kim Phi lắc đầu.
"Ta không cần những thứ này!"
"Không cần những thứ này hả?"
Không ít quan viên gần như nghẹn họng trước lời nói của Kim Phi.
Vinh dự như vậy, Kim Phi còn chưa đủ hài lòng sao?
Nhưng nghĩ đến chuyện Kim Phi sắp làm, tất cả văn võ bá quan đều bình thường trở lại.
Diện tích mười sáu châu Yến Vân quá lớn, vị trí chiến lược cũng quá quan trọng, nếu có thể thu phục được, chắc chắn sẽ thay đổi vận mệnh của nước Đại Khang.
So với những thứ này, chỉ một chút đất của một quận và một chức vị Hầu tước thì đã là gì?
Nếu như bọn họ có bản lĩnh của Kim Phi, bọn họ cũng sẽ không hài lòng với những thứ này, nhất định sẽ đòi hỏi nhiều hơn nữa.
"Vậy ngươi muốn gì?" Trần Cát nhìn về phía Kim Phi.
"Tiểu sinh không có yêu cầu gì khác, chỉ xin sau khi tiểu sinh ngăn chặn Đông Man, Đảng Hạng xong, cho dù bệ hạ nghe thấy ai nói gì, cũng không ban thưởng thêm bất cứ thứ gì cho hai nước đó, dù chỉ là một lượng bạc, một thước vải!"
Kim Phi nhìn chằm chằm vào Hoàng đế, cố ý nhấn giọng với hai chữ "ban thưởng".
Nói xong, y quay người lại, lạnh lùng liếc nhìn tất cả các văn võ bá quan đứng ở bên cạnh.
Đặc biệt là khi nhìn thấy mấy người phái chủ hòa, ý cảnh cáo trong mắt Kim Phi hiện ra rõ rệt.
Hoàng đế không khỏi xấu hổ sờ mũi.
Mọi người có mặt đều biết cái gọi là "ban thưởng" chính là cống nạp.
Trong hoàn cảnh bình thường, nếu quân đội của mình thắng trận thì đương nhiên sẽ không cống nạp tiếp.
Nhưng Trần Cát luôn không có chủ kiến, trước đây Kim Phi đã thắng trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, nhưng phía Đảng Hạng vừa mới phái binh giả vờ tấn công Lan Châu thì Trần Cát đã sợ nhượng bộ rồi.
Cộng với sự đe dọa và xúi giục từ các đại thần phái chủ hòa ở trong triều, chẳng phải ông ta vẫn hứa với người Đảng Hạng sẽ tăng mức "ban thưởng" trong năm nay đó sao?
Tại sao Kim Phi lại đồng ý chống lại người Đông Man?
Là vì Hoàng đế ư? Bởi vì muốn làm quyền thần trong triều à?
Dĩ nhiên là không.
Y là vì dân chúng của Đại Khang!
Kim Phi thực sự lo lắng rằng phía y đang giao chiến với người Đông Man ở phương Bắc, Hoàng đế lại hứa sẽ "ban thưởng" cho người Đông Man, đến lúc đó y thực sự rất lo lắng mình sẽ không nhịn được mà cử người cho nổ tung điện Hoằng Đức.
Cho nên, y nhất định phải nói trước.
Sắc mặt rất nhiều quyền quý đều có vẻ không tự nhiên, nhưng không ai dám phản bác Kim Phi.
Đùa à, giao tranh ở bờ bắc vừa mới lắng xuống, bên cạnh vẫn còn một nhóm nhân viên hộ tống đứng canh gác, nếu như lúc này bọn họ tiếp tục lải nhải, với phong cách hành động điên cuồng của Kim Phi, e rằng y sẽ giơ đao chém người ngay bây giờ.
Thực tế, Kim Phi đã có ý định giết gà dọa khỉ rồi.
Đáng tiếc tất cả văn võ bá quan đều thông minh hơn lũ khỉ, căn bản không để cho y có cơ hội.
Tất cả văn võ bá quan đều hiểu được ý của Kim Phi, Trần Cát đương nhiên cũng hiểu được, ông ta nói: "Sau này ai dám nhắc đến ban thưởng, trầm lập tức giết chết hắn!"
Kim Phi không trả lời mà cúi người hành lễ với Hoàng đế.
Đây là lần hành lễ nghiêm túc đầu tiên của y sau khi gặp Hoàng đế.
Không phải vì bản thân y mà là vì dân chúng.
"Ngươi còn có yêu cầu gì không, hãy nói ra đi!"
Trần Cát là người nhạy cảm, khi nhìn thấy Kim Phi hành động như vậy, ông ta hơi xúc động.
"Nếu đã như vậy thì ta sẽ nói."
Kim Phi lại lên tiếng: "Tiểu sinh hy vọng bắt đầu từ năm nay, bệ hạ cấm chỉ Hoa Thạch Cương!"
Cửu công chúa nghe Kim Phi nói như vậy, tim đập nhanh hơn, vội vàng lén nhìn Trần Cát.
Kể từ khi Trần Cát lên ngôi, ông ta hơi mặc cảm tự ti cho rằng mình là người bất tài vô dụng, mỗi năm đều thu thập các bảo vật văn hóa từ khắp nơi trên Đại Khang, vận chuyển về kinh thành để xây dựng khu vườn hoàng gia.
Cái gọi là Hoa Thạch Cương chính là thuyền đội hộ tống những kho tàng văn hóa này.
Kim Phi yêu cầu Trần Cát cấm Hoa Thạch Cương là đang khuyên ông ta đừng sống lãng phí phô trương hoàng gia.
Nói điều này trước mặt tất cả các văn võ bá quan, không khác gì trực tiếp chỉ trích hoàng đế.
Rất nhiều văn võ bá quan lộ ra vẻ mặt như đang xem kịch.
Đặc biệt là những người thuộc phái chủ hòa, chỉ mong Hoàng đế nổi giận.
Còn phái chủ chiến đang giậm chân lo lắng, sợ Kim Phi sẽ chọc giận Trần Cát.
Nhưng vẻ mặt của Kim Phi vẫn rất bình tĩnh, như thể người mà y đang khuyên can không phải là Hoàng đế mà là một trưởng bối bình thường.
Thật ra, Kim Phi không hề tôn trọng Trần Cát.
Nếu không phải là vì sợ thiên hạ đại loạn, nếu không phải vì mối quan hệ của Cửu công chúa thì Kim Phi sẽ không bao giờ cứu một vị hoàng đế như Trần Cát.
Trần Cát không nén được cơn giận khi bị Kim Phi nói như vậy, nhưng cuối cùng ông ta cũng gật đầu nói: "Trẫm đồng ý với ngươi, từ bây giờ trở đi, cấm Hoa Thạch Cương, đồng thời giảm chi phí của hoàng gia!"
Nói xong, ông ta lại bổ sung thêm: "Trước đây trẫm không biết cuộc sống của dân chúng khó khăn như vậy, bây giờ đã biết được, trẫm nhất định sẽ nghe lời ngươi và Vũ Dương, giảm thuế để dân chúng của Đại Khang chúng ta có được cuộc sống tốt hơn!"
"Cám ơn bệ hạ!" Kim Phi lại một lần nữa hành lễ với Trần Cát.
Trần Cát hơi giơ tay lên ra hiệu cho Kim Phi đứng dậy, sau đó hỏi: "Còn có yêu cầu gì nữa không?"
"Không, chỉ cần bệ hạ có thể làm được những gì vừa nói thì tiểu sinh đã hài lòng rồi!"
"Bản thân ngươi không có yêu cầu gì sao?" Trần Cát hỏi: "Tước vị, vàng bạc, đất đai, ngươi muốn gì cứ nói!"
Chương 742: Tấm gương cho chúng ta
“Yêu cầu của ta ư?”
Kim Phi vô thức nhìn về phía Cửu công chúa.
Thật ra y rất hài lòng với trạng thái hiện tại của mình.
Thương hội giao cho Đường Tiểu Bắc, tiền trang giao cho Chu Linh Lung, tiêu cục, quân Trấn Viễn giao cho Trương Lương, xưởng chế luyện giao cho Mãn Thương, xưởng dệt giao cho Đường Đông Đông, quân y giao cho Ngụy Vô Nhai và Chu Cẩm.
Còn y cứ vung tay làm ông chủ, lại chẳng thiếu bạc, kiều thê mỹ thiếp đều có, không có việc gì làm thì phát minh là được, dù Hoàng đế cho y một chức quan thì Kim Phi cũng sẽ không đồng ý.
Điều duy nhất làm Kim Phi cảm thấy khó xử là chuyện của y và Cửu công chúa.
Dựa theo quy củ, y muốn cưới Cửu công chúa thì bắt buộc phải bỏ vợ.
Đây chuyện Kim Phi không thể chấp nhận.
Cho nên Hoàng đế hỏi yêu cầu của y, suy nghĩ đầu tiên của Kim chính là chuyện này.
Kim Phi đang định mở miệng, lại thấy Cửu công chúa lắc đầu với y, sau đó cô ấy lén nhìn y, tỏ vẻ sẽ tự xử lý chuyện này.
Kim Phi hiểu ý Cửu công chúa, tuy rằng không biết cô ấy chuẩn bị xử lý như thế nào, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm với Cửu công chúa, y quyết định trước mắt sẽ không đề cập tới việc này.
Thấy Trần Cát vẫn đang nhìn mình, y bèn mở miệng nói: “Ruộng tốt ngàn mảnh, cũng chỉ ăn một ngày ba bữa cơm, nhà cao cửa rộng ngàn gian, cũng chỉ ngủ giường ba thước. Bản thân ta không có đòi hỏi gì, chỉ mong Đại Khang quốc thái dân an, người dân an cư lạc nghiệp.”
“Trước kia đọc thơ từ của ngươi, ta cảm thấy ngươi không giống người phàm, hôm nay nghe được lời này, quả nhiên cao thượng!”
Trần Cát nghe Kim Phi nói như vậy, cảm động rơm rớm nước mắt, quay ra nói với văn võ bá quan: “Các ngươi mà có được một nửa giác ngộ như Kim Phi thì Đại Khang sao đến nỗi này?”
“Ông cũng có phải loại tốt lành gì đâu…”
Kim Phi chửi thầm một câu, nhưng trên mặt lại vẫn giữ nguyên nụ cười: “Bệ hạ quá khen.”
Cửu công chúa tán dương nhìn Kim Phi, rồi bước lên một bước, nói: “Phụ hoàng, tiên sinh cao thượng, không cầu danh lợi, nhưng lần này đầu tiên là cứu giá, lại chỉ huy nhân viên hộ tống đại phá Đông Man, mỗi một chuyện đều là công lao to lớn, phụ hoàng ắt phải thưởng.”
“Trẫm đương nhiên biết đạo lý có công được thưởng, nhưng mà y có cần thứ gì đâu!” Trần Cát bất đắc dĩ nói.
“Tiên sinh không cần, phụ hoàng có thể khen thưởng những người bên cạnh y, ví như các nhân viên hộ tống tác chiến vừa rồi, và cả vợ của tiên sinh nữa.” Cửu công chúa nói.
“Vợ của y?” Trần Cát không khỏi sửng sốt.
Khen thưởng nhân viên hộ tống thì ông ta có thể hiểu được, nhưng vì sao lại phải khen thưởng vợ của Kim Phi?
Tối hôm qua ông ta còn thương lượng với Khánh phi, chuẩn bị sẽ tìm Kim Phi nói chuyện, bảo y bỏ vợ cưới Cửu công chúa nữa kìa.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Trần Cát thoáng nhíu mày.
Không ai hiểu con gái hơn cha, ông ta cũng có thể đoán ra dụng ý của Cửu công chúa.
Quả nhiên, Cửu công chúa nói tiếp: “Vợ của tiên sinh là Quan Hạ Nhi hiền hậu thục đức, văn võ song toàn, không chỉ lo liệu chuyện trong nhà gọn gàng ngăn nắp, khi tiên sinh không ở Kim Xuyên, thổ phỉ quấy nhiễu Kim Xuyên, Hạ Nhi tỷ tỷ đã chủ động mặc giáp ra trận, chống lại thổ phỉ, quả thật là hình mẫu phụ nữ của Đại Khang ta, xin phụ hoàng nhận Hạ Nhi tỷ tỷ làm con nuôi!”
“Chiến sự chưa dứt, việc này để đó bàn sau.”
Trần Cát trừng mắt nhìn Cửu công chúa một cái, nói có lệ.
Vừa rồi ông ta đã đoán Cửu công chúa rất có khả năng sẽ nói như vậy, quyết định cứ tạm thời như thế, lấp liếm cho qua rồi sau lại nói chuyện riêng với Cửu công chúa.
Thế nhưng ai ngờ Cửu công chúa hoàn toàn không cho ông ta cơ hội kéo dài, lại nói: “Phụ hoàng, người Đông Man đều đã đầu hàng, chiến sự đã dứt, nếu không thưởng công thần, chỉ sợ sẽ khiến các tướng sĩ chạnh lòng.”
Kim Phi há miệng thở hắt ra một hơi, vừa định nói chuyện, lại bị Cửu công chúa dùng ánh mắt ngăn lại.
Văn võ bá quan đều tròn mắt nhìn nhau, mới đầu mọi người đều không hiểu gì, nhưng thấy Cửu công chúa mắt đi mày lại với Kim Phi thì đều lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Bon chen được trên triều đều là kẻ lõi đời, lúc này nếu không nhận thấy giữa Kim Phi và Cửu công chúa có vấn đề thì mới là lạ.
Danh tiếng của Kim Phi đã rất vang vọng ở kinh thành, gần như tất cả triều thần đều biết y đã thành hôn, có một thê một thiếp.
Chuyện của y và Đường Tiểu Bắc được lưu truyền rộng rãi ở kinh thành, được vô số nữ tử thanh lâu tôn sùng làm giai thoại.
Nếu Kim Phi muốn cưới Cửu công chúa, bắt buộc phải bỏ Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc.
Hiện giờ Cửu công chúa chủ động yêu cầu Hoàng đế nhận vợ Kim Phi làm con nuôi, nói rõ là muốn gả cho Kim Phi, cũng không muốn khiến Kim Phi khó xử khi phải bỏ vợ.
Dù sao cũng là con nuôi của Hoàng đế, cũng là công chúa cả mà.
“Đúng là tấm gương cho chúng ta!”
Có không ít quyền quý nhìn Kim Phi với ánh mắt sùng bái.
Có không ít hoàng thất và quyền quý liên hôn với nhau, đám chị em của Trần Cát phần lớn đều gả vào các nhà quyền quý.
Nói cách khác, trong các văn võ bá quan ở đây, có không ít phò mã.
Nói ra thì làm phò mã rất oai phong, nhưng ở thời đại phong kiến, đám phú thương đều thê thiếp thành đàn thế mà bọn họ lại chỉ có một cô vợ, ấm ức trong lòng chỉ tự mình biết.
Cũng may đa phần các công chúa đều hiểu rõ, mắt nhắm mắt mở với chuyện chồng mình nuôi nữ nhi bên ngoài.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, muốn mang về nhà thì không có cửa.
Đương nhiên, cũng có số ít công chúa có tính cách quái đản, không chấp nhận được loại chuyện như vậy.
Phò mã của các cô ấy đều rất tội nghiệp, nói không chừng một ngày nào đó đi tìm nữ nhi bên ngoài thì phát hiện người ta ra đi chân lạnh toát rồi.
Công chúa chủ động xin làm thiếp, từ ngày Đại Khang lập quốc tới nay, tuyệt đối là lần đầu tiên.
Hơn nữa lại là vị công chúa xuất sắc nhất đương triều!
Có thể tưởng tượng được các phò mã có mặt tại đây đã kính nể Kim Phi như thế nào.
Chuyện từ trước tới nay bọn họ tha thiết ước mơ, Kim Phi đã làm được!
Vừa rồi còn đang nói chuyện thu phục mười sáu châu Yến Vân, bầu không khí vốn rất nghiêm túc lập tức trở nên hơi kỳ lạ.
Văn võ bá quan đều đang nhìn lén Trần Cát, chờ đợi ông ta trả lời.
Có không ít người thậm chí còn không giấu được ngọn lửa hóng hớt cháy bừng bừng trong mắt.
Lúc này Trần Cát rất muốn mắng chửi người.
Nhưng với công trạng của Kim Phi, Cửu công chúa đã đưa ra yêu cầu hợp tình hợp lý, không hề quá đáng chút nào, ông ta thật sự không nghĩ nổi lý do từ chối.
Huống chi Cửu công chúa còn liên tục đưa mắt ra hiệu với ông ta.
Hai ngày này đã bị Cửu công chúa răn dạy liên tục, lúc này Trần Cát bắt gặp ánh mắt của Cửu công chúa là lại thấp thỏm.
Phát hiện ánh mắt Cửu công chúa càng lúc càng sắc bén, đành phải miễn cưỡng gật gật đầu: “Vậy cứ theo lời Vũ Dương nói, chọn ngày trẫm sẽ hạ chỉ, nhận Quan… Quan…”
“Quan Hạ Nhi!” Cửu công chúa nhanh nhảu nhắc nhở.
“Trẫm chọn ngày hạ chỉ, nhận Quan Hạ Phi làm con nuôi, lấy đức hiền lương thục đức này làm gương.”
Trần Cát vừa âm thầm mắng Cửu công chúa, vừa nói cho có lệ.
“Tạ bệ hạ!”
Việc đã đến nước này, Kim Phi chỉ có thể tạ ơn.
Y ngẩng đầu nhìn Cửu công chúa, trong lòng cảm thấy cô ấy càng bị thua thiệt.
Cửu công chúa quay về phía y mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trần Cát gặp chuyện này xong thì chẳng còn hứng thú gì nữa, thấy Tả Kiêu Vệ đã bắt đầu qua sông, cuộc chiến phương bắc đã định, bèn chuẩn bị dẫn người hồi cung.
Nhưng ông ta mới vừa đứng lên, lại bị Cửu công chúa ngăn cản.
“Phụ hoàng, chờ cấm quân trở về thành rồi người hẵng hồi cung.”
Lúc này cấm quân còn ở bờ bắc, phòng bị ở kinh thành đang trống không.
Từ lầu thành Bắc đến hoàng cung có một khoảng, số lượng nhân viên hộ tống và quân giáp đỏ có hạn, lỡ trên đường hồi cung bị tàn dư của Thái Tử phục kích thì sẽ rất bị động.
Hoàng đế cũng suy nghĩ cẩn thận điểm này, cho nên không có cưỡng ép, mà bảo Đại thái giám đuổi quân giáp đỏ canh lầu bên cạnh đi, sau đó gọi Cửu công chúa đi vào.
Vừa vào cửa ông ta đã chỉ vào mặt Cửu công chúa mắng té tát: “Cái con bé ngốc này, rốt cuộc bị tên Kim Phi kia cho ăn bùa mê thuốc lú gì? Sao con lại nói đỡ cho y như thế hả?”
Chương 743: Có khen thưởng
“Con bé ngốc này, bản thân Kim Phi còn không đề cập tới chuyện nhận con gái nuôi, con thì hay rồi, còn ép trẫm ra lệnh giúp y!”
Mấy ngày nay Trần Cát bị Cửu công chúa răn dạy quở mắng không ít, bây giờ cuối cùng cũng tìm lại được vị trí của người làm cha.
“Đúng là trong nhà có con gái lớn như quả bom nổ chậm, bình thường trông con thông minh lanh lợi như vậy, sao tới lúc này cũng hồ đồ luôn vậy?”
Trần Cát càng nói càng giận, chỉ vào mũi Cửu công chúa mắng mỏ liên tục.
Cửu công chúa cũng không phản bác, đợi ông ta mắng xong, mới mở miệng nói: “Phụ hoàng mắng đủ chưa? Nếu mắng đủ rồi thì nguôi giận, nghe con gái nói mấy câu nhé?”
“Con nói đi!” Trần Cát giận tới mức ngồi xuống ghế.
“Phụ hoàng, người nói xem nếu như không có Kim tiên sinh, Đại Khang bây giờ sẽ thành ra dáng vẻ gì?” Cửu công chúa hỏi.
“Dáng vẻ gì?” Trần Cát sững sờ một chút.
Trước nay ông ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
“Nếu như không có tiên sinh, thì không có trận thắng lớn ở Thanh Thủy Cốc, cũng sẽ không có chiến thắng ở dốc Đại Mãng, mối nguy Đông Man hôm nay cũng sẽ không được giải quyết dễ dàng như vậy!”
Cửu công chúa tự nói: “Phụ hoàng, với thực lực quốc gia của Đại Khang bây giờ, nếu lại bị Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên vơ vét một lần, người nghĩ Đại Khang sẽ là có dáng vẻ thế nào?
Phụ hoàng, nếu không có Kim tiên sinh, Đại Khang sẽ vô cùng khó khăn, thậm chí sớm đã có dân loạn khắp nơi, khói lửa mọi chỗ rồi!”
Trần Cát mở miệng, nhưng không nói ra lời được.
Mặc dù rất bực dọc, nhưng không thể không thừa nhận, lời Cửu công chúa nói là sự thật.
Trần Cát cuối cùng cũng ý thức được, thì ra Kim Phi quan trọng như vậy.
Nếu như không có Kim Phi ngăn chặn Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên thì Đại Khang sẽ không chỉ bị cướp bóc, mà sau đó còn phải chi trả khoản bồi thường đắt đỏ cho đối phương.
Số tiền này từ đâu mà ra? Chỉ có thể tìm người dân để đòi thôi.
Người dân không gánh vác rồi, tạo phải là điều tất nhiên.
“Trẫm biết Kim Phi có công với Đại Khang, trẫm có thể khen thưởng cho y, đồng ruộng phì nhiêu, vàng bạc, quan tước, chỉ cần y đồng ý, trẫm đều có thể cho y.”
Trần Cát phản bác nói: “Nhưng con đường đường là công chúa, chẳng lẽ thật sự muốn chà đạp bản thân, đi làm thiếp cho y à? Hoàng thất không cần mặt mũi nữa sao?”
“Mặt mũi của hoàng thất ư?” Cửu công chúa tự ti cười khổ một tiếng, tiếp tục nói: “Phụ hoàng, nếu không có Kim tiên sinh, người nói xem bây giờ con gái sẽ có dáng vẻ gì?”
Mặt Trần Cát tối sầm ngay tức khắc.
Trước đó Cửu công chúa phải đi Thổ Phiên hòa thân, nếu không có Kim Phi, sợ là cô ấy đã sớm tới Thổ Phiên rồi.
Với sự coi thường của Thổ Phiên với Đại Khang, Cửu công chúa ở Thổ Phiên sẽ gặp cảnh gì, không nói cũng hiểu.
“Phụ hoàng, ở đây không có người thứ ba, con gái có lời muốn nói thẳng.”
Cửu công chúa lại hỏi: “Con gái hỏi người một vấn đề nữa, chắc người đã nhìn ra, Kim tiên sinh không cầu danh lợi, người nói xem vì sao ngài ấy muốn tới cứu giá, vì sao phải chống lại Đông Man trong tình hình chuẩn bị cực kì không đầy đủ?”
Tiếng Cửu công chúa vừa dứt, mắt Trần Cát lập tức trợn tròn xoe!
Lúc đó ông ta mới nhớ ra, lần này Kim Phi tới kinh, không phải vì cứu giá, cũng không phải là tới chống lại Đông Man, mà là tới tìm Cửu công chúa, chỉ là đúng lúc gặp phải cảnh Thái tử bức vua nhường ngôi và người Đông Man xâm lược thôi.
Nếu là trước đây, cho dù Trần Cát biết trước mục đích của Kim Phi, cũng sẽ không coi trọng.
Suy cho cùng thì kinh thành là thành trì to lớn mạnh mẽ nhất thiên hạ, có cấm quân tinh nhuệ nhất Đại Khang trấn giữ, ngoài thành còn có Tả Kiêu Vệ, ông ta hoàn toàn không sợ Kim Phi gây chuyện.
Nhưng mấy ngày nay sau khi chứng kiến được sức chiến đấu của nhân viên hộ tống và khinh khí cầu, Trần Cát cũng không dám nghĩ như vậy nữa.
Tường thành của kinh thành có cao hơn nữa, có thể chặn được ngàn quân vạn mã của người Đông Man, nhưng tuyệt đối không ngăn được Kim Phi.
Kim Phi mà muốn tiêu diệt ông ta thì dễ như trở bàn tay.
Nghĩ rõ những điều này, sau lưng Trần Cát đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Trong lòng ông ta không khỏi nảy sinh ý nghĩ giết người diệt khẩu.
Cửu công chúa liếc Trần Cát một cát, lạnh giọng nhắc nhở: “Phụ hoàng, con gái khuyên người tốt nhất đừng động vào tiên sinh, nếu không hậu quả chắc chắn còn nghiêm trọng hơn cả ba nước Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên cùng tấn công Đại Khang nữa!”
Bị Cửu công chúa nhìn ra ý nghĩ, Trần Cát hơi lúng túng.
Ông ta còn già mồm ngụy biện nói: “Kim Phi nhiều lần chống lại kẻ địch xâm lược, còn có công cứu giá, trẫm khen thưởng còn không kịp, sao có thể gây bất lợi cho y được chứ?”
Cửu công chúa cũng biết một vừa hai phải, không tiếp tục vạch trần, nhưng giọng điệu cũng chậm lại, nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng, nếu không gặp được tiên sinh, không chắc con gái ở Thổ Phiên đã bị làm nhục, gả cho tiên sinh, con gái không thấy tủi thân, ngược lại còn thấy vinh hạnh.
Tiên sinh không chỉ có tài năng cai trị thiên hạ, còn biết thương người, con gái ở làng Tây Hà, chưa bao giờ thấy ngài ấy nặng lời với Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc, phu thê đối xử tôn trọng với nhau, so với phò mã của đám Hàn Dương, Thành Dương, không biết là hơn bao nhiêu lần, phụ hoàng không cần lo lắng cho con gái!”
“Haizz!”
Trần Cát thở dài một hơi thật sâu.
Sinh ra làm công chúa là may mắn, cũng là bất hạnh.
Hàn Dương, Thành Dương mà Cửu công chúa vừa nói, là Ngũ công chúa và Bát công chúa của Đại Khang.
Hai người đều lớn hơn Cửu công chúa chỉ một tuổi, nhưng đã thành hôn ba năm rồi.
Lúc vừa thành hôn còn tốt, cái gì phò mã cũng chiều lòng công chúa. Nhưng qua hơn một năm, sau khi sự tươi mới cạn kiệt, phò mã đã bắt đầu làm xằng làm bậy.
Lén lút nuôi nhân tình thì đã đành, phò mã còn thường xuyên công khai đi chơi thanh lâu.
Tính cách Trần Cát mềm yếu, phò mã của Ngũ công chúa và Bát công chúa đều là con cháu của quyền thần, mắng mấy lần thì bỏ mặc.
Hiện nay Ngũ công chúa và Bát công chúa chẳng khác gì góa phụ.
So với phò mã của bọn họ, Kim Phi quả thực có thể được coi là đối tượng hiếm có.
“Con đã nghĩ kĩ rồi thì tùy con.”
Trần Cát bất đắc dĩ vỗ vai Cửu công chúa: “Nếu con sống tốt, sống vui vẻ, trẫm mất mặt thì mất mặt.”
“Đa tạ phụ hoàng!”
Cửu công chúa hành lễ với Trần Cát: “Con gái nhất định sẽ khuyên nhủ tiên sinh, cố gắng giúp đỡ phụ hoàng, tin là không lâu sau, Đại Khang nhất định có thể quốc thái dân an, phụ hoàng cũng sẽ trở thành minh quân ngàn đời, danh tiếng đi vào lịch sử!”
“Lời đường mật của chính con thì thôi đi, bớt dội lên trẫm!”
Trần Cát tức giận lườm Cửu công chúa một cái.
“Phụ hoàng, có phải con gái đang rót lời đường mật cho người hay không, người cứ phái Cục tình báo đi Tây Xuyên xem xét là biết thôi!”
“Trẫm sẽ phái người đi xem.”
Hoàng đế xua tay, đi ra khỏi gác canh.
Cửu công chúa mỉm cười, cũng không nói nhiều nữa, đi ra theo.
Đến cổng, thấy Kim Phi nhô đầu nhìn sang bên này, cô ấy lén lút nháy mắt với Kim Phi một cái.
Dù sao Cửu công chúa gần như đã nói rõ rồi, Kim Phi cũng không kiêng dè nữa, y đi thẳng qua kéo Cửu công chúa về lầu canh gác: “Có lời thì nói, nháy mắt làm gì, để tỏ vẻ mắt người to à?”
“Chẳng lẽ mắt bổn cung không to à?”
Tâm trạng Cửu công chúa không tệ, lại nháy mắt với Kim Phi.
Cả quãng đường đi từ Kim Xuyên tới đây, Kim Phi luôn đè nén “hỏa khí”, nhưng lầu canh không có một cái cửa nào, cho dù “hỏa khí” của y có lớn hơn nữa cũng chỉ đành đè xuống.
Y cắn răng hỏi: “Hai người vừa nói gì thế?”
“Tối nay ta sẽ nói với ngài!” Cửu công chúa úp úp mở mở.
“Trần Văn Nhi, người thật lòng không?” Kim Phi chà tay, cảnh cáo nói: “Đừng quên, bây giờ người trông coi hoàng thành đều là người của ta, đêm nay cẩn thận ta xông vào tẩm cung của người!”
“Đêm nay không cần xông vào, tối nay bổn cung sẽ cho Thấm Nhi đi đón ngài.”
Cửu công chúa lại nháy mắt với Kim Phi: “Có khen thưởng đấy!”
Nói xong, không đợi Kim Phi truy hỏi, cô ấy đã nhanh nhẹn xoay người, rời khỏi Kim Phi, chạy tới bên Trần Cát.
Chương 744: Điển cố
“Khen thưởng?”
Kim Phi bị Cửu công chúa trêu chọc trong lòng càng ngứa ngáy.
Nhưng Cửu công chúa đang đứng cùng một chỗ với Trần Cát, văn võ bá quan cũng đang đứng bên cạnh nhìn sang, y không thể làm gì khác ngoài việc đè nén lại tâm trạng xao động trong lòng, giơ ống nhòm nhìn xuống phía dưới thành.
Lúc này Tả Kiêu Vệ đã qua sông hoàn toàn, tiếp nhận nhiệm vụ giam giữ tù binh từ trong tay cấm quân.
Tần Trấn bắt đầu dẫn cấm quân quay trở về.
Trương Lương cũng chia nhân viên hộ tống ra làm hai nhóm, một nhóm cắm trại bên cạnh trại tù binh, để ngừa tù binh bất ngờ làm phản, nhóm còn lại bắt đầu vận chuyển ngựa chiến.
Mấy tháng gần đây, tiêu cục Trấn Viễn phát triển quá nhanh, ngựa chiến lúc trước Cửu công chúa đưa cho y căn bản không đủ dùng.
Bây giờ thì tốt rồi, người Đông Man thoáng chốc đưa tới mấy chục nghìn con, Kim Phi không cần phải lo âu về chuyện ngựa chiến nữa.
Ngựa chiến là do nhân viên hộ tống đoạt được, Trần Cát dù cho có mặt dày đi nữa cũng không thể chỉ cho Kim Phi một phần trăm.
Dĩ nhiên, Kim Phi cũng không muốn hết, dù sao nuôi ngựa cũng tốn tiền, hơn nữa y cũng không dùng hết, lấy hết sẽ rất lãng phí.
Về phần muốn bao nhiêu thì Kim Phi chuẩn bị tìm Trương Lương thương lượng một chút.
Nhìn ra ngoài thành một lượt, Kim Phi lại nghiêng đầu nhìn về phía trong thành.
Hai ngày nay đã có không ít quan viên bị Cục tình báo dẫn đi, nhưng Cửu công chúa cũng đã nói, chỉ có một số bị bắt đi, còn lại một số cô ấy tạm thời chưa ra tay.
Kim Phi cho rằng những người này sẽ thừa dịp cấm quân ra khỏi thành, tụ tập lại gây náo loạn, kết quả đến khi Tần Trấn dẫn cấm quân quay trở lại, bên trong kinh thành vẫn yên tĩnh.
Đừng nói đến tàn dư phe Thái tử gây chuyện, ngay cả dân chúng bình thường cũng không ai dám tuỳ ý ra khỏi cửa.
Đến khi Tần Trấn dẫn người đến đưa Hoàng đế về cung, trời đã tối rồi.
Kim Phi ăn xong bữa tối ở Ngự Thư Phòng, đang suy nghĩ khi nào đi tìm Cửu công chúa, thì Châu Nhi đã dẫn theo mấy cung nữ đi tới.
“Tiên sinh, điện hạ có việc muốn bàn bạc với ngài, làm phiền tiên sinh đi với ta một chuyến.”
“Tại sao lại là cô, Thấm Nhi đâu?”
Kim Phi vừa đi vừa hỏi.
Bên người Cửu công chúa vốn dĩ có ba thị nữ thân cận, thời gian đi Kim Xuyên chết mất một người, giờ chỉ còn lại hai người Thấm Nhi và Châu Nhi.
Thường ngày, Châu Nhi sẽ phụ trách nội vụ của Cửu công chúa, ví dụ như thay quần áo, chải đầu..., còn Thấm Nhi sẽ phụ trách những việc đi ra ngoài.
Bình thường Cửu công chúa có chuyện tìm Kim Phi, thì đều là Thấm Nhi hỗ trợ chuyển lời.
“Thấm Nhi hôm nay không được khoẻ, nên điện hạ phái ta tới.”
Châu Nhi che miệng cười nói.
“Không phải là bà dì đến chứ?”
Kim Phi vội vàng nhắc nhở mình trong lòng, mấy ngày này không nên trêu chọc đến Thấm Nhi, lỡ như lại bị đạp cho một cái thì không đáng.
“Bà dì?” Châu Nhi sửng sốt một chút: “Thấm Nhi có bà dì sao?”
Bọn họ đều là những tử sĩ được hoàng gia đào tạo từ nhỏ, hầu như không ai biết về thân thế của họ, kể cả bản thân họ.
Châu Nhi từ nhỏ đã lớn lên cũng Thấm Nhi, cho tới giờ chưa bao giờ nghe nói đến Thấm Nhi có người thân.
“Ồ…”
Kim Phi lúc này mới nhớ ra, Châu Nhi không biết bà dì có nghĩa là gì, không biết làm gì khác ngoài đổi chủ đề: “A, hôm nay trăng tròn thật đó!”
“Tiên sinh, hôm nay mới mùng ba, trăng ở đâu ra chứ?”
Châu Nhi mù mờ hỏi: “Tiên sinh, ngài mau nói cho ta chuyện về bà dì của Thấm Nhi đi!”
Thân thế là vấn đề mà hầu như các tử sĩ đều quan tâm, cô ấy biết Kim Phi nắm trong tay đội Chung Minh, còn tưởng rằng Kim Phi đã tìm ra được thân thế của Thấm Nhi.
Kim Phi thấy không thể lừa được nữa, đành mở miệng nói: “Ta nói bà dì nhưng không phải thật sự là bà dì… Mà là một điển cố!”
“Điển cố?” Châu Nhi cau mày hỏi: “Bà dì có điển cố gì?”
“Trước đây, có một cô nương yêu một chàng thư sinh, mỗi khi rảnh rỗi đều bí mật gặp mặt, nhưng bà dì nhà cô ấy vô cùng phiền phức, mỗi lần bà ấy phát hiện ra cô nương không ở nhà, thì đều đi tìm, chuyện tốt của hai người đó luôn bị bà dì phá đám.”
Kim Phi cười nói: “Sau đó chàng thư sinh thi đậu công danh, cưới hỏi cô nương đàng hoàng rước về nhà, kết quả là đêm động phòng đó, kinh nguyệt của cô nương đó tới, không tiện chuyện chăn gối, lại ngại mở lời, bèn nói với chàng thư sinh là bà dì tới, thư sinh vừa nghe xong cũng hiểu chuyện gì xảy ra.”
“Tiên sinh, ngài…”
Châu Nhi không phải ngốc, tất nhiên nghe hiểu ý trong lời nói của Kim Phi, gương mặt thoáng đỏ.
Nhưng dù sao cũng là dân học võ, trời sinh thần kinh cũng cứng hơn với các cô nương khác một chút, tức giận liếc Kim Phi một cái: “Kinh nguyệt thì cứ nói là kinh nguyệt đi, làm ta kích động một hồi… Còn nữa, Thấm Nhi không phải đến kỳ kinh nguyệt!”
“Không phải đến kỳ kinh nguyệt, cô bảo cô ấy không khoẻ? Là bị ốm sao?”
Kim Phi cau mày hỏi: “Nhưng chiều nay ta thấy cô ấy không vui, không giống như là bị ốm?”
“Cũng không phải là bị ốm, là điện hạ sợ ngài bắt nạt cô ấy!” Châu Nhi cười nói.
“Cô đừng ăn nói lung tung, nếu không đến khi Đại Hắc Ngưu quay lại, còn không phải tìm ta liều mạng à?” Kim Phi trợn mắt.
“Tiên sinh, ngài nói xem Thấm Nhi cùng với Ngưu Bôn cuối cùng có thể thành thân không?”
Châu Nhi dừng bước, nghiêm túc hỏi.
“Toàn bộ trong làng, có ai mà không biết bọn họ đã sớm vừa ý nhau, tại sao lại không thể thành thân?”
“Nhưng… Nhưng mà Thấm Nhi là thị nữ của điện hạ…”
Châu Nhi nhỏ giọng nói.
Bình thường những nha hoàn nhà giàu, trên cơ bản sẽ bị coi như của hồi môn, sẽ gả đi cùng tiểu thư, làm nha hoàn làm ấm giường cho chồng của tiểu thư.
Nhưng công chúa thân phận đặc thù, thị nữ bọn họ sẽ không phải làm nha hoàn ấm giường cho phò mã như vậy, có điều dựa theo tình huống bình thường, Thấm Nhi với Châu Nhi sẽ cô đơn đến hết quãng đời còn lại.
“Thị nữ thì sao, sau khi gả cho Đại Hắc Ngưu cũng không làm ảnh hưởng đến việc tiếp tục bảo vệ điện hạ.”
Kim Phi nói: “Quay về ta sẽ nói với Vũ Dương chuyện này, nếu cô có người thích, nên hẹn hò thì cứ hẹn hò, nếu Vũ Dương không cho nghỉ phép, thì cứ tới tìm ta!”
“Ta không như vậy đâu, ta muốn bảo vệ điện hạ cả đời!”
Châu Nhi đỏ mặt nói.
“Cô nương khi còn nhỏ đều nói muốn phụng dưỡng bố mẹ cả đời, đến khi lớn lên lại bay xa hơn cả những người khác, không sao, chờ cô gặp được định mệnh… Chờ đến khi cô gặp được người mình thích, đến lúc đó nói sau cũng không muộn.”
Hai người trò chuyện rồi đi đến sân của Cửu công chúa.
Canh giữ ở cửa cung là mấy nữ nhân viên hộ tống, nhìn thấy Kim Phi thì vội vàng hành lễ.
“Cực khổ rồi, quay về ta sẽ nói với điện hạ thưởng cho các ngươi!”
Kim Phi gật đầu với nữ nhân viên hộ tống ở cửa một cái rồi theo Châu Nhi đi vào sân.
Tưởng là Châu Nhi phải dẫn y đi vào phòng ngủ, kết quả lại bị dẫn vào phòng tắm.
“Điện hạ vẫn còn đang giúp bệ hạ phê duyệt tấu chương, tiên sinh hãy đi tắm trước đi, tắm xong ta sẽ đi gọi điện hạ.”
Châu Nhi mỉm cười nói: “Nước nóng ta đã chuẩn bị xong cho ngài rồi.”
“Được rồi.”
Kim Phi đột nhiên có cảm giác được Cửu công chúa lật thẻ bài, tắm rửa sạch sẽ xong chờ phục vụ.
Tuy nhiên, chạy một đường từ Kim Xuyên tới, gió bụi mệt mỏi, điều kiện nhà trọ lại kém, dọc đường đi cũng không tắm được mấy lần, đúng là phải tắm rửa thật kỹ.
Y cũng không để ý nữa, đẩy cửa phòng tắm đi vào.
Ở giữa phòng tắm đặt một cái thùng gỗ lớn, đang bốc hơi nóng hầm hập.
Nhưng điều khiến cho Kim Phi sững sờ là, bên cạnh thùng nước tắm còn có hai hàng cung nữ mặc quần áo mát mẻ.
Nhìn thấy Kim Phi, họ đồng loạt quỳ xuống.
Kim Phi theo bản năng nuốt nước bọt một cái, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Kết quả vừa mới quay đầu, cửa phòng lại bị Châu Nhi khoá lại từ bên ngoài, mặc cho y kéo thế nào cũng không kéo được…
Chương 745: Thưởng
Lần này không phải cung nữ mà Thấm Nhi từng sắp xếp, những người này cũng được coi là xinh đẹp, mặc quần áo mát mẻ.
Kim Phi cũng không phải thánh nhân, không thể nói là không có chút rung động nào.
Nhưng nhớ tới cảnh tượng ở sơn trang Lục Thuỷ, Kim Phi cố gắng xua đi những suy nghĩ đen tối trong đầu, mở miệng nói: “Các ngươi hãy ra ngoài hết đi!”
Các cung nữ được ra lệnh phục vụ Kim Phi tắm, thấy Kim Phi muốn đuổi bọn họ đi, bọn họ không những không rời đi mà còn bị doạ đến mức mặt không còn một giọt máu, quỳ rạp xuống đất, không dám nói gì nhưng cũng không dám rời đi.
Kim Phi không biết phải làm gì, chỉ có thể xoay người đập cửa.
“Châu Nhi ta biết cô đang ở ngoài, mau mở cửa ra, nếu không ta sẽ phá cửa!”
Đợi mấy giây mà không thấy động tĩnh gì, Kim Phi bắt đầu đạp cửa.
“Tiên sinh đừng đạp cửa, ta sẽ gọi người tới mở cửa!”
Châu Nhi thấy Kim Phi làm thật, không thể làm gì khác đành mở cửa ra.
“Bảo các cô ấy đi đi!”
Kim Phi nghiêm mặt nói.
“Tiên sinh bọn họ không phải do ta sắp xếp, bọn họ chưa chắc đã nghe lời ta nói!”
Châu Nhi bất lực nói.
Cung nữ là do Cửu công chúa sắp xếp, Châu Nhi không dám tự làm chủ, chỉ có thể đi bẩm báo Cửu công chúa.
Rất nhanh Cửu công chúa đã tới, thấy dáng vẻ tức giận của Kim Phi cô ấy vẫy tay ý bảo các cung nữ lui xuống.
Sau khi các cung nữ rời đi, Kim Phi xoa đầu Cửu công chúa, nghiêm mặt hỏi: “Trần Văn Nhi, người có ý gì?”
“Bổn cung cảm thấy gần đây tiên sinh phải làm việc vất vả nên phái mấy người tới hầu hạ tiên sinh tắm rửa, có gì không được sao?”
Ở đây không có người ngoài, Cửu công chúa lại trở về là một cô gái nhỏ, bĩu môi nói.
“Có ai đi tắm mà cần nhiều người phục vụ như vậy chứ?”
“Mỗi lần phụ hoàng đi tắm còn cần nhiều người hơn, chỉ riêng việc chuẩn bị quần áo đã có mười hai người, các đại thần cũng vậy, trong nhà có rất nhiều nô tỳ, so với phụ hoàng cũng không kém là bao.”
Cửu công chúa nói như đây là chuyện đương nhiên, Kim Phi nghe xong trợn mắt há mồm.
Lúc này y mới biết thì ra là do mình thiếu hiểu biết.
“Cửa son rượu thịt bỏ ôi
Bao người chết rét xương phơi ngoài đường!”
Kim Phi lắc đầu than thở.
Hoàng đế và văn võ bá quan đều sống xa hoa như vậy bảo sao Đại Khang không mục nát?
“Tiên sinh, ta còn mấy tấu chương chưa đọc, ngài cứ tắm đi, sau đó thì theo Châu Nhi về phòng, ta đọc tấu chương xong sẽ về.”
Cửu công chúa nghĩ mình vẫn còn tấu chương chưa đọc xong, nói xong thì muốn rời đi.
“Tới đây rồi còn muốn đi sao?”
Kim Phi dùng chân đóng cửa phòng lại, ôm ngang Cửu công chúa lên.
“Tiên sinh hai tấu chương đó tương đối quan trọng.” Cửu công chúa ôm cổ Kim Phi, hôn lên mặt y: “Đừng quậy nữa, ta xem xong tấu chương sẽ về mà.”
“Hôm nay không phục vụ ta cho tốt thì đừng hòng đi đâu!”
Kim Phi không nhiều lời, ném Cửu công chúa vào thùng nước tắm, sau đó cũng nhảy vào.
Quần áo Cửu công chúa đều ướt đẫm, không thể làm gì khác đành đồng ý, liếc nhìn Kim Phi: “Vâng, thưa tiên sinh!”
Cho tới bây giờ, trong lòng Cửu công chúa giang sơn Đại Khang luôn là quan trọng nhất, vì thế cô ấy đồng ý tới tới Thổ Phiên kết thân.
Khi cô ấy mới tiếp cận Kim Phi cũng là vì muốn lợi dụng y.
Nhưng càng tiếp xúc nhiều với Kim Phi, Cửu công chúa dần dần thay đổi suy nghĩ.
Địa vị của Kim Phi trong lòng cô ấy ngày càng cao.
Đặc biệt là gần đây, Kim Phi không chỉ cứu cô ấy, cứu Trần Cát, còn đánh lui Đông Man.
Sự ngưỡng mộ và cảm kích đối với Kim Phi trong lòng Cửu công chúa đã cao như một ngọn núi.
Dù sao Cửu công chúa cũng xuất thân từ hoàng thất, trước đây khi tiếp xúc với Kim Phi cô ấy luôn tỏ ra hơi kiêu ngạo.
Nhưng hôm nay cô ấy rất nhiệt tình, lại còn nghe lời để cho y muốn làm thì thì làm.
Cơ hội này bình thường sẽ không có nhiều, Kim Phi chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.
Một thùng vốn đầy nước sau nhưng sau khi hai ngươi đùa nghịch chỉ còn một nửa, y mới tha cho Cửu công chúa.
Khi về phòng ngủ, hai người lại vờn nhau một trận, đến nửa đêm mới dừng lại.
Cửu công chúa nằm trong ngực Kim Phi thở hồng hộc hỏi: “Tiên sinh tiếp theo ngài định làm gì?”
“Lúc nãy không phải đã nói khi có hai người sẽ nói sao?”
Kim Phi tức giận: “Còn nữa, phải đổi cách xưng hô!”
“À…” Cửu công chúa nói thầm vào tai Kim Phi: “Tiếp theo phu quân định làm gì?”
“Ta muốn làm cho người im lặng!”
Kim Phi vỗ mặt Cửu công chúa, nhưng vẫn trả lời: “Tiếp theo…chờ người xử lý xong chuyện ở kinh thành, ta và Lương ca sẽ thảo luận về việc đánh hạ thành Du Quan!”
Yến Sơn – núi Thái Hành là lá chắn phòng thủ tự nhiên của các triều đại ở Trung Nguyên chống lại các dân du mục ở phương bắc.
Thành Du Quan đời trước chính là Sơn Hải Quan, điểm cực đông của Yến Sơn là nơi Đông Man nhất định phải đi qua nếu muốn tiến vào Trung Nguyên.
Mười sáu châu Yến Vân rơi vào tay Đông Man bởi vì mấy chục năm trước bọn họ đã chiếm được thành Du Quan.
Nếu Kim Phi có thể chiếm lại thành Du Quan thì chẳng khác nào đã chặt đứt con đường vào Trung Nguyên của Đông Man, Đông Man muốn tiến vào Trung Nguyên chỉ còn cách vượt qua Yến Sơn.
Mặc dù Đại Khang không có Vạn Lý Trường thành, nhưng một số địa điểm ở Yến Sơn có thể cưỡi ngựa đến đã được xây tường thành và các toà tháp nhỏ, ngựa chiến khó mà đi qua được.
Đông Man cũng biết thành Du Quan có vị trí quan trọng, cho nên bố trí canh phòng nghiêm ngặt
Ông nội của Cửu công chúa đã hai lần Bắc phạt, muốn chinh phạt thành Du Quan.
Đáng tiếc đều thất bại.
Tường thành của thành Du Quan cao lớn kiên cố không thể đánh bại.
Nhưng Kim Phi có khinh khí cầu và lựu đạn, tường thành đối với Kim Phi chỉ là chuyện nhỏ.
Chỉ cần cho y đủ thời gian, Kim Phi có thể đánh sập cả tường thành!
Cho nên Cửu công chúa hoàn toàn không nghi ngờ việc Kim Phi có thể đánh hạ thành Du Quan.
Cô ấy gật đầu, hỏi tiếp: “Sau khi đánh hạ thành Du Quan thì sao, ngài muốn tiêu diệt Đông Man à?”
“Quý tộc của Đông Man nhất định phải bị tiêu diệt, nhưng không được làm hại dân chúng.”
Kim Phi kéo Cửu công chúa vào trong ngực: “Vũ Dương, sau này người sẽ có ảnh hưởng tới triều đình, người nhất định phải nhớ người có thể giết hết quý tộc của Đông Man nhưng nhất định không được tàn sát người dân vô tội, biết không?”
Trong suy nghĩ của Kim Phi Đông Man, Đảng Hạng hay Thổ Phiên đều là một phần của đất nước.
Y không hề căm thù người dân Đông Man, Đảng Hạng hay Thổ Phiên ngược lại rất đồng cảm với họ.
Đời trước y đã học lịch sử, biết rằng lúc này Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên vẫn trong thời kỳ bộ lạc lạc hậu, sự phân biệt giai cấp còn nghiêm trọng hơn so với Đại Khang, những người dân ở tầng thấp của xã hội có cuộc sống còn bị thảm hơn cả người dân Đại Khang.
Ở Đại Khang, quan lại muốn làm khó người dân cũng sẽ tìm một lý do, nhưng ở Đông Man không hề có luật pháp, nếu một quý tộc nhìn trúng vợ của thủ hạ thì sẽ trắng trợn cướp người, ai dám phản kháng sẽ bị giết ngay!
Rất nhiều nơi còn có thứ gọi là quyền đêm đầu tiên hết sức hoang đường.
Khi dân chúng bình thường kết hôn, vào buổi chiều sẽ phải để cho các quý tộc động phòng trước, nếu không sẽ bị coi là phạm thượng.
Cuộc chiến giữa các bộ tộc còn tàn bạo và vô nhân đạo hơn.
Cho nên Kim Phi không hề căm thù dân thường của Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên, những kẻ y căm hận là giai cấp quý tộc.
"Thu phục mười sáu châu Yến Vân?"
Cửu công chúa còn chưa kịp lên tiếng, Trần Cát ngồi ở bên cạnh đã nhảy dựng từ trên ghế.
Ông nội của ông ta đã nhượng lại mười sáu châu Yến Vân cho Đông Man, đây là khởi đầu cho sự nhục nhã của Đại Khang.
Bắt đầu từ thời điểm đó, bình nguyên rộng lớn phì nhiêu phía bắc sông Hoàng Hà đã trở thành nơi cưỡi ngựa của người Đông Man.
Những năm gần đây, cũng không ít tướng lĩnh của phái chủ chiến đã đề xuất giành lại mười sáu châu Yến Vân, trong đó bao gồm cả Tấn Vương - đệ đệ của ông ta, và tướng quân Bắc Trấn - Phạm Văn Uyên đều đã nhiều lần đề xuất Bắc phạt.
Tất cả đều bị Trần Cát từ chối.
Để giành lại mười sáu châu Yến Vân, cha ông ta đã phát động hai lần Bắc phạt, vét sạch ngân khố quốc gia sau đó chết thảm.
Cho nên Trần Cát đã tuyệt vọng, cam chịu số phận.
Ngân khố của Đại Khang trống rỗng, nếu Bắc phạt thất bại, Đông Man tuyệt đối sẽ thẹn quá hóa giận, phát động cuộc tấn công càng mãnh liệt hơn vào Đại Khang.
Trần Cát không thể tưởng tượng được kết cục sẽ như thế nào.
Cho nên ông ta đã buông xuôi, đã sớm từ bỏ ý định thu phục mười sáu châu Yến Vân.
Nhưng lúc này khi Kim Phi nhắc tới, tia hy vọng trong Trần Cát lại nhen nhóm.
Ông ta đã tận mắt chứng kiến hiệu quả chiến đấu của nhân viên hộ tống, chưa kể Kim Phi còn có khinh khí cầu, lựu đạn, cung nỏ hạng nặng và nhiều loại vũ khí khác.
Chuyện Tấn Vương và Phạm tướng quân không làm được, Kim Phi chưa chắc không làm được.
"Kim Phi, ngươi thật sự bằng lòng đi thu phục mười sáu châu Yến Vân sao?"
Trần Cát nhìn chằm chằm vào Kim Phi và hỏi từng chữ một.
Kim Phi vốn định trả lời: "Ta bằng lòng", nhưng nói ba từ này với một ông già, nghĩ như thế nào thì cũng không được tự nhiên lắm, sau đó y đổi lời nói: "Ta có thể thu phục mười sáu châu Yến Vân, nhưng bệ hạ cần phải đồng ý với một điều kiện của ta!"
"Nếu như ngươi thực sự có thể thu phục được mười sáu châu Yến Vân, trẫm sẽ phong ngươi làm Thanh Thủy Hầu, tất cả các quận thành, ngoại trừ kinh thanh, ngươi có thể chọn bất kỳ quận thành nào làm thái ấp của ngươi cũng được, đãi ngộ sẽ ngang hàng với quận vương!"
Trần Cát lập tức hứa hẹn nói: "Ngươi hài lòng không?"
Hừ!
Kim Phi còn chưa kịp trả lời, tất cả các văn võ bá quan xung quanh đồng loạt hít một hơi thật sâu.
Lần này Trần Cát thật sự đã bỏ ra rất nhiều vốn liếng rồi!
Bây giờ Kim Phi chỉ là một Nam tước, nhưng Trần Cát thực sự đã hứa với y sẽ thăng chức lên Hầu tước.
Không chỉ vậy, ông ta còn cho Kim Phi tùy ý lựa chọn thái ấp, đãi ngộ ngang hàng với quận vương.
Ngoại trừ nhóm quý tộc đi theo hoàng đế lập nước trong thời kỳ thành lập nước Đại Khang thì từ đó đến giờ chưa bao giờ có tiền lệ như vậy.
Các văn võ bá quan vẫn đang kích động, lại thấy Kim Phi lắc đầu.
"Ta không cần những thứ này!"
"Không cần những thứ này hả?"
Không ít quan viên gần như nghẹn họng trước lời nói của Kim Phi.
Vinh dự như vậy, Kim Phi còn chưa đủ hài lòng sao?
Nhưng nghĩ đến chuyện Kim Phi sắp làm, tất cả văn võ bá quan đều bình thường trở lại.
Diện tích mười sáu châu Yến Vân quá lớn, vị trí chiến lược cũng quá quan trọng, nếu có thể thu phục được, chắc chắn sẽ thay đổi vận mệnh của nước Đại Khang.
So với những thứ này, chỉ một chút đất của một quận và một chức vị Hầu tước thì đã là gì?
Nếu như bọn họ có bản lĩnh của Kim Phi, bọn họ cũng sẽ không hài lòng với những thứ này, nhất định sẽ đòi hỏi nhiều hơn nữa.
"Vậy ngươi muốn gì?" Trần Cát nhìn về phía Kim Phi.
"Tiểu sinh không có yêu cầu gì khác, chỉ xin sau khi tiểu sinh ngăn chặn Đông Man, Đảng Hạng xong, cho dù bệ hạ nghe thấy ai nói gì, cũng không ban thưởng thêm bất cứ thứ gì cho hai nước đó, dù chỉ là một lượng bạc, một thước vải!"
Kim Phi nhìn chằm chằm vào Hoàng đế, cố ý nhấn giọng với hai chữ "ban thưởng".
Nói xong, y quay người lại, lạnh lùng liếc nhìn tất cả các văn võ bá quan đứng ở bên cạnh.
Đặc biệt là khi nhìn thấy mấy người phái chủ hòa, ý cảnh cáo trong mắt Kim Phi hiện ra rõ rệt.
Hoàng đế không khỏi xấu hổ sờ mũi.
Mọi người có mặt đều biết cái gọi là "ban thưởng" chính là cống nạp.
Trong hoàn cảnh bình thường, nếu quân đội của mình thắng trận thì đương nhiên sẽ không cống nạp tiếp.
Nhưng Trần Cát luôn không có chủ kiến, trước đây Kim Phi đã thắng trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, nhưng phía Đảng Hạng vừa mới phái binh giả vờ tấn công Lan Châu thì Trần Cát đã sợ nhượng bộ rồi.
Cộng với sự đe dọa và xúi giục từ các đại thần phái chủ hòa ở trong triều, chẳng phải ông ta vẫn hứa với người Đảng Hạng sẽ tăng mức "ban thưởng" trong năm nay đó sao?
Tại sao Kim Phi lại đồng ý chống lại người Đông Man?
Là vì Hoàng đế ư? Bởi vì muốn làm quyền thần trong triều à?
Dĩ nhiên là không.
Y là vì dân chúng của Đại Khang!
Kim Phi thực sự lo lắng rằng phía y đang giao chiến với người Đông Man ở phương Bắc, Hoàng đế lại hứa sẽ "ban thưởng" cho người Đông Man, đến lúc đó y thực sự rất lo lắng mình sẽ không nhịn được mà cử người cho nổ tung điện Hoằng Đức.
Cho nên, y nhất định phải nói trước.
Sắc mặt rất nhiều quyền quý đều có vẻ không tự nhiên, nhưng không ai dám phản bác Kim Phi.
Đùa à, giao tranh ở bờ bắc vừa mới lắng xuống, bên cạnh vẫn còn một nhóm nhân viên hộ tống đứng canh gác, nếu như lúc này bọn họ tiếp tục lải nhải, với phong cách hành động điên cuồng của Kim Phi, e rằng y sẽ giơ đao chém người ngay bây giờ.
Thực tế, Kim Phi đã có ý định giết gà dọa khỉ rồi.
Đáng tiếc tất cả văn võ bá quan đều thông minh hơn lũ khỉ, căn bản không để cho y có cơ hội.
Tất cả văn võ bá quan đều hiểu được ý của Kim Phi, Trần Cát đương nhiên cũng hiểu được, ông ta nói: "Sau này ai dám nhắc đến ban thưởng, trầm lập tức giết chết hắn!"
Kim Phi không trả lời mà cúi người hành lễ với Hoàng đế.
Đây là lần hành lễ nghiêm túc đầu tiên của y sau khi gặp Hoàng đế.
Không phải vì bản thân y mà là vì dân chúng.
"Ngươi còn có yêu cầu gì không, hãy nói ra đi!"
Trần Cát là người nhạy cảm, khi nhìn thấy Kim Phi hành động như vậy, ông ta hơi xúc động.
"Nếu đã như vậy thì ta sẽ nói."
Kim Phi lại lên tiếng: "Tiểu sinh hy vọng bắt đầu từ năm nay, bệ hạ cấm chỉ Hoa Thạch Cương!"
Cửu công chúa nghe Kim Phi nói như vậy, tim đập nhanh hơn, vội vàng lén nhìn Trần Cát.
Kể từ khi Trần Cát lên ngôi, ông ta hơi mặc cảm tự ti cho rằng mình là người bất tài vô dụng, mỗi năm đều thu thập các bảo vật văn hóa từ khắp nơi trên Đại Khang, vận chuyển về kinh thành để xây dựng khu vườn hoàng gia.
Cái gọi là Hoa Thạch Cương chính là thuyền đội hộ tống những kho tàng văn hóa này.
Kim Phi yêu cầu Trần Cát cấm Hoa Thạch Cương là đang khuyên ông ta đừng sống lãng phí phô trương hoàng gia.
Nói điều này trước mặt tất cả các văn võ bá quan, không khác gì trực tiếp chỉ trích hoàng đế.
Rất nhiều văn võ bá quan lộ ra vẻ mặt như đang xem kịch.
Đặc biệt là những người thuộc phái chủ hòa, chỉ mong Hoàng đế nổi giận.
Còn phái chủ chiến đang giậm chân lo lắng, sợ Kim Phi sẽ chọc giận Trần Cát.
Nhưng vẻ mặt của Kim Phi vẫn rất bình tĩnh, như thể người mà y đang khuyên can không phải là Hoàng đế mà là một trưởng bối bình thường.
Thật ra, Kim Phi không hề tôn trọng Trần Cát.
Nếu không phải là vì sợ thiên hạ đại loạn, nếu không phải vì mối quan hệ của Cửu công chúa thì Kim Phi sẽ không bao giờ cứu một vị hoàng đế như Trần Cát.
Trần Cát không nén được cơn giận khi bị Kim Phi nói như vậy, nhưng cuối cùng ông ta cũng gật đầu nói: "Trẫm đồng ý với ngươi, từ bây giờ trở đi, cấm Hoa Thạch Cương, đồng thời giảm chi phí của hoàng gia!"
Nói xong, ông ta lại bổ sung thêm: "Trước đây trẫm không biết cuộc sống của dân chúng khó khăn như vậy, bây giờ đã biết được, trẫm nhất định sẽ nghe lời ngươi và Vũ Dương, giảm thuế để dân chúng của Đại Khang chúng ta có được cuộc sống tốt hơn!"
"Cám ơn bệ hạ!" Kim Phi lại một lần nữa hành lễ với Trần Cát.
Trần Cát hơi giơ tay lên ra hiệu cho Kim Phi đứng dậy, sau đó hỏi: "Còn có yêu cầu gì nữa không?"
"Không, chỉ cần bệ hạ có thể làm được những gì vừa nói thì tiểu sinh đã hài lòng rồi!"
"Bản thân ngươi không có yêu cầu gì sao?" Trần Cát hỏi: "Tước vị, vàng bạc, đất đai, ngươi muốn gì cứ nói!"
Chương 742: Tấm gương cho chúng ta
“Yêu cầu của ta ư?”
Kim Phi vô thức nhìn về phía Cửu công chúa.
Thật ra y rất hài lòng với trạng thái hiện tại của mình.
Thương hội giao cho Đường Tiểu Bắc, tiền trang giao cho Chu Linh Lung, tiêu cục, quân Trấn Viễn giao cho Trương Lương, xưởng chế luyện giao cho Mãn Thương, xưởng dệt giao cho Đường Đông Đông, quân y giao cho Ngụy Vô Nhai và Chu Cẩm.
Còn y cứ vung tay làm ông chủ, lại chẳng thiếu bạc, kiều thê mỹ thiếp đều có, không có việc gì làm thì phát minh là được, dù Hoàng đế cho y một chức quan thì Kim Phi cũng sẽ không đồng ý.
Điều duy nhất làm Kim Phi cảm thấy khó xử là chuyện của y và Cửu công chúa.
Dựa theo quy củ, y muốn cưới Cửu công chúa thì bắt buộc phải bỏ vợ.
Đây chuyện Kim Phi không thể chấp nhận.
Cho nên Hoàng đế hỏi yêu cầu của y, suy nghĩ đầu tiên của Kim chính là chuyện này.
Kim Phi đang định mở miệng, lại thấy Cửu công chúa lắc đầu với y, sau đó cô ấy lén nhìn y, tỏ vẻ sẽ tự xử lý chuyện này.
Kim Phi hiểu ý Cửu công chúa, tuy rằng không biết cô ấy chuẩn bị xử lý như thế nào, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm với Cửu công chúa, y quyết định trước mắt sẽ không đề cập tới việc này.
Thấy Trần Cát vẫn đang nhìn mình, y bèn mở miệng nói: “Ruộng tốt ngàn mảnh, cũng chỉ ăn một ngày ba bữa cơm, nhà cao cửa rộng ngàn gian, cũng chỉ ngủ giường ba thước. Bản thân ta không có đòi hỏi gì, chỉ mong Đại Khang quốc thái dân an, người dân an cư lạc nghiệp.”
“Trước kia đọc thơ từ của ngươi, ta cảm thấy ngươi không giống người phàm, hôm nay nghe được lời này, quả nhiên cao thượng!”
Trần Cát nghe Kim Phi nói như vậy, cảm động rơm rớm nước mắt, quay ra nói với văn võ bá quan: “Các ngươi mà có được một nửa giác ngộ như Kim Phi thì Đại Khang sao đến nỗi này?”
“Ông cũng có phải loại tốt lành gì đâu…”
Kim Phi chửi thầm một câu, nhưng trên mặt lại vẫn giữ nguyên nụ cười: “Bệ hạ quá khen.”
Cửu công chúa tán dương nhìn Kim Phi, rồi bước lên một bước, nói: “Phụ hoàng, tiên sinh cao thượng, không cầu danh lợi, nhưng lần này đầu tiên là cứu giá, lại chỉ huy nhân viên hộ tống đại phá Đông Man, mỗi một chuyện đều là công lao to lớn, phụ hoàng ắt phải thưởng.”
“Trẫm đương nhiên biết đạo lý có công được thưởng, nhưng mà y có cần thứ gì đâu!” Trần Cát bất đắc dĩ nói.
“Tiên sinh không cần, phụ hoàng có thể khen thưởng những người bên cạnh y, ví như các nhân viên hộ tống tác chiến vừa rồi, và cả vợ của tiên sinh nữa.” Cửu công chúa nói.
“Vợ của y?” Trần Cát không khỏi sửng sốt.
Khen thưởng nhân viên hộ tống thì ông ta có thể hiểu được, nhưng vì sao lại phải khen thưởng vợ của Kim Phi?
Tối hôm qua ông ta còn thương lượng với Khánh phi, chuẩn bị sẽ tìm Kim Phi nói chuyện, bảo y bỏ vợ cưới Cửu công chúa nữa kìa.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Trần Cát thoáng nhíu mày.
Không ai hiểu con gái hơn cha, ông ta cũng có thể đoán ra dụng ý của Cửu công chúa.
Quả nhiên, Cửu công chúa nói tiếp: “Vợ của tiên sinh là Quan Hạ Nhi hiền hậu thục đức, văn võ song toàn, không chỉ lo liệu chuyện trong nhà gọn gàng ngăn nắp, khi tiên sinh không ở Kim Xuyên, thổ phỉ quấy nhiễu Kim Xuyên, Hạ Nhi tỷ tỷ đã chủ động mặc giáp ra trận, chống lại thổ phỉ, quả thật là hình mẫu phụ nữ của Đại Khang ta, xin phụ hoàng nhận Hạ Nhi tỷ tỷ làm con nuôi!”
“Chiến sự chưa dứt, việc này để đó bàn sau.”
Trần Cát trừng mắt nhìn Cửu công chúa một cái, nói có lệ.
Vừa rồi ông ta đã đoán Cửu công chúa rất có khả năng sẽ nói như vậy, quyết định cứ tạm thời như thế, lấp liếm cho qua rồi sau lại nói chuyện riêng với Cửu công chúa.
Thế nhưng ai ngờ Cửu công chúa hoàn toàn không cho ông ta cơ hội kéo dài, lại nói: “Phụ hoàng, người Đông Man đều đã đầu hàng, chiến sự đã dứt, nếu không thưởng công thần, chỉ sợ sẽ khiến các tướng sĩ chạnh lòng.”
Kim Phi há miệng thở hắt ra một hơi, vừa định nói chuyện, lại bị Cửu công chúa dùng ánh mắt ngăn lại.
Văn võ bá quan đều tròn mắt nhìn nhau, mới đầu mọi người đều không hiểu gì, nhưng thấy Cửu công chúa mắt đi mày lại với Kim Phi thì đều lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Bon chen được trên triều đều là kẻ lõi đời, lúc này nếu không nhận thấy giữa Kim Phi và Cửu công chúa có vấn đề thì mới là lạ.
Danh tiếng của Kim Phi đã rất vang vọng ở kinh thành, gần như tất cả triều thần đều biết y đã thành hôn, có một thê một thiếp.
Chuyện của y và Đường Tiểu Bắc được lưu truyền rộng rãi ở kinh thành, được vô số nữ tử thanh lâu tôn sùng làm giai thoại.
Nếu Kim Phi muốn cưới Cửu công chúa, bắt buộc phải bỏ Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc.
Hiện giờ Cửu công chúa chủ động yêu cầu Hoàng đế nhận vợ Kim Phi làm con nuôi, nói rõ là muốn gả cho Kim Phi, cũng không muốn khiến Kim Phi khó xử khi phải bỏ vợ.
Dù sao cũng là con nuôi của Hoàng đế, cũng là công chúa cả mà.
“Đúng là tấm gương cho chúng ta!”
Có không ít quyền quý nhìn Kim Phi với ánh mắt sùng bái.
Có không ít hoàng thất và quyền quý liên hôn với nhau, đám chị em của Trần Cát phần lớn đều gả vào các nhà quyền quý.
Nói cách khác, trong các văn võ bá quan ở đây, có không ít phò mã.
Nói ra thì làm phò mã rất oai phong, nhưng ở thời đại phong kiến, đám phú thương đều thê thiếp thành đàn thế mà bọn họ lại chỉ có một cô vợ, ấm ức trong lòng chỉ tự mình biết.
Cũng may đa phần các công chúa đều hiểu rõ, mắt nhắm mắt mở với chuyện chồng mình nuôi nữ nhi bên ngoài.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, muốn mang về nhà thì không có cửa.
Đương nhiên, cũng có số ít công chúa có tính cách quái đản, không chấp nhận được loại chuyện như vậy.
Phò mã của các cô ấy đều rất tội nghiệp, nói không chừng một ngày nào đó đi tìm nữ nhi bên ngoài thì phát hiện người ta ra đi chân lạnh toát rồi.
Công chúa chủ động xin làm thiếp, từ ngày Đại Khang lập quốc tới nay, tuyệt đối là lần đầu tiên.
Hơn nữa lại là vị công chúa xuất sắc nhất đương triều!
Có thể tưởng tượng được các phò mã có mặt tại đây đã kính nể Kim Phi như thế nào.
Chuyện từ trước tới nay bọn họ tha thiết ước mơ, Kim Phi đã làm được!
Vừa rồi còn đang nói chuyện thu phục mười sáu châu Yến Vân, bầu không khí vốn rất nghiêm túc lập tức trở nên hơi kỳ lạ.
Văn võ bá quan đều đang nhìn lén Trần Cát, chờ đợi ông ta trả lời.
Có không ít người thậm chí còn không giấu được ngọn lửa hóng hớt cháy bừng bừng trong mắt.
Lúc này Trần Cát rất muốn mắng chửi người.
Nhưng với công trạng của Kim Phi, Cửu công chúa đã đưa ra yêu cầu hợp tình hợp lý, không hề quá đáng chút nào, ông ta thật sự không nghĩ nổi lý do từ chối.
Huống chi Cửu công chúa còn liên tục đưa mắt ra hiệu với ông ta.
Hai ngày này đã bị Cửu công chúa răn dạy liên tục, lúc này Trần Cát bắt gặp ánh mắt của Cửu công chúa là lại thấp thỏm.
Phát hiện ánh mắt Cửu công chúa càng lúc càng sắc bén, đành phải miễn cưỡng gật gật đầu: “Vậy cứ theo lời Vũ Dương nói, chọn ngày trẫm sẽ hạ chỉ, nhận Quan… Quan…”
“Quan Hạ Nhi!” Cửu công chúa nhanh nhảu nhắc nhở.
“Trẫm chọn ngày hạ chỉ, nhận Quan Hạ Phi làm con nuôi, lấy đức hiền lương thục đức này làm gương.”
Trần Cát vừa âm thầm mắng Cửu công chúa, vừa nói cho có lệ.
“Tạ bệ hạ!”
Việc đã đến nước này, Kim Phi chỉ có thể tạ ơn.
Y ngẩng đầu nhìn Cửu công chúa, trong lòng cảm thấy cô ấy càng bị thua thiệt.
Cửu công chúa quay về phía y mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trần Cát gặp chuyện này xong thì chẳng còn hứng thú gì nữa, thấy Tả Kiêu Vệ đã bắt đầu qua sông, cuộc chiến phương bắc đã định, bèn chuẩn bị dẫn người hồi cung.
Nhưng ông ta mới vừa đứng lên, lại bị Cửu công chúa ngăn cản.
“Phụ hoàng, chờ cấm quân trở về thành rồi người hẵng hồi cung.”
Lúc này cấm quân còn ở bờ bắc, phòng bị ở kinh thành đang trống không.
Từ lầu thành Bắc đến hoàng cung có một khoảng, số lượng nhân viên hộ tống và quân giáp đỏ có hạn, lỡ trên đường hồi cung bị tàn dư của Thái Tử phục kích thì sẽ rất bị động.
Hoàng đế cũng suy nghĩ cẩn thận điểm này, cho nên không có cưỡng ép, mà bảo Đại thái giám đuổi quân giáp đỏ canh lầu bên cạnh đi, sau đó gọi Cửu công chúa đi vào.
Vừa vào cửa ông ta đã chỉ vào mặt Cửu công chúa mắng té tát: “Cái con bé ngốc này, rốt cuộc bị tên Kim Phi kia cho ăn bùa mê thuốc lú gì? Sao con lại nói đỡ cho y như thế hả?”
Chương 743: Có khen thưởng
“Con bé ngốc này, bản thân Kim Phi còn không đề cập tới chuyện nhận con gái nuôi, con thì hay rồi, còn ép trẫm ra lệnh giúp y!”
Mấy ngày nay Trần Cát bị Cửu công chúa răn dạy quở mắng không ít, bây giờ cuối cùng cũng tìm lại được vị trí của người làm cha.
“Đúng là trong nhà có con gái lớn như quả bom nổ chậm, bình thường trông con thông minh lanh lợi như vậy, sao tới lúc này cũng hồ đồ luôn vậy?”
Trần Cát càng nói càng giận, chỉ vào mũi Cửu công chúa mắng mỏ liên tục.
Cửu công chúa cũng không phản bác, đợi ông ta mắng xong, mới mở miệng nói: “Phụ hoàng mắng đủ chưa? Nếu mắng đủ rồi thì nguôi giận, nghe con gái nói mấy câu nhé?”
“Con nói đi!” Trần Cát giận tới mức ngồi xuống ghế.
“Phụ hoàng, người nói xem nếu như không có Kim tiên sinh, Đại Khang bây giờ sẽ thành ra dáng vẻ gì?” Cửu công chúa hỏi.
“Dáng vẻ gì?” Trần Cát sững sờ một chút.
Trước nay ông ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
“Nếu như không có tiên sinh, thì không có trận thắng lớn ở Thanh Thủy Cốc, cũng sẽ không có chiến thắng ở dốc Đại Mãng, mối nguy Đông Man hôm nay cũng sẽ không được giải quyết dễ dàng như vậy!”
Cửu công chúa tự nói: “Phụ hoàng, với thực lực quốc gia của Đại Khang bây giờ, nếu lại bị Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên vơ vét một lần, người nghĩ Đại Khang sẽ là có dáng vẻ thế nào?
Phụ hoàng, nếu không có Kim tiên sinh, Đại Khang sẽ vô cùng khó khăn, thậm chí sớm đã có dân loạn khắp nơi, khói lửa mọi chỗ rồi!”
Trần Cát mở miệng, nhưng không nói ra lời được.
Mặc dù rất bực dọc, nhưng không thể không thừa nhận, lời Cửu công chúa nói là sự thật.
Trần Cát cuối cùng cũng ý thức được, thì ra Kim Phi quan trọng như vậy.
Nếu như không có Kim Phi ngăn chặn Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên thì Đại Khang sẽ không chỉ bị cướp bóc, mà sau đó còn phải chi trả khoản bồi thường đắt đỏ cho đối phương.
Số tiền này từ đâu mà ra? Chỉ có thể tìm người dân để đòi thôi.
Người dân không gánh vác rồi, tạo phải là điều tất nhiên.
“Trẫm biết Kim Phi có công với Đại Khang, trẫm có thể khen thưởng cho y, đồng ruộng phì nhiêu, vàng bạc, quan tước, chỉ cần y đồng ý, trẫm đều có thể cho y.”
Trần Cát phản bác nói: “Nhưng con đường đường là công chúa, chẳng lẽ thật sự muốn chà đạp bản thân, đi làm thiếp cho y à? Hoàng thất không cần mặt mũi nữa sao?”
“Mặt mũi của hoàng thất ư?” Cửu công chúa tự ti cười khổ một tiếng, tiếp tục nói: “Phụ hoàng, nếu không có Kim tiên sinh, người nói xem bây giờ con gái sẽ có dáng vẻ gì?”
Mặt Trần Cát tối sầm ngay tức khắc.
Trước đó Cửu công chúa phải đi Thổ Phiên hòa thân, nếu không có Kim Phi, sợ là cô ấy đã sớm tới Thổ Phiên rồi.
Với sự coi thường của Thổ Phiên với Đại Khang, Cửu công chúa ở Thổ Phiên sẽ gặp cảnh gì, không nói cũng hiểu.
“Phụ hoàng, ở đây không có người thứ ba, con gái có lời muốn nói thẳng.”
Cửu công chúa lại hỏi: “Con gái hỏi người một vấn đề nữa, chắc người đã nhìn ra, Kim tiên sinh không cầu danh lợi, người nói xem vì sao ngài ấy muốn tới cứu giá, vì sao phải chống lại Đông Man trong tình hình chuẩn bị cực kì không đầy đủ?”
Tiếng Cửu công chúa vừa dứt, mắt Trần Cát lập tức trợn tròn xoe!
Lúc đó ông ta mới nhớ ra, lần này Kim Phi tới kinh, không phải vì cứu giá, cũng không phải là tới chống lại Đông Man, mà là tới tìm Cửu công chúa, chỉ là đúng lúc gặp phải cảnh Thái tử bức vua nhường ngôi và người Đông Man xâm lược thôi.
Nếu là trước đây, cho dù Trần Cát biết trước mục đích của Kim Phi, cũng sẽ không coi trọng.
Suy cho cùng thì kinh thành là thành trì to lớn mạnh mẽ nhất thiên hạ, có cấm quân tinh nhuệ nhất Đại Khang trấn giữ, ngoài thành còn có Tả Kiêu Vệ, ông ta hoàn toàn không sợ Kim Phi gây chuyện.
Nhưng mấy ngày nay sau khi chứng kiến được sức chiến đấu của nhân viên hộ tống và khinh khí cầu, Trần Cát cũng không dám nghĩ như vậy nữa.
Tường thành của kinh thành có cao hơn nữa, có thể chặn được ngàn quân vạn mã của người Đông Man, nhưng tuyệt đối không ngăn được Kim Phi.
Kim Phi mà muốn tiêu diệt ông ta thì dễ như trở bàn tay.
Nghĩ rõ những điều này, sau lưng Trần Cát đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Trong lòng ông ta không khỏi nảy sinh ý nghĩ giết người diệt khẩu.
Cửu công chúa liếc Trần Cát một cát, lạnh giọng nhắc nhở: “Phụ hoàng, con gái khuyên người tốt nhất đừng động vào tiên sinh, nếu không hậu quả chắc chắn còn nghiêm trọng hơn cả ba nước Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên cùng tấn công Đại Khang nữa!”
Bị Cửu công chúa nhìn ra ý nghĩ, Trần Cát hơi lúng túng.
Ông ta còn già mồm ngụy biện nói: “Kim Phi nhiều lần chống lại kẻ địch xâm lược, còn có công cứu giá, trẫm khen thưởng còn không kịp, sao có thể gây bất lợi cho y được chứ?”
Cửu công chúa cũng biết một vừa hai phải, không tiếp tục vạch trần, nhưng giọng điệu cũng chậm lại, nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng, nếu không gặp được tiên sinh, không chắc con gái ở Thổ Phiên đã bị làm nhục, gả cho tiên sinh, con gái không thấy tủi thân, ngược lại còn thấy vinh hạnh.
Tiên sinh không chỉ có tài năng cai trị thiên hạ, còn biết thương người, con gái ở làng Tây Hà, chưa bao giờ thấy ngài ấy nặng lời với Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc, phu thê đối xử tôn trọng với nhau, so với phò mã của đám Hàn Dương, Thành Dương, không biết là hơn bao nhiêu lần, phụ hoàng không cần lo lắng cho con gái!”
“Haizz!”
Trần Cát thở dài một hơi thật sâu.
Sinh ra làm công chúa là may mắn, cũng là bất hạnh.
Hàn Dương, Thành Dương mà Cửu công chúa vừa nói, là Ngũ công chúa và Bát công chúa của Đại Khang.
Hai người đều lớn hơn Cửu công chúa chỉ một tuổi, nhưng đã thành hôn ba năm rồi.
Lúc vừa thành hôn còn tốt, cái gì phò mã cũng chiều lòng công chúa. Nhưng qua hơn một năm, sau khi sự tươi mới cạn kiệt, phò mã đã bắt đầu làm xằng làm bậy.
Lén lút nuôi nhân tình thì đã đành, phò mã còn thường xuyên công khai đi chơi thanh lâu.
Tính cách Trần Cát mềm yếu, phò mã của Ngũ công chúa và Bát công chúa đều là con cháu của quyền thần, mắng mấy lần thì bỏ mặc.
Hiện nay Ngũ công chúa và Bát công chúa chẳng khác gì góa phụ.
So với phò mã của bọn họ, Kim Phi quả thực có thể được coi là đối tượng hiếm có.
“Con đã nghĩ kĩ rồi thì tùy con.”
Trần Cát bất đắc dĩ vỗ vai Cửu công chúa: “Nếu con sống tốt, sống vui vẻ, trẫm mất mặt thì mất mặt.”
“Đa tạ phụ hoàng!”
Cửu công chúa hành lễ với Trần Cát: “Con gái nhất định sẽ khuyên nhủ tiên sinh, cố gắng giúp đỡ phụ hoàng, tin là không lâu sau, Đại Khang nhất định có thể quốc thái dân an, phụ hoàng cũng sẽ trở thành minh quân ngàn đời, danh tiếng đi vào lịch sử!”
“Lời đường mật của chính con thì thôi đi, bớt dội lên trẫm!”
Trần Cát tức giận lườm Cửu công chúa một cái.
“Phụ hoàng, có phải con gái đang rót lời đường mật cho người hay không, người cứ phái Cục tình báo đi Tây Xuyên xem xét là biết thôi!”
“Trẫm sẽ phái người đi xem.”
Hoàng đế xua tay, đi ra khỏi gác canh.
Cửu công chúa mỉm cười, cũng không nói nhiều nữa, đi ra theo.
Đến cổng, thấy Kim Phi nhô đầu nhìn sang bên này, cô ấy lén lút nháy mắt với Kim Phi một cái.
Dù sao Cửu công chúa gần như đã nói rõ rồi, Kim Phi cũng không kiêng dè nữa, y đi thẳng qua kéo Cửu công chúa về lầu canh gác: “Có lời thì nói, nháy mắt làm gì, để tỏ vẻ mắt người to à?”
“Chẳng lẽ mắt bổn cung không to à?”
Tâm trạng Cửu công chúa không tệ, lại nháy mắt với Kim Phi.
Cả quãng đường đi từ Kim Xuyên tới đây, Kim Phi luôn đè nén “hỏa khí”, nhưng lầu canh không có một cái cửa nào, cho dù “hỏa khí” của y có lớn hơn nữa cũng chỉ đành đè xuống.
Y cắn răng hỏi: “Hai người vừa nói gì thế?”
“Tối nay ta sẽ nói với ngài!” Cửu công chúa úp úp mở mở.
“Trần Văn Nhi, người thật lòng không?” Kim Phi chà tay, cảnh cáo nói: “Đừng quên, bây giờ người trông coi hoàng thành đều là người của ta, đêm nay cẩn thận ta xông vào tẩm cung của người!”
“Đêm nay không cần xông vào, tối nay bổn cung sẽ cho Thấm Nhi đi đón ngài.”
Cửu công chúa lại nháy mắt với Kim Phi: “Có khen thưởng đấy!”
Nói xong, không đợi Kim Phi truy hỏi, cô ấy đã nhanh nhẹn xoay người, rời khỏi Kim Phi, chạy tới bên Trần Cát.
Chương 744: Điển cố
“Khen thưởng?”
Kim Phi bị Cửu công chúa trêu chọc trong lòng càng ngứa ngáy.
Nhưng Cửu công chúa đang đứng cùng một chỗ với Trần Cát, văn võ bá quan cũng đang đứng bên cạnh nhìn sang, y không thể làm gì khác ngoài việc đè nén lại tâm trạng xao động trong lòng, giơ ống nhòm nhìn xuống phía dưới thành.
Lúc này Tả Kiêu Vệ đã qua sông hoàn toàn, tiếp nhận nhiệm vụ giam giữ tù binh từ trong tay cấm quân.
Tần Trấn bắt đầu dẫn cấm quân quay trở về.
Trương Lương cũng chia nhân viên hộ tống ra làm hai nhóm, một nhóm cắm trại bên cạnh trại tù binh, để ngừa tù binh bất ngờ làm phản, nhóm còn lại bắt đầu vận chuyển ngựa chiến.
Mấy tháng gần đây, tiêu cục Trấn Viễn phát triển quá nhanh, ngựa chiến lúc trước Cửu công chúa đưa cho y căn bản không đủ dùng.
Bây giờ thì tốt rồi, người Đông Man thoáng chốc đưa tới mấy chục nghìn con, Kim Phi không cần phải lo âu về chuyện ngựa chiến nữa.
Ngựa chiến là do nhân viên hộ tống đoạt được, Trần Cát dù cho có mặt dày đi nữa cũng không thể chỉ cho Kim Phi một phần trăm.
Dĩ nhiên, Kim Phi cũng không muốn hết, dù sao nuôi ngựa cũng tốn tiền, hơn nữa y cũng không dùng hết, lấy hết sẽ rất lãng phí.
Về phần muốn bao nhiêu thì Kim Phi chuẩn bị tìm Trương Lương thương lượng một chút.
Nhìn ra ngoài thành một lượt, Kim Phi lại nghiêng đầu nhìn về phía trong thành.
Hai ngày nay đã có không ít quan viên bị Cục tình báo dẫn đi, nhưng Cửu công chúa cũng đã nói, chỉ có một số bị bắt đi, còn lại một số cô ấy tạm thời chưa ra tay.
Kim Phi cho rằng những người này sẽ thừa dịp cấm quân ra khỏi thành, tụ tập lại gây náo loạn, kết quả đến khi Tần Trấn dẫn cấm quân quay trở lại, bên trong kinh thành vẫn yên tĩnh.
Đừng nói đến tàn dư phe Thái tử gây chuyện, ngay cả dân chúng bình thường cũng không ai dám tuỳ ý ra khỏi cửa.
Đến khi Tần Trấn dẫn người đến đưa Hoàng đế về cung, trời đã tối rồi.
Kim Phi ăn xong bữa tối ở Ngự Thư Phòng, đang suy nghĩ khi nào đi tìm Cửu công chúa, thì Châu Nhi đã dẫn theo mấy cung nữ đi tới.
“Tiên sinh, điện hạ có việc muốn bàn bạc với ngài, làm phiền tiên sinh đi với ta một chuyến.”
“Tại sao lại là cô, Thấm Nhi đâu?”
Kim Phi vừa đi vừa hỏi.
Bên người Cửu công chúa vốn dĩ có ba thị nữ thân cận, thời gian đi Kim Xuyên chết mất một người, giờ chỉ còn lại hai người Thấm Nhi và Châu Nhi.
Thường ngày, Châu Nhi sẽ phụ trách nội vụ của Cửu công chúa, ví dụ như thay quần áo, chải đầu..., còn Thấm Nhi sẽ phụ trách những việc đi ra ngoài.
Bình thường Cửu công chúa có chuyện tìm Kim Phi, thì đều là Thấm Nhi hỗ trợ chuyển lời.
“Thấm Nhi hôm nay không được khoẻ, nên điện hạ phái ta tới.”
Châu Nhi che miệng cười nói.
“Không phải là bà dì đến chứ?”
Kim Phi vội vàng nhắc nhở mình trong lòng, mấy ngày này không nên trêu chọc đến Thấm Nhi, lỡ như lại bị đạp cho một cái thì không đáng.
“Bà dì?” Châu Nhi sửng sốt một chút: “Thấm Nhi có bà dì sao?”
Bọn họ đều là những tử sĩ được hoàng gia đào tạo từ nhỏ, hầu như không ai biết về thân thế của họ, kể cả bản thân họ.
Châu Nhi từ nhỏ đã lớn lên cũng Thấm Nhi, cho tới giờ chưa bao giờ nghe nói đến Thấm Nhi có người thân.
“Ồ…”
Kim Phi lúc này mới nhớ ra, Châu Nhi không biết bà dì có nghĩa là gì, không biết làm gì khác ngoài đổi chủ đề: “A, hôm nay trăng tròn thật đó!”
“Tiên sinh, hôm nay mới mùng ba, trăng ở đâu ra chứ?”
Châu Nhi mù mờ hỏi: “Tiên sinh, ngài mau nói cho ta chuyện về bà dì của Thấm Nhi đi!”
Thân thế là vấn đề mà hầu như các tử sĩ đều quan tâm, cô ấy biết Kim Phi nắm trong tay đội Chung Minh, còn tưởng rằng Kim Phi đã tìm ra được thân thế của Thấm Nhi.
Kim Phi thấy không thể lừa được nữa, đành mở miệng nói: “Ta nói bà dì nhưng không phải thật sự là bà dì… Mà là một điển cố!”
“Điển cố?” Châu Nhi cau mày hỏi: “Bà dì có điển cố gì?”
“Trước đây, có một cô nương yêu một chàng thư sinh, mỗi khi rảnh rỗi đều bí mật gặp mặt, nhưng bà dì nhà cô ấy vô cùng phiền phức, mỗi lần bà ấy phát hiện ra cô nương không ở nhà, thì đều đi tìm, chuyện tốt của hai người đó luôn bị bà dì phá đám.”
Kim Phi cười nói: “Sau đó chàng thư sinh thi đậu công danh, cưới hỏi cô nương đàng hoàng rước về nhà, kết quả là đêm động phòng đó, kinh nguyệt của cô nương đó tới, không tiện chuyện chăn gối, lại ngại mở lời, bèn nói với chàng thư sinh là bà dì tới, thư sinh vừa nghe xong cũng hiểu chuyện gì xảy ra.”
“Tiên sinh, ngài…”
Châu Nhi không phải ngốc, tất nhiên nghe hiểu ý trong lời nói của Kim Phi, gương mặt thoáng đỏ.
Nhưng dù sao cũng là dân học võ, trời sinh thần kinh cũng cứng hơn với các cô nương khác một chút, tức giận liếc Kim Phi một cái: “Kinh nguyệt thì cứ nói là kinh nguyệt đi, làm ta kích động một hồi… Còn nữa, Thấm Nhi không phải đến kỳ kinh nguyệt!”
“Không phải đến kỳ kinh nguyệt, cô bảo cô ấy không khoẻ? Là bị ốm sao?”
Kim Phi cau mày hỏi: “Nhưng chiều nay ta thấy cô ấy không vui, không giống như là bị ốm?”
“Cũng không phải là bị ốm, là điện hạ sợ ngài bắt nạt cô ấy!” Châu Nhi cười nói.
“Cô đừng ăn nói lung tung, nếu không đến khi Đại Hắc Ngưu quay lại, còn không phải tìm ta liều mạng à?” Kim Phi trợn mắt.
“Tiên sinh, ngài nói xem Thấm Nhi cùng với Ngưu Bôn cuối cùng có thể thành thân không?”
Châu Nhi dừng bước, nghiêm túc hỏi.
“Toàn bộ trong làng, có ai mà không biết bọn họ đã sớm vừa ý nhau, tại sao lại không thể thành thân?”
“Nhưng… Nhưng mà Thấm Nhi là thị nữ của điện hạ…”
Châu Nhi nhỏ giọng nói.
Bình thường những nha hoàn nhà giàu, trên cơ bản sẽ bị coi như của hồi môn, sẽ gả đi cùng tiểu thư, làm nha hoàn làm ấm giường cho chồng của tiểu thư.
Nhưng công chúa thân phận đặc thù, thị nữ bọn họ sẽ không phải làm nha hoàn ấm giường cho phò mã như vậy, có điều dựa theo tình huống bình thường, Thấm Nhi với Châu Nhi sẽ cô đơn đến hết quãng đời còn lại.
“Thị nữ thì sao, sau khi gả cho Đại Hắc Ngưu cũng không làm ảnh hưởng đến việc tiếp tục bảo vệ điện hạ.”
Kim Phi nói: “Quay về ta sẽ nói với Vũ Dương chuyện này, nếu cô có người thích, nên hẹn hò thì cứ hẹn hò, nếu Vũ Dương không cho nghỉ phép, thì cứ tới tìm ta!”
“Ta không như vậy đâu, ta muốn bảo vệ điện hạ cả đời!”
Châu Nhi đỏ mặt nói.
“Cô nương khi còn nhỏ đều nói muốn phụng dưỡng bố mẹ cả đời, đến khi lớn lên lại bay xa hơn cả những người khác, không sao, chờ cô gặp được định mệnh… Chờ đến khi cô gặp được người mình thích, đến lúc đó nói sau cũng không muộn.”
Hai người trò chuyện rồi đi đến sân của Cửu công chúa.
Canh giữ ở cửa cung là mấy nữ nhân viên hộ tống, nhìn thấy Kim Phi thì vội vàng hành lễ.
“Cực khổ rồi, quay về ta sẽ nói với điện hạ thưởng cho các ngươi!”
Kim Phi gật đầu với nữ nhân viên hộ tống ở cửa một cái rồi theo Châu Nhi đi vào sân.
Tưởng là Châu Nhi phải dẫn y đi vào phòng ngủ, kết quả lại bị dẫn vào phòng tắm.
“Điện hạ vẫn còn đang giúp bệ hạ phê duyệt tấu chương, tiên sinh hãy đi tắm trước đi, tắm xong ta sẽ đi gọi điện hạ.”
Châu Nhi mỉm cười nói: “Nước nóng ta đã chuẩn bị xong cho ngài rồi.”
“Được rồi.”
Kim Phi đột nhiên có cảm giác được Cửu công chúa lật thẻ bài, tắm rửa sạch sẽ xong chờ phục vụ.
Tuy nhiên, chạy một đường từ Kim Xuyên tới, gió bụi mệt mỏi, điều kiện nhà trọ lại kém, dọc đường đi cũng không tắm được mấy lần, đúng là phải tắm rửa thật kỹ.
Y cũng không để ý nữa, đẩy cửa phòng tắm đi vào.
Ở giữa phòng tắm đặt một cái thùng gỗ lớn, đang bốc hơi nóng hầm hập.
Nhưng điều khiến cho Kim Phi sững sờ là, bên cạnh thùng nước tắm còn có hai hàng cung nữ mặc quần áo mát mẻ.
Nhìn thấy Kim Phi, họ đồng loạt quỳ xuống.
Kim Phi theo bản năng nuốt nước bọt một cái, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Kết quả vừa mới quay đầu, cửa phòng lại bị Châu Nhi khoá lại từ bên ngoài, mặc cho y kéo thế nào cũng không kéo được…
Chương 745: Thưởng
Lần này không phải cung nữ mà Thấm Nhi từng sắp xếp, những người này cũng được coi là xinh đẹp, mặc quần áo mát mẻ.
Kim Phi cũng không phải thánh nhân, không thể nói là không có chút rung động nào.
Nhưng nhớ tới cảnh tượng ở sơn trang Lục Thuỷ, Kim Phi cố gắng xua đi những suy nghĩ đen tối trong đầu, mở miệng nói: “Các ngươi hãy ra ngoài hết đi!”
Các cung nữ được ra lệnh phục vụ Kim Phi tắm, thấy Kim Phi muốn đuổi bọn họ đi, bọn họ không những không rời đi mà còn bị doạ đến mức mặt không còn một giọt máu, quỳ rạp xuống đất, không dám nói gì nhưng cũng không dám rời đi.
Kim Phi không biết phải làm gì, chỉ có thể xoay người đập cửa.
“Châu Nhi ta biết cô đang ở ngoài, mau mở cửa ra, nếu không ta sẽ phá cửa!”
Đợi mấy giây mà không thấy động tĩnh gì, Kim Phi bắt đầu đạp cửa.
“Tiên sinh đừng đạp cửa, ta sẽ gọi người tới mở cửa!”
Châu Nhi thấy Kim Phi làm thật, không thể làm gì khác đành mở cửa ra.
“Bảo các cô ấy đi đi!”
Kim Phi nghiêm mặt nói.
“Tiên sinh bọn họ không phải do ta sắp xếp, bọn họ chưa chắc đã nghe lời ta nói!”
Châu Nhi bất lực nói.
Cung nữ là do Cửu công chúa sắp xếp, Châu Nhi không dám tự làm chủ, chỉ có thể đi bẩm báo Cửu công chúa.
Rất nhanh Cửu công chúa đã tới, thấy dáng vẻ tức giận của Kim Phi cô ấy vẫy tay ý bảo các cung nữ lui xuống.
Sau khi các cung nữ rời đi, Kim Phi xoa đầu Cửu công chúa, nghiêm mặt hỏi: “Trần Văn Nhi, người có ý gì?”
“Bổn cung cảm thấy gần đây tiên sinh phải làm việc vất vả nên phái mấy người tới hầu hạ tiên sinh tắm rửa, có gì không được sao?”
Ở đây không có người ngoài, Cửu công chúa lại trở về là một cô gái nhỏ, bĩu môi nói.
“Có ai đi tắm mà cần nhiều người phục vụ như vậy chứ?”
“Mỗi lần phụ hoàng đi tắm còn cần nhiều người hơn, chỉ riêng việc chuẩn bị quần áo đã có mười hai người, các đại thần cũng vậy, trong nhà có rất nhiều nô tỳ, so với phụ hoàng cũng không kém là bao.”
Cửu công chúa nói như đây là chuyện đương nhiên, Kim Phi nghe xong trợn mắt há mồm.
Lúc này y mới biết thì ra là do mình thiếu hiểu biết.
“Cửa son rượu thịt bỏ ôi
Bao người chết rét xương phơi ngoài đường!”
Kim Phi lắc đầu than thở.
Hoàng đế và văn võ bá quan đều sống xa hoa như vậy bảo sao Đại Khang không mục nát?
“Tiên sinh, ta còn mấy tấu chương chưa đọc, ngài cứ tắm đi, sau đó thì theo Châu Nhi về phòng, ta đọc tấu chương xong sẽ về.”
Cửu công chúa nghĩ mình vẫn còn tấu chương chưa đọc xong, nói xong thì muốn rời đi.
“Tới đây rồi còn muốn đi sao?”
Kim Phi dùng chân đóng cửa phòng lại, ôm ngang Cửu công chúa lên.
“Tiên sinh hai tấu chương đó tương đối quan trọng.” Cửu công chúa ôm cổ Kim Phi, hôn lên mặt y: “Đừng quậy nữa, ta xem xong tấu chương sẽ về mà.”
“Hôm nay không phục vụ ta cho tốt thì đừng hòng đi đâu!”
Kim Phi không nhiều lời, ném Cửu công chúa vào thùng nước tắm, sau đó cũng nhảy vào.
Quần áo Cửu công chúa đều ướt đẫm, không thể làm gì khác đành đồng ý, liếc nhìn Kim Phi: “Vâng, thưa tiên sinh!”
Cho tới bây giờ, trong lòng Cửu công chúa giang sơn Đại Khang luôn là quan trọng nhất, vì thế cô ấy đồng ý tới tới Thổ Phiên kết thân.
Khi cô ấy mới tiếp cận Kim Phi cũng là vì muốn lợi dụng y.
Nhưng càng tiếp xúc nhiều với Kim Phi, Cửu công chúa dần dần thay đổi suy nghĩ.
Địa vị của Kim Phi trong lòng cô ấy ngày càng cao.
Đặc biệt là gần đây, Kim Phi không chỉ cứu cô ấy, cứu Trần Cát, còn đánh lui Đông Man.
Sự ngưỡng mộ và cảm kích đối với Kim Phi trong lòng Cửu công chúa đã cao như một ngọn núi.
Dù sao Cửu công chúa cũng xuất thân từ hoàng thất, trước đây khi tiếp xúc với Kim Phi cô ấy luôn tỏ ra hơi kiêu ngạo.
Nhưng hôm nay cô ấy rất nhiệt tình, lại còn nghe lời để cho y muốn làm thì thì làm.
Cơ hội này bình thường sẽ không có nhiều, Kim Phi chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.
Một thùng vốn đầy nước sau nhưng sau khi hai ngươi đùa nghịch chỉ còn một nửa, y mới tha cho Cửu công chúa.
Khi về phòng ngủ, hai người lại vờn nhau một trận, đến nửa đêm mới dừng lại.
Cửu công chúa nằm trong ngực Kim Phi thở hồng hộc hỏi: “Tiên sinh tiếp theo ngài định làm gì?”
“Lúc nãy không phải đã nói khi có hai người sẽ nói sao?”
Kim Phi tức giận: “Còn nữa, phải đổi cách xưng hô!”
“À…” Cửu công chúa nói thầm vào tai Kim Phi: “Tiếp theo phu quân định làm gì?”
“Ta muốn làm cho người im lặng!”
Kim Phi vỗ mặt Cửu công chúa, nhưng vẫn trả lời: “Tiếp theo…chờ người xử lý xong chuyện ở kinh thành, ta và Lương ca sẽ thảo luận về việc đánh hạ thành Du Quan!”
Yến Sơn – núi Thái Hành là lá chắn phòng thủ tự nhiên của các triều đại ở Trung Nguyên chống lại các dân du mục ở phương bắc.
Thành Du Quan đời trước chính là Sơn Hải Quan, điểm cực đông của Yến Sơn là nơi Đông Man nhất định phải đi qua nếu muốn tiến vào Trung Nguyên.
Mười sáu châu Yến Vân rơi vào tay Đông Man bởi vì mấy chục năm trước bọn họ đã chiếm được thành Du Quan.
Nếu Kim Phi có thể chiếm lại thành Du Quan thì chẳng khác nào đã chặt đứt con đường vào Trung Nguyên của Đông Man, Đông Man muốn tiến vào Trung Nguyên chỉ còn cách vượt qua Yến Sơn.
Mặc dù Đại Khang không có Vạn Lý Trường thành, nhưng một số địa điểm ở Yến Sơn có thể cưỡi ngựa đến đã được xây tường thành và các toà tháp nhỏ, ngựa chiến khó mà đi qua được.
Đông Man cũng biết thành Du Quan có vị trí quan trọng, cho nên bố trí canh phòng nghiêm ngặt
Ông nội của Cửu công chúa đã hai lần Bắc phạt, muốn chinh phạt thành Du Quan.
Đáng tiếc đều thất bại.
Tường thành của thành Du Quan cao lớn kiên cố không thể đánh bại.
Nhưng Kim Phi có khinh khí cầu và lựu đạn, tường thành đối với Kim Phi chỉ là chuyện nhỏ.
Chỉ cần cho y đủ thời gian, Kim Phi có thể đánh sập cả tường thành!
Cho nên Cửu công chúa hoàn toàn không nghi ngờ việc Kim Phi có thể đánh hạ thành Du Quan.
Cô ấy gật đầu, hỏi tiếp: “Sau khi đánh hạ thành Du Quan thì sao, ngài muốn tiêu diệt Đông Man à?”
“Quý tộc của Đông Man nhất định phải bị tiêu diệt, nhưng không được làm hại dân chúng.”
Kim Phi kéo Cửu công chúa vào trong ngực: “Vũ Dương, sau này người sẽ có ảnh hưởng tới triều đình, người nhất định phải nhớ người có thể giết hết quý tộc của Đông Man nhưng nhất định không được tàn sát người dân vô tội, biết không?”
Trong suy nghĩ của Kim Phi Đông Man, Đảng Hạng hay Thổ Phiên đều là một phần của đất nước.
Y không hề căm thù người dân Đông Man, Đảng Hạng hay Thổ Phiên ngược lại rất đồng cảm với họ.
Đời trước y đã học lịch sử, biết rằng lúc này Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên vẫn trong thời kỳ bộ lạc lạc hậu, sự phân biệt giai cấp còn nghiêm trọng hơn so với Đại Khang, những người dân ở tầng thấp của xã hội có cuộc sống còn bị thảm hơn cả người dân Đại Khang.
Ở Đại Khang, quan lại muốn làm khó người dân cũng sẽ tìm một lý do, nhưng ở Đông Man không hề có luật pháp, nếu một quý tộc nhìn trúng vợ của thủ hạ thì sẽ trắng trợn cướp người, ai dám phản kháng sẽ bị giết ngay!
Rất nhiều nơi còn có thứ gọi là quyền đêm đầu tiên hết sức hoang đường.
Khi dân chúng bình thường kết hôn, vào buổi chiều sẽ phải để cho các quý tộc động phòng trước, nếu không sẽ bị coi là phạm thượng.
Cuộc chiến giữa các bộ tộc còn tàn bạo và vô nhân đạo hơn.
Cho nên Kim Phi không hề căm thù dân thường của Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên, những kẻ y căm hận là giai cấp quý tộc.
Bình luận facebook