-
Chương 1251-1255
Chương 1251: Bị bao vây
Lúc Hầu Tử cùng nhóm trinh sát binh trở lại kênh Hoàng Đồng đã là nửa đêm, nhưng đám người là Kim Phi cùng Trương Lương vẫn chờ ở phòng chỉ huy tác chiến như cũ.
Lần này, Trương Lương không chủ động hỏi, vì vừa nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Hầu Tử, anh ta biết nhiệm vụ đã hoàn thành.
Thấy Trương Lương không nói gì, Kim Phi chủ động hỏi: "Các huynh đệ thế nào rồi?"
"Nhờ ơn tiên sinh, lần này bọn ta đều ổn cả!" Hầu Tử cười trả lời.
"Vậy thì tốt," Kim Phi gật đầu, rồi mới hỏi: "Tình hình quân Tần vương thế nào?"
Nói đến chuyện chính, vẻ mặt của Hầu Tử trở nên nghiêm túc, nói với người trinh sát bên cạnh: "Hắc Lư, cậu lên xem, mau nói với tiên sinh đi."
“Vâng!" Hắc Lư nghiêm chào về phía Kim Phi, rồi nói: "Khi bọn ta trinh sát, quân Tần Vương vừa đúng lúc ăn cơm, căn cứ vào hàng ngũ xếp hàng lấy cơm và số lượng lều trại mà phán đoán, quân Tần Vương có khoảng năm đến sáu mươi ngàn người."
"Năm đến sáu mươi ngàn người..." Kim Phi và Trương Lương liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy một chút nghiêm trọng từ trong mắt đối phương.
Chưa nói đến việc trong lều trại quân Tần vương có giấu người để đánh lạc hướng các trinh sát hay không, chỉ riêng năm sáu mươi ngàn người mà các trinh sát nhìn thấy này, chiếm đóng núi Ô Đầu có lợi thế về địa hình cũng đủ để chặn quân Thục rồi.
Kim Phi cau mày, biết rằng y đã gặp phải tình thế khó khăn nhất kể từ khi đến thế giới này.
"Chẳng trách Lý Lăng Duệ thong thả ung dung tiến về phía này, hóa ra hắn biết có người chặn chúng ta ở phía sau!"
Tả Phi Phi lạnh giọng nói: "Tên khốn kiếp Tần vương này, thân là người Hán, lại câu kết với người Man đi làm phản đồ!"
"Hắn lại không phải lần đầu làm phản!" Trương Lương lạnh lùng nói: "Tần vương và Tấn vương đều đáng chết!"
Trước đây Kim Phi bị nhốt ở Đông Hải, Phùng Thánh dẫn đại quân Thổ Phiên đột nhiên bao vây làng Tây Hà, nếu không có Tần vương nhường đường thì không thể nào làm được.
Cũng chính vì chuyện này mà Kim Phi và Cửu công chúa mới quyết định từ bỏ vùng đất Quan Trung trù phú của đất Tần, mà phái người đi đánh các quận Tây Tần tương đối cằn cỗi trước.
Theo kế hoạch của Kim Phi, sau khi đánh thông các quận Tây Tần, sẽ cùng lúc phát động tấn công từ phía tây và phía nam, bao vây Quan Trung.
Đáng tiếc kế hoạch mới thực hiện được một nửa, tuy rằng đánh xuống mấy quận Tây Tần, nhưng còn chưa kịp ổn định thế cục, Hải Đông Thanh đã xuất hiện.
Sau đó Tần vương lại đâm sau lưng Kim Phi một dao .
Nếu như là trước kia, Kim Phi nhất định sẽ hùa vào trách cứ Tần vương vài câu, nhưng sau khi trải qua những chuyện xảy ra gần đây, Kim Phi đã trưởng thành hơn rất nhiều, cũng trở nên điềm đạm hơn so với trước.
Sau khi trở về từ Đông Hải, Kim Phi cũng rất tức giận với hành động của mấy người Tần vương, Ngô vương, thậm chí còn ra lệnh cho Khánh Hâm Nghiêu nhất định phải bắt sống Tần vương, nhưng mấy người Tần vương, Ngô Vương lại cho Kim Phi một bài học.
Tuy rằng có được phi thuyền các loại cùng nhiều vũ khí tiên tiến, nhưng muốn bắt được những kẻ quyền quý có gốc rễ thâm căn cố đế này cũng khó hơn nhiều so với những gì Kim Phi tưởng tượng!
Kiếp trước vệ tinh khắp nơi, phần tử khủng bố chui vào trong núi cũng rất khó tìm rồi, huống chi Kim Phi chỉ có khinh khí cầu?
Vùng đất Hoa Hạ có vô số dãy núi lớn nhỏ, khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn còn chưa đến nơi thì mấy người Tần vương đã chui vào rừng sâu núi thẳm, Kim Phi đi đâu tìm chúng?
Đừng nói là những kẻ quyền quý này, tiêu cục Trấn Viễn đánh thổ hào lúc phân chia ruộng đất, những người bị bắt cơ bản đều là địa chủ không biết tin tức, còn những gia đình quý tộc có chút gia thế thì hầu như đều nhận được tin tức trước rồi bỏ trốn hết.
Vì vậy Kim Phi hiểu rằng, trừ khi khống chế hoàn Hoa Hạ, nếu không thì thực sự rất khó để đào ra được những kẻ quyền quý lâu đời này!
Cũng vì vậy mà Kim Phi hiện tại trở nên thực tế hơn, nói ít hơn trước, nhưng làm nhiều hơn trước.
Ví dụ như phục kích bộ lạc Hắc Vân và mai phục đội vận chuyển, trước khi thực sự xảy ra, ngay cả Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam cũng không biết, chỉ những người tham gia mới biết kế hoạch.
"Đúng rồi tiên sinh, hôm nay còn xảy ra một chuyện nữa!"
Hầu Tử kể lại chuyện dùng thùng dầu hỏa để làm nổ chim Hải Đông Thanh: "Tiên sinh, chắc chắn người Đông Man sẽ không đưa cho Tần vương quá nhiều Hải Đông Thanh, ngài nói xem nếu chúng ta dùng cách này để giết hết Hải Đông Thanh của chúng thì có chiếm được núi Ô Đầu không?"
"Đây cũng là một cách hay", Kim Phi nghe xong cũng hơi bất ngờ.
Nếu có thể giải quyết được mối đe dọa từ Hải Đông Thanh, không chỉ cục diện ở đây sẽ được giải quyết dễ dàng mà cục diện toàn bộ Xuyên Thục cũng sẽ được cải thiện rất nhiều!
“Hầu Tử, tiếp theo ngươi hãy lập kế hoạch, trong lần tới tranh thủ một cú hạ Hải Đông Thanh!" Kim Phi giao nhiệm vụ.
"Rõ!" Hầu Tử nghiêm túc gật đầu: "Lát nữa ta sẽ đến đội bay lấy thêm hai khinh khí cầu nữa, xem thử làm thế nào!"
"Ngươi đã mấy ngày mấy đêm không ngủ rồi, về nghỉ ngơi trước rồi dưỡng thương đi."
Tiếp theo, Kim Phi lại hỏi thêm tình hình cụ thể từ trinh sát, sau đó để Trương Lương giải tán, đưa mọi người về nghỉ ngơi.
Kim Phi cũng dẫn theo Tả Phi Phi trở lại tiểu viện phía sau.
"Tiên sinh, ta chuẩn bị cho ngài chút nước, rửa chân đi." Tả Phi Phi ngồi xổm xuống vừa giúp Kim Phi cởi giày vừa nói.
Mặc dù hai người là vợ chồng trên danh nghĩa, cũng là vợ chồng thực sự, nhưng Tả Phi Phi vẫn quen gọi Kim Phi là tiên sinh.
Vì vậy Khánh Mộ Lam còn trêu Tả Phi Phi hai lần, nhưng Tả Phi Phi vẫn không đổi cách xưng hô, Kim Phi cũng mặc kệ cô ấy.
"Không cần đâu, nàng lấy bản đồ hành quân cho ta xem một chút." Kim Phi xua tay nói.
Tả Phi Phi vội chạy đến phòng khách, lấy từ trên bàn một tấm bản đồ hành quân vẽ tay, đưa cho Kim Phi.
"Nàng đừng đứng nữa, mau đi ngủ đi."
Kim Phi đưa tay kéo Tả Phi Phi.
Tả Phi Phi là chỉ huy đội nữ công, công việc bận rộn không kém Kim Phi, nhưng cô ấy vẫn kiên trì tự tay chăm sóc Kim Phi.
Kể từ khi đến thành Du Quan, Tả Phi Phi đã gầy đi trông thấy.
Tả Phi Phi không lay chuyển được Kim Phi, bị y kéo vào ổ chăn.
Ban đầu cô ấy muốn cùng Kim Phi xem bản đồ, nhưng cô ấy thực sự quá mệt, nằm một lúc thì mơ mơ màng màng ngủ mất.
Đến khi Tả Phi Phi mở mắt ra, đã không thấy bóng dáng Kim Phi.
Cô ấy quay sang nhìn ra cửa sổ, thấy trời đã hơi sáng rồi.
Tả Phi Phi nhanh chóng mặc quần áo, đẩy cửa phòng và hỏi: "Tiên sinh đâu rồi?"
Nữ cận vệ đứng canh trước cửa trả lời: "Tiên sinh đã ra ngoài từ khi trời chưa sáng."
"Sao cô không gọi ta dậy?" Tả Phi Phi trách móc.
"Tiên sinh dặn là dạo này phu nhân người chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, nên không cho tôi gọi người dậy." Cận vệ trả lời với vẻ mặt bất lực.
Theo quy định trong quân đội, nếu hai tướng lĩnh đưa ra mệnh lệnh khác nhau, thì phải tuân theo mệnh lệnh của tướng lĩnh có cấp bậc cao hơn.
Tả Phi Phi biết rằng không nên làm khó một cận vệ, cô ấy lấy chiếc mũ trên giá treo đi ra ngoài.
Vốn tưởng Kim Phi đang ở sở chỉ huy tác chiến, nhưng đến nơi thì không thấy Kim Phi đâu, hỏi một vòng mới biết Kim Phi đã lên đỉnh núi cao nhất.
"Tiên sinh, sao ngài lại lên đây?" Tả Phi Phi vừa nói vừa đội mũ lên đầu Kim Phi.
"Không ngủ được, nên lên núi ngắm bình minh."
Kim Phi cười nói: "Nàng đến đúng lúc lắm, ngắm cùng với ta đi."
Tối qua, Kim Phi vẫn luôn suy nghĩ về đề xuất của Hầu Tử, trời sắp sáng rồi mà vẫn không ngủ được, thế là anh quyết định không ngủ nữa, lên đỉnh núi ngắm bình minh hít một hơi.
Chương 1252: Chí hướng cao xa
Trước đây, Kim Phi luôn cảm thấy ông trời đưa y tới thế giới này là để thay đổi thế giới.
Trên thực tế từ khi tới Đại Khang, ngoại trừ lần ở Đông Hải ra, hầu như Kim Phi chưa từng bị đả kích gì. Dựa vào việc chèn ép công nghệ và nhiều ý tưởng khác nhau trên thế giới này, y đã có một hành trình thuận buồm xuôi gió.
Điều này làm cho Kim Phi nảy ra một ý nghĩ mình nhất định có thể thay đổi thế giới.
Tuy nhiên với sự xuất hiện của Hải Đông Thanh, nhiều thế lực dưới trướng của y lần lượt phải chịu thất bại, làm cho Kim Phi dần dần bình tĩnh lại.
Đặc biệt lần này bị mắc kẹt trong Kênh Hoàng Đồng là khó khăn lớn nhất mà Kim Phi gặp phải khi đến thế giới này, vì vậy đêm qua y đã suy nghĩ rất nhiều, cũng hơi nghi ngờ bản thân?
Bản thân cũng được xem là người sống lại, nhưng kiếp trước cũng chỉ là người thường, thật sự có thể thay đổi được thế giới không?
Nhưng khoảnh khắc mặt trời vừa mọc, Kim Phi đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của bản thân đã thông suốt rồi.
Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, xung quanh đều là vách đá màu đỏ, còn có lớp sương mù dày đặc làm cho Kim Phi có cảm giác mình thật nhỏ bé.
Đúng vậy, trái ngược sự bao la của không gian vũ trụ, trái ngược với lịch sử lâu dài, con người quả thực rất nhỏ bé.
Một ngày nào đó, loài người sẽ bị diệt vong, ngay cả hành tinh nơi chúng ta đang sống cũng sẽ bị đốt cháy thành tro bụi khi mặt trời đến gần trong vài tỷ năm nữa.
Không, không cần đợi đến ngày đó, mọi dấu vết y để lại trên thế giới này đều sẽ biến mất.
Một nhà triết gia trên mạng đã từng nói rằng con người phải trải qua tổng cộng ba cái chết, lần thứ nhất là khi sự sống kết thúc và cơ thể biến mất, lần thứ hai là khi người cuối cùng còn nhớ đến mình quên mất mình, lần thứ ba là khi mọi dấu vết của mình còn sót lại trên thế giới này đều bị xóa bỏ.
Kim Phi biết rằng cho dù y thực sự thay đổi thế giới, tất cả những ghi chép về y cuối cùng cũng sẽ có một ngày biến mất, không ai có thể may mắn tránh được điều này.
Nghĩ như vậy, dường như cuộc sống không có ý nghĩa gì.
Nhưng con người sống một đời, sao có thể không có ý nghĩa được chứ?
Giữ vững ý định ban đầu của mình, ghi nhớ mục đích ban đầu của mình và nỗ lực hết mình vì nó chính là ý nghĩa của cuộc sống!
Ý định ban đầu của Kim Phi là gì?
Lúc mặt trời mọc Kim Phi chợt hiểu ra.
Người sinh ra trong thời loạn lạc, phải cầm gươm chiến đấu và giữ gìn hòa bình!
Cho dù vì mềm lòng, hay chủ nghĩa cá nhân, hay là nhận sự ảnh hưởng của nền giáo dục kiếp trước, cảnh tượng cha mẹ bán con vì miếng ăn, cảnh người ta chết đói khắp nơi và cảnh con người sống không giống như con người đều khiến Kim Phi thấy chướng mắt.
Sau khi thỏa mãn đủ nhu cầu về vấn đề sinh tồn và một số nguyện vọng từ kiếp trước, y muốn thay đổi thế giới.
Cho dù cuối cùng y không thành công, ít nhất y đã cố gắng hết sức mình, cuộc đời này cũng xem như có một lời giải thích.
Nghĩ đến đây, Kim Phi chậm rãi nói:
"Thanh Hải núi tuyết phủ dài, Cô Thành nhìn về Ngọc Môn Quan, người dân Hào Sá mặc giáp vàng, không phá được Lâu Lan không trở về."
Tả Phi Phi đứng ở phía sau nghe được lời này, không khỏi ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
Lúc này mặt trời đã mọc ở phía Đông, Kim Phi như được bao phủ bởi một ánh hào quang, trông uy nghiêm hơn thường ngày.
Tả Phi Phi vốn đã ngưỡng mộ Kim Phi, khoảnh khắc này cô ấy suýt nữa thì si mê y luôn.
Nhưng cô ấy rất nhanh chóng tỉnh táo lại, quay người chạy xuống núi.
Khi xuống đến chân núi, cô ấy tình cờ gặp Khánh Mộ Lam đang rửa mặt ở khoảng trống trước cửa.
"Phi Phi, trời lạnh như vậy hai người không ở trong phòng, lén lút chạy lên đỉnh núi làm gì vậy?"
Khánh Mộ Lam ném chiếc khăn cho A Mai và nháy mắt với Tả Phi Phi
Nếu như là bình thường, Tả Phi Phi nhất định sẽ cãi lại, nhưng lúc này cô ấy không để ý tới sự trêu chọc của Khánh Mộ Lam, sốt sắng hỏi: "Cô có giấy bút không, nhanh mang đến cho ta."
"Có chuyện gì vậy?" Khánh Mộ Lam nhận thấy Tả Phi Phi có gì đó không đúng.
"Tiên sinh sáng tác một bài thơ, ta phải tranh thủ ghi lại, kẻo sau này quên", Tả Phi Phi trả lời.
Khánh Mộ Lam nghe vậy, cô ấy không kịp nói với A Mai, quay người chạy vào nhà lấy giấy và bút cho Tả Phi Phi.
Cô ấy lo lắng như vậy, bởi vì Kim Phi có rất nhiều lần sáng tác thơ đều do không ghi chép kịp thời nên lát sau lại quên mất hoặc chỉ nhớ được mấy câu.
Sau đó khi cô ấy hỏi Kim Phi, y cũng không nói nữa.
Mặc dù các loại vũ khí khác nhau mà y "phát minh" ra khi đến thế giới này đều là những nhờ sự hiểu biết ở kiếp trước, từ luyện sắt đến chế tạo, Kim Phi đã thử nghiệm và chế tạo chúng từng chút một.
Còn việc trực tiếp sao chép thơ từ kiếp trước khiến Kim Phi cảm thấy xấu hổ vì đạo văn, nên ngoài việc bày tỏ cảm xúc, y rất ít khi ngâm thơ và thậm chí không sử dụng nhiều thành ngữ.
Mặc dù trước đó y cũng chép thơ, nhưng đó là bán xà phòng và hắc đao để tích góp gia sản, y cũng hết cách.
Sau đó có tiền rồi, Kim Phi không làm như vậy nữa.
Thứ nhất, tuy y đã thuộc lòng nhiều bài thơ nhưng hầu hết bây giờ chỉ nhớ được một hoặc hai câu kinh điển hơn, thứ hai, nhiều bài thơ chứa đựng nhiều điển cố, bối cảnh lịch sử của hai thế giới cũng khác nhau nên rất nhiều lịch sử điển cố đều không tồn tại trong thế giới này.
Đây cũng là lý do tại sao hầu hết những bài thơ in trên xà phòng và hắc đen chỉ có một hoặc hai dòng.
Tuy nhiên, đôi khi gặp những cảnh đặc biệt, Kim Phi sẽ có cảm hứng đọc một hoặc hai dòng của thơ, nhưng sau đó khi có người hỏi về nó, Kim Phi không nói nữa.
Quan Hạ Nhi đã gặp phải tình huống này mấy lần, cho nên những người thân cận với Kim Phi bây giờ đều biết, nếu Kim Phi đọc thơ thì nên nhanh chóng viết ra.
Tả Phi Phi nhận lấy giấy bút của Khánh Mộ Lam đưa, cô ấy nhanh chóng viết lên giấy những gì Kim Phi vừa đọc.
Khánh Mộ Lam không dám quấy rầy, đứng sang một bên nhìn Tả Phi Phi viết xong, sau đó thấp giọng nói.
"Thanh Hải núi tuyết phủ dài, Cô Thành nhìn về Ngọc Môn Quan, người dân Hào Sá mặc giáp vàng, không phá được Lâu Lan không trở về."
Thấy vậy, Khánh Mộ Lam không khỏi ớn lạnh.
A Mai cũng đi tới, xem bài thơ, nghi ngờ hỏi: "Tiểu thư, ta nhớ rằng Ngọc Môn Quan và Lâu Lan đều ở Tây Vực xa xôi, lần này không phải chúng ta đánh Đảng Hạng sao, sao tiên sinh lại nói về Ngọc Môn Quan và Lâu Lan?"
Là thị nữ theo Khánh Mộ Lam, lúc Khánh Mộ Lam đi đến trường học, A Mai cũng thường đi theo, vì vậy cô ấy từng nghe nói đến Ngọc Môn Quan và Lâu Lan.
Nhưng mà hai nơi này, một nơi nằm sâu Thổ Phiên, một nơi nằm ở phía Tây Đảng Hạng.
"Tiên sinh viết vậy là dùng thơ để bộc lộ ý chí, thể hiện sự quyết tâm chiến đấu!"
Khánh Mộ Lam giải thích: "Ngươi nghĩ mà xem, nếu chúng ta chiếm được Ngọc Môn Quan và Lâu Lan liệu Thổ Phiên và Đảng Hạng còn đó nữa hay không?"
"Đúng vậy, muốn đi Ngọc Môn Quan và Lâu Lan, bắt buộc phải đi qua Thổ Phiên và Đảng Hạng."
A Mai khẽ gật đầu: "Tiên sinh thật sự có chí hướng cao xa, ta vẫn lo lắng về cuộc chiến ở đây, mà ngài ấy đã có ý đồ với Ngọc Môn Quan và Lâu lan luôn rồi!"
“Vì vậy ngài ấy mới là tiên sinh”.
Khánh Mộ Lam thở dài, sau đó hỏi: "Phi Phi, bài thơ này tên là gì?"
"Cái này ta chưa hỏi..."Tả Phi Phi gãi đầu: "Lúc đó ta chỉ muốn tranh thủ thời gian viết ra, nên chưa kịp hỏi ngài ấy."
"Bây giờ nhớ hết rồi, nhanh đi hỏi đi".
Khánh Mộ Lam thúc giục Tả Phi Phi, sau đó quay lại nhìn A Mai: "Đi gọi Lý Địch tới đây, chắc chắn cậu bé sẽ có hứng thú với bài thơ này."
Chương 1253: Chuyện kia?
Mấy ngày gần đây, Hầu Tử và lính trinh sát lần lượt ra ngoài, Trần Phượng Chí dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ đi về phía nam, trong quân Thục đã bắt đầu có một số lời đồn lan truyền.
Tuy tạm thời chưa xuất xuất hiện tình cảnh hoang mang nhưng đã có một vài dấu hiệu.
Hầu Tử đã đưa tin tình báo của doanh trại quân Tần Vương về, vì vậy bản thảo của Lý Địch có lẽ sẽ được phát ra ngoài.
Lý Địch cũng biết Kim Phi và Trương Lương cần bản thảo này để nâng cao sĩ khí, cho nên vô cùngcoi trọng, sau cuộc họp đêm qua, cậu bé cũng không nghỉ ngơi, mà lại sửa lại từng câu từng chữ, sau đó tìm một phiến đất sét, bắt đầu tiến hành điêu khắc.
Quân Thục tuy không bằng quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng nhưng cũng có mấy chục ngàn người, chắc chắn không thể mong đợi Lý Địch bản thảo với từng người được, cách tốt nhất chính là in ra, do quan văn thư phát đến các đội, rồi chính trị viên sẽ đọc cổ vũ các binh sĩ.
Cách mà Lý Địch sử dụng, là phương pháp in truyền thống của Đại Khang, trước khi kỹ thuật in chữ di động xuất hiện.
Đơn giản mà nói, trước tiên phải khắc ngược chữ lên tấm đất sét, sau đó lại chải thuốc nhuộm lên, trải ra giấy dùng con lăn ấn, những chỗ không khắc sẽ bị thấm thuốc, những chỗ có chữ khắc sẽ để trống.
Phương pháp in này được gọi là âm khắc, tức là khắc chữ trắng trên nền đen.
Ngoài ra còn một phương pháp gọi là dương khắc, trước tiên viết ngược lên phiến đất sét, sau đó khắc những vùng không có chữ.
Sách in như vậy giấy trắng mực đen nhìn thuận tiện hơn.
Dương khắc có yêu cầu kĩ thuật rất cao đối với người thợ, hơn nữa vô cùng tốn thời gian, hạn chế rất nhiều việc truyền bá văn hóa.
Cho nên Kim Phi mới nghĩ ra kỹ thuật in chữ di động.
Kênh Hoàng Đồng không có điều kiện in chữ di động cho nên Lý Địch chỉ có thể sử dụng kiểu âm khắc đơn giản nhất để in bản thảo.
Đến sáng còn chưa khắc xong, A Mai đã phái người gọi cậu bé.
Nửa đêm Lý Địch gục trước bàn, thắt lưng tưởng như sắp gãy, nghe nói Khánh Mộ Lam đến tìm mình nên vội vàng tới.
“Mộ Lam tỷ tỷ, tỷ tìm ta có việc gì không?” Lý Địch khôn khéo hỏi.
Khánh Mộ Lam không có chức vụ cụ thể trong quân Thục, nên nhiều người gọi cô ấy là Khánh tiểu thư hoặc Khánh cô nương, chỉ có Lý Địch mỗi lần nhìn thấy đều gọi cô là Khánh tỷ tỷ.
Khánh Mộ Lam vô cùng thích cách gọi này, cho nên rất quan tâm đến Lý Địch.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Lý Địch có thể hòa hợp với tất cả binh lính.
Cậu bé hiểu được lòng người, cái miệng lại rất ngọt, biết người khác muốn nghe cái gì.
“Tiên sinh mới viết một bài thơ, đệ đến xem thử”.
Khánh Mộ Lam cầm lấy tờ giấy, đưa cho Lý Địch.
Đôi mắt Lý Địch sáng lên, vội vàng nhận lấy.
Sau khi đọc xong cậu bé nghi hoặc: “Ta đã nghe nói đến Ngọc Môn Quan, nhưng Thanh Hải và Lâu Lan là đâu?”
Tin tức ở thời phong kiến không nhanh nhạy, tuy Lý Địch đã từng đọc sách, nhưng hầu hết mọi người thật sự không biết về Lâu Lan.
“Lâu Lan là một quốc gia ở Tây Vực, ở rất xa với Trung Nguyên, xa hơn cả Thổ Phiên và Đảng Hạng”.
Khánh Mộ Lam nói: “Còn Thanh Hải có lẽ là nói đến hồ Thanh Hải ở phía Bắc Thổ Phiên, người ta nói rằng ở đấy có những ngọn núi phủ tuyết vô tận, Thanh Hải núi tuyết phủ dài, nghĩa là tuyết dày đặc trên Thanh Hải, bao phủ toàn bộ ngọn núi.”
“Mộ Lam tỷ thật lợi hại, không chỉ có thể dẫn quân ra trận, mà kiến thức cũng giỏi như vậy.”
Vẻ mặt Lý Địch chân thành tâng bốc, sau lại cúi đầu cảm khái: “Không hổ là tiên sinh, chỉ với mấy chữ ngắn đã có thể miêu tả một cảnh thê lương mênh mông, tuy ta chưa từng đi qua Thanh Hải, cũng chưa từng thấy núi tuyết, nhưng ta có thể tưởng tượng ra được khung ảnh ấy!
Hai câu cuối càng hào hùng bi tráng, đọc lên vang dội mạnh mẽ!”
“Tất nhiên, tiên sinh cũng không tùy tiện sáng tác, sáng tác ắt phải truyền ngàn đời!”
Khánh Mộ Lam kiêu ngạo nói: “Ta gọi đệ đến đây là muốn đệ xem thử, bài thơ tiên sinh mới sáng tác, đệ có thể dùng được không?”
“Bài thơ này hùng hồn bi tráng, lại cực kỳ phù hợp vs tình hình hiện tại!”
Lý Địch liên tục gật đầu, sau đó ngập ngừng hỏi: “Đúng rồi Mộ Lam tỷ, tiên sinh đã đồng ý chưa?”
Tuy rằng việc đưa thêm bài thơ này, e rằng cần phải sửa lại bản thảo lần nữa, có thể còn cần làm lại bản khắc, nhưng Lý Địch vẫn không ngừng phấn khởi như cũ.
Điều duy nhất khiến cậu bé lo lắng là cậu bé cũng biết Kim Phi không thích khoe khoang thơ ca, sợ rằng Kim Phi không đồng ý.
“Không phải đệ không biết con người tiên sinh, trong lòng dù thích đến đâu, ngoài mặt cũng không nói, lúc người ta khen thơ ngài ấy hay, đệ không thấy, miệng ngài ấy cười sắp chạm đến tai luôn đấy”.
Khánh Mộ Lam thản nhiên nói: “Đệ mặc kệ ngài ấy đi, cứ làm đi, sau này ngài ấy có hỏi đến, đệ cứ việc đẩy cho ta là được.”
“Vậy thì đa tạ Mộ Lam tỷ tỷ.”
Lý Địch vô cùng đồng tình với đánh giá về Kim Phi của Khánh Mộ Lam.
Kì thực nói trắng ra, Kim Phi là kiểu người có chút ngoài lạnh trong nóng.
Ví dụ y và Tả Phi Phi, nếu trong hai người có một người chủ động thì sẽ không trì hoãn đến bây giờ.
Bây giờ Hoàng đế đã ban hôn, hai người triệt để phá bỏ lớp cửa sổ giấy cuối cùng, còn chẳng phải ngày ngày ở bên nhau không biết chán đó sao?
Kỳ thực Khánh Mộ Lam và Lý Địch đã thực sự nghĩ oan cho Kim Phi.
Về mặt tình cảm y có chút ngoài lạnh trong nóng, nhưng về thơ ca, y thật sự muốn khiêm tốn.
Lúc người ta khen y, ngón chân của Kim Phi bấm chặt trong giày, miệng cười chẳng qua là để che đi sự xấu hổ mà thôi, thực sự không hề tự mãn.
“Mộ Lam tỷ, còn một vấn đề nữa,” Lý Địch hỏi: “Bài thơ này tên là gì?”
“À..” Khánh Mộ Lam gãi đầu: “Phi Phi tỷ của đệ đi hỏi rồi, vẫn chưa quay lại.”
“Tiên sinh sẽ nói sao?” Lý Địch hơi hoài nghi.
“Không sao, nếu ngài ấy không nói ta tự mình đi hỏi, nhất định sẽ hỏi ra!” Khánh Mộ Lam vỗ ngực bảo đảm.
Vừa nói xong, cô ấy đã nhìn thấy Kim Phi và Tả Phi Phi cùng nhau xuống núi.
Tả Phi Phi đi sau Kim Phi, nhìn Khánh Mộ Lam thì lắc đầu.
Khánh Mộ Lam vừa bảo đảm với Lý Địch, lời khoác lác còn đang nóng, nhìn thấy Tả Phi Phi lắc đầu, chỉ có thể tự mình tới hỏi thẳng: “Tiên sinh, bài thơ ngài vừa sáng tác có tên là gì vậy?”
Nhưng Kim Phi không để ý tới, quay đầu đi về phòng chỉ huy.
Đêm qua chưa ăn gì, bụng y đã đói rồi.
Khánh Mộ Lam nhìn qua, nhanh chóng bước đến mặt Kim Phi: “Nói nhanh, ngài không nói, ta sẽ chọn bừa một cái tên!”
“Vậy cô cứ chọn bừa đi.” Kim Phi nhún vai, vòng qua Khánh Mộ Lam, tiếp tục đi về phía trước.
Y chỉ là nhất thời có hứng, ai ngờ Tả Phi Phi ghi nhớ, lại còn bị Khánh Mộ Lam biết.
Khánh Mộ Lam nói chọn bừa một cái tên, chỉ là buột miệng nói, thật sự bảo cô ấy chọn tên thì khiến cô ấy nhọc lòng rồi.
Một bài thơ, người sáng tác là người am hiểu nhất, tên phải do người sáng tác chọn thì mới phù hợp với ý nghĩa hoàn cảnh bài thơ.
Cô ấy chỉ là người nghe thơ mà đi đặt tên thì sao được chứ?
Thế là Khánh Mộ Lam chạy nhanh mấy bước, lại kéo lấy Kim Phi.
Lần này cô ấy sử dụng chiêu lớn luôn, cô ấy ghé vào tai Kim Phi nhỏ giọng uy hiếp: “Nếu ngài không nói, ta sẽ nói chuyện kia cho tất cả mọi người biết!”
Nghe Khánh Mộ Lam nói vậy, tai của đám người Tả Phi Phi dựng cả lên.
Chương 1254: Tập trung
“Chuyện nào? Khánh Mộ Lam, cô đừng nói vớ vẩn!”
Kim Phi bước sang một bên hai bước, giữ khoảng cách với Khánh Mộ Lam, đồng thời y ngẫm nghĩ lại, xem mình có từng phát sinh sự việc gì vượt quá giới hạn cùng Khánh Mộ Lam hay không.
Nhưng sau nhiều lần cân nhắc, y chưa bao giờ làm gì với Khánh Mộ Lam.
Nhưng Khánh Mộ Lam lại nói: “Ngài đã quên chuyện gì xảy ra vào đêm khi chúng ta lần đầu đến Quảng Nguyên rồi sao?”
Nói xong, Lý Địch vốn đang cúi đầu giả vờ tránh né, không khỏi lén lút liếc mắt nhìn qua.
“Đêm đầu tiên ở Quảng Nguyên?”
Kim Phi nhớ lại nửa phút, mới ý thức được Khánh Mộ Lam đang nói tới chuyện gì.
Thật ra với bầu không khí xã hội thịnh vượng hoà bình hiện tại và địa vị của Kim Phi, nếu thật sự phát sinh chuyện gì với Khánh Mộ Lam, người bên ngoài cũng sẽ không bàn tán gì.
Thế nhưng Kim Phi cảm thấy rất oan uổng, nếu như y thật sự làm thì y sẽ thừa nhận, nhưng căn bản đêm hôm đó mình và Khánh Mộ Lam không hề phát sinh chuyện gì, chỉ là lần đầu tiên ở thế giới này y uống rượu, trong lúc say nói vài câu, hát bài ‘Quốc tế ca’, đọc lại bài Tương Tiến Tửu một lần thôi mà.
Kim Phi dở khóc dở cười nói: “Cô định dùng chuyện này để uy hiếp ta sao? Muốn thì cứ nói với bọn họ đi!”
Lúc nghe thấy bài ‘Quốc tế ca’, Khánh Mộ Lam và Đường Đông Đông đã rất sợ hãi, bởi vì hát một bài như vậy trong thời kì phong kiến, tuyệt đối là tạo phản.
Nhưng hiện tại Cửu công chúa đã lên ngôi Hoàng đế, cho dù y có lôi Cửu công chúa vào nhà để chỉnh đốn thì cũng không ai dám quản, huống chi là hát một bài.
Thực tế, trước khi Cửu công chúa có tin mừng, Kim Phi không ít lần đã làm như vậy.
Khánh Mộ Lam thực muốn dùng chuyện này để uy hiếp y, khiến Kim Phi nói không nên lời.
Thật ra, Khánh Mộ Lam không còn cách nào khác. Trước đây cô ấy có thể dùng A Mai để uy hiếp Kim Phi, nhưng hiện tại thân phận của Kim Phi đã khác, cô ấy không thể dùng A Mai để chống lại Kim Phi nữa, không đề cập tới việc Trương Lương không sẵn lòng, mà ca ca của cô ấy sẽ đánh chết cô ấy khi cô ấy quay trở lại.
Nếu là bình thường, Khánh Mộ Lam sẽ bỏ cuộc khi thấy uy hiếp không có tác dụng gì.
Nhưng vừa rồi cô ấy đã hứa với Lý Địch sẽ hỏi tên bài thơ ấy, bây giờ Lý Địch còn ở bên cạnh chờ đó.
Khánh Mộ Lam dứt khoát vòng tay qua cánh tay của Kim Phi và làm nũng nói: “Ngài chỉ cần nói với ta thôi!”
“Cô đang làm gì vậy?”
Toàn thân Kim Phi nổi da gà, vội vàng rút tay ra.
Bình thường Khánh Mộ Lam rất nghịch ngợm, cho dù cô ấy bảo A Mai trói y lại, Kim Phi vẫn cảm thấy bình thường, nhưng y chưa từng thấy Khánh Mộ Lam làm nũng như một đứa trẻ.
Khánh Mộ Lam xem xét thấy chiêu này hữu hiện, bèn tiến lên ôm lấy vai Kim Phi, treo nửa người lên trên Kim Phi: “Nếu ngài không nói cho ta, ta sẽ tiếp tục làm như thế này.”
Để A Mai gây chiến với Kim Phi không phải vấn đề lớn, nhưng Khánh Mộ Lam là muội muội ruột của Khánh Hâm Nghiêu, với lại thời gian quen biết Kim Phi còn sớm hơn so với Cửu công chúa, có thể nói không có sự giúp đỡ của Khánh Mộ Lam thì Kim Phi không thể quật khởi nhanh như vậy.
Cô ấy muốn trêu chọc Kim Phi, thì không ai có thể nói gì.
Khánh Mộ Lam đã luyện võ từ khi còn nhỏ, Kim Phi có lẽ không phải là đối thủ của cô ấy, sau vài lần đẩy cô ấy ra nhưng không thành, y chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi, tên bài thơ là ‘Tòng quân hành’.”
Bài thơ này là bài thứ tư trong loạt thơ của Vương Xương Linh trong chuyến hành quân, Kim Phi vẫn sử dụng cái tên vốn dĩ của nó.
“Không phải nói sớm thì đã xong việc rồi sao?”
Khánh Mộ Lam lúc này mới nhảy từ trên người Kim Phi xuống, phủi tay và nhướng mày nhìn về phía Lý Địch.
Cô ấy cảm thấy bản thân đã tìm được một biện pháp tốt để trị Kim Phi.
“Tòng quân hành...”
Lý Địch gật đầu và tán dương: “Thật là một cái tên hay: “Tiên sinh, ngài thật có tài văn chương!”
Kim Phi liếc nhìn Lý Địch: “Tán dương người khác là một thói quen tốt, nhưng ngươi phải nhớ kĩ cái gì nhiều quá cũng không tốt.”
Lý Địch chỉ là một cậu bé mười mấy tuổi nhưng đã bộc lộ tài năng lớn, không chỉ cực kỳ uyển chuyển và tinh tế trong cách đối xử với mọi người mà còn dũng cảm và tháo vát, Kim Phi đặt nhiều kỳ vọng vào cậu bé, y không hi vọng cậu bé sẽ trở thành một kẻ thích xu nịnh.
“Tiên sinh giáo huấn rất đúng, Địch Địch nhớ kỹ rồi ạ!”
Lý Địch thi lễ cúi đầu với Kim Phi và nói: “Nhưng những gì ta vừa nói không phải là tâng bốc ngài, cái tên mà ngài đặt cho bài thơ thật sự rất hay, nó không chỉ hỗ trợ làm nổi bật bài thơ mà còn rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của chúng ta.”
Biểu cảm của Lý Địch rất chân thành, ngay cả Kim Phi cũng không rõ cậu bé đang nịnh nọt hay thực sự nghĩ như vậy, y gật đầu rồi tiếp tục về phòng chỉ huy.
Trong phòng chỉ huy, Trần Phượng Chí và Đại Tráng đã đến, đang ngồi quây quần bên bàn ăn cháo.
Kim Phi có thói quen ngủ nướng, cho nên khi ăn trưa và ăn tối, mọi người đều đợi Kim Phi, còn buổi sáng ai đói thì người đó đến ăn.
Nhìn thấy Kim Phi đi tới, mọi người vội vàng bỏ việc đang làm xuống, đứng dậy.
“Thưa ngài, ta tưởng ngài sẽ không đến ăn vào buổi sáng...”
Đại Tráng gật đầu giải thích.
“Không sao, ngươi cứ ăn đi.”
Kim Phi tìm một chỗ ngồi xuống, Tả Phi Phi nhanh chóng bưng một bát cháo tới.
Tục ngữ nói, một nồi cháo lớn còn hơn một nồi mì nhỏ, cháo gạo trắng được đầu bếp nấu trong nồi lớn thơm và dẻo, là bữa sáng yêu thích của Kim Phi.
Húp một ngụm cháo trắng mà thấy ấm cả người.
Lên núi ngắm bình minh vào buổi sáng, toàn thân y như đông cứng lại, Kim Phi uống một bát cháo trắng cuối cùng cũng bình phục trở lại.
Khi Tả Phi Phi đi đưa cháo cho Kim Phi thì Trương Lương đi vào.
Anh ta chào Kim Phi rồi nói: “Thưa ngài, ta đang định cơm nước xong sẽ tìm ngài đây.”
“Có chuyện gì sao?” Kim Phi hỏi.
"Bây giờ núi Ô Đầu đã bị quân Tần vương phong tỏa, lương thảo tiếp tế của chúng ta cũng bị chặn, cho nên ta nghĩ chúng ta hẳn nên tập trung lương thực và cỏ lại, thống nhất phân phát, tiên sinh, ngài thấy thế nào?" Trương Lương hỏi.
Nhắc tới việc này, đây là lỗi của Kim Phi.
Trước đây, khi mọi người hành quân và chiến đấu, họ có các đội hậu cần đặc biệt chịu trách nhiệm tiếp tế lương thực và cỏ.
Nhưng Kim Phi đã tạo ra một chiếc phi thuyền, trước mỗi trận chiến, y đều trước tiên đều ra lệnh đốt hết lương thực và cỏ của đối thủ, kết quả là cả kẻ thù và người của y đều không dám đặt lương thực và cỏ cùng với nhau.
Khi quân Thục hành quân, họ được tổ chức thành các doanh trại nhỏ, mỗi doanh trại đều mang theo lương thực và vật tư, cho dù đồ tiếp tế của một hoặc hai doanh trại có bị người khác cướp cũng không ảnh hưởng đến cục diện chung.
Tuy nhiên, nhược điểm của việc này là mỗi doanh trại phải tự quản lý, không có lợi cho việc triển khai tổng thể.
"Ta đồng ý. Lương huynh, huynh hãy mau chóng thu xếp đi." Kim Phi gật đầu đáp.
Dân coi lương thực là trời, ăn uống là nhu cầu cơ bản đầu tiên của con người, trên thực tế, cho dù Trương Lương không nói thì mấy ngày này Kim Phi cũng sẽ tìm và nói với anh ta..
Trước đây, Kim Phi chưa bao giờ đối xử tệ với binh lính của mình trong việc ăn uống, cho dù lượng thức ăn của nhân viên hộ tống ăn có lớn đến đâu, họ cũng sẽ luôn được ăn no.
Nhưng hiện nay con đường tiếp tế lương thực và cỏ đã bị địch phong tỏa, quân Thục phải bố trí phân phối hợp lý, chuẩn bị cho một cuộc đấu tranh lâu dài, trên tiền đề đảm bảo hiệu quả chiến đấu, phải cố gắng giữ vững những gì đã có, cố gắng dùng những vật tư hiện hữu chống đỡ trong một thời gian dài, không thể để mọi người ăn bất cứ khi nào bọn họ muốn ăn nữa.
Đây là một vấn đề cần phải được giải quyết ngay lập tức.
Trương Lương đồng ý và định rời đi thì bị Kim Phi ngăn lại.
"Nhớ nhắc đội hậu cần, có thể tập trung phân phối vật tư, nhưng không được tập trung vào một chỗ, bắt buộc phải tách ra, đừng để một mồi lửa thiêu trụi hết".
Chương 1255: Loại mới
Trước khi nhận ra được những thay đổi của đội trinh sát và tiểu đoàn Thiết Hổ, quân Thục chủ lực đóng quân ở khu vực phía nam kênh Hoàng Đồng.
Nhưng cùng với quá trình bắt đầu bố trí tập trung, tất cả binh sĩ quân Thục đều nhận ra rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì.
Sau đó, các sĩ quan văn thư của mỗi trung đoàn đều nhận được bản thảo do Lý Địch in ra.
Nhân vật chính của bài viết này không phải Kim Phi, cũng không phải là một vị tướng cấp cao gì, mà là một nhân viên hộ tống bình thường, kể về những thay đổi trong cuộc sống của anh ta trong hai năm qua.
Nhưng là càng như này, càng có thể tạo ra sự đồng tình của binh sĩ quân Thục, cũng bắt đầu nhớ lại những thay đổi trong cuộc sống trong hai năm này.
Ngày trước Đại Khang sưu thuế nặng nề, khắp nơi đều có thổ phỉ cướp bóc.
Nhưng từ sau khi Kim Phi nổi dậy, tiêu cục Trấn Viễn khắp nơi trấn áp thổ phỉ, đầu tiên đánh đổ ngọn núi lớn đè ép trên đầu người dân.
Tiếp đó Kim Phi ở lại kinh thành mà ra sức số gắng, vì để giảm sưu thuế cho người dân Đại Khang.
Mặc dù, hành động giảm thuế này bị các chư hầu khắp nơi phản đối, cuối cùng chỉ tiến hành được nửa năm, nhưng đây là lãnh thổ do các chư hầu khác thống trị, kể từ khi Cửu Công chúa lập lên Đại Khang mới, luôn luôn quán triệt áp dụng thực thi sách lược giảm sưu thuế của Kim Phi.
Kỳ thực số tiền thuế này, đối với Kim Phi mà nói căn bản chẳng là gì, đến nay quân lương của tiêu cục Trấn Viễn và quân Thục, căn bản đều đến từ sự tích góp của thương hội
Kim Xuyên, cùng với chiến lợi phẩm tiêu cục Trấn Viễn lúc đánh thổ hào, phân chia đất ruộng thu được.
Rất nhiều gia tộc quyền quý đã tồn tại trước khi thành lập Đại Khang, đã kế thừa được vài trăm năm, khối gia sản bọn họ tích góp đến nay khó mà tưởng tượng được.
Lúc bỏ chạy, đồ đạc bọn họ có thể mang theo có hạn, những đồ họ không thể mang đi được đã rơi vào trong tay tiêu cục Trấn Viễn.
Những chiến lợi phẩm này là nguồn thu lớn nhất của Đại Khang mới.
Nhưng Kim Phi biết, đây chính là một cuộc mua bán chỉ xảy ra một lần duy nhất, thương hội Kim Xuyên mới là con đường kiếm tiền bền vững.
Hơn nữa, thương hội Kim Xuyên không chỉ có thể kiếm tiền, còn đảm đương nhiệm vụ kiểm soát vĩ mô và nhiệm vụ dự trữ vật tư chiến lược.
Thời điểm chưa có chiến tranh, Kim Phi có thể thông qua thương hộ Kim Xuyên điều tiết khống chế vật giá, phòng ngừa có người đầu cơ tích trữ, ảnh hưởng tới cuộc sống của người dân.
Trong trường hợp xảy ra chiến tranh hoặc thảm họa, thương hội Kim Xuyên cũng có thể cung cấp vật tư bổ sung và viện trợ trong thời gian sớm nhất.
Đây là công việc vô cùng quan trọng,cho nên Kim phi luôn toàn lực hỗ trợ sự phát triển của thương hội Kim Xuyên, Đường Tiểu Bắc vì việc này bận đến nỗi chân không chạm đất, đã một thời gian không trở về làng.
Nhờ những nỗ lực của Đường Tiểu Bắc, hiện giờ thương hội Kim Xuyên đã áp dụng mô hình hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ ở cấp cơ sở, các kho hàng tạm thời được thành lập ở hầu hết các thị trấn ở Xuyên Thục, gần như tất cả các làng mạc đều đã thành lập các chi nhánh.
Trải qua một khoảng thời gian dài nỗ lực như vậy, nguyên mẫu của hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ cơ bản đã xây dựng hoàn thành, người dân cũng thu được những lợi ích thiết thực từ đó.
Cuộc sống của những người dân ở nơi khác càng ngày càng khó khăn, nhưng cuộc sống của người dân Xuyên Thục lại càng ngày càng tốt.
Đặc biệt là nhân viên hộ tống và binh sĩ quân Thục, vì lương bổng cao, nên một nhân viên hộ tống có thể nuôi sống cả một gia đình lớn.
Thông qua nhật báo Kim Xuyên và sự tuyên truyền liên tục của đoàn ca múa, tất cả các nhân viên hộ tống đều hiểu rõ một đạo lý, cuộc sống tốt đẹp bây giờ, bọn họ nhất định phải tự đi bảo vệ.
Vì vậy, mặc dù ở cuối bản thảo Lý Địch đã nói rõ việc quân của Tần vương phong tỏa núi Ô Đầu, nhưng quân Thục cũng không gây ra tình cảnh hoảng sợ, ngược lại dưới sự dẫn dắt của người chỉ dẫn của mỗi đại đội, dần dần tạo nên bầu không khí cùng chung nỗi căm thù kẻ địch.
Vấn đề tinh thần của binh sĩ khiến Kim Phi lo lắng nhất, cũng đã được kiểm soát một cách hiệu quả.
Sau khi ổn định hậu phương, Kim Phi tiếp theo mới có thể dốc toàn lực đối phó với quân chinh chiến phía Nam của người Đảng Hạng và quân Tần Vương.
Quân chinh chiến phía Nam và quân Tần Vương rõ ràng là muốn kéo dài cuộc chiến, vây hãm chặt quân Thục ở kênh Hoàng Đông, lần này Kim Phi không hề giấu giếm sự thật với Cửu công chúa, ngay lập tức sai Hầu Tử phái lính trinh sát mang bồ câu đưa thư, trèo đèo lội suối tránh núi Ô Đầu, cầu cứu Cửu công chúa.
Hầu Tử hai ngày này cũng không hề rảnh rỗi, liên tục lôi kéo mấy phi công bay đi chơi đùa khinh khí cầu cùng thùng dầu hỏa, hy vọng lần sau một đòn giết sạch Hải Đông Thanh của quân địch.
Kim Phi vô cùng coi trọng việc này, hơn nữa đây là lĩnh vực sở trường của anh ta, cho nên xác nhận đã khống chế được vấn đề tinh thần binh sĩ, sau khi binh sĩ trinh sát yêu cầu trợ giúp cũng đã xuất phát, Kim Phi tìm Hầu Tử, ngay lập tức chui vào phòng thực nghiệm tạm thời.
Hầu Tử và phần lớn phi công đều ở trình độ xóa nạn mù chữ, nên cho bọn họ ra trận giao chiến thì không thành vấn đề, nhưng cho bọn họ đi làm thử nghiệm, cho dù đây là thử nghiệm độ khó cũng không cao, nhưng vẫn khiến họ có loại cảm giác không biết xuống tay từ đâu như cũ.
Một đám người bận rộn làm việc mấy ngày, nhưng cuộc thử nghiệm lại không có tiến triển nào lớn.
Sau khi Kim Phi gia nhập, cũng không ngay lập tức đi nghiên cứu khinh khí cầu, mà là chế tác một cái đồng hồ nước tương đối tinh vi trước tiên.
Ở Đại Khang không có đồng hồ, công cụ tính toán thời gian là bóng mặt trời.
Tuy nhiên, đồng hồ mặt trời có thể ghi lại những khoảng thời gian tương đối dài như giờ, nhưng nó không thể ghi lại những khoảng thời gian ngắn như phút và giây.
Đồng hồ nước do Kim Phi chế tác chính là chế tác đặc biệt để ghi lại những khoảng thời gian ngắn.
“Hầu Tử, ngươi sắp xếp người lại đi núi Ô Đầu một chuyến, ghi lại tốc độ bay của Hải Đông Thanh!”
Kim Phi đưa đồng hồ nước cho Hầu Tử: “Ta muốn biết Hải Đông Thanh bay một dặm cần bao nhiêu giọt nước.”
“Vâng!” Hầu Tử nhanh chóng đón lấy đồng hồ nước.
Hải Đông Thanh mỗi ngày đều được thả ra bay một hồi, vì bay cao, nên lính trinh sát không cần đến quá gần núi Ô Đầu, chỉ cần tìm được khe núi bay lên đó là có thể nhìn thấy rõ ràng Hải Đông Thanh.
Cho nên nhiệm vụ này tính an toàn rất cao.
Đợi đến sau khi lính trinh sát mà Hầu Tử sắp xếp rời đi, Kim Phi mới bắt đầu bắt tay vào thử nghiệm khinh khí cầu.
Cùng với sự tham gia của Kim Phi, tiến độ thử nghiệm nhanh chóng cải thiện, chỉ cần thời gian vài ngày, Kim Phi đã sửa biến ra một loại khinh khí cầu hoàn toàn mới, còn làm ra một dây dẫn thuốc nổ mới.
Khinh khí cầu mới có kích thước nhỏ hơn, khả năng chịu tải không cao, nhưng tốc độ cất cánh bay lên nhanh hơn, Kim Phi còn lắp đặt một chỗ để đặt túi thuốc nổ bên trong túi bóng khí của khinh khí cầu.
Sở dĩ lần trước không giết được Hải Đông Thanh là vì sau khi lính trinh sát đốt thùng dầu hỏa, túi bóng khí của khinh khí cầu đã chặn sóng xung kích và ngọn lửa thay cho Hải Đông Thanh, chẳng qua là đâm ngã Hải Đông Thanh mà thôi, chứ không gây ra thiệt hại quá lớn.
Nếu như đặt túi thuốc nổ vào trong túi bóng khí, sau khi cho nổ tung túi thuốc nổ, túi bóng khí cũng sẽ phát nổ, Hải Đông Thanh nằm phía trên túi bóng khí, cũng sẽ trực tiếp chịu sức mạnh tạo ra từ vụ nổ.
Tuy nhiên, thời điểm phát nổ cần phải được lựa chọn kỹ càng, nếu cho nổ sớm quá hoặc quá muộn thì đều không có tác dụng, cho nên Kim Phi đã chế tạo ra một loại dây dẫn thuốc nổ mới.
Tốc độ cháy của dây dẫn mới chính xác hơn, đợi đến lúc lính trinh sát đo lường tính toán được tốc độ bay của Hải Đông Thanh, phi công điều khiển khinh khí cầu có thể căn cứ vào khoảng cách của Hải Đông Thanh phối hợp cùng với đồng hồ nước để lựa chọn thời điểm châm thuốc nổ, vào thời điểm Hải Đông Thanh đến gần như vậy có thể đảm bảo mức độ an toàn cao nhất, thì cho nổ gói thuốc nổ.
Trên thực tế, cách tốt nhất là sử dụng bom điều khiển từ xa, nhưng sự phát triển của khoa học kỹ thuật cần có thời gian và sự tích lũy, bom điều khiển từ xa là sản phẩm của thời đại điện tử, cho dù Kim Phi có hiểu rõ nguyên lý của nó, cũng không cách nào tạo ra các sản phẩm điện tử mà không có căn cứ, mà chỉ có thể sử dụng phương pháp tương đối ngu ngốc này.
Đợi Kim Phi lắp ráp xong khinh khí cầu mới và sau khi trải qua quá trình huấn luyện đơn giản ở độ cao thấp tại kênh Hoàng Đồng, mới cho đặt chất nổ lên.
Mọi thứ đã được chuẩn bị thỏa đáng, lính trinh sát do Hầu Tử cử đi cũng đã đúng lúc quay trở lại.
Lúc Hầu Tử cùng nhóm trinh sát binh trở lại kênh Hoàng Đồng đã là nửa đêm, nhưng đám người là Kim Phi cùng Trương Lương vẫn chờ ở phòng chỉ huy tác chiến như cũ.
Lần này, Trương Lương không chủ động hỏi, vì vừa nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Hầu Tử, anh ta biết nhiệm vụ đã hoàn thành.
Thấy Trương Lương không nói gì, Kim Phi chủ động hỏi: "Các huynh đệ thế nào rồi?"
"Nhờ ơn tiên sinh, lần này bọn ta đều ổn cả!" Hầu Tử cười trả lời.
"Vậy thì tốt," Kim Phi gật đầu, rồi mới hỏi: "Tình hình quân Tần vương thế nào?"
Nói đến chuyện chính, vẻ mặt của Hầu Tử trở nên nghiêm túc, nói với người trinh sát bên cạnh: "Hắc Lư, cậu lên xem, mau nói với tiên sinh đi."
“Vâng!" Hắc Lư nghiêm chào về phía Kim Phi, rồi nói: "Khi bọn ta trinh sát, quân Tần Vương vừa đúng lúc ăn cơm, căn cứ vào hàng ngũ xếp hàng lấy cơm và số lượng lều trại mà phán đoán, quân Tần Vương có khoảng năm đến sáu mươi ngàn người."
"Năm đến sáu mươi ngàn người..." Kim Phi và Trương Lương liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy một chút nghiêm trọng từ trong mắt đối phương.
Chưa nói đến việc trong lều trại quân Tần vương có giấu người để đánh lạc hướng các trinh sát hay không, chỉ riêng năm sáu mươi ngàn người mà các trinh sát nhìn thấy này, chiếm đóng núi Ô Đầu có lợi thế về địa hình cũng đủ để chặn quân Thục rồi.
Kim Phi cau mày, biết rằng y đã gặp phải tình thế khó khăn nhất kể từ khi đến thế giới này.
"Chẳng trách Lý Lăng Duệ thong thả ung dung tiến về phía này, hóa ra hắn biết có người chặn chúng ta ở phía sau!"
Tả Phi Phi lạnh giọng nói: "Tên khốn kiếp Tần vương này, thân là người Hán, lại câu kết với người Man đi làm phản đồ!"
"Hắn lại không phải lần đầu làm phản!" Trương Lương lạnh lùng nói: "Tần vương và Tấn vương đều đáng chết!"
Trước đây Kim Phi bị nhốt ở Đông Hải, Phùng Thánh dẫn đại quân Thổ Phiên đột nhiên bao vây làng Tây Hà, nếu không có Tần vương nhường đường thì không thể nào làm được.
Cũng chính vì chuyện này mà Kim Phi và Cửu công chúa mới quyết định từ bỏ vùng đất Quan Trung trù phú của đất Tần, mà phái người đi đánh các quận Tây Tần tương đối cằn cỗi trước.
Theo kế hoạch của Kim Phi, sau khi đánh thông các quận Tây Tần, sẽ cùng lúc phát động tấn công từ phía tây và phía nam, bao vây Quan Trung.
Đáng tiếc kế hoạch mới thực hiện được một nửa, tuy rằng đánh xuống mấy quận Tây Tần, nhưng còn chưa kịp ổn định thế cục, Hải Đông Thanh đã xuất hiện.
Sau đó Tần vương lại đâm sau lưng Kim Phi một dao .
Nếu như là trước kia, Kim Phi nhất định sẽ hùa vào trách cứ Tần vương vài câu, nhưng sau khi trải qua những chuyện xảy ra gần đây, Kim Phi đã trưởng thành hơn rất nhiều, cũng trở nên điềm đạm hơn so với trước.
Sau khi trở về từ Đông Hải, Kim Phi cũng rất tức giận với hành động của mấy người Tần vương, Ngô vương, thậm chí còn ra lệnh cho Khánh Hâm Nghiêu nhất định phải bắt sống Tần vương, nhưng mấy người Tần vương, Ngô Vương lại cho Kim Phi một bài học.
Tuy rằng có được phi thuyền các loại cùng nhiều vũ khí tiên tiến, nhưng muốn bắt được những kẻ quyền quý có gốc rễ thâm căn cố đế này cũng khó hơn nhiều so với những gì Kim Phi tưởng tượng!
Kiếp trước vệ tinh khắp nơi, phần tử khủng bố chui vào trong núi cũng rất khó tìm rồi, huống chi Kim Phi chỉ có khinh khí cầu?
Vùng đất Hoa Hạ có vô số dãy núi lớn nhỏ, khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn còn chưa đến nơi thì mấy người Tần vương đã chui vào rừng sâu núi thẳm, Kim Phi đi đâu tìm chúng?
Đừng nói là những kẻ quyền quý này, tiêu cục Trấn Viễn đánh thổ hào lúc phân chia ruộng đất, những người bị bắt cơ bản đều là địa chủ không biết tin tức, còn những gia đình quý tộc có chút gia thế thì hầu như đều nhận được tin tức trước rồi bỏ trốn hết.
Vì vậy Kim Phi hiểu rằng, trừ khi khống chế hoàn Hoa Hạ, nếu không thì thực sự rất khó để đào ra được những kẻ quyền quý lâu đời này!
Cũng vì vậy mà Kim Phi hiện tại trở nên thực tế hơn, nói ít hơn trước, nhưng làm nhiều hơn trước.
Ví dụ như phục kích bộ lạc Hắc Vân và mai phục đội vận chuyển, trước khi thực sự xảy ra, ngay cả Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam cũng không biết, chỉ những người tham gia mới biết kế hoạch.
"Đúng rồi tiên sinh, hôm nay còn xảy ra một chuyện nữa!"
Hầu Tử kể lại chuyện dùng thùng dầu hỏa để làm nổ chim Hải Đông Thanh: "Tiên sinh, chắc chắn người Đông Man sẽ không đưa cho Tần vương quá nhiều Hải Đông Thanh, ngài nói xem nếu chúng ta dùng cách này để giết hết Hải Đông Thanh của chúng thì có chiếm được núi Ô Đầu không?"
"Đây cũng là một cách hay", Kim Phi nghe xong cũng hơi bất ngờ.
Nếu có thể giải quyết được mối đe dọa từ Hải Đông Thanh, không chỉ cục diện ở đây sẽ được giải quyết dễ dàng mà cục diện toàn bộ Xuyên Thục cũng sẽ được cải thiện rất nhiều!
“Hầu Tử, tiếp theo ngươi hãy lập kế hoạch, trong lần tới tranh thủ một cú hạ Hải Đông Thanh!" Kim Phi giao nhiệm vụ.
"Rõ!" Hầu Tử nghiêm túc gật đầu: "Lát nữa ta sẽ đến đội bay lấy thêm hai khinh khí cầu nữa, xem thử làm thế nào!"
"Ngươi đã mấy ngày mấy đêm không ngủ rồi, về nghỉ ngơi trước rồi dưỡng thương đi."
Tiếp theo, Kim Phi lại hỏi thêm tình hình cụ thể từ trinh sát, sau đó để Trương Lương giải tán, đưa mọi người về nghỉ ngơi.
Kim Phi cũng dẫn theo Tả Phi Phi trở lại tiểu viện phía sau.
"Tiên sinh, ta chuẩn bị cho ngài chút nước, rửa chân đi." Tả Phi Phi ngồi xổm xuống vừa giúp Kim Phi cởi giày vừa nói.
Mặc dù hai người là vợ chồng trên danh nghĩa, cũng là vợ chồng thực sự, nhưng Tả Phi Phi vẫn quen gọi Kim Phi là tiên sinh.
Vì vậy Khánh Mộ Lam còn trêu Tả Phi Phi hai lần, nhưng Tả Phi Phi vẫn không đổi cách xưng hô, Kim Phi cũng mặc kệ cô ấy.
"Không cần đâu, nàng lấy bản đồ hành quân cho ta xem một chút." Kim Phi xua tay nói.
Tả Phi Phi vội chạy đến phòng khách, lấy từ trên bàn một tấm bản đồ hành quân vẽ tay, đưa cho Kim Phi.
"Nàng đừng đứng nữa, mau đi ngủ đi."
Kim Phi đưa tay kéo Tả Phi Phi.
Tả Phi Phi là chỉ huy đội nữ công, công việc bận rộn không kém Kim Phi, nhưng cô ấy vẫn kiên trì tự tay chăm sóc Kim Phi.
Kể từ khi đến thành Du Quan, Tả Phi Phi đã gầy đi trông thấy.
Tả Phi Phi không lay chuyển được Kim Phi, bị y kéo vào ổ chăn.
Ban đầu cô ấy muốn cùng Kim Phi xem bản đồ, nhưng cô ấy thực sự quá mệt, nằm một lúc thì mơ mơ màng màng ngủ mất.
Đến khi Tả Phi Phi mở mắt ra, đã không thấy bóng dáng Kim Phi.
Cô ấy quay sang nhìn ra cửa sổ, thấy trời đã hơi sáng rồi.
Tả Phi Phi nhanh chóng mặc quần áo, đẩy cửa phòng và hỏi: "Tiên sinh đâu rồi?"
Nữ cận vệ đứng canh trước cửa trả lời: "Tiên sinh đã ra ngoài từ khi trời chưa sáng."
"Sao cô không gọi ta dậy?" Tả Phi Phi trách móc.
"Tiên sinh dặn là dạo này phu nhân người chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, nên không cho tôi gọi người dậy." Cận vệ trả lời với vẻ mặt bất lực.
Theo quy định trong quân đội, nếu hai tướng lĩnh đưa ra mệnh lệnh khác nhau, thì phải tuân theo mệnh lệnh của tướng lĩnh có cấp bậc cao hơn.
Tả Phi Phi biết rằng không nên làm khó một cận vệ, cô ấy lấy chiếc mũ trên giá treo đi ra ngoài.
Vốn tưởng Kim Phi đang ở sở chỉ huy tác chiến, nhưng đến nơi thì không thấy Kim Phi đâu, hỏi một vòng mới biết Kim Phi đã lên đỉnh núi cao nhất.
"Tiên sinh, sao ngài lại lên đây?" Tả Phi Phi vừa nói vừa đội mũ lên đầu Kim Phi.
"Không ngủ được, nên lên núi ngắm bình minh."
Kim Phi cười nói: "Nàng đến đúng lúc lắm, ngắm cùng với ta đi."
Tối qua, Kim Phi vẫn luôn suy nghĩ về đề xuất của Hầu Tử, trời sắp sáng rồi mà vẫn không ngủ được, thế là anh quyết định không ngủ nữa, lên đỉnh núi ngắm bình minh hít một hơi.
Chương 1252: Chí hướng cao xa
Trước đây, Kim Phi luôn cảm thấy ông trời đưa y tới thế giới này là để thay đổi thế giới.
Trên thực tế từ khi tới Đại Khang, ngoại trừ lần ở Đông Hải ra, hầu như Kim Phi chưa từng bị đả kích gì. Dựa vào việc chèn ép công nghệ và nhiều ý tưởng khác nhau trên thế giới này, y đã có một hành trình thuận buồm xuôi gió.
Điều này làm cho Kim Phi nảy ra một ý nghĩ mình nhất định có thể thay đổi thế giới.
Tuy nhiên với sự xuất hiện của Hải Đông Thanh, nhiều thế lực dưới trướng của y lần lượt phải chịu thất bại, làm cho Kim Phi dần dần bình tĩnh lại.
Đặc biệt lần này bị mắc kẹt trong Kênh Hoàng Đồng là khó khăn lớn nhất mà Kim Phi gặp phải khi đến thế giới này, vì vậy đêm qua y đã suy nghĩ rất nhiều, cũng hơi nghi ngờ bản thân?
Bản thân cũng được xem là người sống lại, nhưng kiếp trước cũng chỉ là người thường, thật sự có thể thay đổi được thế giới không?
Nhưng khoảnh khắc mặt trời vừa mọc, Kim Phi đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của bản thân đã thông suốt rồi.
Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, xung quanh đều là vách đá màu đỏ, còn có lớp sương mù dày đặc làm cho Kim Phi có cảm giác mình thật nhỏ bé.
Đúng vậy, trái ngược sự bao la của không gian vũ trụ, trái ngược với lịch sử lâu dài, con người quả thực rất nhỏ bé.
Một ngày nào đó, loài người sẽ bị diệt vong, ngay cả hành tinh nơi chúng ta đang sống cũng sẽ bị đốt cháy thành tro bụi khi mặt trời đến gần trong vài tỷ năm nữa.
Không, không cần đợi đến ngày đó, mọi dấu vết y để lại trên thế giới này đều sẽ biến mất.
Một nhà triết gia trên mạng đã từng nói rằng con người phải trải qua tổng cộng ba cái chết, lần thứ nhất là khi sự sống kết thúc và cơ thể biến mất, lần thứ hai là khi người cuối cùng còn nhớ đến mình quên mất mình, lần thứ ba là khi mọi dấu vết của mình còn sót lại trên thế giới này đều bị xóa bỏ.
Kim Phi biết rằng cho dù y thực sự thay đổi thế giới, tất cả những ghi chép về y cuối cùng cũng sẽ có một ngày biến mất, không ai có thể may mắn tránh được điều này.
Nghĩ như vậy, dường như cuộc sống không có ý nghĩa gì.
Nhưng con người sống một đời, sao có thể không có ý nghĩa được chứ?
Giữ vững ý định ban đầu của mình, ghi nhớ mục đích ban đầu của mình và nỗ lực hết mình vì nó chính là ý nghĩa của cuộc sống!
Ý định ban đầu của Kim Phi là gì?
Lúc mặt trời mọc Kim Phi chợt hiểu ra.
Người sinh ra trong thời loạn lạc, phải cầm gươm chiến đấu và giữ gìn hòa bình!
Cho dù vì mềm lòng, hay chủ nghĩa cá nhân, hay là nhận sự ảnh hưởng của nền giáo dục kiếp trước, cảnh tượng cha mẹ bán con vì miếng ăn, cảnh người ta chết đói khắp nơi và cảnh con người sống không giống như con người đều khiến Kim Phi thấy chướng mắt.
Sau khi thỏa mãn đủ nhu cầu về vấn đề sinh tồn và một số nguyện vọng từ kiếp trước, y muốn thay đổi thế giới.
Cho dù cuối cùng y không thành công, ít nhất y đã cố gắng hết sức mình, cuộc đời này cũng xem như có một lời giải thích.
Nghĩ đến đây, Kim Phi chậm rãi nói:
"Thanh Hải núi tuyết phủ dài, Cô Thành nhìn về Ngọc Môn Quan, người dân Hào Sá mặc giáp vàng, không phá được Lâu Lan không trở về."
Tả Phi Phi đứng ở phía sau nghe được lời này, không khỏi ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
Lúc này mặt trời đã mọc ở phía Đông, Kim Phi như được bao phủ bởi một ánh hào quang, trông uy nghiêm hơn thường ngày.
Tả Phi Phi vốn đã ngưỡng mộ Kim Phi, khoảnh khắc này cô ấy suýt nữa thì si mê y luôn.
Nhưng cô ấy rất nhanh chóng tỉnh táo lại, quay người chạy xuống núi.
Khi xuống đến chân núi, cô ấy tình cờ gặp Khánh Mộ Lam đang rửa mặt ở khoảng trống trước cửa.
"Phi Phi, trời lạnh như vậy hai người không ở trong phòng, lén lút chạy lên đỉnh núi làm gì vậy?"
Khánh Mộ Lam ném chiếc khăn cho A Mai và nháy mắt với Tả Phi Phi
Nếu như là bình thường, Tả Phi Phi nhất định sẽ cãi lại, nhưng lúc này cô ấy không để ý tới sự trêu chọc của Khánh Mộ Lam, sốt sắng hỏi: "Cô có giấy bút không, nhanh mang đến cho ta."
"Có chuyện gì vậy?" Khánh Mộ Lam nhận thấy Tả Phi Phi có gì đó không đúng.
"Tiên sinh sáng tác một bài thơ, ta phải tranh thủ ghi lại, kẻo sau này quên", Tả Phi Phi trả lời.
Khánh Mộ Lam nghe vậy, cô ấy không kịp nói với A Mai, quay người chạy vào nhà lấy giấy và bút cho Tả Phi Phi.
Cô ấy lo lắng như vậy, bởi vì Kim Phi có rất nhiều lần sáng tác thơ đều do không ghi chép kịp thời nên lát sau lại quên mất hoặc chỉ nhớ được mấy câu.
Sau đó khi cô ấy hỏi Kim Phi, y cũng không nói nữa.
Mặc dù các loại vũ khí khác nhau mà y "phát minh" ra khi đến thế giới này đều là những nhờ sự hiểu biết ở kiếp trước, từ luyện sắt đến chế tạo, Kim Phi đã thử nghiệm và chế tạo chúng từng chút một.
Còn việc trực tiếp sao chép thơ từ kiếp trước khiến Kim Phi cảm thấy xấu hổ vì đạo văn, nên ngoài việc bày tỏ cảm xúc, y rất ít khi ngâm thơ và thậm chí không sử dụng nhiều thành ngữ.
Mặc dù trước đó y cũng chép thơ, nhưng đó là bán xà phòng và hắc đao để tích góp gia sản, y cũng hết cách.
Sau đó có tiền rồi, Kim Phi không làm như vậy nữa.
Thứ nhất, tuy y đã thuộc lòng nhiều bài thơ nhưng hầu hết bây giờ chỉ nhớ được một hoặc hai câu kinh điển hơn, thứ hai, nhiều bài thơ chứa đựng nhiều điển cố, bối cảnh lịch sử của hai thế giới cũng khác nhau nên rất nhiều lịch sử điển cố đều không tồn tại trong thế giới này.
Đây cũng là lý do tại sao hầu hết những bài thơ in trên xà phòng và hắc đen chỉ có một hoặc hai dòng.
Tuy nhiên, đôi khi gặp những cảnh đặc biệt, Kim Phi sẽ có cảm hứng đọc một hoặc hai dòng của thơ, nhưng sau đó khi có người hỏi về nó, Kim Phi không nói nữa.
Quan Hạ Nhi đã gặp phải tình huống này mấy lần, cho nên những người thân cận với Kim Phi bây giờ đều biết, nếu Kim Phi đọc thơ thì nên nhanh chóng viết ra.
Tả Phi Phi nhận lấy giấy bút của Khánh Mộ Lam đưa, cô ấy nhanh chóng viết lên giấy những gì Kim Phi vừa đọc.
Khánh Mộ Lam không dám quấy rầy, đứng sang một bên nhìn Tả Phi Phi viết xong, sau đó thấp giọng nói.
"Thanh Hải núi tuyết phủ dài, Cô Thành nhìn về Ngọc Môn Quan, người dân Hào Sá mặc giáp vàng, không phá được Lâu Lan không trở về."
Thấy vậy, Khánh Mộ Lam không khỏi ớn lạnh.
A Mai cũng đi tới, xem bài thơ, nghi ngờ hỏi: "Tiểu thư, ta nhớ rằng Ngọc Môn Quan và Lâu Lan đều ở Tây Vực xa xôi, lần này không phải chúng ta đánh Đảng Hạng sao, sao tiên sinh lại nói về Ngọc Môn Quan và Lâu Lan?"
Là thị nữ theo Khánh Mộ Lam, lúc Khánh Mộ Lam đi đến trường học, A Mai cũng thường đi theo, vì vậy cô ấy từng nghe nói đến Ngọc Môn Quan và Lâu Lan.
Nhưng mà hai nơi này, một nơi nằm sâu Thổ Phiên, một nơi nằm ở phía Tây Đảng Hạng.
"Tiên sinh viết vậy là dùng thơ để bộc lộ ý chí, thể hiện sự quyết tâm chiến đấu!"
Khánh Mộ Lam giải thích: "Ngươi nghĩ mà xem, nếu chúng ta chiếm được Ngọc Môn Quan và Lâu Lan liệu Thổ Phiên và Đảng Hạng còn đó nữa hay không?"
"Đúng vậy, muốn đi Ngọc Môn Quan và Lâu Lan, bắt buộc phải đi qua Thổ Phiên và Đảng Hạng."
A Mai khẽ gật đầu: "Tiên sinh thật sự có chí hướng cao xa, ta vẫn lo lắng về cuộc chiến ở đây, mà ngài ấy đã có ý đồ với Ngọc Môn Quan và Lâu lan luôn rồi!"
“Vì vậy ngài ấy mới là tiên sinh”.
Khánh Mộ Lam thở dài, sau đó hỏi: "Phi Phi, bài thơ này tên là gì?"
"Cái này ta chưa hỏi..."Tả Phi Phi gãi đầu: "Lúc đó ta chỉ muốn tranh thủ thời gian viết ra, nên chưa kịp hỏi ngài ấy."
"Bây giờ nhớ hết rồi, nhanh đi hỏi đi".
Khánh Mộ Lam thúc giục Tả Phi Phi, sau đó quay lại nhìn A Mai: "Đi gọi Lý Địch tới đây, chắc chắn cậu bé sẽ có hứng thú với bài thơ này."
Chương 1253: Chuyện kia?
Mấy ngày gần đây, Hầu Tử và lính trinh sát lần lượt ra ngoài, Trần Phượng Chí dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ đi về phía nam, trong quân Thục đã bắt đầu có một số lời đồn lan truyền.
Tuy tạm thời chưa xuất xuất hiện tình cảnh hoang mang nhưng đã có một vài dấu hiệu.
Hầu Tử đã đưa tin tình báo của doanh trại quân Tần Vương về, vì vậy bản thảo của Lý Địch có lẽ sẽ được phát ra ngoài.
Lý Địch cũng biết Kim Phi và Trương Lương cần bản thảo này để nâng cao sĩ khí, cho nên vô cùngcoi trọng, sau cuộc họp đêm qua, cậu bé cũng không nghỉ ngơi, mà lại sửa lại từng câu từng chữ, sau đó tìm một phiến đất sét, bắt đầu tiến hành điêu khắc.
Quân Thục tuy không bằng quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng nhưng cũng có mấy chục ngàn người, chắc chắn không thể mong đợi Lý Địch bản thảo với từng người được, cách tốt nhất chính là in ra, do quan văn thư phát đến các đội, rồi chính trị viên sẽ đọc cổ vũ các binh sĩ.
Cách mà Lý Địch sử dụng, là phương pháp in truyền thống của Đại Khang, trước khi kỹ thuật in chữ di động xuất hiện.
Đơn giản mà nói, trước tiên phải khắc ngược chữ lên tấm đất sét, sau đó lại chải thuốc nhuộm lên, trải ra giấy dùng con lăn ấn, những chỗ không khắc sẽ bị thấm thuốc, những chỗ có chữ khắc sẽ để trống.
Phương pháp in này được gọi là âm khắc, tức là khắc chữ trắng trên nền đen.
Ngoài ra còn một phương pháp gọi là dương khắc, trước tiên viết ngược lên phiến đất sét, sau đó khắc những vùng không có chữ.
Sách in như vậy giấy trắng mực đen nhìn thuận tiện hơn.
Dương khắc có yêu cầu kĩ thuật rất cao đối với người thợ, hơn nữa vô cùng tốn thời gian, hạn chế rất nhiều việc truyền bá văn hóa.
Cho nên Kim Phi mới nghĩ ra kỹ thuật in chữ di động.
Kênh Hoàng Đồng không có điều kiện in chữ di động cho nên Lý Địch chỉ có thể sử dụng kiểu âm khắc đơn giản nhất để in bản thảo.
Đến sáng còn chưa khắc xong, A Mai đã phái người gọi cậu bé.
Nửa đêm Lý Địch gục trước bàn, thắt lưng tưởng như sắp gãy, nghe nói Khánh Mộ Lam đến tìm mình nên vội vàng tới.
“Mộ Lam tỷ tỷ, tỷ tìm ta có việc gì không?” Lý Địch khôn khéo hỏi.
Khánh Mộ Lam không có chức vụ cụ thể trong quân Thục, nên nhiều người gọi cô ấy là Khánh tiểu thư hoặc Khánh cô nương, chỉ có Lý Địch mỗi lần nhìn thấy đều gọi cô là Khánh tỷ tỷ.
Khánh Mộ Lam vô cùng thích cách gọi này, cho nên rất quan tâm đến Lý Địch.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Lý Địch có thể hòa hợp với tất cả binh lính.
Cậu bé hiểu được lòng người, cái miệng lại rất ngọt, biết người khác muốn nghe cái gì.
“Tiên sinh mới viết một bài thơ, đệ đến xem thử”.
Khánh Mộ Lam cầm lấy tờ giấy, đưa cho Lý Địch.
Đôi mắt Lý Địch sáng lên, vội vàng nhận lấy.
Sau khi đọc xong cậu bé nghi hoặc: “Ta đã nghe nói đến Ngọc Môn Quan, nhưng Thanh Hải và Lâu Lan là đâu?”
Tin tức ở thời phong kiến không nhanh nhạy, tuy Lý Địch đã từng đọc sách, nhưng hầu hết mọi người thật sự không biết về Lâu Lan.
“Lâu Lan là một quốc gia ở Tây Vực, ở rất xa với Trung Nguyên, xa hơn cả Thổ Phiên và Đảng Hạng”.
Khánh Mộ Lam nói: “Còn Thanh Hải có lẽ là nói đến hồ Thanh Hải ở phía Bắc Thổ Phiên, người ta nói rằng ở đấy có những ngọn núi phủ tuyết vô tận, Thanh Hải núi tuyết phủ dài, nghĩa là tuyết dày đặc trên Thanh Hải, bao phủ toàn bộ ngọn núi.”
“Mộ Lam tỷ thật lợi hại, không chỉ có thể dẫn quân ra trận, mà kiến thức cũng giỏi như vậy.”
Vẻ mặt Lý Địch chân thành tâng bốc, sau lại cúi đầu cảm khái: “Không hổ là tiên sinh, chỉ với mấy chữ ngắn đã có thể miêu tả một cảnh thê lương mênh mông, tuy ta chưa từng đi qua Thanh Hải, cũng chưa từng thấy núi tuyết, nhưng ta có thể tưởng tượng ra được khung ảnh ấy!
Hai câu cuối càng hào hùng bi tráng, đọc lên vang dội mạnh mẽ!”
“Tất nhiên, tiên sinh cũng không tùy tiện sáng tác, sáng tác ắt phải truyền ngàn đời!”
Khánh Mộ Lam kiêu ngạo nói: “Ta gọi đệ đến đây là muốn đệ xem thử, bài thơ tiên sinh mới sáng tác, đệ có thể dùng được không?”
“Bài thơ này hùng hồn bi tráng, lại cực kỳ phù hợp vs tình hình hiện tại!”
Lý Địch liên tục gật đầu, sau đó ngập ngừng hỏi: “Đúng rồi Mộ Lam tỷ, tiên sinh đã đồng ý chưa?”
Tuy rằng việc đưa thêm bài thơ này, e rằng cần phải sửa lại bản thảo lần nữa, có thể còn cần làm lại bản khắc, nhưng Lý Địch vẫn không ngừng phấn khởi như cũ.
Điều duy nhất khiến cậu bé lo lắng là cậu bé cũng biết Kim Phi không thích khoe khoang thơ ca, sợ rằng Kim Phi không đồng ý.
“Không phải đệ không biết con người tiên sinh, trong lòng dù thích đến đâu, ngoài mặt cũng không nói, lúc người ta khen thơ ngài ấy hay, đệ không thấy, miệng ngài ấy cười sắp chạm đến tai luôn đấy”.
Khánh Mộ Lam thản nhiên nói: “Đệ mặc kệ ngài ấy đi, cứ làm đi, sau này ngài ấy có hỏi đến, đệ cứ việc đẩy cho ta là được.”
“Vậy thì đa tạ Mộ Lam tỷ tỷ.”
Lý Địch vô cùng đồng tình với đánh giá về Kim Phi của Khánh Mộ Lam.
Kì thực nói trắng ra, Kim Phi là kiểu người có chút ngoài lạnh trong nóng.
Ví dụ y và Tả Phi Phi, nếu trong hai người có một người chủ động thì sẽ không trì hoãn đến bây giờ.
Bây giờ Hoàng đế đã ban hôn, hai người triệt để phá bỏ lớp cửa sổ giấy cuối cùng, còn chẳng phải ngày ngày ở bên nhau không biết chán đó sao?
Kỳ thực Khánh Mộ Lam và Lý Địch đã thực sự nghĩ oan cho Kim Phi.
Về mặt tình cảm y có chút ngoài lạnh trong nóng, nhưng về thơ ca, y thật sự muốn khiêm tốn.
Lúc người ta khen y, ngón chân của Kim Phi bấm chặt trong giày, miệng cười chẳng qua là để che đi sự xấu hổ mà thôi, thực sự không hề tự mãn.
“Mộ Lam tỷ, còn một vấn đề nữa,” Lý Địch hỏi: “Bài thơ này tên là gì?”
“À..” Khánh Mộ Lam gãi đầu: “Phi Phi tỷ của đệ đi hỏi rồi, vẫn chưa quay lại.”
“Tiên sinh sẽ nói sao?” Lý Địch hơi hoài nghi.
“Không sao, nếu ngài ấy không nói ta tự mình đi hỏi, nhất định sẽ hỏi ra!” Khánh Mộ Lam vỗ ngực bảo đảm.
Vừa nói xong, cô ấy đã nhìn thấy Kim Phi và Tả Phi Phi cùng nhau xuống núi.
Tả Phi Phi đi sau Kim Phi, nhìn Khánh Mộ Lam thì lắc đầu.
Khánh Mộ Lam vừa bảo đảm với Lý Địch, lời khoác lác còn đang nóng, nhìn thấy Tả Phi Phi lắc đầu, chỉ có thể tự mình tới hỏi thẳng: “Tiên sinh, bài thơ ngài vừa sáng tác có tên là gì vậy?”
Nhưng Kim Phi không để ý tới, quay đầu đi về phòng chỉ huy.
Đêm qua chưa ăn gì, bụng y đã đói rồi.
Khánh Mộ Lam nhìn qua, nhanh chóng bước đến mặt Kim Phi: “Nói nhanh, ngài không nói, ta sẽ chọn bừa một cái tên!”
“Vậy cô cứ chọn bừa đi.” Kim Phi nhún vai, vòng qua Khánh Mộ Lam, tiếp tục đi về phía trước.
Y chỉ là nhất thời có hứng, ai ngờ Tả Phi Phi ghi nhớ, lại còn bị Khánh Mộ Lam biết.
Khánh Mộ Lam nói chọn bừa một cái tên, chỉ là buột miệng nói, thật sự bảo cô ấy chọn tên thì khiến cô ấy nhọc lòng rồi.
Một bài thơ, người sáng tác là người am hiểu nhất, tên phải do người sáng tác chọn thì mới phù hợp với ý nghĩa hoàn cảnh bài thơ.
Cô ấy chỉ là người nghe thơ mà đi đặt tên thì sao được chứ?
Thế là Khánh Mộ Lam chạy nhanh mấy bước, lại kéo lấy Kim Phi.
Lần này cô ấy sử dụng chiêu lớn luôn, cô ấy ghé vào tai Kim Phi nhỏ giọng uy hiếp: “Nếu ngài không nói, ta sẽ nói chuyện kia cho tất cả mọi người biết!”
Nghe Khánh Mộ Lam nói vậy, tai của đám người Tả Phi Phi dựng cả lên.
Chương 1254: Tập trung
“Chuyện nào? Khánh Mộ Lam, cô đừng nói vớ vẩn!”
Kim Phi bước sang một bên hai bước, giữ khoảng cách với Khánh Mộ Lam, đồng thời y ngẫm nghĩ lại, xem mình có từng phát sinh sự việc gì vượt quá giới hạn cùng Khánh Mộ Lam hay không.
Nhưng sau nhiều lần cân nhắc, y chưa bao giờ làm gì với Khánh Mộ Lam.
Nhưng Khánh Mộ Lam lại nói: “Ngài đã quên chuyện gì xảy ra vào đêm khi chúng ta lần đầu đến Quảng Nguyên rồi sao?”
Nói xong, Lý Địch vốn đang cúi đầu giả vờ tránh né, không khỏi lén lút liếc mắt nhìn qua.
“Đêm đầu tiên ở Quảng Nguyên?”
Kim Phi nhớ lại nửa phút, mới ý thức được Khánh Mộ Lam đang nói tới chuyện gì.
Thật ra với bầu không khí xã hội thịnh vượng hoà bình hiện tại và địa vị của Kim Phi, nếu thật sự phát sinh chuyện gì với Khánh Mộ Lam, người bên ngoài cũng sẽ không bàn tán gì.
Thế nhưng Kim Phi cảm thấy rất oan uổng, nếu như y thật sự làm thì y sẽ thừa nhận, nhưng căn bản đêm hôm đó mình và Khánh Mộ Lam không hề phát sinh chuyện gì, chỉ là lần đầu tiên ở thế giới này y uống rượu, trong lúc say nói vài câu, hát bài ‘Quốc tế ca’, đọc lại bài Tương Tiến Tửu một lần thôi mà.
Kim Phi dở khóc dở cười nói: “Cô định dùng chuyện này để uy hiếp ta sao? Muốn thì cứ nói với bọn họ đi!”
Lúc nghe thấy bài ‘Quốc tế ca’, Khánh Mộ Lam và Đường Đông Đông đã rất sợ hãi, bởi vì hát một bài như vậy trong thời kì phong kiến, tuyệt đối là tạo phản.
Nhưng hiện tại Cửu công chúa đã lên ngôi Hoàng đế, cho dù y có lôi Cửu công chúa vào nhà để chỉnh đốn thì cũng không ai dám quản, huống chi là hát một bài.
Thực tế, trước khi Cửu công chúa có tin mừng, Kim Phi không ít lần đã làm như vậy.
Khánh Mộ Lam thực muốn dùng chuyện này để uy hiếp y, khiến Kim Phi nói không nên lời.
Thật ra, Khánh Mộ Lam không còn cách nào khác. Trước đây cô ấy có thể dùng A Mai để uy hiếp Kim Phi, nhưng hiện tại thân phận của Kim Phi đã khác, cô ấy không thể dùng A Mai để chống lại Kim Phi nữa, không đề cập tới việc Trương Lương không sẵn lòng, mà ca ca của cô ấy sẽ đánh chết cô ấy khi cô ấy quay trở lại.
Nếu là bình thường, Khánh Mộ Lam sẽ bỏ cuộc khi thấy uy hiếp không có tác dụng gì.
Nhưng vừa rồi cô ấy đã hứa với Lý Địch sẽ hỏi tên bài thơ ấy, bây giờ Lý Địch còn ở bên cạnh chờ đó.
Khánh Mộ Lam dứt khoát vòng tay qua cánh tay của Kim Phi và làm nũng nói: “Ngài chỉ cần nói với ta thôi!”
“Cô đang làm gì vậy?”
Toàn thân Kim Phi nổi da gà, vội vàng rút tay ra.
Bình thường Khánh Mộ Lam rất nghịch ngợm, cho dù cô ấy bảo A Mai trói y lại, Kim Phi vẫn cảm thấy bình thường, nhưng y chưa từng thấy Khánh Mộ Lam làm nũng như một đứa trẻ.
Khánh Mộ Lam xem xét thấy chiêu này hữu hiện, bèn tiến lên ôm lấy vai Kim Phi, treo nửa người lên trên Kim Phi: “Nếu ngài không nói cho ta, ta sẽ tiếp tục làm như thế này.”
Để A Mai gây chiến với Kim Phi không phải vấn đề lớn, nhưng Khánh Mộ Lam là muội muội ruột của Khánh Hâm Nghiêu, với lại thời gian quen biết Kim Phi còn sớm hơn so với Cửu công chúa, có thể nói không có sự giúp đỡ của Khánh Mộ Lam thì Kim Phi không thể quật khởi nhanh như vậy.
Cô ấy muốn trêu chọc Kim Phi, thì không ai có thể nói gì.
Khánh Mộ Lam đã luyện võ từ khi còn nhỏ, Kim Phi có lẽ không phải là đối thủ của cô ấy, sau vài lần đẩy cô ấy ra nhưng không thành, y chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi, tên bài thơ là ‘Tòng quân hành’.”
Bài thơ này là bài thứ tư trong loạt thơ của Vương Xương Linh trong chuyến hành quân, Kim Phi vẫn sử dụng cái tên vốn dĩ của nó.
“Không phải nói sớm thì đã xong việc rồi sao?”
Khánh Mộ Lam lúc này mới nhảy từ trên người Kim Phi xuống, phủi tay và nhướng mày nhìn về phía Lý Địch.
Cô ấy cảm thấy bản thân đã tìm được một biện pháp tốt để trị Kim Phi.
“Tòng quân hành...”
Lý Địch gật đầu và tán dương: “Thật là một cái tên hay: “Tiên sinh, ngài thật có tài văn chương!”
Kim Phi liếc nhìn Lý Địch: “Tán dương người khác là một thói quen tốt, nhưng ngươi phải nhớ kĩ cái gì nhiều quá cũng không tốt.”
Lý Địch chỉ là một cậu bé mười mấy tuổi nhưng đã bộc lộ tài năng lớn, không chỉ cực kỳ uyển chuyển và tinh tế trong cách đối xử với mọi người mà còn dũng cảm và tháo vát, Kim Phi đặt nhiều kỳ vọng vào cậu bé, y không hi vọng cậu bé sẽ trở thành một kẻ thích xu nịnh.
“Tiên sinh giáo huấn rất đúng, Địch Địch nhớ kỹ rồi ạ!”
Lý Địch thi lễ cúi đầu với Kim Phi và nói: “Nhưng những gì ta vừa nói không phải là tâng bốc ngài, cái tên mà ngài đặt cho bài thơ thật sự rất hay, nó không chỉ hỗ trợ làm nổi bật bài thơ mà còn rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của chúng ta.”
Biểu cảm của Lý Địch rất chân thành, ngay cả Kim Phi cũng không rõ cậu bé đang nịnh nọt hay thực sự nghĩ như vậy, y gật đầu rồi tiếp tục về phòng chỉ huy.
Trong phòng chỉ huy, Trần Phượng Chí và Đại Tráng đã đến, đang ngồi quây quần bên bàn ăn cháo.
Kim Phi có thói quen ngủ nướng, cho nên khi ăn trưa và ăn tối, mọi người đều đợi Kim Phi, còn buổi sáng ai đói thì người đó đến ăn.
Nhìn thấy Kim Phi đi tới, mọi người vội vàng bỏ việc đang làm xuống, đứng dậy.
“Thưa ngài, ta tưởng ngài sẽ không đến ăn vào buổi sáng...”
Đại Tráng gật đầu giải thích.
“Không sao, ngươi cứ ăn đi.”
Kim Phi tìm một chỗ ngồi xuống, Tả Phi Phi nhanh chóng bưng một bát cháo tới.
Tục ngữ nói, một nồi cháo lớn còn hơn một nồi mì nhỏ, cháo gạo trắng được đầu bếp nấu trong nồi lớn thơm và dẻo, là bữa sáng yêu thích của Kim Phi.
Húp một ngụm cháo trắng mà thấy ấm cả người.
Lên núi ngắm bình minh vào buổi sáng, toàn thân y như đông cứng lại, Kim Phi uống một bát cháo trắng cuối cùng cũng bình phục trở lại.
Khi Tả Phi Phi đi đưa cháo cho Kim Phi thì Trương Lương đi vào.
Anh ta chào Kim Phi rồi nói: “Thưa ngài, ta đang định cơm nước xong sẽ tìm ngài đây.”
“Có chuyện gì sao?” Kim Phi hỏi.
"Bây giờ núi Ô Đầu đã bị quân Tần vương phong tỏa, lương thảo tiếp tế của chúng ta cũng bị chặn, cho nên ta nghĩ chúng ta hẳn nên tập trung lương thực và cỏ lại, thống nhất phân phát, tiên sinh, ngài thấy thế nào?" Trương Lương hỏi.
Nhắc tới việc này, đây là lỗi của Kim Phi.
Trước đây, khi mọi người hành quân và chiến đấu, họ có các đội hậu cần đặc biệt chịu trách nhiệm tiếp tế lương thực và cỏ.
Nhưng Kim Phi đã tạo ra một chiếc phi thuyền, trước mỗi trận chiến, y đều trước tiên đều ra lệnh đốt hết lương thực và cỏ của đối thủ, kết quả là cả kẻ thù và người của y đều không dám đặt lương thực và cỏ cùng với nhau.
Khi quân Thục hành quân, họ được tổ chức thành các doanh trại nhỏ, mỗi doanh trại đều mang theo lương thực và vật tư, cho dù đồ tiếp tế của một hoặc hai doanh trại có bị người khác cướp cũng không ảnh hưởng đến cục diện chung.
Tuy nhiên, nhược điểm của việc này là mỗi doanh trại phải tự quản lý, không có lợi cho việc triển khai tổng thể.
"Ta đồng ý. Lương huynh, huynh hãy mau chóng thu xếp đi." Kim Phi gật đầu đáp.
Dân coi lương thực là trời, ăn uống là nhu cầu cơ bản đầu tiên của con người, trên thực tế, cho dù Trương Lương không nói thì mấy ngày này Kim Phi cũng sẽ tìm và nói với anh ta..
Trước đây, Kim Phi chưa bao giờ đối xử tệ với binh lính của mình trong việc ăn uống, cho dù lượng thức ăn của nhân viên hộ tống ăn có lớn đến đâu, họ cũng sẽ luôn được ăn no.
Nhưng hiện nay con đường tiếp tế lương thực và cỏ đã bị địch phong tỏa, quân Thục phải bố trí phân phối hợp lý, chuẩn bị cho một cuộc đấu tranh lâu dài, trên tiền đề đảm bảo hiệu quả chiến đấu, phải cố gắng giữ vững những gì đã có, cố gắng dùng những vật tư hiện hữu chống đỡ trong một thời gian dài, không thể để mọi người ăn bất cứ khi nào bọn họ muốn ăn nữa.
Đây là một vấn đề cần phải được giải quyết ngay lập tức.
Trương Lương đồng ý và định rời đi thì bị Kim Phi ngăn lại.
"Nhớ nhắc đội hậu cần, có thể tập trung phân phối vật tư, nhưng không được tập trung vào một chỗ, bắt buộc phải tách ra, đừng để một mồi lửa thiêu trụi hết".
Chương 1255: Loại mới
Trước khi nhận ra được những thay đổi của đội trinh sát và tiểu đoàn Thiết Hổ, quân Thục chủ lực đóng quân ở khu vực phía nam kênh Hoàng Đồng.
Nhưng cùng với quá trình bắt đầu bố trí tập trung, tất cả binh sĩ quân Thục đều nhận ra rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì.
Sau đó, các sĩ quan văn thư của mỗi trung đoàn đều nhận được bản thảo do Lý Địch in ra.
Nhân vật chính của bài viết này không phải Kim Phi, cũng không phải là một vị tướng cấp cao gì, mà là một nhân viên hộ tống bình thường, kể về những thay đổi trong cuộc sống của anh ta trong hai năm qua.
Nhưng là càng như này, càng có thể tạo ra sự đồng tình của binh sĩ quân Thục, cũng bắt đầu nhớ lại những thay đổi trong cuộc sống trong hai năm này.
Ngày trước Đại Khang sưu thuế nặng nề, khắp nơi đều có thổ phỉ cướp bóc.
Nhưng từ sau khi Kim Phi nổi dậy, tiêu cục Trấn Viễn khắp nơi trấn áp thổ phỉ, đầu tiên đánh đổ ngọn núi lớn đè ép trên đầu người dân.
Tiếp đó Kim Phi ở lại kinh thành mà ra sức số gắng, vì để giảm sưu thuế cho người dân Đại Khang.
Mặc dù, hành động giảm thuế này bị các chư hầu khắp nơi phản đối, cuối cùng chỉ tiến hành được nửa năm, nhưng đây là lãnh thổ do các chư hầu khác thống trị, kể từ khi Cửu Công chúa lập lên Đại Khang mới, luôn luôn quán triệt áp dụng thực thi sách lược giảm sưu thuế của Kim Phi.
Kỳ thực số tiền thuế này, đối với Kim Phi mà nói căn bản chẳng là gì, đến nay quân lương của tiêu cục Trấn Viễn và quân Thục, căn bản đều đến từ sự tích góp của thương hội
Kim Xuyên, cùng với chiến lợi phẩm tiêu cục Trấn Viễn lúc đánh thổ hào, phân chia đất ruộng thu được.
Rất nhiều gia tộc quyền quý đã tồn tại trước khi thành lập Đại Khang, đã kế thừa được vài trăm năm, khối gia sản bọn họ tích góp đến nay khó mà tưởng tượng được.
Lúc bỏ chạy, đồ đạc bọn họ có thể mang theo có hạn, những đồ họ không thể mang đi được đã rơi vào trong tay tiêu cục Trấn Viễn.
Những chiến lợi phẩm này là nguồn thu lớn nhất của Đại Khang mới.
Nhưng Kim Phi biết, đây chính là một cuộc mua bán chỉ xảy ra một lần duy nhất, thương hội Kim Xuyên mới là con đường kiếm tiền bền vững.
Hơn nữa, thương hội Kim Xuyên không chỉ có thể kiếm tiền, còn đảm đương nhiệm vụ kiểm soát vĩ mô và nhiệm vụ dự trữ vật tư chiến lược.
Thời điểm chưa có chiến tranh, Kim Phi có thể thông qua thương hộ Kim Xuyên điều tiết khống chế vật giá, phòng ngừa có người đầu cơ tích trữ, ảnh hưởng tới cuộc sống của người dân.
Trong trường hợp xảy ra chiến tranh hoặc thảm họa, thương hội Kim Xuyên cũng có thể cung cấp vật tư bổ sung và viện trợ trong thời gian sớm nhất.
Đây là công việc vô cùng quan trọng,cho nên Kim phi luôn toàn lực hỗ trợ sự phát triển của thương hội Kim Xuyên, Đường Tiểu Bắc vì việc này bận đến nỗi chân không chạm đất, đã một thời gian không trở về làng.
Nhờ những nỗ lực của Đường Tiểu Bắc, hiện giờ thương hội Kim Xuyên đã áp dụng mô hình hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ ở cấp cơ sở, các kho hàng tạm thời được thành lập ở hầu hết các thị trấn ở Xuyên Thục, gần như tất cả các làng mạc đều đã thành lập các chi nhánh.
Trải qua một khoảng thời gian dài nỗ lực như vậy, nguyên mẫu của hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ cơ bản đã xây dựng hoàn thành, người dân cũng thu được những lợi ích thiết thực từ đó.
Cuộc sống của những người dân ở nơi khác càng ngày càng khó khăn, nhưng cuộc sống của người dân Xuyên Thục lại càng ngày càng tốt.
Đặc biệt là nhân viên hộ tống và binh sĩ quân Thục, vì lương bổng cao, nên một nhân viên hộ tống có thể nuôi sống cả một gia đình lớn.
Thông qua nhật báo Kim Xuyên và sự tuyên truyền liên tục của đoàn ca múa, tất cả các nhân viên hộ tống đều hiểu rõ một đạo lý, cuộc sống tốt đẹp bây giờ, bọn họ nhất định phải tự đi bảo vệ.
Vì vậy, mặc dù ở cuối bản thảo Lý Địch đã nói rõ việc quân của Tần vương phong tỏa núi Ô Đầu, nhưng quân Thục cũng không gây ra tình cảnh hoảng sợ, ngược lại dưới sự dẫn dắt của người chỉ dẫn của mỗi đại đội, dần dần tạo nên bầu không khí cùng chung nỗi căm thù kẻ địch.
Vấn đề tinh thần của binh sĩ khiến Kim Phi lo lắng nhất, cũng đã được kiểm soát một cách hiệu quả.
Sau khi ổn định hậu phương, Kim Phi tiếp theo mới có thể dốc toàn lực đối phó với quân chinh chiến phía Nam của người Đảng Hạng và quân Tần Vương.
Quân chinh chiến phía Nam và quân Tần Vương rõ ràng là muốn kéo dài cuộc chiến, vây hãm chặt quân Thục ở kênh Hoàng Đông, lần này Kim Phi không hề giấu giếm sự thật với Cửu công chúa, ngay lập tức sai Hầu Tử phái lính trinh sát mang bồ câu đưa thư, trèo đèo lội suối tránh núi Ô Đầu, cầu cứu Cửu công chúa.
Hầu Tử hai ngày này cũng không hề rảnh rỗi, liên tục lôi kéo mấy phi công bay đi chơi đùa khinh khí cầu cùng thùng dầu hỏa, hy vọng lần sau một đòn giết sạch Hải Đông Thanh của quân địch.
Kim Phi vô cùng coi trọng việc này, hơn nữa đây là lĩnh vực sở trường của anh ta, cho nên xác nhận đã khống chế được vấn đề tinh thần binh sĩ, sau khi binh sĩ trinh sát yêu cầu trợ giúp cũng đã xuất phát, Kim Phi tìm Hầu Tử, ngay lập tức chui vào phòng thực nghiệm tạm thời.
Hầu Tử và phần lớn phi công đều ở trình độ xóa nạn mù chữ, nên cho bọn họ ra trận giao chiến thì không thành vấn đề, nhưng cho bọn họ đi làm thử nghiệm, cho dù đây là thử nghiệm độ khó cũng không cao, nhưng vẫn khiến họ có loại cảm giác không biết xuống tay từ đâu như cũ.
Một đám người bận rộn làm việc mấy ngày, nhưng cuộc thử nghiệm lại không có tiến triển nào lớn.
Sau khi Kim Phi gia nhập, cũng không ngay lập tức đi nghiên cứu khinh khí cầu, mà là chế tác một cái đồng hồ nước tương đối tinh vi trước tiên.
Ở Đại Khang không có đồng hồ, công cụ tính toán thời gian là bóng mặt trời.
Tuy nhiên, đồng hồ mặt trời có thể ghi lại những khoảng thời gian tương đối dài như giờ, nhưng nó không thể ghi lại những khoảng thời gian ngắn như phút và giây.
Đồng hồ nước do Kim Phi chế tác chính là chế tác đặc biệt để ghi lại những khoảng thời gian ngắn.
“Hầu Tử, ngươi sắp xếp người lại đi núi Ô Đầu một chuyến, ghi lại tốc độ bay của Hải Đông Thanh!”
Kim Phi đưa đồng hồ nước cho Hầu Tử: “Ta muốn biết Hải Đông Thanh bay một dặm cần bao nhiêu giọt nước.”
“Vâng!” Hầu Tử nhanh chóng đón lấy đồng hồ nước.
Hải Đông Thanh mỗi ngày đều được thả ra bay một hồi, vì bay cao, nên lính trinh sát không cần đến quá gần núi Ô Đầu, chỉ cần tìm được khe núi bay lên đó là có thể nhìn thấy rõ ràng Hải Đông Thanh.
Cho nên nhiệm vụ này tính an toàn rất cao.
Đợi đến sau khi lính trinh sát mà Hầu Tử sắp xếp rời đi, Kim Phi mới bắt đầu bắt tay vào thử nghiệm khinh khí cầu.
Cùng với sự tham gia của Kim Phi, tiến độ thử nghiệm nhanh chóng cải thiện, chỉ cần thời gian vài ngày, Kim Phi đã sửa biến ra một loại khinh khí cầu hoàn toàn mới, còn làm ra một dây dẫn thuốc nổ mới.
Khinh khí cầu mới có kích thước nhỏ hơn, khả năng chịu tải không cao, nhưng tốc độ cất cánh bay lên nhanh hơn, Kim Phi còn lắp đặt một chỗ để đặt túi thuốc nổ bên trong túi bóng khí của khinh khí cầu.
Sở dĩ lần trước không giết được Hải Đông Thanh là vì sau khi lính trinh sát đốt thùng dầu hỏa, túi bóng khí của khinh khí cầu đã chặn sóng xung kích và ngọn lửa thay cho Hải Đông Thanh, chẳng qua là đâm ngã Hải Đông Thanh mà thôi, chứ không gây ra thiệt hại quá lớn.
Nếu như đặt túi thuốc nổ vào trong túi bóng khí, sau khi cho nổ tung túi thuốc nổ, túi bóng khí cũng sẽ phát nổ, Hải Đông Thanh nằm phía trên túi bóng khí, cũng sẽ trực tiếp chịu sức mạnh tạo ra từ vụ nổ.
Tuy nhiên, thời điểm phát nổ cần phải được lựa chọn kỹ càng, nếu cho nổ sớm quá hoặc quá muộn thì đều không có tác dụng, cho nên Kim Phi đã chế tạo ra một loại dây dẫn thuốc nổ mới.
Tốc độ cháy của dây dẫn mới chính xác hơn, đợi đến lúc lính trinh sát đo lường tính toán được tốc độ bay của Hải Đông Thanh, phi công điều khiển khinh khí cầu có thể căn cứ vào khoảng cách của Hải Đông Thanh phối hợp cùng với đồng hồ nước để lựa chọn thời điểm châm thuốc nổ, vào thời điểm Hải Đông Thanh đến gần như vậy có thể đảm bảo mức độ an toàn cao nhất, thì cho nổ gói thuốc nổ.
Trên thực tế, cách tốt nhất là sử dụng bom điều khiển từ xa, nhưng sự phát triển của khoa học kỹ thuật cần có thời gian và sự tích lũy, bom điều khiển từ xa là sản phẩm của thời đại điện tử, cho dù Kim Phi có hiểu rõ nguyên lý của nó, cũng không cách nào tạo ra các sản phẩm điện tử mà không có căn cứ, mà chỉ có thể sử dụng phương pháp tương đối ngu ngốc này.
Đợi Kim Phi lắp ráp xong khinh khí cầu mới và sau khi trải qua quá trình huấn luyện đơn giản ở độ cao thấp tại kênh Hoàng Đồng, mới cho đặt chất nổ lên.
Mọi thứ đã được chuẩn bị thỏa đáng, lính trinh sát do Hầu Tử cử đi cũng đã đúng lúc quay trở lại.
Bình luận facebook