• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (3 Viewers)

  • Chương 1191-1195

Chương 1191: Lá cờ đầu

“Vũ Dương, chuyện chính sự gần đây, nếu có thể giao cho Lão Thiết thì cứ giao cho Lão Thiết, nàng nên nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện thì lập tức dùng bồ câu gửi thư cho ta, biết chưa?”

Kim Phi vỗ vai Cửu công chúa, trong lòng có chút không nỡ.

“Chàng yên tâm đi, ta biết phải làm gì mà.” Cửu công chúa chỉnh lại cổ áo cho Kim Phi, nhỏ giọng nói: “Chàng ở Hi Châu phải cẩn thận một chút, nếu không còn cách nào vậy cứ rút lui trước, chờ khi chúng ta phát triển đủ, hẵng tới xử lý Đảng Hạng!”

Theo lý thuyết, Cửu công chúa là hoàng đế không nên nói như vậy, nhưng cô ấy không chỉ là hoàng đế, mà còn là vợ của Kim Phi.

Hơn nữa trong lòng Cửu công chúa hiểu rất rõ, so với tổn thất một trận một thanh trì, thì Kim Phi này càng quan trọng hơn.

Chỉ cần Kim Phi còn sống, cho dù Hi Châu tạm thời bị người Đảng Hạng cướp đi, Cửu công chúa tin đến cuối cùng Kim Phi có thể đoạt về được.

Nhưng một khi Kim Phi xảy ra chuyện, Đại Khang mới có thể sẽ vì đó mà sụp đổ, hậu quả của chuyện đó còn đáng sợ hơn chiến tranh thất bại, nghiêm trọng hơn nhiều so với chuyện mất đi Hi Châu.

Cho nên mặc dù trong lòng Cửu công chúa không muốn cho Kim Phi đi Hi Châu, nhưng tình huống bên phía Hi Châu vô cùng nguy cấp, Kim Phi lại kiên trì muốn đi, Cửu công chúa không cách nào ngăn cản được y, chỉ có thể âm thầm dặn dò Kim Phi phải cẩn thận.

“Nàng yên tâm đi, ta sẽ không gặp chuyện gì đâu.”

Kim Phi vuốt ve gò má Cửu công chúa: “Đến đài điểm tướng đi, mọi người đang chờ nàng đó.”

Chiếu theo quy củ của Đại Khang, khi có trận chiến cực kỳ quan trọng, trước khi đại quân lên đường, hoàng đế sẽ bổ nhiệm Thống soái và tướng lĩnh ở đài điểm tướng, còn phải đọc văn hịch, tạo thành khí thế hào hùng tiến về phía trước cho đại quân.

Như vậy có thể thể hiện quyết tâm kháng chiến của hoàng đế, cũng có thể để cho các tướng sĩ gặp hoàng để một lần, tăng cường sĩ khí của quân lính.

Trước kia Kim Phi tác chiến đối ngoại, căn bản dựa vào tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn, đều là thế lực dưới trướng y, không thể sử dụng nghi lễ này.

Nhưng lần này trước khi đi Hi Châu, không chỉ có tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn, còn có rất nhiều tân binh mới được chiêu mộ không lâu.

Sức ảnh hưởng của Kim Phi mặc dù lớn, nhưng y là người hơi mềm lòng, hiền lành quá, cho tới bây giờ, trong làng có rất nhiều các bà các chị không biết nặng nhẹ nhìn thấy y là bắt đầu trêu chọc đôi câu, các cô nương của núi Thiết Quán càng không cần nói, nếu không có Quan Hạ Nhi đi cùng, Kim Phi vốn không dám một mình tới đó, y sợ bị đám phụ nữ ‘lưu manh’ kia kéo vào nhà ở tập thể.

Tính cách của y mặc dù khiến người dân kính trọng y, cảm kích y, nhưng lại không sợ y.

Mà quyền lực của vua kéo dài hơn ngàn năm, trong lòng của dân chúng bình thường, sức ảnh hưởng của hoàng đế vẫn rất lớn.

Cộng thêm Cửu công chúa từ nhỏ đã được hoàng thất bồi dưỡng ra hào quang mạnh mẽ, từ xưa đến nay Kim Phi chưa từng thấy ai dám đùa giỡn với Cửu công chúa.

Bao gồm cả thím Ba lắm mồm nhất trong làng, thấy Cứu công chúa cũng phải dập đầu xuống kêu một tiếng “bệ hạ”.

Cửu công chúa là con gái ruột của Trần Cát, hơn nữa cô ấy nắm giữ ngọc tỷ truyền quốc, thông qua sự tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên mấy tháng nay, đại đa số người dân Xuyên Thục đã chấp nhận vị trí hoàng đế của Cửu công chúa.

Dưới tình hình này, có sự bổ nhiệm và trao quyền của Cửu công chúa, Kim Phi mới danh chính ngôn thuận chỉ huy quân tân binh.

Đây cũng là thiệt hại khi giao ngôi vị hoàng đế cho người khác, nhưng Kim Phi không quan tâm.

Y không có năng lực quản lý thiên hạ, cũng không có suy nghĩ đó, dù sao chỉ cần cuối cùng ngôi vị hoàng đế vẫn truyền cho con của y và Cửu công chúa là được rồi.

Nhưng Kim Phi không phải là không có phòng bị.

Mỗi lần có vũ khí mới ra đời, đều sẽ trang bị cho tiêu cục Trấn Viễn trước tiên, sau đó là quân Trấn Viễn, bây giờ là đội quân Nương tử dưới quyền Tả Phi Phi.

Ba đội quân này đều do một tay Kim Phi phát triển, tướng lĩnh đều là người đi theo Kim Phi ngay từ khi bắt đầu lập nghiệp, trời sinh càng thân thiết với Kim Phi hơn.

Một khi có điều gì khác thường, những quân tinh nhuệ này đủ khả năng bảo vệ Kim Phi an toàn.

Trừ điều này ra, quyền tài chính thuộc sở hữu của Kim Phi cũng không nằm trong tay Cửu công chúa, mà nằm trong tay Đường Tiểu Bắc.

Tất cả thu nhập của thương hội Kim Xuyên, cùng với chiến lợi phẩm trong quá trình phân chia ruộng đất của bọn cường hào địa chủ mà tiêu cục Trấn Viễn thu hoạt được, đều phải được tổng hợp lại ở chỗ của Đường Tiểu Bắc trước, sau đó Đường Tiểu Bắc sẽ giao báo cáo lại cho Cửu công chúa.

Cửu công chúa muốn dùng tiền, cũng phải hỏi Đường Tiểu Bắc.

Súng và túi tiền đều năm trong tay Kim Phi, Cửu công chúa cũng chi nắm quyền hành chính mà thôi.

Thật ra Cửu công chúa cũng biết rõ chuyện này, nhưng trước mắt cô ấy không có ý định tranh giành, bởi vì cô ấy biết, cô ấy làm vậy Kim Phi sẽ không vui, hiểu được tất cả những gì mình có được bây giờ đều là Kim Phi cho cô ấy, Kim Phi có thể để cô ấy làm hoàng đế, cũng có thể kéo cô ấy xuống khỏi vị trí này.

Nếu như là Cửu công chúa của lúc trước, có thể cô ấy sẽ nảy ra suy nghĩ tranh giành với Đường Tiểu Bắc, Trương Lương, nhưng chịu sự ảnh hưởng của Kim Phi, đặc biệt là sau khi được nhìn thấy quả địa cầu và bản đồ thế giới, biết được thế giới này rộng lớn mênh mông, Cửu công chúa đã thay đổi mục tiêu theo đuổi của mình.

Vị trí bây giờ mà cô ấy theo đuổi không chỉ là nữ đế đầu tiên của Đại Khang, mà còn là vị hoàng đế lưu danh ngàn đời của Đại Khang.

Cô ấy muốn Đại Khang trở thành đất nước có lãnh thổ rộng lớn hơn bất kỳ đất nước nào trong lịch sử, trở thành đất nước vĩ đại nhất trên thế giới này.

So với suy nghĩ này, việc tranh quyền với các đại thần trong triều, rõ ràng là nhỏ nhặt hơn nhiều.

Hơn nữa Cửu công chúa từ nhỏ đã tiếp nhận sự giáo dục của hoàng gia, am hiểu về cách chỉ huy người khác, chỉ cần Đường Tiểu Bắc và Trương Lương làm tốt công việc của mình, ban cho bọn họ một chút quyền lực cũng là chuyện nên làm.

Cô ấy không cần khống chế bọn họ, chỉ cần giữ vững quan hệ tốt đẹp của mình và Kim Phi là được.

Cho nên tới tận bây giờ Cửu công chúa không bao giờ đi ghen tuông với Đường Tiểu Bắc và Quan Hạ Nhi, ngược lại còn chung sống hết sức hòa hợp với hai người họ, đối xử với Bắc Thiên Tầm và Nhuận Nương mặc dù có phần lạnh nhạt hơn, nhưng vẫn luôn cho lịch sự với hai người.

Đây cũng là điểm thông minh của Cửu công chúa, nhanh chóng nhìn ra bản chất, bắt được điểm mấu chốt.

Cửu công chúa lại nhìn Kim Phi sâu sắc, sau đó quay người đi về đài điểm tướng.

Khi đi ngang qua Thiết Chùy, bèn nháy mắt với anh ta.

Đêm hôm qua, sau khi Cửu công chúa quay về từ sân khấu, đã đến tìm Thiết Chùy một phen, len lén dặn dò anh ta, nếu có gặp nguy hiểm, bất kể phải sử dụng biện pháp nào, cũng phải bảo vệ an toàn cho Kim Phi trước tiên.

Thiết Chùy vội và giơ tay phải đập vào ngực mình một cái, tỏ ý thần biết rồi.

Lúc này dưới sự dìu dắt của Châu Nhi, Cửu công chúa đã leo lên đài điểm tướng cao.

Bây giờ trời vẫn sáng choang, mặt trời từ sau ngọn núi hiện ra sáng chói.

Vừa hay có một tia sáng chiếu đúng vào vị trí của Cửu công chúa, bao phủ cả người cô ấy trong hào quang, thể hiện rõ vẻ thánh khiết mà uy nghiêm của cô ấy.

Người dân đến đưa tiễn vốn đang thì thầm nói chuyện, phát hiện Cửu công chúa đã leo lên đài điểm tướng, xung quanh bèn dần yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, dồn ánh mắt về phía Cửu công chúa đang đứng trên đài cao.

Sau lưng Cửu công chúa, là một hàng cờ hiệu.

Ở giữa dĩ nhiên là cờ rồng của Cửu công chúa, sau đó là cờ thống soái thêu một chữ “Kim” của Kim Phi, sau đó là cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn, quân kỳ Trấn Viễn, cùng với quân kỳ của quân Uy Thắng đại diện cho tiểu đoàn Thiết Hổ.

Trừ những lá cờ này ra, còn có quân kỳ của quân Nương tử núi Thiết Quán, đang cùng tung bay trong gió với những lá cờ kia.

Lúc trước nữ công nhân núi Thiết Quan vẫn chưa có biên chế, cái gọi là quân Nương tử nhà họ Kim chỉ là cách gọi kính trọng của người dân đặt cho họ, không phải phiên hiệu chính quy.

Bây giờ cờ của quân Nương tử xuất hiện ở tây, thể hiện Cửu công chúa đã thừa nhận vị thế của họ.

Điều này khiến cho người dân xung quanh không khỏi nhìn về đội hình quân Nương tử đang đứng ở kia.
Chương 1192: Thánh chỉ

Nữ công nhân ở núi Thiết Quán lần đầu tham gia trận chiến đánh lén thổ phỉ ở núi Dương Khuyên, lần đó họ chưa chuẩn bị đầy đủ, thương vong nặng nề, nhưng nữ công nhân vẫn không rút lui mà vẫn tiếp tục chống cự dưới sự chỉ đạo của Tần Phi, cho đến khi Quan Hạ Nhi và Lưu Thiết dẫn kỵ binh đến, một đòn đánh bại thổ phỉ.

Sau trận chiến đó, Tả Phi Phi và các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đã rút ra kinh nghiệm, tích cực nghiên cứu chiến thuật và hợp tác, lại chủ động tìm Kim Phi nhờ các nhân viên hộ tống chỉ dẫn nữ công nhân.

Khi Phùng tiên sinh dẫn đại quân Thổ Phiên và thổ phỉ bao vây làng Tây Hà, các cô nương của núi Thiết Quán lại dũng cảm tiến lên.

Khi đó, không chỉ ý thức phối hợp mà còn tinh thần chiến đấu của cả hai đều tốt hơn nhiều so với lúc ở núi Dương Khuyên, họ chiến đấu liên tục với kẻ địch trong suốt trận chiến và không hề mất vị trí cho đến khi kết thúc trận chiến.

Lần này đến thành Du Quan, biểu hiện của nữ công nhân càng thêm rõ, cũng đạt được sự công nhận của mọi người.

Vì vậy, Cửu công chúa dự định ban hành công văn chính thức khen ngợi nữ công nhân trước khi lên đường lần này.

Các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đều thấy mọi người đang nhìn bọn họ, lưng càng thẳng hơn, trên mặt cũng tràn đầy sự kiêu ngạo và tự hào.

Điều này làm cho nữ công nhân ở xưởng dệt cảm thấy khó chịu.

Khi mặt trời mọc, Thiết Thế Hâm chủ trì buổi lễ, nháy một bên mắt, hàng chục chiếc trống trận cao bằng một người đồng thời đánh lên, bầu không khí trở nên trang trọng và trang nghiêm.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên Cửu công chúa trên cao đài.

Tiếng trống dừng lại, Tần Minh đứng sau Cửu công chúa tiến lên một bước, mở thánh chỉ trong tay, hét lớn vào loa sắt: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, người Đảng Hạng phương bắc lòng lang dạ sói..."

Nửa đầu thánh chỉ chủ yếu nêu lên vô số tội ác mà người Đảng Hạng đã gây ra đối với đồng bằng Trung Nguyên, để người dân hiểu được tính chính nghĩa của trận chiến này, đồng thời để người dân có chung lòng căm thù giặc.

Phần giữa chủ yếu mô tả tình huống mà phía ta phải chống trả.

Phần cuối nói về thành tích của Kim Phi, sau đó tuyên bố Kim Phi sẽ là tổng chỉ huy trận chiến này.

Chiếc loa sắt này được chế tạo đặc biệt, càng có lợi cho việc khuếch đại âm thanh, Tần Minh có thể coi là con nhà võ, trung khí mạnh mẽ, ngay cả người dân đứng phía sau cũng phải miễn cưỡng nghe rõ nội dung của thánh chỉ.

Nhưng thánh chỉ là văn bản hình thức, cho dù Thiết Thế Hâm chịu trách nhiệm viết nó, có cố gắng viết theo cách thông thường nhưng vẫn rất nho nhã, hầu hết người dân vẫn nghe không hiểu.

Có điều, làng Tây Hà hiện được coi là một trong những trung tâm kinh tế chính trị của Xuyên Thục, quy tụ nhiều nhân tài, nên họ có thể hiểu được.

Dưới sự giải thích của những người này, có lẽ người dân cũng hiểu, thánh chỉ nói nhiều như, thực ra có thể tóm tắt trong ba điểm.

Thứ nhất, người Đảng Hạng là kẻ vong ân bội nghĩa, tiên sinh đối xử tốt với chúng như vậy, nhưng chúng vẫn muốn cướp của chúng ta.

Thứ hai, chúng ta nhất định phải đánh trả, đánh cho chúng quay về, nếu không người Đảng Hạng sẽ ngày càng quá đáng.

Thứ ba, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương – Kim tướng quân là chiến thần hạ phàm, bất khả chiến bại trong mọi trận chiến, nhất định sẽ đánh cho người Đảng Hạng thất bại thảm hại, khóc chạy về quê hương.

“Ôi trời, ta nghe Tần Minh đọc lâu như vậy, một chữ cũng không hiểu, còn tưởng là đang nói gì chứ, không phải là muốn đánh người Đảng Hạng sao, nói luôn vậy không được à? Còn ra vẻ nho nhã.”

Một người dân trong thôn có chút bất mãn.

“Ngươi hiểu cái gì? Đây là thánh chỉ, phải được ghi lại trong sử sách, đương nhiên phải nói rõ tình hình rồi.”

Một người đọc sách bên ngoài giải thích: “Chúng ta nên biết người Đảng Hạng đáng chết, nhưng những người hàng trăm sau chưa chắc đã biết, vì vậy phải viết rõ tình hình.”

“Các người đừng nói nữa, mau nhìn kìa, tiên sinh lên đài rồi.”

...

Trên đài điểm tướng, Kim Phi mặc áo giáp, đeo một thanh hắc đao trên thắt lưng, y từng bước đi lên đài điểm tướng, đứng trước mặt Cửu công chúa và trịnh trọng hành lễ với Cửu Công chúa.

Lúc riêng tư, hai người là vợ chồng, Cửu công chúa rất nghe lời Kim Phi, nhưng bây giờ là dịp trang trọng, Cửu công chúa là người cao quý nhất trong số những người có mặt.

Kim Phi nhất định phải bảo vệ tôn nghiêm của cô ấy.

Cửu công chúa ở phía sau gật đầu, Châu Nhi nhanh chóng bưng mâm đi tới.

Cửu công chúa lấy ấn soái, binh phù và các vật phẩm liên quan khác từ trong mâm, hai tay đưa cho Kim Phi.

Kim Phi tay phải cầm ấn soái, tay trái cầm binh phù, hét lớn về phía khán đài: "Chiến đấu!"

Sức ảnh hưởng của Kim Phi trong làng là vô song, người dân cũng nể mặt, y vừa dứt lời, người dân và binh lính đồng loạt hò hét.

“Chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu!”

Những tiếng hét vang vọng khắp khu rừng, vài chiếc lá khô héo đều rơi xuống.

Mãi đến khi Kim Phi giơ tay ra hiệu, tiếng hét mới dừng lại.

Kim Phi thu hồi ấn soái và binh phù, đứng bên cạnh Cửu công chúa, Tần Minh cầm lên thánh chỉ thứ hai.

Nội dung của thánh chỉ thứ hai rất đơn giản, đó là khen ngợi tinh thần kiên cường của các nữ công nhân núi Thiết Quán trong trận đấu trước và họ là hình mẫu cho phụ nữ ở Đại Khang mới. Xét theo biểu hiện của các nữ công nhân, Cửu Công chúa chính thức phê chuẩn việc thành lập quân Nương Tử nhà họ Kim, ra lệnh cho Bộ binh ghi lại phiên hiệu của họ, quân kỳ, còn phong Tả Phi Phi làm Ngọc Trinh tướng quân, thống lĩnh quân Nương Tử nhà họ Kim.

Đội quân đầu tiên của Đại Khang gồm toàn là nữ binh đã chính thức được thành lập!

Tả Phi Phi mặc quân phục bước lên đài điểm tướng hai tay run rẩy giơ cao ấn soái và binh phù thuộc về quân Nương Tử!

“Chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu!”

Dưới đài người dân lại hò hét.

Ngay cả Đường Đông Đông và các nữ công nhân xưởng dệt cũng vỗ tay tán thưởng.

Chỉ là sắc mặt của hầu hết nữ công nhân xưởng dệt đều không tốt lắm.

Cạnh tranh với núi Thiết Quán lâu như vậy, bây giờ núi Thiết Quán đã hoàn toàn bỏ rơi họ lại phía sau.

Các nữ công nhân xưởng dệt cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn vỗ tay tán thưởng các nữ công nhân ở núi Thiết Quán, đã rất có phong độ rồi.

Theo lý mà nói, nghi thức làm đến đây, chắc cũng nên kết thúc rồi.

Mấy trưởng phân xưởng của xưởng dệt nhìn nhau, chuẩn bị dẫn các nữ công nhân trong xưởng dệt, thỉnh cầu Cửu công chúa và Kim Phi, muốn được tham chiến.

Trên thực tế, điều này không hợp quy tắc, còn tạo ra cho Kim Phi và Cửu công chúa một vấn đề khó.

Trước mặt nhiều người như vậy, cho dù Kim Phi và Cửu công chúa có đồng ý yêu cầu của xưởng dệt hay không, cũng rất khó khăn.

Nếu không đồng ý, nữ công nhân ở xưởng dệt nhất định không đồng ý, đến lúc đó quỳ dưới đất, thì ra thể thống gì?

Nhưng nếu đồng ý, thì sẽ là một khởi đầu không tốt, sau này ai muốn làm gì, nếu Kim Phi và Cửu công chúa không đồng ý, họ có thể sẽ làm theo xưởng dệt, cứ dẫn một nhóm người quỳ ở trước cửa là được sao?

Đây cũng là nguyên nhân Đường Đông Đông tự mình đi tìm Kim Phi và Cửu công chúa.

Cho dù nói như thế nào, Đường Đông Đông không muốn Kim Phi khó xử, cũng không muốn làng Tây Hà khó khăn lắm mới ổn định, vì bản thân mà xuất hiện sự xáo động.

Đặc biệt là thời điểm này.

Đáng tiếc trưởng phân xưởng dưới quyền của cô không có cơ cấu và trách nhiệm như vậy.

Dưới đài, người dân đã chuẩn bị tiễn các nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ, Kim Phi ở trên đài cũng thu hồi ấn soái và binh phù, chuẩn bị đi xuống.

Các số chủ nhiệm phân xưởng của xưởng dệt đã tập trung lại và đi đến phía trước hàng đợi.

Nhưng đúng lúc này, tiếng trống chiến trên đài lại vang lên.

Tất cả mọi người đều quay đầu lại, thấy Tần Minh lại lấy ra một cuộn thánh chỉ.
Chương 1193: Ban hôn

Những chuyện cần nói đều đã nói hết rồi, vậy thánh chỉ này là để làm gì?

Không chỉ tướng sĩ phía dưới nghi hoặc, mà ngay cả Kim Phi cũng không hiểu, y quay đầu nghi ngờ nhìn Cửu công chúa.

Tiếc rằng y đứng sau lưng Cửu công chúa, nên không nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, mà Cửu công chúa cũng không quay đầu lại giải thích ý định của mình.

Dưới đài có nhiều người đang nhìn như thế, Kim Phi thấy không đáng vì chút chuyện nhỏ này mà đi hỏi Cửu công chúa, y đành khoanh tay tiếp tục đứng sau lưng cô ấy.

Người dân dưới đài cũng dừng bàn tán, họ ngẩng đầu nhìn Tần Minh.

Thực ra phần thánh chỉ này vừa được Châu Nhi đưa cho Tần Minh, vết mực còn chưa khô, anh ta cũng không biết bên trong viết cái gì.

Tần Minh mở thánh chỉ, nhìn lướt qua một chút, sau đó anh ta vô thức muốn quay đầu nhìn Kim Phi, may mà cuối cùng cũng nhịn được.

Nhưng anh ta không kìm nén được mà trộm liếc Kim Phi một cái.

Kim Phi cũng đang nhìn chằm chằm vào Tần Minh, y thấy ánh mắt và vẻ mặt của Tần Minh có gì đó không ổn, thì y biết ngay phần thánh chỉ này có khả năng liên quan tới mình.

Nhưng Kim Phi lại không biết liên quan về vấn đề gì, y chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi.

Tần Minh không để Kim Phi chờ quá lâu, anh ta hắng giọng một tiếng, điều chỉnh tâm thái, rồi bắt đầu đọc.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, xưởng trưởng xưởng dệt Kim Xuyên - Đường Đông Đông hiền lành cần cù, thấu tình đạt lý …”

Cả một đoạn dài mở đầu thánh chỉ đều chỉ tán thưởng Đường Đông Đông, điều này khiến cho Kim Phi hơi bất ngờ.

Không phải y bất ngờ vì Cửu công chúa tán thưởng Đường Đông Đông, trên thực tế, mọi người ai cũng thấy được những cống hiến và thành tích của Đường Đông Đông đối với xưởng dệt, cô ấy hoàn toàn xứng đáng với những lời khen ngợi ấy.

Thứ khiến Kim Phi bất ngờ chính là ánh mắt ban nãy của Tần Minh.

Đây rõ ràng là thánh chỉ về Đường Đông Đông, vì sao vừa rồi Tần Minh lại nhìn mình như vậy nhỉ?

Tần Minh không quan tâm tới những suy nghĩ của Kim Phi, anh ta tiếp tục đọc: “Trẫm rất yên lòng, phong Đường Đông Đông thành Thục Trinh tướng quân, ngay hôm nay bắt đầu xây dựng một đội quân Nương Tử thứ hai, chuẩn bị sẵn sàng chi viện Hi Châu!”

Tần Minh vừa dứt lời, các nữ công nhân ở xưởng dệt lập tức bộc phát ra tiếng hoan hô như dời núi lấp biển.

Những người dân khác cũng định thần lại, họ vỗ tay theo.

Mấy chủ nhiệm phân xưởng nhìn nhau, sau đó vui sướng reo hò chạy về phía Đường Đông Đông.

Mà Đường Đông Đông thấy mình như say, đôi mắt mê man nhìn mọi người xung quanh, cô ấy cảm thấy tất cả mọi thứ dường như không chân thật.

Nhưng dù sao Đường Đông Đông cũng đã làm xưởng trưởng từ lâu, cô ấy nhanh chóng phục hồi tinh thần, tự ép mình tỉnh lại, rồi chuẩn bị đi lên đài điểm tướng lĩnh chỉ.

Bình thường thì thánh chỉ đến đây sẽ kết thúc, nhưng Tần Minh không có ý định thu hồi thánh chỉ, mà anh ta tiếp tục đọc: “Đường Đông Đông, Tả Phi Phi đều là những người phụ nữ hiền lành lương thiện, lại đang độ tuổi lấy chồng, trẫm đặc biệt ban hôn hai người cho Nhất Tự Tịnh Kiên Vương - Kim Phi, sau cuộc chiến này, bộ Lễ chọn ngày lành tháng tốt để thành hôn! Khâm thử!”

Khụ khụ!

Kim Phi bị sặc nước miếng, y ho khan kịch liệt.

Cuối cùng y cũng biết vì sao Tần Minh lại nhìn mình với ánh mắt đó rồi.

Kim Phi có đoán cả trăm nghìn lần, suy nghĩ vỡ đầu cũng không ngờ được rằng Cửu công chúa sẽ làm chuyện như thế, hơn nữa còn là chuyện lớn.

Không chỉ Kim Phi, mà Tả Phi Phi đang đứng bên cạnh và Đường Đông Đông cũng kinh ngạc.

Cả những người dân đang hóng chuyện dưới đài cũng đều sửng sốt.

Toàn trường yên tĩnh lại, xung quanh chỉ còn lại tiếng gió thổi qua kẽ cây mà thôi.

Thế nhưng sau đó, người dân lại bắt đầu hoan hô ồn ào.

Thực ra từ khi Đường Đông Đông đến ở nhà Kim Phi thì người dân trong làng đã coi cô ấy là người của Kim Phi rồi.

Sau đó hai người mãi không thành thân, Đường Đông Đông làm xưởng trưởng thì càng ngày càng bận, không ít phụ nữ trong thôn còn sốt ruột thay cho cô ấy, lo lắng hai người họ bỏ lỡ nhau.

Đáng tiếc hai người trong cuộc không sốt ruột, những người khác dù có lo sốt vó đi chăng nữa cũng không làm gì được.

Trường hợp của Tả Phi Phi cũng không khác mấy so với Đường Đông Đông.

Ai có thể ngờ được rằng, Cửu công chúa trực tiếp ban hôn cho họ?

Kim Phi rất muốn kéo Cửu công chúa ra chỗ khác để hỏi chuyện vừa rồi, nhưng người dân ai cũng đều đang nhìn theo y, Kim Phi chỉ đành nhẫn nhịn.

Tần Minh thấy ba người Kim Phi đều ngẩn ra, thì nín cười thúc giục họ: “Tiên sinh, hai vị tướng quân, sao còn không mau tới tiếp chỉ?”

Tả Phi Phi phản ứng lại đầu tiên, cô ấy đỏ mặt, bước lên một bước.

Đường Đông Đông thì được mấy chủ nhiệm phân xưởng đỡ lên đài điểm tướng.

Thời đại phong kiến, thánh chỉ đại diện cho uy quyền của Hoàng đế, nó sẽ là văn kiện chính thức được lưu trong sử sách.

Nếu Kim Phi không đồng ý, vậy chẳng khác nào y kháng chỉ.

Hơn nữa cho dù y có đồng ý hay không, thì sự thật là họ đã được ban hôn, ngoài y ra, chắc chắn không có ai dám lấy Đường Đông Đông và Tả Phi Phi nữa.

Rơi vào đường cùng, Kim Phi chỉ có thể bước lên, y đứng giữa Đường Đông Đông và Tả Phi Phi.

Tần Minh cuộn thánh chỉ lại, đưa cho Kim Phi, anh ta còn không quên nhướng mày nhìn Kim Phi, trêu đùa nói: “Chúc mừng tiên sinh, chúc mừng ba vị!”

Nếu không phải đang trước công chúng, nhiều người đang nhìn thì Kim Phi đã đá anh ta mấy cú.

Y nhận lấy thánh chỉ, trống trận lại vang lên, đại biểu nghi thức này đã chính thức kết thúc.

Đường Đông Đông và Tả Phi Phi đều đỏ mặt, họ không biết tiếp theo phải làm gì, chỉ có thể nhìn Kim Phi mong y giúp đỡ.

Kim Phi thở dài, y bất đắc dĩ nói: “Các cô đi xuống trước đi, ta có vài điều muốn nói với Vũ Dương.”

Hai người như trút được gánh nặng, vội vàng đi xuống đài điểm tướng, rồi mỗi người về đội hình của mình.

Kim Phi thì đỡ Cửu công chúa đi xuống đài điểm tướng, y kéo cô ấy vào góc cánh gà, đang định mở miệng, thì Cửu công chúa lại nói trước: “Phu quân, ta biết chàng muốn hỏi gì.”

“Vậy nàng nói cho ta đi, vì sao nàng lại làm vậy?” Kim Phi dở khóc dở cười.

“Để ổn định!” Cửu công chúa bình tĩnh trả lời.

“Ổn định?” Kim Phi sửng sốt: “Là sao?”

“Phu quân, khi chàng từ chối Đông Đông, mấy chủ nhiệm phân xưởng đã lập mưu tổ chức cho các nữ công nhân đi theo đại quân xuất phát, thái độ của họ rất kiên quyết, hơn nữa họ cũng được rất nhiều nữ công nhân ủng hộ.”

Cửu công chúa nói rằng: “Ta không làm thế, nếu đến lúc đó bọn họ thực sự đi theo đại quân, thì phu quân chàng bảo ta phải làm gì đây?”

“Xưởng dệt đi theo đại quân xuất phát? Sao Đông Đông không nói với ta chuyện này?”

“Chủ nhiệm phân xưởng không nói với Đông Đông, cô ấy chắc hẳn cũng không biết.”

“Vậy sao nàng lại biết?” Kim Phi vô cùng kinh ngạc, hỏi.

Lần này Cửu công chúa không trả lời, Kim Phi cũng tự nhận thấy mình hỏi ra một câu ngu ngốc.

Dù Cửu công chúa không tranh quyền đoạt lợi với Đường Tiểu Bắc, Trương Lương, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không phái người theo dõi họ chặt chẽ.

Đây là tố chất cơ bản nhất, của một nàng công chúa được tiếp nhận nền giáo dục trong cung đình.

Đối với một Hoàng đế đủ tư cách mà nói, có rất nhiều việc họ có thể không cần nhúng tay vào, nhưng không thể không biết, bằng không, sẽ giống như Trần Cát, thông tin không nắm rõ, dân chúng chết đói khắp nơi nơi, Trần Cát còn tưởng rằng Đại Khang vẫn còn đang thái bình hưng thịnh.

Cửu công chúa cài người nằm vùng là chuyện quá bình thường.

Chủ nhiệm phân xưởng phát động nhiều nữ công nhân, muốn gây chuyện như thế, không thể giấu giếm được tai mắt của Cửu công chúa.

Ngay lập tức Cửu công chúa nhận ra rằng nếu một ngày để chủ nhiệm phân xưởng làm ra chuyện này, thì cho dù xử lý như thế nào cũng sẽ vô cùng phiền phức, thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến đoàn kết nội bộ của làng Tây Hà.

Kim Phi không phải người ngu ngốc, y cũng lập tức ý thức được vấn đề này, y dịu giọng vài phần, chất vấn: “Vậy tại sao nàng không thương lượng với ta một chút?”

“Lúc đó chàng bận, ta cũng bận, hơn nữa thời gian điểm tướng cũng đã gần kề, ta thực sự không có thời gian.”

Cửu công chúa giải thích: “Hơn nữa, phu quân thấy ta xử lý như thế có gì không đúng sao?”
Chương 1194: Công cụ

Nếu đặt Kim Phi vào vị trí của Cửu công chúa, sau khi nhận được mật thám, y sẽ đi tìm Đường Đông Đông nói chuyện, để cô ấy xử lý.

Nhưng nếu xử lý như vậy, không những không kịp, mà còn khiến Đường Đông Đông đứng ở phía đối lập với chủ nhiệm xưởng và các nữ công nhân, sau này cô ấy sẽ rất khó quản lý xưởng dệt.

Cách xử lý của Cửu công chúa đã trấn an được các nữ công nhân của xưởng dệt, có thể nói đây là cách giải quyết hoàn hảo.

Trong thời gian ngắn như vậy mà vẫn có thể giải quyết tốt chuyện này, chứng tỏ Cửu công chúa là người rất quyết đoán và nhạy bén.

Kim Phi tự hỏi, nếu đặt y vào vị trí của Cửu công chúa, y sẽ không thể xử lý tốt hơn cô ấy.

“Vũ Dương, nàng giải quyết chuyện ấy rất khá đấy, chỉ là…” Kim Phi gãi đầu, nói: “Tại sao phải ban hôn chứ?”

Đây là vấn đề khiến y cảm thấy không được thoải mái và khó hiểu.

Cô ấy rõ ràng là đã đồng ý để xưởng dệt thành lập một đội hộ vệ, thành lập quân Nương Tử thứ hai, như vậy đã giải quyết được vấn đề, vì sao Cửu công chúa lại phải làm chuyện thừa thãi kia?

Còn kéo theo cả Tả Phi Phi.

“Phu quân không vui à?” Cửu công chúa ranh mãnh hỏi.

“Ta…”

Trong chốc lát, Kim Phi không biết nói gì.

Đường Đông Đông và Tả Phi Phi đều là những cô gái rất ưu tú, nếu nói không vui thì đúng là giả quá.

Y suy nghĩ một chút, rồi nói: “Không phải không vui, mà là không hiểu.”

“Phu quân, chắc hẳn chàng cũng biết, từ xưa đến nay, binh quyền là quan trọng nhất, tuyệt đối không thể rơi vào tay kẻ khác, đúng không?” Cửu công chúa hỏi.

“Đúng!” Kim Phi gật đầu, hiểu được phần nào đó ý của Cửu công chúa.

Trong bất cứ lúc nào, con người là trên hết, trong tất cả các loại quyền lực trong thiên hạ, binh quyền là quan trọng nhất.

Ngươi có tiền, nhưng không có quân, một khi chiến tranh nổ ra, ngươi chẳng khác gì con cá nằm trên thớt.

Cũng giống như tộc người Do Thái ở kiếp trước của Kim Phi, họ nắm giữ khối tài sản khổng lồ không tài nào đong đếm được, nhưng khi chiến tranh thế giới thứ hai nổ ra, họ gần như bị xóa sổ!

Vì vậy, thứ những người nắm quyền quan tâm nhất chính là binh quyền, họ sẽ nghĩ mọi cách cho ra các sách lược, chỉ để bản thân nắm trọn binh quyền trong tay.

Nhưng trong lịch sử, tướng sĩ tự lập quân cho mình rồi tạo phản cũng không hiếm có.

Đây cũng là lý do vì sao Kim Phi tự mình phải nắm quyền tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn.

“Sức ảnh hưởng của Đông Đông và Phi Phi ở trong xưởng dệt và nhà máy xà phòng thật sự không ai bằng, khi thành lập nữ binh, phải do hai người này nắm quyền, những người khác không thể không phục hai người!

Cửu công chúa quay sang hỏi Kim Phi: “Phu quân, chàng thật sự sẽ để hai người này gả cho người khác sao?”

Kim Phi im lặng không trả lời, thật ra đó cũng là câu trả lời của y.

Đùa à, xưởng dệt ngay bên cạnh làng, núi Thiết Quán cũng rất gần, các nữ công nhân chính là hộ vệ chính của làng Tây Hà, giống như cấm quân ở trong hoàng thành.

Không nói tới chuyện tình cảm cá nhân, chỉ nghĩ đến sự an toàn, Kim Phi chắc chắn sẽ không để Đường Đông Đông và Tả Phi Phi gả cho người khác.

Thời buổi này, phụ nữ lấy chồng vẫn phải theo chồng, Kim Phi tin tưởng hai người họ, nhưng không thể tin tưởng người mà họ gả cho.

“Phu quân đừng nghĩ nữa, để hai người kia gả cho chàng, chính là cách giải quyết đơn giản nhất, hiệu quả nhất rồi.”

Cửu công chúa vỗ vai y: “Được rồi, đừng lề mề nữa, đi nhanh lên nào. ”

Kim Phi nghe thấy vậy thì nhìn Cửu công chúa một cái thật sâu.

Có vẻ đối với Cửu công chúa, giang sơn Đại Khang ổn định còn quan trọng hơn phu quân của cô ấy.

Cô ấy thà để Kim Phi cưới người khác, còn hơn là nhìn thấy triều đại vừa mới thành lập được xuất hiện những lỗ hổng.

Trong khoảnh khắc này, y có cảm giác bị biến thành quân cờ chính trị của Cửu công chúa, bị cô ấy lợi dụng.

Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, dù Kim Phi có phản đối cũng không có tác dụng gì, đành cười khổ lắc đầu, cùng Cửu công chúa đi ra từ phía sau sân khấu.

Nhìn thấy mấy chủ nhiệm xưởng đang vây quanh chúc mừng Đường Đông Đông, Cửu công chúa hơi nheo mắt lại.

Kim Phi nhận ra sự thay đổi của Cửu công chúa, nhỏ giọng hỏi: “Vũ Dương, nàng định xử lý mấy chủ nhiệm xưởng kia như thế nào?”

“Trong trận chiến họ làm rối loạn quân đội, theo luật, tất cả đều phải chém đầu!”

Cửu Công chúa hừ rồi nói tiếp: “Nhưng vì họ không có ác ý, hơn nữa lúc xây dựng xưởng cũng rất vất vả, trẫm tha cho họ một mạng, lát nữa ta sẽ bàn bạc với Đường Đông Đông và Tiểu Bắc rồi chuyển họ tới thương hội làm chưởng quầy, phu quân thấy thế nào?”

“Rất tốt, cứ làm như vậy đi.” Kim Phi gật đầu.

Nhóm chủ nhiệm xưởng này đều là những người đầu tiên đi theo Kim Phi, ngày trước đã từng làm việc ngày đêm với Đường Đông Đông, nếu giết họ chỉ vì chuyện này, Kim Phi đúng là có chút không nỡ.

Nhưng nếu không xử lý, chẳng khác nào đang dung túng cho họ gây chuyện, rồi sau này các công nhân cũng sẽ không còn sợ, lúc ấy xưởng dệt không khác gì một quả bom hẹn giờ.

Cách xử lý của Cửu công chúa đã rất nhẹ nhàng, nếu vẫn xử lý như khi còn ở hoàng thành, mấy chủ nhiệm xưởng này đừng ai nghĩ tới chuyện sống!

Đưa họ tới thương hội làm chưởng quầy cũng chỉ vì muốn tốt cho họ.

Một thương hội có tới mấy chục người, dù họ có muốn gây chuyện thì cũng không làm chuyện gì to tát, không tới nỗi dẫn tới họa chết người.

Nói chuyện công việc xong, Kim Phi nhẹ nhàng ôm Cửu công chúa một cái, xoay người đi về phía đội nữ công nhân.

Các nữ công nhân ở núi Thiết Quán vẫn luôn thích trêu Kim Phi, lúc trước còn ngại quy định của quân đội, nên khi hành quân đánh giặc, các cô vẫn còn kiềm chế lại.

Nhưng hiện tại Cửu công chúa đã ban hôn, khiến các cô cực kỳ phấn khích.

Thấy Kim Phi đi lại đây, tất cả ánh mắt mập mờ đều đổ dồn lên người y, còn to gan trêu chọc y.

“Tiên sinh, khi nào ngài và trưởng xưởng động phòng vậy?”

“Đình nha đầu, mắt của ngươi chỉ để trưng à? Trên thuyền tới thành Du Quan, ngươi quên trưởng xưởng đã ở đâu rồi hả?”

“Ái chà, ra là động phòng rồi, ta còn đang định đi làm loạn đêm động phòng cơ!”

“Không sao không sao, bệ hạ ban hôn, lúc này mới tính là động phòng, hôm nay chúng ta đi làm loạn đêm động phòng cũng được!”

“Đình nha đầu, đừng quên ngươi cũng có hôn thư với tiên sinh đấy, lúc về tỷ tỷ tìm cơ hội cho ngươi với tiên sinh động phòng luôn!”

“Tỷ tỷ đừng chỉ nhắc đến ta, tỷ và Viện Viện tỷ tỷ nói tới chuyện động phòng với tiên sinh cũng nói cả năm rồi mà vẫn chưa thấy hai người làm gì mà!”

“Chúng ta không tìm được cơ hội, ngươi không thấy tiên sinh lâu rồi chưa tới núi Thiết Quán đó à, thỉnh thoảng có tới một lần, còn dẫn theo Quan tỷ tỷ đi, chúng ta có thể làm gì chứ?”

“Chính tỷ còn không tìm được cơ hội cho mình, nói gì tới chuyện tìm cho ta?”

“Hiện tại không giống trước kia, bây giờ ngày nào cũng được gặp tiên sinh, chờ tới lần sau chúng ta tới ca trực đêm, cứ thẳng thừng cõng ngài ấy về lều luôn!”

“Cách này hay đấy… Thiết Chùy, tới khi đó đừng ngăn chúng ta đấy!”

“Anh ta dám, ta đánh gãy chân anh ta!”

...

Các nữ công nhân tranh nhau trêu chọc Kim Phi, Thiết Chùy đứng bên cạnh cũng hùa theo, vỗ ngực cam đoan anh ta sẽ giả vờ không thấy gì.

Kim Phi sầm mặt đạp Thiết Chùy một cái, rồi xoay người leo lưng ngựa, đồng thời ra hiệu cho người tiên phong vẫy cờ, truyền lệnh xuất phát.

Tùng! Tùng! Tùng!

Khi tiếng trống vang lên, các nữ công nhân đang còn cười cười nói nói ngay lập tức im lặng, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Chương 1195: Nhìn chằm chằm

Dưới sự lãnh đạo của Kim Phi, đại đội chia thành ba người một nhóm, lần lượt đi một vòng ra ngoài làng.

“Chiến thắng trở về! Chiến thắng trở về! Chiến thắng trở về!”

Người dân xung quanh lũ lượt giơ nắm tay lên hô hào, tiễn biệt bọn họ.

Kim Phi giơ tay lên, chào lại bằng kiểu quân đội, Tả Phi Phi dẫn theo nữ công nhân, Khánh Mộ Lam, Trần Phượng Chí và các chiến sĩ tiểu đoàn Thiết Hổ đồng loạt chào.

Khi đi ngang qua phương trận xưởng dệt, Kim Phi nhìn Tả Phi Phi một cái, gật đầu với cô ấy.

Đường Đông Đông mím môi lại, ánh mắt đầy phức tạp.

Là một cô gái hoàn toàn trong sạch sống trong nhà Kim Phi được hai năm, Đường Đông Đông đã xem mình là người của Kim Phi từ lâu, mỗi tối khi không ngủ được, Đường Đông Đông cũng nghĩ đến khi nào mình và Kim Phi mới có thể đến được với nhau, và đến với nhau bằng cách nào.

Cô ấy nghĩ đến hàng nghìn khả năng nhưng không ngờ là bằng cách ban hôn.

Đã thế, vừa mới gả xong Kim Phi đã phải đi viễn chinh ở Hi Châu.

Nếu nói Đường Đông Đông không lo lắng thì đó là giả, nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô nương, dễ ngại ngùng, khi ở trước mặt nhiều người thế này , cô ấy không dám đi đến nói chuyện với Kim Phi, chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu.

Khi Kim Phi cưỡi ngựa đi đến, Đường Đông Đông lại hơi hối hận, nhưng Kim Phi đã đi rất xa rồi.

Đội ngũ lần này có tổng cộng khoảng bốn ngàn người, chia làm hai bộ phận.

Đội súng kíp do Kim Phi dẫn đầu gồm tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân cộng lại tầm một ngàn người, cưỡi ngựa đi ở phía trước.

Ba ngàn người còn lại do phó trưởng xưởng ở núi Thiết Quán chỉ huy đi bộ đến Hi Châu.

Bởi vì gần đây có rất nhiều quân ở Xuyên Thục đến chi viện cho Hi Châu, nên Thiết Thế Hâm đã thuê rất nhiều dân phu, mở ra rất nhiều trạm tiếp tế dọc đường chính từ Xuyên Thục đến Hi Châu, bởi thế nhóm Kim Phi không cần đem theo quá nhiều lương thực và trợ cấp, tiết kiệm được khá nhiều công sức lẫn thời gian.

Khi mặt trời hoàn toàn ló dạng khỏi thung lũng, nhóm Kim Phi cũng đã đến cây cầu treo bên cạnh Hắc Phong Lĩnh.

Kim Phi quay lại nhìn về hướng làng Tây Hà rồi đá vào bụng ngựa, cưỡi ngựa đi lên cầu treo.

Khi sức mạnh kinh tế của làng ngày càng mạnh hơn, kỹ thuật luyện kim cũng ngày càng phát triển, một cây cầu treo mới được xây dựng bên cạnh cây cầu treo cũ.

Cầu treo mới rộng hơn cũng vững chãi hơn rất nhiều, ít nhất là khi Kim Phi cưỡi ngựa lên đã không còn cảm thấy nó đung đưa nữa.

Đi qua cầu treo là đến đường chính, lính trinh sát cũng tản ra, đi trước dò đường.

Kỵ binh và bộ binh cũng dần dần tách nhau ra.

Vì đang lo cho tình hình chiến sự phía trước, Kim Phi cưỡi ngựa suốt nửa buổi sáng, nhận thấy ngựa chiến đã thấm mệt mới tìm một thung lũng chắn gió nghỉ ngơi khoảng ba mươi phút.

Nửa tiếng sau, đội ngũ lại tiếp tục lên đường, bất chấp gió rét tiếp tục hành quân về phía tây bắc.

Trương Lương cử Hầu Tử đi hỏi dò tin tức của người Đảng Hạng, lúc này người Đảng Hạng cũng chẳng rảnh rỗi gì, họ cũng đã cử người theo dõi làng Tây Hà từ lâu.

Ngày Kim Phi vừa trở về từ thành Du Quan, Lý Lăng Duệ đã nhận được tin.

Người có tên cây có bóng, mặc dù Lý Lăng Duệ chưa từng tiếp xúc với Kim Phi, nhưng sau nhiều lần Đảng Hạng bị tổn thất nặng nề dưới ta thuộc hạ của Kim Phi, Lý Lăng Duệ đã chú ý đến Kim Phi.

Khi biết tin Kim Phi vừa trở về từ thành Du Quan, Lý Lăng Duệ cũng cảm thấy không chắc chắn lắm.

Không còn cách nào khác, kể từ khi Kim Phi gia nhập quân đội, y đã tạo nên rất nhiều thần thoại bằng cách lấy ít địch nhiều khiến Lý Lăng Duệ không khỏi lo lắng.

Thật ra, có khá nhiều tướng lĩnh Đảng Hạng cũng cảm thấy lo lắng như Lý Lăng Duệ, thậm chí có phụ tá còn âm thầm đề nghị Lý Lăng Duệ lập tức động binh, tranh thủ trước khi Kim Phi đến, thừa thắng xông lên đánh Hi Châu.

Tất nhiên, cũng có một vài tướng lĩnh Đảng Hạng cho rằng phe mình đang chiếm ưu thế về sỉ số lẫn địa hình, trận đánh này chắc chắn sẽ không thể nào thua được, nên đã đề nghị Lý Lăng Duệ tiếp tục gây áp lực, ép Kim Phi phải đến, sau đó cùng nhau tiêu diệt Kim Phi.

Lý Lăng Duệ suy nghĩ cả đêm, cuối cùng quyết định nghe theo ý kiến của người sau, tiếp tục gây áp lực, ép Kim Phi phải đến Hi Châu.

Bởi vì hắn đã phân tích kỹ lưỡng các trận chiến Kim Phi đã từng tham gia và kết luận rằng, dù Kim Phi có lấy ít địch nhiều, nhưng chủ yếu chỉ dựa vào lợi thế về địa hình và vũ khí.

Lần này, lợi thế về địa hình đã nằm trong tay mình, phi thuyền và khinh khí cầu đã bị phe mình kiểm soát, phe mình cũng có máy bắn đá, số lượng còn nhiều hơn cả phía Kim Phi nữa...

Lý Lăng Duệ nghĩ thế nào cũng cảm thấy lần này Kim Phi không có cửa thắng.

Coi như Kim Phi vẫn còn chút cơ hội thắng, Lý Lăng Duệ cũng đã dự định chiến đấu hết mình rồi.

Kim Phi vừa mới ra khỏi làng, tai mắt của Đảng Hạng đã cho chim bồ câu gửi tin tức ra ngoài.

Xế chiều cùng ngày, bên ngoài biên giới Hi Châu, Lý Lăng Duệ đã nhận được tin.

Biết Kim Phi thực sự sắp đến, Lý Lăng Duệ kích động đến mức mặt đỏ bừng.

Lý Lăng Duệ quan tâm đến Kim Phi còn hơn cả chiến thắng trận chiến lần này.

Bởi vì Kim Phi phát triển quá nhanh, nhanh đến mức khiến Lý Lăng Duệ phải sợ hãi!

Do đó hắn đã quyết định, chỉ cần Kim Phi dám đến Hi Châu, hắn phải giết Kim Phi bằng bất kỳ giá nào, loại bỏ hoàn toàn mối hại lớn này vì Đảng Hạng.

“Truyền lệnh cho phía Xuyên Thục, cử người theo dõi Kim Phi cho bổn vương, bổn vương muốn biết mọi hành động của y!”

Lý Lăng Duệ gọi người phụ trách tình báo đến, truyền đạt mệnh lệnh.

“Đại Vương, chúng ta không có nhiều tai mắt ở Xuyên Thục, hơn nữa hầu hết họ đều là người bình thường, lính trinh sát bên Kim Phi cũng rất lợi hại, nếu theo dõi quá kỹ, e rằng sẽ bị phát hiện ạ!”

Vẻ mặt người phụ trách tình báo đầy khó xử.

Kiếp trước khi Kim Phi xem phim, các gián điệp trong phim người này đẹp trai hơn người kia, trông như người mẫu vậy, mãi đến khi tới Đại Khang y mới biết, các gián điệp là các bia đỡ đạn hình người, e rằng còn chưa kịp trốn đã bị người ta bắt xong rồi ngỏm.

Các gián điệp đạt chuẩn thực sự, đa phần đều là những người bình thường ném vào đám đông sẽ không bị người ta chú ý, thế mới dễ ẩn nấp và không bị phát hiện.

Rất nhiều gián điệp khi còn nhỏ không biết mình là gián điệp, đến tận lúc tám tuổi, mới có người đến tiến hành tẩy não và huấn luyện bọn họ.

Huấn luyện ở đây không phải là huấn luyện kỹ năng, mà là huấn luyện năng lực quan sát và ẩn nấp.

Do đó kỹ năng của đa số gián điệp và đám tai mắt đều ở mức trung bình, một khi bị lính trinh sát phát hiện, họ hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

“Bổn vương biết.” Lý Lăng Duệ nhìn chằm chằm người phụ trách tình báo, gằn từng chữ từng chữ: “Bổn vương nói lại lần nữa, bổn vương muốn biết mọi hành động của Kim Phi!”

Người phụ trách tình báo biết Lý Lăng Duệ thật sự nghiêm túc trong việc này, cho nên không dám nói nữa, trả lời lại rồi khom người lui xuống.

Tối hôm đó, tai mắt của Đảng Hạng ở Xuyên Thục đã nhận được tin tức, vội vàng chạy đến đường chính mà Kim Phi phải đi qua.

Năng lực của gián điệp cao có thấp có, vào buổi sáng ngày thứ ba kể từ khi Kim Phi khởi hành từ làng Tây Hà, có một tên gián điệp xui xẻo đã bị lính trinh sát bắt vì đến quá gần doanh trại của Kim Phi.

Kẻ này không chỉ không có năng lực, mà ý chí cũng không được kiên định, bị lính trinh sát đạp cho mấy cái với hù vài câu đã khai hết tất cả ra.

Tiểu đội trưởng lính trinh sát biết tai mắt bên địch đã để mắt đến mình, lập tức nhận ra mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của mình nên vội đến gặp Kim Phi báo cáo tình hình.

“Lý Lăng Duệ nói rằng hắn muốn để mắt tới mọi hành động của ta sao?”

Kim Phi nghe báo cáo xong thì cười rộ lên: “Xem ra hắn thật sự đánh giá cao ta rồi!”

“Tiên sinh, ngài còn cười được hả?”

Trần Phượng Chí sốt ruột đến mức giậm chân: “Hiện tại chúng ta vẫn đang ở trong địa bàn Xuyên Thục, kẻ địch không thể tóm được chúng ta, khi đến gần Hi Châu, lỡ Lý Lăng Duệ phái người đột kích bất ngờ, ngài sẽ gặp nguy hiểm.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom