-
Chương 766-770
Chương 766: Chiến tranh phía sau
“Một đội quân tạp nham vỏn vẹn hai mươi nghìn tên thổ phỉ, không đáng giá lấy một cắc! So với nhà họ Tào, ta càng lo lắng thanh đao giấu trong bóng tối kia hơn!”
Trương Lương hỏi: “Điện hạ, tiên sinh, hai người có biết những nhà quyền quý nào đang âm thầm giúp đỡ nhà họ Tào không?”
“Không biết.” Cửu công chúa lắc đầu: “Các gia tộc quyền thế đều biết đến Cục tình báo, khi gia nô của bọn chúng ra khỏi thành đều tản đi khắp nơi. Lúc đó ta và tiên sinh cho rằng bọn chúng chẳng qua là đang giả nghèo giả khổ, không ngờ bọn chúng lại giở trò này, nên không cho người theo dõi, không biết là gia nô nhà ai đã đi tới quận Tùy Châu.”
“Nếu là như vậy, thì không thể cho quá nhiều người đi trấn áp nhà họ Tào.” Trương Lương nói: “Kinh thành mới là nơi quan trọng nhất, lỡ như chúng ta phân tán người đi, bọn chúng lại gây chuyện ở trong thành thì hỏng bét.”
“Đúng, chỉ cần kinh thành không loạn, thế gia đừng nghĩ đến chuyện gây rối.”
Cửu công chúa gật đầu đồng ý với Trương Lương, sau đó hỏi: “Trương ca, huynh cảm thấy nên phái bao nhiêu người đi trấn áp nhà họ Tào?”
“Không cần quá nhiều, ba trăm người là đủ rồi!”
Trương Lương thản nhiên duỗi ra ba ngón tay.
“Ba trăm người sao?”
Cửu công chúa giật mình, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trương Lương.
Vẻ mặt mấy người Thấm Nhi và Châu Nhi cũng không thể tin nổi, cho rằng Trương Lương đã quá tự cao rồi.
Nhưng vẻ mặt của mấy người Kim Phi, Đại Tráng, Hầu Tử lại rất thản nhiên.
“Trương ca, thổ phỉ có hai mươi nghìn người đấy, huynh lại chỉ điều đi có ba trăm người…”
Cửu công chúa nói: “Bổn cung nói khó nghe chút, bọn chúng cho dù lấy thịt đè người, cũng có thể đè chết ba trăm người đấy.”
“Theo lý mà nói thì đúng là như vậy.” Trương Lương gật đầu, tỏ ý công nhận lời của Cửu công chúa.
Nhưng ngay sau đó lại lắc đầu nói: “Nhưng bọn chúng không có gan đó!”
“Như vậy là có ý gì?”
Cửu công chúa hỏi.
“Điện hạ, người chưa từng tiếp xúc với thổ phỉ, nên không biết bản chất của bọn chúng. Ức hiếp người dân thì tên nào tên đấy đều hung ác, nhưng hễ gặp phải đối thủ khó nhằn, tên nào tên nấy lại chạy rất là nhanh!
Đường từ Chân Dương đến kinh thành đều rất bằng phẳng, rất thích hợp để kỵ binh tập kích bất ngờ.
Nhân viên hộ tống của chúng ta đều được trang bị hết áo giáp hạng nặng, còn cưỡi ngựa chiến tốt, cộng thêm các loại vũ khí như khinh khí cầu, lựu đạn, cung nỏ hạng nặng thì cho dù có gặp phải đội kỵ binh tinh nhuệ nhất của Đông Man, Đảng Hạng, chúng ta vẫn có lòng tin có thể đánh tan được bọn chúng, thì mấy tên thổ phỉ cỏn con này không đáng để nhắc tới!”
Trương Lương tự tin nói: “Nếu không phải vì an toàn, cũng không cần tới ba trăm nhân viên hộ tống, chỉ cần phái hai trăm kỵ binh đến đó, nhiều nhất là ba đợt công kích, đảm bảo giết cho bọn chúng không tìm được đường về!”
“Thực ra khi chúng ta ra tay đều là giết gà mà dùng dao mổ trâu, nếu không phải không kịp thời gian, thì điều một nghìn tân binh của quân Trấn Viễn qua đó để luyện tập là tốt nhất.”
Hầu Tử nói theo.
Cửu công chúa nghe vậy, khẽ gật đầu.
Thực ra Cửu công chúa cũng coi như là đã đọc thuộc lòng binh thư rồi, cô ấy đã từng nghe nói rất nhiều lần về những cuộc chiến tranh lấy ít thắng nhiều, chỉ là lúc trước người đông, nhưng bị đánh bại lại luôn luôn là Đại Khang.
Cuộc chiến nhục nhã như vậy, các nhà binh, nhà sử học đều sẽ không viết quá chi tiết về quá trình, vậy nên Cửu công chúa không có hiểu biết quá sâu sắc về nó.
Nhưng khoảng thời gian trước, cô ấy tận mắt thấy trận chiến giữa nhân viên hộ tống và người Đông Man, nên càng có sự hiểu biết trực quan hơn về tình hình trên chiến trường.
Hai ba mươi nghìn người tản khắp ra chiến trường, có thể trải dài hàng mấy dặm từ nam ra bắc, từ đông sang tây. Ngoại trừ một số binh lính đứng ở tiền tuyến trên chiến trường, thì những người khác hoàn toàn không biết phía trước đang xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhìn cờ lệnh mà hành động.
Nếu phá hủy cờ lệnh của đối phương, tiêu diệt chủ soái của bọn họ, thì hệ thống chỉ huy của kẻ địch cơ bản sẽ bị tê liệt.
Hầu hết những kẻ địch đứng ở hậu phương đều sẽ bị mù.
Nhưng thông thường chủ soái và cờ lệnh của kẻ địch đều nằm ở vị trí trung tâm của trận chiến, muốn phá hủy chúng sao có thể dễ dàng như vậy được?
Vì vậy xông vào doanh trại giết chủ soái mới trở thành chiến công truyền kỳ, những ai tham gia vào trận chiến đó, có thể khoe khoang cả đời.
Điều này đúng với các đội quân khác của Đại Khang, nhưng đối với những nhân viên hộ tống sở hữu khinh khí cầu mà nói, việc xông vào doanh trại giết chủ soái giống như một trò chơi vậy.
Chỉ cần kẻ địch dám giương cờ lệnh lên thì đồng nghĩa với việc đang nói cho các nhân viên hộ tống biết chủ soái đang ở đâu, ngồi khinh khí cầu bay tới đó, ném vài quả lựu đạn, là tất cả đã được giải quyết rồi.
Cho dù không nổ chết được chỉ huy địch thì kẻ địch cũng không có cách nào để phát hiệu lệnh ra được.
Sau đó lại phái một đợt kỵ binh áo giáp đen xông tới, tuyệt đối có thể đánh cho kẻ địch không kịp trở tay.
Binh lính ở hậu phương thấy phía trước xảy ra hỗn loạn, không biết kẻ địch có bao nhiêu người, theo bản năng sẽ bỏ chạy theo.
Cho nên ở chiến trường, hỗn loạn chính là một đòn chí mạng.
Khi hai bên giao chiến, nếu một bên xảy ra hỗn loạn, vậy gần như đã định trước là thất bại hoàn toàn.
“Vũ Dương, nàng yên tâm đi, Trương ca đã tiêu diệt không bao nhiêu biết bao tên thổ phỉ rồi, các vị ở đây không có ai hiểu rõ về thổ phỉ hơn huynh ấy đâu, huynh ấy nói không vấn đề gì, vậy thì chắc chắn là không có vấn đề gì.”
Kim Phi thấy Cửu công chúa vẫn còn hơi lo lắng, bèn lên tiếng an ủi.
“Tiên sinh, ta có thể hỏi một chuyện được không?”
Bắc Thiên Tầm đứng ở một bên đột nhiên hỏi.
“Tất nhiên là được.” Kim Phi gật đầu nói: “Gọi mọi người tới đây họp, chính là để lắng nghe ý kiến, hỏi đi.”
“Ta ở Tùy Châu đã từng tiếp xúc với bọn thổ phỉ, bọn chúng đều được nhà họ Tào huấn luyện, cho dù là kỷ luật hay trang bị, đều mạnh hơn bọn thổ thỉ bình thường rất nhiều.”
Bắc Thiên Tầm nói: “Không phải bên ngoài thành đang có một nghìn nhân viên hộ tống chờ lệnh sao, cho dù muốn phòng ngừa biến cố đột nhiên xảy ra, thì để lại năm trăm người có lẽ cũng đủ rồi, vì sao không phái thêm mấy người nữa đi trấn áp nhà họ Tào chứ?”
Kim Phi khẽ cười, không trả lời cô ấy, mà nhìn Đại Tráng: “Đại Tráng, ngươi có biết tại sao không?”
“Vì chúng ta phải giữ lại một số ít, để đề phòng những nơi khác lại có người đến tạo phản sao?” Đại Tráng thăm dò hỏi: “Hay là muốn để cho kẻ địch biết được sự lợi hại của chúng ta?”
“Đây là hai nguyên nhân trong số đó.” Kim Phi gật đầu, lại nhìn về phía Trương Lương: “Lương ca, huynh thấy sao?”
Trương Lương biết Kim Phi đang thử anh ta, nên không vội trả lời, mà cúi đầu suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Tiên sinh và điện hạ đang chuẩn bị trấn áp các gia tộc quyền thế ở các nơi sao?”
Kim Phi không thừa nhận, cũng không phủ nhận, mà nói: “Nói kĩ hơn một chút.”
“Ta không hiểu về triều chính lắm, nhưng cũng biết quyền quý được chia ra gia tộc quyền thế ở kinh thành và thân sĩ giàu có ở các nơi. Tiên sinh và điện hạ trong thời gian gần đây đã trấn áp được các thế gia ở kinh thành, tiếp đó cần phải trấn áp các thân sĩ giàu có ở địa phương.
Trương Lương phân tích: “Rất nhiều thân sĩ địa phương giàu có đều là những tên cường hào bản xứ, trong tay cần người có người, cần tiền có tiền, gan lại lớn.
Vì vậy trận chiến lần này giữa chúng ta và nhà họ Tào, không chỉ cần thắng, mà còn phải thắng một cách nhanh gọn dứt khoát, như vậy mới khiến cho những tên thân sĩ giàu có đó biết sợ!”
Dứt lời, Trương Lương hơi ngại ngùng nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, ta chỉ đoán mò thôi, liệu là đã đoán đúng chưa?”
“Đúng rồi, nhưng không đúng hoàn toàn.”
Kim Phi cười nói: “Mọi người đều biết, triều đình lúc trước chia thành hai phái, phái chủ chiến và phái chủ hòa, hiện tại phái chủ hòa đã gần như không còn, nhưng trong triều lại xuất hiện hai phái mới.
Một phái ủng hộ Vũ Dương cải cách gọi là phái cách tân, một phái khác phản đối việc cải cách gọi là phái phản đối.
Khác với phái chủ hòa và phái chủ chiến lúc trước là lần này rất nhiều quyền quý không dám trực tiếp phản đối Vũ Dương nữa mà đổi thành giở trò xấu sau lưng.
Nhà họ Tào chính là được những kẻ này ở đằng sau chống lưng nên mới dám khiêu khích chúng ta. Vì vậy trận chiến lần này không chỉ là trận chiến với thổ phỉ nhà họ Tào, mà còn là trận chiến giữa phái cách tân và phái phản đối.
Chỉ khi trận chiến này đánh thắng một cách nhanh gọn dứt khoát, thì phái cách tân chúng ta mới có thể tiếp tục phát triển một cách thuận lợi!”
Chương 767: Thám tử
“Đó là bởi vì trận chiến này quan trọng đến mức chúng ta không thể để thua, và vì lý do an toàn, ta nghĩ tốt hơn là nên cử thêm người."
Cửu công chúa nói: “Hơn nữa, trong kinh thành nhất định có người có ý đồ khác, chúng ta có thể nhân cơ hội này cố ý tỏ ra yếu đuối, xem bọn hắn có ra tay hay không.”
“Người nói vậy cũng có lý.”
Kim Phi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Được rồi, Lương ca sẽ dẫn ba trăm người xuất phát trước. Sau đó, Đại Tráng dẫn năm trăm người về thái ấp. Với bên ngoài chúng ta sẽ nói Đại Tráng đi giao ba trăm người, một ngàn con ngựa chiến để trang bị cho đội cận vệ của nàng."
"Phương pháp này rất hay, thái ấp của ta ở giữa kinh đô và huyện Chân Dương, Đại Tráng dẫn năm trăm người đến huyện Vũ Dương, có thể tấn công, rút lui lẫn phòng thủ."
Cửu công chúa gật đầu nói: “Trong trường hợp chiến trường Chân Dương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Đại Tráng có thể lập tức dẫn năm trăm người đến tiếp viện cho Lương ca. Nếu kinh thành có biến động,anh ta có thể nhanh chóng trở về hỗ trợ kinh thành.”
"Nhưng nếu có người tiếp tục tạo phản thì sao? Nhân lực ở kinh thành có thể không đủ."
Trương Lương lo lắng hỏi.
"Không sao, tiên sinh đã bố trí nỏ hạng nặng trên tường thanh và dự trữ lựu đạn cầm tay ở trong kinh, canh phòng của tường thành như thế cũng đủ để trấn thủ kinh thành rồi."
Cửu công chúa nói: "Chỉ cần kinh thành không mất, phụ hoàng vẫn còn đó, bọn họ làm ầm ĩ cũng không sao, vừa hay nhân cơ hội xem ai có ý đồ xấu là được!"
"Vâng!"
Trương Lương thấy Kim Phi và Cửu công chúa đã có quyết định rồi nên không thuyết phục nữa, mà nói: "Tiên sinh, có chuyện này ta muốn bàn bạc với ngài."
"Huynh nói đi."
"Lần trấn áp nhà họ Tào này, ta muốn giao cho Đại Tráng cùng Hầu Tử phụ trách."
Trương Lương nói: "Ngay khi quân Trấn Viễn đến, ta sẽ dẫn người lên phía bắc tấn công thành Du Quan, ta muốn huấn luyện hai người bọn họ."
Kim Phi suy nghĩ một lát, gật đầu đáp: "Được.”
Khi địa bàn ngày càng lớn hơn, nhân lực dưới quyền của y ngày càng trở nên thiếu hụt.
Rất dễ dàng tìm được những nhân viên hộ tống bình thường, với địa vị và sức ảnh hưởng hiện tại của y, y có thể dễ dàng tuyển dụng người trên khắp Đại Khang.
