-
Chương 936-940
Chương 936: Bốn điều kiện
Cuối cùng lúc này Lý Kế Sơn mới cảm nhận được nỗi đau xót và tủi nhục của Trần Cát năm đó.
Bấy giờ Thiết Ngưu ngang nhiên đe dọa Đảng Hạng và Lý Kế Sơn, nhưng Lý Kế Sơn lại không dám nổi giận.
Giống như lúc đó Đại Khang không có cách nào để đối phó với kỵ binh của Đảng Hạng, bây giờ Đảng Hạng cũng bất lực không kém trước chiếc phi thuyền do Kim Phi chế tạo.
Nếu có cách, Lý Kế Sơn đã không ngồi đây để bị một tên vô danh tiểu tốt dưới tay Kim Phi sỉ nhục.
Chân lý luôn nằm trong tầm bắn của đạn bác, ai có nắm đấm mạnh thì người đó có quyền lên tiếng.
Lý Kế Sơn im lặng hít một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng, gật đầu nói: “Trẫm đồng ý yêu cầu của các ngươi, ngươi cứ nói tiếp đi!”
“Rất tốt, vậy ta sẽ nói điều thứ hai!”
Thiết Ngưu giơ ngón tay thứ hai lên: "Thả toàn bộ người Trung Nguyên mà các ngươi đã bắt về lãnh thổ Đảng Hạng, đồng thời cho người hộ tống họ về Trung Nguyên, trên đường đi không được có một hành vi ngược đãi nào, cũng không được để họ đói khát, rét lạnh!"
Trong những năm qua, mỗi lần Đảng Hạng chinh chiến phía Nam đều sẽ bắt số lượng lớn người dân Trung Nguyên, mặc dù hầu hết mọi người đã chết trên đường đến Đảng Hạng nhưng vẫn còn nhiều người sống đến nơi.
Nhưng những người dân này tới Đảng Hạng, cũng sống một cuộc sống nô lệ sống không bằng chết.
Vốn dĩ Kim Phi cũng đã quên mất sự tồn tại của những người này, nhưng người dân Trung Nguyên bị Đảng Hạng tàn sát ở biên giới đã nhắc nhở y.
Lần này Lão Ưng tới Đảng Hạng, Kim Phi đã cố ý dặn dò chuyện này.
Lý Kế Sơn và mấy quyền quý của Đảng Hạng cũng không có phản ứng gì lớn với yêu cầu này của Thiết Ngưu.
Đối với họ mà nói, bắt người dân Trung Nguyên cũng chỉ để làm nô lệ thôi, địa vị của họ không có khác gì dê bò súc vật.
Hơn nữa, nhiều quyền quý Đảng Hạng đã ra quyết định, đơi lát về phải giết hết Hán nô trong nhà.
"Trẫm đồng ý với điều kiện này!" Lý Kế Sơn gật đầu: "Không phải là bốn điều sao, vậy ngươi nói hai điều còn lại đi."
“Đừng vội," Thiếu Ngưu xua tay nói: "Điều thứ hai ta muốn nhắc các vị một chút, tiên sinh nhà ta nói ngài ấy đều có tai mắt ở các thành Đảng Hạng, nếu ngài ấy phát hiện sau khi trở về có ai tiếp tục giết người dân Trung Nguyên, thì sẽ cho nổ tung tổ trạch, diệt hết cả nhà!"
Nghe Thiết Ngưu nói như vậy, sắc mặt các quyền quý xung quanh đều trở nên vô cùng khó coi.
Mỗi lần Đảng Hạng chinh chiến phía Nam, người được lợi nhiều nhất chính là các thế lực quyền quý, thành Vương là đất tập tụ của các quyền quý, đồng thời cũng là nơi có số lượng nô lệ Trung Nguyên đông nhất.
Mỗi nhà trong số họ đều có không ít.
Quả thực có rất nhiều quyền quý đã nghĩ sẽ về giết hết toàn bộ nô lệ Trung Nguyên ở nhà, nhưng bây giờ họ lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lý Kế Sơn đã âm thầm sắp xếp tai mắt đi điều tra Kim Phi, cũng rất có khả năng Kim Phi đã bố trí tai mắt ở vương thành Đảng Hạng.
Nếu lỡ bọn họ xui xẻo bị tai mắt phát hiện đã hành hạ người dân Trung Nguyên đến chết thì xong đời.
Bọn họ không dám nghi ngờ Thiết Ngưu có dám làm như thế hay không.
Đây là một kẻ tàn nhẫn, dám cho nổ tung cung điện, thậm chí còn mắng cả hoàng đế, thì còn có chuyện gì mà hắn không làm được nữa?
Không cần thiết vì giết mấy tên nô lệ này mà phải mạo hiểm tính mạng của cả nhà.
Lúc này, rất nhiều quyền quý đã âm thầm đưa ra quyết định, khi trở về sẽ thả toàn bộ nô lệ trong nhà.
"Vậy bây giờ để ta nói điều thứ ba."
Thiết Ngưu duỗi ngón tay thứ ba ra: "Tiên sinh muốn Đảng Hạng mở tất cả các cửa thành, cho phép thương nhân Đại Khang tới buôn bán, tiên sinh cũng sẽ mở các trụ sở của tiêu cục Trấn Viễn, thương hội Kim Xuyên, tiền trang và quán rượu, các ngươi ở bên này cũng phải ra sức phối hợp."
“Không thể!" Lý Kế Sơn từ chối không chút do dự: "Cho dù trẫm có chết, cũng sẽ không để tiêu cục Trấn Viễn lập trụ sở ở Đảng Hạng!"
Bây giờ tiêu cục Trấn Viễn chỉ có mấy trăm người, đã khiến hắn vô cùng đau đầu, nếu cho phép bọn họ mở trụ sở ở các thành thì còn thế nào?
“Tiên sinh nhà ta muốn đánh ngươi, còn cần tiêu cục Trấn Viễn lập trụ sở sao?”
Thiết Ngưu nói: “Tiên sinh nhà chúng ta nói, ngài ấy là một thương nhân, chú trọng hòa khí sinh tài, chỉ muốn làm ăn buôn bán với Đảng Hạng các ngươi để kiếm chút tiền thôi, cũng không làm gì các ngươi.”
"Làm ăn buôn bán?” Lý Kế Sơn sửng sốt: "Buôn bán gì?”
Hắn đã từng từng xem cặn kẽ tư liệu của Kim Phi, biết Kim Phi rất thích tiền, thương hội Kim Xuyên ở Đại Khang chỉ trong thời gian ngắn mà đã kiếm được rất nhiều tiền.
"Tiên sinh nhà ta nói, trên thảo nguyên của các ngươi có rất nhiều trâu bò, nhưng lại thiếu muối ăn, đồ sắt và dược liệu, các ngươi có thể dùng trâu bò để trao đổi đồ sắt, muối và những thứ các ngươi cần", Thiết Ngưu nói.
“Kim Phi sẽ không đổi một cân muối lấy một con bò của chúng ta chứ?” Lý Kế Sơn cau mày hỏi.
"Đừng lo, tiên sinh nhà ta làm ăn buôn bán luôn công bằng!"
Thiết Ngưu nói: "Các ngươi cũng có thể giao thương với các thương nhân Đại Khang khác, chỉ cần giá của họ đưa ra cao hơn thương hội Kim Xuyên, chúng ta cũng không có ý kiến nào khác!
Hơn nữa tiên sinh còn nói, người tiêu cục Trấn Viễn tới Đảng Hạng cũng chỉ là đội hộ vệ bảo vệ an toàn của thương hội, sẽ không can thiệp vào hoạt động bình thường của các thành ở Đảng Hạng."
Thật ra, theo quan điểm của Kim Phi, Đảng Hạ, Thổ Phiên hay Đông Man đều là một phần không thể thiếu một phần của Hoa Hạ, Kim Phi cũng chưa bao giờ thực sự coi họ là kẻ thù không đội trời chung.
Trong kế hoạch của y, sau khi chỉnh đốn Đại Khang xong, y sẽ đặc biệt đến chấn chỉnh ba nước.
Nhưng y cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng bạo lực, y vẫn muốn thiên hướng về buôn bán và cảm hóa.
Y tin vào sức mạnh cảm hóa của văn hóa Hán.
Nhưng trước khi kịp thực hiện kế hoạch của mình, Đảng Hạng và Thổ Phiên cứ phát động chinh chiến phía Nam và chinh chiến phía Đông, khiến Kim Phi không thể không chống trả.
Dù vậy, Kim Phi vẫn không từ bỏ ý định giao thương, còn đặc biệt bổ sung điều này vào bốn điều kiện.
"Thật sao?" Lý Kế Sơn hỏi.
“Vẫn là câu nói kia, tiên sinh nhà ta muốn đánh ngươi thì không cần phải phiền phức như vậy!”
Thiết Ngưu hơi mất kiên nhẫn: “Hơn nữa ta cũng không đàm phán với ngươi, càng không phải là thương lượng với ngươi, mà là ta đại diện tiên sinh tới thông báo cho ngươi, đây là điều kiện thứ ba nếu ngươi đồng ý, ta sẽ tiếp tục với điều kiện thứ tư. Nếu ngươi không bằng lòng thì cứ giết ta ngay rồi chúng ta đánh tiếp."
“Chỉ cần Kim Phi làm theo lời mà y nói, trẫm có thể đồng ý!"
Lý Kế Sơn cố nén giận, rồi hỏi tiếp: "Ngươi nói đi, điều cuối cùng là gì?"
"Điều cuối cùng rất đơn giản," Thiết Ngưu nói: "Tiên sinh nhà ta nói, ngươi theo chúng ta về Xuyên Thục.”
"Không thể!"
Các đại thần xung quanh cũng đồng thanh phản đối.
Nhưng trong đó có bao nhiêu là thật tình thì cũng không biết được.
Thật ra rất nhiều đại thần ở Đảng Hạng lại mong Lý Kế Sơn chết.
Bởi vì hắn quá mạnh mẽ, trấn áp quyền quý nhiều đến nỗi họ không thể ngẩng cao đầu.
Nếu Lý Kế Sơn chết, nền tảng của Thái tử còn chưa ổn định, nói không chừng cơ hội của họ sẽ tới.
"Muốn trẫm đi Kim Xuyên?"
Mắt Lý Kế Sơn hơi nheo lại.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng Kim Phi sẽ bỏ qua cho hắn, nhưng bây giờ xem ra hắn đã nghĩ nhiều rồi.
Nhưng nghĩ lại, Lý Kế Sơn lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Nếu Kim Phi thật sự muốn giết hắn, lúc phi thuyền mới đến cứ cho nổ tung hoàng cung là được, sao lại làm chuyện thừa thải kêu hắn đến Kim Xuyên?
Chẳng lẽ là để sỉ nhục mình?
Trong nháy mắt, não Lý Kế Sơn đã lóe lên rất nhiều ý nghĩ.
“Được hay không, nói một lời đi!”
Thiết Ngưu lớn giọng hỏi.
Chương 937: Tập hợp
"Được không, nói một lời đi?"
Khi Thiết Ngưu hỏi, bầu không khí trong sân lại trở nên ngưng đọng lại.
Mọi người đều nhìn Lý Kế Sơn, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Lý Kế Sơn còn chưa kịp mở miệng, một thanh niên mặc thường phục đã đi ra hỏi: "Vị tráng sĩ này, Kim tiên sinh nói mời Hoàng đế Đảng Hạng đến Kim Xuyên sao?"
“Đúng vậy!" Thiết Ngưu gật đầu.
"Phụ hoàng đã truyền ngôi cho bổn vương, nên bây giờ Hoàng đế Đảng Hạng là trẫm!"
Thiếu niên nói: "Trẫm sẽ đi với ngươi!"
"Ồ, chuẩn bị đầy đủ rồi sao, lập Tân hoàng đế luôn rồi à?"
Thiết Ngưu nhìn thiếu niên: "Ngươi cũng rất can đảm... Nhưng, tiên sinh nói ta đưa Lý Kế Sơn về chứ không phải ngươi! Nếu như ngươi thật sự muốn đi, ông đây cũng có thể dẫn ngươi theo!”
"Nhưng..."
Thanh niên còn muốn nói thêm điều gì, lại bị Lý Kế Sơn cắt ngang.
"Con lui ra, trẫm còn chưa chết, ở đây không tới lượt con nói chuyện!"
Thanh niên há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng lại không nói gì, rồi cúi đầu lùi về sau vài bước.
Lý Kế Sơn quay đầu nhìn Thiết Ngưu: “Trẫm có thể đồng ý với ngươi đến Xuyên Thục gặp Kim Phi, nhưng ngươi cũng phải đồng ý hai điều kiện của trẫm!”
“Ta chỉ tới truyền lời, nên không thể, cũng không thể hứa hẹn với ngươi bất cứ điều gì!"
Thiết Ngưu nói không chút do dự: "Tiên sinh dặn ta đến nói với ngươi, ta đã làm rồi, bốn điều kiện không thiếu một cái nào, cũng không thể thêm bớt cái gì!"
"Kim Phi cũng bá đạo quá rồi nhỉ?" Lý Kế Sơn khẽ cau mày.
"Tiên sinh nhân từ như vậy, ngươi còn nói ngài ấy bá đạo sao?"
Thiết Ngưu tức giận đến bật cười nói: "Nếu ta mà là tiên sinh, thì chỉ với việc mấy năm nay các ngươi đã làm với Đại Khang, ta đây nhất định sẽ diệt Đảng Hạng các ngươi tới ngọn cỏ cuối cùng!
Bây giờ tiên sinh chỉ đưa ra bốn điều kiện mà các ngươi còn nói ngài ấy bá đạo sao?
Lý Kế Sơn, nếu ngươi là tiên sinh nhà ta, thì ngươi sẽ làm thế nào?"
Nói xong, Thiết Ngưu nhìn quanh các quyền quý Đảng Hạng khác: "Nếu các ngươi là tiên sinh nhà ta, các ngươi sẽ làm thế nào?"
Lý Kế Sơn và các quyền quý Đảng Hạ đều lộ ra vẻ suy tư.
Đúng vậy, nếu họ là Kim Phi, chắc chắn sẽ không buông tha Đảng Hạng dễ như vậy.
"Được rồi, vừa nãy ngươi đưa ra mấy điều trầm đều đồng ý rồi, ta cũng đồng ý đi với ngươi đến Kim Xuyên gặp Kim Phi!"
Vốn dĩ Lý Kế Sơn đã nghĩ mình lên đường chỉ có đường chết, nên bây giờ hắn mới điều chỉnh tâm trạng lại.
“Đã nghĩ kỹ thì đi thôi!"
Thiết Ngưu duỗi người ra, vẫy tay với Lý Kế Sơn.
"Các ngươi về đi, trẫm đi đây!"
Lý Kế Sơn ném mũ và long bào lên ghế, mặc áo thường phục bên trong long bào bước xuống kiệu rồng, đứng đối diện Thiết Ngưu.
Vừa rồi hắn hơi thấp thỏm, nhưng bây giờ hắn đã hiểu rõ, trái lại hắn còn rất mong chờ để được gặp Kim Phi một lần.
"Ngươi thế mà cũng đáng để ta coi trọng một chút!"
Thiết Ngưu gật đầu, xoay người rời đi.
Lý Kế Sơn mỉm cười đi theo.
“Cung tiễn phụ hoàng!”
Thiếu niên quỳ rạp xuống đất, quay về phía Lý Kế Sơn hô lên.
“Cung tiễn bệ hạ!”
Các quyền quý Đảng Hạng ở xung quanh cũng quỳ xuống theo.
Thế nhưng nhóm kỵ binh không quỳ xuống mà chỉ khoanh tay trước ngực, im lặng nhìn Lý Kế Sơn rời đi.
Lão Ưng vẫn đang ở trên trời quan sát mặt đất, phát hiện ra Thiết Ngưu sắp rời đi, lập tức điều khiển phi thuyền hạ xuống khoảng trống dưới đất, cuối cùng treo nó lơ lửng cách mặt đất hơn mười mấy mét.
Lão Ưng mở cửa khoang giỏ treo ra, ném một cái thang dây xuống.
"Lên đi!"
Thiết Ngưu đẩy Lý Kế Sơn một cái.
Lý Kế Sơn cũng không hề tức giận mà leo lên phi thuyền bằng thang dây.
Đây là lần đầu tiên hắn có thể đến gần chiếc phi thuyền như vậy, sau khi lên lại tò mò nhìn nó.
Lão Ưng cũng phớt lờ hắn, đợi cho Thiết Ngưu lên rồi mới điều khiển cho phi thuyền từ từ bay lên.
"Nhớ kỹ, khi trở về, các ngươi sẽ phải thả toàn bộ bá tánh Trung Nguyên ra!"
Thiết Ngưu hét xuống dưới: "Nhân tiện, Tân hoàng đế kia, nhớ gửi mấy lều lương thực tới đây, đừng để bọn họ chết đói!"
Nói rồi, cũng mặc kệ người bên dưới có nghe thấy hay không, Lão Ưng điều khiển phi thuyền bay thẳng về phía nam.
Tân hoàng đế Lý Lăng Hiên nhìn chiếc phi thuyền bay đi, rồi cũng dẫn quần thần Đảng Hạng đi về thành Vương.
Ngẩng đầu nhìn phi thuyền bay qua thành Vương, sắc mặt Lý Lăng Hiên tối sầm, bảo thái giám truyền lệnh cho các quần thần về nhà.
Sau khi các quyền quý Đảng Hạng về nhà, chuyện đầu tiên họ làm là yêu cầu quản gia tập hợp nô lệ Trung Nguyên trong nhà lại, đưa ra ngoài thành.
“Nhớ kỹ, không được bỏ sót một ai, cũng đừng để họ chết trong nhà, hiểu không?”
Đây là lời nói của rất nhiều quyền quý dặn dò quản gia nhà mình.
Lúc này mấy chiếc phi thuyền đang tập trung ở khu giàu có quyền quý, những nhân viên hộ tống trong giỏ treo nhìn xuống, bọn họ rất sợ quản gia sẽ làm chết một hai người nô lệ, mang đến họa sát thân cho cả nhà.
Trong phủ tể tướng, có một cô bé mười 11-12 tuổi nắm chặt lấy góc áo của anh trai mình, trong mắt cô bé lại tràn đầy sợ hãi.
Về cơ bản, mỗi lần quản gia tụ tập bọn họ lại đều không có chuyện gì tốt xảy ra, thông thường sẽ trừng phạt một hoặc hai người nô lệ, để coi như là giết gà dọa khỉ.
Anh trai cũng chỉ mới mười ba tuổi, lúc này cũng rất hoảng hốt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh an ủi em gái: “Đậu Đậu đừng sợ, có ca ở đây!”
Hai năm trước, Đảng Hạng xâm lược phía nam, cứ mãi đánh đến khu vực Quan Trung, cả nhà bọn họ không chạy trốn, bị người Đảng Hạng bắt được.
Vì bảo vệ hai anh em, cha mẹ họ đã chết ở trên đường.
Tỷ lệ tử vong của nô lệ là rất cao, trong hoàn cảnh bình thường, những đứa trẻ như họ nếu không có sự chăm sóc của người lớn thì khó có thể sống sót đến Đảng Hạng.
May thay, một tướng lĩnh Đảng Hạng phát hiện anh trai biết chữ nên đã giữ lại.
Dù Đảng Hạng thường xuyên xâm lược Đại Khang, nhưng luôn coi trọng văn hóa Đại Khang.
Đặc biệt là với giai cấp quyền quý, văn hóa Trung Nguyên là môn học bắt buộc của con cháu quyền quý.
Sau khi tướng lĩnh Đảng Hạng về thành, đã đưa rất nhiều nô lệ có tay nghề cho tể tướng, hai anh em cứ như vậy mà vào phủ tể tướng.
Anh trai Lý Địch trở thành thư đồng của cháu trai tể tướng, còn em gái Lý Đậu Đậu trở thành nha hoàn trong phủ tể tướng.
Cuộc sống nô tỳ ăn nhờ ở đậu vô cùng khó khăn, đặc biệt là người em gái Lý Đậu Đậu, người thường xuyên bị các cháu trai cháu gái của tể tướng trêu chọc và bắt nạt, thậm chí còn có lần thả chó cắn cô bé.
Lúc đó Lý Đậu Đậu rất sợ hãi, rồi nhặt một cục bùn trên mặt đất dọa chó săn, kết quả suýt chút nữa bị cháu gái tể tướng treo cổ suốt đêm, cuối cùng cũng là do anh trai đi cầu xin cháu trai của tể tướng để cứu mạng em gái mình.
Kể từ lần đó, Lý Đậu Đậu trở nên rất rụt rè, nhát gan, ngoại trừ trước mặt anh trai mình thì cô bé không dám ngẩng đầu lên, nếu người khác nói nặng lời một chút, cô bé đã dập đầu xuống đất xin tha.
Các cháu trai cháu gái của tể tướng thấy thú vị nên thường đến trêu chọc cô bé.
Mỗi lần nhìn thấy cô bé quỳ lạy, đều sẽ cười ngặt nghẽo.
Anh trai Lý Địch vô cùng tức giận lại không thể làm gì được.
Bởi vì cậu bé biết rất rõ là nô lệ không có bất kỳ quyền con người nào, sự tức giận của cậu bé cũng chẳng có ý nghĩa gì khác ngoài việc mang đến tai họa cho chính mình và em gái!
Cho nên cậu bé chỉ có thể chịu đựng chờ đến khi mình lớn lên, như vậy mới có cơ hội để dẫn em gái chạy trốn.
“Nếu ta có một con diều bay lớn như vậy thì tốt biết bao!”
Anh trai ngước nhìn chiếc phi thuyền bay lơ lửng trên đầu, cõi lòng không ngớt hâm mộ.
Lúc này, quản gia trèo lên bục gỗ cao, ho ho nhẹ một tiếng.
Tuy chỉ là tiếng ho tuy nhẹ nhưng vẫn khiến các nô lệ sợ hãi quý đầy đất.
Chương 938: Tự do và hi vọng
Nếu là lúc bình thường, quản gia chắc chắn sẽ vô cùng hưởng thụ cảnh tượng nô lệ quỳ lạy hắn đầy cả sân.
Nhưng lúc này, hắn sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh cả người.
Là đại quản gia phủ Tể tướng, hắn ít nhiều gì cũng đã nghe nói tới chuyện hồi xế chiều.
Lúc này phi thuyền đang bay lơ lửng phía trên sân, nhân viên hộ tống trên đó có thể đều là người Trung Nguyên.
Lỡ như họ bị khiêu khích, ném thẳng hai túi thuốc nổ vào phủ Tể tướng, phủ Tể tướng sẽ tiêu đời ngay.
"Mau đứng dậy hết đi! Mau đứng dậy đi!"
Quản gia vội vàng nhảy xuống khỏi bục, đỡ dậy nô lệ gần hắn nhất.
Đây là lần đầu tiên quản gia đối xử với nô lệ nhẹ nhàng gần gũi như vậy, nhưng tên nô lệ này lại bị dọa sợ, quỳ xuống đất không ngừng dập đầu: "Quản gia gia gia ta sai rồi, xin ngài hãy tha cho ta!"
Những nô lệ khác nhìn thấy, cũng bị dọa sợ liên tục dập đầu.
Mồ hôi lạnh trên đầu quản gia rơi xuống, chỉ muốn quỳ xuống lạy các nô lệ luôn.
Thấy tình hình sắp vượt ngoài tầm kiểm soát, quản gia không thể làm gì khác ngoài cầm chiếc chiêng đồng bên cạnh lên gõ hai cái.
Các nô lệ vội vàng dừng ngay việc cầu xin tha thứ lại, vẫn quỳ xuống đất không dám ngẩng đầu lên.
Xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Quản gia vội vàng nói: "Chắc hẳn các ngươi cũng nhìn thấy phi thuyền trên đầu rồi chứ?"
"Con diều lớn này được gọi là phi thuyền sao?"
Lý Địch rất muốn ngẩng đầu lên nhìn thử phi thuyền, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, tiếp tục nghe quản gia nói chuyện.
"Những phi thuyền này là do quốc sư Đại Khang của các ngươi phái tới, bọn họ đã nói với bệ hạ, muốn đón các ngươi trở về..."
Quản gia còn chưa nói xong, các nô lệ phía dưới cũng không tự chủ được mà thở mạnh hơn.
Người chưa từng làm nô lệ, không thể nào tưởng tượng được sự bi thảm của nô lệ.
Trở lại Đại Khang, không chỉ là nguyện vọng của một mình Lý Địch, cũng là nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của rất nhiều nô lệ.
Khát vọng tự do của bọn họ thậm chí vượt qua cả nỗi sợ hãi quản gia!
Hơn một nửa số nô lệ không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía quản gia, giống hệt như đang đợi lời phán quyết cho số mệnh!
Dưới ánh mắt mong đợi của các nô lệ, quản gia chậm rãi nói: "Bệ hạ đã đồng ý đề nghị của quốc sư Đại Khang, ra lệnh thả các ngươi ra!"
"Các ngươi có thể trở về Đại Khang rồi!"
Quản gia nói xong, trong sân vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, trong góc truyền ra một tiếng khóc thút thít không kìm nén được.
Khóc thút thít giống như có tính lây lan, chỉ trong thời gian ngắn ngủi của mấy hơi thở, đã từ một người lan đến cả sân.
Hạnh phúc tới quá đột ngột, gần như tất cả nô lệ cũng không nhịn được mà bật khóc.
"Ca ca, lời quản gia đại nhân vừa nói... là thật sao?"
Lý Đậu Đậu ngẩng đầu lên nhìn ca ca với vẻ mặt không dám tin: "Chúng ta thật sự có thể đi về sao?"
"Đúng, chúng ta có thể trở về rồi!"
Lý Địch gật đầu, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống gò má.
Cậu bé theo cháu trai của Tể tướng đi học, cũng từng gặp nhiều chuyện, biết quản gia không dám lấy lệnh của Hoàng đế ra làm trò đùa.
Lại nhớ tới tiếng động phát ra từ phía hoàng cung vào buổi sáng, Lý Địch đại khái có thể đoán được, nhất định là phi thuyền đã giao chiến với Đảng Hạng rồi, mà Đảng Hạng rất có thể đã thua!
Nghĩ đến đây, lại ngẩng đầu lên nhìn phi thuyền đang lơ lửng trên đỉnh đầu, Lý Địch đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng vững vàng.
Quản gia thường ngày nhìn vô cùng đáng sợ cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.
"Quản gia đại nhân, chừng nào bọn ta mới có thể rời đi!"
Lý Địch hét lớn.
Tiếng khóc thút thít xung quanh trong nháy mắt đã dừng lại, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn về phía quản gia.
"Các ngươi muốn đi thì đi lúc nào cũng được!"
Quản gia mở miệng nói: "Từ cửa thành Tây đi ra ngoài, quốc sư Đại Khang của các ngươi sẽ phái người đợi ở bên kia đón các ngươi!"
"Đi lúc nào cũng được ư?"
Lý Địch nghe vậy, kéo muội muội đi ra ngoài ngay.
Còn việc thu xếp hành lý gì đó, hoàn toàn không cần thiết.
Ở nơi này, bọn họ là nô lệ, bất kỳ tài sản gì bao gồm cả mạng sống của bọn họ, đều thuộc về chủ nhân.
Trừ y phục rách rưới đầy lỗ thủng trên người này ra, cậu bé và muội muội không có bất kỳ tài sản gì cả.
"Ca ca..."
Muội muội phát hiện ca ca dẫn đầu rời đi, bèn kéo tay áo của Lý Địch.
Cô bé hơi sợ hãi, muốn để cho người khác đi trước, đến khi xác nhận người khác không sao thì mới đi theo ra ngoài.
"Dù sao cũng phải có người dẫn đầu!"
Lý Địch lại ngẩng đầu nhìn phi thuyền, sải bước đến cửa sau của viện.
Không ai ngăn cản cậu bé, Lý Địch dắt muội muội, dễ dàng không trở ngại mà đi qua cửa sau, đi tới đường phố phía sau phủ Tể tướng.
Những nô lệ khác nhìn thấy Lý Địch không sao, cũng đuổi sát theo.
Đến khi tất cả nô lệ đều đã đi ra khỏi sân, quản gia phất tay, một đám gia đinh chạy ra.
Các nô lệ tưởng gia đinh tới để giết bọn họ, bị dọa sợ lại quỳ đầy xuống đất.
"Các ngươi không phải sợ, bọn họ đến để bảo vệ các ngươi ra khỏi thành!"
Quản gia bị họ dọa sợ phải mau chóng giải thích.
Sát thủ trên bầu trời vẫn đang chăm chú theo dõi, nếu lỡ có một người chết, thì sẽ mất nhiều hơn được.
"Mọi người đứng lên hết đi!"
Lý Địch thấy các nô lệ vẫn không dám đứng lên, bèn hét lớn: "Trên trời đều là người của quốc sư, chúng ta thật sự tự do rồi!"
Nói xong, cậu bé kéo muội muội chạy về phía cửa thành Tây.
Phần lớn người đều có tâm lý đám đông, có Lý Địch dẫn đầu, những nô lệ khác cũng đuổi sát theo.
Quản gia vội vàng gọi gia đinh chạy lên phía trước mở đường.
Chịu đói chịu khát đối với nô lệ là chuyện bình thường như cơm bữa, thế nên rất nhiều nô lệ có sức khỏe rất kém.
Huynh muội Lý Địch cũng vậy.
Mới chạy hơn một trăm thước, hai huynh muội đã bắt đầu thở hổn hển.
Phía sau có hai nô lệ thậm chí còn ngã xuống, nhưng sau khi bò dậy, ngay cả vết thương cũng không thèm nhìn, tiếp tục chạy thật nhanh.
Tất cả mọi người đều dốc hết sức lực, chạy về phía cửa thành Tây.
Không, bọn họ đang chạy về phía tự do và hy vọng!
Cửa thành Tây ngày thường được canh gác nghiêm ngặt, lúc này lại mở toang cửa ra.
Lý Địch dẫn theo muội muội, là người đầu tiên ra khỏi cửa thành.
Ngay bãi đất trống đối diện với cửa thành có cắm một lá cờ màu đen rất to, giống y như cờ đen trên phi thuyền.
Phía dưới cờ đen, nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen đứng một hàng.
Lúc này mặt trời đã ngả về tây, cờ đen và nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen tựa như được mạ thêm một lớp vàng.
Cảnh này giống như đã khắc sâu trong đầu Lý Địch, cho đến lúc chết già cũng không quên.
"Ồ, người đi ra ngoài đầu tiên lại là hai đứa trẻ!"
Đại đội trưởng của nhân viên hộ tống đứng ở trước mặt ngoắc tay về phía hai huynh muội: "Đến đây đi!"
"Các... Các ngài là do quốc sư đại nhân... phái tới đón bọn ta sao?"
Lý Địch thở hổn hển hỏi.
"Đúng vậy," Đại đội trưởng của nhân viên hộ tống gật đầu: "Tiên sinh phái chúng ta tới, đón các ngươi về nhà!"
"Cha! Mẹ! Hai người nghe thấy chưa?"
Lý Địch đột nhiên quỳ xuống đất, dập đầu về phía Đại Khang: "Quốc sư của Đại Khang chúng ta phái người tới đón con và muội muội rồi! Hai người có thể yên lòng nhắm mắt rồi!"
Sau khi dập đầu ba cái, Lý Địch lại quỳ xuống trước mặt đại đội trưởng của nhân viên hộ tống: "Xin hỏi đại danh tôn quý của quốc sư đại nhân? Ta muốn lập bia trường sinh cho đại nhân, cung phụng cả đời!"
"Ha ha, tiểu quỷ thế mà biết nói chuyện thật đấy."
Đại đội trưởng của nhân viên hộ tống cười nói: "Nhớ cho kỹ, tiên sinh nhà ta là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương của Đại Khang, quốc sư Đại Khang, thống lĩnh quân Trấn Viễn, đại đương gia của tiêu cục Trấn Viễn, tổng chưởng quầy của tiền trang và thương hội Kim Xuyên: Kim Phi!"
"Đa tạ đại nhân đã nói cho biết!"
Lý Địch gật đầu, ghi nhớ kỹ cái tên này trong lòng.
"Được rồi, đứng lên qua bên kia ăn chút gì đi."
Đại đội trưởng của nhân viên hộ tống kéo Lý Địch dậy: "Chờ ngày mai mọi người đến đông đủ sẽ lập tức dẫn các ngươi về nhà!"
Hoàng đế mới của Đảng Hạng vô cùng thức thời, sau khi trở về lập tức sắp xếp người tới cửa thành Tây nhóm lửa nấu cơm, lúc này mẻ bánh bao đầu tiên đã ra lò, đang nóng hổi.
"Đa tạ đại nhân!"
Lý Địch lại thi lễ, chỉ vào bánh bao hỏi: "Bọn ta có thể ăn không?"
Chương 939: Đi theo quốc sư đại nhân
“Đương nhiên là có thể, đồ ăn này là chuẩn bị cho các ngươi.”
Đại đội trưởng nhân viên hộ tống nói: “Tuy nhiên, mỗi người chỉ được lấy hai cái bánh bao, một bát canh thịt, ai dám lấy nhiều hơn, ông đây đưa ngươi về lại vương thành, hiểu chưa?”
Đấy không phải do đại đội trưởng nhân viên hộ tống keo kiệt, những thứ này là do tân Hoàng đế của Đảng Hạng cung cấp, anh ta cũng chẳng phải tiết kiệm làm gì.
Không cho nô lệ ăn thêm là vì sợ họ ăn no tới chết.
Chuyện này rất phổ biến trong thời đại thiếu ăn thiếu mặc này.
Rất nhiều người sau một khoảng thời gian dài phải chịu cảnh đói khát, sẽ rất sợ hãi cảm giác này, một khi được ăn thì sẽ không kiềm chế được mà ăn nhiều thêm chút nữa.
Ăn xong rồi lại uống thêm nước, thức ăn sẽ nở trong dạ dày, nếu không nôn ra đống thức ăn không dễ gì có được kia, rất dễ gây chảy máu, thậm chí là thủng dạ dày.
Cho dù ở kiếp trước của Kim Phi, thủng dạ dày đã rất khó chữa, nói gì ở thảo nguyên lạc hậu này.
Chưa nói tới thủng dạ dày, chỉ cần chảy máu quá nghiêm trọng là đã khó mà qua khỏi.
Trong những năm thiên tai, rất nhiều “người tốt” đã cướp tiền của dân chúng bằng cách này.
Họ không cướp một cách trực tiếp, mà “nhân từ” cứu trợ thiên tai.
Những bữa ăn mà họ làm ra đều có mấy điểm chung – họ chỉ bố thí lương khô, và không giới hạn.
Lương khô là loại đồ ăn rất dễ ngâm nước.
Nơi họ phát thức ăn, cách đó không xa tất nhiên là những dòng sông, dòng suối nhỏ chảy qua.
Dân chúng ăn lương khô xong đều cảm thấy khát nước, chỉ cần ai chạy tới uống nước thì về cơ bản là sẽ chết!
Sau đó, những kẻ “tốt bụng” này lại nhặt xác giúp dân chúng, gia sản dân chúng mang theo bên người sẽ là của họ.
Các nhân viên hộ tống đã đi khắp nơi, mấy chuyện thế này cũng đã thấy rất nhiều lần.
Cho nên đại đội trưởng phải giới hạn mỗi nô lệ chỉ được lấy hai cái bánh bao và một bát canh thịt.
“Hai cái là đủ rồi, cảm ơn đại nhân!”
Lý Địch vội gật đầu rồi nhanh chóng kéo muội muội tới trước lồng hấp.
Thấy muội muội Lý Đậu Đậu không ngừng nuốt nước bọt, Lý Địch đẩy em lên trước: “Đậu Đậu, muội lấy trước đi!”
Lý Đậu Đậu liếc nhìn bánh bao, ánh mắt khao khát, nhưng nhìn thấy nhân viên hộ tống đứng phía sau thì lại sợ tới mức cúi mặt xuống.
“Tiểu cô nương, đừng sợ!”
Nhân viên hộ tống mỉm cười, gắp hai cái bánh bao đưa cho Lý Đậu Đậu: “Nào, cầm lấy!”
Sự khao khát thức ăn cuối cùng vẫn chiến thắng nỗi sợ, Lý Đậu Đậu cúi đầu nhận lấy bánh bao.
Bánh bao bữa mới từ lồng hấp ra, cô bé khẽ kêu lên một tiếng, chiếc bánh bao rơi xuống đất.
Nhưng ngay sau đó, cô bé ngồi xổm xuống, nhặt bánh bao lên.
Lần này, cô bé chịu đựng cái bóng rát, ôm chặt bánh bao trong tay.
“Lão Khôi, ngươi bị ngốc hả, bánh bao nóng như vậy, sao lại đưa thẳng cho đứa nhỏ như vậy hả?”
Đại đội trưởng thấy vậy thì quát lớn nhân viên hộ tống phát bánh.
Lão Khôi định nói gì đó thì Lý Đậu Đậu đã nhanh chóng quỳ trên mặt đất, vội nói: “Đại nhân, không liên quan đến vị này, là lỗi của nô tỳ! Là lỗi của nô tỳ!”
Nói xong, cô bé dập đầu với Đại đội trưởng nhân viên hộ tống.
Xong cô bé quay sang dập đầu với Lão Khôi.
“Làm gì vậy?”
Đại đội trưởng và Lão Khôi đang cầm bát thấy vậy đều luống cuống.
“Hai vị đại nhân, thật xin lỗi, muội muội ta thường hay bị người Đảng Hạng ở đây đánh đập nên hơi nhát gan, người khác chỉ cần nói chuyện lớn tiếng một chút thôi là muội ấy đã sợ tới mức quỳ xuống dập đầu với người ta rồi.”
Lý Địch đau lòng ngồi xổm xuống, vừa giải thích với đại đội trưởng và Lão Khôi, vừa cầm lấy bánh bao trong tay muội muội.
“Tội nghiệp đứa nhỏ, Đảng Hạng chết tiệt!”
Lão Khôi tức giận chửi ầm lên, thấy Đậu Đậu sợ hãi run lên, muốn dập đầu tiếp thì vội hạ giọng nói: “Nhóc con đừng sợ, chúng ta không đánh ngươi đâu!”
Nói xong, anh ta lấy thêm hai cái bánh bao trong lồng hấp bỏ vào bát: “Hai cái bánh này cho ngươi!”
Nhưng lần này Lý Đậu Đậu không dám nhận, cô bé vẫn quỳ trên mặt đầu, không ngẩng đầu lên.
“Đậu Đậu đừng sợ, hai người này đều là người Đại Khang chúng ta, là người tốt cả, họ sẽ không đánh muội đâu!”
Lý Địch động viên nói: “Nhanh nhận đi, phía sau còn có người đang chờ đấy!”
Được ca ca cổ vũ, cuối cùng Lý Đậu Đậu cũng dũng cảm đứng dậy, rụt rè nhận lấy cái bát gốm.
“Nhóc con, đây là của ngươi!”
Lão Khôi lại đưa một cái bát gốm khác ra.
“Không cần, ta ăn hai cái này là được!”
Lý Địch nhặt hai cái bánh bao vừa rơi dưới đất lên, vẫy vẫy với Lão Khôi.
“Cả hai cái đều bẩn cả rồi…”
“Không sao, thổi bụi phía trên đi là được.”
Lý Địch vỗ vào cái bánh bao, nói: “Lúc trước đi trên đường tới đây, ta và mẫu thân còn bắt côn trùng trong phân trâu để ăn, cái bánh bao dính chút bụi này không sao đâu.”
Lý Địch nói xong thì cầm bánh bao rời đi.
“Đúng là một đứa nhỏ hiểu chuyện!”
Đại đội trưởng nhìn bóng lưng của hai anh em mà không khỏi thở dài.
“Nếu thằng oắt nhà ta hiểu chuyện bằng một nửa đứa nhỏ này, giờ ta chết cũng thấy đáng!”
Lão Khôi gật đầu.
“Nói cái gì đấy?” Đại đội trưởng trừng mắt liếc Lão Khôi: “Mau phát bánh đi!”
Lão Khôi cười ngây ngô một tiếng rồi gọi nô lệ phía sau tiến lên lấy bánh.
Thời gian trôi qua, càng nhiều nô lệ tới cửa thành Tây.
Trên bãi đất trống ngày càng náo nhiệt.
Có người dập đầu với nhân viên hộ tống, có người lại khóc như mưa, người thì chạy như bay đi nhận bánh bao.
Mãi cho tới khi trời sắp tối, các nô lệ mới bình tĩnh lại.
Lý Địch ôm muội muội ngồi nơi góc đất trống, ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn nhân viên hộ tống đang dựng lửa trại.
“Đậu Đậu, Địch Địch, là các con sao?”
Một người phụ nữ trung niên, tóc tai bù xù đứng trước mặt hai người, ngập ngừng hỏi.
Lý Địch nhìn người mới tới này, một lát sau mới mở miệng hỏi thử: “Bà là…Thím Hai?”
“Là ta là ta, Đậu Đậu, Địch Địch, là thím đây!”
Người phụ nữ kia vui mừng kêu lên.
Lúc trước, khi nhà Lý Địch bị Đảng Hạng bắt đi, nhà chú Hai cách đó không xa cũng không thoát khỏi.
Chẳng qua bọn họ bị hai đội khác bắt giữ, hai nhà trên đường vội vã tới gặp nhau, chưa kịp chào đã bị tách ra.
Tới vương thành, hai anh em bị đưa tới phủ Tể tướng, còn thím Hai bị đưa tới nhà khác.
“Địch Địch, cha mẹ con đâu?” Thím Hai hỏi.
“Bọn họ chết trên đường tới đây…” mắt Lý Địch đỏ hoe trả lời: “Chú Hai và đệ đệ đâu rồi ạ?”
“Bọn họ cũng không còn nữa rồi…” Thím Hai thở dài.
Niềm vui bất ngờ khi ba người gặp mặt đều bị cuốn trôi.
Nhưng Lý Địch nhanh chóng bình tĩnh lại, kiên quyết nói: “Chúng ta còn sống, nếu chú hai, đệ đệ, cha mẹ con trên trời có thiêng cũng sẽ mừng cho chúng ta!”
“Đúng vậy, chúng ta còn sống!” Thím Hai gật đầu: “Con còn sống, hương khói của nhà họ Lý vẫn sẽ được tiếp tục, sau này thím có chết cũng có thể gặp được chú Hai của con!... Địch Địch, ngày trước chú Hai con có chôn hai cây vàng ở sân sau, khi nào về thím đào cho con, con dùng để dựng lại cửa hàng trong nhà!”
“Thím Hai, con không muốn về đâu!”
Lý Địch nhìn về phía những nhân viên hộ tống đang bận rộn: “Con muốn đi Xuyên Thục, theo ngài quốc sư!”
“Ngài quốc sư gì cơ?” Thím Hai ngạc nhiên hỏi.
“Là ân nhân của chúng ta đó!”
Lý Địch chỉ vào lá cờ màu đen: “Khi chiều con vừa mới hỏi qua, bọn họ là tiêu cục Trấn Viễn dưới trướng của Kim Phi, quốc sư Đại Khang chúng ta!”
Chương 940: Đánh địa chủ, phân chia đất
Đoàn ca múa Kim Xuyên ban đầu do Kim Phi thành lập thường xuyên đến tiêu cục tổ chức biểu diễn động viên.
Người trong đoàn ca múa đều là những người khốn khổ được Kim Phi cứu giúp, ai nấy cũng đều cảm kích Kim Phi từ tận đáy lòng.
Biên kịch Trần Văn Viễn cũng thế.
Cho nên những kịch bản mà anh ta viết ra luôn không ngừng tô điểm, thậm chí thần thánh hóa Kim Phi.
Hồi đầu Kim Phi còn thấy hơi ngại, nhưng cũng không ngăn cản.
Bởi vì y biết, thông qua câu chuyện của Trần Văn Viễn, y có thể gia tăng sự gắn kết của các lực lượng dưới quyền.
Trên thực tế, đoàn ca múa đã đóng một vai trò lớn trong việc xây dựng tinh thần chiến đấu.
Các nhân viên hộ tống xem nhiều thì cũng dần dần tiếp thu được một ít.
Đêm đó, đại đội trưởng đội hộ tống tập hợp nô lệ quanh đống lửa và tổ chức liên hoan, kể về lai lịch của Kim Phi và sự quan tâm đối với các nô lệ bị bắt ở Đảng Hạng.
Người dân thời phong kiến rất chất phác, đại đội trưởng tuy không giỏi văn vẻ như Trần Văn Viễn nhưng vẫn để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng đa số các nô lệ.
Tất cả họ đều nhớ ai là người đã kéo họ ra khỏi hố lửa.
Sau khi nghe đại đội trưởng miêu tả vẻ đẹp của làng Tây Hà, có rất nhiều nô lệ cũng có ý tưởng giống như Lý Địch: Ta muốn đi Xuyên Thục, đi theo Quốc sư đại nhân!
Buổi liên hoan kéo dài đến nửa đêm, những người nô lệ nằm dài trên bãi cỏ xung quanh đống lửa trại và ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Lão Ưng chia phi thuyền thành ba nhóm, nhóm một đi theo đại đội trưởng hộ tống nô lệ trở về Trung Nguyên.
Nhóm thứ hai đưa anh ta và Thiết Ngưu, cùng với cả Hoàng đế trước đây của Đảng Hạng là Lý Kế Sơn, trở về Xuyên Thục bằng tốc độ nhanh nhất để báo tin cho Kim Phi.
Nhóm thứ ba thì tiếp tục ở bên ngoài vương thành Đảng Hạng để răn đe.
Thiết Ngưu chia đội cảm tử thành ba nhóm để phối hợp với phi thuyền.
Sáng hôm đó, các nô lệ lùa gần 10.000 con dê bò, bắt đầu hành trình trở về.
Nhiều con bò còn vác theo nhiều đồ dùng khác nhau trên lưng.
Những vật tư, gia súc này là đợt bồi thường đầu tiên của Đảng Hạng.
Trên đường đi, các thành thị và bộ lạc dọc đường sẽ tiếp tục bổ sung thêm nô lệ, gia súc từ Trung Nguyên.
Tất nhiên, có lẽ phải mất vài tháng nữa những nô lệ, gia súc này mới đến được Xuyên Thục.
……
Làng Tây Hà, Tiểu Ngọc đã nhận được lá thư từ Thiết Ngưu.
Khi biết Thiết Ngưu đại thắng, Cửu công chúa kích động mắt đỏ hoe.
Từ thời tổ phụ của cô ấy thì Đại Khang đã bị Đảng Hạng uy hiếp bằng nhiều cách khác nhau, đây là lần đầu tiên Đại Khang được bồi thường.
Mà để có được chiến tích này, Kim Phi chỉ cần 500 nhân viên hộ tống!
Lại còn không hề sử dụng bất luận mưu kế nào, 500 nhân viên hộ tống cứ quang minh chính đại xông thẳng vào Đảng Hạng như vậy!
Từ biên cương đánh thẳng vào vương thành Đảng Hạng, cho nổ tung hoàng cung Đảng Hạng, ép Hoàng đế Đảng Hạng phải đầu hàng tháo chạy khỏi thành!
Mỗi chiến tích này đều là điều mà Cửu công chúa trước đây chưa bao giờ dám tưởng tượng!
Đêm hôm đó, Cửu Công chúa đã dùng những bí thuật trong cung do Khánh phi dạy để áp dụng với Kim Phi.
Thật ra Kim Phi không hề ngạc nhiên trước chiến thắng của Thiết Ngưu.
Tuy rằng Thiết Ngưu chỉ có 500 người, nhưng bọn họ đều được trang bị áo giáp đen, trên trời còn có phi thuyền chở theo lựu đạn hỗ trợ, nếu đánh không thắng được nữa thì đi đầu xuống đất mất.
Tuy nhiên, Cửu công chúa hiếm khi có lòng như vậy, Kim Phi cũng sẽ không ngu ngốc mà đi ngăn cản cô ấy.
Bị Cửu công chúa hành hạ đến nửa đêm, Kim Phi khó tránh khỏi sáng hôm sau dậy muộn, ngủ đến gần trưa.
Từ phòng ngủ đi ra đã thấy Tiểu Ngọc đứng ở trong sân, đang nói gì đó với Cửu công chúa, Quan Hạ Nhi.
Sắc mặt của mấy người đều rất xấu.
“Có chuyện gì vậy?"
Kim Phi ngáp hỏi.
“Đương gia, Tấn vương, Sở vương, Ngô vương trả lời rồi!”
Quan Hạ Nhi tức giận nói: “Bọn họ nói kiên quyết không đồng ý Vũ Dương đăng cơ, còn nói chàng là loạn thần tặc tử hại nước hại dân!”
“Bọn họ cứng đầu như vậy sao?” Kim Phi không khỏi sửng sốt: “Những người này nghĩ thế nào vậy?”
Có lẽ Tấn vương, Sở vương bây giờ còn không biết đến chiến tích của Thiết Ngưu ở Đảng Hạng, nhưng chỉ bằng những chiến tích rầm rộ trước đó của tiêu cục Trấn Viễn thì muốn tiêu diệt đám phiên vương này cũng dư sức.
“Còn nghĩ gì nữa, bọn họ chỉ là đang chơi trốn tìm với chúng ta mà thôi”
Cửu công chúa hừ một tiếng: “Nếu bổn cung không đoán sai, lúc này bọn họ đều đã trốn tiệt đi rồi!”
“Hóa ra là định chơi trò du kích với ông đây à!” Kim Phi bừng tỉnh cười.
“Phu quân, chàng còn cười được!” Cửu công chúa nói: “Đại Khang được mở rộng diện tích lãnh thổ, có rất nhiều nơi còn đang hoang tàn vắng vẻ, nếu một phiên vương cố ý trốn tránh chúng ta thì sẽ phiền phức lắm!”
“Phiền gì đâu?” Kim Phi không hề để ý nói: “Bọn họ trốn thì cứ việc trốn, chúng ta cần làm gì thì cứ làm, chỉ cần có thể huy động được quần chúng và khiến nhân dân đứng về phía chúng ta thì trên đời này sẽ không có chỗ cho bọn họ!"
Từ đầu đến cuối, Kim Phi hoàn toàn không coi trọng đám phiên vương này.
Trước đây, phải mất thời gian huy động nhân lực, chế tạo trang bị, thì mới cho các phiên vương một cơ hội cuối cùng.
Hiện giờ chủ lực của quân Trấn Viễn đã rút về từ Hi Châu, xưởng lựu đạn và xưởng luyện gang đã có thể sản xuất phi thuyền và lựu đạn liên tục.
Đám phiên vương này có đồng ý hay không thì cũng chẳng quan trọng với Kim Phi.
Đương nhiên, nếu bọn họ bằng lòng đầu hàng thì càng tốt, người dân cũng có thể bớt phải chịu cảnh chạy loạn thời chiến.
Đáng tiếc, đám phiên vương không cảm nhận được lòng tốt của Kim Phi.
“Phu quân định huy động nhân dân như thế nào?” Cửu công chúa hỏi.
“Rất đơn giản,” Kim Phi bình tĩnh nói: “Đánh thổ hào, chia ruộng đất!”
“Đánh thổ hào, chia ruộng đất?” Cửu công chúa thoáng ngừng thở, đôi mắt trợn to: “Phu quân làm như vậy thì đám phú hào địa chủ sẽ không đồng ý!”
Căn cơ của địa chủ phú hào chính là ruộng đất, Kim Phi muốn chia ruộng đất thì bọn họ chắc chắn sẽ không để yên!
“Bọn họ đồng ý hay không thì có quan trọng sao?” Kim Phi hừ rồi nói.
“Không quan trọng ư?” Cửu công chúa sốt ruột nói: “Phu quân, tục ngữ nói phép vua thua lệ làng, chàng biết toàn bộ Đại Khang có bao nhiêu địa chủ không? Một khi bọn họ nổi dậy thì sẽ cực kỳ đáng sợ!”
“Vậy Vũ Dương biết thiên hạ có bao nhiêu người dân không?” Kim Phi hỏi ngược lại: “Nàng biết con dân thiên hạ mà cùng nổi dậy thì sẽ đáng sợ thế nào không?
Vũ Dương, xem ra nàng vẫn coi thường lực lượng quần chúng! Có là đầu trâu mặt ngựa thì đứng trước đông đảo quần chúng nhân dân cũng chỉ là gà vườn chó xóm mà thôi!”
“Phu quân, tên đã bắn ra không thu về được, đây cũng không phải là việc nhỏ, một khi thất bại, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, chàng phải suy nghĩ thật kỹ!” Cửu công chúa nhắc nhở.
“Ta đã nghĩ kỹ rồi! Hơn nữa chúng ta tuyệt đối sẽ không thất bại!” Kim Phi tự tin nói.
Đùa chắc, đây là lý luận đã được người ông vĩ đại nghiệm chứng rồi.
Tuy rằng Kim Phi hiểu rằng xét về phương diện nào thì y cũng không thể so với ông ấy được, hiện trạng mà y đang gặp phải còn tích cực hơn nhiều so với thời của ông ấy.
Ít nhất về mặt lực lượng y có ưu thế tuyệt đối, nếu y muốn thì ở Đại Khang không ai có thể ngăn cản được y!
Cho nên Kim Phi quyết định sử dụng điểm mạnh của mình, tránh điểm yếu và sử dụng những phương tiện đơn giản và thô sơ nhất để thực hiện kế hoạch của mình.
Nếu bọn địa chủ giàu có không chịu chia ruộng thì đánh cho đến khi chúng chịu chia ruộng mới thôi!
Cuối cùng lúc này Lý Kế Sơn mới cảm nhận được nỗi đau xót và tủi nhục của Trần Cát năm đó.
Bấy giờ Thiết Ngưu ngang nhiên đe dọa Đảng Hạng và Lý Kế Sơn, nhưng Lý Kế Sơn lại không dám nổi giận.
Giống như lúc đó Đại Khang không có cách nào để đối phó với kỵ binh của Đảng Hạng, bây giờ Đảng Hạng cũng bất lực không kém trước chiếc phi thuyền do Kim Phi chế tạo.
Nếu có cách, Lý Kế Sơn đã không ngồi đây để bị một tên vô danh tiểu tốt dưới tay Kim Phi sỉ nhục.
Chân lý luôn nằm trong tầm bắn của đạn bác, ai có nắm đấm mạnh thì người đó có quyền lên tiếng.
Lý Kế Sơn im lặng hít một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng, gật đầu nói: “Trẫm đồng ý yêu cầu của các ngươi, ngươi cứ nói tiếp đi!”
“Rất tốt, vậy ta sẽ nói điều thứ hai!”
Thiết Ngưu giơ ngón tay thứ hai lên: "Thả toàn bộ người Trung Nguyên mà các ngươi đã bắt về lãnh thổ Đảng Hạng, đồng thời cho người hộ tống họ về Trung Nguyên, trên đường đi không được có một hành vi ngược đãi nào, cũng không được để họ đói khát, rét lạnh!"
Trong những năm qua, mỗi lần Đảng Hạng chinh chiến phía Nam đều sẽ bắt số lượng lớn người dân Trung Nguyên, mặc dù hầu hết mọi người đã chết trên đường đến Đảng Hạng nhưng vẫn còn nhiều người sống đến nơi.
Nhưng những người dân này tới Đảng Hạng, cũng sống một cuộc sống nô lệ sống không bằng chết.
Vốn dĩ Kim Phi cũng đã quên mất sự tồn tại của những người này, nhưng người dân Trung Nguyên bị Đảng Hạng tàn sát ở biên giới đã nhắc nhở y.
Lần này Lão Ưng tới Đảng Hạng, Kim Phi đã cố ý dặn dò chuyện này.
Lý Kế Sơn và mấy quyền quý của Đảng Hạng cũng không có phản ứng gì lớn với yêu cầu này của Thiết Ngưu.
Đối với họ mà nói, bắt người dân Trung Nguyên cũng chỉ để làm nô lệ thôi, địa vị của họ không có khác gì dê bò súc vật.
Hơn nữa, nhiều quyền quý Đảng Hạng đã ra quyết định, đơi lát về phải giết hết Hán nô trong nhà.
"Trẫm đồng ý với điều kiện này!" Lý Kế Sơn gật đầu: "Không phải là bốn điều sao, vậy ngươi nói hai điều còn lại đi."
“Đừng vội," Thiếu Ngưu xua tay nói: "Điều thứ hai ta muốn nhắc các vị một chút, tiên sinh nhà ta nói ngài ấy đều có tai mắt ở các thành Đảng Hạng, nếu ngài ấy phát hiện sau khi trở về có ai tiếp tục giết người dân Trung Nguyên, thì sẽ cho nổ tung tổ trạch, diệt hết cả nhà!"
Nghe Thiết Ngưu nói như vậy, sắc mặt các quyền quý xung quanh đều trở nên vô cùng khó coi.
Mỗi lần Đảng Hạng chinh chiến phía Nam, người được lợi nhiều nhất chính là các thế lực quyền quý, thành Vương là đất tập tụ của các quyền quý, đồng thời cũng là nơi có số lượng nô lệ Trung Nguyên đông nhất.
Mỗi nhà trong số họ đều có không ít.
Quả thực có rất nhiều quyền quý đã nghĩ sẽ về giết hết toàn bộ nô lệ Trung Nguyên ở nhà, nhưng bây giờ họ lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lý Kế Sơn đã âm thầm sắp xếp tai mắt đi điều tra Kim Phi, cũng rất có khả năng Kim Phi đã bố trí tai mắt ở vương thành Đảng Hạng.
Nếu lỡ bọn họ xui xẻo bị tai mắt phát hiện đã hành hạ người dân Trung Nguyên đến chết thì xong đời.
Bọn họ không dám nghi ngờ Thiết Ngưu có dám làm như thế hay không.
Đây là một kẻ tàn nhẫn, dám cho nổ tung cung điện, thậm chí còn mắng cả hoàng đế, thì còn có chuyện gì mà hắn không làm được nữa?
Không cần thiết vì giết mấy tên nô lệ này mà phải mạo hiểm tính mạng của cả nhà.
Lúc này, rất nhiều quyền quý đã âm thầm đưa ra quyết định, khi trở về sẽ thả toàn bộ nô lệ trong nhà.
"Vậy bây giờ để ta nói điều thứ ba."
Thiết Ngưu duỗi ngón tay thứ ba ra: "Tiên sinh muốn Đảng Hạng mở tất cả các cửa thành, cho phép thương nhân Đại Khang tới buôn bán, tiên sinh cũng sẽ mở các trụ sở của tiêu cục Trấn Viễn, thương hội Kim Xuyên, tiền trang và quán rượu, các ngươi ở bên này cũng phải ra sức phối hợp."
“Không thể!" Lý Kế Sơn từ chối không chút do dự: "Cho dù trẫm có chết, cũng sẽ không để tiêu cục Trấn Viễn lập trụ sở ở Đảng Hạng!"
Bây giờ tiêu cục Trấn Viễn chỉ có mấy trăm người, đã khiến hắn vô cùng đau đầu, nếu cho phép bọn họ mở trụ sở ở các thành thì còn thế nào?
“Tiên sinh nhà ta muốn đánh ngươi, còn cần tiêu cục Trấn Viễn lập trụ sở sao?”
Thiết Ngưu nói: “Tiên sinh nhà chúng ta nói, ngài ấy là một thương nhân, chú trọng hòa khí sinh tài, chỉ muốn làm ăn buôn bán với Đảng Hạng các ngươi để kiếm chút tiền thôi, cũng không làm gì các ngươi.”
"Làm ăn buôn bán?” Lý Kế Sơn sửng sốt: "Buôn bán gì?”
Hắn đã từng từng xem cặn kẽ tư liệu của Kim Phi, biết Kim Phi rất thích tiền, thương hội Kim Xuyên ở Đại Khang chỉ trong thời gian ngắn mà đã kiếm được rất nhiều tiền.
"Tiên sinh nhà ta nói, trên thảo nguyên của các ngươi có rất nhiều trâu bò, nhưng lại thiếu muối ăn, đồ sắt và dược liệu, các ngươi có thể dùng trâu bò để trao đổi đồ sắt, muối và những thứ các ngươi cần", Thiết Ngưu nói.
“Kim Phi sẽ không đổi một cân muối lấy một con bò của chúng ta chứ?” Lý Kế Sơn cau mày hỏi.
"Đừng lo, tiên sinh nhà ta làm ăn buôn bán luôn công bằng!"
Thiết Ngưu nói: "Các ngươi cũng có thể giao thương với các thương nhân Đại Khang khác, chỉ cần giá của họ đưa ra cao hơn thương hội Kim Xuyên, chúng ta cũng không có ý kiến nào khác!
Hơn nữa tiên sinh còn nói, người tiêu cục Trấn Viễn tới Đảng Hạng cũng chỉ là đội hộ vệ bảo vệ an toàn của thương hội, sẽ không can thiệp vào hoạt động bình thường của các thành ở Đảng Hạng."
Thật ra, theo quan điểm của Kim Phi, Đảng Hạ, Thổ Phiên hay Đông Man đều là một phần không thể thiếu một phần của Hoa Hạ, Kim Phi cũng chưa bao giờ thực sự coi họ là kẻ thù không đội trời chung.
Trong kế hoạch của y, sau khi chỉnh đốn Đại Khang xong, y sẽ đặc biệt đến chấn chỉnh ba nước.
Nhưng y cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng bạo lực, y vẫn muốn thiên hướng về buôn bán và cảm hóa.
Y tin vào sức mạnh cảm hóa của văn hóa Hán.
Nhưng trước khi kịp thực hiện kế hoạch của mình, Đảng Hạng và Thổ Phiên cứ phát động chinh chiến phía Nam và chinh chiến phía Đông, khiến Kim Phi không thể không chống trả.
Dù vậy, Kim Phi vẫn không từ bỏ ý định giao thương, còn đặc biệt bổ sung điều này vào bốn điều kiện.
"Thật sao?" Lý Kế Sơn hỏi.
“Vẫn là câu nói kia, tiên sinh nhà ta muốn đánh ngươi thì không cần phải phiền phức như vậy!”
Thiết Ngưu hơi mất kiên nhẫn: “Hơn nữa ta cũng không đàm phán với ngươi, càng không phải là thương lượng với ngươi, mà là ta đại diện tiên sinh tới thông báo cho ngươi, đây là điều kiện thứ ba nếu ngươi đồng ý, ta sẽ tiếp tục với điều kiện thứ tư. Nếu ngươi không bằng lòng thì cứ giết ta ngay rồi chúng ta đánh tiếp."
“Chỉ cần Kim Phi làm theo lời mà y nói, trẫm có thể đồng ý!"
Lý Kế Sơn cố nén giận, rồi hỏi tiếp: "Ngươi nói đi, điều cuối cùng là gì?"
"Điều cuối cùng rất đơn giản," Thiết Ngưu nói: "Tiên sinh nhà ta nói, ngươi theo chúng ta về Xuyên Thục.”
"Không thể!"
Các đại thần xung quanh cũng đồng thanh phản đối.
Nhưng trong đó có bao nhiêu là thật tình thì cũng không biết được.
Thật ra rất nhiều đại thần ở Đảng Hạng lại mong Lý Kế Sơn chết.
Bởi vì hắn quá mạnh mẽ, trấn áp quyền quý nhiều đến nỗi họ không thể ngẩng cao đầu.
Nếu Lý Kế Sơn chết, nền tảng của Thái tử còn chưa ổn định, nói không chừng cơ hội của họ sẽ tới.
"Muốn trẫm đi Kim Xuyên?"
Mắt Lý Kế Sơn hơi nheo lại.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng Kim Phi sẽ bỏ qua cho hắn, nhưng bây giờ xem ra hắn đã nghĩ nhiều rồi.
Nhưng nghĩ lại, Lý Kế Sơn lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Nếu Kim Phi thật sự muốn giết hắn, lúc phi thuyền mới đến cứ cho nổ tung hoàng cung là được, sao lại làm chuyện thừa thải kêu hắn đến Kim Xuyên?
Chẳng lẽ là để sỉ nhục mình?
Trong nháy mắt, não Lý Kế Sơn đã lóe lên rất nhiều ý nghĩ.
“Được hay không, nói một lời đi!”
Thiết Ngưu lớn giọng hỏi.
Chương 937: Tập hợp
"Được không, nói một lời đi?"
Khi Thiết Ngưu hỏi, bầu không khí trong sân lại trở nên ngưng đọng lại.
Mọi người đều nhìn Lý Kế Sơn, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Lý Kế Sơn còn chưa kịp mở miệng, một thanh niên mặc thường phục đã đi ra hỏi: "Vị tráng sĩ này, Kim tiên sinh nói mời Hoàng đế Đảng Hạng đến Kim Xuyên sao?"
“Đúng vậy!" Thiết Ngưu gật đầu.
"Phụ hoàng đã truyền ngôi cho bổn vương, nên bây giờ Hoàng đế Đảng Hạng là trẫm!"
Thiếu niên nói: "Trẫm sẽ đi với ngươi!"
"Ồ, chuẩn bị đầy đủ rồi sao, lập Tân hoàng đế luôn rồi à?"
Thiết Ngưu nhìn thiếu niên: "Ngươi cũng rất can đảm... Nhưng, tiên sinh nói ta đưa Lý Kế Sơn về chứ không phải ngươi! Nếu như ngươi thật sự muốn đi, ông đây cũng có thể dẫn ngươi theo!”
"Nhưng..."
Thanh niên còn muốn nói thêm điều gì, lại bị Lý Kế Sơn cắt ngang.
"Con lui ra, trẫm còn chưa chết, ở đây không tới lượt con nói chuyện!"
Thanh niên há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng lại không nói gì, rồi cúi đầu lùi về sau vài bước.
Lý Kế Sơn quay đầu nhìn Thiết Ngưu: “Trẫm có thể đồng ý với ngươi đến Xuyên Thục gặp Kim Phi, nhưng ngươi cũng phải đồng ý hai điều kiện của trẫm!”
“Ta chỉ tới truyền lời, nên không thể, cũng không thể hứa hẹn với ngươi bất cứ điều gì!"
Thiết Ngưu nói không chút do dự: "Tiên sinh dặn ta đến nói với ngươi, ta đã làm rồi, bốn điều kiện không thiếu một cái nào, cũng không thể thêm bớt cái gì!"
"Kim Phi cũng bá đạo quá rồi nhỉ?" Lý Kế Sơn khẽ cau mày.
"Tiên sinh nhân từ như vậy, ngươi còn nói ngài ấy bá đạo sao?"
Thiết Ngưu tức giận đến bật cười nói: "Nếu ta mà là tiên sinh, thì chỉ với việc mấy năm nay các ngươi đã làm với Đại Khang, ta đây nhất định sẽ diệt Đảng Hạng các ngươi tới ngọn cỏ cuối cùng!
Bây giờ tiên sinh chỉ đưa ra bốn điều kiện mà các ngươi còn nói ngài ấy bá đạo sao?
Lý Kế Sơn, nếu ngươi là tiên sinh nhà ta, thì ngươi sẽ làm thế nào?"
Nói xong, Thiết Ngưu nhìn quanh các quyền quý Đảng Hạng khác: "Nếu các ngươi là tiên sinh nhà ta, các ngươi sẽ làm thế nào?"
Lý Kế Sơn và các quyền quý Đảng Hạ đều lộ ra vẻ suy tư.
Đúng vậy, nếu họ là Kim Phi, chắc chắn sẽ không buông tha Đảng Hạng dễ như vậy.
"Được rồi, vừa nãy ngươi đưa ra mấy điều trầm đều đồng ý rồi, ta cũng đồng ý đi với ngươi đến Kim Xuyên gặp Kim Phi!"
Vốn dĩ Lý Kế Sơn đã nghĩ mình lên đường chỉ có đường chết, nên bây giờ hắn mới điều chỉnh tâm trạng lại.
“Đã nghĩ kỹ thì đi thôi!"
Thiết Ngưu duỗi người ra, vẫy tay với Lý Kế Sơn.
"Các ngươi về đi, trẫm đi đây!"
Lý Kế Sơn ném mũ và long bào lên ghế, mặc áo thường phục bên trong long bào bước xuống kiệu rồng, đứng đối diện Thiết Ngưu.
Vừa rồi hắn hơi thấp thỏm, nhưng bây giờ hắn đã hiểu rõ, trái lại hắn còn rất mong chờ để được gặp Kim Phi một lần.
"Ngươi thế mà cũng đáng để ta coi trọng một chút!"
Thiết Ngưu gật đầu, xoay người rời đi.
Lý Kế Sơn mỉm cười đi theo.
“Cung tiễn phụ hoàng!”
Thiếu niên quỳ rạp xuống đất, quay về phía Lý Kế Sơn hô lên.
“Cung tiễn bệ hạ!”
Các quyền quý Đảng Hạng ở xung quanh cũng quỳ xuống theo.
Thế nhưng nhóm kỵ binh không quỳ xuống mà chỉ khoanh tay trước ngực, im lặng nhìn Lý Kế Sơn rời đi.
Lão Ưng vẫn đang ở trên trời quan sát mặt đất, phát hiện ra Thiết Ngưu sắp rời đi, lập tức điều khiển phi thuyền hạ xuống khoảng trống dưới đất, cuối cùng treo nó lơ lửng cách mặt đất hơn mười mấy mét.
Lão Ưng mở cửa khoang giỏ treo ra, ném một cái thang dây xuống.
"Lên đi!"
Thiết Ngưu đẩy Lý Kế Sơn một cái.
Lý Kế Sơn cũng không hề tức giận mà leo lên phi thuyền bằng thang dây.
Đây là lần đầu tiên hắn có thể đến gần chiếc phi thuyền như vậy, sau khi lên lại tò mò nhìn nó.
Lão Ưng cũng phớt lờ hắn, đợi cho Thiết Ngưu lên rồi mới điều khiển cho phi thuyền từ từ bay lên.
"Nhớ kỹ, khi trở về, các ngươi sẽ phải thả toàn bộ bá tánh Trung Nguyên ra!"
Thiết Ngưu hét xuống dưới: "Nhân tiện, Tân hoàng đế kia, nhớ gửi mấy lều lương thực tới đây, đừng để bọn họ chết đói!"
Nói rồi, cũng mặc kệ người bên dưới có nghe thấy hay không, Lão Ưng điều khiển phi thuyền bay thẳng về phía nam.
Tân hoàng đế Lý Lăng Hiên nhìn chiếc phi thuyền bay đi, rồi cũng dẫn quần thần Đảng Hạng đi về thành Vương.
Ngẩng đầu nhìn phi thuyền bay qua thành Vương, sắc mặt Lý Lăng Hiên tối sầm, bảo thái giám truyền lệnh cho các quần thần về nhà.
Sau khi các quyền quý Đảng Hạng về nhà, chuyện đầu tiên họ làm là yêu cầu quản gia tập hợp nô lệ Trung Nguyên trong nhà lại, đưa ra ngoài thành.
“Nhớ kỹ, không được bỏ sót một ai, cũng đừng để họ chết trong nhà, hiểu không?”
Đây là lời nói của rất nhiều quyền quý dặn dò quản gia nhà mình.
Lúc này mấy chiếc phi thuyền đang tập trung ở khu giàu có quyền quý, những nhân viên hộ tống trong giỏ treo nhìn xuống, bọn họ rất sợ quản gia sẽ làm chết một hai người nô lệ, mang đến họa sát thân cho cả nhà.
Trong phủ tể tướng, có một cô bé mười 11-12 tuổi nắm chặt lấy góc áo của anh trai mình, trong mắt cô bé lại tràn đầy sợ hãi.
Về cơ bản, mỗi lần quản gia tụ tập bọn họ lại đều không có chuyện gì tốt xảy ra, thông thường sẽ trừng phạt một hoặc hai người nô lệ, để coi như là giết gà dọa khỉ.
Anh trai cũng chỉ mới mười ba tuổi, lúc này cũng rất hoảng hốt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh an ủi em gái: “Đậu Đậu đừng sợ, có ca ở đây!”
Hai năm trước, Đảng Hạng xâm lược phía nam, cứ mãi đánh đến khu vực Quan Trung, cả nhà bọn họ không chạy trốn, bị người Đảng Hạng bắt được.
Vì bảo vệ hai anh em, cha mẹ họ đã chết ở trên đường.
Tỷ lệ tử vong của nô lệ là rất cao, trong hoàn cảnh bình thường, những đứa trẻ như họ nếu không có sự chăm sóc của người lớn thì khó có thể sống sót đến Đảng Hạng.
May thay, một tướng lĩnh Đảng Hạng phát hiện anh trai biết chữ nên đã giữ lại.
Dù Đảng Hạng thường xuyên xâm lược Đại Khang, nhưng luôn coi trọng văn hóa Đại Khang.
Đặc biệt là với giai cấp quyền quý, văn hóa Trung Nguyên là môn học bắt buộc của con cháu quyền quý.
Sau khi tướng lĩnh Đảng Hạng về thành, đã đưa rất nhiều nô lệ có tay nghề cho tể tướng, hai anh em cứ như vậy mà vào phủ tể tướng.
Anh trai Lý Địch trở thành thư đồng của cháu trai tể tướng, còn em gái Lý Đậu Đậu trở thành nha hoàn trong phủ tể tướng.
Cuộc sống nô tỳ ăn nhờ ở đậu vô cùng khó khăn, đặc biệt là người em gái Lý Đậu Đậu, người thường xuyên bị các cháu trai cháu gái của tể tướng trêu chọc và bắt nạt, thậm chí còn có lần thả chó cắn cô bé.
Lúc đó Lý Đậu Đậu rất sợ hãi, rồi nhặt một cục bùn trên mặt đất dọa chó săn, kết quả suýt chút nữa bị cháu gái tể tướng treo cổ suốt đêm, cuối cùng cũng là do anh trai đi cầu xin cháu trai của tể tướng để cứu mạng em gái mình.
Kể từ lần đó, Lý Đậu Đậu trở nên rất rụt rè, nhát gan, ngoại trừ trước mặt anh trai mình thì cô bé không dám ngẩng đầu lên, nếu người khác nói nặng lời một chút, cô bé đã dập đầu xuống đất xin tha.
Các cháu trai cháu gái của tể tướng thấy thú vị nên thường đến trêu chọc cô bé.
Mỗi lần nhìn thấy cô bé quỳ lạy, đều sẽ cười ngặt nghẽo.
Anh trai Lý Địch vô cùng tức giận lại không thể làm gì được.
Bởi vì cậu bé biết rất rõ là nô lệ không có bất kỳ quyền con người nào, sự tức giận của cậu bé cũng chẳng có ý nghĩa gì khác ngoài việc mang đến tai họa cho chính mình và em gái!
Cho nên cậu bé chỉ có thể chịu đựng chờ đến khi mình lớn lên, như vậy mới có cơ hội để dẫn em gái chạy trốn.
“Nếu ta có một con diều bay lớn như vậy thì tốt biết bao!”
Anh trai ngước nhìn chiếc phi thuyền bay lơ lửng trên đầu, cõi lòng không ngớt hâm mộ.
Lúc này, quản gia trèo lên bục gỗ cao, ho ho nhẹ một tiếng.
Tuy chỉ là tiếng ho tuy nhẹ nhưng vẫn khiến các nô lệ sợ hãi quý đầy đất.
Chương 938: Tự do và hi vọng
Nếu là lúc bình thường, quản gia chắc chắn sẽ vô cùng hưởng thụ cảnh tượng nô lệ quỳ lạy hắn đầy cả sân.
Nhưng lúc này, hắn sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh cả người.
Là đại quản gia phủ Tể tướng, hắn ít nhiều gì cũng đã nghe nói tới chuyện hồi xế chiều.
Lúc này phi thuyền đang bay lơ lửng phía trên sân, nhân viên hộ tống trên đó có thể đều là người Trung Nguyên.
Lỡ như họ bị khiêu khích, ném thẳng hai túi thuốc nổ vào phủ Tể tướng, phủ Tể tướng sẽ tiêu đời ngay.
"Mau đứng dậy hết đi! Mau đứng dậy đi!"
Quản gia vội vàng nhảy xuống khỏi bục, đỡ dậy nô lệ gần hắn nhất.
Đây là lần đầu tiên quản gia đối xử với nô lệ nhẹ nhàng gần gũi như vậy, nhưng tên nô lệ này lại bị dọa sợ, quỳ xuống đất không ngừng dập đầu: "Quản gia gia gia ta sai rồi, xin ngài hãy tha cho ta!"
Những nô lệ khác nhìn thấy, cũng bị dọa sợ liên tục dập đầu.
Mồ hôi lạnh trên đầu quản gia rơi xuống, chỉ muốn quỳ xuống lạy các nô lệ luôn.
Thấy tình hình sắp vượt ngoài tầm kiểm soát, quản gia không thể làm gì khác ngoài cầm chiếc chiêng đồng bên cạnh lên gõ hai cái.
Các nô lệ vội vàng dừng ngay việc cầu xin tha thứ lại, vẫn quỳ xuống đất không dám ngẩng đầu lên.
Xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Quản gia vội vàng nói: "Chắc hẳn các ngươi cũng nhìn thấy phi thuyền trên đầu rồi chứ?"
"Con diều lớn này được gọi là phi thuyền sao?"
Lý Địch rất muốn ngẩng đầu lên nhìn thử phi thuyền, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, tiếp tục nghe quản gia nói chuyện.
"Những phi thuyền này là do quốc sư Đại Khang của các ngươi phái tới, bọn họ đã nói với bệ hạ, muốn đón các ngươi trở về..."
Quản gia còn chưa nói xong, các nô lệ phía dưới cũng không tự chủ được mà thở mạnh hơn.
Người chưa từng làm nô lệ, không thể nào tưởng tượng được sự bi thảm của nô lệ.
Trở lại Đại Khang, không chỉ là nguyện vọng của một mình Lý Địch, cũng là nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của rất nhiều nô lệ.
Khát vọng tự do của bọn họ thậm chí vượt qua cả nỗi sợ hãi quản gia!
Hơn một nửa số nô lệ không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía quản gia, giống hệt như đang đợi lời phán quyết cho số mệnh!
Dưới ánh mắt mong đợi của các nô lệ, quản gia chậm rãi nói: "Bệ hạ đã đồng ý đề nghị của quốc sư Đại Khang, ra lệnh thả các ngươi ra!"
"Các ngươi có thể trở về Đại Khang rồi!"
Quản gia nói xong, trong sân vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, trong góc truyền ra một tiếng khóc thút thít không kìm nén được.
Khóc thút thít giống như có tính lây lan, chỉ trong thời gian ngắn ngủi của mấy hơi thở, đã từ một người lan đến cả sân.
Hạnh phúc tới quá đột ngột, gần như tất cả nô lệ cũng không nhịn được mà bật khóc.
"Ca ca, lời quản gia đại nhân vừa nói... là thật sao?"
Lý Đậu Đậu ngẩng đầu lên nhìn ca ca với vẻ mặt không dám tin: "Chúng ta thật sự có thể đi về sao?"
"Đúng, chúng ta có thể trở về rồi!"
Lý Địch gật đầu, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống gò má.
Cậu bé theo cháu trai của Tể tướng đi học, cũng từng gặp nhiều chuyện, biết quản gia không dám lấy lệnh của Hoàng đế ra làm trò đùa.
Lại nhớ tới tiếng động phát ra từ phía hoàng cung vào buổi sáng, Lý Địch đại khái có thể đoán được, nhất định là phi thuyền đã giao chiến với Đảng Hạng rồi, mà Đảng Hạng rất có thể đã thua!
Nghĩ đến đây, lại ngẩng đầu lên nhìn phi thuyền đang lơ lửng trên đỉnh đầu, Lý Địch đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng vững vàng.
Quản gia thường ngày nhìn vô cùng đáng sợ cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.
"Quản gia đại nhân, chừng nào bọn ta mới có thể rời đi!"
Lý Địch hét lớn.
Tiếng khóc thút thít xung quanh trong nháy mắt đã dừng lại, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn về phía quản gia.
"Các ngươi muốn đi thì đi lúc nào cũng được!"
Quản gia mở miệng nói: "Từ cửa thành Tây đi ra ngoài, quốc sư Đại Khang của các ngươi sẽ phái người đợi ở bên kia đón các ngươi!"
"Đi lúc nào cũng được ư?"
Lý Địch nghe vậy, kéo muội muội đi ra ngoài ngay.
Còn việc thu xếp hành lý gì đó, hoàn toàn không cần thiết.
Ở nơi này, bọn họ là nô lệ, bất kỳ tài sản gì bao gồm cả mạng sống của bọn họ, đều thuộc về chủ nhân.
Trừ y phục rách rưới đầy lỗ thủng trên người này ra, cậu bé và muội muội không có bất kỳ tài sản gì cả.
"Ca ca..."
Muội muội phát hiện ca ca dẫn đầu rời đi, bèn kéo tay áo của Lý Địch.
Cô bé hơi sợ hãi, muốn để cho người khác đi trước, đến khi xác nhận người khác không sao thì mới đi theo ra ngoài.
"Dù sao cũng phải có người dẫn đầu!"
Lý Địch lại ngẩng đầu nhìn phi thuyền, sải bước đến cửa sau của viện.
Không ai ngăn cản cậu bé, Lý Địch dắt muội muội, dễ dàng không trở ngại mà đi qua cửa sau, đi tới đường phố phía sau phủ Tể tướng.
Những nô lệ khác nhìn thấy Lý Địch không sao, cũng đuổi sát theo.
Đến khi tất cả nô lệ đều đã đi ra khỏi sân, quản gia phất tay, một đám gia đinh chạy ra.
Các nô lệ tưởng gia đinh tới để giết bọn họ, bị dọa sợ lại quỳ đầy xuống đất.
"Các ngươi không phải sợ, bọn họ đến để bảo vệ các ngươi ra khỏi thành!"
Quản gia bị họ dọa sợ phải mau chóng giải thích.
Sát thủ trên bầu trời vẫn đang chăm chú theo dõi, nếu lỡ có một người chết, thì sẽ mất nhiều hơn được.
"Mọi người đứng lên hết đi!"
Lý Địch thấy các nô lệ vẫn không dám đứng lên, bèn hét lớn: "Trên trời đều là người của quốc sư, chúng ta thật sự tự do rồi!"
Nói xong, cậu bé kéo muội muội chạy về phía cửa thành Tây.
Phần lớn người đều có tâm lý đám đông, có Lý Địch dẫn đầu, những nô lệ khác cũng đuổi sát theo.
Quản gia vội vàng gọi gia đinh chạy lên phía trước mở đường.
Chịu đói chịu khát đối với nô lệ là chuyện bình thường như cơm bữa, thế nên rất nhiều nô lệ có sức khỏe rất kém.
Huynh muội Lý Địch cũng vậy.
Mới chạy hơn một trăm thước, hai huynh muội đã bắt đầu thở hổn hển.
Phía sau có hai nô lệ thậm chí còn ngã xuống, nhưng sau khi bò dậy, ngay cả vết thương cũng không thèm nhìn, tiếp tục chạy thật nhanh.
Tất cả mọi người đều dốc hết sức lực, chạy về phía cửa thành Tây.
Không, bọn họ đang chạy về phía tự do và hy vọng!
Cửa thành Tây ngày thường được canh gác nghiêm ngặt, lúc này lại mở toang cửa ra.
Lý Địch dẫn theo muội muội, là người đầu tiên ra khỏi cửa thành.
Ngay bãi đất trống đối diện với cửa thành có cắm một lá cờ màu đen rất to, giống y như cờ đen trên phi thuyền.
Phía dưới cờ đen, nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen đứng một hàng.
Lúc này mặt trời đã ngả về tây, cờ đen và nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen tựa như được mạ thêm một lớp vàng.
Cảnh này giống như đã khắc sâu trong đầu Lý Địch, cho đến lúc chết già cũng không quên.
"Ồ, người đi ra ngoài đầu tiên lại là hai đứa trẻ!"
Đại đội trưởng của nhân viên hộ tống đứng ở trước mặt ngoắc tay về phía hai huynh muội: "Đến đây đi!"
"Các... Các ngài là do quốc sư đại nhân... phái tới đón bọn ta sao?"
Lý Địch thở hổn hển hỏi.
"Đúng vậy," Đại đội trưởng của nhân viên hộ tống gật đầu: "Tiên sinh phái chúng ta tới, đón các ngươi về nhà!"
"Cha! Mẹ! Hai người nghe thấy chưa?"
Lý Địch đột nhiên quỳ xuống đất, dập đầu về phía Đại Khang: "Quốc sư của Đại Khang chúng ta phái người tới đón con và muội muội rồi! Hai người có thể yên lòng nhắm mắt rồi!"
Sau khi dập đầu ba cái, Lý Địch lại quỳ xuống trước mặt đại đội trưởng của nhân viên hộ tống: "Xin hỏi đại danh tôn quý của quốc sư đại nhân? Ta muốn lập bia trường sinh cho đại nhân, cung phụng cả đời!"
"Ha ha, tiểu quỷ thế mà biết nói chuyện thật đấy."
Đại đội trưởng của nhân viên hộ tống cười nói: "Nhớ cho kỹ, tiên sinh nhà ta là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương của Đại Khang, quốc sư Đại Khang, thống lĩnh quân Trấn Viễn, đại đương gia của tiêu cục Trấn Viễn, tổng chưởng quầy của tiền trang và thương hội Kim Xuyên: Kim Phi!"
"Đa tạ đại nhân đã nói cho biết!"
Lý Địch gật đầu, ghi nhớ kỹ cái tên này trong lòng.
"Được rồi, đứng lên qua bên kia ăn chút gì đi."
Đại đội trưởng của nhân viên hộ tống kéo Lý Địch dậy: "Chờ ngày mai mọi người đến đông đủ sẽ lập tức dẫn các ngươi về nhà!"
Hoàng đế mới của Đảng Hạng vô cùng thức thời, sau khi trở về lập tức sắp xếp người tới cửa thành Tây nhóm lửa nấu cơm, lúc này mẻ bánh bao đầu tiên đã ra lò, đang nóng hổi.
"Đa tạ đại nhân!"
Lý Địch lại thi lễ, chỉ vào bánh bao hỏi: "Bọn ta có thể ăn không?"
Chương 939: Đi theo quốc sư đại nhân
“Đương nhiên là có thể, đồ ăn này là chuẩn bị cho các ngươi.”
Đại đội trưởng nhân viên hộ tống nói: “Tuy nhiên, mỗi người chỉ được lấy hai cái bánh bao, một bát canh thịt, ai dám lấy nhiều hơn, ông đây đưa ngươi về lại vương thành, hiểu chưa?”
Đấy không phải do đại đội trưởng nhân viên hộ tống keo kiệt, những thứ này là do tân Hoàng đế của Đảng Hạng cung cấp, anh ta cũng chẳng phải tiết kiệm làm gì.
Không cho nô lệ ăn thêm là vì sợ họ ăn no tới chết.
Chuyện này rất phổ biến trong thời đại thiếu ăn thiếu mặc này.
Rất nhiều người sau một khoảng thời gian dài phải chịu cảnh đói khát, sẽ rất sợ hãi cảm giác này, một khi được ăn thì sẽ không kiềm chế được mà ăn nhiều thêm chút nữa.
Ăn xong rồi lại uống thêm nước, thức ăn sẽ nở trong dạ dày, nếu không nôn ra đống thức ăn không dễ gì có được kia, rất dễ gây chảy máu, thậm chí là thủng dạ dày.
Cho dù ở kiếp trước của Kim Phi, thủng dạ dày đã rất khó chữa, nói gì ở thảo nguyên lạc hậu này.
Chưa nói tới thủng dạ dày, chỉ cần chảy máu quá nghiêm trọng là đã khó mà qua khỏi.
Trong những năm thiên tai, rất nhiều “người tốt” đã cướp tiền của dân chúng bằng cách này.
Họ không cướp một cách trực tiếp, mà “nhân từ” cứu trợ thiên tai.
Những bữa ăn mà họ làm ra đều có mấy điểm chung – họ chỉ bố thí lương khô, và không giới hạn.
Lương khô là loại đồ ăn rất dễ ngâm nước.
Nơi họ phát thức ăn, cách đó không xa tất nhiên là những dòng sông, dòng suối nhỏ chảy qua.
Dân chúng ăn lương khô xong đều cảm thấy khát nước, chỉ cần ai chạy tới uống nước thì về cơ bản là sẽ chết!
Sau đó, những kẻ “tốt bụng” này lại nhặt xác giúp dân chúng, gia sản dân chúng mang theo bên người sẽ là của họ.
Các nhân viên hộ tống đã đi khắp nơi, mấy chuyện thế này cũng đã thấy rất nhiều lần.
Cho nên đại đội trưởng phải giới hạn mỗi nô lệ chỉ được lấy hai cái bánh bao và một bát canh thịt.
“Hai cái là đủ rồi, cảm ơn đại nhân!”
Lý Địch vội gật đầu rồi nhanh chóng kéo muội muội tới trước lồng hấp.
Thấy muội muội Lý Đậu Đậu không ngừng nuốt nước bọt, Lý Địch đẩy em lên trước: “Đậu Đậu, muội lấy trước đi!”
Lý Đậu Đậu liếc nhìn bánh bao, ánh mắt khao khát, nhưng nhìn thấy nhân viên hộ tống đứng phía sau thì lại sợ tới mức cúi mặt xuống.
“Tiểu cô nương, đừng sợ!”
Nhân viên hộ tống mỉm cười, gắp hai cái bánh bao đưa cho Lý Đậu Đậu: “Nào, cầm lấy!”
Sự khao khát thức ăn cuối cùng vẫn chiến thắng nỗi sợ, Lý Đậu Đậu cúi đầu nhận lấy bánh bao.
Bánh bao bữa mới từ lồng hấp ra, cô bé khẽ kêu lên một tiếng, chiếc bánh bao rơi xuống đất.
Nhưng ngay sau đó, cô bé ngồi xổm xuống, nhặt bánh bao lên.
Lần này, cô bé chịu đựng cái bóng rát, ôm chặt bánh bao trong tay.
“Lão Khôi, ngươi bị ngốc hả, bánh bao nóng như vậy, sao lại đưa thẳng cho đứa nhỏ như vậy hả?”
Đại đội trưởng thấy vậy thì quát lớn nhân viên hộ tống phát bánh.
Lão Khôi định nói gì đó thì Lý Đậu Đậu đã nhanh chóng quỳ trên mặt đất, vội nói: “Đại nhân, không liên quan đến vị này, là lỗi của nô tỳ! Là lỗi của nô tỳ!”
Nói xong, cô bé dập đầu với Đại đội trưởng nhân viên hộ tống.
Xong cô bé quay sang dập đầu với Lão Khôi.
“Làm gì vậy?”
Đại đội trưởng và Lão Khôi đang cầm bát thấy vậy đều luống cuống.
“Hai vị đại nhân, thật xin lỗi, muội muội ta thường hay bị người Đảng Hạng ở đây đánh đập nên hơi nhát gan, người khác chỉ cần nói chuyện lớn tiếng một chút thôi là muội ấy đã sợ tới mức quỳ xuống dập đầu với người ta rồi.”
Lý Địch đau lòng ngồi xổm xuống, vừa giải thích với đại đội trưởng và Lão Khôi, vừa cầm lấy bánh bao trong tay muội muội.
“Tội nghiệp đứa nhỏ, Đảng Hạng chết tiệt!”
Lão Khôi tức giận chửi ầm lên, thấy Đậu Đậu sợ hãi run lên, muốn dập đầu tiếp thì vội hạ giọng nói: “Nhóc con đừng sợ, chúng ta không đánh ngươi đâu!”
Nói xong, anh ta lấy thêm hai cái bánh bao trong lồng hấp bỏ vào bát: “Hai cái bánh này cho ngươi!”
Nhưng lần này Lý Đậu Đậu không dám nhận, cô bé vẫn quỳ trên mặt đầu, không ngẩng đầu lên.
“Đậu Đậu đừng sợ, hai người này đều là người Đại Khang chúng ta, là người tốt cả, họ sẽ không đánh muội đâu!”
Lý Địch động viên nói: “Nhanh nhận đi, phía sau còn có người đang chờ đấy!”
Được ca ca cổ vũ, cuối cùng Lý Đậu Đậu cũng dũng cảm đứng dậy, rụt rè nhận lấy cái bát gốm.
“Nhóc con, đây là của ngươi!”
Lão Khôi lại đưa một cái bát gốm khác ra.
“Không cần, ta ăn hai cái này là được!”
Lý Địch nhặt hai cái bánh bao vừa rơi dưới đất lên, vẫy vẫy với Lão Khôi.
“Cả hai cái đều bẩn cả rồi…”
“Không sao, thổi bụi phía trên đi là được.”
Lý Địch vỗ vào cái bánh bao, nói: “Lúc trước đi trên đường tới đây, ta và mẫu thân còn bắt côn trùng trong phân trâu để ăn, cái bánh bao dính chút bụi này không sao đâu.”
Lý Địch nói xong thì cầm bánh bao rời đi.
“Đúng là một đứa nhỏ hiểu chuyện!”
Đại đội trưởng nhìn bóng lưng của hai anh em mà không khỏi thở dài.
“Nếu thằng oắt nhà ta hiểu chuyện bằng một nửa đứa nhỏ này, giờ ta chết cũng thấy đáng!”
Lão Khôi gật đầu.
“Nói cái gì đấy?” Đại đội trưởng trừng mắt liếc Lão Khôi: “Mau phát bánh đi!”
Lão Khôi cười ngây ngô một tiếng rồi gọi nô lệ phía sau tiến lên lấy bánh.
Thời gian trôi qua, càng nhiều nô lệ tới cửa thành Tây.
Trên bãi đất trống ngày càng náo nhiệt.
Có người dập đầu với nhân viên hộ tống, có người lại khóc như mưa, người thì chạy như bay đi nhận bánh bao.
Mãi cho tới khi trời sắp tối, các nô lệ mới bình tĩnh lại.
Lý Địch ôm muội muội ngồi nơi góc đất trống, ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn nhân viên hộ tống đang dựng lửa trại.
“Đậu Đậu, Địch Địch, là các con sao?”
Một người phụ nữ trung niên, tóc tai bù xù đứng trước mặt hai người, ngập ngừng hỏi.
Lý Địch nhìn người mới tới này, một lát sau mới mở miệng hỏi thử: “Bà là…Thím Hai?”
“Là ta là ta, Đậu Đậu, Địch Địch, là thím đây!”
Người phụ nữ kia vui mừng kêu lên.
Lúc trước, khi nhà Lý Địch bị Đảng Hạng bắt đi, nhà chú Hai cách đó không xa cũng không thoát khỏi.
Chẳng qua bọn họ bị hai đội khác bắt giữ, hai nhà trên đường vội vã tới gặp nhau, chưa kịp chào đã bị tách ra.
Tới vương thành, hai anh em bị đưa tới phủ Tể tướng, còn thím Hai bị đưa tới nhà khác.
“Địch Địch, cha mẹ con đâu?” Thím Hai hỏi.
“Bọn họ chết trên đường tới đây…” mắt Lý Địch đỏ hoe trả lời: “Chú Hai và đệ đệ đâu rồi ạ?”
“Bọn họ cũng không còn nữa rồi…” Thím Hai thở dài.
Niềm vui bất ngờ khi ba người gặp mặt đều bị cuốn trôi.
Nhưng Lý Địch nhanh chóng bình tĩnh lại, kiên quyết nói: “Chúng ta còn sống, nếu chú hai, đệ đệ, cha mẹ con trên trời có thiêng cũng sẽ mừng cho chúng ta!”
“Đúng vậy, chúng ta còn sống!” Thím Hai gật đầu: “Con còn sống, hương khói của nhà họ Lý vẫn sẽ được tiếp tục, sau này thím có chết cũng có thể gặp được chú Hai của con!... Địch Địch, ngày trước chú Hai con có chôn hai cây vàng ở sân sau, khi nào về thím đào cho con, con dùng để dựng lại cửa hàng trong nhà!”
“Thím Hai, con không muốn về đâu!”
Lý Địch nhìn về phía những nhân viên hộ tống đang bận rộn: “Con muốn đi Xuyên Thục, theo ngài quốc sư!”
“Ngài quốc sư gì cơ?” Thím Hai ngạc nhiên hỏi.
“Là ân nhân của chúng ta đó!”
Lý Địch chỉ vào lá cờ màu đen: “Khi chiều con vừa mới hỏi qua, bọn họ là tiêu cục Trấn Viễn dưới trướng của Kim Phi, quốc sư Đại Khang chúng ta!”
Chương 940: Đánh địa chủ, phân chia đất
Đoàn ca múa Kim Xuyên ban đầu do Kim Phi thành lập thường xuyên đến tiêu cục tổ chức biểu diễn động viên.
Người trong đoàn ca múa đều là những người khốn khổ được Kim Phi cứu giúp, ai nấy cũng đều cảm kích Kim Phi từ tận đáy lòng.
Biên kịch Trần Văn Viễn cũng thế.
Cho nên những kịch bản mà anh ta viết ra luôn không ngừng tô điểm, thậm chí thần thánh hóa Kim Phi.
Hồi đầu Kim Phi còn thấy hơi ngại, nhưng cũng không ngăn cản.
Bởi vì y biết, thông qua câu chuyện của Trần Văn Viễn, y có thể gia tăng sự gắn kết của các lực lượng dưới quyền.
Trên thực tế, đoàn ca múa đã đóng một vai trò lớn trong việc xây dựng tinh thần chiến đấu.
Các nhân viên hộ tống xem nhiều thì cũng dần dần tiếp thu được một ít.
Đêm đó, đại đội trưởng đội hộ tống tập hợp nô lệ quanh đống lửa và tổ chức liên hoan, kể về lai lịch của Kim Phi và sự quan tâm đối với các nô lệ bị bắt ở Đảng Hạng.
Người dân thời phong kiến rất chất phác, đại đội trưởng tuy không giỏi văn vẻ như Trần Văn Viễn nhưng vẫn để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng đa số các nô lệ.
Tất cả họ đều nhớ ai là người đã kéo họ ra khỏi hố lửa.
Sau khi nghe đại đội trưởng miêu tả vẻ đẹp của làng Tây Hà, có rất nhiều nô lệ cũng có ý tưởng giống như Lý Địch: Ta muốn đi Xuyên Thục, đi theo Quốc sư đại nhân!
Buổi liên hoan kéo dài đến nửa đêm, những người nô lệ nằm dài trên bãi cỏ xung quanh đống lửa trại và ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Lão Ưng chia phi thuyền thành ba nhóm, nhóm một đi theo đại đội trưởng hộ tống nô lệ trở về Trung Nguyên.
Nhóm thứ hai đưa anh ta và Thiết Ngưu, cùng với cả Hoàng đế trước đây của Đảng Hạng là Lý Kế Sơn, trở về Xuyên Thục bằng tốc độ nhanh nhất để báo tin cho Kim Phi.
Nhóm thứ ba thì tiếp tục ở bên ngoài vương thành Đảng Hạng để răn đe.
Thiết Ngưu chia đội cảm tử thành ba nhóm để phối hợp với phi thuyền.
Sáng hôm đó, các nô lệ lùa gần 10.000 con dê bò, bắt đầu hành trình trở về.
Nhiều con bò còn vác theo nhiều đồ dùng khác nhau trên lưng.
Những vật tư, gia súc này là đợt bồi thường đầu tiên của Đảng Hạng.
Trên đường đi, các thành thị và bộ lạc dọc đường sẽ tiếp tục bổ sung thêm nô lệ, gia súc từ Trung Nguyên.
Tất nhiên, có lẽ phải mất vài tháng nữa những nô lệ, gia súc này mới đến được Xuyên Thục.
……
Làng Tây Hà, Tiểu Ngọc đã nhận được lá thư từ Thiết Ngưu.
Khi biết Thiết Ngưu đại thắng, Cửu công chúa kích động mắt đỏ hoe.
Từ thời tổ phụ của cô ấy thì Đại Khang đã bị Đảng Hạng uy hiếp bằng nhiều cách khác nhau, đây là lần đầu tiên Đại Khang được bồi thường.
Mà để có được chiến tích này, Kim Phi chỉ cần 500 nhân viên hộ tống!
Lại còn không hề sử dụng bất luận mưu kế nào, 500 nhân viên hộ tống cứ quang minh chính đại xông thẳng vào Đảng Hạng như vậy!
Từ biên cương đánh thẳng vào vương thành Đảng Hạng, cho nổ tung hoàng cung Đảng Hạng, ép Hoàng đế Đảng Hạng phải đầu hàng tháo chạy khỏi thành!
Mỗi chiến tích này đều là điều mà Cửu công chúa trước đây chưa bao giờ dám tưởng tượng!
Đêm hôm đó, Cửu Công chúa đã dùng những bí thuật trong cung do Khánh phi dạy để áp dụng với Kim Phi.
Thật ra Kim Phi không hề ngạc nhiên trước chiến thắng của Thiết Ngưu.
Tuy rằng Thiết Ngưu chỉ có 500 người, nhưng bọn họ đều được trang bị áo giáp đen, trên trời còn có phi thuyền chở theo lựu đạn hỗ trợ, nếu đánh không thắng được nữa thì đi đầu xuống đất mất.
Tuy nhiên, Cửu công chúa hiếm khi có lòng như vậy, Kim Phi cũng sẽ không ngu ngốc mà đi ngăn cản cô ấy.
Bị Cửu công chúa hành hạ đến nửa đêm, Kim Phi khó tránh khỏi sáng hôm sau dậy muộn, ngủ đến gần trưa.
Từ phòng ngủ đi ra đã thấy Tiểu Ngọc đứng ở trong sân, đang nói gì đó với Cửu công chúa, Quan Hạ Nhi.
Sắc mặt của mấy người đều rất xấu.
“Có chuyện gì vậy?"
Kim Phi ngáp hỏi.
“Đương gia, Tấn vương, Sở vương, Ngô vương trả lời rồi!”
Quan Hạ Nhi tức giận nói: “Bọn họ nói kiên quyết không đồng ý Vũ Dương đăng cơ, còn nói chàng là loạn thần tặc tử hại nước hại dân!”
“Bọn họ cứng đầu như vậy sao?” Kim Phi không khỏi sửng sốt: “Những người này nghĩ thế nào vậy?”
Có lẽ Tấn vương, Sở vương bây giờ còn không biết đến chiến tích của Thiết Ngưu ở Đảng Hạng, nhưng chỉ bằng những chiến tích rầm rộ trước đó của tiêu cục Trấn Viễn thì muốn tiêu diệt đám phiên vương này cũng dư sức.
“Còn nghĩ gì nữa, bọn họ chỉ là đang chơi trốn tìm với chúng ta mà thôi”
Cửu công chúa hừ một tiếng: “Nếu bổn cung không đoán sai, lúc này bọn họ đều đã trốn tiệt đi rồi!”
“Hóa ra là định chơi trò du kích với ông đây à!” Kim Phi bừng tỉnh cười.
“Phu quân, chàng còn cười được!” Cửu công chúa nói: “Đại Khang được mở rộng diện tích lãnh thổ, có rất nhiều nơi còn đang hoang tàn vắng vẻ, nếu một phiên vương cố ý trốn tránh chúng ta thì sẽ phiền phức lắm!”
“Phiền gì đâu?” Kim Phi không hề để ý nói: “Bọn họ trốn thì cứ việc trốn, chúng ta cần làm gì thì cứ làm, chỉ cần có thể huy động được quần chúng và khiến nhân dân đứng về phía chúng ta thì trên đời này sẽ không có chỗ cho bọn họ!"
Từ đầu đến cuối, Kim Phi hoàn toàn không coi trọng đám phiên vương này.
Trước đây, phải mất thời gian huy động nhân lực, chế tạo trang bị, thì mới cho các phiên vương một cơ hội cuối cùng.
Hiện giờ chủ lực của quân Trấn Viễn đã rút về từ Hi Châu, xưởng lựu đạn và xưởng luyện gang đã có thể sản xuất phi thuyền và lựu đạn liên tục.
Đám phiên vương này có đồng ý hay không thì cũng chẳng quan trọng với Kim Phi.
Đương nhiên, nếu bọn họ bằng lòng đầu hàng thì càng tốt, người dân cũng có thể bớt phải chịu cảnh chạy loạn thời chiến.
Đáng tiếc, đám phiên vương không cảm nhận được lòng tốt của Kim Phi.
“Phu quân định huy động nhân dân như thế nào?” Cửu công chúa hỏi.
“Rất đơn giản,” Kim Phi bình tĩnh nói: “Đánh thổ hào, chia ruộng đất!”
“Đánh thổ hào, chia ruộng đất?” Cửu công chúa thoáng ngừng thở, đôi mắt trợn to: “Phu quân làm như vậy thì đám phú hào địa chủ sẽ không đồng ý!”
Căn cơ của địa chủ phú hào chính là ruộng đất, Kim Phi muốn chia ruộng đất thì bọn họ chắc chắn sẽ không để yên!
“Bọn họ đồng ý hay không thì có quan trọng sao?” Kim Phi hừ rồi nói.
“Không quan trọng ư?” Cửu công chúa sốt ruột nói: “Phu quân, tục ngữ nói phép vua thua lệ làng, chàng biết toàn bộ Đại Khang có bao nhiêu địa chủ không? Một khi bọn họ nổi dậy thì sẽ cực kỳ đáng sợ!”
“Vậy Vũ Dương biết thiên hạ có bao nhiêu người dân không?” Kim Phi hỏi ngược lại: “Nàng biết con dân thiên hạ mà cùng nổi dậy thì sẽ đáng sợ thế nào không?
Vũ Dương, xem ra nàng vẫn coi thường lực lượng quần chúng! Có là đầu trâu mặt ngựa thì đứng trước đông đảo quần chúng nhân dân cũng chỉ là gà vườn chó xóm mà thôi!”
“Phu quân, tên đã bắn ra không thu về được, đây cũng không phải là việc nhỏ, một khi thất bại, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, chàng phải suy nghĩ thật kỹ!” Cửu công chúa nhắc nhở.
“Ta đã nghĩ kỹ rồi! Hơn nữa chúng ta tuyệt đối sẽ không thất bại!” Kim Phi tự tin nói.
Đùa chắc, đây là lý luận đã được người ông vĩ đại nghiệm chứng rồi.
Tuy rằng Kim Phi hiểu rằng xét về phương diện nào thì y cũng không thể so với ông ấy được, hiện trạng mà y đang gặp phải còn tích cực hơn nhiều so với thời của ông ấy.
Ít nhất về mặt lực lượng y có ưu thế tuyệt đối, nếu y muốn thì ở Đại Khang không ai có thể ngăn cản được y!
Cho nên Kim Phi quyết định sử dụng điểm mạnh của mình, tránh điểm yếu và sử dụng những phương tiện đơn giản và thô sơ nhất để thực hiện kế hoạch của mình.
Nếu bọn địa chủ giàu có không chịu chia ruộng thì đánh cho đến khi chúng chịu chia ruộng mới thôi!