• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (3 Viewers)

  • Chương 876-880

Chương 876: Mau ra tay

Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến, tốc độ đi ngược dòng quá chậm.

Dù họ đã dùng mái chèo, vượt qua trạm kiểm soát hơn hai canh giờ rồi nhưng chỉ mới đi chưa được sáu dặm.

Dưới tình hình như vậy, Kim Phi không thể yên tâm làm việc bèn tìm một khoang thuyền sáng sủa nhắm mắt nghỉ ngơi, nghĩ đến những điều ngoài ý muốn có thể xảy ra và biện pháp đối phó.

Khoang thuyền này là nhà ăn của thuyền chở hàng, có một cái bàn lớn, Thiết Chùy, Địch An, thuyền trưởng cũng ngồi cạnh bàn.

Kim Phi không nói gì, họ cũng không dám nói, bầu không khí trong khoang thuyền trở nên nặng nề.

Một nhân viên hộ tống chịu trách nhiệm canh gác boong thuyền chạy vào nói: “Tiên sinh, có nhóm lính phủ binh xuất hiện trên bờ, hình như có đến ba bốn trăm người, người dẫn đầu còn hét lên bảo chúng ta dừng thuyền”.

“Mặc kệ hắn, làm như không nghe thấy”, Kim Phi cũng không thèm ngẩng đầu lên đã nói.

Đầu bị cửa kẹp mới cho dừng thuyền lúc này.

Một giờ sau, nhân viên hộ tống chạy ra ngoài, anh ta lại chạy vào: “Thưa ngài, một con thuyền lớn xuất hiện ngược dòng, chặn đường. Ở mũi thuyền có hai chiếc nỏ nặng. Anh ta hét lên bảo chúng ta dừng thuyền lại, nếu không chúng ta sẽ bị chìm!"

“Cung nỏ hạng nặng?”, Kim Phi hơi nhíu mày, đứng dậy trèo lên boong thuyền.

Đúng như nhân viên hộ tống nói, không biết từ lúc nào đã có một chiếc thuyền còn lớn hơn cả thuyền chở hàng mà Kim Phi đang đi xuất hiện trên dòng sông ở đằng xa, theo bên cạnh là mười mấy chiếc thuyền lớn nhỏ khác.

Kim Phi cầm kính viễn vọng lên xem, quả nhiên nhìn thấy hai cung nỏ hạng nặng cổ trên boong thuyền lớn kia.

Trên hai chiếc thuyền nhỏ ở bên cạnh nó cũng có một cái.

Không phải chỉ có làng Tây Hà mới có cung nỏ hạng nặng, trước khi Kim Phi đến, Đại Khang đã có cung nỏ hạng nặng, chỉ là vì vật liệu và công nghệ nên rất khó để chế tạo hơn, tỷ lệ phổ biến tương đối thấp.

Từ sau khi cung nỏ hạng nặng Kim Phi chế tạo được lan truyền, các thợ rèn khác ở Đại Khang cũng bắt đầu mô phỏng lại.

Mặc dù vẫn chưa đạt đến trình độ của cung nỏ hạng nặng như ở làng Tây Hà, nhưng đã được cải thiện hơn trước đây rất nhiều, chẳng hạn như chiếc thuyền đối diện đã có thêm bàn kéo để việc kéo dây nhanh và tiết kiệm sức lực hơn.

“Tiên sinh, làm sao đây?”

Thiết Chùy quay đầu sang nhìn Kim Phi khi thấy đối phương đã bắt đầu kéo bàn kéo.

“Còn có thể làm sao nữa, lấy một cung nỏ hạng nặng ra đây, tiêu diệt chúng trước”.

Kim Phi bất đắc dĩ nói.

Thật ra thuyền của Địch An luôn được trang bị cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá trong khoang bí mật, những chiếc giỏ mà mấy người Thiết Chủy mang theo khi lên thuyền bề ngoài thì để chứa đầy cá khô, nhưng thật ra bên dưới cũng đều là vũ khí.

Để che giấu danh tính, trước đó họ không hề sử dụng nó, nhưng bây giờ nếu không chống trả, thuyền của họ sẽ bị đánh chìm.

Thiên hạ loạn lạc, mạng người như cỏ rác, Kim Phi không dám chắc liệu đối phương có dám ra tay với mình thật hay không.

“Vâng!”

Thiết Chùy vội gọi nhân viên hộ tống xuống boong thuyền.

Một lúc sau, mấy nhân viên hộ tống bê hai rương gỗ ra.

Mở một rương gỗ trong đó, thành thạo lắp vào.

Lắp cung nỏ hạng nặng là một mục phải huấn luyện của mỗi nhân viên hộ tống, chưa đến hai phút, một cung nỏ hạng nặng đầy uy phong đã được lắp xong.

Thiết Chùy mở một rương gỗ khác ra, lấy một cung tên đã được cải tiến ra.

Anh ta bỏ cung tên vào lỗ phóng, quay đầu nhìn Kim Phi.

Thấy Kim Phi gật đầu, anh ta cầm chiếc búa gỗ đập vào chỗ khởi động.

Cung tên bay ra xa, sau đó ghim vào trên chiếc thuyền lớn cách đó một dặm.

Ngay sau đó một tiếng nổ vang lên, chiếc thuyền lớn bị thủng.

Nước sông tràn vào theo lỗ thủng, chiếc thuyền lớn chìm xuống với tốc độ rất nhanh.

Trên boong thuyền đó, phủ binh liên tục nhảy xuống.

Nhưng từng nhìn thấy chìm thuyền đều biết sau khi thuyền chìm xuống hẳn thì sẽ xuất hiện một vòng xoáy, có thể hút hết người rơi xuống nước vào đó.

Cuối cùng có thể sống hay không thì do ông trời định đoạt.

Trên boong thuyền của chiếc thuyền bên cạnh đó, đội trưởng nhanh chóng ra lệnh tấn công.

Tiếc là tầm bắn của cung nỏ hạng nặng bên đó không xa, bay đến trước thuyền chở hàng thì rơi xuống nước.

Thiết Chùy điều chỉnh bệ đỡ cung nỏ hạng nặng, nhắm vào chiếc thuyền rồi tấn công.

Chẳng mấy chốc, chiếc thuyền này cũng chậm rãi chìm xuống theo sau chiếc thuyền lớn đó.

Những chiếc thuyền nhỏ khác hoảng loạn chạy tứ phía.

Nhưng có chiếc nào có thể chạy khỏi cung tên.

Nếu đã ra tay, Thiết Chùy sẽ không dừng lại, cung nỏ hạng nặng liên tục ở trạng thái tấn công, thuyền nhỏ lần lượt bị đánh chìm.

Trên bờ, giáo úy phủ binh nhìn mặt sông, sắc mặt sầm lại.

Khoảng thời gian trước, Ngô vương nghe nói Sở vương đang xây dựng hải quân, để ngăn cản Sở vương sai người tập kích mình theo hướng dòng chảy, Ngô vương cũng bắt đầu xây dựng thủy quân.

Chiếc thuyền lớn này và các thuyền nhỏ xung quanh là một trong các đội thủy quân Ngô vương mới lập ra.

Kết quả vẫn chưa đánh nhau với Sở vương thì cả đội đã bị tiêu diệt.

“Sao không ai nói cho ta biết chúng có cung nỏ hạng nặng vậy?”, giáo úy sầm mặt quát.

Bây giờ gã đã có thể tưởng tượng được Ngô vương sẽ nổi giận thế nào sau khi biết được tin này.

Đám tiểu đội trưởng xung quanh đều cúi đầu xuống không dám trả lời.

“Một đám vô dụng!”

Giáo úy mắng một trận, sau đó vọt lên ngựa chiến cưỡi đi.

Cách đó mười mấy dặm có một quận thành, xảy ra tình huống bất ngờ lớn như vậy phải nhanh chóng báo lên cho cấp trên của gã.

“Trên thuyền chở hàng mà lại có cung nỏ hạng nặng ư?”, quận trưởng nhận được tin cũng rất ngạc nhiên: “Tại sao trước đây lại có nhiều trạm kiểm soát không phát hiện được vậy?”

“Còn không phải do trạm gác bên dưới làm việc chẳng ra gì sao?”

Giáo úy oán thầm, nhưng ngoài miệng lại nói: “Thuộc hạ không biết”.

Thật ra theo quy định của Ngô vương, mỗi trạm gác đều nên kiểm tra từng chiếc thuyền qua lại, nhưng phủ binh ở các trạm kiểm soát phía dưới đã nhận hối lộ từ Địch An, lười đi gây rắc rối nên chỉ lên thuyền xem xét qua loa rồi thả họ đi.

Cung nỏ hạng nặng đều giấu trong khoang bí mật của thuyền chở hàng, cho dù lục soát kỹ cũng chưa chắc có thể tìm ra được, huống gì chỉ là kiểm tra qua loa?

“Có thể làm được cung nỏ hạng nặng, còn liên tục tấn công, xem ra thuyền chở hàng này không đơn giản”.

Quận trưởng hét lên với ngoài cửa: “Tiểu An Tử, đi mời Dương tiên sinh đến đây”.

Một lúc sau, một ông lão mặc áo bào cầm cây quạt giấy đi vào.

“Mục đại nhân tìm ta có chuyện gì thế?”

Ông ta là một trong các mưu sĩ dưới trướng của Ngô vương, vì quận này giao với địa bàn của Sở vương nên Ngô vương phái ông ta đến đôn đốc tác chiến.

Mặc dù không có chức vụ chính thức nhưng lại là người thân cận của Ngô vương, sau khi gặp quận trưởng, chỉ chắp tay chào cho có lệ.

Quận trưởng cũng không tức giận, bảo giáo úy nói lại chuyện đánh nhau trên sông.

Nghe xong mưu sĩ không nói ý kiến của mình ngay mà hỏi: “Mục đại nhân nghĩ thế nào?”

“Nỏ hạng nặng tấn công liên tục thì chỉ có tiêu cục Trấn Viễn mới có, vẫn chưa bán ra bên ngoài, cho nên ta nghĩ có khả năng hai chiếc thuyền chở hàng này là do người của thương hội Kim Xuyên cải trang”, quân trưởng lạnh lùng nói.

“Có lý”, mưu sĩ gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy Mục đại nhân định làm thế nào?”

“Cho dù chúng có phải là thương hội Kim Xuyên hay không, nếu chúng dám xông thẳng qua trạm kiểm soát, còn dám giết người của chúng ta thì phải giết chúng, nếu không sau này ai cũng sẽ dám xông vào trạm kiểm soát giết người”.

Quận trưởng nheo mắt nói: “Hơn nữa nếu con thuyền này là của thương hội Kim Xuyên, e là hàng hóa trên đó không phải là hàng hóa thông thường, tuyệt đối không thể để Sở vương chiếm hời”.

“Mục đại nhân nói rất có lý”.

Mưu sĩ cất chiếc quạt giấy đi rồi nói: “Trạm gác cách lãnh thổ của Sở vương không đến năm mươi dặm, nếu Mục đại nhân ra tay thì phải nhanh chóng ra tay, nếu không sẽ gặp rắc rối khi chúng tiến vào lãnh thổ của Sở vương”.
Chương 877: Đánh lén trên sông

Trước kia khi Trần Cát còn nắm quyền, muốn điều động quân đội địa phương rất khó khăn, bọn quyền quý vì lợi ích của mình mà luôn ra sức đùn đẩy. Nếu thực sự không đùn đẩy được nữa, bọn chúng sẽ đưa ra rất nhiều điều kiện.

Nhưng từ khi các vương bắt đầu giao chiến với nhau, lực chiến đấu của đội quân trong tay bọn quyền quý đã tăng lên nhanh chóng.

Buổi chiều hôm đó khi mưu sĩ và quận trưởng bàn bạc xong đối sách, mệnh lệnh đã được truyền đến doanh trại thủy quân của Ngô vương cách đó mấy chục dặm.

Mưu sĩ và quận trưởng cũng rất coi trọng chuyện này, họ cùng nhau chạy ra bờ sông.

Cái gọi là doanh trại thủy quân, chẳng qua chỉ là một nhóm thuyền buôn, thuyền chở hàng và thuyền đánh cá được Ngô vương vơ vét ở khắp nơi, cải tạo đơn giản, góp lại với nhau để đối phó với Sở vương.

Mặc dù lực chiến đấu không cao, nhưng số lượng lại rất nhiều, bao phủ kín cả nửa mặt sông.

Cách doanh trại thủy quân hơn hai mươi dặm chính là địa bàn của Sở vương. Sau khi quận trưởng chạy đến doanh trại, lập tức triệu tập giáo úy của doanh trại thủy quân đến họp.



Chạng vạng, Kim Phi lại lên boong thuyền, vẻ mặt buồn bã nhìn về phía Tây.

Sau khi quét sạch thuyền lớn của đối phương, gió Đông cũng ngừng thổi, lại không tìm thấy người chèo thuyền, thuyền chở hàng chỉ có thể dựa vào nhân viên hộ tống và thủy thủ chèo thuyền để di chuyển.

Nhưng gần đây nước sông chảy xiết, nhân viên hộ tống và thủy thủ mệt mỏi gần chết. Tốc độ di chuyển của thuyền chở hàng lại vẫn chậm như rùa bò.

Đã vài giờ trôi qua kể từ khi họ xông thẳng qua trạm kiểm soát, mà chỉ đi được chưa đầy ba dặm.

Nếu cứ đi như vậy, không biết đến năm tháng nào mới có thể trở về Xuyên Thục.

Đây cũng là lý do khi lần đầu tiên y tới Đông Hải, lúc quay về thà cưỡi ngựa chứ không chịu ngồi thuyền.

“Tướng công, trời đã tối rồi, vào thôi!”

Đường Tiểu Bắc khoác áo choàng cho Kim Phi.

Lúc này trời đã vào thu, sau khi trời tối thời tiết đã hơi se lạnh.

Kim Phi gật đầu, cùng Đường Tiểu Bắc quay lại khoang thuyền.

Trong lòng có chuyện nên không ngủ được, Kim Phi ngồi vào trước bàn để thiết kế, muốn làm việc để bản thân bình tĩnh lại.

Bận rộn đến mãi nửa đêm, vào lúc y đang định đi ngủ thì nhìn thấy Bắc Thiên Tầm đang dựa vào khoang thuyền nhắm mắt nghỉ ngơi lại đột nhiên ngồi thẳng người lên.

Kim Phi còn cho rằng cô ấy muốn đi ngoài, đang định đưa tay ra cầm lấy ngọn đèn dầu để đi cùng với cô ấy thì lại nhìn thấy Bắc Thiên Tầm cầm hắc đao lên.

“Sao vậy?” Kim Phi vội vàng hỏi.

“Hình như có tiếng động ở trong nước!”

Bắc Thiên Tầm nhỏ giọng nói.

Kim Phi nghe vậy, vội vàng nhìn ra ngoài từ vòm ánh sáng.

Nhưng gần đây đang là cuối tháng, trên trời không có trăng, xung quanh tối đen như mực, không nhìn thấy được gì cả.

Thế là y áp tai vào vòm ánh sáng, cẩn thận lắng nghe.

Quả nhiên, y nghe thấy tiếng nước soạt soạt, mặc dù rất nhẹ, nhưng rõ ràng khác với tiếng nước chảy bình thường.

Cộng thêm phản ứng kì lạ của Bắc Thiên Tầm, Kim Phi không dám khinh thường, bèn nhanh chóng khoác thêm áo khoác rồi chạy ra khỏi khoang.

Trên boong thuyền, một vài nhân viên hộ tống gác đêm đang dựa vào cột buồm nói chuyện phiếm, thấy Kim Phi đi ra, mấy người họ vội vàng thẳng lưng lại, không dám tiếp tục nói chuyện nữa.

Kim Phi không để ý đến bọn họ, lấy ngọn đuốc trên cột buồm xuống, rồi đi đến mép boong thuyền.

Còn chưa kịp nhìn xuống, cánh tay đột nhiên bị Bắc Thiên Tầm kéo lại.

Sức lực của Bắc Thiên Tầm quá lớn, Kim Phi lại bất ngờ không kịp trở tay, bị kéo đến lảo đảo.

Soạt!

Một mũi tên bay sượt qua tai của Kim Phi.

Sống lưng Kim Phi lạnh toát, lập tức chảy mồ hôi lạnh.

Vừa nãy nếu không có Bắc Thiên Tầm kéo lại, sợ rằng y đã bị bắn trúng đầu rồi!

Nhân viên hộ tống gác đêm cũng sợ hết hồn, lần lượt cầm nắp nồi lao tới.

Mấy người dùng nắp nồi bảo vệ Kim Phi và Bắc Thiên Tầm, rút về giữa boong thuyền.

Một nhân viên hộ tống nhặt ngọn đuốc mà Kim Phi đánh rơi xuống đất lên, ném đến lan can phía bên ngoài. Đồng thời giơ nắp nồi lên vọt tới bên cạnh lan can rồi nhìn lướt xuống.

Giây tiếp theo, sắc mặt của nhân viên hộ tống này lập tức trở lên trắng bệch.

Nương theo ánh sáng mờ nhạt của ngọn đuốc, anh ta nhìn thấy có vài con thuyền đánh cá nhỏ xuất hiện ở cách đó không xa, đang đến gần thuyền lớn.

“Mau, đánh chiêng đi! Có địch tập kích!”

Nhân viên hộ tống này hét lên.

Keng keng keng!

Tiếng chiêng dồn dập phá vỡ bầu trời đêm.

Chỉ nửa phút sau, Thiết Chùy chỉ mặc một chiếc quần đùi rộng đã cầm hắc đao xông lên boong thuyền.

Thấy Kim Phi không sao, Thiết Chùy thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng kéo Kim Phi vào trong khoang thuyền.

Nhưng vào lúc này, ở mũi thuyền truyền tới một tiếng nổ cực lớn.

Một nhân viên hộ tống nhanh chóng lao đến, ném một cây đuốc xuống để kiểm tra tình hình.

“Không xong rồi, là cung nỏ hạng nặng!” Nhân viên hộ tống hét lên: “Có cung nỏ hạng nặng…”

Còn chưa kịp nói xong, thì có mấy mũi tên bay tới, trong đó có một mũi bắn đã trúng cổ của anh ta.

Nhân viên hộ tống nghiêng người rồi rơi xuống nước.

“Con mẹ nó, đốt lửa lên cho ông, ông đây muốn xem thử tên khốn kiếp nào dám lén lút bắn tên ông đây!”

Thiết Chùy tức đến mức giậm chân.

Từ sau khi gia nhập tiêu cục Trấn Viễn, chỉ có bọn họ dùng cung nỏ hạng nặng để đánh người khác, chưa có ai dùng cung nỏ hạng nặng để đánh lại bọn họ cả!

Điều này khiến cho Thiết Chùy vô cùng bực bội.

“Lúc này mà còn châm lửa, sợ bọn chúng nhìn không rõ sao?”

Kim Phi đá Thiết Chùy một cái: “Có pháo hoa không, đi lấy một thùng ra đây!”

Sau khi lấy được pháo hoa, Kim Phi lập tức lấy diêm ra đốt.

Phụt!

Tiếng pháo hoa rít lên bay vào không trung.

Nương theo ánh sáng của pháo hoa khi nổ tung, Kim Phi nhìn thấy phía thượng nguồn, khắp nơi đều là thuyền bè đủ kích thước.

Mấy chiếc thuyền gần đây gần như đã đến bên dưới thuyền chở hàng rồi.

“Mau, mau dập hết lửa lại, nhổ neo chèo lại phía sau!” Kim Phi cao giọng hô lên.

Lúc này địch ở trong tối, họ ở ngoài sáng. Nếu châm thêm lửa sẽ trở thành tấm bia để chúng bắn.

Ai biết có bao nhiêu kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối chứ?

Biện pháp duy nhất là cũng hòa mình vào bóng tối, sau đó dựa vào sự che chắn của bóng đêm để xuôi dòng xuống dưới. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi tầm bắn của kẻ thù.

Thuyền trưởng đến sau đúng lúc nghe được lời Kim Phi, bèn nhanh chóng bố trí người nhổ neo.

Thiết Chùy cũng hiểu ra, vừa kêu người dập hết đuốc, vừa dẫn theo người đi tới bể xả.

Bể xả của chiếc thuyền này dài đến ba trượng, cần mấy người mới có thể lay chuyển được.

Ngoài việc chèo thuyền, còn có thể tông vào những chiếc thuyền nhỏ đang ý đồ tiến lại gần.

Dưới sự tác động kết hợp của dòng nước chảy và bể xả. Thuyền chở hàng chậm rãi tăng tốc, trôi về phía hạ lưu.

Chèo thuyền như vậy là rất nguy hiểm, vì vậy sau khi trôi xuống được nửa tiếng đồng hồ, Kim Phi nghe thấy tiếng nước chảy trên mặt nước càng ngày càng xa, bèn bảo nhân viên hộ tống thu một bên bể xả lại, điều chỉnh cho thuyền chở hàng chạy từ từ, dựa vào mặt sông phía bắc rồi lại dừng lại.

Biện pháp này rất hiệu quả, lúc này thuyền chở hàng không có chút ánh sáng nào, cũng không có phát ra bất kỳ âm thanh nào, hoàn toàn ẩn mình trong bóng tối.

Kẻ địch mất dấu mục tiêu, cũng không mù quáng đuổi theo, lần lượt thả neo dừng lại trên mặt sông, chờ chỉ thị tiếp theo.

Kiên trì chống đỡ đến khi trời hừng sáng, Kim Phi nhìn xung quanh, tức đến mức suýt bật cười.

Đây không phải là trạm kiểm soát sao?

Hôm qua bận rộn cả một ngày trời, mà xuôi dòng trôi dạt có nửa giờ, đã trở lại điểm xuất phát rồi…

Điểm đáng sợ nhất là cách đó vài dặm cũng có vài con thuyền nhỏ đang trôi nổi, lúc này xuyên qua màn đêm mờ mịt đã có thể nhìn thấy thuyền chở hàng.

Trong đó có một chiếc thuyền nhỏ chèo đến bên bờ, một phủ binh nhảy xuống thuyền, chạy như bay về phía thượng du.

Không cần đoán, Kim Phi cũng biết là hắn ta đi báo tin.

Quả nhiên, trong vòng chưa đầy một giờ, mặt sông phía thượng du đã xuất hiện những chấm đen nhỏ dày đặc.

Mỗi một chấm đen nhỏ là một chiếc thuyền.

Điều khiến các nhân viên hộ tống bất ngờ là lần này bọn họ không nhìn thấy chiếc thuyền lớn nào giống như hôm qua cả, toàn bộ đều là những chiếc thuyền đánh cá rất nhỏ.

Kim Phi bỏ kính viễn vọng xuống, nặng nề thở dài.

“Xem ra bên kia có cao nhân tới rồi!”
Chương 878: Thân phận bị bại lộ

Khi đội thuyền ở trên sông đến càng ngày càng gần, sắc mặt của Kim Phi cũng trở nên càng khó coi.

Hầu như đội thuyền mà đối phương phái tới đều là thuyền nhỏ dài một hai trượng, hai ba trượng.

Kim Phi đã đặc biệt chuẩn bị riêng mũi tên cung nỏ hạng nặng cho thủy chiến, trục mũi tên chứa đầy thuốc nổ, có khả năng xuyên qua giáp, cắm vào khoang thuyền sẽ phát nổ khiến cho thuyền địch chìm nghỉm.

Cho dù là thuyền lớn hay thuyền nhỏ, chỉ cần một mũi tên là xong chuyện.

Đối phương hiển nhiên cũng nhận ra được điều này, vì vậy không phái thuyền lớn tới nữa, mà cho rất nhiều thuyền nhỏ tới.

Mục đích chính là làm tiêu hao mũi tên của cung nỏ hạng nặng.

Không thể không nói, chiêu này quả thực đã đánh trúng vào điểm yếu của Kim Phi.

Mặc dù chế tạo mũi tên này không quá khó, nhưng quy trình làm tương đối phức tạp. Dùng nó để đối phó với mấy con thuyền bé này thực sự giống như giết gà dùng dao mổ trâu.

Mấu chốt là số lượng mũi tên có hạn, mà thuyền nhỏ trên sông lại thực sự quá nhiều.

Nếu như đánh chìm từng chiếc một, e rằng mũi tên cũng phải tiêu tốn hơn nửa.

Có rất nhiều ngư dân ở dọc bờ sông Trường Giang, cho dù là mua hay là cướp, kiếm thêm mấy trăm chiếc thuyền nhỏ như thế này là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nếu lần này dùng hết mũi tên, vậy lần sau thì phải làm sao đây?

“Tiên sinh, có quá nhiều thuyền nhỏ, không thể dùng cung nỏ hạng nặng được, chúng ta dùng nỏ cầm tay đi?”

Thiết Chùy cũng nhận ra được vấn đề, bèn kiến nghị: “Loại thuyền nhỏ này ở quá thấp, cách chiến đấu duy nhất của bọn chúng là sau khi đến gần sẽ đục thuyền. Khi bọn chúng tới gần các huynh đệ chỉ cần dùng nỏ cầm tay hoặc thanh giáo dài là có thể đánh lui được bọn chúng!”

Tìm kiếm ở Đông Hải mấy tháng, Thiết Chùy đã đánh nhau với cướp biển vài lần, cũng xem như là có chút kinh nghiệm.

Kim Phi tạm thời không nghĩ ra được cách nào hay hơn, bèn gật đầu nói: “Cứ làm như vậy trước đã, nhưng cho người mang thêm hai chiếc cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá ra đây. Ngoài ra chuẩn bị kĩ dầu hỏa, tránh để xảy ra việc ngoài ý muốn.”

“Được!” Thiết Chùy nhanh chóng chạy xuống dưới boong thuyền, bố trí người mang thêm hai chiếc cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá lên thuyền.

Thuyền nhỏ dày đặc xuôi dòng mà trôi xuống tốc độ rất nhanh, nhân viên hộ tống vừa lắp xong cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá mới, đối phương đã cách thuyền hàng rất gần rồi.

Phía sau có một con thuyền đánh cá đột nhiên vang lên tiếng trống nặng nề, thuyền nhỏ lần lượt tăng tốc, lao về phía thuyền đánh cá.

Đúng như Thiết Chùy nghĩ, những chiếc thuyền nhỏ nhanh chóng đến gần thuyền lớn, phủ binh trốn ở trong khoang thuyền nhỏ lần lượt lấy búa và đục ra.

“Bắn tên! Bắn tự do!”

Dưới sự ra ra lệnh của Thiết Chùy, các nhân viên hộ tống đồng loạt giơ nỏ cầm tay lên, nhắm thẳng vào những thuyền nhỏ ở xung quanh.

Nhưng phủ binh cũng sớm đã có chuẩn bị, lần lượt giơ nắp nồi hay ván cửa lên trên đỉnh đầu làm lá chắn, sau đó tiếp tục đục thuyền.

Còn có một vài phủ binh giương cung lên bắn tên vào thuyền chở hàng.

Nhưng thuyền nhỏ cứ lắc lư trên mặt sông đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự chuẩn xác của đối phương, chỉ kịp bắn vài mũi tên đã bị các nhân viên hộ tống giết chết rồi.

Nhưng mũi tên của các nhân viên hộ tống cũng rất khó làm tổn hại đến đối phương.

Xung quanh thuyền chở hàng bao phủ bởi tiếng leng keng.

Phát hiện bắn tên không có tác dụng, Thiết Chùy chỉ đành hạ lệnh dùng giáo tre đâm xuống.

Hiệu quả lần này tương đối rõ ràng, mặc dù giáo tre không thể đâm thủng ván gỗ, nhưng lại đẩy được thuyền nhỏ ra.

Nhưng rất nhanh thuyền nhỏ lại chèo tới.

“Cứ như vậy thì không phải cách, cho người đun nước sôi mang qua đây, dùng nước sôi tạt bọn chúng!”

Thiết Chùy lạnh lùng nói.

Theo lệnh của Thiết Chùy, nhân công trên thuyền và nhân viên hộ tống bắt đầu nhanh chóng hành động.

Ai bắc nồi thì bắc nồi, ai xách nước thì xách nước, ai lấy củi thì lấy củi.

Ngay cả Đường Tiểu Bắc cũng ôm một bó củi chạy tới giúp đỡ.

Chẳng mấy chốc, trên boong thuyền của thuyền chở hàng đã bắc lên từng chiếc nồi sắt, các nhân viên hộ tống dùng gáo sắt múc nước sôi sùng sục tạt xuống dưới.

Phủ binh ở bên dưới bị nước sôi dội lên người, nóng đến mức la hét ầm ĩ, nhiều phủ binh đang giơ nắp nồi và ván cửa đều vứt đi thứ mình đang cầm trên tay.

Nhân cơ hội này, các nhân viên hộ tống giết được khá nhiều phủ binh, tạm thời xem như đánh lui được một làn sóng công kích.

Bờ phía Bắc, một vài người dân thức dậy sớm để đến bờ sông đánh cá và lấy nước nghe thấy được động tĩnh, bèn nhao nhao đứng ở bên bờ hóng chuyện.

Mưu sĩ và quận trưởng đã thay quần áo, cũng hòa vào dòng người.

“Những người này ra tay tàn nhẫn, có lẽ không phải nhân công trên thuyền bình thường, mà là nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn cải trang thành nhỉ?”

Quận trưởng nhìn trận chiến trên sông, vuốt râu nhận xét: “Ta thực sự rất tò mò, trên chiếc thuyền này rốt cuộc đang chở hàng hóa gì, mà có thể khiến cho tiêu cục Trấn Viễn huy động nhiều người như vậy?”

Dứt lời, thấy mưu sĩ không đáp lời, bèn quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy mưu sĩ lúc nào cũng điềm tĩnh, hai mắt lúc này lại mở to, miệng há rộng đến mức có thể nhét được một quả trứng.

“Dương tiên sinh, ông sao vậy?” Quận trưởng hỏi.

“Mục đại nhân, xảy ra chuyện lớn rồi.” Mưu sĩ lẩm bẩm: “Hình như ta vừa nhìn thấy Đường Tiểu Bắc!”

“Đường Tiểu Bắc là ai vậy?” Quận trưởng vẫn chưa ngạc nhiên.

“Đường Tiểu Bắc là tiểu thiếp của Kim Phi, lần này đã cùng với Kim Phi ra khơi!”

Mưu sĩ nhỏ giọng đáp: “Dựa theo tình báo, cô ta đáng nhẽ nên chết cùng Kim Phi rồi mới đúng, sao lại có thể xuất hiện ở đây?”

Quận trưởng nghe vậy, hai mắt cũng lập tức trợn to!

Ông ta nghe hiểu ý của mưu sĩ.

Đường Tiểu Bắc ở đây, vậy rất có khả năng Kim Phi vẫn chưa chết!

“Dương tiên sinh… ông… không phải ông nhìn nhầm rồi đấy chứ?”

Quận trưởng run rẩy hỏi.

Nếu như Kim Phi chưa chết, vậy lớn chuyện rồi!

“Ta cũng hy vọng mình đã nhìn nhầm, nhưng ta đã từng tới Giang Nam giúp Ngô vương mua châu Thủy Ngọc, đã nhìn thấy Đường Tiểu Bắc vài lần, cho nên sẽ không nhìn nhầm được đâu!”

Mưu sĩ nói: “Từ phía Tây đếm đến cái nồi thứ ba, người phụ nữ đang đổ nước vào nồi đấy chính là Đường Tiểu Bắc!”

“Đường Tiểu Bắc còn sống, vậy có phải Kim Phi cũng còn sống không?” Quận trưởng hói: “Kim Phi là kẻ nào trong số đó?”

“Ta chưa từng nhìn thấy Kim Phi, nên không biết.” Mưu sĩ lắc đầu.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Quận trưởng có phần do dự.

“Chuyện này quan hệ rất lớn, chúng ta phải nhanh chóng báo lại cho Ngô vương, tìm một người đã từng nhìn thấy Kim Phi tới để xác nhận!”

Mưu sĩ nói xong, bèn xoay người chạy đi.

Trên mặt sông, trận chiến vẫn còn đang diễn ra.

Nhưng sự tiến công của phủ binh lại càng ngày càng suy yếu.

Trước khi tới, cấp trên đã đồng ý với bọn họ, chỉ cần đục thủng thuyền lớn, một lỗ một trăm lạng bạc. Giết được một người bất kì ở trên thuyền, cũng được một trăm lượng bạc.

Hiện nay loạn lạc xảy ra ở khắp nơi, giá cả leo thang, lương của phủ binh cũng rất khó để nuôi sống được gia đình, một trăm lượng bạc đối với một phủ binh bình thường mà nói, đã đủ để bọn họ liều mạng rồi.

Theo những gì phủ binh thấy, bọn có có nhiều người cùng xông đến như vậy, đục một cái lỗ ở trên thuyền thì có gì khó chứ?

Khung cảnh hỗn loạn như vậy, lén bắn chết một nhân công trên thuyền không phải rất đơn giản sao?

Nhưng mà thực tế lại rất tàn khốc.

Bọn họ bao vây thuyền chở hàng giao chiến gần một nén hương rồi, căn bản không có ai có thể đục thủng được vách ngăn của thuyền chở hàng!

Ngược lại có hai người lén lút bắn tên giết chết nhân công trên thuyền, rất nhanh bọn họ cũng đã bị nhân viên hộ tống bắn chết.

Người cũng mất rồi, cho dù bên trên có đưa tiền cho người nhà bọn họ, thì cũng có ích gì?

Vì vậy càng ngày càng có nhiều phủ binh muốn bỏ cuộc.

Thiết Chùy cũng là cao thủ lão luyện chinh chiến đã lâu trên sa trường, lập tức nhận ra được sĩ khí của phủ binh đã thay đổi, bèn cao giọng quát: “Lão Bổng Tử, đánh cho ta!”

Một nhân viên hộ tống đã chuẩn bị từ trước lập tức đánh vào lẫy của cung nỏ hạng nặng.

Ầm!

Cùng với tiếng nổ tung, một chiếc thuyền đánh cá ở bên phải thuyền chở hàng bị nổ thành một lỗ lớn.

Các phủ binh vốn dĩ muốn rút lui, phát hiện nhân viên hộ tống lại điều động thêm cung nỏ hạng nặng, tuyến phòng thủ cuối cùng ở trong lòng cũng lập tức bị đánh tan, chen lấn nhau chật vật chạy trốn.
Chương 879: Triều đình nhỏ

Binh bại như núi đổ.

Đường Tiểu Bắc nhìn mặt sông, vô thức nhớ lại những lời Kim Phi nói.

Lúc này, lòng quân phủ binh đã hoàn toàn lung lay, Thiết Chùy phái người liên tục tấn công những chiếc thuyền nhỏ bị tụt lại phía sau, thuyền nhỏ của phủ binh giống như một đàn vịt bị xua đuổi chạy tán loạn.

Nhưng những chiếc thuyền nhỏ mà bọn họ lái lại không hề linh hoạt như đàn vịt nên đã tụ lại thành đám trên sông.

Thỉnh thoảng lại thấy có vài chiếc thuyền bị lật, phủ binh trên thuyền rơi xuống nước bị những chiếc thuyền khác đè lên đầu.

Cũng may nước sông đang chảy, dù những chiếc thuyền vẫn chen chúc một chỗ nhưng vẫn trôi theo dòng nước.

Đến khi thuyền nhỏ của phủ binh trôi xa, thuyền trưởng lập tức phái thuỷ thủ ngồi thuyền xuống kiểm tra.

Thiết Chùy cũng sắp xếp nhân viên hộ tống dọn dẹp boong thuyền.

“Thương vong thế nào?” Kim Phi hỏi.

“Có hai anh em bị trúng tên, một người chết một người bị thương, người bị thương cũng không biết có thể sống sót được hay không.” Thiết Chùy trả lời.

“Còn một chiếc thuyền nữa thì sao?” Kim Phi tiếp tục hỏi.

Tổng cộng có hai chiếc thuyền chở hàng, lực lượng thủ vệ của chiếc kia không bằng chiếc này nhưng vị trí gần chót, bị tấn công ít hơn.

“Vừa rồi ta đã phái người qua hỏi, bọn họ không có thương vong.”

“Vậy thì tốt!”

Kim Phi gật đầu, thấy thủy thủ kiểm tra đã lên thuyền, y và Đường Tiểu Bắc, Thiết Chùy cùng sang đó.

“Thế nào rồi?” Thuyền trưởng hỏi.

“Bốn phía đều bị khoét rất nhiều lỗ nhưng đều chưa xuyên qua, chỗ bị cung nỏ hạng nặng bắn trúng hôm qua vẫn còn nguyên vẹn.” Thủy thủ trả lời.

Hôm qua thuyền chở hàng bị cung nỏ hạng nặng bắn trúng, nhưng vẫn cách mặt nước một đoạn, nước không bị tràn vào.

Sau khi đậu thuyền, thuyền trưởng phái người xuống tiến hành tu sửa.

“Chiếc còn lại thì sao?” Thuyền trưởng lại hỏi.

“Thuyền bên kia bị đâm một lỗ nhỏ, nhưng đã được chặn lại rồi.” Thủy thủ trả lời.

“Tiên sinh, bây giờ chúng ta đi tiếp hay là sửa những chỗ bị hỏng trước rồi đi?” Thuyền trưởng hỏi.

“Cứ sửa xong rồi hẵng đi.” Kim Phi nói.

Thuyền trưởng dẫn thủy thủ rời đi, Kim Phi vịn vào lan can, cau mày.

“Chúng ta đã thắng trận rồi, sao mặt mày vẫn ủ rũ thế?”

Đường Tiểu Bắc giơ tay vuốt trán Kim Phi.

“Lần này chỉ là dò xét kẻ địch, sau này nhất định sẽ có càng nhiều trận chiến hơn!”

Kim Phi quay đầu nhìn Thiết Chùy: “Thông báo tin ở đây cho Hạ Nhi biết, bảo nàng ấy sắp xếp người tới hỗ trợ!”

Việc xông thẳng qua trạm kiểm soát ngày hôm qua chính là một canh bạc đánh cược xem giáo úy ở trạm kiểm soát có dám đuổi theo đánh bọn họ hay không.

Sự thật đã chứng mình, bọn họ đã thua rồi.

Với tình huống như hiện tại, Ngô vương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định.

Dù Kim Phi không biết mưu sĩ đã nhận ra Đường Tiểu Bắc nhưng y biết đã không thể nào yên ổn được nữa.

Nhân lực trên thuyền chở hàng có hạn, vật liệu mang theo cũng có hạn, bọn họ không có khả năng chiến đấu trở về Xuyên Thục nữa.

Cách duy nhất là gọi chi viện trong làng.

“Được!” Thiết Chùy gật đầu, đi vào khoang thuyền.

Chỉ sau chốc lát, hai con bồ câu đưa thư bay từ boong thuyền về phía tây.

...

Trền bờ, mưu sĩ cũng thả bồ câu đưa thư, báo cáo tình huống ở đây cho Ngô vương.

Ngô vương và Sở vương đang giao chiến nên lúc này, Ngô vương đang ở thành Khánh An cách biên giới không xa.

Nhận được tin mưu sĩ truyền tới, Ngô vương sợ hết hồn, lập tức phái người dẫn mấy thương nhân trong thành đã từng tới làng Tây Hà gặp Kim Phi, tới bờ sông bằng tốc độ nhanh nhất.

“Các người đã từng gặp Kim Phi rồi sao?” Mưu sĩ hỏi.

“Bẩm đại nhân, đã gặp rồi.” Thương nhân gật đầu: “Ta đã từng tới làng Tây Hà mua hàng mấy lần, đã gặp y hai lần rồi.”

“Ta cũng đã gặp rồi!” Thương nhân còn lại cũng nhanh chóng lên tiếng.

“Vậy được, các người xem trên chiếc thuyền kia có Kim Phi hay không!” Mưu sĩ chỉ mặt sông hỏi.

Lúc này, thủy thủ vẫn đang ở trên mặt sông tu sửa thuyền bè, cách bờ bắc chỉ có mấy chục thước.

Đám thương nhân nheo mắt nhìn kỹ boong thuyền chở hàng.

“Thấy rồi, chính là người thứ sáu từ bên phải sang trên mũi thuyền.”

Một thương nhân gầy gò chỉ Kim Phi nói: “Nhưng Kim tiên sinh tại sao lại mặc y phục thủy thủ chứ?”

“Ngươi phải nhìn thật kỹ!” Mưu sĩ lạnh lùng nói: “Nếu ngươi dám nói láo thì cứ coi chừng cái đầu!”

“Đại nhân, ta không dám nói láo, người kia thật sự chính là Kim Phi.” Thương Nhân vỗ ngực bảo đảm.

“Đúng vậy, đúng là Kim Phi!” Những thương nhân khác cũng gật đầu theo.

Mưu sĩ gật đầu, ra hiệu cho phủ binh dẫn thương nhân xuống.

“Dương tiên sinh, Kim Phi thật sự vẫn còn sống!” Vẻ mặt quận trưởng trở nên vô cùng khó coi: “Bây giờ phải làm sao đây?”

“Cứ chờ xem Ngô vương nói thế nào đã.” Mưu sĩ cũng không dám tùy tiện quyết định, vội vàng truyền tin cho Ngô vương.

Trong thành Khánh An, Ngô vương nhận được tin, nhanh chóng triệu tập những “Đại thần” chủ chốt tới.

Những đại thần này chính là những quyền quý Ngô Địa ủng hộ Ngô vương lên ngôi, cũng chính là những nhân vật quan trọng trong triều đình Ngô vương.

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Dù triều đình nhỏ mới thành lập nhưng các chức quan, nghi lễ cũng được dựa theo hoàng cung Đại Khang.

Các đại thần đồng loạt quỳ xuống đất hành lễ với Ngô vương.

Bình thường, đây là khoảnh khắc Ngô vương hưởng thụ nhất, nhưng hôm nay, ông ta không tài nào vui nổi, chỉ phất tay ra hiệu đám “đại thần” đứng dậy.

“Bệ hạ, không biết ngài truyền bọn thần tới là có chuyện gì?”

“Tể tướng” tiến lên hỏi.

“Chư vị ái khanh, báo cho các ngươi một tin xấu!” Vẻ mặt Ngô vương ảm đạm, nói: “Kim Phi vẫn còn sống!”

“Cái gì?”

“Sao có thể?”

Triều đình nhỏ của Ngô vương rơi vào hoảng loạn.

Sức ảnh hưởng của Kim Phi chủ yếu ở khu vực Xuyên Thục và kinh thành, ít bách tính trên địa bàn của Ngô vương biết đến Kim Phi.

Nhưng các quyền quý lại biết rõ Kim Phi là ai, cũng biết Kim Phi quan trọng tới mức nào!

Sở dĩ nói vậy là vì nếu không phải biết Kim Phi đã chết, có cho Tứ hoàng tử thêm mười lá gan, hắn cũng không dám đoạt vị!

Các chư hầu như Ngô vương, Sở vương lại càng không dám tự lập xưng vương!

“Bệ hạ, chuyện này không thể đùa được!” Tể tướng hỏi: “Tin này đã được xác nhận chưa?”

“Xác nhận rồi.” Ngô vương nói: “Không chỉ có Kim Phi, Đường Tiểu Bắc cũng còn sống!”

Tể tướng nghe vậy, vẻ mặt càng trở nên khó coi, một lát sau giậm chân nói: “Nhà họ Đồng hại người rồi!”

Đoàn mưu sĩ ban đầu tới Đông Hải ám sát Kim Phi đến từ mấy nhà quyền quý, chủ yếu là mưu sĩ nhà họ Đồng.

“Nhà họ Đồng đáng chết, bọn họ chưa giết chết Kim Phi, tại sao lại nói là đã giết rồi? Lại còn lấy thi thể giả ra để gạt chúng ta?”

“Loại chuyện này sao có thể tùy tiện nói linh tinh, bệ hạ, chuyện này nhất định tìm nhà họ Đồng hỏi cho ra lẽ!”

Những đại thần khác cũng tức giận mắng nhà họ Đồng.

“Tất cả câm miệng!” Ngô vương giận đến mức đập bàn: “Nhà họ Đồng là người của Sở vương, các người muốn hỏi cho ra lẽ, ngươi cho rằng Sở vương sẽ để ý tới ngươi sao?”

Các đại thần nghe vậy, bối rối cúi đầu.

Đúng vậy, Đại Khang đã chia năm sẻ bảy, nhà họ Đồng đã từng là đồng minh lúc này lại trở thành kẻ địch.

“Bệ hạ, vi thần cho rằng, Sở vương chưa chắc đã biết chuyện này, nếu không cũng không dám tự xưng vương!”

Tể tướng nói: “Thế nên vi thần cảm thấy, chuyện này phải thương lượng với Sở vương một tiếng, nói không chừng chúng ta còn có thể hợp tác!”
Cương 880: Hỏa công

Trường Giang.

Kim Phi đứng chắp tay sau lưng trên boong thuyền nhìn dòng nước chuyển động, khẽ nhíu mày.

Thuyền nhỏ tấn công đã được ba ngày mà Ngô vương vẫn chưa phái người tới.

Nhưng Kim Phi vẫn không buông lỏng cảnh giác, trái lại còn cảm thấy lo lắng.

Với sự hiểu biết của y về đám quyền quý, Ngô vương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, không ra tay chứng tỏ ông ta còn đang góp nhặt lực lượng.

Cũng cho thấy rằng lần tới sẽ càng kịch liệt hơn.

Thế nên, mấy đêm gần đây, Thiết Chùy cũng sẽ sắp xếp người canh gác bốn phía thuyền nhỏ, đề phòng kẻ địch tới gần mà không biết.

Ban ngày lúc đi thuyền cũng sẽ để cho thuyền nhỏ đi trước dò đường, đóng vai lính trinh sát, nhân tiện tìm người kéo thuyền để kéo thuyền.

Nhưng bách tính ven bờ đã bị phủ binh xua đuổi, thỉnh thoảng chỉ thấy vài bách tính đói tới mức bước đi lảo đảo, đừng nói là kéo thuyền, tự đi bộ đã phải dùng gậy chống xuống đất.

Không có người kéo thuyền, mái chèo đi lại quá nặng, chỉ có thể dựa vào gió.

Đáng tiếc mấy ngày gần đây hướng gió không thuận, trong ba ngày thuyền chở hàng mới đi được không quá hai mươi dặm.

Thiết Chùy ra khỏi khoang thuyền, thấy Kim Phi thì đi tới: “Tiên sinh, lúc nào Mãn Thương có thể tới?”

Trước đây, Quan Hạ Nhi còn có thể truyền tin cho những trụ sở gần đây của thương hội, bảo trụ sở chuyển giao cho Kim Phi, bây giờ trụ sở của thương hội cũng rút lui, bọn Kim Phi có thể truyền tin cho làng Tây Hà, nhưng không thể nào nhận được thư hồi âm.

Thế nên bọn họ không biết lúc nào Mãn Thương tới được.

“Khó nói lắm.” Kim Phi lo lắng lắc đầu: “Chúng ta bị người ta chặn lại, bọn họ muốn tới e là không dễ, rất có thể phải chiến đấu để tới.”

Đây cũng chính là lý do trước đây Cửu công chúa không đồng ý cho Mãn Thương tới Đông Hải giao hàng.

Đám Kim Phi và Đường Tiểu Bắc chỉ là một nhóm người, có thể ẩn nấp trên thuyền chở hàng của địch, nhưng dụng cụ Mãn Thương cần mang theo lại quá nhiều, hoàn toàn không thể nào qua mắt được, chỉ có thể chiến đấu.

Đến lúc đó, tin Kim Phi còn sống chắc chắn sẽ không giấu được.

Đừng thấy bây giờ quyền quý gần như mất trí mà lầm, một khi biết Kim Phi vẫn còn sống, họ nhất định sẽ liên thủ lại.

Cửu công chúa không sợ làng Tây Hà bị các quyền quý tấn công, mà từ Đông Hải tới Kim Xuyên quá xa, cô ấy lo rằng trên đường xảy ra sự cố.

Kim Phi cũng nghĩ giống Cửu công chúa, thế nên mới đồng ý lời đề nghị của cô ấy, định lặng lẽ trốn về.

Ai ngờ mới tới địa bàn của Ngô vương đã bị cản lại, cuối cùng vẫn cần Mãn Thương tới tiếp ứng.

“Tiên sinh yên tâm, Mãn Thương đi xuôi dòng, không ai có thể chống lại bọn họ!” Thiết Chùy an ủi: “Nói không chừng mấy ngày nữa là tới rồi.”

“Chỉ mong là vậy!” Kim Phi gật đầu.

Điều này cũng là điều duy nhất khiến Kim Phi an tâm.

Bây giờ y bị động như vậy, lý do lớn nhất chính là đi ngược dòng, có đánh thắng cũng chẳng đi được.

Mà Mãn Thương lại xuôi dòng, chỉ cần đánh thắng kẻ địch cản đường là có thể nhanh chóng rời đi.

“Tiên sinh, bên kia có rừng cây, ngài đi về phía trước đi.”

Thiết Chùy nhỏ giọng nói.

Kim Phi nhìn phía trước một chút, ven bờ quả nhiên có một rừng cây rậm rạp.

Nếu có người mang cung nỏ hạng nặng trốn trong đó, quả thật có thể bắn tới thuyền.

Rừng cây và bãi lau sậy kiểu này rất thường gặp trên bờ sông, không thể nào phái người đi lục soát từng nơi được, cách tốt nhất chính là cố gắng đưa thuyền cách xa ra.

Thật ra cách xa như vậy, muốn phá hỏng thuyền chở hàng rất khó, nhưng nếu bị người ta bắn trúng thì chắc chắn chết.

Chuyện như vậy cũng không thể nào không xảy ra, kiếp trước lúc Kim Phi học lịch sử đã từng nghe nói, năm đó chiến tranh Tống Liêu, quan chỉ huy nước Liêu bị quân Tống dùng cung nỏ hạng nặng bắn chết, hai nước vì thế mà đình chiến, ký kết hiệp ước Thiền Uyên nổi tiếng.

Dù khả năng này tương đối nhỏ nhưng Kim Phi không dám dùng mạng của mình ra mạo hiểm vô ích, vì vậy y xoay người chuẩn bị trở lại khoang thuyền.

Nhưng vào lúc này, phía trước lại truyền tới âm thanh mơ hồ.

“Là mũi tên lệnh! Lại còn có hai cái!”

Vẻ mặt Kim Phi và Thiết Chùy lần lượt thay đổi.

Đây là tin lính trinh sát truyền về.

Kim Phi vội vàng cầm ống nhòm ra, nhìn về phía trước.

Một nhánh sông cách đó mấy dặm, lính trinh sát ngồi thuyền cứu sinh ở ngay dưới cửa nhánh sông.

Trên thuyền có tổng cộng ba nhân viên hộ tống, một người trong đó đứng ở đuôi thuyền điều khiển cung nỏ hạng nặng, hai người khác cũng đang điên cuồng chèo thuyền.

Phía sau thuyền cứu sinh, một chiếc thuyền câu cá lái ra từ cửa sông, điên cuồng đuổi theo thuyền cứu sinh.

Kim Phi thấy được mười mấy chiếc và còn nhiều chiếc nữa xông ra phía sau cửa nhánh sông.

Thuyền cứu sinh đang lênh đênh trên dòng sông, nhân viên hộ tống ở đuôi thuyền bắn hai lần liên tiếp đều hụt, chỉ có thể từ bỏ.

“Lại tới à?” Vẻ mặt Thiết Chùy thay đổi, xoay người hô: “Địch tấn công! Đánh trống!”

Giây tiếp theo, trên thuyền có tiếng trống nặng nề vang lên.

Dù là nhân viên hộ tống đang trực hay nghỉ ngơi đều nhanh chóng xông lên boong thuyền.

Boong thuyền hỗn loạn, nhưng trên thực tế mỗi người đều biết việc mình cần làm.

Có người ôm nồi ôm củi, có người xông về phía cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, trong hai phút ngắn ngủi, tất cả mọi người đều đã sẵn sàng chiến đấu.

Tốc độ thuyền cứu sinh xuôi dòng rất nhanh, lúc này chỉ cách thuyền chở hàng không tới một cây số.

Phía sau nó là vô số thuyền nhỏ, số lượng còn nhiều hơn cả lần trước.

“Lão Tam chuẩn bị cứu người, Lão Ngưu cũng chuẩn bị xong, bọn họ tới gần thì cứ đánh cho ta!”

Thiết Chùy lạnh lùng ra lệnh.

“Rõ!”

Mấy nhân viên hộ tống đồng loạt hô to.

Thuyền cứu sinh trôi tới dưới thuyền chở hàng, nhân viên hộ tống trên thuyền bắt lấy sợi dây thuyền chở hàng ném xuống, móc vào hai bên thuyền cứu sinh.

Nhân viên hộ tống trên thuyền chở hàng kéo dây, nâng cả người và thuyền lên.

Lúc này, thuyền đánh cá của địch cũng đã tiến vào phạm vi của máy bắn đá.

Sau khi trận chiến lần trước kết thúc, đám người Kim Phi và Thiết Chùy đã tiến hành đánh giá sau chiến tranh và nhất trí rằng sử dụng máy bắn đá để đối phó với nhiều thuyền như vậy có hiệu quả hơn so với dùng cung nỏ hạng nặng.

Thế nên máy bắn đá đám nhân viên hộ tống giấu trong khoang cũng bí mật dời lên, đặt trên boong.

Một khi kẻ địch tiến vào phạm vi ném, tất cả máy bắn đá cũng đều được khởi động.

Những chiếc thuyền đánh cá này đều được Ngô vương tạm thời gom góp được, rất nhiều chiếc chỉ có một tầng, không chịu nổi sự bắn phá của máy bắn đá.

Thiết Chùy tin rằng chỉ cần một đợt bắn, đối thủ đã có thể chịu tổn thất nặng nề.

Phủ binh cũng là một đám người ô hợp, nói không chừng bọn họ có thể bị đánh tan.

Nhưng điều Thiết Chùy không ngờ là thuyền đánh cá chỉ đuổi theo thuyền cứu sinh cách xa mấy trăm thước, sau đó nhanh chóng giảm tốc độ ngừng lại.

Ở khoảng cách này cung nỏ hạng nặng cũng có thể bắn tới, nhưng không nằm trong tầm bắn của máy bắn đá.

Sau đó, đám nhân viên hộ tống thấy phủ binh trên thuyền đánh cá mang lên mấy cái bình, đổ thứ gì đó vào trong nước.

“Bọn họ đang làm gì thế?” Thiết Chùy nghi ngờ.

Kim Phi cũng bối rối giơ ống nhòm lên, nhắm vào phương xa.

Một giây tiếp theo, vẻ mặt Kim Phi đột nhiên thay đổi, giận dữ hét: “Không ổn, bọn họ đổ dầu xuống sông, mau rút lui!”

“Đổ dầu?” Thuyền trưởng cũng sững sờ, ngay sau đó khàn giọng hô: “Bọn họ định châm lửa đốt chúng ta, mau nhổ neo!”

“Tất cả mọi người xuống chèo thuyền đi!”

Thiết Chùy cũng đã nhận ra, gân cổ hét.

Nhân viên hộ tống và thủy thủ tụ tập trên boong rốt rít xông vào khoang thuyền.

Trên thuyền đánh cá, một giáo úy thấy váng dầu trôi ra khỏi phạm vi thuyền đánh cá thì ném một cây đuốc xuống!

Bùm!

Trên mặt sông lập tức nổi lên

Ngọn lửa trôi theo dòng nước, chậm rãi chảy tới thuyền chở hàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom