-
Chương 1246-1250
Chương 1246: Khó khăn
Tuy đã sau nửa đêm, nhưng trong phòng chỉ huy tác chiến vẫn đèn đuốc sáng trưng, lúc Kim Phi đến, mấy người Trương Lương, Đại Tráng, Hầu Tử cũng đến.
Có một cái cáng cứu thương đặt trên mặt đất, một người lính trinh sát nằm trên cáng cứu thương, nữ quân y đang xử lý vết thương ở đùi cho anh ta.
Sắc mặt người lính trinh sát tái nhợt, nhưng khi thấy Kim Phi đến, không đợi hỏi thăm đã sốt ruột nói: "Tiên sinh, quân Tần Vương đến núi Ô Đầu rồi!"
“Đến núi Ô Đầu rồi sao?"
Sắc mặt Kim Phi không khỏi trở nên nặng nề.
Thấy lính trinh sát quay lại nhanh như vậy, trước khi đến, Kim Phi đã đoán được kết quả, nhưng không ngờ quân địch đã đến núi Ô Đầu rồi!
Núi Ô Đầu cách kênh Hoàng Đồng khoảng bốn mươi dặm, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công.
Lúc lập kế hoạch tác chiến, Kim Phi từng cân nhắc đến chuyện có nên đặt doanh trại ở núi Ô Đầu không, nhưng bởi vì kênh Hoàng Đồng có quặng mỏ có thể chắn gió và dự trữ đầy đủ nước, cuối cùng Kim Phi đã lựa chọn kênh Hoàng Đồng.
Ở giữa kênh Hoàng Đồng và núi Ô Đầu, chỉ có một con đường có thể đi, quân Tần Vương chiếm cứ núi Ô Đâu, đã phá hủy đường rút lui về phía nam của Kim Phi.
Đến lúc đó, phía bắc là quân Đảng Hạng chinh chiến phía nam do Lý Lăng Duệ dẫn đầu, phía nam là quân Tần Vương, kênh Hoàng Đồng đã hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh nam bắc giáp công, ngoại trừ đi con đường núi nhỏ về phía tây thì không còn con đường nào khác có thể đi.
Đường núi nhỏ đi về phía tây dẫn tới mỏ than, thật ra trước kia cũng không có đường, sau này Kim Phi ra lệnh cho tù binh và tội phạm đi khai thác mỏ nên mới miễn cưỡng làm một con đường.
Rất nhiều chỗ trên con đường núi nhỏ này chỉ rộng hơn một mét, đội vận chuyển dùng xe đạp vận chuyển than đá qua đó cũng phải xếp hàng đi, mấy vạn quân Thục muốn rời đi từ con đường núi nhỏ này, cho dù không có ai ngăn cản thì cũng phải tốn rất nhiều thời gian!
Hơn nữa điểm cuối của đường núi là mỏ than, chạy tới đó cũng không có ý nghĩa gì.
Cho nên, một khi đường lui bị phá hỏng, thì tình cảnh của đám người Kim Phi sẽ nguy hiểm hơn khi ở thành Du Quan lúc trước!
Bởi vì phía đông thành Du Quan là biển, cho dù bị giáp công nam bắc, Kim Phi còn có thể thông qua mặt biển để vận chuyển vật tư đến thành Du Quan, thế nhưng hai bên đông tây của kênh Hoàng Đồng đều là vách núi cao ngất, không thể đưa được thứ gì vào!
Lúc ấy, Kim Phi đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng y biết hiện tại việc đã đến nước này, tức giận và gấp gáp không thể giải quyết bất cứ chuyện gì, thế nên ép buộc mình phải tỉnh táo lại, trầm giọng hỏi: "Bọn hắn có bao nhiêu người?"
"Khi chúng ta phát hiện bọn hắn, trời đã tối đen, lúc đầu đội trưởng muốn mang chúng ta đi qua trinh sát, nhưng mà còn chưa kịp tới gần thì đã bị lính trinh sát của bọn hắn phát hiện."
Lính trinh sát nói: "Mặc dù không thấy được nhân số cụ thể, nhưng khi chúng ta đánh nhau với lính trinh sát của đối phương, bọn hắn đốt rất nhiều bó đuốc, bó đuốc gần nhất và bó đuốc xa nhất cách nhau mấy dặm, đội trưởng phán đoán ít nhất có hơn mười ngàn người!"
Nói đến đây, đôi mắt lính trinh sát đỏ lên: "Bọn họ giống như đoán được chúng ta định rời đi, nên đã sớm mai phục, chúng ta ở cuối đội ngũ, suýt chút nữa bị bao vây, đội trưởng dẫn theo các huynh đệ ngăn cản quân địch, để ta trở về báo tin..."
"Ít nhất có hơn mười ngàn người sao?"
Nghe thấy câu trả lời này, trong lòng Kim Phi càng thêm nặng nề.
Lúc đầu y nghĩ nếu như nhân số của quân Tần Vương không nhiều, sẽ lập tức phái người tập kích ở núi Ô Đầu, khống chế cứ điểm này trong tay mình, thế nhưng lính trinh sát lại nói quân Tần Vương ít nhất có hơn mười ngàn người...
Địa hình núi Ô Đầu quá hiểm trở, mà còn dễ thủ khó công, dù quân Tần Vương không đánh, thì hơn vạn người dựa vào ưu thế địa hình, quân Thục cũng rất khó tiến lên!
Kim Phi còn đang muốn hỏi lại, lính trinh sát lại đột nhiên ngã về phía sau, hôn mê bất tỉnh.
"Tiên sinh, trên đùi và vai trái của hắn đều trúng tên, mũi tên trên đùi hẳn đã đâm rách mạch máu, mặc dù trên đường đã tạm thời buộc lại đùi, nhưng vẫn mất rất nhiều máu!"
Nữ quân y giải thích: "Hắn có thể chống đỡ chạy về đến đây, đã là chuyện vô cùng may mắn rồi, ta kêu hắn đi tới phòng điều trị, nhưng hắn nhất định phải kiên trì tới khi báo cáo được tình hình của quân địch cho ngài trước..."
"Nhanh chóng đưa hắn đi cứu chữa!” Kim Phi nhíu mày nói: "Dù như thế nào, cũng phải bảo toàn tính mạng của hắn!"
“Vâng!" Nữ quân y cúi chào Kim Phi một cái, sau đó để nhân viên hộ tống khiêng lính trinh sát đi.
Lúc này Kim Phi mới phát hiện, mặt đất phía dưới cáng cứu thương đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Kim Phi lặng lẽ thở dài, nhíu mày đi đến phía trước bản đồ.
Lúc Tả Phi Phi chạy tới, lập tức phát hiện bầu không khí trong phòng chỉ huy rất ngột ngạt, ngay cả Hầu Tử và Trần Phượng Chí luôn ầm ĩ, lúc này cũng an tĩnh.
Tả Phh Phi nhìn thoáng qua Kim Phi đứng trước bản đồ, lặng lẽ đi đến bên cạnh Khánh Mộ Lam, nhỏ giọng hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Kim Phi nhìn chằm chằm vào bản đồ mười mấy phút rồi mới xoay người lại nhìn về phía Hầu Tử: "Hầu Tử, ngươi tự mình dẫn một đội người đi thăm dò rõ ràng tình hình bên phía quân Tần Vương rốt cuộc thế nào!"
"Rõ!" Hầu Tử thẳng sống lưng, chào một cái: " Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Trần Phượng Chí há to miệng, muốn đi cùng với Hầu Tử, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Mỗi ngành đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, tiểu đoàn Thiết Hổ am hiểu tiến công và công kích, chứ không phải thâm nhập trinh sát, bọn họ đi theo Hầu Tử qua đó, ngược lại sẽ gây cản trở.
Hầu Tử nhíu mày nhìn về phía Trần Phượng Chí, xoay người rời đi.
Lúc đi tới cửa, anh ta nghe thấy Kim Phi nhắc nhở: "Đừng đi đường chính!"
Giữa kênh Hoàng Đồng và núi Ô Đầu chỉ có một con đường chính có thể đi, lính trinh sát xuất phát trước đó định đi qua núi Ô Đầu rồi chia ra hành động, kết quả lại gặp lính trinh sát của đối phương mai phục ở núi Ô Đầu, chỉ có một người chạy về được!
Biết rõ kẻ địch đã mai phục ở đó, không cần Kim Phi nhắc nhở, Hầu Tử cũng sẽ không đi đường chính nữa.
Nhưng biết Kim Phi đang quan tâm mình, Hầu Tử quay đầu nhếch môi cười một tiếng với Kim Phi: "Tiên sinh cứ yên tâm!"
"Tiên sinh, mặc dù bình thường Hầu Tử không đáng tin cậy, nhưng trước giờ làm chính sự chưa từng dây dưa, không dứt khoát, núi Ô Đầu lớn như vậy, chúng ta còn có kính viễn vọng, anh ta sẽ không sao đâu."
Đại Tráng nhìn bóng lưng Hầu Tử, an ủi.
Kim Phi nhìn Đại Tráng một chút, không nói tiếp.
Bởi vì y biết, Đại Tráng không phải đang an ủi y, mà đang an ủi chính mình.
Mặc dù bình thường hôm nào Đại Tráng cũng cãi nhau, đánh nhau với Hầu Tử, nhưng tình cảm của hai người lại rất sâu đậm.
"Lương ca, thông báo cho quân số sáu, quân số tám đi tới cửa Nam tập kết, chờ Hầu Tử thăm dò rõ ràng, nếu có cơ hội, lập tức xuất phát đi cướp đoạt núi Ô Đầu!"
Kim Phi lạnh giọng giao phó: "Nếu như không có cơ hội, thì kêu quân số sáu và quân số tám giúp đỡ quân số bảy, đóng giữ ở cửa hang phía Nam!"
Tiêu cục Trấn Viễn phát triển đến bây giờ, nhân số đã vượt qua mười vạn người, trước kia đơn vị tối cao là cấp đoàn, hiện tại đã phát triển đến cấp quân.
Hiện giờ, Kim Phi chính là quân trưởng duy nhất của tiêu cục, Trương Lương là quân phó.
Trước đó, đối tượng phòng thủ trọng điểm là quân Đảng Hạng chinh chiến phía Nam ở phía bắc, quân chủ lực của quân Thục cũng tập kết ở phía bắc kênh Hoàng Đồng, cửa hang phía Nam chỉ có một lực lượng quân số bảy.
Địa hình cửa hang phía Nam vốn không thích hợp phòng thủ bằng cửa hang phía Bắc, hiện tại quân Tần Vương đến núi Ô Đầu, chắc chắn không thể để một mình quân số bảy đóng giữ ở cửa hang phía Nam.
"Rõ!" Trương Lương nhanh chóng đi ra ngoài, tự mình đi thông báo cho quân số sáu và quân số tám chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Chương 1247: Chờ đợi
Xuyên Thục có rất nhiều núi nên không phù hợp cho kỵ binh tác chiến, do đó quân Thục vẫn sử dụng bộ binh là chính, chỉ có khoảng một phần tư là kỵ binh.
Trong đó, sư đoàn 6, sư đoàn 7 và sư đoàn 8 đều sử dụng kỵ binh là chính.
Sau khi sư đoàn 6 và 8 nhận được lệnh, binh lính nhanh chóng đến chuồng ngựa dắt ngựa ra.
Ban đêm yên tĩnh, mấy ngàn ngựa chiến đồng loạt di chuyển, chẳng mấy chốc, tiếng vó ngựa đã vang khắp kênh Hoàng Đồng, các binh lính không trực ban lần lượt đi ra khỏi hầm mỏ, nhìn về phía đáy thung lũng.
Mặc dù các binh lính bình thường không biết tin tức của Tần vương, nhưng khi nhìn thấy sư đoàn 6 và 8 đi về phía nam thung lũng, họ cũng đã đoán rằng đã có chuyện xảy ra ở phía nam.
Đối mặt với mấy trăm ngàn quân Đảng Hạng chinh chiến phía nam, áp lực nội bộ của quân Thục vốn đã rất lớn rồi, nếu tin tức về quân Tần vương bị tiết lộ, lỡ mà tạo thành khủng hoảng thì sẽ rất rắc rối.
Nhưng nếu không nói gì hết, nỗi băn khoăn của binh lính cũng sẽ không biến mất mà sẽ âm thầm thảo luận về nó.
Dần dà về sau, đoán tới đoán lui sẽ chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Tóm lại là có nên tiết lộ tin tức về quân Tần vương hay không?
Trong lúc nhất thời, Kim Phi đã gặp phải khó khăn.
Sau khi suy đi nghĩ lại, Kim Phi đã cho người đi tìm Lý Địch.
Vì đã từng làm nô lệ ở Đảng Hạng nên trước đây, địa vị của Lý Địch ở trong doanh trại không được cao thỉnh thoảng khi đi phỏng vấn các cựu binh, các cựu binh không được hợp tác cho lắm.
Nhưng kể từ khi cậu bé một mình đi đến doanh trại của quân Đảng Hạng để đàm phán quay lại, danh tiếng vang xa cũng đã nhận được sự tôn trọng của mọi người.
Giờ đây quân Thục luôn thấy tự hào khi Lý Địch được phỏng vấn.
Thật ra Lý Địch cũng bị tiếng vó ngựa đánh thức, vốn định đi hỏi xem có chuyện gì xảy ra thì nhận được thông báo của Kim Phi, nên vội vàng chạy đến.
Khi nhìn thấy Kim Phi, việc đầu tiên cậu bé làm là cúi đầu chào, sau đó hỏi thẳng vào vấn đề: “Tiên sinh, ngài tìm ta có chuyện gì vậy?”
“Có vài chuyện.” Kim Phi cũng không giấu giếm gì, nhanh chóng nói cho Lý Địch biết tình hình trước mắt, rồi hỏi: “Địch Địch, ngươi thấy ta nên công khai hay không công khai sẽ tốt hơn?”
Nếu hỏi ai là người hiểu rõ nhân viên hộ tống và binh lính nhất trong toàn bộ quân Thục, thì người đó không phải là Kim Phi hay Trương Lương, mà là Lý Địch.
Bởi vì khi địa vị tăng lên, dù là Kim Phi hay Trương Lương đều không bằng lòng, vì họ không thể hòa mình với binh lính, họ phải giữ được uy phong nhất định, nếu không thì một thời gian sau sẽ khiến một bộ phận binh lính không biết lớn nhỏ, tạo thành khó khăn trong việc chỉ huy chiến đấu.
Bản thân Lý Địch là ký giả chiến trường, không có bất kỳ quan hệ nào với binh lính, hơn nữa, ngày nào cậu bé cũng lăn lóc chung với binh lính, cậu bé hết sức quen thuộc với tất cả mọi người từ binh lính bình thường đến tướng lĩnh lãnh đạo cấp cao, trong cuộc phỏng vấn cũng có những trao đổi chuyên sâu, do đó Lý Địch chính là người hiểu rõ nhất về quân Thục.
Kim Phi tìm đến Lý Địch là vì muốn hỏi ý kiến của cậu bé.
“Tiên sinh, ngài đã từng nói, thà phòng miệng dân hơn phòng sông, ngài thành lập tòa soạn báo, đào tạo ký giả không phải là vì muốn người dân biết chuyện xảy ra hằng ngày ở Kim Xuyên hay sao?”
Lý Địch nói: “Do đó, ta cảm thấy ngài nên nói cho mọi người biết!”
Nói đến đây, Lý Địch đột ngột đổi chủ đề: “Đương nhiên, nếu tin tức về quân Tần vương bị truyền ra ngoài rồi gây hoảng loạn, có thể dẫn đến tinh thần tuột dốc.”
“Ta đang lo vấn đề này nên mới gọi ngươi tới bàn bạc.” Kim Phi nói: “Ngươi có cách nào không?”
Lần này Lý Địch không trả lời, cậu bé cúi đầu suy nghĩ một lúc, nói: “Tiên sinh, hay là ngài cho ta về suy nghĩ một chút, sáng sớm ngày mai ta sẽ cho ngài câu trả lời, có được không ạ?”
“Được!” Kim Phi gật đầu.
Tuy tình thế nguy cấp nhưng quân Tần vương vẫn đang ở trên núi Ô Đầu, e rằng Hầu Tử không thể quay lại trong một thời gian ngắn, thời gian vẫn còn được một đêm.
Tối hôm đó, Kim Phi không ngủ được, y ngồi trên ghế đẩu trong phòng chỉ huy, nhìn chăm chăm vào bản đồ suy nghĩ đủ loại tình huống có thể phát sinh.
Cứ như thế, y ngồi trước bản đồ đến khi trời sáng, mãi đến khi Tả Phi Phi đem cơm tới Kim Phi mới đứng lên.
Trước đây Kim Phi đều ăn cơm với nhóm Trương Lương và Đại Tráng, nhưng lần này trên khay Tả Phi Phi bưng tới chỉ có phần ăn đủ cho hai người.
Kim Phi biết nhóm Trương Lương đang rất bận nên không hỏi gì.
Còn chưa ăn sáng xong Lý Địch đã tìm đến.
Chỉ là mới có nửa đêm chưa gặp nhau mà Lý Địch còn tiều tụy hơn cả Kim Phi, giống như đã già đi mấy tuổi vậy.
Lý Địch chào hỏi Tả Phi Phi đang ngồi bên cạnh trước, sau đó lấy một tờ giấy nháp trong túi ra đưa cho Kim Phi: “Tiên sinh, ta có viết một bản thảo phỏng vấn, ngài xem thử coi có được không?”
“Bản thảo phỏng vấn?” Kim Phi đặt đũa xuống, cầm lấy giấy nháp rồi tò mò đọc.
Một lúc sau, ánh mắt Kim Phi chợt sáng lên, y đứng dậy vỗ vào vai Lý Địch, cười khen: “Địch Địch, viết hay lắm!”
Phải nói rằng Lý Địch là chân truyền của Trần Văn Viễn, rất biết cách động viên lòng người.
Mở đầu bản thảo phỏng vấn cũng không viết thẳng tin tức của quân Tần vương, mà là câu chuyện kể dưới góc nhìn của một nhân viên hộ tống bình thường, kể về quá trình thay đổi của anh ta, từ một người dân bình thường bị địa chủ, thổ phỉ chèn ép đến việc gia nhập tiêu cục Trấn Viễn.
Chín mươi chín phần trăm binh sĩ của quân Thục cũng từ dân thương mà ra, bản thảo phỏng vấn này của Lý Địch rất dễ lấy được sự đồng cảm của họ.
Sau đó Lý Địch vẫn không viết về quân Tần vương mà quyết liệt lên án hành động Đảng Hạng đi chinh chiến phía nam, nhấn mạnh tính chính nghĩa khi phe mình phản công, và hậu quả của việc không phản công!
Rõ ràng là người Đảng Hạng đang nhắm vào đất Thục, điều này sẽ lấy được sự đồng ý của binh sĩ quân Thục rất dễ dàng.
Mãi đến cuối, Lý Địch mới nói đến tình hình một số quận ở phía tây đất Tần, sau đó công khai tin của quân Tần vương, kêu gọi binh lính quân Thục ngoan cường chống cự, bảo vệ thành quả chiến thắng ở đất Thục.
Toàn bộ bài phỏng vấn được viết bằng giọng văn rất truyền cảm, đến cả Kim Phi cũng bị khơi dậy cảm xúc chứ nói chi các binh lính bình thường đây?
Bởi vậy Kim Phi không kịp ăn cơm, lập tức yêu cầu Trương Lương tập trung toàn bộ quan văn thư, mở một cuộc họp tạm thời.
Quan văn thư là chức vụ Kim Phi tạo ra để bắt chước chính ủy kiếp trước, công việc chính là thực hiện công tác giáo dục tư tưởng, bảo đảm sự trung thành của đội ngũ.
Khi chiến tranh đến, quan văn thư còn gánh vác trách nhiệm giám sát tình hình quân đội, nếu phát hiện kẻ đào ngũ hay phản bội trên chiến trường, quân đội do quan văn thư chỉ huy có quyền hành quyết ngay tại chỗ.
Quan văn thư là các cán bộ cấp trung đoàn trở lên, có quyền quản lý trực tiếp các chính trị viên trong đại đội.
Về mặt lý thuyết, quan văn thư và đoàn trưởng có cùng cấp bậc, hai người một văn một võ, cùng nhau quản lý đội ngũ.
Nhưng thực tế thì quan văn thư có quyền cao hơn đoàn trưởng một chút, khi gặp các vấn đề then chốt mà quan văn thư và đoàn trưởng có ý kiến khác nhau, thì quyết định của quan văn thư sẽ được ưu tiên.
Tại cuộc họp tạm thời này, Kim Phi nói ra tình hình hiện tại, sau đó lấy bản thảo phỏng vấn của Lý Địch ra đọc.
Sau đó, quan văn thư nói lên vài ý kiến bổ sung, tiến hành tinh chỉnh bản thảo phỏng vấn.
Tuy nhiên, sau khi cuộc họp kết thúc, Kim Phi vẫn không công khai tin tức ngay, mà tiếp tục chờ đợi tin của Hầu Tử.
Đối với những người như Hầu Tử mà nói, khoảng cách tầm mười mấy dặm không được tính là xa, nếu là những lúc bình thường, Hầu Tử đã về từ lâu rồi.
Nhưng có lẽ vì không thể đi bằng đường chính, cũng có thể là do kẻ địch phòng thủ quá nghiêm ngặt nên Hầu Tử khó có thể thâm nhập vào. Kim Phi đợi đến chiều ngày hôm sau nhưng vẫn không đợi được tin của Hầu Tử.
Chương 1248: Ý tưởng mới
Lính trinh sát chính là tai mắt trên chiến trường, nếu Hầu Tử không trở về, Kim Phi sẽ không biết được tình hình cụ thể ở núi Ô Đầu, cũng không thể dễ dàng đưa ra bất kỳ quyết định nào.
Khi tất cả mọi người đang chờ đợi, cuối cùng sáng sớm ngày thứ ba Hầu Tử đã trở về.
Anh ta dẫn theo một đội lính trinh sát ra ngoài, nhưng chỉ đưa về hai người, hơn nữa cả ba người đều bị thương, ngay cả Hầu Tử cũng phải đi khập khiễng.
Trần Phượng Chí dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ trấn giữ ở đoạn đầu phía nam của kênh Hoàng Đồng, nhìn thấy ba người Hầu Tử, vội vàng dẫn người lao xuống sườn đồi.
"Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?" Trần Phượng Chí đỡ lấy Hầu Tử hỏi.
"Chân của ta bị mũi tên của kẻ địch làm bị trầy, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi thôi." Hầu Tử xua tay nói.
Hầu Tử mặc bộ đồ ngụy trang màu tối hơn, trước đây Trần Phượng Chí không chú ý tới, bây giờ cúi đầu nhìn, phát hiện trên đùi của Hầu Tử có vết máu.
"Trinh sát của kẻ địch lợi hại như vậy sao?" Trần Phượng Chí cau mày hỏi.
Mặc dù bình thường Hầu Tử không đáng tin cậy, thích trêu chọc người khác, nhưng Hầu Tử cũng thật sự có năng lực.
Khi mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt hơn, Hầu Tử giảm số lần quấy rầy Đại Tráng, bắt đầu trêu chọc Trần Phượng Chí, thường xuyên giấu đi, cố ý hù dọa Trần Phượng Chí.
Có lúc anh ta trốn ở trong góc núi, có lúc trốn ở nơi Trần Phượng Chí thường xuyên xuất hiện.
Có một lần lại giấu ở trong chăn của Trần Phượng Chí, nửa đêm khi Trần Phượng Chí trực đêm xong trở về đi ngủ, một người mặc đồ trắng với mái tóc rối bù đột nhiên nhảy từ trong chăn ra, dọa cho Trần Phượng Chí rút đao ra, suýt chút nữa chém chết Hầu Tử.
Chơi thì chơi, cãi nhau thì cãi nhau, nhưng Trần Phượng Chí thực sự rất ngưỡng mộ Hầu Tử.
Khả năng ẩn nấp của Hầu Tử thực sự rất mạnh, mỗi lần anh ta đều chú ý cẩn thận đến xung quanh, nhưng mỗi lần đều không phát hiện ra sự ngụy trang của Hầu Tử.
Tuy nhiên Hầu Tử lợi hại như vậy, đích thân dẫn đội đi trinh sát, lại hao binh tổn tướng trở về, bản thân cũng bị thương.
"Không phải là trinh sát giỏi, là bọn họ quá nhiều người." Hầu Tử bất lực nói: "Bọn họ dùng người xây dựng một bức tường người dài hơn mười dặm từ nam đến bắc, cứ vài bước lại có một người."
Trần Phượng Chí nghe vậy, cũng thở dài theo.
Kỹ thuật ngụy trang của Hầu Tử có tốt hơn nữa, dưới tình huống này cũng không thể xâm nhập vào được.
Trần Phượng Chí còn định hỏi tiếp, nhưng Hầu Tử lại không kiên nhẫn xua tay nói: "Đừng hỏi nữa, ta đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi, bây giờ rất mệt mỏi, nếu ngươi muốn nghe thì cũng ta đi vào phòng chỉ huy đi, lúc ta báo cáo với tiên sinh, ngươi đi theo nghe là được."
Nếu là bình thường, Trần Phượng Chí nhất định sẽ phản bác, nhưng lần này anh ta không nói gì, nhanh chóng bảo người tìm ba chiếc cáng tới, khiêng ba người Hầu Tử lên.
Từ đầu đến cuối, Trần Phượng Chí chưa bao giờ hỏi những người khác ở đâu.
Bởi vì anh ta biết, những người không trở về vào lúc này, chắc chắn là vĩnh viễn không về được nữa.
Khi Trần Phượng Chí khiêng ba người Hầu Tử vào, nhóm người Kim Phi, Trương Lương đã đợi ở trong phòng chỉ huy.
Kim Phi còn chưa kịp nói chuyện, Trương Lương đã hỏi trước: "Tình hình của kẻ địch như thế nào?"
"Kẻ địch dựng một bức tường người…."
Hầu Tử nói lại những gì vừa nói một lần, sau đó cúi đầu nói: "Xin lỗi tiên sinh, ta đã thử rất nhiều cách, nhưng phòng ngự của bọn họ quá nghiêm ngặt, chúng ta không thể xâm nhập vào được, xung quanh núi Ô Đầu đều là vách đá, ống nhòm cũng không nhìn thấy được..."
Kim Phi đang định nói, kết quả lại bị Trương Lương cướp lời trước: "Nếu đơn giản thì, tiên sinh bỏ hết tâm sức và tiền bạc đểu đào tạo đội trinh sát các ngươi làm gì chứ? Ta không quan tâm các ngươi có khó khăn gì, ta chỉ cần kết quả!
Ta cho ngươi thêm thời gian ba ngày, nếu ba ngày sau vẫn chưa thể nghe ngóng rõ ràng tình hình ở núi Ô Đầu được, ngươi tự mình đi đến Quân Pháp Đường nhận phạt đi!"
Một đội ngũ, có một người là vai phản diện thì cũng có một người là vai nghiêm khắc.
Kim Phi không thể tàn nhẫn với người của mình, cho nên chỉ có thể để Trương Lương đóng vai nghiêm khắc.
Rất nhiều quân lệnh nghiêm khắc đều là do Trương Lương ban hành.
Ví dụ như lần này, Trương Lương nói rõ ràng muốn Hầu Tử dẫn người của đại đội trinh sát hy sinh tính mạng để đổi lấy tình báo.
Nhưng Kim Phi biết Trương Lương là đúng.
Sự hy sinh của đại đội trinh sát có thể tránh được sự hy sinh lớn hơn!
Cho nên Kim Phi không ngăn cản Trương Lương, mà vắt óc giúp đại đội trinh sát tìm ra giải pháp.
Hầu Tử vốn luôn ngả ngớn, lúc này cũng trở nên nghiêm túc hiếm có.
Trương Lương không nói linh tinh, đại đội trinh sát và đội bay vẫn luôn được trả lương cao nhất trong số tất cả các nhân viên hộ tống.
Trong huấn luyện cần gì, chỉ cần tiêu cục có thể lấy ra được, Trương Lương chưa bao giờ keo kiệt, có mấy lần đại đội trinh sát huấn luyện cần phi thuyền, Trương Lương để đội bay dừng huấn luyện, nhường phi thuyền cho đại đội trinh sát.
Các khoản phụ cấp và phúc lợi mà lính trinh sát được nhận cũng cao nhất trong số tất cả các nhân viên hộ tống.
Vào thời điểm mấu chốt, đại đội trinh sát lại không làm tốt việc, đừng nói là Trương Lương, ngay cả Hầu Tử cũng cảm thấy xấu hổ.
Cho nên Hầu Tử không biện giải, mà đứng thẳng lưng như mấy ngày trước, hành lễ với Kim Phi và Trương Lương và hét lớn lên: "Đại đội trinh sát bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Sau đó quay đầu rời đi.
Kim Phi liếc nhìn bóng lưng Hầu Tử, quay người đi về phía trước bản đồ, chăm chú nhìn vào bản đồ.
Dám người Trương Lương đều biết Kim Phi đang suy nghĩ điều gì đó, tất cả đều lặng lẽ rời đi.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại ba người Kim Phi, Trương Lương và Tả Phi Phi.
Trương Lương cũng đang định rời đi thì nghe thấy Kim Phi hỏi: "Lương ca, trong quân có mang theo phi thuyền không?"
"Phi thuyền?" Trương Lương sững sờ một chút, sau đó gật đầu trả lời: "Có mang theo, nhưng mang theo bao nhiêu thì ta không nhớ rõ, bây giờ ta cho người đi hỏi."
"Nhân tiện bảo người đi xem Hầu Tử đã đi hay chưa, nếu chưa đi thì bảo anh ta quay lại đây, ta có chuyện muốn nói với anh ta." Kim Phi dặn dò.
"Được!"
Chẳng bao lâu sau, Trương Lương và Hầu Tử cùng trở về phòng chỉ huy.
"Tiên sinh, ta hỏi rồi, mang theo sáu khinh khí cầu, và chỉ còn lại ba cái phi thuyền." Trương Lương nói.
"Đủ dùng rồi." Kim Phi gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Hầu Tử: "Hầu Tử, ta có một ý tưởng, ngươi nghe xem có được hay không."
"Tiên sinh mời nói!" Hầu Tử vội vàng gật đầu.
"Không phải là xung quanh núi Ô Đầu đều là vách đá sao, dùng khinh khí cầu tiến hành trinh sát từ xa thì như thế nào?"
Kim Phi nói: "Bảo các huynh đệ đeo theo dù nhảy, ngộ nhỡ kẻ địch dùng Hải Đông Thanh thì bảo các huynh đệ nhảy dù xuống, thế nào?"
"Khinh khí cầu?" Hai mắt Hầu Tử đột nhiên sáng lên.
Bởi vì sự xuất hiện của Hải Đông Thanh nên hiện tại các nhân viên hộ tống rất ít khi sử dụng khinh khí cầu và phi thuyền để tác chiến, bởi vì tốc độ bay của khinh khí cầu và phi thuyền quá chậm, chưa kịp đến gần kẻ thù đã bị Hải Đông Thanh tiêu diệt, lợi bất cập hại.
Nhưng nếu như chỉ dùng để trinh sát thì nói không chừng sẽ có thể có tác dụng.
Thật ra dù khinh khí cầu bị kẻ địch làm hỏng, giỏ treo không quá nặng thì cũng không rơi xuống quá nhanh, quá trình này đủ để nhân viên hộ tống nhảy dù xuống.
Hơn nữa, bọn họ có thể lựa chọn tiến hành trinh sát bên ngoài mấy dặm, đến khi kẻ địch muốn đuổi giết bọn họ thì cũng phải leo qua mấy ngọn núi dốc, đợi khi kẻ địch chạy đến, không biết lính trinh sát đã chạy đến đâu rồi!
"Cám ơn tiên sinh!" Hầu Tử khích động chào kiểu quân đội với Kim Phi.
Vừa rồi anh ta đã chuẩn bị dùng một đội người tấn công bức tường người, sau đó nhân lúc hỗn loạn lẻn vào trong.
Làm như vậy chính là chuẩn bị dùng mạng người đổi lấy tình báo, bây giờ không cần nữa, anh ta đã có kế hoạch mới.
Chương 1249: Pháo hiệu
Xung quanh núi Ô Đầu được bao bọc bởi địa hình Đan Hà, có vô số thung lũng lớn nhỏ.
Hầu Tử dẫn theo mấy lính trinh sát ẩn náu ở trong một hẻm núi sâu cách núi Ô Đầu bốn dặm về phía tây bắc.
Phía sau anh ta, lính trinh sát đang chuẩn bị khinh khí cầu.
Biết rằng chín mươi phần trăm khả năng chiếc khinh khí cầu này sẽ bị chim ưng của kẻ địch giết chết, nên trọng lượng của khinh khí cầu này đã được giảm đi nhiều nhất có thể, ngoại trừ lò lửa cần thiết ra tất cả các đồ còn lại đều không được chuẩn bị.
Trước khi Hải Đông Thanh xuất hiện, khinh khí cầu là một phương pháp trinh sát được đại đội trinh sát thường xuyên sử dụng nhất, đồng thời cũng là một môn huấn luyện bắt buộc của tất cả các lính trinh sát.
Mấy lính trinh sát cùng nhau làm việc, nhanh chóng hoàn thành công tác chuẩn bị.
Hai lính trinh sát đeo dù nhảy cũng đã làm xong kiểm tra lần cuối.
"Đại đội trưởng, có thể bắt đầu rồi!"
Một lính trinh sát đến báo cáo.
"Đã kiểm tra dù nhảy chưa?" Hầu Tử hỏi.
"Đại đội trưởng yên tâm đi, đều đã đeo lên rồi."
Một trong những lính trinh sát đeo dù nhảy cười trả lời.
Hầu Tử tiến lên giúp lính trinh sát chỉnh lại dây đai, sau đó trịnh trọng chào theo kiểu chào quân đội.
Núi non có thể chặn được bộ binh của Tần vương, nhưng không thể chặn được chim ưng.
Khoảng cách đường thẳng từ đây đến núi Ô Đầu chỉ có ba bốn dặm, với tốc độ của chim ưng, chỉ cần mấy nhịp thở là có thể bay tới được.
Tuy nhiên chim ưng không phải lúc nào cũng bay trên bầu trời, từ khi phát hiện khinh khí cầu đến lúc thả chim ưng có lẽ cũng phải mất một khoảng thời gian.
Khoảng thời gian này là cơ hội duy nhất của lính trinh sát.
Đến khi chim ưng tới, khinh khí cầu chắc chắn sẽ bị phá hỏng, hai lính trinh sát ở bên trên sẽ phải nhảy dù.
Mặc dù tất cả lính trinh sát đều đã trải qua khóa huấn luyện nhảy dù nghiêm ngặt nhưng nó vẫn rất nguy hiểm.
Nếu chim ưng tấn công dù nhảy thì sẽ càng nguy hiểm hơn!
Các lính trinh sát khác cũng đứng thẳng lưng, cùng chào với Hầu Tử.
Người lính trinh sát đeo dù nhảy chào lại, quay người đi về phía giỏ treo của khinh khí cầu.
Một lúc sau, khinh khí cầu từ từ bay lên từ thung lũng.
Vì để bay nhanh hơn, kích thước của khinh khí cầu này là nhỏ nhất, nhưng được trang bị lò lửa là lớn nhất.
Sau khi bay ra khỏi hẻm núi, tốc độ bay lên của khinh khí cầu đột nhiên tăng nhanh.
Hai lính trinh sát trên khinh khí cầu, một người điều khiển lò lửa, một người giơ ống nhòm lên, nhắm vào núi Ô Đầu.
Núi Ô Đầu, doanh trại của Tần vương.
Lúc này đang là lúc ăn cơm tối, binh lính của Tần vương đang cầm bát trên tay xếp hàng chuẩn bị lấy cơm.
Đột nhiên trinh thám phụ trách cảnh giới gõ chiêng lên.
"Có phải là tiêu cục Trấn Viễn đánh đến rồi không?"
"Mau nhìn kìa, phía tây là cái gì vậy?"
"Là khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn!"
"Chim ưng của chúng ta đâu, nhanh thả ra đi!"
Rất nhiều binh lính của Tần vương sợ hãi nhìn xung quanh, khi nhìn thấy khinh khí cầu ở phía tây, bầu không khí trong doanh trại lập tức trở nên hoảng loạn.
Trong mấy tháng qua, bọn họ thực sự bị tiêu cục Trấn Viễn đánh cho hoảng sợ rồi, rất nhiều binh lính của Tần vương đều có tâm lý ám ảnh về khinh khí cầu.
"Nhìn các ngươi hèn nhát như thế nào kìa!"
Một vị tướng lĩnh cấp trung có vết sẹo trên mặt hét lên, quay người chạy về phía căn lều lớn ở giữa doanh trại: "Tướng quân, tướng quân, khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn lại tới rồi!"
"Bọn họ đang tìm đường chết à?"
Một vị tướng quân mập mạp bước từ trong lều lớn ra, liếc nhìn về phía tây: "Nhìn thấy khinh khí cầu, ngươi không đi tìm người Đông Man, tìm ta làm gì?"
Việc thuần hóa chim ưng cần có thời gian, người thuần hóa chim ưng ở đất Tần ít hơn nhiều so với thảo nguyên, mà cao thủ thuần hóa chim ưng lại càng ít, cho nên cho đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa thuần hóa được chim ưng của chính mình, đối phó với phi thuyền, vẫn cần dựa vào hai con Hải Đông Thanh mà người Đông Man đưa tới.
Một trong số đó ở bên cạnh Tần vương, con còn lại ở chỗ này.
Lúc này tướng lĩnh mặt sẹo mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy đến một căn lều khác ở gần đó.
Còn cách lều hơn mười mét, tướng lĩnh mặt sẹo đã nghe thấy tiếng thối nát từ trong lều truyền ra.
Trên thực tế, theo quy định của quân đội, khi hành quân không thể mang theo nữ thân quyến, nhưng quy định này đã bị các công tử nhà giàu phá vỡ từ lâu.
Khi nhiều công tử nhà giàu đảm nhận các vị trí trong quân đội, đều mang theo một nhóm tỳ nữ.
Người Đông Man càng không quan tâm đến quy định quân đội của Tần vương, huống hồ Tần vương bây giờ phải dựa vào Hải Đông Thanh của người Đông Man để chống lại phi thuyền.
Khi đến núi Ô Đầu, hắn đã thẳng thừng tìm Tần vương muốn mấy cô gái thanh lâu, đưa theo cùng.
Kể từ sau khi đến núi Ô Đầu, người thuần hóa chim ưng Đông Man hầu như chưa từng rời khỏi lều.
Theo hắn thấy, tiêu cục Trấn Viễn biết rõ về Hải Đông Thanh, chắc chắn không dám đến.
Cho nên khi tướng lĩnh mặt sẹo gọi hắn ở cửa, người thuần hóa chim ưng không khỏi sửng sốt.
Đợi khi hắn mặc xong quần áo, đi đến căn lều bên cạnh thả Hải Đông Thanh ra, khinh khí cầu đã lơ lửng trên không trung được mấy phút.
Lính trinh sát cầm ống nhòm đã nhìn thấy rõ ràng tình hình núi Ô Đầu từ trên cao!
Thấy núi Ô Đầu xuất hiện một cái chấm đen nhỏ, hai người đều biết Hải Đông Thanh đang tới.
"Chuẩn bị xong lựu đạn chưa?"
Lính trinh sát cầm ống nhòm hỏi.
"Yên tâm đi!"
Lính trinh sát phụ trách lò lửa cười, treo một quả lựu đạn vào thùng dầu hỏa: "Lần này phải biến Hải Đông Thanh thành gà quay! Đúng rồi, ngươi đã nhìn rõ chưa?"
"Nhìn rõ rồi!" Lính trinh sát phụ trách quan sát treo ống nhòm lên thắt lưng, kiểm tra lại dù nhảy.
Hai người chăm chú nhìn vào khoảng cách của Hải Đông Thanh, âm thầm tính toán thời gian.
Khi Hải Đông Thanh còn cách khinh khí cầu khoảng một dặm, lính trinh sát phụ trách lò lửa rút ngòi nổ lựu đạn, sau đó hai người đồng thời ngã ra sau, nằm thẳng nhảy ra khỏi giỏ treo.
Mấy giây sau, Hải Đông Thanh bay đến khinh khí cầu trên không trung, đưa móng vuốt sắc nhọn ra, chộp về hướng khinh khí cầu.
Tuy nhiên, đúng lúc này, quả lựu đạn ở bên dưới đột nhiên phát nổ, thùng dầu hỏa cũng bốc cháy!
Bùm!
Một biển lửa bùng lên trên bầu trời, che đi những ánh nắng chiều tà.
Sau đó một trận mưa lửa rơi từ trên trời xuống, Kim Phi ở đây, nhất định sẽ nhớ tới bữa tiệc bắn pháo hoa đêm giao thừa mà kiếp trước y đã nhìn thấy trên điện thoại di động.
Nhưng đáng tiếc tỉnh nơi y sống không cho phép bắn pháo hoa nên y chỉ có thể xem trên điện thoại di động.
Khinh khí cầu bị sóng không khí đẩy qua, Hải Đông Thanh bay phía trên cũng bị khinh khí cầu đập vào đầu, không ngừng kêu gào!
"Ngân Trảo của ta!"
Nghe thấy tiếng kêu của Hải Đông Thanh, người thuần hóa chim ưng vội vàng mím môi huýt sáo, kêu gọi Hải Đông Thanh.
Con Hải Đông Thanh này là gia tài và tính mạng của hắn, nếu xảy ra chuyện gì, hắn sẽ xong luôn.
Hải Đông Thanh kêu gào, rơi xuống trên bả vai hắn.
Xác nhận Hải Đông Thanh chỉ bị đốt cháy một ít lông tơ, móng vuốt và cánh vẫn ổn, lúc này người thuần hóa chim ưng mới yên tâm.
Quay đầu về phía tướng lĩnh Tần vương hét lên: "Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh phái người đi bắt kẻ làm tổn thương Ngân Trảo về đây đi!"
Thật ra không cần hắn phải nói, khi khinh khí cầu bay lên chưa được bao lâu, đã có trinh sát của Tần vương đi về phía của khinh khí cầu.
Nhưng điều chờ đợi bọn họ là những hẻm núi và vách đá.
Ở bên khác, hai nhân viên hộ tống cũng an toàn hạ xuống.
"Đáng tiếc!"
Phát hiện Hải Đông Thanh chưa bị nổ chết, hai người đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Thật ra, Hầu Tử cũng tiếc nuối như hai người họ.
Nếu như vừa rồi biết đối phó với Hải Đông Thanh như vậy, anh ta sẽ nghĩ ra được kế hoạch tốt hơn.
Nhưng anh ta biết đây là điều hai người vừa mới tạm thời nghĩ tới, cũng không nói gì mà hỏi: "Thấy rõ tình hình ở núi Ô Đầu chưa?"
Chương 1250: Báo thù
"Thấy rõ rồi!"
Nhân viên hộ tống mang theo ống nhòm hào hứng nói: "Hải Đông Thanh đến quá muộn, ta đã nhìn thấy rõ hết rồi!"
Dựa theo dự đoán của Hầu Tử và các lính trinh sát, sau khi khinh khí cầu của bọn họ bay lên, Hải Đông Thanh của kẻ địch chắc chắn sẽ bay đến ngay.
Nhưng con người sẽ không bị ảnh hưởng bởi môi trường, khi người thuần hóa chim ưng Đông Man vừa mới tới Đại Khang, vẫn rất cảnh giác, nhưng kỷ luật binh lính ẻo lả của Tần vương quá kém, người thuần hóa chim ưng dần dần bị ảnh hưởng, tốc độ thả Hải Đông Thanh ra cũng chậm hơn rất nhiều.
Lính trinh sát không chỉ nhìn rõ tình hình trong doanh trại của Tần vương, và vẫn còn chút thời gian rảnh rỗi.
Cũng chính vào lúc này, hai người lính trinh sát đột nhiên nghĩ đến cách sử dụng thùng dầu hỏa nổ chết Hải Đông Thanh.
Đáng tiếc, sự chuẩn bị có hơi vội vàng, cuối cùng cũng không thành công.
"Nhìn rõ là tốt rồi!" Hầu Tử thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn là tiên sinh biết tính toán!"
Nếu không phải là Kim Phi hỗ trợ nghĩ kế, anh ta chỉ có thể dùng người xông vào trạm kiểm soát của Tần vương, sau đó nhân lúc hỗn loạn để ẩn nấp.
Nếu làm như vậy, người xông qua trạm kiểm soát nhất định sẽ chết, người ẩn nấp lợi dụng lúc hỗn loạn cũng sẽ bị tường người chặn lại ở bên trong, tỷ lệ có thể mang tình báo trốn thoát ra ngoài là rất nhỏ.
Về phần Hải Đông Thanh không bị nổ chết, vậy thì không nổ chết đi, quay về sẽ nghĩ biện pháp sau.
"Đại đội trưởng, chúng ta rút lui chứ?"
Đội trưởng lính trinh sát xin chỉ thị.
Nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành, có thể trở về báo cáo.
Nhưng Hầu Tử lại lắc đầu: "Tiểu Thất, ngươi và Hắc Lư mang tình báo về trước đi, những người khác đợi thêm lát nữa."
"Đợi cái gì?" Đội trưởng buồn bực hỏi.
"Chờ trinh thám của Tần vương!" Hầu Tử lạnh lùng trả lời: "Huynh đệ của chúng ta không thể chết vô ích được!"
Trong hai lần hành động trước, lính trinh thám và mật báo do Trương Lương phái đi đã bị trinh sát của Tần vương mai phục, bị thương nặng nề, Hầu Tử không thể nuốt trôi sự tức giận này được.
Đội trưởng thấy tâm trạng của Hầu Tử không tốt, cũng không dám hỏi thêm, sắp xếp cho hai lính trinh sát vừa xuống khỏi khinh khí cầu rời đi trước, sau đó đỡ Hầu Tử ngồi vào ghế sau xe đạp.
Mỗi khi Kim Phi tạo ra sản phẩm mới, đại đội trinh sát và đội bay thường được ưu tiên sử dụng, xe đạp cũng vậy.
Trong khi hầu hết các nhân viên hộ tống chưa từng nhìn thấy xe đạp, toàn bộ đại đội trinh thám đã học cách lái một chiếc xe đạp rồi.
Lần trước dẫn đội đi trinh sát, Hầu Tử phát hiện rất nhiều đường núi không thích hợp để cưỡi ngựa, lần này chuyển sang đi xe đạp.
Hầu Tử đạp xe lên tới đỉnh núi, giơ ống nhòm lên nhìn về phía xa xa.
"Hừ, ta biết trinh thám của Tần vương không thật thà mà!"
Tường người của Tần vương cách đó ba dặm, nhưng lúc này một nhóm quân Tần vương lao từ một khe núi bí ẩn cách đó hai dặm ra.
Trên sườn đồi phía nam và phía bắc, quân trinh sát của Tần vương cũng không ngừng ra khỏi chỗ ẩn nấp, chạy về phía sườn đồn nơi đám người Hầu Tử đang ở đó.
Chưa kể đến mấy trăm người lao từ bên ngoài doanh trại Tần vương ra.
Sau khi trinh sát của Tần vương gần nhất đến cách đó vài trăm thước, Hầu Tử mới ra lệnh rút lui.
Một nhóm người đạp xe đạp, rời đi dọc theo con đường mòn trong thung lũng.
Đường núi hẹp, nhiều đá, sợ quân Tần vương không theo kịp, Hầu Tử cố tình đạp xe chậm lại để người của Tần vương đuổi theo kịp.
Hai bên một đuổi một chạy, rượt đuổi nhau trên đường núi.
Phía sau ngày càng có nhiều trinh sát của Tần vương tụ tập lại.
Khi đội ngũ đuổi theo đến một vách núi, trên đầu đột nhiên truyền tới một âm thanh hò hét.
Trinh sát của Tần vương đuổi theo phía sau Hầu Tử lập tức bị đập chết từng mảnh lớn.
Sau đó, Trần Phượng Chí mới thò đầu ra khỏi vách đá, cười toe toét với đám người Hầu Tử đang ở trong thung lũng.
"Đại đội trưởng, ta còn tưởng rằng huynh muốn dụ bọn họ đến kênh Hoàng Đồng mới giết cơ!" Đội trưởng lính trinh sát cười nói.
Thật ra, khi Hầu Tử nói phải chờ đợi, hầu như tất cả các lính trinh sát đều đã đoán được ý định của anh ta, nhưng bọn họ đều cho rằng Hầu Tử muốn dụ kẻ địch đến kênh Hoàng Đồng, không ngờ rằng Trần Phượng Chí lại mai phục ở đây.
Phải biết, nơi này chỉ cách doanh trại của Tần vương mấy dặm, nếu doanh trại Tần vương xuất hiện, tiểu đoàn Thiết Hổ muốn chạy cũng khó.
"Ngươi coi trinh sát của Tần vương là đám ngốc sao, sẽ đuổi theo chúng ta đến kênh Hoàng Đồng à?" Hầu Tử giận dữ nói.
"Đúng đúng đúng, đại đội trưởng sáng suốt thật!" Đội trưởng lính trinh sát vội vàng nịnh hót: "Chẳng trách huynh bảo chúng ta đợi thêm, hóa ra là đã sớm có kế hoạch rồi!"
"Không phải là ta sáng suốt, mà là tiên sinh sáng suốt!" Hầu Tử sửa lại nói: "Đây là chủ ý của tiên sinh, nếu không ngươi cho rằng ta có quyền điều động tiểu đoàn Thiết Hổ sao?"
"Tiên sinh sáng suốt, đại đội trưởng cũng sáng suốt!" Đội trưởng lính trinh sát cười nói: "Huynh giống như đại anh hùng trong đoàn ca múa vậy, vừa thô vừa thật!"
"Không biết nịnh hót người khác thì đừng bắt chước người khác nữa!"
Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, kẻ địch cũng bị dẫn vào vòng mai phục, tâm trạng Hầu Tử rất tốt, vỗ vào mông đội trưởng: "Ngươi chạy nhanh lên chút, tiểu đoàn Thiết Hổ dùng máy bắn đá chưa được thành thạo lắm, nếu như bắn nhầm đè chết chúng ta, thì thật là oan uống đó!"
"Huynh ngồi vững đi!" Đội trưởng trả lời, đứng dậy đạp xe đi.
Tốc độ của đội xe đạp ngay lập tức tăng lên rất nhiều.
Những truy binh của Tần vương ở phía sau đã bị tiểu đoàn Thiết Hộ chặn lại ở dưới vách đá.
Trinh sát của Tần vương rối rít tìm chỗ ẩn trốn.
Nhưng đoạn đường này là điểm mai phục được tiểu đoàn Thiết Hổ lựa chọn cẩn thận, có rất ít nơi để người ẩn náu.
Hai đội trưởng trinh sát đang trốn dưới một tảng đá nhô ra, sắc mặt đều vô cùng khó coi.
Là một cựu trinh sát, thật ra trong lòng bọn họ cũng mơ hồ đoán được kế hoạch của Hầu Tử, nhưng Thống soái hạ lệnh chết cho bọn họ, nếu như để lính trinh sát nhân viên hộ tống chạy thoát, giết không tha.
Tối hôm qua, vì ba người Hầu Tử đã trốn thoát, Thống soái vì để giết gà dọa khỉ đã chém chết hết tất cả các lính trinh sát phụ trách thung lũng đó.
Hơn nữa, bọn họ nghĩ rằng dù Hầu Tử có mai phục, cũng không dám mai phục ở chỗ gần doanh trại Tần vương như vậy, cho nên mới đuổi theo thêm một đoạn.
Ai ngờ rằng Trần Phượng Chí lại to gan như vậy, lại mai phục ở đây?
Nghĩ đến đây, hai người lính trinh sát có hơi hối hận vì đã đuổi tới.
Không đuổi kịp Hầu Tử, bọn họ vẫn có thể trở thành lính đào ngũ, dẫn theo thuộc hạ đi làm thổ phỉ, cũng tốt hơn nhiều so với việc đối mặt với tiểu đoàn Thiết Hổ hiện tại.
Nhưng hối hận cũng vô ích, Trần Phượng Chí không ngừng thúc giục binh lính trên đỉnh núi.
"Động tác nhanh lên chút, nhanh chóng giết sạch bọn họ đi, chúng ta còn phải chạy đó!"
Nơi này quá gần doanh trại của Tần vương, Trần Phượng Chí đã nhìn thấy rất nhiều binh lính từ doanh trại đi ra rồi, nếu chậm trễ lâu hơn, bọn họ có thể sẽ chết ở chỗ này.
Binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ cũng biết tình hình hiện tại, họ đều cố gắng hết sức ném đá và bình dầu hỏa xuống.
Một lúc sau, toàn bộ con đường núi biến thành biển lửa.
Truy binh của Tần vương đều bị chôn vùi trong biển lửa.
Binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ cho nổ máy bắn đá không kịp mang đi, bỏ chạy từ một bên khác của biển lửa.
Đến tránh bị kẻ địch phát hiện, tiểu đoàn Thiết Hổ đều đi vòng quanh núi, hơn nữa bọn họ đều không biết đi xe đạp, tất cả đều đi bộ, tốc độ trốn thoát kém xa hơn so với đám người Hầu Tử đạp xe đạp.
Lo lắng kẻ thù sẽ đuổi theo qua núi, sau khi xuống núi, Trần Phượng Chí đã dùng thuốc nổ nổ tung con đường xuống núi.
Tuy đã sau nửa đêm, nhưng trong phòng chỉ huy tác chiến vẫn đèn đuốc sáng trưng, lúc Kim Phi đến, mấy người Trương Lương, Đại Tráng, Hầu Tử cũng đến.
Có một cái cáng cứu thương đặt trên mặt đất, một người lính trinh sát nằm trên cáng cứu thương, nữ quân y đang xử lý vết thương ở đùi cho anh ta.
Sắc mặt người lính trinh sát tái nhợt, nhưng khi thấy Kim Phi đến, không đợi hỏi thăm đã sốt ruột nói: "Tiên sinh, quân Tần Vương đến núi Ô Đầu rồi!"
“Đến núi Ô Đầu rồi sao?"
Sắc mặt Kim Phi không khỏi trở nên nặng nề.
Thấy lính trinh sát quay lại nhanh như vậy, trước khi đến, Kim Phi đã đoán được kết quả, nhưng không ngờ quân địch đã đến núi Ô Đầu rồi!
Núi Ô Đầu cách kênh Hoàng Đồng khoảng bốn mươi dặm, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công.
Lúc lập kế hoạch tác chiến, Kim Phi từng cân nhắc đến chuyện có nên đặt doanh trại ở núi Ô Đầu không, nhưng bởi vì kênh Hoàng Đồng có quặng mỏ có thể chắn gió và dự trữ đầy đủ nước, cuối cùng Kim Phi đã lựa chọn kênh Hoàng Đồng.
Ở giữa kênh Hoàng Đồng và núi Ô Đầu, chỉ có một con đường có thể đi, quân Tần Vương chiếm cứ núi Ô Đâu, đã phá hủy đường rút lui về phía nam của Kim Phi.
Đến lúc đó, phía bắc là quân Đảng Hạng chinh chiến phía nam do Lý Lăng Duệ dẫn đầu, phía nam là quân Tần Vương, kênh Hoàng Đồng đã hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh nam bắc giáp công, ngoại trừ đi con đường núi nhỏ về phía tây thì không còn con đường nào khác có thể đi.
Đường núi nhỏ đi về phía tây dẫn tới mỏ than, thật ra trước kia cũng không có đường, sau này Kim Phi ra lệnh cho tù binh và tội phạm đi khai thác mỏ nên mới miễn cưỡng làm một con đường.
Rất nhiều chỗ trên con đường núi nhỏ này chỉ rộng hơn một mét, đội vận chuyển dùng xe đạp vận chuyển than đá qua đó cũng phải xếp hàng đi, mấy vạn quân Thục muốn rời đi từ con đường núi nhỏ này, cho dù không có ai ngăn cản thì cũng phải tốn rất nhiều thời gian!
Hơn nữa điểm cuối của đường núi là mỏ than, chạy tới đó cũng không có ý nghĩa gì.
Cho nên, một khi đường lui bị phá hỏng, thì tình cảnh của đám người Kim Phi sẽ nguy hiểm hơn khi ở thành Du Quan lúc trước!
Bởi vì phía đông thành Du Quan là biển, cho dù bị giáp công nam bắc, Kim Phi còn có thể thông qua mặt biển để vận chuyển vật tư đến thành Du Quan, thế nhưng hai bên đông tây của kênh Hoàng Đồng đều là vách núi cao ngất, không thể đưa được thứ gì vào!
Lúc ấy, Kim Phi đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng y biết hiện tại việc đã đến nước này, tức giận và gấp gáp không thể giải quyết bất cứ chuyện gì, thế nên ép buộc mình phải tỉnh táo lại, trầm giọng hỏi: "Bọn hắn có bao nhiêu người?"
"Khi chúng ta phát hiện bọn hắn, trời đã tối đen, lúc đầu đội trưởng muốn mang chúng ta đi qua trinh sát, nhưng mà còn chưa kịp tới gần thì đã bị lính trinh sát của bọn hắn phát hiện."
Lính trinh sát nói: "Mặc dù không thấy được nhân số cụ thể, nhưng khi chúng ta đánh nhau với lính trinh sát của đối phương, bọn hắn đốt rất nhiều bó đuốc, bó đuốc gần nhất và bó đuốc xa nhất cách nhau mấy dặm, đội trưởng phán đoán ít nhất có hơn mười ngàn người!"
Nói đến đây, đôi mắt lính trinh sát đỏ lên: "Bọn họ giống như đoán được chúng ta định rời đi, nên đã sớm mai phục, chúng ta ở cuối đội ngũ, suýt chút nữa bị bao vây, đội trưởng dẫn theo các huynh đệ ngăn cản quân địch, để ta trở về báo tin..."
"Ít nhất có hơn mười ngàn người sao?"
Nghe thấy câu trả lời này, trong lòng Kim Phi càng thêm nặng nề.
Lúc đầu y nghĩ nếu như nhân số của quân Tần Vương không nhiều, sẽ lập tức phái người tập kích ở núi Ô Đầu, khống chế cứ điểm này trong tay mình, thế nhưng lính trinh sát lại nói quân Tần Vương ít nhất có hơn mười ngàn người...
Địa hình núi Ô Đầu quá hiểm trở, mà còn dễ thủ khó công, dù quân Tần Vương không đánh, thì hơn vạn người dựa vào ưu thế địa hình, quân Thục cũng rất khó tiến lên!
Kim Phi còn đang muốn hỏi lại, lính trinh sát lại đột nhiên ngã về phía sau, hôn mê bất tỉnh.
"Tiên sinh, trên đùi và vai trái của hắn đều trúng tên, mũi tên trên đùi hẳn đã đâm rách mạch máu, mặc dù trên đường đã tạm thời buộc lại đùi, nhưng vẫn mất rất nhiều máu!"
Nữ quân y giải thích: "Hắn có thể chống đỡ chạy về đến đây, đã là chuyện vô cùng may mắn rồi, ta kêu hắn đi tới phòng điều trị, nhưng hắn nhất định phải kiên trì tới khi báo cáo được tình hình của quân địch cho ngài trước..."
"Nhanh chóng đưa hắn đi cứu chữa!” Kim Phi nhíu mày nói: "Dù như thế nào, cũng phải bảo toàn tính mạng của hắn!"
“Vâng!" Nữ quân y cúi chào Kim Phi một cái, sau đó để nhân viên hộ tống khiêng lính trinh sát đi.
Lúc này Kim Phi mới phát hiện, mặt đất phía dưới cáng cứu thương đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Kim Phi lặng lẽ thở dài, nhíu mày đi đến phía trước bản đồ.
Lúc Tả Phi Phi chạy tới, lập tức phát hiện bầu không khí trong phòng chỉ huy rất ngột ngạt, ngay cả Hầu Tử và Trần Phượng Chí luôn ầm ĩ, lúc này cũng an tĩnh.
Tả Phh Phi nhìn thoáng qua Kim Phi đứng trước bản đồ, lặng lẽ đi đến bên cạnh Khánh Mộ Lam, nhỏ giọng hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Kim Phi nhìn chằm chằm vào bản đồ mười mấy phút rồi mới xoay người lại nhìn về phía Hầu Tử: "Hầu Tử, ngươi tự mình dẫn một đội người đi thăm dò rõ ràng tình hình bên phía quân Tần Vương rốt cuộc thế nào!"
"Rõ!" Hầu Tử thẳng sống lưng, chào một cái: " Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Trần Phượng Chí há to miệng, muốn đi cùng với Hầu Tử, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Mỗi ngành đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, tiểu đoàn Thiết Hổ am hiểu tiến công và công kích, chứ không phải thâm nhập trinh sát, bọn họ đi theo Hầu Tử qua đó, ngược lại sẽ gây cản trở.
Hầu Tử nhíu mày nhìn về phía Trần Phượng Chí, xoay người rời đi.
Lúc đi tới cửa, anh ta nghe thấy Kim Phi nhắc nhở: "Đừng đi đường chính!"
Giữa kênh Hoàng Đồng và núi Ô Đầu chỉ có một con đường chính có thể đi, lính trinh sát xuất phát trước đó định đi qua núi Ô Đầu rồi chia ra hành động, kết quả lại gặp lính trinh sát của đối phương mai phục ở núi Ô Đầu, chỉ có một người chạy về được!
Biết rõ kẻ địch đã mai phục ở đó, không cần Kim Phi nhắc nhở, Hầu Tử cũng sẽ không đi đường chính nữa.
Nhưng biết Kim Phi đang quan tâm mình, Hầu Tử quay đầu nhếch môi cười một tiếng với Kim Phi: "Tiên sinh cứ yên tâm!"
"Tiên sinh, mặc dù bình thường Hầu Tử không đáng tin cậy, nhưng trước giờ làm chính sự chưa từng dây dưa, không dứt khoát, núi Ô Đầu lớn như vậy, chúng ta còn có kính viễn vọng, anh ta sẽ không sao đâu."
Đại Tráng nhìn bóng lưng Hầu Tử, an ủi.
Kim Phi nhìn Đại Tráng một chút, không nói tiếp.
Bởi vì y biết, Đại Tráng không phải đang an ủi y, mà đang an ủi chính mình.
Mặc dù bình thường hôm nào Đại Tráng cũng cãi nhau, đánh nhau với Hầu Tử, nhưng tình cảm của hai người lại rất sâu đậm.
"Lương ca, thông báo cho quân số sáu, quân số tám đi tới cửa Nam tập kết, chờ Hầu Tử thăm dò rõ ràng, nếu có cơ hội, lập tức xuất phát đi cướp đoạt núi Ô Đầu!"
Kim Phi lạnh giọng giao phó: "Nếu như không có cơ hội, thì kêu quân số sáu và quân số tám giúp đỡ quân số bảy, đóng giữ ở cửa hang phía Nam!"
Tiêu cục Trấn Viễn phát triển đến bây giờ, nhân số đã vượt qua mười vạn người, trước kia đơn vị tối cao là cấp đoàn, hiện tại đã phát triển đến cấp quân.
Hiện giờ, Kim Phi chính là quân trưởng duy nhất của tiêu cục, Trương Lương là quân phó.
Trước đó, đối tượng phòng thủ trọng điểm là quân Đảng Hạng chinh chiến phía Nam ở phía bắc, quân chủ lực của quân Thục cũng tập kết ở phía bắc kênh Hoàng Đồng, cửa hang phía Nam chỉ có một lực lượng quân số bảy.
Địa hình cửa hang phía Nam vốn không thích hợp phòng thủ bằng cửa hang phía Bắc, hiện tại quân Tần Vương đến núi Ô Đầu, chắc chắn không thể để một mình quân số bảy đóng giữ ở cửa hang phía Nam.
"Rõ!" Trương Lương nhanh chóng đi ra ngoài, tự mình đi thông báo cho quân số sáu và quân số tám chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Chương 1247: Chờ đợi
Xuyên Thục có rất nhiều núi nên không phù hợp cho kỵ binh tác chiến, do đó quân Thục vẫn sử dụng bộ binh là chính, chỉ có khoảng một phần tư là kỵ binh.
Trong đó, sư đoàn 6, sư đoàn 7 và sư đoàn 8 đều sử dụng kỵ binh là chính.
Sau khi sư đoàn 6 và 8 nhận được lệnh, binh lính nhanh chóng đến chuồng ngựa dắt ngựa ra.
Ban đêm yên tĩnh, mấy ngàn ngựa chiến đồng loạt di chuyển, chẳng mấy chốc, tiếng vó ngựa đã vang khắp kênh Hoàng Đồng, các binh lính không trực ban lần lượt đi ra khỏi hầm mỏ, nhìn về phía đáy thung lũng.
Mặc dù các binh lính bình thường không biết tin tức của Tần vương, nhưng khi nhìn thấy sư đoàn 6 và 8 đi về phía nam thung lũng, họ cũng đã đoán rằng đã có chuyện xảy ra ở phía nam.
Đối mặt với mấy trăm ngàn quân Đảng Hạng chinh chiến phía nam, áp lực nội bộ của quân Thục vốn đã rất lớn rồi, nếu tin tức về quân Tần vương bị tiết lộ, lỡ mà tạo thành khủng hoảng thì sẽ rất rắc rối.
Nhưng nếu không nói gì hết, nỗi băn khoăn của binh lính cũng sẽ không biến mất mà sẽ âm thầm thảo luận về nó.
Dần dà về sau, đoán tới đoán lui sẽ chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Tóm lại là có nên tiết lộ tin tức về quân Tần vương hay không?
Trong lúc nhất thời, Kim Phi đã gặp phải khó khăn.
Sau khi suy đi nghĩ lại, Kim Phi đã cho người đi tìm Lý Địch.
Vì đã từng làm nô lệ ở Đảng Hạng nên trước đây, địa vị của Lý Địch ở trong doanh trại không được cao thỉnh thoảng khi đi phỏng vấn các cựu binh, các cựu binh không được hợp tác cho lắm.
Nhưng kể từ khi cậu bé một mình đi đến doanh trại của quân Đảng Hạng để đàm phán quay lại, danh tiếng vang xa cũng đã nhận được sự tôn trọng của mọi người.
Giờ đây quân Thục luôn thấy tự hào khi Lý Địch được phỏng vấn.
Thật ra Lý Địch cũng bị tiếng vó ngựa đánh thức, vốn định đi hỏi xem có chuyện gì xảy ra thì nhận được thông báo của Kim Phi, nên vội vàng chạy đến.
Khi nhìn thấy Kim Phi, việc đầu tiên cậu bé làm là cúi đầu chào, sau đó hỏi thẳng vào vấn đề: “Tiên sinh, ngài tìm ta có chuyện gì vậy?”
“Có vài chuyện.” Kim Phi cũng không giấu giếm gì, nhanh chóng nói cho Lý Địch biết tình hình trước mắt, rồi hỏi: “Địch Địch, ngươi thấy ta nên công khai hay không công khai sẽ tốt hơn?”
Nếu hỏi ai là người hiểu rõ nhân viên hộ tống và binh lính nhất trong toàn bộ quân Thục, thì người đó không phải là Kim Phi hay Trương Lương, mà là Lý Địch.
Bởi vì khi địa vị tăng lên, dù là Kim Phi hay Trương Lương đều không bằng lòng, vì họ không thể hòa mình với binh lính, họ phải giữ được uy phong nhất định, nếu không thì một thời gian sau sẽ khiến một bộ phận binh lính không biết lớn nhỏ, tạo thành khó khăn trong việc chỉ huy chiến đấu.
Bản thân Lý Địch là ký giả chiến trường, không có bất kỳ quan hệ nào với binh lính, hơn nữa, ngày nào cậu bé cũng lăn lóc chung với binh lính, cậu bé hết sức quen thuộc với tất cả mọi người từ binh lính bình thường đến tướng lĩnh lãnh đạo cấp cao, trong cuộc phỏng vấn cũng có những trao đổi chuyên sâu, do đó Lý Địch chính là người hiểu rõ nhất về quân Thục.
Kim Phi tìm đến Lý Địch là vì muốn hỏi ý kiến của cậu bé.
“Tiên sinh, ngài đã từng nói, thà phòng miệng dân hơn phòng sông, ngài thành lập tòa soạn báo, đào tạo ký giả không phải là vì muốn người dân biết chuyện xảy ra hằng ngày ở Kim Xuyên hay sao?”
Lý Địch nói: “Do đó, ta cảm thấy ngài nên nói cho mọi người biết!”
Nói đến đây, Lý Địch đột ngột đổi chủ đề: “Đương nhiên, nếu tin tức về quân Tần vương bị truyền ra ngoài rồi gây hoảng loạn, có thể dẫn đến tinh thần tuột dốc.”
“Ta đang lo vấn đề này nên mới gọi ngươi tới bàn bạc.” Kim Phi nói: “Ngươi có cách nào không?”
Lần này Lý Địch không trả lời, cậu bé cúi đầu suy nghĩ một lúc, nói: “Tiên sinh, hay là ngài cho ta về suy nghĩ một chút, sáng sớm ngày mai ta sẽ cho ngài câu trả lời, có được không ạ?”
“Được!” Kim Phi gật đầu.
Tuy tình thế nguy cấp nhưng quân Tần vương vẫn đang ở trên núi Ô Đầu, e rằng Hầu Tử không thể quay lại trong một thời gian ngắn, thời gian vẫn còn được một đêm.
Tối hôm đó, Kim Phi không ngủ được, y ngồi trên ghế đẩu trong phòng chỉ huy, nhìn chăm chăm vào bản đồ suy nghĩ đủ loại tình huống có thể phát sinh.
Cứ như thế, y ngồi trước bản đồ đến khi trời sáng, mãi đến khi Tả Phi Phi đem cơm tới Kim Phi mới đứng lên.
Trước đây Kim Phi đều ăn cơm với nhóm Trương Lương và Đại Tráng, nhưng lần này trên khay Tả Phi Phi bưng tới chỉ có phần ăn đủ cho hai người.
Kim Phi biết nhóm Trương Lương đang rất bận nên không hỏi gì.
Còn chưa ăn sáng xong Lý Địch đã tìm đến.
Chỉ là mới có nửa đêm chưa gặp nhau mà Lý Địch còn tiều tụy hơn cả Kim Phi, giống như đã già đi mấy tuổi vậy.
Lý Địch chào hỏi Tả Phi Phi đang ngồi bên cạnh trước, sau đó lấy một tờ giấy nháp trong túi ra đưa cho Kim Phi: “Tiên sinh, ta có viết một bản thảo phỏng vấn, ngài xem thử coi có được không?”
“Bản thảo phỏng vấn?” Kim Phi đặt đũa xuống, cầm lấy giấy nháp rồi tò mò đọc.
Một lúc sau, ánh mắt Kim Phi chợt sáng lên, y đứng dậy vỗ vào vai Lý Địch, cười khen: “Địch Địch, viết hay lắm!”
Phải nói rằng Lý Địch là chân truyền của Trần Văn Viễn, rất biết cách động viên lòng người.
Mở đầu bản thảo phỏng vấn cũng không viết thẳng tin tức của quân Tần vương, mà là câu chuyện kể dưới góc nhìn của một nhân viên hộ tống bình thường, kể về quá trình thay đổi của anh ta, từ một người dân bình thường bị địa chủ, thổ phỉ chèn ép đến việc gia nhập tiêu cục Trấn Viễn.
Chín mươi chín phần trăm binh sĩ của quân Thục cũng từ dân thương mà ra, bản thảo phỏng vấn này của Lý Địch rất dễ lấy được sự đồng cảm của họ.
Sau đó Lý Địch vẫn không viết về quân Tần vương mà quyết liệt lên án hành động Đảng Hạng đi chinh chiến phía nam, nhấn mạnh tính chính nghĩa khi phe mình phản công, và hậu quả của việc không phản công!
Rõ ràng là người Đảng Hạng đang nhắm vào đất Thục, điều này sẽ lấy được sự đồng ý của binh sĩ quân Thục rất dễ dàng.
Mãi đến cuối, Lý Địch mới nói đến tình hình một số quận ở phía tây đất Tần, sau đó công khai tin của quân Tần vương, kêu gọi binh lính quân Thục ngoan cường chống cự, bảo vệ thành quả chiến thắng ở đất Thục.
Toàn bộ bài phỏng vấn được viết bằng giọng văn rất truyền cảm, đến cả Kim Phi cũng bị khơi dậy cảm xúc chứ nói chi các binh lính bình thường đây?
Bởi vậy Kim Phi không kịp ăn cơm, lập tức yêu cầu Trương Lương tập trung toàn bộ quan văn thư, mở một cuộc họp tạm thời.
Quan văn thư là chức vụ Kim Phi tạo ra để bắt chước chính ủy kiếp trước, công việc chính là thực hiện công tác giáo dục tư tưởng, bảo đảm sự trung thành của đội ngũ.
Khi chiến tranh đến, quan văn thư còn gánh vác trách nhiệm giám sát tình hình quân đội, nếu phát hiện kẻ đào ngũ hay phản bội trên chiến trường, quân đội do quan văn thư chỉ huy có quyền hành quyết ngay tại chỗ.
Quan văn thư là các cán bộ cấp trung đoàn trở lên, có quyền quản lý trực tiếp các chính trị viên trong đại đội.
Về mặt lý thuyết, quan văn thư và đoàn trưởng có cùng cấp bậc, hai người một văn một võ, cùng nhau quản lý đội ngũ.
Nhưng thực tế thì quan văn thư có quyền cao hơn đoàn trưởng một chút, khi gặp các vấn đề then chốt mà quan văn thư và đoàn trưởng có ý kiến khác nhau, thì quyết định của quan văn thư sẽ được ưu tiên.
Tại cuộc họp tạm thời này, Kim Phi nói ra tình hình hiện tại, sau đó lấy bản thảo phỏng vấn của Lý Địch ra đọc.
Sau đó, quan văn thư nói lên vài ý kiến bổ sung, tiến hành tinh chỉnh bản thảo phỏng vấn.
Tuy nhiên, sau khi cuộc họp kết thúc, Kim Phi vẫn không công khai tin tức ngay, mà tiếp tục chờ đợi tin của Hầu Tử.
Đối với những người như Hầu Tử mà nói, khoảng cách tầm mười mấy dặm không được tính là xa, nếu là những lúc bình thường, Hầu Tử đã về từ lâu rồi.
Nhưng có lẽ vì không thể đi bằng đường chính, cũng có thể là do kẻ địch phòng thủ quá nghiêm ngặt nên Hầu Tử khó có thể thâm nhập vào. Kim Phi đợi đến chiều ngày hôm sau nhưng vẫn không đợi được tin của Hầu Tử.
Chương 1248: Ý tưởng mới
Lính trinh sát chính là tai mắt trên chiến trường, nếu Hầu Tử không trở về, Kim Phi sẽ không biết được tình hình cụ thể ở núi Ô Đầu, cũng không thể dễ dàng đưa ra bất kỳ quyết định nào.
Khi tất cả mọi người đang chờ đợi, cuối cùng sáng sớm ngày thứ ba Hầu Tử đã trở về.
Anh ta dẫn theo một đội lính trinh sát ra ngoài, nhưng chỉ đưa về hai người, hơn nữa cả ba người đều bị thương, ngay cả Hầu Tử cũng phải đi khập khiễng.
Trần Phượng Chí dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ trấn giữ ở đoạn đầu phía nam của kênh Hoàng Đồng, nhìn thấy ba người Hầu Tử, vội vàng dẫn người lao xuống sườn đồi.
"Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?" Trần Phượng Chí đỡ lấy Hầu Tử hỏi.
"Chân của ta bị mũi tên của kẻ địch làm bị trầy, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi thôi." Hầu Tử xua tay nói.
Hầu Tử mặc bộ đồ ngụy trang màu tối hơn, trước đây Trần Phượng Chí không chú ý tới, bây giờ cúi đầu nhìn, phát hiện trên đùi của Hầu Tử có vết máu.
"Trinh sát của kẻ địch lợi hại như vậy sao?" Trần Phượng Chí cau mày hỏi.
Mặc dù bình thường Hầu Tử không đáng tin cậy, thích trêu chọc người khác, nhưng Hầu Tử cũng thật sự có năng lực.
Khi mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt hơn, Hầu Tử giảm số lần quấy rầy Đại Tráng, bắt đầu trêu chọc Trần Phượng Chí, thường xuyên giấu đi, cố ý hù dọa Trần Phượng Chí.
Có lúc anh ta trốn ở trong góc núi, có lúc trốn ở nơi Trần Phượng Chí thường xuyên xuất hiện.
Có một lần lại giấu ở trong chăn của Trần Phượng Chí, nửa đêm khi Trần Phượng Chí trực đêm xong trở về đi ngủ, một người mặc đồ trắng với mái tóc rối bù đột nhiên nhảy từ trong chăn ra, dọa cho Trần Phượng Chí rút đao ra, suýt chút nữa chém chết Hầu Tử.
Chơi thì chơi, cãi nhau thì cãi nhau, nhưng Trần Phượng Chí thực sự rất ngưỡng mộ Hầu Tử.
Khả năng ẩn nấp của Hầu Tử thực sự rất mạnh, mỗi lần anh ta đều chú ý cẩn thận đến xung quanh, nhưng mỗi lần đều không phát hiện ra sự ngụy trang của Hầu Tử.
Tuy nhiên Hầu Tử lợi hại như vậy, đích thân dẫn đội đi trinh sát, lại hao binh tổn tướng trở về, bản thân cũng bị thương.
"Không phải là trinh sát giỏi, là bọn họ quá nhiều người." Hầu Tử bất lực nói: "Bọn họ dùng người xây dựng một bức tường người dài hơn mười dặm từ nam đến bắc, cứ vài bước lại có một người."
Trần Phượng Chí nghe vậy, cũng thở dài theo.
Kỹ thuật ngụy trang của Hầu Tử có tốt hơn nữa, dưới tình huống này cũng không thể xâm nhập vào được.
Trần Phượng Chí còn định hỏi tiếp, nhưng Hầu Tử lại không kiên nhẫn xua tay nói: "Đừng hỏi nữa, ta đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi, bây giờ rất mệt mỏi, nếu ngươi muốn nghe thì cũng ta đi vào phòng chỉ huy đi, lúc ta báo cáo với tiên sinh, ngươi đi theo nghe là được."
Nếu là bình thường, Trần Phượng Chí nhất định sẽ phản bác, nhưng lần này anh ta không nói gì, nhanh chóng bảo người tìm ba chiếc cáng tới, khiêng ba người Hầu Tử lên.
Từ đầu đến cuối, Trần Phượng Chí chưa bao giờ hỏi những người khác ở đâu.
Bởi vì anh ta biết, những người không trở về vào lúc này, chắc chắn là vĩnh viễn không về được nữa.
Khi Trần Phượng Chí khiêng ba người Hầu Tử vào, nhóm người Kim Phi, Trương Lương đã đợi ở trong phòng chỉ huy.
Kim Phi còn chưa kịp nói chuyện, Trương Lương đã hỏi trước: "Tình hình của kẻ địch như thế nào?"
"Kẻ địch dựng một bức tường người…."
Hầu Tử nói lại những gì vừa nói một lần, sau đó cúi đầu nói: "Xin lỗi tiên sinh, ta đã thử rất nhiều cách, nhưng phòng ngự của bọn họ quá nghiêm ngặt, chúng ta không thể xâm nhập vào được, xung quanh núi Ô Đầu đều là vách đá, ống nhòm cũng không nhìn thấy được..."
Kim Phi đang định nói, kết quả lại bị Trương Lương cướp lời trước: "Nếu đơn giản thì, tiên sinh bỏ hết tâm sức và tiền bạc đểu đào tạo đội trinh sát các ngươi làm gì chứ? Ta không quan tâm các ngươi có khó khăn gì, ta chỉ cần kết quả!
Ta cho ngươi thêm thời gian ba ngày, nếu ba ngày sau vẫn chưa thể nghe ngóng rõ ràng tình hình ở núi Ô Đầu được, ngươi tự mình đi đến Quân Pháp Đường nhận phạt đi!"
Một đội ngũ, có một người là vai phản diện thì cũng có một người là vai nghiêm khắc.
Kim Phi không thể tàn nhẫn với người của mình, cho nên chỉ có thể để Trương Lương đóng vai nghiêm khắc.
Rất nhiều quân lệnh nghiêm khắc đều là do Trương Lương ban hành.
Ví dụ như lần này, Trương Lương nói rõ ràng muốn Hầu Tử dẫn người của đại đội trinh sát hy sinh tính mạng để đổi lấy tình báo.
Nhưng Kim Phi biết Trương Lương là đúng.
Sự hy sinh của đại đội trinh sát có thể tránh được sự hy sinh lớn hơn!
Cho nên Kim Phi không ngăn cản Trương Lương, mà vắt óc giúp đại đội trinh sát tìm ra giải pháp.
Hầu Tử vốn luôn ngả ngớn, lúc này cũng trở nên nghiêm túc hiếm có.
Trương Lương không nói linh tinh, đại đội trinh sát và đội bay vẫn luôn được trả lương cao nhất trong số tất cả các nhân viên hộ tống.
Trong huấn luyện cần gì, chỉ cần tiêu cục có thể lấy ra được, Trương Lương chưa bao giờ keo kiệt, có mấy lần đại đội trinh sát huấn luyện cần phi thuyền, Trương Lương để đội bay dừng huấn luyện, nhường phi thuyền cho đại đội trinh sát.
Các khoản phụ cấp và phúc lợi mà lính trinh sát được nhận cũng cao nhất trong số tất cả các nhân viên hộ tống.
Vào thời điểm mấu chốt, đại đội trinh sát lại không làm tốt việc, đừng nói là Trương Lương, ngay cả Hầu Tử cũng cảm thấy xấu hổ.
Cho nên Hầu Tử không biện giải, mà đứng thẳng lưng như mấy ngày trước, hành lễ với Kim Phi và Trương Lương và hét lớn lên: "Đại đội trinh sát bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Sau đó quay đầu rời đi.
Kim Phi liếc nhìn bóng lưng Hầu Tử, quay người đi về phía trước bản đồ, chăm chú nhìn vào bản đồ.
Dám người Trương Lương đều biết Kim Phi đang suy nghĩ điều gì đó, tất cả đều lặng lẽ rời đi.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại ba người Kim Phi, Trương Lương và Tả Phi Phi.
Trương Lương cũng đang định rời đi thì nghe thấy Kim Phi hỏi: "Lương ca, trong quân có mang theo phi thuyền không?"
"Phi thuyền?" Trương Lương sững sờ một chút, sau đó gật đầu trả lời: "Có mang theo, nhưng mang theo bao nhiêu thì ta không nhớ rõ, bây giờ ta cho người đi hỏi."
"Nhân tiện bảo người đi xem Hầu Tử đã đi hay chưa, nếu chưa đi thì bảo anh ta quay lại đây, ta có chuyện muốn nói với anh ta." Kim Phi dặn dò.
"Được!"
Chẳng bao lâu sau, Trương Lương và Hầu Tử cùng trở về phòng chỉ huy.
"Tiên sinh, ta hỏi rồi, mang theo sáu khinh khí cầu, và chỉ còn lại ba cái phi thuyền." Trương Lương nói.
"Đủ dùng rồi." Kim Phi gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Hầu Tử: "Hầu Tử, ta có một ý tưởng, ngươi nghe xem có được hay không."
"Tiên sinh mời nói!" Hầu Tử vội vàng gật đầu.
"Không phải là xung quanh núi Ô Đầu đều là vách đá sao, dùng khinh khí cầu tiến hành trinh sát từ xa thì như thế nào?"
Kim Phi nói: "Bảo các huynh đệ đeo theo dù nhảy, ngộ nhỡ kẻ địch dùng Hải Đông Thanh thì bảo các huynh đệ nhảy dù xuống, thế nào?"
"Khinh khí cầu?" Hai mắt Hầu Tử đột nhiên sáng lên.
Bởi vì sự xuất hiện của Hải Đông Thanh nên hiện tại các nhân viên hộ tống rất ít khi sử dụng khinh khí cầu và phi thuyền để tác chiến, bởi vì tốc độ bay của khinh khí cầu và phi thuyền quá chậm, chưa kịp đến gần kẻ thù đã bị Hải Đông Thanh tiêu diệt, lợi bất cập hại.
Nhưng nếu như chỉ dùng để trinh sát thì nói không chừng sẽ có thể có tác dụng.
Thật ra dù khinh khí cầu bị kẻ địch làm hỏng, giỏ treo không quá nặng thì cũng không rơi xuống quá nhanh, quá trình này đủ để nhân viên hộ tống nhảy dù xuống.
Hơn nữa, bọn họ có thể lựa chọn tiến hành trinh sát bên ngoài mấy dặm, đến khi kẻ địch muốn đuổi giết bọn họ thì cũng phải leo qua mấy ngọn núi dốc, đợi khi kẻ địch chạy đến, không biết lính trinh sát đã chạy đến đâu rồi!
"Cám ơn tiên sinh!" Hầu Tử khích động chào kiểu quân đội với Kim Phi.
Vừa rồi anh ta đã chuẩn bị dùng một đội người tấn công bức tường người, sau đó nhân lúc hỗn loạn lẻn vào trong.
Làm như vậy chính là chuẩn bị dùng mạng người đổi lấy tình báo, bây giờ không cần nữa, anh ta đã có kế hoạch mới.
Chương 1249: Pháo hiệu
Xung quanh núi Ô Đầu được bao bọc bởi địa hình Đan Hà, có vô số thung lũng lớn nhỏ.
Hầu Tử dẫn theo mấy lính trinh sát ẩn náu ở trong một hẻm núi sâu cách núi Ô Đầu bốn dặm về phía tây bắc.
Phía sau anh ta, lính trinh sát đang chuẩn bị khinh khí cầu.
Biết rằng chín mươi phần trăm khả năng chiếc khinh khí cầu này sẽ bị chim ưng của kẻ địch giết chết, nên trọng lượng của khinh khí cầu này đã được giảm đi nhiều nhất có thể, ngoại trừ lò lửa cần thiết ra tất cả các đồ còn lại đều không được chuẩn bị.
Trước khi Hải Đông Thanh xuất hiện, khinh khí cầu là một phương pháp trinh sát được đại đội trinh sát thường xuyên sử dụng nhất, đồng thời cũng là một môn huấn luyện bắt buộc của tất cả các lính trinh sát.
Mấy lính trinh sát cùng nhau làm việc, nhanh chóng hoàn thành công tác chuẩn bị.
Hai lính trinh sát đeo dù nhảy cũng đã làm xong kiểm tra lần cuối.
"Đại đội trưởng, có thể bắt đầu rồi!"
Một lính trinh sát đến báo cáo.
"Đã kiểm tra dù nhảy chưa?" Hầu Tử hỏi.
"Đại đội trưởng yên tâm đi, đều đã đeo lên rồi."
Một trong những lính trinh sát đeo dù nhảy cười trả lời.
Hầu Tử tiến lên giúp lính trinh sát chỉnh lại dây đai, sau đó trịnh trọng chào theo kiểu chào quân đội.
Núi non có thể chặn được bộ binh của Tần vương, nhưng không thể chặn được chim ưng.
Khoảng cách đường thẳng từ đây đến núi Ô Đầu chỉ có ba bốn dặm, với tốc độ của chim ưng, chỉ cần mấy nhịp thở là có thể bay tới được.
Tuy nhiên chim ưng không phải lúc nào cũng bay trên bầu trời, từ khi phát hiện khinh khí cầu đến lúc thả chim ưng có lẽ cũng phải mất một khoảng thời gian.
Khoảng thời gian này là cơ hội duy nhất của lính trinh sát.
Đến khi chim ưng tới, khinh khí cầu chắc chắn sẽ bị phá hỏng, hai lính trinh sát ở bên trên sẽ phải nhảy dù.
Mặc dù tất cả lính trinh sát đều đã trải qua khóa huấn luyện nhảy dù nghiêm ngặt nhưng nó vẫn rất nguy hiểm.
Nếu chim ưng tấn công dù nhảy thì sẽ càng nguy hiểm hơn!
Các lính trinh sát khác cũng đứng thẳng lưng, cùng chào với Hầu Tử.
Người lính trinh sát đeo dù nhảy chào lại, quay người đi về phía giỏ treo của khinh khí cầu.
Một lúc sau, khinh khí cầu từ từ bay lên từ thung lũng.
Vì để bay nhanh hơn, kích thước của khinh khí cầu này là nhỏ nhất, nhưng được trang bị lò lửa là lớn nhất.
Sau khi bay ra khỏi hẻm núi, tốc độ bay lên của khinh khí cầu đột nhiên tăng nhanh.
Hai lính trinh sát trên khinh khí cầu, một người điều khiển lò lửa, một người giơ ống nhòm lên, nhắm vào núi Ô Đầu.
Núi Ô Đầu, doanh trại của Tần vương.
Lúc này đang là lúc ăn cơm tối, binh lính của Tần vương đang cầm bát trên tay xếp hàng chuẩn bị lấy cơm.
Đột nhiên trinh thám phụ trách cảnh giới gõ chiêng lên.
"Có phải là tiêu cục Trấn Viễn đánh đến rồi không?"
"Mau nhìn kìa, phía tây là cái gì vậy?"
"Là khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn!"
"Chim ưng của chúng ta đâu, nhanh thả ra đi!"
Rất nhiều binh lính của Tần vương sợ hãi nhìn xung quanh, khi nhìn thấy khinh khí cầu ở phía tây, bầu không khí trong doanh trại lập tức trở nên hoảng loạn.
Trong mấy tháng qua, bọn họ thực sự bị tiêu cục Trấn Viễn đánh cho hoảng sợ rồi, rất nhiều binh lính của Tần vương đều có tâm lý ám ảnh về khinh khí cầu.
"Nhìn các ngươi hèn nhát như thế nào kìa!"
Một vị tướng lĩnh cấp trung có vết sẹo trên mặt hét lên, quay người chạy về phía căn lều lớn ở giữa doanh trại: "Tướng quân, tướng quân, khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn lại tới rồi!"
"Bọn họ đang tìm đường chết à?"
Một vị tướng quân mập mạp bước từ trong lều lớn ra, liếc nhìn về phía tây: "Nhìn thấy khinh khí cầu, ngươi không đi tìm người Đông Man, tìm ta làm gì?"
Việc thuần hóa chim ưng cần có thời gian, người thuần hóa chim ưng ở đất Tần ít hơn nhiều so với thảo nguyên, mà cao thủ thuần hóa chim ưng lại càng ít, cho nên cho đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa thuần hóa được chim ưng của chính mình, đối phó với phi thuyền, vẫn cần dựa vào hai con Hải Đông Thanh mà người Đông Man đưa tới.
Một trong số đó ở bên cạnh Tần vương, con còn lại ở chỗ này.
Lúc này tướng lĩnh mặt sẹo mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy đến một căn lều khác ở gần đó.
Còn cách lều hơn mười mét, tướng lĩnh mặt sẹo đã nghe thấy tiếng thối nát từ trong lều truyền ra.
Trên thực tế, theo quy định của quân đội, khi hành quân không thể mang theo nữ thân quyến, nhưng quy định này đã bị các công tử nhà giàu phá vỡ từ lâu.
Khi nhiều công tử nhà giàu đảm nhận các vị trí trong quân đội, đều mang theo một nhóm tỳ nữ.
Người Đông Man càng không quan tâm đến quy định quân đội của Tần vương, huống hồ Tần vương bây giờ phải dựa vào Hải Đông Thanh của người Đông Man để chống lại phi thuyền.
Khi đến núi Ô Đầu, hắn đã thẳng thừng tìm Tần vương muốn mấy cô gái thanh lâu, đưa theo cùng.
Kể từ sau khi đến núi Ô Đầu, người thuần hóa chim ưng Đông Man hầu như chưa từng rời khỏi lều.
Theo hắn thấy, tiêu cục Trấn Viễn biết rõ về Hải Đông Thanh, chắc chắn không dám đến.
Cho nên khi tướng lĩnh mặt sẹo gọi hắn ở cửa, người thuần hóa chim ưng không khỏi sửng sốt.
Đợi khi hắn mặc xong quần áo, đi đến căn lều bên cạnh thả Hải Đông Thanh ra, khinh khí cầu đã lơ lửng trên không trung được mấy phút.
Lính trinh sát cầm ống nhòm đã nhìn thấy rõ ràng tình hình núi Ô Đầu từ trên cao!
Thấy núi Ô Đầu xuất hiện một cái chấm đen nhỏ, hai người đều biết Hải Đông Thanh đang tới.
"Chuẩn bị xong lựu đạn chưa?"
Lính trinh sát cầm ống nhòm hỏi.
"Yên tâm đi!"
Lính trinh sát phụ trách lò lửa cười, treo một quả lựu đạn vào thùng dầu hỏa: "Lần này phải biến Hải Đông Thanh thành gà quay! Đúng rồi, ngươi đã nhìn rõ chưa?"
"Nhìn rõ rồi!" Lính trinh sát phụ trách quan sát treo ống nhòm lên thắt lưng, kiểm tra lại dù nhảy.
Hai người chăm chú nhìn vào khoảng cách của Hải Đông Thanh, âm thầm tính toán thời gian.
Khi Hải Đông Thanh còn cách khinh khí cầu khoảng một dặm, lính trinh sát phụ trách lò lửa rút ngòi nổ lựu đạn, sau đó hai người đồng thời ngã ra sau, nằm thẳng nhảy ra khỏi giỏ treo.
Mấy giây sau, Hải Đông Thanh bay đến khinh khí cầu trên không trung, đưa móng vuốt sắc nhọn ra, chộp về hướng khinh khí cầu.
Tuy nhiên, đúng lúc này, quả lựu đạn ở bên dưới đột nhiên phát nổ, thùng dầu hỏa cũng bốc cháy!
Bùm!
Một biển lửa bùng lên trên bầu trời, che đi những ánh nắng chiều tà.
Sau đó một trận mưa lửa rơi từ trên trời xuống, Kim Phi ở đây, nhất định sẽ nhớ tới bữa tiệc bắn pháo hoa đêm giao thừa mà kiếp trước y đã nhìn thấy trên điện thoại di động.
Nhưng đáng tiếc tỉnh nơi y sống không cho phép bắn pháo hoa nên y chỉ có thể xem trên điện thoại di động.
Khinh khí cầu bị sóng không khí đẩy qua, Hải Đông Thanh bay phía trên cũng bị khinh khí cầu đập vào đầu, không ngừng kêu gào!
"Ngân Trảo của ta!"
Nghe thấy tiếng kêu của Hải Đông Thanh, người thuần hóa chim ưng vội vàng mím môi huýt sáo, kêu gọi Hải Đông Thanh.
Con Hải Đông Thanh này là gia tài và tính mạng của hắn, nếu xảy ra chuyện gì, hắn sẽ xong luôn.
Hải Đông Thanh kêu gào, rơi xuống trên bả vai hắn.
Xác nhận Hải Đông Thanh chỉ bị đốt cháy một ít lông tơ, móng vuốt và cánh vẫn ổn, lúc này người thuần hóa chim ưng mới yên tâm.
Quay đầu về phía tướng lĩnh Tần vương hét lên: "Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh phái người đi bắt kẻ làm tổn thương Ngân Trảo về đây đi!"
Thật ra không cần hắn phải nói, khi khinh khí cầu bay lên chưa được bao lâu, đã có trinh sát của Tần vương đi về phía của khinh khí cầu.
Nhưng điều chờ đợi bọn họ là những hẻm núi và vách đá.
Ở bên khác, hai nhân viên hộ tống cũng an toàn hạ xuống.
"Đáng tiếc!"
Phát hiện Hải Đông Thanh chưa bị nổ chết, hai người đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Thật ra, Hầu Tử cũng tiếc nuối như hai người họ.
Nếu như vừa rồi biết đối phó với Hải Đông Thanh như vậy, anh ta sẽ nghĩ ra được kế hoạch tốt hơn.
Nhưng anh ta biết đây là điều hai người vừa mới tạm thời nghĩ tới, cũng không nói gì mà hỏi: "Thấy rõ tình hình ở núi Ô Đầu chưa?"
Chương 1250: Báo thù
"Thấy rõ rồi!"
Nhân viên hộ tống mang theo ống nhòm hào hứng nói: "Hải Đông Thanh đến quá muộn, ta đã nhìn thấy rõ hết rồi!"
Dựa theo dự đoán của Hầu Tử và các lính trinh sát, sau khi khinh khí cầu của bọn họ bay lên, Hải Đông Thanh của kẻ địch chắc chắn sẽ bay đến ngay.
Nhưng con người sẽ không bị ảnh hưởng bởi môi trường, khi người thuần hóa chim ưng Đông Man vừa mới tới Đại Khang, vẫn rất cảnh giác, nhưng kỷ luật binh lính ẻo lả của Tần vương quá kém, người thuần hóa chim ưng dần dần bị ảnh hưởng, tốc độ thả Hải Đông Thanh ra cũng chậm hơn rất nhiều.
Lính trinh sát không chỉ nhìn rõ tình hình trong doanh trại của Tần vương, và vẫn còn chút thời gian rảnh rỗi.
Cũng chính vào lúc này, hai người lính trinh sát đột nhiên nghĩ đến cách sử dụng thùng dầu hỏa nổ chết Hải Đông Thanh.
Đáng tiếc, sự chuẩn bị có hơi vội vàng, cuối cùng cũng không thành công.
"Nhìn rõ là tốt rồi!" Hầu Tử thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn là tiên sinh biết tính toán!"
Nếu không phải là Kim Phi hỗ trợ nghĩ kế, anh ta chỉ có thể dùng người xông vào trạm kiểm soát của Tần vương, sau đó nhân lúc hỗn loạn để ẩn nấp.
Nếu làm như vậy, người xông qua trạm kiểm soát nhất định sẽ chết, người ẩn nấp lợi dụng lúc hỗn loạn cũng sẽ bị tường người chặn lại ở bên trong, tỷ lệ có thể mang tình báo trốn thoát ra ngoài là rất nhỏ.
Về phần Hải Đông Thanh không bị nổ chết, vậy thì không nổ chết đi, quay về sẽ nghĩ biện pháp sau.
"Đại đội trưởng, chúng ta rút lui chứ?"
Đội trưởng lính trinh sát xin chỉ thị.
Nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành, có thể trở về báo cáo.
Nhưng Hầu Tử lại lắc đầu: "Tiểu Thất, ngươi và Hắc Lư mang tình báo về trước đi, những người khác đợi thêm lát nữa."
"Đợi cái gì?" Đội trưởng buồn bực hỏi.
"Chờ trinh thám của Tần vương!" Hầu Tử lạnh lùng trả lời: "Huynh đệ của chúng ta không thể chết vô ích được!"
Trong hai lần hành động trước, lính trinh thám và mật báo do Trương Lương phái đi đã bị trinh sát của Tần vương mai phục, bị thương nặng nề, Hầu Tử không thể nuốt trôi sự tức giận này được.
Đội trưởng thấy tâm trạng của Hầu Tử không tốt, cũng không dám hỏi thêm, sắp xếp cho hai lính trinh sát vừa xuống khỏi khinh khí cầu rời đi trước, sau đó đỡ Hầu Tử ngồi vào ghế sau xe đạp.
Mỗi khi Kim Phi tạo ra sản phẩm mới, đại đội trinh sát và đội bay thường được ưu tiên sử dụng, xe đạp cũng vậy.
Trong khi hầu hết các nhân viên hộ tống chưa từng nhìn thấy xe đạp, toàn bộ đại đội trinh thám đã học cách lái một chiếc xe đạp rồi.
Lần trước dẫn đội đi trinh sát, Hầu Tử phát hiện rất nhiều đường núi không thích hợp để cưỡi ngựa, lần này chuyển sang đi xe đạp.
Hầu Tử đạp xe lên tới đỉnh núi, giơ ống nhòm lên nhìn về phía xa xa.
"Hừ, ta biết trinh thám của Tần vương không thật thà mà!"
Tường người của Tần vương cách đó ba dặm, nhưng lúc này một nhóm quân Tần vương lao từ một khe núi bí ẩn cách đó hai dặm ra.
Trên sườn đồi phía nam và phía bắc, quân trinh sát của Tần vương cũng không ngừng ra khỏi chỗ ẩn nấp, chạy về phía sườn đồn nơi đám người Hầu Tử đang ở đó.
Chưa kể đến mấy trăm người lao từ bên ngoài doanh trại Tần vương ra.
Sau khi trinh sát của Tần vương gần nhất đến cách đó vài trăm thước, Hầu Tử mới ra lệnh rút lui.
Một nhóm người đạp xe đạp, rời đi dọc theo con đường mòn trong thung lũng.
Đường núi hẹp, nhiều đá, sợ quân Tần vương không theo kịp, Hầu Tử cố tình đạp xe chậm lại để người của Tần vương đuổi theo kịp.
Hai bên một đuổi một chạy, rượt đuổi nhau trên đường núi.
Phía sau ngày càng có nhiều trinh sát của Tần vương tụ tập lại.
Khi đội ngũ đuổi theo đến một vách núi, trên đầu đột nhiên truyền tới một âm thanh hò hét.
Trinh sát của Tần vương đuổi theo phía sau Hầu Tử lập tức bị đập chết từng mảnh lớn.
Sau đó, Trần Phượng Chí mới thò đầu ra khỏi vách đá, cười toe toét với đám người Hầu Tử đang ở trong thung lũng.
"Đại đội trưởng, ta còn tưởng rằng huynh muốn dụ bọn họ đến kênh Hoàng Đồng mới giết cơ!" Đội trưởng lính trinh sát cười nói.
Thật ra, khi Hầu Tử nói phải chờ đợi, hầu như tất cả các lính trinh sát đều đã đoán được ý định của anh ta, nhưng bọn họ đều cho rằng Hầu Tử muốn dụ kẻ địch đến kênh Hoàng Đồng, không ngờ rằng Trần Phượng Chí lại mai phục ở đây.
Phải biết, nơi này chỉ cách doanh trại của Tần vương mấy dặm, nếu doanh trại Tần vương xuất hiện, tiểu đoàn Thiết Hổ muốn chạy cũng khó.
"Ngươi coi trinh sát của Tần vương là đám ngốc sao, sẽ đuổi theo chúng ta đến kênh Hoàng Đồng à?" Hầu Tử giận dữ nói.
"Đúng đúng đúng, đại đội trưởng sáng suốt thật!" Đội trưởng lính trinh sát vội vàng nịnh hót: "Chẳng trách huynh bảo chúng ta đợi thêm, hóa ra là đã sớm có kế hoạch rồi!"
"Không phải là ta sáng suốt, mà là tiên sinh sáng suốt!" Hầu Tử sửa lại nói: "Đây là chủ ý của tiên sinh, nếu không ngươi cho rằng ta có quyền điều động tiểu đoàn Thiết Hổ sao?"
"Tiên sinh sáng suốt, đại đội trưởng cũng sáng suốt!" Đội trưởng lính trinh sát cười nói: "Huynh giống như đại anh hùng trong đoàn ca múa vậy, vừa thô vừa thật!"
"Không biết nịnh hót người khác thì đừng bắt chước người khác nữa!"
Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, kẻ địch cũng bị dẫn vào vòng mai phục, tâm trạng Hầu Tử rất tốt, vỗ vào mông đội trưởng: "Ngươi chạy nhanh lên chút, tiểu đoàn Thiết Hổ dùng máy bắn đá chưa được thành thạo lắm, nếu như bắn nhầm đè chết chúng ta, thì thật là oan uống đó!"
"Huynh ngồi vững đi!" Đội trưởng trả lời, đứng dậy đạp xe đi.
Tốc độ của đội xe đạp ngay lập tức tăng lên rất nhiều.
Những truy binh của Tần vương ở phía sau đã bị tiểu đoàn Thiết Hộ chặn lại ở dưới vách đá.
Trinh sát của Tần vương rối rít tìm chỗ ẩn trốn.
Nhưng đoạn đường này là điểm mai phục được tiểu đoàn Thiết Hổ lựa chọn cẩn thận, có rất ít nơi để người ẩn náu.
Hai đội trưởng trinh sát đang trốn dưới một tảng đá nhô ra, sắc mặt đều vô cùng khó coi.
Là một cựu trinh sát, thật ra trong lòng bọn họ cũng mơ hồ đoán được kế hoạch của Hầu Tử, nhưng Thống soái hạ lệnh chết cho bọn họ, nếu như để lính trinh sát nhân viên hộ tống chạy thoát, giết không tha.
Tối hôm qua, vì ba người Hầu Tử đã trốn thoát, Thống soái vì để giết gà dọa khỉ đã chém chết hết tất cả các lính trinh sát phụ trách thung lũng đó.
Hơn nữa, bọn họ nghĩ rằng dù Hầu Tử có mai phục, cũng không dám mai phục ở chỗ gần doanh trại Tần vương như vậy, cho nên mới đuổi theo thêm một đoạn.
Ai ngờ rằng Trần Phượng Chí lại to gan như vậy, lại mai phục ở đây?
Nghĩ đến đây, hai người lính trinh sát có hơi hối hận vì đã đuổi tới.
Không đuổi kịp Hầu Tử, bọn họ vẫn có thể trở thành lính đào ngũ, dẫn theo thuộc hạ đi làm thổ phỉ, cũng tốt hơn nhiều so với việc đối mặt với tiểu đoàn Thiết Hổ hiện tại.
Nhưng hối hận cũng vô ích, Trần Phượng Chí không ngừng thúc giục binh lính trên đỉnh núi.
"Động tác nhanh lên chút, nhanh chóng giết sạch bọn họ đi, chúng ta còn phải chạy đó!"
Nơi này quá gần doanh trại của Tần vương, Trần Phượng Chí đã nhìn thấy rất nhiều binh lính từ doanh trại đi ra rồi, nếu chậm trễ lâu hơn, bọn họ có thể sẽ chết ở chỗ này.
Binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ cũng biết tình hình hiện tại, họ đều cố gắng hết sức ném đá và bình dầu hỏa xuống.
Một lúc sau, toàn bộ con đường núi biến thành biển lửa.
Truy binh của Tần vương đều bị chôn vùi trong biển lửa.
Binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ cho nổ máy bắn đá không kịp mang đi, bỏ chạy từ một bên khác của biển lửa.
Đến tránh bị kẻ địch phát hiện, tiểu đoàn Thiết Hổ đều đi vòng quanh núi, hơn nữa bọn họ đều không biết đi xe đạp, tất cả đều đi bộ, tốc độ trốn thoát kém xa hơn so với đám người Hầu Tử đạp xe đạp.
Lo lắng kẻ thù sẽ đuổi theo qua núi, sau khi xuống núi, Trần Phượng Chí đã dùng thuốc nổ nổ tung con đường xuống núi.
Bình luận facebook