• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (6 Viewers)

  • Chương 886-890

Chương 886: Viện binh đến rồi

"Đồ ở đâu, dẫn ta đi xem thử."

Kim Phi nói xong, Hồng Đào Bình vội vàng lên phía trước dẫn đường.

Nhìn dáng vẻ cẩn thận dè dặt của Hồng Đào Bình, trong lòng Kim Phi tràn đầy sự bất lực.

Thật ra lúc đầu y đã không hề hoài nghi Hồng Đào Bình, bởi vì đối phương nếu như muốn hại y, anh ta không thể sử dụng thủ đoạn vụng về như vậy.

Hồng Đào Bình rất có thể đã bị gã chạy vặt gài bẫy, có lòng tốt lại thành làm hỏng chuyện.

Nhưng hậu quả của lần chìm thuyền đó quá nghiêm trọng, cho dù anh ta có bị oan hay không, Kim Phi vẫn phải cho người điều tra anh ta.

"Tiên sinh, đồ ngài cần đều ở chỗ này, ngài xem thử xem có đúng không."

Hồng Đào Bình dẫn Kim Phi vào một nhà kho, trong nhà kho chất đầy các loại ván gỗ và công cụ.

Đồ Kim Phi bảo Hồng Đào Bình chuẩn bị, đều là đồ dùng để đóng thuyền, trong xưởng đóng tàu cũng có sẵn.

"Ta xem thử!"

Kim Phi móc danh sách từ trong túi ra, đếm từng cái một, sau khi xác nhận không có sai sót, quay đầu nhìn Hồng Đào Bình: "Chiếc thuyền này sắp tới ta phải dùng, ngươi bảo mọi người tạm thời ngừng những công việc khác, hãy mau chóng làm xong chiếc thuyền này!"

"Được!"

Hồng Đào Bình gật đầu, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Do dự một lúc, cuối cùng anh ta vẫn không nhịn được, nói: "Tiên sinh, ta đã xem bản vẽ mà ngài đưa ta, thật ra ta cảm thấy nếu như ngài cần dùng gấp, không cần phải đóng lại một chiếc thuyền mới, cải tạo lại chiếc thuyền trước kia chúng ta làm một chút là được, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian."

Mặc dù xưởng đóng tàu đã trang bị ròng rọc kéo tay, nhưng muốn đóng một chiếc thuyền mới, nhanh nhất cũng phải mất mấy tháng.

Còn cần tất cả công nhân của xưởng đóng tàu làm việc cùng nhau.

Kim Phi cũng không có cách nào tốt để giải quyết chuyện lần này, kế hoạch lén về thất bại, thân phận cũng bại lộ rồi, bọn quyền quý ở ven bờ Trường Giang chắc chắn đã phong tỏa cả con sông, cũng đâu thể dẫn người đi đường bộ mở đường máu trở về Kim Xuyên?

Chỉ với vài người canh gác xưởng đóng tàu thì ý nghĩ này là mơ mộng viển vông.

Lúc Kim Phi ở vịnh sông biết được việc Ngô vương đã tập hợp đại quân, y đã chuẩn bị xong tinh thần để ở lại xưởng đóng tàu vài tháng.

Bây giờ nghe Hồng Đào Bình nói có thể tiết kiệm thời gian, lập tức thấy hứng thú, tò mò hỏi: "Cải tạo như thế nào?"

"Tiên sinh, ta nghĩ như thế này..."

Nói đến đóng thuyền, Hồng Đào Bình giống như thay đổi thành một con người khác, nhặt một nhánh cây lên, vẽ lên trên mặt đất để giải thích cho Kim Phi.

Kim Phi cũng không để ý nhiều, ngồi ở bên cạnh chăm chú lắng nghe, sau đó cũng nhặt một nhánh cây lên, thảo luận cùng Hồng Đào Bình.

Hai người cứ ngồi xổm dưới đất như vậy mà thảo luận hơn nửa tiếng, mãi đến khi chân đã tê rần mới đứng lên.

"Tiên sinh cảm thấy cách này thế nào?"

Hồng Đào Bình vừa xoa bắp đùi, vừa hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi.

"Ta cảm thấy có thể làm được," Kim Phi hỏi: "Chiếc thuyền này còn bao lâu nữa mới có thể xuống nước?"

"Chiếc thuyền này về mặt tổng thể đã hoàn thành toàn bộ, nếu mọi thứ đều bình thường thì còn năm ngày nữa đã có thể xuống nước, tiến hành sửa đổi theo yêu cầu của tiên sinh thì..."

Hồng Đào Bình suy nghĩ một lúc: "Cần khoảng nửa tháng đến hai mươi ngày!"

"Vậy thì được, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ phương án này, Hồng công tử, ngươi cũng chuẩn bị đồ cần dùng đến đi."

Kim Phi không đồng ý ngay với Hồng Đào Bình, mà chuẩn bị trở về nghiên cứu kĩ hơn.

"Được!" Hồng Đào Bình gật đầu, quay đầu rời đi.

Kim Phi trở lại căn phòng Đại Cường chuẩn bị cho y, cũng bắt đầu cắm đầu vào làm việc.

Trải qua một đêm nghiên cứu, xác thực phương án Hồng Đào Bình nói có thể thực hiện được, y bèn cho người gọi Hồng Đào Bình tới, dặn anh ta dựa theo kế hoạch cải tạo lại chiếc thuyền lớn đã đóng gần xong.

Ngày thứ ba Kim Phi ở xưởng đóng tàu, người của đội Chung Minh đã tìm đến y.

"Tiên sinh, đã điều tra xong, gã chạy vặt đó là do một quý tộc địa phương hối lộ anh họ của thuyền trưởng, để tạm thời được sắp xếp lên thuyền."

Người phụ trách đội Chung Minh nói: "Bọn ta đã bắt được tên anh họ đó và gia chủ quý tộc đã hối lộ hắn, theo lời của gia chủ quý tộc, là nhà họ Đổng ở kinh thành bảo bọn chúng làm như vậy, không liên quan đến Hồng công tử."

Hồng Đào Bình làm việc nghiêm túc, kỹ thuật cũng không có gì để chê, có thể xem là một nhân tài hiếm có, Kim Phi cũng hy vọng kết quả điều tra có thể trả lại sự trong sạch cho Hồng Đào Bình, cũng cho Đại Lưu và những nhân viên hộ tống khác đã hi sinh một câu trả lời.

Trước kia không tìm được Kim Phi, đội Chung Minh vẫn không có đối tượng cụ thể để điều tra, không biết bắt đầu ra tay từ đâu.

Bây giờ từ chỗ Kim Phi biết được thông tin người gây ra vụ chìm thuyền là gã chạy vặt và tên đầu bếp, cuộc điều tra của đội Chung Minh càng có đối tượng cụ thể hơn.

Nếu không phải vì việc bắt gia chủ quý tộc khá tốn công tốn sức, chuyện đã được điều tra xong từ lâu rồi.

Nghe thấy kết quả điều tra của đội Chung Minh, Kim Phi thở phào nhẹ nhõm.

Trưa hôm đó, Kim Phi triệu tập lãnh đạo cấp cao của tiêu cục và xưởng đóng tàu, tuyên bố kết quả điều tra.

Biết mình thoát khỏi hiềm nghi, Hồng Đào Bình đã bật khóc tại chỗ.

Sau khi Kim Phi mất tích, anh ta luôn sống trong sự dằn vặt tự trách.

Bây giờ thì tốt rồi, kết quả điều tra là anh ta trong sạch.

"Sau này ta sẽ chỉ quan tâm đến xưởng đóng tàu, không để ý những thứ vớ vẩn khác nữa!"

Hồng Đào Bình thầm cảnh cáo bản thân như vậy.

Có lẽ bởi vì đã thoát khỏi hiềm nghi, Hồng Đào Bình cảm thấy nhẹ cả người, toàn tâm toàn ý vào việc cải tạo thuyền, mỗi ngày đều đích thân ở trên thuyền nhìn thật kĩ, rất sợ lại xảy ra vấn đề ở chỗ nào đó.

Mặc dù trước đó Đại Cường không trực tiếp bắt giữ Hồng Đào Bình hay bất kỳ công nhân nào của xưởng đóng tàu, nhưng phong tỏa xưởng đóng tàu, nghiêm cấm bất kỳ người nào ra vào, khiến không ít công nhân xưởng đóng tàu vô cùng bất mãn với việc này.

Thật ra đây cũng là mục đích của bọn quyền quý: gây chia rẽ nội bộ!

Kể cả việc bọn chúng ám sát Quan Hạ Nhi ở làng Tây Hà, cũng là định khiến cho Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa nghi ngờ lẫn nhau.

Chỉ là Cửu công chúa hiểu rõ việc này, nhìn thấu kế hoạch của bọn chúng, bằng không làng Tây Hà bây giờ nói không chừng đã loạn rồi.

Đại Cường không khôn khéo như Cửu công chúa, cách xử lý tình huống khá cứng nhắc, dẫn đến mâu thuẫn giữa công nhân xưởng đóng tàu và nhân viên hộ tống trở nên khá nghiêm trọng.

Cùng với việc Hồng Đào Bình được giải thoát khỏi hiềm nghi, bầu không khí trong xưởng đóng tàu cũng dần dần khôi phục lại như bình thường.

Tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn.

Việc khiến Kim Phi vui nhất là vào ngày thứ tám sau khi y tới xưởng đóng tàu, đội Chung Minh nằm vùng ở doanh trại thủy quân truyền tin đến, đội thuyền do Trịnh Phương và Mãn Thương chỉ huy đã phá vỡ vòng phong tỏa của Tương vương, Sở vương và Ngô vương, chạy tới Đông Hải rồi.

Kim Phi vẫn luôn lo lắng cho nhóm Trịnh Phương, bây giờ rốt cuộc cũng có thể yên tâm.

Sáng hôm sau, Kim Phi đợi ở bến tàu của xưởng đóng tàu cho đến trưa, cuối cùng cũng nhìn thấy một đội thuyền treo cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn đang từ từ tiến đến từ hướng nam.

Y cứ tưởng Trịnh Phương cùng lắm cũng chỉ dẫn hai ba chiếc thuyền tới, ai ngờ là khoảng bảy chiếc!

Đều là thuyền lớn lúc trước dùng để vận chuyển muối, mỗi chiếc có thể chở được không ít đồ.

"Sư phụ..."

Vạn Hạc Minh là người đầu tiên lao xuống khỏi thuyền lớn, chạy như bay đến trước mặt Kim Phi.

Vạn Vũ Hồng, Mãn Thương cùng đứng ở phía sau, khóe mắt cũng đỏ hoe.

"Sao con lại tới đây?"

Kim Phi kinh ngạc nhìn tiểu đồ đệ.

"Ta lo tiên sinh sẽ không có ai hỗ trợ, bèn dẫn nhóm Vũ Hồng tới."

Mãn Thương lại nói tiếp: "Hạc Minh ẩn nấp ở trong rương, đợi đến khi bọn ta phát hiện, cũng sắp tới Du Châu rồi."

"Con đúng là đã học được chân truyền của sư nương con mà!"

Kim Phi mỉm cười, vỗ đầu Vạn Hạc Minh.

Ban đầu Đường Tiểu Bắc cũng tới Đông Hải bằng cách ẩn nấp trên thuyền.

Vạn Hạc Minh lè lưỡi, cười đắc ý.

"Tiên sinh, ngài không sao thật tốt quá rồi."

Trịnh Phương tiến lên thi lễ với Kim Phi.

Kim Phi đỡ Trịnh Phương dậy: "Trên đường đi có thương vong không?"
Chương 887: Máy hơi nước

Thuyền chở hàng của Trịnh Phương gần như đã bị đốt đen thui, có thể thấy trên đường đi họ đã bị tập kích không ít lần.

"Không có, mọi người đều chém giết ở trên thuyền, không giao chiến trực diện với kẻ địch."

Trịnh Phương lắc đầu: "Nhưng hôm qua ta đi ngang qua doanh trại của thủy quân, có một huynh đệ của đội Chung Minh lên thuyền nói cho ta biết Ngô vương đã tập hợp đại quân, e là họ sẽ nhanh chóng đuổi tới đây.”

“Bọn họ vẫn chưa bỏ cuộc ư?”

Kim Phi khẽ cau mày: “Đi, vào đi rồi hãy nói, rốt cuộc chuyện thế nào?"

Đến phòng họp ở xưởng đóng tàu, Thiết Chùy vỗ vai Trịnh Phương cười nói: "Chuyến đi này khó khăn cho mọi người rồi, con thuyền cũng bị đốt đen thui!"

"Đúng là khá khó khăn, bọn Tương vương như hóa điên, cứ như dầu hỏa không tốn tiền, đổ xuống sông như nước lã." Trịnh Phương lắc đầu.

"Vậy các ngươi làm sao đến đây được?" Đường Tiểu Bắc hỏi.

“Đêm hôm kia, hướng gió thay đổi, đội trưởng Trịnh cho người dùng khinh khí cầu làm nổ tung kho dầu hỏa của Tương vương.”

Mãn Thương nhớ lại cảnh tượng lúc đó: “Tiên sinh, ngài chưa thấy đâu, lúc đó trời cũng sáng rực lên luôn ấy."

“Dầu hỏa mà Tương vương cướp được đều bị thiêu hết, không có cách nào ngăn cản được chúng ta, chúng ta xuôi dòng sông hai ngày là đã về đến Đông Hải."

Trịnh Phương nói: "Ta tưởng Sở vương và Ngô vương sẽ ngăn cản chúng ta, ai ngờ cũng không có."

"Sở vương và Tương Vương giáp ranh nhau, các ngươi xuôi dòng nhanh như vậy, hẳn là Sở vương không kịp phản ứng."

Thiết Chùy cười nói: “Còn Ngô Vương thì không có dầu hỏa.”

"Xem ra Ngô vương, Sở vương và Tương vương cũng không đồng lồng lắm nhỉ.”

Đường Tiểu Bắc cũng cười nói.

Mấy ngày trước, Kim Phi cũng dựa vào cách này để đốt cháy lô cốt Hà Gia.

Nếu Ngô vương và Tương vương đồng lòng thì nên cảnh báo cho Tương vương mới đúng.

Nhưng Ngô vương lại không làm như vậy, để cho Trịnh Phương lợi dụng sơ hở.

"Bây giờ không phải lúc để bàn luận chuyện này, trước tiên hãy nói xem truy binh phía sau là thế nào?" Kim Phi hỏi.

“Chúng ta đi ngang qua xưởng đóng tàu thủy quân, một người huynh đệ trong đội Chung Minh lên thuyền nói rằng họ phát hiện Ngô vương đã tập hợp một số lượng lớn phủ binh ở gần làng Chu Gia, còn trưng dụng thuyền chở hàng và thuyền đánh cá ở khắp nơi, 80% là đến vì chúng ta.” Trịnh Phương trả lời.

"Tiên sinh, không phải ngài đang lo không có ai bào chế thuốc nổ à, chẳng phải bọn họ đã đưa tù binh tới rồi sao?"

Thiết Chùy lạnh giọng nói: "Chúng ta ở trên sông thụ động quá, chỉ cần bọn họ dám tới biển, ta đây sẽ dạy cho bọn họ làm người là thế nào!”

“Ngô vương đã biết chúng ta có khinh khí cầu và lựu đạn, nếu xảy ra giao chiến thì bọn họ chỉ có thể lãnh đạn thôi, rất có thể đây là đạn khói hắn cố ý thả ra gây ảo giác cho chúng ta."

Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Thiết Chùy, gần đây ngươi phái thêm trinh sát ra ngoài, cẩn thận kẻ địch ở đất liền tấn công vào xưởng đóng tàu!"

Họ có khinh khí cầu và lựu đạn, không sợ thủy chiến.

Ngồi trên khinh khí cầu ném bình dầu hỏa và lựu đạn xuống, kẻ địch có nhiều đến đâu cũng chỉ có thể hứng đạn.

Điều y lo nhất là kẻ địch sẽ tấn công từ đất liền.

Xưởng đóng tàu tuy đã được cải tạo nhưng vẫn còn quá nhỏ, chống chọi với thổ phỉ và các nhóm binh phủ nhỏ thì không sao, nhưng nếu Ngô vương tập hợp mấy ngàn thậm chí hàng chục ngàn binh phủ đánh tới thì xưởng đóng tàu sẽ không thể chống chọi nổi.

Đến lúc đó đối phương sẽ dùng thịt đè người để san bằng xưởng đóng tàu.

“Dạ!”

Thiết Chùy cũng hiểu được ý của Kim Phi, dẫn Trịnh Phương theo sắp xếp nhân lực.

Kim Phi nhìn Mãn Thương: “Đưa theo đủ đồ hết chưa?"

"Đủ hết," Mãn Thương gật đầu: "Cửu điện hạ dặn ta mỗi cái đều lấy gấp đôi!"

“Tốt lắm," Kim Phi gật đầu: "Lát nữa, ta sẽ bảo Đại Cường sắp xếp chỗ cho các ngươi, giờ nhanh chóng dỡ thiết bị xuống, chúng ta phải bắt đầu công việc càng sớm càng tốt."

"Được!" Mãn Thương vội gật đầu.

Các công nhân xưởng đóng tàu và nhân viên hộ tống đã cùng nhau làm việc suốt đêm để dỡ hàng hóa trên mấy con thuyền.

Sáng hôm sau, Kim Phi giao công việc giữ gìn an ninh cho Trịnh Phương và Thiết Chùy, còn y dẫn Mãn Thương lao đầu vào kho hàng.

Lần đầu tiên Kim Phi tới Đông Hải, y đã bắt đầu nảy ra ý tưởng chế tạo một động cơ.

Chỉ là lúc đó vẫn chưa đủ điều kiện, nên mãi vẫn chưa được như ý.

Nhưng y cũng bắt đầu phát triển máy tiện, máy phay và các công nghệ liên quan khác từ rất sớm, sau hơn một năm phát triển thêm, xưởng chế luyện đã chế tạo được loại máy thế hệ thứ hai có thể chạy bằng sức động vật và sức nước.

Mặc dù không thể chế tạo được động cơ đốt trong có độ chính xác cao nhưng việc chế tạo một máy hơi nước khá thô sơ thì không phải là vấn đề lớn.

Sau hơn nửa tháng bận rộn trong nhà kho với Mãn Thương và một nhóm nữ học trò, Kim Phi đã lắp ráp thành công máy hơi nước đầu tiên của Đại Khang.

"Tiên sinh, vậy là xong rồi à?"

Mặt Mãn Thương đầy vẻ nghi ngờ nhìn máy hơi nước có hình thù kỳ lạ.

Nhiều nữ học trò cũng có biểu cảm giống như Mãn Thương.

Chỉ có Vạn Hạc Minh cau mày đi quanh máy hơi nước, nhưng trên mặt không có chút nghi ngờ nào mà chỉ có vẻ nghiêm túc.

Tiếc là Kim Phi chưa có lúc nào rảnh để có thể dạy cậu bé một cách bài bản, cậu bé nhìn không hiểu được nguyên lý của máy hơi nước.

"Sư phụ, nấu nước là có thể làm cho thứ này quay sao?"

Vạn Hạc Minh gãi đầu hỏi.

“Thử là biết thôi?”

Kim Phi mỉm cười ném ngọn đuốc xuống dưới nồi đun nước.

Mười phút sau, nước trong nồi đun nước sôi lên, hơi nước đi vào piston dọc theo đường ống.

Khi áp suất không khí đẩy van lên cao, Kim Phi lắc một cái rồi cho nhân viên hộ tống lắc bánh đà.

Sau khi lắc hơn mười lần, bánh đà bắt đầu tự động quay, quay càng lúc càng nhanh hơn.

Chân vịt ở cuối trục truyền động cũng nhanh chóng quay theo.

"Tự quay được thật kìa!"

Các nữ học trò ngạc nhiên vỗ tay rối rít.

Do điều kiện hạn chế nên độ chính xác của máy hơi nước này không cao lắm, âm thanh chuyển động rất lớn, Hồng Đào Bình đang bận rộn ở xưởng đóng tàu kế bên nghe thấy tiếng động cũng chạy tới.

Anh ta đi vòng quanh máy hơi nước tò mò hỏi: "Tiên sinh, đây là cái gì?"

"Đây là máy hơi nước, có nó thì thuyền lớn không có gió vẫn có thể đi tự do!"

Kim Phi hào hứng nói.

"Thật sao?" Mặt Hồng Đào Bình đầy nghi ngờ.

Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy chân vịt, không thể nào tưởng tượng được một vật nhỏ như vậy lại có thể quay và thúc đẩy được một con thuyền khổng lồ.

"Được hay không thì đợi ngươi sửa thuyền xong, chúng ta lấy máy hơi nước ra thử là biết thôi?"

Kim Phi tự tin trả lời.

“Tối nay ta sẽ cho người làm thêm giờ, tối nay là có thể xong.”

Mắt Hồng Đào Bình lộ ra vẻ mong chờ.

"Cẩn thận chút, đừng gây thêm phiền phức!"

Kim Phi liếc mắt nói: "Nếu ngươi lại làm con thuyền này chìm, ta sẽ vặn đầu ngươi xuống làm banh đá!"

"Ngài yên tâm, lần này ta lên thuyền với ngài là được chứ gì?"

Hồng Đào Bình cười toe toét nói.

Anh ta biết Kim Phi nói như vậy là đã rất tin tưởng anh ta.

Đêm hôm đó, Kim Phi dẫn một nhóm nhân viên hộ tống nâng máy hơi nước lên thuyền, để trên cái bệ đã được cải tiến.

Khi thủy triều lên, miệng cống ở xưởng đóng tàu mở ra, nước biển lũ lượt tràn vào, con tàu từ từ nổi lên.

Người chèo thuyền và nhân viên hộ tống dùng dây thừng để kéo thuyền lớn xuống biển.

Sau đó Kim Phi và Hồng Đào Bình lên thuyền, ném ngọn đuốc xuống nồi đun nước.

Mười mấy phút sau, máy hơi nước phát ra âm thanh phụt phụt, vận chuyển thành công.

Con thuyền lớn chậm rãi tiến về phía trước dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.

"Chạy thật rồi! Chạy thật rồi!"

Mãn Thương phấn khích nhảy lên như một đứa trẻ.

"Nhưng như vậy cũng hơi chậm nhỉ?"

Hồng Đào Bình cau mày nói.
Chương 888: Bắt đầu thời đại mới

"Bây giờ mới khởi động, lát nữa sẽ nhanh hơn."

Kim Phi mỉm cười ra hiệu cho nhân công trên thuyền thêm than đá.

Nhân công trên thuyền lập tức xúc vài xẻng than vào đó, trong khi hai người gần đó vừa la hét vừa lay chuyển bễ thổi gió.

Phụt! Phụt…

Những làn khói trắng bốc ra từ đầu máy hơi nước, tiếng động càng lúc càng lớn, vận tốc ngày càng cao, tốc độ thuyền cũng càng lúc càng nhanh.

"Cái này... cái này..."

Hồng Đào Bình đứng trên boong thuyền, nhìn mũi tàu xô sóng biển đẩy ra bọt nước, vẻ mặt vô cùng khó tả.

Trước đây Kim Phi nói, từ Đông Hải về tới Kim Xuyên chỉ cần mấy ngày, Hồng Đào Bình hoàn toàn không tin nhưng bây giờ anh ta lại tin rồi.

Lúc này tốc độ của con thuyền gần như ngang bằng với tốc độ của ngựa chiến chạy trên đất liền, hơn nữa còn đang tăng tốc, hiển nhiên tốc độ hiện tại chưa phải là tốc độ tối đa của nó.

Điều quan trọng nhất là máy sẽ không mệt mỏi, chỉ cần thêm củi thêm nước là có thể hoạt động liên tục.

Xèo!

Van an toàn trên nồi đun nước bị hơi nước mở ra, Kim Phi vội bảo nhân viên hộ tống giảm tốc độ xuống.

“Các ngươi nên chú ý đến thước đo này, thông thường khi đốt lửa phải giữ thước đo này nổi trong khoảng xanh lá, khi thước đo tụt xuống thì cho thêm củi, khi thước đo tới mức đỏ thì van này sẽ bắt đầu bốc hơi, phải vặn tắt lửa, nhớ kỹ chưa?"

Mặt Kim Phi nghiêm nghị giải thích với nhân công trên thuyền đang kéo bễ thổi gió: "Ta sẽ sắp xếp người kiểm tra thường xuyên, nếu thấy thao tác của các ngươi vi phạm quy định, một lần trừ năm ngày công, nếu có lần thứ hai thì đuổi ngay!"

Thực ra, cái van này chỉ là một van cảnh báo, Kim Phi cũng thiết kế một cái van giảm áp khác, để đảm bảo độ an toàn của nồi đun nước ở mức an toàn cao nhất.

Nhưng để tránh cho nhân công trên thuyền sơ suất bất cẩn, y đã cố ý nói quá lên một chút.

Nồi đun nước quá quan trọng, một khi nổ tung sẽ là một sự cố lớn về mặt an toàn, nhất định phải giao vào tay người của mình, cho nên Mãn Thương phải trả giá đắt mới tìm được vài nhân viên hậu cần đến làm công việc này.

Đi một ngày đàng học một sàng khôn, từ khi chuyện của đầu bếp và Ngụy Lão Tam xảy ra, Kim Phi đã trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.

Để đảm bảo an toàn ở mức tối đa, Kim Phi còn chọn ba nữ học trò ở chỗ Mãn Thương, để thay phiên nhau làm người giám sát lớp nồi đun nước.

Xuyên Thục là thánh địa nghỉ dưỡng được nhiều người khao khát, tưởng rằng người Xuyên Thục chỉ biết hưởng thụ, nhưng người Xuyên Thục cũng là người chăm chỉ nhất trong đám người.

Những gian khổ mà đại quân phố núi ở kiếp trước phải đối mặt nằm ngoài sức tưởng tượng của người thường.

Đây chính là trường hợp của những nhân công trên thuyền này, họ đều đến từ làng Tây Hà và làng Quan Gia, nhưng vì nhiều lý do khác nhau, không qua được bài kiểm tra và không thể tham gia đội hộ tống, nên chỉ có thể làm công việc khuân vác ở thương hội.

Tuy tiền công khuân vác của Kim Phi không thấp nhưng lại thấp hơn nhiều so với những nhân viên hộ tống phải làm nhiệm vụ liều lĩnh bất cứ lúc nào.

Bây giờ Kim Phi đã trả cho họ mức lương gấp đôi nhân viên hộ tống, họ đều rất hài lòng và trân trọng công việc hiện tại.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Kim Phi, mấy nhân công trên thuyền liên tục gật đầu.

Nồi đun nước ổn định và tốc độ tàu cũng dần ổn định.

Kim Phi chỉ thử nghiệm sơ sơ một chút, đã phát hiện tốc độ tối đa của tàu hơi nước có thể đạt tới 20 km/h, tốc độ bình thường khoảng 15 km/h.

Nếu không xem xét đến các yếu tố khác và chỉ tập trung vào tốc độ, trạng thái lý tưởng nhất là có thể về Xuyên Thục trong mấy ngày.

"Tướng công, chàng giỏi quá!"

Đường Tiểu Bắc nắm lấy cánh tay của Kim Phi, nói với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: "Có loại thuyền này, sau này thương hội vận chuyển hàng hóa sẽ tiện lợi hơn rất nhiều!”

“Sau này có thể sử dụng loại thuyền này để đánh với cướp biển, cướp biển sẽ không thoát được nữa!”

Thiết Chùy múa may tay chân, khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích.

“Sư phụ, sư phụ, loại máy móc này có thể cải tiến để có thể dùng trên máy tiện được không?”

Vạn Hạc Minh kéo tay áo Kim Phi, ngẩng đầu hỏi: “Lấy ngựa kéo máy tiện hôi quá, có khi di chuyển được một lúc lại ngừng."

"Đương nhiên có thể, loại máy móc này có thể sử dụng ở rất nhiều chỗ, có thể dùng trên thuyền, cho xe ngựa cũng được và cả guồng quay tơ!"

Kim Phi vui mừng xoa đầu Vạn Hạc Minh: "Mấy ngày tới con nghĩ xem nên sửa thế nào, sau đó vẽ ra bản vẽ cho ta."

Vạn Hạc Minh rất có tài trong lĩnh vực thủ công, bây giờ Mãn Thương vẫn còn đang mơ màng trong sương mù, mà cậu bé đã nghĩ đến chuyện áp dụng máy hơi nước cho mấy chỗ khác.

“Dạ, sư phụ, tối về con sẽ vẽ ngay.”

Vạn Hạc Minh gật đầu mạnh.

Lòng Hồng Đào Bình dậy sóng nhìn Vạn Hạc Minh đang phấn khích, rồi lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Kim Phi.

Nhà họ Hồng đã đóng tàu mấy đời, coi như anh ta cũng có hiểu biết phong phú, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày thuyền có thể chạy bằng nước sôi.

Vốn dĩ anh ta cho rằng nghề đóng thuyền của Đại Khang sẽ được cải tổ lại, nhưng nhìn dáng vẻ của Kim Phi thì e rằng nhiều nghề sản xuất sẽ bị lật đổ.

Thật ra, vẻ mặt Kim Phi bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh chút nào.

Kỳ thực, máy hơi nước vừa to vừa cồng kềnh, hiệu suất nhiệt thấp, gây ô nhiễm cao, lúc đầu Kim Phi muốn bỏ qua máy hơi nước để phát triển thẳng động cơ đốt trong có kích thước nhỏ, hiệu suất cao hơn, giống như y đã lược qua súng hỏa mai, để phát triển thẳng tới súng kíp.

Tiếc là kế hoạch không thể theo kịp sự thay đổi, y còn chưa kịp tìm thấy mỏ dầu, cũng chưa kịp chế tạo ra một cỗ máy đủ tinh vi thì Tứ hoàng tử bắt đầu gây loạn, y cũng đành phải chế tạo một máy hơi nước trong lúc khẩn cấp.

Lịch sử kiếp trước, việc sử dụng máy hơi nước trên quy mô lớn đã mở ra cuộc cách mạng công nghệ đầu tiên và cũng mở ra thời đại hàng hải.

Nhờ có sức mạnh vô cùng to lớn, các con thuyền lớn của các cường quốc phương Tây đã có thể xuyên qua các đại dương trên quy mô lớn, bắt đầu một loạt hành vi cướp bóc thuộc địa trên khắp thế giới.

Sau một loạt sự kiện bất ngờ, suy nghĩ của Kim Phi đã thay đổi.

Y quyết định sau khi trở về sẽ sản xuất hàng loạt máy hơi nước, nhanh chóng trang bị chúng trên nhiều thiết bị khác nhau.

Đặc biệt là máy tiện và máy phay, một khi được trang bị máy hơi nước, chúng có thể đạt đến trình độ cao hơn, nói không chừng có thể sản xuất hàng loạt súng ống.

Bây giờ Đại Khang đang có chiến tranh, mỗi ngày đều có vô số bá tánh chết oan, nếu muốn nhanh chóng dập tắt chiến tranh thì súng ống là lựa chọn tốt nhất.

Kim Phi đang suy nghĩ kế hoạch sau này, bên tai vang lên tiếng Thiết Chùy hô: "Lão Quỷ, ngươi nhìn xem, đó là san hô đỏ phải không?"

"Là san hô đỏ!" Một nhân viên hộ tống thở dài: "Lần trước chúng ta tới bên này, không đuổi kịp gió đông, đi chừng bốn ngày mới đến, bây giờ chưa được một canh giờ đã đến, đúng là quá nhanh!"

"Thí nghiệm đến đây được rồi, về thôi!”

Kim Phi quay bánh lái đi vòng quanh san hô đỏ một vòng, rồi bắt đầu lên đường về.

Những tài xế có kinh nghiệm chạy đường dài đều biết rằng xe sẽ thường hỏng hóc trong vòng một giờ sau khi xuất phát, nếu giờ đầu tiên xe không hư thì trên đường cũng sẽ xảy ra chút sự cố.

Tất nhiên, bánh bị trúng đinh và tình hình giao thông tệ thì không tính vào.

Máy hơi nước đã vận hành thuận lợi hơn một giờ, nếu có thể trở về trơn tru thì có nghĩa là không có vấn đề gì lớn.

Thực ra, đối với một tiến sĩ ngành khoa học và kỹ thuật như Kim Phi mà nói, nguyên lý và cấu tạo của máy hơi nước rất đơn giản, dù là lần đầu tiên chế tạo ra nó nhưng kiếp trước y đã lược qua quá trình thăm dò và đạt đến tiêu chuẩn vô cùng hoàn thiện.

Nếu như không phải có máy tiện và máy phay không đạt được độ chính xác thì vẫn có thể lên trình độ cao hơn.

Khi về, bắt kịp gió đông, tốc độ thuyền nhanh hơn một chút, về đến xưởng đóng tàu sớm hơn hai mươi phút so với lúc đi.

"Tướng công, khi nào chúng ta quay về?"
Chương 889: Chịu chết

“Sẽ sớm thôi!”

Ở Đông Hải lâu như vậy, Kim Phi đã nóng lòng muốn về nhà.

Bây giờ máy hơi nước đã làm xong, cũng đến lúc trở về được rồi.

Quá trình phanh thuyền trên biển diễn ra rất lâu, cho nên khi thuyền cách xưởng đóng thuyền một khoảng còn rất xa, Kim Phi nhanh chóng chỉ huy công nhân nồi hơi dùng nắp than ướt dập lửa, ngừng chạy máy hơi nước, rồi dựa vào quán tính của con thuyền để đưa thuyền về xưởng đóng thuyền.

Dưới tác dụng của tấm chắn, thuyền cập bến một cách thuận lợi.

Trước khi thử nghiệm ở dưới nước, Kim Phi đã sắp xếp nhiệm vụ cho các nhân viên hộ tống, thuyền vừa dừng lại, các nhân viên hộ tống bắt đầu chất đồ lên thuyền.

Lúc Trịnh Phương và Mãn Thương tới đã đưa theo bảy chiếc thuyền, nhưng thuyền hơi nước chỉ có một chiếc, muốn mang cả than đá và các vật tư khác thì không thể đưa tất cả mọi người theo, Kim Phi chỉ có thể cố gắng đưa các nhân viên hộ tống đi trước, để người khuân vác, nữ học trò và những người không có khả năng chiến đấu ở lại, chờ nhóm sau trở về.

Buổi tối hôm đó, Kim Phi và Hồng Đào Bình ở thư phòng cả đêm, đặt lại trọng tâm công việc cho xưởng đóng tàu sau này.

Trời dần hửng sáng, Kim Phi đang chuẩn bị quay về thì Thiết Chùy chạy tới báo cáo, nói lính trinh sát phát hiện ra một đội quân đang tiến về phía xưởng đóng thuyền.

“Ta đang còn lo chúng không tới đây.” Kim Phi hừ một tiếng: “Thiết Chùy, giao cho ngươi đấy! Trước khi chúng ta về, cho chúng một bài học!”

Lúc trước Kim Phi còn nghĩ rằng Ngô vương sẽ cho người tấn công xưởng đóng thuyền từ đất liền, điều động thuyền trên sông và tập hợp binh lính chỉ là tung hỏa mù.

Nhưng mãi tới khi y đã hoàn thiện xong máy hơi nước, đối phương vẫn chưa có động tĩnh gì, Kim Phi băn khoăn có khi nào bản thân đã đoán sai rồi không.

Cuối cùng cũng tới rồi.

Thật ra cũng không thể trách Ngô vương lề mề chậm chạp, mà do địa bàn của ông ta thái ấp trước kia, cách giữa xưởng đóng thuyền còn có vài địa bàn của các quý tộc khác.

Ngô vương phải trao đổi điều kiện mượn đường với họ mới có thể xuất binh.

Nếu không những quý tộc sẽ cho rằng Ngô vương muốn dẫn quân đánh họ, khi đó họ nhất định sẽ liều mạng phản kháng.

Cả truyền thông và giao thông của Đại Khang đều vô cùng lạc hậu. Đến khi các gia tộc biết được Ngô vương muốn đánh Kim Phi, lúc đó tất cả mới tích cực hợp tác, cũng mất rất nhiều thời gian.

Nếu bọn chúng đến muộn thêm một ngày thì Kim Phi đã đi luôn rồi.

“Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ khiến chúng hài lòng!” Thiết Chùy híp đôi mắt lại, xoa nắm đấm.

Mấy người Mãn Thương đưa bảy con thuyền tới đây, không chỉ đưa người tới, mà còn mang theo rất nhiều than đá và nguyên liệu.

Trong khoảng thời gian Kim Phi chế tạo máy hơi nước, Đường Tiểu Bắc cũng bận rộn đưa người chế tạo gấp rút một số khinh khí cầu và lựu đạn.

Lúc trước bởi vì kho lựu đạn bị nổ, mấy người Thiết Chùy muốn ném lựu đạn lại phải tính toán cẩn thận, hiện tại thì tốt hơn rồi, có thể thoải mái dùng.

Sáng hôm đó, Kim Phi hoãn kế hoạch trở về của mình, Thiết Chùy mang theo hai trăm nhân viên hộ tống cưỡi ngựa chạy về phía Tây Bắc.

Kim Phi đứng trên đỉnh pháo đài, nhìn đám người Thiết Chùy rời đi, rồi quay sang Bắc Thiên Tầm: “Truyền tin cho Lão Nghiêm, hành động được rồi!”

“Rõ!” Bắc Thiên Tầm đáp, tung người nhảy xuống pháo đài.

Một lúc sau, hai con chim bồ câu đưa thư bay ra khỏi xưởng đóng thuyền.

...

Ở cửa sông, binh phủ còn chưa biết bản thân đã bị lính trinh sát phát hiện, lúc này chúng vừa mới ăn sáng xong, đang uể oải sắp xếp lại trang bị thì đột nhiên có một binh phủ sửng sốt nhìn về phía Tây.

“Đừng đứng trơ ra đó, tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc đi, nếu không lát nữa đội trưởng quay lại là bị mắng đấy!”

Người kia nói xong thì quay sang đá hắn ta một cái, rồi cũng quay đầu nhìn về phía Tây

Ngay sau đó, chính hắn cũng ngẩn người.

Trên bầu trời phía Tây, có tới bảy tám cái khinh khí cầu khổng lồ từ từ bay lên, như bảy tám đám mây đen đang tiến về phía doanh trại.

Để khiến quân địch sợ hãi, sau này không dám tới quấy phá xưởng đóng thuyền nữa, vừa mới bắt đầu Thiết Chùy đã dùng tới chiêu thức này.

Khinh khí cầu bay đến phía trên doanh trại của binh phủ, ngay lập tức bom chớp sáng và lựu đạn được thả rơi tự do xuống.

Chưa tới ba phút đồng hồ, gần như toàn bộ doanh trại của binh phủ từ Tây sang Đông đều bị nổ tung.

Binh phủ vốn chỉ là một đám ô hợp, lúc đó sợ tới mức bỏ chạy toán loạn.

Lúc này, nhân viên hộ tống cưỡi ngựa từ bốn phương tám hướng chạy tới, giết chết những kẻ ở phía trước không thương tiếc.

Lúc này binh phủ đã bị dọa vỡ mật, như ruồi mất đầu, thấy kỵ binh chặn ở phía trước thì vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Nhân viên hộ tống kỵ binh như đang đuổi dê, đuổi binh phủ về doanh trại của chúng.

Nếu là bình thường, các nhân viên hộ tống sẽ bắt đầu thu nhận tù binh.

Nhưng Thiết Chùy chỉ mang theo hai trăm người, ngoài trừ một trăm người điều khiển khinh khí cầu thì chỉ còn hơn một trăm kỵ binh, không thể nhận nhiều tù binh như vậy.

Nếu đợi thêm người tới, e rằng phải lãng phí một hai ngày nữa.

Thiết Chùy biết Kim Phi đang muốn nhanh chóng trở về, cũng để dọa sợ kẻ địch nên tạm thời không nhận thêm tù binh, lệnh cho bên trên thả thêm hai khinh khí cầu, tập trung binh phủ lại một chỗ rồi thả thêm một đợt bom, sau đó các nhân viên hộ tống mới thu nhận tù binh.

Sau trận ném bom này, số binh phủ sống sót không còn nhiều.

Kỵ binh cưỡi ngựa đi vào, chém thêm một nhát đao.

Từ khi bắt đầu tới khi kết thúc, trận chiến diễn ra chưa tới nửa giờ.

Hơn hai nghìn binh phủ, ngoại trừ một số người may mắn ở bên rìa của doanh trại, còn lại đều đã chết.

Sau khi dọn dẹp qua chiến trường, Thiết Chùy dẫn kỵ binh trở về xưởng đóng thuyền.

Còn về phần thi thể thì đương nhiên sẽ có các quan phủ địa phương và các quý tộc cử người đến dọn dẹp.

Thiết Chùy cố tình làm vậy cũng để dọa sợ bọn chúng.

Hiệu quả thật sự rất tốt.

Biết Kim Phi còn sống, một số quý tộc bắt đầu rục rịch.

Nhưng sau khi được biết về quá trình của trận chiến và chứng kiến chiến trường, bọn chúng đều từ bỏ ý định này.

Giữa trưa ngày hôm đó, Ngô vương cách xa ngàn dặm nhận được tin do mật thám gửi về.

“Sao lại thế?”

Ngô vương nhìn tờ giấy trong tay, vẻ mặt không thể tin nổi.

Hơn hai nghìn binh phủ, mà chưa tới nửa canh giờ đã bị tiêu diệt toàn bộ.

Giết lợn cũng đâu có nhanh như vậy?

“Chắc chắn có sai sót!”

Ngô vương đập bàn rồi hô lớn: “Người đâu, nhanh phái người đi điều tra lại!”

Ông ta vừa dứt lời, “ngự tiền thị vệ” đang canh gác ngoài cửa vội vã chạy vào.

“Đại vương, chạy mau, kẻ địch đang đánh vào đây!”

“Kẻ địch?” Ngô vương sững sờ một lát, rồi tức giận rít lên: “Tên Sở vương lại lật mặt, không phải đã nói sẽ cùng nhau đối phó với Kim Phi trước, sao bây giờ lại tới đây đánh ta?”

“Đại vương, không phải Sở vương, là tiêu cục Trấn Viễn!”

Ngự tiền thị vệ hô lên: “Đại vương chạy nhanh lên, khinh khí cầu sắp bay tới đây rồi!”

“Tiêu cục Trấn Viễn hả?”

Theo bản năng, Ngô vương đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.

Sau cánh cửa, ông ta nhìn thấy hai khinh khí cầu khổng lồ đang từ từ bay về phía mình.

Ngô vương giật mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ông ta không biết tại sao khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn lại xuất hiện ở “vương thành” của mình?

Nhưng ông ta biết bây giờ không phải là lúc để tìm hiểu vấn đề này, ông ta vội vàng để ngự tiền thị vệ đỡ ra khỏi cung điện, chạy vào một tầng hầm đã chuẩn bị từ trước.

Một lát sau, hai quả khinh khí cầu lắc lư bay tới.

Sau đó, trước sau của “hoàng cung” đều vang lên tiếng lựu đạn nổ.

Khoảng chừng hơn mười phút, tiếng nổ mới dừng lại.

“Trần Nguyên Phong, ngươi nghe cho kỹ đây, tiên sinh nói, nếu ngươi còn muốn sống, tốt nhất nên thành thật tới Kim Xuyên tìm Cửu công chúa tạ lỗi, cầu xin điện hạ tha mạng chó của ngươi, đừng để Cửu điện hạ tự mình đi hỏi tội ngươi!”
Chương 890: Oanh tạc thành Ngô Vương

“Bên ngoài làm sao vậy? Tiếng gì mà vang thế?”

Có không ít người dân nghe được tiếng nổ mạnh, nháo nhào chạy ra khỏi nhà.

Mọi người đều tò mò khi nhìn thấy khinh khí cầu bay lơ lửng trên bầu trời.

“Ngôi nhà lớn trên trời đó là gì vậy?”

“Sao nhà lại bay được lên trời thế được?”

Nhiều người dân sống gần “Hoàng cung” đều nghe thấy tiếng nhân viên hộ tống nhóm dùng loa sắt kêu gọi.

“Trần Nguyên Phong là ai vậy?”

“Chính là Ngô vương điện hạ!”

“Suỵt, mấy người nói nhỏ thôi, bây giờ là bệ hạ, nếu như bị Hắc Y Vệ nghe thấy mấy người còn gọi là điện hạ thì cẩn thận bị kéo đi làm lao dịch!”

“Ở đây chỉ có mấy người chúng ta, làm gì có Hắc Y Vệ?”

“Đang nói xem nhà bay trên trời là cái gì? Thế mà ngươi lại dám gọi thẳng tên huý của bệ hạ?”

Mấy người dân đứng tụ lại nhỏ giọng bàn tán.

Trong đó một người giơ tay che nắng, cẩn thận quan sát một lúc, thốt lên: “Ôi trời, là tiêu cục Trấn Viễn!”

“Lão Lưu, kích động như vậy làm gì, tiêu cục Trấn Viễn là cái gì?”

“Tiêu cục Trấn Viễn là tiêu cục dưới trướng quốc sư đại nhân, tiêu cục Trấn Viễn tới, ngày lành của chúng ta cũng gần ngay trước mắt thôi!”

“Nói vậy là sao?”

“Mấy tháng trước triều đình yêu cầu giảm thuế, chính là chỉ dụ mà Quốc sư đại nhân khuyên bảo bệ hạ ban hành đấy!”

“Làm sao ngươi biết?”

"Mùa xuân ta đến bến tàu làm công, thuyền của tiêu cục Trấn Viễn đậu ở bến tàu, mấy ông chủ chỗ đó đều nói như vậy.”

“Nói xem nào, ngươi còn nghe được chuyện gì?”

“Ta còn nghe nói, tiêu cục Trấn Viễn là quân đội lợi hại nhất Đại Khang chúng ta, quốc sư đại nhân có khả năng kêu gọi sấm chớp, dời núi lấp biển!”

Lão Lưu nói: “Mấy người nhìn chỗ hoàng cung đằng kia, bây giờ thấy khói báo động cuồn cuộn, lúc nãy còn thấy ồn ào, chắc chắn là bị quốc sư đại nhân giáng đòn sấm chớp rồi!”

“Quốc sư đại nhân vì cái sao lại muốn đánh Ngô… Bệ hạ?”

“Còn có thể vì cái gì nữa, chắc chắn là quốc sư đại nhân nghe nói Ngô vương tạo phản, phái người tới chỉnh đốn ông ta chứ còn gì!”

Lão Lưu hạ giọng nói: “Nghe nói quốc sư đại nhân lo cho dân, không thể chấp nhận một hạt cát nào, Ngô vương dám tạo phản, còn dám thu thêm thuế của chúng ta, quốc sư đại nhân chắc chắn sẽ không tha cho ông ta!”

“Quốc sư đại nhân thật sự sẽ làm chủ cho người dân chúng ta thật sao?”

“Đương nhiên, mấy tháng gần đây đám trẻ hát đồng dao trên đường, các ngươi nghe cả rồi đúng không, chính là Quốc sư đại nhân viết đấy.”

“Cày đồng giữa buổi ban trưa, nông phu vẫn còn chết đói?”

“Đúng đúng, chính là này hai câu này!” Lão Lưu nói: “Nếu không phải thật sự thương xót bá tánh chúng ta thì sao có thể viết ra mấy vần thơ như vậy? Còn nữa, biết mùa xuân vì sao bệ hạ lại hạ chỉ giảm thuế không? Chính là bởi vì quốc sư đại nhân đã đánh bại Đảng Hạng và Thổ Phiên ở Tây Bắc cùng Xuyên Thục, tiết kiệm cho triều đình một khoản bạc ban thưởng.”

“Nói như vậy, quốc sư đúng là tấm lòng Bồ Tát… ôi, sao nhà bay trên trời lại bay đi mất rồi?”

……

Thành trì của Ngô vương không hề rộng, cũng không có nhà cao tầng, gần như tất cả dân chúng trong thành đều thấy được khinh khí cầu.

Tuy rằng tầm ảnh hưởng của Kim Phi ở đất Ngô kém xa so với kinh thành và Xuyên Thục, nhưng dân chúng đông đúc, trong đó có rất nhiều thương nhân vào nam ra bắc làm buôn bán, hiển nhiên có người đã từng nghe đến sự tích của Kim Phi.

Thấy khinh khí cầu oanh tạc “Hoàng cung”, người dân biết cờ của tiêu cục Trấn Viễn sôi nổi phổ biến kiến thức cho những người khác.

Vì thế càng ngày càng nhiều dân chúng biết đến quốc sư đại nhân, biết đến sự tồn tại của Kim Phi.

Nhưng điều khiến bọn họ phải thất vọng là họ tưởng rằng quốc sư tới thì sẽ không phải nộp thuế má nặng nề nữa, ai ngờ khinh khí cầu cho nổ hoàng cung xong, hô hào một lúc rồi bỏ đi.

Nhưng bắt đầu từ ngày này, danh tiếng của Kim Phi dần dần lan rộng trong thành Ngô Vương.

Rất nhiều người dân đều mong mỏi chờ đợi, ngóng trông Kim Phi đến tới đất Ngô.

Sau khi xác nhận khinh khí cầu đã bay đi, các “Ngự tiền thị vệ” mới kéo Ngô vương ra khỏi tầng hầm.

Vì vừa vội vàng bỏ chạy nên Ngô vương bị té ngã, quần áo dính đầy bụi, trâm cài cũng không biết bay tới nơi đâu, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.

Nhưng giờ Ngô vương đã không rảnh lo những chuyện này, không màng thị vệ ngăn trở, ông ta bò lên ngọn núi giả cạnh đó.

Nhìn từ ngọn núi giả, “Hoàng cung” tràn ngập ánh lửa, đại điện nơi các văn võ bá quan lâm triều nghị sự, được các nhân viên hộ tống 'chăm sóc đặc biệt', lúc này đã bị thổi bay thành đống đổ nát.

Đại điện này tương đương với Kim Loan Điện trong đời trước của Kim Phi, là biểu tượng cho địa vị của hoàng đế, bị thổi bay như thế này gần giống như tát vào mặt Ngô vương.

Ngô vương tức giận đến độ run rẩy cả người: “Cái khinh khí cầu chết tiệt này ở đâu ra?"

Thị vệ cúi đầu, im lặng không nói.

Ngô vương thấy không ai đáp lời, tức giận đạp cho thị vệ một cước: “Còn thất thần làm gì, phái người cưỡi ngựa đi đuổi theo cho ta, trẫm phải chém tên nghịch tặc này thành từng mảnh!”

“Bệ hạ… Ngài nhìn cái này trước đã…”

Thị vệ cẩn thận nhìn thoáng qua Ngô vương, sau đó nâng một cái mảnh vải: “Người của tiêu cục Trấn Viễn bắn một phong thư tới trước đại điện, Chu đại nhân vừa mới đưa lại đây…”

Ngô vương cầm lấy mảnh vải, sau khi xem xong thì sắc mặt càng trở nên khó coi.

Nhưng ông ta không còn nhắc đến việc đuổi theo nhân viên hộ tống nữa.

Sau khi Kim Phi rút lui về vịnh sông, y đã bí mật cử một vài nhân viên hộ tống lẻn vào thái ấp của Ngô vương, chuẩn bị đến thời điểm mấu chốt sẽ chém đầu Ngô vương.

Sau này, xét thấy nếu Ngô vương chết, thì đất Ngô sẽ càng thêm hỗn loạn, y bèn hủy bỏ kế hoạch chém đầu, đổi thành răn đe.

Nhân viên hộ tống nhắn lại trên mảnh vải rằng, bọn họ vẫn còn mấy cái khinh khí cầu ở đất Ngô, nếu Ngô vương phái người đuổi theo giết bọn họ, hoặc lại phong tỏa sông Trường Giang để chặn tàu tiêu cục Trấn Viễn thì khinh khí cầu sẽ âm thầm oanh tạc cung điện của Ngô vương và dinh thự quyền quý vào ban đêm.

Đây là uy hiếp trần trụi, hiệu quả cũng cực kỳ rõ ràng.

Ngô vương tuy rằng rất phẫn nộ, nhưng ông ta thật sự sợ hãi.

Thật ra Ngô vương biết, nhân viên hộ tống rất có thể đang hù dọa ông ta, chung quanh rất có thể không có bất cứ cái khinh khí cầu nào khác.

Nhưng ông ta không dám đánh cược.

Khinh khí cầu dễ dàng bay qua tường thành, ông ta không có vũ khí chống đối trước tổ hợp khinh khí cầu và lựu đạn, thậm chí không có biện pháp phòng bị, chỉ có thể bị động bị đánh.

Cho nên ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn khinh khí cầu bay ra khỏi thành Ngô Vương, biến mất ở phương bắc.

“Truyền lệnh xuống, bảo thủy quân dỡ bỏ trạm kiểm soát trên sông Trường Giang, sau đó lên bờ đợi lệnh!”

Ngô vương cắn răng ra mệnh lệnh.

Lúc này trong lòng ông ta tràn đầy nhục nhã nhưng lại bất lực.

Kể từ khi phát hiện ra Kim Phi còn sống, ông ta đã hối hận vì tự xưng hoàng đế.

Nhưng lúc đó ván đã đóng thuyền, hối hận cũng không có ý nghĩa gì, ông ta chỉ có thể đặt hy vọng vào việc giết chết Kim Phi.

Đáng tiếc, Kim Phi chưa giết được mà ông ta suýt chút nữa bị Kim Phi diệt trừ.

Lúc này, không có cơ hội để xoa dịu mâu thuẫn giữa ông ta và Kim Phi, Ngô vương không thể đầu hàng như vậy được.

Sau khi hạ lệnh cho thủy quân, Ngô vương ngẩng đầu nói: “Đi tìm sứ giả của Sở vương, Tương vương đến đây, ngoài ra đi triệu tập lục bộ tiến cung gặp trẫm!”

……

Tại Đông Hải, Kim Phi không chờ tin tức từ nhân viên hộ tống ở thành Ngô Vương, y thấy Thiết Chùy trở về thì lập tức giương buồm ra khơi.

Có máy hơi nước điều khiển, chỉ không đến một canh giờ thuyền đã đi từ xưởng đóng tàu đến cửa biển.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom