• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (1 Viewer)

  • Chương 1006-1010

Chương 1006: Quái vật

Nếu chiến đấu một mình, các nhân viên hộ tống không phải là đối thủ của những tên sát thủ, nhưng hành động tập thể phong tỏa ngọn núi là sở trường của các nhân viên hộ tống.

Ban đầu, Kim Phi dùng thổ phỉ để luyện binh nên họ rất thuần thục trong việc phong tỏa núi.

Đến rạng sáng, những tên sát thủ buồn bã khi phát hiện ra khe núi ở phía tây đã bị phong tỏa hoàn toàn bởi các nhân viên hộ tống, chúng không thể tìm thấy bất kỳ cơ hội nào để phá vòng vây.

"Lão đại, hay là chúng ta giết ra ngoài?" Sát thủ mặt sẹo đề nghị.

Các nhân viên hộ tống có lực lượng hạn chế, nhiều điểm chủ chốt chỉ được bảo vệ bởi ba hoặc bốn người, với năng lực của những tên sát thủ, rất dễ dàng giết chết họ.

Nhưng thủ lĩnh của sát thủ chỉ vào chiếc phi thuyền trên đầu, lắc đầu từ chối đề nghị: "Không, có người trên trời đang theo dõi, nếu chúng ta xông qua bất kỳ điểm kiểm soát nào thì sẽ bị phát hiện ngay lập tức, đến lúc đó rất có khả năng sẽ bị chúng cắn trả!"

"Vậy giờ làm thế nào?" Sát thủ mặt sẹo hỏi.

"Đến trấn Vĩnh Lâm xem thử."

"Nhưng lão đại, không phải huynh nói trấn Vĩnh Lâm nhiều người phức tạp, không thể đi từ bên đó sao?"

Nơi bọn chúng ẩn náu quả thật gần trấn Vĩnh Lâm hơn, sau khi hội tụ, sát thủ mặt sẹo từng đề nghị phá vây từ trấn Vĩnh Lâm, nhưng lại bị gã thủ lĩnh bác bỏ.

Bởi vì gã thủ lĩnh cảm thấy ở trấn Vĩnh Lâm có quá nhiều người dân, rất dễ bị bại lộ.

"Phía đông là sông Hoàng Hà, phía nam là sông Hắc Ngư, chúng ta không có thuyền nên đều không đi được, bên này lại bị nhân viên hộ tống phong tỏa, ngoại trừ trấn Vĩnh Lâm, chúng ta đã không còn con đường nào có thể đi được nữa rồi!", thủ lĩnh bất lực nói.

"Chúng ta có thể nghĩ ra thì nhân viên hộ tống chắc chắn cũng đã nghĩ ra, có khả năng chúng đang đợi chúng ta ở trấn Vĩnh Lâm rồi!" Sát thủ mặt sẹo lo lắng.

"Không phải là có khả năng, mà là chắc chắn!", thủ lĩnh nói: "Nhưng chúng ta không có cách nào khác, chúng ta chỉ có thể đến trấn Vĩnh Lâm thử xem thôi!"

"Chẳng lẽ lão đại đã có kế hoạch gì rồi?" Sát thủ mặt sẹo hỏi.

"Ta không có kế hoạch nào cả, chỉ là nói một cách tương đối, trấn Vĩnh Lâm dễ phá vòng vây hơn ở đây."

Thủ lĩnh giải thích: "Ở đây chỉ có một cái khe núi nhỏ để đi, còn con đường xuống núi bên trấn Vĩnh Lâm rất nhiều, nhân viên hộ tống có nhân lực hạn chế, vì vậy phòng thủ có thể sẽ không chặt chẽ đến vậy.

Thứ hai, Kim Phi luôn khoe khoang bản thân y đồng lòng với dân, mặc dù mọi người đều biết rằng y đang giả vờ, muốn dùng cách này để thu phục lòng người, nhưng trước giờ người của tiêu cục Trấn Viễn luôn rất khách sáo với bọn dân đen.

Nếu cuối cùng chúng ta thực sự bị phát hiện thì chúng ta có thể bắt một vài người dân ở trấn Vĩnh Lâm làm lá chắn, người ở tiêu cục Trấn Viễn quan tâm đến người dân, có lẽ chúng ta có thể tìm thấy cơ hội."

"Đại ca nói có lý!" Sát thủ mặt sẹo gật đầu, "Vậy thì làm theo lời đại ca nói đi!"

Sát thủ một tai không nói gì nhưng ngầm đồng ý.

Ba người bọn chúng nghỉ ngơi xong, sau khi bàn bạc đã lập tức đến trấn Vĩnh Lâm.

Đáng tiếc chúng đến muộn một bước, lúc này phi thuyền của nhân viên hộ tống đã đến bên ngoài trấn Vĩnh Lâm.

Lúc này trời vừa hửng sáng, là thời điểm tốt để ngủ.

Tiếng kêu của động cơ hơi nước phá vỡ sự im lặng của trấn, nhiều người bước ra khỏi nhà dụi mắt.

"Cha ơi, bên ngoài có sấm sét à?" Cậu bé chui vào đống cỏ, hỏi.

Bây giờ trời đã lạnh, gia đình họ chỉ có một chiếc áo dày, bọn trẻ đều mặc quần áo mùa hè, chui vào đống cỏ tranh để giữ ấm cho nhau.

"Đệ đệ ngốc, tiếng sấm đều vang lên từng tiếng một, đâu có vang lên lâu như vậy chứ?"

Tỷ tỷ xoa đầu cậu bé: "Hơn nữa, bây giờ là mùa đông, mùa đông sẽ không có sấm sét!"

"Vậy âm thanh đó là gì?" Cậu bé nghi ngờ hỏi.

"Tỷ cũng không biết, không phải cha chúng ta ra ngoài xem sao, chờ hỏi cha..."

Đứa trẻ còn chưa nói xong đã thấy cha mình chạy về trong sự hoảng loạn, vội vàng đóng cửa lại.

"Cha nó à, có chuyện gì vậy?" Người mẹ ngẩng đầu nhìn lên hỏi.

"Có một con quái vật ngoài kia!" Người cha dựa lưng vào cửa: " m thanh đến từ con quái vật đó!"

"Quái vật gì cơ?" người mẹ hoảng sợ.

"Đó là... Đó là một con quái vật rất lớn có thể bay trên bầu trời!" sắc mặt người cha tái nhợt vì sợ hãi.

"Một con quái vật có thể bay trên bầu trời sao?" Cậu bé tò mò, rút một nắm cỏ tranh từ đống cỏ, rồi nhìn ra ngoài từ khe hở.

"Ôi, lớn thật đấy!" Cậu bé thốt lên.

"Con trai ngốc, con không muốn sống nữa sao, nếu bị quái vật nhìn thấy thì nó sẽ nuốt chửng con đó!"

Người cha đẩy đứa trẻ ra, sau đó rút một nắm cỏ tranh ra khỏi đống cỏ để bịt kín cửa.

Sau đó, ông ta quỳ trên mặt đất, bái lạy về phía phi thuyền: "Xin ngài đừng trách trẻ con, đừng chấp nhặt với trẻ con!"

"Cha, con nghe Bích Hoa nói quốc sư đại nhân của tiêu cục Trấn Viễn đã tạo ra một con cá rất lớn có thể bay lên trời, chẳng lẽ là cái này sao?", cô bé hỏi.

"Vớ vẩn, cá ở trong nước, cho dù cá có lớn đến đâu cũng không thể bay lên trời được!" người cha trừng mắt nhìn cô bé: "Còn cả con bé Bích Hoa đó nữa, nó đi vào thành thăm người thân, khi trở về toàn thấy nói nhảm, sau này tránh xa nó ra, đừng nghe nó nói năng lung tung!"

"Bích Hoa không nói nhảm, cậu ấy đã nghe tiên sinh kể chuyện ở trong thành nói vậy mà!", cô bé bảo vệ người bạn thân nhất của mình.

"Con bé ngốc này, còn dám già mồm với ông đây à?"

Người cha vừa nói vừa giáng bạt tai vào cô bé.

"Cha, tỷ tỷ không nói nhảm, vừa rồi con nhìn thấy lá cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn trên con cá lớn đó!"

Cậu bé thấy cha mình vẫn muốn đánh tiếp nên vội nói giúp tỷ tỷ.

"Con trai, con nhận ra được lá cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn sao?", người cha không nỡ đánh con trai, chỉ trừng mắt dữ tợn.

"Đương nhiên là nhận ra rồi", Cậu bé gật đầu mạnh, tự tin nói: "Năm ngoái, con và Ham Oa đi chăn cừu sau núi đã nhìn thấy người của tiêu cục Trấn Viễn một lần ở trên đường, con nhớ rõ lá cờ của họ, cha không tin thì hỏi Ham Oa đi!"

"Cha nó à, ông còn nhớ thương nhân mà ông gặp trên đường lớn vào tháng trước không? Ông ta nói quốc sư đại nhân của Xuyên Thục đang phân chia đất đai cho người dân chúng ta. Phủ Kinh Triệu ở phía Tây đã được phân xong rồi!" người mẹ hỏi: "Ông nói xem liệu có phải quốc sư đại nhân đến phân chia đất đai cho chúng ta không?"

Người cha tỏ vẻ trầm ngâm, suy nghĩ một lúc rồi kéo tấm cỏ tranh vừa nhét vào cửa ra.

Lúc này phi thuyền cách trấn không xa, khung cảnh càng trở nên chân thực hơn.

Quả nhiên có một lá cờ đen được cắm bên hông phi thuyền.

Cờ đen hiếm khi được mọi người sử dụng, cộng với nhiều lời đồn khác nhau về Khi Phi, người cha cuối cùng cũng tin rồi!

"Quốc sư đại nhân cuối cùng cũng đến rồi! Tiêu cục Trấn Viễn cuối cùng cũng tới rồi! Chúng ta cuối cùng cũng được phân chia đất đai rồi!"

Người cha run lên vì phấn khích, lao ra khỏi nhà như điên, chạy về phía phi thuyền.

Tình hình tương tự cũng xảy ra khắp trấn.

Phi thuyền vừa hạ cánh đã bị bao vây bởi đám người chạy tới.

Những nhân viên hộ tống chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu theo bản năng.

Cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá trên phi thuyền cũng được nâng lên và nhắm vào đám đông.

Những nhân viên hộ tống cũng rối rít rút kiếm và giơ nỏ cầm tay!

"Làm gì vậy hả? Thu đao lại hết cho ta!"

Hàn Phong tức giận nói: "Các ngươi đã quên lời nói của tiên sinh rồi sao? Vũ khí của tiêu cục Trấn Viễn không bao giờ được phép chĩa vào người dân!"
Chương 1007: Các ngài đến chia đất à?

Kim Phi luôn tin chắc người dân mới là nền tảng của tất cả, cho nên từ khi thành lập tiêu cục Trấn Viễn, Kim Phi đã nhiều lần nhắc nhở yêu cầu nhân viên hộ tống tuyệt đối không được lấy một cái kim sợi chỉ của người dân, càng không được bắt nạt người dân.

Các nhân viên hộ tống cũng làm như vậy.

Mỗi lần tới nơi nào, có thể không làm phiền nhân viên hộ tống ở đó, thì tuyệt đối không làm phiền người dân.

Thật sự thiếu vật tư, cũng sẽ dùng cách mua để có được.

Từ khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập tới nay, chưa từng phát sinh một vụ cướp bóc nào.

Sau khi Cửu công chúa đăng cơ, Kim Phi lại nhấn mạnh quy định này lần nữa, đồng thời nêu ra vài khẩu hiệu trong quân.

“Vũ khí của tiêu cục Trấn Viễn sẽ không bao giờ nhắm vào người dân,” chính là một điều trong đó.

Soạt soạt!

Theo một tiếng hạ lệnh của Hàn Phong, tất cả các nhân viên hộ tống xung quanh đều thu vũ khí lại.

Xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng trên phi thuyền cũng chèn chốt bảo hiểm vào, tránh bóp cò đụng nhầm.

Đội nhảy dù toàn là tinh anh trong các nhân viên hộ tống, mỗi người đều có thể nói là kinh nghiệm đầy mình.

Nhiều nhân viên hộ tống rút đao cùng lúc như vậy, dù thổ phỉ cũng bị dọa cho mềm chân, huống hồ là người dân đã sớm bị hành hạ nhiều mặt?

Dù Hàn Phong đã bảo nhân viên hộ tống thu vũ khí lại, bọn họ vẫn sợ hãi lui về sau mấy bước.

Có điều được suy nghĩ chia ruộng đất chống đỡ, nên không quay người chạy mất.

“Các vị quân gia, mọi người là người của tiêu cục Trấn Viễn à?”

Một người dân to gan thử dò hỏi.

“Đúng! Chúng ta là người của tiêu cục Trấn Viễn!”

Hàn Phong giơ loa nói, “Xin lỗi các vị, chúng ta mới từ chiến trường xuống, nên hơi căng thẳng, còn cho rằng bà con muốn đánh chúng ta, dọa mọi người rồi, ta xin lỗi mọi người!”

Nói xong, anh ta cúi người chắp tay thi lễ với người dần.

“Ôi, quân gia nói vậy thì xa lạ quá rồi!”

“Phải đó, năm đó ta cũng từng đi lính, có thể hiểu được!”

“Năm đó lúc ta bảo vệ cổng thành, nếu một đám người chạy ào ào tới, ta cũng phải rút đao ra!”



Người dân dồn dập xua tay.

“Mọi người có thể hiểu thì tốt quá!” Hàn Phòng tiếp tục nói, “Quốc sư đại nhân nói, cho dù tiêu cục Trấn Viễn hay là quân Trấn Viễn, binh sĩ đều là trai gái của Đại Khang, chúng ta chính là con em bộ đội của người dân Đại Khang, cho nên vũ khí của quân Trấn Viễn, tiêu cục Trấn Viễn, vĩnh viễn sẽ không nhắm vào người dân!

Còn nữa, mọi người đừng gọi chúng ta là quân gia nữa, chúng ta không nhận nổi! Chúng ta là con em bộ đội của người dân thôi!”

“Quốc sư đại nhân nói hay quá!” Không ít người dân đều âm thầm gật đầu, “Thế này mới là dáng vẻ nên có khi đi lính chứ!”

“Quân gia… À, tráng sĩ, ta nghe nói quốc sư đại nhân đang phân đất cho người dân chúng ta, là thật à?” Một người dân lớn tuổi nói.

Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Tất cả người dân đều ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn Hàn Phong.

Đây là vấn đề bọn họ quan tâm nhất.

“Đương nhiên là thật rồi,” Hàn Phong cười nói, “Quốc sư đại nhân từng nói, Đại Khang là của mọi người Đại Khang, không phải là của chủ đất, thế gia vọng tộc!

Chủ đất thế gia vọng tộc chính là rận rệp nằm bò hút máu trên cơ thể người dân chúng ta!”

Bấy lâu nay, chủ đất thế gia vọng tộc đều coi thường người dân, không ít con cháu quyền quý gọi người dân là dân đen.

Lúc người dân đối diện với quan chức cũng tự xưng là thảo dân, ý là dân thường hèn mọn giống cỏ dại.

Bây giờ Hàn Phong nói chủ đất thế gia vọng tộc là con rận con rệp, lập tức chạm vào trái tim của người dân.

Không ít người dân cười rộ lên!

“Cho nên bắt đầu từ mấy tháng trước, quốc sư đại nhân đã bắt đầu việc đánh thổ hào phân ruộng đất, bây giờ ruộng đất của Xuyên Thục và nửa đất Tần đã được phân tới tay người dân cả rồi!” Hàn Phong nói.

Hàn Phong vừa dứt lời, người dân đã sôi sục.

“Bán hàng rong nói thật kìa!”

“Quốc sư đại nhân đang phân ruộng đất thật đấy!”

“Quốc sư đại nhân vạn tuế!”



Đợi người dân yên tĩnh lại, Hàn Phong lại giơ loa nói, “Không chỉ đánh thổ hào phân ruộng đất, tiên sinh còn mở học đường miễn phí ở nhiều nơi, sau này con em của chúng ta có thể học miễn phí rồi!”

“Học đường miễn phí?” Có người hỏi, “Vậy sau này có thể thi công danh không?”

“Có thể,” Hàn Phong nói, “Quốc sư đại nhân đã nói, ngài muốn xây dựng một Đại Khang mới mà ai nấy đều bình đẳng, con em của mọi người đều có thể đi đọc sách, đương nhiên cũng có thể thi công danh!”

“Tốt quá rồi!” Có người hỏi, “Vậy mọi người tới phân đất, xây học đường cho chúng ta à?”

Xung quanh lập tức lại yên tĩnh.

Đây mới là vấn đề mọi người quan tâm nhất.

“Bà con à, ta không muốn lừa mọi người, chúng ta không phải tới để phân đất, chúng ta tới bắt tội phạm bỏ trốn!”

Hàn Phòng nhìn ánh mắt mong chờ của người dân mà cực kì không nỡ lòng, nhưng vẫn nói, “Có điều việc phân đất ở đất Tần đã tiến hành được một nửa rồi, nhiều nhất là hai tháng nữa, người của chúng ta nhất định sẽ tới phân đất cho mọi người!

Mọi người nhất định phải tin ta!”

Nghe Hàn Phong nói vậy, ánh mắt người dân lập tức trở nên buồn bã.

Tâm lí của một số người có sức chịu đựng yếu, không nhịn nổi khẽ thút thít.

“Quân… Tráng sĩ, chúng ta không phải người tin ngài, chúng ta thật sự không chịu nổi nữa!”

Một cụ già khóc nói, “Hoàng lão gia dẫn một đám thổ phỉ, ngày nào cũng đi khám nhà, hang chuột trong nhà cũng sắp bị bọn chúng lục sạch rồi!

Nhà chúng ta đã sớm cạn lương thực, ăn vỏ cây rau dại bảy ngày rồi, nói ra không sợ quân gia… Không sợ tráng sĩ cười chê, chứ ông già ta đã năm ngày chưa đi vệ sinh rồi, bụng còn cứng hơn đá nữa!”

Nói xong ông ấy cởi đồ ra, vỗ vào da bụng.

Da bụng đen thui căng như quả bóng cao su, vỗ vào vang tiếng bốp bốp!

“Lão Liêm Tử, ông mới năm ngày, ông đây bảy ngày rồi mà chưa đi vệ sinh đây!”

Một ông cụ khác cũng cởi đồ, để lộ một cái bụng còn to hơn ông lão đầu tiên.

“Hai người đừng nói nữa, các người ra tay nhanh, cướp hết vỏ cây ngon rồi, chúng ta ra tay chậm hơn, bây giờ tới vỏ cây cũng không có mà ăn, chỉ có thể đi đào rễ cây!”

Lại có một ông cụ nói, “Cả nhà ta đào hai ngày, mệt sống mệt chết, mới đào được nửa cái mẹt ăn được.”

Nghe người dân nói vậy, Hàn Phong theo bản năng nhìn xung quanh.

Quả nhiên, vỏ cây xung quanh làng cơ bản đều bị bóc sạch rồi.

Dưới thân cây còn có không ít hố đất to nhỏ nông sâu rải rác.

Hàn Phong và nhân viên hộ tống cơ bản cũng xuất thân từ nhà nghèo khổ, biết vỏ cây rễ cây bị người dân đói quá lấy về giã thành bột để ăn.

Trước đây Kim Phi chưa vùng lên, Hàn Phong và phần lớn nhân viên hộ tống đều từng ăn rồi.

Vừa nghĩ tới vỏ cây và rễ cây, Hàn Phong lại không khỏi đắng miệng.

Lửa giận trong lòng cũng không khỏi trào dâng.

“Hàng một đội một!” Hàn Phong quát, “Ra khỏi hàng!”

“Vâng!”

Đội trưởng tiểu đội một dẫn một đội đi ra khỏi đội ngũ.

“Hỏi xem Hoàng lão gia này đang ở đâu, chuyển lời cho hắn và Đại đương gia trong đám thổ phỉ dưới trướng của hắn, trong một giờ, ta phải thấy bọn chúng quỳ ở đây chịu xét xử!”

Hàn Phòng chỉ vào một cái cối xay bên cạnh, “Sau một giờ mà không tới, ông đây sẽ cho bọn chúng biết cái gì gọi là sống không được chết không xong!”

“Tiên sinh, chúng ta tới bắt tội phạm bỏ trốn mà…”

Đội trưởng tiểu đội một nhỏ giọng nhắc nhở.

“Làm theo lời ta nói, xảy ra chuyện gì, ông đây tự gánh!” Hàn Phong cắn răng quát nói.

“Vâng!”

Đội trưởng tiểu đội một không nói gì thêm, dẫn tiểu đội một quay người rời đi.

“Bà con nào chỉ đường cho ta đi, Hoàng lão gia mà mọi người nói đang ở đâu?”
Chương 1008: Nội bộ lục đục

Trấn Vĩnh Lâm được xây dựng trên núi, phần lớn là địa hình đồi núi, chỉ có góc phía Tây Bắc là vùng đất bằng phẳng rộng mở.

Trên vùng đất bằng phẳng này có một ngôi nhà ngói gạch xanh rộng vài mẫu đất, khác biệt hoàn toàn với những túp lều tranh đổ nát xung quanh.

Đây chính là nhà tổ của họ Hoàng.

Hơn một trăm năm trước, tổ tiên họ Hoàng có một huyện lệnh, con trai của huyện lệnh dựa vào quyền lực của cha mình, dần dần trở thành vua một cõi trong trấn.

Sau hơn trăm năm phát triển, nhà họ Hoàng đã dùng nhiều thủ đoạn để thôn tính hơn 70% ruộng đất ở trấn Vĩnh Lâm.

Đặc biệt là tới đời Hoàng Lĩnh Toàn, nhằm ép thêm tá điền.

Nghe nói khi đội Chung Minh đánh cường hào chia ruộng đất ở phủ Kinh Triệu bên cạnh, người đứng đầu nhà họ Hoàng là Hoàng Lĩnh Toàn suýt chút nữa sợ đến ướt cả quần.

Gã từng nhờ người đi tìm một phần bản sao tiêu chuẩn xử phạt do đại hội xét xử công bố .

Gã 'đáp ứng' mọi tiêu chuẩn!

Nếu đội Chung Minh đến đây, gã nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp!

May mắn thay cho Hoàng Lĩnh Toàn, sau khi tiêu cục Trấn Viễn đánh đổ được phủ Kinh Triệu thì đi về phía Tây và phía Bắc, không tới phủ Hà Trung ở phía đông.

Nhưng gã không tận dụng cơ hội này để chạy trốn ngay mà lợi dụng bọn thổ phỉ do mình âm thầm nâng đỡ đánh ra khu vực bên ngoài, chèn ép người dân một cách tàn nhẫn hơn, hy vọng bòn rút người dân một lần cuối rồi mới chạy.

Những gì mà dân thường nói với Hàn Phong trước đó cũng không phải là cường điệu, Hoàng Lĩnh Toàn sai sử đám thổ phỉ, gần như lật tung nhà cửa của người dân để vơ vét.

Khi gặp dân thường dám chống cự, bọn thổ phỉ sẽ giết thẳng tay.

Dân chúng không có người lãnh đạo thì lấy đâu ra sức mà chống lại bọn cướp hung hãn và tàn bạo? Họ chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Hoàng Lĩnh Toàn cấu kết với thổ phỉ áp bức người dân, đồng thời vẫn luôn chú ý đến động thái của tiêu cục Trấn Viễn.

Nếu phát hiện tiêu cục Trấn Viễn sắp tới khu vực phủ Hà Trung, gã sẽ lập tức thu dọn đồ đạc bỏ chạy.

Nhưng Hàn Phong và đội không quân đã bí mật đến đây để bắt giữ sát thủ, ngay cả người của họ cũng không biết, chứ đừng nói đến Hoàng Lĩnh Toàn.

Lúc này gã đang ôm tiểu thiếp ngủ say như chết kia kìa.

Rầm rầm rầm!

Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập từ gian ngoài.

Tiểu thiếp là Hoàng Lĩnh Toàn mới nạp từ mấy ngày trước, mấy ngày nay tinh thần phấn chấn, đêm qua vất vả làm việc đến tận nửa đêm, hiện tại đang ngủ ngon lành, gã xoay người không để ý, tiếp tục ngủ.

Đúng lúc tiểu thiếp vừa định đứng dậy nhìn xem thì cửa phòng bị đánh rầm một tiếng.

Tiểu thiếp đang mặc quần áo sợ hãi hét lên, kéo chăn đắp kín người.

“Thằng nào chán sống, dám đạp cửa nhà ông đây hả?”

Hoàng Lĩnh Toàn mặc quần áo đi ra buồng trong.

Một người đàn ông vạm vỡ với khuôn mặt dữ tợn đi vào trong, trên tay cầm một con dao rựa sáng loáng.

Năm sáu tên thổ phỉ đi theo sau.

“Lương đại đương gia, mới sáng sớm ngươi tới đạp cửa nhà ta, có chuyện gì vậy?"

Hoàng Lĩnh Toàn toàn nhíu mày hỏi.

Người đàn ông này chính là Đại đương gia của đám thổ phỉ đã cấu kết với gã.

Đại đương gia không trả lời, mà đạp vào ngực gã một cái.

Hoàng Lĩnh Toàn bị đá ngã, loạng choạng lùi lại, ngồi phịch xuống đất.

“Lục soát!”

Đại đương gia ra lệnh một tiếng, mấy tên đàn em vọt thẳng vào buồng trong tìm kiếm.

Tiểu thiếp sợ tới mức thét lên chói tai, kéo chăn che kín cả người.

Nhưng giây tiếp theo, thổ phỉ đã túm cô ta xuống giường.

Đám thổ phỉ cũng chẳng làm gì tiểu thiếp mà chỉ xốc giường đệm lên.

“Lương Xung, con mẹ ngươi lên cơn điên gì thế?”

Hoàng Lĩnh Toàn bò dậy, trợn mắt gào lên với Đại đương gia thổ phỉ.

Đại đương gia không để ý đến gã, chỉ kề con dao rựa vào cổ Hoàng Lĩnh Toàn.

Cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo trên cổ, Hoàng Lĩnh Toàn toàn lập tức dừng lại, ánh mắt láo liên, hiển nhiên đang phân tích tình hình.

Cho tới nay, thổ phỉ đều phải dựa vào những gia đình giàu có ở địa phương để tồn tại, nếu không sẽ bị binh phủ bao vây và đàn áp.

Ví dụ như hồi trước có ba nhóm thổ phỉ ở huyện Kim Xuyên, chỗ dựa của hai trong số ba nhóm thổ phỉ là giới thân hào địa phương.

Chỗ dựa của thổ phỉ trấn Vĩnh Lâm chính là Hoàng Lĩnh Toàn.

Gần đây có rất nhiều tin đồn về chuyện đánh cường hào, chia ruộng đất, quan viên và binh phủ ở Hà Trung đều hoảng sợ, thổ phỉ cũng ý thức được ngày tàn của bọn chúng đã tới rồi.

Có nơi, bọn thổ phỉ giải tán, ẩn náu trong núi, chuẩn bị đợi đội Chung Minh đến thì mới chạy ra.

Đến lúc đó bọn họ sẽ nói mình là người dân lưu lạc tị nạn ở trong núi, để tránh bị trừng phạt, có khi còn được chia đất đai.

Công tác quản lý hộ khẩu của Đại Khang vẫn còn có nhiều thiếu sót, hơn nữa trước kia có vô số người dân trốn vào núi để trốn sưu thuế, đội Chung Minh không có cách nào sàng lọc từng người một, họ chỉ có thể áp dụng nguyên tắc nhận tội và coi họ như những người dân lưu lạc.

Cho nên rất nhiều tên thổ phỉ đã nhờ vào thủ đoạn này để thành công thoát khỏi sự xét xử và trừng phạt của đội Chung Minh, thậm chí còn được phân chia ruộng đất y như người dân bình thường.

Thật ra Kim Phi cũng ý thức được vấn đề này, nhưng vì nguồn nhân lực hữu hạn, chỉ có thể tạm thời gác lại.

Có điều y đã dặn dò đội Chung Minh ghi chép thông tin của những người dân lưu lạc, chờ sau này ổn định lại thì sẽ tiến hành điều tra.

Thật ra điều tra cũng không khó.

Ngươi nói mình là người dân lưu lạc ư? Vậy được, trước khi trở thành dân lưu lạc thì là người của huyện nào, thôn nào?

Sau đó phái người đi xác minh là được.

Cho nên đám thổ phỉ có thể trốn thoát trong chốc lát nhưng không thể trốn thoát mãi mãi.

Đương nhiên, chỉ có một số thổ phỉ chạy trốn vào trong núi, còn một số thổ phỉ chó cùng rứt giậu, thậm chí còn trở nên cực đoan và tàn bạo hơn trước.

Trước kia bọn chúng chỉ lo bị binh phủ bao vây đàn áp, còn phải suy xét mức độ giới hạn để áp bức người dân, để tránh chèn ép dân chúng đến đường cùng, năm sau sẽ không có ai nộp thuế lương thực cho bọn chúng nữa.

Nhưng lúc này tiêu cục Trấn Viễn sắp tràn vào đây, thổ phỉ không còn cơ hội sang năm nữa, vì thế mới bất chấp tất cả, điên cuồng cướp đoạt của người dân.

Người dân trấn Vĩnh Lâm còn khổ hơn nữa, địa chủ Hoàng Lĩnh Toàn cấu kết với thổ phỉ, bóc lột họ hết lần này tới lần khác.

May thay, tiêu cục Trấn Viễn tới rồi!

Ngày tháng khốn khó của họ cuối cùng cũng kết thúc!

Ngờ đâu, thổ phỉ và Hoàng Lĩnh Toàn đã bắt đầu xung đột.

“Đại đương gia, lục soát xong rồi!”

Đám đàn em đi ra từ trong phòng, chất những thứ tìm được lên bàn.

Vài miếng bạc vụn kích cỡ khác nhau, mấy xâu tiền đồng, hai đôi bông tai…

“Chỉ có thế thôi sao?" Đại đương gia nhíu mày “Lục soát sạch sẽ rồi à?”

“Lục soát sạch sẽ, ta còn giật cả đôi hoa tai của con ả trong phòng kia!” Tên lâu la bất đắc dĩ trả lời.

Đại đương gia liếc mắt một cái, quả nhiên phát hiện trên bông tai còn có vết máu.

“Họ Hoàng kia, xem ra ngươi còn chỗ cất giấu khác?”

Đại đương gia dùng sống dao vỗ lên mặt Hoàng Lĩnh Toàn: “Nói đi, ngươi giấu toàn bộ số vàng của mình ở đâu?"

“Lương Đại đương gia, ta làm gì có vàng chứ!”

Hoàng Lĩnh Toàn toàn vỗ đùi khóc than: “Ngươi không biết ta tiêu bao nhiêu tiền nuôi một gia đình từ lớn đến nhỏ, thu hoạch hàng năm…"

Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy Đại đương gia giơ tay lên.

Hoàng Lĩnh Toàn cảm thấy tai trái ớn lạnh, sau đó là cơn đau buốt ập đến.

Một bên tai rơi xuống đất, máu trào ra, trong nháy mắt nhuộm đỏ vai trái của Hoàng Lĩnh Toàn.

“Tai của ta! Tai của ta…”

Hoàng Lĩnh Toàn kinh hãi, điên cuồng hét lên, cố gắng nhặt tai của mình.

Song gã mới định khom lưng, con dao đã chĩa thẳng vào ngực gã.
Chương 1009: Cùng ở lại hết đi

Thổ phỉ biết rõ tiêu cục Trấn Viễn đã tới, mà chúng vẫn đến nhà Hoàng Lĩnh Toàn là vì muốn cướp của cải tích cóp bao nhiêu năm của nhà họ Hoàng.

Biết rõ tin tiêu cục Trấn Viễn đang ở ngoài trấn, Đại đương gia không chút nương tay.

Hoàng Lĩnh Toàn vốn còn định kêu khóc câu giờ, nhưng sau khi trả giá bằng một bên tai, cuối cùng gã cũng hiểu được.

Đại đương gia thật sự đã có ý định giết người.

Vàng mặc dù quan trọng, nhưng sao có thể quan trọng bằng mạng sống được!

Khi Đại đương gia chuẩn bị cắt cái mũi của gã, cuối cùng Hoàng Lĩnh Toàn không chống nổi nữa, chỉ tay vào bàn thờ nằm chính giữa gian nhà hô lớn: “Sau tượng thần có một góc tối, vàng đều được giấu ở trong đó!”

Đám thuộc hạ vội chạy đến đạp đổ bàn thờ, gạt phăng tượng thần dán trên tường. Quả nhiên phát hiện kẽ hở của một viên gạch rõ rang to hơn những viên gạch khác.

Sau khi chúng móc viên gạch kia ra, phía sau xuất hiện một lỗ trống, trong đó có một chiếc rương gỗ.

Tên thuộc hạ tiến lên kéo thử, phát hiện có một cái tay kéo không nhúc nhích.

“Xem ra có hang thật!”

Hắn phấn khích chà xát tay, hai tay cùng dùng sức, cuối cùng rút được rương gỗ ra ngoài.

Bịch!

Tên thuộc hạ đặt rương gỗ lên trên băng ghế, phát ra một tiếng vang lớn nặng nề.

Mở chiếc rương ra, bên trong có một chồng thỏi vàng, phía dưới đống vàng còn có một xấp giấy tờ nhà đất.

“Ồ hô!”

Nhiều tên thổ phí kích động hò reo.

Tiêu cục Trấn Viễn đang tiến hành phân chia ruộng đất của cường hào, giấy tờ đất chắc chắn là vô dụng, nhưng chỉ chiếc rương đầy vàng bạc này đã đủ khiến bọn thổ phỉ hài lòng rồi!

“Còn bạc không?” Đại đương gia lại kề đao lên cổ Hoàng Lĩnh Toàn một lần nữa.

“Không có bạc nữa rồi!” Hoàng Lĩnh Toàn khóc nói: “Đại đương gia ngài cũng biết tiêu cục Trấn Viễn sắp đến, bạc mang đi không tiện, nên ta đã đổi thành vàng từ sớm.... à, trong nhà kho hình như vẫn có mấy trăm lượng bạc và một xe tiền đồng, nếu Đại đương gia không chê thì xin tặng cho ngài!”

“Khỏi cần ngươi tặng, ông nội ngươi đã lấy từ sớm rồi!”

Đại đương gia cười khẩy, ra hiệu đám thuộc hạ cầm rương lên.

Khi đi tới sân, một tên thuộc hạ khác đuổi kịp Đại đương gia, nhỏ giọng nói với hắn: “Đại đương gia, nhà họ Hoàng tích cóp nhiều năm như vậy, chắc chắn không chỉ có một ít của cải này. Tên Hoàng Lĩnh Toàn này không thành thật, nhất định còn giấu ở những chỗ khác!”

“Đương nhiên ta biết. Nhưng chúng ta không còn thời gian!”

Đại đương gia vội vàng nói: “ Tiêu cục Trấn Viễn sắp tới rồi, thông báo các huynh đệ mang theo đồ, nhanh chạy vào núi!”

Trong phòng, Hoàng Lĩnh Toàn nhìn đám thổ phỉ đi khỏi, vừa xót vừa bực vừa giận.

“Họ Lương kia, ngươi chờ đấy cho ông!”

Hoàng Lĩnh Toàn cắn răng, nhìn về phía trong phòng hét: “Ngươi còn đứng đơ ra đấy làm gì, mau đi mời thầy lang!”

Tiểu thiếp run rẩy từ trong phòng bước ra, chạy nhanh ra ngoài cửa.

Tiểu thiếp vừa đi thì quản gia lao nhanh như cứu lửa bước vào.

“A Phúc, ngươi tới đúng lúc lắm, mau phái người vào huyện báo cho Từ lão gia, bọn Lương Xung tạo phản rồi, mau sai binh lính đi vây quét bọn chúng, ngoài ra cho báo cho Cẩu Tử, bảo bọn họ phối hợp với binh phủ!”

Hoàng Lĩnh Toàn hợp tác với lũ thổ phỉ, đương nhiên đã có chuẩn bị trước.

Gã và huyện úy cai quản binh phủ đã thương lượng với nhau từ lâu, một khi đám thổ phỉ mất không chế, huyện úy sẽ lập tức điều động binh phủ đế tiêu diệt bọn chúng, Hoàng Lĩnh Toàn phụ trách làm mật thám nằm vùng trong đám thổ phỉ tiếp ứng binh lính.

Chờ đến khi kết thúc cuộc chiến, hai bên sẽ chia đều của cải của đám thổ phỉ.

“Lão gia, đừng quan tâm đến lũ Lương Xung nữa, tiêu cục Trấn Viễn đến rồi!”

Quản gia giậm chân nói.

“Ngươi nói gì?” Hoàng Lĩnh Toàn giật mình: “Tiêu cục Trấn Viễn đến bờ sông rồi à?”

“Không phải là ở sông nữa đâu, mà là đến tận bên ngoài trấn rồi!”

Quản gia vừa nói vừa chỉ ra ngoài cửa.

Hoàng Lĩnh Toàn chạy ra chỗ cửa, gã vừa ngẩng lên thì nhìn thấy có hai chiếc phi thuyền cực lớn đang bay lượn trong không trung.

“Sao có thể như vậy được?”

Hai mắt Hoàng Lĩnh Toàn trợn tròn xoe: “Bọn họ đến đây bao giờ?”

“Lúc trời sáng!” Quản gia nói: “Lão gia làm sao bây giờ?”

“Còn làm sao, mau thu dọn đồ đạc chạy đi thôi!”

Hoàng Lĩnh Toàn cũng không còn thời gian chờ thầy lang đến nữa, gã sốt sắng giao phó cho quản gia: “Nhanh đi bảo con trai ngươi chuẩn bị thuyền, chúng ta lập tức vượt sông Hoàng Hà tới Trung Nguyên!”

Quản gia đáp lời một tiếng, chạy nhanh ra ngoài.

Chờ quản gia đi khỏi, Hoàng Lĩnh Toàn quay đầu bước vọt vào trong phòng.

Một cước đá văng cái bô, sau đó gã cũng không ngại bẩn, lục lọi dưới đất hai ba lần, từ trong kẽ gạch rút ra được một cọng dây.

Theo lực cọng dây, mấy cục gạch trên đất bị kéo lên, lộ ra một cái hố.

Trong hố cũng có một chiếc rương gỗ được chôn ở đó, to hơn nhiều so với chiếc rương gỗ mà đám thổ phỉ moi ra được từ phía sau tượng thần.

Rương gỗ đựng vàng nặng vô cùng, Hoàng Lĩnh Toàn kéo mấy lần nhưng không lôi ra ngoài được.

Ngay khi gã cong mông lên chuẩn bị tiếp tục dùng sức kéo, sau lưng gã truyền đến tiếng quản gia: “Lão gia, có cần ta đến giúp ngài không?”

Hoàng Lĩnh Toàn giật bắn người như bị chạm điện, sau đó gã quay người nhìn ra phía sau.

Không biết quản gia đã quay trở lại từ lúc nào, còn dẫn theo cả ba tên con trai của ông ta.

Trong mắt Hoàng Lĩnh Toàn lóe qua một tia lửa giận, nhưng rất nhanh đã bị ép xuống.

Gã biết, bọn quản gia nhiều người, nếu như cứng rắn, người chịu thiệt cuối cùng vẫn chỉ là mình!

Gã vỗ bùn đất trên tay, làm ra dáng vẻ lạnh nhạt nói: “A Phúc các ngươi đến đúng lúc lắm, mau kéo cái rương này ra cho ta! Đây là của cải mà tổ tiên ta tích cóp mấy chục năm ròng, có chiếc rương này rồi, ta đưa các ngươi tới Trung Nguyên, tha hồ uống rượu ăn thịt!”

Quản gia gật đầu, con trai lớn đi tới, dùng sức kéo chiếc rương ra.

Có vẻ chiếc rương gỗ này đã lâu đời rồi, lớp ngoài đã có nấm mốc mọc lên.

“Lão gia, ngài đi đại tiện vào đây thật à, không sợ bẩn hay sao?”

Quản gia che mũi nói.

Đại Khang còn chưa có thói quen vệ sinh trong phòng vệ sinh, ban đêm sợ lạnh không muốn ra khỏi cửa, chỉ cần đi vào trong ống nhổ là được.

Rương gỗ được chôn dưới ổng nhổ đã nhiều năm, khó tránh khỏi mùi nước đái khai nồng nặc.

Tuy vậy con trai lớn của quản gia không hề chê bẩn, hắn thẳng tay đập nát ổ khóa của chiếc rương gỗ kia.

Mở rương ra, bên trong đều đựng toàn là vàng, nhưng lượng vàng trong chiếc rương này rõ ràng nhiều hơn lượng vàng trong chiếc rương ban nãy.

Hơn nữa màu sắc của những thỏi vàng ở trong rương có phần đậm màu hơn, rõ ràng là đã được nhiều năm.

“Đừng xem nữa, đều là vàng thật!”

Hoàng Lĩnh Toàn thúc giục: “Chúng ta mau đi thôi, không thì không kịp mất!”

“Không, chúng ta đi thôi, Hoàng lão gia cứ ở lại đây đi!” Quản gia lắc đầu nói.

“A Phúc, ngươi muốn bỏ ta lại à?”

Hoàng Lĩnh Toàn nói bằng giọng tức giận: “Đừng quên năm đó khi ngươi suýt chết rét, là ai đưa ngươi về, là ai cho ngươi cơm ăn, là ai cho người quần áo mặc, chớ quên là ai cho ngươi tiền cưới vợ!”

“Nếu không phải ngươi cướp đất của nhà ta, thì tại sao cha mẹ ta lại chết? Tại sao ta suýt chết vì đói?”

Quản gia bực bội một hồi sau đó trở nên kích động: “Ông đây làm trâu làm ngựa cho ngươi bao nhiêu năm, ngươi có bao giờ coi trọng ta chưa?”

“Cha nói nhiều với gã như vậy làm gì?”

Con trai lớn của quản gia đóng rương gỗ lại: “Nhị đệ mau chém gã đi! Chúng ta phải đi nhanh!”

“Các ngươi muốn giết ta? Hoàng Lĩnh Toàn sững sờ, sau đó vung tay nói: “A Phúc, vàng ngươi cứ lấy đi, ta không cần nữa, trì hoãn thêm một lúc nữa thì người của tiêu cục Trấn Viễn sẽ tới đấy....”

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa truyền đến một tiếng cười nhạt.

“Xin lỗi các vị, bọn ta đã tới rồi!”
Chương 1010: Nhân viên hộ tống chặn đường cướp của

Đội trưởng tiểu đội một bước từ từ vào phòng.

Gương mặt Hoàng Lĩnh Toàn trắng bệt, ngồi xuống đất.

Gã biết mình toi rồi!

Với phong cách của tiêu cục Trấn Viễn, những việc xấu xa mà gã đã làm đủ để khiến gã bị kết án tử hình nhiều lần tại đại hội xét xử!

Vẻ mặt của quản gia cũng thay đổi theo.

Khi phi thuyền đến gần trấn Vĩnh Lâm, quản gia cũng đã biết không ổn rồi.

Ông ta là tay sai số một của Hoàng Lĩnh Toàn, mấy năm nay ông ta đã đi theo Hoàng Lĩnh Toàn làm rất nhiều việc ác, khi nhìn thấy phi thuyền, việc đầu tiên ông ta nghĩ đến là chạy trốn.

Nhưng lúc sắp đi ông ta lại nhận ra phi thuyền đã bắt đầu hạ độ cao từ bên ngoài trấn, từ đoán được rất có thể nhân viên hộ tống sẽ không đi về phía họ.

Bởi thế quản gia đã nổi lên lòng tham, quyết định đánh cược một lần, trước khi nhân viên hộ tống đi vào trong trấn, ông ta dẫn theo con trai tới cướp tiền của Hoàng Lĩnh Toàn.

Nhưng ông ta lại không biết rằng thổ phỉ cũng có quyết định giống ông ta, càng không ngờ rằng nhân viên hộ tống sẽ đến nhanh đến thế.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy đội trưởng tiểu đội 1 kia, ông ta biết mình đã thua cược.

Con trai cả của quản gia nhìn thấy đội trưởng tiểu đội 1 một mình bước vào phòng, gã nhìn sang đứa con trai thứ ba, đồng thời vung chiếc rìu chẻ củi trong tay lên lao tới chỗ đội trưởng tiểu đội 1.

Đội trưởng tiểu đội 1 cười giễu cợt nhìn đối phương, không hề nhúc nhích.

Ngay lúc hai người chuẩn bị lao tới trước mặt đội trường tiểu đội 1, đột nhiên có hai mũi tên bay ra từ cửa, sượt qua bả vai đội trưởng tiểu đội 1 và ghim thẳng vào giữa mặt hai người!

Mãi đến lúc này, đội trưởng tiểu đội 1 mới né đi.

Phịch phịch!

Thi thể hai anh em ngã nhào xuống đất theo quán tính.

"A Đại, A Tam!"

Hai đứa con trai chết ngay lập tức, quản gia sợ đến choáng váng.

Đứa con thứ hai có nhiệm vụ bảo vệ quản gia, nhìn thấy cảnh này vội vàng nhặt rìu chặn lại trước người của quản gia.

“Thành thật cho ông đây!”

“Ném rìu đi, ôm đầu ngồi chồm hổm xuống đất!”

Hai nhân viên hộ tống đi bước nhỏ vào nhà, hai tay cầm theo nỏ, nhắm vào quản gia và đứa con trai thứ hai.

Đứa con thứ hai nhìn nhân viên hộ tống một chút, rồi lại nhìn chiếc rìu trong tay, hơi do dự.

“Ta cảnh cáo lại lần nữa, lập tức bỏ rìu xuống!”

Nhân viên hộ tống bên trái áp má vào phái sau ống ngắm nỏ, sẵn sàng bắn đi bất cứ lúc nào.

“Tiểu Nhị, nghe lời quân gia ném rìu đi!”

Quản gia vội vàng nhìn đứa con trai.

Ông ta biết rằng những hành động xấu xa mình đã làm khó tránh khỏi số kiếp đã định trong đại hội xét xử tiếp đó.

Ba đứa con trai mà đã chết hai đứa, đứa con thứ hai chính là máu thịt cuối cùng của ông ta.

Đứa con thứ hai quăng rìu đi, làm theo dáng vẻ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất của quản gia.

Về phần Hoàng Lĩnh Toàn, gã đã rụt đầu xuống đất rồi.

“Trong các người, ai là Hoàng lão gia?”

Đội trưởng tiểu đội 1 cười mỉa nói.

“Gã!” quản gia cội vàng chỉ vào Hoàng Lĩnh Toàn: “Gã chính là Hoàng Lĩnh Toàn, mấy năm nay gã đã làm biết bao nhiêu là chuyện ác, người dân trấn trên đều gọi gã là Hoàng lột da! Quân gia, người mau bắt gã lại đi!”

"A Phúc..."

Hoàng Lĩnh Toàn ngẩng đầu cười khổ, chỉ vào quản gia nói: “Quân gia, ta biết nay ta chạy không thoát, nhưng ông ta cũng không trong sạch gì, 99% những việc của ta đều do ông ta làm!”

“Quân gia, oan quá, tất cả đều là do Hoàng Lĩnh Toàn ép ta!” Quản gia vội vàng nói.

“Tiên sinh nhà ta đã nói, ánh mắt của nhân dân sáng như tuyết, có oan hay không oan cứ đến đại hội xét xử là biết ngay!”

Đội trưởng tiểu đội 1 lạnh lùng nói: “Gô cổ lại hết cho ta!”

“Quân gia, người không thể chỉ bắt mỗi mình bọn ta, còn có Lương Xung nữa!”

Hoàng Lĩnh Toàn biết rằng mình khó lòng thoát khỏi, dứt khoát cắn bừa.

“Lương Xung là ai?” Đội trưởng tiểu đội 1 hỏi.

“Lương Xung là thủ lĩnh bọn thổ phỉ trên sông Hắc Ngư, hắn vừa mới chạy trốn, nếu giờ quân gia đuổi theo có lẽ vẫn kịp đó!” Quản gia chỉ vào con đường lớn trước cổng nói: “Bọn chúng chạy về phía Tây!”

“Ồ.” Đội trưởng tiểu đội 1 gật đầu: “Vậy bọn chúng không thể chạy thoát được đâu.”

Phía tây của trấn.

Lương Xung cưỡi một con ngựa chiến màu vàng, trên tay ôm một rương gỗ đựng vàng.

Sau lưng hắn là mấy chục gã đàn em đang đẩy ba chiếc xe chạy dọc theo đường núi.

Xe ngựa chất đầy bạc và tiền đồng của Hoàng Lĩnh Toàn từ trong kho ra ngoài.

Khi đang chạy, một cái cây lớn chợt ngã xuống trước mặt chúng, chắn ngang lối đi.

Hí!

Lương Xung siết chặt dây cương cho ngựa chiến dừng lại.

Đám đàn em sau lưng cũng vội vàng dừng bước.

“Cây này là do ta trồng, đường này là do ta mở, muốn đi ngang qua đây phải để lại lộ phí!”

Một nhân viên hộ tống đi ra từ trong bụi cây, nhìn về phía Lương Xung nhíu mày lại: “Có phải bọn thổ phỉ chặn đường cướp của như các ngươi hay nói thế không?”

“Bọn ta có tận mấy chục người, chỉ có một mình ngươi mà cũng muốn cướp của bọn ta, hừ, có phải là đã quá khinh thường bọn ta rồi không?”

Lương Xung nheo mắt lại: “Hay nói cách khác, là các hạ đã quá đề cao mình?”

“Không phục hả?” Nhân viên hộ tống đặt hắc đao xuống đất: “Không thì các ngươi thử chút đi?”

Hai mắt Lương Xung lóe lên sự tàn ác, nhưng sau khi nhìn xung quanh một chút đã lấy từ trong ngực ra một thỏi vàng: “Đây là mười hai thỏi vàng, các hạ xem có đủ để bọn ta trả lộ phí chưa?”

“Không đủ!” Nhân viên hộ tống lắc đầu.

Lương Xung nghiến răng, móc ra thêm hai thỏi.

Nhưng nhân viên hộ tống vẫn lắc đầu như trước.

“Các hạ đừng quá tham lam!” Lương Xung cau mày nói: “Ba mươi lượng vàng đã mua một được căn nhà trong thị trấn và còn dư đấy”.

“Không, ta không muốn vàng!”

“Vậy các hạ muốn cái gì?”

“Ta muốn Đại đương gia của bọn thổ phỉ ở sông Hắc Ngư - Lương Xung đi theo ta một chuyến!” Nhân viên hộ tống nói: “Cho hỏi, các ngươi có biết hắn không?”

“Các hạ, đây là do ngươi ép ta!” Lương Xung cầm cán đao.

“Vậy ngươi định làm gì?” Nhân viên hộ tống cười mỉa.

"Chịu chết đi!"

Lương Xung nổi giận gào lên, rút đao ra: “Đánh chết gã cho ta!”

Đám thổ phỉ đã chuẩn bị xong từ lâu, giờ Đại đương gia đã lên tiếng, bọn chúng xách theo các loại vũ khí lao về phía trước.

Đúng lúc này, có hai quả lựu đạn bay ra từ trong bụi rậm bên cạnh.

Lựu đạn không ném vào đám đông mà ném vào lề đường.

Ầm! Ầm!

Hai tiếng nổ vang lên, đất đá bay tứ tung, khói bốc ngút trời!

Bọn đàn em trong đám thổ phỉ sợ hãi quay đầu bỏ chạy.

Nhưng ở phía sau cũng có một quả lựu đạn bị ném ra, rớt xuống giữa đường, một lần nữa cản đường chạy của đám đàn em.

Vèo!

Một loạt cung nỏ hạng nặng rít lên âm thanh bén nhọn bắn ra từ trong bụi cỏ, bắn trúng vào sau háng con ngựa màu vàng mà Lương Xung đang cưỡi, ghim phập vào thân cây bên sườn núi.

Thân cây to bị bắn thủng!

Lương Xung ngã nhào xuống đất với con ngựa chiến.

“Tốt nhất là các ngươi nên thành thật một chút, nếu không, lát nữa thứ này sẽ bắn vào đâu thì ta cũng không chắc đâu!”

Đám thổ phỉ đang bị lựu đạn dọa sợ, vừa nghe thấy thế lại như đám thỏ sợ hãi không có chỗ trốn, sợ tới mức không dám thở mạnh, chỉ sợ lựu đạn hoặc cung nỏ hạng nặng lại bắn ra!

Khung cảnh rơi vào sự im lặng kỳ lạ.

Nhân viên hộ tống không thèm để ý tới đám đàn em nữa, cúi đầu nhìn Lương Xung đang bị ngựa chiến đè bẹp: “Thế nào, nghĩ kỹ chưa?”

“Các hạ, ta bị oan!” Lương Xung chỉ vào phía sau xe ngựa: “Chỉ cần các hạ cho ta đi, hai chiếc xe ngựa đó sẽ là của các hạ, các hạ thấy sao?”

“Ta đã nói là ta không cần bạc rồi!”

“Vậy cộng thêm cả cái này thì sao?”

Lương Xung khẽ nghiến răng, mở rương gỗ trong ngực ra: “Có số tiền này rồi, các hạ có thể đi đến bất cứ nơi đâu, cũng có thể giàu sang suốt quãng đời còn lại!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom