-
Chương 1011-1015
Chương 1011: Minh oan
“Nhiều vàng như vậy, thật chói mắt!”
Nhân viên hộ tống nhìn vàng thỏi trong rương mà cảm khái.
Nhân viên hộ tống cũng là người, nhìn thấy nhiều vàng như vậy thì không nhịn được, nhịp tim tăng nhanh.
Nhưng nhân viên hộ tống trong bóng tối và mấy chục tên thổ phỉ đều ở bên cạnh nhìn, anh ta không thể nào tham ô số tiền này được.
Lương Xung vừa thấy có hy vọng thì vội vàng nói: “Ở chỗ khác ta cũng có tiền, chỉ cần các hạ tha cho ta một lần, Lương Xung ta chắc chắn sẽ báo đáp lớn!”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, nói nữa thì có thể ta sẽ thật sự động lòng mất!”
Nhân viên hộ tống lấy cuộn dây thừng ở bên hông ném xuống đất, lại chỉ vào hai tên thổ phỉ gần nhất: “Hai người các ngươi trói Đại đương gia của các ngươi lại!”
“Ta xem các ngươi ai dám?” Lương Xung nghiêng đầu tức giận trừng tên thổ phỉ: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Lên cho ta! Hắn chỉ có một mình, chúng ta có mười mấy người, hắn không ngăn được đâu!”
Trong lòng Lương Xung nghĩ, trên đời này không có ai không tham tiền, vậy nên vừa rồi trong lòng hắn còn ôm chút hi vọng, muốn dùng vàng bạc để mua chuộc nhân viên hộ tống.
Nhưng bây giờ hắn đã lấy ra hết số vàng bạc hắn mang đến rồi, thế mà nhân viên hộ tống vẫn không muốn cho đi.
Lương Xung hiểu ra, hắn không còn cơ hội nữa, bèn chuẩn bị vùng vẫy giãy chết.
“Ta xem ai dám động đậy?”
Nhân viên hộ tống lạnh giọng quát lớn.
Nhân viên hộ tống núp trong bóng tối cũng phối hợp khởi động cung nỏ hạng nặng.
Vèo!
Mũi tên của cung nỏ hạng nặng bay lướt qua đám người, đóng phập một cái vào vách núi đá!
Phần đuôi của mũi tên rung lên dữ dội, phát ra tiếng kêu ong ong!
Vốn dĩ có mấy tên đàn em ngo ngoe muốn động, lập tức bị trấn áp!
“Bây giờ thì hết hy vọng rồi chứ?”
Nhân viên hộ tống đạp một cái vào mặt Lương Xung: “Thật sự rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt! Nếu như ngươi thật sự không muốn đi, ông đây đưa thi thể của ngươi đi cũng giống nhau!”
Kiểu Đại đương gia thổ phỉ như Lương Xung, đi tham gia đại hội xét xử cũng chỉ là có mặt cho có thôi.
Kết quả duy nhất đợi hắn chỉ có tử hình, hơn nữa còn lập tức chấp hành!
Cho nên cú đá này của nhân viên hộ tống đã dùng hết sức lực.
Gót giày lót miếng sắt đã đạp gãy xương mũi của Lương Xung!
“Hai người các ngươi qua đây, trói hắn lại!”
Nhân viên hộ tống thay đổi giọng điệu ôn hòa vừa rồi, trở nên nghiêm nghị: “Đừng để ta nói lần thứ ba!”
Hai tên đàn em bị nhân viên hộ tống chỉ định do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đi qua, kéo Lương Xung ra khỏi móng ngựa chết chóc, dùng dây thừng trói lại.
Thật ra có trói bằng dây thừng hay không đã không còn khác biệt nữa, Lương Xung đã bị nhân viên hộ tống đạp ngất đi rồi.
“Sách lược của tiêu cục Trấn Viễn ta đối với thổ phỉ vẫn luôn là đầu hàng sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị!”
Nhân viên hộ tống giơ loa sắt lên, hét về phía đám đàn em thổ phỉ: “Bây giờ cho các ngươi có cơ hội thể hiện bản thân, để giành được sự khoan hồng! Đầu tiên ném hết vũ khí đi cho ta!”
Đám đàn em trố mắt nhìn nhau, cam chịu ném vũ khí trong tay đi.
“Tốt lắm!”
Nhân viên hộ tống quay ra sau vỗ tay thành tiếng, một nhân viên hộ tống chui ra từ trong bụi cỏ, trên vai khiêng một bó dây gai lớn.
Mười mấy phút sau, hai tay của đám đàn xem đều bị trói lại.
Sau đó lại có bốn nhân viên hộ tống đi ra từ bụi cỏ, hai người trong số đó còn giơ cung nỏ hạng nặng kiểu cầm tay.
Mười mấy tên thổ phỉ bị sáu nhân viên hộ tống lùa đi về phía cửa trấn.
Chờ đến khi bọn họ chạy qua đó, đội trưởng tiểu đội 1 cũng đúng lúc dẫn theo Hoàng Lĩnh Toàn và hai cha con quản gia đến.
“Áp tải bọn chúng đi!”
Hàn Phong nghiêm mặt nói.
Đội trưởng tiểu đội 1 áp tải Hoàng Lĩnh Toàn và cha con quản gia, cùng với Lương Xung còn đang hôn mê lên cối xay lớn.
“Quỳ xuống!”
Đội trưởng tiểu đội 1 đạp một cái vào đầu gối của Hoàng Lĩnh Toàn.
Hoàng Lĩnh Toàn quỳ phịch một cái trên cối xay lớn.
Cha con quan gia cũng nhận được ‘đãi ngộ’ như vậy.
“Hàn tiên sinh, vừa nãy trên đường ta đã hỏi, thổ phỉ nói bọn chúng vẫn còn hơn hai năm người ở trên núi phía bên kia của sông Hắc Ngư, chúng ta có cần phái người đi tiêu diệt không?”
Nhân viên hộ tống áp giải đám đàn em thổ phỉ xin chỉ thị.
“Ban nãy ta đã phái một đội đi qua đó rồi,” Hàn Phong gọi đội trưởng tiểu đội 1 tới: “Ở đây giao cho mấy người A Phân là được, các ngươi đi đến phía Tây tìm đội trưởng tiểu đội 2, giúp anh ta trông chừng đường xuống núi!”
Đánh cường hào chia ruộng đất chỉ là thuận tiện, Hàn Phong chưa quên nhiệm vụ chân chính của bọn họ là gì.
Cho nên về cơ bản đều để nhân viên hộ tống nữ ở lại, nhân viên hộ tống nam đều được anh ta phái đi trông coi đường xuống núi.
Phía bắc có rất nhiều chỗ có thể xuống núi, chỗ phải canh giữ cũng quá nhiều.
Đợi sau khi đội trưởng tiểu đội 1 dẫn người rời đi, Hàn Phong hắng giọng, cầm loa sắt đứng ở nơi cao, hỏi: “Bà con nhìn xem, đây có phải là Hoàng lão gia và Đại đương gia thổ phỉ không?”
“Đúng, hắn chính là Hoàng lột da!”
“Tên đang ngất đó chính là ma đầu của sông Hắc Ngư!
“Quân gia, còn có cái tên A Phúc đó là chó săn của Hoàng lộ da, con trai nhà ta là bị hắn đánh chết!”
Dân chúng mồm năm miệng mười hét lớn.
“Nếu đã không bắt nhầm người, vậy thì đại hội xét xử sẽ bắt đầu ngay bây giờ!”
Hàn Phong nói: “Các ngươi có oan ức gì, bây giờ đều có thể nói ra, tiêu cục Trấn Viễn bọn ta sẽ làm chủ cho các ngươi! Nếu như Hoàng Lĩnh Toàn thật sự đã làm những việc khiến người người oán trách, bọn ta sẽ xét xử hắn!”
Dân chúng vừa rồi còn kích động, bây giờ lại lập tức yên tĩnh trở lại.
Hoàng Lĩnh Toàn và thổ phỉ đã chiếm cứ trấn Vĩnh Lâm mấy chục năm, đã xây dựng thế lực quá sâu!
Cho dù bây giờ đã có tiêu cục Trấn Viễn làm chỗ dựa, dân chúng cũng chỉ dám tụ lại cùng nhau hô hào, khi thật sự bảo người ta một mình lên đài tố cáo Hoàng Lĩnh Toàn và Lương Xung, thoáng cái lại không có người dân nào có can đảm.
Tình huống này không chỉ xuất hiện ở trấn Vĩnh Lâm, ở chỗ khác cũng thường xuyên xuất hiện.
Bình thường gặp phải chuyện như vậy, đội Chung Minh đều sẽ tìm trước một hai người làm nền lên đài.
Chỉ cần có người dẫn đầu thì dân chúng còn lại không còn lo lắng nữa.
Nhưng đám người Hàn Phong đến đột xuất, bắt Hoàng Lĩnh Toàn và thổ phỉ cũng là quyết định đột ngột, hoàn toàn không có thời gian tìm người làm nền.
Có điều trước khi bắt người thì Hàn Phong đã đoán được kết quả này, đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Anh ta giơ loa lên hô: “Mọi người không cần phải sợ, có oan uổng gì thì cứ lên đài giải oan, tiêu cục Trấn Viễn bọn ta chắc chắn sẽ bảo vệ mọi người an toàn, nếu như có ai lo lắng, sau khi giải xoan xong có thể cùng bọn ta về Kim Xuyên sống!”
Nghe thấy Hàn Phong đảm bảo như vậy, không ít dân chúng thay đổi ý định nhưng vẫn không dám lên đài.
Đợi khoảng ba bốn phút, lúc Hàn Phong chuẩn bị nói tiếp thì một bà lão còng lưng chậm rãi bước ra.
“Nếu các ngươi đã không dám thì để bà già đây nói, dù sao ta cũng là người sắp chết rồi!”
Bà lão run rẩy đi đến cối xay, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hoàng Lĩnh Toàn, sau đó quỳ xuống với Hàn Phong: “Cầu quân gia tiêu cục Trấn Viễn làm chủ cho bà già đây!”
“Đại nương mau đứng lên!”
Hàn Phong vội vàng ra hiệu cho nhân viên hộ tống nữ đỡ bà lão dậy: “Đại nương có oan ức gì thì cứ nói!”
“Hoàng Lĩnh Toàn đã hại chết cả nhà ta…”
Bà lão than thở khóc lóc, tố cáo toàn bộ tội ác của Hoàng Lĩnh Toàn.
Nói mười mấy phút, bà lão vì tâm trạng quá kích động, cộng thêm đã mấy ngày rồi không ăn được bữa nào đàng hoàng nên ngất đi.
Nhưng có người dẫn đầu rồi, lập tức có người noi theo.
Đại hội xét xử diễn ra hơn hai canh giờ, hoàn toàn không có dấu hiệu kết thúc, trái lại ngày càng náo nhiệt, dân chúng sẵn sàng lên đài cùng với tố cáo làm chứng càng ngày càng nhiều.
Vào lúc đại hội xét xử diễn ra hừng hực khí thế thì phía Tây bỗng truyền đến tiếng rít chói tai!
Hàn Phong hơi nheo mắt lại, quay đầu nhìn qua!
Chương 1012: Các người nghĩ kỹ chưa
m thanh của mũi tên lệnh cực kì có tính xuyên thấu, sau khi nổ còn để lại một đám khói đen trên không trung.
Người dân trấn Vĩnh Lâm lần đầu tiên thấy cái này, tới tấp nghiêng đầu nhìn sang.
Đại hội xét xử không thể không tạm thời ngừng lại.
"Hàn tiên sinh, phát hiện kẻ địch ở khu vực số hai!"
Một nữ nhân viên hộ tống chạy tới báo cáo: "Trung đội trưởng bảo ta hỏi ý ngài, có cần kêu gọi thêm viện binh hay không."
Mũi tên lệnh của nhân viên hộ tống chia làm nhiều loại, mũi vừa bay lên trời là tên lệnh báo hiệu, thông báo phát hiện kẻ địch, nhưng không xin thêm viện binh.
"Kẻ địch có bao nhiêu người?" Hàn Phong hỏi.
"Trước mắt chỉ phát hiện một người!"
"Có huynh đệ nào bị thương không?"
"Không có, dựa theo yêu cầu của tiên sinh, mọi người chia ra ít nhất ba người một tổ, luôn nắm lựu đạn trong tay, đối phương vừa bị phát hiện đã chạy rồi!" Nữ nhân viên hộ tống nói: "Nhưng thân thủ của hắn rất lợi hại, tốc độ cũng nhanh ngang Thiên Tầm phu nhân, máy bắn đá và cung nỏ phe ta còn chưa chuẩn bị xong, hắn đã chạy vào trong rừng rồi, đội trưởng tiểu đội 3 lo rằng sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa bọn chúng có ba người chạy vào trong núi, bây giờ lại chỉ phát hiện một người, đội trưởng tiểu đội 3 lo là bọn chúng muốn dùng kế điệu hổ ly sơn nên không phái người đuổi theo!"
"Làm đúng lắm, ở trong rừng rậm, huynh đệ chúng ta đúng là không phải đối thủ của người như vậy, phái người đi vào, không phải đuổi bắt mà là chịu chết!"
Hàn Phong khẳng định cách làm của đội trưởng tiểu đội 3 trước, sau đó suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trước mắt không cần phải để ý đến bọn chúng, bảo phi thuyền gia tăng tần suất và cường độ tuần tra, trước tiên cứ chặn bọn chúng lại ở chỗ này, chờ quân tiếp viện đến, bọn chúng mọc cánh cũng khó thoát!"
Phát hiện kẻ địch trốn vào trong núi, Hàn Phong biết với chút nhân lực này của mình không thể nào vào núi bắt người được, trời vừa sáng đã cho bồ câu đưa tin trở về làng xin thêm viện binh.
"Vâng!" Nữ nhân viên hộ tống gật đầu, chạy về truyền lời ngay.
