-
Chương 901-905
Chương 901: Lại trúng mai phục rồi
Trên đỉnh núi nhỏ cách núi Nhị Lang mấy dặm, hai nhân viên hộ tống nhìn làn khói đen cuồn cuộn bốc lên trên núi Nhị Lang, sắc mặt họ tái nhợt, tay cầm kính viễn vọng liên tục run rẩy.
Vốn họ đến để điều tra tình hình của kẻ địch, cũng không biết nhiệm vụ của Quan Nhị Lương cho đến khi bọn Quan Nhị Lương mở khinh cầu ra, chuẩn bị thổi lên thì họ mới nhìn thấy.
Khi đó, hai người họ nghĩ là có thể tận mắt chứng kiến cảnh Quan Nhị Lương oanh tạc kẻ địch, ai ngờ lại tận mắt nhìn thấy bọn Quan Nhị Lương bị mai phục.
“Nhanh đi!” Nhân viên hộ tống cao hơn vội vàng thu dọn đồ đạc: “Chúng ta phải nhanh chóng báo cáo chuyện này cho Tiểu Ngọc cô nương!”
“Đúng vậy!” Nhân viên hộ tống thấp hơn cũng tỉnh táo lại, đi theo hỗ trợ.
Một lúc sau, hai người họ bất chấp an toàn lao như bay xuống núi.
Ở làng Tây Hà, Quan Hạ Nhi xoa tay, đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng liếc ra ngoài cửa nhìn một cái.
Cửu công chúa đang ngồi khoanh chân sau bàn, lấy cái nhíp gỗ gắp từng lá trà, trông thong dong hơn Quan Hạ Nhi rất nhiều.
Nhưng cái lò đất sét nhỏ bên cạnh đã bán đứng cô ấy.
Trong chiếc nồi nhỏ trên bếp đất, nước suối trên đó đã sôi trào từ lâu, nhưng Cửu công chúa lại hoàn toàn không để ý tới, mãi đến khi Thấm Nhi đứng ở kế bên nhắc nhở thì Cửu công chúa mới tỉnh táo lại, lấy cái ấm nhỏ xuống, rồi gắp một nhúm lá trà vào.
"Tỷ tỷ, đừng lo lắng, tới uống tách trà đi."
Cửu công chúa vừa ngồi pha trà vừa gọi Quan Hạ Nhi ngồi xuống.
"Vũ Dương, đã đến lúc này rồi, ta làm sao còn tâm trạng để uống trà?"
Quan Hạ Nhi thất thần ngồi xuống phía đối diện.
“Nhưng sốt ruột có ích lợi gì?”
Cửu công chúa cầm lên một tách trà nhỏ đưa cho Quan Hạ Nhi: “Uống trà đi!”
“Ta không khát, Thấm Nhi, ngươi uống đi!”
Quan Hạ Nhi đưa chén trà tới trước mặt Thấm Nhi, lo lắng nói: "Vũ Dương, muội nói xem bọn Nhị ca có thể thành công không?”
Vừa nói xong, một nữ nhân viên hộ tống vội vàng chạy tới, đứng trước cửa chính nói: "Phu nhân, điện hạ, Từ Quý tới rồi!"
"Từ Quý? Mau cho hắn vào đi!"
Quan Hạ Nhi nhanh chóng đứng dậy.
Cửu công chúa cũng đặt tách trà xuống.
Từ Quý là một trong những nhân viên hộ tống chứng kiến trận chiến ở núi Nhị Lang, anh ta không biết hành động của Quan Nhị Lương, nhưng Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi lại biết bởi vì họ là người cử Từ Quý đi.
Bây giờ Từ Quý đã trở lại, tức là núi Nhị Lang đã có kết quả.
"Phu nhân, điện hạ!"
Sau khi Từ Quý vào nhà, anh ta cúi đầu hành lễ.
“Núi Nhị Lang thế nào rồi?” Quan Hạ Nhi lo lắng hỏi: “Có phải Nhị ca đã cho nổ tung đoàn quân lương của kẻ địch không?”
Trên đường về Từ Quý đã đoán được ý định của Quan Hạ Nhi khi cô điều anh ta đến núi Nhị Lang, nghe vậy anh ta cúi đầu nói: "Không, kẻ địch đã mai phục ở núi Nhị Lang trước, Nhị ca... Nhị ca đã tử trận..."
Từ Quý nói, kể lại hết quá trình chiến đấu.
"Nhị ca..."
Nước mắt Quan Hạ Nhi không kìm được mà chảy dài, khi nghe thấy Quan Nhị Lượng trước khi chết đã bật lửa rương lựu đạn.
Quan Nhị Lượng là anh họ xa của cô, lớn hơn cô ba bốn tuổi, hai người họ cũng coi như cùng nhau lớn lên, Quan Nhị Lượng cũng là một trong số ít người không cười nhạo cô.
Sau Kim Phi nổi dậy, nhiều thân thích ở làng Quan Gia đã đến tìm Quan Hạ Nhi với hy vọng móc nối được chút quan hệ, hy vọng có thể tìm được một công việc tốt, nhưng Quan Nhị Lương, người có quan hệ tốt với Quan Hạ Nhi thì mãi vẫn chưa đến, lại thật thà đi tham gia tuyển dụng công khai của tiêu cục, làm một nhân viên hộ tống bình thường.
Sau đó lại được thăng chức cốt cán vì Trương Lương cảm thấy người này thật thà nên cố ý đề bạt.
Mặt Cửu công chúa cũng vô cùng khó coi.
Làng Tây Hà chỉ còn ba cái khinh khí cầu, bây giờ lại thêm một chiếc bị phá hủy.
Chuyện này làm cho tình hình vốn đã nghiêm trọng càng trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng năng lực chịu đựng của Cửu công chúa lại càng mạnh hơn, biết bây giờ không phải là lúc để lo lắng buồn phiền, thấy tâm trạng Quan Hạ Nhi không tốt, cô ấy mở miệng gọi Tần Minh tới cửa: “Báo cho hai đại đội hộ tống Lão Ưng đi núi Khôi Dương, Tần đội trưởng, ngươi cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, bất kể thế nào cũng không thể cho khinh khí cầu của kẻ địch vào làng!"
Núi Khôi Dương cũng là con đường duy nhất đến làng Tây Hà, chẳng qua cách làng quá gần, tỷ lệ sai sót quá thấp, nên lúc đầu Cửu công chúa không chọn mai phục ở đây.
Bây giờ e là kẻ địch đã vượt qua núi Nhị Lang, Cửu công chúa chỉ có thể lựa chọn chỗ này.
Để phòng ngừa kẻ thù mai phục ở núi Khôi Dương, Cửu công chúa đã cử ngay một đại đội hộ tống đến hộ tống Lão Ưng.
"Dạ!"
Tần Minh dạ một tiếng, quay đầu nhìn qua Thấm Nhi: "Thấm Nhi, bảo vệ điện hạ cẩn thận!"
Nhiệm vụ của anh ta là làm đội trưởng đội cận vệ của Cửu công chúa, nhưng bây giờ ở làng Tây Hà thật sự rất thiếu người, Cửu công chúa cũng cố ý nâng đỡ người mình, cho nên gần đây càng giao nhiều nhiệm vụ cho Tần Minh.
Khi Tần Minh đi vắng, thì Thấm Nhi tạm thời giữ chức đội trưởng đội cận vệ.
Nhìn thấy Thấm Nhi gật đầu rồi, Tần Minh mới xoay người rời đi.
Cửu công chúa lại gọi nữ nhân viên hộ tống tới ra lệnh:
“Đi nói với ba trưởng làng, bảo mọi người sơ tán càng sớm càng tốt, đồ vật để yên, sơ tán người trước! Trong một canh giờ, không thể có thêm một người nào lãng vãng ngoài bãi đất trống trong làng!”
Kẻ địch đang hung hãn tới, Cửu công chúa không dám bảo đảm đám Lão Ưng có thể ngăn chặn được tất cả khinh khí cầu của kẻ địch.
Vì lý do an toàn, lần đầu tiên nhận được cảnh báo, Cửu công chúa đã ra lệnh cho ba trưởng làng sơ tán người dân.
Ngoại trừ nhân viên hộ tống, những người còn lại đều phân tán và ẩn nấp vào những ngọn núi xung quanh.
Dân làng khó khăn lắm mới tích góp được chút gia sản, nên sau khi nhận được lệnh sơ tán, nhiều dân làng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Trước đó, Cửu công chúa cho rằng dù Quan Nhị Lượng không thể cho nổ tung đoàn quân lương của kẻ địch thì vẫn có thể khiến kẻ địch hỗn loạn trong chốc lát nên không thúc giục.
Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi, Cửu công chúa không thể không ra tử lệnh cho ba trưởng làng.
"Kẻ xấu sắp đến rồi, nếu không muốn bị thiêu chết thì làm ơn nhanh chóng lên, nhanh lên đi!"
"Đại Hắc Cẩu, có phải chạy nạn đâu mà lại mang cối xay lên xe làm gì? Kẻ xấu có thể thiêu cháy cối xay của ngươi sao?"
"Chu Lão Nhị, không bắt con gà được thì đừng bắt nữa, nhanh cõng mẹ ngươi đi đi, còn không đi thì không xong đâu đấy!”
…
Trong làng, lão trưởng làng chống gậy, một chân thọt nhảy thật nhanh.
Nhìn thấy dân làng lằng nhằng, ông ta tiến lên vung gậy đánh họ.
Bên kia, đội hộ tống đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu bất cứ lúc nào, sau khi nhận được lệnh của Tần Minh, đại đội hai lập tức xuất phát để bảo vệ Lão Ưng, tiến thẳng đến núi Khôi Dương.
Núi Khôi Dương cách làng rất gần, chỉ cần cưỡi ngựa nữa giờ là đến, khi bọn họ đến chân núi núi Khôi Dương, lại nhìn thấy trên đỉnh núi có người.
"Đám nhãi con này thật sự muốn phục kích chúng ta sao?"
Đội trưởng của đại đội hai cười khẩy một tiếng, trở tay rút hắc đao ra: "Các huynh đệ, giết chúng, cho chúng một bài học nhớ đời đi”.
“Giết!"
Đội trưởng hộ tống của đại đội hai hét lớn, xoa tay hầm hè nhảy xuống ngựa chiến.
Họ là một đại đội được chỉ dạy bài bản, nên dù có đối mặt với kẻ địch cũng có tự tin chiến đấu được một hồi.
Mà núi Khôi Dương lại là một ngọn núi nhỏ nên không thể nào phục kích nhiều người được.
Ngay khi những nhân viên hộ tống của đại đội hai đang tập hợp và chuẩn bị cho một trận đại chiến, thì năm sáu cái khinh khí cầu dần bay qua đỉnh núi, lảo đảo lắc lư trôi về phía họ.
Mặt đại đội trưởng đổi sắc, điên cuồng gầm lên: "Giải tán nhanh lên! Lão Ưng, bảo vệ khinh khí cầu!"
Chương 902: Rút lui
Không đợi đại đội trưởng nhắc nhở, khi thấy khinh khí cầu, Lão Ưng cũng biết đã trúng mai phục, vội vàng dẫn ngựa chiến vác khinh khí cầu chạy ngược hướng gió.
Thật ra, vừa rồi Lão Ưng đã nghĩ tới khả năng này, cảm thấy lỡ như kẻ địch chuẩn bị trước khinh khí cầu ở núi Khôi Dương thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc thấy quân địch, suy nghĩ đầu tiên của Lão Ưng chính là làm khinh khí cầu bay lên.
Nhưng Thổ Phiên và Đại Khang giao chiến nhiều năm như vậy đã thu được không ít cung nỏ hạng nặng, lúc ấy quân địch ở trên núi, anh ta ở dưới chân núi, lỡ như trong quá trình bay lên không trung, quân địch ở trên núi dùng cung nỏ hạng nặng bắn thì rất dễ bắn trúng khinh khí cầu.
Lão Ưng còn chưa nghĩ xong, khinh khí cầu của quân địch đã bay lên rồi.
Lúc này, nếu mở khinh khí cầu thì đó là bia sống.
Không thể không nói, quyết định của Lão Ưng vô cùng chính xác.
Sau khi khinh khí cầu của phe địch bay tới đỉnh đầu, kèm theo những bình dầu hỏa được ném xuống.
Cũng may Lão Ưng rất hiểu khinh khí cầu, anh ta hét lớn bảo đám nhân viên hộ tống tản ra, chạy ngược hướng gió.
Đám nhân viên hộ tống phản ứng rất nhanh, tổn thất không quá nghiêm trọng.
Nhìn khinh khí cầu bay đi, đại đội trưởng thở phào nhẹ nhõm: “Lão Ưng huynh đệ, vẫn là huynh phản ứng nhanh!”
“Quân địch cũng xảo quyệt quá, còn mai phục cả khinh khí cầu!”
Đại đội phó cũng sợ hãi: “May mà Lão Ưng huynh đệ nhắc nhở kịp thời, nếu không chúng ta đã thảm rồi!”
“Mọi người đừng buông lỏng cảnh giác, quân địch rất tinh vi, cẩn thận còn có chiêu khác.”
Lão Ưng nói: “Để đảm bảo an toàn, ta cảm thấy vẫn nên dựng khinh khí cầu lên đi?”
“Ta thấy cũng được.” Đại đội trưởng gật đầu nói: “Nhưng chúng ta phải cẩn thận một chút, lỡ như vừa mới bày khinh khí cầu ra, bọn họ lại tới, chúng ta chạy không kịp...”
Còn chưa nói hết, xung quanh đột nhiên tối sầm lại.
Ngẩng đầu nhìn lên, lại có hai khinh khí cầu bay qua đỉnh núi, đã tới trên đỉnh đầu bọn họ.
Lần này không cần Lão Ưng nhắc, đám nhân viên hộ tống đã tự tản ra, chạy ngược chiều gió.
Nhưng lần này quân địch tới đã có chuẩn bị, hai khinh khí cầu vừa mới bay đi, hai cái khác lại tới.
Mà lúc này, đám nhân viên hộ tống đã chạy tới dưới chân núi núi Khôi Dương, ngoài lên núi thì không có con đường nào khác để đi.
“Lên núi!”
Đại đội trưởng vừa ra lệnh, đám nhân viên họ tống bắt đầu rối rít leo núi.
Nhưng bọn họ mặc áo giáp, tốc độ leo núi quá chậm, đại đội trưởng thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thể nào trốn thoát được, không thể làm gì khác hơn là bảo đám nhân viên hộ tống cởi áo giáp xuống, vứt bỏ những vật dụng như cung nỏ hạng nặng để leo núi dễ dàng hơn.
Áo giáp có thể cởi, cung nỏ hạng nặng cũng có thể ném, nhưng khinh khí cầu cũng có thể ném sao?
Đại đội trưởng chỉ có thể sắp xếp vài nhân viên hộ tống giúp Lão Ưng mang theo rương gỗ, chật vật lên núi.
Quân địch ở trên trời thấy tình huống này thì nhận ra ngay, mở cuộc tấn công tập trung vào khu vực có Lão Ưng.
“Lão Ưng, đi thôi, không còn kịp nữa rồi!” Nhân viên hộ tống hỗ trợ không biết làm gì, hô lên.
Mang theo rương gỗ di chuyển quá chậm, vừa rồi liều mạng mới có thể sống sót, nếu để quân địch tấn công một lần nữa, bọn họ nhất định sẽ không sống nổi.
“Khinh khí cầu Nhị Lương đã mất rồi, nếu khinh khí cầu này cũng xảy ra vấn đề gì thì trong làng cũng chỉ còn lại số siêu việt thôi.”
Lão Ưng không chịu buông tay.
“Chúng ta mang theo rương rất lộ liễu, bọn họ sẽ đánh đuổi theo chúng ta, Lão Ưng là chuyên gia khinh khí cầu, chắc chắn biết chúng ta không thể nào vượt qua khinh khí cầu được.”
Đại đội trưởng cũng nói: “Thế này thì sao, chúng ta tìm chỗ nào đó giấu khinh khí cầu đi, đợi bọn họ bay qua, chúng ta sẽ quay lại lấy được không?”
Lão Ưng nghe xong, cảm thấy cách này cũng không tồi, vội vàng nhìn bốn phía, chỉ vào một cái hố nhỏ và nói: “Cứ đặt nó ở đây đi!”
Mấy người luống cuống bỏ cái rương vào trong hố nhỏ, sau đó dùng cỏ tranh đắp lên.
Sau đó, tản ra và bỏ chạy trước khi đợt khinh khí cầu tiếp theo của địch ập đến.
Khinh khí cầu hoạt động chậm chạp, quân địch cũng không có lựu đạn, kẻ địch phân tán ra kiểu này rất khó để tạo thành lực sát thương.
Bọn Lão Ưng lại dám bỏ chiếc rương lại, quân địch nhất thời không biết phải làm sao.
Một bên khác của núi Khôi Dương, một người trung niên râu tóc bạc phơ đang uống trà dưới giàn che.
Ông ta là một trong những mưu sĩ được Phùng tiên sinh chiêu mộ sau khi nổi danh, cuộc mai phục chống lại Quan Nhị Lương và Lão Ưng chính là kế hoạch của ông ta.
“Tiên sinh, bọn họ đã tản ra rồi, A Đạt bảo ta tới hỏi tiên sinh nên làm thế nào?”
Một binh lính chạy tới xin phép.
“Tìm thấy khinh khí cầu của bọn họ chưa?” Mưu sĩ hỏi.
Ông ta chuẩn bị lâu như vậy không phải là để giết nhân viên hộ tống mà là vì khinh khí cầu.
“A Đạt nói, lần thứ ba còn thấy bọn họ mang theo cái rương, lần thứ tư đã không thấy tăm hơi đâu, A Đạt nghi rằng bọn họ đã giấu nó đi!” Binh lính trả lời.
“Giấu đi sao?”
Mưu sĩ nhắm mắt lại, ngón tay gõ lên ghế.
Núi Khôi Dương rất gần làng Tây Hà, ông ta sợ bị phát hiện nên không mang theo nhiều người tới.
Những khinh khí cầu này cũng phân phát cho mấy trăm dân tỵ nạn ngụy trang, bảo bọn họ phân nhóm mang tới.
Đối diện có một đại đội nhân viên hộ tống, dù vừa rồi một số đã bị thiêu cháy, nhưng nhìn chung tổn thất không lớn, lúc này cũng đang phân tán ở sườn núi phía nam.
Nếu phái người tới lục soát núi thì cũng như nhét thịt vào miệng sói.
Trầm ngâm chốc lát, mưu sĩ mở mắt ra: “Nói với A Đạt, bảo hắn ném dầu hỏa đã chuẩn bị xuống, đốt sườn núi phía nam cho ta!”
“Rõ!” Binh lính khom người lui ra.
“Ta xem ngươi có thể giấu ở đâu được?”
Mưu sĩ lạnh lùng nói thầm.
Ban đầu, Phùng tiên sinh nhận được tin chiến sự của Đại Khang và Đông Man, lập tức ý thức được hiệu quả của khinh khí cầu và lựu đạn trên chiến trường.
Thế nên ông ta đã hao tâm tổn tứ bắt cóc Ngụy Lão Tam.
Thật ra ông ta còn âm mưu bắt cóc mấy tù nhân chế tạo lựu đạn, đáng tiếc do một vụ tai nạn, tất cả tù nhân đều bị nổ chết.
Sau khi Ngụy Lão Tam bị bắt tới Thổ Phiên, ông ta thậm chí còn không chịu nổi vòng nghiêm hình tra khảo đầu tiên đã khai ra phương pháp chế tạo khinh khí cầu.
Dưới sự ủng hộ của Gada, Phùng tiên sinh đã lấy được một số lượng lớn nhân lực trong thời gian ngắn, tăng thời làm việc để bắt đầu chế tạo khinh khí cầu.
Khi một quốc gia dùng hết sức lực để làm một việc là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Cộng thêm độ khó của kỹ thuật chế tạo khinh khí cầu cũng không lớn, Ngụy Lão Tam còn biết vận hành dây chuyền lắp ráp, chỉ trong thời gian ngắn, Phùng tiên sinh đã chế tạo được một số lượng lớn khinh khí cầu.
Dù tốc độ lên cao chậm, độ cao tối đa cũng kém xa khinh khí cầu làng Tây Hà chế tạo, nhưng số lượng lại rất lớn.
Tấn công làng Tây Hà là một trong những mục tiêu chiến lược quan trọng nhất của Phùng tiên sinh, thế nên ông ta vô cùng coi trọng, chuẩn bị cũng vô cùng đầy đủ.
Dưới mệnh lệnh của mưu sĩ, khinh khí cầu lần lượt bay lên không trung, kèm theo những hũ dầu hỏa được thả xuống sườn núi phía nam.
Chẳng mấy chốc, sườn núi phía nam dường như đã chìm trong biển lửa.
Dù nhân viên hộ tống đã chạy thoát hơn nửa, nhưng bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn nơi giấu khinh khí cầu bị bao trùm trong biển lửa.
Sau khi ném dầu hỏa xuống, khinh khí cầu của quân địch không hạ xuống, mà trôi theo chiều gió tới đường núi.
Trên đường núi, đội kỵ binh của quân tiên phong Thổ Phiên đã tới, khinh khí cầu ném xuống hai sợi dây thừng, dưới sự dẫn dắt của ngựa chiến, chậm rãi trôi về phía làng Tây Hà.
“Nhanh chóng thông báo với điện hạ, chúng ta thất bại rồi, bảo cô ấy chuẩn bị nhanh lên!”
Lão Ưng không kịp đau lòng nhìn khinh khí cầu, cuống cuồng nói.
Thật ra không cần anh ta thông báo, Cửu công chúa ở làng Tây Hà đã thấy được khinh khí cầu của phe địch, cũng thấy được một số lượng lớn quân tiên phong Thổ Phiên qua ống nhòm.
“Chuẩn bị rút lui mau!”
Chương 903: Niềm vui bất ngờ
Trước khi chiến đấu hãy suy nghĩ đến sự thất bại, đây là một trong những kiến thức binh pháp mà Kim Phi đã từng nói với Cửu công chúa.
Bởi vì sau khi thắng lợi phe ta sẽ nắm quyền kiểm soát cục diện, có nhiều thời gian để suy nghĩ xem nên làm thế nào, nhưng lỡ như thất bại, phe ta sẽ phải đối mặt với khả năng bị truy sát trên diện rộng, thời gian dành cho chúng ta sẽ càng lúc càng ít. Mỗi giây đều rất quan trọng.
Vì vậy khi biết được kẻ địch đã lên bờ sông Gia Lăng, Cửu công chúa lập tức lập kế hoạch rút lui, đồng thời nhanh chóng di dời các loại vật liệu chiến lược và dân làng đi.
Dựa theo kế hoạch, có hai khả năng rút lui.
Khả năng thứ nhất chỉ là để đề phòng lỡ như. Nếu mấy người Lão Ưng thành công tiêu diệt được đội quân lương của kẻ địch thì dân làng sẽ ngừng rút lui, cùng phối hợp với các nhân viên hộ tống sử dụng pháo đài để chống lại kẻ địch.
Khả năng thứ hai là Lão Ưng thất bại, vậy cả làng sẽ phải tiến hành rút lui quy mô lớn.
Cái gọi là rút lui quy mô lớn là rời khỏi làng, sơ tán mọi người đến dãy núi nhấp nhô ở bên ngoài làng, triển khai chiến tranh du kích với kẻ địch, đợi khi Kim Phi trở về sẽ tiến hành phản công lại.
“Vũ Dương, còn có cách nào khác không?”
Quan Hạ Nhi nắm lấy cánh tay Cửu công chúa hỏi: “Chúng ta rút lui rồi, vậy ngôi làng phải làm sao? Nhiều nhà xưởng như vậy sẽ như thế nào? Đây chính là tâm huyết của đương gia đấy!”
Nhà xưởng làng Tây Hà đều bắt đầu xây dựng sau khi Kim Phi nổi dậy, đa số chỉ mới đưa vào sản xuất được vài tháng, nhiều công trình còn mới xây được một nửa, hoặc là những nhà xưởng mới đã hoàn thành phần dự án chính, sắp bàn giao sử dụng.
Một khi ngôi làng bị kẻ thù chiếm đóng, thì có thể tưởng tượng được số phận của những nhà xưởng này.
Cho dù Kim Phi có quay lại đánh đuổi kẻ địch, sợ rằng cũng chỉ có thể thu lại được một đống đổ nát.
“Tỷ tỷ, ta cũng biết những nhà xưởng này là tâm huyết của phu quân và tất cả mọi người. Nhưng khinh khí cầu của kẻ địch quá nhiều, chúng ta không giữ được làng đâu!”
Trong mắt Cửu công chúa cũng tràn đầy đau lòng và bất đắc dĩ: “Nhưng sự việc đã đến nước này, đây là đối sách duy nhất mà ta có thể nghĩ ra.”
Quan Hạ Nhi mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Bất kì thời đại nào, chỉ cần nắm quyền khống chế trên không trung thì đồng nghĩa với việc nắm giữ quyền chủ động trên chiến trường.
Mặc dù hình dạng của khinh khí cầu mà phe địch chế tạo ra rất xấu xí, tốc độ bay lên chậm, độ cao giới hạn cũng không cao, nhưng họ không thể đối phó được với số lượng nhiều.
Kẻ địch ném bình đựng dầu ở trên trời xuống, cho dù nhân viên hộ tống ở dưới đất có khả năng chiến đấu mạnh hơn đi nữa, nhưng nếu cứ tiếp tục liều chết bảo vệ làng thì cũng chỉ có một con đường chết.
Đến lúc đó, nhà xưởng vẫn sẽ rơi vào tay của kẻ địch.
“Tỷ tỷ, phu quân từng nói, nơi nào còn sự sống nơi đó còn hy vọng. Chỉ cần chúng ta vẫn còn người, thì nhà xưởng vẫn có thể xây dựng lại. Nhưng nếu người không còn, thì không còn gì cả.”
Cửu công chúa lại an ủi Quan Hạ Nhi, hỏi: “Tỷ tỷ, đồ ở kho hàng sau núi đã chuyển hết đi chưa?”
Kho hàng sau núi là bảo khố lớn nhất của làng Tây Hà. Vàng, tiền mặt cùng với các loại vũ khí như cung nỏ hạng nặng, khôi giáp mà Kim Phi tích lũy được trong một năm nay hầu hết đều ở đó.
Vậy nên kế hoạch rút lui vừa bắt đầu, Cửu công chúa đã lập tức bố trí lượng lớn nhân viên hộ tống đi di dời đồ đạc trong kho hàng ở sau núi.
“Ta vừa đi xem thử rồi, dựa theo yêu cầu của muội, vũ khí như cung nỏ hạng nặng, khôi giáp và xe bắn đá đều đã chuyển đi hết rồi, còn vàng bạc tiền đồng vẫn chưa chuyển, có lẽ một giờ nữa là có thể chuyển hết đi rồi.” Quan Hạ Nhi trả lời.
Hắc đao, xà phòng thơm, châu Thủy Ngọc đều là những thứ hái ra tiền, sau khi ra mắt đã mang về cho Kim Phi một lượng tiền mặt lớn.
Kim Phi từ lâu đã biết chế độ ngân phiếu của Đại Khang cực kỳ không ổn định, vậy nên chỉ dùng ngân phiếu vào giai đoạn việc làm ăn mới bắt đầu, về sau khi nhân lực của tiêu cục Trấn Viễn đã đủ, thì dùng tiền mặt để thanh toán.
Vì vậy tiền mặt trong kho hàng của làng Tây Hà vô cùng nhiều, đặc biệt là tiền đồng, nói chất đống như núi cũng không quá.
Nhiều tiền như vậy, vận chuyển cũng cần rất nhiều thời gian.
“Không được, kẻ địch đã đến núi Khôi Dương rồi, chẳng mấy chốc sẽ bao vây ngôi làng!”
Cửu công chúa nói: “Làm phiền tỷ tỷ lại đi thúc giục bọn họ một chút, phải chuyển hết trong vòng nửa giờ, nếu không chuyển được hết, thì hãy dùng lựu đạn cho nổ tung hang động!”
“Cho nổ sao?” Quan Hạ Nhi sửng sốt.
“Đúng vậy, cho nổ tung!”
Cửu công chúa nói tiếp: “Phu quân thông minh như vậy, nhất định có thể tìm ra cách đối phó với kẻ địch. Đợi khi chàng ấy quay về, chúng ta sẽ có thể giành lại làng.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, kẻ địch rất khó để đào ra được hang động đã bị sụp đổ, cho dù đào ra được cũng không sao, cũng chỉ có vàng bạc mà thôi, bọn chúng cướp đi rồi, về sau chúng ta cướp lại là được!”
Đây cũng là nguyên nhân Cửu công chúa ưu tiên sắp xếp di dời vũ khí đi trước.
Nếu vũ khí bị địch cướp đi, có thể sẽ lấy chúng để đối phó lại bọn họ, nhưng vàng bạc thì không sao, kẻ địch cướp đi rồi cũng chỉ là gánh nặng. Đợi khi Kim Phi quay về, vẫn có thể cướp lại như thường.
“Đúng rồi tỷ tỷ, đồ đạc ở phòng thí nghiệm đã chuyển đi hết chưa?” Cửu công chúa lại hỏi.
Khi Kim Phi ở nhà, ngoại trừ ăn cơm ngủ nghỉ, thì thời gian còn lại hầu như đều ở phòng thí nghiệm. Bên trong có quá nhiều tài liệu, thiết bị và công cụ.
Trong mắt Cửu công chúa, những thứ này còn quan trọng hơn cả vũ khí và khôi giáp.
“Sau đợt tập kích lần trước, nóc nhà của phòng thí nghiệm bị thiêu rụi, ta đã bảo Chu Cẩm chuyển hết đồ đạc ở bên trong đi rồi.” Quan Hạ Nhi đáp: “Những thứ này đều được đưa đi cùng với vũ khí.”
“Vậy thì tốt.” Cửu công chúa lúc này mới yên tâm gật đầu: “Còn có cả đồ ở xưởng dệt, xưởng Thủy Ngọc, xưởng chế luyện, xưởng xi măng đá vôi nếu có thể mang đi được thì mang hết đi, không mang đi được thì phải tiêu hủy, tuyệt đối không được để chúng rơi vào tay của kẻ địch!”
“Được, lát nữa ta sẽ đi tìm trưởng làng bố trí người đi đặt bom.”
Mặc dù Quan Hạ Nhi rất đau lòng, nhưng cũng biết đây là chuyện bất đắc dĩ.
Cửu công chúa đang định nói tiếp thì đột nhiên nhìn thấy làn khói đen cuồn cuộn bốc lên ở phía đông bắc.
Ngay sau đó, từng tiếng nổ nặng nề liên tục truyền tới.
“Chuyện gì vậy?” Quan Hạ Nhi dừng chân lại, cau mày hỏi.
Cửu công chúa lập tức cầm kính viễn vọng lên nhìn qua bên đó.
Một lát sau, sắc mặt Cửu công chúa tràn đầy kích động hỏi: “Tỷ tỷ, ngoại trừ Lão Ưng và Từ Quý, tỷ còn sắp xếp người khác ở núi Khôi Lang sao?”
“Không có.” Quan Hạ Nhi vừa lấy kính viễn vọng của mình ra, vừa tò mò hỏi: “Sao vậy?”
“Tỷ tỷ, tỷ nhìn đi rồi sẽ biết!”
Cửu công chúa kích động đến nỗi nói không còn lưu loát.
Quan Hạ Nhi điều chỉnh xong tiêu cự, nhắm chuẩn về phía làn khói đen.
Giây tiếp theo, cô đã biết tại sao Cửu công chúa lại kích động như vậy rồi.
Cô nhìn thấy dưới chân núi Khôi Dương khắp nơi đều là lửa cháy rừng rực, đội quân tiên phong của kẻ địch người ngã ngựa đổ vô cùng hỗn loạn.
Lửa lớn dữ dội như vậy, phạm vi lại rất lớn, hiển nhiên là có người đã đốt thùng dầu hỏa của kẻ địch.
Khinh khí cầu dựa vào việc đốt cháy dầu hỏa để bay lên không trung. Không có dầu hỏa, khinh khí cầu của kẻ địch có nhiều hơn nữa cũng chỉ là vật trang trí.
Điều này đối với làng Tây Hà đang chìm trong nhiều mối nguy hiểm mà nói, tuyệt đối là một niềm vui bất ngờ vô cùng to lớn.
“Vũ Dương, là muội sắp xếp người ở núi Khôi Lang sao?”
Quan Hạ Nhi vô thức hỏi.
Hỏi xong mới nhận ra bản thân đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc.
Nếu Cửu công chúa bố trí người vậy lúc nãy đã không hỏi mình như vậy rồi.
Nhưng Cửu công chúa cũng không để ý, quay đầu lại gọi: “Thấm Nhi, sắp xếp người đi gọi Tiểu Ngọc và Thiết Ngưu tới đây!”
Bây giờ trong làng ngoại trừ cô ấy và Quan Hạ Nhi, thì chỉ có Tiểu Ngọc và Thiết Ngưu là có thể sắp xếp nhân viên hộ tống đi làm nhiệm vụ.
Thiết Ngưu và Tiểu Ngọc vốn đang ở gần đó, nên rất nhanh đã tới rồi.
“Điện hạ, người tìm bọn ta sao?”
“Các người cho người mai phục ở núi Khôi Dương à?” Cửu công chúa hỏi thẳng.
“Không ạ.” Tiểu Ngọc và Thiết Ngưu cùng lắc đầu.
Chương 904: Thất bại giữa đường
“Vậy thì kì lạ rồi, bọn ta chưa sắp xếp, cũng không phải các người sắp xếp, vậy thùng dầu hỏa của bọn họ phát nổ như thế nào?”
Quan Hạ Nhi hoang mang hỏi: “Chẳng lẽ là người của bọn không không cẩn thận làm nổ à?”
“Phu nhân, khỏi phải nói chứ, đúng là có khả năng này.”
Thiết Ngưu nói: “Mấy hôm trước Lão Ưng từng nói với ta, lúc vận chuyển thùng dầu hỏa, phải cố gắng đựng đầy, giảm lắc lư, nếu không thật sự có thể phát nổ.
Anh ta nói tiên sinh từng nói với anh ta như vậy.”
“Ta cũng nhớ rồi, lúc đầu trở về từ kinh thành, đúng là phu quân từng nhắc xe ba gác kéo dầu hỏa như vậy.”
Cửu công chúa nói: “Lúc đó phu quân nói mặc dù xác suất này rất thấp, nhưng một khi phát nổ, hậu quả sẽ cực kì nghiêm trọng.”
“Vũ Dương, dầu hỏa của người xấu bị nổ rồi, có phải là không thể dùng khinh khí cầu nữa không?”
Quan Hạ Nhi kích động hỏi: “Vậy có phải chúng ta không cần rút lui nữa không?”
“Nhỡ dầu hỏa của bọn họ chưa phát nổ hết thì sao?”
Cửu công chúa hỏi ngược lại một câu, sau đó nói: “Vẫn phải tiếp tục rút lui, nhưng không cần phá hủy thiết bị của xưởng nữa, chỉ cần chôn thuốc nổ là được, nếu kẻ địch còn dầu hỏa, chúng ta sẽ nổ thiết bị rồi rút lui, nếu bọn chúng không còn, chúng ta sẽ cố sống chết để bảo vệ làng này!”
“Đúng, vậy làm thế đi!” Quan Hạ Nhi gật đầu đồng ý.
Đối với cục diện vừa rồi mà nói, cô đã rất hài lòng với kết quả hiện tại rồi.
“Tiểu Ngọc, lập tức phái người đi thăm dò, xem tình hình bên núi Khôi Dương thế nào.” Cửu công chúa ra lệnh nói: “Cố gắng nghĩ biện pháp xác nhận bọn họ có phải vẫn còn dầu hỏa khác hay không!”
Nơi này cách núi Khôi Dương không xa cũng không gần, kính viễn vọng chỉ có thể nhìn thấy tình hình sơ lược.
“Vâng!” Tiểu Ngọc đồng ý, xoay người rời đi.
…
“Phùng tiên sinh, không phải người nói mai phục của kẻ địch bị diệt sạch rồi à, chuyện này là thế nào?”
Dưới núi Khôi Lang, tướng lĩnh dẫn đầu tức giận giậm chân mắng to.
Làng Tây Hà là bộ chỉ huy tối cao của Kim Phi, tài sản chủ yếu dưới trướng Kim Phi, gần như đều tập trung ở đây.
Ví dụ xưởng lựu đạn, xưởng chế luyện, dây chuyền sản xuất khinh khí cầu, dây chuyền sản xuất cung nỏ hạng nặng...
Nếu không đoạt được làng Tây Hà, cho dù Gada có chiếm được thành Tây Xuyên, chiếm được cả Xuyên Thục, cũng là uổng công.
Còn cướp được làng Tây hà, thì những tài sản này sẽ tới tay mình.
Gada đã biết được lợi ích của khinh khí cầu, nghe Phùng tiên sinh nói vậy, không khỏi động lòng.
Cộng thêm Phùng tiên sinh tỏ vẻ quyết tâm, chủ động yêu cầu tự mình dẫn đội, nên mới đồng ý với kế hoạch của Phùng tiên sinh, còn tình nguyện tiến lên phối hợp.
Gada tấn công Tây Xuyên, cùng với những cuộc gây rối của gián điệp sau đó, thật ra đều là đang che chở cho Phùng tiên sinh, thu hút sự chú ý của Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi.
Kẻ tấn công thật sự là đội binh tinh nhuệ Thổ Phiên do Phùng tiên sinh dẫn dắt.
Trước tiên ông ta liên hệ với Tần vương, yêu cầu mượn đường, vốn dĩ Tần vương không đồng ý, nhưng vừa nghe thấy Phùng tiên sinh muốn đi tới Kim Xuyên đánh Kim Phi, lập tức đồng ý ngay.
Không chỉ vậy, thậm chí Tần vương còn chủ động giúp cung cấp thuyền bè cho đoàn người của Phùng tiên sinh.
Chính nhờ có sự phối hợp trong ngoài của Tần vương, Phùng tiên sinh mới thuận lợi lên bờ ở sông Gia Lăng như vậy.
Vì kế hoạch lần này, Phùng tiên sinh gần như tiêu hao tất cả tâm huyết, lập một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, nhân lúc có dòng người tị nạn, ông ta đã phân bố một lượng mật thám lớn vào Kim Xuyên trước.
Những mật thám này cũng phân thành hai bộ phận, bộ phận đầu tiên là đám người dùng khinh khí cầu phát động tấn công trong đêm.
Bọn họ là bia đỡ đạn, tác dụng là quấy rầy tầm mắt của Cửu công chúa, để Phùng tiên sinh dẫn đội chủ lực đánh yểm trợ.
Đương nhiên, nếu đám bia đỡ đạn này san bằng được làng Tây Hà, thì càng tốt, Phùng tiên sinh chiếm đóng luôn là được.
Rất đáng tiếc, đám bia đỡ đạn này không san bằng được làng Tây Hà, ngược lại còn bị Tiểu Ngọc tóm không ít.
Bộ phận mật thám thứ hai là đám mà bọn người Quan Nhị Lượng và Lão Ưng gặp phải.
Bọn họ do mưu sĩ dẫn dắt, mai phục ở núi Khôi Dương và núi Nhị Lang trước.
Tất cả đều giống như Phùng tiên sinh dự đoán, biết được bọn chúng đang lên bờ ở sông Gia Lăng, Cửu công chúa lập tức phái người mang khinh khí cầu tới chỗ mai phục ở núi Khôi Dương và núi Nhị Lang.
Đám mật thám mai phục ở đây trước không chỉ làm thất bại kế hoạch của nhân viên hộ tống, mà còn thủ tiêu hai trong số ba khinh khí cầu còn lại của làng Tây Hà.
Tới đây kế hoạch đều rất thuận lợi, ngay lúc Phùng tiên sinh suy nghĩ nên nắm tài sản ở làng Tây Hà vào tay thế nào, thì có bất ngờ xảy ra.
Lúc đội quân lương đi qua núi Khôi Dương, một quả lựu đạn đột nhiên xông ra từ đám cỏ không bắt mắt bên vệ đường, ném vào phía dưới một xe ba gác vận chuyển dầu hỏa của đội quân lương.
Bốn thùng dầu hỏa trên xe ba gác lập tức phát nổ, sau đó dầu bắn tung tóe đốt cháy các thùng dầu hỏa khác.
Cứ như vậy, Quan Nhị Lượng và Lão Ưng đưa khinh khí cầu đi còn chưa tiêu diệt được đội quân lương, không hiểu sao lại bị một quả lựu đạn nổ tung.
Binh sĩ bên địch bao vây quanh đội quân lương cũng bị nổ chết, bị thương không ít.
Mãi tới lúc này, binh sĩ của đội quân lương vẫn không hiểu, bụi cỏ kia còn chưa cao bằng cẳng chân, xung quanh không có gì che chắn, sao lại có quả lựu đạn vô duyên vô cớ bay ra từ đó chứ?
Lúc bọn họ nhìn thấy nhân viên hộ tống đẩy đá đi, bò dậy chạy về phía sau ngọn đồi, mới hiểu là chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra sau bụi cỏ có một cái hố nông nhỏ, nhân viên hộ tống nằm sấp trong cái hố này, dùng đá đất và cỏ dại che trên người để làm vật chắn.
Nhân viên hộ tống ngụy trang thật sự quá giống, cả quãng đường không biết có bao nhiêu bụi cỏ thế này, lực chú ý của các trinh sát dò đường toàn tập trung vào bụi cỏ cao và rừng cây ven đường, lúc đi qua đây, chỉ liếc mắt một cái là đi, hoàn toàn không chú ý tới có người đang lạnh lùng nhìn bọn chúng qua khe hở của bụi cỏ.
Phùng tiên sinh nhận được báo cáo, suýt nữa ngạt thở.
Cả quãng đường trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn như vậy, kết quả lại thất bại thảm hại, đội quân lương bị một người một quả lựu đạn làm cho nổ tung.
Không có dầu hỏa, sao khinh khí cầu bay được?
Phùng tiên sinh tức tới mức vứt bỏ hết mấy trinh thám dò đường, đồng thời ra lệnh dù thế nào thì tiểu đoàn tiên phong cũng phải bắt được người mai phục kia.
Tiểu đoàn tiên phong nhận lệnh lập tức phái một đội trăm người, đuổi tới ngọn đồi.
Ở lưng chừng ngọn đồi, Đường Phi quay đầu nhìn, lại bước chân nhanh hơn.
Anh ta là nhân viên hộ tống đánh úp đó, bây giờ là phó lãnh đạo của đội nhân viên hộ tống trinh sát.
Lúc đầu thổ phỉ mai phục Kim Phi, anh ta và Hàn Phòng cùng đi tới làng Tây Hà để báo tin, vì Hàn Phong thông minh biết nói chuyện, nên được Kim Phi đề bạt quản lí đội Chung Minh, Đường Phi được phân vào đội nhân viên hộ tống.
Có điều chung quy đã từng cứu Kim Phi, nên Trương Lương luôn vô tình cố ý chú ý tới Đường Phi, hồi đó khi đi kinh thành áp tải vật tư và vàng bạc, đã giao cho anh ta.
Về sau phát hiện sở trường của Đường Phi là hành động trong rừng cây, nên đã phân anh ta tới đại đội trinh sát.
Lúc trước Đường Phi là thợ săn, giỏi nhất là mai phục và ẩn nấp, sau khi tới đại đội trinh sát thì như cá gặp nước, chẳng mấy chốc đã thành trung đội trưởng, địa vị chỉ đứng sau đại đội trưởng Hầu Tử.
Lần này vốn dĩ anh ta đi tới nơi khác để thực thi nhiệm vụ, lúc quay về thì phát hiện binh sĩ chủ lực của Phùng tiên sinh, ban đầu muốn quay về báo tin, nhưng lúc đi qua ngọn đồi, thấy bụi cỏ kia, Đường Phi vừa liếc mắt đã để ý tới, cảm thấy đây là một chỗ mai phục vô cùng tốt.
Sau khi lại nghĩ, chuyện lớn như vậy, chắc chắn có người đã quay về báo tin, nên dứt khoát mai phục ở đây.
Không ngờ lại kiếm lời to.
Kiếm lời dù sướng, nhưng bây giờ muốn chạy thoát lại khó rồi.
Chương 905: Đỉnh của chóp
Đường Phi lớn lên trên núi, nhảy nhót di chuyển trong núi rừng nhanh nhẹn như khỉ.
Tuy nhiên, Phùng tiên sinh đã cử hơn trăm người đuổi theo và chặn đường. Dù nhanh nhẹn đến đâu nhưng Đường Phi cũng không thể hoàn toàn cắt đuôi được những kẻ truy đuổi.
Khi vòng vây của kẻ thù ngày càng siết chặt, Đường Phi đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng còi tre.
Loại còi này rất giống với tiếng chim hót, và là tín hiệu được sử dụng để liên lạc ở cự ly gần giữa những nhân viên hộ tống. Nó cũng là một trong những môn đào tạo thiết yếu cho các trinh sát, truyền tải những thông điệp khác nhau thông qua âm tiết và độ dài khác nhau.
Đường Phi ngừng nghe một hồi, sau đó xoay người chạy sang bên phải.
Kẻ địch phía sau vội vàng đuổi theo.
Khi họ chạy đến bìa rừng, một loạt đá bất ngờ bay ra từ trên cây, đập vỡ đầu khiến kẻ thù đổ máu.
Sau đó, đội hộ tống 2 lao ra khỏi rừng, giao tranh với những kẻ truy đuổi trong một trận chiến khốc liệt.
"Đường Phi, không hổ là ngươi, làm tốt lắm!"
Đại đội trưởng đại đội 2 vỗ bả vai Đường Phi, kích động đến mức mặt mày hớn hở.
Lão Ưng vừa rất buồn vì mất khinh khí cầu cũng bật cười.
Họ có thể coi là tận mắt chứng kiến những thành tựu của Đường Phi, ngưỡng mộ anh ta từ tận đáy lòng.
"Sao các ngươi vẫn còn ở đây?" Đường Phi lo lắng hỏi.
Vừa rồi anh ta đã chứng kiến cuộc phục kích của đại đội 2 đang định ra mặt, nhưng đã kiềm chế được bản thân vào giây phút cuối cùng.
Các lọ dầu hỏa, bình dầu hỏa ném từ trên cao xuống sẽ lung lay theo chiều gió. Lão Ưng là một trong những người am hiểu nhất về khinh khí cầu, không chỉ biết cách vận hành chúng mà còn rất giỏi trong việc tránh các cuộc tấn công.
Đường Phi tin rằng anh ta có thể trốn thoát cùng đại đội 2.
Trên thực tế, Lão Ưng cũng không làm Đường Phi thất vọng, dưới sự lãnh đạo của anh ta, thiệt hại của đội hộ tống 2 cũng không quá lớn.
Núi Khôi Dương quá gần làng Tây Hà, mục tiêu chính của Phùng tiên sinh và mưu sĩ chính là khinh khí cầu, cũng không nghĩ đến việc mạo hiểm đuổi theo đại đội 2.
Đại đội 2 đã quen thuộc với địa hình xung quanh và trốn thoát thuận lợi.
Tuy nhiên, không lâu sau khi trốn thoát đã phát hiện đội quân lương của kẻ địch đã bị đốt cháy.
Nhận thấy kẻ địch đang điên cuồng truy lùng Đường Phi, bọn Lão Ưng ngay lập tức đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Nếu họ giả vờ không nhìn thấy, họ có thể dễ dàng quay về làng mà không gặp vấn đề gì. Tuy nhiên, tất cả những nhân viên hộ tống đều nhất trí ở lại và giải cứu Đường Phi.
Vì điều này, một số nhân viên hộ tống thậm chí còn lẻn trở lại núi Khôi Dương, trục vớt hai máy bắn đá từ rìa đám cháy và phục kích trong rừng cây.
Kẻ địch vội vàng đuổi giết Đường Phi, mất cảnh giác nên bị máy bắn đá giết chết không ít.
Những người may mắn không bị ném đá đến chết thì cũng bị thương phần lớn, những nhân viên hộ tống nhanh chóng áp đảo, tiêu diệt chúng một cách dễ dàng.
Khi nhân viên hộ tống trở về nhìn thấy Đường Phi không khỏi vỗ bả vai anh ta khen ngợi.
"Đường Phi, làm tốt lắm!"
"Đường Phi, chờ khi nào đánh giặc xong thì nhất định phải đãi bọn ta một chầu đấy!"
"Nhất định đấy, lần này ngươi chí ít cũng sẽ được chiến công hạng hai!"
"Chúng ta nhiều người thế này mà còn chưa hoàn thành được nhiệm vụ, nhưng chỉ với một mình Đường Phi đã hoàn thành, còn suýt chút nữa đã hy sinh mạng sống, ta nghĩ hắn đủ tư cách được chiến công hạng nhất ấy chứ!"
"Chiến công hạng nhất à, hình như trong tiêu cục không nhiều người đạt được đâu?"
"Đúng vậy, có rất nhiều chiến công hạng nhất tập thể, nhưng không có cá nhân nào nhận được chiến công hạng nhất mà còn sống cả!"
"Đường Phi đúng là đỉnh của chóp!"
...
Sau khi thành lập tiêu cục Trấn Viễn, để nâng cao cảm giác danh dự và sự gắn kết của những nhân viên hộ tống, Kim Phi đã làm theo chế độ chiến công quân sự kiếp trước, cũng thiết lập một bộ chế độ chiến công.
Trong số đó, chiến công hạng nhất cá nhân là loại chiến công khó đạt được nhất, nếu muốn đạt được chiến công hạng nhất thì phải giống như Đường Phi, không chỉ cần chiến đấu bằng cả tính mạng, mà còn phải hoàn thành nhiệm vụ gần như bất khả thi.
Kể từ khi thành lập tiêu cục Trấn Viễn, hầu như ngày nào cũng có nhân viên hộ tống ra ngoài đánh giặc, hoặc là chiến đấu với thổ phỉ, hoặc là chiến đấu với Đông Man, Thổ Phiên, nhưng với tần suất chiến đấu cao như vậy, hơn một năm nay cũng chỉ có một vài người đạt được chiến công hạng nhất, tất cả đều là huân chương truy tặng.
Tiêu chuẩn khắt khe là do Kim Phi đã từng đọc một tài liệu về chiến công ở kiếp trước. Nó ghi lại việc làm của một số người được chiến công hạng nhất.
Lúc đó Kim Phi nghĩ mấy cái đó giống như đang đọc một câu chuyện. Mãi cho đến khi xem một bộ phim tài liệu kể về những vết sẹo trên cơ thể của những người lính già, y mới nhận ra đó là sự thật.
Sau khi đến Đại Khang, Kim Phi đã tận mắt chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh và hiểu rõ hơn về sự vĩ đại của những người lính già đó.
Những người nhận được chiến công hạng nhất mà y thấy ở kiếp trước phải đối mặt với những nguy hiểm không kém gì Đường Phi vừa gặp.
Hai vai Đường Phi gần như tê dại, khi thấy một nhân viên hộ tống lại sắp vỗ vai mình, anh ta nhanh chóng chặn lại: "Các người không chạy trốn sao? Tại sao các người lại quay lại?"
"Nếu chúng ta bỏ chạy, vị đại anh hùng như ngươi sẽ ra sao?"
Nhân viên hộ tống mỉm cười: "Đường Phi, chuẩn bị khao bọn ta một chầu đi!"
“Chờ khi chúng ta còn sống trở về rồi hãy nói đến chuyện khao mọi người một chầu!”
Đường Phi thấy hai nhân viên hộ tống vẫn đang tháo rời máy bắn đá, vội vàng nói: "Mặc kệ máy bắn đá đi, nhanh chóng đi thôi, nếu chậm trễ có thể sẽ muộn!"
"Đường Phi, ta thấy vừa rồi ngươi táo bạo như vậy, sao đột nhiên lại trở nên e dè thế?"
Một trong những nhân viên hộ tống nói: "Khinh khí cầu của họ cũng bay xa rồi, bọn họ còn có thể làm gì chúng ta?"
Khinh khí cầu của địch bay lên đã bay đi rất xa, còn những khinh khí cầu chưa bay lên rất có thể đã bị đốt cháy. Chính vì vậy mà những nhân viên hộ tống cảm thấy đủ an toàn để trò chuyện và cười đùa ở đây.
Nếu khinh khí cầu của địch vẫn còn đó thì bọn họ đã sớm chạy biến dạng rồi.
"Lúc tiên sinh giảng bài đã nói, ngài ấy luôn nói trên chiến trường không được ôm bất kỳ ảo tưởng nào, nếu không sẽ cách cái chết không còn xa nữa!"
Đường Phi nói: "Bất kể như thế nào, chúng ta cứ trở về trước đã."
"Đường Phi nói đúng, mọi người rút lui trước đi."
Ngay khi đại đội trưởng đại đội 2 ra lệnh rút lui, các trinh sát trong đại đội đã chạy đến.
"Đại đội trưởng, không ổn rồi. Kẻ địch đã vòng ra phía trước và chặn đường chúng ta!"
Phùng tiên sinh là người nhỏ nhen, ăn miếng phải trả miếng. Sau khi bỏ ra bao nhiêu công sức để lập kế hoạch, đi đến bước cuối cùng lại bị một mình Đường Phi phá hỏng, đó là điều mà Phùng tiên sinh không thể chấp nhận được.
Phát hiện đại đội 2 tiếp viện cho Đường Phi, Phùng tiên sinh càng thêm tức giận, ông ta ra lệnh điều động ba trăm kỵ binh, đồng thời chặn đường rút lui của các nhân viên hộ tống khi bọn Đường Phi đang phục kích người truy đuổi!
"Sợ cái gì cái đó đến!"
Đường Phi nhanh chóng trèo lên cây cao, từ trên ngọn cây quan sát xung quanh, hy vọng tìm được đường thoát thân.
Tuy nhiên, Phùng tiên sinh cũng lớn lên ở vùng núi, hơn nữa sớm đã thuộc làu địa hình xung quanh làng Tây Hà, căn bản không để cho bọn Đường Phi bất kì đường lui nào.
Từ trên cây quan sát một hồi, Đường Phi nhảy xuống, bất đắc dĩ nói: "Không có đường ra, trước sau đều bị phong tỏa, chúng ta nhanh chóng chiếm lấy ngọn đồi nhỏ này, tiếp theo e rằng chắc chắn sẽ có một trận chiến đẫm máu!"
Nói xong, anh ta tiếp tục nói với vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, là ta liên lụy mọi người rồi!"
"Đều là huynh đệ trong nhà cả, ngươi đang nói cái gì vậy!"
Đại đội trưởng xua tay nói: "Không phải chỉ là đánh giặc thôi sao, tiêu cục Trấn Viễn của chúng ta có bao giờ sợ cái gì đâu, cứ đánh là được!"
Những nhân viên hộ tống khác cũng rối rít phụ họa.
Nói thì nói vậy, nhưng khi nghe tiếng bước chân và tiếng la hét chém giết ngày càng gần, rất nhiều nhân viên hộ tống vẫn tỏ ra lo lắng.
Tuy nhiên bọn họ cũng không sợ, bởi vì khi bọn họ phát hiện ra Đường Phi, Đại đội trưởng đã phái người trở về làng báo cáo, bọn họ đều tin tưởng chỉ cần bọn họ kiên trì, Quan Hạ Nhi nhất định sẽ phái người tới cứu bọn họ.
Trên đỉnh núi nhỏ cách núi Nhị Lang mấy dặm, hai nhân viên hộ tống nhìn làn khói đen cuồn cuộn bốc lên trên núi Nhị Lang, sắc mặt họ tái nhợt, tay cầm kính viễn vọng liên tục run rẩy.
Vốn họ đến để điều tra tình hình của kẻ địch, cũng không biết nhiệm vụ của Quan Nhị Lương cho đến khi bọn Quan Nhị Lương mở khinh cầu ra, chuẩn bị thổi lên thì họ mới nhìn thấy.
Khi đó, hai người họ nghĩ là có thể tận mắt chứng kiến cảnh Quan Nhị Lương oanh tạc kẻ địch, ai ngờ lại tận mắt nhìn thấy bọn Quan Nhị Lương bị mai phục.
“Nhanh đi!” Nhân viên hộ tống cao hơn vội vàng thu dọn đồ đạc: “Chúng ta phải nhanh chóng báo cáo chuyện này cho Tiểu Ngọc cô nương!”
“Đúng vậy!” Nhân viên hộ tống thấp hơn cũng tỉnh táo lại, đi theo hỗ trợ.
Một lúc sau, hai người họ bất chấp an toàn lao như bay xuống núi.
Ở làng Tây Hà, Quan Hạ Nhi xoa tay, đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng liếc ra ngoài cửa nhìn một cái.
Cửu công chúa đang ngồi khoanh chân sau bàn, lấy cái nhíp gỗ gắp từng lá trà, trông thong dong hơn Quan Hạ Nhi rất nhiều.
Nhưng cái lò đất sét nhỏ bên cạnh đã bán đứng cô ấy.
Trong chiếc nồi nhỏ trên bếp đất, nước suối trên đó đã sôi trào từ lâu, nhưng Cửu công chúa lại hoàn toàn không để ý tới, mãi đến khi Thấm Nhi đứng ở kế bên nhắc nhở thì Cửu công chúa mới tỉnh táo lại, lấy cái ấm nhỏ xuống, rồi gắp một nhúm lá trà vào.
"Tỷ tỷ, đừng lo lắng, tới uống tách trà đi."
Cửu công chúa vừa ngồi pha trà vừa gọi Quan Hạ Nhi ngồi xuống.
"Vũ Dương, đã đến lúc này rồi, ta làm sao còn tâm trạng để uống trà?"
Quan Hạ Nhi thất thần ngồi xuống phía đối diện.
“Nhưng sốt ruột có ích lợi gì?”
Cửu công chúa cầm lên một tách trà nhỏ đưa cho Quan Hạ Nhi: “Uống trà đi!”
“Ta không khát, Thấm Nhi, ngươi uống đi!”
Quan Hạ Nhi đưa chén trà tới trước mặt Thấm Nhi, lo lắng nói: "Vũ Dương, muội nói xem bọn Nhị ca có thể thành công không?”
Vừa nói xong, một nữ nhân viên hộ tống vội vàng chạy tới, đứng trước cửa chính nói: "Phu nhân, điện hạ, Từ Quý tới rồi!"
"Từ Quý? Mau cho hắn vào đi!"
Quan Hạ Nhi nhanh chóng đứng dậy.
Cửu công chúa cũng đặt tách trà xuống.
Từ Quý là một trong những nhân viên hộ tống chứng kiến trận chiến ở núi Nhị Lang, anh ta không biết hành động của Quan Nhị Lương, nhưng Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi lại biết bởi vì họ là người cử Từ Quý đi.
Bây giờ Từ Quý đã trở lại, tức là núi Nhị Lang đã có kết quả.
"Phu nhân, điện hạ!"
Sau khi Từ Quý vào nhà, anh ta cúi đầu hành lễ.
“Núi Nhị Lang thế nào rồi?” Quan Hạ Nhi lo lắng hỏi: “Có phải Nhị ca đã cho nổ tung đoàn quân lương của kẻ địch không?”
Trên đường về Từ Quý đã đoán được ý định của Quan Hạ Nhi khi cô điều anh ta đến núi Nhị Lang, nghe vậy anh ta cúi đầu nói: "Không, kẻ địch đã mai phục ở núi Nhị Lang trước, Nhị ca... Nhị ca đã tử trận..."
Từ Quý nói, kể lại hết quá trình chiến đấu.
"Nhị ca..."
Nước mắt Quan Hạ Nhi không kìm được mà chảy dài, khi nghe thấy Quan Nhị Lượng trước khi chết đã bật lửa rương lựu đạn.
Quan Nhị Lượng là anh họ xa của cô, lớn hơn cô ba bốn tuổi, hai người họ cũng coi như cùng nhau lớn lên, Quan Nhị Lượng cũng là một trong số ít người không cười nhạo cô.
Sau Kim Phi nổi dậy, nhiều thân thích ở làng Quan Gia đã đến tìm Quan Hạ Nhi với hy vọng móc nối được chút quan hệ, hy vọng có thể tìm được một công việc tốt, nhưng Quan Nhị Lương, người có quan hệ tốt với Quan Hạ Nhi thì mãi vẫn chưa đến, lại thật thà đi tham gia tuyển dụng công khai của tiêu cục, làm một nhân viên hộ tống bình thường.
Sau đó lại được thăng chức cốt cán vì Trương Lương cảm thấy người này thật thà nên cố ý đề bạt.
Mặt Cửu công chúa cũng vô cùng khó coi.
Làng Tây Hà chỉ còn ba cái khinh khí cầu, bây giờ lại thêm một chiếc bị phá hủy.
Chuyện này làm cho tình hình vốn đã nghiêm trọng càng trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng năng lực chịu đựng của Cửu công chúa lại càng mạnh hơn, biết bây giờ không phải là lúc để lo lắng buồn phiền, thấy tâm trạng Quan Hạ Nhi không tốt, cô ấy mở miệng gọi Tần Minh tới cửa: “Báo cho hai đại đội hộ tống Lão Ưng đi núi Khôi Dương, Tần đội trưởng, ngươi cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, bất kể thế nào cũng không thể cho khinh khí cầu của kẻ địch vào làng!"
Núi Khôi Dương cũng là con đường duy nhất đến làng Tây Hà, chẳng qua cách làng quá gần, tỷ lệ sai sót quá thấp, nên lúc đầu Cửu công chúa không chọn mai phục ở đây.
Bây giờ e là kẻ địch đã vượt qua núi Nhị Lang, Cửu công chúa chỉ có thể lựa chọn chỗ này.
Để phòng ngừa kẻ thù mai phục ở núi Khôi Dương, Cửu công chúa đã cử ngay một đại đội hộ tống đến hộ tống Lão Ưng.
"Dạ!"
Tần Minh dạ một tiếng, quay đầu nhìn qua Thấm Nhi: "Thấm Nhi, bảo vệ điện hạ cẩn thận!"
Nhiệm vụ của anh ta là làm đội trưởng đội cận vệ của Cửu công chúa, nhưng bây giờ ở làng Tây Hà thật sự rất thiếu người, Cửu công chúa cũng cố ý nâng đỡ người mình, cho nên gần đây càng giao nhiều nhiệm vụ cho Tần Minh.
Khi Tần Minh đi vắng, thì Thấm Nhi tạm thời giữ chức đội trưởng đội cận vệ.
Nhìn thấy Thấm Nhi gật đầu rồi, Tần Minh mới xoay người rời đi.
Cửu công chúa lại gọi nữ nhân viên hộ tống tới ra lệnh:
“Đi nói với ba trưởng làng, bảo mọi người sơ tán càng sớm càng tốt, đồ vật để yên, sơ tán người trước! Trong một canh giờ, không thể có thêm một người nào lãng vãng ngoài bãi đất trống trong làng!”
Kẻ địch đang hung hãn tới, Cửu công chúa không dám bảo đảm đám Lão Ưng có thể ngăn chặn được tất cả khinh khí cầu của kẻ địch.
Vì lý do an toàn, lần đầu tiên nhận được cảnh báo, Cửu công chúa đã ra lệnh cho ba trưởng làng sơ tán người dân.
Ngoại trừ nhân viên hộ tống, những người còn lại đều phân tán và ẩn nấp vào những ngọn núi xung quanh.
Dân làng khó khăn lắm mới tích góp được chút gia sản, nên sau khi nhận được lệnh sơ tán, nhiều dân làng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Trước đó, Cửu công chúa cho rằng dù Quan Nhị Lượng không thể cho nổ tung đoàn quân lương của kẻ địch thì vẫn có thể khiến kẻ địch hỗn loạn trong chốc lát nên không thúc giục.
Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi, Cửu công chúa không thể không ra tử lệnh cho ba trưởng làng.
"Kẻ xấu sắp đến rồi, nếu không muốn bị thiêu chết thì làm ơn nhanh chóng lên, nhanh lên đi!"
"Đại Hắc Cẩu, có phải chạy nạn đâu mà lại mang cối xay lên xe làm gì? Kẻ xấu có thể thiêu cháy cối xay của ngươi sao?"
"Chu Lão Nhị, không bắt con gà được thì đừng bắt nữa, nhanh cõng mẹ ngươi đi đi, còn không đi thì không xong đâu đấy!”
…
Trong làng, lão trưởng làng chống gậy, một chân thọt nhảy thật nhanh.
Nhìn thấy dân làng lằng nhằng, ông ta tiến lên vung gậy đánh họ.
Bên kia, đội hộ tống đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu bất cứ lúc nào, sau khi nhận được lệnh của Tần Minh, đại đội hai lập tức xuất phát để bảo vệ Lão Ưng, tiến thẳng đến núi Khôi Dương.
Núi Khôi Dương cách làng rất gần, chỉ cần cưỡi ngựa nữa giờ là đến, khi bọn họ đến chân núi núi Khôi Dương, lại nhìn thấy trên đỉnh núi có người.
"Đám nhãi con này thật sự muốn phục kích chúng ta sao?"
Đội trưởng của đại đội hai cười khẩy một tiếng, trở tay rút hắc đao ra: "Các huynh đệ, giết chúng, cho chúng một bài học nhớ đời đi”.
“Giết!"
Đội trưởng hộ tống của đại đội hai hét lớn, xoa tay hầm hè nhảy xuống ngựa chiến.
Họ là một đại đội được chỉ dạy bài bản, nên dù có đối mặt với kẻ địch cũng có tự tin chiến đấu được một hồi.
Mà núi Khôi Dương lại là một ngọn núi nhỏ nên không thể nào phục kích nhiều người được.
Ngay khi những nhân viên hộ tống của đại đội hai đang tập hợp và chuẩn bị cho một trận đại chiến, thì năm sáu cái khinh khí cầu dần bay qua đỉnh núi, lảo đảo lắc lư trôi về phía họ.
Mặt đại đội trưởng đổi sắc, điên cuồng gầm lên: "Giải tán nhanh lên! Lão Ưng, bảo vệ khinh khí cầu!"
Chương 902: Rút lui
Không đợi đại đội trưởng nhắc nhở, khi thấy khinh khí cầu, Lão Ưng cũng biết đã trúng mai phục, vội vàng dẫn ngựa chiến vác khinh khí cầu chạy ngược hướng gió.
Thật ra, vừa rồi Lão Ưng đã nghĩ tới khả năng này, cảm thấy lỡ như kẻ địch chuẩn bị trước khinh khí cầu ở núi Khôi Dương thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc thấy quân địch, suy nghĩ đầu tiên của Lão Ưng chính là làm khinh khí cầu bay lên.
Nhưng Thổ Phiên và Đại Khang giao chiến nhiều năm như vậy đã thu được không ít cung nỏ hạng nặng, lúc ấy quân địch ở trên núi, anh ta ở dưới chân núi, lỡ như trong quá trình bay lên không trung, quân địch ở trên núi dùng cung nỏ hạng nặng bắn thì rất dễ bắn trúng khinh khí cầu.
Lão Ưng còn chưa nghĩ xong, khinh khí cầu của quân địch đã bay lên rồi.
Lúc này, nếu mở khinh khí cầu thì đó là bia sống.
Không thể không nói, quyết định của Lão Ưng vô cùng chính xác.
Sau khi khinh khí cầu của phe địch bay tới đỉnh đầu, kèm theo những bình dầu hỏa được ném xuống.
Cũng may Lão Ưng rất hiểu khinh khí cầu, anh ta hét lớn bảo đám nhân viên hộ tống tản ra, chạy ngược hướng gió.
Đám nhân viên hộ tống phản ứng rất nhanh, tổn thất không quá nghiêm trọng.
Nhìn khinh khí cầu bay đi, đại đội trưởng thở phào nhẹ nhõm: “Lão Ưng huynh đệ, vẫn là huynh phản ứng nhanh!”
“Quân địch cũng xảo quyệt quá, còn mai phục cả khinh khí cầu!”
Đại đội phó cũng sợ hãi: “May mà Lão Ưng huynh đệ nhắc nhở kịp thời, nếu không chúng ta đã thảm rồi!”
“Mọi người đừng buông lỏng cảnh giác, quân địch rất tinh vi, cẩn thận còn có chiêu khác.”
Lão Ưng nói: “Để đảm bảo an toàn, ta cảm thấy vẫn nên dựng khinh khí cầu lên đi?”
“Ta thấy cũng được.” Đại đội trưởng gật đầu nói: “Nhưng chúng ta phải cẩn thận một chút, lỡ như vừa mới bày khinh khí cầu ra, bọn họ lại tới, chúng ta chạy không kịp...”
Còn chưa nói hết, xung quanh đột nhiên tối sầm lại.
Ngẩng đầu nhìn lên, lại có hai khinh khí cầu bay qua đỉnh núi, đã tới trên đỉnh đầu bọn họ.
Lần này không cần Lão Ưng nhắc, đám nhân viên hộ tống đã tự tản ra, chạy ngược chiều gió.
Nhưng lần này quân địch tới đã có chuẩn bị, hai khinh khí cầu vừa mới bay đi, hai cái khác lại tới.
Mà lúc này, đám nhân viên hộ tống đã chạy tới dưới chân núi núi Khôi Dương, ngoài lên núi thì không có con đường nào khác để đi.
“Lên núi!”
Đại đội trưởng vừa ra lệnh, đám nhân viên họ tống bắt đầu rối rít leo núi.
Nhưng bọn họ mặc áo giáp, tốc độ leo núi quá chậm, đại đội trưởng thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thể nào trốn thoát được, không thể làm gì khác hơn là bảo đám nhân viên hộ tống cởi áo giáp xuống, vứt bỏ những vật dụng như cung nỏ hạng nặng để leo núi dễ dàng hơn.
Áo giáp có thể cởi, cung nỏ hạng nặng cũng có thể ném, nhưng khinh khí cầu cũng có thể ném sao?
Đại đội trưởng chỉ có thể sắp xếp vài nhân viên hộ tống giúp Lão Ưng mang theo rương gỗ, chật vật lên núi.
Quân địch ở trên trời thấy tình huống này thì nhận ra ngay, mở cuộc tấn công tập trung vào khu vực có Lão Ưng.
“Lão Ưng, đi thôi, không còn kịp nữa rồi!” Nhân viên hộ tống hỗ trợ không biết làm gì, hô lên.
Mang theo rương gỗ di chuyển quá chậm, vừa rồi liều mạng mới có thể sống sót, nếu để quân địch tấn công một lần nữa, bọn họ nhất định sẽ không sống nổi.
“Khinh khí cầu Nhị Lương đã mất rồi, nếu khinh khí cầu này cũng xảy ra vấn đề gì thì trong làng cũng chỉ còn lại số siêu việt thôi.”
Lão Ưng không chịu buông tay.
“Chúng ta mang theo rương rất lộ liễu, bọn họ sẽ đánh đuổi theo chúng ta, Lão Ưng là chuyên gia khinh khí cầu, chắc chắn biết chúng ta không thể nào vượt qua khinh khí cầu được.”
Đại đội trưởng cũng nói: “Thế này thì sao, chúng ta tìm chỗ nào đó giấu khinh khí cầu đi, đợi bọn họ bay qua, chúng ta sẽ quay lại lấy được không?”
Lão Ưng nghe xong, cảm thấy cách này cũng không tồi, vội vàng nhìn bốn phía, chỉ vào một cái hố nhỏ và nói: “Cứ đặt nó ở đây đi!”
Mấy người luống cuống bỏ cái rương vào trong hố nhỏ, sau đó dùng cỏ tranh đắp lên.
Sau đó, tản ra và bỏ chạy trước khi đợt khinh khí cầu tiếp theo của địch ập đến.
Khinh khí cầu hoạt động chậm chạp, quân địch cũng không có lựu đạn, kẻ địch phân tán ra kiểu này rất khó để tạo thành lực sát thương.
Bọn Lão Ưng lại dám bỏ chiếc rương lại, quân địch nhất thời không biết phải làm sao.
Một bên khác của núi Khôi Dương, một người trung niên râu tóc bạc phơ đang uống trà dưới giàn che.
Ông ta là một trong những mưu sĩ được Phùng tiên sinh chiêu mộ sau khi nổi danh, cuộc mai phục chống lại Quan Nhị Lương và Lão Ưng chính là kế hoạch của ông ta.
“Tiên sinh, bọn họ đã tản ra rồi, A Đạt bảo ta tới hỏi tiên sinh nên làm thế nào?”
Một binh lính chạy tới xin phép.
“Tìm thấy khinh khí cầu của bọn họ chưa?” Mưu sĩ hỏi.
Ông ta chuẩn bị lâu như vậy không phải là để giết nhân viên hộ tống mà là vì khinh khí cầu.
“A Đạt nói, lần thứ ba còn thấy bọn họ mang theo cái rương, lần thứ tư đã không thấy tăm hơi đâu, A Đạt nghi rằng bọn họ đã giấu nó đi!” Binh lính trả lời.
“Giấu đi sao?”
Mưu sĩ nhắm mắt lại, ngón tay gõ lên ghế.
Núi Khôi Dương rất gần làng Tây Hà, ông ta sợ bị phát hiện nên không mang theo nhiều người tới.
Những khinh khí cầu này cũng phân phát cho mấy trăm dân tỵ nạn ngụy trang, bảo bọn họ phân nhóm mang tới.
Đối diện có một đại đội nhân viên hộ tống, dù vừa rồi một số đã bị thiêu cháy, nhưng nhìn chung tổn thất không lớn, lúc này cũng đang phân tán ở sườn núi phía nam.
Nếu phái người tới lục soát núi thì cũng như nhét thịt vào miệng sói.
Trầm ngâm chốc lát, mưu sĩ mở mắt ra: “Nói với A Đạt, bảo hắn ném dầu hỏa đã chuẩn bị xuống, đốt sườn núi phía nam cho ta!”
“Rõ!” Binh lính khom người lui ra.
“Ta xem ngươi có thể giấu ở đâu được?”
Mưu sĩ lạnh lùng nói thầm.
Ban đầu, Phùng tiên sinh nhận được tin chiến sự của Đại Khang và Đông Man, lập tức ý thức được hiệu quả của khinh khí cầu và lựu đạn trên chiến trường.
Thế nên ông ta đã hao tâm tổn tứ bắt cóc Ngụy Lão Tam.
Thật ra ông ta còn âm mưu bắt cóc mấy tù nhân chế tạo lựu đạn, đáng tiếc do một vụ tai nạn, tất cả tù nhân đều bị nổ chết.
Sau khi Ngụy Lão Tam bị bắt tới Thổ Phiên, ông ta thậm chí còn không chịu nổi vòng nghiêm hình tra khảo đầu tiên đã khai ra phương pháp chế tạo khinh khí cầu.
Dưới sự ủng hộ của Gada, Phùng tiên sinh đã lấy được một số lượng lớn nhân lực trong thời gian ngắn, tăng thời làm việc để bắt đầu chế tạo khinh khí cầu.
Khi một quốc gia dùng hết sức lực để làm một việc là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Cộng thêm độ khó của kỹ thuật chế tạo khinh khí cầu cũng không lớn, Ngụy Lão Tam còn biết vận hành dây chuyền lắp ráp, chỉ trong thời gian ngắn, Phùng tiên sinh đã chế tạo được một số lượng lớn khinh khí cầu.
Dù tốc độ lên cao chậm, độ cao tối đa cũng kém xa khinh khí cầu làng Tây Hà chế tạo, nhưng số lượng lại rất lớn.
Tấn công làng Tây Hà là một trong những mục tiêu chiến lược quan trọng nhất của Phùng tiên sinh, thế nên ông ta vô cùng coi trọng, chuẩn bị cũng vô cùng đầy đủ.
Dưới mệnh lệnh của mưu sĩ, khinh khí cầu lần lượt bay lên không trung, kèm theo những hũ dầu hỏa được thả xuống sườn núi phía nam.
Chẳng mấy chốc, sườn núi phía nam dường như đã chìm trong biển lửa.
Dù nhân viên hộ tống đã chạy thoát hơn nửa, nhưng bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn nơi giấu khinh khí cầu bị bao trùm trong biển lửa.
Sau khi ném dầu hỏa xuống, khinh khí cầu của quân địch không hạ xuống, mà trôi theo chiều gió tới đường núi.
Trên đường núi, đội kỵ binh của quân tiên phong Thổ Phiên đã tới, khinh khí cầu ném xuống hai sợi dây thừng, dưới sự dẫn dắt của ngựa chiến, chậm rãi trôi về phía làng Tây Hà.
“Nhanh chóng thông báo với điện hạ, chúng ta thất bại rồi, bảo cô ấy chuẩn bị nhanh lên!”
Lão Ưng không kịp đau lòng nhìn khinh khí cầu, cuống cuồng nói.
Thật ra không cần anh ta thông báo, Cửu công chúa ở làng Tây Hà đã thấy được khinh khí cầu của phe địch, cũng thấy được một số lượng lớn quân tiên phong Thổ Phiên qua ống nhòm.
“Chuẩn bị rút lui mau!”
Chương 903: Niềm vui bất ngờ
Trước khi chiến đấu hãy suy nghĩ đến sự thất bại, đây là một trong những kiến thức binh pháp mà Kim Phi đã từng nói với Cửu công chúa.
Bởi vì sau khi thắng lợi phe ta sẽ nắm quyền kiểm soát cục diện, có nhiều thời gian để suy nghĩ xem nên làm thế nào, nhưng lỡ như thất bại, phe ta sẽ phải đối mặt với khả năng bị truy sát trên diện rộng, thời gian dành cho chúng ta sẽ càng lúc càng ít. Mỗi giây đều rất quan trọng.
Vì vậy khi biết được kẻ địch đã lên bờ sông Gia Lăng, Cửu công chúa lập tức lập kế hoạch rút lui, đồng thời nhanh chóng di dời các loại vật liệu chiến lược và dân làng đi.
Dựa theo kế hoạch, có hai khả năng rút lui.
Khả năng thứ nhất chỉ là để đề phòng lỡ như. Nếu mấy người Lão Ưng thành công tiêu diệt được đội quân lương của kẻ địch thì dân làng sẽ ngừng rút lui, cùng phối hợp với các nhân viên hộ tống sử dụng pháo đài để chống lại kẻ địch.
Khả năng thứ hai là Lão Ưng thất bại, vậy cả làng sẽ phải tiến hành rút lui quy mô lớn.
Cái gọi là rút lui quy mô lớn là rời khỏi làng, sơ tán mọi người đến dãy núi nhấp nhô ở bên ngoài làng, triển khai chiến tranh du kích với kẻ địch, đợi khi Kim Phi trở về sẽ tiến hành phản công lại.
“Vũ Dương, còn có cách nào khác không?”
Quan Hạ Nhi nắm lấy cánh tay Cửu công chúa hỏi: “Chúng ta rút lui rồi, vậy ngôi làng phải làm sao? Nhiều nhà xưởng như vậy sẽ như thế nào? Đây chính là tâm huyết của đương gia đấy!”
Nhà xưởng làng Tây Hà đều bắt đầu xây dựng sau khi Kim Phi nổi dậy, đa số chỉ mới đưa vào sản xuất được vài tháng, nhiều công trình còn mới xây được một nửa, hoặc là những nhà xưởng mới đã hoàn thành phần dự án chính, sắp bàn giao sử dụng.
Một khi ngôi làng bị kẻ thù chiếm đóng, thì có thể tưởng tượng được số phận của những nhà xưởng này.
Cho dù Kim Phi có quay lại đánh đuổi kẻ địch, sợ rằng cũng chỉ có thể thu lại được một đống đổ nát.
“Tỷ tỷ, ta cũng biết những nhà xưởng này là tâm huyết của phu quân và tất cả mọi người. Nhưng khinh khí cầu của kẻ địch quá nhiều, chúng ta không giữ được làng đâu!”
Trong mắt Cửu công chúa cũng tràn đầy đau lòng và bất đắc dĩ: “Nhưng sự việc đã đến nước này, đây là đối sách duy nhất mà ta có thể nghĩ ra.”
Quan Hạ Nhi mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Bất kì thời đại nào, chỉ cần nắm quyền khống chế trên không trung thì đồng nghĩa với việc nắm giữ quyền chủ động trên chiến trường.
Mặc dù hình dạng của khinh khí cầu mà phe địch chế tạo ra rất xấu xí, tốc độ bay lên chậm, độ cao giới hạn cũng không cao, nhưng họ không thể đối phó được với số lượng nhiều.
Kẻ địch ném bình đựng dầu ở trên trời xuống, cho dù nhân viên hộ tống ở dưới đất có khả năng chiến đấu mạnh hơn đi nữa, nhưng nếu cứ tiếp tục liều chết bảo vệ làng thì cũng chỉ có một con đường chết.
Đến lúc đó, nhà xưởng vẫn sẽ rơi vào tay của kẻ địch.
“Tỷ tỷ, phu quân từng nói, nơi nào còn sự sống nơi đó còn hy vọng. Chỉ cần chúng ta vẫn còn người, thì nhà xưởng vẫn có thể xây dựng lại. Nhưng nếu người không còn, thì không còn gì cả.”
Cửu công chúa lại an ủi Quan Hạ Nhi, hỏi: “Tỷ tỷ, đồ ở kho hàng sau núi đã chuyển hết đi chưa?”
Kho hàng sau núi là bảo khố lớn nhất của làng Tây Hà. Vàng, tiền mặt cùng với các loại vũ khí như cung nỏ hạng nặng, khôi giáp mà Kim Phi tích lũy được trong một năm nay hầu hết đều ở đó.
Vậy nên kế hoạch rút lui vừa bắt đầu, Cửu công chúa đã lập tức bố trí lượng lớn nhân viên hộ tống đi di dời đồ đạc trong kho hàng ở sau núi.
“Ta vừa đi xem thử rồi, dựa theo yêu cầu của muội, vũ khí như cung nỏ hạng nặng, khôi giáp và xe bắn đá đều đã chuyển đi hết rồi, còn vàng bạc tiền đồng vẫn chưa chuyển, có lẽ một giờ nữa là có thể chuyển hết đi rồi.” Quan Hạ Nhi trả lời.
Hắc đao, xà phòng thơm, châu Thủy Ngọc đều là những thứ hái ra tiền, sau khi ra mắt đã mang về cho Kim Phi một lượng tiền mặt lớn.
Kim Phi từ lâu đã biết chế độ ngân phiếu của Đại Khang cực kỳ không ổn định, vậy nên chỉ dùng ngân phiếu vào giai đoạn việc làm ăn mới bắt đầu, về sau khi nhân lực của tiêu cục Trấn Viễn đã đủ, thì dùng tiền mặt để thanh toán.
Vì vậy tiền mặt trong kho hàng của làng Tây Hà vô cùng nhiều, đặc biệt là tiền đồng, nói chất đống như núi cũng không quá.
Nhiều tiền như vậy, vận chuyển cũng cần rất nhiều thời gian.
“Không được, kẻ địch đã đến núi Khôi Dương rồi, chẳng mấy chốc sẽ bao vây ngôi làng!”
Cửu công chúa nói: “Làm phiền tỷ tỷ lại đi thúc giục bọn họ một chút, phải chuyển hết trong vòng nửa giờ, nếu không chuyển được hết, thì hãy dùng lựu đạn cho nổ tung hang động!”
“Cho nổ sao?” Quan Hạ Nhi sửng sốt.
“Đúng vậy, cho nổ tung!”
Cửu công chúa nói tiếp: “Phu quân thông minh như vậy, nhất định có thể tìm ra cách đối phó với kẻ địch. Đợi khi chàng ấy quay về, chúng ta sẽ có thể giành lại làng.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, kẻ địch rất khó để đào ra được hang động đã bị sụp đổ, cho dù đào ra được cũng không sao, cũng chỉ có vàng bạc mà thôi, bọn chúng cướp đi rồi, về sau chúng ta cướp lại là được!”
Đây cũng là nguyên nhân Cửu công chúa ưu tiên sắp xếp di dời vũ khí đi trước.
Nếu vũ khí bị địch cướp đi, có thể sẽ lấy chúng để đối phó lại bọn họ, nhưng vàng bạc thì không sao, kẻ địch cướp đi rồi cũng chỉ là gánh nặng. Đợi khi Kim Phi quay về, vẫn có thể cướp lại như thường.
“Đúng rồi tỷ tỷ, đồ đạc ở phòng thí nghiệm đã chuyển đi hết chưa?” Cửu công chúa lại hỏi.
Khi Kim Phi ở nhà, ngoại trừ ăn cơm ngủ nghỉ, thì thời gian còn lại hầu như đều ở phòng thí nghiệm. Bên trong có quá nhiều tài liệu, thiết bị và công cụ.
Trong mắt Cửu công chúa, những thứ này còn quan trọng hơn cả vũ khí và khôi giáp.
“Sau đợt tập kích lần trước, nóc nhà của phòng thí nghiệm bị thiêu rụi, ta đã bảo Chu Cẩm chuyển hết đồ đạc ở bên trong đi rồi.” Quan Hạ Nhi đáp: “Những thứ này đều được đưa đi cùng với vũ khí.”
“Vậy thì tốt.” Cửu công chúa lúc này mới yên tâm gật đầu: “Còn có cả đồ ở xưởng dệt, xưởng Thủy Ngọc, xưởng chế luyện, xưởng xi măng đá vôi nếu có thể mang đi được thì mang hết đi, không mang đi được thì phải tiêu hủy, tuyệt đối không được để chúng rơi vào tay của kẻ địch!”
“Được, lát nữa ta sẽ đi tìm trưởng làng bố trí người đi đặt bom.”
Mặc dù Quan Hạ Nhi rất đau lòng, nhưng cũng biết đây là chuyện bất đắc dĩ.
Cửu công chúa đang định nói tiếp thì đột nhiên nhìn thấy làn khói đen cuồn cuộn bốc lên ở phía đông bắc.
Ngay sau đó, từng tiếng nổ nặng nề liên tục truyền tới.
“Chuyện gì vậy?” Quan Hạ Nhi dừng chân lại, cau mày hỏi.
Cửu công chúa lập tức cầm kính viễn vọng lên nhìn qua bên đó.
Một lát sau, sắc mặt Cửu công chúa tràn đầy kích động hỏi: “Tỷ tỷ, ngoại trừ Lão Ưng và Từ Quý, tỷ còn sắp xếp người khác ở núi Khôi Lang sao?”
“Không có.” Quan Hạ Nhi vừa lấy kính viễn vọng của mình ra, vừa tò mò hỏi: “Sao vậy?”
“Tỷ tỷ, tỷ nhìn đi rồi sẽ biết!”
Cửu công chúa kích động đến nỗi nói không còn lưu loát.
Quan Hạ Nhi điều chỉnh xong tiêu cự, nhắm chuẩn về phía làn khói đen.
Giây tiếp theo, cô đã biết tại sao Cửu công chúa lại kích động như vậy rồi.
Cô nhìn thấy dưới chân núi Khôi Dương khắp nơi đều là lửa cháy rừng rực, đội quân tiên phong của kẻ địch người ngã ngựa đổ vô cùng hỗn loạn.
Lửa lớn dữ dội như vậy, phạm vi lại rất lớn, hiển nhiên là có người đã đốt thùng dầu hỏa của kẻ địch.
Khinh khí cầu dựa vào việc đốt cháy dầu hỏa để bay lên không trung. Không có dầu hỏa, khinh khí cầu của kẻ địch có nhiều hơn nữa cũng chỉ là vật trang trí.
Điều này đối với làng Tây Hà đang chìm trong nhiều mối nguy hiểm mà nói, tuyệt đối là một niềm vui bất ngờ vô cùng to lớn.
“Vũ Dương, là muội sắp xếp người ở núi Khôi Lang sao?”
Quan Hạ Nhi vô thức hỏi.
Hỏi xong mới nhận ra bản thân đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc.
Nếu Cửu công chúa bố trí người vậy lúc nãy đã không hỏi mình như vậy rồi.
Nhưng Cửu công chúa cũng không để ý, quay đầu lại gọi: “Thấm Nhi, sắp xếp người đi gọi Tiểu Ngọc và Thiết Ngưu tới đây!”
Bây giờ trong làng ngoại trừ cô ấy và Quan Hạ Nhi, thì chỉ có Tiểu Ngọc và Thiết Ngưu là có thể sắp xếp nhân viên hộ tống đi làm nhiệm vụ.
Thiết Ngưu và Tiểu Ngọc vốn đang ở gần đó, nên rất nhanh đã tới rồi.
“Điện hạ, người tìm bọn ta sao?”
“Các người cho người mai phục ở núi Khôi Dương à?” Cửu công chúa hỏi thẳng.
“Không ạ.” Tiểu Ngọc và Thiết Ngưu cùng lắc đầu.
Chương 904: Thất bại giữa đường
“Vậy thì kì lạ rồi, bọn ta chưa sắp xếp, cũng không phải các người sắp xếp, vậy thùng dầu hỏa của bọn họ phát nổ như thế nào?”
Quan Hạ Nhi hoang mang hỏi: “Chẳng lẽ là người của bọn không không cẩn thận làm nổ à?”
“Phu nhân, khỏi phải nói chứ, đúng là có khả năng này.”
Thiết Ngưu nói: “Mấy hôm trước Lão Ưng từng nói với ta, lúc vận chuyển thùng dầu hỏa, phải cố gắng đựng đầy, giảm lắc lư, nếu không thật sự có thể phát nổ.
Anh ta nói tiên sinh từng nói với anh ta như vậy.”
“Ta cũng nhớ rồi, lúc đầu trở về từ kinh thành, đúng là phu quân từng nhắc xe ba gác kéo dầu hỏa như vậy.”
Cửu công chúa nói: “Lúc đó phu quân nói mặc dù xác suất này rất thấp, nhưng một khi phát nổ, hậu quả sẽ cực kì nghiêm trọng.”
“Vũ Dương, dầu hỏa của người xấu bị nổ rồi, có phải là không thể dùng khinh khí cầu nữa không?”
Quan Hạ Nhi kích động hỏi: “Vậy có phải chúng ta không cần rút lui nữa không?”
“Nhỡ dầu hỏa của bọn họ chưa phát nổ hết thì sao?”
Cửu công chúa hỏi ngược lại một câu, sau đó nói: “Vẫn phải tiếp tục rút lui, nhưng không cần phá hủy thiết bị của xưởng nữa, chỉ cần chôn thuốc nổ là được, nếu kẻ địch còn dầu hỏa, chúng ta sẽ nổ thiết bị rồi rút lui, nếu bọn chúng không còn, chúng ta sẽ cố sống chết để bảo vệ làng này!”
“Đúng, vậy làm thế đi!” Quan Hạ Nhi gật đầu đồng ý.
Đối với cục diện vừa rồi mà nói, cô đã rất hài lòng với kết quả hiện tại rồi.
“Tiểu Ngọc, lập tức phái người đi thăm dò, xem tình hình bên núi Khôi Dương thế nào.” Cửu công chúa ra lệnh nói: “Cố gắng nghĩ biện pháp xác nhận bọn họ có phải vẫn còn dầu hỏa khác hay không!”
Nơi này cách núi Khôi Dương không xa cũng không gần, kính viễn vọng chỉ có thể nhìn thấy tình hình sơ lược.
“Vâng!” Tiểu Ngọc đồng ý, xoay người rời đi.
…
“Phùng tiên sinh, không phải người nói mai phục của kẻ địch bị diệt sạch rồi à, chuyện này là thế nào?”
Dưới núi Khôi Lang, tướng lĩnh dẫn đầu tức giận giậm chân mắng to.
Làng Tây Hà là bộ chỉ huy tối cao của Kim Phi, tài sản chủ yếu dưới trướng Kim Phi, gần như đều tập trung ở đây.
Ví dụ xưởng lựu đạn, xưởng chế luyện, dây chuyền sản xuất khinh khí cầu, dây chuyền sản xuất cung nỏ hạng nặng...
Nếu không đoạt được làng Tây Hà, cho dù Gada có chiếm được thành Tây Xuyên, chiếm được cả Xuyên Thục, cũng là uổng công.
Còn cướp được làng Tây hà, thì những tài sản này sẽ tới tay mình.
Gada đã biết được lợi ích của khinh khí cầu, nghe Phùng tiên sinh nói vậy, không khỏi động lòng.
Cộng thêm Phùng tiên sinh tỏ vẻ quyết tâm, chủ động yêu cầu tự mình dẫn đội, nên mới đồng ý với kế hoạch của Phùng tiên sinh, còn tình nguyện tiến lên phối hợp.
Gada tấn công Tây Xuyên, cùng với những cuộc gây rối của gián điệp sau đó, thật ra đều là đang che chở cho Phùng tiên sinh, thu hút sự chú ý của Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi.
Kẻ tấn công thật sự là đội binh tinh nhuệ Thổ Phiên do Phùng tiên sinh dẫn dắt.
Trước tiên ông ta liên hệ với Tần vương, yêu cầu mượn đường, vốn dĩ Tần vương không đồng ý, nhưng vừa nghe thấy Phùng tiên sinh muốn đi tới Kim Xuyên đánh Kim Phi, lập tức đồng ý ngay.
Không chỉ vậy, thậm chí Tần vương còn chủ động giúp cung cấp thuyền bè cho đoàn người của Phùng tiên sinh.
Chính nhờ có sự phối hợp trong ngoài của Tần vương, Phùng tiên sinh mới thuận lợi lên bờ ở sông Gia Lăng như vậy.
Vì kế hoạch lần này, Phùng tiên sinh gần như tiêu hao tất cả tâm huyết, lập một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, nhân lúc có dòng người tị nạn, ông ta đã phân bố một lượng mật thám lớn vào Kim Xuyên trước.
Những mật thám này cũng phân thành hai bộ phận, bộ phận đầu tiên là đám người dùng khinh khí cầu phát động tấn công trong đêm.
Bọn họ là bia đỡ đạn, tác dụng là quấy rầy tầm mắt của Cửu công chúa, để Phùng tiên sinh dẫn đội chủ lực đánh yểm trợ.
Đương nhiên, nếu đám bia đỡ đạn này san bằng được làng Tây Hà, thì càng tốt, Phùng tiên sinh chiếm đóng luôn là được.
Rất đáng tiếc, đám bia đỡ đạn này không san bằng được làng Tây Hà, ngược lại còn bị Tiểu Ngọc tóm không ít.
Bộ phận mật thám thứ hai là đám mà bọn người Quan Nhị Lượng và Lão Ưng gặp phải.
Bọn họ do mưu sĩ dẫn dắt, mai phục ở núi Khôi Dương và núi Nhị Lang trước.
Tất cả đều giống như Phùng tiên sinh dự đoán, biết được bọn chúng đang lên bờ ở sông Gia Lăng, Cửu công chúa lập tức phái người mang khinh khí cầu tới chỗ mai phục ở núi Khôi Dương và núi Nhị Lang.
Đám mật thám mai phục ở đây trước không chỉ làm thất bại kế hoạch của nhân viên hộ tống, mà còn thủ tiêu hai trong số ba khinh khí cầu còn lại của làng Tây Hà.
Tới đây kế hoạch đều rất thuận lợi, ngay lúc Phùng tiên sinh suy nghĩ nên nắm tài sản ở làng Tây Hà vào tay thế nào, thì có bất ngờ xảy ra.
Lúc đội quân lương đi qua núi Khôi Dương, một quả lựu đạn đột nhiên xông ra từ đám cỏ không bắt mắt bên vệ đường, ném vào phía dưới một xe ba gác vận chuyển dầu hỏa của đội quân lương.
Bốn thùng dầu hỏa trên xe ba gác lập tức phát nổ, sau đó dầu bắn tung tóe đốt cháy các thùng dầu hỏa khác.
Cứ như vậy, Quan Nhị Lượng và Lão Ưng đưa khinh khí cầu đi còn chưa tiêu diệt được đội quân lương, không hiểu sao lại bị một quả lựu đạn nổ tung.
Binh sĩ bên địch bao vây quanh đội quân lương cũng bị nổ chết, bị thương không ít.
Mãi tới lúc này, binh sĩ của đội quân lương vẫn không hiểu, bụi cỏ kia còn chưa cao bằng cẳng chân, xung quanh không có gì che chắn, sao lại có quả lựu đạn vô duyên vô cớ bay ra từ đó chứ?
Lúc bọn họ nhìn thấy nhân viên hộ tống đẩy đá đi, bò dậy chạy về phía sau ngọn đồi, mới hiểu là chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra sau bụi cỏ có một cái hố nông nhỏ, nhân viên hộ tống nằm sấp trong cái hố này, dùng đá đất và cỏ dại che trên người để làm vật chắn.
Nhân viên hộ tống ngụy trang thật sự quá giống, cả quãng đường không biết có bao nhiêu bụi cỏ thế này, lực chú ý của các trinh sát dò đường toàn tập trung vào bụi cỏ cao và rừng cây ven đường, lúc đi qua đây, chỉ liếc mắt một cái là đi, hoàn toàn không chú ý tới có người đang lạnh lùng nhìn bọn chúng qua khe hở của bụi cỏ.
Phùng tiên sinh nhận được báo cáo, suýt nữa ngạt thở.
Cả quãng đường trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn như vậy, kết quả lại thất bại thảm hại, đội quân lương bị một người một quả lựu đạn làm cho nổ tung.
Không có dầu hỏa, sao khinh khí cầu bay được?
Phùng tiên sinh tức tới mức vứt bỏ hết mấy trinh thám dò đường, đồng thời ra lệnh dù thế nào thì tiểu đoàn tiên phong cũng phải bắt được người mai phục kia.
Tiểu đoàn tiên phong nhận lệnh lập tức phái một đội trăm người, đuổi tới ngọn đồi.
Ở lưng chừng ngọn đồi, Đường Phi quay đầu nhìn, lại bước chân nhanh hơn.
Anh ta là nhân viên hộ tống đánh úp đó, bây giờ là phó lãnh đạo của đội nhân viên hộ tống trinh sát.
Lúc đầu thổ phỉ mai phục Kim Phi, anh ta và Hàn Phòng cùng đi tới làng Tây Hà để báo tin, vì Hàn Phong thông minh biết nói chuyện, nên được Kim Phi đề bạt quản lí đội Chung Minh, Đường Phi được phân vào đội nhân viên hộ tống.
Có điều chung quy đã từng cứu Kim Phi, nên Trương Lương luôn vô tình cố ý chú ý tới Đường Phi, hồi đó khi đi kinh thành áp tải vật tư và vàng bạc, đã giao cho anh ta.
Về sau phát hiện sở trường của Đường Phi là hành động trong rừng cây, nên đã phân anh ta tới đại đội trinh sát.
Lúc trước Đường Phi là thợ săn, giỏi nhất là mai phục và ẩn nấp, sau khi tới đại đội trinh sát thì như cá gặp nước, chẳng mấy chốc đã thành trung đội trưởng, địa vị chỉ đứng sau đại đội trưởng Hầu Tử.
Lần này vốn dĩ anh ta đi tới nơi khác để thực thi nhiệm vụ, lúc quay về thì phát hiện binh sĩ chủ lực của Phùng tiên sinh, ban đầu muốn quay về báo tin, nhưng lúc đi qua ngọn đồi, thấy bụi cỏ kia, Đường Phi vừa liếc mắt đã để ý tới, cảm thấy đây là một chỗ mai phục vô cùng tốt.
Sau khi lại nghĩ, chuyện lớn như vậy, chắc chắn có người đã quay về báo tin, nên dứt khoát mai phục ở đây.
Không ngờ lại kiếm lời to.
Kiếm lời dù sướng, nhưng bây giờ muốn chạy thoát lại khó rồi.
Chương 905: Đỉnh của chóp
Đường Phi lớn lên trên núi, nhảy nhót di chuyển trong núi rừng nhanh nhẹn như khỉ.
Tuy nhiên, Phùng tiên sinh đã cử hơn trăm người đuổi theo và chặn đường. Dù nhanh nhẹn đến đâu nhưng Đường Phi cũng không thể hoàn toàn cắt đuôi được những kẻ truy đuổi.
Khi vòng vây của kẻ thù ngày càng siết chặt, Đường Phi đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng còi tre.
Loại còi này rất giống với tiếng chim hót, và là tín hiệu được sử dụng để liên lạc ở cự ly gần giữa những nhân viên hộ tống. Nó cũng là một trong những môn đào tạo thiết yếu cho các trinh sát, truyền tải những thông điệp khác nhau thông qua âm tiết và độ dài khác nhau.
Đường Phi ngừng nghe một hồi, sau đó xoay người chạy sang bên phải.
Kẻ địch phía sau vội vàng đuổi theo.
Khi họ chạy đến bìa rừng, một loạt đá bất ngờ bay ra từ trên cây, đập vỡ đầu khiến kẻ thù đổ máu.
Sau đó, đội hộ tống 2 lao ra khỏi rừng, giao tranh với những kẻ truy đuổi trong một trận chiến khốc liệt.
"Đường Phi, không hổ là ngươi, làm tốt lắm!"
Đại đội trưởng đại đội 2 vỗ bả vai Đường Phi, kích động đến mức mặt mày hớn hở.
Lão Ưng vừa rất buồn vì mất khinh khí cầu cũng bật cười.
Họ có thể coi là tận mắt chứng kiến những thành tựu của Đường Phi, ngưỡng mộ anh ta từ tận đáy lòng.
"Sao các ngươi vẫn còn ở đây?" Đường Phi lo lắng hỏi.
Vừa rồi anh ta đã chứng kiến cuộc phục kích của đại đội 2 đang định ra mặt, nhưng đã kiềm chế được bản thân vào giây phút cuối cùng.
Các lọ dầu hỏa, bình dầu hỏa ném từ trên cao xuống sẽ lung lay theo chiều gió. Lão Ưng là một trong những người am hiểu nhất về khinh khí cầu, không chỉ biết cách vận hành chúng mà còn rất giỏi trong việc tránh các cuộc tấn công.
Đường Phi tin rằng anh ta có thể trốn thoát cùng đại đội 2.
Trên thực tế, Lão Ưng cũng không làm Đường Phi thất vọng, dưới sự lãnh đạo của anh ta, thiệt hại của đội hộ tống 2 cũng không quá lớn.
Núi Khôi Dương quá gần làng Tây Hà, mục tiêu chính của Phùng tiên sinh và mưu sĩ chính là khinh khí cầu, cũng không nghĩ đến việc mạo hiểm đuổi theo đại đội 2.
Đại đội 2 đã quen thuộc với địa hình xung quanh và trốn thoát thuận lợi.
Tuy nhiên, không lâu sau khi trốn thoát đã phát hiện đội quân lương của kẻ địch đã bị đốt cháy.
Nhận thấy kẻ địch đang điên cuồng truy lùng Đường Phi, bọn Lão Ưng ngay lập tức đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Nếu họ giả vờ không nhìn thấy, họ có thể dễ dàng quay về làng mà không gặp vấn đề gì. Tuy nhiên, tất cả những nhân viên hộ tống đều nhất trí ở lại và giải cứu Đường Phi.
Vì điều này, một số nhân viên hộ tống thậm chí còn lẻn trở lại núi Khôi Dương, trục vớt hai máy bắn đá từ rìa đám cháy và phục kích trong rừng cây.
Kẻ địch vội vàng đuổi giết Đường Phi, mất cảnh giác nên bị máy bắn đá giết chết không ít.
Những người may mắn không bị ném đá đến chết thì cũng bị thương phần lớn, những nhân viên hộ tống nhanh chóng áp đảo, tiêu diệt chúng một cách dễ dàng.
Khi nhân viên hộ tống trở về nhìn thấy Đường Phi không khỏi vỗ bả vai anh ta khen ngợi.
"Đường Phi, làm tốt lắm!"
"Đường Phi, chờ khi nào đánh giặc xong thì nhất định phải đãi bọn ta một chầu đấy!"
"Nhất định đấy, lần này ngươi chí ít cũng sẽ được chiến công hạng hai!"
"Chúng ta nhiều người thế này mà còn chưa hoàn thành được nhiệm vụ, nhưng chỉ với một mình Đường Phi đã hoàn thành, còn suýt chút nữa đã hy sinh mạng sống, ta nghĩ hắn đủ tư cách được chiến công hạng nhất ấy chứ!"
"Chiến công hạng nhất à, hình như trong tiêu cục không nhiều người đạt được đâu?"
"Đúng vậy, có rất nhiều chiến công hạng nhất tập thể, nhưng không có cá nhân nào nhận được chiến công hạng nhất mà còn sống cả!"
"Đường Phi đúng là đỉnh của chóp!"
...
Sau khi thành lập tiêu cục Trấn Viễn, để nâng cao cảm giác danh dự và sự gắn kết của những nhân viên hộ tống, Kim Phi đã làm theo chế độ chiến công quân sự kiếp trước, cũng thiết lập một bộ chế độ chiến công.
Trong số đó, chiến công hạng nhất cá nhân là loại chiến công khó đạt được nhất, nếu muốn đạt được chiến công hạng nhất thì phải giống như Đường Phi, không chỉ cần chiến đấu bằng cả tính mạng, mà còn phải hoàn thành nhiệm vụ gần như bất khả thi.
Kể từ khi thành lập tiêu cục Trấn Viễn, hầu như ngày nào cũng có nhân viên hộ tống ra ngoài đánh giặc, hoặc là chiến đấu với thổ phỉ, hoặc là chiến đấu với Đông Man, Thổ Phiên, nhưng với tần suất chiến đấu cao như vậy, hơn một năm nay cũng chỉ có một vài người đạt được chiến công hạng nhất, tất cả đều là huân chương truy tặng.
Tiêu chuẩn khắt khe là do Kim Phi đã từng đọc một tài liệu về chiến công ở kiếp trước. Nó ghi lại việc làm của một số người được chiến công hạng nhất.
Lúc đó Kim Phi nghĩ mấy cái đó giống như đang đọc một câu chuyện. Mãi cho đến khi xem một bộ phim tài liệu kể về những vết sẹo trên cơ thể của những người lính già, y mới nhận ra đó là sự thật.
Sau khi đến Đại Khang, Kim Phi đã tận mắt chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh và hiểu rõ hơn về sự vĩ đại của những người lính già đó.
Những người nhận được chiến công hạng nhất mà y thấy ở kiếp trước phải đối mặt với những nguy hiểm không kém gì Đường Phi vừa gặp.
Hai vai Đường Phi gần như tê dại, khi thấy một nhân viên hộ tống lại sắp vỗ vai mình, anh ta nhanh chóng chặn lại: "Các người không chạy trốn sao? Tại sao các người lại quay lại?"
"Nếu chúng ta bỏ chạy, vị đại anh hùng như ngươi sẽ ra sao?"
Nhân viên hộ tống mỉm cười: "Đường Phi, chuẩn bị khao bọn ta một chầu đi!"
“Chờ khi chúng ta còn sống trở về rồi hãy nói đến chuyện khao mọi người một chầu!”
Đường Phi thấy hai nhân viên hộ tống vẫn đang tháo rời máy bắn đá, vội vàng nói: "Mặc kệ máy bắn đá đi, nhanh chóng đi thôi, nếu chậm trễ có thể sẽ muộn!"
"Đường Phi, ta thấy vừa rồi ngươi táo bạo như vậy, sao đột nhiên lại trở nên e dè thế?"
Một trong những nhân viên hộ tống nói: "Khinh khí cầu của họ cũng bay xa rồi, bọn họ còn có thể làm gì chúng ta?"
Khinh khí cầu của địch bay lên đã bay đi rất xa, còn những khinh khí cầu chưa bay lên rất có thể đã bị đốt cháy. Chính vì vậy mà những nhân viên hộ tống cảm thấy đủ an toàn để trò chuyện và cười đùa ở đây.
Nếu khinh khí cầu của địch vẫn còn đó thì bọn họ đã sớm chạy biến dạng rồi.
"Lúc tiên sinh giảng bài đã nói, ngài ấy luôn nói trên chiến trường không được ôm bất kỳ ảo tưởng nào, nếu không sẽ cách cái chết không còn xa nữa!"
Đường Phi nói: "Bất kể như thế nào, chúng ta cứ trở về trước đã."
"Đường Phi nói đúng, mọi người rút lui trước đi."
Ngay khi đại đội trưởng đại đội 2 ra lệnh rút lui, các trinh sát trong đại đội đã chạy đến.
"Đại đội trưởng, không ổn rồi. Kẻ địch đã vòng ra phía trước và chặn đường chúng ta!"
Phùng tiên sinh là người nhỏ nhen, ăn miếng phải trả miếng. Sau khi bỏ ra bao nhiêu công sức để lập kế hoạch, đi đến bước cuối cùng lại bị một mình Đường Phi phá hỏng, đó là điều mà Phùng tiên sinh không thể chấp nhận được.
Phát hiện đại đội 2 tiếp viện cho Đường Phi, Phùng tiên sinh càng thêm tức giận, ông ta ra lệnh điều động ba trăm kỵ binh, đồng thời chặn đường rút lui của các nhân viên hộ tống khi bọn Đường Phi đang phục kích người truy đuổi!
"Sợ cái gì cái đó đến!"
Đường Phi nhanh chóng trèo lên cây cao, từ trên ngọn cây quan sát xung quanh, hy vọng tìm được đường thoát thân.
Tuy nhiên, Phùng tiên sinh cũng lớn lên ở vùng núi, hơn nữa sớm đã thuộc làu địa hình xung quanh làng Tây Hà, căn bản không để cho bọn Đường Phi bất kì đường lui nào.
Từ trên cây quan sát một hồi, Đường Phi nhảy xuống, bất đắc dĩ nói: "Không có đường ra, trước sau đều bị phong tỏa, chúng ta nhanh chóng chiếm lấy ngọn đồi nhỏ này, tiếp theo e rằng chắc chắn sẽ có một trận chiến đẫm máu!"
Nói xong, anh ta tiếp tục nói với vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, là ta liên lụy mọi người rồi!"
"Đều là huynh đệ trong nhà cả, ngươi đang nói cái gì vậy!"
Đại đội trưởng xua tay nói: "Không phải chỉ là đánh giặc thôi sao, tiêu cục Trấn Viễn của chúng ta có bao giờ sợ cái gì đâu, cứ đánh là được!"
Những nhân viên hộ tống khác cũng rối rít phụ họa.
Nói thì nói vậy, nhưng khi nghe tiếng bước chân và tiếng la hét chém giết ngày càng gần, rất nhiều nhân viên hộ tống vẫn tỏ ra lo lắng.
Tuy nhiên bọn họ cũng không sợ, bởi vì khi bọn họ phát hiện ra Đường Phi, Đại đội trưởng đã phái người trở về làng báo cáo, bọn họ đều tin tưởng chỉ cần bọn họ kiên trì, Quan Hạ Nhi nhất định sẽ phái người tới cứu bọn họ.
Bình luận facebook