-
Chương 1151-1155
Chương 1151: Trịnh Trì Viễn đến muộn
Phải biết rằng trong doanh trại Đông Man có mấy trăm ngàn người, còn thành Du Quan thì sao? Hơn nữa quân tiếp viện Kim Phi mang tới, tổng lực cũng chỉ hơn năm ngàn.
Hơn năm ngàn người bảo vệ được thành Du Quan, đây đã là chiến tích có thể khoe khoang cả đời, nhưng ai ngờ Kim Phi lại muốn chủ động phát động tấn công?
Đừng nói là Mạnh Thiên Hải và các tướng lĩnh khác của quân Uy Thắng, ngay cả Khánh Mộ Lam - người từng chứng kiến Kim Phi lấy ít thắng nhiều, cũng cảm thấy y điên rồi!
Ngay cả Tả Phi Phi cũng nhíu mày lại.
Tuy rằng cô ấy cực kỳ sùng bái Kim Phi nhưng lý trí lại nói cho cô ấy biết, quyết định này của Kim Phi quả thực hơi điên rồ.
Lưu Thiết và Thiết Chùy có phản ứng bình tĩnh nhất.
Không giống như Tả Phi Phi, ngoài sự sùng bái Kim Phi ra họ còn có cả sự tin tưởng.
Dù Kim Phi có quyết định thế nào, chi cần mũi kiếm của Kim Phi chỉ về hướng nào thì họ sẽ đi về hướng đó!
Cho dù ở phía trước có là gì họ cũng sẽ không quay đầu!
Đây cũng là lý do tại sao Kim Phi tin tưởng tiêu cục Trấn Viễn và dành đãi ngộ cao nhất cho nhân viên hộ tống.
Bởi vì tiêu cục Trấn Viễn là sự tự tin lớn nhất của y ở Đại Khang!
Trong số những người có mặt ở đây chỉ có Trần Phượng Chí là hào hứng nhất.
Trần Phượng Chí cũng được coi là người quan trọng trong chiến dịch ở dốc Đại Mãng, anh ta không bao giờ quên được cảnh tượng Đại Tráng dẫn hàng trăm nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen xông vào trại địch, giết chết thống soái của địch giữa muôn vàn kẻ địch vây quanh.
Bây giờ Đại Tráng không có ở đây, nhân viên hộ tống cũng không còn lại bao nhiêu, hơn nữa phần lớn đều bị thương và cũng không có cách nào thành lập chiến đội áo giáp đen khác.
Toàn bộ thành Du Quan, chỉ có tiểu đoàn Thiết Hổ là có khả năng thay thế chiến đội áo giáp đen để bắt thống soái trong trại địch!
Nghĩ đến việc lại được chứng kiến khoảnh khắc lịch sử như vậy, thậm chí có thể tham gia vào đó, Trần Phượng Chí đã hưng phấn đến mức muốn rú lên hai tiếng.
"Tiên sinh, ngài nghiêm túc sao?" Khánh Mộ Lam hỏi.
“Trong quân không có chuyện cười, cô nói xem?” Kim Phi nghiêng mắt liếc nhìn Khánh Mộ Lam.
"Tiên sinh, xin hãy nghĩ kỹ lại!"
Điền tiên sinh cũng nói theo: "Những người công thành hai ngày nay đều là dân du mục do vua Đông Man bắt tới, bọn họ cả vũ khí cũng không có nên mới dễ dàng đối phó đến vậy. Thật ra trong doanh trại Đông Man có mấy chục ngàn kỵ binh, chỉ là không thể lấy ra công thành được nên chưa ra quân thôi.”
"Tiên sinh, chúng ta chỉ có hơn năm ngàn người, mà kẻ địch có tới mấy trăm ngàn, thực lực chênh lệch quá lớn…”
Mạnh Thiên Hải cũng phản đối theo.
Trong trận chiến ở dốc Đại Mãng, quân địch cũng đông hơn quân ta nhưng số lượng không có chênh lệch lớn đến vậy.
Năm ngàn người đối mặt với doanh trại mấy trăm ngàn quân, nghĩ thế nào cũng thật là điên rồ.
Cho dù mấy trăm ngàn quân kia có đứng yên cho năm ngàn người này chém giết, thì cũng phải lâu lắm mới giết sạch được.
Huống chi người Đông Man có đứng yên cho họ tùy ý chém giết không? Đương nhiên là không!
Kim Phi nghe mấy lời này xong khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu trầm giọng nói: "Đối phó với người Đông Man, không cần năm ngàn một ngàn là đủ rồi!"
Xít!
Vừa dứt lời, xung quanh đã vang lên một tiếng thở mạnh.
Năm ngàn người xông vào doanh trại địch Đông Man đã khiến bọn Khánh Mộ Lam khó có thể tiếp thu rồi, thế mà Kim Phi còn nói chỉ cần một ngàn người là được…
"Tiên sinh, ở đây không giống với dốc Đại Mãng đâu!"
Khánh Mộ Lam hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn thuyết phục: "Khi ở dốc Đại Mãng, quân chủ lực của Đan Châu gần như đã bị chúng ta tiêu diệt, vả lại họ còn không có ngựa chiến nên Đại Tráng và Hầu Tử mới thành công được.
Còn bây giờ thì sao? Ngựa chiến của địch vẫn tốt, mấy chục ngàn kỵ binh chỉ cần xung phong một cái là có thể dìm chết một ngàn người chúng ta!”
"Ở đây và dốc Đại Mãng không giống nhau!"
Kim Phi gật đầu nói: "Ở dốc Đại Mãng chúng ta chưa có súng kíp!"
Kim Phi thấy Khánh Mộ Lam muốn nói gì nên đã nhanh chóng xua tay ngăn lại: "Đến lều trại nói đi, các ngươi nghe hết kế hoạch của ta trước đã, nếu thực sự thấy không được thì nghĩ cách khác!”
Dù Kim Phi có tự tin nhưng không lại tự kiêu, vẫn có thể lắng nghe ý kiến của người khác
Kim Phi đã nói như vậy, đám người Khánh Mộ Lam cũng đành gật đầu theo y ra khỏi đó.
Dù tất cả nhà cửa ở thành Du Quan đã bị Lưu Thiết phá hư, Kim Phi cũng ngại giành phòng với những người bị thương, nên chỉ có thể ở trong mấy lều tạm như các nữ công nhân.
Trở lại trong lều, Nhuận Nương đang ngồi dưới đèn vá áo, nhìn thấy Kim Phi dẫn người vào thì cô ấy vội vàng đứng dậy rót nước cho mọi người.
Dù sao y cũng là người đứng đầu Đại Khang nên lều của Kim Phi tương đối lớn, được Nhuận Nương dùng rèm chia làm hai bên.
Cô ấy và Kim Phi ngủ ở phòng trong, bên ngoài coi như là chỗ làm việc của y, ở giữa có một cái bàn và trên đó có một cái bản đồ.
Biết bọn Kim Phi có chuyện nghiêm túc muốn nói, nên rót nước xong Nhuận Nương đã đi vào phòng.
Kim Phi ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, y vừa định nói chuyện đã nghe thấy có tiếng bước chân ở ngoài truyền đến.
Thiết Chùy đứng ở cửa xốc rèm nhìn ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, Trịnh Trì Viễn đến rồi!”
"Tới đúng lúc lắm,” Kim Phi gật đầu: “Cho anh ta vào đi!"
Rèm bị xốc lên, Trịnh Trì Viễn mang theo một cơn gió lạnh đi vào.
Nhìn thấy Kim Phi, anh ta quỳ một gối xuống nói: "Trịnh Trì Viễn kính chào Quốc sư đại nhân! Thủy quân tiếp viện đến muộn, xin tiên sinh trách phạt!”
Kim Phi không nói gì mà nhìn chằm chằm Trịnh Trì Viễn một lúc, y đang muốn phân biệt xem thời gian trước anh ta đi Đông Hải là thực sự đi đánh cướp biển hay là cố tình trốn tránh y.
Đáng tiếc y không có năng lực nhìn mặt đoán ý như Cửu công chúa, Trịnh Trì Viễn còn cúi đầu xuống nên y thực sự không đoán được.
Thế nên Kim Phi hỏi thẳng: "Nghe nói Trịnh tướng quân đuổi bắt cướp biển tóc vàng, có bắt được không?"
"Thoát hai chiếc, số còn lại đều đuổi kịp!"
Trịnh Trì Viễn quay ra ngoài vỗ tay, hai thủy quân đẩy hai tên cướp biển tóc vàng bị trói bằng dây thừng đi vào.
"Tiên sinh, không phải lần trước ngài nói muốn tìm mấy cái miệng để hỏi thăm tình hình các nước phía Tây sao, đây là hai tên thủ lĩnh của đám cướp biển.”
Trịnh Trì Viễn nói: “Tiếc là họ nói gì chúng ta đều không hiểu, ta nghe nói cướp biển nước X có thể trao đổi với bọn họ, nên đã cho người đi bắt cướp biển nước X, chỉ cần tìm được là có thể cho người đưa tới đây.''
Kim Phi nhìn thoáng qua mấy tên cướp biển, y đứng dậy, bước tới đỡ Trịnh Trì Viễn dậy, nhỏ giọng nói: “Trịnh tướng quân vất vả rồi, đứng dậy đi!”
Đến lúc này tảng đá trong lòng Trịnh Trì Viễn mới hạ xuống.
Trước đó anh ta rời đi để truy lùng cướp biển là thật, sau đó nhận được truyền tin nghe nói Kim Phi muốn đi tiếp viện cho thành Du Quan, còn đích thân đến bến tàu thủy quân tìm anh ta, Trịnh Trì Viễn đã lập tức dẫn theo hạm đội thủy quân trở về với tốc độ nhanh nhất.
Buổi sáng anh ta còn tự mình ra tay đuổi giết bè gỗ Đông Man, để thể hiện một chút trước mặt Kim Phi, bận rộn mãi đến bây giờ mới trở về.
Trước khi bước vào, lòng Trịnh Trì Viễn thấp thỏm không thôi vì sợ sẽ bị Kim Phi trách tội.
Bây giờ đích thân Kim Phi đã đỡ anh ta đứng dậy, Trịnh Trì Viễn cũng hiểu được y đã không muốn truy cứu anh ta.
Đây là lần đầu tiên bọn Khánh Mộ Lam nhìn thấy một người phương Tây tóc vàng mắt xanh, họ nhịn không được mà tò mò quan sát.
Những tên cướp biển ngang ngược khó mà thuần phục, dù đã trở thành tù binh nhưng một tên cướp biển còn mắng chửi đám người Khánh Mộ Lam bằng tiếng Anh khi thấy đám người Khánh Mộ Lam nhìn họ như nhìn mấy con khỉ.
Bây giờ tâm trí của Kim Phi chỉ có người Đông Man, vốn y không định chú ý đến hai tên cướp biển này, nhưng ai ngờ mấy tên này lại mở miệng mắng người.
Kim Phi đưa tay rút bội đao của Khánh Mộ Lam ra, trở tay lấy thân đao vỗ vào mặt tên cướp biển đang mắng mỏ, lạnh giọng nói bằng tiếng Anh: "Mắng một câu nữa, ông đây sẽ lột da ngươi!”
Chương 1152: Văn hóa cướp biển
“Thế mà ngươi lại có thể nói được tiếng của bọn ta sao?"
Tên cướp biển mắng chửi lập tức mở to mắt, tên cướp biển bên cạnh hắn vốn im lặng cũng quay đầu lại nhìn sang.
"Nếu ngươi có thể hiểu được ngôn ngữ của chúng ta, vậy thì nhân lúc này thả chúng ta ra sớm một chút!"
Tên cướp biển mắng mỏ trừng mắt nhìn Kim Phi uy hiếp: "Ngài William Smith đây là người kế vị thứ hai của gia tộc Smith ở đảo Nalap chúng ta, ngươi bắt cóc ngài Smith thì chẳng khác nào là khiêu chiến với đảo Nalap!"
"Khi các ngươi dẫn cướp biển đến đây và giết chết dân làng của chúng ta, là đã tuyên chiến với chúng ta rồi!"
Kim Phi lạnh giọng nói: "Bây giờ ta đang bận, không rảnh quan tâm tới các ngươi, nên tốt nhất là ngậm miệng lại, nếu ta nghe ngươi chửi người của ta một lần nữa, ta đảm bảo sẽ cho các ngươi sống không bằng chết!”
Khi thủy quân ở Đông Hải, Kim Phi đã nghe người của thủy quân giải thích, nhóm cướp biển này đã hợp lực với cướp biển nước X để cướp bóc một ngôi làng ven biển và đã giết chết nhiều người.
Nếu Kim Phi không dặn để lại hai người thì Trịnh Trì Viễn đã giết sạch bọn họ từ lâu.
Tên cướp biển mắng người còn muốn nói thêm gì nữa nhưng lại bị ánh mắt của William Smith ngăn lại.
"Tiên sinh này, tự tiện xông vào lãnh thổ của ngài là lỗi của chúng ta, ta đây xin lỗi ngài!"
William Smith nói: “Nếu ngài có thể nói được ngôn ngữ của chúng thì hẳn là cũng biết quy định của chúng ta. Ta sẵn sàng bồi thường cho tội lỗi của mình, vàng bạc, rượu ngon hay mỹ nữ, ngài muốn thứ gì cứ mở lời gia tộc Smith của ta nhất định sẽ làm ngài hài lòng!"
Quả thật kiếp trước Kim Phi từng nghe nói, nhiều quý tộc châu Âu muốn rèn luyện con cháu trong gia tộc sẽ cho họ ra biển cướp bóc, xem như bài kiểm tra của bọn họ.
Có người thành công mang về rất nhiều của cải, nhưng cũng có người thất bại và chết trên biển.