Chờ cô ấy rời đi xong, Hàn Phong mới nhíu mày.
Vừa rồi lời anh ta nói tràn đầy tự tin, là để an ủi nữ nhân viên hộ tống, ổn định nội bộ.
Nhưng tình huống trong làng anh ta biết rất rõ, bây giờ tiêu cục phát triển quá nhanh, khắp nơi đều thiếu nhân lực, tình báo Tiểu Ngọc nhận được mỗi ngày, gần như có một nửa là cần tìm thêm người trong làng tới chi viện.
Nếu không phải do đám khốn này gây chuyện quá ác liệt, Kim Phi lại định để cho đội không quân luyện tập thêm, có lẽ đã không thể tập hợp được nhiều nhân lực như vậy.
Nhưng bây giờ anh ta còn phải xin thêm viện binh, quả thực quá khó khăn.
"Hàn tiên sinh, bên kia sao vậy?" Một bà lão hỏi.
Sau hơn một giờ tiếp xúc, người dân và Hàn Phong dần dần trở nên quen biết.
Bọn họ mặc dù không biết mũi tên lệnh báo hiệu cho chuyện gì, nhưng vẫn biết chắc chắn đã xảy ra chuyện.
"Không có gì, chỉ là phát hiện tội phạm bị bắt đã bỏ trốn!" Hàn Phong giải thích.
"Tội phạm bỏ trốn nào? Lại là địa chủ và thổ phỉ bỏ trốn sao?"
"Không phải địa chủ hay thổ phỉ, là mấy kẻ phạm tội giết người."
Hàn Phong giải thích: "Thời gian trước người của bọn ta ở phủ Kinh Triệu phân chia đất đai, bọn chúng đã giết nhân viên phụ trách phân đất và nhân viên hộ tống phụ trách bảo vệ của bọn ta."
"Cái gì, dám giết nhân viên phân đất của các ngài ư?"
Người dân vừa nghe xong đã nổi giận.
Bọn họ vẫn luôn ngày đêm mong đợi tiêu cục Trấn Viễn tới phân đất.
Nghe có người dám giết người phân đất, đương nhiên rất tức giận.
"Đại Cẩu Tử, ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau gọi đội đánh hổ qua, giúp Hàn tiên sinh bắt kẻ địch đi!"
Một ông lão dùng gậy đánh cháu trai mình.
Cháu trai ông ấy đã từng đi lính, là đại lực sĩ nổi tiếng gần xa, Hoàng lão gia nhiều lần muốn lôi kéo Đại Cẩu Tử làm côn đồ, đều bị hắn từ chối.
Vì vậy Hoàng lão gia ghi hận trong lòng, bèn sắp xếp cho hắn vào đội đánh hổ.
Tham gia đội đánh hổ là một việc vô cùng nguy hiểm, gần như mỗi lần lên trên núi
Gặp phải hổ, đội đánh hổ luôn xuất hiện thương vong.
Đại Cẩu Tử mạnh mẽ và chính trực, sau khi gia nhập đội đánh hổ, đã nhanh chóng khẳng định bản thân, thành người dẫn đầu đội đánh hổ.
"Người đội đánh hổ ra đây hết đi!"
Theo tiếng hô của Đại Cẩu Tử, từ trong đám người có bốn mươi năm mươi người bước ra, tuổi tác từ mười ba mười bốn tuổi đến ba mươi bốn mươi tuổi, họ được coi là thanh niên trai tráng khỏe mạnh của trấn Vĩnh Lâm.
Đáng tiếc phần lớn họ đều có khuôn mặt xanh xao, gầy gò đến mức gần như chỉ còn da bọc xương.
Ngay cả Đại Cẩu Tử dẫn đầu cũng giống vậy.
Đại Cẩu Tử đếm số người, sau đó nói với Hàn Phong: "Hàn tiên sinh, huynh đệ đội đánh hổ ở trấn, gần như đã đến cả rồi, ngài đến sắp xếp đi!"
Hàn Phong lộ rõ vẻ cảm động, nhưng suy nghĩ một lúc, vẫn xua tay: "Các vị huynh đệ, cảm ơn ý tốt của các ngươi, nhưng mấy tên tội phạm bỏ trốn này đều có võ nghệ cao siêu, đều là kẻ ác độc tàn bạo, quá nguy hiểm!"
"Hàn tiên sinh, cho ta hỏi ngài, ngài chuẩn bị xử lý Hoàng lão gia và Lương Xung như thế nào?" Đại Cẩu Tử đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Sau khi đại hội xét xử kết thúc, chúng ta sẽ phái người đi tiến hành điều tra lại, sau khi xác nhận tình huống là thật, mới có thể tiến hành xử phạt cuối cùng!"
Hàn Phong nói: "Nếu tình huống vừa rồi các vị khiếu nại là thật, Hoàng lão gia, Lương Xung và những kẻ giúp chúng làm việc ác, chỉ có một kết quả xử phạt là tử hình! Lập tức thi hành!"
"Chúng ta đều nói thật!"
"Chúng ta không hề vu oan cho Hoàng lão gia!"
"Hoàng Lĩnh Toàn chính là một kẻ khốn thua cả súc vật, trấn Vĩnh Lâm làm gì có người nào không biết?"
...
Dân chúng nghe vậy, tâm trạng lại trở nên kích động.
"Ta biết, ta biết!"
Hàn Phong gõ chiêng đồng một cái, chờ sau khi người dân bình tĩnh lại, bèn nói: "Dĩ nhiên ta tin mọi người nói thật, nhưng quốc sư đại nhân đã từng nói, nước không có luật pháp thì sẽ loạn, nhà không có luật pháp thì sẽ suy, thế nên đã yêu cầu tiêu cục Trấn Viễn chúng ta không thể bỏ qua một người xấu nào, cũng tuyệt đối không thể vu oan bất kỳ một người tốt nào!
Chúng ta tiến hành điều tra, không phải vì không tin tưởng các vị dân làng, mà là do quốc sư đại nhân yêu cầu chúng ta phải làm như vậy, cũng là một thủ tục cần thiết để tiến hành buổi xét xử cuối cùng!
Bọn Hoàng Lĩnh Toàn và Lương Xung làm việc ác, ắt sẽ bị xử phạt!
Lát nữa bọn ta sẽ sắp xếp đội điều tra vào trấn, nếu như nhanh thì ngày mai là có thể tiến hành buổi xét xử cuối cùng rồi!
Trước đó, bọn Hoàng Lĩnh Toàn và Lương Xung sẽ bị nhốt ở chỗ này, tất cả mọi người đều có thể tới giám sát!"
Nghe được Hàn Phong nói như vậy, người dân cũng yên tâm trở lại.
"Hừ, vậy hãy để bọn chúng sống thêm một ngày!"
Đại Cẩu Tử ngẩng đầu nhìn Hàn Phong: "Hàn tiên sinh, ở trấn Vĩnh Lâm chúng ta có câu nói không ai độc bằng Hoàng lão gia, không ai ác hơn Lương ma đầu! Chúng ta cũng hận không thể cắn chết bọn chúng, đáng tiếc thổ phỉ dưới trướng Lương ma đầu quá nhiều, chúng ta không phải là đối thủ.
Bây giờ các ngài giúp bọn ta bắt được bọn chúng rồi, chúng ta cũng giúp ngài bắt cướp, không phải rất hợp lí sao?"
"Đúng vậy Hàn tiên sinh, các ngài giúp bọn ta, bọn ta cũng nên giúp ngài!"
"Hàn tiên sinh, chẳng lẽ ngài định bắt được kẻ địch xong là rời đi, không muốn phân đất cho bọn ta nữa à?"
Những đội viên khác của đội đánh hổ cũng rối rít lên tiếng.
Hàn Phong hơi do dự, hỏi lần nữa: "Ta nói lại lần nữa, mấy tên cướp này thật sự rất nguy hiểm, các ngươi cần phải suy nghĩ kỹ!"
"Nghĩ kỹ rồi!" Đại Cẩu Tử nói: "Cho dù ngài không cho chúng ta đi, tự chúng ta cũng sẽ đi!"
Hàn Phong trầm tư trong chốc lát, sau đó thi lễ với đám Đại Cẩu Tử: "Vậy thì xin cảm ơn các vị huynh đệ! Đội trưởng tiểu đội số 2, đi xem thử kho lương thực của Hoàng Lĩnh Toàn ở đâu, mở kho lương, cho các huynh đệ đội đánh hổ và mọi người ăn một bữa cơm no!"
Chương 1013: Chua xót và vui mừng
"Hàn tiên sinh, không phải đã phát hiện kẻ giết người rồi sao?" Đại Cẩu Tử lo lắng nói: "Cơm nước xong thì người đã chạy mất rồi!"
"Yên tâm đi, phía tây là khe núi, phía đông là sông Hoàng Hà, phía nam là sông Hắc Ngư đều có người của chúng ta canh giữ, chỉ cần bọn họ còn ở trong dãy núi này, thì cũng giống như chim con trong lồng, không thể thoát được đâu!"
Hàn Phong tự tin nói: "Mọi người no bụng rồi hãy đi, bắt người cũng phải cần sức lực mà, đúng không?"
“Hahaha, Hàn tiên sinh nói vậy thì ta yên tâm rồi!"
Đại Cẩu Tử cười ha ha: "Vậy ta dẫn người của tiên sinh đi kho lúa!"
"Chuyện nhỏ này chỉ cần tìm một người đi là được, ta còn có chuyện khác muốn nhờ huynh đệ hỗ trợ!"
“Hàn tiên sinh có chuyện cứ nói, chỉ cần Đại Cẩu Tử ta có thể làm được thì sẽ không từ chối!" Đại Cẩu Tử vỗ ngực hứa hẹn.
“Huynh đệ, ngươi là người ở đây ắt là biết rõ dãy núi này lớn đến mức nào hơn cả ta nữa, coi như cộng thêm cả đội đánh hổ của các ngươi muốn lục soát hết núi cũng không dễ dàng, nên ta nghĩ muốn nhờ huynh đệ liên lạc với đội đánh hổ ở các làng khác, để cùng nhau hỗ trợ!” Hàn Phong nói.
Dù đội không quân có tăng cường thêm, nhưng tổng cộng chỉ có hơn trăm người.
Nhân lực vốn đã không đủ để phong tỏa phía tây và phía bắc cùng một lúc.
Ban ngày còn tốt hơn một chút, phi thuyền ở trên không có tầm nhìn rất tốt, có thể hỗ trợ phong tỏa từ trên cao.
Nhưng đến tối là đã không nhìn thấy gì.
Ở trấn Vĩnh Lâm này thật sự có quá nhiều nơi để xuống núi, Hàn Phong dẫn đến có chừng này người, sẽ rất dễ để đối phương lọt kẽ hở.
Đã quyết định nhờ đội đánh hổ giúp đỡ, Hàn Phong phải sẵn sàng dốc toàn lực để làm chuyện lớn, cố gắng tìm càng nhiều người càng tốt để phong tỏa hết bọn sát thủ trên núi.
Sau đó muốn lục soát trên núi, càng nhiều người thì cũng càng nhanh hơn.
"Hàn tiên sinh cần bao nhiêu người?" Đại Cẩu Tử hỏi.
"Đương nhiên càng nhiều càng tốt!" Hàn Phong nói: "Nhân tiện, nói với những huynh đệ khác trong đội đánh hổ, chỉ cần họ bằng lòng tới giúp, chúng ta không chỉ lo cơm ăn, mà mỗi ngày còn trả năm cân lương thực và tiền công, hơn nữa sau khi bắt bọn sát thủ xong ta sẽ dẫn người vào làng của bọn họ đánh cường hào chia ruộng đất!”
Bình thường, sau khi tiêu cục Trấn Viễn xử lý địa chủ cường hào xong, sẽ niêm phong hết vàng bạc lương thực của bọn họ rồi sau đó phân chia thống nhất.
Thế nhưng đội không quân chỉ có hơn trăm người, nếu Hàn Phong muốn chiêu mộ người nhanh chóng thì chỉ có thể lấy đồ ăn tiền của Hoàng Lĩnh Toàn ra để lấy lòng người trước!
"Được rồi, Hàn tiên sinh, ta sẽ lập tức cho người đi thông báo!" Đại Cẩu Tử gật đầu, quay người gọi đội phó đội đánh hổ.
Một lúc sau, ba đội viên đội đánh hổ chạy ra khỏi trấn Lâm Vĩnh để thông báo cho đội đánh hổ ở các làng xung quanh.
Hàn Phong cũng tạm dừng cuộc thẩm vấn lại, dẫn một đội hộ tống lao tới kho lúa của Hoàng Lĩnh Toàn.
Nhà họ Hoàng độc chiếm phần lớn đất đai ở trấn Vĩnh Lâm, tích lũy lương thực nhiều đến mức hơn một nửa ngôi nhà thờ tổ được dùng để xây dựng kho lúa.
Dù gần đây Hoàng Lĩnh Toàn đã xử lý được một phần, nhưng những gì còn lại vẫn nằm ngoài dự đoán của Hàn Phong.
Trong mấy tháng qua, đội Chung Minh đã đánh quá nhiều cường hào và cũng đã niêm phong quá nhiều kho lúa.
Hàn Phong đã nhìn thấy quá nhiều kho lúa lớn, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một kho lúa lớn đến như vậy của một địa chủ trong trấn.
Anh ta cho nhân viên hộ tống cạy kho lúa ra, sau đó gọi đội nấu ăn tới, bắt đầu nấu một nồi cơm tập thể trên bãi đất trống ở giữa trấn.
Để tránh cho người dân no chết, Hàn Phong đã yêu cầu đội nấu ăn, nấu cháo thay cho cơm khô và bánh bao hấp.
Người dân trấn Vĩnh Lâm thực sự đã đói lả, đội nấu ăn vừa đặt cái nồi lớn lên bàn là họ đã vây lại đó.
Hàn Phong thật sự không huy động được nhân lực, chỉ có thể để Đại Câu Tử dẫn đội đánh hổ tới để duy trì trật tự.
Cháo được nấu trong nồi lớn, để càng để lâu thì mùi vị càng ngon, nhưng nhìn người dân xếp hàng dài liên tục nuốt nước bọt, nhiều đứa trẻ háo hức nhìn vào nồi lớn, Hàn Phong thật sự không đành lòng, chờ nước trong nồi sôi lên là thông báo đến giờ ăn.
Mặc cho Hàn Phong nhắc nhở nhiều lần, vẫn có vô số người bị cháo nóng làm bỏng miệng.
Còn có nhiều người ăn no tới mức cái bụng căng tròn, đi cũng không đi nổi.
Khoảng trống xung quanh cái nồi, toàn là người nằm la liệt ở khắp nơi.
Cũng may cháo có phần lớn là nước, người dân có no đến đâu thì chỉ cần đi vệ sinh mấy lần là có thể ổn.
Nếu là cơm hay bánh bao thì có thể sẽ có người dân bị nghẹn chết thật.
Mặc dù no căng rất khó chịu nhưng không ai phàn nàn câu nào, mà còn có nhiều người đang rưng rưng nước mắt.
Đã lâu rồi họ chưa có một bữa ăn no như vậy.
Cảm giác no bụng này thật quá sung sướng quá hạnh phúc!
Hàn Phong nhìn cảnh tượng này, không khỏi nhớ tới ngày mình gặp được Kim Phi, trong lòng dâng lên từng hồi vui buồn lẫn lộn.
Đúng lúc đang chuẩn bị sắp xếp cho đội nấu ăn nấu cháo tiếp, thì lại có một tiếng rít vang lên ở phía tây.
"Xem ra chúng đang sốt ruột lắm, mới chưa được bao lâu đâu mà lại tới nữa rồi!" Hàn Phong cười khẩy nói.
Theo anh ta, đây lại là một lần thăm dò của bọn sát thủ.
Nhưng anh ta còn chưa kịp quay đầu lại, tiếng rít đã biến thành hai tiếng!
Bỗng Hàn Phong quay người nhìn về phía tây, sắc mặt đột ngột thay đổi!
Một mũi tên lệnh là báo động, hai mũi tên lệnh phát ra tượng trưng cho sự nguy hiểm.
Màu sắc khác nhau của mũi tên lệnh cũng thể hiện mức độ nguy hiểm khác nhau.
Mà lúc này trên bầu trời phía Tây xuất hiện hai cụm khói đỏ.
Đây là lời cảnh báo nguy hiểm nhất trong các loại mũi tên lệnh cảnh báo, có nghĩa là đã phát hiện kẻ địch, hơn nữa số lượng còn rất nhiều, cần tiếp viện!
"Mau, tất cả theo ta!"
Lúc Hàn Phong tới cũng không cưỡi ngựa chiến, nên đã quay người chạy ngay về phía tây.
Nhân viên hộ tống giữ kho lúa cũng không rảnh lo kiểm kê, đội nấu ăn cũng không thèm nấu ăn nữa, tất cả đều đeo vũ khí trên lưng đi theo Hàn Phong.
“Đội đánh hổ, đừng nằm giả chết, đi theo ta!”
Đại Cẩu Tử đang liếm đáy chén, đặt chén xuống đất một cái, dẫn các thành viên đội đánh hổ đi theo sau.
Khi Hàn Phong chạy về phía tây của trấn, một phi thuyền chịu trách nhiệm báo động ở phía trước đã hạ cánh xuống.
Mũi tên lệnh vừa rồi là do phi thuyền này phát ra.
"Sao lại thế này?" Hàn Phong vừa lấy kính viễn vọng ra vừa hỏi.
"Phía tây có mấy trăm người tới, trông có vẻ hùng hổ bặm trợn." Phi công trả lời.
"Chẳng lẽ là thổ phỉ núi Hắc Ngư đánh tới?" Hàn Phong cau mày hỏi.
"Hàn tiên sinh, không phải ngài đã cho người đi canh chừng sông Hắc Ngư sao, nếu có sao huynh đệ bên kia không tới báo tin?”
"Nếu bọn họ chạy trốn ở chỗ khác rồi chạy ra thì sao?"
Hàn Phong vừa nói vừa leo lên chỗ cao bên cạnh, đồng thời cũng đưa kính viễn vọng lên mắt mình.
Quả nhiên cách đó mấy dặm về phía tây có một đám người đông nghìn nghịt, số lượng ít nhất cũng hơn ba trăm người.
Bởi vì khoảng cách quá xa, cho dù dùng kính viễn vọng, Hàn Phong cũng không thể biết đối phương từ đâu đến, anh ta chỉ có thể xác nhận bọn họ đang chạy mà tốc độ còn không chậm.
“Báo cáo cho trung đội trưởng đội hai, bảo anh ta cử thêm mười người tới đây trong điều kiện tiên quyết là vẫn phong tỏa núi!”
Hàn Phong lạnh giọng nói: “Đội nấu ăn, đến giao lộ bên kia, bố trí xe bắn đá và nỏ hạng nặng trước!"
"Dạ!"
Đội trưởng đội nấu ăn đáp một tiếng, dẫn người nhấc mấy cái rương trên phi thuyền, rồi chạy về giao lộ phía tây.
Một cận vệ của Hàn Phong cũng chạy như bay đi tìm trung đội trưởng đội hai.
Trung đội trưởng đội hai cũng nhìn thấy mũi tên lệnh nhưng không nhận được mệnh lệnh, nên không dám tự tiện hành động.
Khi các cận vệ đi ngang qua, anh ta đã sẵn sàng và chuẩn bị nhanh chóng mang theo quân tiếp viện.
Khi họ đến nơi, đội nấu ăn đã lắp sẵn nỏ hạng nặng và xe bắn đá, còn đang chất và đổ đầy đá vào.
Chương 1014: Không phải thổ phỉ
Nỏ hạng nặng và xe bắn đá là vũ khí thường được dùng nhất kể từ khi tiêu cục Trấn Viễn được thành lập, và là môn huấn luyện bắt buộc của tất cả nhân viên hộ tống.
Từ nhân viên tinh anh chiến đấu cho đến đội nấu ăn, đều hết sức quen thuộc.
Khi Đại Cẩu Tử và đội đánh hổ đến thì các nhân viên hộ tống đã phong tỏa đường núi.
"Hàn... Hàn tiên sinh... Sao vậy...?"
Đại Cẩu Tử ôm lấy thân cây, thở hổn hển hỏi.
Những thành viên khác của đội đánh hổ cũng thắc mắc như anh ta.
Vừa rồi bọn họ đã ăn no quá lại chạy xa đến vậy, nên đã có người không nhịn được mà ói ra.
Đại Cẩu Tử vẫn có thể nói chuyện, là đã không tệ.
"Phía tây có một đám người mới đến, huynh đệ, ngươi tới đúng lúc lắm, giúp chúng ta nhìn xem có phải thổ phỉ sông Hắc Ngư tới không!" Hàn Phong nói.
“Thổ phỉ?”
Đại Cẩu tử giật mình, tay chân luống cuống mà trèo lên tảng đá, nheo mắt nhìn về phía tây.
“Dùng cái này nhìn rõ hơn!” Hàn Phong điều chỉnh tiêu cự của kính viễn vọng, đưa cho Đại Câu Tử.
Đại Cẩu Tử học theo Hàn Phong đưa kính viễn vọng vào mắt trái.
"Trời ạ, đây là bảo vật gì vậy, sao có thể thấy rõ ràng như vậy?"
"Đây là kính viễn vọng do Quốc sư đại nhân làm ra, chúng ta còn gọi là kính viễn vọng." Hàn Phong giải thích một tiếng, sau đó hỏi: "Có phải phía tây có thổ phỉ không?"
"Ồ, ồ," Bây giờ Đại Cẩu Tử mới nhớ tới chuyện đang làm, ngắm kính viễn vọng vào đám đông.
“Sao lại có nhiều người như vậy?” Đại Cẩu Tử cũng giật mình, lát sau mới lắc đầu: “Ở xa quá, nhìn không ra bọn họ là ai!”
Nói xong, anh ta cẩn thận trả lại kính viễn vọng cho Hàn Phong.
"Hàn tiên sinh, hay là chúng ta đợi họ đến gần thêm chút đi?" Trung đội trưởng kiến nghị nói.
“Không đợi nữa, ta với huynh đệ Cẩu Tử đi qua đó xem." Hàn Phong lắc đầu nói: "Cho phi thuyền hạ xuống chút đi."
Đội hộ tống đã triển khai phòng ngự xong, trên không còn có phi thuyền, dù bên kia có là ai thì Hàn Phong cũng không sợ.
Đây chính là sự tự tin do tiêu cục Trấn Viễn tạo ra!
Nhưng lần này nhân lực anh ta mang theo không đủ dùng, lại còn phải phong tỏa núi, Hàn Phong lo lắng là sự chú ý sẽ bị bên này thu hút, khiến cho hung thủ ẩn nấp trong núi nhân cơ hội trốn thoát.
Phi thuyền không ngừng lượn vòng, trung đội trưởng ra hiệu, phi công lập tức hạ thấp độ cao.
Hàn Phong dẫn Đại Cẩu Tử bước lên giỏ, phi thuyền chậm rãi cất cánh, bay về phía tây.
Đại Cẩu Tử tò mò đến mức dựa vào lan can nhìn xuống.
Phi thuyền di chuyển rất nhanh, càng ngày càng có thể nhìn rõ đám đông ở phía Tây.
"Ôi Hàn tiên sinh, bọn họ không phải thổ phỉ, là người của làng Ngõa Phòng."
Đại Cẩu Tử chỉ xuống dưới hét lớn: "Chắc là bọn họ nghe nói Hàn tiên sinh đang phát cháo trong trấn, nên muốn tới xin miếng ăn!"
Thật ra không cần anh ta nói, Hàn Phong cũng nhìn thấy.
"Truyền tin cho đội trưởng số hai, cho hắn để lại bốn người canh giữ nỏ hạng nặng và xe bắn đá, những người còn lại tiếp tục về phong tỏa núi! Đội nấu ăn đi về mấy người để nấu thêm mấy nồi cháo nữa."
Nhóm người trước mặt ăn mặc rách rưới, hoàn toàn không phải là thổ phỉ mà chỉ là dân thường.
Trong đó phần lớn đều là người già và trẻ em, rất nhiều người chạy được một đoạn là phải ngừng lại để nghỉ một lúc nhưng cũng sẽ nhanh chóng đứng dậy lảo đảo mà chạy tiếp.
Hầu như tất cả mọi người đều gầy trơ xương, khiến Hàn Phong thật sự lo lắng giây tiếp theo họ sẽ bị gió thổi bay.
Với một nhóm người già yếu, bệnh tật như vậy, dù họ thật sự muốn làm cái gì thì chỉ cần để lại một ít nhân viên hộ tống giữ đường núi, cộng thêm phi thuyền với mấy cận vệ của anh ta cũng đủ đối phó.
"Dạ!" Người cận vệ dạ một tiếng, lấy nỏ ra bắn một mũi tên lệnh lên.
Ở đầu phía tây của trấn, trung đội trưởng đội hộ tống nhìn thấy tiếng mũi tên lệnh, lập tức cho người rời đi quay lại vị trí cũ của họ.
Hàn Phong cũng cho phi thuyền quay đầu về.
Những người dân này đã đói quá lâu, hẳn đã không còn chút sức lực nào. Dù mọi người đều chạy hết sức có thể, nhưng họ phải mất gần một giờ mới chạy hết vài dặm ngắn ngủi để đến được lối vào phía tây của trấn.
Vì lý do an toàn, Hàn Phong hỏi lại lần nữa: "Cẩu Tử huynh đệ, ngươi nhìn lại xem, có phải bọn họ đến từ làng Ngõa Phòng không?"
“Đúng vậy, người chạy phía trước tên là Nhị Cường Tử, trước đó là người báo tin, phía sau bọn họ là Tam Toàn, Tứ Hỉ, Ngũ Phúc, phía sau đó là Đại Xuân, Hạ Sinh, Thu Đậu, Đông Tử…”
Đại Cẩu Tử bắt đầu điểm tên từng người.
Bọn Hàn Phong nhìn thấy người dân, thực ra người dân cũng nhìn thấy phi thuyền trên trời cách đây mấy dặm.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một chiếc phi thuyền, nên trong vô thức hơi sợ hãi, nhưng vì cơn đói khát nên họ vẫn chạy tiếp.
Cuối cùng đến cửa trấn mới dừng lại.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy Đại Cẩu Tử và Hàn Phong đứng cạnh tảng đá ven đường.
"Đại Cẩu Tử, Nhị Cường Tử nói Quốc sư đại nhân tới, đã bắt được Hoàng lão gia và Lương Xung, vẫn còn đang nhận người trên trấn, chỉ cần vào núi bắt người là có thể ăn cháo, còn có lương thực và tiền công có thật vậy không?”
Một lão đầu hói nửa mái đầu hỏi.
"Từ bá, không phải là Quốc sư đại nhân tới, mà là tiêu cục Trấn Viễn cấp dưới của Quốc sư đại nhân tới."
Đại Cẩu Tử nói: "Đúng là chúng ta đang tìm người vào núi, nhưng Từ bá ngài đi còn không nổi, thì giúp chúng ta bắt người thế nào?"
"Ngươi coi thường ai đấy Đại Cẩu Tử? Năm đó ta cũng là đội trưởng đội đánh hổ, cha ngươi thấy ta còn phải gọi là đại ca!" Ông lão tức giận vểnh râu lên: "Nếu ngươi không phục xuống đây hai ta tỷ thí một chút!"
“Ta cũng không dám so với ngài!"
Đại Cẩu Tử dở khóc dở cười, sau đó quay đầu nhìn Hàn Phong: "Hàn tiên sinh, ngài xem..."
Thân là đồng hương, đương nhiên anh ta cũng hy vọng người làng Ngõa Phòng có thể có một bữa cơm no, cơ mà anh ta lại không có quyền quyết định, vả lại lo mình làm quá trớn sẽ khiến Hàn Phong không thèm đoái hoài tới người trấn trên.
Người dân ở làng Ngõa Phòng cũng sôi nổi quay đầu nhìn qua Đại Cẩu Tử.
"Vị quân gia này, xin ngài mở lòng từ bi cho bọn ta ở lại!"
Từ bá cúi đầu chào Hàn Phong!
"Quân gia, xin ngài rộng lòng thương, nếu không được ăn nữa đứa nhỏ sẽ chết đói mất!”
“Quân gia, cho đứa nhỏ ăn một miếng đi, ta sẽ vào núi bắt người cho ngài!”
Những người dân khác cũng sôi nổi mở miệng cầu xin.
Bọn trẻ cũng đang mong ngóng nhìn Hàn Phong.
Hàn Phong giơ tay lên, mọi người lập tức ngậm miệng lại.
"Ta biết mọi người đều rất đói, bên trong đã nấu cháo, mọi người chờ lát nữa có thể vào ăn."
Hàn Phong suy nghĩ một chút, nói: "Nhưng sau khi ăn xong, ta muốn nhờ mọi người một việc!”
“Quân gia yên tâm, chúng ta ăn cháo xong sẽ lập tức vào núi bắt người giúp ngài!" Từ bá vỗ bộ ngực khô khốc của mình hứa hẹn.
“Các thành viên của đội đánh hổ có thể cùng nhau vào núi, những người khác chỉ cần giúp ta canh dưới chân núi, nếu nhìn thấy bọn người đó ở trên núi đi ra thì chỉ cần kêu lên cho chúng ta biết để đi bắt chúng là được.”
Hàn Phong nói: “Mọi người yên tâm, không vào núi cũng có tiền công, nếu cuối cùng chúng ta bắt được chúng, người tìm ra và báo cho huynh đệ chúng ta, sẽ được thưởng mười lạng bạc và một trăm cân lúa mì!"
Vừa nhìn thấy đám người này, Hàn Phong đã nghĩ đến nên sử dụng thế nào, sau đó anh ta đã đưa ra quyết định này.
Nhóm người này tuy già yếu, bệnh tật nhưng số lượng cũng đủ nhiều.
Hàn Phong tin rằng dưới sự kích thích của phần thưởng, tất cả mọi người sẽ mở to mắt giúp họ trông chừng mọi con đường xuống núi!
Chương 1015: Vây núi
Hoàng Lĩnh Toàn áp bức dân chúng của trấn Vĩnh Lâm quá độc ác.
Dân chúng làng Ngõa Phòng chỉ là nhóm đầu tiên đến.
Một giờ sau, dân chúng hai làng nữa, từ già đến trẻ lũ lượt kéo đến.
Từ bá ôm cái bụng tròn xoe, tìm được Hàn Phong.
"Hàn tiên sinh, đại ân đại đức của ngài, bọn ta không thể nào báo đáp được, ngài có thể nói cho bọn ta biết kế tiếp nên làm gì không!"
"Cẩu Tử huynh đệ, ngươi tới sắp xếp đi!"
Hàn Phong cũng không từ chối, mà gọi Đại Cẩu Tử tới.
"Từ bá, các ngài chỉ phải làm một chuyện, chăm chú quan sát đoạn từ ao nước đến cây hòe lớn, chỉ cần nhìn thấy có người từ trên núi đi xuống, các ngươi lập tức hô to lên là được!"
Căn cứ vào sự sắp xếp của Hàn Phong, Đại Cẩu Tử bắt đầu bố trí nhiệm vụ cho dân chúng làng Ngõa Phòng.
"Hàn tiên sinh ngài yên tâm đi, ta nhất định bảo mọi người mở mắt thật to, khi nhìn thấy người thì hô to nhất có thể!"
Từ bá vội vàng đảm bảo.
Nói xong, ông ấy đưa người dân làng Ngõa Phòng rời đi.
Người dân hai làng phía sau nhìn thấy người dân làng Ngõa Phòng đã đi rồi, sợ Hàn Phong ghét bỏ bọn họ là người lười biếng, không cần bọn họ, đều ngấu nghiến ăn hết cơm, cũng gia nhập đội ngũ phong tỏa núi.
Trước đó Hàn Phong còn lo lắng không đủ nhân lực, hiện tại thoáng cái đã hơn một nghìn người, lập tức trở nên dồi dào nhân lực.
Toàn bộ trấn Vĩnh Lâm từ đông đến tây chỉ có hơn một nghìn mét, hiện tại gần như mỗi mét đứng một người.
Với mật độ phong tỏa này, đừng nói đến kẻ chạy trốn kia, cho dù chỉ là một con thỏ cũng không thoát được.
Điều khiến Hàn Phong bất ngờ nhất chính là, ngoại trừ ba làng này, còn có một nhóm dân chúng của các làng khác từ khắp nơi liên tục kéo đến.
Sau khi phái người đi nghe ngóng mới biết được, thì ra hôm nay là ngày trấn Vĩnh Lâm tổ chức hội họp mười ngày một lần, dân chúng xung quanh tụ tập tới đây đã nghe nói Hoàng lão gia đã bị bắt và tiêu cục Trấn Viễn đang phát cháo.
Mặc dù Đại Cẩu Tử không phái người đi đến các làng để gọi người, nhưng bọn họ vẫn đưa cả nhà tới, hy vọng có thể lấy được chút cơm ăn.
Hàn Phong biết Kim Phi không muốn nhìn thấy dân chúng đói khát, cho nên anh ta cũng không hề keo kiệt chút nào.
Từng bao gạo tiểu mạch được xách từ kho lúa của Hoàng lão gia đến khu đất trống, chiếc nồi lớn của đội nấu ăn từ khi được đặt lên kệ chưa từng dừng lại, miễn là dân chúng có thể ăn được, người của tiêu cục Trấn Viễn sẽ cho ăn no.
Đến nửa buổi chiều, dân chúng trong phạm vi mười dặm xung quanh, gần như tất cả đều tập trung về thị trấn.
Nhân lực của nhân viên hộ tống có hạn, không có sức lực đi duy trì trật tự, Hàn Phong phát hiện Đại Cẩu Tử coi như có năng lực quản lý không tệ, cũng có uy tín cao trong thị trấn, nên bổ nhiệm đối phương làm đội trưởng đội quân của huyện Vĩnh Nhạc, yêu cầu anh ta lãnh đạo đội đánh hổ duy trì trật tự trong thị trấn, tổ chức dân chúng một cách có hệ thống.
Ngoài ra, Hàn Phong còn hứa rằng các thành viên trong độ đánh hổ của anh ta có thể được ưu tiên tham gia đánh giá để gia nhập tiêu cục.
Trên thực tế, bây giờ tiêu cục Trấn Viễn còn chưa đánh hạ được huyện Vĩnh Nhạc, trong huyện vẫn còn có một huyện úy binh phủ nữa.
Nhưng Đại Cẩu Tử không có bất cứ nghi ngờ gì với sự bổ nhiệm của Hàn Phong.
Chưa kể những điều khác, chỉ riêng sức mạnh mà nhân viên hộ tống biểu hiện ra ngoài ở thời điểm hiện tại, muốn chiếm huyện Vĩnh Nhạc rất dễ dàng.
Đại Cẩu Tử tin tưởng, Hàn Phong đã mở miệng, vậy chức huyện úy của huyện Vĩnh Nhạc tất nhiên là của anh ta rồi!
Quyền lợi vĩnh viễn là động lực tốt nhất.
Các thành viên của đội đánh hổ vốn đã biết ơn Hàn Phong, sau khi nghe Đại Cẩu Tử nói về đãi ngộ phúc lợi của tiêu cục Trấn Viễn, tất cả đều trở nên vô cùng tích cực.
Nhờ sự cố gắng của các thành viên đội đánh hổ, trật tự của thị trấn không bị gián đoạn, ngược lại càng trở nên ngay ngắn rõ ràng hơn.
Dân chúng dựa theo các làng mà tụ tập thành từng đơn vị, tất cả nghiêm túc tập hợp cùng một chỗ, ngay cả trẻ con cũng không dám chạy loạn, sợ làm cho nhân viên hộ tống mất hứng, ngày mai không phát cháo nữa.
Hàn Phong thấy tình hình tốt như vậy, dứt khoát phái phi thuyền của Hầu Tử đưa hơn hai trăm người tới canh giữ ở phía tây.
Giúp anh ta bao vây khe núi.
Địa hình khe núi rất phức tạp, cho nên hai trăm người được chọn này đều là những người trẻ tuổi khỏe mạnh của các làng.
Hầu Tử nhìn thấy thế thì rất vui mừng.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, nhóm sát thủ đang trốn ở trong núi, hầu như không có khả năng có thể bắt được chúng khi quân ta ở trên bầu trời.
Nhân viên hộ tống không phải là người máy, bọn họ cần phải nghỉ ngơi.
Dưới tay Hầu Tử có mấy chục người cùng tiến lên, việc phong tỏa khe núi không phải là vấn đề nữa, nhưng cũng chỉ như vậy thôi.
Đừng nói điều động một nửa số người để luân chuyển, nếu chỉ lấy đi một phần ba nhân lực, tuyến phong tỏa sẽ xuất hiện lỗ hổng trí mạng.
Những sát thủ này đều là cao thủ, loại lỗ hổng này rất khó có thể giấu giếm được chúng!
Hầu Tử vừa rồi còn đang lo lắng buổi tối sắp xếp ca trực như thế nào.
Hiện tại thì tốt rồi, đột nhiên có hơn hai trăm người, anh ta căn bản không cần lo lắng gì cả.
Nhưng Hầu Tử cũng không dám lơ là, hơn hai trăm người chỉ là tuyến phòng thủ thứ nhất.
Sau khi dân chúng tới, Hầu Tử chia mấy chục nhân viên hộ tống ra làm ba phần.
Bộ phận đầu tiên làm trạm gác ngầm, để kiểm tra, bổ sung khi tuyến phòng thủ của dân chúng bị rò rỉ, bộ phận thứ hai tuần tra ngẫu nhiên, duy trì lực lượng tiếp viện cơ động.
Bộ phận thứ ba còn lại là thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Sau đó Hầu Tử còn yêu cầu dân chúng với nhân viên hộ tống chặt hết cây cối với bụi cây ở đầu phía đông trong khe núi, dọn dẹp ra một khu vực trống rộng hơn ba thước.
Chập tối, Hầu Tử ra lệnh cho nhân viên hộ tống đốt những nhánh cây đã chặt, đồng thời đốt hơn mười đống lửa để chiếu sáng một khoảng trong khe núi, bảo đảm cho phi thuyền trên bầu trời có thể thấy rõ khắp nơi.
"Lão đại, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Sát thủ mặt sẹo nhìn khe núi sáng như ban ngày, vẻ mặt sốt ruột.
Mặc dù sát thủ một tai không nói gì, nhưng sắc mặt của hắn cũng cực kỳ khó coi.
Bọn chúng thử thăm dò thị trấn Vĩnh Lâm một chút, phát hiện không có cơ hội thì lập tức rút lui, chuẩn bị ban đêm sẽ tìm cơ hội khác.
Nhưng ai ngờ Hàn Phong dẫn theo hơn một nghìn người, phong tỏa kín đường xuống núi.
Ba người bọn chúng, cho dù có bản lĩnh cao tới đâu, cũng không thể trốn thoát trong điều kiện không kinh động đến người dân.
Không có lựa chọn nào khác, bọn họ chỉ có thể đi bộ về hướng tây vài giờ, muốn nhìn một chút xem có cơ hội nào ở khe núi bên này không.
Nhưng khi tới bên này, bọn chúng càng tuyệt vọng hơn.
Dân chúng và nhân viên hộ tống ở trong khe núi còn đông hơn bên phía trấn Vĩnh Lâm!
"Lão đại, hay là chúng ta bơi qua sông Hắc Ngư ở phía nam nhé?"
Sát thủ mặt sẹo thấy tên cầm đầu không để ý đến hắn thì nhỏ giọng đề nghị.
"Chưa nói đến bây giờ trời lạnh, nước sông buốt giá, chúng ta có thể bơi qua được không, ngươi cảm thấy tiêu cục Trấn Viễn đều đã bố trí nhân lực ở phía tây với phía bắc, liệu có quên phía nam không?"
Gã thủ lĩnh lạnh lùng nói: "Ở trong rừng, chúng ta còn có đường sống, nếu chúng ta bơi tới giữa sông, bọn họ chạy đến, chúng ta ngay cả một chỗ để trốn cũng không có, hoặc là bị bắt giữ, hoặc là bị chết cống ở dưới sông!"
"Nhưng chúng ta ngay cả một chút đồ ăn cũng không có, cứ trốn ở trong núi cũng không phải là biện pháp." vẻ mặt sát thủ mặt sẹo khó xử nói: "Hiện tại còn có sức lực phá vòng vây, nếu kéo dài thêm hai ngày nữa, chỉ sợ ngay cả sức lực phá vòng vây cũng không có!"
Lúc bọn chúng chạy trốn, cũng không mang gì theo, nếu là mùa hè, bọn chúng còn có thể hái một ít quả dại chẳng hạn để chống đói, nhưng bây giờ đã là đầu mùa đông, trên núi không có trái cây gì cả.
Hôm nay thật ra bắt được một con thỏ rừng, nhưng không dám nhóm lửa, chỉ có thể ăn sống.
Mặc dù Đại Khang lạc hậu, nhưng cũng đã tạm biệt cuộc sống nguyên thủy ăn tươi nuốt sống từ nhiều năm trước rồi, cho dù là sát thủ, cũng không quen ăn thịt sống.
Ba người chỉ cắn một ngụm để đối phó rồi ném phần còn lại của con thỏ đi.
Bây giờ chúng đều đói lắm rồi.
Nếu như chịu đựng thêm mấy ngày nữa, bọn chúng thật sự sẽ bị kiệt sức!
“Nhiều vàng như vậy, thật chói mắt!”
Nhân viên hộ tống nhìn vàng thỏi trong rương mà cảm khái.
Nhân viên hộ tống cũng là người, nhìn thấy nhiều vàng như vậy thì không nhịn được, nhịp tim tăng nhanh.
Nhưng nhân viên hộ tống trong bóng tối và mấy chục tên thổ phỉ đều ở bên cạnh nhìn, anh ta không thể nào tham ô số tiền này được.
Lương Xung vừa thấy có hy vọng thì vội vàng nói: “Ở chỗ khác ta cũng có tiền, chỉ cần các hạ tha cho ta một lần, Lương Xung ta chắc chắn sẽ báo đáp lớn!”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, nói nữa thì có thể ta sẽ thật sự động lòng mất!”
Nhân viên hộ tống lấy cuộn dây thừng ở bên hông ném xuống đất, lại chỉ vào hai tên thổ phỉ gần nhất: “Hai người các ngươi trói Đại đương gia của các ngươi lại!”
“Ta xem các ngươi ai dám?” Lương Xung nghiêng đầu tức giận trừng tên thổ phỉ: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Lên cho ta! Hắn chỉ có một mình, chúng ta có mười mấy người, hắn không ngăn được đâu!”
Trong lòng Lương Xung nghĩ, trên đời này không có ai không tham tiền, vậy nên vừa rồi trong lòng hắn còn ôm chút hi vọng, muốn dùng vàng bạc để mua chuộc nhân viên hộ tống.
Nhưng bây giờ hắn đã lấy ra hết số vàng bạc hắn mang đến rồi, thế mà nhân viên hộ tống vẫn không muốn cho đi.
Lương Xung hiểu ra, hắn không còn cơ hội nữa, bèn chuẩn bị vùng vẫy giãy chết.
“Ta xem ai dám động đậy?”
Nhân viên hộ tống lạnh giọng quát lớn.
Nhân viên hộ tống núp trong bóng tối cũng phối hợp khởi động cung nỏ hạng nặng.
Vèo!
Mũi tên của cung nỏ hạng nặng bay lướt qua đám người, đóng phập một cái vào vách núi đá!
Phần đuôi của mũi tên rung lên dữ dội, phát ra tiếng kêu ong ong!
Vốn dĩ có mấy tên đàn em ngo ngoe muốn động, lập tức bị trấn áp!
“Bây giờ thì hết hy vọng rồi chứ?”
Nhân viên hộ tống đạp một cái vào mặt Lương Xung: “Thật sự rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt! Nếu như ngươi thật sự không muốn đi, ông đây đưa thi thể của ngươi đi cũng giống nhau!”
Kiểu Đại đương gia thổ phỉ như Lương Xung, đi tham gia đại hội xét xử cũng chỉ là có mặt cho có thôi.
Kết quả duy nhất đợi hắn chỉ có tử hình, hơn nữa còn lập tức chấp hành!
Cho nên cú đá này của nhân viên hộ tống đã dùng hết sức lực.
Gót giày lót miếng sắt đã đạp gãy xương mũi của Lương Xung!
“Hai người các ngươi qua đây, trói hắn lại!”
Nhân viên hộ tống thay đổi giọng điệu ôn hòa vừa rồi, trở nên nghiêm nghị: “Đừng để ta nói lần thứ ba!”
Hai tên đàn em bị nhân viên hộ tống chỉ định do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đi qua, kéo Lương Xung ra khỏi móng ngựa chết chóc, dùng dây thừng trói lại.
Thật ra có trói bằng dây thừng hay không đã không còn khác biệt nữa, Lương Xung đã bị nhân viên hộ tống đạp ngất đi rồi.
“Sách lược của tiêu cục Trấn Viễn ta đối với thổ phỉ vẫn luôn là đầu hàng sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị!”
Nhân viên hộ tống giơ loa sắt lên, hét về phía đám đàn em thổ phỉ: “Bây giờ cho các ngươi có cơ hội thể hiện bản thân, để giành được sự khoan hồng! Đầu tiên ném hết vũ khí đi cho ta!”
Đám đàn em trố mắt nhìn nhau, cam chịu ném vũ khí trong tay đi.
“Tốt lắm!”
Nhân viên hộ tống quay ra sau vỗ tay thành tiếng, một nhân viên hộ tống chui ra từ trong bụi cỏ, trên vai khiêng một bó dây gai lớn.
Mười mấy phút sau, hai tay của đám đàn xem đều bị trói lại.
Sau đó lại có bốn nhân viên hộ tống đi ra từ bụi cỏ, hai người trong số đó còn giơ cung nỏ hạng nặng kiểu cầm tay.
Mười mấy tên thổ phỉ bị sáu nhân viên hộ tống lùa đi về phía cửa trấn.
Chờ đến khi bọn họ chạy qua đó, đội trưởng tiểu đội 1 cũng đúng lúc dẫn theo Hoàng Lĩnh Toàn và hai cha con quản gia đến.
“Áp tải bọn chúng đi!”
Hàn Phong nghiêm mặt nói.
Đội trưởng tiểu đội 1 áp tải Hoàng Lĩnh Toàn và cha con quản gia, cùng với Lương Xung còn đang hôn mê lên cối xay lớn.
“Quỳ xuống!”
Đội trưởng tiểu đội 1 đạp một cái vào đầu gối của Hoàng Lĩnh Toàn.
Hoàng Lĩnh Toàn quỳ phịch một cái trên cối xay lớn.
Cha con quan gia cũng nhận được ‘đãi ngộ’ như vậy.
“Hàn tiên sinh, vừa nãy trên đường ta đã hỏi, thổ phỉ nói bọn chúng vẫn còn hơn hai năm người ở trên núi phía bên kia của sông Hắc Ngư, chúng ta có cần phái người đi tiêu diệt không?”
Nhân viên hộ tống áp giải đám đàn em thổ phỉ xin chỉ thị.
“Ban nãy ta đã phái một đội đi qua đó rồi,” Hàn Phong gọi đội trưởng tiểu đội 1 tới: “Ở đây giao cho mấy người A Phân là được, các ngươi đi đến phía Tây tìm đội trưởng tiểu đội 2, giúp anh ta trông chừng đường xuống núi!”
Đánh cường hào chia ruộng đất chỉ là thuận tiện, Hàn Phong chưa quên nhiệm vụ chân chính của bọn họ là gì.
Cho nên về cơ bản đều để nhân viên hộ tống nữ ở lại, nhân viên hộ tống nam đều được anh ta phái đi trông coi đường xuống núi.
Phía bắc có rất nhiều chỗ có thể xuống núi, chỗ phải canh giữ cũng quá nhiều.
Đợi sau khi đội trưởng tiểu đội 1 dẫn người rời đi, Hàn Phong hắng giọng, cầm loa sắt đứng ở nơi cao, hỏi: “Bà con nhìn xem, đây có phải là Hoàng lão gia và Đại đương gia thổ phỉ không?”
“Đúng, hắn chính là Hoàng lột da!”
“Tên đang ngất đó chính là ma đầu của sông Hắc Ngư!
“Quân gia, còn có cái tên A Phúc đó là chó săn của Hoàng lộ da, con trai nhà ta là bị hắn đánh chết!”
Dân chúng mồm năm miệng mười hét lớn.
“Nếu đã không bắt nhầm người, vậy thì đại hội xét xử sẽ bắt đầu ngay bây giờ!”
Hàn Phong nói: “Các ngươi có oan ức gì, bây giờ đều có thể nói ra, tiêu cục Trấn Viễn bọn ta sẽ làm chủ cho các ngươi! Nếu như Hoàng Lĩnh Toàn thật sự đã làm những việc khiến người người oán trách, bọn ta sẽ xét xử hắn!”
Dân chúng vừa rồi còn kích động, bây giờ lại lập tức yên tĩnh trở lại.
Hoàng Lĩnh Toàn và thổ phỉ đã chiếm cứ trấn Vĩnh Lâm mấy chục năm, đã xây dựng thế lực quá sâu!
Cho dù bây giờ đã có tiêu cục Trấn Viễn làm chỗ dựa, dân chúng cũng chỉ dám tụ lại cùng nhau hô hào, khi thật sự bảo người ta một mình lên đài tố cáo Hoàng Lĩnh Toàn và Lương Xung, thoáng cái lại không có người dân nào có can đảm.
Tình huống này không chỉ xuất hiện ở trấn Vĩnh Lâm, ở chỗ khác cũng thường xuyên xuất hiện.
Bình thường gặp phải chuyện như vậy, đội Chung Minh đều sẽ tìm trước một hai người làm nền lên đài.
Chỉ cần có người dẫn đầu thì dân chúng còn lại không còn lo lắng nữa.
Nhưng đám người Hàn Phong đến đột xuất, bắt Hoàng Lĩnh Toàn và thổ phỉ cũng là quyết định đột ngột, hoàn toàn không có thời gian tìm người làm nền.
Có điều trước khi bắt người thì Hàn Phong đã đoán được kết quả này, đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Anh ta giơ loa lên hô: “Mọi người không cần phải sợ, có oan uổng gì thì cứ lên đài giải oan, tiêu cục Trấn Viễn bọn ta chắc chắn sẽ bảo vệ mọi người an toàn, nếu như có ai lo lắng, sau khi giải xoan xong có thể cùng bọn ta về Kim Xuyên sống!”
Nghe thấy Hàn Phong đảm bảo như vậy, không ít dân chúng thay đổi ý định nhưng vẫn không dám lên đài.
Đợi khoảng ba bốn phút, lúc Hàn Phong chuẩn bị nói tiếp thì một bà lão còng lưng chậm rãi bước ra.
“Nếu các ngươi đã không dám thì để bà già đây nói, dù sao ta cũng là người sắp chết rồi!”
Bà lão run rẩy đi đến cối xay, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hoàng Lĩnh Toàn, sau đó quỳ xuống với Hàn Phong: “Cầu quân gia tiêu cục Trấn Viễn làm chủ cho bà già đây!”
“Đại nương mau đứng lên!”
Hàn Phong vội vàng ra hiệu cho nhân viên hộ tống nữ đỡ bà lão dậy: “Đại nương có oan ức gì thì cứ nói!”
“Hoàng Lĩnh Toàn đã hại chết cả nhà ta…”
Bà lão than thở khóc lóc, tố cáo toàn bộ tội ác của Hoàng Lĩnh Toàn.
Nói mười mấy phút, bà lão vì tâm trạng quá kích động, cộng thêm đã mấy ngày rồi không ăn được bữa nào đàng hoàng nên ngất đi.
Nhưng có người dẫn đầu rồi, lập tức có người noi theo.
Đại hội xét xử diễn ra hơn hai canh giờ, hoàn toàn không có dấu hiệu kết thúc, trái lại ngày càng náo nhiệt, dân chúng sẵn sàng lên đài cùng với tố cáo làm chứng càng ngày càng nhiều.
Vào lúc đại hội xét xử diễn ra hừng hực khí thế thì phía Tây bỗng truyền đến tiếng rít chói tai!
Hàn Phong hơi nheo mắt lại, quay đầu nhìn qua!
Chương 1012: Các người nghĩ kỹ chưa
m thanh của mũi tên lệnh cực kì có tính xuyên thấu, sau khi nổ còn để lại một đám khói đen trên không trung.
Người dân trấn Vĩnh Lâm lần đầu tiên thấy cái này, tới tấp nghiêng đầu nhìn sang.
Đại hội xét xử không thể không tạm thời ngừng lại.
"Hàn tiên sinh, phát hiện kẻ địch ở khu vực số hai!"
Một nữ nhân viên hộ tống chạy tới báo cáo: "Trung đội trưởng bảo ta hỏi ý ngài, có cần kêu gọi thêm viện binh hay không."
Mũi tên lệnh của nhân viên hộ tống chia làm nhiều loại, mũi vừa bay lên trời là tên lệnh báo hiệu, thông báo phát hiện kẻ địch, nhưng không xin thêm viện binh.
"Kẻ địch có bao nhiêu người?" Hàn Phong hỏi.
"Trước mắt chỉ phát hiện một người!"
"Có huynh đệ nào bị thương không?"
"Không có, dựa theo yêu cầu của tiên sinh, mọi người chia ra ít nhất ba người một tổ, luôn nắm lựu đạn trong tay, đối phương vừa bị phát hiện đã chạy rồi!" Nữ nhân viên hộ tống nói: "Nhưng thân thủ của hắn rất lợi hại, tốc độ cũng nhanh ngang Thiên Tầm phu nhân, máy bắn đá và cung nỏ phe ta còn chưa chuẩn bị xong, hắn đã chạy vào trong rừng rồi, đội trưởng tiểu đội 3 lo rằng sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa bọn chúng có ba người chạy vào trong núi, bây giờ lại chỉ phát hiện một người, đội trưởng tiểu đội 3 lo là bọn chúng muốn dùng kế điệu hổ ly sơn nên không phái người đuổi theo!"
"Làm đúng lắm, ở trong rừng rậm, huynh đệ chúng ta đúng là không phải đối thủ của người như vậy, phái người đi vào, không phải đuổi bắt mà là chịu chết!"
Hàn Phong khẳng định cách làm của đội trưởng tiểu đội 3 trước, sau đó suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trước mắt không cần phải để ý đến bọn chúng, bảo phi thuyền gia tăng tần suất và cường độ tuần tra, trước tiên cứ chặn bọn chúng lại ở chỗ này, chờ quân tiếp viện đến, bọn chúng mọc cánh cũng khó thoát!"
Phát hiện kẻ địch trốn vào trong núi, Hàn Phong biết với chút nhân lực này của mình không thể nào vào núi bắt người được, trời vừa sáng đã cho bồ câu đưa tin trở về làng xin thêm viện binh.
"Vâng!" Nữ nhân viên hộ tống gật đầu, chạy về truyền lời ngay.
Chờ cô ấy rời đi xong, Hàn Phong mới nhíu mày.
Vừa rồi lời anh ta nói tràn đầy tự tin, là để an ủi nữ nhân viên hộ tống, ổn định nội bộ.
Nhưng tình huống trong làng anh ta biết rất rõ, bây giờ tiêu cục phát triển quá nhanh, khắp nơi đều thiếu nhân lực, tình báo Tiểu Ngọc nhận được mỗi ngày, gần như có một nửa là cần tìm thêm người trong làng tới chi viện.
Nếu không phải do đám khốn này gây chuyện quá ác liệt, Kim Phi lại định để cho đội không quân luyện tập thêm, có lẽ đã không thể tập hợp được nhiều nhân lực như vậy.
Nhưng bây giờ anh ta còn phải xin thêm viện binh, quả thực quá khó khăn.
"Hàn tiên sinh, bên kia sao vậy?" Một bà lão hỏi.
Sau hơn một giờ tiếp xúc, người dân và Hàn Phong dần dần trở nên quen biết.
Bọn họ mặc dù không biết mũi tên lệnh báo hiệu cho chuyện gì, nhưng vẫn biết chắc chắn đã xảy ra chuyện.
"Không có gì, chỉ là phát hiện tội phạm bị bắt đã bỏ trốn!" Hàn Phong giải thích.
"Tội phạm bỏ trốn nào? Lại là địa chủ và thổ phỉ bỏ trốn sao?"
"Không phải địa chủ hay thổ phỉ, là mấy kẻ phạm tội giết người."
Hàn Phong giải thích: "Thời gian trước người của bọn ta ở phủ Kinh Triệu phân chia đất đai, bọn chúng đã giết nhân viên phụ trách phân đất và nhân viên hộ tống phụ trách bảo vệ của bọn ta."
"Cái gì, dám giết nhân viên phân đất của các ngài ư?"
Người dân vừa nghe xong đã nổi giận.
Bọn họ vẫn luôn ngày đêm mong đợi tiêu cục Trấn Viễn tới phân đất.
Nghe có người dám giết người phân đất, đương nhiên rất tức giận.
"Đại Cẩu Tử, ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau gọi đội đánh hổ qua, giúp Hàn tiên sinh bắt kẻ địch đi!"
Một ông lão dùng gậy đánh cháu trai mình.
Cháu trai ông ấy đã từng đi lính, là đại lực sĩ nổi tiếng gần xa, Hoàng lão gia nhiều lần muốn lôi kéo Đại Cẩu Tử làm côn đồ, đều bị hắn từ chối.
Vì vậy Hoàng lão gia ghi hận trong lòng, bèn sắp xếp cho hắn vào đội đánh hổ.
Tham gia đội đánh hổ là một việc vô cùng nguy hiểm, gần như mỗi lần lên trên núi
Gặp phải hổ, đội đánh hổ luôn xuất hiện thương vong.
Đại Cẩu Tử mạnh mẽ và chính trực, sau khi gia nhập đội đánh hổ, đã nhanh chóng khẳng định bản thân, thành người dẫn đầu đội đánh hổ.
"Người đội đánh hổ ra đây hết đi!"
Theo tiếng hô của Đại Cẩu Tử, từ trong đám người có bốn mươi năm mươi người bước ra, tuổi tác từ mười ba mười bốn tuổi đến ba mươi bốn mươi tuổi, họ được coi là thanh niên trai tráng khỏe mạnh của trấn Vĩnh Lâm.
Đáng tiếc phần lớn họ đều có khuôn mặt xanh xao, gầy gò đến mức gần như chỉ còn da bọc xương.
Ngay cả Đại Cẩu Tử dẫn đầu cũng giống vậy.
Đại Cẩu Tử đếm số người, sau đó nói với Hàn Phong: "Hàn tiên sinh, huynh đệ đội đánh hổ ở trấn, gần như đã đến cả rồi, ngài đến sắp xếp đi!"
Hàn Phong lộ rõ vẻ cảm động, nhưng suy nghĩ một lúc, vẫn xua tay: "Các vị huynh đệ, cảm ơn ý tốt của các ngươi, nhưng mấy tên tội phạm bỏ trốn này đều có võ nghệ cao siêu, đều là kẻ ác độc tàn bạo, quá nguy hiểm!"
"Hàn tiên sinh, cho ta hỏi ngài, ngài chuẩn bị xử lý Hoàng lão gia và Lương Xung như thế nào?" Đại Cẩu Tử đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Sau khi đại hội xét xử kết thúc, chúng ta sẽ phái người đi tiến hành điều tra lại, sau khi xác nhận tình huống là thật, mới có thể tiến hành xử phạt cuối cùng!"
Hàn Phong nói: "Nếu tình huống vừa rồi các vị khiếu nại là thật, Hoàng lão gia, Lương Xung và những kẻ giúp chúng làm việc ác, chỉ có một kết quả xử phạt là tử hình! Lập tức thi hành!"
"Chúng ta đều nói thật!"
"Chúng ta không hề vu oan cho Hoàng lão gia!"
"Hoàng Lĩnh Toàn chính là một kẻ khốn thua cả súc vật, trấn Vĩnh Lâm làm gì có người nào không biết?"
...
Dân chúng nghe vậy, tâm trạng lại trở nên kích động.
"Ta biết, ta biết!"
Hàn Phong gõ chiêng đồng một cái, chờ sau khi người dân bình tĩnh lại, bèn nói: "Dĩ nhiên ta tin mọi người nói thật, nhưng quốc sư đại nhân đã từng nói, nước không có luật pháp thì sẽ loạn, nhà không có luật pháp thì sẽ suy, thế nên đã yêu cầu tiêu cục Trấn Viễn chúng ta không thể bỏ qua một người xấu nào, cũng tuyệt đối không thể vu oan bất kỳ một người tốt nào!
Chúng ta tiến hành điều tra, không phải vì không tin tưởng các vị dân làng, mà là do quốc sư đại nhân yêu cầu chúng ta phải làm như vậy, cũng là một thủ tục cần thiết để tiến hành buổi xét xử cuối cùng!
Bọn Hoàng Lĩnh Toàn và Lương Xung làm việc ác, ắt sẽ bị xử phạt!
Lát nữa bọn ta sẽ sắp xếp đội điều tra vào trấn, nếu như nhanh thì ngày mai là có thể tiến hành buổi xét xử cuối cùng rồi!
Trước đó, bọn Hoàng Lĩnh Toàn và Lương Xung sẽ bị nhốt ở chỗ này, tất cả mọi người đều có thể tới giám sát!"
Nghe được Hàn Phong nói như vậy, người dân cũng yên tâm trở lại.
"Hừ, vậy hãy để bọn chúng sống thêm một ngày!"
Đại Cẩu Tử ngẩng đầu nhìn Hàn Phong: "Hàn tiên sinh, ở trấn Vĩnh Lâm chúng ta có câu nói không ai độc bằng Hoàng lão gia, không ai ác hơn Lương ma đầu! Chúng ta cũng hận không thể cắn chết bọn chúng, đáng tiếc thổ phỉ dưới trướng Lương ma đầu quá nhiều, chúng ta không phải là đối thủ.
Bây giờ các ngài giúp bọn ta bắt được bọn chúng rồi, chúng ta cũng giúp ngài bắt cướp, không phải rất hợp lí sao?"
"Đúng vậy Hàn tiên sinh, các ngài giúp bọn ta, bọn ta cũng nên giúp ngài!"
"Hàn tiên sinh, chẳng lẽ ngài định bắt được kẻ địch xong là rời đi, không muốn phân đất cho bọn ta nữa à?"
Những đội viên khác của đội đánh hổ cũng rối rít lên tiếng.
Hàn Phong hơi do dự, hỏi lần nữa: "Ta nói lại lần nữa, mấy tên cướp này thật sự rất nguy hiểm, các ngươi cần phải suy nghĩ kỹ!"
"Nghĩ kỹ rồi!" Đại Cẩu Tử nói: "Cho dù ngài không cho chúng ta đi, tự chúng ta cũng sẽ đi!"
Hàn Phong trầm tư trong chốc lát, sau đó thi lễ với đám Đại Cẩu Tử: "Vậy thì xin cảm ơn các vị huynh đệ! Đội trưởng tiểu đội số 2, đi xem thử kho lương thực của Hoàng Lĩnh Toàn ở đâu, mở kho lương, cho các huynh đệ đội đánh hổ và mọi người ăn một bữa cơm no!"
Chương 1013: Chua xót và vui mừng
"Hàn tiên sinh, không phải đã phát hiện kẻ giết người rồi sao?" Đại Cẩu Tử lo lắng nói: "Cơm nước xong thì người đã chạy mất rồi!"
"Yên tâm đi, phía tây là khe núi, phía đông là sông Hoàng Hà, phía nam là sông Hắc Ngư đều có người của chúng ta canh giữ, chỉ cần bọn họ còn ở trong dãy núi này, thì cũng giống như chim con trong lồng, không thể thoát được đâu!"
Hàn Phong tự tin nói: "Mọi người no bụng rồi hãy đi, bắt người cũng phải cần sức lực mà, đúng không?"
“Hahaha, Hàn tiên sinh nói vậy thì ta yên tâm rồi!"
Đại Cẩu Tử cười ha ha: "Vậy ta dẫn người của tiên sinh đi kho lúa!"
"Chuyện nhỏ này chỉ cần tìm một người đi là được, ta còn có chuyện khác muốn nhờ huynh đệ hỗ trợ!"
“Hàn tiên sinh có chuyện cứ nói, chỉ cần Đại Cẩu Tử ta có thể làm được thì sẽ không từ chối!" Đại Cẩu Tử vỗ ngực hứa hẹn.
“Huynh đệ, ngươi là người ở đây ắt là biết rõ dãy núi này lớn đến mức nào hơn cả ta nữa, coi như cộng thêm cả đội đánh hổ của các ngươi muốn lục soát hết núi cũng không dễ dàng, nên ta nghĩ muốn nhờ huynh đệ liên lạc với đội đánh hổ ở các làng khác, để cùng nhau hỗ trợ!” Hàn Phong nói.
Dù đội không quân có tăng cường thêm, nhưng tổng cộng chỉ có hơn trăm người.
Nhân lực vốn đã không đủ để phong tỏa phía tây và phía bắc cùng một lúc.
Ban ngày còn tốt hơn một chút, phi thuyền ở trên không có tầm nhìn rất tốt, có thể hỗ trợ phong tỏa từ trên cao.
Nhưng đến tối là đã không nhìn thấy gì.
Ở trấn Vĩnh Lâm này thật sự có quá nhiều nơi để xuống núi, Hàn Phong dẫn đến có chừng này người, sẽ rất dễ để đối phương lọt kẽ hở.
Đã quyết định nhờ đội đánh hổ giúp đỡ, Hàn Phong phải sẵn sàng dốc toàn lực để làm chuyện lớn, cố gắng tìm càng nhiều người càng tốt để phong tỏa hết bọn sát thủ trên núi.
Sau đó muốn lục soát trên núi, càng nhiều người thì cũng càng nhanh hơn.
"Hàn tiên sinh cần bao nhiêu người?" Đại Cẩu Tử hỏi.
"Đương nhiên càng nhiều càng tốt!" Hàn Phong nói: "Nhân tiện, nói với những huynh đệ khác trong đội đánh hổ, chỉ cần họ bằng lòng tới giúp, chúng ta không chỉ lo cơm ăn, mà mỗi ngày còn trả năm cân lương thực và tiền công, hơn nữa sau khi bắt bọn sát thủ xong ta sẽ dẫn người vào làng của bọn họ đánh cường hào chia ruộng đất!”
Bình thường, sau khi tiêu cục Trấn Viễn xử lý địa chủ cường hào xong, sẽ niêm phong hết vàng bạc lương thực của bọn họ rồi sau đó phân chia thống nhất.
Thế nhưng đội không quân chỉ có hơn trăm người, nếu Hàn Phong muốn chiêu mộ người nhanh chóng thì chỉ có thể lấy đồ ăn tiền của Hoàng Lĩnh Toàn ra để lấy lòng người trước!
"Được rồi, Hàn tiên sinh, ta sẽ lập tức cho người đi thông báo!" Đại Cẩu Tử gật đầu, quay người gọi đội phó đội đánh hổ.
Một lúc sau, ba đội viên đội đánh hổ chạy ra khỏi trấn Lâm Vĩnh để thông báo cho đội đánh hổ ở các làng xung quanh.
Hàn Phong cũng tạm dừng cuộc thẩm vấn lại, dẫn một đội hộ tống lao tới kho lúa của Hoàng Lĩnh Toàn.
Nhà họ Hoàng độc chiếm phần lớn đất đai ở trấn Vĩnh Lâm, tích lũy lương thực nhiều đến mức hơn một nửa ngôi nhà thờ tổ được dùng để xây dựng kho lúa.
Dù gần đây Hoàng Lĩnh Toàn đã xử lý được một phần, nhưng những gì còn lại vẫn nằm ngoài dự đoán của Hàn Phong.
Trong mấy tháng qua, đội Chung Minh đã đánh quá nhiều cường hào và cũng đã niêm phong quá nhiều kho lúa.
Hàn Phong đã nhìn thấy quá nhiều kho lúa lớn, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một kho lúa lớn đến như vậy của một địa chủ trong trấn.
Anh ta cho nhân viên hộ tống cạy kho lúa ra, sau đó gọi đội nấu ăn tới, bắt đầu nấu một nồi cơm tập thể trên bãi đất trống ở giữa trấn.
Để tránh cho người dân no chết, Hàn Phong đã yêu cầu đội nấu ăn, nấu cháo thay cho cơm khô và bánh bao hấp.
Người dân trấn Vĩnh Lâm thực sự đã đói lả, đội nấu ăn vừa đặt cái nồi lớn lên bàn là họ đã vây lại đó.
Hàn Phong thật sự không huy động được nhân lực, chỉ có thể để Đại Câu Tử dẫn đội đánh hổ tới để duy trì trật tự.
Cháo được nấu trong nồi lớn, để càng để lâu thì mùi vị càng ngon, nhưng nhìn người dân xếp hàng dài liên tục nuốt nước bọt, nhiều đứa trẻ háo hức nhìn vào nồi lớn, Hàn Phong thật sự không đành lòng, chờ nước trong nồi sôi lên là thông báo đến giờ ăn.
Mặc cho Hàn Phong nhắc nhở nhiều lần, vẫn có vô số người bị cháo nóng làm bỏng miệng.
Còn có nhiều người ăn no tới mức cái bụng căng tròn, đi cũng không đi nổi.
Khoảng trống xung quanh cái nồi, toàn là người nằm la liệt ở khắp nơi.
Cũng may cháo có phần lớn là nước, người dân có no đến đâu thì chỉ cần đi vệ sinh mấy lần là có thể ổn.
Nếu là cơm hay bánh bao thì có thể sẽ có người dân bị nghẹn chết thật.
Mặc dù no căng rất khó chịu nhưng không ai phàn nàn câu nào, mà còn có nhiều người đang rưng rưng nước mắt.
Đã lâu rồi họ chưa có một bữa ăn no như vậy.
Cảm giác no bụng này thật quá sung sướng quá hạnh phúc!
Hàn Phong nhìn cảnh tượng này, không khỏi nhớ tới ngày mình gặp được Kim Phi, trong lòng dâng lên từng hồi vui buồn lẫn lộn.
Đúng lúc đang chuẩn bị sắp xếp cho đội nấu ăn nấu cháo tiếp, thì lại có một tiếng rít vang lên ở phía tây.
"Xem ra chúng đang sốt ruột lắm, mới chưa được bao lâu đâu mà lại tới nữa rồi!" Hàn Phong cười khẩy nói.
Theo anh ta, đây lại là một lần thăm dò của bọn sát thủ.
Nhưng anh ta còn chưa kịp quay đầu lại, tiếng rít đã biến thành hai tiếng!
Bỗng Hàn Phong quay người nhìn về phía tây, sắc mặt đột ngột thay đổi!
Một mũi tên lệnh là báo động, hai mũi tên lệnh phát ra tượng trưng cho sự nguy hiểm.
Màu sắc khác nhau của mũi tên lệnh cũng thể hiện mức độ nguy hiểm khác nhau.
Mà lúc này trên bầu trời phía Tây xuất hiện hai cụm khói đỏ.
Đây là lời cảnh báo nguy hiểm nhất trong các loại mũi tên lệnh cảnh báo, có nghĩa là đã phát hiện kẻ địch, hơn nữa số lượng còn rất nhiều, cần tiếp viện!
"Mau, tất cả theo ta!"
Lúc Hàn Phong tới cũng không cưỡi ngựa chiến, nên đã quay người chạy ngay về phía tây.
Nhân viên hộ tống giữ kho lúa cũng không rảnh lo kiểm kê, đội nấu ăn cũng không thèm nấu ăn nữa, tất cả đều đeo vũ khí trên lưng đi theo Hàn Phong.
“Đội đánh hổ, đừng nằm giả chết, đi theo ta!”
Đại Cẩu Tử đang liếm đáy chén, đặt chén xuống đất một cái, dẫn các thành viên đội đánh hổ đi theo sau.
Khi Hàn Phong chạy về phía tây của trấn, một phi thuyền chịu trách nhiệm báo động ở phía trước đã hạ cánh xuống.
Mũi tên lệnh vừa rồi là do phi thuyền này phát ra.
"Sao lại thế này?" Hàn Phong vừa lấy kính viễn vọng ra vừa hỏi.
"Phía tây có mấy trăm người tới, trông có vẻ hùng hổ bặm trợn." Phi công trả lời.
"Chẳng lẽ là thổ phỉ núi Hắc Ngư đánh tới?" Hàn Phong cau mày hỏi.
"Hàn tiên sinh, không phải ngài đã cho người đi canh chừng sông Hắc Ngư sao, nếu có sao huynh đệ bên kia không tới báo tin?”
"Nếu bọn họ chạy trốn ở chỗ khác rồi chạy ra thì sao?"
Hàn Phong vừa nói vừa leo lên chỗ cao bên cạnh, đồng thời cũng đưa kính viễn vọng lên mắt mình.
Quả nhiên cách đó mấy dặm về phía tây có một đám người đông nghìn nghịt, số lượng ít nhất cũng hơn ba trăm người.
Bởi vì khoảng cách quá xa, cho dù dùng kính viễn vọng, Hàn Phong cũng không thể biết đối phương từ đâu đến, anh ta chỉ có thể xác nhận bọn họ đang chạy mà tốc độ còn không chậm.
“Báo cáo cho trung đội trưởng đội hai, bảo anh ta cử thêm mười người tới đây trong điều kiện tiên quyết là vẫn phong tỏa núi!”
Hàn Phong lạnh giọng nói: “Đội nấu ăn, đến giao lộ bên kia, bố trí xe bắn đá và nỏ hạng nặng trước!"
"Dạ!"
Đội trưởng đội nấu ăn đáp một tiếng, dẫn người nhấc mấy cái rương trên phi thuyền, rồi chạy về giao lộ phía tây.
Một cận vệ của Hàn Phong cũng chạy như bay đi tìm trung đội trưởng đội hai.
Trung đội trưởng đội hai cũng nhìn thấy mũi tên lệnh nhưng không nhận được mệnh lệnh, nên không dám tự tiện hành động.
Khi các cận vệ đi ngang qua, anh ta đã sẵn sàng và chuẩn bị nhanh chóng mang theo quân tiếp viện.
Khi họ đến nơi, đội nấu ăn đã lắp sẵn nỏ hạng nặng và xe bắn đá, còn đang chất và đổ đầy đá vào.
Chương 1014: Không phải thổ phỉ
Nỏ hạng nặng và xe bắn đá là vũ khí thường được dùng nhất kể từ khi tiêu cục Trấn Viễn được thành lập, và là môn huấn luyện bắt buộc của tất cả nhân viên hộ tống.
Từ nhân viên tinh anh chiến đấu cho đến đội nấu ăn, đều hết sức quen thuộc.
Khi Đại Cẩu Tử và đội đánh hổ đến thì các nhân viên hộ tống đã phong tỏa đường núi.
"Hàn... Hàn tiên sinh... Sao vậy...?"
Đại Cẩu Tử ôm lấy thân cây, thở hổn hển hỏi.
Những thành viên khác của đội đánh hổ cũng thắc mắc như anh ta.
Vừa rồi bọn họ đã ăn no quá lại chạy xa đến vậy, nên đã có người không nhịn được mà ói ra.
Đại Cẩu Tử vẫn có thể nói chuyện, là đã không tệ.
"Phía tây có một đám người mới đến, huynh đệ, ngươi tới đúng lúc lắm, giúp chúng ta nhìn xem có phải thổ phỉ sông Hắc Ngư tới không!" Hàn Phong nói.
“Thổ phỉ?”
Đại Cẩu tử giật mình, tay chân luống cuống mà trèo lên tảng đá, nheo mắt nhìn về phía tây.
“Dùng cái này nhìn rõ hơn!” Hàn Phong điều chỉnh tiêu cự của kính viễn vọng, đưa cho Đại Câu Tử.
Đại Cẩu Tử học theo Hàn Phong đưa kính viễn vọng vào mắt trái.
"Trời ạ, đây là bảo vật gì vậy, sao có thể thấy rõ ràng như vậy?"
"Đây là kính viễn vọng do Quốc sư đại nhân làm ra, chúng ta còn gọi là kính viễn vọng." Hàn Phong giải thích một tiếng, sau đó hỏi: "Có phải phía tây có thổ phỉ không?"
"Ồ, ồ," Bây giờ Đại Cẩu Tử mới nhớ tới chuyện đang làm, ngắm kính viễn vọng vào đám đông.
“Sao lại có nhiều người như vậy?” Đại Cẩu Tử cũng giật mình, lát sau mới lắc đầu: “Ở xa quá, nhìn không ra bọn họ là ai!”
Nói xong, anh ta cẩn thận trả lại kính viễn vọng cho Hàn Phong.
"Hàn tiên sinh, hay là chúng ta đợi họ đến gần thêm chút đi?" Trung đội trưởng kiến nghị nói.
“Không đợi nữa, ta với huynh đệ Cẩu Tử đi qua đó xem." Hàn Phong lắc đầu nói: "Cho phi thuyền hạ xuống chút đi."
Đội hộ tống đã triển khai phòng ngự xong, trên không còn có phi thuyền, dù bên kia có là ai thì Hàn Phong cũng không sợ.
Đây chính là sự tự tin do tiêu cục Trấn Viễn tạo ra!
Nhưng lần này nhân lực anh ta mang theo không đủ dùng, lại còn phải phong tỏa núi, Hàn Phong lo lắng là sự chú ý sẽ bị bên này thu hút, khiến cho hung thủ ẩn nấp trong núi nhân cơ hội trốn thoát.
Phi thuyền không ngừng lượn vòng, trung đội trưởng ra hiệu, phi công lập tức hạ thấp độ cao.
Hàn Phong dẫn Đại Cẩu Tử bước lên giỏ, phi thuyền chậm rãi cất cánh, bay về phía tây.
Đại Cẩu Tử tò mò đến mức dựa vào lan can nhìn xuống.
Phi thuyền di chuyển rất nhanh, càng ngày càng có thể nhìn rõ đám đông ở phía Tây.
"Ôi Hàn tiên sinh, bọn họ không phải thổ phỉ, là người của làng Ngõa Phòng."
Đại Cẩu Tử chỉ xuống dưới hét lớn: "Chắc là bọn họ nghe nói Hàn tiên sinh đang phát cháo trong trấn, nên muốn tới xin miếng ăn!"
Thật ra không cần anh ta nói, Hàn Phong cũng nhìn thấy.
"Truyền tin cho đội trưởng số hai, cho hắn để lại bốn người canh giữ nỏ hạng nặng và xe bắn đá, những người còn lại tiếp tục về phong tỏa núi! Đội nấu ăn đi về mấy người để nấu thêm mấy nồi cháo nữa."
Nhóm người trước mặt ăn mặc rách rưới, hoàn toàn không phải là thổ phỉ mà chỉ là dân thường.
Trong đó phần lớn đều là người già và trẻ em, rất nhiều người chạy được một đoạn là phải ngừng lại để nghỉ một lúc nhưng cũng sẽ nhanh chóng đứng dậy lảo đảo mà chạy tiếp.
Hầu như tất cả mọi người đều gầy trơ xương, khiến Hàn Phong thật sự lo lắng giây tiếp theo họ sẽ bị gió thổi bay.
Với một nhóm người già yếu, bệnh tật như vậy, dù họ thật sự muốn làm cái gì thì chỉ cần để lại một ít nhân viên hộ tống giữ đường núi, cộng thêm phi thuyền với mấy cận vệ của anh ta cũng đủ đối phó.
"Dạ!" Người cận vệ dạ một tiếng, lấy nỏ ra bắn một mũi tên lệnh lên.
Ở đầu phía tây của trấn, trung đội trưởng đội hộ tống nhìn thấy tiếng mũi tên lệnh, lập tức cho người rời đi quay lại vị trí cũ của họ.
Hàn Phong cũng cho phi thuyền quay đầu về.
Những người dân này đã đói quá lâu, hẳn đã không còn chút sức lực nào. Dù mọi người đều chạy hết sức có thể, nhưng họ phải mất gần một giờ mới chạy hết vài dặm ngắn ngủi để đến được lối vào phía tây của trấn.
Vì lý do an toàn, Hàn Phong hỏi lại lần nữa: "Cẩu Tử huynh đệ, ngươi nhìn lại xem, có phải bọn họ đến từ làng Ngõa Phòng không?"
“Đúng vậy, người chạy phía trước tên là Nhị Cường Tử, trước đó là người báo tin, phía sau bọn họ là Tam Toàn, Tứ Hỉ, Ngũ Phúc, phía sau đó là Đại Xuân, Hạ Sinh, Thu Đậu, Đông Tử…”
Đại Cẩu Tử bắt đầu điểm tên từng người.
Bọn Hàn Phong nhìn thấy người dân, thực ra người dân cũng nhìn thấy phi thuyền trên trời cách đây mấy dặm.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một chiếc phi thuyền, nên trong vô thức hơi sợ hãi, nhưng vì cơn đói khát nên họ vẫn chạy tiếp.
Cuối cùng đến cửa trấn mới dừng lại.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy Đại Cẩu Tử và Hàn Phong đứng cạnh tảng đá ven đường.
"Đại Cẩu Tử, Nhị Cường Tử nói Quốc sư đại nhân tới, đã bắt được Hoàng lão gia và Lương Xung, vẫn còn đang nhận người trên trấn, chỉ cần vào núi bắt người là có thể ăn cháo, còn có lương thực và tiền công có thật vậy không?”
Một lão đầu hói nửa mái đầu hỏi.
"Từ bá, không phải là Quốc sư đại nhân tới, mà là tiêu cục Trấn Viễn cấp dưới của Quốc sư đại nhân tới."
Đại Cẩu Tử nói: "Đúng là chúng ta đang tìm người vào núi, nhưng Từ bá ngài đi còn không nổi, thì giúp chúng ta bắt người thế nào?"
"Ngươi coi thường ai đấy Đại Cẩu Tử? Năm đó ta cũng là đội trưởng đội đánh hổ, cha ngươi thấy ta còn phải gọi là đại ca!" Ông lão tức giận vểnh râu lên: "Nếu ngươi không phục xuống đây hai ta tỷ thí một chút!"
“Ta cũng không dám so với ngài!"
Đại Cẩu Tử dở khóc dở cười, sau đó quay đầu nhìn Hàn Phong: "Hàn tiên sinh, ngài xem..."
Thân là đồng hương, đương nhiên anh ta cũng hy vọng người làng Ngõa Phòng có thể có một bữa cơm no, cơ mà anh ta lại không có quyền quyết định, vả lại lo mình làm quá trớn sẽ khiến Hàn Phong không thèm đoái hoài tới người trấn trên.
Người dân ở làng Ngõa Phòng cũng sôi nổi quay đầu nhìn qua Đại Cẩu Tử.
"Vị quân gia này, xin ngài mở lòng từ bi cho bọn ta ở lại!"
Từ bá cúi đầu chào Hàn Phong!
"Quân gia, xin ngài rộng lòng thương, nếu không được ăn nữa đứa nhỏ sẽ chết đói mất!”
“Quân gia, cho đứa nhỏ ăn một miếng đi, ta sẽ vào núi bắt người cho ngài!”
Những người dân khác cũng sôi nổi mở miệng cầu xin.
Bọn trẻ cũng đang mong ngóng nhìn Hàn Phong.
Hàn Phong giơ tay lên, mọi người lập tức ngậm miệng lại.
"Ta biết mọi người đều rất đói, bên trong đã nấu cháo, mọi người chờ lát nữa có thể vào ăn."
Hàn Phong suy nghĩ một chút, nói: "Nhưng sau khi ăn xong, ta muốn nhờ mọi người một việc!”
“Quân gia yên tâm, chúng ta ăn cháo xong sẽ lập tức vào núi bắt người giúp ngài!" Từ bá vỗ bộ ngực khô khốc của mình hứa hẹn.
“Các thành viên của đội đánh hổ có thể cùng nhau vào núi, những người khác chỉ cần giúp ta canh dưới chân núi, nếu nhìn thấy bọn người đó ở trên núi đi ra thì chỉ cần kêu lên cho chúng ta biết để đi bắt chúng là được.”
Hàn Phong nói: “Mọi người yên tâm, không vào núi cũng có tiền công, nếu cuối cùng chúng ta bắt được chúng, người tìm ra và báo cho huynh đệ chúng ta, sẽ được thưởng mười lạng bạc và một trăm cân lúa mì!"
Vừa nhìn thấy đám người này, Hàn Phong đã nghĩ đến nên sử dụng thế nào, sau đó anh ta đã đưa ra quyết định này.
Nhóm người này tuy già yếu, bệnh tật nhưng số lượng cũng đủ nhiều.
Hàn Phong tin rằng dưới sự kích thích của phần thưởng, tất cả mọi người sẽ mở to mắt giúp họ trông chừng mọi con đường xuống núi!
Chương 1015: Vây núi
Hoàng Lĩnh Toàn áp bức dân chúng của trấn Vĩnh Lâm quá độc ác.
Dân chúng làng Ngõa Phòng chỉ là nhóm đầu tiên đến.
Một giờ sau, dân chúng hai làng nữa, từ già đến trẻ lũ lượt kéo đến.
Từ bá ôm cái bụng tròn xoe, tìm được Hàn Phong.
"Hàn tiên sinh, đại ân đại đức của ngài, bọn ta không thể nào báo đáp được, ngài có thể nói cho bọn ta biết kế tiếp nên làm gì không!"
"Cẩu Tử huynh đệ, ngươi tới sắp xếp đi!"
Hàn Phong cũng không từ chối, mà gọi Đại Cẩu Tử tới.
"Từ bá, các ngài chỉ phải làm một chuyện, chăm chú quan sát đoạn từ ao nước đến cây hòe lớn, chỉ cần nhìn thấy có người từ trên núi đi xuống, các ngươi lập tức hô to lên là được!"
Căn cứ vào sự sắp xếp của Hàn Phong, Đại Cẩu Tử bắt đầu bố trí nhiệm vụ cho dân chúng làng Ngõa Phòng.
"Hàn tiên sinh ngài yên tâm đi, ta nhất định bảo mọi người mở mắt thật to, khi nhìn thấy người thì hô to nhất có thể!"
Từ bá vội vàng đảm bảo.
Nói xong, ông ấy đưa người dân làng Ngõa Phòng rời đi.
Người dân hai làng phía sau nhìn thấy người dân làng Ngõa Phòng đã đi rồi, sợ Hàn Phong ghét bỏ bọn họ là người lười biếng, không cần bọn họ, đều ngấu nghiến ăn hết cơm, cũng gia nhập đội ngũ phong tỏa núi.
Trước đó Hàn Phong còn lo lắng không đủ nhân lực, hiện tại thoáng cái đã hơn một nghìn người, lập tức trở nên dồi dào nhân lực.
Toàn bộ trấn Vĩnh Lâm từ đông đến tây chỉ có hơn một nghìn mét, hiện tại gần như mỗi mét đứng một người.
Với mật độ phong tỏa này, đừng nói đến kẻ chạy trốn kia, cho dù chỉ là một con thỏ cũng không thoát được.
Điều khiến Hàn Phong bất ngờ nhất chính là, ngoại trừ ba làng này, còn có một nhóm dân chúng của các làng khác từ khắp nơi liên tục kéo đến.
Sau khi phái người đi nghe ngóng mới biết được, thì ra hôm nay là ngày trấn Vĩnh Lâm tổ chức hội họp mười ngày một lần, dân chúng xung quanh tụ tập tới đây đã nghe nói Hoàng lão gia đã bị bắt và tiêu cục Trấn Viễn đang phát cháo.
Mặc dù Đại Cẩu Tử không phái người đi đến các làng để gọi người, nhưng bọn họ vẫn đưa cả nhà tới, hy vọng có thể lấy được chút cơm ăn.
Hàn Phong biết Kim Phi không muốn nhìn thấy dân chúng đói khát, cho nên anh ta cũng không hề keo kiệt chút nào.
Từng bao gạo tiểu mạch được xách từ kho lúa của Hoàng lão gia đến khu đất trống, chiếc nồi lớn của đội nấu ăn từ khi được đặt lên kệ chưa từng dừng lại, miễn là dân chúng có thể ăn được, người của tiêu cục Trấn Viễn sẽ cho ăn no.
Đến nửa buổi chiều, dân chúng trong phạm vi mười dặm xung quanh, gần như tất cả đều tập trung về thị trấn.
Nhân lực của nhân viên hộ tống có hạn, không có sức lực đi duy trì trật tự, Hàn Phong phát hiện Đại Cẩu Tử coi như có năng lực quản lý không tệ, cũng có uy tín cao trong thị trấn, nên bổ nhiệm đối phương làm đội trưởng đội quân của huyện Vĩnh Nhạc, yêu cầu anh ta lãnh đạo đội đánh hổ duy trì trật tự trong thị trấn, tổ chức dân chúng một cách có hệ thống.
Ngoài ra, Hàn Phong còn hứa rằng các thành viên trong độ đánh hổ của anh ta có thể được ưu tiên tham gia đánh giá để gia nhập tiêu cục.
Trên thực tế, bây giờ tiêu cục Trấn Viễn còn chưa đánh hạ được huyện Vĩnh Nhạc, trong huyện vẫn còn có một huyện úy binh phủ nữa.
Nhưng Đại Cẩu Tử không có bất cứ nghi ngờ gì với sự bổ nhiệm của Hàn Phong.
Chưa kể những điều khác, chỉ riêng sức mạnh mà nhân viên hộ tống biểu hiện ra ngoài ở thời điểm hiện tại, muốn chiếm huyện Vĩnh Nhạc rất dễ dàng.
Đại Cẩu Tử tin tưởng, Hàn Phong đã mở miệng, vậy chức huyện úy của huyện Vĩnh Nhạc tất nhiên là của anh ta rồi!
Quyền lợi vĩnh viễn là động lực tốt nhất.
Các thành viên của đội đánh hổ vốn đã biết ơn Hàn Phong, sau khi nghe Đại Cẩu Tử nói về đãi ngộ phúc lợi của tiêu cục Trấn Viễn, tất cả đều trở nên vô cùng tích cực.
Nhờ sự cố gắng của các thành viên đội đánh hổ, trật tự của thị trấn không bị gián đoạn, ngược lại càng trở nên ngay ngắn rõ ràng hơn.
Dân chúng dựa theo các làng mà tụ tập thành từng đơn vị, tất cả nghiêm túc tập hợp cùng một chỗ, ngay cả trẻ con cũng không dám chạy loạn, sợ làm cho nhân viên hộ tống mất hứng, ngày mai không phát cháo nữa.
Hàn Phong thấy tình hình tốt như vậy, dứt khoát phái phi thuyền của Hầu Tử đưa hơn hai trăm người tới canh giữ ở phía tây.
Giúp anh ta bao vây khe núi.
Địa hình khe núi rất phức tạp, cho nên hai trăm người được chọn này đều là những người trẻ tuổi khỏe mạnh của các làng.
Hầu Tử nhìn thấy thế thì rất vui mừng.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, nhóm sát thủ đang trốn ở trong núi, hầu như không có khả năng có thể bắt được chúng khi quân ta ở trên bầu trời.
Nhân viên hộ tống không phải là người máy, bọn họ cần phải nghỉ ngơi.
Dưới tay Hầu Tử có mấy chục người cùng tiến lên, việc phong tỏa khe núi không phải là vấn đề nữa, nhưng cũng chỉ như vậy thôi.
Đừng nói điều động một nửa số người để luân chuyển, nếu chỉ lấy đi một phần ba nhân lực, tuyến phong tỏa sẽ xuất hiện lỗ hổng trí mạng.
Những sát thủ này đều là cao thủ, loại lỗ hổng này rất khó có thể giấu giếm được chúng!
Hầu Tử vừa rồi còn đang lo lắng buổi tối sắp xếp ca trực như thế nào.
Hiện tại thì tốt rồi, đột nhiên có hơn hai trăm người, anh ta căn bản không cần lo lắng gì cả.
Nhưng Hầu Tử cũng không dám lơ là, hơn hai trăm người chỉ là tuyến phòng thủ thứ nhất.
Sau khi dân chúng tới, Hầu Tử chia mấy chục nhân viên hộ tống ra làm ba phần.
Bộ phận đầu tiên làm trạm gác ngầm, để kiểm tra, bổ sung khi tuyến phòng thủ của dân chúng bị rò rỉ, bộ phận thứ hai tuần tra ngẫu nhiên, duy trì lực lượng tiếp viện cơ động.
Bộ phận thứ ba còn lại là thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Sau đó Hầu Tử còn yêu cầu dân chúng với nhân viên hộ tống chặt hết cây cối với bụi cây ở đầu phía đông trong khe núi, dọn dẹp ra một khu vực trống rộng hơn ba thước.
Chập tối, Hầu Tử ra lệnh cho nhân viên hộ tống đốt những nhánh cây đã chặt, đồng thời đốt hơn mười đống lửa để chiếu sáng một khoảng trong khe núi, bảo đảm cho phi thuyền trên bầu trời có thể thấy rõ khắp nơi.
"Lão đại, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Sát thủ mặt sẹo nhìn khe núi sáng như ban ngày, vẻ mặt sốt ruột.
Mặc dù sát thủ một tai không nói gì, nhưng sắc mặt của hắn cũng cực kỳ khó coi.
Bọn chúng thử thăm dò thị trấn Vĩnh Lâm một chút, phát hiện không có cơ hội thì lập tức rút lui, chuẩn bị ban đêm sẽ tìm cơ hội khác.
Nhưng ai ngờ Hàn Phong dẫn theo hơn một nghìn người, phong tỏa kín đường xuống núi.
Ba người bọn chúng, cho dù có bản lĩnh cao tới đâu, cũng không thể trốn thoát trong điều kiện không kinh động đến người dân.
Không có lựa chọn nào khác, bọn họ chỉ có thể đi bộ về hướng tây vài giờ, muốn nhìn một chút xem có cơ hội nào ở khe núi bên này không.
Nhưng khi tới bên này, bọn chúng càng tuyệt vọng hơn.
Dân chúng và nhân viên hộ tống ở trong khe núi còn đông hơn bên phía trấn Vĩnh Lâm!
"Lão đại, hay là chúng ta bơi qua sông Hắc Ngư ở phía nam nhé?"
Sát thủ mặt sẹo thấy tên cầm đầu không để ý đến hắn thì nhỏ giọng đề nghị.
"Chưa nói đến bây giờ trời lạnh, nước sông buốt giá, chúng ta có thể bơi qua được không, ngươi cảm thấy tiêu cục Trấn Viễn đều đã bố trí nhân lực ở phía tây với phía bắc, liệu có quên phía nam không?"
Gã thủ lĩnh lạnh lùng nói: "Ở trong rừng, chúng ta còn có đường sống, nếu chúng ta bơi tới giữa sông, bọn họ chạy đến, chúng ta ngay cả một chỗ để trốn cũng không có, hoặc là bị bắt giữ, hoặc là bị chết cống ở dưới sông!"
"Nhưng chúng ta ngay cả một chút đồ ăn cũng không có, cứ trốn ở trong núi cũng không phải là biện pháp." vẻ mặt sát thủ mặt sẹo khó xử nói: "Hiện tại còn có sức lực phá vòng vây, nếu kéo dài thêm hai ngày nữa, chỉ sợ ngay cả sức lực phá vòng vây cũng không có!"
Lúc bọn chúng chạy trốn, cũng không mang gì theo, nếu là mùa hè, bọn chúng còn có thể hái một ít quả dại chẳng hạn để chống đói, nhưng bây giờ đã là đầu mùa đông, trên núi không có trái cây gì cả.
Hôm nay thật ra bắt được một con thỏ rừng, nhưng không dám nhóm lửa, chỉ có thể ăn sống.
Mặc dù Đại Khang lạc hậu, nhưng cũng đã tạm biệt cuộc sống nguyên thủy ăn tươi nuốt sống từ nhiều năm trước rồi, cho dù là sát thủ, cũng không quen ăn thịt sống.
Ba người chỉ cắn một ngụm để đối phó rồi ném phần còn lại của con thỏ đi.
Bây giờ chúng đều đói lắm rồi.
Nếu như chịu đựng thêm mấy ngày nữa, bọn chúng thật sự sẽ bị kiệt sức!
Bình luận facebook