-
Chương 1181-1185
Chương 1181: Tin tình báo bất ngờ
Đọc tin tình báo và tấu chương suốt một đêm, đầu óc Kim Phi cũng đã thấy có hơi choáng váng.
Thấy trời đã sáng, y đặt tấu chương trong tay xuống vươn người đứng dậy.
"Xem trước bấy nhiêu thôi, mọi người đi ăn chút gì đi."
Cả đêm Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm không ăn gì nên cũng có chút đói bụng, còn gọi Mãn Thương đang ngủ gật bên cạnh, cả ba cùng nhau ra khỏi thư phòng.
Kim Phi xoa mặt, cũng đứng dậy đi đến sân sau.
Vừa bước vào sân, đã thấy Nhuận Nương bưng một cái mâm ở trong bếp đi ra.
Nhìn thấy Kim Phi, Nhuận Nương mỉm cười nói: "Đương gia, chàng về đúng lúc ta còn định gọi chàng đến ăn cơm đây."
"Sao nàng dậy sớm thế, không ngủ thêm chút nữa?" Kim Phi liếc nhìn mâm cơm hỏi cô ấy.
Đêm qua y về đến làng là đã quá nửa đêm, mấy món trên tay Nhuận Nương ít nhất phải hầm tới một giờ, vậy có nghĩa là cô ấy đã dậy rất sớm.
Bình thường Nhuận Nương không cưỡi nhiều ngựa, cũng không giỏi cưỡi ngựa mấy, hôm qua sau khi ở bến tàu xuống thuyền gần như là liên tục chạy về. Ngay cả Kim Phi cũng cảm thấy lưng đau eo mỏi, còn mông và đùi đều bị yên ngựa làm cho ê ẩm, hẳn là Nhuận Nương còn khó chịu hơn, nhưng cô ấy lo Kim Phi lo lắng nên cũng nhẫn nhịn không nói gì.
Kết quả sau khi trở về lại không ngủ cho ngon giấc, biết Kim Phi không quen ăn đồ ăn của A Liên nấu nên trời chưa sáng cô ấy đã bật dậy nấu cơm.
“Ta không buồn ngủ,” Nhuận Nương lắc đầu: “Nếu mệt thì lát nữa ta có thể ngủ bù.”
“Không buồn ngủ cũng nên ngủ thêm chút, cơm trưa không phải làm, lấy ở nhà ăn tới là được rồi.”
Kim Phi không nhịn được mà cầm lấy khay thức ăn trong tay Nhuận Nương.
Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tầm cũng ở bên hông đi tới, thấy Kim Phi chỉ có một mình nên hỏi: "Vũ Dương đâu?"
"Ta ở thư phòng tới đây, không gọi nàng ấy." Kim Phi đáp.
"Gần đây Vũ Dương rất bận rộn, hiếm lắm mới được ngủ nướng một chút, để muội ấy ngủ thêm chút cũng tốt."
Quan Hạ Nhi nói xong, cũng liếc mắt nhìn Nhuận Nương một cái: "Muội cũng vất vả rồi, nửa đêm mới về, sáng sớm đã dạy nấu cơm!"
Nhuận Nương cười, cúi đầu không nói lời nào.
"Được rồi được rồi, ăn cơm đi. Cơm nước xong để nàng ấy chợp mắt một lát."
Kim Phi làm người hòa giải, bưng mâm đi tới nhà ăn.
Mấy người vừa ngồi xuống, đã thấy Tiểu Ngọc ở ngoài chạy vào sân.
"Tiểu Ngọc, cô cũng muốn đồ ăn Nhuận Nương nấu sao?" Quan Hạ Nhi cười ghẹo.
Trước đây, khi Kim Phi mới nổi dậy, Tiểu Ngọc và Khánh Mộ Lam thường tới ăn ké. Nhưng sau đó Cửu công chúa đến, địa vị của Kim Phi càng ngày càng cao rồi Tiểu Ngọc cũng ít đến hơn.
Không chỉ thái độ đối với Kim Phi đã thay đổi mà cả thái độ đối với Quan Hạ Nhi cũng thay đổi.
Khi Quan Hạ Nhi vừa gả xong, Tiểu Ngọc thường dẫn các cô các thím trong làng trêu chọc Kim Phi và Quan Hạ Nhi. Bây giờ gặp Quan Hạ Nhi, Tiểu Ngọc luôn khách sáo gọi cô là phu nhân, cũng không dám tùy tiện trêu chọc cô nữa. Bình thường gặp nhau trong làng cũng chủ động chào hỏi, bây giờ lại đến lượt Quan Hạ Nhi bắt đầu trêu chọc Tiểu Ngọc, thích hỏi cô ấy khi nào sẽ lấy chồng, có ý trung nhân linh tinh này kia.
Nhưng hôm nay, Tiểu Ngọc cứ như không nghe thấy Quan Hạ Nhi trêu chọc, mà đi thẳng đến chỗ Kim Phi: "Tiên sinh, biên giới cấp báo!"
Quan Hạ Nhi vốn định trêu Tiểu Ngọc thêm mấy câu, nhưng khi cô ấy nghe nói chuyện nghiêm túc đã vội ngậm miệng lại.
Kim Phi cũng đặt chén cháo xuống, cầm lấy tờ giấy nhỏ trên tay Tiểu Ngọc.
Nội dung trên giấy rất đơn giản, chỉ có một câu: Ở Hàn Sơn đã phát hiện người Đảng Hạng vận chuyển nỏ hạng nặng và máy bắn đá đến Hi Châu!
Đêm qua sau khi xem bản đồ phòng ngự, Kim Phi đã thắc mắc một chuyện, rõ ràng là người Đảng Hạng chiếm ưu thế tuyệt đối, tại sao vẫn chưa phát động tấn công?
Để tìm ra câu trả lời, hôm qua Kim Phi đã đọc tin tình báo và tấu chương đến nửa đêm, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Mặc dù tờ giấy này chỉ có một câu đơn giản nhưng đột nhiên lại khiến Kim Phi có cảm giác ngộ ra, Kim Phi đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện.
Chẳng trách Lý Lăng Duệ mãi chưa phát động tấn công, hóa ra là đang chờ nỏ hạng nặng và máy bắn đá!
Điều này cũng rất phù hợp với tính cách của Lý Lăng Duệ trong tình báo.
Lý Lăng Duệ trông có vẻ liều lĩnh, nhưng thực ra lại rất cẩn thận gần như sẽ không làm chuyện mà bản thân chưa nắm chắc.
Mặc dù Đảng Hạng đã tập hợp một số lượng lớn người ngựa, chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng hiệu quả chiến đấu của tiêu cục và quân Trấn Viễn là rõ ràng, Đảng Hạng đã chịu nhiều tổn thất dưới tay Kim Phi, thậm chí Lý Lăng Duệ có thể giành chiến thắng với ưu thế nhân lực của mình, nhưng Đảng Hạng cũng sẽ chịu thương vong nặng nề.
Nếu có thêm lợi thế về vũ khí thì thương vong sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Để Kim Phi ở vị trí của Lý Lăng Duệ, y cũng sẽ chọn cách làm như hắn.
Nhưng Kim Phi vẫn hỏi một câu: "Làm sao cô biết được tin tức này? Có chính xác không?"
"Trước đây Hàn đại ca đã sắp xếp mật báo ở Đảng Hạng, nên dùng bồ câu đưa thư về đây, hẳn là có thể tin tưởng được!” Tiểu Ngọc giải thích.
Mặc dù Kim Phi muốn thâm nhập và đồng hóa Đảng Hạng thông qua mua bán và văn hóa, nhưng y vẫn không hoàn toàn từ bỏ các phương tiện khác.
Khi thương hội Kim Xuyên thiết lập các cửa hàng ở Đảng Hạng, Hàn Phong cũng đã sắp xếp các tuyến mật báo.
Người Đảng Hạng đột nhiên trở mặt, hầu như tất cả các thương hội và tiêu cục hộ tống bên ngoài đều bị xóa sổ, tuy nhiên, một số tuyến mật báo do Hàn Phong sắp xếp đã tránh được một hồi, hiện đang lẩn trốn ở nhiều nơi khác nhau trong Đảng Hạng.
Một số người mang theo chim bồ câu đưa thư, thỉnh thoảng gửi về một số tin tình báo.
Sau khi xác nhận tính xác thực của tin tình báo, Kim Phi cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa mà đã cầm tin tình báo đứng dậy.
Nhuận Nương bưng một mâm bánh bao đi vào lại nhìn thấy Kim Phi đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô ấy nhanh chóng nhét hai cái bánh bao lớn vào tay y: “Đương gia, cầm hai cái bánh bao vừa đi vừa ăn!”
“Đương gia?” Tiểu Ngọc không khỏi sửng sốt.
Ngày hôm qua cô ấy và Mãn Thương chạy tới đây, Quan Hạ Nhi đã dẫn Nhuận Nương và Bắc Thiên Tầm đi, nên Tiểu Ngọc vẫn chưa biết chuyện của Kim Phi và Nhuận Nương.
Nhưng đây cũng coi như chuyện nhà của Kim Phi, mọi người trong làng đều coi Nhuận Nương là người của Kim Phi. Nên Tiểu Ngọc chỉ sửng sốt một chút rồi cũng không để ý nữa, còn cười cười cầm một cái bánh bao lớn trong mâm, rồi cố ý nhìn chằm chằm vào dưới cổ Nhuận Nương, nháy mắt rồi nhéo nhéo cái bánh bao.
Bây giờ Nhuận Nương cũng là người từng trải, nhìn thấy hành động của Tiểu Ngọc thì mặt đỏ bừng, cô ấy giơ tay đánh Tiểu Ngọc một cái: "Cô muốn chết à? Con gái con lứa học mấy cái này ở đâu vậy?"
Tiểu Ngọc không trả lời mà lại nhướng mày nhìn Nhuận Nương, cắn một miếng bánh bao rồi chạy theo Kim Phi.
Vội đi tới thư phòng, Kim Phi lập tức tìm được bản đồ của Đảng Hạng: “Hàn Sơn ở đâu?”
Ở Đảng Hạng có rất nhiều ngọn núi, kiếp trước Kim Phi cũng không biết nhiều về Tây Bắc lắm, cho nên y thật sự không biết Hàn Sơn trong tình báo là ở đâu.
Đây cũng chính là lý do khiến y sốt ruột đến thư phòng.
“Ở đây!”
Tiểu Ngọc nhanh chóng chỉ ra vị trí của Hàn Sơn.
Kim Phi nhíu mày nhìn chằm chằm vào ngón tay của Tiểu Ngọc.
Vị trí này nằm ở thủ phủ của Đảng Hạng, theo bản đồ thì cách biên giới Hi Châu khoảng hai trăm dặm.
"Bọn họ có bao nhiêu nỏ hạng nặng và máy bắn đá? Có bao nhiêu hộ vệ? Mỗi ngày có thể tiến bao nhiêu dặm?" Kim Phi hỏi liên tiếp mấy câu.
Nhưng lần này Tiểu Ngọc lại lắc đầu: “Ta không biết!”
“Nếu không biết thì đi tra đi!” Kim Phi buột miệng nói ra.
Nhưng sau khi nói xong, Kim Phi mới biết mình đã nói sai rồi.
Chương 1182: Vui mừng khôn xiết
Giống như tình hình ở thành Du Quan ban đầu, mật thám mang chim bồ câu từ Xuyên Thục đến Đảng Hạng, bọn họ có thể chủ động liên lạc với Kim Xuyên, nhưng Kim Xuyên lại không có bồ câu đưa thư từ bên này, cho nên không có cách nào liên lạc với bọn họ.
Bây giờ Đảng Hạng đang chủ trương tìm cách bắt giữ đám người của Kim Phi trên quy mô lớn, mật thám của Hàn Phong có thể gửi tin trở lại đã tốt lắm rồi, Kim Phi phái người từ Kim Xuyên xâm nhập vào Đảng Hạng một lần nữa là rất khó, cho dù phái người đi thì cũng đã quá muộn.
"Quên đi, ta biết rồi." Kim Phi gật đầu, gọi một nữ nhân viên hộ tống đang trực bên ngoài: "Đi xem Vũ Dương tỉnh chưa!"
Nữ nhân viên hộ tống chủ đồng ý, đang định đi gọi người nhưng lại phát hiện Cửu công chúa đi tới cùng Châu Nhi và vài người thị nữ.
Gần đây Tiểu Ngọc hầu như ngày nào cũng đến thăm Cửu công chúa, ngay lập tức nhận thấy tình trạng của cô ấy đã thay đổi, hoàn toàn khác hẳn mấy ngày trước. Nước da của cô ấy đã được cải thiện đáng kể và bước đi của không còn nặng nề như trước nữa.
Nếu là bất kỳ người phụ nữ nào khác trong làng hoặc thậm chí là Nhuận Nương, Tiểu Nương sẽ trêu chọc họ, nhưng Cửu công chúa giờ đã là vua của một quốc gia. Tiểu Ngọc đành phải đè nén ý nghĩ đó, cung kính chào Cửu công chúa khi bước vào.
"Tối qua ngủ ngon không?" Kim Phi bước lên phía trước, dìu Cửu công chúa ngồi xuống đệm mềm.
"Đã lâu rồi ta mới ngủ ngon như vậy, thậm chí còn ngủ quên." Cửu công chúa phàn nàn: "Nha đầu Châu Nhi này thậm chí còn không thèm đánh thức ta."
“Ta đã dặn cô ấy đừng đánh thức nàng.” Kim Phi xoa tóc Cửu công chúa: “Hiếm khi nàng có được một giấc ngủ ngon.”
“Chàng toàn nói đỡ cho cô ấy thôi,” Cửu công chúa liếc nhìn Tiểu Ngọc, sau đó nhìn tấm bản đồ Đảng Hạng trải trên bàn: “Các chàng đang thảo luận gì thế?”
"Tiểu Ngọc vừa nhận được một tin tình báo..."
Kim Phi nói với Cửu công chúa về thông tin này.