Nếu con em quý tộc bị bắt làm tù binh, có thể dùng tiền tài mỹ nữ để chuộc lại.
Kim Phi cứ luôn tò mò về trình độ phát triển của phương Tây, nhưng bây giờ Kim Xuyên bị bao vây bởi những kẻ địch hùng mạnh, ngoài thành Du Quan còn đang có mấy trăm ngàn người Đông Man đang ngo ngoe ngọ nguậy, nên đây không phải là lúc để lo lắng chuyện ở ngoài xa ngàn dặm.
Kim Phi xua tay ra hiệu cho Thiết Chùy đưa người xuống trước.
"Tiên sinh, ngài nghĩ kỹ xem ngài có cần gì thì cứ nói. Mẹ ta là trưởng nữ của gia tộc Kent, bà ấy nhất định sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của ngài!"
Khi bị Thiết Chùy kéo đi, William Smith vẫn quay đầu lại thét lên với Kim Phi.
Bị ảnh hưởng bởi cuộc kiến tạo ở kỹ băng hà cổ xưa, khối lục địa châu Âu vô cùng không ngay ngắn, có đường bờ biển dài và quanh co, có nhiều bán đảo, đảo nhỏ và vịnh, có rất nhiều khu vực biển và còn có một số biển trong đất liền.
Trong thời đại mà giao thông vận tải và thông tin liên lạc còn kém phát triển, nhiều nơi đã tập trung lại một góc và hình thành nền văn hóa của riêng nước mình.
Rất nhiều nước còn không lớn bằng một hòn đảo nhỏ Kim Xuyên.
Không có chính quyền tập trung để ban hành mệnh lệnh thống nhất, mỗi quốc gia đều có tư tưởng, lập trường riêng, do tư tưởng khác nhau nên khó tránh nảy sinh xung đột.
Thế nên, từ xưa đến nay châu Âu vẫn luôn hỗn loạn, hiếm có ngày được bình yên và nạn cướp biển hung hăng ngang ngược cũng cực kỳ tràn lan.
Sau một thời gian dài hun đúc của hưởng lịch sử, cướp biển đã dần trở thành một nét văn hóa khắc sâu vào xương tủy của rất nhiều người châu Âu.
Bọn họ không những không tin việc cướp bóc là một tội lỗi, mà còn tin rằng cướp biển là một hành động mạo hiểm của kẻ mạnh.
Được thúc đẩy bởi tư tưởng này, nên sau khi thời đại hàng hải mở ra. Họ đã thành lập các thuộc địa trên khắp thế giới, cướp bóc tài nguyên địa phương một cách trắng trợn, bắt người dân địa phương làm nô lệ và đã phạm phải vô số tội ác khó nói hết.
Nhưng cho đến khi Kim Phi được sống lại lần nữa, rất nhiều người châu Âu vẫn chưa hề ăn năn, thay vào đó họ còn kiêu ngạo trưng bày những di tích văn hóa cướp được từ các quốc gia khác để tuyên dương những tội nghiệt mà họ đã làm trong quá khứ!
William Smith lớn lên trong bầu không khí văn hóa này nên từ nhỏ hắn đã vô cùng tôn sùng cướp biển, khi trưởng thành đã lập tức dùng hết tiền tiết kiệm để ra biển phiêu lưu và trở thành cướp biển.
Vì là lần đầu tiên nên hắn không đi quá xa mà chỉ lang thang quanh bờ biển phía nam Địa Trung Hải, nhưng hắn đã rất may mắn khi phát hiện ra một mỏ bạc ở châu Phi trong chuyến đi biển đầu tiên.
Mặc dù trữ lượng mỏ bạc kia cũng không lý tưởng lắm, nhưng việc khai thác lại cực kỳ thuận tiện.
Dưới chân núi nơi mỏ bạc có một bộ lạc bản địa, đáng tiếc là họ quá lạc hậu, vẫn mặc da thú, vũ khí chủ yếu là giáo gỗ và rìu đá, căn bản là không thể địch lại được bọn cướp biển cầm kiếm và mặc áo giáp.
William Smith không chỉ cướp mỏ bạc mà còn bắt giữ toàn bộ người dân trong bộ lạc này, đàn ông thì ép đi khai thác quặng, phụ nữ thì bị bắt trói về bán làm nô lệ.
Lần đầu tiên ra biển, William Smith đã kiếm được vô số của cải, số tiền kiếm được đã gấp mười mấy lần số tiền đầu tư.
Dù là cậu hai của gia tộc Smith, thì đây cũng là một khoản thu nhập rất đáng kể.
Thế nên hắn càng nhiệt tình hơn với nghề cướp biển, lấy mỏ bạc làm tài sản thế chấp, càng ngày càng mua nhiều thuyền lớn và đi đến những nơi xa hơn nữa.
Mấy năm tiếp theo, William Smith dẫn đội cướp biển của mình rong ruổi qua lại trên biển, cướp bóc từng bộc lạc và khoảng cách họ đi cũng ngày càng xa hơn.
Phải nói rằng trong mấy năm qua William Smith rất may mắn, hắn không chỉ trả hết nợ thế chấp bên ngoài mà còn gia tăng tài sản của mình lên gấp nhiều lần, lại còn chiếm đóng một thuộc địa lớn ở bờ biển phía tây Hồng Hải. Sau đó còn xây dựng bến tàu và cung cấp cho hạm đội cướp biển dưới trướng mình sử dụng.
Những thành tích này đã khiến William Smith trở thành một trong những thanh niên chói sáng nhất trong gia tộc Smith và thậm chí là cả quần đảo Nalap, đồng thời cũng trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng nhiều tiểu thư quý tộc.
Thế nên tham vọng của William ngày càng lớn, hắn đã không còn thõa mãn với châu Phi lạc hậu và bắt đầu chuyển hướng về phương đông.
Hắn đã từng bắt được vài tên cướp biển khác, nghe những tên cướp biển này nói rằng xa hơn về phương đông có một quốc gia cực kỳ giàu có, lại còn rất yếu ớt.
William cũng tìm thấy những đồ sứ và lá trà tinh xảo cũng như quần áo làm bằng lụa từ các tàu cướp biển Trung Á.
Wiliam đã làm cướp biển nhiều năm, nên đã lập tức nhận ra rằng những thứ này sẽ mang lại cho hắn lợi nhuận khổng lồ cỡ nào nếu lấy những thứ này bán sang châu Âu!
Kể từ ngày đó, William tràn đầy khao khát đất nước này.
Sau hơn một năm lên kế hoạch và chuẩn bị, William đã bắt đầu hành trình xa xôi này.
Dù có những tên tù binh Trung Á dẫn đường, William vẫn phải mất hơn một năm mới có thể vượt qua eo biển Malip và tiến vào hải vực Nam Hải.
Nhưng tại đây, họ gặp phải cướp biển nước X, hai bên đã giao chiến nhiều lần trên biển, cuối cùng William đã đánh bại cướp biển nước X bằng một con thuyền viễn dương mạnh hơn.
Cướp biển nước X sinh ra để bắt nạt kẻ yếu, khi làm cướp biển ức hiếp người khác thì cả đám đều là ác quỷ. Thấy không thể đánh bại William thì lại quỳ xuống trở thành một con chó liếm đế giày, chủ động dâng vàng, bạc, mỹ nữ lên để mong được hợp tác.
William mới đến, trời xa đất lạ nên cũng đồng ý hợp tác.
Sau khi hợp tác với bọn cướp biển nước X, William đã gây lên sóng gió, cướp bóc khắp nơi ở vùng biển phía nam Đại Khang.
Nhưng lúc này phía nam của Đại Khang vẫn còn tương đối lạc hậu, ngoài trà ra thì William không thích thứ nào nên đã đến Đông Hải theo sự xúi giục của cướp biển nước X.
Sau đó gặp phải Trịnh Trì Viễn.
Chương 1153: Hoàn thiện kế hoạch
Sau khi Thủy quân Đông Hải trang bị cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá do Kim Phi viện trợ, Trịnh Trì Viễn luôn muốn kiếm đối tượng để đánh một trận cho hả, William đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Nghe tin có tên cướp biển tóc vàng cấu kết với cướp biển nước X để cướp bóc làng chài, Trịnh Trì Viễn lập tức dẫn hạm đội của mình truy đuổi và chặn hạm đội cướp biển của William ở một bến cảng
Hạm đội cướp biển không phải là đối thủ của thủy quân Đông Hải, William bị thủy quân Đông Hải bắt giữ sau khi bị tổn thất rất nhiều tàu.
Trước đây luôn là William bắt giữ người khác, điều này mang lại cho hắn cảm giác thành tựu và cũng là niềm vui lớn nhất của hắn khi làm cướp biển.
Nhưng sau khi trở thành tù binh, William nhận ra nỗi sợ hãi khi trở thành tù binh.
Thủy quân và cướp biển là thiên địch, Trịnh Trì Viễn bắt được cướp biển thì đều cho treo cổ hết.
Nhìn thấy người của mình bị lính Đông Hải treo cổ từng kẻ một, William sợ hãi đến mức suýt tè ra quần, cuống cuồng hứa hẹn với Trịnh Trì Viễn rằng mình có thể nộp tiền chuộc.
Nhưng tên giặc X có thể nghe hiểu tiếng Anh đã bị máy bắn đá của thủy quân giết chết trong trận hải chiến, Trịnh Trì Viễn hoàn toàn không hiểu được hắn nói gì.
Phát hiện điều này, William tưởng rằng mình chết chắc rồi.
Nhưng không ngờ Trịnh Trì Viễn không giết hắn, mà là sau khi đoán rằng hắn là người phụ trách hạm đội cướp biển thì cho bắt giữ hắn và thuyền phó.
Giờ lại phát hiện Kim Phi có thể nghe hiểu tiếng Anh, điều này khiến William vốn đang tuyệt vọng lại tìm thấy hy vọng.
Với khối tài sản tích lũy được trong nhiều năm, William tin rằng hắn có thể đưa ra một mức giá làm Kim Phi đổi ý.
Đáng tiếc Kim Phi chẳng có tâm trí gì với việc này, hoàn toàn không muốn tiếp lời.
William còn định gào lên nữa thì lại bị Thiết Chùy đấm thẳng mặt.
Sợ bị Thiết Chùy đánh nữa, William đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, bị cận vệ kéo đi.
Sự xuất hiện của William chỉ là một bước đệm nhỏ với Kim Phi, William bị kéo đi khuất, Kim Phi trả lại hắc đao cho Khánh Mộ Lam.
“Tiên sinh, sao ngài lại biết nói tiếng của đám quỷ tóc vàng đó?”
Khánh Mộ Lam nhận hắc đao, tò mò hỏi.
Không riêng gì cô ấy, những người khác cũng đều quay đầu lại nhìn Kim Phi.
Kim Phi bất đắc dĩ trả lời có lệ: “Khi còn nhỏ được cao nhân dạy.”
Dù sao cao nhân đã 'đổ vỏ' cho y nhiều lần rồi, lại thêm một lần nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì.
“Tiên sinh, về sau có cơ hội, ngài có thể dạy ta được không?”
Trịnh Trì Viễn nói: “Dạo này quỷ tóc vàng càng ngày càng nhiều, nghe không hiểu tiếng của bọn họ thì không thể thẩm vấn được.”
Trong văn hóa truyền thống của Đại Khang, thầy và trò là mối quan hệ rất thân thiết, có cái gọi là một ngày làm thầy cả đời làm cha, mối quan hệ giữa nhiều thầy và trò còn tốt hơn mối quan hệ giữa cha và con.
Nếu Kim Phi chịu dạy ngôn ngữ của quỷ tóc vàng cho anh ta, Trịnh Trì Viễn sẽ trở thành hậu duệ trực tiếp của Kim Phi.
Đáng tiếc, điều khiến Trịnh Trì Viễn thất vọng là Kim Phi không đồng ý, mà xua tay nói: “Không cần phải học ngôn ngữ của bọn họ, chúng ta phải khiến bọn họ học ngôn ngữ của chúng ta!”
Khả năng ngoại ngữ của Kim Phi không tốt lắm, khi xưa vì học tập và làm việc, y đã tốn biết bao tâm sức để học tiếng Anh.
Mặc dù cuối cùng y cũng đã học rất tốt, bất kể là đọc, nói, có thể giao tiếp với người Âu Mỹ mà không gặp vấn đề gì, nhưng Kim Phi vẫn không thích tiếng Anh.
Vì sao ở đời trước tiếng Anh lại trở thành ngôn ngữ chính thức của thế giới, không phải là do người Anh đã có ảnh hưởng đủ lớn đối với thế giới trong Thời đại Khám hiểm đó sao?
Đời này Kim Phi sẽ không cho bọn họ cơ hội này nữa, y muốn biến tiếng Hoa Hạ thành ngôn ngữ chính thức của thế giới, để người nước ngoài nếm trải nỗi đau khi học tiếng Hoa Hạ.
Nhưng đây đều là chuyện của sau này, Kim Phi không biết phải đến năm nào mới đạt được điều này.
Thế nên y lắc đầu và nhìn lại bản đồ trên bàn.
"Không cần nói đến cướp biển nữa, chúng ta tiếp tục nói về người Đông Man."
Kim Phi chỉ vào bản đồ: “Trịnh tướng quân tới đúng lúc, hành động lần này cần hạm đội hỗ trợ!”
“Rõ!” Tuy rằng Trịnh Trì Viễn thấy hơi thất vọng, nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn, đi đến bên cạnh bàn.
Mấy người Khánh Mộ Lam cũng lại gần, nhìn Kim Phi giải thích kế hoạch trên bản đồ.
Đến tận bây giờ, Khánh Mộ Lam còn cảm thấy kế hoạch của Kim Phi quá điên rồ, nhưng nghe Kim Phi giảng giải thì vẻ mặt của mọi người dần dần trở nên nghiêm túc.
Kế hoạch của Kim Phi tuy rằng vẫn điên rồ như cũ, nhưng nghe qua thì cũng không có vẻ gì là không thể...
Kim Phi nói nửa tiếng mới dừng lại, mọi người đều có vẻ trầm ngâm.
Điền tiên sinh do dự một chút, nói: “Tiên sinh, tuy kế hoạch của ngài rất tốt nhưng ta nghĩ vẫn còn một số vấn đề…”
“Tiếp thu ý kiến quần chúng mới có thể tránh phạm sai lầm, ta gọi mọi người đến là để cùng nhau bàn bạc, Điền tiên sinh có vấn đề gì thì cứ nói!”
Kim Phi nhìn Điền tiên sinh nói.
“Vậy thì ta nói.”
Điền tiên sinh cũng coi như là đã theo Kim Phi từ lâu, biết Kim Phi không phải chỉ là nói suông, cho nên đã nêu ra vướng mắc của mình.
Có người mở đầu thì sẽ có người đi theo.
Sau đó, Khánh Mộ Lam, Lưu Thiết, Tả Phi Phi cũng lần lượt nghi ngờ và ý kiến của họ, Kim Phi giải thích từng người một.
Mọi người không ngừng thảo luận cho đến rạng sáng rồi lần lượt rời đi, chỉ còn lại Kim Phi ngồi bên bàn, ngơ ngác nhìn bản đồ.
Giảng giải suốt đêm, Kim Phi đã thành công thuyết phục được mấy người Khánh Mộ Lam.
Thật ra với tầm ảnh hưởng của Kim Phi, y không cần phải giải thích, cứ đưa ra mệnh lệnh thì Lưu Thiết và Tả Phi Phi sẽ chấp hành mà không cần bất kỳ lời giải thích nào.
Mạnh Thiên Hải có lẽ sẽ lèo nhèo, nhưng anh ta cũng không dám công khai làm trái quyết định của Kim Phi.
Nhưng Kim Phi biết, những kẻ độc tài thường không thể tiến xa vì không ai là hoàn hảo.
Về mặt cơ khí, Kim Phi tự tin rằng chưa có ai ở Đại Khang có thể vượt qua y, cho nên y sẽ có vẻ hơi bá đạo, nói cái gì thì chính là cái đó.
Nhưng về mặt chính trị và quân sự, Kim Phi tự biết ở Đại Khang có rất nhiều người giỏi hơn mình.
Là chủ soái, hiện tại bất cứ mệnh lệnh nào y đưa ra đều có khả năng ảnh hưởng đến sự sống chết của rất nhiều nhân viên hộ tống và nữ công nhân, cho nên y sẵn sàng lắng nghe ý kiến của người khác.
Đặc biệt là Kim Phi cực kỳ coi trọng ý kiến của Điền tiên sinh, Mạnh Thiên Hải và Trịnh Trì Viễn.
Bởi vì Điền tiên sinh là người quen thuộc nhất với Đông Man ở thành Du Quan, Mạnh Thiên Hải là lão tướng kỳ cựu ở sa trường, Trịnh Trì Viễn là quan chỉ huy thủy quân, bọn họ đều giỏi hơn mình trong lĩnh vực chuyên môn.
Trên thực tế, trong cuộc thảo luận tối qua, ba người đã đưa ra nhiều câu hỏi và đề xuất nhất, đồng thời chúng cũng hữu ích nhất.
Kim Phi nhìn chằm chằm vào bản đồ, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về kế hoạch tác chiến để tránh những sơ hở có thể xảy ra.
Nhuận Nương nghe thấy tiếng người bên ngoài rời đi bèn bưng một cái khay từ phòng trong đi ra.
Trên khay có một bát cháo trắng và mấy đĩa đồ ăn kèm.
Các món ăn kèm tuy rất đơn giản nhưng lại rất tinh tế, có thể thấy được Nhuận Nương chế biến vô cùng cẩn thận.
“Đương gia, ăn một chút gì đi.”
Nhuận Nương đặt đồ ăn trước mặt Kim Phi, nhỏ giọng nói.
“Cứ để đây trước đã, hiện giờ ta không có cảm giác thèm ăn."
Kim Phi thở dài, trong đầu vẫn đang suy nghĩ kế hoạch tác chiến.
“Đương gia, trước đây không phải chàng đã nói rồi sao, sắp xếp là do con người, thành hay không là do ông trời, bây giờ ta cứ xem ý trời thế nào vậy."
Nhuận Nương đau lòng dùng ngón tay vuốt phẳng hàng mày của Kim Phi: “Mọi người đã bàn bạc suốt cả đêm, đừng nghĩ nữa, ăn một chút gì đi, chốc nữa còn phải lên tường thành nữa, không thể để bụng đói được.”
“Nàng nói đúng, ăn một chút vậy!”
Kim Phi gật đầu, bưng bát cháo lên.
Bây giờ nhiệm vụ đã bàn giao cho các bên, có thành công hay không còn tùy thuộc vào sự phối hợp và thực hiện của mọi mặt.
Chương 1154: Quyết định rút quân
Kim Phi ở trong lều trại chậm rãi ăn cơm, trên mặt biển lại là rất bận rộn.
Đám bè gỗ của Đông Man đã bị thủy quân do Trịnh Trì Viễn chỉ huy đánh bại, những người may mắn sống sót cũng bị đuổi tới bên ngoài phía nam hàng trăm dặm, trong thời gian ngắn không thể quay trở về.
Nhưng để đề phòng có con cá lọt lưới đánh lén, Trịnh Trì Viễn vẫn bố trí hơn mười chiếc thuyền tuần tra trên vùng biển gần đó, tiếp đó còn bố trí mấy chiếc tàu hạng nhẹ có mực nước tương đối nông để chạy đến chỗ Trấn Viễn số 1 bị chìm, tiến hành dọn dẹp.
Kết cấu chính của Trấn Viễn số 1 là những mảnh gỗ, gần như đang trôi nổi trong nước, nếu kéo nó đi cũng không quá khó khăn.
Nhưng đám người Trịnh Trì Viễn cũng không sốt ruột, bề ngoài nhìn thì giống như có ngươi ra vào boong tàu, nhưng trên thực tế thì tiến độ công việc rất chậm.
Trịnh Trì Viễn không vội vàng, nhưng vua Đông Man lại vô cùng sốt sắng.
Bây giờ nhóm bè gỗ đã bỏ trốn rồi, quyền khống chế mặt biển nằm trong tay thủy quân, cũng có nghĩa là Kim Phi có thể nhận được tiếp viện bất cứ lúc nào.
Bọn chúng không thể sử dụng biện pháp vây thành để làm cạn kiệt nguồn cung cấp vật tư bên trong thành Du Quan nữa, chỉ có thể tấn công bằng vũ lực.
Bây giờ những xác chết dưới tường thành đã bị dọn sạch, nếu tấn công bằng vũ lực thì chắc chắn lại phải dùng người để lấp đầy tường thành thêm một lần nữa.
Cho đến hiện tại, người Đông man đã chết rất nhiều, rất nhiều oán hận của nhiều bộ lạc được tích lũy từng chút một đã gần như đạt đến mức giới hạn, nếu lại đánh tiếp thì hậu quả sẽ như thế nào, vua cũng không dám đảm bảo.
Đội trưởng đội cận vệ tiến vào thì nhìn thấy sắc mặt của vua đầy vẻ mệt mỏi mới khuyên nhủ: "Đại vương, ngài ngủ một giấc đi, còn tiếp tục như vậy nữa thì cơ thể cũng sẽ không chịu nổi."
Kể từ khi biết Kim Phi xuất hiện ở thành Du Quan, vua chưa từng chợp mắt được một giây, cho nên hai mắt đều đỏ hoe.
Vua không hề cảm kích lòng tốt của đội trưởng đội cận vệ mà ngẩng đầu lên hỏi: "Bọn họ đã vớt được thuyền lên chưa?"
Đây mới chính là vấn đề mà bây giờ vua Đông Man quan tâm nhất.
"Vẫn chưa," Đội trưởng đội cận vệ đang định nói tiếp thì bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.
Trong lòng vua đang cảm thấy bực bội nên bỗng đứng lên, vén rèm lên bước ra bên ngoài lều trại.
Vừa ra ngoài, thì ra là một lều trại bị đè sụp do tuyết rơi quá nhiều, bếp lò bên trong đã đốt cháy lều trại, khiến cho mọi người hoảng loạn.
Hai ngày này tuyết rơi mấy đợt, lều trại bị tuyết đọng đè sập nhiều lần.
Lều trại bị đè sụp cũng không phải là điều thảm nhất, điều tồi tệ nhất là đám bia đỡ đạn thậm chí còn không có lều trại, bọn họ chỉ có thể cùng chen chúc một chỗ với bò và ngựa, trốn dưới bụng bò và ngựa, dùng bò và ngựa để che mưa chắn gió.
Vua không hề tức giận, cũng lười quay về lều trại, chỉ đứng trong tuyết như vậy hỏi: "Nói cho ta biết, bây giờ tình hình trên biển như thế nào rồi?"
"Bọn họ còn chưa vớt được con tàu bị chìm kia, nhưng đã phái rất nhiều thuyền nhỏ đi tới bến tàu để vận chuyển vật tư và binh lính." Đội trưởng đội cận vệ đáp: "Trên tường thành của bọn họ rõ ràng đã có nhiều lính canh hơn trước!"
"Vận chuyển vật tư và binh lính?"
Vua nhíu mày, nhảy lên ngựa chiến ở cửa.
Khi chạy đến bờ biển, quả nhiên nhìn thấy trên mặt biển khắp nơi đều là thuyền nhỏ, đang kéo binh lính và hòm gỗ, một chuyến chở về bến tàu của thành Du Quan.
Lại quay đầu nhìn về phía tường thành Du Quan lần nữa, quả nhiên đúng như đội trưởng đội cận vệ đã nói, số binh lính đang canh giữ ở đó tăng lên rất nhiều rồi.
Những phát hiện này khiến cho trong lòng vua cảm thấy lạnh lẽo, không khỏi suy nghĩ xem mình có nên rút quân hay không.
Khi suy nghĩ này nảy ra, trái tim của vua đột nhiên bị thắt chặt mạnh.
Lúc đến, hắn dẫn đầu một đội quân lớn hơn trăm nghìn, tràn đầy tự tin nhìn đời bằng nửa con mắt, có thể dùng một đòn để phá hủy thành Du Quan, tư thế vung roi đánh Trung Nguyên.
Nhưng hiện thực lại đánh vào mặt hắn một cái.
Mặc dù không có phi thuyền, nhưng Lưu Thiết vẫn có thể ngăn cản hắn lâu như vậy, dù đã chết nhiều người như vậy nhưng vẫn không thể đánh chiếm được thành Du Quan.
Bây giờ thành Du Quan có tiếp viện, còn có Kim Phi đích thân chỉ huy, còn có thể đánh chiếm được ư?
Trong lòng vua không có một chút tự tin nào, ý nghĩ rút quân trong đầu ngày càng mãnh liệt.
Mặc dù cực kỳ không cam lòng, nhưng với tư cách là thống soái, vua biết rõ là hắn không thể tức giận, nhất định phải học cách ngăn chặn tổn thất kịp thời.
Mặc dù bây giờ rút quân thì có hơi ô nhục, nhưng tổn thất ở thời điểm hiện tại vẫn còn nằm trong phạm vi tiếp nhận của vua, nếu tiếp tục giằng co thì số người chết chỉ càng ngày càng nhiều, thậm chí sẽ khiến cho các bộ lạc khác phản ứng dữ dội.
Chẳng bằng rút quân trước, đợi đến năm sau chuẩn bị đầy đủ hơn rồi nói sau.
Vua tin tưởng rằng qua mùa đông lạnh giá này, tất cả các bộ lạc sẽ nhận ra rằng, nếu không đi xuống phía nam đánh chiếm Trung Nguyên thì bọn họ đều sẽ chết đói.
Đến lúc đó, không cần vua phải thúc ép, các bộ lạc sẽ chủ động xông lên phía trước.
Vua cũng là một người quyết đoán, sau khi suy nghĩ cẩn thận những điều này thì lập tức phái đội trưởng đội cận vệ đi tìm trợ tá tới.
Thật ra rất nhiều trợ tá cũng nhận ra được rằng nếu tiếp tục tấn công thành Du Quan thì sẽ chỉ tăng thêm số người chết và bị thương, sau khi nghe được ý nghĩ của vua, tất cả trợ tá đều lập tức bày tỏ sự ủng hộ, hơn nữa còn bắt đầu bày mưu, vạch ra kế hoạch để rút quân.
Vào đêm đó, vua triệu tập những thủ lĩnh của các bộ lạc, chính thức tuyên bố rút quân.
Lúc này các bộ lạc đều đã khổ đến mức không chịu nổi, đương nhiên sẽ không phản đối, vì thế sáng sớm hôm sau, trong doanh trại lớn của quân Đông Man bắt đầu chuẩn bị rút quân.
Đội quân mấy trăm nghìn người mang theo vô số bò và cừu với vật tư tiến hành rút quân, cũng không phải là một chuyện đơn giản, nếu không chuẩn bị đầy đủ, bị quân địch đuổi giết từ phía sau thì rất có thể sẽ tạo thành cảnh tượng chạy tán loạn và giẫm đạp lên nhau.
Vì vậy, trước khi rút quân, nhất định phải bố trí đầy đủ quân tinh nhuệ đi ở phía sau đội quân.
Lưu Thiết vẫn sắp xếp người nhìn chằm chằm vào doanh trại của Đông Man, lập tức phát hiện ra động thái bất thường của đối phương, còn báo cáo cho Lưu Thiết.
"Tiên sinh, ngài thật sự đoán đúng rồi, người Đông Man thật sự đang chuẩn bị rút quân.
Lưu Thiết lập tức chạy tới thông báo cho Kim Phi.
Kim Phi nghe vậy, vội vàng chạy lên trên tường thành, giơ kính viễn vọng lên nhìn về phía bắc, trong doanh trại của Đông Man đúng là có rất nhiều người đang di chuyển, bò và cừu với bia đỡ đạn ở doanh trại phía nam cũng đang di chuyển về phía bắc, mà đội kỵ binh vốn đang ở nửa phía bắc cũng đang di chuyển về phía nam.
Tất cả những thứ này đều khẳng định rằng người Đông Man đang chuẩn bị rút quân!
Kim Phi buông kính viễn vọng xuống, nhịn không được mà đập vào tường thành một cái.
Trong kế hoạch của y, bước đầu tiên là ép buộc người Đông Man phải rút quân.
Vì vậy, Kim Phi đã để cho hạm đội ở Đông Hải thường xuyên di chuyển, còn loại bỏ bảy mươi phần trăm số binh lính thủy quân trên thuyền, lên trên tường thành để tạo bước đệm.
Những hành động này đều là để khiến cho người Đông Man cảm thấy áp lực, nói với bọn họ rằng thành Du Quan đã được tiếp viện đầy đủ, điều này khiến cho lòng tin quả quân địch bị suy yếu.
Kim Phi cho rằng vua Đông Man còn muốn chống đỡ thêm vài ngày mới có thể quyết định rút quân, ai ngờ mới có một ngày mà hắn đã chống đỡ không nổi rồi.
Chỉ cần quân địch bắt đầu rút quân thì kế hoạch của Kim Phi đã thành công được hơn một nửa.
"Nhóm Tả Phi Phi đã đến chỗ đó chưa?" Kim Phi quay đầu lại hỏi.
"Tới rồi!" Trịnh Trì Viễn trả lời: "Danh hiệu Mãnh Hổ đã trở lại!"
Hành động ngày hôm qua của hạm đội Đông Hải không chỉ gây áp lực cho người Đông Man, mà còn bí mật phái tiểu đoàn Thiết Hổ và hơn nửa đội súng kíp ra ngoài.
Chẳng qua lúc đó trên biển có quá nhiều thuyền, lại có tuyết rơi nên người Đông Man hoàn toàn không phát hiện ra.
"Tốt lắm!" Kim Phi khẽ gật đầu: "Phái ca-nô đi một chuyến nữa, gửi tin tức cho Tả Phi Phi và Trần Phượng Chí!"
Người Đông man rút quân sớm hơn mấy ngày so với dự đoán của mấy người Kim Phi, Tả Phi Phi và Trần Phượng Chí có thể còn chưa chuẩn bị xong, vì vậy Kim Phi nhất định phải phái người đi nhắc nhở bọn họ một tiếng.
Chương 1155: Chủ động tấn công
Vua Đông Man cũng là một người làm việc rất quyết đoán, đã quyết định lui binh thì hành động cũng cực kì nhanh gọn.
Toàn bộ doanh trại Đông Man đều rất vội vã, nhưng lại không hề hỗn loạn, bọn tốt thí và kỵ binh tinh nhuệ tiến hành đổi ca canh gác một cách có trật tự.
Chỉ trong một buổi sáng, việc đổi ca canh gác đã kết thúc, bộ đội tiên phong Đông Man di chuyển trong màn tuyết dày, tiến về phía Bắc.
Lúc này là thời cơ tốt nhất để tấn công, Kim Phi đương nhiên sẽ không bỏ qua, lập tức phái một đội ngũ trong quân Uy Thắng , và đội súng kíp còn lại trở thành kỵ binh, cưỡi ngựa chiến ban đầu Trương Lương và Lưu Thiết dẫn tới, từ cửa thành Bắc mở đường máu ra ngoài.
Mặc dù vua Đông Man đã sắp xếp kỵ binh tinh nhuệ chắn ở phía sau, nhưng hắn căn bản không ngờ Kim Phi thật sự dám phái người ra khỏi thành chủ động tấn công.
Trong mắt vua, thành Du Quan có thể cố thủ đến bây giờ, chủ yếu dựa vào tường thành cao lớn và xe bắn đá, một khi ra khỏi thành, mấy ngàn nhân viên hộ tống cho dù có tinh nhuệ đi nữa, ở trước mặt mấy chục vạn đại quân phe mình cũng chẳng là gì.
Mấy trăm ngàn người chỉ cần mỗi người ném một quả cầu tuyết, cũng có thể đè chết mấy ngàn nhân viên hộ tống.
Nhưng vua cũng không dám khinh địch, gọi tướng lĩnh đang chắn phía sau tới, đích thân giao phó đối phương làm việc cẩn thận, sau đó hắn mới bắt đầu lên đường cùng đoàn đội.
Tướng lĩnh Đông Man đang chắn phía sau biết nhân viên hộ tống có súng kíp, cũng không chủ động đánh, mà sắp xếp kỵ binh hạng nặng mặc giáp nặng và cung nỏ hạng nặng đã từng thu được cùng đến phía sau cùng, che chở cho đại bộ đội rút lui.
Súng kíp nạp đạn quá chậm, hơn nữa tầm bắn cũng không bằng cung nỏ hạng nặng mà đối phương đã từng tịch thu được, Lưu Thiết phụ trách chỉ huy không dám dựa vào quá nhiều, chỉ có thể sử dụng cung nỏ hạng nặng tiến hành đánh trả.
Tầm bắn của cung nỏ hạng nặng di động không mạnh hơn cung nỏ hạng nặng người Đông Man tịch thu được bao nhiêu, Lưu Thiết chỉ có thể tháo mấy chiếc cung nỏ hạng nặng cỡ lớn trên tường thành xuống.
Nhưng cung nỏ hạng nặng cỡ lớn khá cồng kềnh, cực kì khó di chuyển, vẫn không thể gây ra thương vong lớn cho kẻ địch.
Kỵ binh Đông Man cũng đã tổ chức mấy lần phản công, hy vọng có thể đánh tan quân Bắc phạt ở ngoài thành trong một lần, nhưng súng kíp của nữ công nhân quả thực rất lợi hại lúc đánh tầm gần, kỵ binh Đông Man căn bản không phá nổi tuyến phòng thủ của đội súng kíp.
Hai phe cứ như vậy giằng co ba ngày ở phía Bắc thành Du Quan.
Trong ba ngày này, chủ lực Đông Man đã rút lui hết rồi, đường hành quân dài ngoằn ngoèo mười mấy dặm.
Đến ngày thứ tư, kỵ binh chắn phía sau nhận được thông báo của vua, đội ngũ đã tiến lên hết rồi, bọn họ có thể rút lui.
Phe quan chỉ huy kỵ binh và phe Lưu Thiết đánh mấy ngày, ai cũng không làm gì được ai, sớm đã không chịu nổi, nhận được mệnh lệnh thì ngay lập tức chuẩn bị rút lui.
Nhưng ngay lúc bọn chúng vừa bắt đầu rút lui, trên tường thành Du Quan đột nhiên có một cột khói bay lên trời.
Sau đó cửa thành Bắc mở ra, từng chiếc xe ngựa chở cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá nối đuôi nhau ra.
Cung nỏ hạng nặng người Đông Man sử dụng đều là tịch thu được lúc đánh với quân đội Đại Khang những năm trước, số lượng cũng không nhiều, trong lúc kỵ binh chắn phía sau và đội súng kíp giằng co mấy ngày nay, nhóm Kim Phi đã sớm tìm ra vị trí của những chiếc cung nỏ hạng nặng này ở trên tường thành.
Sau khi xe ngựa kéo cung nỏ hạng nặng cỡ lớn ra ngoài, lập tức sử dụng mũi tên nổ dùng để tấn công hạm thuyền trên biển, nổ tung mấy chiếc cung nỏ hạng nặng mà đối phương có.
Đội súng kíp lúc trước đánh ngang sức với kỵ binh Đông Man, lúc này cũng đột nhiên thay đổi, chủ động bày trận phát động tấn công.
Trận chiến trong nháy mắt đã trở nên kịch liệt.
Mãi đến lúc này, kỵ binh Đông Man mới phát hiện, việc súng kíp nạp đạn chậm lúc trước chỉ là do đội súng kíp giả vờ.
Sau khi có thêm tay nạp đạn và tay giã thuốc, tốc độ bắn của tay bắn súng kíp trong nháy mắt tăng lên gấp năm sáu lần!
Kỵ binh Đông Man rốt cuộc cũng hiểu được sự đáng sợ của súng kíp, bị đánh trở tay không kịp, chỉ có thể vừa đánh vừa lui, còn phải phái người báo cáo tình hình với vua.
Đội kỵ binh này dưới quyền quản lý trực tiếp của vua, sau khi vua nhận được tin, không dám khinh địch, lập tức sắp xếp thêm một đội kỵ binh đến cứu viện.
Nhìn bóng lưng kỵ binh tiếp viện đi xa, trên mặt vua tràn ngập lo âu.
Theo như trong tình báo truyền về, đội súng kíp lúc trước vẫn luôn nhún nhường, sau đó đột nhiên gây khó dễ, chắc chắn có âm mưu.
Lúc này vua đã cách thành Du Quan hơn hai mươi dặm, cho dù hắn có lo lắng hơn nữa cũng chỉ là nước xa không cứu được lửa gần.
Thở dài xong, hắn đang chuẩn bị trở lại xe ngựa, đột nhiên nghe thấy một tiếng còi lớn từ mặt biển phía Đông truyền tới.
Quay đầu nhìn phía Đông, chỉ thấy trên mặt biển cách đó vài dặm, xuất hiện bóng mờ của một chiếc thuyền lớn.
Ở phía trên thuyền lớn, còn hai khinh khí cầu lớn đang bay.
"Bọn chúng vẫn dám dùng khinh khí cầu!" Vua hừ nói: "Thả Hải Đông Thanh ra!"
Một lát sau, ba con Hải Đông Thanh bay ra từ xe ngựa phía sau vua, bay thẳng tới khinh khí cầu trên mặt biển.
Hành quân trong gió tuyết cực kì nhàm chán, khó khăn lắm mới xuất hiện chút náo nhiệt, gần như tất cả sự chú ý của binh lính Đông Man đều bị Trấn Viễn số hai và khinh khí cầu thu hút.
Tất cả mọi người, kể cả vua Đông Man, đều không chú ý tới trên thảo nguyên phía Tây, một đám người đeo khăn vải màu trắng đang nhanh chóng đến gần đại quân Đông Man đang rút lui.
Trên mặt biển, Hải Đông Thanh đã bay đến vùng trời phía trên Trấn Viễn số hai, chim kêu một tiếng, lao xuống phía khinh khí cầu.
Nhưng ngay lúc này, mấy quả pháo hoa trên boong Trấn Viễn số hai được phóng lên cao, bay về phía Hải Đông Thanh.
Hải Đông Thanh cực kì linh hoạt, sau khi phát hiện pháo hoa, lập tức đổi hướng bay sang một bên.
Nhưng vào lúc này, pháo hoa nổ.
Ánh sáng trắng nhức mắt chợt lóe lên rồi biến mất, nửa bầu trời bị chiếu sáng.
Dù cách xa mấy dặm, vua cũng không khỏi híp mắt lại.
Còn về Hải Đông Thanh, đang trong phạm vi phát nổ mấy trăm thước, bị chói mù mắt, bay tứ tung trên không trung như con ruồi không đầu.
Trên boong, nhóm nhân viên hộ tống lần lượt bắn những mũi tên lệnh đã chuẩn bị từ trước vào không trung, sau đó bắt đầu khua chiêng gõ trống.
Trong một lúc, khắp cả không trung đều vang lên tiếng còi tre chói tai, tiếng chiêng trống bên dưới cũng dày đặc.
Hải Đông Thanh bị chói mù mắt, lại bị các loại âm thanh hỗn loạn tấn công, bị dọa sợ phát điên rồi, một con điên cuồng bay thẳng lên, hai con còn lại thì có một con lao xuống biển.
Hải Đông Thanh cực kì khó thuần phục, cũng không biết ba con Hải Đông Thanh đó rốt cuộc có thể trở lại không, cho dù có bay trở về, cũng khó nói trước liệu chúng còn dám tấn công khinh khí cầu nữa không.
Ngay lúc vua đang suy nghĩ về việc Hải Đông Thanh, đột nhiên thấy khinh khí cầu trên thuyền lớn từ từ bay lên không, lắc lư trên không trung, trông như sắp bay về hướng này.
"Bọn chúng sẽ không cho rằng ta chỉ có ba con Hải Đông Thanh đấy chứ?"
Bị khinh khí cầu ném lựu đạn nổ cũng không phải là chuyện đùa, vua cắn răng, ra lệnh thả tiếp một con Hải Đông Thanh ra.
Lo rằng con Hải Đông Thanh này cũng sẽ bị chói mù mắt, người nuôi ưng cũng không ra lệnh tấn công, mà để cho Hải Đông Thanh quanh quẩn ở trên trận địa, cảnh cáo khinh khí cầu.
Thấy người Đông Man vẫn còn Hải Đông Thanh, khinh khí cầu quả nhiên không dám đến gần.
Vua Đông Man thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hắn còn chưa kịp thư giãn, phía Tây đột nhiên truyền tới một tràng tiếng nổ dày đặc.
Quay đầu nhìn, chỉ thấy từng ánh lửa bay lên từ phía Tây.
"Là lựu đạn của người Đại Khang!"
Đánh với quân Bắc phạt nhiều ngày như vậy, không ít binh lính Đông Man nhìn một cái đã nhận ra đây là ánh lửa do lựu đạn nổ hình thành.
Đồng thời cũng rất thắc mắc người Đại Khang sao lại xuất hiện ở chỗ này!
Phải biết rằng trong doanh trại Đông Man có mấy trăm ngàn người, còn thành Du Quan thì sao? Hơn nữa quân tiếp viện Kim Phi mang tới, tổng lực cũng chỉ hơn năm ngàn.
Hơn năm ngàn người bảo vệ được thành Du Quan, đây đã là chiến tích có thể khoe khoang cả đời, nhưng ai ngờ Kim Phi lại muốn chủ động phát động tấn công?
Đừng nói là Mạnh Thiên Hải và các tướng lĩnh khác của quân Uy Thắng, ngay cả Khánh Mộ Lam - người từng chứng kiến Kim Phi lấy ít thắng nhiều, cũng cảm thấy y điên rồi!
Ngay cả Tả Phi Phi cũng nhíu mày lại.
Tuy rằng cô ấy cực kỳ sùng bái Kim Phi nhưng lý trí lại nói cho cô ấy biết, quyết định này của Kim Phi quả thực hơi điên rồ.
Lưu Thiết và Thiết Chùy có phản ứng bình tĩnh nhất.
Không giống như Tả Phi Phi, ngoài sự sùng bái Kim Phi ra họ còn có cả sự tin tưởng.
Dù Kim Phi có quyết định thế nào, chi cần mũi kiếm của Kim Phi chỉ về hướng nào thì họ sẽ đi về hướng đó!
Cho dù ở phía trước có là gì họ cũng sẽ không quay đầu!
Đây cũng là lý do tại sao Kim Phi tin tưởng tiêu cục Trấn Viễn và dành đãi ngộ cao nhất cho nhân viên hộ tống.
Bởi vì tiêu cục Trấn Viễn là sự tự tin lớn nhất của y ở Đại Khang!
Trong số những người có mặt ở đây chỉ có Trần Phượng Chí là hào hứng nhất.
Trần Phượng Chí cũng được coi là người quan trọng trong chiến dịch ở dốc Đại Mãng, anh ta không bao giờ quên được cảnh tượng Đại Tráng dẫn hàng trăm nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen xông vào trại địch, giết chết thống soái của địch giữa muôn vàn kẻ địch vây quanh.
Bây giờ Đại Tráng không có ở đây, nhân viên hộ tống cũng không còn lại bao nhiêu, hơn nữa phần lớn đều bị thương và cũng không có cách nào thành lập chiến đội áo giáp đen khác.
Toàn bộ thành Du Quan, chỉ có tiểu đoàn Thiết Hổ là có khả năng thay thế chiến đội áo giáp đen để bắt thống soái trong trại địch!
Nghĩ đến việc lại được chứng kiến khoảnh khắc lịch sử như vậy, thậm chí có thể tham gia vào đó, Trần Phượng Chí đã hưng phấn đến mức muốn rú lên hai tiếng.
"Tiên sinh, ngài nghiêm túc sao?" Khánh Mộ Lam hỏi.
“Trong quân không có chuyện cười, cô nói xem?” Kim Phi nghiêng mắt liếc nhìn Khánh Mộ Lam.
"Tiên sinh, xin hãy nghĩ kỹ lại!"
Điền tiên sinh cũng nói theo: "Những người công thành hai ngày nay đều là dân du mục do vua Đông Man bắt tới, bọn họ cả vũ khí cũng không có nên mới dễ dàng đối phó đến vậy. Thật ra trong doanh trại Đông Man có mấy chục ngàn kỵ binh, chỉ là không thể lấy ra công thành được nên chưa ra quân thôi.”
"Tiên sinh, chúng ta chỉ có hơn năm ngàn người, mà kẻ địch có tới mấy trăm ngàn, thực lực chênh lệch quá lớn…”
Mạnh Thiên Hải cũng phản đối theo.
Trong trận chiến ở dốc Đại Mãng, quân địch cũng đông hơn quân ta nhưng số lượng không có chênh lệch lớn đến vậy.
Năm ngàn người đối mặt với doanh trại mấy trăm ngàn quân, nghĩ thế nào cũng thật là điên rồ.
Cho dù mấy trăm ngàn quân kia có đứng yên cho năm ngàn người này chém giết, thì cũng phải lâu lắm mới giết sạch được.
Huống chi người Đông Man có đứng yên cho họ tùy ý chém giết không? Đương nhiên là không!
Kim Phi nghe mấy lời này xong khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu trầm giọng nói: "Đối phó với người Đông Man, không cần năm ngàn một ngàn là đủ rồi!"
Xít!
Vừa dứt lời, xung quanh đã vang lên một tiếng thở mạnh.
Năm ngàn người xông vào doanh trại địch Đông Man đã khiến bọn Khánh Mộ Lam khó có thể tiếp thu rồi, thế mà Kim Phi còn nói chỉ cần một ngàn người là được…
"Tiên sinh, ở đây không giống với dốc Đại Mãng đâu!"
Khánh Mộ Lam hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn thuyết phục: "Khi ở dốc Đại Mãng, quân chủ lực của Đan Châu gần như đã bị chúng ta tiêu diệt, vả lại họ còn không có ngựa chiến nên Đại Tráng và Hầu Tử mới thành công được.
Còn bây giờ thì sao? Ngựa chiến của địch vẫn tốt, mấy chục ngàn kỵ binh chỉ cần xung phong một cái là có thể dìm chết một ngàn người chúng ta!”
"Ở đây và dốc Đại Mãng không giống nhau!"
Kim Phi gật đầu nói: "Ở dốc Đại Mãng chúng ta chưa có súng kíp!"
Kim Phi thấy Khánh Mộ Lam muốn nói gì nên đã nhanh chóng xua tay ngăn lại: "Đến lều trại nói đi, các ngươi nghe hết kế hoạch của ta trước đã, nếu thực sự thấy không được thì nghĩ cách khác!”
Dù Kim Phi có tự tin nhưng không lại tự kiêu, vẫn có thể lắng nghe ý kiến của người khác
Kim Phi đã nói như vậy, đám người Khánh Mộ Lam cũng đành gật đầu theo y ra khỏi đó.
Dù tất cả nhà cửa ở thành Du Quan đã bị Lưu Thiết phá hư, Kim Phi cũng ngại giành phòng với những người bị thương, nên chỉ có thể ở trong mấy lều tạm như các nữ công nhân.
Trở lại trong lều, Nhuận Nương đang ngồi dưới đèn vá áo, nhìn thấy Kim Phi dẫn người vào thì cô ấy vội vàng đứng dậy rót nước cho mọi người.
Dù sao y cũng là người đứng đầu Đại Khang nên lều của Kim Phi tương đối lớn, được Nhuận Nương dùng rèm chia làm hai bên.
Cô ấy và Kim Phi ngủ ở phòng trong, bên ngoài coi như là chỗ làm việc của y, ở giữa có một cái bàn và trên đó có một cái bản đồ.
Biết bọn Kim Phi có chuyện nghiêm túc muốn nói, nên rót nước xong Nhuận Nương đã đi vào phòng.
Kim Phi ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, y vừa định nói chuyện đã nghe thấy có tiếng bước chân ở ngoài truyền đến.
Thiết Chùy đứng ở cửa xốc rèm nhìn ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, Trịnh Trì Viễn đến rồi!”
"Tới đúng lúc lắm,” Kim Phi gật đầu: “Cho anh ta vào đi!"
Rèm bị xốc lên, Trịnh Trì Viễn mang theo một cơn gió lạnh đi vào.
Nhìn thấy Kim Phi, anh ta quỳ một gối xuống nói: "Trịnh Trì Viễn kính chào Quốc sư đại nhân! Thủy quân tiếp viện đến muộn, xin tiên sinh trách phạt!”
Kim Phi không nói gì mà nhìn chằm chằm Trịnh Trì Viễn một lúc, y đang muốn phân biệt xem thời gian trước anh ta đi Đông Hải là thực sự đi đánh cướp biển hay là cố tình trốn tránh y.
Đáng tiếc y không có năng lực nhìn mặt đoán ý như Cửu công chúa, Trịnh Trì Viễn còn cúi đầu xuống nên y thực sự không đoán được.
Thế nên Kim Phi hỏi thẳng: "Nghe nói Trịnh tướng quân đuổi bắt cướp biển tóc vàng, có bắt được không?"
"Thoát hai chiếc, số còn lại đều đuổi kịp!"
Trịnh Trì Viễn quay ra ngoài vỗ tay, hai thủy quân đẩy hai tên cướp biển tóc vàng bị trói bằng dây thừng đi vào.
"Tiên sinh, không phải lần trước ngài nói muốn tìm mấy cái miệng để hỏi thăm tình hình các nước phía Tây sao, đây là hai tên thủ lĩnh của đám cướp biển.”
Trịnh Trì Viễn nói: “Tiếc là họ nói gì chúng ta đều không hiểu, ta nghe nói cướp biển nước X có thể trao đổi với bọn họ, nên đã cho người đi bắt cướp biển nước X, chỉ cần tìm được là có thể cho người đưa tới đây.''
Kim Phi nhìn thoáng qua mấy tên cướp biển, y đứng dậy, bước tới đỡ Trịnh Trì Viễn dậy, nhỏ giọng nói: “Trịnh tướng quân vất vả rồi, đứng dậy đi!”
Đến lúc này tảng đá trong lòng Trịnh Trì Viễn mới hạ xuống.
Trước đó anh ta rời đi để truy lùng cướp biển là thật, sau đó nhận được truyền tin nghe nói Kim Phi muốn đi tiếp viện cho thành Du Quan, còn đích thân đến bến tàu thủy quân tìm anh ta, Trịnh Trì Viễn đã lập tức dẫn theo hạm đội thủy quân trở về với tốc độ nhanh nhất.
Buổi sáng anh ta còn tự mình ra tay đuổi giết bè gỗ Đông Man, để thể hiện một chút trước mặt Kim Phi, bận rộn mãi đến bây giờ mới trở về.
Trước khi bước vào, lòng Trịnh Trì Viễn thấp thỏm không thôi vì sợ sẽ bị Kim Phi trách tội.
Bây giờ đích thân Kim Phi đã đỡ anh ta đứng dậy, Trịnh Trì Viễn cũng hiểu được y đã không muốn truy cứu anh ta.
Đây là lần đầu tiên bọn Khánh Mộ Lam nhìn thấy một người phương Tây tóc vàng mắt xanh, họ nhịn không được mà tò mò quan sát.
Những tên cướp biển ngang ngược khó mà thuần phục, dù đã trở thành tù binh nhưng một tên cướp biển còn mắng chửi đám người Khánh Mộ Lam bằng tiếng Anh khi thấy đám người Khánh Mộ Lam nhìn họ như nhìn mấy con khỉ.
Bây giờ tâm trí của Kim Phi chỉ có người Đông Man, vốn y không định chú ý đến hai tên cướp biển này, nhưng ai ngờ mấy tên này lại mở miệng mắng người.
Kim Phi đưa tay rút bội đao của Khánh Mộ Lam ra, trở tay lấy thân đao vỗ vào mặt tên cướp biển đang mắng mỏ, lạnh giọng nói bằng tiếng Anh: "Mắng một câu nữa, ông đây sẽ lột da ngươi!”
Chương 1152: Văn hóa cướp biển
“Thế mà ngươi lại có thể nói được tiếng của bọn ta sao?"
Tên cướp biển mắng chửi lập tức mở to mắt, tên cướp biển bên cạnh hắn vốn im lặng cũng quay đầu lại nhìn sang.
"Nếu ngươi có thể hiểu được ngôn ngữ của chúng ta, vậy thì nhân lúc này thả chúng ta ra sớm một chút!"
Tên cướp biển mắng mỏ trừng mắt nhìn Kim Phi uy hiếp: "Ngài William Smith đây là người kế vị thứ hai của gia tộc Smith ở đảo Nalap chúng ta, ngươi bắt cóc ngài Smith thì chẳng khác nào là khiêu chiến với đảo Nalap!"
"Khi các ngươi dẫn cướp biển đến đây và giết chết dân làng của chúng ta, là đã tuyên chiến với chúng ta rồi!"
Kim Phi lạnh giọng nói: "Bây giờ ta đang bận, không rảnh quan tâm tới các ngươi, nên tốt nhất là ngậm miệng lại, nếu ta nghe ngươi chửi người của ta một lần nữa, ta đảm bảo sẽ cho các ngươi sống không bằng chết!”
Khi thủy quân ở Đông Hải, Kim Phi đã nghe người của thủy quân giải thích, nhóm cướp biển này đã hợp lực với cướp biển nước X để cướp bóc một ngôi làng ven biển và đã giết chết nhiều người.
Nếu Kim Phi không dặn để lại hai người thì Trịnh Trì Viễn đã giết sạch bọn họ từ lâu.
Tên cướp biển mắng người còn muốn nói thêm gì nữa nhưng lại bị ánh mắt của William Smith ngăn lại.
"Tiên sinh này, tự tiện xông vào lãnh thổ của ngài là lỗi của chúng ta, ta đây xin lỗi ngài!"
William Smith nói: “Nếu ngài có thể nói được ngôn ngữ của chúng thì hẳn là cũng biết quy định của chúng ta. Ta sẵn sàng bồi thường cho tội lỗi của mình, vàng bạc, rượu ngon hay mỹ nữ, ngài muốn thứ gì cứ mở lời gia tộc Smith của ta nhất định sẽ làm ngài hài lòng!"
Quả thật kiếp trước Kim Phi từng nghe nói, nhiều quý tộc châu Âu muốn rèn luyện con cháu trong gia tộc sẽ cho họ ra biển cướp bóc, xem như bài kiểm tra của bọn họ.
Có người thành công mang về rất nhiều của cải, nhưng cũng có người thất bại và chết trên biển.
Nếu con em quý tộc bị bắt làm tù binh, có thể dùng tiền tài mỹ nữ để chuộc lại.
Kim Phi cứ luôn tò mò về trình độ phát triển của phương Tây, nhưng bây giờ Kim Xuyên bị bao vây bởi những kẻ địch hùng mạnh, ngoài thành Du Quan còn đang có mấy trăm ngàn người Đông Man đang ngo ngoe ngọ nguậy, nên đây không phải là lúc để lo lắng chuyện ở ngoài xa ngàn dặm.
Kim Phi xua tay ra hiệu cho Thiết Chùy đưa người xuống trước.
"Tiên sinh, ngài nghĩ kỹ xem ngài có cần gì thì cứ nói. Mẹ ta là trưởng nữ của gia tộc Kent, bà ấy nhất định sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của ngài!"
Khi bị Thiết Chùy kéo đi, William Smith vẫn quay đầu lại thét lên với Kim Phi.
Bị ảnh hưởng bởi cuộc kiến tạo ở kỹ băng hà cổ xưa, khối lục địa châu Âu vô cùng không ngay ngắn, có đường bờ biển dài và quanh co, có nhiều bán đảo, đảo nhỏ và vịnh, có rất nhiều khu vực biển và còn có một số biển trong đất liền.
Trong thời đại mà giao thông vận tải và thông tin liên lạc còn kém phát triển, nhiều nơi đã tập trung lại một góc và hình thành nền văn hóa của riêng nước mình.
Rất nhiều nước còn không lớn bằng một hòn đảo nhỏ Kim Xuyên.
Không có chính quyền tập trung để ban hành mệnh lệnh thống nhất, mỗi quốc gia đều có tư tưởng, lập trường riêng, do tư tưởng khác nhau nên khó tránh nảy sinh xung đột.
Thế nên, từ xưa đến nay châu Âu vẫn luôn hỗn loạn, hiếm có ngày được bình yên và nạn cướp biển hung hăng ngang ngược cũng cực kỳ tràn lan.
Sau một thời gian dài hun đúc của hưởng lịch sử, cướp biển đã dần trở thành một nét văn hóa khắc sâu vào xương tủy của rất nhiều người châu Âu.
Bọn họ không những không tin việc cướp bóc là một tội lỗi, mà còn tin rằng cướp biển là một hành động mạo hiểm của kẻ mạnh.
Được thúc đẩy bởi tư tưởng này, nên sau khi thời đại hàng hải mở ra. Họ đã thành lập các thuộc địa trên khắp thế giới, cướp bóc tài nguyên địa phương một cách trắng trợn, bắt người dân địa phương làm nô lệ và đã phạm phải vô số tội ác khó nói hết.
Nhưng cho đến khi Kim Phi được sống lại lần nữa, rất nhiều người châu Âu vẫn chưa hề ăn năn, thay vào đó họ còn kiêu ngạo trưng bày những di tích văn hóa cướp được từ các quốc gia khác để tuyên dương những tội nghiệt mà họ đã làm trong quá khứ!
William Smith lớn lên trong bầu không khí văn hóa này nên từ nhỏ hắn đã vô cùng tôn sùng cướp biển, khi trưởng thành đã lập tức dùng hết tiền tiết kiệm để ra biển phiêu lưu và trở thành cướp biển.
Vì là lần đầu tiên nên hắn không đi quá xa mà chỉ lang thang quanh bờ biển phía nam Địa Trung Hải, nhưng hắn đã rất may mắn khi phát hiện ra một mỏ bạc ở châu Phi trong chuyến đi biển đầu tiên.
Mặc dù trữ lượng mỏ bạc kia cũng không lý tưởng lắm, nhưng việc khai thác lại cực kỳ thuận tiện.
Dưới chân núi nơi mỏ bạc có một bộ lạc bản địa, đáng tiếc là họ quá lạc hậu, vẫn mặc da thú, vũ khí chủ yếu là giáo gỗ và rìu đá, căn bản là không thể địch lại được bọn cướp biển cầm kiếm và mặc áo giáp.
William Smith không chỉ cướp mỏ bạc mà còn bắt giữ toàn bộ người dân trong bộ lạc này, đàn ông thì ép đi khai thác quặng, phụ nữ thì bị bắt trói về bán làm nô lệ.
Lần đầu tiên ra biển, William Smith đã kiếm được vô số của cải, số tiền kiếm được đã gấp mười mấy lần số tiền đầu tư.
Dù là cậu hai của gia tộc Smith, thì đây cũng là một khoản thu nhập rất đáng kể.
Thế nên hắn càng nhiệt tình hơn với nghề cướp biển, lấy mỏ bạc làm tài sản thế chấp, càng ngày càng mua nhiều thuyền lớn và đi đến những nơi xa hơn nữa.
Mấy năm tiếp theo, William Smith dẫn đội cướp biển của mình rong ruổi qua lại trên biển, cướp bóc từng bộc lạc và khoảng cách họ đi cũng ngày càng xa hơn.
Phải nói rằng trong mấy năm qua William Smith rất may mắn, hắn không chỉ trả hết nợ thế chấp bên ngoài mà còn gia tăng tài sản của mình lên gấp nhiều lần, lại còn chiếm đóng một thuộc địa lớn ở bờ biển phía tây Hồng Hải. Sau đó còn xây dựng bến tàu và cung cấp cho hạm đội cướp biển dưới trướng mình sử dụng.
Những thành tích này đã khiến William Smith trở thành một trong những thanh niên chói sáng nhất trong gia tộc Smith và thậm chí là cả quần đảo Nalap, đồng thời cũng trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng nhiều tiểu thư quý tộc.
Thế nên tham vọng của William ngày càng lớn, hắn đã không còn thõa mãn với châu Phi lạc hậu và bắt đầu chuyển hướng về phương đông.
Hắn đã từng bắt được vài tên cướp biển khác, nghe những tên cướp biển này nói rằng xa hơn về phương đông có một quốc gia cực kỳ giàu có, lại còn rất yếu ớt.
William cũng tìm thấy những đồ sứ và lá trà tinh xảo cũng như quần áo làm bằng lụa từ các tàu cướp biển Trung Á.
Wiliam đã làm cướp biển nhiều năm, nên đã lập tức nhận ra rằng những thứ này sẽ mang lại cho hắn lợi nhuận khổng lồ cỡ nào nếu lấy những thứ này bán sang châu Âu!
Kể từ ngày đó, William tràn đầy khao khát đất nước này.
Sau hơn một năm lên kế hoạch và chuẩn bị, William đã bắt đầu hành trình xa xôi này.
Dù có những tên tù binh Trung Á dẫn đường, William vẫn phải mất hơn một năm mới có thể vượt qua eo biển Malip và tiến vào hải vực Nam Hải.
Nhưng tại đây, họ gặp phải cướp biển nước X, hai bên đã giao chiến nhiều lần trên biển, cuối cùng William đã đánh bại cướp biển nước X bằng một con thuyền viễn dương mạnh hơn.
Cướp biển nước X sinh ra để bắt nạt kẻ yếu, khi làm cướp biển ức hiếp người khác thì cả đám đều là ác quỷ. Thấy không thể đánh bại William thì lại quỳ xuống trở thành một con chó liếm đế giày, chủ động dâng vàng, bạc, mỹ nữ lên để mong được hợp tác.
William mới đến, trời xa đất lạ nên cũng đồng ý hợp tác.
Sau khi hợp tác với bọn cướp biển nước X, William đã gây lên sóng gió, cướp bóc khắp nơi ở vùng biển phía nam Đại Khang.
Nhưng lúc này phía nam của Đại Khang vẫn còn tương đối lạc hậu, ngoài trà ra thì William không thích thứ nào nên đã đến Đông Hải theo sự xúi giục của cướp biển nước X.
Sau đó gặp phải Trịnh Trì Viễn.
Chương 1153: Hoàn thiện kế hoạch
Sau khi Thủy quân Đông Hải trang bị cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá do Kim Phi viện trợ, Trịnh Trì Viễn luôn muốn kiếm đối tượng để đánh một trận cho hả, William đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Nghe tin có tên cướp biển tóc vàng cấu kết với cướp biển nước X để cướp bóc làng chài, Trịnh Trì Viễn lập tức dẫn hạm đội của mình truy đuổi và chặn hạm đội cướp biển của William ở một bến cảng
Hạm đội cướp biển không phải là đối thủ của thủy quân Đông Hải, William bị thủy quân Đông Hải bắt giữ sau khi bị tổn thất rất nhiều tàu.
Trước đây luôn là William bắt giữ người khác, điều này mang lại cho hắn cảm giác thành tựu và cũng là niềm vui lớn nhất của hắn khi làm cướp biển.
Nhưng sau khi trở thành tù binh, William nhận ra nỗi sợ hãi khi trở thành tù binh.
Thủy quân và cướp biển là thiên địch, Trịnh Trì Viễn bắt được cướp biển thì đều cho treo cổ hết.
Nhìn thấy người của mình bị lính Đông Hải treo cổ từng kẻ một, William sợ hãi đến mức suýt tè ra quần, cuống cuồng hứa hẹn với Trịnh Trì Viễn rằng mình có thể nộp tiền chuộc.
Nhưng tên giặc X có thể nghe hiểu tiếng Anh đã bị máy bắn đá của thủy quân giết chết trong trận hải chiến, Trịnh Trì Viễn hoàn toàn không hiểu được hắn nói gì.
Phát hiện điều này, William tưởng rằng mình chết chắc rồi.
Nhưng không ngờ Trịnh Trì Viễn không giết hắn, mà là sau khi đoán rằng hắn là người phụ trách hạm đội cướp biển thì cho bắt giữ hắn và thuyền phó.
Giờ lại phát hiện Kim Phi có thể nghe hiểu tiếng Anh, điều này khiến William vốn đang tuyệt vọng lại tìm thấy hy vọng.
Với khối tài sản tích lũy được trong nhiều năm, William tin rằng hắn có thể đưa ra một mức giá làm Kim Phi đổi ý.
Đáng tiếc Kim Phi chẳng có tâm trí gì với việc này, hoàn toàn không muốn tiếp lời.
William còn định gào lên nữa thì lại bị Thiết Chùy đấm thẳng mặt.
Sợ bị Thiết Chùy đánh nữa, William đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, bị cận vệ kéo đi.
Sự xuất hiện của William chỉ là một bước đệm nhỏ với Kim Phi, William bị kéo đi khuất, Kim Phi trả lại hắc đao cho Khánh Mộ Lam.
“Tiên sinh, sao ngài lại biết nói tiếng của đám quỷ tóc vàng đó?”
Khánh Mộ Lam nhận hắc đao, tò mò hỏi.
Không riêng gì cô ấy, những người khác cũng đều quay đầu lại nhìn Kim Phi.
Kim Phi bất đắc dĩ trả lời có lệ: “Khi còn nhỏ được cao nhân dạy.”
Dù sao cao nhân đã 'đổ vỏ' cho y nhiều lần rồi, lại thêm một lần nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì.
“Tiên sinh, về sau có cơ hội, ngài có thể dạy ta được không?”
Trịnh Trì Viễn nói: “Dạo này quỷ tóc vàng càng ngày càng nhiều, nghe không hiểu tiếng của bọn họ thì không thể thẩm vấn được.”
Trong văn hóa truyền thống của Đại Khang, thầy và trò là mối quan hệ rất thân thiết, có cái gọi là một ngày làm thầy cả đời làm cha, mối quan hệ giữa nhiều thầy và trò còn tốt hơn mối quan hệ giữa cha và con.
Nếu Kim Phi chịu dạy ngôn ngữ của quỷ tóc vàng cho anh ta, Trịnh Trì Viễn sẽ trở thành hậu duệ trực tiếp của Kim Phi.
Đáng tiếc, điều khiến Trịnh Trì Viễn thất vọng là Kim Phi không đồng ý, mà xua tay nói: “Không cần phải học ngôn ngữ của bọn họ, chúng ta phải khiến bọn họ học ngôn ngữ của chúng ta!”
Khả năng ngoại ngữ của Kim Phi không tốt lắm, khi xưa vì học tập và làm việc, y đã tốn biết bao tâm sức để học tiếng Anh.
Mặc dù cuối cùng y cũng đã học rất tốt, bất kể là đọc, nói, có thể giao tiếp với người Âu Mỹ mà không gặp vấn đề gì, nhưng Kim Phi vẫn không thích tiếng Anh.
Vì sao ở đời trước tiếng Anh lại trở thành ngôn ngữ chính thức của thế giới, không phải là do người Anh đã có ảnh hưởng đủ lớn đối với thế giới trong Thời đại Khám hiểm đó sao?
Đời này Kim Phi sẽ không cho bọn họ cơ hội này nữa, y muốn biến tiếng Hoa Hạ thành ngôn ngữ chính thức của thế giới, để người nước ngoài nếm trải nỗi đau khi học tiếng Hoa Hạ.
Nhưng đây đều là chuyện của sau này, Kim Phi không biết phải đến năm nào mới đạt được điều này.
Thế nên y lắc đầu và nhìn lại bản đồ trên bàn.
"Không cần nói đến cướp biển nữa, chúng ta tiếp tục nói về người Đông Man."
Kim Phi chỉ vào bản đồ: “Trịnh tướng quân tới đúng lúc, hành động lần này cần hạm đội hỗ trợ!”
“Rõ!” Tuy rằng Trịnh Trì Viễn thấy hơi thất vọng, nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn, đi đến bên cạnh bàn.
Mấy người Khánh Mộ Lam cũng lại gần, nhìn Kim Phi giải thích kế hoạch trên bản đồ.
Đến tận bây giờ, Khánh Mộ Lam còn cảm thấy kế hoạch của Kim Phi quá điên rồ, nhưng nghe Kim Phi giảng giải thì vẻ mặt của mọi người dần dần trở nên nghiêm túc.
Kế hoạch của Kim Phi tuy rằng vẫn điên rồ như cũ, nhưng nghe qua thì cũng không có vẻ gì là không thể...
Kim Phi nói nửa tiếng mới dừng lại, mọi người đều có vẻ trầm ngâm.
Điền tiên sinh do dự một chút, nói: “Tiên sinh, tuy kế hoạch của ngài rất tốt nhưng ta nghĩ vẫn còn một số vấn đề…”
“Tiếp thu ý kiến quần chúng mới có thể tránh phạm sai lầm, ta gọi mọi người đến là để cùng nhau bàn bạc, Điền tiên sinh có vấn đề gì thì cứ nói!”
Kim Phi nhìn Điền tiên sinh nói.
“Vậy thì ta nói.”
Điền tiên sinh cũng coi như là đã theo Kim Phi từ lâu, biết Kim Phi không phải chỉ là nói suông, cho nên đã nêu ra vướng mắc của mình.
Có người mở đầu thì sẽ có người đi theo.
Sau đó, Khánh Mộ Lam, Lưu Thiết, Tả Phi Phi cũng lần lượt nghi ngờ và ý kiến của họ, Kim Phi giải thích từng người một.
Mọi người không ngừng thảo luận cho đến rạng sáng rồi lần lượt rời đi, chỉ còn lại Kim Phi ngồi bên bàn, ngơ ngác nhìn bản đồ.
Giảng giải suốt đêm, Kim Phi đã thành công thuyết phục được mấy người Khánh Mộ Lam.
Thật ra với tầm ảnh hưởng của Kim Phi, y không cần phải giải thích, cứ đưa ra mệnh lệnh thì Lưu Thiết và Tả Phi Phi sẽ chấp hành mà không cần bất kỳ lời giải thích nào.
Mạnh Thiên Hải có lẽ sẽ lèo nhèo, nhưng anh ta cũng không dám công khai làm trái quyết định của Kim Phi.
Nhưng Kim Phi biết, những kẻ độc tài thường không thể tiến xa vì không ai là hoàn hảo.
Về mặt cơ khí, Kim Phi tự tin rằng chưa có ai ở Đại Khang có thể vượt qua y, cho nên y sẽ có vẻ hơi bá đạo, nói cái gì thì chính là cái đó.
Nhưng về mặt chính trị và quân sự, Kim Phi tự biết ở Đại Khang có rất nhiều người giỏi hơn mình.
Là chủ soái, hiện tại bất cứ mệnh lệnh nào y đưa ra đều có khả năng ảnh hưởng đến sự sống chết của rất nhiều nhân viên hộ tống và nữ công nhân, cho nên y sẵn sàng lắng nghe ý kiến của người khác.
Đặc biệt là Kim Phi cực kỳ coi trọng ý kiến của Điền tiên sinh, Mạnh Thiên Hải và Trịnh Trì Viễn.
Bởi vì Điền tiên sinh là người quen thuộc nhất với Đông Man ở thành Du Quan, Mạnh Thiên Hải là lão tướng kỳ cựu ở sa trường, Trịnh Trì Viễn là quan chỉ huy thủy quân, bọn họ đều giỏi hơn mình trong lĩnh vực chuyên môn.
Trên thực tế, trong cuộc thảo luận tối qua, ba người đã đưa ra nhiều câu hỏi và đề xuất nhất, đồng thời chúng cũng hữu ích nhất.
Kim Phi nhìn chằm chằm vào bản đồ, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về kế hoạch tác chiến để tránh những sơ hở có thể xảy ra.
Nhuận Nương nghe thấy tiếng người bên ngoài rời đi bèn bưng một cái khay từ phòng trong đi ra.
Trên khay có một bát cháo trắng và mấy đĩa đồ ăn kèm.
Các món ăn kèm tuy rất đơn giản nhưng lại rất tinh tế, có thể thấy được Nhuận Nương chế biến vô cùng cẩn thận.
“Đương gia, ăn một chút gì đi.”
Nhuận Nương đặt đồ ăn trước mặt Kim Phi, nhỏ giọng nói.
“Cứ để đây trước đã, hiện giờ ta không có cảm giác thèm ăn."
Kim Phi thở dài, trong đầu vẫn đang suy nghĩ kế hoạch tác chiến.
“Đương gia, trước đây không phải chàng đã nói rồi sao, sắp xếp là do con người, thành hay không là do ông trời, bây giờ ta cứ xem ý trời thế nào vậy."
Nhuận Nương đau lòng dùng ngón tay vuốt phẳng hàng mày của Kim Phi: “Mọi người đã bàn bạc suốt cả đêm, đừng nghĩ nữa, ăn một chút gì đi, chốc nữa còn phải lên tường thành nữa, không thể để bụng đói được.”
“Nàng nói đúng, ăn một chút vậy!”
Kim Phi gật đầu, bưng bát cháo lên.
Bây giờ nhiệm vụ đã bàn giao cho các bên, có thành công hay không còn tùy thuộc vào sự phối hợp và thực hiện của mọi mặt.
Chương 1154: Quyết định rút quân
Kim Phi ở trong lều trại chậm rãi ăn cơm, trên mặt biển lại là rất bận rộn.
Đám bè gỗ của Đông Man đã bị thủy quân do Trịnh Trì Viễn chỉ huy đánh bại, những người may mắn sống sót cũng bị đuổi tới bên ngoài phía nam hàng trăm dặm, trong thời gian ngắn không thể quay trở về.
Nhưng để đề phòng có con cá lọt lưới đánh lén, Trịnh Trì Viễn vẫn bố trí hơn mười chiếc thuyền tuần tra trên vùng biển gần đó, tiếp đó còn bố trí mấy chiếc tàu hạng nhẹ có mực nước tương đối nông để chạy đến chỗ Trấn Viễn số 1 bị chìm, tiến hành dọn dẹp.
Kết cấu chính của Trấn Viễn số 1 là những mảnh gỗ, gần như đang trôi nổi trong nước, nếu kéo nó đi cũng không quá khó khăn.
Nhưng đám người Trịnh Trì Viễn cũng không sốt ruột, bề ngoài nhìn thì giống như có ngươi ra vào boong tàu, nhưng trên thực tế thì tiến độ công việc rất chậm.
Trịnh Trì Viễn không vội vàng, nhưng vua Đông Man lại vô cùng sốt sắng.
Bây giờ nhóm bè gỗ đã bỏ trốn rồi, quyền khống chế mặt biển nằm trong tay thủy quân, cũng có nghĩa là Kim Phi có thể nhận được tiếp viện bất cứ lúc nào.
Bọn chúng không thể sử dụng biện pháp vây thành để làm cạn kiệt nguồn cung cấp vật tư bên trong thành Du Quan nữa, chỉ có thể tấn công bằng vũ lực.
Bây giờ những xác chết dưới tường thành đã bị dọn sạch, nếu tấn công bằng vũ lực thì chắc chắn lại phải dùng người để lấp đầy tường thành thêm một lần nữa.
Cho đến hiện tại, người Đông man đã chết rất nhiều, rất nhiều oán hận của nhiều bộ lạc được tích lũy từng chút một đã gần như đạt đến mức giới hạn, nếu lại đánh tiếp thì hậu quả sẽ như thế nào, vua cũng không dám đảm bảo.
Đội trưởng đội cận vệ tiến vào thì nhìn thấy sắc mặt của vua đầy vẻ mệt mỏi mới khuyên nhủ: "Đại vương, ngài ngủ một giấc đi, còn tiếp tục như vậy nữa thì cơ thể cũng sẽ không chịu nổi."
Kể từ khi biết Kim Phi xuất hiện ở thành Du Quan, vua chưa từng chợp mắt được một giây, cho nên hai mắt đều đỏ hoe.
Vua không hề cảm kích lòng tốt của đội trưởng đội cận vệ mà ngẩng đầu lên hỏi: "Bọn họ đã vớt được thuyền lên chưa?"
Đây mới chính là vấn đề mà bây giờ vua Đông Man quan tâm nhất.
"Vẫn chưa," Đội trưởng đội cận vệ đang định nói tiếp thì bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.
Trong lòng vua đang cảm thấy bực bội nên bỗng đứng lên, vén rèm lên bước ra bên ngoài lều trại.
Vừa ra ngoài, thì ra là một lều trại bị đè sụp do tuyết rơi quá nhiều, bếp lò bên trong đã đốt cháy lều trại, khiến cho mọi người hoảng loạn.
Hai ngày này tuyết rơi mấy đợt, lều trại bị tuyết đọng đè sập nhiều lần.
Lều trại bị đè sụp cũng không phải là điều thảm nhất, điều tồi tệ nhất là đám bia đỡ đạn thậm chí còn không có lều trại, bọn họ chỉ có thể cùng chen chúc một chỗ với bò và ngựa, trốn dưới bụng bò và ngựa, dùng bò và ngựa để che mưa chắn gió.
Vua không hề tức giận, cũng lười quay về lều trại, chỉ đứng trong tuyết như vậy hỏi: "Nói cho ta biết, bây giờ tình hình trên biển như thế nào rồi?"
"Bọn họ còn chưa vớt được con tàu bị chìm kia, nhưng đã phái rất nhiều thuyền nhỏ đi tới bến tàu để vận chuyển vật tư và binh lính." Đội trưởng đội cận vệ đáp: "Trên tường thành của bọn họ rõ ràng đã có nhiều lính canh hơn trước!"
"Vận chuyển vật tư và binh lính?"
Vua nhíu mày, nhảy lên ngựa chiến ở cửa.
Khi chạy đến bờ biển, quả nhiên nhìn thấy trên mặt biển khắp nơi đều là thuyền nhỏ, đang kéo binh lính và hòm gỗ, một chuyến chở về bến tàu của thành Du Quan.
Lại quay đầu nhìn về phía tường thành Du Quan lần nữa, quả nhiên đúng như đội trưởng đội cận vệ đã nói, số binh lính đang canh giữ ở đó tăng lên rất nhiều rồi.
Những phát hiện này khiến cho trong lòng vua cảm thấy lạnh lẽo, không khỏi suy nghĩ xem mình có nên rút quân hay không.
Khi suy nghĩ này nảy ra, trái tim của vua đột nhiên bị thắt chặt mạnh.
Lúc đến, hắn dẫn đầu một đội quân lớn hơn trăm nghìn, tràn đầy tự tin nhìn đời bằng nửa con mắt, có thể dùng một đòn để phá hủy thành Du Quan, tư thế vung roi đánh Trung Nguyên.
Nhưng hiện thực lại đánh vào mặt hắn một cái.
Mặc dù không có phi thuyền, nhưng Lưu Thiết vẫn có thể ngăn cản hắn lâu như vậy, dù đã chết nhiều người như vậy nhưng vẫn không thể đánh chiếm được thành Du Quan.
Bây giờ thành Du Quan có tiếp viện, còn có Kim Phi đích thân chỉ huy, còn có thể đánh chiếm được ư?
Trong lòng vua không có một chút tự tin nào, ý nghĩ rút quân trong đầu ngày càng mãnh liệt.
Mặc dù cực kỳ không cam lòng, nhưng với tư cách là thống soái, vua biết rõ là hắn không thể tức giận, nhất định phải học cách ngăn chặn tổn thất kịp thời.
Mặc dù bây giờ rút quân thì có hơi ô nhục, nhưng tổn thất ở thời điểm hiện tại vẫn còn nằm trong phạm vi tiếp nhận của vua, nếu tiếp tục giằng co thì số người chết chỉ càng ngày càng nhiều, thậm chí sẽ khiến cho các bộ lạc khác phản ứng dữ dội.
Chẳng bằng rút quân trước, đợi đến năm sau chuẩn bị đầy đủ hơn rồi nói sau.
Vua tin tưởng rằng qua mùa đông lạnh giá này, tất cả các bộ lạc sẽ nhận ra rằng, nếu không đi xuống phía nam đánh chiếm Trung Nguyên thì bọn họ đều sẽ chết đói.
Đến lúc đó, không cần vua phải thúc ép, các bộ lạc sẽ chủ động xông lên phía trước.
Vua cũng là một người quyết đoán, sau khi suy nghĩ cẩn thận những điều này thì lập tức phái đội trưởng đội cận vệ đi tìm trợ tá tới.
Thật ra rất nhiều trợ tá cũng nhận ra được rằng nếu tiếp tục tấn công thành Du Quan thì sẽ chỉ tăng thêm số người chết và bị thương, sau khi nghe được ý nghĩ của vua, tất cả trợ tá đều lập tức bày tỏ sự ủng hộ, hơn nữa còn bắt đầu bày mưu, vạch ra kế hoạch để rút quân.
Vào đêm đó, vua triệu tập những thủ lĩnh của các bộ lạc, chính thức tuyên bố rút quân.
Lúc này các bộ lạc đều đã khổ đến mức không chịu nổi, đương nhiên sẽ không phản đối, vì thế sáng sớm hôm sau, trong doanh trại lớn của quân Đông Man bắt đầu chuẩn bị rút quân.
Đội quân mấy trăm nghìn người mang theo vô số bò và cừu với vật tư tiến hành rút quân, cũng không phải là một chuyện đơn giản, nếu không chuẩn bị đầy đủ, bị quân địch đuổi giết từ phía sau thì rất có thể sẽ tạo thành cảnh tượng chạy tán loạn và giẫm đạp lên nhau.
Vì vậy, trước khi rút quân, nhất định phải bố trí đầy đủ quân tinh nhuệ đi ở phía sau đội quân.
Lưu Thiết vẫn sắp xếp người nhìn chằm chằm vào doanh trại của Đông Man, lập tức phát hiện ra động thái bất thường của đối phương, còn báo cáo cho Lưu Thiết.
"Tiên sinh, ngài thật sự đoán đúng rồi, người Đông Man thật sự đang chuẩn bị rút quân.
Lưu Thiết lập tức chạy tới thông báo cho Kim Phi.
Kim Phi nghe vậy, vội vàng chạy lên trên tường thành, giơ kính viễn vọng lên nhìn về phía bắc, trong doanh trại của Đông Man đúng là có rất nhiều người đang di chuyển, bò và cừu với bia đỡ đạn ở doanh trại phía nam cũng đang di chuyển về phía bắc, mà đội kỵ binh vốn đang ở nửa phía bắc cũng đang di chuyển về phía nam.
Tất cả những thứ này đều khẳng định rằng người Đông Man đang chuẩn bị rút quân!
Kim Phi buông kính viễn vọng xuống, nhịn không được mà đập vào tường thành một cái.
Trong kế hoạch của y, bước đầu tiên là ép buộc người Đông Man phải rút quân.
Vì vậy, Kim Phi đã để cho hạm đội ở Đông Hải thường xuyên di chuyển, còn loại bỏ bảy mươi phần trăm số binh lính thủy quân trên thuyền, lên trên tường thành để tạo bước đệm.
Những hành động này đều là để khiến cho người Đông Man cảm thấy áp lực, nói với bọn họ rằng thành Du Quan đã được tiếp viện đầy đủ, điều này khiến cho lòng tin quả quân địch bị suy yếu.
Kim Phi cho rằng vua Đông Man còn muốn chống đỡ thêm vài ngày mới có thể quyết định rút quân, ai ngờ mới có một ngày mà hắn đã chống đỡ không nổi rồi.
Chỉ cần quân địch bắt đầu rút quân thì kế hoạch của Kim Phi đã thành công được hơn một nửa.
"Nhóm Tả Phi Phi đã đến chỗ đó chưa?" Kim Phi quay đầu lại hỏi.
"Tới rồi!" Trịnh Trì Viễn trả lời: "Danh hiệu Mãnh Hổ đã trở lại!"
Hành động ngày hôm qua của hạm đội Đông Hải không chỉ gây áp lực cho người Đông Man, mà còn bí mật phái tiểu đoàn Thiết Hổ và hơn nửa đội súng kíp ra ngoài.
Chẳng qua lúc đó trên biển có quá nhiều thuyền, lại có tuyết rơi nên người Đông Man hoàn toàn không phát hiện ra.
"Tốt lắm!" Kim Phi khẽ gật đầu: "Phái ca-nô đi một chuyến nữa, gửi tin tức cho Tả Phi Phi và Trần Phượng Chí!"
Người Đông man rút quân sớm hơn mấy ngày so với dự đoán của mấy người Kim Phi, Tả Phi Phi và Trần Phượng Chí có thể còn chưa chuẩn bị xong, vì vậy Kim Phi nhất định phải phái người đi nhắc nhở bọn họ một tiếng.
Chương 1155: Chủ động tấn công
Vua Đông Man cũng là một người làm việc rất quyết đoán, đã quyết định lui binh thì hành động cũng cực kì nhanh gọn.
Toàn bộ doanh trại Đông Man đều rất vội vã, nhưng lại không hề hỗn loạn, bọn tốt thí và kỵ binh tinh nhuệ tiến hành đổi ca canh gác một cách có trật tự.
Chỉ trong một buổi sáng, việc đổi ca canh gác đã kết thúc, bộ đội tiên phong Đông Man di chuyển trong màn tuyết dày, tiến về phía Bắc.
Lúc này là thời cơ tốt nhất để tấn công, Kim Phi đương nhiên sẽ không bỏ qua, lập tức phái một đội ngũ trong quân Uy Thắng , và đội súng kíp còn lại trở thành kỵ binh, cưỡi ngựa chiến ban đầu Trương Lương và Lưu Thiết dẫn tới, từ cửa thành Bắc mở đường máu ra ngoài.
Mặc dù vua Đông Man đã sắp xếp kỵ binh tinh nhuệ chắn ở phía sau, nhưng hắn căn bản không ngờ Kim Phi thật sự dám phái người ra khỏi thành chủ động tấn công.
Trong mắt vua, thành Du Quan có thể cố thủ đến bây giờ, chủ yếu dựa vào tường thành cao lớn và xe bắn đá, một khi ra khỏi thành, mấy ngàn nhân viên hộ tống cho dù có tinh nhuệ đi nữa, ở trước mặt mấy chục vạn đại quân phe mình cũng chẳng là gì.
Mấy trăm ngàn người chỉ cần mỗi người ném một quả cầu tuyết, cũng có thể đè chết mấy ngàn nhân viên hộ tống.
Nhưng vua cũng không dám khinh địch, gọi tướng lĩnh đang chắn phía sau tới, đích thân giao phó đối phương làm việc cẩn thận, sau đó hắn mới bắt đầu lên đường cùng đoàn đội.
Tướng lĩnh Đông Man đang chắn phía sau biết nhân viên hộ tống có súng kíp, cũng không chủ động đánh, mà sắp xếp kỵ binh hạng nặng mặc giáp nặng và cung nỏ hạng nặng đã từng thu được cùng đến phía sau cùng, che chở cho đại bộ đội rút lui.
Súng kíp nạp đạn quá chậm, hơn nữa tầm bắn cũng không bằng cung nỏ hạng nặng mà đối phương đã từng tịch thu được, Lưu Thiết phụ trách chỉ huy không dám dựa vào quá nhiều, chỉ có thể sử dụng cung nỏ hạng nặng tiến hành đánh trả.
Tầm bắn của cung nỏ hạng nặng di động không mạnh hơn cung nỏ hạng nặng người Đông Man tịch thu được bao nhiêu, Lưu Thiết chỉ có thể tháo mấy chiếc cung nỏ hạng nặng cỡ lớn trên tường thành xuống.
Nhưng cung nỏ hạng nặng cỡ lớn khá cồng kềnh, cực kì khó di chuyển, vẫn không thể gây ra thương vong lớn cho kẻ địch.
Kỵ binh Đông Man cũng đã tổ chức mấy lần phản công, hy vọng có thể đánh tan quân Bắc phạt ở ngoài thành trong một lần, nhưng súng kíp của nữ công nhân quả thực rất lợi hại lúc đánh tầm gần, kỵ binh Đông Man căn bản không phá nổi tuyến phòng thủ của đội súng kíp.
Hai phe cứ như vậy giằng co ba ngày ở phía Bắc thành Du Quan.
Trong ba ngày này, chủ lực Đông Man đã rút lui hết rồi, đường hành quân dài ngoằn ngoèo mười mấy dặm.
Đến ngày thứ tư, kỵ binh chắn phía sau nhận được thông báo của vua, đội ngũ đã tiến lên hết rồi, bọn họ có thể rút lui.
Phe quan chỉ huy kỵ binh và phe Lưu Thiết đánh mấy ngày, ai cũng không làm gì được ai, sớm đã không chịu nổi, nhận được mệnh lệnh thì ngay lập tức chuẩn bị rút lui.
Nhưng ngay lúc bọn chúng vừa bắt đầu rút lui, trên tường thành Du Quan đột nhiên có một cột khói bay lên trời.
Sau đó cửa thành Bắc mở ra, từng chiếc xe ngựa chở cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá nối đuôi nhau ra.
Cung nỏ hạng nặng người Đông Man sử dụng đều là tịch thu được lúc đánh với quân đội Đại Khang những năm trước, số lượng cũng không nhiều, trong lúc kỵ binh chắn phía sau và đội súng kíp giằng co mấy ngày nay, nhóm Kim Phi đã sớm tìm ra vị trí của những chiếc cung nỏ hạng nặng này ở trên tường thành.
Sau khi xe ngựa kéo cung nỏ hạng nặng cỡ lớn ra ngoài, lập tức sử dụng mũi tên nổ dùng để tấn công hạm thuyền trên biển, nổ tung mấy chiếc cung nỏ hạng nặng mà đối phương có.
Đội súng kíp lúc trước đánh ngang sức với kỵ binh Đông Man, lúc này cũng đột nhiên thay đổi, chủ động bày trận phát động tấn công.
Trận chiến trong nháy mắt đã trở nên kịch liệt.
Mãi đến lúc này, kỵ binh Đông Man mới phát hiện, việc súng kíp nạp đạn chậm lúc trước chỉ là do đội súng kíp giả vờ.
Sau khi có thêm tay nạp đạn và tay giã thuốc, tốc độ bắn của tay bắn súng kíp trong nháy mắt tăng lên gấp năm sáu lần!
Kỵ binh Đông Man rốt cuộc cũng hiểu được sự đáng sợ của súng kíp, bị đánh trở tay không kịp, chỉ có thể vừa đánh vừa lui, còn phải phái người báo cáo tình hình với vua.
Đội kỵ binh này dưới quyền quản lý trực tiếp của vua, sau khi vua nhận được tin, không dám khinh địch, lập tức sắp xếp thêm một đội kỵ binh đến cứu viện.
Nhìn bóng lưng kỵ binh tiếp viện đi xa, trên mặt vua tràn ngập lo âu.
Theo như trong tình báo truyền về, đội súng kíp lúc trước vẫn luôn nhún nhường, sau đó đột nhiên gây khó dễ, chắc chắn có âm mưu.
Lúc này vua đã cách thành Du Quan hơn hai mươi dặm, cho dù hắn có lo lắng hơn nữa cũng chỉ là nước xa không cứu được lửa gần.
Thở dài xong, hắn đang chuẩn bị trở lại xe ngựa, đột nhiên nghe thấy một tiếng còi lớn từ mặt biển phía Đông truyền tới.
Quay đầu nhìn phía Đông, chỉ thấy trên mặt biển cách đó vài dặm, xuất hiện bóng mờ của một chiếc thuyền lớn.
Ở phía trên thuyền lớn, còn hai khinh khí cầu lớn đang bay.
"Bọn chúng vẫn dám dùng khinh khí cầu!" Vua hừ nói: "Thả Hải Đông Thanh ra!"
Một lát sau, ba con Hải Đông Thanh bay ra từ xe ngựa phía sau vua, bay thẳng tới khinh khí cầu trên mặt biển.
Hành quân trong gió tuyết cực kì nhàm chán, khó khăn lắm mới xuất hiện chút náo nhiệt, gần như tất cả sự chú ý của binh lính Đông Man đều bị Trấn Viễn số hai và khinh khí cầu thu hút.
Tất cả mọi người, kể cả vua Đông Man, đều không chú ý tới trên thảo nguyên phía Tây, một đám người đeo khăn vải màu trắng đang nhanh chóng đến gần đại quân Đông Man đang rút lui.
Trên mặt biển, Hải Đông Thanh đã bay đến vùng trời phía trên Trấn Viễn số hai, chim kêu một tiếng, lao xuống phía khinh khí cầu.
Nhưng ngay lúc này, mấy quả pháo hoa trên boong Trấn Viễn số hai được phóng lên cao, bay về phía Hải Đông Thanh.
Hải Đông Thanh cực kì linh hoạt, sau khi phát hiện pháo hoa, lập tức đổi hướng bay sang một bên.
Nhưng vào lúc này, pháo hoa nổ.
Ánh sáng trắng nhức mắt chợt lóe lên rồi biến mất, nửa bầu trời bị chiếu sáng.
Dù cách xa mấy dặm, vua cũng không khỏi híp mắt lại.
Còn về Hải Đông Thanh, đang trong phạm vi phát nổ mấy trăm thước, bị chói mù mắt, bay tứ tung trên không trung như con ruồi không đầu.
Trên boong, nhóm nhân viên hộ tống lần lượt bắn những mũi tên lệnh đã chuẩn bị từ trước vào không trung, sau đó bắt đầu khua chiêng gõ trống.
Trong một lúc, khắp cả không trung đều vang lên tiếng còi tre chói tai, tiếng chiêng trống bên dưới cũng dày đặc.
Hải Đông Thanh bị chói mù mắt, lại bị các loại âm thanh hỗn loạn tấn công, bị dọa sợ phát điên rồi, một con điên cuồng bay thẳng lên, hai con còn lại thì có một con lao xuống biển.
Hải Đông Thanh cực kì khó thuần phục, cũng không biết ba con Hải Đông Thanh đó rốt cuộc có thể trở lại không, cho dù có bay trở về, cũng khó nói trước liệu chúng còn dám tấn công khinh khí cầu nữa không.
Ngay lúc vua đang suy nghĩ về việc Hải Đông Thanh, đột nhiên thấy khinh khí cầu trên thuyền lớn từ từ bay lên không, lắc lư trên không trung, trông như sắp bay về hướng này.
"Bọn chúng sẽ không cho rằng ta chỉ có ba con Hải Đông Thanh đấy chứ?"
Bị khinh khí cầu ném lựu đạn nổ cũng không phải là chuyện đùa, vua cắn răng, ra lệnh thả tiếp một con Hải Đông Thanh ra.
Lo rằng con Hải Đông Thanh này cũng sẽ bị chói mù mắt, người nuôi ưng cũng không ra lệnh tấn công, mà để cho Hải Đông Thanh quanh quẩn ở trên trận địa, cảnh cáo khinh khí cầu.
Thấy người Đông Man vẫn còn Hải Đông Thanh, khinh khí cầu quả nhiên không dám đến gần.
Vua Đông Man thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hắn còn chưa kịp thư giãn, phía Tây đột nhiên truyền tới một tràng tiếng nổ dày đặc.
Quay đầu nhìn, chỉ thấy từng ánh lửa bay lên từ phía Tây.
"Là lựu đạn của người Đại Khang!"
Đánh với quân Bắc phạt nhiều ngày như vậy, không ít binh lính Đông Man nhìn một cái đã nhận ra đây là ánh lửa do lựu đạn nổ hình thành.
Đồng thời cũng rất thắc mắc người Đại Khang sao lại xuất hiện ở chỗ này!
Bình luận facebook