-
Chương 771-775
Chương 771: Giấc mơ được bay của Tả Chi Uyên
Ban đầu Kim Phi và Cửu công chúa có nói chuyện một lần, bàn bạc có nên đào tạo một tể tướng hay không.
Từ ngày hôm đó, Cửu công chúa bắt đầu để ý các quan văn võ.
Điều đám người Chung Vô Cực đến viện Khu Mật chính là để thử bọn họ.
“Nàng cũng biết ta không quen chính sự,” Kim Phi không trả lời câu hỏi của Cửu công chúa mà hỏi ngược lại: “Người cảm thấy ông ta có thể đảm nhận được vị trí tể tướng không?”
“Năng lực không tồi, mấy việc gần đây ta giao cho ông ta làm đều thực hiện rất tốt.” Cửu công chúa gật đầu: “Là một trong những lựa chọn hàng đầu của ta.”
“Năng lực là thứ hai ta cảm thấy thứ đáng quý nhất của ông ta chính là bằng lòng làm việc vì dân chúng.”
Kim Phi gật đầu phụ họa nhưng không bày tỏ thái độ.
Tuy y không quen thuộc triều chính nhưng cũng biết vị trí tể tướng không chỉ phải có năng lực, bằng lòng làm việc thật vì dân chúng là có thể đảm nhận được.
Ví dụ như Tả Chi Uyên của bộ Công cũng là một người làm việc thật, cũng có năng lực nhưng lại không hợp đứng đầu bộ Công.
“Ta sẽ suy nghĩ kĩ về ông ta.”
Cửu công chúa hơi gật đầu: “Vào đi.”
Hai người vào Ngự Thư Phòng thì thấy Trần Cát đang vui vẻ đọc Vạn Dân Thư.
Nghe thấy ở cửa có tiếng động, Trần Cát vội vàng ra hiệu cho cung nữ đi đỡ Cửu công chúa.
Lúc này đã là mùa hạ, bụng của Cửu công chúa cũng bắt đầu hơi phồng lên.
“Vũ Dương, có phải các con nên thành hôn rồi không?” Trần Cát đặt Vạn Dân Thư xuống, chau mày nói: “Mẹ của con hỏi ta mấy lần rồi.”
“Gần đây bận như thế này, làm gì có thời gian.” Cửu công chúa tùy ý xua tay: “Không gấp, đợi thêm chút nữa.”
“Bụng của con càng ngày càng rõ, nếu cứ trì hoãn thì sẽ thành trò cười mất.”
Trần Cát nhìn Kim Phi: “Quốc sư, ngươi xem.”
Cửu công chúa không đợi Kim Phi đáp, cướp lời nói: “Chuyện này không do chàng ấy quyết, phụ hoàng hỏi ngài ấy cũng vô dụng.”
Công chúa thời phong kiến kết hôn rất phiền phức, chỉ nghĩ thôi đã khiến Cửu công chúa đau đầu.
Lại thêm cô ấy và Kim Phi đều rất bận, cứ mãi im ỉm trì hoãn đến bây giờ.
“Phụ hoàng đừng lo, con đã tính cả rồi.”
Cửu công chúa vung cung nữ ra, tiện tay cầm một bản tấu lên: “Nếu phụ hoàng không có chuyện gì thì tiếp tục đọc Vạn Dân Thư, hôm nay con nhiều việc lắm, không có thời gian nói chuyện phiếm với người.”
“Con!”
Trần Cát bực bội trừng Cửu công chúa một cái, ra hiệu ánh mắt với Kim Phi.
Kim Phi hiểu ý, đi với Trần Cát ra bên ngoài.
“Vũ Dương có thể không gấp, nhưng quốc sư phải tỏ rõ thái độ với trẫm đi chứ?”
“Bệ hạ yên tâm, ta sẽ quay về bàn bạc với Vũ Dương, cố gắng cho người câu trả lời chính xác.”
Kim Phi khó xử sờ mũi.
Nếu là những chuyện khác, y còn có thể cứng rắn một chút, nhưng Trần Cát là cha đẻ của Cửu công chúa, bây giờ bụng của Cửu công chúa to rồi, Trần Cát nói y mấy câu, y chỉ có thể nghe lời.
Nhìn thấy sắc mặt Trần Cát không vui lắm, y đang chuẩn bị dỗ dành cha vợ, Đại Thái giám Ngân Tước lại vội vàng đi đến.
“Bệ hạ, quốc sư, Tả Chi Uyên chạy đến Chung Cổ Lâu rồi!”
Ngân Tước đầy vẻ kỳ quái nhìn Kim Phi: “Hắn nói muốn gặp quốc sư!”
“Hắn muốn gặp ngươi làm gì?” Trần Cát nhìn Kim Phi, hoang mang hỏi: “Còn chạy đến Chung Cổ Lâu?”
“Có phải sau lưng hắn có mấy cái cánh không?” Kim Phi hỏi.
“Đúng vậy.” Ngân Tước gật đầu.
“Được rồi, ta biết hắn muốn làm gì rồi.”
Mặt Kim Phi đầy bất lực day trán, vẫy tay gọi Đại Lưu: “Đi tìm cho ta ít khăn trải giường, dẫn vài người đến Chung Cổ Lâu.”
“Vâng!” Đại Lưu đáp một tiếng rồi chạy đi chuẩn bị.
“Tả Chi Uyên lại muốn gây chuyện gì đây?”
Trần Cát xông lên hỏi.
Kim Phi nhìn thấy ánh mắt hóng chuyện của ông ta, biểu cảm càng bất lực.
Thượng thư bộ Công muốn nhảy lầu, Hoàng đế lại bày ra vẻ hóng chuyện không sợ lớn chuyện.
Còn có thể tin cậy vào triều đình Đại Khang không?
Kim Phi thấy rất nặng lòng.
Nhưng may mà Trần Cát như vậy, đổi lại là Hoàng đế ham mê quyền lợi, Cửu công chúa cũng không thể phát huy tài năng.
Coi như hại nhiều hơn lợi.
“Nếu bệ hạ muốn biết thì qua xem đi, ta sợ chậm trễ chút nữa thì Tả Chi Uyên ngã chết rồi.”
Kim Phi thật sự không còn tâm trí giải thích tường tận câu chuyện cho Trần Cát, vội vàng đi luôn.
Chung Cổ Lâu là kiến trúc cao nhất kinh thành Đại Khang, trên đỉnh là kiến trúc dạng chòi nghỉ cực lớn.
Dưới chòi nghỉ treo một cái chuông đồng cực lớn, xung quanh đặt bốn mặt trống lớn.
Đứng trên Chung Cổ Lâu gần như có thể nhìn thấy toàn bộ kinh thành, nhỡ chỗ nào cháy hay xảy ra tình huống khẩn cấp, cấm quân túc trực có thể đánh chuông trống, báo hiệu cho cấm quân khu vực khác xảy ra chuyện gì, tình huống có nguy hiểm hay không.
Khi Kim Phi đuổi đến dưới Chung Cổ Lâu đã nhìn thấy Tả Chi Uyên ngồi trên đỉnh chòi nghỉ, trên lưng đeo một đôi cánh với tạo hình quái dị, hét lớn vào đám cấm quân một bên.
“Tiên sinh, khăn trải giường đã chuẩn bị xong rồi.” Đại Lưu cũng đúng lúc tới.
“Vậy bảo mọi người kéo ở bốn góc, nhỡ Tả Chi Uyên rơi xuống thì cố gắng đỡ lấy hắn, đừng để hắn ngã chết!”
Kim Phi kéo khăn trải giường, làm mẫu cho nhân viên hộ tống.
Trên căn phòng ở lầu hai của quán rượu cách đó mấy chục mét, đám người Trần Cát và Đại Thái giám mặc thường phục đứng trước cửa sổ.
Nhân viên hộ tống hiểu được tính toán của Kim Phi, lần lượt cầm khăn trải giường rời đi, bốn người một nhóm tản ra xung quanh Chung Cổ Lâu.
Kim Phi thấy nhân viên hộ tống chuẩn bị xong xuôi, thở phào đi vào Chung Cổ Lâu.
Thuận theo cầu thang y trèo lên trên đỉnh Chung Cổ Lâu.
“Quốc sư đến rồi!”
Tả Chi Uyên nhìn thấy Kim Phi, hứng khởi vô cùng: “Ta quay về cải tiến cánh rồi, lần này nhất định có thể bay được!”
“Ngươi xuống trước đã được không?” Kim Phi chau mày nói: “Chung Cổ Lâu cao thế này, nếu không bay được giống lần trước, ngươi sẽ ngã chết đấy!”
Mấy hôm trước, Tả Chi Uyên lại cầm một đôi cánh mới đến tìm y, nói rằng đã thử nghiệm ở nhà rồi, có thể bay được xa mấy trượng, còn muốn biểu diễn cho y.
Thật ra Kim Phi biết, Tả Chi Uyên chỉ dùng cánh trượt mười mấy mét mà thôi, hoàn toàn không phải bay.
Nhưng Tả Chi Uyên không nghe Kim Phi giải thích, cứ muốn biểu diễn cho y.
Kim Phi không khuyên được nên để ông ta biểu diễn một lần.
Kết quả lần đó Tả Chi Uyên thể hiện không tốt, chỉ trượt không đến một mét, đã ngã chúi đầu.
Cũng may chỗ ông ta đứng khi ấy chỉ cao ba bốn mét, hơn nữa là đôi cánh đỡ ông ta trước, Tả Chi Uyên chỉ ngã xước da nhưng cánh đã vỡ tan tành.
Kim Phi vốn tưởng hắn ta sẽ bỏ cuộc nhưng ai ngờ hắn lại càng điên cuồng nhảy từ Chung Cổ Lâu xuống.
Chung Cổ Lâu cao gần bảy tám trượng, lần này nhảy xuống thật sự có thể chết thật.
“Quốc sư, lần trước không bay được là vì đứng quá thấp, độ cao của Chung Cổ Lâu vừa đủ, ta lại cải tiến cánh rồi, chắc chắn không có vấn đề.”
Tả Chi Uyên tràn đầy tự tin nói.
“Ta tin, ta tin!”
Kim Phi bây giờ chỉ có một suy nghĩ, dỗ Tả Chi Uyên xuống rồi nói.
“Quốc sư, ta biết ngài đang lừa ta, ngài không tin! Nhưng không sao, ngài xem xong sẽ tin!”
Tả Chi Uyên vừa nói vừa đi đến mép đỉnh chòi nghỉ.
Kim Phi vừa nhìn đã sốt ruột, hét lên với cấm quân trong chòi nghỉ: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau bắt ông ta xuống!”
Nhưng đáng tiếc lời chưa dứt đã thấy Tả Chi Uyên dang cánh nhảy xuống…
Chương 772: Đánh cược
“Tên điên này!”
Kim Phi giậm giậm chân, vọt tới bên cạnh chòi nghỉ, bám vào lan can nhìn xuống.
Nhiều người nói Kim Phi là kẻ điên nhưng so với Tả Chi Uyên thì Kim Phi cảm thấy mình chưa là gì.
Đúng là trước đây y có làm mấy chuyện điên rồ nhưng lần nào y cũng đều chắc chắn.
Ví dụ như trước khi đánh chết Tiết Hàn Lư, Kim Phi biết Cửu công chúa sẽ đứng ra bênh vực mình, mà y cũng nghĩ đã ra cớ để lách tội rồi.
Còn những chuyện mà Tả Chi Uyên làm thì đúng là liều mạng.
Ví dụ như lần này ban đầu Tả Chi Uyên bay rất êm, nhưng sau khi bay được hơn mười mét thì cánh trái của hắn đột nhiên nghiêng qua rồi xà xuống phía dưới.
"Nhanh, nhanh, nhanh!"
Mấy chục nhân viên hộ tống dưới đất đang ôm vải chạy qua phía bên kia.
Tả Chi Uyên rơi xuống một trong những tấm vải, bốn nhân viên hộ tống túm góc vải đều bị ngã lăn ra đất.
Tả Chi Uyên cũng đập mạnh xuống đất.
Cũng may là có tấm vải giảm sốc cho Tả Chi Uyên nên hắn mới không ngã chết, nhưng cánh phải của hắn đã va vào cánh tay của một nhân viên hộ tống, khiến cánh tay của nhân viên hộ tống này gãy xương.
Khi Kim Phi đi từ trên Chung Cổ Lâu xuống, Đại Lưu vừa đỡ Tả Chi Uyên đứng lên.
"Hắn không sao chứ?" Mặt Kim Phi âm trầm hỏi.
“Không sao đâu, chỉ bị trầy vài chỗ thôi.” Đại Lưu trả lời: “Nhưng tay Lão Lâm thì bị gãy rồi.”
“Quốc sư, ta…”
Tả Chi Uyên vừa định mở miệng nói chuyện thì đã bị Kim Phi đá một cước vào bụng.
Lần này Kim Phi thật sự rất giận nên đã dùng hết sức mà đá, Tả Chi Uyên bị đá lăn ra xa mấy bước, mông ngồi ì lên mặt đất.
“Lần sau muốn tìm chỗ chết thì kiếm nơi yên tĩnh mà chết!”
Kim Phi chỉ vào Tả Chi Uyên mắng: “Dưới Chung Cổ Lâu nhiều người như vậy, lỡ ngươi ngã làm chết người ta thì làm sao đây?”
Chung Cổ Lâu được coi là công trình mang tính bước ngoặt của kinh thành, nếu không phải Kim Phi cho cấm quân giải tán người dân, mà Tả Chi Uyên lại rơi xuống như vậy thì có thể sẽ ngã chết người.
Tả Chi Uyên cũng biết mình sai, đỏ mặt nói: “Quốc sư dạy phải, ta không nên thử nghiệm ở Chung Cổ Lâu, lần sau ta sẽ tìm nơi ít người hơn…”
"Ngươi còn muốn lần sau nữa ư?”
Kim Phi giận đến mức muốn đánh người: "Ta đã nói với ngươi tám trăm lần rồi, ý tưởng này của ngươi căn bản là không thể thực hiện được, không có động cơ nào khác, ngươi có thử nghiệm tám trăm lần nữa thì cũng vậy thôi, chỉ nhờ vào cánh tay ngươi để vỗ cánh bay lên trời thì chỉ có cách là nằm mơ!"
Kim Phi cũng là người làm trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật nên hiểu được Tả Chi Uyên, thậm chí có đôi khi còn ngưỡng mộ tinh thần đáng khâm phục của hắn.
Mặc dù theo quan điểm của y thì ý tưởng của Tả Chi Uyên còn ngây thơ và hành vi cũng đầy rủi ro, nhưng chẳng phải khoa học cũng đang phát triển từng bước theo kiểu ngây thơ và chấp nhận rủi ro này sao?
Nên trước đây khi Kim Phi nói chuyện với Tả Chi Uyên thì y cũng sẽ nghĩ tới cảm nhận của hắn, cũng dùng giọng điệu bình tĩnh để nói chuyện, tập trung giải thích nguyên lý và thuyết phục hắn, nhưng Tả Chi Uyên không nghe, thì Kim Phi cũng sẽ không nói thêm gì nữa.
Nhưng lần này y thật sự tức giận, cũng lo lắng là sau này Tả Chi Uyên sẽ tìm một ngọn núi vắng vẻ để nhảy xuống thật, nên mới nói nặng lời một chút.
Ai ngờ Tả Chi Uyên vẫn chưa ngán, còn ngoan cố nói: "Quốc sư, lần này là lỗi của ta, ngài muốn mắng muốn đánh ta thế nào cũng được, ngài còn dùng một cái túi vải để bay thì dựa vào đâu mà ngài lại nói ta nằm mơ đi?
Bồ câu và đại bàng đều có thể bay bằng đôi cánh của mình, thì tại sao con người lại không được?"
“Như ta đã nói lần trước, cấu tạo cơ thể con người đã được định sẵn là không thể bay được, hệ thống hô hấp không thể nào đáp ứng được lượng lớn oxy cần thiết cho chuyện bay lên trời, cơ bắp của hai tay cũng không đủ sức để vỗ cánh!"
Kim Phi giải thích trong bất lực.
Thật ra lần trước y đã nói những chuyện này với Tả Chi Uyên, tiếc là hắn lại không thể nào hiểu được, nên cũng nghe tai này lọt tai kia.
"Rõ ràng trước đó ta đã bay xa hơn mười mét!"
Tả Chi Uyên vẫn kiên trì nói.
"Đó là ngươi lướt chứ không phải bay, do lần đó ngươi may mắn tìm được góc trượt thích hợp, nhưng không phải lần nào ngươi cũng sẽ may được như vậy đâu, chỉ cần một lần thất bại là ngươi sẽ ngã chết!"
Kim Phi nói: "Nếu ngươi hiểu biết chuyện bay như vậy thì ta có thể thực hiện nguyện vọng của ngươi!"
“Ý ngài là?" Tả Chi Uyên lập tức hưng phấn hơn: "Quốc sư, ngài đã chế ra cánh tốt hơn sao?"
“Không phải cánh, mà là một thứ khác!"
“Chẳng lẽ là túi vải nữa sao?" Tả Chi Uyên cau mày hỏi.
Mấy ngày trước, Kim Phi đã bị hắn làm phiền đến mức hết kiên nhẫn, nên đã cho hắn lên khinh khí cầu một lần.
Tả Chi Uyên cũng là một thợ thủ công có thâm niên, được tới gần một lần đã nhanh chóng hiểu được nguyên lý của khinh khí cầu.
Rồi hắn lại vô cùng thất vọng khi phát hiện ra khinh khí cầu không thể tự động bay được, mà chỉ có thể nhờ vào gió hoặc ngựa kéo đi.
Trong suy nghĩ của hắn, cách bay lý tưởng thì ít nhất phải là có thể bay tự do như một con chim.
"Ngươi nói túi vải không sai," Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng nó có thể bay được rất xa, lại còn an toàn hơn đôi cánh gãy của ngươi gấp ngàn lần."
"Túi vải bay được thật à?" Tả Chi Uyên lập tức có hứng thú hỏi: "Có thể bay bao xa?"
"Thật ra túi vải này ta làm không phải dùng để bay, nhưng nếu ngươi muốn bay, bay hai trăm trượng cũng không thành vấn đề." Kim Phi đáp.
Thực ra trước tạo ra khi khinh khí cầu, y đã chế ra dù để nhảy dù, cũng là để ngừa khi thử nghiệm khinh khí cầu xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mặc dù bọn Lão Ưng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, nhưng họ cũng đã được tập nhảy dù từ lâu.
Sau đó, Trương Lương biết được chuyện này, đã nghĩ tới ý tưởng đào tạo không binh.
Mà không lâu sau khi thành lập đội hộ tống, Kim Phi cũng đã nảy ra ý tưởng tổ chức một đội đặc chiến, đội hộ tống áo giáp đen là hình thức ban đầu.
Các thành viên ban đầu của đội hộ tống áo giáp đen đều là những cựu binh được lựa chọn cẩn thận, mà sức mạnh của đội hộ tống áo giáp đen cũng đã được chứng minh trong trận chiến ở dốc Đại Mãng.
Sau khi Trương Lương đề xuất ý tưởng về không binh, Kim Phi đã đồng ý ngay.
Trong các hoạt động đặc biệt, không binh có thể lặng lẽ lén vào sau phòng tuyến của kẻ địch, rồi thực hiện các nhiệm vụ như chém đầu hoặc đánh lén vào kho lương thực của kẻ địch.
Nên mấy tháng trước, Trương Lương đã chọn một nhóm cựu binh để huấn luyện nhảy dù.
Chẳng qua không binh là một trong những con át chủ bài mới của Kim Phi, nên lần này bọn họ cũng không để lộ.
Trong quá trình luyện tập nhảy dù, càng hạ cánh gần mục tiêu thì thành tích sẽ càng cao, còn nếu lướt xa quá thì lại không đủ tiêu chuẩn.
Nếu gặp phải thời tiết có gió, thì trượt xa mục tiêu vài trăm mét cũng là chuyện bình thường.
"Túi vải có thể bay hai trăm trượng sao? Ta không tin!" Tả Chi Uyên lắc đầu.
Ý định Kim Phi vừa chuyển, nói: "Chi bằng chúng ta cá cược đi, nếu túi vải ta làm có thể bay được hai trăm trượng, thì sau này ngươi sẽ không nghiên cứu những đôi cánh gãy này nữa, cũng đừng làm quan trong triều nữa, mà trở lại Kim Xuyên với ta, rồi ta sẽ còn dạy cho ngươi làm nhiều thứ hơn, ngươi thấy sao?”
Dù chuyện lần này Kim Phi rất tức giận nhưng y vẫn khâm phục tinh thần cố chấp với khoa học của Tả Chi Uyên.
Những người như vậy, đương nhiên là thích hợp cho việc nghiên cứu khoa học hơn là ở triều đình.
Tuy là người thanh liêm, thực dụng, cần cù, chịu đựng được gian khổ nhưng thực sự không phải là tư chất để làm quan.
Để hắn làm thì được, nhưng để hắn chỉ đạo người khác làm việc thì lại rối loạn.
Gần đây bộ Công cũng rất hỗn loạn, mấy ngày nay Cửu công chúa còn đang chuẩn bị đổi Tả Chi Uyên đi.
Thế nên Kim Phi mới nảy ra ý tưởng săn đầu người.
Chương 773: Nhảy dù
“Đi Kim Xuyên?”
Tả Chi Uyên sửng sốt.
Làm quan luôn là giấc mơ của hầu hết người đọc sách, dù Tả Chi Uyên đã thấy Cửu công chúa không vừa lòng với mình, nhưng bây giờ triều đình đang thiếu người, mà hắn cũng chưa từng phạm phải sai lầm nào khác, Cửu công chúa không thể nào bãi bỏ chức quan của hắn.
Nếu cố gắng, thì biết đâu một ngày nào đó thật sự có thể ngồi vào vị trí Thượng thư bộ Công, cũng đâu phải là không thể nào.
Sáu vị Thượng thư đều là quan viên nhất phẩm, ngoại trừ Hoàng đế và Thừa tướng ra thì gần như không ai có thể kiểm soát được bọn họ.
Nếu như lúc này theo Kim Phi tới Kim Xuyên, thì mọi cố gắng trước đó đều sẽ uổng phí.
Nhưng nghĩ đến xấp bản vẽ trước đây nhìn thấy trong thư phòng của Kim Phi, Tả Chi Uyên lại cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Nghề nông là nền tảng của một quốc gia, mà lần này Cửu công chúa cải cách, ngoại trừ chính sách, Kim Phi đương nhiên sẽ không quên nghề cũ của mình.
Trong thời gian ở kinh thành, y đã dành thời gian để vẽ một số bản vẽ nông cụ.
Nghiên cứu ra một nông cụ mới cũng là một trong những trách nhiệm của bộ Công, sau khi vẽ xong bản vẽ, Kim Phi đã cho người tới tìm Tả Chi Uyên.
Tả Chi Uyên đã bị sốc khi nhìn thấy những nông cụ mới này.
Hơn nữa, khi hắn đang cầm bản vẽ của Kim Phi, còn nhìn thấy một chồng bản vẽ thật dày khác ở trong rương của y.
Đối với một thợ thủ công như Tả Chi Uyên, sức hấp dẫn của cái rương bản vẽ này cũng không kém gì chức vị Thượng thư bộ Công.
"Không sao, ta cho ngươi ba ngày để suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi hãy đến gặp ta!"
Kim Phi nhìn thấy Tả Chi Uyên do dự nên cũng không thúc ép, mà cho hắn đủ thời gian để suy nghĩ.
Y đang muốn đưa Đại Lưu đi, lại nghe thấy Tả Chi Uyên cắn răng nói: “Không cần ba ngày nữa, nếu túi vải do Quốc sư chế tạo có thể bay đến mấy trăm trượng, có thể làm cái xe hai bánh không ngã, thì ta sẽ đến Kim Xuyên với Quốc sư!"
Trước đó, hắn đi tìm Kim Phi trò chuyện, khi hai người nói tới phương tiện đi lại hiện tại của Đại Khang, Kim Phi nói nói đầy hứng khởi, nói có thể tạo ra một loại xe hai bánh, có thể chạy hàng trăm dặm mỗi ngày.
Mặc dù Tả Chi Uyên si mê chuyện bay lên trời, nhưng hắn cũng là một thợ thủ công lâu năm, nên cũng cảm thấy rất hứng thú khi chế tạo các loại máy móc khác.
Xe hai bánh làm sao có thể chạy được?
Mà một ngày còn có thể chạy hơn trăm dặm...
Lúc đó Tả Chi Uyên cảm thấy Kim Phi đang khoác lác, nhưng vì Kim Phi là Quốc sư mà hắn còn muốn xin y một cái khinh khí cầu nên cũng không làm bẽ mặt.
Sau khi quay về, hắn đã tìm hai bánh xe để thử nghiệm nhưng lần nào cũng thất bại.
Khiến Tả Chi Uyên không khỏi nghi ngờ là Kim Phi đang trêu chọc mình.
Nhưng khi hiểu biết sâu hơn, hắn lại cảm thấy Kim Phi không khoác lác cũng không trêu chọc hắn, cũng vì vấn đề này mà Tả Chi Uyên lại có một nỗi lo khác.
"Ngươi còn nghĩ đến chuyện đó sao?"
Kim Phi cười nói: "Được rồi, hai ngày nay ta sẽ dành thời gian chế tạo cho ngươi một chiếc xe hai bánh, ngươi xem một chút thì sẽ biết.”
"Nếu Quốc sư thật sự làm được, ta sẽ trả ấn từ quan, về Kim Xuyên với Quốc sư!"
Tả Chi Uyên cắn răng nói.
“Quyết vậy đi!" Kim Phi nói: "Ngươi còn đi được không? Nếu được, thì bây giờ chúng ta ra khỏi thành ngay!"
“Có thể đi!"
Tả Chi Uyên đứng dậy, nhờ Đại Lưu giúp hắn cởi đôi cánh trên lưng ra.
Lúc này, đôi cánh đã bị gãy vài chỗ, nhưng hắn không nỡ vứt đi mà cẩn thận gói lại trong một tấm vải rồi đưa cho người hầu nghe tin đã tới.
Đại Lưu dẫn ngựa chiến tới, Kim Phi đang định đưa Tả Chi Uyên ra khỏi thành, thì Trần Cát đã dẫn theo Ngân Tước và Liêu Ấn đến.
Tả Chi Uyên vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Các ngươi muốn cưỡi ngựa đi đâu vậy?"
Trần Cát tò mò hỏi, ra hiệu cho Tả Chi Uyên đứng lên.
Chung Cổ Lâu và cung điện cũng cách nhau không xa lắm, theo tính cách của Kim Phi, y sẽ không cưỡi ngựa đi qua quãng đường này.
"Chúng thần không đi đâu, chỉ đi dạo chút thôi!"
Kim Phi thuận miệng nói lấy lệ vì sợ Trần Cát đi theo.
"Đi dạo bình thường mà ngươi lại cưỡi ngựa sao?"
Trần Cát hừ một tiếng, nhìn qua Tả Chi Uyên: "Ngươi nói cho ta biết!"
Tả Chi Uyên không dám nói dối trước mặt Trần Cát, nên kể hết chuyện vừa rồi.
"Quốc sư, ngươi săn đầu người còn dám săn trên đầu trẫm?"
Trần Cát nghe được nội dung cá cược của Kim Phi và Tả Chi Uyên, quay đầu liếc mắt nhìn Kim Phi một cái.
"Bệ hạ thứ tội!"
Tả Chi Uyên sợ đến mức vội vàng quỳ xuống đất.
Kim Phi không hề sợ Trần Cát, còn hợp tình hợp lý mà nói với Trần Cát: "Bệ hạ nói như vậy là không đúng, cả Đại Khang là của bệ hạ, mà những thứ thần làm ra cuối cùng là cho dân chúng sử dụng, vậy không phải cũng là của bệ hạ sao?”
“Thôi vậy, dù sao Vũ Dương cũng định bỏ cái tên cố chấp này, cho hắn đi theo ngươi làm thợ thủ công cũng đúng lúc."
Trần Cát liếc nhìn Tả Chi Uyên, vẫy tay bảo hắn đứng lên.
Tả Chi Uyên nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kim Phi, ánh mắt lại khác hẳn.
Trước đó, hắn không biết kế hoạch của Cửu công chúa còn cảm thấy Kim Phi đang săn đón mình.
Nhưng nghe Trần Cát nói vậy, thì suy nghĩ của hắn lập tức thay đổi.
"Khó trách Quốc sư lại đánh cược với ta, hóa ra y đã biết Cửu công chúa muốn cách chức ta, y làm như vậy chỉ là cho ta chút mặt mũi thôi!"
Tả Chi Uyên suy đoán ở trong lòng.
Ánh mắt nhìn Kim Phi cũng tràn đầy cảm kích.
Lúc này, theo cái nhìn của hắn, Kim Phi cá cược với hắn đều là vì mặt mũi của hắn thôi.
Suy cho cùng, từ chức và bị cách chức là có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Bị cách chức là thất bại thảm hại, sẽ bị người coi thường.
Nhưng nếu mình từ quan, đặc biệt là từ chức ở chức vị Thượng thư bộ Công tạm thời, khi hắn nói ra thì ai mà không tán thưởng, ai dám không khen ngợi sự liêm chính đức độ của hắn?
Nghĩ đến đây, Tả Chi Uyên trịnh trọng hành lễ với Kim Phi: "Cảm tạ Quốc sư đã nghĩ cho ta, ta sẽ ghi nhớ tấm lòng này!"
"Tả đại nhân quá lời rồi, ta cảm thấy Tả đại nhân là một tài liệu tốt để nghiên cứu, vướng vào chuyện trần tục ở bộ Công thì thật là lãng phí năng lực của ngươi!"
Kim Phi nhanh chóng xua tay.
Nhưng y càng như vậy, Tả Chi Uyên càng cảm thấy Kim Phi khiêm tốn, càng cảm thấy Kim Phi đang để ý tới mặt mũi của mình.
Trong lòng lại càng cảm kích Kim Phi sâu sắc hơn.
Trần Cát đứng một bên, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ông ta làm Hoàng đế nhiều năm như vậy cũng không phải là vô ích, Tả Chi Uyên vừa nhắc đến vụ cá cược, thì ông ta đã biết là Tả Chi Uyên không còn muốn làm quan nữa.
Cho nên mới cố ý nói tới Cửu công chúa, coi như là hoàn toàn đẩy Tả Chi Uyên về bên Kim Phi.
Bây giờ xem ra kế hoạch của ông ta đã thành công.
Ông ta liếc nhìn Kim Phi và Tả Chi Uyên, sau đó quay người nói: “Đại Lưu, chuẩn bị thêm mấy con ngựa, trẫm cũng muốn đi xem cái túi vải có thể bay một hai trăm trượng!”
Chuyện đến nước này Kim Phi cũng không ngăn cản Trần Cát được nữa, đành phải cho Đại Lưu gọi thêm nhân viên hộ tống để bảo vệ trên đường đi.
Cả nhóm người rời khỏi thành từ cửa phía bắc, rồi đi về phía tây dọc theo sông Hoàng Hà hơn mười dặm, dừng lại ở một đầm lầy lau sậy.
Khu vực xung quanh đầm lầy lau sậy này từng bị ngập lụt, xung quanh thưa thớt người, và đây cũng là một trong những nơi huấn luyện tạm thời của bọn Lão Ưng.
Sau khi đến nơi, Lão Ưng đo tốc độ và hướng gió, rồi đưa một số nhân viên hộ tống bay lên bằng khinh khí cầu.
Đám người Kim Phi, Trần Cát và Tả Chi Uyên thì lên một cái khinh khí cầu khác.
Khi khinh khí cầu bay lên độ cao hơn ngàn mét, thì có một nhân viên hộ tống đeo dù trên lưng nhảy xuống.
Cho dù Trần Cát đã biết Kim Phi đang đánh cược với Tả Chi Uyên, nhưng ông ta vẫn chảy mồ hôi cảm thấy lo lắng cho nhân viên hộ tống kia.
Chương 774: Lạnh lẽo như tuyết
"Quốc sư, tại sao hắn lại nhảy xuống như vậy…"
Không chỉ Trần Cát lo lắng, Tả Chi Uyên cũng bị sợ hết hồn.
Chưa kịp nói dứt lời, đã thấy những chiếc dù phía sau nhân viên hộ tống được mở ra.
Cơ thể đang rơi nhanh chóng của nhân viên hộ tống nhanh chóng giảm tốc độ, trôi dạt qua sông Hoàng Hà theo gió nam, rồi tiếp tục bay về phía bắc ba bốn dặm rồi mới đáp xuống mặt đất.
Trần Cát nhìn nhân viên hộ tống, tùy ý đưa tay phải ra, Ngân Tước đi theo phía sau nhanh chóng lấy từ trong ngực ra một hộp gỗ nhỏ, lấy ống nhòm từ trong đó ra.
Kể từ khi có ống nhòm, Trần Cát không rời ra được, mỗi lần ngồi khinh khí cầu đều phải mang theo nó.
Mỗi lần ngồi trên khinh khí cầu dùng ống nhòm nhìn xuống bên dưới, Trần Cát đều có cảm giác hào hứng nhìn ngắm chúng sinh.
Tả Chi Uyên thấy Trần Cát sử dụng ống nhòm thành thạo như vậy, không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.
Kim Phi thấy thế, lấy ống nhòm dự phòng ra đưa cho hắn.
"Cám ơn Quốc sư!"
Tả Chi Uyên cũng không khách sáo, vội vàng nhận lấy.
Sau khi quen với Kim Phi, hắn đã từng dùng thử ống nhòm một lần, không cần Kim Phi hướng dẫn, hắn tự điều chỉnh tiêu cự nhắm chuẩn vào nhân viên hộ tống với mới hạ cánh.
"Thật sự là có thể bay được vài trăm dặm thật sao?"
Tả Chi Uyên đặt ống nhòm xuống, cảm khái nói.
"Loại ô này gọi là dù nhảy, công dụng chính không phải là dùng để bay lượn, còn có một loại dù lượn chuyên để bay lượn nữa, có thể bay được xa hơn."
Kim Phi nói: "Quan trọng nhất là dù nhảy rất an toàn, sẽ không ngã chết người!"
"Ta có thể thử được không?"
Trong mắt Tả Chỉ Uyên sáng lên mong đợi.
"Thử thì cũng được, nhưng ngươi hãy theo người của ta học mấy ngày trước đã, làm quen trước rồi nói sau."
"Được, được!"
Tả Chi Uyên liên tục gật đầu: "Lát nữa trở về ta sẽ xin điện hạ từ quan, ngày mai sẽ đến đây luyện tập."
Biết Cửu công chúa muốn cách chức hắn, lại thấy được phương thức bay cao minh như vậy, bây giờ Tả Chi Uyên không còn ý định làm quan nữa, chỉ muốn nhanh chóng học dù nhảy thôi.
"Quốc sư, trẫm có thể thử không?"
Trần Cát cũng là một người thích chơi, nghe vậy cũng háo hức muốn thử.
"Bệ hạ không được!"
Kim Phi vội vàng xua tay nói: "Nếu như người có chuyện gì không may, ta sẽ không thể giải thích được với Vũ Dương, cũng không thể giải thích được với dân chúng trong khắp thiên hạ được."
Đùa à, Trần Cát là hoàng đế Đại Khang, mặc dù không điềm đạm lắm, nhưng cũng là trụ cột của Đại Khang.
Chế độ phong kiến đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người dân, thống trị hoàng quyền đã ăn sâu vào lòng họ, Trần Cát bình thường không sao, Cửu Công chúa có giết chết tất cả quyền quý trong triều đình thì thiên hạ cũng sẽ không loạn lạc, chẳng bao lâu sau sẽ có một nhóm người học giả mới thành lập nên triều đình mới.
Nhưng nếu như Trần Cát có bất kỳ chuyện không may nào, không chỉ ảnh hưởng đến an nguy của cá nhân ông ta mà còn liên quan đến an toàn của cả triều đình Đại Khang, thậm chí còn liên quan đến cả toàn bộ Đại Khang.
"Không phải Quốc sư vừa mới nói dù nhảy rất an toàn sao?"
Trần Cát bất mãn hỏi.
"Không nói trước được điều gì, trên đời này không có gì là tuyệt đối, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra sự cố ngoài ý muốn, bệ hạ là người vô cùng quan trọng, không thể mạo hiểm được!"
Kim Phi không do dự từ chối, quay đầu lại nhắc nhở Lão Ưng: "Trở về nói với đám người Tiểu Chu, tuyệt đối không được để bệ hạ nhảy dù, nếu không ta sẽ đánh chết bọn họ!"
Cách đây một khoảng thời gian, Lão Ưng đã chọn ra năm phi công đồng ý ở lại trong hoàng cung với Trần Cát.
Lúc này Trần Cát bị mê hoặc bởi khinh khí cầu nên lập tức phong cho năm người này một chức quan nhỏ, không chỉ thưởng cho mỗi người một trăm lượng bạc mà còn thưởng cho mỗi người hai cung nữ xinh đẹp như hoa.
Để tạo điều kiện thuận lợi cho việc đi khinh khí cầu, Trần Cát cũng yêu cầu bộ Công xây dựng một dãy nhà ở quảng trường phía sau điện Hoằng Đức, dùng để làm nơi ở và nơi làm việc cho các phi công trong cung.
Mà công việc của năm phi công cũng rất đơn giản, bình thường họ bảo trì khinh khí cầu, khi Trần Cát muốn ngồi khinh khí cầu, họ chỉ cần lái khinh khí cầu lên là được, thực sự không quá ung dung.
Những phi công ban đầu không đồng ý ở lại kinh thành, giờ ai cũng ngưỡng mộ vô cùng.
Con người đều thực tế, Trần Cát đã tiêu nhiều tiền cho năm phi công như vậy, nên các phi công đương nhiên rất cảm kích.
Những nhân viên hộ tống bị ảnh hưởng bởi Kim Phi, hầu hết đều không tôn trọng hoàng quyền, nhưng những phi công này lại rất biết ơn Trần Cát, nếu Trần Cát khăng khăng yêu cầu, Kim Phi sợ rằng bọn họ sẽ đưa Trần Cát đi nhảy dù mất.
Dù sao Trần Cát cũng đã già rồi, ăn uống lại tốt, bình thường đã có bệnh tim đập nhanh và đau đầu, đó đều là triệu chứng của bệnh cao huyết áp.
Nhảy dù là một môn thể thao rất thú vị, nếu Trần Cát kích động đến nỗi nổ mạch máu thì sẽ lớn chuyện.
Cho nên Kim Phi không thể không nhắc nhở Lão Ưng.
Lão Ưng nhanh chóng đồng ý.
Trần Cát bĩu môi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ là trên đường trở về vẫn luôn buồn bã không vui.
Nhưng Tả Chi Uyên lại phấn khích mắt mày hớn hở.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn nghĩ thông rồi, càng ngày càng cảm thấy mình đồng ý với Kim Phi đi đến Kim Xuyên là một quyết định rất chính xác.
Dọc đường đi hắn không ngừng hỏi về dù lượn, thấy Kim Phi không quan tâm đến hắn, hắn lại hỏi về xe hai bánh.
Trần Cát đang buồn rầu, nghe thấy Kim Phi và Tả Chi Uyên thảo luận về xe hai bánh cũng bắt đầu hứng thú.
"Quốc sư, làm sao lái được xe hai bánh một trước một sau như vậy được?"
"Đúng vậy bệ hạ, thần cũng cảm thấy không thể được!" Tả Chi Uyên dường như đã tìm được tri âm, nhanh chóng phụ họa.
"Nếu bệ hạ không tin, hay là đánh cược đi?"
Kim Phi liếc nhìn Trần Cát.
"Ngươi nói đi, muốn cược cái gì?"
Trần Cát vẫy tay, mạnh dạn đồng ý.
Kim Phi sửng sốt một chút, nhưng lại bị câu hỏi này chặn lại rồi.
Bây giờ Trần Cát gần như đã nghe theo lời khuyên của y và Cửu công chúa, ngoại trừ hậu cung của Trần Cát, Đại Khang hầu như không có gì mà y không thể có được nữa.
Kim Phi đột nhiên cảm thấy chán nản.
Cuộc sống thực sự là cô đơn lạnh lẽo như tuyết.
Nghĩ đến đây, Kim Phi không khỏi đưa mắt nhìn về phương xa.
Không đúng, nguy cơ ở Đại Khang vẫn chưa được giải quyết triệt để.
Chưa nói đến những nơi xa xôi, nhưng nơi như Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên đều là một phần tổ quốc trong tâm trí của Kim Phi, bây giờ vẫn chưa được đưa vào bản đồ gốc của Trung Nguyên.
Còn cả cướp biển và giặc nước X ở Đông Hải, cách đây không lâu Hồng Đào Bình truyền thư đến nói chúng càng ngày càng hung hăng ngang ngược.
Cho dù đánh bại được ba nước Đông Man, đánh lui được cướp biển, Kim Phi vẫn muốn dân chúng Đại Khang sống cuộc sống tốt đẹp, trở thành một quốc gia hùng mạnh nhất trên thế giới.
Vừa nghĩ tới còn có rất nhiều chuyện chưa làm được như vậy, Kim Phi lại một lần nữa khơi dậy ý chí chiến đấu trong mình.
Trần Cát không biết Kim Phi đang tính toán tương lai, chờ đợi hơi nóng nảy, thúc giục nói: "Quốc sư, ngươi đã suy nghĩ xong chưa?"
"Nghĩ xong rồi!"
Kim Phi cười nói: "Nếu như ta thắng, ta muốn xin bệ hạ hạ lệnh xây dựng trường học để tất cả trẻ em ở Đại Khang đều có thể đến trường được!"
Ngày nay với sự phát triển nhanh chóng của các lực lượng dưới quyền, Kim Phi càng ngày càng cảm thấy không đủ nhân lực.
Dưới quyền y chỉ có mấy tổ chức còn như vậy, muốn xây dựng một đất nước hùng mạnh, không cần nghĩ cũng biết là cần bao nhiêu nhân tài.
Một người mạnh không được coi là mạnh mẽ, cần phải đào tạo một nhóm đồng bào mạnh mẽ mới được.
"Để cho tất cả trẻ em ở Đại Khang đi học sao?"
Trần Cát sững sờ: "Vậy cần xây dựng bao nhiêu trường học đây?"
Cuhuonwg775: Lý tưởng của Kim Phi
Ta định mỗi một trấn xây một trường tiểu học, và ít nhất mỗi huyện xây một trường trung học!” Kim Phi trả lời.
“Nhiều vậy sao?” Trần Cát trợn tròn mắt.
Giao thông vận tải và thông tin liên lạc đều rất lạc hậu, để thuận tiện cho việc quản lý, bất kể là quận huyện hay là trấn đều nhỏ hơn so với kiếp trước của Kim Phi một ít.
Ngay cả Hoàng đế như Trần Cát cũng không biết Đại Khang có bao nhiêu trấn.
Nhưng ông ta biết ít nhất cũng phải vượt qua năm con số.
Dựa theo lời nói của Kim Phi, mỗi một trấn mở một trường tiểu học, vậy chẳng phải là mở ít nhất hơn mười nghìn trường học sao?
“Bệ hạ, mỗi một trấn mở một trường tiểu học là nhiều sao?”
Kim Phi nói: “Cho dù là trấn nhỏ xa xôi, thì tất cả những đứa trẻ trong trấn cộng lại cũng phải mấy trăm người, ít nhất phải xây một trường học, còn những trấn giàu có và đông đúc hơn, sợ là phải mở hai ba trường mới được.”
Thật ra thì mục tiêu của Kim Phi là được giống như hồi bé của y ở kiếp trước, mỗi làng mở một trường tiểu học, mỗi trấn ít nhất mở một trường trung học.
Như vậy mới có thể thực hiện phổ cập lý tưởng giáo dục của y.
Nhưng cân nhắc đến tình trạng thực tế của Đại Khang, Kim Phi chỉ có thể lùi một bước, trước hết mỗi trấn mở một trường tiểu học, sau đó mới tiến hành dần dần.
Đây là cả một kế hoạch lâu dài, Kim Phi chuẩn bị 10 năm, thậm chí 20 năm để thực hiện mục tiêu này.
“Để cho tất cả trẻ em Đại Khang đều có thể đi học, tấm lòng của quốc sư khiến cho ta rất khâm phục!”
Tả Chi Uyên chắp tay với Kim Phi, sau đó thở dài nói: “Nhưng quốc sư có thể không hiểu dân chúng, cho dù ở mỗi huyện quốc sư có mở hay không mở trường học, chỉ e là dân chúng cũng không cho con em họ đi học, bọn họ không trả nổi học phí, hơn nữa bọn trẻ còn phải phụ giúp việc nhà nữa!”
Ở thời đại phong kiến, tại sao có rất nhiều gia đình rõ ràng là không đủ sức nuôi nhiều con như vậy, còn cố đẻ?
Kim Phi lúc trước vẫn cho rằng thiếu các phương thức giải trí cùng các biện pháp tránh thai, nhưng sinh sống ở Đại Khang nhiều năm, y dần hiểu ra chuyện không phải là như vậy.
Trước tiên, ở Đại Khang lúc này, quả đấm quan trọng hơn luật pháp, chỉ cần không xảy ra án mạng, mọi mâu thuẫn cơ bản ở nông thôn đều được tự giải quyết trong làng.
Nếu nhà ngươi nhiều con trai thì nói chuyện sẽ có lý, người khác cũng không dám làm gì ngươi.
Thứ hai, dựa vào điều kiện sản xuất và chữa bệnh thời phong kiến lạc hậu, những đứa bé bị chết non là hiện tượng thường gặp.
Trần Cát trời sinh tính phong lưu, mười mấy tuổi đã có con, đến bây giờ số lượng hoàng tử công chúa đã rất nhiều, nhưng khoảng độ một phần ba trong số đó không sống đến một tuổi.
Được hưởng thụ những thứ tốt nhất cùng với điều kiện chữa bệnh ở hoàng gia mà còn như vậy thì dân chúng bình thường càng không cần nói đến.
Có rất nhiều vợ chồng sinh 10 đứa, có được một nửa sống đến năm tuổi thì phải cảm tạ trời đất rồi.
Cho nên ở thời phong kiến, năm năm tuổi trở thành một cột mốc.
Rất nhiều đứa trẻ không vượt qua được cột mốc này nên phải đẻ nhiều một chút.
Hơn nữa việc nuôi dưỡng một đứa trẻ ở thời phong kiến không giống với kiếp trước của Kim Phi.
Ở kiếp trước để nuôi dưỡng một đứa trẻ phải hao tốn rất nhiều tiền bạc và sức lực, nhưng ở thời phong kiến, những đứa trẻ trên mười tuổi đều đi theo người lớn ra ruộng làm việc, mười ba mười bốn tuổi là có thể thành thân, trở thành người trưởng thành rồi.
Những đứa trẻ chừng mười tuổi phải ở nhà nấu cơm, làm việc nhà cho cha mẹ, nhỏ hơn một chút, bảy tám tuổi thì đi kiếm củi đốt, năm sáu tuổi thì phải chăm em trai, em gái một hai tuổi.
Ở thời phong kiến, để nuôi một đứa trẻ, vốn bỏ ra không nhiều lắm so với kiếp trước của Kim Phi.
Trừ cái này ra, còn có lao dịch và nghĩa vụ quân sự.
Triều đình muốn xây dựng thuỷ lợi, tu sửa cầu đường, đều sẽ chiêu mộ nhân công miễn phí từ nhân dân, không đi thì là phạm pháp.
Nếu như nhà nào chỉ có một nhân công, mà người này bị kéo đi tu sửa cầu đường, thì sẽ trễ nải công việc trồng trọt.
Nếu như bị kéo đi làm lính thì càng xong đời.
Hoa Mộc Lan tại sao phải thay cha nhập ngũ, không phải vì trong nhà cô ấy trừ cha ra thì không có đàn ông khác sao?
Nếu như cha cô ấy phải nhập ngũ thì nhà cửa sẽ tan nát.
Nếu như trong nhà có một người con trai mười hai mười ba tuổi, đứa trẻ này có thể thay cha đi lao dịch và tham gia nghĩa vụ quân sự.
Vậy nên người dân ở thời phong kiến dù biết rõ mình không nuôi nổi nhiều con như vậy nhưng vẫn sẽ liều mạng đẻ nhiều.
Với tình hình Đại Khang hiện giờ, dân chúng không để cho con em họ chết đói đã là tốt lắm rồi, ai sẽ bỏ tiền ra cho những đứa trẻ đi học chứ?
Cho nên Tả Chi Uyên nghe Kim Phi nói xong, mặc dù khâm phục nhưng cảm thấy rằng y đang mơ tưởng hảo huyền.
“Nếu như bệ hạ mở trường học không thu tiền, hoặc chỉ thu ít tiền, liệu dân chúng có cho con em họ đi học hay không?” Kim Phi hỏi ngược lại.
Dân chúng tuy rằng ngu dốt nhưng đạo lý phải đi học mới có tương lai thì đa số người dân đều hiểu được.
Ở Đại Khang người đọc sách rất quý, đến trường tìm tiên sinh dạy học, học phí cũng rất đắt, có rất nhiều người dân không trả nổi số tiền này.
Ví dụ như lão thợ rèn phụ thân của nguyên chủ, rõ ràng có thể dựa vào tay nghề để có cơm ăn no, nhưng lại vì để cho Kim Phi đi học, lão thợ rèn mỗi ngày chỉ có thể ăn một bữa lương thực phụ.
“Trường học không thu tiền, như vậy sao được?”
Đừng nói đến Tả Chi Uyên, đến cả Trần Cát cũng bị mấy lời này của Kim Phi doạ cho giật mình: “Quốc sư, ngươi biết mình đang nói gì không?”
“Bệ hạ, thần biết việc này rất khó, nhưng chính bởi vì nó khó nên một khi Bệ hạ hoàn thành sẽ chứng minh rằng Bệ hạ rất vĩ đại, không phải sao?”
Kim Phi lại bắt đầu lay chuyển Trần Cát: “Bệ hạ, ngài nghĩ đi, từ xưa tới nay, nhưng vị quân vương kia có ai làm được việc này chưa? Ngài lại nghĩ xem, nếu như dân chúng toàn Đại Khang ai cũng biết đọc, biết viết, sẽ cùng nhau tạo nên một thời đại hoàng kim như nào?”
Kim Phi đã cho Trần Cát quá nhiều lời mê hoặc, nhưng dù vậy, Trần Cát vẫn kích động tim đập loạn, da đầu tê dại.
Tả Chi Uyên nghe Kim Phi tả về thời đại hoàng kim, trong mắt cũng lộ ra mơ ước nồng đậm.
Để trẻ em khắp thiên hạ ai cũng có thể đọc được sách là giấc mơ mà bọn họ nằm mơ cũng không dám mơ đến.
“Bệ hạ, ta biết chuyện này không phải ngày một ngày hai, một năm hai năm là có thể thực hiện, nhưng chúng ta có mục tiêu, thì cứ cố gắng vì mục tiêu, một ngày nào đó sẽ thực hiện được!”
Kim Phi tăng giọng điệu lên, tiếp tục nói.
“Đúng, một ngày nào đó sẽ thực hiện được!”
Trần Cát cũng bị Kim Phi lung lay, giơ tay lên nói: “Quốc sư, chỉ cần ngươi có thể làm xe hai bánh đi một ngày trăm dặm, thì chuyện này trẫm sẽ nghe ngươi, dốc hết toàn lực cũng phải để cho trẻ em khắp thiên hạ có thể đọc được sách!”
“Vậy cứ quyết định thế!”
Kim Phi đưa tay đảm bảo cùng Trần Cát.
Hiện giờ y không có năng lực chế tạo vòng bi, nên trước mắt không thể chế tạo xe đạp được, lần trước nhắc đến với Tả Chi Uyên, cũng là lời nói vội vàng mà thôi.
Cho dù sau đó đánh cược với Tả Chi Uyên, Kim Phi cũng không quá coi trọng.
Nhưng bây giờ để cho vô số trẻ em trên Đại Khang có thể đọc được sách, Kim Phi quyết định nghiêm túc nghiên cứu.
Sau khi trở lại kinh thành, Kim Phi trước tiên đi tìm Cửu công chúa một chuyến, nói lại một lần chuyển của Tả Chi Uyên.
Cửu công chúa trước đó đã ra tay quá ác độc ở kinh thành, dính líu đến rất nhiều quan viên, trong tay cô ấy quả thật không có người nào, Tả Chi Uyên lại là quan viên thanh liêm hiếm có, vậy nên mới chọn hắn tạm thời làm Thượng thư bộ Công.
Khoảng thời gian này, cô ấy đã điều tới không ít quan viên từ khắp mọi nơi, miễn cưỡng chặn lại được lỗ hổng nhân tài, Tả Chi Uyên chủ động từ quan, xem như tất cả đều vui, vậy nên Cửu công chúa lập tức chấp nhận.
Giải quyết xong chuyện quan chức, cùng ngày hôm đó Kim Phi nhanh chóng dẫn theo Tả Chi Uyên cùng nhau vùi đầu vào phòng thí nghiệm ở bộ Công.
Hai người nghiên cứu ở bên trong suốt ba ngày, chiếc xe đạp đầu tiên ở Đại Khang đã thành công ra đời!
“Quốc sư, đây chính là xe đạp mà ngài nói sao?” Chỉ có hai bánh xe, ở trên mặt đất cũng không đứng vững được, làm sao có thể đi mà không ngã?”
Tả Chi Uyên nhìn xe hai bánh trước mắt, vẻ mặt vẫn nghi ngờ như cũ.
Ban đầu Kim Phi và Cửu công chúa có nói chuyện một lần, bàn bạc có nên đào tạo một tể tướng hay không.
Từ ngày hôm đó, Cửu công chúa bắt đầu để ý các quan văn võ.
Điều đám người Chung Vô Cực đến viện Khu Mật chính là để thử bọn họ.
“Nàng cũng biết ta không quen chính sự,” Kim Phi không trả lời câu hỏi của Cửu công chúa mà hỏi ngược lại: “Người cảm thấy ông ta có thể đảm nhận được vị trí tể tướng không?”
“Năng lực không tồi, mấy việc gần đây ta giao cho ông ta làm đều thực hiện rất tốt.” Cửu công chúa gật đầu: “Là một trong những lựa chọn hàng đầu của ta.”
“Năng lực là thứ hai ta cảm thấy thứ đáng quý nhất của ông ta chính là bằng lòng làm việc vì dân chúng.”
Kim Phi gật đầu phụ họa nhưng không bày tỏ thái độ.
Tuy y không quen thuộc triều chính nhưng cũng biết vị trí tể tướng không chỉ phải có năng lực, bằng lòng làm việc thật vì dân chúng là có thể đảm nhận được.
Ví dụ như Tả Chi Uyên của bộ Công cũng là một người làm việc thật, cũng có năng lực nhưng lại không hợp đứng đầu bộ Công.
“Ta sẽ suy nghĩ kĩ về ông ta.”
Cửu công chúa hơi gật đầu: “Vào đi.”
Hai người vào Ngự Thư Phòng thì thấy Trần Cát đang vui vẻ đọc Vạn Dân Thư.
Nghe thấy ở cửa có tiếng động, Trần Cát vội vàng ra hiệu cho cung nữ đi đỡ Cửu công chúa.
Lúc này đã là mùa hạ, bụng của Cửu công chúa cũng bắt đầu hơi phồng lên.
“Vũ Dương, có phải các con nên thành hôn rồi không?” Trần Cát đặt Vạn Dân Thư xuống, chau mày nói: “Mẹ của con hỏi ta mấy lần rồi.”
“Gần đây bận như thế này, làm gì có thời gian.” Cửu công chúa tùy ý xua tay: “Không gấp, đợi thêm chút nữa.”
“Bụng của con càng ngày càng rõ, nếu cứ trì hoãn thì sẽ thành trò cười mất.”
Trần Cát nhìn Kim Phi: “Quốc sư, ngươi xem.”
Cửu công chúa không đợi Kim Phi đáp, cướp lời nói: “Chuyện này không do chàng ấy quyết, phụ hoàng hỏi ngài ấy cũng vô dụng.”
Công chúa thời phong kiến kết hôn rất phiền phức, chỉ nghĩ thôi đã khiến Cửu công chúa đau đầu.
Lại thêm cô ấy và Kim Phi đều rất bận, cứ mãi im ỉm trì hoãn đến bây giờ.
“Phụ hoàng đừng lo, con đã tính cả rồi.”
Cửu công chúa vung cung nữ ra, tiện tay cầm một bản tấu lên: “Nếu phụ hoàng không có chuyện gì thì tiếp tục đọc Vạn Dân Thư, hôm nay con nhiều việc lắm, không có thời gian nói chuyện phiếm với người.”
“Con!”
Trần Cát bực bội trừng Cửu công chúa một cái, ra hiệu ánh mắt với Kim Phi.
Kim Phi hiểu ý, đi với Trần Cát ra bên ngoài.
“Vũ Dương có thể không gấp, nhưng quốc sư phải tỏ rõ thái độ với trẫm đi chứ?”
“Bệ hạ yên tâm, ta sẽ quay về bàn bạc với Vũ Dương, cố gắng cho người câu trả lời chính xác.”
Kim Phi khó xử sờ mũi.
Nếu là những chuyện khác, y còn có thể cứng rắn một chút, nhưng Trần Cát là cha đẻ của Cửu công chúa, bây giờ bụng của Cửu công chúa to rồi, Trần Cát nói y mấy câu, y chỉ có thể nghe lời.
Nhìn thấy sắc mặt Trần Cát không vui lắm, y đang chuẩn bị dỗ dành cha vợ, Đại Thái giám Ngân Tước lại vội vàng đi đến.
“Bệ hạ, quốc sư, Tả Chi Uyên chạy đến Chung Cổ Lâu rồi!”
Ngân Tước đầy vẻ kỳ quái nhìn Kim Phi: “Hắn nói muốn gặp quốc sư!”
“Hắn muốn gặp ngươi làm gì?” Trần Cát nhìn Kim Phi, hoang mang hỏi: “Còn chạy đến Chung Cổ Lâu?”
“Có phải sau lưng hắn có mấy cái cánh không?” Kim Phi hỏi.
“Đúng vậy.” Ngân Tước gật đầu.
“Được rồi, ta biết hắn muốn làm gì rồi.”
Mặt Kim Phi đầy bất lực day trán, vẫy tay gọi Đại Lưu: “Đi tìm cho ta ít khăn trải giường, dẫn vài người đến Chung Cổ Lâu.”
“Vâng!” Đại Lưu đáp một tiếng rồi chạy đi chuẩn bị.
“Tả Chi Uyên lại muốn gây chuyện gì đây?”
Trần Cát xông lên hỏi.
Kim Phi nhìn thấy ánh mắt hóng chuyện của ông ta, biểu cảm càng bất lực.
Thượng thư bộ Công muốn nhảy lầu, Hoàng đế lại bày ra vẻ hóng chuyện không sợ lớn chuyện.
Còn có thể tin cậy vào triều đình Đại Khang không?
Kim Phi thấy rất nặng lòng.
Nhưng may mà Trần Cát như vậy, đổi lại là Hoàng đế ham mê quyền lợi, Cửu công chúa cũng không thể phát huy tài năng.
Coi như hại nhiều hơn lợi.
“Nếu bệ hạ muốn biết thì qua xem đi, ta sợ chậm trễ chút nữa thì Tả Chi Uyên ngã chết rồi.”
Kim Phi thật sự không còn tâm trí giải thích tường tận câu chuyện cho Trần Cát, vội vàng đi luôn.
Chung Cổ Lâu là kiến trúc cao nhất kinh thành Đại Khang, trên đỉnh là kiến trúc dạng chòi nghỉ cực lớn.
Dưới chòi nghỉ treo một cái chuông đồng cực lớn, xung quanh đặt bốn mặt trống lớn.
Đứng trên Chung Cổ Lâu gần như có thể nhìn thấy toàn bộ kinh thành, nhỡ chỗ nào cháy hay xảy ra tình huống khẩn cấp, cấm quân túc trực có thể đánh chuông trống, báo hiệu cho cấm quân khu vực khác xảy ra chuyện gì, tình huống có nguy hiểm hay không.
Khi Kim Phi đuổi đến dưới Chung Cổ Lâu đã nhìn thấy Tả Chi Uyên ngồi trên đỉnh chòi nghỉ, trên lưng đeo một đôi cánh với tạo hình quái dị, hét lớn vào đám cấm quân một bên.
“Tiên sinh, khăn trải giường đã chuẩn bị xong rồi.” Đại Lưu cũng đúng lúc tới.
“Vậy bảo mọi người kéo ở bốn góc, nhỡ Tả Chi Uyên rơi xuống thì cố gắng đỡ lấy hắn, đừng để hắn ngã chết!”
Kim Phi kéo khăn trải giường, làm mẫu cho nhân viên hộ tống.
Trên căn phòng ở lầu hai của quán rượu cách đó mấy chục mét, đám người Trần Cát và Đại Thái giám mặc thường phục đứng trước cửa sổ.
Nhân viên hộ tống hiểu được tính toán của Kim Phi, lần lượt cầm khăn trải giường rời đi, bốn người một nhóm tản ra xung quanh Chung Cổ Lâu.
Kim Phi thấy nhân viên hộ tống chuẩn bị xong xuôi, thở phào đi vào Chung Cổ Lâu.
Thuận theo cầu thang y trèo lên trên đỉnh Chung Cổ Lâu.
“Quốc sư đến rồi!”
Tả Chi Uyên nhìn thấy Kim Phi, hứng khởi vô cùng: “Ta quay về cải tiến cánh rồi, lần này nhất định có thể bay được!”
“Ngươi xuống trước đã được không?” Kim Phi chau mày nói: “Chung Cổ Lâu cao thế này, nếu không bay được giống lần trước, ngươi sẽ ngã chết đấy!”
Mấy hôm trước, Tả Chi Uyên lại cầm một đôi cánh mới đến tìm y, nói rằng đã thử nghiệm ở nhà rồi, có thể bay được xa mấy trượng, còn muốn biểu diễn cho y.
Thật ra Kim Phi biết, Tả Chi Uyên chỉ dùng cánh trượt mười mấy mét mà thôi, hoàn toàn không phải bay.
Nhưng Tả Chi Uyên không nghe Kim Phi giải thích, cứ muốn biểu diễn cho y.
Kim Phi không khuyên được nên để ông ta biểu diễn một lần.
Kết quả lần đó Tả Chi Uyên thể hiện không tốt, chỉ trượt không đến một mét, đã ngã chúi đầu.
Cũng may chỗ ông ta đứng khi ấy chỉ cao ba bốn mét, hơn nữa là đôi cánh đỡ ông ta trước, Tả Chi Uyên chỉ ngã xước da nhưng cánh đã vỡ tan tành.
Kim Phi vốn tưởng hắn ta sẽ bỏ cuộc nhưng ai ngờ hắn lại càng điên cuồng nhảy từ Chung Cổ Lâu xuống.
Chung Cổ Lâu cao gần bảy tám trượng, lần này nhảy xuống thật sự có thể chết thật.
“Quốc sư, lần trước không bay được là vì đứng quá thấp, độ cao của Chung Cổ Lâu vừa đủ, ta lại cải tiến cánh rồi, chắc chắn không có vấn đề.”
Tả Chi Uyên tràn đầy tự tin nói.
“Ta tin, ta tin!”
Kim Phi bây giờ chỉ có một suy nghĩ, dỗ Tả Chi Uyên xuống rồi nói.
“Quốc sư, ta biết ngài đang lừa ta, ngài không tin! Nhưng không sao, ngài xem xong sẽ tin!”
Tả Chi Uyên vừa nói vừa đi đến mép đỉnh chòi nghỉ.
Kim Phi vừa nhìn đã sốt ruột, hét lên với cấm quân trong chòi nghỉ: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau bắt ông ta xuống!”
Nhưng đáng tiếc lời chưa dứt đã thấy Tả Chi Uyên dang cánh nhảy xuống…
Chương 772: Đánh cược
“Tên điên này!”
Kim Phi giậm giậm chân, vọt tới bên cạnh chòi nghỉ, bám vào lan can nhìn xuống.
Nhiều người nói Kim Phi là kẻ điên nhưng so với Tả Chi Uyên thì Kim Phi cảm thấy mình chưa là gì.
Đúng là trước đây y có làm mấy chuyện điên rồ nhưng lần nào y cũng đều chắc chắn.
Ví dụ như trước khi đánh chết Tiết Hàn Lư, Kim Phi biết Cửu công chúa sẽ đứng ra bênh vực mình, mà y cũng nghĩ đã ra cớ để lách tội rồi.
Còn những chuyện mà Tả Chi Uyên làm thì đúng là liều mạng.
Ví dụ như lần này ban đầu Tả Chi Uyên bay rất êm, nhưng sau khi bay được hơn mười mét thì cánh trái của hắn đột nhiên nghiêng qua rồi xà xuống phía dưới.
"Nhanh, nhanh, nhanh!"
Mấy chục nhân viên hộ tống dưới đất đang ôm vải chạy qua phía bên kia.
Tả Chi Uyên rơi xuống một trong những tấm vải, bốn nhân viên hộ tống túm góc vải đều bị ngã lăn ra đất.
Tả Chi Uyên cũng đập mạnh xuống đất.
Cũng may là có tấm vải giảm sốc cho Tả Chi Uyên nên hắn mới không ngã chết, nhưng cánh phải của hắn đã va vào cánh tay của một nhân viên hộ tống, khiến cánh tay của nhân viên hộ tống này gãy xương.
Khi Kim Phi đi từ trên Chung Cổ Lâu xuống, Đại Lưu vừa đỡ Tả Chi Uyên đứng lên.
"Hắn không sao chứ?" Mặt Kim Phi âm trầm hỏi.
“Không sao đâu, chỉ bị trầy vài chỗ thôi.” Đại Lưu trả lời: “Nhưng tay Lão Lâm thì bị gãy rồi.”
“Quốc sư, ta…”
Tả Chi Uyên vừa định mở miệng nói chuyện thì đã bị Kim Phi đá một cước vào bụng.
Lần này Kim Phi thật sự rất giận nên đã dùng hết sức mà đá, Tả Chi Uyên bị đá lăn ra xa mấy bước, mông ngồi ì lên mặt đất.
“Lần sau muốn tìm chỗ chết thì kiếm nơi yên tĩnh mà chết!”
Kim Phi chỉ vào Tả Chi Uyên mắng: “Dưới Chung Cổ Lâu nhiều người như vậy, lỡ ngươi ngã làm chết người ta thì làm sao đây?”
Chung Cổ Lâu được coi là công trình mang tính bước ngoặt của kinh thành, nếu không phải Kim Phi cho cấm quân giải tán người dân, mà Tả Chi Uyên lại rơi xuống như vậy thì có thể sẽ ngã chết người.
Tả Chi Uyên cũng biết mình sai, đỏ mặt nói: “Quốc sư dạy phải, ta không nên thử nghiệm ở Chung Cổ Lâu, lần sau ta sẽ tìm nơi ít người hơn…”
"Ngươi còn muốn lần sau nữa ư?”
Kim Phi giận đến mức muốn đánh người: "Ta đã nói với ngươi tám trăm lần rồi, ý tưởng này của ngươi căn bản là không thể thực hiện được, không có động cơ nào khác, ngươi có thử nghiệm tám trăm lần nữa thì cũng vậy thôi, chỉ nhờ vào cánh tay ngươi để vỗ cánh bay lên trời thì chỉ có cách là nằm mơ!"
Kim Phi cũng là người làm trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật nên hiểu được Tả Chi Uyên, thậm chí có đôi khi còn ngưỡng mộ tinh thần đáng khâm phục của hắn.
Mặc dù theo quan điểm của y thì ý tưởng của Tả Chi Uyên còn ngây thơ và hành vi cũng đầy rủi ro, nhưng chẳng phải khoa học cũng đang phát triển từng bước theo kiểu ngây thơ và chấp nhận rủi ro này sao?
Nên trước đây khi Kim Phi nói chuyện với Tả Chi Uyên thì y cũng sẽ nghĩ tới cảm nhận của hắn, cũng dùng giọng điệu bình tĩnh để nói chuyện, tập trung giải thích nguyên lý và thuyết phục hắn, nhưng Tả Chi Uyên không nghe, thì Kim Phi cũng sẽ không nói thêm gì nữa.
Nhưng lần này y thật sự tức giận, cũng lo lắng là sau này Tả Chi Uyên sẽ tìm một ngọn núi vắng vẻ để nhảy xuống thật, nên mới nói nặng lời một chút.
Ai ngờ Tả Chi Uyên vẫn chưa ngán, còn ngoan cố nói: "Quốc sư, lần này là lỗi của ta, ngài muốn mắng muốn đánh ta thế nào cũng được, ngài còn dùng một cái túi vải để bay thì dựa vào đâu mà ngài lại nói ta nằm mơ đi?
Bồ câu và đại bàng đều có thể bay bằng đôi cánh của mình, thì tại sao con người lại không được?"
“Như ta đã nói lần trước, cấu tạo cơ thể con người đã được định sẵn là không thể bay được, hệ thống hô hấp không thể nào đáp ứng được lượng lớn oxy cần thiết cho chuyện bay lên trời, cơ bắp của hai tay cũng không đủ sức để vỗ cánh!"
Kim Phi giải thích trong bất lực.
Thật ra lần trước y đã nói những chuyện này với Tả Chi Uyên, tiếc là hắn lại không thể nào hiểu được, nên cũng nghe tai này lọt tai kia.
"Rõ ràng trước đó ta đã bay xa hơn mười mét!"
Tả Chi Uyên vẫn kiên trì nói.
"Đó là ngươi lướt chứ không phải bay, do lần đó ngươi may mắn tìm được góc trượt thích hợp, nhưng không phải lần nào ngươi cũng sẽ may được như vậy đâu, chỉ cần một lần thất bại là ngươi sẽ ngã chết!"
Kim Phi nói: "Nếu ngươi hiểu biết chuyện bay như vậy thì ta có thể thực hiện nguyện vọng của ngươi!"
“Ý ngài là?" Tả Chi Uyên lập tức hưng phấn hơn: "Quốc sư, ngài đã chế ra cánh tốt hơn sao?"
“Không phải cánh, mà là một thứ khác!"
“Chẳng lẽ là túi vải nữa sao?" Tả Chi Uyên cau mày hỏi.
Mấy ngày trước, Kim Phi đã bị hắn làm phiền đến mức hết kiên nhẫn, nên đã cho hắn lên khinh khí cầu một lần.
Tả Chi Uyên cũng là một thợ thủ công có thâm niên, được tới gần một lần đã nhanh chóng hiểu được nguyên lý của khinh khí cầu.
Rồi hắn lại vô cùng thất vọng khi phát hiện ra khinh khí cầu không thể tự động bay được, mà chỉ có thể nhờ vào gió hoặc ngựa kéo đi.
Trong suy nghĩ của hắn, cách bay lý tưởng thì ít nhất phải là có thể bay tự do như một con chim.
"Ngươi nói túi vải không sai," Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng nó có thể bay được rất xa, lại còn an toàn hơn đôi cánh gãy của ngươi gấp ngàn lần."
"Túi vải bay được thật à?" Tả Chi Uyên lập tức có hứng thú hỏi: "Có thể bay bao xa?"
"Thật ra túi vải này ta làm không phải dùng để bay, nhưng nếu ngươi muốn bay, bay hai trăm trượng cũng không thành vấn đề." Kim Phi đáp.
Thực ra trước tạo ra khi khinh khí cầu, y đã chế ra dù để nhảy dù, cũng là để ngừa khi thử nghiệm khinh khí cầu xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mặc dù bọn Lão Ưng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, nhưng họ cũng đã được tập nhảy dù từ lâu.
Sau đó, Trương Lương biết được chuyện này, đã nghĩ tới ý tưởng đào tạo không binh.
Mà không lâu sau khi thành lập đội hộ tống, Kim Phi cũng đã nảy ra ý tưởng tổ chức một đội đặc chiến, đội hộ tống áo giáp đen là hình thức ban đầu.
Các thành viên ban đầu của đội hộ tống áo giáp đen đều là những cựu binh được lựa chọn cẩn thận, mà sức mạnh của đội hộ tống áo giáp đen cũng đã được chứng minh trong trận chiến ở dốc Đại Mãng.
Sau khi Trương Lương đề xuất ý tưởng về không binh, Kim Phi đã đồng ý ngay.
Trong các hoạt động đặc biệt, không binh có thể lặng lẽ lén vào sau phòng tuyến của kẻ địch, rồi thực hiện các nhiệm vụ như chém đầu hoặc đánh lén vào kho lương thực của kẻ địch.
Nên mấy tháng trước, Trương Lương đã chọn một nhóm cựu binh để huấn luyện nhảy dù.
Chẳng qua không binh là một trong những con át chủ bài mới của Kim Phi, nên lần này bọn họ cũng không để lộ.
Trong quá trình luyện tập nhảy dù, càng hạ cánh gần mục tiêu thì thành tích sẽ càng cao, còn nếu lướt xa quá thì lại không đủ tiêu chuẩn.
Nếu gặp phải thời tiết có gió, thì trượt xa mục tiêu vài trăm mét cũng là chuyện bình thường.
"Túi vải có thể bay hai trăm trượng sao? Ta không tin!" Tả Chi Uyên lắc đầu.
Ý định Kim Phi vừa chuyển, nói: "Chi bằng chúng ta cá cược đi, nếu túi vải ta làm có thể bay được hai trăm trượng, thì sau này ngươi sẽ không nghiên cứu những đôi cánh gãy này nữa, cũng đừng làm quan trong triều nữa, mà trở lại Kim Xuyên với ta, rồi ta sẽ còn dạy cho ngươi làm nhiều thứ hơn, ngươi thấy sao?”
Dù chuyện lần này Kim Phi rất tức giận nhưng y vẫn khâm phục tinh thần cố chấp với khoa học của Tả Chi Uyên.
Những người như vậy, đương nhiên là thích hợp cho việc nghiên cứu khoa học hơn là ở triều đình.
Tuy là người thanh liêm, thực dụng, cần cù, chịu đựng được gian khổ nhưng thực sự không phải là tư chất để làm quan.
Để hắn làm thì được, nhưng để hắn chỉ đạo người khác làm việc thì lại rối loạn.
Gần đây bộ Công cũng rất hỗn loạn, mấy ngày nay Cửu công chúa còn đang chuẩn bị đổi Tả Chi Uyên đi.
Thế nên Kim Phi mới nảy ra ý tưởng săn đầu người.
Chương 773: Nhảy dù
“Đi Kim Xuyên?”
Tả Chi Uyên sửng sốt.
Làm quan luôn là giấc mơ của hầu hết người đọc sách, dù Tả Chi Uyên đã thấy Cửu công chúa không vừa lòng với mình, nhưng bây giờ triều đình đang thiếu người, mà hắn cũng chưa từng phạm phải sai lầm nào khác, Cửu công chúa không thể nào bãi bỏ chức quan của hắn.
Nếu cố gắng, thì biết đâu một ngày nào đó thật sự có thể ngồi vào vị trí Thượng thư bộ Công, cũng đâu phải là không thể nào.
Sáu vị Thượng thư đều là quan viên nhất phẩm, ngoại trừ Hoàng đế và Thừa tướng ra thì gần như không ai có thể kiểm soát được bọn họ.
Nếu như lúc này theo Kim Phi tới Kim Xuyên, thì mọi cố gắng trước đó đều sẽ uổng phí.
Nhưng nghĩ đến xấp bản vẽ trước đây nhìn thấy trong thư phòng của Kim Phi, Tả Chi Uyên lại cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Nghề nông là nền tảng của một quốc gia, mà lần này Cửu công chúa cải cách, ngoại trừ chính sách, Kim Phi đương nhiên sẽ không quên nghề cũ của mình.
Trong thời gian ở kinh thành, y đã dành thời gian để vẽ một số bản vẽ nông cụ.
Nghiên cứu ra một nông cụ mới cũng là một trong những trách nhiệm của bộ Công, sau khi vẽ xong bản vẽ, Kim Phi đã cho người tới tìm Tả Chi Uyên.
Tả Chi Uyên đã bị sốc khi nhìn thấy những nông cụ mới này.
Hơn nữa, khi hắn đang cầm bản vẽ của Kim Phi, còn nhìn thấy một chồng bản vẽ thật dày khác ở trong rương của y.
Đối với một thợ thủ công như Tả Chi Uyên, sức hấp dẫn của cái rương bản vẽ này cũng không kém gì chức vị Thượng thư bộ Công.
"Không sao, ta cho ngươi ba ngày để suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi hãy đến gặp ta!"
Kim Phi nhìn thấy Tả Chi Uyên do dự nên cũng không thúc ép, mà cho hắn đủ thời gian để suy nghĩ.
Y đang muốn đưa Đại Lưu đi, lại nghe thấy Tả Chi Uyên cắn răng nói: “Không cần ba ngày nữa, nếu túi vải do Quốc sư chế tạo có thể bay đến mấy trăm trượng, có thể làm cái xe hai bánh không ngã, thì ta sẽ đến Kim Xuyên với Quốc sư!"
Trước đó, hắn đi tìm Kim Phi trò chuyện, khi hai người nói tới phương tiện đi lại hiện tại của Đại Khang, Kim Phi nói nói đầy hứng khởi, nói có thể tạo ra một loại xe hai bánh, có thể chạy hàng trăm dặm mỗi ngày.
Mặc dù Tả Chi Uyên si mê chuyện bay lên trời, nhưng hắn cũng là một thợ thủ công lâu năm, nên cũng cảm thấy rất hứng thú khi chế tạo các loại máy móc khác.
Xe hai bánh làm sao có thể chạy được?
Mà một ngày còn có thể chạy hơn trăm dặm...
Lúc đó Tả Chi Uyên cảm thấy Kim Phi đang khoác lác, nhưng vì Kim Phi là Quốc sư mà hắn còn muốn xin y một cái khinh khí cầu nên cũng không làm bẽ mặt.
Sau khi quay về, hắn đã tìm hai bánh xe để thử nghiệm nhưng lần nào cũng thất bại.
Khiến Tả Chi Uyên không khỏi nghi ngờ là Kim Phi đang trêu chọc mình.
Nhưng khi hiểu biết sâu hơn, hắn lại cảm thấy Kim Phi không khoác lác cũng không trêu chọc hắn, cũng vì vấn đề này mà Tả Chi Uyên lại có một nỗi lo khác.
"Ngươi còn nghĩ đến chuyện đó sao?"
Kim Phi cười nói: "Được rồi, hai ngày nay ta sẽ dành thời gian chế tạo cho ngươi một chiếc xe hai bánh, ngươi xem một chút thì sẽ biết.”
"Nếu Quốc sư thật sự làm được, ta sẽ trả ấn từ quan, về Kim Xuyên với Quốc sư!"
Tả Chi Uyên cắn răng nói.
“Quyết vậy đi!" Kim Phi nói: "Ngươi còn đi được không? Nếu được, thì bây giờ chúng ta ra khỏi thành ngay!"
“Có thể đi!"
Tả Chi Uyên đứng dậy, nhờ Đại Lưu giúp hắn cởi đôi cánh trên lưng ra.
Lúc này, đôi cánh đã bị gãy vài chỗ, nhưng hắn không nỡ vứt đi mà cẩn thận gói lại trong một tấm vải rồi đưa cho người hầu nghe tin đã tới.
Đại Lưu dẫn ngựa chiến tới, Kim Phi đang định đưa Tả Chi Uyên ra khỏi thành, thì Trần Cát đã dẫn theo Ngân Tước và Liêu Ấn đến.
Tả Chi Uyên vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Các ngươi muốn cưỡi ngựa đi đâu vậy?"
Trần Cát tò mò hỏi, ra hiệu cho Tả Chi Uyên đứng lên.
Chung Cổ Lâu và cung điện cũng cách nhau không xa lắm, theo tính cách của Kim Phi, y sẽ không cưỡi ngựa đi qua quãng đường này.
"Chúng thần không đi đâu, chỉ đi dạo chút thôi!"
Kim Phi thuận miệng nói lấy lệ vì sợ Trần Cát đi theo.
"Đi dạo bình thường mà ngươi lại cưỡi ngựa sao?"
Trần Cát hừ một tiếng, nhìn qua Tả Chi Uyên: "Ngươi nói cho ta biết!"
Tả Chi Uyên không dám nói dối trước mặt Trần Cát, nên kể hết chuyện vừa rồi.
"Quốc sư, ngươi săn đầu người còn dám săn trên đầu trẫm?"
Trần Cát nghe được nội dung cá cược của Kim Phi và Tả Chi Uyên, quay đầu liếc mắt nhìn Kim Phi một cái.
"Bệ hạ thứ tội!"
Tả Chi Uyên sợ đến mức vội vàng quỳ xuống đất.
Kim Phi không hề sợ Trần Cát, còn hợp tình hợp lý mà nói với Trần Cát: "Bệ hạ nói như vậy là không đúng, cả Đại Khang là của bệ hạ, mà những thứ thần làm ra cuối cùng là cho dân chúng sử dụng, vậy không phải cũng là của bệ hạ sao?”
“Thôi vậy, dù sao Vũ Dương cũng định bỏ cái tên cố chấp này, cho hắn đi theo ngươi làm thợ thủ công cũng đúng lúc."
Trần Cát liếc nhìn Tả Chi Uyên, vẫy tay bảo hắn đứng lên.
Tả Chi Uyên nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kim Phi, ánh mắt lại khác hẳn.
Trước đó, hắn không biết kế hoạch của Cửu công chúa còn cảm thấy Kim Phi đang săn đón mình.
Nhưng nghe Trần Cát nói vậy, thì suy nghĩ của hắn lập tức thay đổi.
"Khó trách Quốc sư lại đánh cược với ta, hóa ra y đã biết Cửu công chúa muốn cách chức ta, y làm như vậy chỉ là cho ta chút mặt mũi thôi!"
Tả Chi Uyên suy đoán ở trong lòng.
Ánh mắt nhìn Kim Phi cũng tràn đầy cảm kích.
Lúc này, theo cái nhìn của hắn, Kim Phi cá cược với hắn đều là vì mặt mũi của hắn thôi.
Suy cho cùng, từ chức và bị cách chức là có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Bị cách chức là thất bại thảm hại, sẽ bị người coi thường.
Nhưng nếu mình từ quan, đặc biệt là từ chức ở chức vị Thượng thư bộ Công tạm thời, khi hắn nói ra thì ai mà không tán thưởng, ai dám không khen ngợi sự liêm chính đức độ của hắn?
Nghĩ đến đây, Tả Chi Uyên trịnh trọng hành lễ với Kim Phi: "Cảm tạ Quốc sư đã nghĩ cho ta, ta sẽ ghi nhớ tấm lòng này!"
"Tả đại nhân quá lời rồi, ta cảm thấy Tả đại nhân là một tài liệu tốt để nghiên cứu, vướng vào chuyện trần tục ở bộ Công thì thật là lãng phí năng lực của ngươi!"
Kim Phi nhanh chóng xua tay.
Nhưng y càng như vậy, Tả Chi Uyên càng cảm thấy Kim Phi khiêm tốn, càng cảm thấy Kim Phi đang để ý tới mặt mũi của mình.
Trong lòng lại càng cảm kích Kim Phi sâu sắc hơn.
Trần Cát đứng một bên, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ông ta làm Hoàng đế nhiều năm như vậy cũng không phải là vô ích, Tả Chi Uyên vừa nhắc đến vụ cá cược, thì ông ta đã biết là Tả Chi Uyên không còn muốn làm quan nữa.
Cho nên mới cố ý nói tới Cửu công chúa, coi như là hoàn toàn đẩy Tả Chi Uyên về bên Kim Phi.
Bây giờ xem ra kế hoạch của ông ta đã thành công.
Ông ta liếc nhìn Kim Phi và Tả Chi Uyên, sau đó quay người nói: “Đại Lưu, chuẩn bị thêm mấy con ngựa, trẫm cũng muốn đi xem cái túi vải có thể bay một hai trăm trượng!”
Chuyện đến nước này Kim Phi cũng không ngăn cản Trần Cát được nữa, đành phải cho Đại Lưu gọi thêm nhân viên hộ tống để bảo vệ trên đường đi.
Cả nhóm người rời khỏi thành từ cửa phía bắc, rồi đi về phía tây dọc theo sông Hoàng Hà hơn mười dặm, dừng lại ở một đầm lầy lau sậy.
Khu vực xung quanh đầm lầy lau sậy này từng bị ngập lụt, xung quanh thưa thớt người, và đây cũng là một trong những nơi huấn luyện tạm thời của bọn Lão Ưng.
Sau khi đến nơi, Lão Ưng đo tốc độ và hướng gió, rồi đưa một số nhân viên hộ tống bay lên bằng khinh khí cầu.
Đám người Kim Phi, Trần Cát và Tả Chi Uyên thì lên một cái khinh khí cầu khác.
Khi khinh khí cầu bay lên độ cao hơn ngàn mét, thì có một nhân viên hộ tống đeo dù trên lưng nhảy xuống.
Cho dù Trần Cát đã biết Kim Phi đang đánh cược với Tả Chi Uyên, nhưng ông ta vẫn chảy mồ hôi cảm thấy lo lắng cho nhân viên hộ tống kia.
Chương 774: Lạnh lẽo như tuyết
"Quốc sư, tại sao hắn lại nhảy xuống như vậy…"
Không chỉ Trần Cát lo lắng, Tả Chi Uyên cũng bị sợ hết hồn.
Chưa kịp nói dứt lời, đã thấy những chiếc dù phía sau nhân viên hộ tống được mở ra.
Cơ thể đang rơi nhanh chóng của nhân viên hộ tống nhanh chóng giảm tốc độ, trôi dạt qua sông Hoàng Hà theo gió nam, rồi tiếp tục bay về phía bắc ba bốn dặm rồi mới đáp xuống mặt đất.
Trần Cát nhìn nhân viên hộ tống, tùy ý đưa tay phải ra, Ngân Tước đi theo phía sau nhanh chóng lấy từ trong ngực ra một hộp gỗ nhỏ, lấy ống nhòm từ trong đó ra.
Kể từ khi có ống nhòm, Trần Cát không rời ra được, mỗi lần ngồi khinh khí cầu đều phải mang theo nó.
Mỗi lần ngồi trên khinh khí cầu dùng ống nhòm nhìn xuống bên dưới, Trần Cát đều có cảm giác hào hứng nhìn ngắm chúng sinh.
Tả Chi Uyên thấy Trần Cát sử dụng ống nhòm thành thạo như vậy, không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.
Kim Phi thấy thế, lấy ống nhòm dự phòng ra đưa cho hắn.
"Cám ơn Quốc sư!"
Tả Chi Uyên cũng không khách sáo, vội vàng nhận lấy.
Sau khi quen với Kim Phi, hắn đã từng dùng thử ống nhòm một lần, không cần Kim Phi hướng dẫn, hắn tự điều chỉnh tiêu cự nhắm chuẩn vào nhân viên hộ tống với mới hạ cánh.
"Thật sự là có thể bay được vài trăm dặm thật sao?"
Tả Chi Uyên đặt ống nhòm xuống, cảm khái nói.
"Loại ô này gọi là dù nhảy, công dụng chính không phải là dùng để bay lượn, còn có một loại dù lượn chuyên để bay lượn nữa, có thể bay được xa hơn."
Kim Phi nói: "Quan trọng nhất là dù nhảy rất an toàn, sẽ không ngã chết người!"
"Ta có thể thử được không?"
Trong mắt Tả Chỉ Uyên sáng lên mong đợi.
"Thử thì cũng được, nhưng ngươi hãy theo người của ta học mấy ngày trước đã, làm quen trước rồi nói sau."
"Được, được!"
Tả Chi Uyên liên tục gật đầu: "Lát nữa trở về ta sẽ xin điện hạ từ quan, ngày mai sẽ đến đây luyện tập."
Biết Cửu công chúa muốn cách chức hắn, lại thấy được phương thức bay cao minh như vậy, bây giờ Tả Chi Uyên không còn ý định làm quan nữa, chỉ muốn nhanh chóng học dù nhảy thôi.
"Quốc sư, trẫm có thể thử không?"
Trần Cát cũng là một người thích chơi, nghe vậy cũng háo hức muốn thử.
"Bệ hạ không được!"
Kim Phi vội vàng xua tay nói: "Nếu như người có chuyện gì không may, ta sẽ không thể giải thích được với Vũ Dương, cũng không thể giải thích được với dân chúng trong khắp thiên hạ được."
Đùa à, Trần Cát là hoàng đế Đại Khang, mặc dù không điềm đạm lắm, nhưng cũng là trụ cột của Đại Khang.
Chế độ phong kiến đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người dân, thống trị hoàng quyền đã ăn sâu vào lòng họ, Trần Cát bình thường không sao, Cửu Công chúa có giết chết tất cả quyền quý trong triều đình thì thiên hạ cũng sẽ không loạn lạc, chẳng bao lâu sau sẽ có một nhóm người học giả mới thành lập nên triều đình mới.
Nhưng nếu như Trần Cát có bất kỳ chuyện không may nào, không chỉ ảnh hưởng đến an nguy của cá nhân ông ta mà còn liên quan đến an toàn của cả triều đình Đại Khang, thậm chí còn liên quan đến cả toàn bộ Đại Khang.
"Không phải Quốc sư vừa mới nói dù nhảy rất an toàn sao?"
Trần Cát bất mãn hỏi.
"Không nói trước được điều gì, trên đời này không có gì là tuyệt đối, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra sự cố ngoài ý muốn, bệ hạ là người vô cùng quan trọng, không thể mạo hiểm được!"
Kim Phi không do dự từ chối, quay đầu lại nhắc nhở Lão Ưng: "Trở về nói với đám người Tiểu Chu, tuyệt đối không được để bệ hạ nhảy dù, nếu không ta sẽ đánh chết bọn họ!"
Cách đây một khoảng thời gian, Lão Ưng đã chọn ra năm phi công đồng ý ở lại trong hoàng cung với Trần Cát.
Lúc này Trần Cát bị mê hoặc bởi khinh khí cầu nên lập tức phong cho năm người này một chức quan nhỏ, không chỉ thưởng cho mỗi người một trăm lượng bạc mà còn thưởng cho mỗi người hai cung nữ xinh đẹp như hoa.
Để tạo điều kiện thuận lợi cho việc đi khinh khí cầu, Trần Cát cũng yêu cầu bộ Công xây dựng một dãy nhà ở quảng trường phía sau điện Hoằng Đức, dùng để làm nơi ở và nơi làm việc cho các phi công trong cung.
Mà công việc của năm phi công cũng rất đơn giản, bình thường họ bảo trì khinh khí cầu, khi Trần Cát muốn ngồi khinh khí cầu, họ chỉ cần lái khinh khí cầu lên là được, thực sự không quá ung dung.
Những phi công ban đầu không đồng ý ở lại kinh thành, giờ ai cũng ngưỡng mộ vô cùng.
Con người đều thực tế, Trần Cát đã tiêu nhiều tiền cho năm phi công như vậy, nên các phi công đương nhiên rất cảm kích.
Những nhân viên hộ tống bị ảnh hưởng bởi Kim Phi, hầu hết đều không tôn trọng hoàng quyền, nhưng những phi công này lại rất biết ơn Trần Cát, nếu Trần Cát khăng khăng yêu cầu, Kim Phi sợ rằng bọn họ sẽ đưa Trần Cát đi nhảy dù mất.
Dù sao Trần Cát cũng đã già rồi, ăn uống lại tốt, bình thường đã có bệnh tim đập nhanh và đau đầu, đó đều là triệu chứng của bệnh cao huyết áp.
Nhảy dù là một môn thể thao rất thú vị, nếu Trần Cát kích động đến nỗi nổ mạch máu thì sẽ lớn chuyện.
Cho nên Kim Phi không thể không nhắc nhở Lão Ưng.
Lão Ưng nhanh chóng đồng ý.
Trần Cát bĩu môi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ là trên đường trở về vẫn luôn buồn bã không vui.
Nhưng Tả Chi Uyên lại phấn khích mắt mày hớn hở.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn nghĩ thông rồi, càng ngày càng cảm thấy mình đồng ý với Kim Phi đi đến Kim Xuyên là một quyết định rất chính xác.
Dọc đường đi hắn không ngừng hỏi về dù lượn, thấy Kim Phi không quan tâm đến hắn, hắn lại hỏi về xe hai bánh.
Trần Cát đang buồn rầu, nghe thấy Kim Phi và Tả Chi Uyên thảo luận về xe hai bánh cũng bắt đầu hứng thú.
"Quốc sư, làm sao lái được xe hai bánh một trước một sau như vậy được?"
"Đúng vậy bệ hạ, thần cũng cảm thấy không thể được!" Tả Chi Uyên dường như đã tìm được tri âm, nhanh chóng phụ họa.
"Nếu bệ hạ không tin, hay là đánh cược đi?"
Kim Phi liếc nhìn Trần Cát.
"Ngươi nói đi, muốn cược cái gì?"
Trần Cát vẫy tay, mạnh dạn đồng ý.
Kim Phi sửng sốt một chút, nhưng lại bị câu hỏi này chặn lại rồi.
Bây giờ Trần Cát gần như đã nghe theo lời khuyên của y và Cửu công chúa, ngoại trừ hậu cung của Trần Cát, Đại Khang hầu như không có gì mà y không thể có được nữa.
Kim Phi đột nhiên cảm thấy chán nản.
Cuộc sống thực sự là cô đơn lạnh lẽo như tuyết.
Nghĩ đến đây, Kim Phi không khỏi đưa mắt nhìn về phương xa.
Không đúng, nguy cơ ở Đại Khang vẫn chưa được giải quyết triệt để.
Chưa nói đến những nơi xa xôi, nhưng nơi như Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên đều là một phần tổ quốc trong tâm trí của Kim Phi, bây giờ vẫn chưa được đưa vào bản đồ gốc của Trung Nguyên.
Còn cả cướp biển và giặc nước X ở Đông Hải, cách đây không lâu Hồng Đào Bình truyền thư đến nói chúng càng ngày càng hung hăng ngang ngược.
Cho dù đánh bại được ba nước Đông Man, đánh lui được cướp biển, Kim Phi vẫn muốn dân chúng Đại Khang sống cuộc sống tốt đẹp, trở thành một quốc gia hùng mạnh nhất trên thế giới.
Vừa nghĩ tới còn có rất nhiều chuyện chưa làm được như vậy, Kim Phi lại một lần nữa khơi dậy ý chí chiến đấu trong mình.
Trần Cát không biết Kim Phi đang tính toán tương lai, chờ đợi hơi nóng nảy, thúc giục nói: "Quốc sư, ngươi đã suy nghĩ xong chưa?"
"Nghĩ xong rồi!"
Kim Phi cười nói: "Nếu như ta thắng, ta muốn xin bệ hạ hạ lệnh xây dựng trường học để tất cả trẻ em ở Đại Khang đều có thể đến trường được!"
Ngày nay với sự phát triển nhanh chóng của các lực lượng dưới quyền, Kim Phi càng ngày càng cảm thấy không đủ nhân lực.
Dưới quyền y chỉ có mấy tổ chức còn như vậy, muốn xây dựng một đất nước hùng mạnh, không cần nghĩ cũng biết là cần bao nhiêu nhân tài.
Một người mạnh không được coi là mạnh mẽ, cần phải đào tạo một nhóm đồng bào mạnh mẽ mới được.
"Để cho tất cả trẻ em ở Đại Khang đi học sao?"
Trần Cát sững sờ: "Vậy cần xây dựng bao nhiêu trường học đây?"
Cuhuonwg775: Lý tưởng của Kim Phi
Ta định mỗi một trấn xây một trường tiểu học, và ít nhất mỗi huyện xây một trường trung học!” Kim Phi trả lời.
“Nhiều vậy sao?” Trần Cát trợn tròn mắt.
Giao thông vận tải và thông tin liên lạc đều rất lạc hậu, để thuận tiện cho việc quản lý, bất kể là quận huyện hay là trấn đều nhỏ hơn so với kiếp trước của Kim Phi một ít.
Ngay cả Hoàng đế như Trần Cát cũng không biết Đại Khang có bao nhiêu trấn.
Nhưng ông ta biết ít nhất cũng phải vượt qua năm con số.
Dựa theo lời nói của Kim Phi, mỗi một trấn mở một trường tiểu học, vậy chẳng phải là mở ít nhất hơn mười nghìn trường học sao?
“Bệ hạ, mỗi một trấn mở một trường tiểu học là nhiều sao?”
Kim Phi nói: “Cho dù là trấn nhỏ xa xôi, thì tất cả những đứa trẻ trong trấn cộng lại cũng phải mấy trăm người, ít nhất phải xây một trường học, còn những trấn giàu có và đông đúc hơn, sợ là phải mở hai ba trường mới được.”
Thật ra thì mục tiêu của Kim Phi là được giống như hồi bé của y ở kiếp trước, mỗi làng mở một trường tiểu học, mỗi trấn ít nhất mở một trường trung học.
Như vậy mới có thể thực hiện phổ cập lý tưởng giáo dục của y.
Nhưng cân nhắc đến tình trạng thực tế của Đại Khang, Kim Phi chỉ có thể lùi một bước, trước hết mỗi trấn mở một trường tiểu học, sau đó mới tiến hành dần dần.
Đây là cả một kế hoạch lâu dài, Kim Phi chuẩn bị 10 năm, thậm chí 20 năm để thực hiện mục tiêu này.
“Để cho tất cả trẻ em Đại Khang đều có thể đi học, tấm lòng của quốc sư khiến cho ta rất khâm phục!”
Tả Chi Uyên chắp tay với Kim Phi, sau đó thở dài nói: “Nhưng quốc sư có thể không hiểu dân chúng, cho dù ở mỗi huyện quốc sư có mở hay không mở trường học, chỉ e là dân chúng cũng không cho con em họ đi học, bọn họ không trả nổi học phí, hơn nữa bọn trẻ còn phải phụ giúp việc nhà nữa!”
Ở thời đại phong kiến, tại sao có rất nhiều gia đình rõ ràng là không đủ sức nuôi nhiều con như vậy, còn cố đẻ?
Kim Phi lúc trước vẫn cho rằng thiếu các phương thức giải trí cùng các biện pháp tránh thai, nhưng sinh sống ở Đại Khang nhiều năm, y dần hiểu ra chuyện không phải là như vậy.
Trước tiên, ở Đại Khang lúc này, quả đấm quan trọng hơn luật pháp, chỉ cần không xảy ra án mạng, mọi mâu thuẫn cơ bản ở nông thôn đều được tự giải quyết trong làng.
Nếu nhà ngươi nhiều con trai thì nói chuyện sẽ có lý, người khác cũng không dám làm gì ngươi.
Thứ hai, dựa vào điều kiện sản xuất và chữa bệnh thời phong kiến lạc hậu, những đứa bé bị chết non là hiện tượng thường gặp.
Trần Cát trời sinh tính phong lưu, mười mấy tuổi đã có con, đến bây giờ số lượng hoàng tử công chúa đã rất nhiều, nhưng khoảng độ một phần ba trong số đó không sống đến một tuổi.
Được hưởng thụ những thứ tốt nhất cùng với điều kiện chữa bệnh ở hoàng gia mà còn như vậy thì dân chúng bình thường càng không cần nói đến.
Có rất nhiều vợ chồng sinh 10 đứa, có được một nửa sống đến năm tuổi thì phải cảm tạ trời đất rồi.
Cho nên ở thời phong kiến, năm năm tuổi trở thành một cột mốc.
Rất nhiều đứa trẻ không vượt qua được cột mốc này nên phải đẻ nhiều một chút.
Hơn nữa việc nuôi dưỡng một đứa trẻ ở thời phong kiến không giống với kiếp trước của Kim Phi.
Ở kiếp trước để nuôi dưỡng một đứa trẻ phải hao tốn rất nhiều tiền bạc và sức lực, nhưng ở thời phong kiến, những đứa trẻ trên mười tuổi đều đi theo người lớn ra ruộng làm việc, mười ba mười bốn tuổi là có thể thành thân, trở thành người trưởng thành rồi.
Những đứa trẻ chừng mười tuổi phải ở nhà nấu cơm, làm việc nhà cho cha mẹ, nhỏ hơn một chút, bảy tám tuổi thì đi kiếm củi đốt, năm sáu tuổi thì phải chăm em trai, em gái một hai tuổi.
Ở thời phong kiến, để nuôi một đứa trẻ, vốn bỏ ra không nhiều lắm so với kiếp trước của Kim Phi.
Trừ cái này ra, còn có lao dịch và nghĩa vụ quân sự.
Triều đình muốn xây dựng thuỷ lợi, tu sửa cầu đường, đều sẽ chiêu mộ nhân công miễn phí từ nhân dân, không đi thì là phạm pháp.
Nếu như nhà nào chỉ có một nhân công, mà người này bị kéo đi tu sửa cầu đường, thì sẽ trễ nải công việc trồng trọt.
Nếu như bị kéo đi làm lính thì càng xong đời.
Hoa Mộc Lan tại sao phải thay cha nhập ngũ, không phải vì trong nhà cô ấy trừ cha ra thì không có đàn ông khác sao?
Nếu như cha cô ấy phải nhập ngũ thì nhà cửa sẽ tan nát.
Nếu như trong nhà có một người con trai mười hai mười ba tuổi, đứa trẻ này có thể thay cha đi lao dịch và tham gia nghĩa vụ quân sự.
Vậy nên người dân ở thời phong kiến dù biết rõ mình không nuôi nổi nhiều con như vậy nhưng vẫn sẽ liều mạng đẻ nhiều.
Với tình hình Đại Khang hiện giờ, dân chúng không để cho con em họ chết đói đã là tốt lắm rồi, ai sẽ bỏ tiền ra cho những đứa trẻ đi học chứ?
Cho nên Tả Chi Uyên nghe Kim Phi nói xong, mặc dù khâm phục nhưng cảm thấy rằng y đang mơ tưởng hảo huyền.
“Nếu như bệ hạ mở trường học không thu tiền, hoặc chỉ thu ít tiền, liệu dân chúng có cho con em họ đi học hay không?” Kim Phi hỏi ngược lại.
Dân chúng tuy rằng ngu dốt nhưng đạo lý phải đi học mới có tương lai thì đa số người dân đều hiểu được.
Ở Đại Khang người đọc sách rất quý, đến trường tìm tiên sinh dạy học, học phí cũng rất đắt, có rất nhiều người dân không trả nổi số tiền này.
Ví dụ như lão thợ rèn phụ thân của nguyên chủ, rõ ràng có thể dựa vào tay nghề để có cơm ăn no, nhưng lại vì để cho Kim Phi đi học, lão thợ rèn mỗi ngày chỉ có thể ăn một bữa lương thực phụ.
“Trường học không thu tiền, như vậy sao được?”
Đừng nói đến Tả Chi Uyên, đến cả Trần Cát cũng bị mấy lời này của Kim Phi doạ cho giật mình: “Quốc sư, ngươi biết mình đang nói gì không?”
“Bệ hạ, thần biết việc này rất khó, nhưng chính bởi vì nó khó nên một khi Bệ hạ hoàn thành sẽ chứng minh rằng Bệ hạ rất vĩ đại, không phải sao?”
Kim Phi lại bắt đầu lay chuyển Trần Cát: “Bệ hạ, ngài nghĩ đi, từ xưa tới nay, nhưng vị quân vương kia có ai làm được việc này chưa? Ngài lại nghĩ xem, nếu như dân chúng toàn Đại Khang ai cũng biết đọc, biết viết, sẽ cùng nhau tạo nên một thời đại hoàng kim như nào?”
Kim Phi đã cho Trần Cát quá nhiều lời mê hoặc, nhưng dù vậy, Trần Cát vẫn kích động tim đập loạn, da đầu tê dại.
Tả Chi Uyên nghe Kim Phi tả về thời đại hoàng kim, trong mắt cũng lộ ra mơ ước nồng đậm.
Để trẻ em khắp thiên hạ ai cũng có thể đọc được sách là giấc mơ mà bọn họ nằm mơ cũng không dám mơ đến.
“Bệ hạ, ta biết chuyện này không phải ngày một ngày hai, một năm hai năm là có thể thực hiện, nhưng chúng ta có mục tiêu, thì cứ cố gắng vì mục tiêu, một ngày nào đó sẽ thực hiện được!”
Kim Phi tăng giọng điệu lên, tiếp tục nói.
“Đúng, một ngày nào đó sẽ thực hiện được!”
Trần Cát cũng bị Kim Phi lung lay, giơ tay lên nói: “Quốc sư, chỉ cần ngươi có thể làm xe hai bánh đi một ngày trăm dặm, thì chuyện này trẫm sẽ nghe ngươi, dốc hết toàn lực cũng phải để cho trẻ em khắp thiên hạ có thể đọc được sách!”
“Vậy cứ quyết định thế!”
Kim Phi đưa tay đảm bảo cùng Trần Cát.
Hiện giờ y không có năng lực chế tạo vòng bi, nên trước mắt không thể chế tạo xe đạp được, lần trước nhắc đến với Tả Chi Uyên, cũng là lời nói vội vàng mà thôi.
Cho dù sau đó đánh cược với Tả Chi Uyên, Kim Phi cũng không quá coi trọng.
Nhưng bây giờ để cho vô số trẻ em trên Đại Khang có thể đọc được sách, Kim Phi quyết định nghiêm túc nghiên cứu.
Sau khi trở lại kinh thành, Kim Phi trước tiên đi tìm Cửu công chúa một chuyến, nói lại một lần chuyển của Tả Chi Uyên.
Cửu công chúa trước đó đã ra tay quá ác độc ở kinh thành, dính líu đến rất nhiều quan viên, trong tay cô ấy quả thật không có người nào, Tả Chi Uyên lại là quan viên thanh liêm hiếm có, vậy nên mới chọn hắn tạm thời làm Thượng thư bộ Công.
Khoảng thời gian này, cô ấy đã điều tới không ít quan viên từ khắp mọi nơi, miễn cưỡng chặn lại được lỗ hổng nhân tài, Tả Chi Uyên chủ động từ quan, xem như tất cả đều vui, vậy nên Cửu công chúa lập tức chấp nhận.
Giải quyết xong chuyện quan chức, cùng ngày hôm đó Kim Phi nhanh chóng dẫn theo Tả Chi Uyên cùng nhau vùi đầu vào phòng thí nghiệm ở bộ Công.
Hai người nghiên cứu ở bên trong suốt ba ngày, chiếc xe đạp đầu tiên ở Đại Khang đã thành công ra đời!
“Quốc sư, đây chính là xe đạp mà ngài nói sao?” Chỉ có hai bánh xe, ở trên mặt đất cũng không đứng vững được, làm sao có thể đi mà không ngã?”
Tả Chi Uyên nhìn xe hai bánh trước mắt, vẻ mặt vẫn nghi ngờ như cũ.
Bình luận facebook