"Chẳng trách Lý Lăng Duệ còn chần chừ chưa chịu hành động, hóa ra hắn đang chờ máy bắn đá và nỏ nặng tới!"
Trong mắt Cửu công chúa lóe lên một tia lạnh lùng: "Xem ra Lý Lăng Duệ rất có tham vọng, muốn giữ lực lượng chủ lực của chúng ta ở Hi Châu!"
Đảng Hạng vốn đã có quân số đông đảo, sức chiến đấu mạnh mẽ, cộng thêm kỵ binh đông đảo. Nếu họ cũng có nỏ hạng nặng và máy bắn đá, rất có khả năng họ sẽ thẳng giữ chân tất cả những người do Trương Lương mang đến.
Hàng chục ngàn người đó đã được Kim Phi lựa chọn cẩn thận từ nhiều nơi khác nhau, khiến họ trở thành lực lượng mạnh nhất và quan trọng nhất dưới trướng Kim Phi. Nếu không may toàn quân đều thất thủ, đó sẽ là một đòn chí mạng đối với chế độ Đại Khang mới!
Cửu công chúa rất xuất sắc trong các cuộc tranh đấu và quản lý triều đình. Mặc dù có chút hiểu biết về quân sự nhưng cô ấy không thể được coi là chuyên gia. Lúc này, cô ấy ngơ ngác quay sang Kim Phi hỏi: "Phu quân, chàng định làm thế nào?"
"Ta vừa mới trở về, hiểu biết của ta tình hình hai bên vẫn ở mức độ tình báo và tấu chương, không thể dễ dàng đưa ra quyết định."
Kim Phi nói: "Nên ta định sẽ đến Hi Châu càng sớm càng tốt để xem xét tình hình ở đó rồi mới quyết định.”
“Phu quân dự định khi nào đi?” Cửu công chúa hỏi.
Kim Phi suy nghĩ một lát, không trả lời ngay, mà quay đầu nhìn Tiểu Ngọc: "Tả Phi Phi và tiểu đoàn Thiết Hổ đã lên đường chưa?"
Sau khi cập bến bến tàu ngày hôm qua, Kim Phi lập tức cùng với đội cận vệ quay trở lại, nhưng Tả Phi Phi đã dẫn đầu các nữ công nhân, Trần Phượng Chí chỉ huy tiểu đoàn Thiết Hổ ở lại bến tàu để sắp xếp những người bị thương và nghỉ ngơi ở đó một đêm.
"Sáng nay ta nhận được thư bồ câu từ bến tàu. Họ đã lên đường trước bình minh," Tiểu Ngọc trả lời. "Họ không mang theo quân nhu quân dụng. Nếu không mang theo nhiều đồ thì họ có thể quay về ngay hôm nay!"
"Vậy ngày mai chúng ta lên đường!" Kim Phi đưa ra quyết định: "Thông báo cho doanh trại ngựa chiến chuẩn bị một ngàn con ngựa chiến, ngày mai ta sẽ dùng!"
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Cửu công chúa thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy thực sự lo lắng Kim Phi hôm nay sẽ hành động bốc đồng và lên đường đi Hi Châu ngay.
Bây giờ ở làng Tây Hà thật sự không có nhiều binh lính, nếu hôm nay Kim Phi lên đường, y chỉ có thể mang theo cận vệ.
Hi Châu hiện tại là nơi hai đội quân đang chiến đấu, mặc dù tạm thời Lý Lăng Duệ vẫn chưa phát động tấn công nhưng cả hai bên đều có trinh sát hoạt động trong khu vực.
Nếu các trinh sát của Đảng Hạng phát hiện ra sự tồn tại của Kim Phi, họ chắc chắn sẽ phái người đến chặt đầu y.
Cho dù Thiết Chùy và đội cận vệ là những chiến binh đáng gờm, họ vẫn chỉ có vài chục người, không thể đảm bảo an toàn cho Kim Phi.
Nếu hôm nay Kim Phi quyết định rời đi, Cửu công chúa nhất định sẽ không đồng ý, cô ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải thuyết phục Kim Phi.
May mắn thay, Kim Phi không có ý định làm như vậy, quyết định đợi tiểu đoàn Thiết Hổ và các công nhân nữ quay trở lại trước rồi mới khởi hành.
Dù sao Đảng Hạng cũng không phát động tấn công, chỉ có vài trinh sát xâm nhập vào lãnh thổ Hi Châu, Kim Phi có mấy ngàn người hộ tống, bọn họ đều cưỡi ngựa chiến, cho dù trinh sát tìm được Kim Phi rồi quay lại báo cáo bao vây y, Kim Phi cũng sẽ không hoàn toàn không có khả năng tự vệ.
Trên thực tế, Kim Phi cũng nghĩ như vậy.
Y chưa bao giờ là người không sợ chết, biết Hi Châu rất nguy hiểm, y sẽ không liều lĩnh mạo hiểm đến đó một mình, coi thường sự an toàn của bản thân.
Hơn nữa, hiện tại ở phía bắc đang có tuyết. Những chiếc nỏ và máy bắn đá hạng nặng do Đảng Hạng chế tạo rất cồng kềnh. Sẽ mất ít nhất nửa tháng để vận chuyển chúng từ Hàn Sơn đến Hi Châu. Kim Phi có đủ thời gian, y có thể kiên nhẫn.
“Gần đây Thanh Diên có ở trong làng không?” Kim Phi hỏi: “Nếu có thì bảo cô ấy chuẩn bị sẵn sàng. Đợi huynh đệ quân viễn chinh phương Bắc trở về, cô ấy có thể đến hỏi thăm bọn họ.”
"Được, ta sẽ sớm thông báo cho cô ấy." Tiểu Ngọc gật đầu.
Sau đó Kim Phi giải thích một số vấn đề khác, rồi Tiểu Ngọc mới rời đi.
"Phu quân, chàng đã một ngày đêm không ngủ, đi ngủ một lát đi." Cửu công chúa nói: "Mắt chàng đỏ rồi."
"Được rồi, ta sẽ trở về ngủ một lát."
Đêm qua thức khuya xem xét tài liệu, Kim Phi hiện tại hơi choáng váng.
Hơn nữa, đêm qua y đã thu thập đủ thông tin, không cần phải ép buộc bản thân thêm nữa.
Nghĩ rằng mình đã không dành nhiều thời gian với Quan Hạ Nhi kể từ khi trở về, Kim Phi không ở lại với Cưu công chúa mà quay trở lại sân của Quan Hạ Nhi.
Về đến nhà, y phát hiện Quan Hạ Nhi không có ở đó. Hỏi người gác cổng mới được biết hôm nay phòng thí nghiệm nước hoa đã nghĩ ra một công thức mới, Quan Hạ Nhi đã đi qua xem.
Quan Hạ Nhi có thể có sự nghiệp riêng, Kim Phi cũng rất vui vẻ, y không bận tâm, đang định ngủ lại thì thấy Nhuận Nương bước ra khỏi bếp.
"Không phải nàng nên nghỉ ngơi sao? Tại sao vẫn chưa đi?" Kim Phi cau mày.
“Trong bếp có hai con gà núi, sáng nay thợ săn mang tới, cho nên ta đã làm sạch sẽ.” Nhuận Nương nói: "Gà núi rất khó hầm nên ta bỏ chúng vào lò. Đến tầm trưa ăn là vừa."
“Không thể nhờ người khác hầm được sao?” Kim Phi ngoài mặt thì mắng yêu Nhuận Nương nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.
Gà núi hầm của Nhuận Nương vừa mềm vừa thơm, Kim Phi rất thích ăn, y cũng biết rằng Nhuận Nương cố tình làm cho y ăn.
Nhuận Nương cũng biết Kim Phi không thật sự tức giận, cô ấy cũng không tức giận khi bị mắng, mà mỉm cười với Kim Phi: "Sao đương gia lại về đây?"
"Trở về xem vì sao nàng còn chưa ngủ!" Kim Phi nắm lấy tay Nhuận Nương và đi vào khoảng sân nhỏ phía sau.
Chương 1183: Lắm chuyện
Nhuận Nương và Kim Phi là cặp vợ chồng mới cưới, tình cảm đang thắm thiết, Nhuận Nương chỉ ước được ở bên Kim Phi mỗi ngày.
Nhưng sau khi theo Kim Phi vào hậu viện, Nhuận Nương lại dừng bước, do dự hỏi: "Đương gia, muốn đến chỗ của ta không?"
Người trong nhà càng ngày càng nhiều, tòa tứ hợp viện nhỏ Kim Phi xây đầu tiên đã không còn đủ chỗ ở.
Lão trưởng làng đã phá dỡ một phần xưởng dệt bên cạnh, xây thêm một viện lớn hơn.
Viện này song song với viện của Kim Phi, vậy nên chỉ cần mở cửa trên tường rào là có thể đi đến trước viện rồi.
Viện mới không có thiết kế gì đặc biệt, chỉ chia thành từng viện nhỏ và dãy nhà ở tập thể.
Nhân viên hộ tống đang trực, những gã chạy vặt làm chuyện lặt vặt, muội muội của Quan Hạ Nhi Quan Tiểu Nga, học trò nhỏ của Kim Phi A Xuân, và nhóm người Bắc Thiên Tầm vào cửa từ phía sau, đều sống ở đây.
Nhuận Nương cũng ở nơi này, hơn nữa thân phận trước đây của cô ấy là nữ đầu bếp, ngay cả một viện nhỏ cũng không được sắp xếp cho ở, mà ở trong dãy nhà ở tập thể giống như nhân viên hộ tống đang trực vậy.
Bản thân Nhuận Nương ở thì cảm thấy không có gì, nhưng dẫn Kim Phi qua, cô ấy cảm thấy hơi mất mặt.
"Không đi đến chỗ của nàng thì còn đi đâu nữa?" Kim Phi cười ranh mãnh: "Hay là nàng theo ta đến viện của Hạ Nhi nhé?"
"Đương gia..." Nhuận Nương giậm chân, quay đầu rời đi.
Mặc dù Nhuận Nương ở nhà ở tập thể, nhưng cũng may là một phòng đơn, đi đến cửa phòng, Nhuận Nương vừa lấy chìa khóa mở khóa, vừa nói: "Đương gia, nhà hơi nhỏ, chàng đừng chê..."
"Nàng đang trách sao ta chưa đổi viện cho nàng sao?" Kim Phi nhìn thử xung quanh: "Đợi ngủ dậy rồi ta sẽ nói với Hạ Nhi, để cô sắp xếp một viện cho nàng!"
"Đương gia, ta không có ý này!" Nhuận Nương lo đến mức xua tay lia lịa: "Ta ở nơi này đã cực kì tốt rồi, không cần sắp xếp viện mới, hơn nữa cũng đâu còn dư viện nhỏ nào đâu."
"Vậy thì xây thêm một tòa mới, " Kim Phi trực tiếp đẩy cửa vào phòng: "Đi theo ta rồi, lại ở nơi này, người khác nói ta thế nào, nói Hạ Nhi thế nào, nói Vũ Dương thế nào?"
Nhuận Nương nghe Kim Phi nói như vậy, cũng không phản bác nữa, đi theo vào phòng, sau đó đóng cửa phòng lại, còn chốt cửa từ bên trong.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi tới nhà ở tập thể của Nhuận Nương, việc đầu tiên y làm sau khi vào nhà là nhìn qua một lượt.
Phòng nhỏ mặc dù không rộng, chỉ có mười mấy thước vuông, nhưng đã được Nhuận Nương dọn dẹp sạch sẽ.
Bây giờ thủy tinh ở làng Tây Hà đã không phải là thứ quý hiếm gì, cửa sổ bên cạnh cửa chính được làm bằng thủy tinh, trong phòng nhỏ cũng sáng sủa.
Ở góc Tây Bắc của phòng là một chiếc giường nhỏ dài khoảng một thước hai, cạnh giường có đặt một cái tủ, bên cạnh tủ là một chiếc bàn nhỏ và một chiếc ghế đẩu nhỏ, rồi một chiếc kệ rửa mặt, trên kệ có một chậu rửa mặt bằng sắt và khăn lông, bên cạnh chậu rửa mặt là một chiếc bếp nhỏ có nối ống thông gió để tránh ngộ độc khí.
Trừ những thứ này ra, trong phòng không còn gì khác nữa.
Thật ra ở thời đại này, có thể có điều kiện sống như vậy, Nhuận Nương đã rất hài lòng. Thế nhưng cô ấy biết vừa nãy Kim Phi nói đúng, sau khi đi theo Kim Phi, thân phận của cô ấy đã thay đổi, cứ ở nơi này không đi, người khác sẽ nói Quan Hạ Nhi là người đố kỵ, không để cho cô ấy vào cửa.
Cho dù không nghĩ cho mình, cô ấy cũng phải biết suy nghĩ cho Kim Phi và Quan Hạ Nhi một chút.
"Đương gia, chàng ngồi xuống trước, đợi một lát, ta đi lấy ít nước rửa mặt cho chàng."
Nhuận Nương bưng ấm nước trên bếp lên, đổ một ít nước nóng vào chậu, ngâm khăn lông vào đó, sau đó vặn khô một nửa rồi đưa cho Kim Phi.
Kim Phi nhận lấy khăn lông lau mặt, sau đó trả khăn lông lại cho Nhuận Nương.
Nhuận Nương cũng rửa mặt xong rồi, cô ấy đặt khăn lông trở lại trên kệ rửa mặt, cúi đầu không nói lời nào.
Bầu không khí lập tức trở nên mập mờ.
Thế nhưng vào giây tiếp theo Kim Phi đã ôm lấy Nhuận Nương, đặt cô ấy lên giường.
...
Buổi trưa, Kim Phi bị nhân viên hộ tống bên ngoài đổi ca trở về đánh thức, từ từ mở mắt.
Tiện tay sờ thử bên cạnh, phát hiện Nhuận Nương đã không còn ở đây.
Biết Nhuận Nương chắc chắn lại đi nấu cơm, Kim Phi thở dài, cũng mặc quần áo rồi thức dậy.
Trong sân, một hàng nữ nhân viên hộ tống đang ngồi bên tường phơi nắng.
Các cô ấy mới vừa đổi ca trở lại, lúc này đang trò chuyện chờ dọn cơm.
Thấy Kim Phi đi ra từ phòng Nhuận Nương, các nữ nhân viên hộ tống mới vừa rồi còn trò chuyện khí thế lập tức trở nên yên lặng như tờ, quên cả việc chào Kim Phi, tất cả đều ngơ ngác nhìn Kim Phi.
Thật ra mối quan hệ giữa Kim Phi và Nhuận Nương, ở làng Tây Hà cũng không phải bí mật gì, mọi người cũng đã coi Nhuận Nương là tiểu thiếp chưa qua cửa của Kim Phi.
Nhưng đây là lần đầu tiên các nữ nhân viên hộ tống thấy Kim Phi tới nơi này của Nhuận Nương.
Hơn nữa nhìn bộ dạng của Kim Phi, hẳn là mới vừa thức dậy, tóc vẫn còn rối.
Một trung đội trưởng tỉnh táo lại đầu tiên, vội vàng đứng dậy chào Kim Phi, những nữ nhân viên hộ tống khác cũng kịp phản ứng, nhanh chóng đứng lên chào.
Kim Phi gật đầu với các nữ nhân viên hộ tống, ngáp xong rồi đi.
Thấy Kim Phi đã đi vào tiền viện, các nữ nhân viên hộ tống lập tức tụ họp lại, trong mắt tất cả đều lóe lên ánh sáng tám chuyện.
"Nè nè nè, các ngươi nói xem, sao Kim tiên sinh lại đi ra từ trong phòng của Nhuận Nương vậy?"
"Còn phải nói sao, nhất định là đã thu nhận Nhuận Nương rồi!"
"Nhuận Nương không phải đã ở với tiên sinh từ lâu rồi sao?"
"Nghe nói trước kia hai người chưa từng ngủ chung phòng, Kim tiên sinh chỉ là thấy Nhuận Nương đáng thương nên mới thu nhận cô ấy thôi, bây giờ xem ra là đã ngủ chung phòng rồi!"
"Ha ha, sau này gặp lại Nhuận Nương phải gọi phu nhân rồi!"
"Ngươi nói xem Nhuận Nương cũng là phu nhân, sao lại ở nơi này cùng chúng ta? Có phải Hạ Nhi phu nhân không đồng ý cho Nhuận Nương vào cửa không?"
"Chớ nói bậy bạ, Hạ Nhi phu nhân là loại người đố kỵ đó sao? Ngươi không biết Nhuận Nương mới trở về ngày hôm qua sao?"
"Việc này thì liên quan gì đến việc Nhuận Nương mới trở về hôm qua?"
"Ngươi ngốc quá, Nhuận Nương nhất định là lần này đã đến thành Du Quan cùng tiên sinh, tiên sinh mới nhận cô ấy vào phòng, lúc này chỉ vừa mới trở lại, sao có thể sắp xếp viện nhanh vậy được? Ngươi chờ đó, cùng lắm là một tháng, Nhuận Nương nhất định sẽ dọn đi."
...
Kim Phi không cần đoán, cũng biết sau khi y đi các nữ nhân viên hộ tống sẽ tám chuyện, thế nhưng y cũng không thèm để ý.
Chuyện của y và Nhuận Nương vốn cũng không định giấu ai, sớm muộn gì người khác cũng phải biết, cũng không cần thiết phải che giấu.
Sau khi đến tiền viện, quả nhiên tìm thấy Nhuận Nương ở phòng bếp.
"Đương gia, chàng tỉnh dậy rồi, ta đang chuẩn bị đi gọi chàng đấy."
Nhuận Nương cười nói: "Đi rửa mặt đi, chờ một lát nữa là gà núi chín rồi."
Kim Phi không đi rửa mặt, mà đi lên ôm lấy Nhuận Nương từ phía sau.
"Đương gia, đừng làm bậy, lát nữa bị người khác thấy là sẽ bị cười nhạo."
Hai tai Nhuận Nương đều đỏ bừng vì xấu hổ, cô ấy vặn mình muốn giãy ra, lại không thành công.
"Ai dám cười nhạo ta?" Kim Phi không thèm để ý chút nào mà hôn lên gò má Nhuận Nương: "Nàng đi từ lúc nào?"
"Ta cũng chỉ vừa qua tới..." Nhuận Nương hơi chột dạ trả lời.
"Vừa qua tới mà đã nấu được nhiều món ăn như vậy?" Kim Phi chỉ vào lồng đậy thức ăn.
Trong lồng đậy thức ăn đang giữ ấm ít nhất bảy tám món ăn, không tốn ít nhất một giờ thì không thể hoàn thành.
"Còn chẳng phải tại ta không ngủ được sao..." Nhuận Nương nhỏ giọng giải thích, nghe có tiếng bước chân truyền tới từ bên ngoài, cô ấy lại vặn mình.
Kim Phi lại hôn lên gò má Nhuận Nương, lúc này mới buông cô ấy ra, sau đó giúp Nhuận Nương lấy thức ăn ra khỏi lồng đậy thức ăn.
Vốn tưởng rằng tiếng bước chân bên ngoài là Quan Hạ Nhi trở lại để ăn cơm, kết quả là y vừa bưng thức ăn ra khỏi phòng bếp thì phát hiện Trần Phượng Chí và Tả Phi Phi lần lượt vào sân.
Chương 1184: Niềm tin
“Mọi người về sớm thế?” Kim Phi hơi kinh ngạc.
Làng Tây Hà ở phía tây huyện Kim Xuyên, bến tàu ở phía đông, nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ cộng vào cũng mấy ngàn người, cho dù xuất phát trước bình minh thì lúc này về đến nơi cũng là sớm quá.
“Cả đội vẫn ở phía sau, chúng ta cưỡi ngựa trở về trước.”
Tả Phi Phi hỏi: “Phía Hi Châu sao rồi? Các tỷ muội trở về thì về thẳng Hi Châu, hay là về núi Quán Thiết sắp xếp trước ạ?”
Tuy rằng núi Quán Thiết cách làng Tây Hà không xa lắm, nhưng Trấn Viễn số 2 nhỏ quá, còn phải để chỗ cho người bị thương có không gian nghỉ ngơi, các nữ công nhân gần như là đứng suốt từ thành Du Quan về bến tàu Kim Xuyên rồi đi bộ trở về, có thể nói là rất mệt nhọc.
Nếu Kim Phi quyết định tạm thời không đi Hi Châu, Tả Phi Phi sẽ để nữ công nhân về núi Quán Thiết trước, không để các cô ấy tới làng Tây Hà, đỡ phải mất công đi lại.
“Mọi người chưa ăn cơm đúng không?” Kim Phi nâng khay trong tay lên: “Chúng ta cùng nhau đi ăn chút cơm canh, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Đoàn nữ công nhân đi bộ, lúc này nhanh lắm thì cũng chỉ mới đến phía tây Kim Xuyên mà thôi, khá dư dả thời gian, Tả Phi Phi đã chạy từ sáng sớm, quả nhiên đói bụng, thấy Kim Phi chủ động mời thì cũng cầm khay thức ăn trên tay Kim Phi đi về phía nhà ăn.
Còn Trần Phượng Chí thì không biết khách sáo là gì, tung ta tung tăng chạy theo.
Nhìn thấy đồ ăn trên bàn, Trần Phượng Chí không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, sau đó nôn nóng mà nhìn bên ngoài.
Tuy rằng hồi ở thành Du Quan đã trở nên thân quen với Kim Phi rồi, nhưng không khách sáo và không hiểu quy củ là hai việc khác nhau.
Chủ nhà còn chưa vào, Trần Phượng Chí có đói nữa thì cũng biết không thể đụng đũa trước.
Thấy Nhuận Nương và Kim Phi cùng nhau tiến vào, Trần Phượng Chí xoa tay, chuẩn bị tinh thần ăn một bữa thật đã đời.
Nhưng không đợi Nhuận Nương và Kim Phi ngồi xuống, Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa, Bắc Thiên Tầm và Khánh Mộ Lam cũng cùng nhau quay lại.
Trần Phượng Chí tuy rằng lỗ mãng, nhưng từ nhỏ đã được giáo dục phong kiến và rất kính sợ hoàng quyền.
Anh ta dám nói đùa với Kim Phi, nhưng hành vi của anh ta ngay lập tức thay đổi khi nhìn thấy Cửu công chúa.
Anh ta vội vàng đi tới cửa, quỳ một chân xuống trước mặt Cửu công chúa: “Trần Phượng Chí tiểu đoàn Thiết Hổ quân Uy Thắng Tây Xuyên, bái kiến bệ hạ!”
Cửu công chúa cũng không xa lạ gì với Trần Phượng Chí, lúc trước ở dốc Đại Mãng, Trần Phượng Chí dẫn theo tiểu đoàn Thiết Hổ cũng coi như anh dũng xung phong, lập được nhiều chiến công to lớn, Cửu công chúa có ấn tượng tốt về anh ta.
Cô ấy gật đầu nói: “Đứng lên đi!”
Sau đó đi thẳng vào nhà ăn.
Như vậy lại khiến Trần Phượng Chí khó xử, anh ta có nên đi theo hay không?
Theo vào thì sẽ phải ngồi cùng bàn ăn cơm với hoàng đế, lại còn là một vị nữ đế, điều này hiển nhiên không phù hợp.
Nhưng giờ quay trở ra thì lại có vẻ không tôn trọng Cửu công chúa và Kim Phi.
Trần Phượng Chí còn không chưa nghĩ ra được thì Kim Phi đã mở miệng trước: “Lão Trần, ngươi còn thất thần cái gì, mau vào ăn cơm đi!”
“Tiên sinh, Hầu Tử với Đại Tráng có ở đây không, lâu lắm rồi không gặp bọn họ, ta muốn đi thăm bọn họ.”
Trần Phượng Chí lấy cớ định đánh bài chuồn.
“Bọn họ đều ở Hi Châu, không ở trong làng.” Kim Phi lắc đầu: “Mau vào đi,mọi người đang chờ đấy!”
Kim Phi đã nói như vậy rồi, Trần Phượng Chí chỉ có thể căng thẳng bước vào.
Chờ đến khi tất cả mọi người ngồi xuống, Kim Phi thuật lại tình huống ở Hi Châu một lần.
Nếu là ngày thường, Trần Phượng Chí đã đập bàn muốn xin lệnh đi tiền tuyến, nhưng hôm nay lại ngồi im thin thít, ngoan như chim cúc cu, ngồi yên tại chỗ không dám gắp thức ăn, chỉ bới cơm trắng.
Khánh Mộ Lam thấy mà muốn cười, tự dưng cảm thấy để Trần Phượng Chí ở chỗ Kim Phi cũng khá tốt, ít nhất là cũng có người khiến anh ta phải sợ, đỡ cho anh ta suốt ngày chỉ biết làm xằng làm bậy, có ngày Khánh Hâm Nghiêu không nhịn được nữa chém phắt anh ta thì đều không phải chuyện là hay ho gì với bất cứ ai.
Nói xong tình hình Hi Châu, Kim Phi quay đầu nhìn về phía Tả Phi Phi: “Chiến sự ở tiền tuyến khẩn cấp, cho nên không có thời gian để mọi người nghỉ ngơi, mọi người về thẳng làng, tạm thời ở trong nhà ở tập thể của xưởng dệt đi, dạo này Mãn Thương đang gấp rút sản xuất một lô súng kíp, có thể cùng nhau mang ra chiến trường."
“Làm được bao nhiêu rồi?” Tả Phi Phi vội hỏi.
Trải qua trận chiến ở thành Du Quan, cô ấy đã hoàn toàn thấy được ưu thế của súng kíp.
Tuy độ chính xác hơi kém nhưng lại dễ bắn, phạm vi sát thương lớn, một phát bắn ra hàng trăm hạt cát sắt, mỗi hạt cát sắt có uy lực tương đương một mũi nỏ.
Nói cách khác nếu vận dụng tốt một cây súng kíp thì chẳng khác nào một phương trận cung nỏ!
Một khi súng kíp kết trận, kẻ địch cho dù có ba đầu sáu tay thì cũng không chọi lại được.
Tuy nhiên, nhược điểm của súng kíp là tốc độ nạp đạn quá chậm, mặc dù Kim Phi đã áp dụng phương pháp ba người và hai khẩu súng để tăng tốc độ nạp đạn, mặc dù tay nạp đạn và tay giã thuốc của nữ công nhân đã được luyện tập nhiều lần và hiện đang rất thành thạo, nhưng khi có quá nhiều kẻ thù ở phía đối diện thì vẫn luống cuống tay chân.
Cách tốt nhất để giải quyết vấn đề này là tăng số lượng súng kíp.
Đáng tiếc điều làm Tả Phi Phi thất vọng là Kim Phi chỉ giơ một ngón tay, trả lời nói: “Một trăm cây!”
Đây là kết quả của việc Mãn Thương dừng các dự án khác trong xưởng chế luyện, toàn lực chế tạo.
Chủ yếu là nòng súng yêu cầu quá cao, sản lượng rất thấp.
Tả Phi Phi nghe vậy hơi thất vọng, nhưng sau đó cũng nghĩ thoáng hơn.
Thêm một trăm cây là một trăm, còn hơn không có gì.
Sau đó Kim Phi dặn dò lại một số nhiệm vụ khác, bữa ăn coi như xong.
Chờ đến khi Cửu công chúa rời đi, Trần Phượng Chí là người đầu tiên lao ra ngoài tìm Thiết Chùy.
Anh ta thề, về sau không có chuyện gì thì tuyệt không tới nhà ăn của Kim Phi nữa.
Vào buổi tối cùng ngày, quân đội nữ công nhân và Tiểu đoàn Thiết Hổ cuối cùng đã trở về làng Tây Hà sau chuỗi ngày bôn ba.
Dân làng nghe tin họ trở về đều chạy tới cổng làng để chào đón.
Kể từ đại hội thể thao lần thứ hai, xưởng dệt và xưởng xà phòng đã trở thành đối thủ gay gắt, tuy nhiên, lần này xưởng dệt không chỉ chuẩn bị trước nhà ở tập thể cho nữ công nhân mà còn chủ động nghỉ làm khi nghe tin nữ các công nhân đang quay trở lại, tất cả đều chạy ra cổng làng cùng dân làng để chào đón các nữ công nhân.
Nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ vừa rẽ chỗ chân núi thì đã nhìn thấy biển người tấp nập, chiêng trống vang trời ở cổng làng.
Các nữ công nhân thì còn ổn, các cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng binh lính của tiểu đoàn Thiết Hổ thì đã bao giờ gặp tình huống này đâu?
Đối mặt với sự chào đón của dân chúng, binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ bất giác ưỡn ngực, đội ngũ trở nên trật tự vô cùng.
Khi đi qua đám đông dân thường, nhiều chiến sĩ của tiểu đoàn Thiết Hổ không khỏi dâng lên một cảm giác tự hào trong lòng.
Đây là lý do tại sao Kim Phi khuyến khích người dân chào đón những nhân viên hộ tống mỗi khi họ trở về từ trận chiến.
Cách tốt nhất để thúc đẩy binh lính chiến đấu không phải là tiền bạc, càng không phải là đe dọa, mà là niềm tin.
Để những người lính cảm nhận được vinh dự và nhận ra rằng họ không chiến đấu vì Hoàng đế mà là bảo vệ người thân và quê hương của mình, để những người lính sẽ chiến đấu bằng cả trái tim.
Điều này hữu ích hơn bất kỳ cuộc huy động nào trước cuộc chiến.
Thành Du Quan ở phía Đông Bắc, Tây Xuyên ở phía Tây Nam, giữa hai bên cách xa nhau mấy ngàn dặm, đa phần các chiến sĩ của tiểu đoàn Thiết Hổ không hiểu được ý nghĩa của việc chi viện cho thành Du Quan, bọn họ chỉ là theo thói quen làm theo mệnh lệnh mà thôi, Khánh Hâm Nghiêu bảo bọn họ đi thành Du Quan thì bọn họ bèn đi theo Trần Phượng Chí.
Nhưng là lúc này, bọn họ được đối đãi như anh hùng, khiến rất nhiều binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ cảm thấy phấn khích, cho dù bây giờ Kim Phi có lệnh cho Trần Phượng Chí dẫn theo bọn họ đi tập kích doanh trại Đảng Hạng vào ban đêm thì bọn họ cũng sẽ không do dự!
Chương 1185: Trần Phượng Chí kể chuyện
Trong quá trình Kim Phi quật khởi, xưởng dệt đã đóng một vai trò rất quan trọng.
Không chỉ mang đến cho y lợi nhuận đáng kể, hơn nữa xưởng dệt còn là một ngành công nghiệp sử dụng nhiều lao động, có thể giải quyết rất nhiều vấn đề về việc làm cho phái nữ.
Rất nhiều người nhà của nhân viên hộ tống được sắp xếp vào làm việc trong xưởng dệt, điều này giúp nhân viên hộ tống giảm bớt rất nhiều lo lắng sau này.
Bất cứ lúc nào, dân số luôn là nền tảng cho mọi hoạt động xã hội.
Nhờ có xưởng dệt, làng Tây Hà nhanh chóng trở thành khu vực có dân cư đông đúc nhất Kim Xuyên, mang lại sự trợ giúp cực kỳ quan trọng cho sự phát triển của Kim Phi sau này!
Vào những ngày đầu của tiêu cục Trấn Viễn, nhân viên hộ tống nữ chiếm phần đông, đa số trong đó đều là các nữ công nhân trong xưởng dệt.
Bởi lẽ đó, xưởng dệt đóng vai trò vô cùng quan trọng trong quá trình quật khởi của Kim Phi.
Cùng với sự quật khởi của Kim Phi, các thế lực của y ngày càng lớn hơn, địa bàn cũng càng ngày càng lớn hơn. Vì muốn giải quyết vấn đề việc làm, Kim Phi đã mở xưởng dệt ở rất nhiều nơi.
Sau đó, Phùng tiên sinh đã dẫn theo đại quân Thổ Phiên tấn công làng Tây Hà, xưởng dệt đã bị tổn thất vô cùng quan trọng vì cất trữ quá nhiều đồ vật dễ cháy, gần như tất cả các kho và nhà xưởng đều đã bị thiêu hủy hoàn toàn.
Lão trưởng làng dứt khoát tìm một vị trí ở ngoài làng xây xưởng dệt mới, tàn tích của xưởng dệt cũ bị lão trưởng làng phá hủy, một nửa tứ hợp viện của Kim Phi được khoanh tròn lại xây thành một đại viện, Kim Phi sử dụng nó để sắp xếp chỗ ở cho người nhà và các nhân viên hộ tống nữ làm việc gần đó.
Một nửa còn lại xây thành nhà tập thể, dùng làm ký túc xá cho xưởng dệt thứ hai.
Nữ công nhân ở núi Thiết Quán và tiểu đoàn Thiết Hổ đều tạm thời được sắp xếp ở lại nơi này.
Ký túc xá thứ hai mới xây xong không bao lâu và cũng chưa có ai đến sống, Đường Đông Đông đã cho các nữ công nhân ở xưởng dệt đến dọn dẹp sơ qua, rơm và chăn cũng được trãi lên từng giường.
Hai nhà xưởng vừa đối chọi nhau gay gắt trong đại hội thể thao, nay lại ở chung vô cùng hòa hợp.
Đến tối, Thanh Diên còn dẫn theo đoàn ca múa Kim Xuyên đến bãi đất trống trước ký túc xá biểu diễn thăm hỏi.
Để kỷ niệm chiến dịch ở thành Du Quan lần này, Trần Văn Viễn đã viết thêm vài vở kịch, có thể coi như là một chuỗi vở kịch.
Lúc này đoàn ca múa đang diễn tiết mục đầu tiên, tên là Khói lửa đột phát.
Câu chuyện này chủ yếu kể về tầm quan trọng của thành Du Quan với Đại Khang, và tầm quan trọng của nó với toàn bộ Trung Nguyên, sau đó kể đến việc Kim Phi biết thành Du Quan bị vây hãm, lập tức chuẩn bị binh mã ở khắp nơi, gấp rút tiếp viện thành Du Quan ngay trong đêm.
Thật ra, dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của Kim Phi ở kiếp trước, tiết tấu của câu chuyện này thật sự quá chậm, không có quá nhiều mâu thuẫn hay xung đột, gần như cả vở đều chỉ thực hiện phổ cập các kiến thức thường thức khoa học về địa lý và quân sự.
Nhưng thời đại này có quá ít các hình thức giải trí, Kim Phi cảm thấy chán, nhưng người dân lại xem một cách đầy thích thú.
Nữ công nhân ở núi Thiết Quản và các chiến sĩ tiểu đoàn Thiết Hổ vừa mới trở về từ thành Du Quan, họ cực kỳ quan tâm đến tiết mục này, vừa xem vừa thảo luận.
“Thì ra thành Du Quan lại quan trọng với Đại Khang chúng ta đến thế!”
“Tấn vương chết tiệt, ông ta dám bán đứng tổ tông, giúp đám người Đông Man đánh thành Du Quan!”
“Nếu ta biết sớm hơn, hồi ở thành Du Quan ta đã giết thêm vài tên ranh quân Tấn vương rồi!”
“Ngươi không nghe vở kịch giải thích sao? Thật ra có rất nhiều người dân Tấn vô tội, bọn họ không muốn đánh nhau với chúng ta, họ bị Tấn vương bắt phải đến thành Du Quan, đám tàn quân Đông Man mới là bọn thực sự đáng chết!”
“Đám tàn dư Đông Man thực sự là đám người thắt bím tóc ở phía nam thành Du Quan sao?”
“Chính là bọn họ! Sau đó tiên sinh đã ra lệnh chém toàn bộ bọn đó!”
“Lúc ấy ta còn nghĩ rằng tiên sinh rất nhân từ, ít khi giết tù binh, cớ sao lần ấy lại giết nhiều người như thế, hóa ra là vì bọn chúng là người Đông Man!”
“Đúng đó, bọn chúng không xem người Trung Nguyên chúng ta ra gì, đáng chết!”
“Không chỉ có tàn dư quân Đông Man, còn có đám cấp dưới quân Định Biên và binh phủ của Tấn vương, tất cả bọn chúng là người đã trợ giúp, cầm roi da xua đuổi dân thường bao vây thành! Chính là bọn chúng!”
“Tại sao tiên sinh không giết tất cả bọn chúng vậy?”
“Nghe nói tiên đang muốn xây lại xưởng nung gạch, xây dựng lại thành Du Quan, chém hết chúng thì chuyện nặng nhọc lấy ai làm đây?”
“Cũng đúng, đợi bọn chúng xây lại thành Du Quan xong chém cũng không muộn.”
...
Vở kịch này kéo dài tầm một tiếng, diễn đến cảnh Kim Phi dẫn theo nữ công nhân và quân Uy Thắng đến Loan Hà, gặp được hai phi công đang gặp nạn thì kết thúc.
Mặc dù người dân biết rằng cuối cùng Kim Phi đã giành chiến thắng, nhưng lại không biết diễn biến chi tiết.
Ngay vào lúc cao trào nhất vở kịch lại kết thúc.
Việc này khiến cho lòng người dân cứ nao nao, yêu cầu đoàn ca múa biểu diễn tiếp.
Nhưng các diễn viên vẫn hạ màn và lui xuống.
Không còn cách nào khác, Kim Phi còn chưa lấy loa ra, khi biểu diễn một vở kịch trên sân khấu hoàn toàn dựa vào giọng của các diễn viên, mỗi khi diễn một vở như thế rồi xuống, các diễn viên đều rất mệt, nếu biểu diễn liên tiếp, giọng sẽ khàn đi.
Sau khi các diễn viên rời khỏi sân khấu, toàn bộ người dân đều dời ánh mắt lên người các nữ công nhân và chiến sĩ tiểu đoàn Thiết Hổ đã tham gia chiến đấu.
Thế là họ đổ xô vào ký túc xá, tìm kiếm bọn họ hỏi thăm về trận chiến.
Đường Đông Đông nhìn thấy mọi người nhiệt tình như thế, cô ấy không rời khỏi sân khấu mà mời Trần Phượng Chí bước lên sân khấu, giải thích cho mọi người nghe những gì đã trải qua trong trận chiến.
Vốn dĩ Trần Phượng Chí đã rất thích nổi bật, lần này đã đúng chuyện anh ta mong muốn nên không khiêm tốn gì, cầm theo loa sắt bước lên.
Hồi ở Tây Xuyên, Trần Phượng Chí thích nhất là làm hai chuyện, một là đánh giặc, hai là đến Câu Lan nghe kể chuyện và nghe hát.
Nghe nhiều nên cũng có chút kinh nghiệm.
Còn hiếm thấy hơn là giọng của Trần Phượng Chí không chỉ lớn không mà anh ta còn rất có thiên phú trong việc kể chuyện, anh ta kể chuyện một cách mạch lạc rõ ràng, khiến người dân đang nghe phải ngạc nhiên.
Cứ mỗi lần như thế, xung quanh sẽ vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ, bầu không khí lúc này còn náo nhiệt hơn cả màn biểu diễn vừa rồi.
Kim Phi vừa mới dẫn Tả Phi Phi đi lấy súng về, hiện tại y đang thảo luận chuyện tập hợp thợ thủ công đến xây dựng lại thành Du Quan với Cửu công chúa trong thư phòng, nghe thấy bên ngoài vang lên từng tràng tiếng vỗ tay, không khỏi hơi tò mò.
“Không phải hồi nãy ta vừa nghe chào cảm ơn hay sao, sao giờ lại náo nhiệt thế? Ngoài đó đang hạ màn hay là diễn thêm vở nữa vậy?”
Hồi nãy, lúc Kim Phi và Tả Phi Phi quay trở lại có đi ngang qua bãi đất trống, đúng lúc nghe được người chủ trì chào cảm ơn.
Nhưng có khi khán giả quá nhiệt tình không muốn rời đi, đoàn ca múa thỉnh thoảng sẽ lên biểu diễn một tiết mục, hoặc để nhân vật chính bước ra cảm ơn sự yêu mến của khán giả.
“Ta đi coi thử!”
Thiết Chùy đang đứng canh giữ ở cửa cũng đã sốt ruột từ lâu, nghe thấy thế vội vàng chạy ra ngoài.
Vài phút sau, Thiết Chùy chạy ngược trở lại, vẻ mặt đầy kỳ lạ nói: “Tiên sinh, Trần Phương Chí đang kể chuyện trên sân khấu!”
“Trần Phượng Chí đang kể chuyện sao?”
Lần này, Kim Phi và Cửu công chúa đều ngạc nhiên.
Việc kể chuyện thường là của nhóm thư sinh nghèo, họ không thể tưởng tượng được cảnh một người một người đàn ông vạm vỡ như Trần Phượng Chí đang đứng kể chuyện trên sân khấu được.
Kim Phi hơi nghiêng đầu về phía Cửu công chúa: “Chỗ này ồn quá, hai ta đi xem thử đi.”
Thư phòng rất gần bãi đất trống, người dân vỗ tay hoan hô một lúc, Cửu công chúa và Kim Phi có nói chuyện cũng không nghe rõ nhau.
Hơn thế nữa, Cửu công chúa đã ngồi ở đó cả ngày, do đó Kim Phi cũng muốn dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo.
Rất ít khi Kim Phi chủ động muốn đi ra ngoài nên Cửu công chúa cũng không từ chối, cô ấy gật đầu, khoác thêm một cái áo choàng rồi đi ra ngoài chung với Kim Phi.
Hai người đi đến bãi đất trống theo âm thanh, nhưng còn chưa đến nơi đã gặp Thanh Diên của đoàn ca múa.
"Bệ hạ!"
Thanh Diên cúi đầu chào Cửu công chúa, sau đó cô ấy nhìn về phía Kim Phi: “Tiên sinh, ngài đến thật đúng lúc, ta vừa định đi tìm ngài đây.”
Đọc tin tình báo và tấu chương suốt một đêm, đầu óc Kim Phi cũng đã thấy có hơi choáng váng.
Thấy trời đã sáng, y đặt tấu chương trong tay xuống vươn người đứng dậy.
"Xem trước bấy nhiêu thôi, mọi người đi ăn chút gì đi."
Cả đêm Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm không ăn gì nên cũng có chút đói bụng, còn gọi Mãn Thương đang ngủ gật bên cạnh, cả ba cùng nhau ra khỏi thư phòng.
Kim Phi xoa mặt, cũng đứng dậy đi đến sân sau.
Vừa bước vào sân, đã thấy Nhuận Nương bưng một cái mâm ở trong bếp đi ra.
Nhìn thấy Kim Phi, Nhuận Nương mỉm cười nói: "Đương gia, chàng về đúng lúc ta còn định gọi chàng đến ăn cơm đây."
"Sao nàng dậy sớm thế, không ngủ thêm chút nữa?" Kim Phi liếc nhìn mâm cơm hỏi cô ấy.
Đêm qua y về đến làng là đã quá nửa đêm, mấy món trên tay Nhuận Nương ít nhất phải hầm tới một giờ, vậy có nghĩa là cô ấy đã dậy rất sớm.
Bình thường Nhuận Nương không cưỡi nhiều ngựa, cũng không giỏi cưỡi ngựa mấy, hôm qua sau khi ở bến tàu xuống thuyền gần như là liên tục chạy về. Ngay cả Kim Phi cũng cảm thấy lưng đau eo mỏi, còn mông và đùi đều bị yên ngựa làm cho ê ẩm, hẳn là Nhuận Nương còn khó chịu hơn, nhưng cô ấy lo Kim Phi lo lắng nên cũng nhẫn nhịn không nói gì.
Kết quả sau khi trở về lại không ngủ cho ngon giấc, biết Kim Phi không quen ăn đồ ăn của A Liên nấu nên trời chưa sáng cô ấy đã bật dậy nấu cơm.
“Ta không buồn ngủ,” Nhuận Nương lắc đầu: “Nếu mệt thì lát nữa ta có thể ngủ bù.”
“Không buồn ngủ cũng nên ngủ thêm chút, cơm trưa không phải làm, lấy ở nhà ăn tới là được rồi.”
Kim Phi không nhịn được mà cầm lấy khay thức ăn trong tay Nhuận Nương.
Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tầm cũng ở bên hông đi tới, thấy Kim Phi chỉ có một mình nên hỏi: "Vũ Dương đâu?"
"Ta ở thư phòng tới đây, không gọi nàng ấy." Kim Phi đáp.
"Gần đây Vũ Dương rất bận rộn, hiếm lắm mới được ngủ nướng một chút, để muội ấy ngủ thêm chút cũng tốt."
Quan Hạ Nhi nói xong, cũng liếc mắt nhìn Nhuận Nương một cái: "Muội cũng vất vả rồi, nửa đêm mới về, sáng sớm đã dạy nấu cơm!"
Nhuận Nương cười, cúi đầu không nói lời nào.
"Được rồi được rồi, ăn cơm đi. Cơm nước xong để nàng ấy chợp mắt một lát."
Kim Phi làm người hòa giải, bưng mâm đi tới nhà ăn.
Mấy người vừa ngồi xuống, đã thấy Tiểu Ngọc ở ngoài chạy vào sân.
"Tiểu Ngọc, cô cũng muốn đồ ăn Nhuận Nương nấu sao?" Quan Hạ Nhi cười ghẹo.
Trước đây, khi Kim Phi mới nổi dậy, Tiểu Ngọc và Khánh Mộ Lam thường tới ăn ké. Nhưng sau đó Cửu công chúa đến, địa vị của Kim Phi càng ngày càng cao rồi Tiểu Ngọc cũng ít đến hơn.
Không chỉ thái độ đối với Kim Phi đã thay đổi mà cả thái độ đối với Quan Hạ Nhi cũng thay đổi.
Khi Quan Hạ Nhi vừa gả xong, Tiểu Ngọc thường dẫn các cô các thím trong làng trêu chọc Kim Phi và Quan Hạ Nhi. Bây giờ gặp Quan Hạ Nhi, Tiểu Ngọc luôn khách sáo gọi cô là phu nhân, cũng không dám tùy tiện trêu chọc cô nữa. Bình thường gặp nhau trong làng cũng chủ động chào hỏi, bây giờ lại đến lượt Quan Hạ Nhi bắt đầu trêu chọc Tiểu Ngọc, thích hỏi cô ấy khi nào sẽ lấy chồng, có ý trung nhân linh tinh này kia.
Nhưng hôm nay, Tiểu Ngọc cứ như không nghe thấy Quan Hạ Nhi trêu chọc, mà đi thẳng đến chỗ Kim Phi: "Tiên sinh, biên giới cấp báo!"
Quan Hạ Nhi vốn định trêu Tiểu Ngọc thêm mấy câu, nhưng khi cô ấy nghe nói chuyện nghiêm túc đã vội ngậm miệng lại.
Kim Phi cũng đặt chén cháo xuống, cầm lấy tờ giấy nhỏ trên tay Tiểu Ngọc.
Nội dung trên giấy rất đơn giản, chỉ có một câu: Ở Hàn Sơn đã phát hiện người Đảng Hạng vận chuyển nỏ hạng nặng và máy bắn đá đến Hi Châu!
Đêm qua sau khi xem bản đồ phòng ngự, Kim Phi đã thắc mắc một chuyện, rõ ràng là người Đảng Hạng chiếm ưu thế tuyệt đối, tại sao vẫn chưa phát động tấn công?
Để tìm ra câu trả lời, hôm qua Kim Phi đã đọc tin tình báo và tấu chương đến nửa đêm, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Mặc dù tờ giấy này chỉ có một câu đơn giản nhưng đột nhiên lại khiến Kim Phi có cảm giác ngộ ra, Kim Phi đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện.
Chẳng trách Lý Lăng Duệ mãi chưa phát động tấn công, hóa ra là đang chờ nỏ hạng nặng và máy bắn đá!
Điều này cũng rất phù hợp với tính cách của Lý Lăng Duệ trong tình báo.
Lý Lăng Duệ trông có vẻ liều lĩnh, nhưng thực ra lại rất cẩn thận gần như sẽ không làm chuyện mà bản thân chưa nắm chắc.
Mặc dù Đảng Hạng đã tập hợp một số lượng lớn người ngựa, chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng hiệu quả chiến đấu của tiêu cục và quân Trấn Viễn là rõ ràng, Đảng Hạng đã chịu nhiều tổn thất dưới tay Kim Phi, thậm chí Lý Lăng Duệ có thể giành chiến thắng với ưu thế nhân lực của mình, nhưng Đảng Hạng cũng sẽ chịu thương vong nặng nề.
Nếu có thêm lợi thế về vũ khí thì thương vong sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Để Kim Phi ở vị trí của Lý Lăng Duệ, y cũng sẽ chọn cách làm như hắn.
Nhưng Kim Phi vẫn hỏi một câu: "Làm sao cô biết được tin tức này? Có chính xác không?"
"Trước đây Hàn đại ca đã sắp xếp mật báo ở Đảng Hạng, nên dùng bồ câu đưa thư về đây, hẳn là có thể tin tưởng được!” Tiểu Ngọc giải thích.
Mặc dù Kim Phi muốn thâm nhập và đồng hóa Đảng Hạng thông qua mua bán và văn hóa, nhưng y vẫn không hoàn toàn từ bỏ các phương tiện khác.
Khi thương hội Kim Xuyên thiết lập các cửa hàng ở Đảng Hạng, Hàn Phong cũng đã sắp xếp các tuyến mật báo.
Người Đảng Hạng đột nhiên trở mặt, hầu như tất cả các thương hội và tiêu cục hộ tống bên ngoài đều bị xóa sổ, tuy nhiên, một số tuyến mật báo do Hàn Phong sắp xếp đã tránh được một hồi, hiện đang lẩn trốn ở nhiều nơi khác nhau trong Đảng Hạng.
Một số người mang theo chim bồ câu đưa thư, thỉnh thoảng gửi về một số tin tình báo.
Sau khi xác nhận tính xác thực của tin tình báo, Kim Phi cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa mà đã cầm tin tình báo đứng dậy.
Nhuận Nương bưng một mâm bánh bao đi vào lại nhìn thấy Kim Phi đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô ấy nhanh chóng nhét hai cái bánh bao lớn vào tay y: “Đương gia, cầm hai cái bánh bao vừa đi vừa ăn!”
“Đương gia?” Tiểu Ngọc không khỏi sửng sốt.
Ngày hôm qua cô ấy và Mãn Thương chạy tới đây, Quan Hạ Nhi đã dẫn Nhuận Nương và Bắc Thiên Tầm đi, nên Tiểu Ngọc vẫn chưa biết chuyện của Kim Phi và Nhuận Nương.
Nhưng đây cũng coi như chuyện nhà của Kim Phi, mọi người trong làng đều coi Nhuận Nương là người của Kim Phi. Nên Tiểu Ngọc chỉ sửng sốt một chút rồi cũng không để ý nữa, còn cười cười cầm một cái bánh bao lớn trong mâm, rồi cố ý nhìn chằm chằm vào dưới cổ Nhuận Nương, nháy mắt rồi nhéo nhéo cái bánh bao.
Bây giờ Nhuận Nương cũng là người từng trải, nhìn thấy hành động của Tiểu Ngọc thì mặt đỏ bừng, cô ấy giơ tay đánh Tiểu Ngọc một cái: "Cô muốn chết à? Con gái con lứa học mấy cái này ở đâu vậy?"
Tiểu Ngọc không trả lời mà lại nhướng mày nhìn Nhuận Nương, cắn một miếng bánh bao rồi chạy theo Kim Phi.
Vội đi tới thư phòng, Kim Phi lập tức tìm được bản đồ của Đảng Hạng: “Hàn Sơn ở đâu?”
Ở Đảng Hạng có rất nhiều ngọn núi, kiếp trước Kim Phi cũng không biết nhiều về Tây Bắc lắm, cho nên y thật sự không biết Hàn Sơn trong tình báo là ở đâu.
Đây cũng chính là lý do khiến y sốt ruột đến thư phòng.
“Ở đây!”
Tiểu Ngọc nhanh chóng chỉ ra vị trí của Hàn Sơn.
Kim Phi nhíu mày nhìn chằm chằm vào ngón tay của Tiểu Ngọc.
Vị trí này nằm ở thủ phủ của Đảng Hạng, theo bản đồ thì cách biên giới Hi Châu khoảng hai trăm dặm.
"Bọn họ có bao nhiêu nỏ hạng nặng và máy bắn đá? Có bao nhiêu hộ vệ? Mỗi ngày có thể tiến bao nhiêu dặm?" Kim Phi hỏi liên tiếp mấy câu.
Nhưng lần này Tiểu Ngọc lại lắc đầu: “Ta không biết!”
“Nếu không biết thì đi tra đi!” Kim Phi buột miệng nói ra.
Nhưng sau khi nói xong, Kim Phi mới biết mình đã nói sai rồi.
Chương 1182: Vui mừng khôn xiết
Giống như tình hình ở thành Du Quan ban đầu, mật thám mang chim bồ câu từ Xuyên Thục đến Đảng Hạng, bọn họ có thể chủ động liên lạc với Kim Xuyên, nhưng Kim Xuyên lại không có bồ câu đưa thư từ bên này, cho nên không có cách nào liên lạc với bọn họ.
Bây giờ Đảng Hạng đang chủ trương tìm cách bắt giữ đám người của Kim Phi trên quy mô lớn, mật thám của Hàn Phong có thể gửi tin trở lại đã tốt lắm rồi, Kim Phi phái người từ Kim Xuyên xâm nhập vào Đảng Hạng một lần nữa là rất khó, cho dù phái người đi thì cũng đã quá muộn.
"Quên đi, ta biết rồi." Kim Phi gật đầu, gọi một nữ nhân viên hộ tống đang trực bên ngoài: "Đi xem Vũ Dương tỉnh chưa!"
Nữ nhân viên hộ tống chủ đồng ý, đang định đi gọi người nhưng lại phát hiện Cửu công chúa đi tới cùng Châu Nhi và vài người thị nữ.
Gần đây Tiểu Ngọc hầu như ngày nào cũng đến thăm Cửu công chúa, ngay lập tức nhận thấy tình trạng của cô ấy đã thay đổi, hoàn toàn khác hẳn mấy ngày trước. Nước da của cô ấy đã được cải thiện đáng kể và bước đi của không còn nặng nề như trước nữa.
Nếu là bất kỳ người phụ nữ nào khác trong làng hoặc thậm chí là Nhuận Nương, Tiểu Nương sẽ trêu chọc họ, nhưng Cửu công chúa giờ đã là vua của một quốc gia. Tiểu Ngọc đành phải đè nén ý nghĩ đó, cung kính chào Cửu công chúa khi bước vào.
"Tối qua ngủ ngon không?" Kim Phi bước lên phía trước, dìu Cửu công chúa ngồi xuống đệm mềm.
"Đã lâu rồi ta mới ngủ ngon như vậy, thậm chí còn ngủ quên." Cửu công chúa phàn nàn: "Nha đầu Châu Nhi này thậm chí còn không thèm đánh thức ta."
“Ta đã dặn cô ấy đừng đánh thức nàng.” Kim Phi xoa tóc Cửu công chúa: “Hiếm khi nàng có được một giấc ngủ ngon.”
“Chàng toàn nói đỡ cho cô ấy thôi,” Cửu công chúa liếc nhìn Tiểu Ngọc, sau đó nhìn tấm bản đồ Đảng Hạng trải trên bàn: “Các chàng đang thảo luận gì thế?”
"Tiểu Ngọc vừa nhận được một tin tình báo..."
Kim Phi nói với Cửu công chúa về thông tin này.
"Chẳng trách Lý Lăng Duệ còn chần chừ chưa chịu hành động, hóa ra hắn đang chờ máy bắn đá và nỏ nặng tới!"
Trong mắt Cửu công chúa lóe lên một tia lạnh lùng: "Xem ra Lý Lăng Duệ rất có tham vọng, muốn giữ lực lượng chủ lực của chúng ta ở Hi Châu!"
Đảng Hạng vốn đã có quân số đông đảo, sức chiến đấu mạnh mẽ, cộng thêm kỵ binh đông đảo. Nếu họ cũng có nỏ hạng nặng và máy bắn đá, rất có khả năng họ sẽ thẳng giữ chân tất cả những người do Trương Lương mang đến.
Hàng chục ngàn người đó đã được Kim Phi lựa chọn cẩn thận từ nhiều nơi khác nhau, khiến họ trở thành lực lượng mạnh nhất và quan trọng nhất dưới trướng Kim Phi. Nếu không may toàn quân đều thất thủ, đó sẽ là một đòn chí mạng đối với chế độ Đại Khang mới!
Cửu công chúa rất xuất sắc trong các cuộc tranh đấu và quản lý triều đình. Mặc dù có chút hiểu biết về quân sự nhưng cô ấy không thể được coi là chuyên gia. Lúc này, cô ấy ngơ ngác quay sang Kim Phi hỏi: "Phu quân, chàng định làm thế nào?"
"Ta vừa mới trở về, hiểu biết của ta tình hình hai bên vẫn ở mức độ tình báo và tấu chương, không thể dễ dàng đưa ra quyết định."
Kim Phi nói: "Nên ta định sẽ đến Hi Châu càng sớm càng tốt để xem xét tình hình ở đó rồi mới quyết định.”
“Phu quân dự định khi nào đi?” Cửu công chúa hỏi.
Kim Phi suy nghĩ một lát, không trả lời ngay, mà quay đầu nhìn Tiểu Ngọc: "Tả Phi Phi và tiểu đoàn Thiết Hổ đã lên đường chưa?"
Sau khi cập bến bến tàu ngày hôm qua, Kim Phi lập tức cùng với đội cận vệ quay trở lại, nhưng Tả Phi Phi đã dẫn đầu các nữ công nhân, Trần Phượng Chí chỉ huy tiểu đoàn Thiết Hổ ở lại bến tàu để sắp xếp những người bị thương và nghỉ ngơi ở đó một đêm.
"Sáng nay ta nhận được thư bồ câu từ bến tàu. Họ đã lên đường trước bình minh," Tiểu Ngọc trả lời. "Họ không mang theo quân nhu quân dụng. Nếu không mang theo nhiều đồ thì họ có thể quay về ngay hôm nay!"
"Vậy ngày mai chúng ta lên đường!" Kim Phi đưa ra quyết định: "Thông báo cho doanh trại ngựa chiến chuẩn bị một ngàn con ngựa chiến, ngày mai ta sẽ dùng!"
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Cửu công chúa thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy thực sự lo lắng Kim Phi hôm nay sẽ hành động bốc đồng và lên đường đi Hi Châu ngay.
Bây giờ ở làng Tây Hà thật sự không có nhiều binh lính, nếu hôm nay Kim Phi lên đường, y chỉ có thể mang theo cận vệ.
Hi Châu hiện tại là nơi hai đội quân đang chiến đấu, mặc dù tạm thời Lý Lăng Duệ vẫn chưa phát động tấn công nhưng cả hai bên đều có trinh sát hoạt động trong khu vực.
Nếu các trinh sát của Đảng Hạng phát hiện ra sự tồn tại của Kim Phi, họ chắc chắn sẽ phái người đến chặt đầu y.
Cho dù Thiết Chùy và đội cận vệ là những chiến binh đáng gờm, họ vẫn chỉ có vài chục người, không thể đảm bảo an toàn cho Kim Phi.
Nếu hôm nay Kim Phi quyết định rời đi, Cửu công chúa nhất định sẽ không đồng ý, cô ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải thuyết phục Kim Phi.
May mắn thay, Kim Phi không có ý định làm như vậy, quyết định đợi tiểu đoàn Thiết Hổ và các công nhân nữ quay trở lại trước rồi mới khởi hành.
Dù sao Đảng Hạng cũng không phát động tấn công, chỉ có vài trinh sát xâm nhập vào lãnh thổ Hi Châu, Kim Phi có mấy ngàn người hộ tống, bọn họ đều cưỡi ngựa chiến, cho dù trinh sát tìm được Kim Phi rồi quay lại báo cáo bao vây y, Kim Phi cũng sẽ không hoàn toàn không có khả năng tự vệ.
Trên thực tế, Kim Phi cũng nghĩ như vậy.
Y chưa bao giờ là người không sợ chết, biết Hi Châu rất nguy hiểm, y sẽ không liều lĩnh mạo hiểm đến đó một mình, coi thường sự an toàn của bản thân.
Hơn nữa, hiện tại ở phía bắc đang có tuyết. Những chiếc nỏ và máy bắn đá hạng nặng do Đảng Hạng chế tạo rất cồng kềnh. Sẽ mất ít nhất nửa tháng để vận chuyển chúng từ Hàn Sơn đến Hi Châu. Kim Phi có đủ thời gian, y có thể kiên nhẫn.
“Gần đây Thanh Diên có ở trong làng không?” Kim Phi hỏi: “Nếu có thì bảo cô ấy chuẩn bị sẵn sàng. Đợi huynh đệ quân viễn chinh phương Bắc trở về, cô ấy có thể đến hỏi thăm bọn họ.”
"Được, ta sẽ sớm thông báo cho cô ấy." Tiểu Ngọc gật đầu.
Sau đó Kim Phi giải thích một số vấn đề khác, rồi Tiểu Ngọc mới rời đi.
"Phu quân, chàng đã một ngày đêm không ngủ, đi ngủ một lát đi." Cửu công chúa nói: "Mắt chàng đỏ rồi."
"Được rồi, ta sẽ trở về ngủ một lát."
Đêm qua thức khuya xem xét tài liệu, Kim Phi hiện tại hơi choáng váng.
Hơn nữa, đêm qua y đã thu thập đủ thông tin, không cần phải ép buộc bản thân thêm nữa.
Nghĩ rằng mình đã không dành nhiều thời gian với Quan Hạ Nhi kể từ khi trở về, Kim Phi không ở lại với Cưu công chúa mà quay trở lại sân của Quan Hạ Nhi.
Về đến nhà, y phát hiện Quan Hạ Nhi không có ở đó. Hỏi người gác cổng mới được biết hôm nay phòng thí nghiệm nước hoa đã nghĩ ra một công thức mới, Quan Hạ Nhi đã đi qua xem.
Quan Hạ Nhi có thể có sự nghiệp riêng, Kim Phi cũng rất vui vẻ, y không bận tâm, đang định ngủ lại thì thấy Nhuận Nương bước ra khỏi bếp.
"Không phải nàng nên nghỉ ngơi sao? Tại sao vẫn chưa đi?" Kim Phi cau mày.
“Trong bếp có hai con gà núi, sáng nay thợ săn mang tới, cho nên ta đã làm sạch sẽ.” Nhuận Nương nói: "Gà núi rất khó hầm nên ta bỏ chúng vào lò. Đến tầm trưa ăn là vừa."
“Không thể nhờ người khác hầm được sao?” Kim Phi ngoài mặt thì mắng yêu Nhuận Nương nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.
Gà núi hầm của Nhuận Nương vừa mềm vừa thơm, Kim Phi rất thích ăn, y cũng biết rằng Nhuận Nương cố tình làm cho y ăn.
Nhuận Nương cũng biết Kim Phi không thật sự tức giận, cô ấy cũng không tức giận khi bị mắng, mà mỉm cười với Kim Phi: "Sao đương gia lại về đây?"
"Trở về xem vì sao nàng còn chưa ngủ!" Kim Phi nắm lấy tay Nhuận Nương và đi vào khoảng sân nhỏ phía sau.
Chương 1183: Lắm chuyện
Nhuận Nương và Kim Phi là cặp vợ chồng mới cưới, tình cảm đang thắm thiết, Nhuận Nương chỉ ước được ở bên Kim Phi mỗi ngày.
Nhưng sau khi theo Kim Phi vào hậu viện, Nhuận Nương lại dừng bước, do dự hỏi: "Đương gia, muốn đến chỗ của ta không?"
Người trong nhà càng ngày càng nhiều, tòa tứ hợp viện nhỏ Kim Phi xây đầu tiên đã không còn đủ chỗ ở.
Lão trưởng làng đã phá dỡ một phần xưởng dệt bên cạnh, xây thêm một viện lớn hơn.
Viện này song song với viện của Kim Phi, vậy nên chỉ cần mở cửa trên tường rào là có thể đi đến trước viện rồi.
Viện mới không có thiết kế gì đặc biệt, chỉ chia thành từng viện nhỏ và dãy nhà ở tập thể.
Nhân viên hộ tống đang trực, những gã chạy vặt làm chuyện lặt vặt, muội muội của Quan Hạ Nhi Quan Tiểu Nga, học trò nhỏ của Kim Phi A Xuân, và nhóm người Bắc Thiên Tầm vào cửa từ phía sau, đều sống ở đây.
Nhuận Nương cũng ở nơi này, hơn nữa thân phận trước đây của cô ấy là nữ đầu bếp, ngay cả một viện nhỏ cũng không được sắp xếp cho ở, mà ở trong dãy nhà ở tập thể giống như nhân viên hộ tống đang trực vậy.
Bản thân Nhuận Nương ở thì cảm thấy không có gì, nhưng dẫn Kim Phi qua, cô ấy cảm thấy hơi mất mặt.
"Không đi đến chỗ của nàng thì còn đi đâu nữa?" Kim Phi cười ranh mãnh: "Hay là nàng theo ta đến viện của Hạ Nhi nhé?"
"Đương gia..." Nhuận Nương giậm chân, quay đầu rời đi.
Mặc dù Nhuận Nương ở nhà ở tập thể, nhưng cũng may là một phòng đơn, đi đến cửa phòng, Nhuận Nương vừa lấy chìa khóa mở khóa, vừa nói: "Đương gia, nhà hơi nhỏ, chàng đừng chê..."
"Nàng đang trách sao ta chưa đổi viện cho nàng sao?" Kim Phi nhìn thử xung quanh: "Đợi ngủ dậy rồi ta sẽ nói với Hạ Nhi, để cô sắp xếp một viện cho nàng!"
"Đương gia, ta không có ý này!" Nhuận Nương lo đến mức xua tay lia lịa: "Ta ở nơi này đã cực kì tốt rồi, không cần sắp xếp viện mới, hơn nữa cũng đâu còn dư viện nhỏ nào đâu."
"Vậy thì xây thêm một tòa mới, " Kim Phi trực tiếp đẩy cửa vào phòng: "Đi theo ta rồi, lại ở nơi này, người khác nói ta thế nào, nói Hạ Nhi thế nào, nói Vũ Dương thế nào?"
Nhuận Nương nghe Kim Phi nói như vậy, cũng không phản bác nữa, đi theo vào phòng, sau đó đóng cửa phòng lại, còn chốt cửa từ bên trong.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi tới nhà ở tập thể của Nhuận Nương, việc đầu tiên y làm sau khi vào nhà là nhìn qua một lượt.
Phòng nhỏ mặc dù không rộng, chỉ có mười mấy thước vuông, nhưng đã được Nhuận Nương dọn dẹp sạch sẽ.
Bây giờ thủy tinh ở làng Tây Hà đã không phải là thứ quý hiếm gì, cửa sổ bên cạnh cửa chính được làm bằng thủy tinh, trong phòng nhỏ cũng sáng sủa.
Ở góc Tây Bắc của phòng là một chiếc giường nhỏ dài khoảng một thước hai, cạnh giường có đặt một cái tủ, bên cạnh tủ là một chiếc bàn nhỏ và một chiếc ghế đẩu nhỏ, rồi một chiếc kệ rửa mặt, trên kệ có một chậu rửa mặt bằng sắt và khăn lông, bên cạnh chậu rửa mặt là một chiếc bếp nhỏ có nối ống thông gió để tránh ngộ độc khí.
Trừ những thứ này ra, trong phòng không còn gì khác nữa.
Thật ra ở thời đại này, có thể có điều kiện sống như vậy, Nhuận Nương đã rất hài lòng. Thế nhưng cô ấy biết vừa nãy Kim Phi nói đúng, sau khi đi theo Kim Phi, thân phận của cô ấy đã thay đổi, cứ ở nơi này không đi, người khác sẽ nói Quan Hạ Nhi là người đố kỵ, không để cho cô ấy vào cửa.
Cho dù không nghĩ cho mình, cô ấy cũng phải biết suy nghĩ cho Kim Phi và Quan Hạ Nhi một chút.
"Đương gia, chàng ngồi xuống trước, đợi một lát, ta đi lấy ít nước rửa mặt cho chàng."
Nhuận Nương bưng ấm nước trên bếp lên, đổ một ít nước nóng vào chậu, ngâm khăn lông vào đó, sau đó vặn khô một nửa rồi đưa cho Kim Phi.
Kim Phi nhận lấy khăn lông lau mặt, sau đó trả khăn lông lại cho Nhuận Nương.
Nhuận Nương cũng rửa mặt xong rồi, cô ấy đặt khăn lông trở lại trên kệ rửa mặt, cúi đầu không nói lời nào.
Bầu không khí lập tức trở nên mập mờ.
Thế nhưng vào giây tiếp theo Kim Phi đã ôm lấy Nhuận Nương, đặt cô ấy lên giường.
...
Buổi trưa, Kim Phi bị nhân viên hộ tống bên ngoài đổi ca trở về đánh thức, từ từ mở mắt.
Tiện tay sờ thử bên cạnh, phát hiện Nhuận Nương đã không còn ở đây.
Biết Nhuận Nương chắc chắn lại đi nấu cơm, Kim Phi thở dài, cũng mặc quần áo rồi thức dậy.
Trong sân, một hàng nữ nhân viên hộ tống đang ngồi bên tường phơi nắng.
Các cô ấy mới vừa đổi ca trở lại, lúc này đang trò chuyện chờ dọn cơm.
Thấy Kim Phi đi ra từ phòng Nhuận Nương, các nữ nhân viên hộ tống mới vừa rồi còn trò chuyện khí thế lập tức trở nên yên lặng như tờ, quên cả việc chào Kim Phi, tất cả đều ngơ ngác nhìn Kim Phi.
Thật ra mối quan hệ giữa Kim Phi và Nhuận Nương, ở làng Tây Hà cũng không phải bí mật gì, mọi người cũng đã coi Nhuận Nương là tiểu thiếp chưa qua cửa của Kim Phi.
Nhưng đây là lần đầu tiên các nữ nhân viên hộ tống thấy Kim Phi tới nơi này của Nhuận Nương.
Hơn nữa nhìn bộ dạng của Kim Phi, hẳn là mới vừa thức dậy, tóc vẫn còn rối.
Một trung đội trưởng tỉnh táo lại đầu tiên, vội vàng đứng dậy chào Kim Phi, những nữ nhân viên hộ tống khác cũng kịp phản ứng, nhanh chóng đứng lên chào.
Kim Phi gật đầu với các nữ nhân viên hộ tống, ngáp xong rồi đi.
Thấy Kim Phi đã đi vào tiền viện, các nữ nhân viên hộ tống lập tức tụ họp lại, trong mắt tất cả đều lóe lên ánh sáng tám chuyện.
"Nè nè nè, các ngươi nói xem, sao Kim tiên sinh lại đi ra từ trong phòng của Nhuận Nương vậy?"
"Còn phải nói sao, nhất định là đã thu nhận Nhuận Nương rồi!"
"Nhuận Nương không phải đã ở với tiên sinh từ lâu rồi sao?"
"Nghe nói trước kia hai người chưa từng ngủ chung phòng, Kim tiên sinh chỉ là thấy Nhuận Nương đáng thương nên mới thu nhận cô ấy thôi, bây giờ xem ra là đã ngủ chung phòng rồi!"
"Ha ha, sau này gặp lại Nhuận Nương phải gọi phu nhân rồi!"
"Ngươi nói xem Nhuận Nương cũng là phu nhân, sao lại ở nơi này cùng chúng ta? Có phải Hạ Nhi phu nhân không đồng ý cho Nhuận Nương vào cửa không?"
"Chớ nói bậy bạ, Hạ Nhi phu nhân là loại người đố kỵ đó sao? Ngươi không biết Nhuận Nương mới trở về ngày hôm qua sao?"
"Việc này thì liên quan gì đến việc Nhuận Nương mới trở về hôm qua?"
"Ngươi ngốc quá, Nhuận Nương nhất định là lần này đã đến thành Du Quan cùng tiên sinh, tiên sinh mới nhận cô ấy vào phòng, lúc này chỉ vừa mới trở lại, sao có thể sắp xếp viện nhanh vậy được? Ngươi chờ đó, cùng lắm là một tháng, Nhuận Nương nhất định sẽ dọn đi."
...
Kim Phi không cần đoán, cũng biết sau khi y đi các nữ nhân viên hộ tống sẽ tám chuyện, thế nhưng y cũng không thèm để ý.
Chuyện của y và Nhuận Nương vốn cũng không định giấu ai, sớm muộn gì người khác cũng phải biết, cũng không cần thiết phải che giấu.
Sau khi đến tiền viện, quả nhiên tìm thấy Nhuận Nương ở phòng bếp.
"Đương gia, chàng tỉnh dậy rồi, ta đang chuẩn bị đi gọi chàng đấy."
Nhuận Nương cười nói: "Đi rửa mặt đi, chờ một lát nữa là gà núi chín rồi."
Kim Phi không đi rửa mặt, mà đi lên ôm lấy Nhuận Nương từ phía sau.
"Đương gia, đừng làm bậy, lát nữa bị người khác thấy là sẽ bị cười nhạo."
Hai tai Nhuận Nương đều đỏ bừng vì xấu hổ, cô ấy vặn mình muốn giãy ra, lại không thành công.
"Ai dám cười nhạo ta?" Kim Phi không thèm để ý chút nào mà hôn lên gò má Nhuận Nương: "Nàng đi từ lúc nào?"
"Ta cũng chỉ vừa qua tới..." Nhuận Nương hơi chột dạ trả lời.
"Vừa qua tới mà đã nấu được nhiều món ăn như vậy?" Kim Phi chỉ vào lồng đậy thức ăn.
Trong lồng đậy thức ăn đang giữ ấm ít nhất bảy tám món ăn, không tốn ít nhất một giờ thì không thể hoàn thành.
"Còn chẳng phải tại ta không ngủ được sao..." Nhuận Nương nhỏ giọng giải thích, nghe có tiếng bước chân truyền tới từ bên ngoài, cô ấy lại vặn mình.
Kim Phi lại hôn lên gò má Nhuận Nương, lúc này mới buông cô ấy ra, sau đó giúp Nhuận Nương lấy thức ăn ra khỏi lồng đậy thức ăn.
Vốn tưởng rằng tiếng bước chân bên ngoài là Quan Hạ Nhi trở lại để ăn cơm, kết quả là y vừa bưng thức ăn ra khỏi phòng bếp thì phát hiện Trần Phượng Chí và Tả Phi Phi lần lượt vào sân.
Chương 1184: Niềm tin
“Mọi người về sớm thế?” Kim Phi hơi kinh ngạc.
Làng Tây Hà ở phía tây huyện Kim Xuyên, bến tàu ở phía đông, nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ cộng vào cũng mấy ngàn người, cho dù xuất phát trước bình minh thì lúc này về đến nơi cũng là sớm quá.
“Cả đội vẫn ở phía sau, chúng ta cưỡi ngựa trở về trước.”
Tả Phi Phi hỏi: “Phía Hi Châu sao rồi? Các tỷ muội trở về thì về thẳng Hi Châu, hay là về núi Quán Thiết sắp xếp trước ạ?”
Tuy rằng núi Quán Thiết cách làng Tây Hà không xa lắm, nhưng Trấn Viễn số 2 nhỏ quá, còn phải để chỗ cho người bị thương có không gian nghỉ ngơi, các nữ công nhân gần như là đứng suốt từ thành Du Quan về bến tàu Kim Xuyên rồi đi bộ trở về, có thể nói là rất mệt nhọc.
Nếu Kim Phi quyết định tạm thời không đi Hi Châu, Tả Phi Phi sẽ để nữ công nhân về núi Quán Thiết trước, không để các cô ấy tới làng Tây Hà, đỡ phải mất công đi lại.
“Mọi người chưa ăn cơm đúng không?” Kim Phi nâng khay trong tay lên: “Chúng ta cùng nhau đi ăn chút cơm canh, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Đoàn nữ công nhân đi bộ, lúc này nhanh lắm thì cũng chỉ mới đến phía tây Kim Xuyên mà thôi, khá dư dả thời gian, Tả Phi Phi đã chạy từ sáng sớm, quả nhiên đói bụng, thấy Kim Phi chủ động mời thì cũng cầm khay thức ăn trên tay Kim Phi đi về phía nhà ăn.
Còn Trần Phượng Chí thì không biết khách sáo là gì, tung ta tung tăng chạy theo.
Nhìn thấy đồ ăn trên bàn, Trần Phượng Chí không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, sau đó nôn nóng mà nhìn bên ngoài.
Tuy rằng hồi ở thành Du Quan đã trở nên thân quen với Kim Phi rồi, nhưng không khách sáo và không hiểu quy củ là hai việc khác nhau.
Chủ nhà còn chưa vào, Trần Phượng Chí có đói nữa thì cũng biết không thể đụng đũa trước.
Thấy Nhuận Nương và Kim Phi cùng nhau tiến vào, Trần Phượng Chí xoa tay, chuẩn bị tinh thần ăn một bữa thật đã đời.
Nhưng không đợi Nhuận Nương và Kim Phi ngồi xuống, Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa, Bắc Thiên Tầm và Khánh Mộ Lam cũng cùng nhau quay lại.
Trần Phượng Chí tuy rằng lỗ mãng, nhưng từ nhỏ đã được giáo dục phong kiến và rất kính sợ hoàng quyền.
Anh ta dám nói đùa với Kim Phi, nhưng hành vi của anh ta ngay lập tức thay đổi khi nhìn thấy Cửu công chúa.
Anh ta vội vàng đi tới cửa, quỳ một chân xuống trước mặt Cửu công chúa: “Trần Phượng Chí tiểu đoàn Thiết Hổ quân Uy Thắng Tây Xuyên, bái kiến bệ hạ!”
Cửu công chúa cũng không xa lạ gì với Trần Phượng Chí, lúc trước ở dốc Đại Mãng, Trần Phượng Chí dẫn theo tiểu đoàn Thiết Hổ cũng coi như anh dũng xung phong, lập được nhiều chiến công to lớn, Cửu công chúa có ấn tượng tốt về anh ta.
Cô ấy gật đầu nói: “Đứng lên đi!”
Sau đó đi thẳng vào nhà ăn.
Như vậy lại khiến Trần Phượng Chí khó xử, anh ta có nên đi theo hay không?
Theo vào thì sẽ phải ngồi cùng bàn ăn cơm với hoàng đế, lại còn là một vị nữ đế, điều này hiển nhiên không phù hợp.
Nhưng giờ quay trở ra thì lại có vẻ không tôn trọng Cửu công chúa và Kim Phi.
Trần Phượng Chí còn không chưa nghĩ ra được thì Kim Phi đã mở miệng trước: “Lão Trần, ngươi còn thất thần cái gì, mau vào ăn cơm đi!”
“Tiên sinh, Hầu Tử với Đại Tráng có ở đây không, lâu lắm rồi không gặp bọn họ, ta muốn đi thăm bọn họ.”
Trần Phượng Chí lấy cớ định đánh bài chuồn.
“Bọn họ đều ở Hi Châu, không ở trong làng.” Kim Phi lắc đầu: “Mau vào đi,mọi người đang chờ đấy!”
Kim Phi đã nói như vậy rồi, Trần Phượng Chí chỉ có thể căng thẳng bước vào.
Chờ đến khi tất cả mọi người ngồi xuống, Kim Phi thuật lại tình huống ở Hi Châu một lần.
Nếu là ngày thường, Trần Phượng Chí đã đập bàn muốn xin lệnh đi tiền tuyến, nhưng hôm nay lại ngồi im thin thít, ngoan như chim cúc cu, ngồi yên tại chỗ không dám gắp thức ăn, chỉ bới cơm trắng.
Khánh Mộ Lam thấy mà muốn cười, tự dưng cảm thấy để Trần Phượng Chí ở chỗ Kim Phi cũng khá tốt, ít nhất là cũng có người khiến anh ta phải sợ, đỡ cho anh ta suốt ngày chỉ biết làm xằng làm bậy, có ngày Khánh Hâm Nghiêu không nhịn được nữa chém phắt anh ta thì đều không phải chuyện là hay ho gì với bất cứ ai.
Nói xong tình hình Hi Châu, Kim Phi quay đầu nhìn về phía Tả Phi Phi: “Chiến sự ở tiền tuyến khẩn cấp, cho nên không có thời gian để mọi người nghỉ ngơi, mọi người về thẳng làng, tạm thời ở trong nhà ở tập thể của xưởng dệt đi, dạo này Mãn Thương đang gấp rút sản xuất một lô súng kíp, có thể cùng nhau mang ra chiến trường."
“Làm được bao nhiêu rồi?” Tả Phi Phi vội hỏi.
Trải qua trận chiến ở thành Du Quan, cô ấy đã hoàn toàn thấy được ưu thế của súng kíp.
Tuy độ chính xác hơi kém nhưng lại dễ bắn, phạm vi sát thương lớn, một phát bắn ra hàng trăm hạt cát sắt, mỗi hạt cát sắt có uy lực tương đương một mũi nỏ.
Nói cách khác nếu vận dụng tốt một cây súng kíp thì chẳng khác nào một phương trận cung nỏ!
Một khi súng kíp kết trận, kẻ địch cho dù có ba đầu sáu tay thì cũng không chọi lại được.
Tuy nhiên, nhược điểm của súng kíp là tốc độ nạp đạn quá chậm, mặc dù Kim Phi đã áp dụng phương pháp ba người và hai khẩu súng để tăng tốc độ nạp đạn, mặc dù tay nạp đạn và tay giã thuốc của nữ công nhân đã được luyện tập nhiều lần và hiện đang rất thành thạo, nhưng khi có quá nhiều kẻ thù ở phía đối diện thì vẫn luống cuống tay chân.
Cách tốt nhất để giải quyết vấn đề này là tăng số lượng súng kíp.
Đáng tiếc điều làm Tả Phi Phi thất vọng là Kim Phi chỉ giơ một ngón tay, trả lời nói: “Một trăm cây!”
Đây là kết quả của việc Mãn Thương dừng các dự án khác trong xưởng chế luyện, toàn lực chế tạo.
Chủ yếu là nòng súng yêu cầu quá cao, sản lượng rất thấp.
Tả Phi Phi nghe vậy hơi thất vọng, nhưng sau đó cũng nghĩ thoáng hơn.
Thêm một trăm cây là một trăm, còn hơn không có gì.
Sau đó Kim Phi dặn dò lại một số nhiệm vụ khác, bữa ăn coi như xong.
Chờ đến khi Cửu công chúa rời đi, Trần Phượng Chí là người đầu tiên lao ra ngoài tìm Thiết Chùy.
Anh ta thề, về sau không có chuyện gì thì tuyệt không tới nhà ăn của Kim Phi nữa.
Vào buổi tối cùng ngày, quân đội nữ công nhân và Tiểu đoàn Thiết Hổ cuối cùng đã trở về làng Tây Hà sau chuỗi ngày bôn ba.
Dân làng nghe tin họ trở về đều chạy tới cổng làng để chào đón.
Kể từ đại hội thể thao lần thứ hai, xưởng dệt và xưởng xà phòng đã trở thành đối thủ gay gắt, tuy nhiên, lần này xưởng dệt không chỉ chuẩn bị trước nhà ở tập thể cho nữ công nhân mà còn chủ động nghỉ làm khi nghe tin nữ các công nhân đang quay trở lại, tất cả đều chạy ra cổng làng cùng dân làng để chào đón các nữ công nhân.
Nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ vừa rẽ chỗ chân núi thì đã nhìn thấy biển người tấp nập, chiêng trống vang trời ở cổng làng.
Các nữ công nhân thì còn ổn, các cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng binh lính của tiểu đoàn Thiết Hổ thì đã bao giờ gặp tình huống này đâu?
Đối mặt với sự chào đón của dân chúng, binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ bất giác ưỡn ngực, đội ngũ trở nên trật tự vô cùng.
Khi đi qua đám đông dân thường, nhiều chiến sĩ của tiểu đoàn Thiết Hổ không khỏi dâng lên một cảm giác tự hào trong lòng.
Đây là lý do tại sao Kim Phi khuyến khích người dân chào đón những nhân viên hộ tống mỗi khi họ trở về từ trận chiến.
Cách tốt nhất để thúc đẩy binh lính chiến đấu không phải là tiền bạc, càng không phải là đe dọa, mà là niềm tin.
Để những người lính cảm nhận được vinh dự và nhận ra rằng họ không chiến đấu vì Hoàng đế mà là bảo vệ người thân và quê hương của mình, để những người lính sẽ chiến đấu bằng cả trái tim.
Điều này hữu ích hơn bất kỳ cuộc huy động nào trước cuộc chiến.
Thành Du Quan ở phía Đông Bắc, Tây Xuyên ở phía Tây Nam, giữa hai bên cách xa nhau mấy ngàn dặm, đa phần các chiến sĩ của tiểu đoàn Thiết Hổ không hiểu được ý nghĩa của việc chi viện cho thành Du Quan, bọn họ chỉ là theo thói quen làm theo mệnh lệnh mà thôi, Khánh Hâm Nghiêu bảo bọn họ đi thành Du Quan thì bọn họ bèn đi theo Trần Phượng Chí.
Nhưng là lúc này, bọn họ được đối đãi như anh hùng, khiến rất nhiều binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ cảm thấy phấn khích, cho dù bây giờ Kim Phi có lệnh cho Trần Phượng Chí dẫn theo bọn họ đi tập kích doanh trại Đảng Hạng vào ban đêm thì bọn họ cũng sẽ không do dự!
Chương 1185: Trần Phượng Chí kể chuyện
Trong quá trình Kim Phi quật khởi, xưởng dệt đã đóng một vai trò rất quan trọng.
Không chỉ mang đến cho y lợi nhuận đáng kể, hơn nữa xưởng dệt còn là một ngành công nghiệp sử dụng nhiều lao động, có thể giải quyết rất nhiều vấn đề về việc làm cho phái nữ.
Rất nhiều người nhà của nhân viên hộ tống được sắp xếp vào làm việc trong xưởng dệt, điều này giúp nhân viên hộ tống giảm bớt rất nhiều lo lắng sau này.
Bất cứ lúc nào, dân số luôn là nền tảng cho mọi hoạt động xã hội.
Nhờ có xưởng dệt, làng Tây Hà nhanh chóng trở thành khu vực có dân cư đông đúc nhất Kim Xuyên, mang lại sự trợ giúp cực kỳ quan trọng cho sự phát triển của Kim Phi sau này!
Vào những ngày đầu của tiêu cục Trấn Viễn, nhân viên hộ tống nữ chiếm phần đông, đa số trong đó đều là các nữ công nhân trong xưởng dệt.
Bởi lẽ đó, xưởng dệt đóng vai trò vô cùng quan trọng trong quá trình quật khởi của Kim Phi.
Cùng với sự quật khởi của Kim Phi, các thế lực của y ngày càng lớn hơn, địa bàn cũng càng ngày càng lớn hơn. Vì muốn giải quyết vấn đề việc làm, Kim Phi đã mở xưởng dệt ở rất nhiều nơi.
Sau đó, Phùng tiên sinh đã dẫn theo đại quân Thổ Phiên tấn công làng Tây Hà, xưởng dệt đã bị tổn thất vô cùng quan trọng vì cất trữ quá nhiều đồ vật dễ cháy, gần như tất cả các kho và nhà xưởng đều đã bị thiêu hủy hoàn toàn.
Lão trưởng làng dứt khoát tìm một vị trí ở ngoài làng xây xưởng dệt mới, tàn tích của xưởng dệt cũ bị lão trưởng làng phá hủy, một nửa tứ hợp viện của Kim Phi được khoanh tròn lại xây thành một đại viện, Kim Phi sử dụng nó để sắp xếp chỗ ở cho người nhà và các nhân viên hộ tống nữ làm việc gần đó.
Một nửa còn lại xây thành nhà tập thể, dùng làm ký túc xá cho xưởng dệt thứ hai.
Nữ công nhân ở núi Thiết Quán và tiểu đoàn Thiết Hổ đều tạm thời được sắp xếp ở lại nơi này.
Ký túc xá thứ hai mới xây xong không bao lâu và cũng chưa có ai đến sống, Đường Đông Đông đã cho các nữ công nhân ở xưởng dệt đến dọn dẹp sơ qua, rơm và chăn cũng được trãi lên từng giường.
Hai nhà xưởng vừa đối chọi nhau gay gắt trong đại hội thể thao, nay lại ở chung vô cùng hòa hợp.
Đến tối, Thanh Diên còn dẫn theo đoàn ca múa Kim Xuyên đến bãi đất trống trước ký túc xá biểu diễn thăm hỏi.
Để kỷ niệm chiến dịch ở thành Du Quan lần này, Trần Văn Viễn đã viết thêm vài vở kịch, có thể coi như là một chuỗi vở kịch.
Lúc này đoàn ca múa đang diễn tiết mục đầu tiên, tên là Khói lửa đột phát.
Câu chuyện này chủ yếu kể về tầm quan trọng của thành Du Quan với Đại Khang, và tầm quan trọng của nó với toàn bộ Trung Nguyên, sau đó kể đến việc Kim Phi biết thành Du Quan bị vây hãm, lập tức chuẩn bị binh mã ở khắp nơi, gấp rút tiếp viện thành Du Quan ngay trong đêm.
Thật ra, dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của Kim Phi ở kiếp trước, tiết tấu của câu chuyện này thật sự quá chậm, không có quá nhiều mâu thuẫn hay xung đột, gần như cả vở đều chỉ thực hiện phổ cập các kiến thức thường thức khoa học về địa lý và quân sự.
Nhưng thời đại này có quá ít các hình thức giải trí, Kim Phi cảm thấy chán, nhưng người dân lại xem một cách đầy thích thú.
Nữ công nhân ở núi Thiết Quản và các chiến sĩ tiểu đoàn Thiết Hổ vừa mới trở về từ thành Du Quan, họ cực kỳ quan tâm đến tiết mục này, vừa xem vừa thảo luận.
“Thì ra thành Du Quan lại quan trọng với Đại Khang chúng ta đến thế!”
“Tấn vương chết tiệt, ông ta dám bán đứng tổ tông, giúp đám người Đông Man đánh thành Du Quan!”
“Nếu ta biết sớm hơn, hồi ở thành Du Quan ta đã giết thêm vài tên ranh quân Tấn vương rồi!”
“Ngươi không nghe vở kịch giải thích sao? Thật ra có rất nhiều người dân Tấn vô tội, bọn họ không muốn đánh nhau với chúng ta, họ bị Tấn vương bắt phải đến thành Du Quan, đám tàn quân Đông Man mới là bọn thực sự đáng chết!”
“Đám tàn dư Đông Man thực sự là đám người thắt bím tóc ở phía nam thành Du Quan sao?”
“Chính là bọn họ! Sau đó tiên sinh đã ra lệnh chém toàn bộ bọn đó!”
“Lúc ấy ta còn nghĩ rằng tiên sinh rất nhân từ, ít khi giết tù binh, cớ sao lần ấy lại giết nhiều người như thế, hóa ra là vì bọn chúng là người Đông Man!”
“Đúng đó, bọn chúng không xem người Trung Nguyên chúng ta ra gì, đáng chết!”
“Không chỉ có tàn dư quân Đông Man, còn có đám cấp dưới quân Định Biên và binh phủ của Tấn vương, tất cả bọn chúng là người đã trợ giúp, cầm roi da xua đuổi dân thường bao vây thành! Chính là bọn chúng!”
“Tại sao tiên sinh không giết tất cả bọn chúng vậy?”
“Nghe nói tiên đang muốn xây lại xưởng nung gạch, xây dựng lại thành Du Quan, chém hết chúng thì chuyện nặng nhọc lấy ai làm đây?”
“Cũng đúng, đợi bọn chúng xây lại thành Du Quan xong chém cũng không muộn.”
...
Vở kịch này kéo dài tầm một tiếng, diễn đến cảnh Kim Phi dẫn theo nữ công nhân và quân Uy Thắng đến Loan Hà, gặp được hai phi công đang gặp nạn thì kết thúc.
Mặc dù người dân biết rằng cuối cùng Kim Phi đã giành chiến thắng, nhưng lại không biết diễn biến chi tiết.
Ngay vào lúc cao trào nhất vở kịch lại kết thúc.
Việc này khiến cho lòng người dân cứ nao nao, yêu cầu đoàn ca múa biểu diễn tiếp.
Nhưng các diễn viên vẫn hạ màn và lui xuống.
Không còn cách nào khác, Kim Phi còn chưa lấy loa ra, khi biểu diễn một vở kịch trên sân khấu hoàn toàn dựa vào giọng của các diễn viên, mỗi khi diễn một vở như thế rồi xuống, các diễn viên đều rất mệt, nếu biểu diễn liên tiếp, giọng sẽ khàn đi.
Sau khi các diễn viên rời khỏi sân khấu, toàn bộ người dân đều dời ánh mắt lên người các nữ công nhân và chiến sĩ tiểu đoàn Thiết Hổ đã tham gia chiến đấu.
Thế là họ đổ xô vào ký túc xá, tìm kiếm bọn họ hỏi thăm về trận chiến.
Đường Đông Đông nhìn thấy mọi người nhiệt tình như thế, cô ấy không rời khỏi sân khấu mà mời Trần Phượng Chí bước lên sân khấu, giải thích cho mọi người nghe những gì đã trải qua trong trận chiến.
Vốn dĩ Trần Phượng Chí đã rất thích nổi bật, lần này đã đúng chuyện anh ta mong muốn nên không khiêm tốn gì, cầm theo loa sắt bước lên.
Hồi ở Tây Xuyên, Trần Phượng Chí thích nhất là làm hai chuyện, một là đánh giặc, hai là đến Câu Lan nghe kể chuyện và nghe hát.
Nghe nhiều nên cũng có chút kinh nghiệm.
Còn hiếm thấy hơn là giọng của Trần Phượng Chí không chỉ lớn không mà anh ta còn rất có thiên phú trong việc kể chuyện, anh ta kể chuyện một cách mạch lạc rõ ràng, khiến người dân đang nghe phải ngạc nhiên.
Cứ mỗi lần như thế, xung quanh sẽ vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ, bầu không khí lúc này còn náo nhiệt hơn cả màn biểu diễn vừa rồi.
Kim Phi vừa mới dẫn Tả Phi Phi đi lấy súng về, hiện tại y đang thảo luận chuyện tập hợp thợ thủ công đến xây dựng lại thành Du Quan với Cửu công chúa trong thư phòng, nghe thấy bên ngoài vang lên từng tràng tiếng vỗ tay, không khỏi hơi tò mò.
“Không phải hồi nãy ta vừa nghe chào cảm ơn hay sao, sao giờ lại náo nhiệt thế? Ngoài đó đang hạ màn hay là diễn thêm vở nữa vậy?”
Hồi nãy, lúc Kim Phi và Tả Phi Phi quay trở lại có đi ngang qua bãi đất trống, đúng lúc nghe được người chủ trì chào cảm ơn.
Nhưng có khi khán giả quá nhiệt tình không muốn rời đi, đoàn ca múa thỉnh thoảng sẽ lên biểu diễn một tiết mục, hoặc để nhân vật chính bước ra cảm ơn sự yêu mến của khán giả.
“Ta đi coi thử!”
Thiết Chùy đang đứng canh giữ ở cửa cũng đã sốt ruột từ lâu, nghe thấy thế vội vàng chạy ra ngoài.
Vài phút sau, Thiết Chùy chạy ngược trở lại, vẻ mặt đầy kỳ lạ nói: “Tiên sinh, Trần Phương Chí đang kể chuyện trên sân khấu!”
“Trần Phượng Chí đang kể chuyện sao?”
Lần này, Kim Phi và Cửu công chúa đều ngạc nhiên.
Việc kể chuyện thường là của nhóm thư sinh nghèo, họ không thể tưởng tượng được cảnh một người một người đàn ông vạm vỡ như Trần Phượng Chí đang đứng kể chuyện trên sân khấu được.
Kim Phi hơi nghiêng đầu về phía Cửu công chúa: “Chỗ này ồn quá, hai ta đi xem thử đi.”
Thư phòng rất gần bãi đất trống, người dân vỗ tay hoan hô một lúc, Cửu công chúa và Kim Phi có nói chuyện cũng không nghe rõ nhau.
Hơn thế nữa, Cửu công chúa đã ngồi ở đó cả ngày, do đó Kim Phi cũng muốn dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo.
Rất ít khi Kim Phi chủ động muốn đi ra ngoài nên Cửu công chúa cũng không từ chối, cô ấy gật đầu, khoác thêm một cái áo choàng rồi đi ra ngoài chung với Kim Phi.
Hai người đi đến bãi đất trống theo âm thanh, nhưng còn chưa đến nơi đã gặp Thanh Diên của đoàn ca múa.
"Bệ hạ!"
Thanh Diên cúi đầu chào Cửu công chúa, sau đó cô ấy nhìn về phía Kim Phi: “Tiên sinh, ngài đến thật đúng lúc, ta vừa định đi tìm ngài đây.”
Bình luận facebook