Với quyền lợi và đãi ngộ của nhân viên hộ tống, không cần lo lắng không tuyển được người.
Ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó tìm, việc tìm được người chỉ huy phù hợp là một thách thức.
Nếu chỉ xem xét khả năng chỉ huy, có rất nhiều nhân tài ở Đại Khang có thể so sánh với Trương Lương, và một số thậm chí có thể lợi hại hơn cả Trương Lương.
Nhưng liệu họ có thể tin cậy được hay không lại là một vấn đề khác.
Không phải Kim Phi nhỏ mọn mà là người nắm quân quyền là người có quyền lên tiếng.
Trương Lương lớn lên cùng Kim Phi, Kim Phi có thể tin tưởng anh ta 100%, y cũng có thể yên tâm giao đội ngũ nhân viên hộ tống cho anh ta.
Việc chiêu mộ người mới, trong trường hợp lỡ như hắn ta dẫn đầu đoàn nhân viên hộ tống nổi loạn sẽ là một vấn đề lớn.
Đây cũng là lý do tại sao Kim Phi và Trương Lương gần đây đã lên kế hoạch bắt đầu đào tạo quân Trấn Viễn.
Không thể bỏ tất cả trứng vào một giỏ, họ phải đề phòng những sự cố như vậy phát sinh.
Trong cuộc Bắc phạt lần này, Kim Phi đã sẵn sàng để Trương Lương dẫn ba mươi phần trăm đoàn nhân viên hộ tống và bảy mươi phần trăm quân Trấn Viễn, điều này có thể coi là cho quân Trấn Viễn một cơ hội luyện tập.
Quân Trấn Viễn chủ yếu bao gồm những người tị nạn đến từ các doanh trại tù binh, có thể nói họ tuyệt đối trung thành với Kim Phi.
Thế là đủ rồi, về khả năng của họ, theo quan điểm của Kim Phi, điều đó không quan trọng lắm.
Y có vũ khí tiên tiến trước thời đại, chỉ cần người chỉ huy không ngu ngốc đến mức vô phương cứu chữa, muốn đánh bại được họ cũng rất khó.
Ngoài việc phát triển quân Trấn Viễn, Kim Phi cũng đang chuẩn bị cải tổ tiêu cục Trấn Viễn.
Quy mô hiện tại của tiêu cục Trấn Viễn vẫn còn nhỏ, khi quy mô trở nên lớn hơn, Kim Phi dự định chia tiêu cục Trấn Viễn thành nhiều chi nhánh có quy mô không đồng đều theo phong cách quản lý của các công ty ở kiếp trước.
Mỗi nhánh sẽ cạnh tranh với nhau, có thể kiểm tra và cân bằng lẫn nhau.
Cho dù một chi nhánh có nổi loạn thì các chi nhánh còn lại cũng có thể tổ chức đủ lực lượng để trấn áp.
Bằng cách này, cần có nhiều nhân tài trụ cột hơn.
Ít nhất người đứng đầu mỗi chi nhánh phải là người mà y có thể tin tưởng, phải không?
Tất nhiên, đây đều là những vấn đề trong tương lai. Kim Phi năm nay mới mười chín tuổi, còn có rất nhiều thời gian để bồi dưỡng nhân tài.
Nhưng cuộc Bắc phạt của Trương Lương là một vấn đề đã được xác định, sau khi anh ta rời đi, phải có người phụ trách tiêu cục.
Đại Tráng và Hầu Tử là những lựa chọn đầu tiên trong tâm trí của Kim Phi và Trương Lương.
Họ đã chiến đấu nhiều trận với Trương Lương. Đại Tráng vững vàng và Hầu Tử đầy những ý tưởng thông minh. Khi họ hợp tác thì việc đối phó với một nhóm thổ phỉ là không thành vấn đề.
Điều quan trọng nhất là bọn họ đều đã từng bước lớn lên cùng Kim Phi, nhà của bọn họ cũng ở làng Tây Hà nên có thể tin tưởng tuyệt đối.
"Được rồi, Đại Tráng, Hầu Tử, tiếp theo phải xem các ngươi biểu hiện rồi!"
Trương Lương nói: "Lão Ưng, ngươi phái một đội bay, chịu trách nhiệm hợp tác với bọn họ!"
"Vâng!"
Lão Ưng và Đại Tráng đồng thời đáp lại.
Đây là lần đầu tiên Hầu Tử chỉ huy một trận chiến lớn như vậy, anh ta gãi tai đầy phấn khích: "Tiên sinh, Đại đội trưởng, đừng lo lắng, ta hứa sẽ đánh nhà họ Tào nhảm nhí gì đấy tè ra quần luôn!"
"Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực. Dù có thể coi thường kẻ thù về mặt chiến lược, nhưng về mặt chiến thuật chúng ta phải dành một trăm phần trăm sự chú ý cho kẻ thù. Nếu chúng ta thua trận này, hai ngươi và tất cả các sĩ quan cấp trên tiểu đội trưởng phải ra tòa án quân sự hết cho ông đây!”
Khi Kim Phi nhìn thấy Hầu Tử như vậy vội nhắc nhở.
Tòa án quân sự mà y đề cập chính là nơi xét xử mà Trương Lương đã thành lập ở làng Tây Hà trước đây. “Phòng tối nhỏ” là phương pháp trừng phạt được sử dụng phổ biến nhất trong xét xử.
Sau này, sau khi thành lập quân Trấn Viễn, Kim Phi đã đổi tên chỗ xét xử thành tòa án quân sự, khiến nó trở nên trang trọng hơn.
"Vâng!"
Lần này, ngay cả biểu cảm của Hầu tử cũng trở nên nghiêm trang.
Bọn họ đều là người làng Tây Hà, đã quá quen thuộc với phòng tối nhỏ.
Đặc biệt là Hầu Tử, năm ngoái đã nói những lời trêu chọc Đường Tiểu Bắc, bị Đường Tiểu Bắc ghim thù, cả mùa đông bị nhốt trong phòng tối nhỏ không biết bao nhiêu lần.
Sáng mùng một Tết, thấy bọn trẻ con trong làng chơi ở sân đập lúa, anh ta trêu chúng rằng sông đóng băng, cá chết ngạt. Chỉ cần phá vỡ lớp băng, cá sẽ tự nhảy ra ngoài.
Những đứa trẻ tin anh ta và đồng ý xuống sông để đập băng, dẫn đến hai đứa trẻ rơi xuống hố băng.
Nếu không có người đốt lò đi bổ sung củi chú ý kịp thời thì hai đứa trẻ đã chết đuối.
Sau khi Đường Tiểu Bắc biết được chuyện này, cô ấy đã nhốt Hầu Tử trong phòng tối nhỏ suốt nửa tháng, thậm chí còn dành cả tết nguyên tiêu trong đó.
Kể từ đó, mỗi khi Hầu Tử nghe thấy những từ “phòng tối nhỏ” hay “tòa án quân sự” đều cảm thấy tim mình run lên.
Tuy nhiên, Hầu Tử cũng trở nên kiềm chế hơn và không dám chơi khăm như trước.
Dù đôi khi không thể cưỡng lại việc đùa dai với một số cấp dưới của mình.
"Được rồi, bây giờ mọi người đã biết nhiệm vụ của mình, chúng ta tan họp, trở về chuẩn bị sẵn sàng."
Kim Phi sắp xếp giấy tờ trên bàn, nhìn Bắc Thiên Tầm: "Lần này kẻ địch của cô có lẽ cũng ở trong quân Cần Vương, cô đi chuẩn bị cùng Đại Tráng với Hầu Tử, hay là đợi họ bắt người rồi mới đến trại tù binh để chọn người?"
"Ta sẽ đi cùng!"
Bắc Thiên Tầm trả lời: "Ta đã thề trước mộ của tỷ tỷ rằng ta phải đích thân trả thù cho tỷ ấy!"
"Vậy được rồi." Kim Phi nói với vẻ mặt tội lỗi: "Ta vốn đã hứa sẽ đi cùng cô để tiêu diệt bọn thổ phỉ..."
“Không sao," Bắc Thiên Tầm không đợi Kim Phi nói xong, sau đó xua tay ngắt lời y: "Có Đại Tráng và Hầu Tử ở bên cạnh là đủ rồi, chỉ cần có thể giết chết đám cầm thú đó là được rồi!"
Kim Phi vừa định lên tiếng thì cận vệ ở cửa gõ cửa bước vào: "Tiên sinh, Trung đội trưởng Trần báo lại, họ đã bắt được một gián điệp trên đường Hưng Long. Khi họ bắt được hắn, hắn đang cố gắng bẻ khóa cửa nhà kho để lấy trộm khinh khí cầu!"
Chương 768: Thượng thư lang không bình thường
"Trộm khinh khí cầu hả?"
Mọi người trong phòng đều bị sốc.
Để Kim Phi có được hôm nay thì không thể thiếu công lao của khinh khí cầu.
Mặc dù khinh khí cầu do y chế tạo không có đủ tính cơ động vẫn còn phải dựa vào gió để di chuyển, nhưng nếu bổ sung thêm lựu đạn thì nó đã trở thành phiên bản không quân cấp thấp, kiểm soát chặt chẽ vị thế trên không.
Trên chiến trường, nếu có một bên có được lực lượng không quân, thì đã nắm được quyền chủ động tuyệt đối.
Muốn đánh thì đánh, còn không muốn thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Thế nên khinh khí cầu và lựu đạn vẫn luôn là trang bị nòng cốt của Kim Phi, tầm quan trọng của chúng còn vượt xa áo giáp, nỏ hạng nặng và máy bắn đá.
Kể từ khi đưa nhóm tử tù ra khỏi nhà lao Tây Xuyên thì tính độ ổn định của thuốc nổ đã được cải thiện lớn, sau khi vận hành dây chuyền lắp ráp, sản lượng đã tăng lên rất nhiều, hiện nay cũng đã đáp ứng đủ quy mô lớn cho trang bị của nhân viên hộ tống.
Nhưng để đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Kim Phi và Trương Lương cũng không làm như vậy, thay vào đó họ lại kiểm soát chặt chẽ khu mỏ.
Dù là đội bay của Lão Ưng hay là nhân viên hộ tống bình thường, mỗi một quả lựu đạn được phát ra đều phải được ghi lại.
Điều này được áp dụng với những quả lựu đạn có kết cấu khá phức tạp, khinh khí cầu cũng vậy.
Thực ra nguyên lý của khinh khí cầu rất đơn giản, cũng mới công bố ra hơn một tháng, mà một số tiểu thương ở kinh thành đã bắt đầu làm lồng đèn giấy Khổng Minh để bán.
Do thế giới này không có Gia Cát Khổng Minh nên nhóm tiểu thương lấy tên là đèn Trấn Viễn.
Không chỉ để kỷ niệm trận chiến trên sông Hoàng Hà đánh lui Đông Nam của tiêu cục Trấn Viễn, mà còn là bày tỏ hy vọng của người dân là danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn sẽ càng vang dội.
Những tiểu thương đã có thể làm ra đèn Trấn Viễn, thì càng đừng nói đến nhóm quyền quý có nuôi dưỡng thợ thủ công.
Gần đây, không biết đã có bao nhiêu thợ thủ công đã len lén nghiên cứu khinh khí cầu, nhưng tất cả đều kết thúc trong thất bại.
Bởi vì bọn họ có một chỗ khó khăn về mặt kỹ thuật khó mà bỏ qua được, đó cũng chính là rào cản kỹ thuật lớn nhất đối với khinh khí cầu - vải chống cháy.
Để làm khinh khí cầu chở người thì giấy chắc chắn là không thể được, nên cần phải có loại vải chống cháy chịu được nhiệt độ cao.
Nhưng không một ai ở Đại Khang này biết làm vải chống cháy ngoại trừ Kim Phi.
Đây cũng là con át chủ bài lớn nhất của Kim Phi.
Nhưng vải chống cháy nói khó thì cũng không khó, dù Kim Phi đã ngụy trang nhưng nếu thợ thủ công có thể hiểu rõ tư liệu, thì có lẽ sẽ thấy được nguyên liệu này.
Cho nên kiểm soát khinh khí cầu luôn nghiêm ngặt hơn so với lựu đạn, ngoại trừ đám người của Lão Ưng ra thì ít có ai có thể tiếp xúc tới chúng.
Gần đây, để ứng phó với các tình huống khẩn cấp có thể xảy ra bất cứ lúc nào ở kinh thành, Lão Ưng đã đặt khinh khí cầu ở một số nơi trong và ngoài thành, để đảm bảo rằng dù là hướng gió nào thì khinh khí cầu cũng có cất cánh bất cứ lúc nào, và nhanh chóng bay tới mỗi một chỗ ở kinh thành.
Một ngôi nhà trên đường Hưng Long là một trong những địa điểm bố trí.
Những nơi này cũng được canh gác nghiêm ngặt để đề phòng khinh khí cầu bị người trộm đi.
"Đã biết là trộm khinh khí cầu thì cứ trực tiếp thẩm vấn rồi giam giữ ngay, sao còn phải hỏi làm gì?" Đại Tráng hỏi.
Nhân viên hộ tống chịu trách nhiệm canh gác điểm bố trí đều do Đại Tráng sắp xếp, Trần trung đội trưởng được coi như là thủ hạ của anh ta.
Gần đây cũng có một số người cố gắng đến gần điểm bố trí, đều đã bị nhân viên hộ tống bắt lại.
"Nhưng người này không phải là trộm cắp bình thường. Trần trung đội trưởng nói hắn là Tả Chi Uyên, lang quan bộ Công." Người cận vệ trả lời.
Nghe vậy, Kim Phi và Cửu công chúa hiểu ra tại sao Trần trung đội trưởng lại đến xin chỉ thị.
Bộ Công là một trong sáu bộ của triều đình, không chỉ chịu trách nhiệm về các công trình thủy lợi, mà còn chịu trách nhiệm nghiên cứu và phát triển các loại thiết bị nông nghiệp.
Loại ngành này dễ xảy ra tham nhũng nhất, trong cuộc xử lý trước đây của Cửu công chúa, bộ Công là nơi tham nhũng nặng nề nhất, từ các thượng thư, thị lang đến người đứng đầu một số ngành, gần như đều đã bị bắt vì tội tham nhũng.
Ngược lại, lang quan tên Tả Chi Uyên này lại không sao cả, cũng là một trong những người trung thực và làm việc chăm chỉ trong ngành này.
Suy cho cùng, bộ Công là một bộ cần thực dụng nên Thượng thư bộ Công đã được đề bạt cho Tả Chi Uyên, cho hắn và bộ chuyên môn của hắn tới làm việc.
Cuộc thanh trừng này không chỉ gây thương vong nặng nề cho bộ Công mà còn kéo theo các bộ khác như bộ Hộ, bộ Binh, bộ Hình và bộ Lễ.
Hơn nữa bộ Công là một bộ thiên về kỹ thuật, nếu cho các quan viên ở bộ khác qua thì chính là người ngoài nghề lãnh đạo người trong nghề, rất dễ xảy ra chuyện chê cười.
Hơn trăm năm trước, lúc Thượng thư bộ Công đột tử vì bệnh tật, nên Hoàng đế đã điều Thượng thư bộ Lễ tới bộ Công làm Thượng thư, kết quả là sau khi Thượng thư này tới bộ Công. Mỗi ngày không đi khảo sát địa hình xây cầu đường mà lại đưa các thợ thủ công trong bộ Công đi học tập lễ nghĩa tri thức, nên đã gây ra rất nhiều tình tiết dở khóc dở cười.
Sau khi bộ Công bị xử lý, lang quan ngũ phẩm Tả Chi Uyên này trở thành quan viên có phẩm cấp cao nhất trong số những người còn sống sót, cộng thêm việc Cửu công chúa cũng là người thực dụng và cũng khá thích những người như Tả Chi Uyên nên đã đặc cách thăng hắn ta lên làm Thị lang bộ Công, tạm thay chức Thượng thư để quản lý bộ Công.
Dù chỉ tạm thời giữ chức Thượng thư, nhưng lúc này Tả Chi Uyên đã được coi là một quan to trong triều đình.
Trần trung đội trưởng chỉ là một nhân viên hộ tống, nếu tùy ý bắt giam Tả Chi Uyên thì ngày mai lâm triều Hoàng đế hỏi Thượng thư bộ Công đâu? Chẳng lẽ lại nói đã bị một nhân viên hộ tống chưa có chức vụ chính thức bắt giữ sao?
Đó thực sự sẽ thành một trò cười.
“Hắn lại muốn giở trò gì vậy?”
Cửu công chúa xoa giữa mày hỏi.
Kim Phi cũng có vẻ đành chịu.
Thực ra Tả Chi Uyên cũng không có gì xa lạ với y.
Xuất thân của Tả Chi Uyên là thợ thủ công trong thế gia, cũng không coi trọng tiền bạc danh lợi linh tinh gì đó, nhưng lại rất say mê các loại đồ vật máy móc linh tinh.
Do địa vị trước kia thấp, nên không có khả năng tiếp xúc với Kim Phi và Cửu công chúa.
Nhưng vì Cửu công chúa đề bạt hắn ta tạm thời giữ chức Thượng thư bộ Công, nên hắn mới có đủ tư cách để thượng triều.
Nếu là người khác, thì lúc này hắn đã tạo lập quan hệ tốt với Quốc công và các quan viên cùng cấp khác, nhưng người đầu tiên mà Tả Chi Uyên tiếp cận sau khi vào triều lại là Kim Phi.
Với địa vị và sức ảnh hưởng hiện tại của Kim Phi, thì thật ra chuyện tìm Kim Phi để thiết lập mối quan hệ tốt đẹp cũng là điều bình thường.
Nhưng căn bản Tả Chi Uyên tìm Kim Phi không phải để tiếp cận làm quen, mà là tìm Kim Phi để xin khinh khí cầu.
Lần đầu tiên Kim Phi gặp Tả Chi Uyên, đương nhiên không thể đưa khinh khí cầu cho hắn ta, nên y từ chối không chút do dự.
Nhưng từ nhỏ Tả Chi Uyên đã có một giấc mơ được bay lên cao, hắn đã nghiên cứu nhiều loài chim khác nhau và làm ra đủ loại cánh, với ý định bay lên trời để thực hiện giấc mơ của mình.
Đương nhiên, mọi thứ đều thất bại, mà suýt nữa Tả Chi Uyên còn bị ngã chết.
Giấc mơ vốn đã hết hy vọng, nhưng khi nhìn thấy khinh khí cầu của Kim Phi, thì hắn đã bị sốc ngay tức khắc.
Cho dù bị Kim Phi từ chối nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, cũng không có chút ý thức nào của một Thượng thư bộ Công, mỗi ngày không nghĩ đến việc nên quản lý bộ Công thế nào, mà chỉ cần có cơ hội là lấy nhiều mô hình cánh chim của mình làm ra chạy rồi chạy đến cửa Ngự Thư Phòng để đón Kim Phi.
Vương triều Đại Khang trọng văn khinh võ và càng coi thường thợ thủ công, người đọc sách chỉ nghĩ đọc sách thánh hiền để làm quan, nên rất hiếm khi gặp được một người có cùng sở thích ở Đại Khang, nếu chỉ đơn thuần thảo luận về vấn đề máy móc thì Kim Phi cũng rất vui lòng.
Nhưng y thực sự không muốn thảo luận chuyện cánh chim với Tả Chi Uyên.
Bởi vì đã có vô vàn người tiên phong ở kiếp trước đã chứng minh rằng, chỉ bằng việc mô phỏng lại cánh chim giả thì không thể nào bay được.
Nhưng Tả Chi Uyên lại tin chắc vấn đề này.
Sau nhiều lần thuyết phục Tả Chi Uyên, Kim Phi biết mình không thể nào lay chuyển được Tả Chi Uyên, nên đành dặn dò nhân viên hộ tống khi nào nhìn thấy Tả Chi Uyên tiến cung, thì đi đường tắt báo cho y biết ngay.
Nếu không thể trêu vào thì ta trốn là được thôi?
Tả Chi Uyên đón vài lần đều bất lực đi về, nên cũng không đi nữa.
Ai ngờ cuối cùng hắn lại chạy thẳng đến kho của Kim Phi để trộm...
"Chuyện gấp rút bây giờ là chuyện của nhà họ Tào. Đừng quan tâm hắn muốn gây phiền toái gì, bây giờ cũng không có thời gian quan tâm đến hắn."
Kim Phi nhớ tới bộ dạng Tả Chi Uyên mang đủ loại cánh tới là thấy đau đầu: “Bảo Lão Trần đuổi hắn đi đi, sau này ta sẽ tìm hắn nói chuyện là được."
Chương 769: Phá sản
Rất khó để thuyết phục một người đi vào ngõ cụt như Tả Chi Uyên.
Nếu bình thường Kim Phi có thể bình tĩnh bàn bạc thảo luận với hắn một chút, nhưng bây giờ lại nhiều chuyện như vậy, Kim Phi đâu có thời gian suy nghĩ, cũng không có đủ thời gian để mở mang kiến thức cho hắn.
Dù sao hắn cũng không cạy cửa nhà kho được nên trước cứ mặc kệ hắn vậy.
Sự chú ý của Kim Phi nhanh chóng quay lại việc trấn áp nhà họ Tào.
Trưa hôm đó, Đại Tráng và Hầu Tử dẫn ba trăm nhân viên hộ tống lên đường, thẳng tiến về phía nam.
Sau ba ngày bọn Đại Tráng lên đường, Trương Lương dẫn 500 nhân viên hộ tống và 3.000 ngựa chiến đến thái ấp huyện Vũ Dương của Cửu công chúa trước.
Công chúa Hoàng tử đều có thể thành lập trại canh gác của riêng mình, trại canh gác của Cửu công chúa ở huyện Vũ Dương, thay thế một phần binh phủ và quản lý đất phong thay cô ấy.
Đúng như Cửu công chúa Kim Phi suy đoán, tất cả văn võ bá quan đều chú ý tới động tĩnh của nhân viên hộ tống và quân cần vương của nhà họ Tào.
Bên này nhân viên hộ tống vừa nhấc chân rời đi, thì sau đó gần như tất cả quyền quý đều đã nhận được tin tức.
Trong lúc nhất thời, vô số gia tộc quyền quý ở Đại Khang đều đổ dồn vào huyện Vũ Dương.
Thực ra nhóm quyền quý cũng đã đoán được đại khái Kim Phi và Cửu công chúa đang có ý đồ gì.
Nhưng mà lần này Kim Phi và Cửu công chúa lại đang có một âm mưu.
Để nói rõ hơn với những kẻ quyền quý ở lực khắp nơi rằng đây là lúc kinh thành phòng ngự yếu nhất, nếu có tạo phản thì hãy nhanh chớp lấy thời cơ đi.
Nếu không có gan thì sau này đừng nghĩ tới!
Trước đó các quyền quý trong kinh thành đều đã lĩnh hội được sự tàn nhẫn của Cửu công chúa, bây giờ ai lại dám làm chuyện thiếu suy nghĩ đó?
Dù muốn tạo phản thật thì cũng phải xem kết quả trận chiến ở phía nam đã.
Nếu quân cần vương của nhà họ Tào đánh tan đội hộ tống bất khả chiến bại, thì đó sẽ là một động lực to lớn để cũng cố sĩ khí bên phía bọn chúng.
Ở khu vực Trung Nguyên, đường đi vừa rộng rãi, vừa bằng phẳng, nhân viên hộ tống một người cưỡi bốn ngựa, nên đi rất nhanh.
Quân cần vương của nhà họ Tào được tạo nên từ đám thổ phỉ thì tương phản, chúng đi cướp bóc khắp nơi trên đường đi nên một ngày chỉ có thể đi mười mấy dặm.
Trong khi bọn Đại Tráng đến huyện Vũ Dương, bọn thổ phỉ còn chưa đến được huyện phủ Chân Dương.
Hai bên gặp nhau ngoài trấn Đồng Chung ở huyện Chân Dương.
Đại Tráng không cho đối thủ đứng vững gót chân, đã dẫn ba trăm kỵ binh áo giáp đen xông lên tấn công.
Đội khinh khí cầu do Lão Ưng đưa đến cũng lập tức cho khinh khí cầu bay lên cao, ngay lập tức làm nổ tung lều lớn trung quân của đối phương.
Tinh nhuệ của Đông Man còn không làm gì được dưới thế trận này, huống chi là những tên thổ phỉ thấp hèn kia?
Đúng như dự đoán của Trương Lương, chỉ cần hai lần xung phong, mất đi cái gọi là chỉ huy, quân cần vương đã lập tức tan rã.
Hơn 20.000 người trở thành hơn 20.000 con ruồi bọ không đầu, tranh nhau chạy tán loạn về phía nam.
Bắc Thiên Tầm dẫn một đội hộ tống xen kẽ giữa bọn thổ phỉ, cuối cùng đã tìm được bọn thổ phỉ lúc trước.
Chuyện tiếp theo không cần phải nói nữa, Bắc Thiên Tầm dẫn nhân viên hộ tống theo, bắt đầu một cuộc đuổi giết đẫm máu.
Bọn thổ phỉ vốn đã sợ mất vía, lại nhìn thấy Bắc Thiên Tầm đuổi theo bọn họ như thế, chúng càng sợ hãi và càng chạy trốn nhanh hơn.
Đại Tráng dẫn thêm kỵ binh theo sau, giống như bầy sói đuổi cừu, đẩy đối phương tới bờ sông Hoài lần nữa.
Bọn thổ phỉ không còn đường chạy và cũng không còn nơi nào để chạy, đành phải buông vũ khí đầu hàng trước trước sự quát mắng của nhân viên hộ tống.
Đối mặt với tinh nhuệ Đông Man, đội hộ tống còn cần sự giúp đỡ của cấm quân và Tả Kiêu Vệ khi bên kia đầu hàng, nhưng với bọn thổ phỉ thì căn bản không cần ai tiếp viện.
Vốn dĩ quân cần vương của nhà họ Tào được tạo nên bởi những thổ phỉ ở các ngọn núi khác nhau, dưới sự giám sát của nhân viên hộ tống, bọn thổ phỉ đã tự tìm những sợi dây thừng để trói những tên thổ phỉ ở những ngọn núi khác.
Quân cần vương của nhà Tào đã hoàn toàn bị tiêu diệt, cái gọi là kế hoạch trắc quân cũng tan thành bọt biển.
Nhóm quyền quý đã phái đi không ít thám tử để theo dõi trận chiến này, khi tin tức truyền về kinh thành thì tất cả các quyền quý đều trầm lặng.
Khi nhóm quyền quý biết được Kim Phi chỉ cử 300 người đi tấn công quân cần vương của nhà họ Tào, tất cả đều cảm thấy y quá kiêu ngạo.
Nhưng sự thật đã chứng minh, hóa ra kẻ kiêu ngạo không phải Kim Phi mà là nhà họ Tào.
Từ khi tin tức quân cần vương đến kinh thành cho đến khi toàn quân bị tiêu diệt, hết thảy trước sau còn chưa được mười ngày.
Quá trình chiến đấu được nhóm thám tử báo cáo lại khiến nhóm quyền quý cảm thấy tuyệt vọng không thôi.
Sức chiến đấu của đội hộ tống mạnh đến mức khiến hơn 20.000 tên thổ phỉ tan tác khi chưa tàn một nén nhang.
Với đội quân như vậy, thì còn có ai dám chống lại Kim Phi và Cửu công chúa?
Nhất thời cho dù là triều đình hay những gia tộc quyền quý ở địa phương, đều trở nên có nề nếp.
Việc giảm thuế, trấn áp bọn thổ phỉ cũng đã được thực hiện suôn sẻ.
Mà đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của Kim Phi và Cửu công chúa.
Nửa tháng sau trận chiến Đồng Chung, Hoàng đế Trần Cát lại một lần nữa ban hành lệnh, qui định trong vòng ba tháng, giải tán hai quân Giáp Đẳng, sáu quân Ất Đẳng và hơn hai mươi quân Bính Đẳng.
Những đội quân này hầu như đều là quân đội tư nhân của các đại thế gia, bộ Binh huy động họ rất khó, nhưng lại cần bộ Hộ phân thuế ruộng nuôi dưỡng.
Đại Khang có rất ít đàn ông, nên ở đâu cũng thiếu sức lao động.
Lần này tinh gọn cơ cấu quân đội lược bớt hàng trăm ngàn người, những người này sẽ trở thành lực lượng lao động khi về lại cố hương.
Ngoài việc tinh gọn cơ cấu, Trần Cát còn cấp giấy phép ngự mệnh cho Kim Phi.
Với giấy phép này, Kim Phi không còn bất kỳ hạn chế nào trong việc sản xuất và bán muối, y có thể mở các xưởng làm muối và sản xuất muối ở nhiều nơi khác nhau ở Đại Khang.
Người dân Đại Khang muốn ăn được muối quá khó khăn, để giải quyết vấn đề này, Kim Phi đã xây dựng hai xưởng làm muối lớn gần các mỏ muối khi y đi cứu tế ở Xuyên Thục vào năm ngoái.
Nạn nhân ở Xuyên Thục thật sự là quá nhiều, nhiều người nên có có sức nhiều, trước khi y đến kinh thành thì hai xưởng làm muối đã được hoàn công.
Thiết bị để làm muối cũng không hề phức tạp, mà Mãn Thương đã gửi thiết bị đến trước khi Kim Phi trên đường đi kinh thành.
Khi Kim Phi đến kinh thành cứu giá, đánh bọn Đông Man, hai xưởng làm muối cũng đã bắt đầu khởi công.
Để thuê thêm nhiều công nhân, cả hai làm xưởng muối đều thuê số lượng lớn nữ công nhân làm ba ca, các dây chuyền sản xuất đều hoạt động hết công suất.
Nhưng trước đây Kim Phi chỉ có quyền sản xuất và bán muối ở Quảng Nguyên, lấy đâu ra nhiều muối như vậy?
Vì vậy, cộng thêm xưởng làm muối ban đầu ở làng Tây Hà, muối dự trữ trong kho của một số xưởng làm muối đã to như một ngọn núi nhỏ.
Sau khi biết được Kim Phi đã có được giấy phép bán muối, toàn bộ Kim Xuyên lập tức trở nên náo nhiệt.
Những chuyến xe chở muối trắng như tuyết được đưa đến bến tàu, các tàu chở khách lớn nhỏ khác nhau đưa đến các nơi ở Giang Nam dọc theo sông Gia Lăng.
Hai bến tàu gần xưởng muối tấp nập suốt ngày đêm, nửa đoạn sông đã bị các tàu buôn bao phủ.
Lúc Kim Phi bận rộn ở kinh thành, Đường Tiểu Bắc và Quan Hạ Nhi ở Kim Xuyên cũng không rảnh rỗi.
Kể từ năm ngoái, Chu Linh Lung đã mua một số lượng lớn các cô nương biết chữ biết đếm ở bọn buôn người trên khắp Xuyên Thục, đào tạo họ trở thành nhân viên công tác trong tiền trang.
Sau khi Đường Tiểu Bắc biết được chuyện này, đã viết thư cho Chu Linh Lung gửi tới cho cô ấy một nhóm người để làm nhân tài dự bị cho thương hội Kim Xuyên.
Chu Linh Lung không dám trái lời Đường Tiểu Bắc, nên đã ngoan ngoãn đưa nhiều nhân tài đã qua huấn luyện sơ cấp đến đó.
Những người này vừa tới làng Tây Hà đã có chỗ dùng ngay, họ đi theo các tàu chở khách của thương hội Kim Xuyên đến nhiều nơi khác nhau ở Giang Nam.
Dù khoảng cách có xa hơn nhưng Kim Phi vẫn nhất quyết bán muối với giá một cân mười văn tiền.
Muối tinh luyện do xưởng làm muối làng Tây Hà sản xuất vừa trắng vừa mịn, tốt hơn muối của Đại Khang trước đây gấp nhiều lần, giá cũng rẻ, vừa về đến Giang Nam là đã khiến người dân đổ xô đi mua.
Trong nháy mắt đã khiến những thương nhân buôn muối ở Giang Nam phá sản.
Chương 770: Chung Vô Cực
Sĩ nông công thương, thời đại phong kiến có rất nhiều tầng lớp quyền quý coi thường thương nhân, nhưng những kẻ quyền quý có gia nghiệp lớn, muốn duy trì cuộc sống xa hoa, lại không thể không âm thầm nâng đỡ thương nhân, giúp bọn họ kiếm tiền.
Làm chuyện xấu còn không muốn bị người khác nói.
Muối ăn là nhu yếu phẩm cần thiết, trên khắp Đại Khang không biết có bao nhiêu quyền quý dựa vào buôn muối để kiếm lời.
Muối tinh làng Tây Hà xuất hiện đã hoàn toàn phá vỡ cục diện ngành sản xuất.
Cho dù phẩm cấp hay chất lượng, hoặc giá cả thì muối tinh làng Tây Hà cũng đều vượt trội hơn so với muối hạt đen của những thương nhân buôn muối.
Dân chúng cũng không phải người ngu, đương nhiên biết mình nên mua loại nào.
Thương nhân buôn muối không kiếm được bạc thì sao có thể biếu lên quyền quý?
Giai cấp quyền quý oán hận khắp nơi, căm ghét Kim Phi và Cửu công chúa.
Thật ra không chỉ giai cấp quý, cuộc cải cách của Cửu công chúa hầu như động chạm đến lợi ích của tất cả gia tộc quyền thế ở Đại Khang.
Gỡ bỏ các loại sưu cao thuế nặng, cắt đứt con đường tham ô của rất nhiều quan viên địa phương.
Tiêu diệt thổ phỉ sẽ truy cứu đến từng cá nhân, binh phủ sẽ không có cách nào đùn đẩy trách nhiệm, chặt đứt khả năng cấu kết giữa gia tộc quyền thế với bọn thổ phỉ.
Bây giờ những viên quan giữ muối của bọn quyền quý cấp cao cũng bị Kim Phi tiêu diệt, bọn chúng có thể không hận Kim Phi ư?
Nhưng Kim Phi đến kinh thành cũng không phải để thông đồng làm bậy với đám quyền quý, nên căn bản cũng không cần bận tâm đám quyền quý đó có hận y hay không.
Y chỉ bận tâm cuộc sống của dân chúng có cải thiện được tí nào hay không.
Hiện tại xem ra, mục tiêu của y đang dần đạt được từng ngày.
Cuộc cải cách này khiến cho dân chúng khen ngợi không dứt, dân chúng ở các vùng khác không có cách đến kinh thành tạ ơn, nhưng ở trong quan trường thứ không thiếu nhất chính là quỷ nịnh hót.
Rất nhiều quan viên địa phương thấy tâm trạng dân chúng dâng cao lên như vậy đã tổ chức cho người dân viết Vạn Dân Thư, ca ngợi chính sách mới của Hoàng đế.
Mấy ngày gần đây, Vạn Dân Thư từ khắp các nơi đổ dồn về kinh thành, làm cho Trần Cát vô cùng vui thích.
Làm Hoàng đế được mấy thập niên, dạo gần đây là khoảng thời gian ông ta chăm chỉ nhất, ngày nào cũng phải đến Ngự Thư Phòng mấy chuyến.
Lần này, Kim Phi và Cửu công chúa vừa ăn điểm tâm xong, đến Ngự Thư Phòng đã thấy Liêu Ấn đứng ở cửa.
Trải qua sự kiện Thái tử bức vua thoái vị, nguyên khí của cấm quân bị tổn thương nặng nề, Tần Bành vốn là thống lĩnh cấm quân mặc dù không chết vì ám sát, lại bị chọc mù một con mắt, vì vậy Trần Cát bèn giao vị trí thống lĩnh cho Tần Trấn.
Liêu Ấn thay thế vị trí lúc trước của Tần Trấn, trở thành thị vệ thân cận kiêm tâm phúc mới của Trần Cát.
Kim Phi và Cửu công chúa đang chuẩn bị đi vào Ngự Thư Phòng, thì khúc cua ở hành lang bên cạnh xuất hiện một người trung niên.
Người trung niên đó rất gầy gò, quan phục trên người cũng hết sức nhắn nhúm, trong ngực ôm một chồng văn thư tấu chương.
Nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa, người trung niên vội vàng khom người hành lễ: “Bái kiến điện hạ, bái kiến quốc sư!”
“Chung đại nhân, đêm qua ngươi lại ở viện Khu Mật sao?”
Kim Phi phát hiện ra ánh mắt của người trung niên đầy vẻ mệt mỏi, bất đắc dĩ nói: “Ngươi còn cứ chịu đựng như vậy, sẽ bị bức chết!”
“Có thể vì dân chúng làm một vài chuyện, cho dù có bị ép chết, hạ quan cũng cam lòng!”
Người trung niên cười trả lời.
“Ngươi hãy cứ sống khoẻ mạnh đi, như vậy thì có thể làm nhiều chuyện vì dân chúng hơn.”
Kim Phi tiến lên nhận lấy văn thư tấu chương trong tay đối phương: “Ta sẽ giúp ngươi mang tấu chương vào, ngươi nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi.”
“Viện Khu Mật còn có…”
“Nhanh về nghỉ ngơi đi, nếu còn để cho ta biết ngươi lại đến viện Khu Mật làm việc, ta sẽ điều ngươi về viện Giám Sát!”
Kim Phi không đợi đối phương nói xong đã cắt ngang lời ông ta.
“Vâng!”
Người trung niên nghe thấy Kim Phi nói vậy, không thể làm gì khác đành bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Ông ta lại quay về phía Kim Phi và Cửu công chúa thi lễ rồi xoay người rời đi.
Kim Phi nhìn theo bóng lưng của ông ta, trong mắt lộ ra vẻ khâm phục.
Chung Vô Cực vốn là làm việc ở viện Giám Sát, là một viên quan tam phẩm Phó Đốc Ngự Sử, chức vụ công tác là giám sát các quan lại và khuyên can Hoàng đế.
Tuổi tác cũng chỉ có ngoài bốn mươi, nhưng cuộc đời lại trải qua hết sức phong phú.
Chung Vô Cực vốn là Tam công tử của nhà họ Chung – thế gia kinh thành, hai tuổi theo bà nội ra khỏi thành thắp hương, lúc đi qua hội chùa, Chung Vô Cực nhất thời ham chơi, bị lạc khỏi người hầu trong nhà, được một đôi vợ chồng ở ngoại thành thu nuôi.
Đôi vợ chồng già có ba con trai đều tử trận, hai đứa cháu trai cũng chết non, nên coi Chung Vô Cực như con ruột.
Cái chết của ba người con trai khiến cho đôi vợ chồng già nhận ra được tầm quan trọng của việc học, bèn siết chặt khố chăm lo cho Chung Vô Cực học chữ.
Lúc Chung Vô Cực chín tuổi, theo đôi vợ chồng già lên kinh thành làm ăn, khi đi qua cửa nhà họ Chung, đột nhiên cảm thấy nơi đó rất quen thuộc, vì vậy đã quay về nhà họ Chung.
Trải qua gian khó Chung Vô Cực càng quý trọng hơn cuộc sống không dễ gì kiếm lại này, đi học cùng các con cháu khác trong nhà họ chung cũng bỏ nhiều công sức hơn, mười bảy tuổi thi đậu Cử nhân, năm đó được xưng là một trong tứ đại tài tử kinh thành.
Bản thân cố gắng, lại có nhà họ Chung ủng hộ, Chung Vô Cực vốn có thể rất được hoan nghênh trong chốn quan trường, nhưng đáng tiếc thực tế lại không như vậy.
Chung Vô Cực thuở thiếu thời đi theo đôi vợ chồng già sống ở ngoại thành, chứng kiến sự nghèo khổ của dân chúng.
Sau khi làm quan, luôn muốn dân chúng được tốt hơn.
Theo nếp sống trong quan trường của Đại Khang trước khi, với tính cách của Chung Vô Cực thì rất khó sống yên ổn.
Mười chín tuổi bắt đầu làm quan, trong khoảng mười mấy năm đến năm ba lăm tuổi, Chung Vô Cực bởi vì nói năng trượng nghĩa mà đã bị cách chức nhiều lần.
Nếu như không phải có nhà họ Chung chống lưng, có thể ngay cả mạng cũng không còn.
Trải qua nhiều lần bị cách chức, Chung Vô Cực bắt đầu trở nên quen với nó, cách nghĩ cũng dần dần thay đổi.
Người thấp cổ bé họng, Chung Vô Cực biết nếu chức quan mình quá nhỏ, nói căn bản không ai thèm nghe.
Muốn thay đổi Đại Khang, phải có chức quyền cực lớn, trở thành người dưới một người trên vạn người.
Sau khi nhà họ Chung đưa ông ta trở lại kinh thành, Chung Vô Cực trở nên trầm ổn hơn, học được cách sống ẩn dật không tranh đấu.
Mặc dù không cùng một giuộc với đám quyền quý, nhưng cũng không để lộ tài năng ra như trước.
Bản thân Chung Vô Cực là một người có năng lực, hiện tại lại không chủ động đắc tội với ai, hơn nữa lại có nhà họ Chung ủng hộ phía sau, chức quan càng ngày càng cao, năm ngoái đã lên đến tam phẩm.
Nhưng không đợi đến khi ông ta nắm quyền cực cao, Thái tử bức cung, Kim Phi đến kinh thành, toàn bộ kinh thành dưới cổ tay sắt đá của Cửu công chúa trở nên vô cùng hỗn loạn.
Nhưng Chung Vô Cực cũng không sợ, ngược lại lại càng phấn khích.
Từ sau khi bài thơ Mẫn Nông truyền tới kinh thành, Chung Vô Cực bắt đầu chú ý đến Kim Phi.
Cùng với việc hỏi thăm tin tức liên quan đến Kim Phi càng ngày càng nhiều, Chung Vô Cực càng tin chắc, Kim Phi là loại người giống với ông ta, bọn họ đều làm việc vì dân.
Cửu công chúa nắm giữ triều đình dưới sự ủng hộ của Kim Phi, Chung Vô Cực biết cơ hội của ông ta cuối cùng cũng đến.
Quả nhiên, ông ta rất nhanh đã được Cửu công chúa chiêu mộ đến viện Khu Mật, mặc dù chức quan không thay đổi, nhưng quyền lợi lại lớn hơn nhiều.
Sau khi Trần Cát ban hành mấy cáo thị ngự mệnh, Chung Vô Cực kích động đến nỗi suýt chút nữa nhảy cẫng lên, bắt đầu liều mạng làm việc.
Kim Phi mặc dù không có hứng thú với việc triều chính, nhưng sau khi nghe Cửu công chúa nói về chuyện của Chung Vô Cực, cũng cảm thấy rất khâm phục.
Cửu công chúa thấy Kim Phi đang nhìn Chung Vô Cực, cô ấy cười hỏi: “Phu quân cảm thấy Chung Vô Cực thế nào?”
“Cái gì như thế nào?” Kim Phi khẽ sửng sốt.
Câu hỏi của Cửu công chúa làm cho y nhớ đến Quan Hạ Nhi.
Lúc trước Quan Hạ Nhi nhìn thấy mỗi cô nương đi qua, cũng sẽ hỏi Kim Phi, “Đương gia, chàng cảm thấy cô nương này thế nào?”
Nhưng Chung Vô Cực là một nam nhân mà, Cửu công chúa hỏi như vậy là có ý gì?
“Nếu như bổn cung để cho ông ta làm tể tướng, phu quân cảm thấy thế nào?”
“Một đội quân tạp nham vỏn vẹn hai mươi nghìn tên thổ phỉ, không đáng giá lấy một cắc! So với nhà họ Tào, ta càng lo lắng thanh đao giấu trong bóng tối kia hơn!”
Trương Lương hỏi: “Điện hạ, tiên sinh, hai người có biết những nhà quyền quý nào đang âm thầm giúp đỡ nhà họ Tào không?”
“Không biết.” Cửu công chúa lắc đầu: “Các gia tộc quyền thế đều biết đến Cục tình báo, khi gia nô của bọn chúng ra khỏi thành đều tản đi khắp nơi. Lúc đó ta và tiên sinh cho rằng bọn chúng chẳng qua là đang giả nghèo giả khổ, không ngờ bọn chúng lại giở trò này, nên không cho người theo dõi, không biết là gia nô nhà ai đã đi tới quận Tùy Châu.”
“Nếu là như vậy, thì không thể cho quá nhiều người đi trấn áp nhà họ Tào.” Trương Lương nói: “Kinh thành mới là nơi quan trọng nhất, lỡ như chúng ta phân tán người đi, bọn chúng lại gây chuyện ở trong thành thì hỏng bét.”
“Đúng, chỉ cần kinh thành không loạn, thế gia đừng nghĩ đến chuyện gây rối.”
Cửu công chúa gật đầu đồng ý với Trương Lương, sau đó hỏi: “Trương ca, huynh cảm thấy nên phái bao nhiêu người đi trấn áp nhà họ Tào?”
“Không cần quá nhiều, ba trăm người là đủ rồi!”
Trương Lương thản nhiên duỗi ra ba ngón tay.
“Ba trăm người sao?”
Cửu công chúa giật mình, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trương Lương.
Vẻ mặt mấy người Thấm Nhi và Châu Nhi cũng không thể tin nổi, cho rằng Trương Lương đã quá tự cao rồi.
Nhưng vẻ mặt của mấy người Kim Phi, Đại Tráng, Hầu Tử lại rất thản nhiên.
“Trương ca, thổ phỉ có hai mươi nghìn người đấy, huynh lại chỉ điều đi có ba trăm người…”
Cửu công chúa nói: “Bổn cung nói khó nghe chút, bọn chúng cho dù lấy thịt đè người, cũng có thể đè chết ba trăm người đấy.”
“Theo lý mà nói thì đúng là như vậy.” Trương Lương gật đầu, tỏ ý công nhận lời của Cửu công chúa.
Nhưng ngay sau đó lại lắc đầu nói: “Nhưng bọn chúng không có gan đó!”
“Như vậy là có ý gì?”
Cửu công chúa hỏi.
“Điện hạ, người chưa từng tiếp xúc với thổ phỉ, nên không biết bản chất của bọn chúng. Ức hiếp người dân thì tên nào tên đấy đều hung ác, nhưng hễ gặp phải đối thủ khó nhằn, tên nào tên nấy lại chạy rất là nhanh!
Đường từ Chân Dương đến kinh thành đều rất bằng phẳng, rất thích hợp để kỵ binh tập kích bất ngờ.
Nhân viên hộ tống của chúng ta đều được trang bị hết áo giáp hạng nặng, còn cưỡi ngựa chiến tốt, cộng thêm các loại vũ khí như khinh khí cầu, lựu đạn, cung nỏ hạng nặng thì cho dù có gặp phải đội kỵ binh tinh nhuệ nhất của Đông Man, Đảng Hạng, chúng ta vẫn có lòng tin có thể đánh tan được bọn chúng, thì mấy tên thổ phỉ cỏn con này không đáng để nhắc tới!”
Trương Lương tự tin nói: “Nếu không phải vì an toàn, cũng không cần tới ba trăm nhân viên hộ tống, chỉ cần phái hai trăm kỵ binh đến đó, nhiều nhất là ba đợt công kích, đảm bảo giết cho bọn chúng không tìm được đường về!”
“Thực ra khi chúng ta ra tay đều là giết gà mà dùng dao mổ trâu, nếu không phải không kịp thời gian, thì điều một nghìn tân binh của quân Trấn Viễn qua đó để luyện tập là tốt nhất.”
Hầu Tử nói theo.
Cửu công chúa nghe vậy, khẽ gật đầu.
Thực ra Cửu công chúa cũng coi như là đã đọc thuộc lòng binh thư rồi, cô ấy đã từng nghe nói rất nhiều lần về những cuộc chiến tranh lấy ít thắng nhiều, chỉ là lúc trước người đông, nhưng bị đánh bại lại luôn luôn là Đại Khang.
Cuộc chiến nhục nhã như vậy, các nhà binh, nhà sử học đều sẽ không viết quá chi tiết về quá trình, vậy nên Cửu công chúa không có hiểu biết quá sâu sắc về nó.
Nhưng khoảng thời gian trước, cô ấy tận mắt thấy trận chiến giữa nhân viên hộ tống và người Đông Man, nên càng có sự hiểu biết trực quan hơn về tình hình trên chiến trường.
Hai ba mươi nghìn người tản khắp ra chiến trường, có thể trải dài hàng mấy dặm từ nam ra bắc, từ đông sang tây. Ngoại trừ một số binh lính đứng ở tiền tuyến trên chiến trường, thì những người khác hoàn toàn không biết phía trước đang xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhìn cờ lệnh mà hành động.
Nếu phá hủy cờ lệnh của đối phương, tiêu diệt chủ soái của bọn họ, thì hệ thống chỉ huy của kẻ địch cơ bản sẽ bị tê liệt.
Hầu hết những kẻ địch đứng ở hậu phương đều sẽ bị mù.
Nhưng thông thường chủ soái và cờ lệnh của kẻ địch đều nằm ở vị trí trung tâm của trận chiến, muốn phá hủy chúng sao có thể dễ dàng như vậy được?
Vì vậy xông vào doanh trại giết chủ soái mới trở thành chiến công truyền kỳ, những ai tham gia vào trận chiến đó, có thể khoe khoang cả đời.
Điều này đúng với các đội quân khác của Đại Khang, nhưng đối với những nhân viên hộ tống sở hữu khinh khí cầu mà nói, việc xông vào doanh trại giết chủ soái giống như một trò chơi vậy.
Chỉ cần kẻ địch dám giương cờ lệnh lên thì đồng nghĩa với việc đang nói cho các nhân viên hộ tống biết chủ soái đang ở đâu, ngồi khinh khí cầu bay tới đó, ném vài quả lựu đạn, là tất cả đã được giải quyết rồi.
Cho dù không nổ chết được chỉ huy địch thì kẻ địch cũng không có cách nào để phát hiệu lệnh ra được.
Sau đó lại phái một đợt kỵ binh áo giáp đen xông tới, tuyệt đối có thể đánh cho kẻ địch không kịp trở tay.
Binh lính ở hậu phương thấy phía trước xảy ra hỗn loạn, không biết kẻ địch có bao nhiêu người, theo bản năng sẽ bỏ chạy theo.
Cho nên ở chiến trường, hỗn loạn chính là một đòn chí mạng.
Khi hai bên giao chiến, nếu một bên xảy ra hỗn loạn, vậy gần như đã định trước là thất bại hoàn toàn.
“Vũ Dương, nàng yên tâm đi, Trương ca đã tiêu diệt không bao nhiêu biết bao tên thổ phỉ rồi, các vị ở đây không có ai hiểu rõ về thổ phỉ hơn huynh ấy đâu, huynh ấy nói không vấn đề gì, vậy thì chắc chắn là không có vấn đề gì.”
Kim Phi thấy Cửu công chúa vẫn còn hơi lo lắng, bèn lên tiếng an ủi.
“Tiên sinh, ta có thể hỏi một chuyện được không?”
Bắc Thiên Tầm đứng ở một bên đột nhiên hỏi.
“Tất nhiên là được.” Kim Phi gật đầu nói: “Gọi mọi người tới đây họp, chính là để lắng nghe ý kiến, hỏi đi.”
“Ta ở Tùy Châu đã từng tiếp xúc với bọn thổ phỉ, bọn chúng đều được nhà họ Tào huấn luyện, cho dù là kỷ luật hay trang bị, đều mạnh hơn bọn thổ thỉ bình thường rất nhiều.”
Bắc Thiên Tầm nói: “Không phải bên ngoài thành đang có một nghìn nhân viên hộ tống chờ lệnh sao, cho dù muốn phòng ngừa biến cố đột nhiên xảy ra, thì để lại năm trăm người có lẽ cũng đủ rồi, vì sao không phái thêm mấy người nữa đi trấn áp nhà họ Tào chứ?”
Kim Phi khẽ cười, không trả lời cô ấy, mà nhìn Đại Tráng: “Đại Tráng, ngươi có biết tại sao không?”
“Vì chúng ta phải giữ lại một số ít, để đề phòng những nơi khác lại có người đến tạo phản sao?” Đại Tráng thăm dò hỏi: “Hay là muốn để cho kẻ địch biết được sự lợi hại của chúng ta?”
“Đây là hai nguyên nhân trong số đó.” Kim Phi gật đầu, lại nhìn về phía Trương Lương: “Lương ca, huynh thấy sao?”
Trương Lương biết Kim Phi đang thử anh ta, nên không vội trả lời, mà cúi đầu suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Tiên sinh và điện hạ đang chuẩn bị trấn áp các gia tộc quyền thế ở các nơi sao?”
Kim Phi không thừa nhận, cũng không phủ nhận, mà nói: “Nói kĩ hơn một chút.”
“Ta không hiểu về triều chính lắm, nhưng cũng biết quyền quý được chia ra gia tộc quyền thế ở kinh thành và thân sĩ giàu có ở các nơi. Tiên sinh và điện hạ trong thời gian gần đây đã trấn áp được các thế gia ở kinh thành, tiếp đó cần phải trấn áp các thân sĩ giàu có ở địa phương.
Trương Lương phân tích: “Rất nhiều thân sĩ địa phương giàu có đều là những tên cường hào bản xứ, trong tay cần người có người, cần tiền có tiền, gan lại lớn.
Vì vậy trận chiến lần này giữa chúng ta và nhà họ Tào, không chỉ cần thắng, mà còn phải thắng một cách nhanh gọn dứt khoát, như vậy mới khiến cho những tên thân sĩ giàu có đó biết sợ!”
Dứt lời, Trương Lương hơi ngại ngùng nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, ta chỉ đoán mò thôi, liệu là đã đoán đúng chưa?”
“Đúng rồi, nhưng không đúng hoàn toàn.”
Kim Phi cười nói: “Mọi người đều biết, triều đình lúc trước chia thành hai phái, phái chủ chiến và phái chủ hòa, hiện tại phái chủ hòa đã gần như không còn, nhưng trong triều lại xuất hiện hai phái mới.
Một phái ủng hộ Vũ Dương cải cách gọi là phái cách tân, một phái khác phản đối việc cải cách gọi là phái phản đối.
Khác với phái chủ hòa và phái chủ chiến lúc trước là lần này rất nhiều quyền quý không dám trực tiếp phản đối Vũ Dương nữa mà đổi thành giở trò xấu sau lưng.
Nhà họ Tào chính là được những kẻ này ở đằng sau chống lưng nên mới dám khiêu khích chúng ta. Vì vậy trận chiến lần này không chỉ là trận chiến với thổ phỉ nhà họ Tào, mà còn là trận chiến giữa phái cách tân và phái phản đối.
Chỉ khi trận chiến này đánh thắng một cách nhanh gọn dứt khoát, thì phái cách tân chúng ta mới có thể tiếp tục phát triển một cách thuận lợi!”
Chương 767: Thám tử
“Đó là bởi vì trận chiến này quan trọng đến mức chúng ta không thể để thua, và vì lý do an toàn, ta nghĩ tốt hơn là nên cử thêm người."
Cửu công chúa nói: “Hơn nữa, trong kinh thành nhất định có người có ý đồ khác, chúng ta có thể nhân cơ hội này cố ý tỏ ra yếu đuối, xem bọn hắn có ra tay hay không.”
“Người nói vậy cũng có lý.”
Kim Phi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Được rồi, Lương ca sẽ dẫn ba trăm người xuất phát trước. Sau đó, Đại Tráng dẫn năm trăm người về thái ấp. Với bên ngoài chúng ta sẽ nói Đại Tráng đi giao ba trăm người, một ngàn con ngựa chiến để trang bị cho đội cận vệ của nàng."
"Phương pháp này rất hay, thái ấp của ta ở giữa kinh đô và huyện Chân Dương, Đại Tráng dẫn năm trăm người đến huyện Vũ Dương, có thể tấn công, rút lui lẫn phòng thủ."
Cửu công chúa gật đầu nói: “Trong trường hợp chiến trường Chân Dương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Đại Tráng có thể lập tức dẫn năm trăm người đến tiếp viện cho Lương ca. Nếu kinh thành có biến động,anh ta có thể nhanh chóng trở về hỗ trợ kinh thành.”
"Nhưng nếu có người tiếp tục tạo phản thì sao? Nhân lực ở kinh thành có thể không đủ."
Trương Lương lo lắng hỏi.
"Không sao, tiên sinh đã bố trí nỏ hạng nặng trên tường thanh và dự trữ lựu đạn cầm tay ở trong kinh, canh phòng của tường thành như thế cũng đủ để trấn thủ kinh thành rồi."
Cửu công chúa nói: "Chỉ cần kinh thành không mất, phụ hoàng vẫn còn đó, bọn họ làm ầm ĩ cũng không sao, vừa hay nhân cơ hội xem ai có ý đồ xấu là được!"
"Vâng!"
Trương Lương thấy Kim Phi và Cửu công chúa đã có quyết định rồi nên không thuyết phục nữa, mà nói: "Tiên sinh, có chuyện này ta muốn bàn bạc với ngài."
"Huynh nói đi."
"Lần trấn áp nhà họ Tào này, ta muốn giao cho Đại Tráng cùng Hầu Tử phụ trách."
Trương Lương nói: "Ngay khi quân Trấn Viễn đến, ta sẽ dẫn người lên phía bắc tấn công thành Du Quan, ta muốn huấn luyện hai người bọn họ."
Kim Phi suy nghĩ một lát, gật đầu đáp: "Được.”
Khi địa bàn ngày càng lớn hơn, nhân lực dưới quyền của y ngày càng trở nên thiếu hụt.
Rất dễ dàng tìm được những nhân viên hộ tống bình thường, với địa vị và sức ảnh hưởng hiện tại của y, y có thể dễ dàng tuyển dụng người trên khắp Đại Khang.
Với quyền lợi và đãi ngộ của nhân viên hộ tống, không cần lo lắng không tuyển được người.
Ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó tìm, việc tìm được người chỉ huy phù hợp là một thách thức.
Nếu chỉ xem xét khả năng chỉ huy, có rất nhiều nhân tài ở Đại Khang có thể so sánh với Trương Lương, và một số thậm chí có thể lợi hại hơn cả Trương Lương.
Nhưng liệu họ có thể tin cậy được hay không lại là một vấn đề khác.
Không phải Kim Phi nhỏ mọn mà là người nắm quân quyền là người có quyền lên tiếng.
Trương Lương lớn lên cùng Kim Phi, Kim Phi có thể tin tưởng anh ta 100%, y cũng có thể yên tâm giao đội ngũ nhân viên hộ tống cho anh ta.
Việc chiêu mộ người mới, trong trường hợp lỡ như hắn ta dẫn đầu đoàn nhân viên hộ tống nổi loạn sẽ là một vấn đề lớn.
Đây cũng là lý do tại sao Kim Phi và Trương Lương gần đây đã lên kế hoạch bắt đầu đào tạo quân Trấn Viễn.
Không thể bỏ tất cả trứng vào một giỏ, họ phải đề phòng những sự cố như vậy phát sinh.
Trong cuộc Bắc phạt lần này, Kim Phi đã sẵn sàng để Trương Lương dẫn ba mươi phần trăm đoàn nhân viên hộ tống và bảy mươi phần trăm quân Trấn Viễn, điều này có thể coi là cho quân Trấn Viễn một cơ hội luyện tập.
Quân Trấn Viễn chủ yếu bao gồm những người tị nạn đến từ các doanh trại tù binh, có thể nói họ tuyệt đối trung thành với Kim Phi.
Thế là đủ rồi, về khả năng của họ, theo quan điểm của Kim Phi, điều đó không quan trọng lắm.
Y có vũ khí tiên tiến trước thời đại, chỉ cần người chỉ huy không ngu ngốc đến mức vô phương cứu chữa, muốn đánh bại được họ cũng rất khó.
Ngoài việc phát triển quân Trấn Viễn, Kim Phi cũng đang chuẩn bị cải tổ tiêu cục Trấn Viễn.
Quy mô hiện tại của tiêu cục Trấn Viễn vẫn còn nhỏ, khi quy mô trở nên lớn hơn, Kim Phi dự định chia tiêu cục Trấn Viễn thành nhiều chi nhánh có quy mô không đồng đều theo phong cách quản lý của các công ty ở kiếp trước.
Mỗi nhánh sẽ cạnh tranh với nhau, có thể kiểm tra và cân bằng lẫn nhau.
Cho dù một chi nhánh có nổi loạn thì các chi nhánh còn lại cũng có thể tổ chức đủ lực lượng để trấn áp.
Bằng cách này, cần có nhiều nhân tài trụ cột hơn.
Ít nhất người đứng đầu mỗi chi nhánh phải là người mà y có thể tin tưởng, phải không?
Tất nhiên, đây đều là những vấn đề trong tương lai. Kim Phi năm nay mới mười chín tuổi, còn có rất nhiều thời gian để bồi dưỡng nhân tài.
Nhưng cuộc Bắc phạt của Trương Lương là một vấn đề đã được xác định, sau khi anh ta rời đi, phải có người phụ trách tiêu cục.
Đại Tráng và Hầu Tử là những lựa chọn đầu tiên trong tâm trí của Kim Phi và Trương Lương.
Họ đã chiến đấu nhiều trận với Trương Lương. Đại Tráng vững vàng và Hầu Tử đầy những ý tưởng thông minh. Khi họ hợp tác thì việc đối phó với một nhóm thổ phỉ là không thành vấn đề.
Điều quan trọng nhất là bọn họ đều đã từng bước lớn lên cùng Kim Phi, nhà của bọn họ cũng ở làng Tây Hà nên có thể tin tưởng tuyệt đối.
"Được rồi, Đại Tráng, Hầu Tử, tiếp theo phải xem các ngươi biểu hiện rồi!"
Trương Lương nói: "Lão Ưng, ngươi phái một đội bay, chịu trách nhiệm hợp tác với bọn họ!"
"Vâng!"
Lão Ưng và Đại Tráng đồng thời đáp lại.
Đây là lần đầu tiên Hầu Tử chỉ huy một trận chiến lớn như vậy, anh ta gãi tai đầy phấn khích: "Tiên sinh, Đại đội trưởng, đừng lo lắng, ta hứa sẽ đánh nhà họ Tào nhảm nhí gì đấy tè ra quần luôn!"
"Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực. Dù có thể coi thường kẻ thù về mặt chiến lược, nhưng về mặt chiến thuật chúng ta phải dành một trăm phần trăm sự chú ý cho kẻ thù. Nếu chúng ta thua trận này, hai ngươi và tất cả các sĩ quan cấp trên tiểu đội trưởng phải ra tòa án quân sự hết cho ông đây!”
Khi Kim Phi nhìn thấy Hầu Tử như vậy vội nhắc nhở.
Tòa án quân sự mà y đề cập chính là nơi xét xử mà Trương Lương đã thành lập ở làng Tây Hà trước đây. “Phòng tối nhỏ” là phương pháp trừng phạt được sử dụng phổ biến nhất trong xét xử.
Sau này, sau khi thành lập quân Trấn Viễn, Kim Phi đã đổi tên chỗ xét xử thành tòa án quân sự, khiến nó trở nên trang trọng hơn.
"Vâng!"
Lần này, ngay cả biểu cảm của Hầu tử cũng trở nên nghiêm trang.
Bọn họ đều là người làng Tây Hà, đã quá quen thuộc với phòng tối nhỏ.
Đặc biệt là Hầu Tử, năm ngoái đã nói những lời trêu chọc Đường Tiểu Bắc, bị Đường Tiểu Bắc ghim thù, cả mùa đông bị nhốt trong phòng tối nhỏ không biết bao nhiêu lần.
Sáng mùng một Tết, thấy bọn trẻ con trong làng chơi ở sân đập lúa, anh ta trêu chúng rằng sông đóng băng, cá chết ngạt. Chỉ cần phá vỡ lớp băng, cá sẽ tự nhảy ra ngoài.
Những đứa trẻ tin anh ta và đồng ý xuống sông để đập băng, dẫn đến hai đứa trẻ rơi xuống hố băng.
Nếu không có người đốt lò đi bổ sung củi chú ý kịp thời thì hai đứa trẻ đã chết đuối.
Sau khi Đường Tiểu Bắc biết được chuyện này, cô ấy đã nhốt Hầu Tử trong phòng tối nhỏ suốt nửa tháng, thậm chí còn dành cả tết nguyên tiêu trong đó.
Kể từ đó, mỗi khi Hầu Tử nghe thấy những từ “phòng tối nhỏ” hay “tòa án quân sự” đều cảm thấy tim mình run lên.
Tuy nhiên, Hầu Tử cũng trở nên kiềm chế hơn và không dám chơi khăm như trước.
Dù đôi khi không thể cưỡng lại việc đùa dai với một số cấp dưới của mình.
"Được rồi, bây giờ mọi người đã biết nhiệm vụ của mình, chúng ta tan họp, trở về chuẩn bị sẵn sàng."
Kim Phi sắp xếp giấy tờ trên bàn, nhìn Bắc Thiên Tầm: "Lần này kẻ địch của cô có lẽ cũng ở trong quân Cần Vương, cô đi chuẩn bị cùng Đại Tráng với Hầu Tử, hay là đợi họ bắt người rồi mới đến trại tù binh để chọn người?"
"Ta sẽ đi cùng!"
Bắc Thiên Tầm trả lời: "Ta đã thề trước mộ của tỷ tỷ rằng ta phải đích thân trả thù cho tỷ ấy!"
"Vậy được rồi." Kim Phi nói với vẻ mặt tội lỗi: "Ta vốn đã hứa sẽ đi cùng cô để tiêu diệt bọn thổ phỉ..."
“Không sao," Bắc Thiên Tầm không đợi Kim Phi nói xong, sau đó xua tay ngắt lời y: "Có Đại Tráng và Hầu Tử ở bên cạnh là đủ rồi, chỉ cần có thể giết chết đám cầm thú đó là được rồi!"
Kim Phi vừa định lên tiếng thì cận vệ ở cửa gõ cửa bước vào: "Tiên sinh, Trung đội trưởng Trần báo lại, họ đã bắt được một gián điệp trên đường Hưng Long. Khi họ bắt được hắn, hắn đang cố gắng bẻ khóa cửa nhà kho để lấy trộm khinh khí cầu!"
Chương 768: Thượng thư lang không bình thường
"Trộm khinh khí cầu hả?"
Mọi người trong phòng đều bị sốc.
Để Kim Phi có được hôm nay thì không thể thiếu công lao của khinh khí cầu.
Mặc dù khinh khí cầu do y chế tạo không có đủ tính cơ động vẫn còn phải dựa vào gió để di chuyển, nhưng nếu bổ sung thêm lựu đạn thì nó đã trở thành phiên bản không quân cấp thấp, kiểm soát chặt chẽ vị thế trên không.
Trên chiến trường, nếu có một bên có được lực lượng không quân, thì đã nắm được quyền chủ động tuyệt đối.
Muốn đánh thì đánh, còn không muốn thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Thế nên khinh khí cầu và lựu đạn vẫn luôn là trang bị nòng cốt của Kim Phi, tầm quan trọng của chúng còn vượt xa áo giáp, nỏ hạng nặng và máy bắn đá.
Kể từ khi đưa nhóm tử tù ra khỏi nhà lao Tây Xuyên thì tính độ ổn định của thuốc nổ đã được cải thiện lớn, sau khi vận hành dây chuyền lắp ráp, sản lượng đã tăng lên rất nhiều, hiện nay cũng đã đáp ứng đủ quy mô lớn cho trang bị của nhân viên hộ tống.
Nhưng để đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Kim Phi và Trương Lương cũng không làm như vậy, thay vào đó họ lại kiểm soát chặt chẽ khu mỏ.
Dù là đội bay của Lão Ưng hay là nhân viên hộ tống bình thường, mỗi một quả lựu đạn được phát ra đều phải được ghi lại.
Điều này được áp dụng với những quả lựu đạn có kết cấu khá phức tạp, khinh khí cầu cũng vậy.
Thực ra nguyên lý của khinh khí cầu rất đơn giản, cũng mới công bố ra hơn một tháng, mà một số tiểu thương ở kinh thành đã bắt đầu làm lồng đèn giấy Khổng Minh để bán.
Do thế giới này không có Gia Cát Khổng Minh nên nhóm tiểu thương lấy tên là đèn Trấn Viễn.
Không chỉ để kỷ niệm trận chiến trên sông Hoàng Hà đánh lui Đông Nam của tiêu cục Trấn Viễn, mà còn là bày tỏ hy vọng của người dân là danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn sẽ càng vang dội.
Những tiểu thương đã có thể làm ra đèn Trấn Viễn, thì càng đừng nói đến nhóm quyền quý có nuôi dưỡng thợ thủ công.
Gần đây, không biết đã có bao nhiêu thợ thủ công đã len lén nghiên cứu khinh khí cầu, nhưng tất cả đều kết thúc trong thất bại.
Bởi vì bọn họ có một chỗ khó khăn về mặt kỹ thuật khó mà bỏ qua được, đó cũng chính là rào cản kỹ thuật lớn nhất đối với khinh khí cầu - vải chống cháy.
Để làm khinh khí cầu chở người thì giấy chắc chắn là không thể được, nên cần phải có loại vải chống cháy chịu được nhiệt độ cao.
Nhưng không một ai ở Đại Khang này biết làm vải chống cháy ngoại trừ Kim Phi.
Đây cũng là con át chủ bài lớn nhất của Kim Phi.
Nhưng vải chống cháy nói khó thì cũng không khó, dù Kim Phi đã ngụy trang nhưng nếu thợ thủ công có thể hiểu rõ tư liệu, thì có lẽ sẽ thấy được nguyên liệu này.
Cho nên kiểm soát khinh khí cầu luôn nghiêm ngặt hơn so với lựu đạn, ngoại trừ đám người của Lão Ưng ra thì ít có ai có thể tiếp xúc tới chúng.
Gần đây, để ứng phó với các tình huống khẩn cấp có thể xảy ra bất cứ lúc nào ở kinh thành, Lão Ưng đã đặt khinh khí cầu ở một số nơi trong và ngoài thành, để đảm bảo rằng dù là hướng gió nào thì khinh khí cầu cũng có cất cánh bất cứ lúc nào, và nhanh chóng bay tới mỗi một chỗ ở kinh thành.
Một ngôi nhà trên đường Hưng Long là một trong những địa điểm bố trí.
Những nơi này cũng được canh gác nghiêm ngặt để đề phòng khinh khí cầu bị người trộm đi.
"Đã biết là trộm khinh khí cầu thì cứ trực tiếp thẩm vấn rồi giam giữ ngay, sao còn phải hỏi làm gì?" Đại Tráng hỏi.
Nhân viên hộ tống chịu trách nhiệm canh gác điểm bố trí đều do Đại Tráng sắp xếp, Trần trung đội trưởng được coi như là thủ hạ của anh ta.
Gần đây cũng có một số người cố gắng đến gần điểm bố trí, đều đã bị nhân viên hộ tống bắt lại.
"Nhưng người này không phải là trộm cắp bình thường. Trần trung đội trưởng nói hắn là Tả Chi Uyên, lang quan bộ Công." Người cận vệ trả lời.
Nghe vậy, Kim Phi và Cửu công chúa hiểu ra tại sao Trần trung đội trưởng lại đến xin chỉ thị.
Bộ Công là một trong sáu bộ của triều đình, không chỉ chịu trách nhiệm về các công trình thủy lợi, mà còn chịu trách nhiệm nghiên cứu và phát triển các loại thiết bị nông nghiệp.
Loại ngành này dễ xảy ra tham nhũng nhất, trong cuộc xử lý trước đây của Cửu công chúa, bộ Công là nơi tham nhũng nặng nề nhất, từ các thượng thư, thị lang đến người đứng đầu một số ngành, gần như đều đã bị bắt vì tội tham nhũng.
Ngược lại, lang quan tên Tả Chi Uyên này lại không sao cả, cũng là một trong những người trung thực và làm việc chăm chỉ trong ngành này.
Suy cho cùng, bộ Công là một bộ cần thực dụng nên Thượng thư bộ Công đã được đề bạt cho Tả Chi Uyên, cho hắn và bộ chuyên môn của hắn tới làm việc.
Cuộc thanh trừng này không chỉ gây thương vong nặng nề cho bộ Công mà còn kéo theo các bộ khác như bộ Hộ, bộ Binh, bộ Hình và bộ Lễ.
Hơn nữa bộ Công là một bộ thiên về kỹ thuật, nếu cho các quan viên ở bộ khác qua thì chính là người ngoài nghề lãnh đạo người trong nghề, rất dễ xảy ra chuyện chê cười.
Hơn trăm năm trước, lúc Thượng thư bộ Công đột tử vì bệnh tật, nên Hoàng đế đã điều Thượng thư bộ Lễ tới bộ Công làm Thượng thư, kết quả là sau khi Thượng thư này tới bộ Công. Mỗi ngày không đi khảo sát địa hình xây cầu đường mà lại đưa các thợ thủ công trong bộ Công đi học tập lễ nghĩa tri thức, nên đã gây ra rất nhiều tình tiết dở khóc dở cười.
Sau khi bộ Công bị xử lý, lang quan ngũ phẩm Tả Chi Uyên này trở thành quan viên có phẩm cấp cao nhất trong số những người còn sống sót, cộng thêm việc Cửu công chúa cũng là người thực dụng và cũng khá thích những người như Tả Chi Uyên nên đã đặc cách thăng hắn ta lên làm Thị lang bộ Công, tạm thay chức Thượng thư để quản lý bộ Công.
Dù chỉ tạm thời giữ chức Thượng thư, nhưng lúc này Tả Chi Uyên đã được coi là một quan to trong triều đình.
Trần trung đội trưởng chỉ là một nhân viên hộ tống, nếu tùy ý bắt giam Tả Chi Uyên thì ngày mai lâm triều Hoàng đế hỏi Thượng thư bộ Công đâu? Chẳng lẽ lại nói đã bị một nhân viên hộ tống chưa có chức vụ chính thức bắt giữ sao?
Đó thực sự sẽ thành một trò cười.
“Hắn lại muốn giở trò gì vậy?”
Cửu công chúa xoa giữa mày hỏi.
Kim Phi cũng có vẻ đành chịu.
Thực ra Tả Chi Uyên cũng không có gì xa lạ với y.
Xuất thân của Tả Chi Uyên là thợ thủ công trong thế gia, cũng không coi trọng tiền bạc danh lợi linh tinh gì đó, nhưng lại rất say mê các loại đồ vật máy móc linh tinh.
Do địa vị trước kia thấp, nên không có khả năng tiếp xúc với Kim Phi và Cửu công chúa.
Nhưng vì Cửu công chúa đề bạt hắn ta tạm thời giữ chức Thượng thư bộ Công, nên hắn mới có đủ tư cách để thượng triều.
Nếu là người khác, thì lúc này hắn đã tạo lập quan hệ tốt với Quốc công và các quan viên cùng cấp khác, nhưng người đầu tiên mà Tả Chi Uyên tiếp cận sau khi vào triều lại là Kim Phi.
Với địa vị và sức ảnh hưởng hiện tại của Kim Phi, thì thật ra chuyện tìm Kim Phi để thiết lập mối quan hệ tốt đẹp cũng là điều bình thường.
Nhưng căn bản Tả Chi Uyên tìm Kim Phi không phải để tiếp cận làm quen, mà là tìm Kim Phi để xin khinh khí cầu.
Lần đầu tiên Kim Phi gặp Tả Chi Uyên, đương nhiên không thể đưa khinh khí cầu cho hắn ta, nên y từ chối không chút do dự.
Nhưng từ nhỏ Tả Chi Uyên đã có một giấc mơ được bay lên cao, hắn đã nghiên cứu nhiều loài chim khác nhau và làm ra đủ loại cánh, với ý định bay lên trời để thực hiện giấc mơ của mình.
Đương nhiên, mọi thứ đều thất bại, mà suýt nữa Tả Chi Uyên còn bị ngã chết.
Giấc mơ vốn đã hết hy vọng, nhưng khi nhìn thấy khinh khí cầu của Kim Phi, thì hắn đã bị sốc ngay tức khắc.
Cho dù bị Kim Phi từ chối nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, cũng không có chút ý thức nào của một Thượng thư bộ Công, mỗi ngày không nghĩ đến việc nên quản lý bộ Công thế nào, mà chỉ cần có cơ hội là lấy nhiều mô hình cánh chim của mình làm ra chạy rồi chạy đến cửa Ngự Thư Phòng để đón Kim Phi.
Vương triều Đại Khang trọng văn khinh võ và càng coi thường thợ thủ công, người đọc sách chỉ nghĩ đọc sách thánh hiền để làm quan, nên rất hiếm khi gặp được một người có cùng sở thích ở Đại Khang, nếu chỉ đơn thuần thảo luận về vấn đề máy móc thì Kim Phi cũng rất vui lòng.
Nhưng y thực sự không muốn thảo luận chuyện cánh chim với Tả Chi Uyên.
Bởi vì đã có vô vàn người tiên phong ở kiếp trước đã chứng minh rằng, chỉ bằng việc mô phỏng lại cánh chim giả thì không thể nào bay được.
Nhưng Tả Chi Uyên lại tin chắc vấn đề này.
Sau nhiều lần thuyết phục Tả Chi Uyên, Kim Phi biết mình không thể nào lay chuyển được Tả Chi Uyên, nên đành dặn dò nhân viên hộ tống khi nào nhìn thấy Tả Chi Uyên tiến cung, thì đi đường tắt báo cho y biết ngay.
Nếu không thể trêu vào thì ta trốn là được thôi?
Tả Chi Uyên đón vài lần đều bất lực đi về, nên cũng không đi nữa.
Ai ngờ cuối cùng hắn lại chạy thẳng đến kho của Kim Phi để trộm...
"Chuyện gấp rút bây giờ là chuyện của nhà họ Tào. Đừng quan tâm hắn muốn gây phiền toái gì, bây giờ cũng không có thời gian quan tâm đến hắn."
Kim Phi nhớ tới bộ dạng Tả Chi Uyên mang đủ loại cánh tới là thấy đau đầu: “Bảo Lão Trần đuổi hắn đi đi, sau này ta sẽ tìm hắn nói chuyện là được."
Chương 769: Phá sản
Rất khó để thuyết phục một người đi vào ngõ cụt như Tả Chi Uyên.
Nếu bình thường Kim Phi có thể bình tĩnh bàn bạc thảo luận với hắn một chút, nhưng bây giờ lại nhiều chuyện như vậy, Kim Phi đâu có thời gian suy nghĩ, cũng không có đủ thời gian để mở mang kiến thức cho hắn.
Dù sao hắn cũng không cạy cửa nhà kho được nên trước cứ mặc kệ hắn vậy.
Sự chú ý của Kim Phi nhanh chóng quay lại việc trấn áp nhà họ Tào.
Trưa hôm đó, Đại Tráng và Hầu Tử dẫn ba trăm nhân viên hộ tống lên đường, thẳng tiến về phía nam.
Sau ba ngày bọn Đại Tráng lên đường, Trương Lương dẫn 500 nhân viên hộ tống và 3.000 ngựa chiến đến thái ấp huyện Vũ Dương của Cửu công chúa trước.
Công chúa Hoàng tử đều có thể thành lập trại canh gác của riêng mình, trại canh gác của Cửu công chúa ở huyện Vũ Dương, thay thế một phần binh phủ và quản lý đất phong thay cô ấy.
Đúng như Cửu công chúa Kim Phi suy đoán, tất cả văn võ bá quan đều chú ý tới động tĩnh của nhân viên hộ tống và quân cần vương của nhà họ Tào.
Bên này nhân viên hộ tống vừa nhấc chân rời đi, thì sau đó gần như tất cả quyền quý đều đã nhận được tin tức.
Trong lúc nhất thời, vô số gia tộc quyền quý ở Đại Khang đều đổ dồn vào huyện Vũ Dương.
Thực ra nhóm quyền quý cũng đã đoán được đại khái Kim Phi và Cửu công chúa đang có ý đồ gì.
Nhưng mà lần này Kim Phi và Cửu công chúa lại đang có một âm mưu.
Để nói rõ hơn với những kẻ quyền quý ở lực khắp nơi rằng đây là lúc kinh thành phòng ngự yếu nhất, nếu có tạo phản thì hãy nhanh chớp lấy thời cơ đi.
Nếu không có gan thì sau này đừng nghĩ tới!
Trước đó các quyền quý trong kinh thành đều đã lĩnh hội được sự tàn nhẫn của Cửu công chúa, bây giờ ai lại dám làm chuyện thiếu suy nghĩ đó?
Dù muốn tạo phản thật thì cũng phải xem kết quả trận chiến ở phía nam đã.
Nếu quân cần vương của nhà họ Tào đánh tan đội hộ tống bất khả chiến bại, thì đó sẽ là một động lực to lớn để cũng cố sĩ khí bên phía bọn chúng.
Ở khu vực Trung Nguyên, đường đi vừa rộng rãi, vừa bằng phẳng, nhân viên hộ tống một người cưỡi bốn ngựa, nên đi rất nhanh.
Quân cần vương của nhà họ Tào được tạo nên từ đám thổ phỉ thì tương phản, chúng đi cướp bóc khắp nơi trên đường đi nên một ngày chỉ có thể đi mười mấy dặm.
Trong khi bọn Đại Tráng đến huyện Vũ Dương, bọn thổ phỉ còn chưa đến được huyện phủ Chân Dương.
Hai bên gặp nhau ngoài trấn Đồng Chung ở huyện Chân Dương.
Đại Tráng không cho đối thủ đứng vững gót chân, đã dẫn ba trăm kỵ binh áo giáp đen xông lên tấn công.
Đội khinh khí cầu do Lão Ưng đưa đến cũng lập tức cho khinh khí cầu bay lên cao, ngay lập tức làm nổ tung lều lớn trung quân của đối phương.
Tinh nhuệ của Đông Man còn không làm gì được dưới thế trận này, huống chi là những tên thổ phỉ thấp hèn kia?
Đúng như dự đoán của Trương Lương, chỉ cần hai lần xung phong, mất đi cái gọi là chỉ huy, quân cần vương đã lập tức tan rã.
Hơn 20.000 người trở thành hơn 20.000 con ruồi bọ không đầu, tranh nhau chạy tán loạn về phía nam.
Bắc Thiên Tầm dẫn một đội hộ tống xen kẽ giữa bọn thổ phỉ, cuối cùng đã tìm được bọn thổ phỉ lúc trước.
Chuyện tiếp theo không cần phải nói nữa, Bắc Thiên Tầm dẫn nhân viên hộ tống theo, bắt đầu một cuộc đuổi giết đẫm máu.
Bọn thổ phỉ vốn đã sợ mất vía, lại nhìn thấy Bắc Thiên Tầm đuổi theo bọn họ như thế, chúng càng sợ hãi và càng chạy trốn nhanh hơn.
Đại Tráng dẫn thêm kỵ binh theo sau, giống như bầy sói đuổi cừu, đẩy đối phương tới bờ sông Hoài lần nữa.
Bọn thổ phỉ không còn đường chạy và cũng không còn nơi nào để chạy, đành phải buông vũ khí đầu hàng trước trước sự quát mắng của nhân viên hộ tống.
Đối mặt với tinh nhuệ Đông Man, đội hộ tống còn cần sự giúp đỡ của cấm quân và Tả Kiêu Vệ khi bên kia đầu hàng, nhưng với bọn thổ phỉ thì căn bản không cần ai tiếp viện.
Vốn dĩ quân cần vương của nhà họ Tào được tạo nên bởi những thổ phỉ ở các ngọn núi khác nhau, dưới sự giám sát của nhân viên hộ tống, bọn thổ phỉ đã tự tìm những sợi dây thừng để trói những tên thổ phỉ ở những ngọn núi khác.
Quân cần vương của nhà Tào đã hoàn toàn bị tiêu diệt, cái gọi là kế hoạch trắc quân cũng tan thành bọt biển.
Nhóm quyền quý đã phái đi không ít thám tử để theo dõi trận chiến này, khi tin tức truyền về kinh thành thì tất cả các quyền quý đều trầm lặng.
Khi nhóm quyền quý biết được Kim Phi chỉ cử 300 người đi tấn công quân cần vương của nhà họ Tào, tất cả đều cảm thấy y quá kiêu ngạo.
Nhưng sự thật đã chứng minh, hóa ra kẻ kiêu ngạo không phải Kim Phi mà là nhà họ Tào.
Từ khi tin tức quân cần vương đến kinh thành cho đến khi toàn quân bị tiêu diệt, hết thảy trước sau còn chưa được mười ngày.
Quá trình chiến đấu được nhóm thám tử báo cáo lại khiến nhóm quyền quý cảm thấy tuyệt vọng không thôi.
Sức chiến đấu của đội hộ tống mạnh đến mức khiến hơn 20.000 tên thổ phỉ tan tác khi chưa tàn một nén nhang.
Với đội quân như vậy, thì còn có ai dám chống lại Kim Phi và Cửu công chúa?
Nhất thời cho dù là triều đình hay những gia tộc quyền quý ở địa phương, đều trở nên có nề nếp.
Việc giảm thuế, trấn áp bọn thổ phỉ cũng đã được thực hiện suôn sẻ.
Mà đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của Kim Phi và Cửu công chúa.
Nửa tháng sau trận chiến Đồng Chung, Hoàng đế Trần Cát lại một lần nữa ban hành lệnh, qui định trong vòng ba tháng, giải tán hai quân Giáp Đẳng, sáu quân Ất Đẳng và hơn hai mươi quân Bính Đẳng.
Những đội quân này hầu như đều là quân đội tư nhân của các đại thế gia, bộ Binh huy động họ rất khó, nhưng lại cần bộ Hộ phân thuế ruộng nuôi dưỡng.
Đại Khang có rất ít đàn ông, nên ở đâu cũng thiếu sức lao động.
Lần này tinh gọn cơ cấu quân đội lược bớt hàng trăm ngàn người, những người này sẽ trở thành lực lượng lao động khi về lại cố hương.
Ngoài việc tinh gọn cơ cấu, Trần Cát còn cấp giấy phép ngự mệnh cho Kim Phi.
Với giấy phép này, Kim Phi không còn bất kỳ hạn chế nào trong việc sản xuất và bán muối, y có thể mở các xưởng làm muối và sản xuất muối ở nhiều nơi khác nhau ở Đại Khang.
Người dân Đại Khang muốn ăn được muối quá khó khăn, để giải quyết vấn đề này, Kim Phi đã xây dựng hai xưởng làm muối lớn gần các mỏ muối khi y đi cứu tế ở Xuyên Thục vào năm ngoái.
Nạn nhân ở Xuyên Thục thật sự là quá nhiều, nhiều người nên có có sức nhiều, trước khi y đến kinh thành thì hai xưởng làm muối đã được hoàn công.
Thiết bị để làm muối cũng không hề phức tạp, mà Mãn Thương đã gửi thiết bị đến trước khi Kim Phi trên đường đi kinh thành.
Khi Kim Phi đến kinh thành cứu giá, đánh bọn Đông Man, hai xưởng làm muối cũng đã bắt đầu khởi công.
Để thuê thêm nhiều công nhân, cả hai làm xưởng muối đều thuê số lượng lớn nữ công nhân làm ba ca, các dây chuyền sản xuất đều hoạt động hết công suất.
Nhưng trước đây Kim Phi chỉ có quyền sản xuất và bán muối ở Quảng Nguyên, lấy đâu ra nhiều muối như vậy?
Vì vậy, cộng thêm xưởng làm muối ban đầu ở làng Tây Hà, muối dự trữ trong kho của một số xưởng làm muối đã to như một ngọn núi nhỏ.
Sau khi biết được Kim Phi đã có được giấy phép bán muối, toàn bộ Kim Xuyên lập tức trở nên náo nhiệt.
Những chuyến xe chở muối trắng như tuyết được đưa đến bến tàu, các tàu chở khách lớn nhỏ khác nhau đưa đến các nơi ở Giang Nam dọc theo sông Gia Lăng.
Hai bến tàu gần xưởng muối tấp nập suốt ngày đêm, nửa đoạn sông đã bị các tàu buôn bao phủ.
Lúc Kim Phi bận rộn ở kinh thành, Đường Tiểu Bắc và Quan Hạ Nhi ở Kim Xuyên cũng không rảnh rỗi.
Kể từ năm ngoái, Chu Linh Lung đã mua một số lượng lớn các cô nương biết chữ biết đếm ở bọn buôn người trên khắp Xuyên Thục, đào tạo họ trở thành nhân viên công tác trong tiền trang.
Sau khi Đường Tiểu Bắc biết được chuyện này, đã viết thư cho Chu Linh Lung gửi tới cho cô ấy một nhóm người để làm nhân tài dự bị cho thương hội Kim Xuyên.
Chu Linh Lung không dám trái lời Đường Tiểu Bắc, nên đã ngoan ngoãn đưa nhiều nhân tài đã qua huấn luyện sơ cấp đến đó.
Những người này vừa tới làng Tây Hà đã có chỗ dùng ngay, họ đi theo các tàu chở khách của thương hội Kim Xuyên đến nhiều nơi khác nhau ở Giang Nam.
Dù khoảng cách có xa hơn nhưng Kim Phi vẫn nhất quyết bán muối với giá một cân mười văn tiền.
Muối tinh luyện do xưởng làm muối làng Tây Hà sản xuất vừa trắng vừa mịn, tốt hơn muối của Đại Khang trước đây gấp nhiều lần, giá cũng rẻ, vừa về đến Giang Nam là đã khiến người dân đổ xô đi mua.
Trong nháy mắt đã khiến những thương nhân buôn muối ở Giang Nam phá sản.
Chương 770: Chung Vô Cực
Sĩ nông công thương, thời đại phong kiến có rất nhiều tầng lớp quyền quý coi thường thương nhân, nhưng những kẻ quyền quý có gia nghiệp lớn, muốn duy trì cuộc sống xa hoa, lại không thể không âm thầm nâng đỡ thương nhân, giúp bọn họ kiếm tiền.
Làm chuyện xấu còn không muốn bị người khác nói.
Muối ăn là nhu yếu phẩm cần thiết, trên khắp Đại Khang không biết có bao nhiêu quyền quý dựa vào buôn muối để kiếm lời.
Muối tinh làng Tây Hà xuất hiện đã hoàn toàn phá vỡ cục diện ngành sản xuất.
Cho dù phẩm cấp hay chất lượng, hoặc giá cả thì muối tinh làng Tây Hà cũng đều vượt trội hơn so với muối hạt đen của những thương nhân buôn muối.
Dân chúng cũng không phải người ngu, đương nhiên biết mình nên mua loại nào.
Thương nhân buôn muối không kiếm được bạc thì sao có thể biếu lên quyền quý?
Giai cấp quyền quý oán hận khắp nơi, căm ghét Kim Phi và Cửu công chúa.
Thật ra không chỉ giai cấp quý, cuộc cải cách của Cửu công chúa hầu như động chạm đến lợi ích của tất cả gia tộc quyền thế ở Đại Khang.
Gỡ bỏ các loại sưu cao thuế nặng, cắt đứt con đường tham ô của rất nhiều quan viên địa phương.
Tiêu diệt thổ phỉ sẽ truy cứu đến từng cá nhân, binh phủ sẽ không có cách nào đùn đẩy trách nhiệm, chặt đứt khả năng cấu kết giữa gia tộc quyền thế với bọn thổ phỉ.
Bây giờ những viên quan giữ muối của bọn quyền quý cấp cao cũng bị Kim Phi tiêu diệt, bọn chúng có thể không hận Kim Phi ư?
Nhưng Kim Phi đến kinh thành cũng không phải để thông đồng làm bậy với đám quyền quý, nên căn bản cũng không cần bận tâm đám quyền quý đó có hận y hay không.
Y chỉ bận tâm cuộc sống của dân chúng có cải thiện được tí nào hay không.
Hiện tại xem ra, mục tiêu của y đang dần đạt được từng ngày.
Cuộc cải cách này khiến cho dân chúng khen ngợi không dứt, dân chúng ở các vùng khác không có cách đến kinh thành tạ ơn, nhưng ở trong quan trường thứ không thiếu nhất chính là quỷ nịnh hót.
Rất nhiều quan viên địa phương thấy tâm trạng dân chúng dâng cao lên như vậy đã tổ chức cho người dân viết Vạn Dân Thư, ca ngợi chính sách mới của Hoàng đế.
Mấy ngày gần đây, Vạn Dân Thư từ khắp các nơi đổ dồn về kinh thành, làm cho Trần Cát vô cùng vui thích.
Làm Hoàng đế được mấy thập niên, dạo gần đây là khoảng thời gian ông ta chăm chỉ nhất, ngày nào cũng phải đến Ngự Thư Phòng mấy chuyến.
Lần này, Kim Phi và Cửu công chúa vừa ăn điểm tâm xong, đến Ngự Thư Phòng đã thấy Liêu Ấn đứng ở cửa.
Trải qua sự kiện Thái tử bức vua thoái vị, nguyên khí của cấm quân bị tổn thương nặng nề, Tần Bành vốn là thống lĩnh cấm quân mặc dù không chết vì ám sát, lại bị chọc mù một con mắt, vì vậy Trần Cát bèn giao vị trí thống lĩnh cho Tần Trấn.
Liêu Ấn thay thế vị trí lúc trước của Tần Trấn, trở thành thị vệ thân cận kiêm tâm phúc mới của Trần Cát.
Kim Phi và Cửu công chúa đang chuẩn bị đi vào Ngự Thư Phòng, thì khúc cua ở hành lang bên cạnh xuất hiện một người trung niên.
Người trung niên đó rất gầy gò, quan phục trên người cũng hết sức nhắn nhúm, trong ngực ôm một chồng văn thư tấu chương.
Nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa, người trung niên vội vàng khom người hành lễ: “Bái kiến điện hạ, bái kiến quốc sư!”
“Chung đại nhân, đêm qua ngươi lại ở viện Khu Mật sao?”
Kim Phi phát hiện ra ánh mắt của người trung niên đầy vẻ mệt mỏi, bất đắc dĩ nói: “Ngươi còn cứ chịu đựng như vậy, sẽ bị bức chết!”
“Có thể vì dân chúng làm một vài chuyện, cho dù có bị ép chết, hạ quan cũng cam lòng!”
Người trung niên cười trả lời.
“Ngươi hãy cứ sống khoẻ mạnh đi, như vậy thì có thể làm nhiều chuyện vì dân chúng hơn.”
Kim Phi tiến lên nhận lấy văn thư tấu chương trong tay đối phương: “Ta sẽ giúp ngươi mang tấu chương vào, ngươi nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi.”
“Viện Khu Mật còn có…”
“Nhanh về nghỉ ngơi đi, nếu còn để cho ta biết ngươi lại đến viện Khu Mật làm việc, ta sẽ điều ngươi về viện Giám Sát!”
Kim Phi không đợi đối phương nói xong đã cắt ngang lời ông ta.
“Vâng!”
Người trung niên nghe thấy Kim Phi nói vậy, không thể làm gì khác đành bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Ông ta lại quay về phía Kim Phi và Cửu công chúa thi lễ rồi xoay người rời đi.
Kim Phi nhìn theo bóng lưng của ông ta, trong mắt lộ ra vẻ khâm phục.
Chung Vô Cực vốn là làm việc ở viện Giám Sát, là một viên quan tam phẩm Phó Đốc Ngự Sử, chức vụ công tác là giám sát các quan lại và khuyên can Hoàng đế.
Tuổi tác cũng chỉ có ngoài bốn mươi, nhưng cuộc đời lại trải qua hết sức phong phú.
Chung Vô Cực vốn là Tam công tử của nhà họ Chung – thế gia kinh thành, hai tuổi theo bà nội ra khỏi thành thắp hương, lúc đi qua hội chùa, Chung Vô Cực nhất thời ham chơi, bị lạc khỏi người hầu trong nhà, được một đôi vợ chồng ở ngoại thành thu nuôi.
Đôi vợ chồng già có ba con trai đều tử trận, hai đứa cháu trai cũng chết non, nên coi Chung Vô Cực như con ruột.
Cái chết của ba người con trai khiến cho đôi vợ chồng già nhận ra được tầm quan trọng của việc học, bèn siết chặt khố chăm lo cho Chung Vô Cực học chữ.
Lúc Chung Vô Cực chín tuổi, theo đôi vợ chồng già lên kinh thành làm ăn, khi đi qua cửa nhà họ Chung, đột nhiên cảm thấy nơi đó rất quen thuộc, vì vậy đã quay về nhà họ Chung.
Trải qua gian khó Chung Vô Cực càng quý trọng hơn cuộc sống không dễ gì kiếm lại này, đi học cùng các con cháu khác trong nhà họ chung cũng bỏ nhiều công sức hơn, mười bảy tuổi thi đậu Cử nhân, năm đó được xưng là một trong tứ đại tài tử kinh thành.
Bản thân cố gắng, lại có nhà họ Chung ủng hộ, Chung Vô Cực vốn có thể rất được hoan nghênh trong chốn quan trường, nhưng đáng tiếc thực tế lại không như vậy.
Chung Vô Cực thuở thiếu thời đi theo đôi vợ chồng già sống ở ngoại thành, chứng kiến sự nghèo khổ của dân chúng.
Sau khi làm quan, luôn muốn dân chúng được tốt hơn.
Theo nếp sống trong quan trường của Đại Khang trước khi, với tính cách của Chung Vô Cực thì rất khó sống yên ổn.
Mười chín tuổi bắt đầu làm quan, trong khoảng mười mấy năm đến năm ba lăm tuổi, Chung Vô Cực bởi vì nói năng trượng nghĩa mà đã bị cách chức nhiều lần.
Nếu như không phải có nhà họ Chung chống lưng, có thể ngay cả mạng cũng không còn.
Trải qua nhiều lần bị cách chức, Chung Vô Cực bắt đầu trở nên quen với nó, cách nghĩ cũng dần dần thay đổi.
Người thấp cổ bé họng, Chung Vô Cực biết nếu chức quan mình quá nhỏ, nói căn bản không ai thèm nghe.
Muốn thay đổi Đại Khang, phải có chức quyền cực lớn, trở thành người dưới một người trên vạn người.
Sau khi nhà họ Chung đưa ông ta trở lại kinh thành, Chung Vô Cực trở nên trầm ổn hơn, học được cách sống ẩn dật không tranh đấu.
Mặc dù không cùng một giuộc với đám quyền quý, nhưng cũng không để lộ tài năng ra như trước.
Bản thân Chung Vô Cực là một người có năng lực, hiện tại lại không chủ động đắc tội với ai, hơn nữa lại có nhà họ Chung ủng hộ phía sau, chức quan càng ngày càng cao, năm ngoái đã lên đến tam phẩm.
Nhưng không đợi đến khi ông ta nắm quyền cực cao, Thái tử bức cung, Kim Phi đến kinh thành, toàn bộ kinh thành dưới cổ tay sắt đá của Cửu công chúa trở nên vô cùng hỗn loạn.
Nhưng Chung Vô Cực cũng không sợ, ngược lại lại càng phấn khích.
Từ sau khi bài thơ Mẫn Nông truyền tới kinh thành, Chung Vô Cực bắt đầu chú ý đến Kim Phi.
Cùng với việc hỏi thăm tin tức liên quan đến Kim Phi càng ngày càng nhiều, Chung Vô Cực càng tin chắc, Kim Phi là loại người giống với ông ta, bọn họ đều làm việc vì dân.
Cửu công chúa nắm giữ triều đình dưới sự ủng hộ của Kim Phi, Chung Vô Cực biết cơ hội của ông ta cuối cùng cũng đến.
Quả nhiên, ông ta rất nhanh đã được Cửu công chúa chiêu mộ đến viện Khu Mật, mặc dù chức quan không thay đổi, nhưng quyền lợi lại lớn hơn nhiều.
Sau khi Trần Cát ban hành mấy cáo thị ngự mệnh, Chung Vô Cực kích động đến nỗi suýt chút nữa nhảy cẫng lên, bắt đầu liều mạng làm việc.
Kim Phi mặc dù không có hứng thú với việc triều chính, nhưng sau khi nghe Cửu công chúa nói về chuyện của Chung Vô Cực, cũng cảm thấy rất khâm phục.
Cửu công chúa thấy Kim Phi đang nhìn Chung Vô Cực, cô ấy cười hỏi: “Phu quân cảm thấy Chung Vô Cực thế nào?”
“Cái gì như thế nào?” Kim Phi khẽ sửng sốt.
Câu hỏi của Cửu công chúa làm cho y nhớ đến Quan Hạ Nhi.
Lúc trước Quan Hạ Nhi nhìn thấy mỗi cô nương đi qua, cũng sẽ hỏi Kim Phi, “Đương gia, chàng cảm thấy cô nương này thế nào?”
Nhưng Chung Vô Cực là một nam nhân mà, Cửu công chúa hỏi như vậy là có ý gì?
“Nếu như bổn cung để cho ông ta làm tể tướng, phu quân cảm thấy thế nào?”
Bình luận facebook