-
Chương ̣946-950
Chương 946: Ai nói nữ không bằng nam
Kim Xuyên đã nổ phát súng đầu tiên trong việc chia lại ruộng đất từ bọn địa chủ, cũng là một phát súng thành công.
Bởi vì đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, nhân viên hộ tống và đội Chung Minh đã phối hợp lẫn nhau, chia đều đất đai mỗi làng cho người dân theo số lượng người mỗi làng.
Lợi ích luôn luôn là thủ đoạn mua chuộc lòng người tốt nhất, không có ngoại lệ.
Lúc trước có một số người dân trong lòng không phục việc Cửu công chúa lên ngôi Hoàng đế, cho rằng Kim Phi không nên nhường đế vị cho Cửu công chúa.
Nhưng trải qua chuyện này, cái nhìn của người dân dần dần thay đổi.
Đặc biệt là sau khi xem đoàn ca múa Kim Xuyên biểu diễn, thái độ của người dân lại thay đổi một trăm tám mươi độ.
Trần Văn Viễn biết được ngọc tỷ đang ở trong tay Kim Phi nên đã tìm Lạc Lan để tìm hiểu về cuộc đảo chính ở kinh thành, sau đó đã tiến hành cải biên.
Trong câu chuyện mà anh ta cải biên, lúc Trần Cát bị Trần Chinh soán ngôi đã phái cung nữ giao ngọc tỷ truyền quốc cho Kim Phi, còn ra lệnh bằng miệng để Kim Phi kế nhiệm ngôi vua.
Nhưng Kim Phi rộng lượng nhân hậu, suy nghĩ chu toàn cho việc lớn, cảm thấy mình không giỏi trị vì thiên hạ nên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, thì truyền ngọc tỷ truyền quốc cho Cửu công chúa.
Trong kịch bản, Trần Văn Viễn mô tả Cửu công chúa thành vị vua nhân nghĩa lòng mang thiên hạ, còn nói việc cô ấy ban đầu tự nguyện gả đến Thổ Phiên hòa thân thành Cửu công chúa muốn mượn danh nghĩa hòa thân để đến Thổ Phiên ám sát Gada, chỉ là sau đó có sự cố, Cửu công chúa không đến được Thổ Phiên, mà gặp Kim Phi, mở ra một câu chuyện tình yêu động lòng người.
Ở trong câu chuyện, Kim Phi nhiều lần giúp đỡ Cửu công chúa lúc nguy nan, thành công chiếm được trái tim thiếu nữ của Cửu công chúa.
Cửu công chúa lấy thân báo đáp, tự nguyện lấy phẩm giá của một công chúa mà gả cho Kim Phi làm tiểu thiếp.
Không thể không nói, Trần Văn Viễn rất biết viết truyện.
Câu chuyện này thật giả lẫn lộn, cũng đều là nội dung người dân cảm thấy hứng thú, rất nhanh đã được truyền bá ra.
Không cần đội Chung Minh cố hết sức dẫn dắt, những người dân đã xem câu chuyện cũng tự giác bắt đầu truyền tụng.
Hình tượng của Kim Phi và Cửu công chúa cũng càng ngày càng trở nên vĩ đại.
Ở cuối vở kịch sân khấu, Trần Văn Viễn mượn lời của một diễn viên để nói, bảo vệ Kim Xuyên, bảo vệ Cửu công chúa, chính là bảo vệ thành quả lao động của chính mình.
Mấy ngày gần đây, càng ngày càng nhiều người dân chạy đến làng Tây Hà, có người tới cảm ơn Kim Phi và Cửu công chúa, cũng có người tới xin đầu quân.
Trong đó số cô nương tới xin làm binh lính nữ chiếm tỉ lệ rất lớn.
Từ xưa tới nay, Đại Khang luôn trọng nam khinh nữ, hiện tại lại xuất hiện một vị nữ đế, các phái nữ đương nhiên rất vui.
Chỉ là thời gian trước khắp nơi đều đánh tiếng chinh phạt Cửu công chúa, các cô ấy mới không dám lên tiếng.
Bây giờ hình tượng của Cửu công chúa đã được thay đổi, các phái nữ cuối cùng cũng dám công khai ủng hộ Cửu công chúa rồi.
Thật ra thì đây cũng là một trong những nguyên nhân Kim Phi để Cửu công chúa xưng đế.
Từ xưa tới nay, kẻ có được lòng dân luôn có được thiên hạ, nữ nhân Đại Khang đông hơn nam nhân rất nhiều, nhận được sự ủng hộ của các cô ấy là việc vô cùng quan trọng.
Thế nên Kim Phi đã sáng tác lại một vở kịch sân khấu mới dựa theo câu chuyện Mộc Lan nhập ngũ ở đời trước.
Nữ nhân vật chính của câu chuyện này vẫn là Thạch Lăng Vân đã chỉ huy người dân ở dốc Đại Mãng đánh vào trại ngựa chiến Đan Châu, chỉ là trong câu chuyện lần này, chủ yếu kể chuyện cô ấy đi theo Trương Lương đến phía Bắc giành lại thành Du Quan.
Để diễn xuất có hiệu quả, Kim Phi cố ý để Trần Văn Viễn phóng đại những nguy hiểm mà nhóm Trương Lương gặp phải trong câu chuyện, cũng cố ý phóng đại hình tượng Thạch Lăng Vân chỉ huy nữ nhân viên hộ tống liều chết chiến đấu, bảo vệ quốc gia.
Tên của câu chuyện này, được Kim Phi đặt là Ai nói nữ không bằng nam.
Buổi sáng biểu diễn Đánh cường hào chia ruộng đất, buổi chiều lại biểu diễn Ai nói nữ không bằng nam.
Câu chuyện một khi đã được công diễn, lập tức nhận được phản ứng rất lớn.
Trước kia rất nhiều cô nương không muốn làm nữ nhân viên hộ tống trừ khi bị bắt buộc, các cô ấy thà làm việc trong xưởng dệt còn hơn.
Thế nên mấy ngày gần đây, số lượng cô nương tới làng Tây Hà xin làm nữ nhân viên hộ tống càng ngày càng nhiều.
Mặc dù Cửu công chúa tin tưởng Kim Phi, nhưng vẫn khá lo lắng.
Mãi cho đến lúc này, nỗi lo trong lòng Cửu công chúa rốt cuộc cũng tan biến.
Không chỉ vì việc thử nghiệm đánh cường hào chia ruộng đất tiến hành thuận lợi ở Kim Xuyên, còn phản ứng của phiên vương các nơi khác, cũng giống như Kim Phi dự liệu.
Mặc dù bọn họ gào thét quyết liệt, nhưng đã trôi qua nhiều ngày như vậy, vẫn không có một tên phiên vương nào dám phái binh tới tấn công Xuyên Thục.
Tiếp theo, Cửu công chúa lại ra lệnh cho Khánh Hâm Nghiêu và quận trưởng Quảng Nguyên, tiếp tục đẩy mạnh chính sách đánh cường hào chia ruộng đất ở Tây Xuyên và Quảng Nguyên.
Kim Xuyên là đại bản doanh của Kim Phi, các địa chủ quý tộc không dám phản kháng, nhưng Tây Xuyên và Quảng Nguyên thì khác.
Sức ảnh hưởng của Kim Phi ở hai nơi này vốn không bằng Kim Xuyên, địa chủ quý tộc ở địa phương cũng không kính sợ Kim Phi nhiều như vậy.
Chặn đường kiếm tiền của người khác giống như giết cha mẹ người khác, Cửu công chúa muốn thu đất của bọn chúng, cũng không khác gì giết luôn bọn chúng.
Thế nên không ít địa chủ quý tộc cũng bỏ tiền ra tập hợp côn đồ lưu manh, có ý đồ tiến hành phản kháng.
Nhưng lần này Kim Phi không phái nhân viên hộ tống tới trấn áp bọn chúng, mà phái đội Chung Minh, khích lệ người dân địa phương tiến hành phản kháng.
Trong giới địa chủ mặc dù cũng có người tốt như Chu Du Đạt, nhưng số lượng cực kỳ ít.
Phần lớn địa chủ đều là kẻ ăn thịt người không nhả xương, không từ bất cứ thủ đoạn nào để chèn ép người dân.
Trước kia không ai làm chủ cho người dân, người dân chỉ có thể nhịn, bây giờ có đội Chung Minh làm chỗ dựa cho bọn họ, người dân đã tìm được trụ cột.
Côn đồ mà địa chủ tìm tới sao nhiều người bằng người dân?
Huống chi côn đồ chẳng qua chỉ nhận tiền làm việc, làm gì chịu liều mạng vì địa chủ?
Nhìn thấy số lượng người dân quá nhiều, phía sau còn mang cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn, tất cả côn đồ đều bị dọa chạy.
Vô số người dân vọt vào nhà địa chủ như điên.
Tiếp theo thì có thù báo thù, có oan chịu oan.
Dĩ nhiên, cũng có người dân cướp tài sản của nhà địa chủ.
Đến khi đội Chung Minh khống chế được người dân, trong nhà của địa chủ này đã không còn ai sống sót, đặc biệt là lão địa chủ làm nhiều việc ác, đã bị người dân giận dữ xé xác.
Cảnh tượng tương tự cũng diễn ra ở khắp Quảng Nguyên và Tây Xuyên.
Những địa chủ ở địa phương khác đang xem xét tình hình, trông thấy thì sợ mất mật, hoặc là ôm theo vàng bạc bỏ chạy, hoặc là chạy đến trụ sở tiêu cục Trấn Viễn ở địa phương cầu xin, chủ động xin chia ruộng đất.
Bởi vì trong sắc lệnh của Cửu công chúa nói rất rõ, địa chủ chủ động phối hợp chia ruộng đất thì không tính chuyện cũ trước kia, nhà cửa và tài sản của bọn họ, vẫn được thừa nhận, cũng sẽ được quan phủ bảo vệ.
Nếu không phối hợp thì thế nào, trong sắc lệnh không nói, nhưng các địa chủ đã biết.
Tuy sau đó còn một vài địa chủ tin tức lạc hậu tiến hành phản kháng, nhưng về tổng thể, công việc đánh cường hào chia ruộng đất tiến triển càng ngày càng thuận lợi.
Cũng chính vì quá thuận lợi, nhân lực của Kim Phi lại không đủ dùng.
Mặc dù gần đây chiêu mộ được rất nhiều tân binh, nhưng những người này thậm chí còn chưa trải qua huấn luyện tân binh, huống chi là trải qua kiểm tra, Kim Phi quả thực không dám giao nhiệm vụ chia ruộng đất cho bọn họ, chỉ có thể bảo Cửu công chúa chậm lại, đồng thời yêu cầu Tiểu Ngọc mau chóng đào tạo những nhân tài cần thiết.
Trải qua hơn hai tháng, công việc chia ruộng đất cho cả Xuyên Thục cuối cùng cũng hoàn toàn kết thúc.
Trong hơn hai tháng qua, tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn nhanh chóng mở rộng, số lượng người tăng lên gấp mấy lần.
Nhóm tân binh đầu tiên cũng đã kết thúc huấn luyện cơ bản, có thể phái đi rồi!
"Nên đi thu phục những tên phiên vương kia rồi!"
Kim Phi nhìn chằm chằm vào bản đồ, chơi với một quân cờ màu đen trong tay: "Nên bắt đầu từ đâu đây?"
Chương 947: Quân viễn chinh trở về rồi
Trong bản đồ Đại Khang, Xuyên Thục đã là những vùng đất biên giới cực tây.
Cho nên Kim Phi không có nhiều lựa chọn.
Nhìn bản đồ một hồi, Kim Phi hướng tầm nhìn về phía đất Tần.
Tám trăm dặm Tần Xuyên, bốn phía đều là dãy núi, dễ thủ khó công, từ xưa đến nay đã là chiến trường của các nhà chiến lược quân sự và cũng là vựa lúa nổi tiếng.
Trong lịch sử đời trước, nước Tần đã có thể đánh bại sáu nước nhờ mảnh đất màu mỡ này.
Trước đó đội quân do Khánh Hâm Nghêu chỉ huy đã bị quân Tần vương chặn lại ở Đại Tản Quan, mãi đến khi Trịnh Phương mang khinh khí cầu đến tiếp viện, Khánh Hâm Nghiêu mới có thể đột phá tiến vào trong.
Hiện giờ Khánh Hoài làm theo lời dặn dò của Kim Phi, dẫn theo quân Thiết Lâm và quân của Khánh Hâm Nghiêu đến đóng quân ở Đại Tản Quan, chờ lệnh tiếp theo của Kim Phi.
“Thiết Chùy, truyền lệnh xuống, bảo Lão Ưng chuẩn bị phi thuyền, sáng mai chúng ta xuất phát đi Đại Tản Quan!”
Kim Phi cắm cờ đen vào đất Tần.
Cửu công chúa ngồi bên cạnh phê tấu chương, nghe Kim Phi nói như vậy, đột nhiên ngẩng đầu: “Phu quân, chàng muốn đi đất Tần à?”
“Đúng vậy, đất Tần chắc chắn sẽ không nói tốt giúp chúng ta, ta phải đi đất Tần theo dõi cho chắc, lỡ như có tình huống khẩn cấp thì ta cũng có thể xử lý kịp thời.” Kim Phi nói.
Kim Xuyên là đại bản doanh của Kim Phi, vậy thì Xuyên Thục chính là căn cứ địa của Kim Phi.
Đã hơn một năm rồi, Kim Phi nhiều lần cho tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn tổ chức hoạt động tiêu diệt thổ phỉ ở khu vực Xuyên Thục.
Tuy rằng mục đích cơ bản của y là vì luyện binh, nhưng dân chúng sao mà biết được.
Xuyên Thục nhiều núi, có thể nói đâu đâu cũng là thổ phỉ, người dân khổ vì nạn giặc cướp đã lâu.
Với bọn họ, Kim Phi đang giúp bọn họ tiêu diệt thổ phỉ.
Hơn nữa năm trước rét đậm, tiêu cục Trấn Viễn, tiền trang Kim Xuyên, thương hội Kim Xuyên liên tục tích cực cứu trợ thiên tai, đoàn ca múa làng Tây Hà cũng tổ chức các buổi diễn lưu động ở Xuyên Thục, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người dân.
Cho nên Kim Phi có ảnh hưởng rất lớn ở Xuyên Thục.
Biết tiêu cục Trấn Viễn muốn phân chia ruộng đất của địa chủ cho bọn họ, người dân Xuyên Thục đều vui mừng khôn xiết, chào đón khắp đường ngang ngõ hẻm.
Nhưng khi tới đất Tần, tình huống có lẽ sẽ khác.
Đất Tần trước giờ vẫn luôn là địa bàn của Tần vương, tầm ảnh hưởng của Kim Phi ở đất Tần gần như là không đáng kể.
Khoảng thời gian trước Kim Phi bảo Khánh Hâm Nghiêu bắt giữ Tần vương, nhưng Trịnh Phương chưa kịp mang khinh khí cầu đến thì Tần vương đã bỏ chạy rồi.
Nước Tần được núi non bao bọc, muốn bắt Tần vương chẳng khác nào mò kim đáy bể, Kim Phi tuy tức giận nhưng cũng không thể làm gì được.
Tần vương là tiểu thúc của Trần Cát, có thể coi là ngang hàng với ông nội của Cửu công chúa.
Ban đầu thái ấp của ông ta chỉ có một huyện, nhưng những năm gần đây, ông ta không ngừng gửi quà cho Trần Cát rồi bí mật lấn chiếm các khu vực xung quanh.
Trần Cát hèn kém, sau khi nhận quà của Tần vương thì nhắm mắt làm ngơ.
Đã nhiều năm như vậy, thái ấp chính thức của Tần vương tuy vẫn chỉ có một quận, nhưng thực tế ông ta đã nắm giữ bốn quận, và ảnh hưởng của ông ta đối với đất Tần không ai so sánh bằng.
Mấy tháng trước Tần vương có xích mích với Kim Phi, trong khoảng thời gian mấy tháng này chắc chắn sẽ đặt điều cho Kim Phi và Cửu công chúa ở đất Tần.
Nếu chỉ đến đánh xong rồi rút thì tiêu cục Trấn Viễn vẫn có khả năng.
Nhưng liên quan đến vấn đề như chia đất thì tiêu cục Trấn Viễn không xử lý được.
Trước đây khi chia đất ở Xuyên Thục, tiêu cục Trấn Viễn cũng tạo tác dụng trấn áp là chủ yếu, đội chia đất đều là các học trò mà đội Chung Minh chiêu mộ và huấn luyện.
Đất Tần nằm ngoài Xuyên Thục - nơi đầu tiên thực hiện đánh cường hào, chia ruộng đất, nếu không tự mình đi thì Kim Phi thật sự không yên tâm.
“Phu quân, chàng đã từng nói với ta, quân tử không đứng dưới bức tường nghiêng, đất Tần sẽ sớm phát động chiến tranh, chàng đi tới đó quá nguy hiểm!”
Cửu công chúa sốt ruột nói.
“Quân tử không đứng dưới bức tường nghiêng không sai, nhưng ta không thể vĩnh viễn không ra khỏi cửa đúng không?” Kim Phi nói: “Ta bảo Thiết Chùy mang thêm nhiều người, sẽ không có việc gì đâu.”
Không đợi Cửu công chúa nói tiếp, Kim Phi đã nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không đi sâu vào đất Tần, sẽ không có nguy hiểm đâu!”
Cửu công chúa biết lòng Kim Phi đã quyết, cũng không khuyên bảo thêm nữa, chỉ bảo Châu Nhi phái người đi tìm Tần Minh.
Thấm Nhi, Châu Nhi và Tần Minh, đều là người đã đi theo hầu Cửu công chúa suốt bao nhiêu năm qua, sau khi Cửu công chúa lên ngôi đã ủy nhiệm Tần Minh làm thống lĩnh cấm quân, Châu Nhi thì thành tổng quản nội vụ.
Thật ra Cửu công chúa vốn định sắp xếp chức vị này cho Thấm Nhi, nhưng Thấm Nhi lấy lý do là thân thể bất tiện, muốn về nghỉ ngơi để từ chối.
Thấm Nhi hiện giờ đã mù một con mắt, chân bị què một bên, cô ấy đề nghị về hưu thì Cửu công chúa cũng thể ép cô ấy ở lại nên đồng ý, không ép cô ấy phải đảm nhiệm chức tổng quản nội vụ nữa.
Thật ra tổng quản nội vụ trong hoàng cung Đại Khang luôn do thái giám đảm nhiệm, nhưng Kim Phi cho rằng thiến là hành vi cực kỳ vô nhân đạo nên đã huỷ bỏ nghề nghiệp đặc biệt là thái giám này.
“Bệ hạ, bệ hạ tìm ta à?”
Tần Minh đi theo Châu Nhi vào thư phòng.
Cách đây một thời gian, rất nhiều cấm quân kinh thành đi theo Lạc Lan trở về Xuyên Thục, sau khi Cửu công chúa lên ngôi thì đã tổ chức lại những người này để thành lập cấm quân mới.
Tần Minh là thống lĩnh cấm quân, chức trách chủ yếu vẫn là bảo vệ sự an toàn của Cửu công chúa như cũ.
“Tần thống lĩnh, phu quân muốn đi đất Tần, ngươi dẫn theo một đội cấm quân để bảo hộ phu quân!”
“Rõ!” Tần Minh chắp tay nghe lệnh.
Hiện giờ làng Tây Hà có thể nói là nơi an toàn nhất khắp thiên hạ, Cửu công chúa ở đây là không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn, anh ta giữ chức vị thống lĩnh cấm quân này mà nhàm chán vô cùng, giờ cuối cùng cùng có cơ hội đi ra ngoài hít thở không khí rồi.
Tần Minh vừa rời đi, Lão Ưng lại tới.
“Tiên sinh, Thiết Chùy nói ngài muốn đi đất Tần à?”
“Đúng vậy, ngươi chuẩn bị một chút, đưa ta đi.”
Kim Phi nhìn bản đồ, cũng chẳng quay đầu lại.
Lão Ưng do dự, nói: “Tiên sinh, có chuyện này định nói với ngài…”
“Chuyện gì?” Kim Phi dời mắt khỏi bản đồ.
“Là Lý Kế Sơn,” Lão Ưng nói: “Hắn cứ đòi gặp ngài cho bằng được, trước khi tiên sinh đi đất Tần thì có nên gặp hắn một lần không?”
Hai tháng trước, Lão Ưng dẫn theo Lý Kế Sơn trở về Kim Xuyên.
Lúc ấy Kim Phi đang bận chỉ huy đánh cường hào chia ruộng đất nên không gặp Lý Kế Sơn, y bảo Lão Ưng cứ phân tạm một căn phòng cho hắn, sau này có thời gian thì gặp sau.
Thế rồi chờ đến tận bây giờ.
Nếu Lão Ưng không nói, Kim Phi suýt chút nữa quên béng mất người này.
Cửu công chúa tuy rằng nhớ chuyện này, nhưng cô ấy không hề có thiện cảm gì với Lý Kế Sơn nên cố ý không nhắc nhở Kim Phi, cứ để mặc Lý Kế Sơn.
“Coi đầu óc ta này, suýt chút nữa là quên tiệt hắn rồi.”
Kim Phi ném lá cờ trong tay: “Đi thôi, đi gặp Hoàng đế Đảng Hạng này nào!”
Thực ra Kim Phi cũng chẳng quan tâm gì đến Lý Kế Sơn, mục đích chủ yếu để Lão Ưng bắt sống hắn là nhằm hạ thấp tinh thần chiến đấu của Đảng Hạng.
Hoàng đế phe mình bị người ta bắt làm tù binh, rất nhiều người dân sẽ vô thức cho rằng Đảng Hạng thua rồi.
Mặt khác, Kim Phi cũng hy vọng thông qua việc bắt Lý Kế Sơn làm tù binh thì sẽ làm xáo trộn triều chính Đảng Hạng, khiến triều đình Đảng Hạng sa lầy vào nội loạn.
Nhưng dù mục đích là gì thì cũng không liên quan nhiều đến bản thân Lý Kế Sơn.
Nhưng vì hắn đã yêu cầu được gặp y nhiều lần nên thà gặp một lần cho xong còn hơn.
Có điều, y vừa bước ra khỏi cửa thư phòng, Tiểu Ngọc đã sải bước đi vào trong sân, hào hứng nói:
"Tiên sinh, vừa mới nhận được tin tức quân viễn chinh đã trở về!"
Chương 948: Nghênh đón
“Quân viễn chinh sao?”
Kim Phi lập tức dừng chân lại: “Mấy người Lão Uông đã trở về rồi à?”
Ban đầu ở Tây Xuyên, Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu đã phái một đội quân viễn chinh đến nước K để tìm kiếm hạt giống lúa nước L.
Mấy tháng đầu, quân viễn chinh vẫn thỉnh thoảng gửi tin về, nhưng sau khi khởi hành được ba tháng, tin tức đã đứt đoạn.
Mặc dù Kim Phi rất lo lắng, nhưng cũng không thể làm gì khác, trong lòng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện mong rằng bọn họ sẽ bình an trở về.
Bây giờ đã hơn một năm trôi qua, Kim Phi cuối cùng cũng một lần nữa đợi được tin tức của quân viễn chinh.
“Lão Uông đã hy sinh ở trên đường rồi, không thể trở về được…”
Giọng của Tiểu Ngọc hơi trầm xuống: “Bây giờ người dẫn đội là tam đệ của Lão Uông, Uông Lão Tam.”
Trong lòng Kim Phi nặng trĩu, hỏi: “Bọn họ trở về bao nhiêu người?”
“Người của chúng ta quay về ba mươi hai người, người của bệ hạ và Khánh đại nhân phái đi, tổng cộng trở về hai trăm sáu mươi ba người!”
“Ôi…” Kim Phi nghe vậy, sắc mặt bèn trở lên nghiêm túc.
Khi thành lập đội viễn chinh, y đã cử đi hai trung đội với tổng cộng bảy mươi hai người, bây giờ lại chỉ có ba mươi hai người quay trở về.
Tỷ lệ thương vong chiếm hơn một nửa!
Người mà Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu phái đi có tỷ lệ thương vong càng lớn hơn.
“Bọn họ đã đi đến đâu rồi?”
“Khi ta nhận được tin, bọn họ đã tới khu vực Xuyên Thục rồi, ta đã cử sáu ca-nô đi đón bọn họ. Nếu thuận lợi thì chiều tối nay là có thể đến được bến tàu!” Tiểu Ngọc trả lời.
“Lão Ưng, chuẩn bị phi thuyền đi đến bến tàu đón các huynh đệ viễn chinh của chúng ta!” Kim Phi quay đầu lại nói.
“Rõ!” Lão Ưng quay đầu chạy đi, không nhắc đến Lý Kế Sơn nữa.
Mặc dù chức vị của anh ta không cao, nhưng lại là người phụ trách đội bay nên cũng được coi là thành viên nòng cốt dưới trướng của Kim Phi. Thời gian anh ta tiếp xúc với Kim Phi cũng khá dài, nên cũng phần nào hiểu được tính cách của Kim Phi.
Lúc này đừng nói là Lý Kế Sơn, cho dù là Trần Cát đến thì Kim Phi cũng sẽ không quan tâm.
“Phu quân, ta cũng muốn ra bến tàu nghênh đón các dũng sĩ của quân viễn chinh!” Cửu công chúa nói.
“Được!” Kim Phi khẽ gật đầu.
Nhân viên hộ tống của quân viễn chinh đã vượt hàng ngàn dặm để tìm kiếm những hạt giống cây trồng tốt cho Đại Khang, xứng đáng với danh hiệu anh hùng. Cửu công chúa là hoàng đế hiện tại của Đại Khang, cô ấy đích thân ra bến tàu nghênh đón cũng có thể thể hiện được sự coi trọng của mình.
“Tiểu Ngọc, cho người đi thông báo với Ngụy tiên sinh và Lão Đàm, để bọn họ cùng đi.”
Kim Phi lại quay đầu lại nhìn Tiểu Ngọc.
“Được!”
Tiểu Ngọc rời đi, rất nhanh đã dẫn theo Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm bước vào.
“Tiên sinh!”
Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm gật đầu với Kim Phi trước rồi sau đó mới hành lễ với Cửu công chúa: “Bái kiến bệ hạ!”
“Hai vị miễn lễ!”
Cửu công chúa khẽ giơ tay phải lên, ra hiệu hai người bình thân.
“Ngụy tiên sinh, Lão Đàm, hai người vất vả rồi!”
Kim Phi cười nói: “Tuổi của hai người cũng không còn nhỏ nữa, công việc nặng nhọc có thể giao cho người trẻ tuổi đi làm!”
Bắt đầu từ năm ngoái, trong làng thành lập ruộng thí nghiệm do Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm tiến hành quản lí. Bồi dưỡng những hạt giống tốt theo phương pháp lai giống và chiết cành mà Kim Phi nói.
Bởi vì là lần đầu tiên làm chuyện này, nên tất cả mọi người đều chưa có kinh nghiệm, thí nghiệm lai giống năm nay toàn bộ đều thất bại.
Tuy nhiên đa số những cây ăn quả được chiết cành đều sống sót. Nếu không có gì bất trắc thì năm sau hoặc năm sau nữa là có thể ra trái.
Ngoài ra, Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm còn tiến hành ủ phân theo cách mà Kim Phi đã dạy để trồng hai mảnh đất lúa mì và lúa nước mà trước đó ở Đại Khang thường gặp, sản lượng đã gia tăng lên đáng kể.
Lai giống và chiết cành cần một khoảng thời gian rất dài để kiểm nghiệm thành quả và phổ biến rộng rãi, nhưng ủ phân thì không cần.
Sau khi được Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm kiểm nghiệm, bây giờ kỹ thuật ủ phân đã được tiến hành phổ biến ở Kim Xuyên và các khu vực lân cận khác.
Lão Đàm đã sống ở trong núi hơn nửa đời người, nhìn có vẻ không thay đổi nhiều lắm, nhưng Ngụy Vô Nhai lúc trước là danh y quận thành, cho dù không được cuộc sống sung sướng nhung lụa, nhưng tuyệt đối là người giàu có không phải lo cơm ăn, áo mặc.
Nhưng ở làng Tây Hà hơn một năm, Ngụy Vô Nhai còn đen hơn cả Lão Đàm.
Nhưng trạng thái của Ngụy Vô Nhai thoạt nhìn rất tốt, ông ta xua tay cười: “Không sợ vất vả, chỉ cần có thu hoạch là được! Đúng rồi tiên sinh, ngài gọi bọn ta qua đây làm gì vậy?”
“Đúng vậy, ở đồng còn việc nữa!” Lão Đàm nói theo.
Nghe Lão Đàm nói vậy, Ngụy Vô Nhai không khỏi trợn mắt nhìn ông ta.
Đúng là đồ không có mắt, cho dù ở ruộng còn việc, nhưng cũng không được nói vào lúc này chứ.
Nếu như bình thường, Kim Phi nhất định sẽ trêu đùa Lão Đàm vài câu, nhưng bây giờ y không có tâm trạng đó, mở miệng nói: “Các huynh đệ trong đội viễn chinh đã trở về rồi, ta gọi hai vị tới đây là để cùng ta đi đón bọn họ!”
“Chúng ta là người làm ruộng, không đi thì hơn…”
Ngụy Vô Nhai còn cho rằng đội viễn chinh mà Kim Phi nói tới là là quân đội mà tiêu cục đi đâu đó đánh trận rồi trở về nên theo bản năng muốn từ chối.
Nhưng lời còn chưa nói hết, Ngụy Vô Nhai đã cảm thấy có gì không đúng.
Từ sau khi ông ta tới làng Tây Hà đến nay, Kim Phi chưa từng can thiệp vào cuộc sống của ông ta, sao đột nhiên lại muốn ông ta đi nghênh đón quân viễn chinh gì đó chứ?
Không đúng!
Kim Phi không phải người như vậy.
Đột nhiên trong đầu Ngụy Vô Nhai lóe lên một tia chớp, hô hấp cũng trở nên dồn dập: “Tiên sinh, là quân viễn chinh mà năm ngoái ngài đã nói là đi tới phương nam tìm kiếm hạt giống lúa nước L và cây bông vải sao?”
“Đúng vậy!” Kim Phi gật đầu.
“Bọn họ đã trở về rồi sao?” Ánh mắt của Ngụy Vô Nhai lập tức mở to, ông ta nắm lấy tay áo của Kim Phi hỏi: “Bọn họ có tìm được hạt giống lúa nước L và cây bông vải không?”
“Việc này ta chưa hỏi.” Kim Phi lắc đầu.
Vừa rồi y chỉ quan tâm đến thương vong của đội viễn chinh nên không hỏi đến những việc này.
Cửu công chúa đang định gọi Tiểu Ngọc tới hỏi thử, lại phát hiện Tiểu Ngọc không có ở trong sân.
Không gian trong sân có hạn, chỉ đủ cho một chiếc phi thuyền đáp xuống. Ngoại trừ Thấm Nhi, Châu Nhi và Bắc Thiên Tầm lên để bảo vệ an toàn cho Kim Phi và Cửu công chúa thì còn có Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm mà Kim Phi gọi tới. Những người khác cần đến điểm hạ cánh khác để lên những chiếc phi thuyền khác.
Đang chuẩn bị cho người đi gọi Tiểu Ngọc tới hỏi xem một chút thì đội bay phi thuyền đã tới rồi.
Lão Ưng lái chiếc phi thuyền mới được chế tạo đặc biệt, hạ cánh ở trong sân, còn những chiếc phi thuyền khác hạ cánh ở phần đất trống ở xung quanh sân.
Đợi khi nhóm Kim Phi đều leo lên giỏ, Lão Ưng bèn lái phi thuyền chầm chậm bay lên.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm ngồi phi thuyền, hai người đều tò mò bám vào mép giỏ nhìn xuống dưới.
Phi thuyền so với máy bay mà nói thì tốc độ rất chậm, nhưng nó có thể bất chấp mọi yếu tố địa hình, bay thẳng ở trên không trung, tốc độ tổng thể còn nhanh hơn nhiều so với ngựa chiến. Trước khi mặt trời lặn xuống núi, nó đã thuận lợi đáp xuống đỉnh Song Đà.
Sau khi bước xuống ở đỉnh Song Đà, dưới sự bảo vệ của một hàng nhân viên hộ tống, họ nhanh chóng đi ra bến tàu.
“Người cưỡi ngựa trắng đó là Kim tiên sinh đúng không?”
“Đúng vậy, khi ta ở làng Tây Hà đã từng gặp tiên sinh rất nhiều lần. Chính là ngài ấy!”
“Vậy người cưỡi ngựa đỏ bên cạnh tiên sinh, nhất định là Cửu điện hạ rồi?”
“Còn gọi điện hạ sao? Bây giờ chính là bệ hạ!”
“Ai dà, gọi quen miệng rồi!”
“May mà tiên sinh và bệ hạ đều là người rộng lượng, nếu không ngươi thê thảm chắc rồi!”
“Các ngươi nói xem, tiên sinh và bệ hạ tới bến tàu để làm gì vậy?”
“Nhìn dáng vẻ này, chắc họ tới để đón người?”
“Thiên hạ ngày nay, còn có ai đáng để tiên sinh và bệ hạ đích thân chạy từ làng Tây Hà tới nghênh đón cơ chứ?”
“Đúng vậy, lúc đầu khi Tấn vương tới, còn cả khi Khánh hầu và Khánh đại nhân trở về, tiên sinh và bệ hạ cũng không tới nghênh đón mà!”
Chương 949: Trải qua khó khăn
Lúc này đã là đầu đông, trên mặt sông gió lạnh thổi qua, đã có khá nhiều người cảm thấy lạnh.
Sau khi Kim Phi và Cửu công chúa đến bến tàu, cũng không đến trụ sở của nhân viên hộ tống nghỉ ngơi, mà cùng nhau đứng ở rìa bến tàu yên lặng chờ đợi.
Trước kia Kim Phi thường xuyên đi tới đỉnh Song Đà và bến tàu nên có rất nhiều người dân biết y.
Thấy Kim Phi và Cửu công chúa yên lặng chờ đợi ở bến tàu, tất cả người dân đều suy đoán xem họ đang đợi ai.
Rất nhiều người dân đoán rằng nhất định họ đang đợi một nhân vật tầm cỡ nào đó.
Nhưng bây giờ Cửu công chúa đã đăng cơ, trở thành Hoàng đế có thân phận cao quý nhất, người dân thực sự không nghĩ ra còn có nhân vật tầm cỡ nào còn lớn hơn cả Cửu công chúa.
Kim Phi và Cửu công chúa tới, bến tàu tất nhiên sẽ bị phong tỏa, người dân cũng không vội, bọn họ đứng ở bờ sông bên ngoài bến tàu chờ đợi cùng Kim Phi.
Tất cả mọi người đợi từ buổi chiều cho đến lúc gần tối, cuối cùng cũng nhìn thấy vài chiếc ca-nô xếp thành hàng chạy như bay từ phía bên kia tới.
“Mau nhìn kìa, là ca-nô của tiêu cục Trấn Viễn trở về rồi!”
“Đây chính là ca-nô sao? Nhanh quá!”
“Con thuyền chạy nhanh như vậy, một ngày chắc có thể chạy được vài trăm dặm nhỉ?”
“Vài trăm dặm sao? Con trai tôi bơi lội giỏi, được chọn vào làm việc trên ca-nô, nó nói với tôi rằng, nếu để ca-nô mặc sức chạy thì một ngày ít nhất có thể chạy được hơn hai nghìn dặm, chỉ cần hai ngày là có thể chạy về từ Đông Hải!”
“Trời ơi, từ Đông Hải trở về mất hai ngày thôi á? Sao có thể như vậy được? Ngựa nghìn dặm cũng không chạy được nhanh như vậy!”
“Có gì mà không thể cơ chứ? Đừng quên ca-nô là do tiên sinh làm ra đó! Ngựa nghìn dặm phải ăn cỏ, uống nước nghỉ ngơi, nhưng con thuyền này lại hoàn toàn không cần, chỉ cần đốt than là nó có thể tiếp tục chạy mãi, không bao giờ biết mệt!”
“Than sao? Chính là hòn đá đen thui ở trong rãnh nước đen đấy á?”
“Đúng, chính là loại đá đen đó đấy!”
“Tiên sinh quả thực là thần tiên, nhà ta ở ngay bên cạnh rãnh nước đen, lúc trước mọi người nhìn thấy loại đá đen đó thì khó chịu, nhưng đến tay tiên sinh đá đen lại trở thành bảo bối!”
“Tất nhiên, không phải thần tiên thì liệu có thể làm ra con chim lớn bay được ở trên trời không? Có thể làm ra con thuyền còn nhanh hơn cả ngựa nghìn dặm không?”
“Đừng nói nữa, ca-nô sắp vào bờ rồi, mau xem xem tiên sinh đang đợi ai?”
…
Người dân đứng ở bên ngoài hàng rào bến tàu, kiễng chân lên nhìn về phía bến tàu.
Nhưng nhân vật tầm cỡ trong tưởng tượng của bọn họ lại không xuất hiện, thay vào đó là nhìn thấy một nhóm đàn ông quần áo tả tơi bước xuống từ ca-nô.
Nếu như nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn không đi đánh trận thì ở Kim Xuyên họ đều mặc đồng phục màu đen, trông vô cùng có tinh thần.
Đồng phục thống nhất có thể khiến cho người ta bất giác hình thành cảm giác thân thuộc. Vì vậy Kim Phi yêu cầu các nhân viên hộ tống trong thời gian đi làm bắt buộc phải mặc đồng phục.
Về việc này các nhân viên hộ tống cũng rất phối hợp.
Bởi vì từ sau khi tiêu cục Trấn Viễn được thành lập, đãi ngộ của các nhân viên hộ tống nổi tiếng là tốt và cũng là đối tượng được rất nhiều người dân hâm mộ.
Nếu nhà ai có người làm việc ở tiêu cục Trấn Viễn thì hàng xóm xung quanh đều xem trọng họ hơn một chút.
Kim Phi yêu cầu nhân viên hộ tống trước khi ra cửa phải mặc đồng phục, điều này vừa đúng với tâm ý của các nhân viên hộ tống.
Thời gian dài, người dân Kim Xuyên đã rất quen thuộc với đồng phục của tiêu cục Trấn Viễn, nên rất nhanh đã nhận ra được quần áo của nhóm người đàn ông bước xuống từ ca-nô kia chính là đồng phục của nhân viên hộ tống.
Chỉ là, bình thường khi các nhân viên hộ tống ra ngoài, đồng phục đều rất chỉnh tề. Nhưng đồng phục của nhóm người này lại cực kỳ cũ rách, bị thủng rất nhiều chỗ.
Không chỉ quần áo bị rách, trong nhóm nhân viên hộ tống này còn có rất nhiều người vẫn đang quấn băng vải, hoặc là chân đi khập khiễng, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Khi nhóm nhân viên hộ tống này bước xuống thuyền, mỗi người đều mang theo một chiếc túi lớn, ngay cả những người đi khập khiễng cũng vậy.
Các nhân viên hộ tống khác muốn giúp đỡ, nhưng nhân viên hộ tống của đội viễn chinh lại không muốn. Họ muốn tự mình xách túi vải lên bờ.
“Để cho bọn họ tự mang đi!”
Kim Phi ngăn đám người Thiết Chùy đến giúp đỡ lại, lặng lẽ quan sát nhân viên hộ tống của đội viễn chinh đang xách túi lên bờ, sau đó xếp hàng thành hình vuông trên khu đất trống
“Nghiêm! Nghỉ!”
Uông Lão Tam đã mù một bên mắt, chỉ huy các nhân viên hộ tống hoàn thành đội hình ở khu đất trống rồi xoay người chạy về phía Kim Phi.
“Báo cáo tiên sinh, Trung đội một Trung đội hai của tiểu đoàn hai thuộc Trung đoàn hai tiêu cục Trấn Viễn báo cáo ngài! Sĩ số bảy mươi hai người, sĩ số thực tế ba mươi hai người!”
Uông Lão Tam nói tới đây, không khỏi ngừng lại một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, tiếp tục nói: “Xin chỉ thị!”
“Các huynh đệ vất vả rồi.”
Kim Phi đặt tay phải lên ngực, chào theo cách thức quân đội Đại Khang với các nhân viên hộ tống.
“Các huynh đệ vất vả rồi!”
Đám người Thiết Chùy ở phía sau cũng chào theo.
“Các huynh đệ vất vả rồi!”
Cửu công chúa không chào theo cách thức quân đội mà chắp tay, cúi người chào theo kiểu chào của thư sinh Đại Khang.
Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm cũng chào theo.
“Tiên sinh, chúng ta đã tìm được lúa nước L mà ngài nói rồi, cũng tìm thấy được cây bông vải mà ngài nói. Hơn nữa còn tìm được vài hạt giống lương thực khác.
Uông Lão Tam chỉ vào túi vải ở trước mặt nhân viên hộ tống đội viễn chinh, nghẹn ngào nói: “Mời tiên sinh kiểm tra!”
“Được!”
Kim Phi tiến lên mấy bước, nhìn túi vải ở trước mặt các nhân viên hộ tống.
Đa phần túi vải đều là hạt giống lúa nước L và cây bông vải. Nhưng trong hai túi vải cuối cùng, lại chứa đầy những túi nhỏ.
Trong túi nhỏ đựng những hạt giống khác.
Kim Phi nhận ra đó là hạt giống của quả cà, dưa leo, cải bó xôi, cà rốt và cải trắng, còn có một vài hạt giống khác không nhận ra được, cần phải trồng lên mới xác định được.
“Các huynh đệ, hạt giống mà mọi người mang về sẽ cứu được rất nhiều người dân khỏi nạn đói, người dân nhất định sẽ không bao giờ quên công lao của mọi người!”
Kim Phi lại đưa tay lên chào các nhân viên hộ tống quân viễn chinh.
Nghe Kim Phi nói như vậy, nhiều nhân viên hộ tống đội viễn chinh đã không nhịn được mà bật khóc.
Hơn một năm nay, bọn họ leo bao nhiêu ngọn núi cao, băng qua bao nhiêu khu rừng, vượt qua bao nhiêu con sông, bọn họ cũng không nhớ rõ nữa.
Đoạn đường từ Đại Khang đến nước K vẫn ổn, dù sao lúc trước nước K cũng từng là nước chư hầu của Đại Khang. Đoạn đường này có người đi qua, dọc đường nói gì họ vẫn có thể nghe hiểu được.
Nhưng đội viễn chinh không tìm được hạt giống cây bông vải ở nước K, nên chỉ có thể làm theo lời căn dặn của Kim Phi, tiếp tục đi về phía Nam, đi đến Thiên Trúc mà Kim Phi nói để tìm kiếm.
Sau khi rời khỏi nước K, ngôn ngữ ngày càng khó hiểu, địa hình cũng ngày càng xa lạ. Khó khăn lắm mới tìm được một người dẫn đường miễn cưỡng có thể nghe hiểu được tiếng Đại Khang, kết quả đối phương lại dẫn đội viễn chinh vào hang ổ của thổ phỉ.
Cũng may các nhân viên hộ tống cảnh giác, vũ khí mang theo cũng đè bẹp được bọn thổ phỉ Thiên Trúc, nếu không toàn quân đã bị tiêu diệt sạch rồi.
Mặc dù Uông Lão Tam không kể khổ, các nhân viên hộ tống khác của đội viễn chinh cũng không nói gì, nhưng Kim Phi biết, dọc đường đi bọn họ chắc chắc đã phải chịu rất nhiều cực khổ.
Bằng không, những nhân viên hộ tống ngay cả khi chiến đấu ở dốc Đại Mãng với đại quân của Đan Châu mà sắc mặt cũng không thay đổi này, sẽ không bao giờ bật khóc.
Kim Phi không ngăn bọn họ giải tỏa cảm xúc, quay đầu nhìn Uông Lão Tam: “Các huynh đệ hy sinh, đã sắp xếp như thế nào rồi?”
“Chúng ta đã mai táng những người có thể tìm được thi thể, còn có hai huynh đệ bị rơi xuống vách đá, ba huynh đệ khi qua sông bị nước lớn cuốn đi không tìm được thi thể, ta đã mang bát đũa ăn cơm của họ từ tiểu đội nấu ăn về.”
Uông Lão Tam lấy một đống thẻ ngà từ trong ngực ra, tháo bọc đồ ở sau lưng xuống, hai tay đưa cho Kim Phi.
Kim Phi dùng hai tay nhận lấy bọc đồ và thẻ ngà, đôi mắt hơi ửng đỏ.
Những người này sẽ vĩnh viễn phải tha hương nơi đất khách, không bao giờ trở về được nữa.
Chương 950: Anh hùng
"Thiết Chùy, đi tìm thợ đá giỏi nhất ở Xuyên Thục đến đây, ta muốn dựng một tấm bia tưởng niệm ở đây để tưởng niệm những huynh đệ đã vượt ngàn dặm để tìm hạt giống tốt cho người dân!"
Kim Phi quay đầu lại nói.
"Vâng!"
Thiết Chùy cúi người đồng ý, đồng thời dè dặt nhận lấy thẻ ngà và cái bọc trong tay Kim Phi.
"Ta tuyên bố, tiểu đoàn hai trung đoàn hai trung đội một, trung đội hai hợp nhất thành một trung đội, đổi tên thành trung đội viễn chinh anh hùng, để tưởng nhớ sự hy sinh và nỗ lực của bọn họ lần này!"
Kim Phi lại nói tiếp.
"Vâng!" Tiểu Ngọc nhanh chóng ghi lại những dặn dò của Kim Phi: "Quay về ta sẽ sắp xếp đổi cờ cho bọn họ."
Khi nhân viên hộ tống của đội viễn chinh nghe vậy, ánh mắt nhìn Kim Phi càng kiên định hơn.
"Cám ơn tiên sinh!" Uông Lão Tam với tư cách là trung đội trưởng bày tỏ lòng biết ơn đối với Kim Phi.
"Cám ơn gì mà cám ơn? Các ngươi xứng đáng với điều này!"
Kim Phi xua tay: "Các huynh đệ đường xa trở về, đều rất vất vả, để mọi người nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sẽ sắp xếp phi thuyền đón mọi người trở về!"
"Vâng!"
Uông Lão Tam hành lễ chào, quay người sắp xếp đám nhân viên hộ tống nghỉ ngơi tại chỗ.
Lúc này Kim Phi mới có thời gian, đi đến bên cạnh nhìn bãi đất trống, tưởng tượng ra hình thức và văn bia trên bia tưởng niệm.
"Kim tiên sinh, những tráng sĩ này đã gặp phải thổ phỉ sao? Tại sao lại thảm hại đến như vậy?"
Một người dân đứng bên hàng rào hét lên hỏi: "Trong túi đựng vàng bạc sao?"
Không đợi Kim Phi trả lời, một người dân khác nói: "Đầu ngươi bị cửa kẹp rồi sao? Đừng nói là một túi vàng, cho dù là một túi đá ngươi có thể vác được không?"
"Đúng vậy, ngươi cũng nghĩ xem, Kim tiên sinh là kẻ phàm tục thích vàng bạc đó sao? Chắc chắn những tráng sĩ này đã đánh thắng trận, Kim tiên sinh và bệ hạ mới tới nghênh đón bọn họ!"
…..
Những người dân vây xem xung quanh lại bắt đầu đoán thân phận của nhóm người Uông Lão Tam.
"Lão Nha, bảo bọn họ nhỏ giọng chút!"
Thiết Chùy đang sắp xếp nhân viên hộ tống đi ngăn cản người dân, lại bị Kim Phi chặn lại.
Kim Phi lấy từ trong túi trên lưng ngựa chiến ra một cái loa sắt, đứng ở trên một chiếc xe ba gác gần đó.
Không cần hò hét, cũng không cần đánh chiêng, thấy Kim Phi giơ loa lên, xung quanh lập tức trở nên im lặng đến mức kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được.
"Có phải mọi người đều rất tò mò bọn họ là ai không? Tại sao ta và bệ hạ lại đến bến tàu nghênh đón bọn họ? Thứ bọn họ mang về là cái gì?"
Kim Phi hét to lên: "Bây giờ ta nói cho các ngươi biết, bọn họ là ai! Bọn họ mang cái gì về?"
"Bọn họ là chiến sĩ của tiểu đoàn hai trung đoàn hai trung đội một và trung đội hai của tiêu cục Trấn Viễn, một năm trước sau khi đánh bại kẻ địch Thổ Phiên xâm lược ở dốc Đại Mãng, ta đã giao cho bọn họ một nhiệm vụ đặc biệt!"
"Ta từng gặp được một vị cao nhân, cao nhân đã từng nói với ta, từ Đại Khang chúng ta đi về phía nam mất ngàn dặm, có một đất nước tên là nước K, ở đó có trồng một loại lúa tên là lúa nước, năm mươi ngày là có thể trưởng thành, hơn nữa sản lượng rất cao.
Từ nước K đi về phía nam mấy ngàn dặm, có một nước tên là Thiên Trúc, ở đó có trồng một thứ gọi là bông vải, khi trưởng thành có thể hái được sợi bông giống như đám mây, có thể dùng bông vải để làm quần áo vừa nhẹ và lại ấm áp!
Nếu lúa nước và cây bông vải có thể phổ biến rộng rãi, thì người dân Đại Khang chúng ta có thể sẽ không còn phải bị đói rét nữa.
Bây giờ có lẽ mọi người đã đoán được nhiệm vụ ta giao cho bọn họ là gì rồi phải không?
Đúng vậy, nhiệm vụ ta giao cho bọn họ chính là đi đến nước K và Thiên Trúc tìm kiếm hạt giống lúa nước và cây bông vải!"
Nói đến đây, Kim Phi dừng lại, quay người chỉ vào nhân viên hộ tống đội viễn chinh, tiếp tục nói: "Phía nam núi cao rừng rậm, khắp nơi đều là rắn, côn trùng và dã thú, bọn họ vượt núi băng đèo, trải qua bao nhiêu gian khổ, cuối cùng cũng đem được hạt giống lúa nước và cây bông vải về đây!
Bọn họ có tổng cộng bảy mươi hai người đi, bây giờ trở về chỉ có ba mươi hai người!"
Nói đến đây, giọng nói của Kim Phi đột nhiên cao lên, gần như hét lên một cách đứt hơi khàn tiếng: "Các ngươi nói xem, những hạt giống bọn họ không quản xa vạn dặm mang về có giá trị hơn vàng không?"
"Đúng!"
Những người dân xung quanh hét lên đáp lại.
"Các ngươi nói xem, bọn họ có phải là anh hùng không?"
"Đúng!"
"Vậy xin hãy nhớ đến những anh hùng này!"
Kim Phi hét lớn lên, nhảy xuống xe ba gác.
Một giây sau, khu vực xung quanh bến tàu đột nhiên trở nên náo nhiệt.
"Chẳng trách tiên sinh và bệ hạ lại đích thân đến bến tàu nghênh đón, hóa ra là các đại anh hùng đã trở về!"
"Ta thấy Nhị Lư Tử trong làng của chúng ta, năm ngoái anh ta đến Tây Xuyên không về, ta còn tưởng rằng anh ta hy sinh rồi, không ngờ rằng anh ta đi đến phía nam để tìm hạt giống cho chúng ta!"
"Ta cũng thấy Lão Hắc của làng chúng ta, theo vai vế, anh ta còn phải gọi ta là Tam thúc đó!"
"Ồ, không ngờ, Lão Liêm Tử người còn là người thân của anh hùng đó!"
"Vừa rồi có phải tiên sinh nói rằng những hạt giống bọn họ mang về có thể trưởng thành trong năm mươi ngày và đạt được năng suất cao không?"
"Đúng vậy, còn một loại hạt giống gọi là cây bông vải nữa!"
"Vậy quá tốt rồi, khi nào chúng ta có thể trồng được?"
"Có lẽ nhanh nhất cũng phải đến sang năm đó."
…..
Những người dân bên ngoài hàng rào, chỉ vào những nhân viên hộ tống đội viễn chinh trên bãi đất trống.
Mà những nhân viên hộ tống đội viễn chinh lại nhìn về phía Kim Phi, ánh mắt tràn đầy sự cảm kích.
Không ai thích không có tiếng tăm gì, đặc biệt là sau khi đã phải hy sinh rất nhiều.
Nghe những người dân xung quanh không ngừng hô to anh hùng, những nhân viên hộ tống của đội viễn chinh cảm thấy những khó khăn mà họ phải chịu đựng trong lần đi về phía nam này đều là xứng đáng!
Cửu công chúa nhìn bóng lưng của Kim Phi, vẻ mặt suy tư.
Công việc chính của Hoàng đế là nghiên cứu nghệ thuật điều khiển thuộc hạ của mình, Cửu công chúa cũng có thể được coi là một cao thủ trong đó.
Nhưng từ khi cô ấy có thể nhớ được, trong triều đình Đại Khang, văn võ bá quan không có được mấy người thật sự nghe lời Trần Cát.
Đến làng Tây Hà, Cửu công chúa phát hiện ra đại đa số người dân đều ủng hộ Kim Phi từ tận đáy lòng, các nhân viên hộ tống càng trung thành với Kim Phi hơn.
Mặc dù cũng có những kẻ phản đồ như Ngụy Lão Tam, nhưng số lượng rất ít.
Lúc trước Cửu công chúa cho rằng người dân và nhân viên hộ tống như vậy là vì Kim Phi đã làm lợi cho bọn họ.
Trên thực tế, đây cũng là nguyên nhân chính khiến người dân và nhân viên hộ tống ủng hộ Kim Phi.
Bây giờ, Cửu công chúa phát hiện ra một nguyên nhân khác.
Đó chính là Kim Phi chưa bao giờ không ăn một mình.
Sau khi mở xưởng kiếm được tiền, y sẽ đưa một phần lớn số tiền đó cho các nữ công nhân, cho nhân viên hộ tống hộ tống hàng hóa, cho nhân viên thương hội mở cửa hàng ở các nơi.
Đánh thắng trận, chiến lợi phẩm sẽ được chia rộng rãi.
Có công lao, Kim Phi sẽ không độc chiếm.
Ví dụ như lần này, Kim Phi hoàn toàn có thể để cho nhân viên hộ tống của đội viễn chinh tự trở về làng, sau đó giao hạt giống ra.
Cứ như vậy, sau đó lúa nước và cây bông vải trở nên phổ biến hơn, mọi người sẽ nhớ đến tên của Kim Phi.
Nhưng Kim Phi lại không làm như vậy, ngược lại y cố ý làm suy yếu ảnh hưởng của mình trong chuyện này, nhiều lần nhấn mạnh sự vất vả và hy sinh của đội viễn chinh, nhường công lao cho bọn họ!
Như vậy, nhân viên hộ tống đội viễn chinh không cảm kích Kim Phi mới lạ!
Cửu công chúa có thể khẳng định, ba mươi hai nhân viên hộ tống ở trước mặt này, sau này nhất định sẽ là tín đồ trung thành của Kim Phi.
Mấu chốt là Cửu công chúa phát hiện Kim Phi làm như vậy không phải là cố ý lấy lòng mọi người, mà là tự tận đáy lòng.
Điều này khiến Cửu công chúa mơ hồ hiểu được tại sao đám nhân viên hộ tống lại trung thành với Kim Phi như vậy.
Kim Xuyên đã nổ phát súng đầu tiên trong việc chia lại ruộng đất từ bọn địa chủ, cũng là một phát súng thành công.
Bởi vì đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, nhân viên hộ tống và đội Chung Minh đã phối hợp lẫn nhau, chia đều đất đai mỗi làng cho người dân theo số lượng người mỗi làng.
Lợi ích luôn luôn là thủ đoạn mua chuộc lòng người tốt nhất, không có ngoại lệ.
Lúc trước có một số người dân trong lòng không phục việc Cửu công chúa lên ngôi Hoàng đế, cho rằng Kim Phi không nên nhường đế vị cho Cửu công chúa.
Nhưng trải qua chuyện này, cái nhìn của người dân dần dần thay đổi.
Đặc biệt là sau khi xem đoàn ca múa Kim Xuyên biểu diễn, thái độ của người dân lại thay đổi một trăm tám mươi độ.
Trần Văn Viễn biết được ngọc tỷ đang ở trong tay Kim Phi nên đã tìm Lạc Lan để tìm hiểu về cuộc đảo chính ở kinh thành, sau đó đã tiến hành cải biên.
Trong câu chuyện mà anh ta cải biên, lúc Trần Cát bị Trần Chinh soán ngôi đã phái cung nữ giao ngọc tỷ truyền quốc cho Kim Phi, còn ra lệnh bằng miệng để Kim Phi kế nhiệm ngôi vua.
Nhưng Kim Phi rộng lượng nhân hậu, suy nghĩ chu toàn cho việc lớn, cảm thấy mình không giỏi trị vì thiên hạ nên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, thì truyền ngọc tỷ truyền quốc cho Cửu công chúa.
Trong kịch bản, Trần Văn Viễn mô tả Cửu công chúa thành vị vua nhân nghĩa lòng mang thiên hạ, còn nói việc cô ấy ban đầu tự nguyện gả đến Thổ Phiên hòa thân thành Cửu công chúa muốn mượn danh nghĩa hòa thân để đến Thổ Phiên ám sát Gada, chỉ là sau đó có sự cố, Cửu công chúa không đến được Thổ Phiên, mà gặp Kim Phi, mở ra một câu chuyện tình yêu động lòng người.
Ở trong câu chuyện, Kim Phi nhiều lần giúp đỡ Cửu công chúa lúc nguy nan, thành công chiếm được trái tim thiếu nữ của Cửu công chúa.
Cửu công chúa lấy thân báo đáp, tự nguyện lấy phẩm giá của một công chúa mà gả cho Kim Phi làm tiểu thiếp.
Không thể không nói, Trần Văn Viễn rất biết viết truyện.
Câu chuyện này thật giả lẫn lộn, cũng đều là nội dung người dân cảm thấy hứng thú, rất nhanh đã được truyền bá ra.
Không cần đội Chung Minh cố hết sức dẫn dắt, những người dân đã xem câu chuyện cũng tự giác bắt đầu truyền tụng.
Hình tượng của Kim Phi và Cửu công chúa cũng càng ngày càng trở nên vĩ đại.
Ở cuối vở kịch sân khấu, Trần Văn Viễn mượn lời của một diễn viên để nói, bảo vệ Kim Xuyên, bảo vệ Cửu công chúa, chính là bảo vệ thành quả lao động của chính mình.
Mấy ngày gần đây, càng ngày càng nhiều người dân chạy đến làng Tây Hà, có người tới cảm ơn Kim Phi và Cửu công chúa, cũng có người tới xin đầu quân.
Trong đó số cô nương tới xin làm binh lính nữ chiếm tỉ lệ rất lớn.
Từ xưa tới nay, Đại Khang luôn trọng nam khinh nữ, hiện tại lại xuất hiện một vị nữ đế, các phái nữ đương nhiên rất vui.
Chỉ là thời gian trước khắp nơi đều đánh tiếng chinh phạt Cửu công chúa, các cô ấy mới không dám lên tiếng.
Bây giờ hình tượng của Cửu công chúa đã được thay đổi, các phái nữ cuối cùng cũng dám công khai ủng hộ Cửu công chúa rồi.
Thật ra thì đây cũng là một trong những nguyên nhân Kim Phi để Cửu công chúa xưng đế.
Từ xưa tới nay, kẻ có được lòng dân luôn có được thiên hạ, nữ nhân Đại Khang đông hơn nam nhân rất nhiều, nhận được sự ủng hộ của các cô ấy là việc vô cùng quan trọng.
Thế nên Kim Phi đã sáng tác lại một vở kịch sân khấu mới dựa theo câu chuyện Mộc Lan nhập ngũ ở đời trước.
Nữ nhân vật chính của câu chuyện này vẫn là Thạch Lăng Vân đã chỉ huy người dân ở dốc Đại Mãng đánh vào trại ngựa chiến Đan Châu, chỉ là trong câu chuyện lần này, chủ yếu kể chuyện cô ấy đi theo Trương Lương đến phía Bắc giành lại thành Du Quan.
Để diễn xuất có hiệu quả, Kim Phi cố ý để Trần Văn Viễn phóng đại những nguy hiểm mà nhóm Trương Lương gặp phải trong câu chuyện, cũng cố ý phóng đại hình tượng Thạch Lăng Vân chỉ huy nữ nhân viên hộ tống liều chết chiến đấu, bảo vệ quốc gia.
Tên của câu chuyện này, được Kim Phi đặt là Ai nói nữ không bằng nam.
Buổi sáng biểu diễn Đánh cường hào chia ruộng đất, buổi chiều lại biểu diễn Ai nói nữ không bằng nam.
Câu chuyện một khi đã được công diễn, lập tức nhận được phản ứng rất lớn.
Trước kia rất nhiều cô nương không muốn làm nữ nhân viên hộ tống trừ khi bị bắt buộc, các cô ấy thà làm việc trong xưởng dệt còn hơn.
Thế nên mấy ngày gần đây, số lượng cô nương tới làng Tây Hà xin làm nữ nhân viên hộ tống càng ngày càng nhiều.
Mặc dù Cửu công chúa tin tưởng Kim Phi, nhưng vẫn khá lo lắng.
Mãi cho đến lúc này, nỗi lo trong lòng Cửu công chúa rốt cuộc cũng tan biến.
Không chỉ vì việc thử nghiệm đánh cường hào chia ruộng đất tiến hành thuận lợi ở Kim Xuyên, còn phản ứng của phiên vương các nơi khác, cũng giống như Kim Phi dự liệu.
Mặc dù bọn họ gào thét quyết liệt, nhưng đã trôi qua nhiều ngày như vậy, vẫn không có một tên phiên vương nào dám phái binh tới tấn công Xuyên Thục.
Tiếp theo, Cửu công chúa lại ra lệnh cho Khánh Hâm Nghiêu và quận trưởng Quảng Nguyên, tiếp tục đẩy mạnh chính sách đánh cường hào chia ruộng đất ở Tây Xuyên và Quảng Nguyên.
Kim Xuyên là đại bản doanh của Kim Phi, các địa chủ quý tộc không dám phản kháng, nhưng Tây Xuyên và Quảng Nguyên thì khác.
Sức ảnh hưởng của Kim Phi ở hai nơi này vốn không bằng Kim Xuyên, địa chủ quý tộc ở địa phương cũng không kính sợ Kim Phi nhiều như vậy.
Chặn đường kiếm tiền của người khác giống như giết cha mẹ người khác, Cửu công chúa muốn thu đất của bọn chúng, cũng không khác gì giết luôn bọn chúng.
Thế nên không ít địa chủ quý tộc cũng bỏ tiền ra tập hợp côn đồ lưu manh, có ý đồ tiến hành phản kháng.
Nhưng lần này Kim Phi không phái nhân viên hộ tống tới trấn áp bọn chúng, mà phái đội Chung Minh, khích lệ người dân địa phương tiến hành phản kháng.
Trong giới địa chủ mặc dù cũng có người tốt như Chu Du Đạt, nhưng số lượng cực kỳ ít.
Phần lớn địa chủ đều là kẻ ăn thịt người không nhả xương, không từ bất cứ thủ đoạn nào để chèn ép người dân.
Trước kia không ai làm chủ cho người dân, người dân chỉ có thể nhịn, bây giờ có đội Chung Minh làm chỗ dựa cho bọn họ, người dân đã tìm được trụ cột.
Côn đồ mà địa chủ tìm tới sao nhiều người bằng người dân?
Huống chi côn đồ chẳng qua chỉ nhận tiền làm việc, làm gì chịu liều mạng vì địa chủ?
Nhìn thấy số lượng người dân quá nhiều, phía sau còn mang cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn, tất cả côn đồ đều bị dọa chạy.
Vô số người dân vọt vào nhà địa chủ như điên.
Tiếp theo thì có thù báo thù, có oan chịu oan.
Dĩ nhiên, cũng có người dân cướp tài sản của nhà địa chủ.
Đến khi đội Chung Minh khống chế được người dân, trong nhà của địa chủ này đã không còn ai sống sót, đặc biệt là lão địa chủ làm nhiều việc ác, đã bị người dân giận dữ xé xác.
Cảnh tượng tương tự cũng diễn ra ở khắp Quảng Nguyên và Tây Xuyên.
Những địa chủ ở địa phương khác đang xem xét tình hình, trông thấy thì sợ mất mật, hoặc là ôm theo vàng bạc bỏ chạy, hoặc là chạy đến trụ sở tiêu cục Trấn Viễn ở địa phương cầu xin, chủ động xin chia ruộng đất.
Bởi vì trong sắc lệnh của Cửu công chúa nói rất rõ, địa chủ chủ động phối hợp chia ruộng đất thì không tính chuyện cũ trước kia, nhà cửa và tài sản của bọn họ, vẫn được thừa nhận, cũng sẽ được quan phủ bảo vệ.
Nếu không phối hợp thì thế nào, trong sắc lệnh không nói, nhưng các địa chủ đã biết.
Tuy sau đó còn một vài địa chủ tin tức lạc hậu tiến hành phản kháng, nhưng về tổng thể, công việc đánh cường hào chia ruộng đất tiến triển càng ngày càng thuận lợi.
Cũng chính vì quá thuận lợi, nhân lực của Kim Phi lại không đủ dùng.
Mặc dù gần đây chiêu mộ được rất nhiều tân binh, nhưng những người này thậm chí còn chưa trải qua huấn luyện tân binh, huống chi là trải qua kiểm tra, Kim Phi quả thực không dám giao nhiệm vụ chia ruộng đất cho bọn họ, chỉ có thể bảo Cửu công chúa chậm lại, đồng thời yêu cầu Tiểu Ngọc mau chóng đào tạo những nhân tài cần thiết.
Trải qua hơn hai tháng, công việc chia ruộng đất cho cả Xuyên Thục cuối cùng cũng hoàn toàn kết thúc.
Trong hơn hai tháng qua, tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn nhanh chóng mở rộng, số lượng người tăng lên gấp mấy lần.
Nhóm tân binh đầu tiên cũng đã kết thúc huấn luyện cơ bản, có thể phái đi rồi!
"Nên đi thu phục những tên phiên vương kia rồi!"
Kim Phi nhìn chằm chằm vào bản đồ, chơi với một quân cờ màu đen trong tay: "Nên bắt đầu từ đâu đây?"
Chương 947: Quân viễn chinh trở về rồi
Trong bản đồ Đại Khang, Xuyên Thục đã là những vùng đất biên giới cực tây.
Cho nên Kim Phi không có nhiều lựa chọn.
Nhìn bản đồ một hồi, Kim Phi hướng tầm nhìn về phía đất Tần.
Tám trăm dặm Tần Xuyên, bốn phía đều là dãy núi, dễ thủ khó công, từ xưa đến nay đã là chiến trường của các nhà chiến lược quân sự và cũng là vựa lúa nổi tiếng.
Trong lịch sử đời trước, nước Tần đã có thể đánh bại sáu nước nhờ mảnh đất màu mỡ này.
Trước đó đội quân do Khánh Hâm Nghêu chỉ huy đã bị quân Tần vương chặn lại ở Đại Tản Quan, mãi đến khi Trịnh Phương mang khinh khí cầu đến tiếp viện, Khánh Hâm Nghiêu mới có thể đột phá tiến vào trong.
Hiện giờ Khánh Hoài làm theo lời dặn dò của Kim Phi, dẫn theo quân Thiết Lâm và quân của Khánh Hâm Nghiêu đến đóng quân ở Đại Tản Quan, chờ lệnh tiếp theo của Kim Phi.
“Thiết Chùy, truyền lệnh xuống, bảo Lão Ưng chuẩn bị phi thuyền, sáng mai chúng ta xuất phát đi Đại Tản Quan!”
Kim Phi cắm cờ đen vào đất Tần.
Cửu công chúa ngồi bên cạnh phê tấu chương, nghe Kim Phi nói như vậy, đột nhiên ngẩng đầu: “Phu quân, chàng muốn đi đất Tần à?”
“Đúng vậy, đất Tần chắc chắn sẽ không nói tốt giúp chúng ta, ta phải đi đất Tần theo dõi cho chắc, lỡ như có tình huống khẩn cấp thì ta cũng có thể xử lý kịp thời.” Kim Phi nói.
Kim Xuyên là đại bản doanh của Kim Phi, vậy thì Xuyên Thục chính là căn cứ địa của Kim Phi.
Đã hơn một năm rồi, Kim Phi nhiều lần cho tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn tổ chức hoạt động tiêu diệt thổ phỉ ở khu vực Xuyên Thục.
Tuy rằng mục đích cơ bản của y là vì luyện binh, nhưng dân chúng sao mà biết được.
Xuyên Thục nhiều núi, có thể nói đâu đâu cũng là thổ phỉ, người dân khổ vì nạn giặc cướp đã lâu.
Với bọn họ, Kim Phi đang giúp bọn họ tiêu diệt thổ phỉ.
Hơn nữa năm trước rét đậm, tiêu cục Trấn Viễn, tiền trang Kim Xuyên, thương hội Kim Xuyên liên tục tích cực cứu trợ thiên tai, đoàn ca múa làng Tây Hà cũng tổ chức các buổi diễn lưu động ở Xuyên Thục, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người dân.
Cho nên Kim Phi có ảnh hưởng rất lớn ở Xuyên Thục.
Biết tiêu cục Trấn Viễn muốn phân chia ruộng đất của địa chủ cho bọn họ, người dân Xuyên Thục đều vui mừng khôn xiết, chào đón khắp đường ngang ngõ hẻm.
Nhưng khi tới đất Tần, tình huống có lẽ sẽ khác.
Đất Tần trước giờ vẫn luôn là địa bàn của Tần vương, tầm ảnh hưởng của Kim Phi ở đất Tần gần như là không đáng kể.
Khoảng thời gian trước Kim Phi bảo Khánh Hâm Nghiêu bắt giữ Tần vương, nhưng Trịnh Phương chưa kịp mang khinh khí cầu đến thì Tần vương đã bỏ chạy rồi.
Nước Tần được núi non bao bọc, muốn bắt Tần vương chẳng khác nào mò kim đáy bể, Kim Phi tuy tức giận nhưng cũng không thể làm gì được.
Tần vương là tiểu thúc của Trần Cát, có thể coi là ngang hàng với ông nội của Cửu công chúa.
Ban đầu thái ấp của ông ta chỉ có một huyện, nhưng những năm gần đây, ông ta không ngừng gửi quà cho Trần Cát rồi bí mật lấn chiếm các khu vực xung quanh.
Trần Cát hèn kém, sau khi nhận quà của Tần vương thì nhắm mắt làm ngơ.
Đã nhiều năm như vậy, thái ấp chính thức của Tần vương tuy vẫn chỉ có một quận, nhưng thực tế ông ta đã nắm giữ bốn quận, và ảnh hưởng của ông ta đối với đất Tần không ai so sánh bằng.
Mấy tháng trước Tần vương có xích mích với Kim Phi, trong khoảng thời gian mấy tháng này chắc chắn sẽ đặt điều cho Kim Phi và Cửu công chúa ở đất Tần.
Nếu chỉ đến đánh xong rồi rút thì tiêu cục Trấn Viễn vẫn có khả năng.
Nhưng liên quan đến vấn đề như chia đất thì tiêu cục Trấn Viễn không xử lý được.
Trước đây khi chia đất ở Xuyên Thục, tiêu cục Trấn Viễn cũng tạo tác dụng trấn áp là chủ yếu, đội chia đất đều là các học trò mà đội Chung Minh chiêu mộ và huấn luyện.
Đất Tần nằm ngoài Xuyên Thục - nơi đầu tiên thực hiện đánh cường hào, chia ruộng đất, nếu không tự mình đi thì Kim Phi thật sự không yên tâm.
“Phu quân, chàng đã từng nói với ta, quân tử không đứng dưới bức tường nghiêng, đất Tần sẽ sớm phát động chiến tranh, chàng đi tới đó quá nguy hiểm!”
Cửu công chúa sốt ruột nói.
“Quân tử không đứng dưới bức tường nghiêng không sai, nhưng ta không thể vĩnh viễn không ra khỏi cửa đúng không?” Kim Phi nói: “Ta bảo Thiết Chùy mang thêm nhiều người, sẽ không có việc gì đâu.”
Không đợi Cửu công chúa nói tiếp, Kim Phi đã nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không đi sâu vào đất Tần, sẽ không có nguy hiểm đâu!”
Cửu công chúa biết lòng Kim Phi đã quyết, cũng không khuyên bảo thêm nữa, chỉ bảo Châu Nhi phái người đi tìm Tần Minh.
Thấm Nhi, Châu Nhi và Tần Minh, đều là người đã đi theo hầu Cửu công chúa suốt bao nhiêu năm qua, sau khi Cửu công chúa lên ngôi đã ủy nhiệm Tần Minh làm thống lĩnh cấm quân, Châu Nhi thì thành tổng quản nội vụ.
Thật ra Cửu công chúa vốn định sắp xếp chức vị này cho Thấm Nhi, nhưng Thấm Nhi lấy lý do là thân thể bất tiện, muốn về nghỉ ngơi để từ chối.
Thấm Nhi hiện giờ đã mù một con mắt, chân bị què một bên, cô ấy đề nghị về hưu thì Cửu công chúa cũng thể ép cô ấy ở lại nên đồng ý, không ép cô ấy phải đảm nhiệm chức tổng quản nội vụ nữa.
Thật ra tổng quản nội vụ trong hoàng cung Đại Khang luôn do thái giám đảm nhiệm, nhưng Kim Phi cho rằng thiến là hành vi cực kỳ vô nhân đạo nên đã huỷ bỏ nghề nghiệp đặc biệt là thái giám này.
“Bệ hạ, bệ hạ tìm ta à?”
Tần Minh đi theo Châu Nhi vào thư phòng.
Cách đây một thời gian, rất nhiều cấm quân kinh thành đi theo Lạc Lan trở về Xuyên Thục, sau khi Cửu công chúa lên ngôi thì đã tổ chức lại những người này để thành lập cấm quân mới.
Tần Minh là thống lĩnh cấm quân, chức trách chủ yếu vẫn là bảo vệ sự an toàn của Cửu công chúa như cũ.
“Tần thống lĩnh, phu quân muốn đi đất Tần, ngươi dẫn theo một đội cấm quân để bảo hộ phu quân!”
“Rõ!” Tần Minh chắp tay nghe lệnh.
Hiện giờ làng Tây Hà có thể nói là nơi an toàn nhất khắp thiên hạ, Cửu công chúa ở đây là không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn, anh ta giữ chức vị thống lĩnh cấm quân này mà nhàm chán vô cùng, giờ cuối cùng cùng có cơ hội đi ra ngoài hít thở không khí rồi.
Tần Minh vừa rời đi, Lão Ưng lại tới.
“Tiên sinh, Thiết Chùy nói ngài muốn đi đất Tần à?”
“Đúng vậy, ngươi chuẩn bị một chút, đưa ta đi.”
Kim Phi nhìn bản đồ, cũng chẳng quay đầu lại.
Lão Ưng do dự, nói: “Tiên sinh, có chuyện này định nói với ngài…”
“Chuyện gì?” Kim Phi dời mắt khỏi bản đồ.
“Là Lý Kế Sơn,” Lão Ưng nói: “Hắn cứ đòi gặp ngài cho bằng được, trước khi tiên sinh đi đất Tần thì có nên gặp hắn một lần không?”
Hai tháng trước, Lão Ưng dẫn theo Lý Kế Sơn trở về Kim Xuyên.
Lúc ấy Kim Phi đang bận chỉ huy đánh cường hào chia ruộng đất nên không gặp Lý Kế Sơn, y bảo Lão Ưng cứ phân tạm một căn phòng cho hắn, sau này có thời gian thì gặp sau.
Thế rồi chờ đến tận bây giờ.
Nếu Lão Ưng không nói, Kim Phi suýt chút nữa quên béng mất người này.
Cửu công chúa tuy rằng nhớ chuyện này, nhưng cô ấy không hề có thiện cảm gì với Lý Kế Sơn nên cố ý không nhắc nhở Kim Phi, cứ để mặc Lý Kế Sơn.
“Coi đầu óc ta này, suýt chút nữa là quên tiệt hắn rồi.”
Kim Phi ném lá cờ trong tay: “Đi thôi, đi gặp Hoàng đế Đảng Hạng này nào!”
Thực ra Kim Phi cũng chẳng quan tâm gì đến Lý Kế Sơn, mục đích chủ yếu để Lão Ưng bắt sống hắn là nhằm hạ thấp tinh thần chiến đấu của Đảng Hạng.
Hoàng đế phe mình bị người ta bắt làm tù binh, rất nhiều người dân sẽ vô thức cho rằng Đảng Hạng thua rồi.
Mặt khác, Kim Phi cũng hy vọng thông qua việc bắt Lý Kế Sơn làm tù binh thì sẽ làm xáo trộn triều chính Đảng Hạng, khiến triều đình Đảng Hạng sa lầy vào nội loạn.
Nhưng dù mục đích là gì thì cũng không liên quan nhiều đến bản thân Lý Kế Sơn.
Nhưng vì hắn đã yêu cầu được gặp y nhiều lần nên thà gặp một lần cho xong còn hơn.
Có điều, y vừa bước ra khỏi cửa thư phòng, Tiểu Ngọc đã sải bước đi vào trong sân, hào hứng nói:
"Tiên sinh, vừa mới nhận được tin tức quân viễn chinh đã trở về!"
Chương 948: Nghênh đón
“Quân viễn chinh sao?”
Kim Phi lập tức dừng chân lại: “Mấy người Lão Uông đã trở về rồi à?”
Ban đầu ở Tây Xuyên, Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu đã phái một đội quân viễn chinh đến nước K để tìm kiếm hạt giống lúa nước L.
Mấy tháng đầu, quân viễn chinh vẫn thỉnh thoảng gửi tin về, nhưng sau khi khởi hành được ba tháng, tin tức đã đứt đoạn.
Mặc dù Kim Phi rất lo lắng, nhưng cũng không thể làm gì khác, trong lòng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện mong rằng bọn họ sẽ bình an trở về.
Bây giờ đã hơn một năm trôi qua, Kim Phi cuối cùng cũng một lần nữa đợi được tin tức của quân viễn chinh.
“Lão Uông đã hy sinh ở trên đường rồi, không thể trở về được…”
Giọng của Tiểu Ngọc hơi trầm xuống: “Bây giờ người dẫn đội là tam đệ của Lão Uông, Uông Lão Tam.”
Trong lòng Kim Phi nặng trĩu, hỏi: “Bọn họ trở về bao nhiêu người?”
“Người của chúng ta quay về ba mươi hai người, người của bệ hạ và Khánh đại nhân phái đi, tổng cộng trở về hai trăm sáu mươi ba người!”
“Ôi…” Kim Phi nghe vậy, sắc mặt bèn trở lên nghiêm túc.
Khi thành lập đội viễn chinh, y đã cử đi hai trung đội với tổng cộng bảy mươi hai người, bây giờ lại chỉ có ba mươi hai người quay trở về.
Tỷ lệ thương vong chiếm hơn một nửa!
Người mà Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu phái đi có tỷ lệ thương vong càng lớn hơn.
“Bọn họ đã đi đến đâu rồi?”
“Khi ta nhận được tin, bọn họ đã tới khu vực Xuyên Thục rồi, ta đã cử sáu ca-nô đi đón bọn họ. Nếu thuận lợi thì chiều tối nay là có thể đến được bến tàu!” Tiểu Ngọc trả lời.
“Lão Ưng, chuẩn bị phi thuyền đi đến bến tàu đón các huynh đệ viễn chinh của chúng ta!” Kim Phi quay đầu lại nói.
“Rõ!” Lão Ưng quay đầu chạy đi, không nhắc đến Lý Kế Sơn nữa.
Mặc dù chức vị của anh ta không cao, nhưng lại là người phụ trách đội bay nên cũng được coi là thành viên nòng cốt dưới trướng của Kim Phi. Thời gian anh ta tiếp xúc với Kim Phi cũng khá dài, nên cũng phần nào hiểu được tính cách của Kim Phi.
Lúc này đừng nói là Lý Kế Sơn, cho dù là Trần Cát đến thì Kim Phi cũng sẽ không quan tâm.
“Phu quân, ta cũng muốn ra bến tàu nghênh đón các dũng sĩ của quân viễn chinh!” Cửu công chúa nói.
“Được!” Kim Phi khẽ gật đầu.
Nhân viên hộ tống của quân viễn chinh đã vượt hàng ngàn dặm để tìm kiếm những hạt giống cây trồng tốt cho Đại Khang, xứng đáng với danh hiệu anh hùng. Cửu công chúa là hoàng đế hiện tại của Đại Khang, cô ấy đích thân ra bến tàu nghênh đón cũng có thể thể hiện được sự coi trọng của mình.
“Tiểu Ngọc, cho người đi thông báo với Ngụy tiên sinh và Lão Đàm, để bọn họ cùng đi.”
Kim Phi lại quay đầu lại nhìn Tiểu Ngọc.
“Được!”
Tiểu Ngọc rời đi, rất nhanh đã dẫn theo Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm bước vào.
“Tiên sinh!”
Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm gật đầu với Kim Phi trước rồi sau đó mới hành lễ với Cửu công chúa: “Bái kiến bệ hạ!”
“Hai vị miễn lễ!”
Cửu công chúa khẽ giơ tay phải lên, ra hiệu hai người bình thân.
“Ngụy tiên sinh, Lão Đàm, hai người vất vả rồi!”
Kim Phi cười nói: “Tuổi của hai người cũng không còn nhỏ nữa, công việc nặng nhọc có thể giao cho người trẻ tuổi đi làm!”
Bắt đầu từ năm ngoái, trong làng thành lập ruộng thí nghiệm do Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm tiến hành quản lí. Bồi dưỡng những hạt giống tốt theo phương pháp lai giống và chiết cành mà Kim Phi nói.
Bởi vì là lần đầu tiên làm chuyện này, nên tất cả mọi người đều chưa có kinh nghiệm, thí nghiệm lai giống năm nay toàn bộ đều thất bại.
Tuy nhiên đa số những cây ăn quả được chiết cành đều sống sót. Nếu không có gì bất trắc thì năm sau hoặc năm sau nữa là có thể ra trái.
Ngoài ra, Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm còn tiến hành ủ phân theo cách mà Kim Phi đã dạy để trồng hai mảnh đất lúa mì và lúa nước mà trước đó ở Đại Khang thường gặp, sản lượng đã gia tăng lên đáng kể.
Lai giống và chiết cành cần một khoảng thời gian rất dài để kiểm nghiệm thành quả và phổ biến rộng rãi, nhưng ủ phân thì không cần.
Sau khi được Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm kiểm nghiệm, bây giờ kỹ thuật ủ phân đã được tiến hành phổ biến ở Kim Xuyên và các khu vực lân cận khác.
Lão Đàm đã sống ở trong núi hơn nửa đời người, nhìn có vẻ không thay đổi nhiều lắm, nhưng Ngụy Vô Nhai lúc trước là danh y quận thành, cho dù không được cuộc sống sung sướng nhung lụa, nhưng tuyệt đối là người giàu có không phải lo cơm ăn, áo mặc.
Nhưng ở làng Tây Hà hơn một năm, Ngụy Vô Nhai còn đen hơn cả Lão Đàm.
Nhưng trạng thái của Ngụy Vô Nhai thoạt nhìn rất tốt, ông ta xua tay cười: “Không sợ vất vả, chỉ cần có thu hoạch là được! Đúng rồi tiên sinh, ngài gọi bọn ta qua đây làm gì vậy?”
“Đúng vậy, ở đồng còn việc nữa!” Lão Đàm nói theo.
Nghe Lão Đàm nói vậy, Ngụy Vô Nhai không khỏi trợn mắt nhìn ông ta.
Đúng là đồ không có mắt, cho dù ở ruộng còn việc, nhưng cũng không được nói vào lúc này chứ.
Nếu như bình thường, Kim Phi nhất định sẽ trêu đùa Lão Đàm vài câu, nhưng bây giờ y không có tâm trạng đó, mở miệng nói: “Các huynh đệ trong đội viễn chinh đã trở về rồi, ta gọi hai vị tới đây là để cùng ta đi đón bọn họ!”
“Chúng ta là người làm ruộng, không đi thì hơn…”
Ngụy Vô Nhai còn cho rằng đội viễn chinh mà Kim Phi nói tới là là quân đội mà tiêu cục đi đâu đó đánh trận rồi trở về nên theo bản năng muốn từ chối.
Nhưng lời còn chưa nói hết, Ngụy Vô Nhai đã cảm thấy có gì không đúng.
Từ sau khi ông ta tới làng Tây Hà đến nay, Kim Phi chưa từng can thiệp vào cuộc sống của ông ta, sao đột nhiên lại muốn ông ta đi nghênh đón quân viễn chinh gì đó chứ?
Không đúng!
Kim Phi không phải người như vậy.
Đột nhiên trong đầu Ngụy Vô Nhai lóe lên một tia chớp, hô hấp cũng trở nên dồn dập: “Tiên sinh, là quân viễn chinh mà năm ngoái ngài đã nói là đi tới phương nam tìm kiếm hạt giống lúa nước L và cây bông vải sao?”
“Đúng vậy!” Kim Phi gật đầu.
“Bọn họ đã trở về rồi sao?” Ánh mắt của Ngụy Vô Nhai lập tức mở to, ông ta nắm lấy tay áo của Kim Phi hỏi: “Bọn họ có tìm được hạt giống lúa nước L và cây bông vải không?”
“Việc này ta chưa hỏi.” Kim Phi lắc đầu.
Vừa rồi y chỉ quan tâm đến thương vong của đội viễn chinh nên không hỏi đến những việc này.
Cửu công chúa đang định gọi Tiểu Ngọc tới hỏi thử, lại phát hiện Tiểu Ngọc không có ở trong sân.
Không gian trong sân có hạn, chỉ đủ cho một chiếc phi thuyền đáp xuống. Ngoại trừ Thấm Nhi, Châu Nhi và Bắc Thiên Tầm lên để bảo vệ an toàn cho Kim Phi và Cửu công chúa thì còn có Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm mà Kim Phi gọi tới. Những người khác cần đến điểm hạ cánh khác để lên những chiếc phi thuyền khác.
Đang chuẩn bị cho người đi gọi Tiểu Ngọc tới hỏi xem một chút thì đội bay phi thuyền đã tới rồi.
Lão Ưng lái chiếc phi thuyền mới được chế tạo đặc biệt, hạ cánh ở trong sân, còn những chiếc phi thuyền khác hạ cánh ở phần đất trống ở xung quanh sân.
Đợi khi nhóm Kim Phi đều leo lên giỏ, Lão Ưng bèn lái phi thuyền chầm chậm bay lên.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm ngồi phi thuyền, hai người đều tò mò bám vào mép giỏ nhìn xuống dưới.
Phi thuyền so với máy bay mà nói thì tốc độ rất chậm, nhưng nó có thể bất chấp mọi yếu tố địa hình, bay thẳng ở trên không trung, tốc độ tổng thể còn nhanh hơn nhiều so với ngựa chiến. Trước khi mặt trời lặn xuống núi, nó đã thuận lợi đáp xuống đỉnh Song Đà.
Sau khi bước xuống ở đỉnh Song Đà, dưới sự bảo vệ của một hàng nhân viên hộ tống, họ nhanh chóng đi ra bến tàu.
“Người cưỡi ngựa trắng đó là Kim tiên sinh đúng không?”
“Đúng vậy, khi ta ở làng Tây Hà đã từng gặp tiên sinh rất nhiều lần. Chính là ngài ấy!”
“Vậy người cưỡi ngựa đỏ bên cạnh tiên sinh, nhất định là Cửu điện hạ rồi?”
“Còn gọi điện hạ sao? Bây giờ chính là bệ hạ!”
“Ai dà, gọi quen miệng rồi!”
“May mà tiên sinh và bệ hạ đều là người rộng lượng, nếu không ngươi thê thảm chắc rồi!”
“Các ngươi nói xem, tiên sinh và bệ hạ tới bến tàu để làm gì vậy?”
“Nhìn dáng vẻ này, chắc họ tới để đón người?”
“Thiên hạ ngày nay, còn có ai đáng để tiên sinh và bệ hạ đích thân chạy từ làng Tây Hà tới nghênh đón cơ chứ?”
“Đúng vậy, lúc đầu khi Tấn vương tới, còn cả khi Khánh hầu và Khánh đại nhân trở về, tiên sinh và bệ hạ cũng không tới nghênh đón mà!”
Chương 949: Trải qua khó khăn
Lúc này đã là đầu đông, trên mặt sông gió lạnh thổi qua, đã có khá nhiều người cảm thấy lạnh.
Sau khi Kim Phi và Cửu công chúa đến bến tàu, cũng không đến trụ sở của nhân viên hộ tống nghỉ ngơi, mà cùng nhau đứng ở rìa bến tàu yên lặng chờ đợi.
Trước kia Kim Phi thường xuyên đi tới đỉnh Song Đà và bến tàu nên có rất nhiều người dân biết y.
Thấy Kim Phi và Cửu công chúa yên lặng chờ đợi ở bến tàu, tất cả người dân đều suy đoán xem họ đang đợi ai.
Rất nhiều người dân đoán rằng nhất định họ đang đợi một nhân vật tầm cỡ nào đó.
Nhưng bây giờ Cửu công chúa đã đăng cơ, trở thành Hoàng đế có thân phận cao quý nhất, người dân thực sự không nghĩ ra còn có nhân vật tầm cỡ nào còn lớn hơn cả Cửu công chúa.
Kim Phi và Cửu công chúa tới, bến tàu tất nhiên sẽ bị phong tỏa, người dân cũng không vội, bọn họ đứng ở bờ sông bên ngoài bến tàu chờ đợi cùng Kim Phi.
Tất cả mọi người đợi từ buổi chiều cho đến lúc gần tối, cuối cùng cũng nhìn thấy vài chiếc ca-nô xếp thành hàng chạy như bay từ phía bên kia tới.
“Mau nhìn kìa, là ca-nô của tiêu cục Trấn Viễn trở về rồi!”
“Đây chính là ca-nô sao? Nhanh quá!”
“Con thuyền chạy nhanh như vậy, một ngày chắc có thể chạy được vài trăm dặm nhỉ?”
“Vài trăm dặm sao? Con trai tôi bơi lội giỏi, được chọn vào làm việc trên ca-nô, nó nói với tôi rằng, nếu để ca-nô mặc sức chạy thì một ngày ít nhất có thể chạy được hơn hai nghìn dặm, chỉ cần hai ngày là có thể chạy về từ Đông Hải!”
“Trời ơi, từ Đông Hải trở về mất hai ngày thôi á? Sao có thể như vậy được? Ngựa nghìn dặm cũng không chạy được nhanh như vậy!”
“Có gì mà không thể cơ chứ? Đừng quên ca-nô là do tiên sinh làm ra đó! Ngựa nghìn dặm phải ăn cỏ, uống nước nghỉ ngơi, nhưng con thuyền này lại hoàn toàn không cần, chỉ cần đốt than là nó có thể tiếp tục chạy mãi, không bao giờ biết mệt!”
“Than sao? Chính là hòn đá đen thui ở trong rãnh nước đen đấy á?”
“Đúng, chính là loại đá đen đó đấy!”
“Tiên sinh quả thực là thần tiên, nhà ta ở ngay bên cạnh rãnh nước đen, lúc trước mọi người nhìn thấy loại đá đen đó thì khó chịu, nhưng đến tay tiên sinh đá đen lại trở thành bảo bối!”
“Tất nhiên, không phải thần tiên thì liệu có thể làm ra con chim lớn bay được ở trên trời không? Có thể làm ra con thuyền còn nhanh hơn cả ngựa nghìn dặm không?”
“Đừng nói nữa, ca-nô sắp vào bờ rồi, mau xem xem tiên sinh đang đợi ai?”
…
Người dân đứng ở bên ngoài hàng rào bến tàu, kiễng chân lên nhìn về phía bến tàu.
Nhưng nhân vật tầm cỡ trong tưởng tượng của bọn họ lại không xuất hiện, thay vào đó là nhìn thấy một nhóm đàn ông quần áo tả tơi bước xuống từ ca-nô.
Nếu như nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn không đi đánh trận thì ở Kim Xuyên họ đều mặc đồng phục màu đen, trông vô cùng có tinh thần.
Đồng phục thống nhất có thể khiến cho người ta bất giác hình thành cảm giác thân thuộc. Vì vậy Kim Phi yêu cầu các nhân viên hộ tống trong thời gian đi làm bắt buộc phải mặc đồng phục.
Về việc này các nhân viên hộ tống cũng rất phối hợp.
Bởi vì từ sau khi tiêu cục Trấn Viễn được thành lập, đãi ngộ của các nhân viên hộ tống nổi tiếng là tốt và cũng là đối tượng được rất nhiều người dân hâm mộ.
Nếu nhà ai có người làm việc ở tiêu cục Trấn Viễn thì hàng xóm xung quanh đều xem trọng họ hơn một chút.
Kim Phi yêu cầu nhân viên hộ tống trước khi ra cửa phải mặc đồng phục, điều này vừa đúng với tâm ý của các nhân viên hộ tống.
Thời gian dài, người dân Kim Xuyên đã rất quen thuộc với đồng phục của tiêu cục Trấn Viễn, nên rất nhanh đã nhận ra được quần áo của nhóm người đàn ông bước xuống từ ca-nô kia chính là đồng phục của nhân viên hộ tống.
Chỉ là, bình thường khi các nhân viên hộ tống ra ngoài, đồng phục đều rất chỉnh tề. Nhưng đồng phục của nhóm người này lại cực kỳ cũ rách, bị thủng rất nhiều chỗ.
Không chỉ quần áo bị rách, trong nhóm nhân viên hộ tống này còn có rất nhiều người vẫn đang quấn băng vải, hoặc là chân đi khập khiễng, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Khi nhóm nhân viên hộ tống này bước xuống thuyền, mỗi người đều mang theo một chiếc túi lớn, ngay cả những người đi khập khiễng cũng vậy.
Các nhân viên hộ tống khác muốn giúp đỡ, nhưng nhân viên hộ tống của đội viễn chinh lại không muốn. Họ muốn tự mình xách túi vải lên bờ.
“Để cho bọn họ tự mang đi!”
Kim Phi ngăn đám người Thiết Chùy đến giúp đỡ lại, lặng lẽ quan sát nhân viên hộ tống của đội viễn chinh đang xách túi lên bờ, sau đó xếp hàng thành hình vuông trên khu đất trống
“Nghiêm! Nghỉ!”
Uông Lão Tam đã mù một bên mắt, chỉ huy các nhân viên hộ tống hoàn thành đội hình ở khu đất trống rồi xoay người chạy về phía Kim Phi.
“Báo cáo tiên sinh, Trung đội một Trung đội hai của tiểu đoàn hai thuộc Trung đoàn hai tiêu cục Trấn Viễn báo cáo ngài! Sĩ số bảy mươi hai người, sĩ số thực tế ba mươi hai người!”
Uông Lão Tam nói tới đây, không khỏi ngừng lại một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, tiếp tục nói: “Xin chỉ thị!”
“Các huynh đệ vất vả rồi.”
Kim Phi đặt tay phải lên ngực, chào theo cách thức quân đội Đại Khang với các nhân viên hộ tống.
“Các huynh đệ vất vả rồi!”
Đám người Thiết Chùy ở phía sau cũng chào theo.
“Các huynh đệ vất vả rồi!”
Cửu công chúa không chào theo cách thức quân đội mà chắp tay, cúi người chào theo kiểu chào của thư sinh Đại Khang.
Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm cũng chào theo.
“Tiên sinh, chúng ta đã tìm được lúa nước L mà ngài nói rồi, cũng tìm thấy được cây bông vải mà ngài nói. Hơn nữa còn tìm được vài hạt giống lương thực khác.
Uông Lão Tam chỉ vào túi vải ở trước mặt nhân viên hộ tống đội viễn chinh, nghẹn ngào nói: “Mời tiên sinh kiểm tra!”
“Được!”
Kim Phi tiến lên mấy bước, nhìn túi vải ở trước mặt các nhân viên hộ tống.
Đa phần túi vải đều là hạt giống lúa nước L và cây bông vải. Nhưng trong hai túi vải cuối cùng, lại chứa đầy những túi nhỏ.
Trong túi nhỏ đựng những hạt giống khác.
Kim Phi nhận ra đó là hạt giống của quả cà, dưa leo, cải bó xôi, cà rốt và cải trắng, còn có một vài hạt giống khác không nhận ra được, cần phải trồng lên mới xác định được.
“Các huynh đệ, hạt giống mà mọi người mang về sẽ cứu được rất nhiều người dân khỏi nạn đói, người dân nhất định sẽ không bao giờ quên công lao của mọi người!”
Kim Phi lại đưa tay lên chào các nhân viên hộ tống quân viễn chinh.
Nghe Kim Phi nói như vậy, nhiều nhân viên hộ tống đội viễn chinh đã không nhịn được mà bật khóc.
Hơn một năm nay, bọn họ leo bao nhiêu ngọn núi cao, băng qua bao nhiêu khu rừng, vượt qua bao nhiêu con sông, bọn họ cũng không nhớ rõ nữa.
Đoạn đường từ Đại Khang đến nước K vẫn ổn, dù sao lúc trước nước K cũng từng là nước chư hầu của Đại Khang. Đoạn đường này có người đi qua, dọc đường nói gì họ vẫn có thể nghe hiểu được.
Nhưng đội viễn chinh không tìm được hạt giống cây bông vải ở nước K, nên chỉ có thể làm theo lời căn dặn của Kim Phi, tiếp tục đi về phía Nam, đi đến Thiên Trúc mà Kim Phi nói để tìm kiếm.
Sau khi rời khỏi nước K, ngôn ngữ ngày càng khó hiểu, địa hình cũng ngày càng xa lạ. Khó khăn lắm mới tìm được một người dẫn đường miễn cưỡng có thể nghe hiểu được tiếng Đại Khang, kết quả đối phương lại dẫn đội viễn chinh vào hang ổ của thổ phỉ.
Cũng may các nhân viên hộ tống cảnh giác, vũ khí mang theo cũng đè bẹp được bọn thổ phỉ Thiên Trúc, nếu không toàn quân đã bị tiêu diệt sạch rồi.
Mặc dù Uông Lão Tam không kể khổ, các nhân viên hộ tống khác của đội viễn chinh cũng không nói gì, nhưng Kim Phi biết, dọc đường đi bọn họ chắc chắc đã phải chịu rất nhiều cực khổ.
Bằng không, những nhân viên hộ tống ngay cả khi chiến đấu ở dốc Đại Mãng với đại quân của Đan Châu mà sắc mặt cũng không thay đổi này, sẽ không bao giờ bật khóc.
Kim Phi không ngăn bọn họ giải tỏa cảm xúc, quay đầu nhìn Uông Lão Tam: “Các huynh đệ hy sinh, đã sắp xếp như thế nào rồi?”
“Chúng ta đã mai táng những người có thể tìm được thi thể, còn có hai huynh đệ bị rơi xuống vách đá, ba huynh đệ khi qua sông bị nước lớn cuốn đi không tìm được thi thể, ta đã mang bát đũa ăn cơm của họ từ tiểu đội nấu ăn về.”
Uông Lão Tam lấy một đống thẻ ngà từ trong ngực ra, tháo bọc đồ ở sau lưng xuống, hai tay đưa cho Kim Phi.
Kim Phi dùng hai tay nhận lấy bọc đồ và thẻ ngà, đôi mắt hơi ửng đỏ.
Những người này sẽ vĩnh viễn phải tha hương nơi đất khách, không bao giờ trở về được nữa.
Chương 950: Anh hùng
"Thiết Chùy, đi tìm thợ đá giỏi nhất ở Xuyên Thục đến đây, ta muốn dựng một tấm bia tưởng niệm ở đây để tưởng niệm những huynh đệ đã vượt ngàn dặm để tìm hạt giống tốt cho người dân!"
Kim Phi quay đầu lại nói.
"Vâng!"
Thiết Chùy cúi người đồng ý, đồng thời dè dặt nhận lấy thẻ ngà và cái bọc trong tay Kim Phi.
"Ta tuyên bố, tiểu đoàn hai trung đoàn hai trung đội một, trung đội hai hợp nhất thành một trung đội, đổi tên thành trung đội viễn chinh anh hùng, để tưởng nhớ sự hy sinh và nỗ lực của bọn họ lần này!"
Kim Phi lại nói tiếp.
"Vâng!" Tiểu Ngọc nhanh chóng ghi lại những dặn dò của Kim Phi: "Quay về ta sẽ sắp xếp đổi cờ cho bọn họ."
Khi nhân viên hộ tống của đội viễn chinh nghe vậy, ánh mắt nhìn Kim Phi càng kiên định hơn.
"Cám ơn tiên sinh!" Uông Lão Tam với tư cách là trung đội trưởng bày tỏ lòng biết ơn đối với Kim Phi.
"Cám ơn gì mà cám ơn? Các ngươi xứng đáng với điều này!"
Kim Phi xua tay: "Các huynh đệ đường xa trở về, đều rất vất vả, để mọi người nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sẽ sắp xếp phi thuyền đón mọi người trở về!"
"Vâng!"
Uông Lão Tam hành lễ chào, quay người sắp xếp đám nhân viên hộ tống nghỉ ngơi tại chỗ.
Lúc này Kim Phi mới có thời gian, đi đến bên cạnh nhìn bãi đất trống, tưởng tượng ra hình thức và văn bia trên bia tưởng niệm.
"Kim tiên sinh, những tráng sĩ này đã gặp phải thổ phỉ sao? Tại sao lại thảm hại đến như vậy?"
Một người dân đứng bên hàng rào hét lên hỏi: "Trong túi đựng vàng bạc sao?"
Không đợi Kim Phi trả lời, một người dân khác nói: "Đầu ngươi bị cửa kẹp rồi sao? Đừng nói là một túi vàng, cho dù là một túi đá ngươi có thể vác được không?"
"Đúng vậy, ngươi cũng nghĩ xem, Kim tiên sinh là kẻ phàm tục thích vàng bạc đó sao? Chắc chắn những tráng sĩ này đã đánh thắng trận, Kim tiên sinh và bệ hạ mới tới nghênh đón bọn họ!"
…..
Những người dân vây xem xung quanh lại bắt đầu đoán thân phận của nhóm người Uông Lão Tam.
"Lão Nha, bảo bọn họ nhỏ giọng chút!"
Thiết Chùy đang sắp xếp nhân viên hộ tống đi ngăn cản người dân, lại bị Kim Phi chặn lại.
Kim Phi lấy từ trong túi trên lưng ngựa chiến ra một cái loa sắt, đứng ở trên một chiếc xe ba gác gần đó.
Không cần hò hét, cũng không cần đánh chiêng, thấy Kim Phi giơ loa lên, xung quanh lập tức trở nên im lặng đến mức kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được.
"Có phải mọi người đều rất tò mò bọn họ là ai không? Tại sao ta và bệ hạ lại đến bến tàu nghênh đón bọn họ? Thứ bọn họ mang về là cái gì?"
Kim Phi hét to lên: "Bây giờ ta nói cho các ngươi biết, bọn họ là ai! Bọn họ mang cái gì về?"
"Bọn họ là chiến sĩ của tiểu đoàn hai trung đoàn hai trung đội một và trung đội hai của tiêu cục Trấn Viễn, một năm trước sau khi đánh bại kẻ địch Thổ Phiên xâm lược ở dốc Đại Mãng, ta đã giao cho bọn họ một nhiệm vụ đặc biệt!"
"Ta từng gặp được một vị cao nhân, cao nhân đã từng nói với ta, từ Đại Khang chúng ta đi về phía nam mất ngàn dặm, có một đất nước tên là nước K, ở đó có trồng một loại lúa tên là lúa nước, năm mươi ngày là có thể trưởng thành, hơn nữa sản lượng rất cao.
Từ nước K đi về phía nam mấy ngàn dặm, có một nước tên là Thiên Trúc, ở đó có trồng một thứ gọi là bông vải, khi trưởng thành có thể hái được sợi bông giống như đám mây, có thể dùng bông vải để làm quần áo vừa nhẹ và lại ấm áp!
Nếu lúa nước và cây bông vải có thể phổ biến rộng rãi, thì người dân Đại Khang chúng ta có thể sẽ không còn phải bị đói rét nữa.
Bây giờ có lẽ mọi người đã đoán được nhiệm vụ ta giao cho bọn họ là gì rồi phải không?
Đúng vậy, nhiệm vụ ta giao cho bọn họ chính là đi đến nước K và Thiên Trúc tìm kiếm hạt giống lúa nước và cây bông vải!"
Nói đến đây, Kim Phi dừng lại, quay người chỉ vào nhân viên hộ tống đội viễn chinh, tiếp tục nói: "Phía nam núi cao rừng rậm, khắp nơi đều là rắn, côn trùng và dã thú, bọn họ vượt núi băng đèo, trải qua bao nhiêu gian khổ, cuối cùng cũng đem được hạt giống lúa nước và cây bông vải về đây!
Bọn họ có tổng cộng bảy mươi hai người đi, bây giờ trở về chỉ có ba mươi hai người!"
Nói đến đây, giọng nói của Kim Phi đột nhiên cao lên, gần như hét lên một cách đứt hơi khàn tiếng: "Các ngươi nói xem, những hạt giống bọn họ không quản xa vạn dặm mang về có giá trị hơn vàng không?"
"Đúng!"
Những người dân xung quanh hét lên đáp lại.
"Các ngươi nói xem, bọn họ có phải là anh hùng không?"
"Đúng!"
"Vậy xin hãy nhớ đến những anh hùng này!"
Kim Phi hét lớn lên, nhảy xuống xe ba gác.
Một giây sau, khu vực xung quanh bến tàu đột nhiên trở nên náo nhiệt.
"Chẳng trách tiên sinh và bệ hạ lại đích thân đến bến tàu nghênh đón, hóa ra là các đại anh hùng đã trở về!"
"Ta thấy Nhị Lư Tử trong làng của chúng ta, năm ngoái anh ta đến Tây Xuyên không về, ta còn tưởng rằng anh ta hy sinh rồi, không ngờ rằng anh ta đi đến phía nam để tìm hạt giống cho chúng ta!"
"Ta cũng thấy Lão Hắc của làng chúng ta, theo vai vế, anh ta còn phải gọi ta là Tam thúc đó!"
"Ồ, không ngờ, Lão Liêm Tử người còn là người thân của anh hùng đó!"
"Vừa rồi có phải tiên sinh nói rằng những hạt giống bọn họ mang về có thể trưởng thành trong năm mươi ngày và đạt được năng suất cao không?"
"Đúng vậy, còn một loại hạt giống gọi là cây bông vải nữa!"
"Vậy quá tốt rồi, khi nào chúng ta có thể trồng được?"
"Có lẽ nhanh nhất cũng phải đến sang năm đó."
…..
Những người dân bên ngoài hàng rào, chỉ vào những nhân viên hộ tống đội viễn chinh trên bãi đất trống.
Mà những nhân viên hộ tống đội viễn chinh lại nhìn về phía Kim Phi, ánh mắt tràn đầy sự cảm kích.
Không ai thích không có tiếng tăm gì, đặc biệt là sau khi đã phải hy sinh rất nhiều.
Nghe những người dân xung quanh không ngừng hô to anh hùng, những nhân viên hộ tống của đội viễn chinh cảm thấy những khó khăn mà họ phải chịu đựng trong lần đi về phía nam này đều là xứng đáng!
Cửu công chúa nhìn bóng lưng của Kim Phi, vẻ mặt suy tư.
Công việc chính của Hoàng đế là nghiên cứu nghệ thuật điều khiển thuộc hạ của mình, Cửu công chúa cũng có thể được coi là một cao thủ trong đó.
Nhưng từ khi cô ấy có thể nhớ được, trong triều đình Đại Khang, văn võ bá quan không có được mấy người thật sự nghe lời Trần Cát.
Đến làng Tây Hà, Cửu công chúa phát hiện ra đại đa số người dân đều ủng hộ Kim Phi từ tận đáy lòng, các nhân viên hộ tống càng trung thành với Kim Phi hơn.
Mặc dù cũng có những kẻ phản đồ như Ngụy Lão Tam, nhưng số lượng rất ít.
Lúc trước Cửu công chúa cho rằng người dân và nhân viên hộ tống như vậy là vì Kim Phi đã làm lợi cho bọn họ.
Trên thực tế, đây cũng là nguyên nhân chính khiến người dân và nhân viên hộ tống ủng hộ Kim Phi.
Bây giờ, Cửu công chúa phát hiện ra một nguyên nhân khác.
Đó chính là Kim Phi chưa bao giờ không ăn một mình.
Sau khi mở xưởng kiếm được tiền, y sẽ đưa một phần lớn số tiền đó cho các nữ công nhân, cho nhân viên hộ tống hộ tống hàng hóa, cho nhân viên thương hội mở cửa hàng ở các nơi.
Đánh thắng trận, chiến lợi phẩm sẽ được chia rộng rãi.
Có công lao, Kim Phi sẽ không độc chiếm.
Ví dụ như lần này, Kim Phi hoàn toàn có thể để cho nhân viên hộ tống của đội viễn chinh tự trở về làng, sau đó giao hạt giống ra.
Cứ như vậy, sau đó lúa nước và cây bông vải trở nên phổ biến hơn, mọi người sẽ nhớ đến tên của Kim Phi.
Nhưng Kim Phi lại không làm như vậy, ngược lại y cố ý làm suy yếu ảnh hưởng của mình trong chuyện này, nhiều lần nhấn mạnh sự vất vả và hy sinh của đội viễn chinh, nhường công lao cho bọn họ!
Như vậy, nhân viên hộ tống đội viễn chinh không cảm kích Kim Phi mới lạ!
Cửu công chúa có thể khẳng định, ba mươi hai nhân viên hộ tống ở trước mặt này, sau này nhất định sẽ là tín đồ trung thành của Kim Phi.
Mấu chốt là Cửu công chúa phát hiện Kim Phi làm như vậy không phải là cố ý lấy lòng mọi người, mà là tự tận đáy lòng.
Điều này khiến Cửu công chúa mơ hồ hiểu được tại sao đám nhân viên hộ tống lại trung thành với Kim Phi như vậy.
Bình luận facebook