• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (7 Viewers)

  • Chương 956-960

Chương 956: Đại hội xét xử

“Vẫn là tiên sinh anh minh, bảo chúng ta tiến hành diễn tập, nên mới có thể dọa được quân địch ra ngoài!”

“Đây có phải chiêu chinh phục địch không cần đánh mà tiên sinh nói không?”

“Trước đây, ta luôn cảm thấy binh pháp tiên sinh dạy không hữu dụng, bây giờ ta phục rồi, chúng ta không tốn một binh một tốt này đã có thể chiếm được thành Lam Điền!”

...

Trên phi thuyền, bọn nhân viên hộ tống nhìn cổng thành đang mở ra, tất cả đều vô cùng vui mừng.

Thật ra người ghét chiến tranh nhất chính là binh lính.

Vì mỗi lần chiến tranh đều có một số đồng đội ra đi mãi mãi.

Nếu có thể, hầu hết nhân viên hộ tống cũng không muốn đánh giặc, bọn họ càng muốn trở lại làng, làm công cho Kim Phi, sống một cuộc đời đơn giản và bình yên.

Nhưng đám nhân viên hộ tống cũng biết, muốn sống một cuộc sống bình an, nắm đấm nhất định phải cứng.

Ba ngày trước, Kim Phi đã điều động quân Khánh gia chờ ở ngoài thành, cổng thành Lam Điền vừa mở ra, quân Khánh Gia đã nhanh chóng vào thành, nắm quyền kiểm soát thành trì trong tay.

Sau đó lại bắt đầu tiến hành thanh trừng.

Dư đảng Tần vương thủ thành đều bị bắt hết toàn bộ.

Điều đang trở bọn họ chính là cuộc xét xử của người dân.

Xế chiều hôm đó, cổng thành phủ Kinh Triệu dường như đã bị binh lính thủ thành mở ra.

Khánh Hoài đang nằm nghỉ ngơi ở giường nghe được tin này, không khỏi xúc động.

“Vẫn là tiên sinh lợi hại, ta bao vây phủ Kinh Triệu và Lam Điền lâu như vậy mà vẫn không thể làm gì được, tiên sinh mới chỉ đến ba ngày đã hạ được hai thành, còn không hề tổn hại một binh lính nào cả.

So với tiên sinh, bao nhiêu năm chiến đấu của ta đều là vô ích!”

“Khánh hầu không cần phải tự xem nhẹ mình, nếu ngài có thể làm chủ đồng ý tiến hành chính sách mới, nói không chừng đã đánh hạ được hai thành từ lâu rồi!”

Kim Phi cười lắc đầu.

Đây cũng chính là nguyên nhân y muốn tới đất Tần.

Tình thế trên chiến trường biến hóa khôn lường, biết nắm bắt cơ hội là một điều vô cùng quan trọng.

Kim Phi có quyền đưa ra quyết định tạm thời, có thể phát huy được tối đa lợi thế này.

“Tiếp theo tiên sinh định làm gì?” Khánh Hoài hỏi.

“Khánh hầu cứ xem là biết.” Kim Phi cười nói.

“Vậy ta sẽ chống mắt lên xem!” Khánh Hoài thấy Kim Phi không muốn nói thì cũng không hỏi nhiều.

Vốn tưởng Kim Phi sẽ nhanh chóng có hành động, nhưng hơn nửa tháng tiếp theo, Kim Phi đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Ngoài việc ra lệnh cho quân Khánh Gia duy trì an ninh trong thành và thu thập thông tin phạm tội của những quyền quý bị bắt thì không có hành động nào khác.

Ngay sau khi Khánh Hoài nghĩ Kim Phi muốn xử lý cẩn thận thì Từ Kiêu tới thăm nói với Khánh Hoài, Kim Phi đã điều động đội ngũ đông đảo từ Xuyên Thục tới ngoài thành rồi.

“Đội ngũ đông đảo ư?” Chung Ngũ ngồi bên giường Khánh Hoài cau mày nói: “Không phải đã có quân Khánh Gia ở đây rồi sao? Tại sao tiên sinh lại điều thêm quân mã tới, chẳng lẽ là không tin Hầu gia của chúng ta?”

“Đừng nói bậy! Nếu tiên sinh không tin chúng ta, ngươi còn có thể đứng ở đây sao?”

Khánh Hoài trợn mắt lườm Chung Ngũ, nhìn Từ Kiêu: “Nói xem đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Vẫn là Hầu gia anh minh.” Từ Kiêu nịnh bợ, sau đó nói: “Đội người tiên sinh điều động tới không phải nhân viên hộ tống và quân Trấn Viễn, mà là đội Chung Minh do Tiểu Ngọc cô nương lãnh đạo và đoàn ca múa do Thanh Diên cô nương lãnh đạo! Bọn họ tới để chia ruộng đất.”

“Thì ra là như vậy.” Khánh Hoài hiểu ra, gật đầu.

Công việc đánh cường hào, phân chia ruộng đất ở Xuyên thục đã kết thúc, đội Chung Minh và Đoàn ca múa không chỉ khuếch đại quy mô mà còn tích góp được rất nhiều kinh nghiệm, lúc này đúng dịp có thể vận dụng.

Sau khi Kim Phi có căn cơ ở Xuyên Thục, công việc đánh cường hào chia ruộng đất coi trọng tốc độ, chương trình chủ yếu là nhanh chóng ban hành lệnh giới hạn thời gian cho các địa chủ địa phương, ra lệnh cho bọn họ tự nguyện giao đất trong thời gian quy định rồi chia cho người dân.

Nếu có ai không tuân theo, nhân viên hộ tống sẽ nhanh chóng trấn áp.

Nhưng điều làm Khánh Hoài bất ngờ là chương trình lần này của Kim Phi đã có thay đổi.

Y không lập tức phân chia ruộng đất mà trong ngày thứ hai đội Chung và đoàn ca múa tới đây, mà bên ngoài quảng trường phủ nha Lam Điền có dựng thêm bục gỗ rất cao.

Người dân tưởng là định hát tuồng kịch nên đã xách ghế ra chờ xem từ rất sớm.

Nhưng khi đến nửa buổi sáng, tuồng kịch vẫn chưa bắt đầu, chỉ thấy hai nhân viên hộ tống áp giải một người mặc áo quan đi lên.

“Mọi người chắc cũng biết người này rồi chứ?”

Nữ nhân viên hộ tống phụ trách chủ trì giơ loa sắt nói: “Hắn chính là Lưu Tân Trụ, huyện lệnh của Lam Điền! Hôm nay, nhân vật chính của đại hội xét xử chính là hắn!”

Người dân dưới đài nhìn nhau, không biết đại hội xét xử mà nữ nhân viên hộ tống nói là cái gì.

Nhưng rất nhanh chóng bọn họ đã hiểu ra.

“Bọn ta nhận được tố cáo của quần chúng, trong thời gian nhiệm kỳ, Lưu Tân Trụ ỷ có Tần vương bao che, gây ra nhiều tội ác, vô pháp vô thiên, bây giờ quốc sư đại nhân đã tới làm chủ cho các người!”

Nữ nhân viên hộ tống nói: “Các người có oan uổng gì đều có thể lên đây nói!”

Huyện lệnh Lam Điền gây nhiều tội ác, những năm gần đây không biết đã khiến bao nhiêu người cửa nát nhà tan, nhưng vì là thân tín của Tần vương nên cho tới giờ vẫn không bị trừng phạt, mà những người dân tới phủ Kinh Triệu tố cáo hầu như không có kết quả tốt đẹp.

Về lâu về dài, người dân lại bị huyện lệnh Lam Điền khinh miệt, chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Dù lúc này hắn đã bị nhân viên hộ tống ép quỳ xuống trên võ đài, người dân dưới đài đã từng bị hắn khinh miệt vẫn không dám đứng lên tố giác tội của hắn.

Nhưng Kim Phi đã sớm đoán được khả năng này nên đã bảo Quân Khánh gia chuẩn bị trước.

Thấy bầu không khí càng ngày càng trở nên lúng túng, một ông lão ăn mặc rách rưới lảo đảo bước lên võ đài.

“Lưu Tân Trụ, ngươi cũng có ngày hôm nay à?”

Ông lão nhổ một bãi nước miếng vào người Lưu Tân Trụ, sau đó ngồi phịch xuống đất, vừa khóc vừa cười.

“Ông lão, ông có oan khuất gì muốn nói sao?”

Nữ nhân viên hộ tống giơ loa sắt hỏi.

“Đúng vậy, ta có lời muốn nói!”

Ông lão nhận lấy loa sắt, gân cổ hô: “Ta là Từ Lão An ở phường Tỉnh Thủy, trước đây có mở một cửa hàng son, ba năm trước, tiểu thiếp của Lưu Tân Trụ bảo con gái nhà ta tới nha huyện đưa son, kết quả bị Lưu Tân Trụ nhìn thấy.

Tên súc sinh này định làm nhục con gái nhà ta, bị con gái nhà ta cắn cho một cái, kết quả... kết quả...”

Nói tới đây, ông lão nghiến răng nghiến lợi chỉ Lưu Tân Trụ: “Kết quả bị tên súc sinh này thả chó ra cắn chết con gái nhà ta!”

“Con gái đáng thương của ta mới chỉ có mười ba tuổi!”

Nói tới đây, ông lão khóc không thành tiếng.

Người dân thiên hạ cũng im lặng, nhiều người còn đưa tay lên lau nước mắt.

Ba năm trước, chuyện này đã gây ra động tĩnh khá lớn ở huyện Lam Điền, nhiều người dân nghe nói tới chuyện này cũng âm thầm mắng chửi Lưu Tân Trụ.

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó mà thôi.

Ngay cả người trong cuộc cũng không dám tìm Lưu Tân Trụ để gây phiền toái, bọn họ có thể làm được gì chứ?

“Ông lão, ông nghỉ ngơi trước đi, đưa loa sắt cho ta.”

Nữ nhân viên hộ tống an ủi ông lão, nhận lấy loa sắt nói với những người dưới đài: “Có ai biết chuyện này có thể làm chứng cho mọi người được không?”

Người dân dưới đài nhìn nhau do dự.

Nhưng cuối cùng vẫn có hai người dân có quan hệ tốt với ông lão đứng lên:

“Ta tình nguyện làm chứng!”
Chương 957: Thu phục lòng dân

Lưu Tân Trụ đã làm ra quá nhiều việc ác, cũng quá kiêu ngạo, lúc làm chuyện xấu thì rất trắng trợn, không thèm che giấu.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Kim Phi sắp xếp cho hắn trở thành đối tượng bị xét xử đầu tiên.

Trước đó, dân chúng còn hơi sợ hãi, nhưng bây giờ có người dẫn đầu, bên cạnh còn có nhân viên hộ tống vũ trang đầy đủ đứng đó, khiến cho lá gan của người dân lớn hơn rất nhiều.

Càng ngày càng có nhiều người tố giác tội ác của Lưu Tân Trụ.

Từng người đi lên, phun ra một bãi nước miếng vào Lưu Tân Trụ.

Đại hội xét xử bắt đầu từ nửa buổi sáng kéo dài đến chiều mới kết thúc, quần áo của Lưu Tân Trụ đã thối không thể ngửi nổi.

“Lưu Tân Trụ, ngươi có gì muốn nói về bản cáo buộc của mọi người không?”

Nữ nhân viên hộ tống phụ trách chủ trì hỏi.

Lưu Tân Trụ vờ như không nghe thấy, hắn quỳ trên đất, cúi đầu không nói gì.

Thật ra chính hắn cũng biết, từ khi quân Khánh Gia tiến vào thành trì của huyện Lam Điền, kết cục của hắn đã được xác định.

Trên thực tế cũng là như vậy, quân Khánh Gia đã nắm được quá nhiều chứng cứ phạm tội của hắn.

Cho dù hôm nay có tố cáo trước bàn dân thiên hạ hay không thì hắn cũng đều phải chết.

“Nếu ngươi không có gì để nói, vậy mời các vị thẩm phán viên đưa ra phán quyết!”

Nữ nhân viên hộ tống xoay người nhìn về phía bên phải võ đài.

Có bảy người ngồi ở sát mép bên phải, trong đó có hai người đến từ đội Chung Minh, một người đến từ tiêu cục Trấn Viễn, một người khác thuộc quân Khánh Gia.

Còn ba người còn lại là người có địa vị và danh vọng rất lớn mà dân chúng Lam Điền chọn ra để đại diện cho mọi người.

Bảy người cùng thương lượng một lúc, sau đó gọi nữ nhân viên hộ tống phụ trách hộ tống tới.

Một lát sau, nữ nhân viên hộ tống quay lại võ đài, tiếp tục cầm loa sắt lên:

“Sau khi bảy vị thẩm phán viên thương lượng xong, đã nhất trí là Lưu Tân Trụ đang trong nhiệm kỳ mà lại giết người, cưỡng ép con gái nhà lành, đánh người, chèn ép dân chúng, ngoài ra còn khiến cho nhiều gia đình bị tan nát, thủ đoạn của hắn khiến cho người người căm giận, cực kỳ xấu xa! Lần này, bảy vị thẩm phán viên đã đưa ra quyết định!”

Nữ nhân viên hộ tống nói đến đây thì dừng lại một lúc, lật sang trang mới.

Dưới đài, tất cả người xem đều ngừng thở, nhìn chằm chằm vào nữ nhân viên hộ tống, giống như đang đợi bị tuyên án.

Không ít người kích động siết chặt tay lại.

Nữ nhân viên hộ tống không hề cố tình vòng vo, sau khi sang trang thì đọc to lên: “Bảy vị thẩm phán viên nhất trí quyết định, tuyên án xử tử Lưu Tân Trụ, lập tức hành hình!”

“Hay lắm!”

Người dân đứng dưới dài đồng loạt khen ngợi!

Không biết ai là người vỗ tay trước, sau đó những người khác cũng làm theo.

Tiếng vỗ tay kéo dài tận hai phút, đến khi nữ nhân viên hộ tống cho người đánh chiêng, tiếng vỗ tay mới dần dần dừng lại.

Không ít người đã vỗ tay mạnh đến mức hai tay đã đỏ bừng!

Người vừa bước lên đài tố cáo Lưu Tân Trụ kích động quá mà vừa khóc vừa cười.

“Đội hành hình, kéo người đi, chém đầu!”

Theo mệnh lệnh của nữ nhân viên hộ tống, bên cạnh xuất hiện hai nam nhân viên hộ tống mặc giáp đen, giữ chặt Lưu Tân Trụ.

Lúc này Lưu Tân Trụ đã sợ đến mức hai chân mềm nhũn, căn bản không thể đi được, hai nam nhân viên hộ tống cứ kéo hắn đi như kéo một con chó chết, cầm chặt cánh tay hắn, kéo hắn xuống mảnh đất trống bên dưới võ đài.

Đến tận lúc này, dân chúng mới phát hiện, trên mảnh đất trống kia không biết từ lúc nào đã dựng lên một cái đài hành hình, bên cạnh là hai nhân viên hộ tống mặc trang phục màu đen.

Dân chúng vây xem rối rít tránh đường, nhìn nhân viên hộ tống kéo Lưu Tân Trụ đi về phía đài hành hình.

Không biết ai là người đầu tiên ném đá vào Lưu Tân Trụ, những người khác thấy thế cũng làm theo.

Có người ném đá, có người ném bùn, một vài người không tìm được đá với bùn thì phun nước miếng vào người Lưu Tân Trụ.

Từ võ đài đi tới mảnh đất trống chỉ vài chục mét, tóc của Lưu Tân Trụ đã bị máu và nước miếng làm cho ướt sũng.

Máu là do bị đá đập vào đầu, còn đang chảy xuống, nước miếng là do người dân nhổ lên.

Hai nhân viên hộ tống kéo hắn đi cũng vô cớ bị liên lụy mà bị đập trúng mấy cái, cũng may bọn họ đang mặc áo giáp nên mới không đau, nhưng bị phun nước miếng vào người thì rất ghê tởm.

Đưa Lưu Tân Trụ lên hình đài xong, một nhân viên hộ tống đã chuẩn bị sẵn rút hắc đao ra chém xuống đầu của Lưu Tân Trụ.

Động tác dứt khoát, từ đầu đến cuối không nói câu nào.

Lưu Tân Trụ cứ im lặng mà kết thúc tội ác cả đời của mình như vậy.

Hình ảnh chém đầu này cực kỳ đẫm máu, nhưng ai ở đây chưa từng thấy người chết kia chứ? Ngay cả đứa trẻ dưới đài cũng không hề sợ hãi chút nào, ngược lại còn học theo người lớn mà vỗ tay nữa!

“Giết hay lắm!”

“Tên họ Lưu đáng chết, cuối cùng hắn cũng chết thật rồi!”

Lưu Tân Trụ gieo rắc tai họa cho Lam Điền nhiều năm, không biết có bao nhiêu người hận hắn đến tận xương.

Cái tên chuyên gieo họa này cuối cùng cũng phải đền tội rồi!

Người vừa mới bước lên đài để tố cáo Lưu Tân Trụ cũng cảm động mà rơi nước mắt.

“Con gái, con nhìn thấy không, Lưu Tân Trụ bị chém đầu rồi! Hắn đã bị chém đầu rồi… Cha đã báo thù cho con rồi!”

Người lên đài đầu tiên là một ông lão mất hết sức lực ngồi trên đất, vừa khóc vừa cười, hệt như người điên.

Từ khi con gái bị Lưu Tân Trụ thả chó cắn chết, đã có vô số lần ông ấy muốn giơ đao lên xông vào nha huyện chém chết Lưu Tân Trụ, nhưng vì những người khác trong nhà, ông ấy đành phải gắng gượng vứt ý nghĩ đó đi.

Mấy năm nay, ông ấy lúc nào cũng sống trong áy náy và tự trách, nhưng bây giờ, ông ấy cuối cùng đã được giải thoát rồi.

“Cô nương, cảm ơn cô!”

Ông lão xoay người về phía nữ nhân viên hộ tống rồi dập đầu: “Sau này mạng của ta chính là của cô nương, cô nương cần ta làm gì thì cứ việc nói, lão phu tuyệt đối sẽ không từ chối!”

“Ông à, ông đừng làm vậy!”

Nữ nhân viên hộ tống nhanh chóng đỡ ông lão dậy: “Thật ra ta cũng không làm gì cả, những việc này đều là do tiên sinh nhà ta giao phó thôi!”

“Ta có thể đi bái kiến quốc sư đại nhân để chính diện cảm ơn ngài ấy không?”

Ông lão dò hỏi.

“Tiên sinh nói, mọi người ai cũng có cơ hội được sống một cuộc sống tốt đẹp, đừng để ngài ấy tiếp tục nghe được những thảm kịch nhân gian như vậy đã là lời cảm ơn tốt nhất đối với ngài ấy rồi.”

“Quốc sư đại nhân đúng là Bồ tát sống!”

Dân chúng xung quanh nghe thấy lời nói của nữ nhân viên hộ tống thì tất cả đều khen ngợi Kim Phi không ngớt.

“Ông à, mọi người đi nghỉ ngơi trước đi, ta còn phải tiến hành hai đại hội xét xử nữa đó.”

Nữ nhân viên hộ tống ra hiệu cho người gõ chiêng.

Một lát sau, lại có hai nhân viên hộ tống kéo một người mập mạp mặc trang phục bằng tơ lụa lên võ đài.

“Vị này là Chu lão gia của thành Tây, chắc là có nhiều người biết nhỉ?”

Nữ nhân viên hộ tống giơ loa sắt lên hét xuống dưới.

“Biết!”

“Tên họ Chung đó đã hại chết cha mẹ ta, còn đốt bọn họ thành tro, ông đây chắc chắn biết hắn!”

“Ta tự nguyện tố cáo tên họ Chung đó là người có tội!”



Có tấm gương trước đó là Lưu Tân Trụ, mọi người cuối cùng đã hiểu, lần này bọn họ đã tìm được chỗ dựa rồi.

Không đợi nữ nhân viên hộ tống hỏi lại, đã có mấy trăm người giơ tay, tự nguyện lên đài tố cáo Chu lão gia.

Đây chính là mục đích mà đại hội xét xử công khai do Kim Phi quyết định tổ chức muốn đạt được.

Ở đất Tần, y không có sức ảnh hưởng mấy, cho nên mới dùng cách thông qua việc xét xử công khai những địa chủ này để dân chúng địa phương nhanh chóng biết đến y, đồng thời ghi nhớ tên của y.

Đây không chỉ là vì để thỏa mãn lòng hư vinh của Kim Phi, mà còn là vì nó có thể mở rộng sức ảnh hưởng của y và tiêu cục Trấn Viễn, khiến cho người người nhà nhà đều biết Kim Phi cũng hận những địa chủ đó giống như họ, y là người đứng về phía bọn họ.

Lấy việc này làm nền tảng, cộng thêm việc đánh cường hào chia ruộng đất mới là hành động thu phục được lòng dân một cách nhanh nhất.
Chương 958: Tiến triển thuận lợi

Các địa chủ cường hào ở thời đại phong kiến, vì để áp bức người dân đã dùng mọi thủ đoạn, buộc tá điền vợ con ly tán, chuyện này diễn ra hàng ngày ở Đại Khang.

Lúc bị đưa ra tham gia buổi phán quyết thì không có người nào vô tội.

Dù không có buổi phán xét công khai thì Kim Phi cũng sẽ không tha cho bọn họ.

Dù sao bọn địa chủ cường hào này đều đáng chết, tham gia phán xét công khai, cũng coi như là đóng góp cuối cùng của họ trước khi chết.

Phải nói rằng đại hội phán xét là thủ đoạn lấy lòng dân rất tốt.

Lúc trước người dân tràn đầy lo lắng với việc quân Khánh Gia vào thành, bởi vì mỗi khi thành trì bị đổi chủ, thì thành chủ mới đều sẽ đánh thêm một khoản thuế ngoài qui định.

Việc này giống như việc bọn thổ phỉ ở nông thôn sau khi mở rộng thêm địa bàn mới sẽ thu thêm một lần thuế lương thực nữa.

Thứ nhất, nó có thể bù đắp những tổn thất do trận chiến trước gây ra, thứ hai, có thể giết gà dọa khỉ, trấn áp người dân ở địa bàn mới.

Người dân Lam Điền cũng lo lắng quân Khánh Gia sẽ đến làm như vậy.

Mấy tháng trước, Tần vương đã đánh thuế nặng một lần rồi, nếu quân Khánh Gia đánh thuế lần nữa, có rất nhiều người dân sẽ phải tan nhà nát cửa.

Nhưng điều khiến người dân Lam Điền ngạc nhiên là sau khi quân Khánh Gia khống chế được thành Lam Điền, không mảy may đụng chạm gì tới người dân, ngược lại còn tổ chức đại hội phán xét, giúp họ trả mối thù lớn.

Ngày đó đại hội phán xét được diễn ra ba chỗ, đến chạng vạng tối, nhân viên hộ tống đốt lửa trại xung quanh sân khấu, đoàn ca múa Kim Xuyên biểu diễn vở kịch Cô gái tóc trắng.

Chỉ là đoàn ca múa biểu diễn vở kịch Cô gái tóc trắng đã được Kim Phi và Trần Văn Viễn cải biên, bối cảnh của câu chuyện được đổi thành Đại Khang, cuối cùng người giải cứu Hỉ Nhi được đổi thành một nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến trải nghiệm xem của người dân

Lúc nhìn thấy Hỉ Nhi bị ác bá Hoàng Thế Nhân làm nhục, người dân dưới sân khấu căm hận muốn lao lên đánh chết Hoàng Thế Nhân.

Lúc nhìn thấy Hỉ Nhi chạy sâu vào núi trốn, bởi vì thiếu ánh sáng mặt trời nên biến thành cô gái tóc trắng, người dân dưới sân khấu đã không cầm được nước mắt vì cô ấy.

Khi nhìn thấy cảnh Kim Phi dẫn tiêu cục Trấn Viễn đi ngang qua, lãnh đạo người dân địa phương đánh bại tên Hoàng Thế Nhân, cứu được Hỉ Nhi xuống núi, người dân dưới sân khấu không khỏi đứng dậy vỗ tay.

Nền giáo dục của người dân Đại Khang tương đối thấp, nếu nói về đạo lý lớn lao, chưa chắc họ đã hiểu được.

Nhưng bọn họ có thể hiểu được câu chuyện, rất nhiều người dân cũng đã từng trải qua tình cảnh tương tự, có thể liên tưởng đến nhân vật trong truyện, ấn tượng với Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn càng sâu sắc hơn.

Buổi tối ngày hôm đó, đại hội phán xét và vở kịch trên sân khấu đã truyền khắp toàn thành.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa chạng vạng sáng, sân khấu đã được người dân bao quanh chật kín đến mức nước chảy không lọt.

...

Mấy ngày tiếp theo, sân khấu này trở thành nơi náo nhiệt nhất trong thành, ban ngày tiến hành đại hội phán xét công khai, ban đêm diễn các vở kịch sân khấu được biểu diễn, từ sáng sớm đến nửa đêm, đều chật kín người dân.

Có một vài người dân vì muốn chiếm được chỗ tốt để xem không đành quay về nhà ăn cơm, không đành quay về nhà ngủ, hoặc thậm chí không đành đi nhà vệ sinh.

Không chỉ trong thành diễn ra đại hội phán xét và biểu diễn kịch trên sân khấu, mà còn ở vùng thôn quê ở ngoại thành cũng giống như thế.

Mỗi lần đội Chung Minh dẫn dắt quân Khánh Gia chiếm đóng một thôn làng nào, đều sẽ bắt địa chủ cường hào nơi đó đưa ra tiến hành phán xét công khai trong thôn.

Các địa chủ cường hào từng giết người đều nhận sự trừng phạt thích đáng.

Dĩ nhiên, cũng có một số địa chủ như Chu Du Đạt, họ không những không gây khó dễ cho người dân, mà còn biết chủ động làm một số việc thiện như xây cầu sửa đường.

Thật ra những người như vậy cũng có người dân vạch trần tố cáo, nhưng đội Chung Minh khá thận trọng trong đại hội phán xét bên ngoài thành, bình thường đều sẽ đi xác minh thông tin rồi mới tiến hành phán xét.

Đối với những địa chủ chưa từng bức chết người dân, đội Chung Minh cũng sẽ không giết họ, mà chỉ phán xử họ bị giam cầm cải tạo lao động.

Đối với những người làm việc thiện, càng không làm khó dễ họ, chỉ phân chia lại đất đai của họ, không động vào nhà cửa và gia sản của họ.

Nhưng mấy ngày gần đây đội Chung Minh đã chủ trì việc phân chia đất đai ở hơn ba mươi thôn làng, chỉ gặp một địa chủ như vậy.

Các địa chủ khác, dù họ không trực tiếp giết người, cũng từng gián tiếp bức chết tá điền.

Đối với những địa chủ này, đội Chung Minh đều không hề nương tay mà về bắt quy án.

Chỉ trong một khoảng thời gian, đại hội phán xét và công việc phân chia đất đai được diễn ra sôi nổi hào hứng cả vùng Lam Điền.

Một số thôn trấn mà đội Chung Minh chưa kịp đến, thậm chí người dân còn chủ động bắt giữ địa chủ cường hào nơi đó lại, chờ đội Chung Minh đến phán xét.

Có một số nơi cấp tiến, thậm chí người dân tự mình mở đại hội phán xét địa chủ, phân chia ruộng đất của địa chủ.

Lúc này đã thể hiện rõ sự khác biệt của việc có tổ chức và không có tổ chức.

Các thành viên trong đội Chung Minh không phải là người địa phương, lúc phân chia đất đai, về cơ bản họ có thể duy trì sự công bằng và chính đáng, người dân ở khắp nơi cũng đều tin tưởng nghe theo.

Còn người dân tự phân chia ruộng đất, những người chủ trì phân chia ruộng đất phân đều muốn phân cho mình đất tốt hơn, những người dân khác đương nhiên sẽ không muốn vậy, do đó việc phân chia đất đai cũng trở thành một trò cười.

Có một số nơi giết chết luôn địa chủ, cướp sạch đồ đạc của nhà địa chủ.

Trong trường hợp này, khó tránh khỏi việc tạo thành một số bản án oan, các nạn nhân trước đó cũng có khả năng trở thành tội phạm.

Ví dụ như thê thiếp, nô bộc và tỳ nữ trong gia đình địa chủ cũng là những người khốn khổ, còn có những đứa trẻ ngây thơ nữa, bọn nó còn chưa hiểu chuyện, đã làm gì sai chứ?

Nhưng họ cũng bị người dân mất đi lý trí đánh chết.

Đối với những người này, đội Chung Minh cũng không nhượng bộ, sau khi đi đến đã bọn họ bắt giữ thủ lĩnh luôn.

Dưới sự khiếp sợ với đội Chung Minh, những cuộc tự phân chia ruộng đất đã dừng lại, nhưng người dân vẫn bao vây khắp đại viện của các địa chủ, ngăn địa chủ bỏ trốn, số người dân đợi đội Chung Minh đến phân chia ruộng đất càng ngày càng nhiều.

Công việc phân chia đất đai càng ngày càng thuận lợi.

Đoàn ca múa cũng đi theo đội Chung Minh, ban ngày đội Chung Minh chia đất, tiến hành đại hội phán xét, ban đêm vũ đoàn biểu diễn kịch, tuyên truyền chính sách mới của Kim Phi và Cửu công chúa.

Trong nửa tháng ngắn ngủi, danh tiếng của Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn đã nổi tiếng khắp cả vùng Lam Điền.

Trẻ em ở nhiều nơi còn biết hát đồng dao, ca tụng những công đức của Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn.

Cho tới lúc này, hòn đá trong lòng Kim Phi cuối cùng cũng hoàn toàn rơi xuống đất.

Việc phân chia đất đai của đội Chung Minh càng ngày càng thuần thục, chỉ trong vài ngày nữa, e rằng họ sẽ có thể hoàn thành công việc ở Lam Điền và đi tiếp huyện khác.

Hơn nữa, thành viên của đội Chung Minh và đoàn ca múa này là nhóm đầu tiên, vẫn còn nhiều người đang đi từ Xuyên Thục đến đất Tần.

Đợi đến khi nhóm thứ hai đến, thứ ba đến, công việc phân chia ruộng đất sẽ ngày càng nhanh hơn.

Nếu tiến triển thuận lợi, có khả năng công việc phân chia đất đai của toàn bộ đất Tần sẽ hoàn thành trước cuối năm nay.

Đến lúc đó, để giữ đất đai được phân trong tay mình, cũng để giữ mức thuế thấp, người dân đất Tần sẽ trở thành những người ủng hộ trung thành của Kim Phi.

Cho dù Tần vương trốn trong bóng tối rồi giãy giụa thế nào, mất đi sự ủng hộ của người dân, thì cũng không thể khuấy động thêm bất kỳ cơn bão nào nữa.

Đây là sách lược của Kim Phi từ trước tới giờ.

Y không có sở trường đấu đá, cũng không có sở trường về chiến lược, vậy thì dùng thủ đoạn đường đường chính chính, giành được lòng dân, giành được sự ủng hộ của người dân.

Kim Phi đang suy nghĩ gì, đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Bước ra khỏi lều, y nhìn thấy một ông lão thân hình mập mạp, dẫn một nhóm người vào doanh trại, đi về phía lều của Khánh Hoài.

Kim Phi túm lấy Từ Kiêu đang đi ngang qua: "Ông ta là ai vậy?"

Để được an toàn, sau khi đánh hạ phủ Kinh Triệu và thành Lam Điền, Kim Phi và Khánh Hoài không vào ở trong thành mà tiếp tục sống trong doanh trại của quân Khánh Gia ở ngoại thành.

Doanh trại cũng là nơi có tình trạng phong tỏa, người này có thể nghênh ngang tiến vào doanh trại, hiển nhiên không phải người bình thường.
Chương 959: Đế sư

“Tiên sinh, ông ta là Đồng lão gia của phủ Kinh Triệu, từng giữ chức Thái phó của Thái tử ở kinh thành, rất tâm đầu ý hợp với Quốc công lão gia, khi còn bé Hầu gia cũng theo học Đồng lão gia.”

Từ Kiêu nhìn ông lão, giải thích với Kim Phi: “Đồng lão gia đã nghỉ hưu vài năm, ẩn cư tại phủ Kinh Triệu, mỗi lần Khánh hầu đi Tây Bắc, cũng sẽ tạt vào hỏi thăm. Chắc là Đồng lão gia nghe nói Khánh hầu bị bệnh, nên đến thăm.”

“Hoá ra là thầy của Khánh hầu.” Kim Phi bừng tỉnh.

Thái phó của Thái tử là thầy của Thái tử, còn được gọi là đế sư, mặc dù không có thực quyền, nhưng địa vị rất cao.

Rất nhiều quan niệm cai trị của các hoàng đế, đều xuất phát từ lời dạy của Thái phó của Thái tử mà ra.

Thái phó của Thái tử trừ việc dạy dỗ giáo dục Thái tử, còn dạy dỗ các hoàng tử công chúa khác, cũng như con cái của một số quyền thần.

Thái phó của Thái tử Đại Khang không chỉ có một người, mà là có rất nhiều người, mỗi người dạy một khía cạnh khác nhau.

Nhưng người như Đồng lão gia có thể dạy Trần Cát, còn dạy cả Cửu công chúa, cũng không phải nhiều.

Khi Trần Cát nắm quyền, Khánh Quốc công chính là thế hệ quyền thần đầu tiên, cũng được chia hai chỗ.

Theo lý mà nói Khánh Hoài chỉ là con vợ lẽ, không có cơ hội vào cung học tập, nhưng anh ta có hai người anh trai không chịu cố gắng, vào cung không phải quấy rối thì cũng là gây chuyện, học hành thì cũng mơ hồ, gây ra không ít trò cười.

Khánh Quốc công cảm thấy mất mặt, nên đã đưa Khánh Hoài và Khánh Mộ Lam vào cung.

Trong thời đại phong kiến chú trọng nhất là tôn sư trọng đạo, Đồng lão gia từng làm thầy của Khánh Hoài, ông ta sắp đến doanh trại, Khánh Hoài không ra nghênh đón sẽ bị coi là thất lễ.

“Thân thể Khánh hầu không tiện, Từ Kiêu, ngươi đi giúp đỡ chút đi.”

Kim Phi khoát tay với Từ Kiêu, xoay người quay về lều.

Nhưng trước khi bước vào lều, y quay đầu nhìn Đồng lão gia ở phía sau đội ngũ.

Những người này đều khiêng theo một cái rương, còn có người ôm vài chiếc hộp tinh xảo, nhìn thôi cũng biết là quà tặng.

Theo lý mà nói Đồng lão gia là thầy của Khánh Hoài, cho dù đến thăm Khánh Hoài đang bị thương, cũng không cần mang theo nhiều đồ như vậy chứ?

Nhưng cũng có thể Đồng lão gia thích khoe khoang, hoặc là ông ta có mối quan hệ sâu sắc với Khánh Hoài.

Đây là chuyện riêng của Khánh Hoài, Kim Phi cũng không nghĩ nhiều, xoay người vào trong lều, viết tiếp tài liệu giảng dạy.

Nhưng chưa được bao lâu, Từ Kiêu lại đến.

“Tiên sinh, Khánh hầu mời ngài đến.”

“Thầy trò bọn họ ôn chuyện xưa, gọi ta đến làm gì?”

Trong lòng Kim Phi hơi nghi ngờ, nhưng vẫn bỏ giấy bút xuống, đi theo Từ Kiêu.

Màn trướng của Khánh Hoài được vén lên, từ xa, Kim Phi đã thấy khắp nơi đều là rương, gần như lấp đầy khoảng trống trong lều.

Còn có một vài rương nhỏ xếp chồng lên rương lớn.

Sau một thời gian nghỉ ngơi, Khánh Hoài đã có thể xuống giường, lúc Kim Phi đi vào, anh ta đang ngồi, nói chuyện với Đồng lão gia.

Gia đinh khênh rương đang đợi ở cửa, đứng sau lưng Đồng lão gia chỉ có bốn cô nương mười lăm, mười sáu tuổi.

Thấy Kim Phi đi vào, Khánh Hoài vịn bàn đứng dậy: “Tiên sinh, ngài đến rồi! Ta giới thiệu với ngài, đây là Đồng tiên sinh, từng dạy học trong cung nhiều năm, tiên đế và đương kim bệ hạ đều từng theo học Đồng tiên sinh.”

“Tiểu sinh Kim Phi chào Đồng tiên sinh!”

Vì đối phương là thầy của Cửu công chúa, nên Kim Phi chắp tay làm lễ học trò.

“Lão phu Đồng Thiên An, chào quốc sư đại nhân!”

Đối phương cũng không ra vẻ, đứng dậy thi lễ với Kim Phi, còn là đại lễ, khom người chín mươi độ.

“Lão tiên sinh, không được! Không được!”

Tay chân Kim Phi luống cuống, đỡ Đồng tiên sinh lên: “Tiên sinh ngài hành đại lễ như vậy, chẳng phải ta sẽ giảm thọ mất sao?”

Trước tiên không nói đến thân phận của ông ta, ở tuổi sáu mươi bảy mươi, đối phương hành đại lễ với y như vậy cũng không thích hợp.

“Quốc sư đại nhân khuyên bệ hạ thi hành chính sách nhân từ, giảm thuế má, bớt lao dịch, cho người dân cơ hội nghỉ ngơi lấy sức, đây chính là công đức lớn lao của vô lượng chúng sinh, xứng với bất kì đại lễ nào!”

Đồng tiên sinh đứng dậy nói: “Đại Khang có người tài như tiên sinh, thật sự là chuyện may mắn của Đại Khang!”

“Tiên sinh khen nhầm rồi!” Kim Phi khoát tay lia lịa.

“Không phải ta nịnh nọt quốc sư đại nhân, mà là bày tỏ cảm xúc trong lòng mà thôi.”

Đồng tiên sinh nói: “Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, nếu quốc sư muốn tự xưng vua, trong thiên hạ này không ai có thể ngăn cản được ngài, nhưng quốc sư đại nhân không làm như vậy, ngược lại, ngài liều mạng canh giữ biên cương, đồng thời cũng cứu tiên đế khi bị tiền Thái tử soái vị!”

Bây giờ lại càng vĩ đại hơn, nâng đỡ Vũ Dương có năng lực nhất lên làm hoàng đế!

Chuyện này nối tiếp chuyện khác, đều là chuyện chấn động trời đất, chỉ có người quyết đoán mới có thể làm được, quốc sư đại nhân chỉ vung tay làm qua loa là đã thành công.

“Ta cũng có nghiên cứu về sách sử, trong lịch sử, từ xưa đến nay Kim tiên sinh được coi là người đầu tiên!”

“Đồng tiên sinh, nếu ngài còn khen nữa ta sẽ bay lên trời mất!”

Kim Phi được khen thì hơi xấu hổ, chủ động đổi chủ đề: “Tiên sinh đến thăm Khánh hầu sao?”

“Đúng vậy, hôm qua ta biết Khánh hầu bị thương do bị tập kích, cả đêm ta không ngủ được, sáng sớm hôm nay đã đến đây.”

Đồng tiên sinh nói: “Ngoài việc hỏi thăm sức khoẻ Khánh Hoài, ta cũng muốn đến bái kiến quốc sư đại nhân.”

“Tiên sinh khách sáo rồi, phải là ta đến phủ Kinh Triệu bái kiến ngài mới đúng.”

Kim Phi không giỏi trong việc giao tiếp như vậy, nói qua loa lấy lệ vài câu, trong lòng đã có ý tránh đi: “Hiếm khi tiên sinh đến thăm, ta không làm phiền tiên sinh và Khánh hầu ôn lại chuyện cũ nữa.”

“Quốc sư khoan hãy đi!”

Đồng tiên sinh giữ Kim Phi lại, ra hiệu cho cô nương bên cạnh mở hộp: “Lần đầu gặp mặt, ta cũng không có gì nhiều, nghe nói dưới quyền quốc sư không chỉ có tiêu cục, mà còn có cả hiệu buôn, tiền trang, quán rượu.

Đây là khế ước một số cửa hàng của ta ở trong thành Kinh Triệu, tặng cho quốc sư đại nhân.”

Để duy trì sự ổn định căn bản, phòng ngừa đánh đập cướp giật, Kim Phi không tịch thu tài sản cố định và bất động sản tổ trạch của địa chủ cường hào.

Sau khi chiếm được các thành trì, tiêu cục Trấn Viễn chỉ chiếm địa bàn của binh phủ để tiến hành huấn luyện và ở, chẳng hạn như thương hội Kim Xuyên và tiền trang, sẽ thuê hoặc mua lại cửa hàng, chứ không cướp đoạt.

Phủ Kinh Triệu được xem là thành trì lớn thứ hai của Đại Khang, giá cửa hàng không rẻ hơn bao nhiêu so với kinh thành.

Chiếc hộp Đồng tiên sinh đưa mặc dù không lớn, nhưng chắc chắn nó giá trị hơn một hộp vàng rất nhiều.

Nhưng Kim Phi nhìn cũng không thèm nhìn, lập tức xua tay: “Tiên sinh, ngài khách sáo rồi, ta nhận được đâu.”

Vô cớ đi lấy lòng người khác, không phải kẻ gian trá thì cũng là quân trộm cắp.

Phần lớn người tri thức của Đại Khang rất kiêu ngạo, đặc biệt những người xuất thân cao quý, từng làm đế sư như này, bình thường ra ngoài, mắt còn cao hơn mũi.

Vừa rồi Đồng tiên sinh không ngừng khen y, Kim Phi đã cảm thấy có gì đó không ổn lắm.

Bây giờ càng cảnh giác hơn.

“Quốc sư đại nhân, đây là thành ý lần đầu gặp mặt, ta đã đưa ra thì ngài cứ nhận đi, nếu không mặt mũi của ta biết vứt đi đâu đây?”

Đồng tiên sinh thấy Kim Phi từ chối, lập tức thúc ép, thậm chí còn lấy chiếc hộp gỗ trong tay cô nương, nhét vào ngực Kim Phi.

Nhưng ông ta càng như vậy, Kim Phi càng cảnh giác hơn.
Chương 960: Trở mặt

“Quốc sư đại nhân, đây là một chút tấm lòng của lão phu, ngài hãy nhận lấy đi.”

“Tiên sinh là người lớn tuổi, ta không đến thăm tiên sinh đã là thiếu lễ phép rồi, sao lại có thể nhận món quà này của tiên sinh nữa chứ?”



Đời trước Kim Phi rất ghét phải giả vờ khách sáo. Do đó, sau khi đùn đẩy qua lại một lúc, y lập tức hết kiên nhẫn mà cầm cái rương đặt lên trên bàn luôn, rồi đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Đồng tiên sinh, ngài tìm ta có việc gì không?”

Đồng tiên sinh không quen cách nói chuyện thẳng thắn này của Kim Phi, ông ta lập tức bị nghẹn, không nói được lời nào.

Nhưng dù sao ông ta cũng là người đã sống được mấy chục năm, Đồng tiên sinh điều chỉnh lại tâm trạng của mình rất nhanh, rồi cười nói: “Quốc sư đại nhân đúng là một người thẳng thắn. Lão phu muốn xin Quốc sư đại nhân giúp ta một vài chuyện.”

“Ngài là thầy giáo của Vũ Dương với Khánh hầu, có chuyện gì thì cứ nói đi.”

Kim Phi ra hiệu cho Đồng tiên sinh ngồi xuống.

Nhưng Đồng tiên sinh không những không ngồi, mà còn khom người hành lễ với Kim Phi.

“Tiên sinh, ngài mau đứng lên đi, đã nói đừng làm vậy mà.”

Kim Phi vội vàng đưa tay ra đỡ.

Nhưng lần này Đồng tiên sinh không những không đứng lên, mà còn khom người nói: “Ta muốn xin Quốc sư đại nhân tha cho Tần vương và Tứ hoàng tử!”

Kim Phi nghe được những lời này thì hơi nheo mắt.

Y tưởng rằng Đồng tiên sinh tới đây vì nhà ông ta cũng có đất, cho nên muốn tới cầu xin y để y không phân chia ruộng đất của ông ta.

Thậm chí Kim Phi đã chuẩn bị sẵn lý do từ chối.

Nhưng đối phương lại nói muốn xin y tha cho Tần vương với Tứ hoàng tử!

Chuyện này làm Kim Phi rất bất ngờ, cũng cực kỳ tức giận.

Người này cũng đề cao bản thân quá rồi nhỉ?

Chỉ dựa vào việc ông ta là thầy của Cửu công chúa và Khánh Hoài mà đã dám đưa ra yêu cầu quá phận như thế à?

Ông ta còn không phải là đế sư đầu tiên mà y từng gặp.

Trước đó, lúc ở dốc Đại Mãng, y từng gặp Vu Triết, ông ta cũng là một đế sư, nhưng vì đáng chết nên không phải cũng bị giết đấy à?

Ban nãy Khánh Hoài còn định đứng lên đỡ ông ta dậy, nhưng sau khi nghe được yêu cầu này của ông ta thì lập tức ngồi xuống, dùng ánh mắt y hệt ánh mắt của Kim Phi, anh ta nhìn Đồng tiên sinh giống như đang nhìn một kẻ ngu.

“Xem ra mắt nhìn người của Trần Cát không được tốt lắm nhỉ, mời đế sư mà người sau còn không bằng người trước! Vu Triết từng dẫn Đan Châu đi đánh chiếm Tây Xuyên, tên đế sư này lại muốn ta buông tha cho Trần Chinh với Tần vương…”

Kim Phi vừa thầm than phiền, vừa thu tay lại, cứ để cho Đồng tiên sinh giữ tư thế khom người như cũ.

“Tần vương là một người nhẫn tâm, ông ta đối xử với dân chúng rất khắc nghiệt, tội không thể tha! Trần Chinh đã giết cả vua cha, không bằng cầm thú!” Kim Phi nói: “Đồng tiên sinh, ngài đứng lên đi, hai chuyện này, ta không thể nào đồng ý được!”

“Quốc sư đại nhân, không phải ngài chê ít đấy chứ?”

Đồng tiên sinh khom người mở hai cái rương gỗ ra.

Bên trong rương gỗ xếp một loạt các thỏi vàng, ánh sáng mạnh đến mức Kim Phi suýt nữa không mở được mắt.

Khánh Hoài thấy vậy thì nháy mắt ra hiệu cho Từ Kiêu với Chung Ngũ.

Hai người vội vàng cúi đầu đi ra ngoài, giống như chưa từng nhìn thấy bên trong rương là vàng vậy.

“Bên trong những cái rương này đều là vàng bạc châu báu, tranh chữ cổ, chỉ cần Quốc sư đại nhân đồng ý buông tha cho Tứ hoàng tử với Tần vương, bọn họ sẽ cho ngài gấp ba lần thế này!”

Đồng tiên sinh chỉ vào cái rương trên mặt đất, trên mặt tràn ngập mong chờ, nhìn Kim Phi nói: “Ngoại trừ vàng bạc, còn có vải vóc, gia súc cũng sẽ được đưa đến, quốc sư đại nhân muốn cái gì, chỉ cần ngài yêu cầu, Tứ hoàng tử và Tần vương chắc chắn sẽ dốc sức làm cho ngài hài lòng!”

“Đồng tiên sinh cảm thấy ta là người thiếu tiền hả?” Kim Phi hơi buồn cười.

Với thân phận hiện giờ của y, tiền bạc đã mất đi tác dụng, cho dù là kiếp trước, lúc vừa đến Đại Khang, Kim Phi cũng sẽ không vì tiền tài mà phá vỡ nguyên tắc của mình.

“Nghe nói tiên sinh có tiếng là người trong sạch, bốn vị cô nương này là Tần vương cố ý chọn cho đại nhân!”

Đồng tiên sinh vẫy tay với bốn cô gái ở phía sau: “Các cô ấy không chỉ am hiểu cầm kỳ thi họa, mà còn nắm được các loại kỹ thuật giường chiếu, với lại hoàn toàn là gái trinh, chưa từng bị bất cứ người đàn ông nào chạm vào!”

Quốc sư đại nhân có thể đưa về thử xem, nếu vừa ý ngài, Tứ hoàng tử và Tần vương lại đưa đến cho ngài nhiều cô nương hơn nữa!”

Bốn cô gái nhìn về phía Kim Phi mỉm cười rạng rỡ, chậm rãi bước tới.

Bắc Thiên Tầm đứng ở cửa liếc mắt sang nhìn mấy cô gái đó một cái, sau đó cô ấy tựa như đang cười nhìn Kim Phi.

“Đứng lại!”

Kim Phi hơi tức giận ra lệnh cho các cô ấy đứng lại, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Đồng tiên sinh: “Ở trong mắt Đồng tiên sinh, Kim Phi ta là người thiếu hiểu biết như thế à?”

Bọn họ vì muốn hối lộ Kim Phi mà tỉ mỉ chọn ra bốn cô gái này, vừa xinh đẹp, có vóc dáng, có khí chất, ngoài ra còn mỗi người mỗi vẻ.

Cho dù nhìn từ phương diện nào thì cũng là những người đẹp hàng đầu.

Nhưng Kim Phi đã không còn là người giống như kiếp trước, là một tên nhà quê chưa trải sự đời kia nữa.

Có biết bao nhiêu cô gái của núi Thiết Quán với xưởng dệt làng Tây Hà đang chờ y, con số đó rất lớn, đương nhiên cũng không thiếu người đẹp.

Đặc biệt là những cô gái núi Thiết Quán với xưởng dệt làng Tây Hà, y còn biết tận gốc rễ nhà họ.

Mà mấy cô gái trước mặt y đều là người do kẻ địch đào tạo ra, ai biết nửa đêm có ra tay bóp chết mình hay không chứ?

Đó là lí do vì sao Kim Phi chỉ liếc nhìn mấy cô gái ấy, sau đó thu hồi ánh mắt, đồng thời che giấu cảm xúc mà lùi lại vài bước.

“Lão phu đương nhiên biết rõ quốc sư đại nhân không thiếu tỳ nữ, nhưng có thêm những cô gái này, quốc sư đại nhân có thể làm cho Xuyên Thục phát triển một cách mạnh mẽ, còn có thể giúp cho dân chúng của đất Tần với Trung Nguyên thoát khỏi thảm họa chiến tranh, sao quốc sư đại nhân lại không nhận chứ?”

Đồng tiên sinh nhanh chóng nói: “Hơn nữa về sau mỗi năm, Tứ hoàng tử và Tần vương đều sẽ tiếp tục nộp lên số bạc tương đương như vậy, chỉ cần quốc sư đại nhân gật đầu một cái là được.”

Nghe thấy Đồng tiên sinh nói như vậy, Kim Phi cuối cùng cũng hiểu vì sao phái chủ hòa của Đại Khang lại nhiều người như thế.

Bởi vì chiêu này dùng rất tốt.

Đánh giặc là một chuyện cực kỳ tốn tiền, lại còn nguy hiểm với vất vả.

Sau khi đánh thắng, việc cai quản địa bàn cũng khiến cho người ta cảm thấy đau đầu.

Nếu không đánh mà vẫn có thể thu được lợi ích thì còn tiếp tục đánh đánh giết giết làm gì chứ?

Còn tiền của Tứ hoàng tử với Tần Vương ở đâu ra, đám người đó bóc lột dân chúng như thế nào thì liên quan gì đến y chứ?

Có lẽ trước đây người Đảng Hạng với người Đông Man cũng nghĩ như thế, cho nên mới có chuyện sau khi thu được lợi ích thì rút quân về.

Nhưng Kim Phi không phải người Đảng Hạng, cũng không phải người Đông Man, thứ mà y đang theo đuổi không phải là tiền tài.

Đó là lí do vì sao mà Kim Phi vẫn không hề do dự mà từ chối lời đề nghị của Đồng tiên sinh đưa ra: “Chiến tranh là việc lớn, không thể coi như trò đùa của trẻ con được! Đại Khang nhất định phải hoàn chỉnh, Trần Chinh với Tần vương cũng nhất định phải chết, chuyện này đã được định sẵn rồi! Không chỉ có bọn họ, còn có Tấn vương, Sở vương, Tương vương cũng đều phải chết!”

“Quốc sư đại nhân, chuyện này thật sự không thể thương lượng lại ư?”

Đồng tiên sinh đứng thẳng lưng lại, ông ta thu hồi vẻ mặt mong chờ kia rồi đứng dậy.

“Không thương lượng được!” Kim Phi dùng giọng điệu kiên định nói.

“Ôi, ta đã nói với Tần vương rồi mà, Kim Phi đúng là một tên không biết lễ phép, không có liêm sỉ, kiêu căng, tự cao, không có khả năng chấp nhận cầu hòa, ngài ấy không phải không biết, nhưng vẫn phái ta tới xem thử, thôi vậy, bây giờ chắc đã khiến cho ngài ấy hết hy vọng rồi…”

Đồng tiên sinh lắc đầu, đột nhiên hét lên: “Ra tay đi!”

Sau đó Kim Phi lập tức nhìn thấy bốn cô gái kia đồng thời giơ tay lên, lao tới phía y với Khánh Hoài!

Bên ngoài lều trại, những gia đinh đang khiêng rương cũng xông vào trong!

Tốc độ của mấy chục gia đinh đó không chậm hơn Bắc Thiên Tầm với Thấm Nhi bao nhiêu, rõ ràng đều là những cao thủ tử sĩ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom