• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 906-910

Chương 906: Lòng dạ đàn bà

Tại làng Tây Hà, nhân viên hộ tống báo tin gặp được tiểu đội do Tiểu Ngọc phái đi tìm hiểu tin tức giữa đường.

Tiểu đội trưởng phái một người đi cùng với nhân viên hộ tống trở về báo tin, những người khác tiếp tục nhiệm vụ trước đó.

Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa biết được là Đường Phi cho nổ đội quân lương của kẻ địch, ai nấy đều kích động không thôi.

Có điều chẳng phấn khởi được bao lâu, Tiểu Ngọc lại nhận được báo tin, rằng Đường Phi và đám Lão Ưng bị kẻ địch bao vây!

Chuyện lớn như vậy, Tiểu Ngọc không dám tự tiện làm chủ phái người cứu viện, đành phải dẫn Thiết Ngưu tới xin chỉ thị Quan Hạ Nhi.

“Phu nhân, hiện giờ phải làm sao?” Tiểu Ngọc hỏi.

“Còn có thể làm gì bây giờ, phái người đi cứu thôi!”

Quan Hạ Nhi không chút do dự nói.

Trước lúc tới Thiết Ngưu sợ nhất là Quan Hạ Nhi thấy chết mà không cứu, nghe cô nói như vậy thì tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng rơi xuống đất.

Anh ta đang chuẩn bị rời đi, lại bị Cửu công chúa gọi lại.

“Điện hạ dặn dò gì không?” Thiết Ngưu hỏi.

“Phu quân đã từng nhắc đến một loại chiến thuật, gọi là bao vây và tiếp viện, rất giống với tình hình hiện tại.”

Cửu công chúa nhắc nhở: “Xét hành động gần đây của kẻ địch, rõ ràng phía sau đối phương có cao thủ, ngươi nhất định phải cẩn thận.

Nếu nhất định phải cứu, ta kiến nghị cử thêm người đến giải cứu mọi người càng nhanh càng tốt, sau đó rút lui về làng càng sớm càng tốt. Chỉ như thế, chúng ta mới có thể phát huy tối đa lợi thế của pháo đài của mình, hiểu không?"

“Rõ!” Thiết Ngưu gật đầu, xoay người chạy đi.

Cửu công chúa cau mày nhìn bóng dáng của Thiết Ngưu.

Theo quan điểm của Cửu công chúa, việc phái người đi giải cứu Đường Phi đồng nghĩa với việc tự nguyện từ bỏ lợi thế của pháo đài và giao chiến tay đôi với kẻ thù, đây là một kế hoạch rất thiếu tinh tế, tỷ lệ thất bại cao.

Vị trí hiện tại của Đường Phi chính là một vũng lầy, một khi bị kẻ địch kéo xuống, càng phái nhiều người đến giải cứu thì càng có nhiều người bị mắc kẹt, tình thế cuối cùng càng khó giải quyết.

Cách tiếp cận đúng đắn là từ bỏ việc giải cứu và sau đó sử dụng pháo đài để phòng thủ làng.

Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt ngược vào.

Bởi vì cô ấy cũng biết truyền thống của tiêu cục, hiểu rằng bất kể cô ấy có nói gì, thì cũng không thể ngăn trở quyết định của Quan Hạ Nhi, tranh chấp với Quan Hạ Nhi thì chi bằng mau chóng để Thiết Ngưu đi cứu người, khả năng thành công có lẽ có thể lớn một chút.

Hiện giờ Thiết Ngưu đã rời đi, Cửu công chúa nhìn thấy xung quanh không có ai, lúc này mới nhịn không được nói: “Tỷ tỷ, nhân từ không điều khiển được binh, đánh giặc sao tránh được việc có người chết, về sau tỷ phải trở nên cứng rắn, bằng không sẽ mãi bị kẻ địch dắt mũi mất!”

“Vũ Dương, ta không hiểu điều binh khiển tưởng, ta chỉ biết đương gia đã từng nói, không từ bỏ, không buông tay!"

Quan Hạ Nhi nói: “Đương gia còn nói, nhân viên họ tống của chúng ta có thể chết trận, nhưng không thể chết trong tuyệt vọng, nếu không có cơ hội cứu người thì đành thôi, nếu có thể cứu thì không thể từ bỏ bất cứ một chiến hữu nào!”

Không vứt bỏ, không buông tay là câu nói mà Kim Phi nói khi tiêu cục vừa mới thành lập, Quan Hạ Nhi là fans số một của Kim Phi, luôn luôn vâng theo nguyên tắc này.

Lúc trước Ngưu Bôn bị đại quân Đảng Hạng viễn chinh phía Nam vây quanh, khi ấy Cửu công chúa đã ý thức được có thể là kế sách của kẻ địch, không muốn phái binh đi cứu cho lắm, nhưng Quan Hạ Nhi kiên trì yêu cầu cứu viện.

Xét lý trí mà nói, cứu viện Ngưu Bôn là hành động cứu viện thất bại.

Bởi vì tính đến thời điểm hiện tại, số người hộ tống thiệt mạng và bị thương trong trận chiến với quân viễn chinh phía Nam đó đã vượt quá tổng số người do Ngưu Bôn dẫn đi, hơn nữa còn dẫn đến việc quân Trấn Viễn và các nhân viên hộ tống chủ lực đến nay vẫn bị quân Đảng Hạng viễn chinh phía Nam kiềm chế, không thể quay lại để tiếp viện.

Nhưng xét về mặt tình cảm, không có nhân viên hộ tống nào phàn nàn với Quan Hạ Nhi về việc đó, ngược lại càng thêm ủng hộ cô.

Lần này người bị nhốt là Ngưu Bôn và Đường Phi, lần sau người bị nhốt có thể chính là mình.

Cửu công chúa nghe được Quan Hạ Nhi nói như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Cuối cùng cô ấy cũng biết Kim Phi vì sao lại tin tưởng Quan Hạ Nhi như vậy.

Cửu công chúa đã từng thấy trong triều đình có những người rất phục tùng, nhưng giống như Quan Hạ Nhi, coi lời Kim Phi nói như một tín ngưỡng, thì là lần đầu tiên cô ấy thấy.

Cửu công chúa tự hỏi, cô ấy không thể được như Quan Hạ Nhi.

Cho nên cô ấy rất rõ ràng, địa vị của mình trong lòng Kim Phi, vĩnh viễn không thể nào vượt qua Quan Hạ Nhi.

Đối với Quan Hạ Nhi mà nói, lời nói Kim Phi còn ngang với thánh chỉ, cô ấy không thể nói lý lẽ với cô, chỉ có thể đợi Kim Phi trở về.

Trên thực tế, khi hiểu biết sâu hơn, Cửu công chúa dần dần phát hiện ra Kim Phi không phải là một tướng quân đủ tiêu chuẩn, cũng không đủ tàn nhẫn giống hệt Quan Hạ Nhi.

Nhưng Kim Phi tự biết mình, hiểu rằng mình không giỏi điều binh khiển tướng, cho nên bình thường sẽ giao tiêu cục cho Trương Lương.

Lắc đầu để rũ bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, Cửu công chúa cầm ống nhòm lên khu đất cao nhìn về phía cổng làng.

Trên sân đập lúa ở cổng làng, Thiết Ngưu tập hợp 500 nhân viên hộ tống, lúc Cửu công chúa nhìn sang thì họ đã cưỡi ngựa rời đi.

Trong làng vốn không có nhiều nhân viên hộ tống, trong số 500 người đó có 80% đều là ca đêm.

Nếu họ bị giữ lại ở núi Khôi Dương, e là không có đủ nhân lực bảo vệ pháo đài trong làng.

Nghĩ đến đây, Cửu công chúa càng thêm lo lắng.

Núi Khôi Dương cũng không tính xa, nhưng Thiết Ngưu bị địch phục kích nên không dám chạy nhanh dọc đường mà phái một lượng lớn trinh sát đi thăm dò con đường phía trước.

Tuy nhiên điều khiến mấy người Thiết Ngưu ngạc nhiên là họ thậm chí không nhìn thấy bất kỳ trinh sát nào của kẻ địch trên đường đi, thậm chí khinh khí cầu của kẻ thù đang lơ lửng trên bầu trời cũng biến mất.

Thiết Ngưu theo bản năng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng nhìn thấy núi Khôi Dương càng ngày càng gần, chỉ có thể thuyết phục bản thân bằng những suy nghĩ như: “Bọn họ không có dầu hỏa” “Mau chóng cứu Lão Đường ra, sau đó mau chóng trở về.”

Cứ như vậy, Thiết Ngưu dẫn 500 người thuận lợi đuổi tới chỗ đỉnh núi nơi Đường Phi bị vây bắt.

Điều khiến Thiết Ngưu bất ngờ là kẻ địch vừa thấy bọn họ đến thì lập tức tản ra, mặc cho bọn họ tiếp cận Đường Phi, Lão Ưng bị nhốt trên núi.

“Thiết Ngưu, ngươi đúng là đồ ngu ngốc, trong làng chỉ có bằng đó người, sao lại dẫn nhiều người như vậy tới đây?"

Cấp bậc của Đường Phi không cao bằng Thiết Ngưu, nhưng lúc này nhìn thấy Thiết Ngưu thì tức giận đến độ suýt chút nữa chửi má nó.

Vừa dứt lời, anh ta đã nhìn thấy nhân viên hộ tống đứng bên cạnh lộ vẻ mặt hoảng loạn nhìn về phía sau mình.

Đường Phi quay lại, nhìn thấy hướng làng có ba cột khói bay lên trời.

Đây là mức báo động cấp cứu và cảnh báo sớm cao nhất.

“Mau trở về, có người tập kích làng!”

Thiết Ngưu sốt sắng đến độ toát mồ hôi lạnh, kéo ngựa chiến quay đầu.

Nhưng đã quá muộn để rời đi.

Phía sau chân núi, Phùng tiên sinh cười khẩy dáng vẻ “Lòng dạ đàn bà”, ngay sau đó xua tay ý bảo lính liên lạc phát lệnh.

Khi tiếng trống trận vang lên, từng đoàn lính Thổ Phiên nhào ra từ trong rừng cây, chặn đứng con đường núi mà nhóm người Thiết Ngưu vừa đi qua.

Khinh khí cầu biến mất trước đó cũng lại bay lên, có điều nó không bay về nơi này, mà đến một khe núi nhỏ cách làng Tây Hà không xa.

Mục tiêu của những khinh khí cầu này rất rõ ràng, đó là đi đến pháo đài.

Sau khi khinh khí cầu đốt cháy pháo đài, các nhóm địch vốn đang phục kích từ khắp nơi tràn ra và vung vũ khí lao về phía làng Tây Hà.

Lúc này, trong làng mất đi pháo đài bảo vệ, nhân viên hộ tống lại khan hiếm, tình hình lập tức trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Chương 907: Viện binh đến rồi

Vì lần chinh chiến phía Đông này, Gada gần như đã tiêu sạch của cải, thế nên Phùng tiên sinh cũng phải chịu áp lực vô cùng lớn, chuẩn bị vô cùng kỹ càng.

Trước khi tới ông ta đã cẩn thận nghiên cứu về tính cách của mấy người Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa, Thiết Ngưu, thế nên kế hoạch được lập ra có mục tiêu rất cụ thể.

Việc phái tiểu đoàn tiên phong đi bao vây nhóm Đường Phi và Lão Ưng, không chỉ để hả giận, thực ra cũng là kế hoạch Phùng tiên sinh lập ra để tạm thời ứng biến.

Ông ta đoán chắc làng Tây Hà trước mắt sẽ tuân theo lệnh của Quan Hạ Nhi, cũng đoán được Thiết Ngưu sẽ mang quân tới cứu.

Kẻ hiểu rõ bản thân ta nhất thường không phải bạn bè, mà là kẻ địch.

Làng Tây Hà còn bao nhiêu binh lực, Phùng tiên sinh e là còn biết rõ hơn nhiều so với phần lớn dân làng Tây Hà.

Cho nên sau khi đội quân lương bị nổ, Phùng tiên sinh không tức giận quá lâu, mà nhanh chóng bình tĩnh lại, phái đội chủ lực đi từ một khe núi đến làng Tây Hà.

Phùng tiên sinh trước đó đã phái người thăm dò kĩ địa hình, pháo đài và trạm gác xung quanh làng Tây Hà, biết được khe núi nhỏ này chỉ có một trạm gác, mỗi ca trực luân phiên của nhân viên hộ tống cũng chỉ có hai người.

Phái vài kẻ trinh sát tinh nhuệ lẻn tới, đã dễ dàng khống chế được nhân viên hộ tống đang làm nhiệm vụ, sau đó bộ đội chủ lực đi theo khe núi nhỏ lẻn tới xung quanh làng Tây Hà một cách thần không biết quỷ không hay.

Đến khi Thiết Ngưu dẫn người chạy tới, quân chủ lực phe địch đã ngay lập tức phát động tấn công làng Tây Hà dưới sự trợ giúp của khinh khí cầu.

Mặc dù làng Tây Hà vẫn còn số siêu việt, nhưng khinh khí cầu của kẻ địch thực sự quá nhiều, hơn nữa còn chọn tiến hành tấn công theo hướng gió, số siêu việt không thể lấy ít thắng nhiều, sau khi bắn rơi liên tiếp ba chiếc khinh khí cầu của kẻ địch, cũng bị cung nỏ hạng nặng phe địch bắn trúng.

Vật liệu chế tạo số siêu việt đều được Kim Phi lựa chọn cẩn thận, mặc dù bị cung nỏ hạng nặng bắn trúng, nhưng không hề va chạm, mà tiếp đất nhẹ nhàng.

Nhưng không thể nào dùng được nữa.

Lúc này phe ta đã mất hết khinh khí cầu, chỉ có thể trơ mắt nhìn khinh khí cầu của kẻ địch thoải mái bay lơ lửng trên bầu trời.

Cũng may dầu hỏa của đội quân lương đã bị Đường Phi cho nổ tung, dầu hỏa trên khinh khí cầu cũng không kiên trì được quá lâu, thế nên khinh khí cầu chủ yếu công kích những trận địa có pháo đài, cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá, những mục tiêu chiến lược này, cùng với tứ hợp viện của Kim Phi.

Người trong tứ hợp viện đã sớm rút lui hết, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi cũng trốn trong một hầm trú ẩn trong làng.

Trước trận chiến Cửu công chúa đã suy đoán được việc này sẽ diễn ra, trước đó đã sắp xếp cho dân làng tiến hành phân tán để tránh nguy hiểm, nên trong số các nhân viên hộ tống và dân làng không có quá nhiều thương vong.

Nhưng phe ta lại thiếu nhân lực nghiêm trọng, lại thấy số siêu việt bị kẻ địch bắn rơi, bây giờ bay trên đầu đều là khinh khí cầu phe địch, khiến không ít dân làng đang rất sợ hãi trong lòng.

Nhân viên hộ tống mặc dù vẫn có thể giữ bình tĩnh nhưng trong lòng cũng không chắc chắn.

Bởi vì bọn họ cũng biết rất rõ khinh khí cầu mạnh đến mức nào, giờ đây phe ta không còn nổi một chiếc khinh khí cầu nào, cuộc chiến này làm sao đánh tiếp được?

Nếu đổi lại là quân đội Đại Khang, lúc này có thể đã bị đánh bại rồi, tuy lòng tin của nhân viên hộ tống kiên định, nhưng tinh thần sĩ khí càng ngày càng yếu.

Cửu công chúa phát hiện tình hình này, lập tức gọi Tiểu Ngọc tới, bảo cô ấy dẫn đội Chung Minh ra tiền tuyến khích lệ tinh thần.

"Dầu hỏa của bọn chúng bị Lão Đường làm nổ tung rồi, khinh khí cầu sẽ sớm không bay nổi, mọi người nhất định phải kiên trì! Thắng lợi nhất định thuộc về chúng ta!"

Nghe nhóm Tiểu Ngọc hét như vậy, không ít nhân viên hộ tống cũng chú ý thấy, khinh khí cầu của kẻ địch lần này đúng là không ném vò dầu hỏa vào trong làng, mà chỉ ném vào trận địa có pháo đài, cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá.

Hơn nữa lúc ném cũng không giống trước.

Trước đó khi khinh khí cầu của kẻ địch bay tới, chúng chỉ tiếc không ném hết một lượt, bây giờ bọn chúng mỗi lần ném một vò dầu hỏa là phải thò người ra nhắm.

Hơn nữa khinh khí cầu trên bầu trời càng ngày càng ít.

Tất cả đều chứng minh nhóm Tiểu Ngọc không nói dối, kẻ địch thật sự sắp hết dầu hỏa rồi.

Phát hiện điều này, nhóm nhân viên hộ tống lập tức lấy lại tinh thần.

Cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá trong pháo đài phe ta mặc dù đã bị thiêu rụi, mấy trận địa có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá cũng đã bị đốt, nhưng làng Tây Hà đã có thể sản xuất hàng loạt cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá từ lâu, trong làng cũng còn tồn kho không ít.

Pháo đài đều được xây bằng gạch, mấy vò dầu hỏa đốt không được, đến khi ngọn lửa tắt, bọn họ đuổi kẻ địch đi, trang bị lại cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá là có thể sử dụng như bình thường.

Chỉ cần kẻ địch không có khinh khí cầu, trận chiến này bọn họ vẫn có niềm tin chiến thắng!

Nhưng vấn đề bọn họ có thể nghĩ tới, Phùng tiên sinh sao có thể không nghĩ tới chứ?

Thế nên sau khi khinh khí cầu đuổi nhân viên hộ tống ra khỏi pháo đài, việc đầu tiên làm không phải là chiếm lĩnh, mà là đập tường.

Phá hoại luôn dễ dàng hơn xây dựng, mặc dù tường chịu lực của pháo đài đều được làm từ xi măng và đá, nhưng cũng không chịu nổi lực phá hủy của đối phương người đông thế mạnh.

Từng tòa pháo đài ầm ầm sụp đổ dưới những nhát búa nện xuống.

Việc này Cửu công chúa cũng không ngờ tới.

Bây giờ nhân viên hộ tống và nữ công nhân có thể ra chiến trường của làng Tây Hà cộng lại cũng không tới một ngàn người, mà kẻ địch có tới mấy ngàn, hơn nữa đều là những cựu binh đã trải qua sa trường!

Mất đi sự che chở của pháo đài, cho dù Thiết Ngưu kịp thời dẫn quân chạy về, bọn họ cũng rất khó mà bảo vệ được làng!

Sau khi khinh khí cầu nổ, kẻ địch lập tức phát động tổng tấn công vào làng Tây Hà.

Cuộc chiến đấu vừa mới bắt đầu đã vô cùng ác liệt!

Pháo đài bị phá, trận địa có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá bị đốt, nhân viên hộ tống lại không chiếm ưu thế về số người, dần dần bị đánh lui.

Tận mắt thấy vòng phòng thủ của nhân viên hộ tống đã phải lui đến cửa làng, Quan Hạ Nhi đứng ngồi không yên, cô đội mũ lên, chuẩn bị ra khỏi hầm trú ẩn.

"Tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy?" Cửu công chúa kéo Quan Hạ Nhi lại.

"Còn có thể làm gì nữa? Người xấu đã đánh tới cửa rồi, đương nhiên là đi đánh giặc!" Quan Hạ Nhi nói.

"Một mình tỷ là thân con gái, đánh được gì chứ?" Cửu công chúa kéo Quan Hạ Nhi lại, không chịu buông tay.

"Vũ Dương, đương gia đã sớm nói với muội rồi mới đúng, phái nữ cũng có thể làm nên việc lớn, là thân con gái thì sao? Muội nhìn thử xem bây giờ trong nhóm người xông lên phía trước, có bao nhiêu nữ nhân viên hộ tống?"

Quan Hạ Nhi chỉ phía xa nói: "Còn những nữ công nhân do Đông Đông chỉ huy nữa, các cô ấy cũng là thân con gái, nhưng các cô ấy có ai rút lui đâu?"

"Ta..." Cửu công chúa vốn luôn có tài đối đáp, lại bị Quan Hạ Nhi chặn họng, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng tỷ tỷ là trụ cột trong làng, không thể tùy tiện lao vào nguy hiểm! Lúc đánh giặc thì tướng quân sẽ đích thân ra tiền tuyến ư?"

"Vũ Dương, ta biết muội đang lo lắng cho ta, nhưng bây giờ người xấu cũng đánh tới cửa rồi, đương gia không có ở đây, nhóm Lương ca Thiết Ngưu cũng không ở đây, trong làng phải có một người đứng đầu chịu đứng ra mới được."

Quan Hạ Nhi nói: "Chẳng phải muội vừa mới nói ta là trụ cột trong làng sao? Lúc này trụ cột nên đứng ra!"

Nói xong, cô thoát khỏi sự lôi kéo của Cửu công chúa, sải bước ra khỏi hầm trú ẩn.

"Châu Nhi, ngươi đi cùng đi, cho dù như thế nào cũng phải bảo đảm tỷ tỷ an toàn!"

Cửu công chúa bất lực nói.

Cô ấy biết, Quan Hạ Nhi đi ra ngoài lúc này sẽ có tác dụng rất lớn trong việc nâng cao tinh thần.

Nhưng tình hình lần này thực sự quá nguy hiểm, cô ấy cũng thật sự rất lo lắng cho Quan Hạ Nhi.

Châu Nhi do dự một lúc, nhưng thấy Thấm Nhi gật đầu với mình, cuối cùng vẫn đồng ý, chạy ra khỏi hầm trú ẩn theo kịp Quan Hạ Nhi.

Ở cửa làng, nhóm nhân viên hộ tống thấy Quan Hạ Nhi đi ra, tinh thần quả thực phấn chấn lên rất nhiều.

Quan Hạ Nhi không chỉ dẫn theo đội cận vệ, còn mang tới một rương chứa một ít lựu đạn bỏ túi dự trữ trong làng, phân phát cho các nhân viên hộ tống.

Nhưng do số lượng của kẻ địch quá nhiều, sau khi dùng hết lựu đạn, kẻ địch lại nhào tới lần nữa, càng tấn công hung hãn hơn!

Ngay lúc Quan Hạ Nhi chuẩn bị ra lệnh rút lui trở về làng, đằng sau kẻ địch đột nhiên truyền tới tiếng trống trận nặng nề!

"Phu nhân, chúng ta có viện binh tới giúp rồi!"
Chương 908: Quân Nương Tử nhà họ Kim

“Quân tiếp viện ở đâu tới?”

“Chẳng lẽ đội trưởng Thiết Ngưu đã về rồi sao?”

“Hình như không phải, bọn Thiết Ngưu đâu có nhiều người như vậy!”

Vừa chiến đấu, đội hộ tống vừa tranh thủ ngẩng đầu nhìn về phía sau.

Quan Hạ Nhi cũng đứng trên tảng đá, lấy kính viễn vọng ra nhìn qua.

Nhưng cô chưa kịp điều chỉnh tiêu cực xong, đã nghe thấy đội trưởng đội cận vệ bên cạnh hét lên: "Là tỷ muội núi Thiết Quán, ta nhìn thấy lá cờ của họ!"

Lúc này, ở trong kính viễn vọng Quan Hạ Nhi cũng nhìn thấy một đội ngũ xuất hiện dưới chân núi quanh co, trên tay nhiều người còn đỡ một cái rương.

Phía trước đội ngũ có hai lá cờ lớn.

Một lá cờ được thêu xà phòng thơm và chữ Thiết Quán, lá cờ còn lại được thêu năm chữ vàng "Quân Nương Tử nhà họ Kim".

“Đúng là tỷ muội núi Thiết Quán thật rồi!”

Vành mắt Quan Hạ Nhi cũng đỏ hoe vì xúc động.

Kể từ đại hội thể thao mùa xuân năm ngoái, các nữ công nhân ở Thiết Quán đã âm thầm cạnh tranh với các xưởng dệt trong làng, nhưng khi làng gặp nguy hiểm, núi Thiết Quán cũng không khoanh tay đứng nhìn.

Đây không phải là lần đầu tiên họ cứu viện ngôi làng, năm ngoái bọn thổ phỉ bao vây ngọn núi, các nữ công nhân của núi Thiết Quán đã ngăn chặn bọn thổ phỉ ở núi Dương Khuyên.

Mặc dù lúc đó bọn họ chưa chuẩn bị đầy đủ và cũng là lần đầu tiên họ tham gia thực chiến, nên các nữ công nhân đã bị tổn thất nặng nề nhưng họ không hề rút lui mà vẫn kiên trì liều chết cho đến khi đám người Quan Hạ Nhi chạy đến.

Đó cũng là lần đầu tiên Quan Hạ Nhi tiến vào chiến trường ở cự ly gần, cũng là lần đầu tiên cô ra lệnh hành quyết số lượng lớn thổ phỉ.

Hơn nữa lại là một vụ chém đầu cực kỳ tàn bạo!

Những con đường núi đều nhuộm đỏ máu của bọn thổ phỉ.

Những thương vong ban đầu tại núi Dương Khuyên cũng khiến Tả Phi Phi và các nữ công nhân ở núi Thiết Quán nhận ra khuyết điểm của bản thân, còn chủ động nhờ Kim Phi cho họ gửi một đội nữ hộ tống tới để được đào tạo theo tiêu chuẩn của nhân viên hộ tống.

Sau này, huyện lệnh gây khó dễ cho xưởng, gần như toàn bộ nữ công nhân ở núi Thiết Quán đều điền tên vào hộ khẩu nhà Kim Phi, trở thành tiểu thiếp trên danh nghĩa của Kim Phi, Tả Phi Phi dứt khoát thành lập một đội ngũ ở núi Thiết Quán, thậm chí còn làm chuyện lạ là cho các binh lính nữ biểu quyết cả cờ và tên.

Chọn tên không mất nhiều thời gian, cái tên quân Nương Tử nhà họ Kim đã được nhất trí thông qua.

Sau nhiều ngày thảo luận, đội ngũ quyết định dùng xà phòng thơm và chữ Thiết Quán để làm cờ.

Ý nghĩa cũng rất đơn giản, Thiết Quán tượng trưng cho núi Thiết Quán, xà phòng thơm không chỉ tượng trưng cho xưởng xà phòng thơm, mà còn tượng trưng cho tình cảm sâu sắc của các nữ công nhân đối với xà phòng thơm.

Chính nhờ xà phòng thơm, Kim Phi mới có thể mua số lượng lớn tôi tớ trong nhà và cho họ thoát khỏi cảnh khốn cùng.

Có lẽ sức chiến đấu của quân Nương Tử nhà họ Kim không bằng nhân viên hộ tống, nhưng họ chắc chắn là những người trung thành nhất với Kim Phi.

Thậm chí, trong lòng nhiều nữ công nhân, họ đã thực sự coi mình là người của nhà họ Kim.

Trước đó nhìn thấy tín hiệu cầu cứu ở làng Tây Hà, dù không biết kẻ địch là ai nhưng Tả Phi Phi vẫn không do dự chút nào mà dẫn đầu toàn bộ đội ngũ xông tới tiếp viện ngay.

Các nữ công nhân biết rất rõ mình không thể sánh ngang với binh lính nam trong cận chiến, nên hàng ngày họ đều khổ luyện bắn nỏ hạng nặng, xe bắn đá và nỏ cầm tay.

Sau một thời gian dài huấn luyện như vậy, nếu chỉ so ba món này, e là nữ công nhân sẽ còn mạnh hơn nhân viên hộ tống.

Điều quan trọng nhất là ở núi Thiết Quán có rất nhiều nữ công nhân!

Kể từ khi xà phòng thơm ra mắt, vẫn cung không đủ cầu mãi, núi Thiết Quán ngày càng mở rộng, đến khi chư vương hỗn chiến và lượng tiêu thụ xà phòng giảm mạnh thì họ mới ngừng tuyển người.

Đến thời điểm này, tổng số nữ công nhân ở núi Thiết Quán đã lên tới mấy ngàn người, hầu hết đều là những cô gái dưới 25 tuổi.

Tuy tố chất quân nhân cá nhân của họ vẫn chưa bằng quân địch nhưng các cô gái ở độ tuổi này cũng khá khỏe mạnh miễn là có thể ăn no bụng.

Điều quan trọng nhất là họ hoàn toàn không cận chiến với kẻ địch, khi khoảng cách vẫn còn xa, họ đã cực kỳ điêu luyện bố trí nỏ hạng nặng và xe bắn đá.

Những tảng đá và bình dầu lửa bay tới vị trí của quân địch như mây đen, tiếng tên của nỏ hạng nặng cũng liên tục rít bên tai.

Mấy ngàn nữ công nhân có vũ trang đã tham gia chiến trường, hơn nữa vừa mới tiến lên đã phát động tấn công ác liệt như vậy, hoàn toàn áp đảo quân địch.

Nhân viên hộ tống bị đánh lui trước đó, đã lập tức nắm lấy cơ hội để phản công.

Thế cục trên chiến trường lập tức đảo ngược!

Nhung chung quy kẻ địch cũng đều là những cựu binh, chủ tướng thấy có gì đó không ổn nên lập tức ra lệnh rút lui.

Nhân lực trong làng thiếu hụt, Quan Hạ Nhi cũng lo kẻ địch có mưu nên không cho người đuổi theo, thay vào đó lại ra lệnh cho nhân viên hộ tống dọn dẹp chiến trường, chiếm lĩnh vùng cao ngoài kia thêm lần nữa.

Cửu công chúa nghe tiếng reo hò ở bên ngoài, thì xách váy bước ra khỏi hầm trú ẩn.

Biết kẻ địch đã bị đánh đuổi, cô ấy vội vã đến cửa làng tìm Quan Hạ Nhi.

Khi Cửu công chúa đến, cũng đúng lúc Tả Phi Phi dẫn một đám nữ công nhân vây quanh.

"Kính chào tỷ tỷ, kính chào điện hạ!"

Tả Phi Phi hạ người cúi đầu trước Quan Hạ Nhi, nhưng chỉ cúi đầu nhẹ chào Cửu công chúa.

Điều này có nghĩa là trong lòng cô ấy, địa vị của Quan Hạ Nhi hiển nhiên là cao hơn Cửu công chúa.

Thấm Nhi cực kỳ bất mãn với phản ứng của Tả Phi Phi, còn định mắng cô ấy nhưng đã bị Cửu công chúa ngăn cản.

Bây giờ Trần Cát đã chết, cái danh công chúa của cô ấy cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng.

Bỏ qua cái danh này, thì thật ra cô ấy cũng chỉ là vợ lẽ của Kim Phi mà thôi.

Tả Phi Phi với Kim Phi cũng có "giấy chứng nhận", nên theo lý mà nói thì địa vị của hai người cũng ngang nhau, huống chi Tả Phi Phi còn tới nhà họ Kim sớm hơn cô ấy.

Điều quan trọng nhất là xưởng xà phòng thơm do Tả Phi Phi dẫn dắt luôn là một trong những nguồn kinh tế quan trọng của làng Tây Hà, bây giờ lại có lực lượng vũ trang riêng, còn được Kim Phi vô cùng tin tưởng...

Dù xét ở khía cạnh nào, thì bây giờ Cửu công chúa cũng không muốn xung đột với Tả Phi Phi.

Khuôn mặt nhỏ của Quan Hạ Nhi phấn khích đỏ bừng bước tới nắm lấy tay Tả Phi Phi.

Lúc trước Kim Phi biết Tả Phi Phi muốn thành lập một đội ngũ, y cũng không để tâm mà chỉ nghĩ là họ đang nói đùa.

Thực ra Quan Hạ Nhi cũng nghĩ như vậy, cho nên cô vẫn mãi không nhờ tới sự giúp đỡ của núi Thiết Quán.

Bởi vì các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đã hy sinh rất nhiều trong trận chiến ở núi Dương Khuyên và thường bị hạn chế tự do xuống núi, nên Kim Phi và Quan Hạ Nhi cũng khá bao dung với họ, muốn người cho người, muốn trang bị cho trang bị.

Quan Hạ Nhi thực sự không ngờ rằng núi Thiết Quán mà cô cho rằng chỉ là một trò đùa, thế mà lại mang đến cho cô một bất ngờ lớn như vậy.

"Tỷ tỷ, bọn ta đến muộn..."

Tả Phi Phi nhìn pháo đài sụp đổ, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.

"Không không, muội đến đúng lúc, đúng lúc lắm."

Quan Hạ Nhi nói: "Vũ Dương, muội nói đúng không?"

Cô đâu phải kẻ ngốc đâu mà không thấy, vừa rồi Tả Phi Phi đang so đo với Cửu công chúa.

Hỏi Cửu công chúa như vậy có nghĩa là cô đứng giữa hòa giải.

"Đúng vậy," Cửu công chúa gật đầu: "Mọi người đến đúng lúc lắm, nếu đến quá sớm, không chừng đã bị khinh khí cầu của địch thiêu rồi!"

Sau trận chiến ở núi Dương Khuyên, Quan Hạ Nhi hứa sẽ lập từ đường và bài vị cho các nữ công nhân đã hy sinh trong trận chiến, còn cho họ gia nhập gia phả nhà họ Kim, các nữ công nhân ở núi Thiết Quán cũng luôn kính trọng và rất thân thiết với Quan Hạ Nhi.

Tả Phi Phi dám so đo với Cửu công chúa, nhưng cô ấy không dám làm trái ý Quan Hạ Nhi và cũng không muốn làm như vậy.

Hơn nữa trước đây cô ấy cũng không có ý kiến gì về Cửu công chúa, vừa rồi khiêu khích là bởi vì cô ấy cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn thấy Cửu công chúa núp ở phía sau, để Quan Hạ Nhi lao tới phía trước mà thôi.

Bây giờ Quan Hạ Nhi đã chủ động đứng ra hòa giải, đúng lúc cô ấy cũng có thể mượn cớ xuống nước.
Chương 909: Cơ hội phù hợp

Sự xuất hiện của các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đã giảm bớt rất nhiều áp lực cho làng Tây Hà khi đang thiếu nhân lực.

Nhân lúc kẻ địch rút lui, dân làng lao ra khỏi chiến trận, thu dọn thi thể của những nhân viên hộ tống đã hy sinh và đưa những người bị thương đến phòng y tế.

Tất cả các nữ quân y cũng túc trực để chữa trị cho những người bị thương.

Trận chiến trước đó quá ác liệt, nhiều nhân viên hộ tống và nữ công nhân trong xưởng dệt bị thương, phần lớn thanh niên trai tráng trong làng đều tham gia chiến đấu, Tả Phi Phi thấy đa số người dọn dẹp chiến trường đều là người già yếu, phụ nữ và trẻ em nên cô ấy quay qua gọi trợ thủ tới.

“Thông báo cho tiểu đoàn 4 tới hỗ trợ dọn dẹp chiến trường.”

Có mấy trăm cô gái trẻ tham gia, tốc độ dọn dẹp chiến trường cũng lập tức tăng lên.

Trước đây Đường Đông Đông vẫn chỉ đạo công việc cứu hộ, tới bây giờ mới được rảnh rỗi hội hợp với Quan Hạ Nhi.

"Đông Đông, mau ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi."

Quan Hạ Nhi nhìn thấy Đường Đông Đông đi tới, cô nhanh chóng dời chiếc ghế đến bên cạnh.

Đường Đông Đông sinh ra trong một gia đình thương buôn giàu có, rất nghiện sạch sẽ, ngay cả khi gặp nạn thì quần áo cũng luôn sạch sẽ, nhưng giờ đây, khuôn mặt trắng nõn đã bị khói hun đen, tóc cũng phủ đầy tro bụi, quần áo nhếch nhác thậm chí còn không nhìn ra màu sắc ban đầu.

"Vất vả rồi, uống nước đi!”

Tả Phi Phi lấy bình nước bên thắt lưng mình ra đưa cho Đường Đông Đông.

Tuy nữ công nhân xưởng dệt và nữ công nhân xưởng xà phòng thơm luôn cạnh tranh với nhau, nhưng quan hệ của hai xưởng trưởng rất tốt, mỗi lần Tả Phi Phi về làng làm việc đều tìm Đường Đông Đông nói chuyện một lúc.

"May là Phỉ Phỉ cô tới kịp lúc, nếu mà trễ một chút, có lẽ chúng ta đã không chống nổi rồi!"

Đường Đông Đông cầm lấy bình nước của Tả Phi Phi đưa, mở miệng nhỏ uống một hớp: "Lần thật sự cảm ơn các cô đã đến."

“Chúng ta đều là người một nhà, cảm ơn cái gì mà cảm ơn."

Tả Phi Phi xua tay, sau đó nhìn qua Quan Hạ Nhi: "Phu nhân, tiếp theo sắp xếp thế nào?"

Quan Hạ Nhi không trả lời mà nhìn về phía Cửu công chúa: "Vũ Dương, muội sắp xếp đi!"

Quan Hạ Nhi vẫn cứ hơi tự ti, dù đã có thay đổi sau khi gả cho Kim Phi, nhưng cô vẫn không thích trở thành tâm điểm chú ý trừ khi chuyện tới mức cô phải ra tay.

Giống như vừa rồi.

Trên đời không có ai là hoàn hảo, cũng không có người nào là hoàn toàn vô dụng.

Tính tình của Quan Hạ Nhi quyết định cô sẽ không kiêu ngạo một cách mù quáng, cô cũng ý thức được khuyết điểm của mình, biết rõ là chuyện xem xét tình hình tổng thể thì mình có thúc ngựa cũng không đuổi kịp Cửu công chúa.

Cửu công chúa chưa kịp lên tiếng, trợ thủ bên cạnh Tả Phi Phi đã tỏ vẻ khó chịu: "Phu nhân, vừa rồi người và Đường xưởng trưởng đánh trận ở phía trước còn cô ấy lại núp ở phía sau, dựa vào đâu mà bọn ta phải nghe lời cô ấy chứ?”

"Im đi! Ở đây cô không có tư cách nói chuyện!" Tả Phi Phi mắng trợ thủ một tiếng: "Xin lỗi tỷ tỷ, tính tình Ninh Ninh ngay thẳng thắn, không hiểu phép tắc, trở về ta sẽ dạy bảo cô ấy!”

Đường Đông Đông nghe vậy thì không nhịn được mà nhíu mày.

Ngoài mặt Tả Phi Phi như đang mắng trợ thủ, nhưng cô ấy lại không hề nói đến việc trợ thủ nói sai, hiển nhiên là trong lòng cô ấy cũng nghĩ như vậy.

Còn việc nói về dạy bảo lại trợ thủ thì chỉ nghe cho vui thôi, lúc về nói không chừng Tả Phi Phi còn không dạy bảo cô ấy mà còn được thưởng lớn.

Vốn dĩ Cửu công chúa đang định lên tiếng, nhưng nghe Tả Phi Phi nói vậy thì ánh mắt cô ấy hơi hơi nheo lại.

Từ năm mười mấy tuổi cô ấy đã bắt đầu giúp Trần Cát xử lý công vụ, biết bao đại thần trong triều đình nhìn thấy cô ấy là đã nơm nớp lo sợ.

Tuy Trần Cát đã chết, nhưng lòng kiêu ngạo được Cửu công chúa nuôi nấng bao năm vẫn còn đó, nay lại bị chỉ trích thẳng mặt nên không khỏi hơi tức giận.

Với thân phận và lòng kiêu ngạo của Cửu công chúa, cô ấy sẽ không bao giờ đấu khẩu với một trợ thủ nhưng cô ấy còn Thấm Nhi ở đây.

Thấm Nhi ở sau lưng Cửa công chúa bước ra với một ánh mắt đáng sợ.

"Ninh Ninh, ngươi ăn nói kiểu gì vậy hả?"

Đường Đông Đông nhìn thấy bộ dạng sắp giết người của Thấm Nhi, nên vội vàng chặn cô ấy lại.

Nhưng Thấm Nhi đã tránh đi một bước và tiếp tục bước về phía trước.

"Làm gì vậy?"

Quan Hạ Nhi kéo Thấm Nhi lại.

Thấm Nhi vô thức muốn kéo ra nhưng nhớ lại Quan Hạ Nhi là chính thất của Kim Phi nên không dám làm gì quá đáng.

"Kẻ địch sắp đánh tới cửa, mà các ngươi đang làm gì vậy?"

Hiếm khi thấy Quan Hạ Nhi mất bình tĩnh: "Thấm Nhi trở về cho ta, Ninh Ninh, xin lỗi Vũ Dương đi!"

Cửu công chúa biết cô thật sự rất tức giận, nên vội vàng nháy mắt với Thấm Nhi cho cô ấy lùi lại.

Tả Phi Phi cũng nhanh chóng nháy mắt với trợ thủ.

Trợ thủ miễn cưỡng cúi người hành lễ với Cửu công chúa một cái.

"Ninh Ninh, ngươi đừng không phục, đương gia nói rồi, mỗi người đều có công việc của mình, giống như xưởng của các ngươi, có người chịu trách nhiệm làm xà phòng, có người chịu trách nhiệm chuẩn bị nguyên liệu, có người chịu trách nhiệm phơi nắng, đúng không?

Giống như xưởng trưởng của các ngươi, muội ấy có tự làm xà phòng được không? Không biết làm đúng không?”

Quan Hạ Nhi liếc mắt nhìn trợ thủ một cái: "Trên chiến trường cũng vậy. Có người chịu trách nhiệm chiến đấu, có người chịu trách nhiệm chỉ huy, có người trị thương cứu người.

Đầu óc Vũ Dương nhanh nhạy nên giao chuyện chỉ huy sau đó cho muội ấy.

Ngươi còn ý kiến gì với quyết định của ta không?"

"Không có!" Trợ thủ nhanh chóng lắc đầu.

"Vậy bắt đầu lại!" Quan Hạ Nhi lạnh lùng nói.

"Xin lỗi điện hạ, vừa rồi ta sai rồi, ta xin lỗi!"

Thái độ của trợ thủ lần này đã tốt hơn nhiều.

"Tỷ tỷ, điện hạ, là ta dạy bảo sai cách, ta cũng phải tạ lỗi với điện hạ."

Tả Phi Phi cũng xin lỗi theo.

"Không sao!" Cửu công chúa xua tay.

"Vậy được rồi!"

Quan Hạ Nhi kéo tay Cửu công chúa, một tay kéo Tả Phi Phi: "Kẻ địch ở ngoài làng, đương gia lại không có ở đây, chúng ta phải đồng lòng để vượt qua khó khăn này, hai muội có hiểu không?"

Bên phía làng Tây Hà, Quan Hạ Nhi đang làm công tác tư tưởng cho Tả Phi Phi và Cửu công chúa, dưới chân núi Dương Khuyên, sắc mặt Phùng tiên sinh cũng đang rất khó coi khi nghe cấp dưới báo cáo.

Kim Phi và Quan Hạ Nhi còn không để tâm tới núi Thiết Quán, thì càng đừng nói đến một người ngoài như Phùng tiên sinh?

Để ngăn chặn công thức làm xà phòng thơm bị rò rỉ, núi Thiết Quán luôn làm rất tốt công tác bảo mật, ngoại trừ một số lãnh đạo cấp cao như Tả Phi Phi, những nữ công nhân khác hầu như không bao giờ tiếp xúc với người ngoài chứ đừng nói là ra ngoài xuống núi.

Trong hoàn cảnh như vậy, ngay cả nhân viên hộ tống dưới chân núi cũng hiếm khi gặp nữ công nhân, nên gần như là không thể cài gián điệp vào được.

Hơn nữa, Đại Khang thường có sự phân biệt đối xử với phụ nữ, mà Phùng tiên sinh cũng không phải là ngoại lệ nên ông ta chưa bao giờ ngờ tới chuyện này.

Trong mắt ông ta, núi Thiết Quán chỉ là một nhóm tỳ nữ được Kim Phi mua về để làm xà phòng thơm, trước nay cũng bao giờ nghĩ rằng những nữ công nhân này sẽ được huấn luyện thành chiến sĩ.

Sai lầm lần này suýt khiến Phùng tiên sinh gần như thất bại trong gang tấc.

Nhưng hành động lần này có tầm quan trọng rất lớn, Phùng tiên sinh cũng không dám bỏ cuộc dễ dàng, sau khi nghe cấp dưới báo cáo, ông ta hỏi: “Những chiếc nỏ nặng hạng của các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đã được phân tán và sắp xếp rồi hay là vẫn đang tập trung lại?"

"Đang tập trung lại." Cấp dưới trả lời.

"Vậy sao ngươi không nói cho ta biết sớm?"

Phùng tiên sinh lạnh giọng nói: "Từ An Hiên đâu? Bảo hắn cho khinh khí cầu thiêu cháy nỏ hạng nặng và xe bắn đá ngay lập tức!”

Bẩm sinh Phùng tiên sinh đã đa nghi, bất cứ lúc nào cũng sẽ không để mình vào ngõ cụt.

Sau khi đội quân lương bị Đường Phi làm nổ tung, lúc khinh khí cầu bay lên ông ta đã ra lệnh giữ lại hai bình dầu lửa để dự phòng.

Thời khắc mấu chốt, ông ta có thể lợi dụng khinh khí cầu chạy trốn, nếu có cơ hội thích hợp, ông ta cũng có thể cho khinh khí cầu bay lên lần nữa, phát động tập kích bất ngờ.

Theo ông ta thấy, cơ hội lúc này là vô cùng phù hợp.
Chương 910: Liều chết chiến đấu

Sau khi Phùng tiên sinh ra lệnh, hai khinh khí cầu chậm rãi bay lên từ trong khe núi phía bắc làng Tây Hà.

Cửu công chúa đang sắp xếp chiến trường, nhìn thấy khinh khí cầu thì đoán được kế hoạch của Phùng tiên sinh ngay.

“Phi Phi, nhanh bảo người trên trận địa cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá phân tách ra”.

Cửu công chúa gấp gáp nói.

“Cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá thì phải làm sao?”

Tả Phi Phi hỏi.

Cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá là hạng mục huấn luyện chính của binh lính nữ của núi Thiết Quán, cũng là vũ khí chính tác chiến của họ.

Nếu không có mấy thứ này, sức chiến đấu của họ sẽ giảm đi rất nhiều.

“Phi Phi, không kịp rồi”.

Quan Hạ Nhi nói: “Nghe Vũ Dương đi, nhanh chóng sơ tán người. Trong làng vẫn còn cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, lát nữa ta sẽ đưa cho muội”.

Bây giờ cả làng đã bị bao vây, các trạm gác bên ngoài đã bị địch quét sạch nên nơi khinh khí cầu bay lên rất gần với vị trí của trận địa, lúc này di chuyển cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá cũng đã muộn rồi, chỉ có thể sơ tán người trước, giảm tổn hại đến mức thấp nhất. Đón đọc chương mới nhất tại Readme.

Tả Phi Phi giậm chân bảo trợ thủ truyền lệnh đi.

Nơi khinh khí cầu bay lên là hướng ngược gió, ngay khi các công nhân nữ trên trận địa cung nỏ hạng nặng sơ tán thì khinh khí cầu bay tới.

Trận địa cung nỏ hạng nặng lập tức biến thành biển lửa.

Khinh khí cầu lại bay sang trận địa máy bắn đá, trận địa máy bắn đá không chỉ có đá mà còn chuẩn bị không ít dầu hỏa.

Sau khi dầu hỏa bị đốt cháy, nơi đó nổ tung.

Dầu hỏa bắn tứ tung khắp nơi, lửa ở trận địa máy bắn đá mạnh hơn trận địa cung nỏ hạng nặng.

Cũng may các công nhân nữ đã kịp sơ tán, nếu muốn thêm một bước e là không ai sống được.

Trước đây các công nhân nữ ở núi Thiết Quán luôn sống ở trên núi, chưa từng chứng kiến tác chiến khinh khí cầu, bây giờ nhìn ngọn lửa rực cháy mà hãi hùng.

Vừa rồi trợ thủ của Tả Phi Phi còn đang đoán có phải Cửu công chúa đang trả thù núi Thiết Quán hay không, sợ họ lập công.

Bây giờ cô ta không còn nghĩ thế nữa.

Sau khi khinh khí cầu bay đi, đại quân của địch lại áp sát đến.

Phải nói là Phùng tiên sinh quả thực rất giỏi trong việc nắm bắt thời cơ, hiện tại pháo đài đã bị phá hủy, cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá đã bị thiêu cháy, đây chính là cơ hội tốt nhất để họ tấn công.

“Đại Hắc, đi lấy rương lựu đạn đến, dẫn người xông lên cho bổn cung, cho dù thế nào cũng không thể để địch vào làng”.

Cửu công chúa nhanh chóng ra lệnh: “Phi Phi, bảo các nữ công nhân có thành tích bắn nỏ tốt nhất tập hợp lại, sang đó hỗ trợ Đại Hắc, những người còn lại đi theo Đông Đông kéo máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng.

Đông Đông, cô sắp xếp các công nhân nữ trong xưởng dệt đưa vật tư đến trận địa, giúp các quân y chữa trị cho người bị thương, sau đó phái vài người dẫn đường cho các tỷ muội ở núi Thiết Quán”.

Trước đây để phòng làng thất thủ, những vũ khí như máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng đều vận chuyển đi, bây giờ cần phải chuyển về lại.

“Vâng”, sau vài tiếng đáp lại, Đại Hắc, Tả Phi Phi và Đường Đông Đông lập tức chia nhau ra hành động.

“Ta làm gì đây?”, Quan Hạ Nhi hỏi.

“Tỷ không cần làm gì cả, lên đó đứng đi, để mọi người biết tỷ vẫn còn ở đây là được”.

Cửu công chúa chỉ vào nơi cao ở cổng làng.

Quan Hạ Nhi là người đáng tin cậy hiện giờ của làng Tây Hà, chỉ cần cô còn ở đây, tinh thần chiến đấu của nhân viên hộ tống sẽ không phân tán.

“Ta phải đánh trống sao?”, Quan Hạ Nhi hỏi.

Lúc trước ở dốc Đại Mãng, Cửu công chúa đã đánh trống trước khi đánh trận để tăng tinh thần chiến đấu của binh sĩ.

Bây giờ đã có cơ hội, Quan Hạ Nhi cũng hơi muốn thử.

Nhưng Cửu công chúa lại không chút do dự lắc đầu nói: “Không được, kẻ địch có khinh khí cầu, như thế quá bắt mắt, chúng sẽ điên cuồng tấn công tỷ. Nếu tỷ có chuyện gì, tinh thần của binh sĩ sẽ nhanh chóng sụp đổ. Nếu nhìn thấy khinh khí cầu của địch bay lên thì lập tức trốn đi, tỷ hiểu chưa?”

Mặc dù hơi thất vọng nhưng Quan Hạ Nhi vẫn nghe lời gật đầu.

Thấy Quan Hạ Nhi đã đi lên bục cao, tinh thần của các nhân viên hộ tống được nâng lên rất nhiều, hơn nữa người nhà của họ đều ở trong ngôi làng phía sau nên các nhân viên hộ tống liều mạng chiến đấu với kẻ thù để đuổi chúng ra khỏi làng.

Cầm cự nửa canh giờ, các công nhân nữ núi Thiết Quán và người dân trong làng kéo cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá về.

Lần này, để ngăn khinh khí cầu tập trung lại và đốt cháy lần nữa, Cửu công chúa đã ra lệnh cho cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá phân tán đến các khu vực khác nhau của chiến trường, tấn công tự do.

Mặc dù như thế uy lực sẽ giảm đi khá nhiều nhưng lại an toàn.

Sau khi cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá gia nhập chiến trường, kẻ địch lập tức bị áp chế, các nhân viên hộ tống tiến hành phản công.

Lại đánh hơn nửa tiếng nữa, cuối cùng địch không chịu nổi, dần xuất hiện trạng thái suy sụp.

Lúc này Phùng tiên sinh đã chạy đến vòng vây ngoài chiến trường, nhận thấy tình hình này thì ra lệnh rút lui.

“Phùng tiên sinh, cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá của chúng nhiều quá, không có khinh khí cầu, chúng ta rất khó đánh”.

Tướng lĩnh Thổ Phiên khó xử nói.

“Phái người ra ngoài thu thập dầu hỏa cho ta, có bao nhiêu lấy về bấy nhiêu”.

Phùng tiên sinh sầm mặt nói: “Ngoài ra, bắt người cho ta, chẳng phải Kim Phi khoe khoang yêu thương dân chúng sao? Ngày mai chúng ta tái chiến, đưa người dân ra trước để ta xem chúng có giết hay không”.

“Vâng!”, tướng lĩnh Thổ Phiên vui mừng, nhanh chóng đi sắp xếp.



Giang Nam, Đường Tiểu Bắc đứng trên boong thuyền, nhìn hoàng hôn ở phía Tây, nhíu mày.

Mưu sĩ của Ngô vương, Sở vương rất ghê gớm, họ gần như đã thu thập tất cả các thuyền đánh cá dọc sông Trường Giang, châm lửa từng chiếc rồi bỏ trôi sông.

Đường Tiểu Bắc đã không còn nhớ rõ rốt cuộc họ đánh chìm bao nhiêu chiếc thuyền đánh cá và các loại bè tre nữa rồi.

Tốc độ của thuyền hơi nước hoàn toàn không thể phát huy tác dụng, theo kế hoạch lẽ ra họ đã về đến Kim Xuyên từ sớm, nhưng bây giờ mới đến lãnh thổ của Sở vương, vẫn còn một nửa quãng đường nữa.

“Tiểu Bắc, đừng buồn phiền, bây giờ đã tốt hơn trước nhiều rồi”.

Bắc Thiên Tầm đi tới, tựa vào lan can nói: “Trước đó từ Đông Hải về Kim Xuyên, mất ít nhất mấy tháng, bây giờ chúng ta chỉ đi nửa tháng, đi được một nửa đã là lợi hại lắm rồi”.

“Vẫn chưa đủ nhanh”, Đường Tiểu Bắc nói: “Cũng không biết bây giờ trong làng thế nào rồi”.

Hiện giờ thuyền hơi nước đi đến đâu, dọc đường cũng có rất nhiều binh phủ đi theo, gián điệp của Cửu công chúa không thể nào gửi tin tức về thuyền.

Thuyền hơi nước luôn trong trạng thái di chuyển, chim bồ câu đưa thư cũng không thể sử dụng nên thuyền hơi nước hoàn toàn mất liên lạc với làng Tây Hà.

Nhưng Đường Tiểu Bắc biết chắc chắn trong làng không yên ổn.

Bắc Thiên Tầm định an ủi vài câu, đột nhiên nhìn thấy Vạn Hạc Minh nhảy lên chạy ra như một chú nai.

Vừa chạy cậu bé vừa hô: “Sư nương, thành công rồi! Sư phụ thành công rồi”.

Mắt Đường Tiểu Bắc sáng rực, túm lấy cánh tay Vạn Hạc Minh hỏi: “Thật sao?”

“Tất nhiên là thật”, Vạn Hạc Minh cười nói: “Sư phụ bảo ta đến gọi hai vị sư nương cùng đến xem”.

“Tốt quá rồi”.

Đường Tiểu Bắc đẩy Vạn Hạc Minh ra, quay đầu chạy về phía khoang thuyền.

Bắc Thiên Tầm chạy còn nhanh hơn cô ấy.

Trong khoang thuyền, Kim Phi dẫn Mãn Thương và vài đệ tử nữ đang vây quanh một con thuyền cứu sinh.

Trên thuyền cứu sinh, một thuyền hơi nước bản thu gọn đang phun ra khói đen.

Từ khi mưu sĩ chặn đường không lâu, Kim Phi dẫn dắt Mãn Thương và Vạn Hạc Minh vùi đầu vào phòng thực nghiệm tạm thời trên thuyền.

Bận rộn lâu như vậy, cuối cùng cũng làm ra được một máy hơi nước loại nhỏ có thể đặt trên thuyền cứu sinh.

“Mọi người đến rồi, mau nhìn xem, có lợi hại không”.

Tâm trạng Kim Phi rất tốt, nhìn thấy Đường Tiểu Bắc và Bắc Thiên Tầm thì đắc ý chỉ vào thuyền cứu sinh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom