-
Chương 1161-1165
Chương 1161: Người Đông Man đến
“Chém hết sao?”
Đám người Mạnh Thiên Hải và Khánh Mộ Lam đều sửng sốt.
Trong ấn tượng của bọn họ, Kim Phi luôn phản đối việc giết tù binh, hôm nay tại sao lại chủ động giết tù binh Đông Man?
“Đúng, chém hết đi.” Kim Phi lại gật đầu: “Những người Đông Man này không giữ lại được, cũng có thể làm gương cho những người mang lòng riêng.”
Người Đông Man trong liên quân Tấn Man là nhóm kỵ binh Đông Man đầu tiên đến thành Du Quan bao vây và trấn áp Trương Lương thất bại, sau đó không trở lại thành Du Quan nữa.
Lúc ấy, theo kế hoạch của vua, khi chờ khi Trương Lương vào thành, tấn công thành Du Quan, bọn họ chịu trách nhiệm đánh gọng kìm nam bắc với những binh lính Đông Man ở trong thành, đánh bại quân Bắc phạt.
Đáng tiếc, chuyện xảy ra vượt ngoài dự đoán của tất cả người Đông Man, tốc độ tấn công thành của quân Bắc phạt thật sự rất nhanh, bọn họ hoàn toàn không kịp đánh gọng kìm nam bắc, quân Bắc phạt đã đánh hạ được thành Du Quan rồi.
Nếu không phải vua thấy tình hình không ổn nên nhanh chóng chạy trốn thì lần đó bọn họ đã bắt được vua rồi.
Thành Du Quan rơi vào trong tay quân Bắc phạt, nhóm tàn quân Đông Man này hoàn toàn bị giam trong thảo nguyên, sau đó đến nhờ vả Tấn vương.
Lúc vừa mới bắt đầu, tàn quân vẫn còn khá biết điều, nhưng sau đó sứ giả Đông Man xuất hiện, chèn ép Tấn vương, những tàn quân này mới trở nên kiêu ngạo.
Trước khi tới đây, bọn họ đã gieo họa cho rất nhiều người dân ở đất Tấn, sau khi tới, để xua đuổi dân Tấn công thành, thủ đoạn lại càng ngày càng tàn nhẫn.
Bây giờ người Đông Man bị xử lý hoàn toàn không có gì là oan uổng cả.
“Ngoại trừ người Đông Man, nhốt riêng quân Định Biên và binh phủ ra.”
Kim Phi nói tiếp: “Sau này khi làm việc, những công việc nặng nhọc đều giao cho quân Định Biên và binh phủ làm, khẩu phần ăn của bọn họ cũng giảm đi một nửa, không chết đói là được.”
Trong đám tù binh, ngoại trừ tàn quân Đông Man và dân Tấn ra, còn có một số bộ phận là quân Định Biên dưới trướng Phùng Thế Tài cùng với binh phủ.
Lúc liên quân Tấn Man tấn công tường thành nam cũng đã khiến rất nhiều nhân viên hộ tống và nữ binh lính hy sinh, Kim Phi có thể bỏ qua cho những dân Tấn bình thường, nhưng không thể nào bỏ qua cho quân Định Biên và binh phủ xúi giục dân Tấn công thành.
“Rõ!” Mạnh Thiên Hải vội vàng gật đầu, định sau khi tan họp nhanh chóng thi hành mệnh lệnh.
Là một vị tướng quân truyền thống, sát khí của Mạnh Thiên Hải khá nặng, mệnh lệnh lần này của Kim Phi rất hợp ý anh ta nên anh ta sợ mình thi hành chậm chạp khiến Kim Phi đổi ý.
Tiếp đến, Kim Phi lại thảo luận với mọi người về những vấn đề xây dựng khác, cuộc họp kéo dài tới tận nửa buổi chiều mới kết thúc.
Tiễn đám người Khánh Mộ Lam xong, Kim Phi cũng duỗi người.
Vấn đề xây dựng lại tưởng vặt vãnh mà lại vô cùng phức tạp, Kim Phi lại không chuyên, lúc họp y rất tập trung lắng nghe, cũng cảm thấy khá mệt mỏi.
Nhuận Nương vẫn đang khâu vá trong lều, thấy đám người Khánh Mộ Lam ra ngoài hết, lúc này mới mang áo khoác bông ra.
“Đương gia, chàng thử bộ quần áo này xem có hợp không.”
Trước khi tới đây, Nhuận Nương đã nghe nói miền bắc khá lạnh, cũng có chuẩn bị sẵn tâm lý, lúc thu dọn hành lý cho Kim Phi còn cố tình chuẩn bị thêm vài bộ quần áo ấm.
Nhưng khi thật sự tới thành Du Quan, cô ấy mới biết, độ lạnh của thành Du Quan đã vượt quá tưởng tượng của mình, mấy bộ quần áo ấm cô ấy chuẩn bị cho Kim Phi kia hoàn toàn không đủ dùng.
Sau khi đến thành Du Quan, Nhuận Nương nghe nói, ban đầu Lưu Thiết chiếm được thành Du Quan có thu được một lô da dê đã qua xử lý, bèn tới tìm Lưu Thiết xin mấy tấm để may cho Kim Phi một chiếc áo da dê.
Mấy ngày nay cô ấy tăng giờ làm việc, cuối cùng cũng hoàn thành.
Kim Phi cũng biết đây là tâm ý của Nhuận Nương, ngoan ngoãn giang hai cánh tay ra.
Nhuận Nương tiến lên cởi đai lưng ra giúp Kim Phi.
Kim Phi cúi đầu nhìn Nhuận Nương, tim không khỏi đập nhanh hơn một nhịp.
Thật ra dáng dấp của Nhuận Nương cũng khá xinh, khuôn mặt vô cùng thanh tú, nếu không trước đây Tạ Quang cũng không chọn cô ấy.
Nhưng ở nhà mẹ đẻ phải thường xuyên làm việc ngoài đồng, lúc Nhuận Nương vừa mới tới làng Tây Hà, vừa đen vừa gầy, nhìn không bắt mắt như Quan Hạ Nhi.
Nhưng dù sao cũng là một cô nương mười mấy tuổi, sau khi theo Kim Phi, Nhuận Nương không còn ra đồng làm việc nữa nên đã khôi phục rất nhanh, không chỉ mập ra một chút, làn da cũng trở nên trắng bóng nõn nà.
Là người bên cạnh Kim Phi, mỗi lần Quan Hạ Nhi làm ra nước hoa hoặc dầu gội đầu mới, Nhuận Nương đều là người đầu tiên được dùng thử.
Nhưng từ sau khi Nhuận Nương biết nước hoa có thể bán được với giá cao ngất ngưởng, ngoài những lúc Quan Hạ Nhi bảo cô ấy thử, bình thường cô ấy không đụng vào mà toàn đặt trong rương, định sau này trả lại cho Quan Hạ Nhi bán lấy tiền.
Trước khi lên đường, Quan Hạ Nhi đã cố tình đưa cho cô ấy mấy bình, bảo cô ấy trên đường dùng nhiều một chút.
Lần này Nhuận Nương rất nghe lời, từ lúc bắt đầu lên thuyền đã bỏ nước hoa vào túi y phục.
Làm vậy thì trên y phục sẽ dính mùi nước hoa, nhưng cũng không nồng nặc.
Kim Phi vốn đã mất tập trung, ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng như vậy thì men theo mùi hương đưa mũi tới bên cổ Nhuận Nương.
Nhuận Nương cảm nhận được khí thở ra từ mũi Kim Phi, khuôn mặt lập tức đỏ bừng: “Đương gia, chàng làm gì vậy?”
“Nhuận Nương, nàng thật đẹp.”
Kim Phi ôm lấy Nhuận Nương, vùi mặt vào hõm vai cô ấy.
Hô hấp của Nhuận Nương đột nhiên trở nên dồn dập, khí lực của người cũng như bị người ra rút mất, dịu dàng nói: “Đương gia, bây giờ ban ngày ban mặt... để buổi tối đi?”
“Ta cứ không đấy!” Kim Phi ôm lấy Nhuận Nương, đi vào trong phòng.
Nhuận Nương thấy không cưỡng lại được Kim Phi, không thể làm gì khác hơn là thẹn thùng cúi đầu vào trong ngực Kim Phi.
...
Sau nửa giờ, Kim Phi cuối cùng cũng mặc y phục mới mà Nhuận Nương may cho y.
“Vừa người không?” Nhuận Nương vừa giúp Kim Phi sửa sang lại vạt áo, vừa hỏi: “Nếu cảm thấy khó chịu chỗ nào, đương gia cứ nói với ta để ta sửa lại.”
“Rất vừa, không cần sửa lại.” Kim Phi lại hôn một cái lên mặt Nhuận Nương: “Vất vả cho nàng rồi.”
Mấy ngày nay Nhuận Nương đang rất bận, có mấy lần Kim Phi tỉnh ngủ, phát hiện cô ấy vẫn còn miệt mài làm việc dưới đèn, tay lạnh thì lại hơ một lúc trên đèn dầu.
“Có thể được may quần áo cho đương là phúc phận Nhuận Nương, có gì mà vất vả?”
Nhuận Nương cười lắc đầu.
“Lại nữa rồi.” Kim Phi nhéo mũi Nhuận Nương: “Ta đã nói với nàng rồi, sau này không được nói như vậy nữa, tại sao lại nói rồi?”
“Bởi vì ta cảm thấy vậy mà.” Nhuận Nương nhăn mũi: “Ở xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm có không biết bao nhiêu cô nương trong trắng muốn gả cho đương gia đâu, đương gia không chê ta, đây không phải phúc phận của ta thì là gì?”
“Nàng cũng là cô nương trong trắng mà!” Kim Phi không vui nói.
Dù ban đầu Nhuận Nương vẫn luôn nói sau khi Tạ Quang dẫn cô ấy từ đội rước dâu về nhà, gã đã lấy hết tiền cô ấy mang theo đi đánh bạc, chưa hề chạm vào cô ấy, nhưng rất nhiều trong làng không tin, ngay cả Kim Phi cũng hơi hoài nghi.
Nhưng y cũng không quan tâm tới trinh tiết nên cũng không quá để ý những thứ này.
Nhưng lúc động phòng với Nhuận Nương ở trên thuyền, Kim Phi mới phát hiện, cô ấy thật sự vẫn còn trinh.
Điều này cũng chứng tỏ, Tạ Quang quả thật chưa từng chạm vào cô ấy.
Điều này khiến Kim Phi hơi bất ngờ, chỉ có thể nói tư tưởng của một tay cờ bạc, người bình thường không thể nào hiểu được.
Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên Kim Phi gặp tay cờ bạc như vậy.
Kiếp trước ở làng bọn họ cũng có.
Lúc ấy tay cờ bạc đó đi làm ở miền nam, trong nhà gọi điện tới nói cha anh ta mắc bệnh qua đời, những người đồng hương thấy anh ta không có tiền mua vé xe nên đã quyên góp cho anh ta một ít về nhà xử lý hậu sự cho cha, kết quả đến buổi tối, anh ta lại trở lại, mọi người hỏi ra mới biết, thì ra sau khi nhận được tiền, anh ta không về nhà mà lại đi đánh bạc.
Lúc ấy, lần đầu tiên Kim Phi nghe được chuyện này cảm thấy thật sự không hiểu nổi.
Trong thế giới của mấy tay cờ bạc, quả nhiên đánh bạc vẫn quan trọng hơn tất cả.
Nhuận Nương nghe Kim Phi nói vậy, trong lòng vui không tả nổi, đang định nói chuyện thì lại nghe thấy giọng của Thiết Chùy truyền tới: “Tiên sinh, bên ngoài cửa thành có một người Đông Man đang tới, người dẫn đầu tự xưng là cô cô của vua, tên là công chúa Lộ Khiết gì đó xin gặp ngài.”
Chương 1162: Linh vật của thảo nguyên
“Cô của vua Đông Man, công chúa Lộ Khiết?”
Kim Phi suy nghĩ một hồi, vẫn không biết thêm được chút gì về người này.
Mục đích tới đây của vị công chúa này, y đại khái cũng đoán được, nhưng không dám chắc.
Nghĩ ngợi thêm lát nữa, Kim Phi phân phó: “Gọi Thiết Tử và Điền tiên sinh tới đây!”
Lưu Thiết và Điền tiên sinh là hai người hiểu rõ người Đông Man nhất ở trong thành này , bản thân y không biết công chúa Lộ Khiết này là người thế nào, có lẽ hai người này sẽ biết.
Hai người sống ở lều cách chỗ Kim Phi không xa, biết Kim Phi đang tìm mình, họ nhanh chóng chạy tới.
Kim Phi ra hiệu cho hai người ngồi xuống rồi hỏi: “Bên ngoài thành có người tên là công chúa Lộ Khiết tới muốn gặp ta, tự xưng là cô của Yabe, các ngươi biết người đó không?”
“Biết ạ.” Lưu Thiết gật đầu: “Công chúa Lộ Khiết được người Đông Man mệnh danh là viên ngọc trên thảo nguyên, mặc dù năm nay mới mười chín tuổi, nhưng xét theo vai vế, đúng là cô ruột của Yabe.”
“Mới mười chín tuổi ư?” Kim Phi sửng sốt.
Nghe nói đối phương là cô của Yabe, suy nghĩ đầu tiên của Kim Phi chính là một bà lão, dù sao Yabe năm nay cũng đã ngoài năm mươi rồi.
Không ngờ người ta chỉ mới mười chín tuổi.
“Đúng vậy.” Lưu Thiết đáp: “Công chúa Lộ Khiết là do ông nội của Yabe sinh ra năm ông ta bảy mươi tuổi, khi ấy cha của Yabe đã mất, hắn ta cũng đã lên làm vua nhiều năm…”
“Lão già này đúng thật là… càng già càng dẻo dai!” Kim Phi cạn lời.
Đừng nói ở thế giới này, kể cả ở kiếp trước, có con ở tuổi bảy mươi là chuyện cực kỳ hiếm gặp.
“Ông nội của Yabe cũng được xem như là một vị vua khá đặc biệt. Khi còn trẻ ông ta rất thích chơi bời, sau đó bị bộ lạc ép lên làm vua, nhưng làm chưa được mười năm đã truyền ngôi cho cha của Yabe, còn bản thân thì ra ngoài chơi, sống đến hơn tám mươi tuổi mới chết, sống còn lâu hơn cha của Yabe mấy chục năm.”
Điền tiên sinh giải thích: “Lão già này cả đời sinh được mấy chục đứa con, công chúa Lộ Khiết là con út, cũng là người được yêu thương nhất.”
Sau khi lão vua kia mất, Yabe thấy dân du mục rất thích công chúa Lộ Khiết, nên cũng không làm khó cô ta, còn đối xử rất cung kính, hằng năm đi tuần tra ở các bộ lạc, hắn sẽ đưa công chúa Lộ Khiết đi theo.
“Nghe đồn công chúa Lộ Khiết rất xinh đẹp, kỹ thuật cưỡi ngựa cũng cực kỳ cao siêu, danh tiếng trên thảo nguyên của cô ta khá tốt, trợ giúp Yabe rất nhiều.”
“Hiểu rồi, là linh vật trên thảo nguyên.” Kim Phi mỉm cười nói.
Kim Phi mỉm cười nói.
Tuy Điền tiên sinh không hiểu linh vật có nghĩa là gì, nhưng vẫn hiểu được đại khái ý của Kim Phi, ông ta lắc đầu nói: “Tiên sinh, không nên coi thường vị công chúa Lộ Khiết này, ta cảm thấy cô ta có thành danh như vậy, chắc chắn không chỉ dựa vào nhan sắc hay kỹ thuật cưỡi ngựa, bản thân cô ta có lẽ cũng có chút mưu mô, ít nhất cũng là người có dũng khí, nếu không đã không đến thành Du Quan vào lúc này, rồi yêu cầu được gặp ngài.”
“Có lý.” Kim Phi gật đầu đồng ý.
Trận chiến với người Đông Man vừa kết thúc, công chúa Lộ Khiết lại dám tới thành Du Quan, đúng thật là cần rất nhiều dũng khí, rủi ro cũng rất cao.
Nếu như Kim Phi muốn làm gì đó gây bất lợi cho cô ta, vị công chúa kia chẳng thể làm gì, chỉ có thể để mặc y xâu xé.
Kim Phi suy nghĩ trong lòng một lát, nếu như đặt y vào vị trí của công chúa Lộ Khiết, sợ là y không thể dũng cảm được như vậy.
Nghĩ tới đây, đột nhiên Kim Phi lại hơi tò mò về công chúa Lộ Khiết kia.
Nhưng y vẫn không để đối phương vào thành ngay lập tức, mà mang theo cả Lưu Thiết và Điền tiên sinh đi lên tường thành, quan sát vị công chúa Lộ Khiết này trước.
Lúc này, trời bỗng đổ tuyết, cả không gian biến thành một mảnh mênh mông.
Kim Phi tựa vào tường thành nhìn xuống dưới, liếc cái đã thấy một bóng người mặc áo khoác màu đỏ, đứng yên trước núi thi thể.
“Nghe nói công chúa Lộ Khiết rất thích màu đỏ, người mặc áo đỏ chắc là cô ta.” Điền tiên sinh đứng bên cạnh nói.
Phía sau cô ta còn có hai thị nữ đi theo, đứng cùng cô ta ở trong tuyết, cũng đứng yên không nhúc nhích.
Kim Phi giơ kính viễn vọng lên, nhắm vào ba người.
Ba người kia cách tường thành không quá xa, có thể thấy rõ bằng kính viễn vọng.
Tiếc là công chúa Lộ Khiết đứng đối diện với núi thi thể, Kim Phi chỉ có thể thấy được một bên mặt, hơn nữa cô ta còn đeo cả khăn che mặt, nên Kim Phi không thể thấy rõ khuôn mặt của cô ta, nhưng y thấy được đuôi tóc và vạt áo đã đóng băng.
“Mấy người này đứng đây bao lâu rồi?”
“Người mặc đồ đỏ vẫn đứng ở đó, người đến thông báo là thị nữ bên cạnh.”
Một tiểu đội trưởng của quân Uy Thắng bảo vệ thành đáp.
“Dưới thành không có gì bất thường chứ?” Kim Phi hỏi.
Nếu như công chúa Lộ Khiết này chỉ là ngụy trang, xung quanh mà có mai phục ở hai bên, nhân lúc quân ta mở cổng thành ra để tấn công, vậy thì sẽ rất phiền phức.
Tuy rằng khả năng này rất nhỏ, nhưng Kim Phi hy vọng sẽ không thêm chuyện vào.
“Không có gì bất thường.” Tiểu đội trưởng nói: “Chúng ta vẫn luôn quan sát họ, trên thảo nguyên hay trên biển đều không có người.”
“Chắc là không có việc gì đâu, ta đã bố trí trinh sát trên thảo nguyên, nếu có người tới gần, họ sẽ bắn mũi tên lệnh.” Lưu Thiết nói thêm.
“Vậy thì tốt.” Kim Phi suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: “Để ba người kia vào đi.”
“Rõ!” Lưu Thiết đáp, ra dấu tay về phía bên cạnh.
Ngay sau đó, Kim Phi nhìn thấy một đội nhân viên hộ tống chạy ra khỏi thành.
Y cũng dẫn theo Điền tiên sinh và Lưu Thiết đi xuống tường thành, chuẩn bị quay về lều chờ.
“Tiên sinh, có nên thông báo chuyện này cho Khánh cô nương và Mạnh tướng quân một tiếng không?” Điền tiên sinh hỏi.
Kim Phi vừa mới đánh bại người Đông Man, còn bắt sống được cả vua của chúng, công chúa Lộ Khiết đứng trước đống thi thể kia, rõ ràng là đang bày tỏ lòng kính trọng với những người dân du mục chết trận.
Không cần nói cũng biết, công chúa Lộ Khiết chắc chắn chẳng có chút thiện cảm nào đối với Kim Phi.
Hai thị nữ cô ta mang theo bên mình cũng không phải là người bình thường, nếu nhân lúc này đánh lén Kim Phi thì sẽ rất nguy hiểm.
Đương nhiên lúc gặp mặt có thể không cho hai thị nữ kia vào lều, nhưng vẫn phải để công chúa Lộ Khiết vào.
Nghe đồn rằng công chúa Lộ Khiết không những cưỡi ngựa rất giỏi mà võ công cũng không tệ, tuy vẫn kém so với những cao thủ như Bắc Thiên Tầm hay A Mai, nhưng vẫn tốt hơn những binh lính bình thường.
Những cô nương trên thảo nguyên tính cách trời sinh mạnh mẽ, Điền tiên sinh lo lắng công chúa Lộ Khiết sẽ làm khó Kim Phi, nghĩ đi nghĩ lại, tốt hơn là vẫn nên để Khánh Mộ Lam hay A Mai bên cạnh.
Nếu có chuyện gì bất ngờ, A Mai có thể ngăn chặn kịp thời.
Kim Phi suy nghĩ một lát rồi đồng ý với đề nghị của Điền tiên sinh.
Kim Phi cũng không phải lo lắng cho bản thân, thật ra y còn chẳng nghĩ tới chuyện này, mà bởi vì y nghĩ rằng lần này công chúa Lộ Khiết tới đây, có thể nói là quốc sự giữa Đại Khang và Đông Man, Khánh Mộ Lam và Mạnh Thiên Hải đều là những nhân vật cao cấp ở trong thành Du Quan bây giờ, có đủ tư cách và cũng cần thiết phải tham gia.
Điền tiên sinh chắp tay hành lễ với Kim Phi, rồi đi tới lều của Khánh Mộ Lam.
Lúc Kim Phi vừa trở lại lều, Khánh Mộ Lam cũng dẫn A Mai tới.
Trên đường đi, Điền tiên sinh đã nói ra điều mà ông ta lo lắng, nên sau khi vào lều, Khánh Mộ Lam chọn ngay cái ghế đầu tiên bên tay phải Kim Phi, còn A Mai đứng giữa Kim Phi và Khánh Mộ Lam, cách Kim Phi chưa được hai thước, lỡ như xảy ra chuyện gì, A Mai có thể bảo vệ Kim Phi đầu tiên.
Chương 1163: Công chúa Lộ Khiết
Khánh Mộ Lam và A Mai đến chưa được bao lâu, Mạnh Thiên Hải và Trần Phượng Chí cũng đến cùng nhau.
Tả Phi Phi vốn đang nhìn nữ công nhân tập luyện trên đất trống, thấy bọn họ đến lều của Kim Phi, cũng đi theo để hóng chuyện.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền tới một tràng tiếng vó ngựa, sau đó Thiết Chùy vén rèm lên đi vào lều: "Tiên sinh, đã dẫn người vào rồi!"
"Để cô ta vào đi." Kim Phi gật đầu nói.
"Vâng!" Thiết Chùy trả lời, đi ra khỏi lều, nhìn công chúa Lộ Khiết nói: "Cô có thể đi vào, nhưng các cô ấy thì không được."
"Bọn ta là tỳ nữ của điện hạ, tại sao không được đi vào?" Một người tỳ nữ trong số đó phản bác.
"Ông đây nói một lần cuối cùng, hoặc là nghe lời, hoặc là cút đi!" Thiết Chùy lạnh lùng nhìn chằm chằm tỳ nữ.
Nữ công nhân ở xung quanh nghe vậy, nâng họng súng lên cùng một lúc.
"Băng Nhi, không được vô lễ!" Công chúa Lộ Khiết nhẹ nhàng nói: "Các ngươi chờ ở đây là được."
Giọng nói của công chúa Lộ Khiết không mềm mại như giọng của các cô gái bình thường, nhưng cũng không khàn khàn, mà khá trong trẻo.
Công chúa đã lên tiếng, hai người tỳ nữ cũng không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh.
"Bây giờ bổn cung có thể vào chưa?"
Công chúa Lộ Khiết lại nhìn Thiết Chùy, trong giọng nói không hề có chút tức giận hay thiếu kiên nhẫn nào, dường như cực kì bình tĩnh.
"Chờ thêm chút nữa!"
Thiết Chùy gật đầu với các nữ công nhân bên cạnh, một nữ công nhân tiến lên, ra hiệu cho công chúa Lộ Khiết dang hai cánh tay ra.
Nữ công nhân rõ ràng muốn lục soát người, việc này khiến cho tỳ nữ của công chúa Lộ Khiết tức giận, nhưng nghĩ tới sự giao phó của công chúa, cô ta chỉ có thể trừng mắt căm tức nhìn nữ công nhân.
Nhưng nữ công nhân căn bản không thèm để ý đến cô ta, thấy công chúa Lộ Khiết chưa giơ cánh tay lên, cô ấy lạnh giọng mắng: "Giơ cánh tay lên!"
Trên mặt công chúa Lộ Khiết có vẻ giận thoáng qua, sau đó lại biến thành đau buồn.
Nếu như là trước kia, người Đại Khang nào dám lục soát người cô ta?
Cho dù là đích thân hoàng hậu Đại Khang cũng không dám.
Nhưng bây giờ, một binh lính nữ nhỏ bé vô danh tiểu tốt lại dám mắng cô ta.
Nhưng công chúa Lộ Khiết biết, bây giờ không giống trước kia, từ thời điểm Yabe ra lệnh rút lui trở đi, địa vị của Đông Man và Đại Khang đã hoàn toàn không giống trước kia.
Chưa kể bây giờ Yabe còn bị người của Kim Phi bắt sống.
Tình thế khó khăn như thế này thì làm gì được, công chúa Lộ Khiết cắn môi, cuối cùng vẫn giơ cánh tay lên.
Nữ công nhân biết Kim Phi đang ở bên trong nên lục soát người cô ta hết sức cẩn thận, từ đầu đến chân một chút cũng không bỏ sót.
Không chỉ tháo hết dao găm buộc bên hông và trên bắp chân của công chúa Lộ Khiết, mà ngay cả chiếc trâm vàng cài trên tóc cũng bị rút xuống, khăn che mặt cũng bị nữ công nhân vén lên nhìn thử.
Xác nhận trên người công chúa Lộ Khiết đã không còn bất kỳ đồ vật gì có thể gây thương tích cho người khác, nữ công nhân mới gật đầu với Thiết Chùy.
Lúc này Thiết Chùy mới vén rèm cửa lều lên, ra hiệu cho công chúa Lộ Khiết đi vào.
Công chúa Lộ Khiết lúc này đã điều chỉnh xong cảm xúc của mình, cởi khăn che mặt xuống, đi vào lều.
Cô ta cứ tưởng trong lều chỉ có một mình Kim Phi, kết quả là sau khi tiến vào mới phát hiện, bên trong có một đám người đang ngồi.
Nhưng chỉ nhìn qua một lượt, công chúa Lộ Khiết đã xác nhận được thân phận của Kim Phi.
Bởi vì cả phòng chỉ có Kim Phi và Lưu Thiết là hai nam nhân trẻ tuổi, mà Lưu Thiết râu ria xồm xoàm, còn mặc áo giáp từ trên xuống dưới, không hề phù hợp với hình tượng Kim Phi trong lời đồn.
Trừ Lưu Thiết ra, câu trả lời cũng chỉ còn lại một.
"Lộ Khiết kính chào Kim tiên sinh!"
Công chúa Lộ Khiết cúi nửa người về phía Kim Phi, thi lễ.
Không thể không nói, cô nương ở Thảo Nguyên đúng là có gan lớn, hành lễ xong, công chúa Lộ Khiết đã tò mò nhìn chằm chằm Kim Phi mà quan sát.
Cô ta đang quan sát Kim Phi, người trong lều cũng đang quan sát cô ta.
Tất cả mọi người, kể cả Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam, đều không thể không thừa nhận, công chúa Lộ Khiết cực kì xinh đẹp.
Da không ngăm đen thô ráp giống dân du mục, mà lại thanh tú và trắng trẻo như những cô nương ở Giang Nam, mặt mũi cũng vô cùng xinh xắn, đôi mắt to long lanh giống như biết nói, cực kì linh động.
Có thể vì thường xuyên phải vận động, công chúa Lộ Khiết cao hơn các cô nương bình thường một chút, khoảng hơn một mét bảy, cao ngang Kim Phi.
Mặc dù cô ta đang mặc một chiếc áo choàng lớn, nhưng từ đôi giày cưỡi ngựa dài trên chân cô ta có thể đoán ra, dáng người của Lộ Khiết chắc chắn cũng không đến nỗi nào.
Không hổ được dân du mục gọi là viên ngọc sáng trên thảo nguyên, công chúa Lộ Khiết rất xứng với danh xưng này.
Hai bên quan sát lẫn nhau một lúc, Kim Phi vẫn là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng, giơ tay lên ra hiệu cho công chúa Lộ Khiết đứng dậy.
Công chúa Lộ Khiết vừa đứng dậy, vừa không chút ngượng ngùng mà khen: "Tiên sinh quả nhiên đúng như lời đồn, tuổi trẻ tài cao, khí phách hiên ngang!"
Nếu như những cô nương khác khen ngay mặt mình như vậy, Kim Phi có thể sẽ phấn khích, nhưng đối mặt với công chúa phe địch, trong lòng Kim Phi không có chút phấn khích nào, ngược lại còn khá cảnh giác.
Y hỏi thẳng vào vấn đề: "Công chúa Lộ Khiết, nói thẳng đi, đến tìm ta có chuyện gì."
"Tiên sinh thật dễ nói chuyện!"
Công chúa Lộ Khiết lại khen Kim Phi một câu, nói thẳng: "Bổn cung muốn biết đại vương có phải vẫn còn sống không?"
Kim Phi không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Còn sống thì sao? Đã chết thì sao?"
Công chúa Lộ Khiết trước khi tới đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị chỉ trích, bây giờ đã điều chỉnh lại cảm xúc, cũng không tức giận với câu trả lời của Kim Phi, mà nghiêm túc trả lời: "Nếu như đại vương còn sống, bổn cung muốn chuộc hắn về!"
"Không thể!" Kim Phi không chút do dự từ chối.
"Tiên sinh không phiền thì nghe thử điều kiện của bổn cung trước đã," công chúa Lộ Khiết nói: "Bổn cung bằng lòng đưa ra ba ngàn con ngựa chiến tốt và mười ngàn con dê, để chuộc đại vương của bọn ta về..."
Lời còn chưa nói hết đã bị Lưu Thiết cắt ngang: "Ba ngàn con ngựa mười ngàn con dê, cô đang bố thí cho ăn xin đấy à?"
Phải biết rằng lúc trước Kim Phi đánh Đảng Hạng, lúc đòi ngựa chiến đều bắt đầu từ con số hàng chục ngàn, dê bò thì càng không phải bàn.
Đảng Hạng mặc dù vẫn chưa trả đủ hết, nhưng cũng không dám từ chối, chỉ phái người thương lượng với Kim Phi, chia thành mấy năm để trả góp.
Lý do lần này Đảng Hạng đưa quân đến biên giới, cũng có liên quan rất nhiều đến việc không có cách nào gánh vác khoản bồi thường chiến tranh khổng lồ như vậy.
Công chúa Lộ Khiết chỉ bỏ ra ba ngàn ngựa chiến và mười ngàn con dê đã muốn chuộc vua về, Lưu Thiết thật sự rất coi thường.
"Vị tráng sĩ này, hai năm gần đây trên thảo nguyên nếu không gặp phải nạn rét thì cũng gặp hạn hán, rất nhiều nguồn nước vốn đã chảy hơn trăm năm, hai năm nay cũng ngừng chảy rồi, từng vùng đồng cỏ lớn đã bị chết khô, dê bò của bọn ta vào mùa hè không tìm được nguồn nước, mùa thu cũng không nuôi cho tốt được, dê bò trong rất nhiều bộ lạc cũng không sống sót nổi qua mùa đông."
Công chúa Lộ Khiết bắt đầu than nghèo: "Mấy năm nay thảo nguyên quá khó khăn, bọn ta quả thực không thể cung cấp được quá nhiều dê bò cho các người."
Thật ra nguyên nhân quan trọng nhất thì cô ta chưa nói, đó chính là cuộc chinh chiến phía Nam đầu năm.
Yabe tràn đầy niềm tin vào cuộc chinh chiến phía Nam đầu năm, thế nên đã tập hợp rất nhiều ngựa chiến, mỗi một kỵ binh có ít nhất hai con, thậm chí có vài kỵ binh được ba con.
Một người được trang bị hai hoặc ba con ngựa chiến, không chỉ để tốc độ đi đường nhanh hơn, còn định để lúc trở về có thể chở nhiều chiến lợi phẩm hơn chút.
Cuối cùng ai ngờ Kim Phi lúc ấy đúng lúc đang ở kinh thành, vì đề phòng việc giải cứu Cửu công chúa xuất hiện biến cố, y còn phái nhân viên hộ tống chủ lực đến.
Điểm chết người là trận chiến đó là lần đầu tiên Kim Phi công khai sử dụng tổ hợp khinh khí cầu, lựu đạn và bom chớp sáng, đánh bại quân chinh chiến phía Nam của Đông Man.
Ngựa chiến mà quân chinh chiến phía Nam dẫn đi, đương nhiên cũng rơi vào tay Kim Phi.
Điều này dẫn đến việc trong tay vua cực kì thiếu ngựa chiến, rất nhiều kỵ binh cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài trở thành bộ binh.
Chương 1164: Tùy tiên sinh xử lý
“Thảo nguyên của các cô gặp nạn nên đến cướp bóc Đại Khang của bọn ta hả?”
Sau khi nghe công chúa Lộ Khiết khóc thảm thiết, Khánh Mộ Lam không khỏi phản bác: "Các cô khó khăn, chẳng lẽ Đại Khang bọn ta không khó khăn ư?
Cô có biết mùa đông năm ngoái, Đại Khang bọn ta đã chết đói chết rét biết bao nhiêu người không? Cô có biết mỗi năm Đại Khang đã từng có bao nhiêu người chết rét chết cóng chỉ để trả tiền 'cống nạp' cho các cô không?"
"Chỉ cần các người chịu thả Yabe, sau này bọn ta sẽ không đòi tiền cống nạp nữa!" Công chúa Lộ Khiết vội vàng nói.
Vua Đông Man đã bị bắt, cô ta cũng biết Đại Khang sẽ không thể cống nạp cho thảo nguyên nữa.
Thật không may đám người Kim Phi không đồng ý. Khánh Mộ Lam không khỏi bật cười: “Cô thật đúng là giỏi dát vàng lên mặt mình, nếu không phải đánh không lại bọn ta, cô sẽ nói không cần vậy sao?
Không đòi cống nạp nữa, năm mới sao lại phái đại quân đi kinh thành? Không đòi cống nạp nữa, sao các cô lại vây công thành Du Quan nhiều ngày như vậy?”
Nói đến đây, Khánh Mộ Lam không khỏi quay đầu liếc nhìn Kim Phi.
Đảng Hạng, Đông Man gặp nạn, nhất định sẽ tăng cường cướp bóc, bức bách Đại Khang. Nếu Kim Phi không xuất hiện và đẩy lùi chúng, người dân Đại Khang cũng sẽ không biết phải sống sót như thế nào.
"Thành Du Quan là thành của bọn ta, các ngươi tới chiếm thành của bọn ta, bọn ta đương nhiên phải đoạt lại!"
Công chúa Lộ Khiết tránh nặng tìm nhẹ, nói.
"Cái rắm ấy, thành Du Quan là Đại Khang của bọn ta, nó trở thành của các cô từ khi nào?"
Lưu Thiết tức giận đến mức mở miệng mắng.
"Kể từ khi bổn cung ra đời, thành Du Quan đã là của bọn ta!" Công chúa Lộ Khiết biện giải: "Là các ngươi mang một đội quân lớn tới, cướp thành của bọn ta!"
"Toàn nói bậy nói bạ! Cho dù ông đây chưa từng đọc sách cũng biết thành Du Quan từ xưa đến nay đều thuộc về Đại Khang của bọn ta!"
Lưu Thiết tức giận trừng mắt, xắn tay áo định ra tay đánh người thì bị Thiết Chùy ngăn lại.
"Từng viên gạch viên đá của thành Du Quan đều do con cháu Viêm Hoàng bọn ta xây dựng. Mười sáu châu Yến Vân cũng là một phần không thể tách rời của lãnh thổ Hoa Hạ thiêng liêng của bọn ta. Đây là điều không ai có thể thay đổi! Cho dù bị bọn cướp tạm thời chiếm giữ, bọn ta, những người con trai con gái Hoa Hạ, sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại được!”
Hai mắt Kim Phi nhìn chằm chằm công chúa Lộ Khiết, lạnh giọng nói: "Chỉ cần Kim Phi ta, còn sống một ngày, chỉ cần tiêu cục Trấn Viễn của ta còn tồn tại, các cô từ bỏ ý định với thành Du Quan đi"
"Tiên sinh nói rất hay!" Lưu Thiết không khỏi vỗ tay tán thưởng Kim Phi.
Kỳ thật Kim Phi muốn nói Đông Man cũng là một phần lãnh thổ của Hoa Hạ, nhưng xét đến tình hình thực tế của Đại Khang, hiện tại tốt nhất không nên nói những lời như vậy. Nếu không sẽ khiến người Đông Man cảnh giác và sẽ gây rắc rối khi họ cố gắng sáp nhập Đông Man vào lãnh thổ của mình trong tương lai.
Nhưng thành Du Quan và mười sáu châu Yến Vân, lần này nhất định phải chiếm lại!
"Kim tiên sinh, vị tráng sĩ này nói, thành Du Quan từ xưa đến nay vẫn là của Đại Khang các ngươi. Nhưng ngươi cũng đọc đủ loại sách trên đời rồi, hẳn cũng biết thành Du Quan, bao gồm cả mười sáu châu Yến Vân, từ xa xưa đến nay luôn là mảnh đất chăn thả của bọn ta trên thảo nguyên!"
Công chúa Lộ Khiết nói: "Người Trung Nguyên các ngươi chỉ đến đây vào thời Yến Hình, sau đó xây dựng một tòa thành ở đây, lấy đi đồng cỏ trù phú nhất trăm dặm về phía nam! Nếu muốn nói cướp, người Trung Nguyên các ngươi mới chính là cướp!"
Trên thực tế, công chúa Lộ Khiết không nói dối, nền văn minh của Trung Nguyên bắt nguồn từ lưu vực sông Hoàng Hà. Do giao thông bất tiện nên các triều đại có quyền kiểm soát yếu kém đối với các khu vực phía bắc. Các khu vực phía bắc rất khắc nghiệt và là nơi sinh sống của những người du mục chăn nuôi hung dữ. Trong thời kỳ đầu, các triều đại Trung Nguyên không chú ý nhiều đến phương bắc.
Sau đó, hoàng đế vương triều Trung Nguyên lúc phân đất địa bàn Trung Nguyên không đủ đã trao khu vực này cho hai công thần lập quốc không quan trọng, dẫn đến việc thành lập thành Du Quan và sau đó là mười sáu châu Yến Vân.
Tuy nhiên, lịch sử đó đã hơn một nghìn năm và mười sáu châu Yến Vân từ lâu đã được sáp nhập vào bản đồ Viêm Hoàng.
Công chúa Lộ Khiết nói thế cũng chỉ là cắt câu lấy nghĩa mà thôi.
Nhưng bây giờ Kim Phi không có tâm tư tranh luận với công chúa Lộ Khiết, lạnh giọng nói: "Bây giờ ta rất bận, ta không có thời gian nói chuyện về các vấn đề lịch sử với cô, cô không cần phải giả vờ hồ đồ, hôm nay ta chỉ nói thế thôi, sau này không có sự cho phép của ta, Đông Man các cô mà dám đặt chân đến mười sáu châu Yến Vân một bước, đến một giết một, đến hai giết hai! Dê bò mà dám bén mảng bước qua biên giới thì ta cũng sẽ giết không tha!"
"Ngươi..."
Công chúa Lộ Khiết tức giận.
Nhưng cô ta cũng hiểu rằng tranh cãi về lịch sử của thành Du Quan quả thực là vô nghĩa. Yếu tố quyết định cuối cùng là ai có quả đấm lớn hơn.
Nếu Đại Khang vẫn yếu ớt như trước, Đông Man chiếm được thành Du Quan hàng trăm năm, thành Du Quan đương nhiên sẽ trở thành một phần của Đông Man.
Đáng tiếc Đại Khang lại xuất hiện một tên Kim Phi, đoạt thành Du Quan trở về
"Nếu Kim tiên sinh không muốn thảo luận vấn đề lịch sử, chúng ta hãy xem xét đề nghị mà bổn cung vừa đưa ra nhé?"
Công chúa Lộ Khiết cũng biết rằng không thể khiến Kim Phi từ bỏ thành Du Quan chỉ bằng vài lời. Vì vậy, cô ta lại nhắc đến vấn đề chuộc lại vua Đông Man.
"Quên chuyện đó đi. Ta sẽ không thả Yabe ra đâu!" Kim Phi một lần nữa từ chối không chút do dự.
"Tiên sinh là chê dê bò quá ít ư?" Công chúa Lộ Khiết cắn môi, nhìn chằm chằm Kim Phi với đôi mắt to ngấn nước: "Tiên sinh muốn bao nhiêu, nói số lượng đi, nếu có thể đáp ứng đủ, bổn cung nhất định sẽ thỏa mãn tiên sinh!"
"Bất kể bao nhiêu cũng không thể," Kim Phi lắc đầu: "Ta không thể thả Yabe đi!"
Đùa à, mất rất nhiều công sức mới bắt được một người, sao có thể nói thả liền thả được?
Người Đại Khang không giỏi chăn thả, thậm chí cũng rất ít người biết chăn ngựa. Lô ngựa chiến cướp được từ cuộc viễn chinh Đông Man vào đầu năm đã mất gần mười phần trăm trong vòng chưa đầy một năm, những con ngựa chiến còn sống sót cũng gặp nhiều vấn đề khác nhau.
Những con ngựa chiến đó đã đủ cho tiêu cục Trấn Viễn sử dụng, có nhiều hơn sẽ trở thành một gánh nặng.
Hơn nữa trong kế hoạch của Kim Phi, sau khi Đại Khang ổn định sẽ tìm cách phát triển đường sắt và sản xuất động cơ đốt trong. Khi xe lửa và máy kéo được đưa vào sử dụng, ngựa chiến có tác dụng gì?
Thấy Kim Phi vẫn không đồng ý, công chúa Lộ Khiết thầm thở dài hỏi: "Chỉ cần tiên sinh bằng lòng buông tha Đại vương bọn ta, bọn ta sẽ cống nạp ba ngàn con ngựa chiến và mười ngàn con gia súc mỗi năm được không?"
Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “mỗi năm”.
Khi Kim Phi nghe thấy lời này, y không khỏi liếc nhìn công chúa Lộ Khiết thật sâu: "Chuyện này cô có thể làm chủ à?"
Phải biết là việc cống nạp hàng năm cho một quốc gia khác không phải là chuyện bình thường. Khi Đại Khang muốn cống nạp cho Đông Man, quần thần đã phải tranh luận mấy tháng trời trước khi đưa ra quyết định.
Công chúa Lộ Khiết nói như vậy, hoặc là cô ta thật sự có sức ảnh hưởng ở Đông Man, hoặc là chỉ muốn xoa dịu Kim Phi.
Đám người chăn gia súc không có nơi ở cố định, khi Kim Phi thả người ra, người Đông Man lại đổi ý, trên thảo nguyên mênh mông, Kim Phi biết tìm người ở đâu đây?
"Bổn cung đã nói như vậy, tất nhiên có thể làm chủ!"
Công chúa Lộ Khiết nói: "Người Khiết Đan bọn ta trước giờ vẫn luôn giữ lời hứa, bổn cung cũng có thể cắt máu uống rượu thề với tiên sinh, chỉ cần tiên sinh thả Yabe ra, nếu các bộ tộc khác không muốn cống nạp, tộc Yabe của bọn ta cũng sẽ thực hiện lời hứa của bổn cung với tiên sinh!"
Nói xong, cô ta nghiến răng nghiến lợi, như đang đưa ra một quyết định quan trọng, lại nói thêm: “Nếu tiên sinh vẫn không yên tâm, Lộ Khiết sẵn sàng ở bên cạnh tiên sinh làm con tin. Nếu bọn ta không thực hiện cam kết, Lộ Khiết ta sẽ tùy ý cho tiên sinh xử lý!”
Chương 1165: Thiếu thốn
Trong thời kỳ phong kiến, khi hai nước có chiến tranh, nước bại trận sẽ gửi một hoặc nhiều con tin đến nước chiến thắng để bày tỏ sự quy phục.
Bình thường, con tin được đưa đến đều là hoàng tử hoặc quý tộc quan trọng, chẳng hạn như Tần Thủy Hoàng ở đời trước của Kim Phi, cha của ông ta cũng đã làm con tin trong nhiều năm.
Nhưng từ xưa đến nay, chỉ có công chúa gả cho nước ngoài để hòa thân, chứ chưa từng có con tin là nữ.
Hơn nữa Kim Phi bắt Yabe là để làm thảo nguyên hỗn loạn, sao có thể thả hắn trở về được chứ?
“Công chúa Lộ Khiết, ta nói lần cuối cùng, không có chuyện ta thả Yabe ra, nếu cô đến vì chuyện này thì giờ cô có thể ra về được rồi đấy!”
Kim Phi nói, cầm quyển sách trên bàn lên, không định để ý đến công chúa Lộ Khiết nữa.
Thiết Chùy làm một động tác mời hướng thẳng ra bên ngoài.
Nhưng công chúa Lộ Khiết lại không rời đi, mà nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, bổn cung còn có một vấn đề cuối cùng!"
“Cô nói đi.” Kim Phi lại ngẩng đầu lên.
“Bổn cung muốn lấy lại thi thể của những người ở ngoài thành, được không?"
Công chúa Lộ Khiết tỏ vẻ cầu xin: “Bọn họ đã chết trong trận chiến, không có tác dụng gì đối với ngài, ngài còn phải tốn nhân lực để chôn lấp, sao không giao cho chúng ta!”
Dân du mục không có chỗ ở cố định, hình thức chôn cất chủ yếu là hỏa táng.
Công chúa Lộ Khiết không tàn nhẫn như vua Đông Man, cô ta thực sự đau buồn khi nhìn thấy đống xác chết chất dưới tường thành, vì vậy cô ta muốn cho những người này được yên nghỉ.
Kim Phi lần này cũng không vội từ chối mà lại nhìn xoáy vào công chúa Lộ Khiết.
Kim Phi không ngờ cô ta sẽ lại chủ động đòi thi thể.
Động thái này ít nhất cũng cho thấy công chúa Lộ Khiết quan tâm đến người Đông Man, không coi họ như bia đỡ đạn có thể tùy ý vứt bỏ.
“Có nên đưa cho cô ta không?” Kim Phi chợt thấy không chắc chắn lắm.
Quả thực, đúng như công chúa Lộ Khiết đã nói, y giữ lại những thi thể đó cũng vô ích, hơn nữa y sẽ phải hao phí nhân lực và vật lực để chôn cất.
Hơn nữa, thi thể quá nhiều, cho dù có chôn đi, nếu hố chôn tập thể quá lớn quá nông, năm sau vẫn có khả năng xảy ra dịch bệnh, tốt nhất là giao cho công chúa Lộ Khiết, để cho bọn họ xử lý là tốt nhất.
Tù binh liên quân Tấn Man cũng có thể tiết kiệm thời gian để đi xây sửa lại thành Du Quan.
Nhưng kẻ địch cần cậy nhờ, Kim Phi hiển nhiên sẽ không đồng ý ngay mà suy nghĩ một chút: “Ta có điều kiện, nếu cô đồng ý, ta có thể đồng ý để cô đưa thi thể đi!”
“Mời tiên sinh nói!”
“Thu Hải Đông Thanh của các ngươi lại!” Kim Phi nói.
Nếu không có Hải Đông Thanh, phi thuyền có thể tiếp tục cất cánh, tình thế khó khăn hiện tại của Kim Phi sẽ dễ dàng được giải quyết.
Đáng tiếc công chúa Lộ Khiết không đồng ý, mà hỏi ngược lại: “Tiên sinh, ngài cảm thấy ta có thể đồng ý được ư?”
“Nếu không đồng ý thì hôm nay cô đừng hòng rời khỏi đây!” Lưu Thiết híp mắt nói.
“Vị tráng sĩ này, ngươi không cần hù dọa bổn cung, nếu hôm nay bổn cung đã dám đến thì cũng đã không nghĩ đến chuyện được sống trở về!”
Công chúa Lộ Khiết quay đầu nhìn về phía Lưu Thiết: “Nhưng bổn cung cũng nhắc nhở các ngươi một tiếng, muốn giữ bổn cung lại, các ngươi cũng phải trả giá đắt!”
“Ai da, cô còn dám uy hiếp chúng ta?” Lưu Thiết cười khẩy nói: “Cô nói thử xem, chúng ta phải trả cái giá gì?”
Công chúa Lộ Khiết nhìn Lưu Thiết như đang nhìn một tên ngốc, không để ý đến anh ta, mà quay đầu nhìn về phía Kim Phi: “Tiên sinh, điều kiện này bổn cung không thể đồng ý với ngài, nếu được, ngài đổi điều kiện khác mà bọn ta có thể chấp nhận đi!”
Thật ra Kim Phi cũng biết, cũng như việc y không thể thả Yabe, công chúa Lộ Khiết cũng không thể từ bỏ Hải Đông Thanh.
Cho nên Kim Phi bị từ chối thì cũng không quá thất vọng, mà là tiếp tục nhấn mạnh: “Nếu lần này ta không yêu cầu cô bồi thường chiến tranh, hơn nữa còn làm ăn với cô thì cô có thể cân nhắc được không?”
“Làm ăn?” Công chúa Lộ Khiết sửng sốt: “Việc gì?”
Cô ta còn tưởng rằng Kim Phi sẽ đưa ra vấn đề nào đó hà khắc, kết quả Kim Phi lại nói muốn làm ăn với mình?
Điều này làm cho công chúa Lộ Khiết bối rối.
“Việc làm ăn đơn giản thôi,” Kim Phi nói: “Hẳn là cô biết dưới trướng ta có một thương hội, các cô có thể trao đổi thịt bò và thịt cừu, da bò và cừu, thậm chí cả len để lấy đồ sắt, vải vóc, muối ăn, dược liệu, lương thực!”
“Dùng lông dê đổi dược liệu vải vóc?” Công chúa Lộ Khiết tròn mắt.
Đời trước, Kim Phi luôn cho rằng dân tộc du mục nuôi nhiều dê bò như vậy thì chắc là ngày nào cũng ăn thịt bò thịt dê, nhưng khi vào thế giới này, hiểu biết sâu sắc hơn về dân du mục, y mới nhận ra rằng mình đã hoàn toàn sai lầm.
Đại đa số những người du mục thực ra đều không nỡ ăn thịt.
Bởi vì dân du mục phải thường xuyên bôn ba, để bảo đảm thể lực, nếu ăn thịt thì một ngày ít nhất cũng phải ăn một cân thịt dê mới có thể bảo đảm tiêu hao.
Cứ tính một ngày một cân, một người dân du mục một năm phải ăn đến hai mươi con dê trở lên.
Nếu một nhà bốn người, một năm phải ăn trên dưới trăm con.
Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng nếu muốn đảm bảo tiêu thụ được một trăm con cừu mỗi năm thì sẽ cần một đàn rất lớn.
Điều này một lần nữa liên quan đến vấn đề đồng cỏ và chăn thả.
Trên thực tế, bình thường dân du mục không thể nuôi nhiều gia súc như vậy.
Cộng với sự tấn công của thú dữ và sự bóc lột của quý tộc, cuộc sống của hầu hết những người dân du mục rất khó khăn, họ không nỡ ăn chút thịt nào, họ sẽ chỉ ăn thịt trừ khi gia súc của họ bị thú rừng giết hoặc chết vì bệnh tật.
Phần lớn thức ăn chính của người chăn nuôi là sữa bò hoặc sữa dê, họ không dám uống nhiều vì sợ bê con chết đói.
Trên thực tế, những người du mục không chỉ thiếu thịt mà còn thiếu hầu hết mọi thứ.
Đầu tiên là muối ăn.
Tuy rằng phía Đông của Đông Man chính là biển rộng, có thể sản xuất muối nhưng không có người buôn muối.
Vì những người du mục luôn di chuyển nên những người buôn muối rất khó tìm thấy họ.
Trên đồng cỏ thực ra có mấy thành trì nhỏ và một số chợ cố định, nhưng lượng muối lớn và nặng, trên đồng cỏ không có phương tiện vận chuyển đường sông mà vận chuyển bằng xe ngựa, rất tốn kém. Các vùng ngoài miền Đông giá muối rất cao, rất đắt.
Vải, lương thực, đồ sắt và dược liệu còn khan hiếm hơn cả muối.
Vùng đồng cỏ lạnh giá, không thích hợp cho việc trồng trọt, phương pháp canh tác lạc hậu nên sản lượng lương thực rất thấp, họ không trồng được các loại cây đay để dệt vải và không có dược liệu.
Điều này dẫn đến sự thiếu hụt mọi thứ trên đồng cỏ ngoại trừ ngựa, gia súc.
Trước đây, hàng năm Đại Khang cống nạp cho Đông Man chủ yếu là vải, ngũ cốc và dược liệu, trong đó vàng bạc chiếm tỷ lệ nhỏ.
Lương thực cùng vải vóc còn tạm, những người du mục chỉ có thể sống dựa vào sữa, cừu, da bò và da cừu.
Nhưng không có thuốc thì sẽ rất phiền toái.
Mấy năm nay thời tiết rét lạnh, rất nhiều dân du mục cũng không chịu được mà sinh bệnh, nhưng năm nay Đại Khang không cống nộp, dẫn đến thảo nguyên thiếu thuốc, nhiều dân du mục chỉ có thể chống chọi với bệnh tật, không chịu nổi thì chết.
Nếu có thể làm ăn với Kim Phi, đổi thịt cừu, da cừu thậm chí len lấy thuốc, nhất định sẽ là tin tức tốt cho thảo nguyên.
Công chúa Lộ Khiết lộ vẻ mặt trầm ngâm, rõ ràng đang cân nhắc trong lòng.
“Chém hết sao?”
Đám người Mạnh Thiên Hải và Khánh Mộ Lam đều sửng sốt.
Trong ấn tượng của bọn họ, Kim Phi luôn phản đối việc giết tù binh, hôm nay tại sao lại chủ động giết tù binh Đông Man?
“Đúng, chém hết đi.” Kim Phi lại gật đầu: “Những người Đông Man này không giữ lại được, cũng có thể làm gương cho những người mang lòng riêng.”
Người Đông Man trong liên quân Tấn Man là nhóm kỵ binh Đông Man đầu tiên đến thành Du Quan bao vây và trấn áp Trương Lương thất bại, sau đó không trở lại thành Du Quan nữa.
Lúc ấy, theo kế hoạch của vua, khi chờ khi Trương Lương vào thành, tấn công thành Du Quan, bọn họ chịu trách nhiệm đánh gọng kìm nam bắc với những binh lính Đông Man ở trong thành, đánh bại quân Bắc phạt.
Đáng tiếc, chuyện xảy ra vượt ngoài dự đoán của tất cả người Đông Man, tốc độ tấn công thành của quân Bắc phạt thật sự rất nhanh, bọn họ hoàn toàn không kịp đánh gọng kìm nam bắc, quân Bắc phạt đã đánh hạ được thành Du Quan rồi.
Nếu không phải vua thấy tình hình không ổn nên nhanh chóng chạy trốn thì lần đó bọn họ đã bắt được vua rồi.
Thành Du Quan rơi vào trong tay quân Bắc phạt, nhóm tàn quân Đông Man này hoàn toàn bị giam trong thảo nguyên, sau đó đến nhờ vả Tấn vương.
Lúc vừa mới bắt đầu, tàn quân vẫn còn khá biết điều, nhưng sau đó sứ giả Đông Man xuất hiện, chèn ép Tấn vương, những tàn quân này mới trở nên kiêu ngạo.
Trước khi tới đây, bọn họ đã gieo họa cho rất nhiều người dân ở đất Tấn, sau khi tới, để xua đuổi dân Tấn công thành, thủ đoạn lại càng ngày càng tàn nhẫn.
Bây giờ người Đông Man bị xử lý hoàn toàn không có gì là oan uổng cả.
“Ngoại trừ người Đông Man, nhốt riêng quân Định Biên và binh phủ ra.”
Kim Phi nói tiếp: “Sau này khi làm việc, những công việc nặng nhọc đều giao cho quân Định Biên và binh phủ làm, khẩu phần ăn của bọn họ cũng giảm đi một nửa, không chết đói là được.”
Trong đám tù binh, ngoại trừ tàn quân Đông Man và dân Tấn ra, còn có một số bộ phận là quân Định Biên dưới trướng Phùng Thế Tài cùng với binh phủ.
Lúc liên quân Tấn Man tấn công tường thành nam cũng đã khiến rất nhiều nhân viên hộ tống và nữ binh lính hy sinh, Kim Phi có thể bỏ qua cho những dân Tấn bình thường, nhưng không thể nào bỏ qua cho quân Định Biên và binh phủ xúi giục dân Tấn công thành.
“Rõ!” Mạnh Thiên Hải vội vàng gật đầu, định sau khi tan họp nhanh chóng thi hành mệnh lệnh.
Là một vị tướng quân truyền thống, sát khí của Mạnh Thiên Hải khá nặng, mệnh lệnh lần này của Kim Phi rất hợp ý anh ta nên anh ta sợ mình thi hành chậm chạp khiến Kim Phi đổi ý.
Tiếp đến, Kim Phi lại thảo luận với mọi người về những vấn đề xây dựng khác, cuộc họp kéo dài tới tận nửa buổi chiều mới kết thúc.
Tiễn đám người Khánh Mộ Lam xong, Kim Phi cũng duỗi người.
Vấn đề xây dựng lại tưởng vặt vãnh mà lại vô cùng phức tạp, Kim Phi lại không chuyên, lúc họp y rất tập trung lắng nghe, cũng cảm thấy khá mệt mỏi.
Nhuận Nương vẫn đang khâu vá trong lều, thấy đám người Khánh Mộ Lam ra ngoài hết, lúc này mới mang áo khoác bông ra.
“Đương gia, chàng thử bộ quần áo này xem có hợp không.”
Trước khi tới đây, Nhuận Nương đã nghe nói miền bắc khá lạnh, cũng có chuẩn bị sẵn tâm lý, lúc thu dọn hành lý cho Kim Phi còn cố tình chuẩn bị thêm vài bộ quần áo ấm.
Nhưng khi thật sự tới thành Du Quan, cô ấy mới biết, độ lạnh của thành Du Quan đã vượt quá tưởng tượng của mình, mấy bộ quần áo ấm cô ấy chuẩn bị cho Kim Phi kia hoàn toàn không đủ dùng.
Sau khi đến thành Du Quan, Nhuận Nương nghe nói, ban đầu Lưu Thiết chiếm được thành Du Quan có thu được một lô da dê đã qua xử lý, bèn tới tìm Lưu Thiết xin mấy tấm để may cho Kim Phi một chiếc áo da dê.
Mấy ngày nay cô ấy tăng giờ làm việc, cuối cùng cũng hoàn thành.
Kim Phi cũng biết đây là tâm ý của Nhuận Nương, ngoan ngoãn giang hai cánh tay ra.
Nhuận Nương tiến lên cởi đai lưng ra giúp Kim Phi.
Kim Phi cúi đầu nhìn Nhuận Nương, tim không khỏi đập nhanh hơn một nhịp.
Thật ra dáng dấp của Nhuận Nương cũng khá xinh, khuôn mặt vô cùng thanh tú, nếu không trước đây Tạ Quang cũng không chọn cô ấy.
Nhưng ở nhà mẹ đẻ phải thường xuyên làm việc ngoài đồng, lúc Nhuận Nương vừa mới tới làng Tây Hà, vừa đen vừa gầy, nhìn không bắt mắt như Quan Hạ Nhi.
Nhưng dù sao cũng là một cô nương mười mấy tuổi, sau khi theo Kim Phi, Nhuận Nương không còn ra đồng làm việc nữa nên đã khôi phục rất nhanh, không chỉ mập ra một chút, làn da cũng trở nên trắng bóng nõn nà.
Là người bên cạnh Kim Phi, mỗi lần Quan Hạ Nhi làm ra nước hoa hoặc dầu gội đầu mới, Nhuận Nương đều là người đầu tiên được dùng thử.
Nhưng từ sau khi Nhuận Nương biết nước hoa có thể bán được với giá cao ngất ngưởng, ngoài những lúc Quan Hạ Nhi bảo cô ấy thử, bình thường cô ấy không đụng vào mà toàn đặt trong rương, định sau này trả lại cho Quan Hạ Nhi bán lấy tiền.
Trước khi lên đường, Quan Hạ Nhi đã cố tình đưa cho cô ấy mấy bình, bảo cô ấy trên đường dùng nhiều một chút.
Lần này Nhuận Nương rất nghe lời, từ lúc bắt đầu lên thuyền đã bỏ nước hoa vào túi y phục.
Làm vậy thì trên y phục sẽ dính mùi nước hoa, nhưng cũng không nồng nặc.
Kim Phi vốn đã mất tập trung, ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng như vậy thì men theo mùi hương đưa mũi tới bên cổ Nhuận Nương.
Nhuận Nương cảm nhận được khí thở ra từ mũi Kim Phi, khuôn mặt lập tức đỏ bừng: “Đương gia, chàng làm gì vậy?”
“Nhuận Nương, nàng thật đẹp.”
Kim Phi ôm lấy Nhuận Nương, vùi mặt vào hõm vai cô ấy.
Hô hấp của Nhuận Nương đột nhiên trở nên dồn dập, khí lực của người cũng như bị người ra rút mất, dịu dàng nói: “Đương gia, bây giờ ban ngày ban mặt... để buổi tối đi?”
“Ta cứ không đấy!” Kim Phi ôm lấy Nhuận Nương, đi vào trong phòng.
Nhuận Nương thấy không cưỡng lại được Kim Phi, không thể làm gì khác hơn là thẹn thùng cúi đầu vào trong ngực Kim Phi.
...
Sau nửa giờ, Kim Phi cuối cùng cũng mặc y phục mới mà Nhuận Nương may cho y.
“Vừa người không?” Nhuận Nương vừa giúp Kim Phi sửa sang lại vạt áo, vừa hỏi: “Nếu cảm thấy khó chịu chỗ nào, đương gia cứ nói với ta để ta sửa lại.”
“Rất vừa, không cần sửa lại.” Kim Phi lại hôn một cái lên mặt Nhuận Nương: “Vất vả cho nàng rồi.”
Mấy ngày nay Nhuận Nương đang rất bận, có mấy lần Kim Phi tỉnh ngủ, phát hiện cô ấy vẫn còn miệt mài làm việc dưới đèn, tay lạnh thì lại hơ một lúc trên đèn dầu.
“Có thể được may quần áo cho đương là phúc phận Nhuận Nương, có gì mà vất vả?”
Nhuận Nương cười lắc đầu.
“Lại nữa rồi.” Kim Phi nhéo mũi Nhuận Nương: “Ta đã nói với nàng rồi, sau này không được nói như vậy nữa, tại sao lại nói rồi?”
“Bởi vì ta cảm thấy vậy mà.” Nhuận Nương nhăn mũi: “Ở xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm có không biết bao nhiêu cô nương trong trắng muốn gả cho đương gia đâu, đương gia không chê ta, đây không phải phúc phận của ta thì là gì?”
“Nàng cũng là cô nương trong trắng mà!” Kim Phi không vui nói.
Dù ban đầu Nhuận Nương vẫn luôn nói sau khi Tạ Quang dẫn cô ấy từ đội rước dâu về nhà, gã đã lấy hết tiền cô ấy mang theo đi đánh bạc, chưa hề chạm vào cô ấy, nhưng rất nhiều trong làng không tin, ngay cả Kim Phi cũng hơi hoài nghi.
Nhưng y cũng không quan tâm tới trinh tiết nên cũng không quá để ý những thứ này.
Nhưng lúc động phòng với Nhuận Nương ở trên thuyền, Kim Phi mới phát hiện, cô ấy thật sự vẫn còn trinh.
Điều này cũng chứng tỏ, Tạ Quang quả thật chưa từng chạm vào cô ấy.
Điều này khiến Kim Phi hơi bất ngờ, chỉ có thể nói tư tưởng của một tay cờ bạc, người bình thường không thể nào hiểu được.
Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên Kim Phi gặp tay cờ bạc như vậy.
Kiếp trước ở làng bọn họ cũng có.
Lúc ấy tay cờ bạc đó đi làm ở miền nam, trong nhà gọi điện tới nói cha anh ta mắc bệnh qua đời, những người đồng hương thấy anh ta không có tiền mua vé xe nên đã quyên góp cho anh ta một ít về nhà xử lý hậu sự cho cha, kết quả đến buổi tối, anh ta lại trở lại, mọi người hỏi ra mới biết, thì ra sau khi nhận được tiền, anh ta không về nhà mà lại đi đánh bạc.
Lúc ấy, lần đầu tiên Kim Phi nghe được chuyện này cảm thấy thật sự không hiểu nổi.
Trong thế giới của mấy tay cờ bạc, quả nhiên đánh bạc vẫn quan trọng hơn tất cả.
Nhuận Nương nghe Kim Phi nói vậy, trong lòng vui không tả nổi, đang định nói chuyện thì lại nghe thấy giọng của Thiết Chùy truyền tới: “Tiên sinh, bên ngoài cửa thành có một người Đông Man đang tới, người dẫn đầu tự xưng là cô cô của vua, tên là công chúa Lộ Khiết gì đó xin gặp ngài.”
Chương 1162: Linh vật của thảo nguyên
“Cô của vua Đông Man, công chúa Lộ Khiết?”
Kim Phi suy nghĩ một hồi, vẫn không biết thêm được chút gì về người này.
Mục đích tới đây của vị công chúa này, y đại khái cũng đoán được, nhưng không dám chắc.
Nghĩ ngợi thêm lát nữa, Kim Phi phân phó: “Gọi Thiết Tử và Điền tiên sinh tới đây!”
Lưu Thiết và Điền tiên sinh là hai người hiểu rõ người Đông Man nhất ở trong thành này , bản thân y không biết công chúa Lộ Khiết này là người thế nào, có lẽ hai người này sẽ biết.
Hai người sống ở lều cách chỗ Kim Phi không xa, biết Kim Phi đang tìm mình, họ nhanh chóng chạy tới.
Kim Phi ra hiệu cho hai người ngồi xuống rồi hỏi: “Bên ngoài thành có người tên là công chúa Lộ Khiết tới muốn gặp ta, tự xưng là cô của Yabe, các ngươi biết người đó không?”
“Biết ạ.” Lưu Thiết gật đầu: “Công chúa Lộ Khiết được người Đông Man mệnh danh là viên ngọc trên thảo nguyên, mặc dù năm nay mới mười chín tuổi, nhưng xét theo vai vế, đúng là cô ruột của Yabe.”
“Mới mười chín tuổi ư?” Kim Phi sửng sốt.
Nghe nói đối phương là cô của Yabe, suy nghĩ đầu tiên của Kim Phi chính là một bà lão, dù sao Yabe năm nay cũng đã ngoài năm mươi rồi.
Không ngờ người ta chỉ mới mười chín tuổi.
“Đúng vậy.” Lưu Thiết đáp: “Công chúa Lộ Khiết là do ông nội của Yabe sinh ra năm ông ta bảy mươi tuổi, khi ấy cha của Yabe đã mất, hắn ta cũng đã lên làm vua nhiều năm…”
“Lão già này đúng thật là… càng già càng dẻo dai!” Kim Phi cạn lời.
Đừng nói ở thế giới này, kể cả ở kiếp trước, có con ở tuổi bảy mươi là chuyện cực kỳ hiếm gặp.
“Ông nội của Yabe cũng được xem như là một vị vua khá đặc biệt. Khi còn trẻ ông ta rất thích chơi bời, sau đó bị bộ lạc ép lên làm vua, nhưng làm chưa được mười năm đã truyền ngôi cho cha của Yabe, còn bản thân thì ra ngoài chơi, sống đến hơn tám mươi tuổi mới chết, sống còn lâu hơn cha của Yabe mấy chục năm.”
Điền tiên sinh giải thích: “Lão già này cả đời sinh được mấy chục đứa con, công chúa Lộ Khiết là con út, cũng là người được yêu thương nhất.”
Sau khi lão vua kia mất, Yabe thấy dân du mục rất thích công chúa Lộ Khiết, nên cũng không làm khó cô ta, còn đối xử rất cung kính, hằng năm đi tuần tra ở các bộ lạc, hắn sẽ đưa công chúa Lộ Khiết đi theo.
“Nghe đồn công chúa Lộ Khiết rất xinh đẹp, kỹ thuật cưỡi ngựa cũng cực kỳ cao siêu, danh tiếng trên thảo nguyên của cô ta khá tốt, trợ giúp Yabe rất nhiều.”
“Hiểu rồi, là linh vật trên thảo nguyên.” Kim Phi mỉm cười nói.
Kim Phi mỉm cười nói.
Tuy Điền tiên sinh không hiểu linh vật có nghĩa là gì, nhưng vẫn hiểu được đại khái ý của Kim Phi, ông ta lắc đầu nói: “Tiên sinh, không nên coi thường vị công chúa Lộ Khiết này, ta cảm thấy cô ta có thành danh như vậy, chắc chắn không chỉ dựa vào nhan sắc hay kỹ thuật cưỡi ngựa, bản thân cô ta có lẽ cũng có chút mưu mô, ít nhất cũng là người có dũng khí, nếu không đã không đến thành Du Quan vào lúc này, rồi yêu cầu được gặp ngài.”
“Có lý.” Kim Phi gật đầu đồng ý.
Trận chiến với người Đông Man vừa kết thúc, công chúa Lộ Khiết lại dám tới thành Du Quan, đúng thật là cần rất nhiều dũng khí, rủi ro cũng rất cao.
Nếu như Kim Phi muốn làm gì đó gây bất lợi cho cô ta, vị công chúa kia chẳng thể làm gì, chỉ có thể để mặc y xâu xé.
Kim Phi suy nghĩ trong lòng một lát, nếu như đặt y vào vị trí của công chúa Lộ Khiết, sợ là y không thể dũng cảm được như vậy.
Nghĩ tới đây, đột nhiên Kim Phi lại hơi tò mò về công chúa Lộ Khiết kia.
Nhưng y vẫn không để đối phương vào thành ngay lập tức, mà mang theo cả Lưu Thiết và Điền tiên sinh đi lên tường thành, quan sát vị công chúa Lộ Khiết này trước.
Lúc này, trời bỗng đổ tuyết, cả không gian biến thành một mảnh mênh mông.
Kim Phi tựa vào tường thành nhìn xuống dưới, liếc cái đã thấy một bóng người mặc áo khoác màu đỏ, đứng yên trước núi thi thể.
“Nghe nói công chúa Lộ Khiết rất thích màu đỏ, người mặc áo đỏ chắc là cô ta.” Điền tiên sinh đứng bên cạnh nói.
Phía sau cô ta còn có hai thị nữ đi theo, đứng cùng cô ta ở trong tuyết, cũng đứng yên không nhúc nhích.
Kim Phi giơ kính viễn vọng lên, nhắm vào ba người.
Ba người kia cách tường thành không quá xa, có thể thấy rõ bằng kính viễn vọng.
Tiếc là công chúa Lộ Khiết đứng đối diện với núi thi thể, Kim Phi chỉ có thể thấy được một bên mặt, hơn nữa cô ta còn đeo cả khăn che mặt, nên Kim Phi không thể thấy rõ khuôn mặt của cô ta, nhưng y thấy được đuôi tóc và vạt áo đã đóng băng.
“Mấy người này đứng đây bao lâu rồi?”
“Người mặc đồ đỏ vẫn đứng ở đó, người đến thông báo là thị nữ bên cạnh.”
Một tiểu đội trưởng của quân Uy Thắng bảo vệ thành đáp.
“Dưới thành không có gì bất thường chứ?” Kim Phi hỏi.
Nếu như công chúa Lộ Khiết này chỉ là ngụy trang, xung quanh mà có mai phục ở hai bên, nhân lúc quân ta mở cổng thành ra để tấn công, vậy thì sẽ rất phiền phức.
Tuy rằng khả năng này rất nhỏ, nhưng Kim Phi hy vọng sẽ không thêm chuyện vào.
“Không có gì bất thường.” Tiểu đội trưởng nói: “Chúng ta vẫn luôn quan sát họ, trên thảo nguyên hay trên biển đều không có người.”
“Chắc là không có việc gì đâu, ta đã bố trí trinh sát trên thảo nguyên, nếu có người tới gần, họ sẽ bắn mũi tên lệnh.” Lưu Thiết nói thêm.
“Vậy thì tốt.” Kim Phi suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: “Để ba người kia vào đi.”
“Rõ!” Lưu Thiết đáp, ra dấu tay về phía bên cạnh.
Ngay sau đó, Kim Phi nhìn thấy một đội nhân viên hộ tống chạy ra khỏi thành.
Y cũng dẫn theo Điền tiên sinh và Lưu Thiết đi xuống tường thành, chuẩn bị quay về lều chờ.
“Tiên sinh, có nên thông báo chuyện này cho Khánh cô nương và Mạnh tướng quân một tiếng không?” Điền tiên sinh hỏi.
Kim Phi vừa mới đánh bại người Đông Man, còn bắt sống được cả vua của chúng, công chúa Lộ Khiết đứng trước đống thi thể kia, rõ ràng là đang bày tỏ lòng kính trọng với những người dân du mục chết trận.
Không cần nói cũng biết, công chúa Lộ Khiết chắc chắn chẳng có chút thiện cảm nào đối với Kim Phi.
Hai thị nữ cô ta mang theo bên mình cũng không phải là người bình thường, nếu nhân lúc này đánh lén Kim Phi thì sẽ rất nguy hiểm.
Đương nhiên lúc gặp mặt có thể không cho hai thị nữ kia vào lều, nhưng vẫn phải để công chúa Lộ Khiết vào.
Nghe đồn rằng công chúa Lộ Khiết không những cưỡi ngựa rất giỏi mà võ công cũng không tệ, tuy vẫn kém so với những cao thủ như Bắc Thiên Tầm hay A Mai, nhưng vẫn tốt hơn những binh lính bình thường.
Những cô nương trên thảo nguyên tính cách trời sinh mạnh mẽ, Điền tiên sinh lo lắng công chúa Lộ Khiết sẽ làm khó Kim Phi, nghĩ đi nghĩ lại, tốt hơn là vẫn nên để Khánh Mộ Lam hay A Mai bên cạnh.
Nếu có chuyện gì bất ngờ, A Mai có thể ngăn chặn kịp thời.
Kim Phi suy nghĩ một lát rồi đồng ý với đề nghị của Điền tiên sinh.
Kim Phi cũng không phải lo lắng cho bản thân, thật ra y còn chẳng nghĩ tới chuyện này, mà bởi vì y nghĩ rằng lần này công chúa Lộ Khiết tới đây, có thể nói là quốc sự giữa Đại Khang và Đông Man, Khánh Mộ Lam và Mạnh Thiên Hải đều là những nhân vật cao cấp ở trong thành Du Quan bây giờ, có đủ tư cách và cũng cần thiết phải tham gia.
Điền tiên sinh chắp tay hành lễ với Kim Phi, rồi đi tới lều của Khánh Mộ Lam.
Lúc Kim Phi vừa trở lại lều, Khánh Mộ Lam cũng dẫn A Mai tới.
Trên đường đi, Điền tiên sinh đã nói ra điều mà ông ta lo lắng, nên sau khi vào lều, Khánh Mộ Lam chọn ngay cái ghế đầu tiên bên tay phải Kim Phi, còn A Mai đứng giữa Kim Phi và Khánh Mộ Lam, cách Kim Phi chưa được hai thước, lỡ như xảy ra chuyện gì, A Mai có thể bảo vệ Kim Phi đầu tiên.
Chương 1163: Công chúa Lộ Khiết
Khánh Mộ Lam và A Mai đến chưa được bao lâu, Mạnh Thiên Hải và Trần Phượng Chí cũng đến cùng nhau.
Tả Phi Phi vốn đang nhìn nữ công nhân tập luyện trên đất trống, thấy bọn họ đến lều của Kim Phi, cũng đi theo để hóng chuyện.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền tới một tràng tiếng vó ngựa, sau đó Thiết Chùy vén rèm lên đi vào lều: "Tiên sinh, đã dẫn người vào rồi!"
"Để cô ta vào đi." Kim Phi gật đầu nói.
"Vâng!" Thiết Chùy trả lời, đi ra khỏi lều, nhìn công chúa Lộ Khiết nói: "Cô có thể đi vào, nhưng các cô ấy thì không được."
"Bọn ta là tỳ nữ của điện hạ, tại sao không được đi vào?" Một người tỳ nữ trong số đó phản bác.
"Ông đây nói một lần cuối cùng, hoặc là nghe lời, hoặc là cút đi!" Thiết Chùy lạnh lùng nhìn chằm chằm tỳ nữ.
Nữ công nhân ở xung quanh nghe vậy, nâng họng súng lên cùng một lúc.
"Băng Nhi, không được vô lễ!" Công chúa Lộ Khiết nhẹ nhàng nói: "Các ngươi chờ ở đây là được."
Giọng nói của công chúa Lộ Khiết không mềm mại như giọng của các cô gái bình thường, nhưng cũng không khàn khàn, mà khá trong trẻo.
Công chúa đã lên tiếng, hai người tỳ nữ cũng không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh.
"Bây giờ bổn cung có thể vào chưa?"
Công chúa Lộ Khiết lại nhìn Thiết Chùy, trong giọng nói không hề có chút tức giận hay thiếu kiên nhẫn nào, dường như cực kì bình tĩnh.
"Chờ thêm chút nữa!"
Thiết Chùy gật đầu với các nữ công nhân bên cạnh, một nữ công nhân tiến lên, ra hiệu cho công chúa Lộ Khiết dang hai cánh tay ra.
Nữ công nhân rõ ràng muốn lục soát người, việc này khiến cho tỳ nữ của công chúa Lộ Khiết tức giận, nhưng nghĩ tới sự giao phó của công chúa, cô ta chỉ có thể trừng mắt căm tức nhìn nữ công nhân.
Nhưng nữ công nhân căn bản không thèm để ý đến cô ta, thấy công chúa Lộ Khiết chưa giơ cánh tay lên, cô ấy lạnh giọng mắng: "Giơ cánh tay lên!"
Trên mặt công chúa Lộ Khiết có vẻ giận thoáng qua, sau đó lại biến thành đau buồn.
Nếu như là trước kia, người Đại Khang nào dám lục soát người cô ta?
Cho dù là đích thân hoàng hậu Đại Khang cũng không dám.
Nhưng bây giờ, một binh lính nữ nhỏ bé vô danh tiểu tốt lại dám mắng cô ta.
Nhưng công chúa Lộ Khiết biết, bây giờ không giống trước kia, từ thời điểm Yabe ra lệnh rút lui trở đi, địa vị của Đông Man và Đại Khang đã hoàn toàn không giống trước kia.
Chưa kể bây giờ Yabe còn bị người của Kim Phi bắt sống.
Tình thế khó khăn như thế này thì làm gì được, công chúa Lộ Khiết cắn môi, cuối cùng vẫn giơ cánh tay lên.
Nữ công nhân biết Kim Phi đang ở bên trong nên lục soát người cô ta hết sức cẩn thận, từ đầu đến chân một chút cũng không bỏ sót.
Không chỉ tháo hết dao găm buộc bên hông và trên bắp chân của công chúa Lộ Khiết, mà ngay cả chiếc trâm vàng cài trên tóc cũng bị rút xuống, khăn che mặt cũng bị nữ công nhân vén lên nhìn thử.
Xác nhận trên người công chúa Lộ Khiết đã không còn bất kỳ đồ vật gì có thể gây thương tích cho người khác, nữ công nhân mới gật đầu với Thiết Chùy.
Lúc này Thiết Chùy mới vén rèm cửa lều lên, ra hiệu cho công chúa Lộ Khiết đi vào.
Công chúa Lộ Khiết lúc này đã điều chỉnh xong cảm xúc của mình, cởi khăn che mặt xuống, đi vào lều.
Cô ta cứ tưởng trong lều chỉ có một mình Kim Phi, kết quả là sau khi tiến vào mới phát hiện, bên trong có một đám người đang ngồi.
Nhưng chỉ nhìn qua một lượt, công chúa Lộ Khiết đã xác nhận được thân phận của Kim Phi.
Bởi vì cả phòng chỉ có Kim Phi và Lưu Thiết là hai nam nhân trẻ tuổi, mà Lưu Thiết râu ria xồm xoàm, còn mặc áo giáp từ trên xuống dưới, không hề phù hợp với hình tượng Kim Phi trong lời đồn.
Trừ Lưu Thiết ra, câu trả lời cũng chỉ còn lại một.
"Lộ Khiết kính chào Kim tiên sinh!"
Công chúa Lộ Khiết cúi nửa người về phía Kim Phi, thi lễ.
Không thể không nói, cô nương ở Thảo Nguyên đúng là có gan lớn, hành lễ xong, công chúa Lộ Khiết đã tò mò nhìn chằm chằm Kim Phi mà quan sát.
Cô ta đang quan sát Kim Phi, người trong lều cũng đang quan sát cô ta.
Tất cả mọi người, kể cả Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam, đều không thể không thừa nhận, công chúa Lộ Khiết cực kì xinh đẹp.
Da không ngăm đen thô ráp giống dân du mục, mà lại thanh tú và trắng trẻo như những cô nương ở Giang Nam, mặt mũi cũng vô cùng xinh xắn, đôi mắt to long lanh giống như biết nói, cực kì linh động.
Có thể vì thường xuyên phải vận động, công chúa Lộ Khiết cao hơn các cô nương bình thường một chút, khoảng hơn một mét bảy, cao ngang Kim Phi.
Mặc dù cô ta đang mặc một chiếc áo choàng lớn, nhưng từ đôi giày cưỡi ngựa dài trên chân cô ta có thể đoán ra, dáng người của Lộ Khiết chắc chắn cũng không đến nỗi nào.
Không hổ được dân du mục gọi là viên ngọc sáng trên thảo nguyên, công chúa Lộ Khiết rất xứng với danh xưng này.
Hai bên quan sát lẫn nhau một lúc, Kim Phi vẫn là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng, giơ tay lên ra hiệu cho công chúa Lộ Khiết đứng dậy.
Công chúa Lộ Khiết vừa đứng dậy, vừa không chút ngượng ngùng mà khen: "Tiên sinh quả nhiên đúng như lời đồn, tuổi trẻ tài cao, khí phách hiên ngang!"
Nếu như những cô nương khác khen ngay mặt mình như vậy, Kim Phi có thể sẽ phấn khích, nhưng đối mặt với công chúa phe địch, trong lòng Kim Phi không có chút phấn khích nào, ngược lại còn khá cảnh giác.
Y hỏi thẳng vào vấn đề: "Công chúa Lộ Khiết, nói thẳng đi, đến tìm ta có chuyện gì."
"Tiên sinh thật dễ nói chuyện!"
Công chúa Lộ Khiết lại khen Kim Phi một câu, nói thẳng: "Bổn cung muốn biết đại vương có phải vẫn còn sống không?"
Kim Phi không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Còn sống thì sao? Đã chết thì sao?"
Công chúa Lộ Khiết trước khi tới đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị chỉ trích, bây giờ đã điều chỉnh lại cảm xúc, cũng không tức giận với câu trả lời của Kim Phi, mà nghiêm túc trả lời: "Nếu như đại vương còn sống, bổn cung muốn chuộc hắn về!"
"Không thể!" Kim Phi không chút do dự từ chối.
"Tiên sinh không phiền thì nghe thử điều kiện của bổn cung trước đã," công chúa Lộ Khiết nói: "Bổn cung bằng lòng đưa ra ba ngàn con ngựa chiến tốt và mười ngàn con dê, để chuộc đại vương của bọn ta về..."
Lời còn chưa nói hết đã bị Lưu Thiết cắt ngang: "Ba ngàn con ngựa mười ngàn con dê, cô đang bố thí cho ăn xin đấy à?"
Phải biết rằng lúc trước Kim Phi đánh Đảng Hạng, lúc đòi ngựa chiến đều bắt đầu từ con số hàng chục ngàn, dê bò thì càng không phải bàn.
Đảng Hạng mặc dù vẫn chưa trả đủ hết, nhưng cũng không dám từ chối, chỉ phái người thương lượng với Kim Phi, chia thành mấy năm để trả góp.
Lý do lần này Đảng Hạng đưa quân đến biên giới, cũng có liên quan rất nhiều đến việc không có cách nào gánh vác khoản bồi thường chiến tranh khổng lồ như vậy.
Công chúa Lộ Khiết chỉ bỏ ra ba ngàn ngựa chiến và mười ngàn con dê đã muốn chuộc vua về, Lưu Thiết thật sự rất coi thường.
"Vị tráng sĩ này, hai năm gần đây trên thảo nguyên nếu không gặp phải nạn rét thì cũng gặp hạn hán, rất nhiều nguồn nước vốn đã chảy hơn trăm năm, hai năm nay cũng ngừng chảy rồi, từng vùng đồng cỏ lớn đã bị chết khô, dê bò của bọn ta vào mùa hè không tìm được nguồn nước, mùa thu cũng không nuôi cho tốt được, dê bò trong rất nhiều bộ lạc cũng không sống sót nổi qua mùa đông."
Công chúa Lộ Khiết bắt đầu than nghèo: "Mấy năm nay thảo nguyên quá khó khăn, bọn ta quả thực không thể cung cấp được quá nhiều dê bò cho các người."
Thật ra nguyên nhân quan trọng nhất thì cô ta chưa nói, đó chính là cuộc chinh chiến phía Nam đầu năm.
Yabe tràn đầy niềm tin vào cuộc chinh chiến phía Nam đầu năm, thế nên đã tập hợp rất nhiều ngựa chiến, mỗi một kỵ binh có ít nhất hai con, thậm chí có vài kỵ binh được ba con.
Một người được trang bị hai hoặc ba con ngựa chiến, không chỉ để tốc độ đi đường nhanh hơn, còn định để lúc trở về có thể chở nhiều chiến lợi phẩm hơn chút.
Cuối cùng ai ngờ Kim Phi lúc ấy đúng lúc đang ở kinh thành, vì đề phòng việc giải cứu Cửu công chúa xuất hiện biến cố, y còn phái nhân viên hộ tống chủ lực đến.
Điểm chết người là trận chiến đó là lần đầu tiên Kim Phi công khai sử dụng tổ hợp khinh khí cầu, lựu đạn và bom chớp sáng, đánh bại quân chinh chiến phía Nam của Đông Man.
Ngựa chiến mà quân chinh chiến phía Nam dẫn đi, đương nhiên cũng rơi vào tay Kim Phi.
Điều này dẫn đến việc trong tay vua cực kì thiếu ngựa chiến, rất nhiều kỵ binh cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài trở thành bộ binh.
Chương 1164: Tùy tiên sinh xử lý
“Thảo nguyên của các cô gặp nạn nên đến cướp bóc Đại Khang của bọn ta hả?”
Sau khi nghe công chúa Lộ Khiết khóc thảm thiết, Khánh Mộ Lam không khỏi phản bác: "Các cô khó khăn, chẳng lẽ Đại Khang bọn ta không khó khăn ư?
Cô có biết mùa đông năm ngoái, Đại Khang bọn ta đã chết đói chết rét biết bao nhiêu người không? Cô có biết mỗi năm Đại Khang đã từng có bao nhiêu người chết rét chết cóng chỉ để trả tiền 'cống nạp' cho các cô không?"
"Chỉ cần các người chịu thả Yabe, sau này bọn ta sẽ không đòi tiền cống nạp nữa!" Công chúa Lộ Khiết vội vàng nói.
Vua Đông Man đã bị bắt, cô ta cũng biết Đại Khang sẽ không thể cống nạp cho thảo nguyên nữa.
Thật không may đám người Kim Phi không đồng ý. Khánh Mộ Lam không khỏi bật cười: “Cô thật đúng là giỏi dát vàng lên mặt mình, nếu không phải đánh không lại bọn ta, cô sẽ nói không cần vậy sao?
Không đòi cống nạp nữa, năm mới sao lại phái đại quân đi kinh thành? Không đòi cống nạp nữa, sao các cô lại vây công thành Du Quan nhiều ngày như vậy?”
Nói đến đây, Khánh Mộ Lam không khỏi quay đầu liếc nhìn Kim Phi.
Đảng Hạng, Đông Man gặp nạn, nhất định sẽ tăng cường cướp bóc, bức bách Đại Khang. Nếu Kim Phi không xuất hiện và đẩy lùi chúng, người dân Đại Khang cũng sẽ không biết phải sống sót như thế nào.
"Thành Du Quan là thành của bọn ta, các ngươi tới chiếm thành của bọn ta, bọn ta đương nhiên phải đoạt lại!"
Công chúa Lộ Khiết tránh nặng tìm nhẹ, nói.
"Cái rắm ấy, thành Du Quan là Đại Khang của bọn ta, nó trở thành của các cô từ khi nào?"
Lưu Thiết tức giận đến mức mở miệng mắng.
"Kể từ khi bổn cung ra đời, thành Du Quan đã là của bọn ta!" Công chúa Lộ Khiết biện giải: "Là các ngươi mang một đội quân lớn tới, cướp thành của bọn ta!"
"Toàn nói bậy nói bạ! Cho dù ông đây chưa từng đọc sách cũng biết thành Du Quan từ xưa đến nay đều thuộc về Đại Khang của bọn ta!"
Lưu Thiết tức giận trừng mắt, xắn tay áo định ra tay đánh người thì bị Thiết Chùy ngăn lại.
"Từng viên gạch viên đá của thành Du Quan đều do con cháu Viêm Hoàng bọn ta xây dựng. Mười sáu châu Yến Vân cũng là một phần không thể tách rời của lãnh thổ Hoa Hạ thiêng liêng của bọn ta. Đây là điều không ai có thể thay đổi! Cho dù bị bọn cướp tạm thời chiếm giữ, bọn ta, những người con trai con gái Hoa Hạ, sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại được!”
Hai mắt Kim Phi nhìn chằm chằm công chúa Lộ Khiết, lạnh giọng nói: "Chỉ cần Kim Phi ta, còn sống một ngày, chỉ cần tiêu cục Trấn Viễn của ta còn tồn tại, các cô từ bỏ ý định với thành Du Quan đi"
"Tiên sinh nói rất hay!" Lưu Thiết không khỏi vỗ tay tán thưởng Kim Phi.
Kỳ thật Kim Phi muốn nói Đông Man cũng là một phần lãnh thổ của Hoa Hạ, nhưng xét đến tình hình thực tế của Đại Khang, hiện tại tốt nhất không nên nói những lời như vậy. Nếu không sẽ khiến người Đông Man cảnh giác và sẽ gây rắc rối khi họ cố gắng sáp nhập Đông Man vào lãnh thổ của mình trong tương lai.
Nhưng thành Du Quan và mười sáu châu Yến Vân, lần này nhất định phải chiếm lại!
"Kim tiên sinh, vị tráng sĩ này nói, thành Du Quan từ xưa đến nay vẫn là của Đại Khang các ngươi. Nhưng ngươi cũng đọc đủ loại sách trên đời rồi, hẳn cũng biết thành Du Quan, bao gồm cả mười sáu châu Yến Vân, từ xa xưa đến nay luôn là mảnh đất chăn thả của bọn ta trên thảo nguyên!"
Công chúa Lộ Khiết nói: "Người Trung Nguyên các ngươi chỉ đến đây vào thời Yến Hình, sau đó xây dựng một tòa thành ở đây, lấy đi đồng cỏ trù phú nhất trăm dặm về phía nam! Nếu muốn nói cướp, người Trung Nguyên các ngươi mới chính là cướp!"
Trên thực tế, công chúa Lộ Khiết không nói dối, nền văn minh của Trung Nguyên bắt nguồn từ lưu vực sông Hoàng Hà. Do giao thông bất tiện nên các triều đại có quyền kiểm soát yếu kém đối với các khu vực phía bắc. Các khu vực phía bắc rất khắc nghiệt và là nơi sinh sống của những người du mục chăn nuôi hung dữ. Trong thời kỳ đầu, các triều đại Trung Nguyên không chú ý nhiều đến phương bắc.
Sau đó, hoàng đế vương triều Trung Nguyên lúc phân đất địa bàn Trung Nguyên không đủ đã trao khu vực này cho hai công thần lập quốc không quan trọng, dẫn đến việc thành lập thành Du Quan và sau đó là mười sáu châu Yến Vân.
Tuy nhiên, lịch sử đó đã hơn một nghìn năm và mười sáu châu Yến Vân từ lâu đã được sáp nhập vào bản đồ Viêm Hoàng.
Công chúa Lộ Khiết nói thế cũng chỉ là cắt câu lấy nghĩa mà thôi.
Nhưng bây giờ Kim Phi không có tâm tư tranh luận với công chúa Lộ Khiết, lạnh giọng nói: "Bây giờ ta rất bận, ta không có thời gian nói chuyện về các vấn đề lịch sử với cô, cô không cần phải giả vờ hồ đồ, hôm nay ta chỉ nói thế thôi, sau này không có sự cho phép của ta, Đông Man các cô mà dám đặt chân đến mười sáu châu Yến Vân một bước, đến một giết một, đến hai giết hai! Dê bò mà dám bén mảng bước qua biên giới thì ta cũng sẽ giết không tha!"
"Ngươi..."
Công chúa Lộ Khiết tức giận.
Nhưng cô ta cũng hiểu rằng tranh cãi về lịch sử của thành Du Quan quả thực là vô nghĩa. Yếu tố quyết định cuối cùng là ai có quả đấm lớn hơn.
Nếu Đại Khang vẫn yếu ớt như trước, Đông Man chiếm được thành Du Quan hàng trăm năm, thành Du Quan đương nhiên sẽ trở thành một phần của Đông Man.
Đáng tiếc Đại Khang lại xuất hiện một tên Kim Phi, đoạt thành Du Quan trở về
"Nếu Kim tiên sinh không muốn thảo luận vấn đề lịch sử, chúng ta hãy xem xét đề nghị mà bổn cung vừa đưa ra nhé?"
Công chúa Lộ Khiết cũng biết rằng không thể khiến Kim Phi từ bỏ thành Du Quan chỉ bằng vài lời. Vì vậy, cô ta lại nhắc đến vấn đề chuộc lại vua Đông Man.
"Quên chuyện đó đi. Ta sẽ không thả Yabe ra đâu!" Kim Phi một lần nữa từ chối không chút do dự.
"Tiên sinh là chê dê bò quá ít ư?" Công chúa Lộ Khiết cắn môi, nhìn chằm chằm Kim Phi với đôi mắt to ngấn nước: "Tiên sinh muốn bao nhiêu, nói số lượng đi, nếu có thể đáp ứng đủ, bổn cung nhất định sẽ thỏa mãn tiên sinh!"
"Bất kể bao nhiêu cũng không thể," Kim Phi lắc đầu: "Ta không thể thả Yabe đi!"
Đùa à, mất rất nhiều công sức mới bắt được một người, sao có thể nói thả liền thả được?
Người Đại Khang không giỏi chăn thả, thậm chí cũng rất ít người biết chăn ngựa. Lô ngựa chiến cướp được từ cuộc viễn chinh Đông Man vào đầu năm đã mất gần mười phần trăm trong vòng chưa đầy một năm, những con ngựa chiến còn sống sót cũng gặp nhiều vấn đề khác nhau.
Những con ngựa chiến đó đã đủ cho tiêu cục Trấn Viễn sử dụng, có nhiều hơn sẽ trở thành một gánh nặng.
Hơn nữa trong kế hoạch của Kim Phi, sau khi Đại Khang ổn định sẽ tìm cách phát triển đường sắt và sản xuất động cơ đốt trong. Khi xe lửa và máy kéo được đưa vào sử dụng, ngựa chiến có tác dụng gì?
Thấy Kim Phi vẫn không đồng ý, công chúa Lộ Khiết thầm thở dài hỏi: "Chỉ cần tiên sinh bằng lòng buông tha Đại vương bọn ta, bọn ta sẽ cống nạp ba ngàn con ngựa chiến và mười ngàn con gia súc mỗi năm được không?"
Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “mỗi năm”.
Khi Kim Phi nghe thấy lời này, y không khỏi liếc nhìn công chúa Lộ Khiết thật sâu: "Chuyện này cô có thể làm chủ à?"
Phải biết là việc cống nạp hàng năm cho một quốc gia khác không phải là chuyện bình thường. Khi Đại Khang muốn cống nạp cho Đông Man, quần thần đã phải tranh luận mấy tháng trời trước khi đưa ra quyết định.
Công chúa Lộ Khiết nói như vậy, hoặc là cô ta thật sự có sức ảnh hưởng ở Đông Man, hoặc là chỉ muốn xoa dịu Kim Phi.
Đám người chăn gia súc không có nơi ở cố định, khi Kim Phi thả người ra, người Đông Man lại đổi ý, trên thảo nguyên mênh mông, Kim Phi biết tìm người ở đâu đây?
"Bổn cung đã nói như vậy, tất nhiên có thể làm chủ!"
Công chúa Lộ Khiết nói: "Người Khiết Đan bọn ta trước giờ vẫn luôn giữ lời hứa, bổn cung cũng có thể cắt máu uống rượu thề với tiên sinh, chỉ cần tiên sinh thả Yabe ra, nếu các bộ tộc khác không muốn cống nạp, tộc Yabe của bọn ta cũng sẽ thực hiện lời hứa của bổn cung với tiên sinh!"
Nói xong, cô ta nghiến răng nghiến lợi, như đang đưa ra một quyết định quan trọng, lại nói thêm: “Nếu tiên sinh vẫn không yên tâm, Lộ Khiết sẵn sàng ở bên cạnh tiên sinh làm con tin. Nếu bọn ta không thực hiện cam kết, Lộ Khiết ta sẽ tùy ý cho tiên sinh xử lý!”
Chương 1165: Thiếu thốn
Trong thời kỳ phong kiến, khi hai nước có chiến tranh, nước bại trận sẽ gửi một hoặc nhiều con tin đến nước chiến thắng để bày tỏ sự quy phục.
Bình thường, con tin được đưa đến đều là hoàng tử hoặc quý tộc quan trọng, chẳng hạn như Tần Thủy Hoàng ở đời trước của Kim Phi, cha của ông ta cũng đã làm con tin trong nhiều năm.
Nhưng từ xưa đến nay, chỉ có công chúa gả cho nước ngoài để hòa thân, chứ chưa từng có con tin là nữ.
Hơn nữa Kim Phi bắt Yabe là để làm thảo nguyên hỗn loạn, sao có thể thả hắn trở về được chứ?
“Công chúa Lộ Khiết, ta nói lần cuối cùng, không có chuyện ta thả Yabe ra, nếu cô đến vì chuyện này thì giờ cô có thể ra về được rồi đấy!”
Kim Phi nói, cầm quyển sách trên bàn lên, không định để ý đến công chúa Lộ Khiết nữa.
Thiết Chùy làm một động tác mời hướng thẳng ra bên ngoài.
Nhưng công chúa Lộ Khiết lại không rời đi, mà nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, bổn cung còn có một vấn đề cuối cùng!"
“Cô nói đi.” Kim Phi lại ngẩng đầu lên.
“Bổn cung muốn lấy lại thi thể của những người ở ngoài thành, được không?"
Công chúa Lộ Khiết tỏ vẻ cầu xin: “Bọn họ đã chết trong trận chiến, không có tác dụng gì đối với ngài, ngài còn phải tốn nhân lực để chôn lấp, sao không giao cho chúng ta!”
Dân du mục không có chỗ ở cố định, hình thức chôn cất chủ yếu là hỏa táng.
Công chúa Lộ Khiết không tàn nhẫn như vua Đông Man, cô ta thực sự đau buồn khi nhìn thấy đống xác chết chất dưới tường thành, vì vậy cô ta muốn cho những người này được yên nghỉ.
Kim Phi lần này cũng không vội từ chối mà lại nhìn xoáy vào công chúa Lộ Khiết.
Kim Phi không ngờ cô ta sẽ lại chủ động đòi thi thể.
Động thái này ít nhất cũng cho thấy công chúa Lộ Khiết quan tâm đến người Đông Man, không coi họ như bia đỡ đạn có thể tùy ý vứt bỏ.
“Có nên đưa cho cô ta không?” Kim Phi chợt thấy không chắc chắn lắm.
Quả thực, đúng như công chúa Lộ Khiết đã nói, y giữ lại những thi thể đó cũng vô ích, hơn nữa y sẽ phải hao phí nhân lực và vật lực để chôn cất.
Hơn nữa, thi thể quá nhiều, cho dù có chôn đi, nếu hố chôn tập thể quá lớn quá nông, năm sau vẫn có khả năng xảy ra dịch bệnh, tốt nhất là giao cho công chúa Lộ Khiết, để cho bọn họ xử lý là tốt nhất.
Tù binh liên quân Tấn Man cũng có thể tiết kiệm thời gian để đi xây sửa lại thành Du Quan.
Nhưng kẻ địch cần cậy nhờ, Kim Phi hiển nhiên sẽ không đồng ý ngay mà suy nghĩ một chút: “Ta có điều kiện, nếu cô đồng ý, ta có thể đồng ý để cô đưa thi thể đi!”
“Mời tiên sinh nói!”
“Thu Hải Đông Thanh của các ngươi lại!” Kim Phi nói.
Nếu không có Hải Đông Thanh, phi thuyền có thể tiếp tục cất cánh, tình thế khó khăn hiện tại của Kim Phi sẽ dễ dàng được giải quyết.
Đáng tiếc công chúa Lộ Khiết không đồng ý, mà hỏi ngược lại: “Tiên sinh, ngài cảm thấy ta có thể đồng ý được ư?”
“Nếu không đồng ý thì hôm nay cô đừng hòng rời khỏi đây!” Lưu Thiết híp mắt nói.
“Vị tráng sĩ này, ngươi không cần hù dọa bổn cung, nếu hôm nay bổn cung đã dám đến thì cũng đã không nghĩ đến chuyện được sống trở về!”
Công chúa Lộ Khiết quay đầu nhìn về phía Lưu Thiết: “Nhưng bổn cung cũng nhắc nhở các ngươi một tiếng, muốn giữ bổn cung lại, các ngươi cũng phải trả giá đắt!”
“Ai da, cô còn dám uy hiếp chúng ta?” Lưu Thiết cười khẩy nói: “Cô nói thử xem, chúng ta phải trả cái giá gì?”
Công chúa Lộ Khiết nhìn Lưu Thiết như đang nhìn một tên ngốc, không để ý đến anh ta, mà quay đầu nhìn về phía Kim Phi: “Tiên sinh, điều kiện này bổn cung không thể đồng ý với ngài, nếu được, ngài đổi điều kiện khác mà bọn ta có thể chấp nhận đi!”
Thật ra Kim Phi cũng biết, cũng như việc y không thể thả Yabe, công chúa Lộ Khiết cũng không thể từ bỏ Hải Đông Thanh.
Cho nên Kim Phi bị từ chối thì cũng không quá thất vọng, mà là tiếp tục nhấn mạnh: “Nếu lần này ta không yêu cầu cô bồi thường chiến tranh, hơn nữa còn làm ăn với cô thì cô có thể cân nhắc được không?”
“Làm ăn?” Công chúa Lộ Khiết sửng sốt: “Việc gì?”
Cô ta còn tưởng rằng Kim Phi sẽ đưa ra vấn đề nào đó hà khắc, kết quả Kim Phi lại nói muốn làm ăn với mình?
Điều này làm cho công chúa Lộ Khiết bối rối.
“Việc làm ăn đơn giản thôi,” Kim Phi nói: “Hẳn là cô biết dưới trướng ta có một thương hội, các cô có thể trao đổi thịt bò và thịt cừu, da bò và cừu, thậm chí cả len để lấy đồ sắt, vải vóc, muối ăn, dược liệu, lương thực!”
“Dùng lông dê đổi dược liệu vải vóc?” Công chúa Lộ Khiết tròn mắt.
Đời trước, Kim Phi luôn cho rằng dân tộc du mục nuôi nhiều dê bò như vậy thì chắc là ngày nào cũng ăn thịt bò thịt dê, nhưng khi vào thế giới này, hiểu biết sâu sắc hơn về dân du mục, y mới nhận ra rằng mình đã hoàn toàn sai lầm.
Đại đa số những người du mục thực ra đều không nỡ ăn thịt.
Bởi vì dân du mục phải thường xuyên bôn ba, để bảo đảm thể lực, nếu ăn thịt thì một ngày ít nhất cũng phải ăn một cân thịt dê mới có thể bảo đảm tiêu hao.
Cứ tính một ngày một cân, một người dân du mục một năm phải ăn đến hai mươi con dê trở lên.
Nếu một nhà bốn người, một năm phải ăn trên dưới trăm con.
Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng nếu muốn đảm bảo tiêu thụ được một trăm con cừu mỗi năm thì sẽ cần một đàn rất lớn.
Điều này một lần nữa liên quan đến vấn đề đồng cỏ và chăn thả.
Trên thực tế, bình thường dân du mục không thể nuôi nhiều gia súc như vậy.
Cộng với sự tấn công của thú dữ và sự bóc lột của quý tộc, cuộc sống của hầu hết những người dân du mục rất khó khăn, họ không nỡ ăn chút thịt nào, họ sẽ chỉ ăn thịt trừ khi gia súc của họ bị thú rừng giết hoặc chết vì bệnh tật.
Phần lớn thức ăn chính của người chăn nuôi là sữa bò hoặc sữa dê, họ không dám uống nhiều vì sợ bê con chết đói.
Trên thực tế, những người du mục không chỉ thiếu thịt mà còn thiếu hầu hết mọi thứ.
Đầu tiên là muối ăn.
Tuy rằng phía Đông của Đông Man chính là biển rộng, có thể sản xuất muối nhưng không có người buôn muối.
Vì những người du mục luôn di chuyển nên những người buôn muối rất khó tìm thấy họ.
Trên đồng cỏ thực ra có mấy thành trì nhỏ và một số chợ cố định, nhưng lượng muối lớn và nặng, trên đồng cỏ không có phương tiện vận chuyển đường sông mà vận chuyển bằng xe ngựa, rất tốn kém. Các vùng ngoài miền Đông giá muối rất cao, rất đắt.
Vải, lương thực, đồ sắt và dược liệu còn khan hiếm hơn cả muối.
Vùng đồng cỏ lạnh giá, không thích hợp cho việc trồng trọt, phương pháp canh tác lạc hậu nên sản lượng lương thực rất thấp, họ không trồng được các loại cây đay để dệt vải và không có dược liệu.
Điều này dẫn đến sự thiếu hụt mọi thứ trên đồng cỏ ngoại trừ ngựa, gia súc.
Trước đây, hàng năm Đại Khang cống nạp cho Đông Man chủ yếu là vải, ngũ cốc và dược liệu, trong đó vàng bạc chiếm tỷ lệ nhỏ.
Lương thực cùng vải vóc còn tạm, những người du mục chỉ có thể sống dựa vào sữa, cừu, da bò và da cừu.
Nhưng không có thuốc thì sẽ rất phiền toái.
Mấy năm nay thời tiết rét lạnh, rất nhiều dân du mục cũng không chịu được mà sinh bệnh, nhưng năm nay Đại Khang không cống nộp, dẫn đến thảo nguyên thiếu thuốc, nhiều dân du mục chỉ có thể chống chọi với bệnh tật, không chịu nổi thì chết.
Nếu có thể làm ăn với Kim Phi, đổi thịt cừu, da cừu thậm chí len lấy thuốc, nhất định sẽ là tin tức tốt cho thảo nguyên.
Công chúa Lộ Khiết lộ vẻ mặt trầm ngâm, rõ ràng đang cân nhắc trong lòng.
Bình luận facebook