-
Chương 1271-1275
Chương 1271: Báo hỉ
Kể từ ngày đó, Quan Hạ Nhi sống trong viện của Cửu công chúa, Nhuận Nương cũng chuyển đến giúp họ nấu ăn.
Cửu công chúa xuất thân hoàng tộc, quy củ nghiêm khắc, trừ việc thỉnh thoảng đến Khánh phủ ngủ cùng Khánh Mộ Lam lúc nhỏ ra, cô ấy hầu như từ trước đến nay đều không sống chung phòng với bất kỳ ai khác.
Khi Quan Hạ Nhi mới chuyển vào, cô ấy vẫn không quen lắm, nhưng sau khi sống hai ngày, lại phát hiện Quan Hạ Nhi ngoài việc nhắc nhở cô ấy nghỉ ngơi ra thì không hề can thiệp vào cuộc sống của cô ấy, Cửu công chúa cũng dần dần quen với việc này.
Điều quan trọng nhất là Quan Hạ Nhi cho phép cô ấy mỗi ngày phê duyệt tấu sớ 2 giờ.
Ngày thứ ba Quan Hạ Nhi sống ở viện Cửu công chúa, nhóm quân thứ nhất của quân Phạm Gia đã đến bến tàu Kim Xuyên.
Nhưng Phạm Hải Châu lại không đến bái kiến Cửu công chúa, mà thuận theo sông Gia Lăng tiếp tục tiến lên phía bắc.
Để đưa theo nhiều người hơn, Phạm Hải Châu giống như Kim Phi lúc đầu, đã làm cho boong tàu Trấn Viễn số 2 chật kín người.
Tàu Trấn Viễn số 2 đi ngược dòng dọc theo sông Gia Lăng, dừng tạm ở một bến tàu nằm ở thượng du.
Bến tàu này đã đến thượng du của sông Gia Lăng, lại tiếp tục đi về phía trước, mặt nước vừa hẹp vừa nông, tàu Trấn Viễn số 2 nếu đi không cẩn thận sẽ rất dễ mắc cạn.
Tuyến đường này là tuyến đường chính ban đầu mà thương hội Kim Xuyên dùng để vận chuyển hàng hóa lên phía Bắc, vì vậy Đường Tiểu Bắc đã xây dựng một số nhà kho ở bên cạnh bến tàu, để vận chuyển hàng hóa đến đất Tần và Đảng Hạng.
Bây giờ tuyến đường này lại trở thành tuyến đường chính để quân Thục tiến vào nước Tần, kho hàng của thương hội cũng trở thành trạm trung chuyển của quân Thục và lương thảo.
Mấy ngày trước, Hàn Phong cùng với nhân viên hộ tống đã từ Giang Nam trở về, cũng là ở chỗ này lên bờ, sau đó sửa soạn 1 đêm, rồi gấp rút lên đường, đi bộ đến Đại Tản Quan.
Sau khi quân Phạm Gia đến đây, đến sửa soạn cũng không, chỉ ăn một bữa cơm rồi rời đi luôn, muốn nhanh chóng đuổi kịp Hàn Phong.
Trấn Viễn số 2 hiện nay là tàu vận chuyển chủ lực binh lính quân Thục, khi Phạm tướng quân lên bờ, nồi hơi của Trấn Viễn số 2 đều chưa tắt, sau khi bổ sung than xong lập tức quay lại, thuận theo dòng sông mà đi tiếp kéo theo đợt quân thứ hai của quân Phạm Gia.
Khi Phạm Hải Châu mang theo quân Phạm Gia nhanh chóng đến Đại Tản Quan, người canh giữ Đại Tản Quan lại nói với anh ta rằng, Hàn Phong cùng với nhân viên hộ tống đã xuất phát, đi xuyên qua khu rừng già nằm sâu bên trong ở vùng núi Tây Bắc, vượt qua trạm kiểm soát Tần vương, đi Hi Châu tìm Kim Phi rồi.
Phạm Hải Châu đã từ bỏ rất nhiều chỉ vì để lập công, anh ta cũng rất muốn đi thẳng kênh Hoàng Đồng sát cánh cùng với Kim Phi, nhưng Hàn Phong dám đi nhưng Phạm Hải Châu lại không dám, chỉ đành tuân theo mệnh lệnh của Cửu công chúa đợi ở Đại Tản Quan, chuẩn bị đợi đội quân khác của quân Phạm Gia và binh lính Xuyên Thục mới đang nhanh chóng đến đây.
...
Tại Kênh Hoàng Đồng,
Kim Phi vẫn không biết Xuyên Thục gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, y vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để hoàn thiện khinh khí cầu, tiêu diệt chim ưng của quân Tần Vương, từ đó nâng cao sĩ khí.
Vì để bắn trúng mục tiêu nhiều nhất có thể, Kim Phi đã cùng với Hầu Tử và một số người thợ khác bận rộn nhiều ngày ở trong mỏ.
Ngay khi Kim Phi định phát động tấn công thì Thiết Chùy đến báo cáo rằng, Hàn Phong đang dẫn 1 đội nhân viên hộ tống tới.
Lúc này, những gì có thể cải tiến cơ bản cũng đã hoàn thiện hết rồi, khi biết Hàn Phong đến, Kim Phi rời khỏi mỏ, trở về phòng chỉ huy chiến đấu.
Nhìn thấy Kim Phi, Hàn Phong chào theo nghi thức quân đội, sau đó lớn tiếng nói: “Đội Chung Minh không kịp thời phát hiện dị thường ở đất Tần, xin ngài trách phạt”.
Mặc dù Hàn Phong gần đây luôn ở Giang Nam phụ trách giúp đỡ Phạm Hải Châu xây dựng lại quân Phạm Gia, không chú ý đến đất Tần, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn là một người phụ trách đội Chung Minh, đội Chung Minh để xảy ra một sơ xuất lớn như vậy, Hàn Phong phải có trách nhiệm về việc đó.
Vì vậy chuyện đầu tiên khi Hàn Phong gặp Kim Phi chính là nhận tội.
“Trách nhiệm của ngươi và Lương ca, sau khi trận chiến kết thúc, tất nhiên sẽ bị nghiêm trị theo Quân Pháp Đường.” Kim Phi nói: “Khi về viết một bản báo cáo giao cho Quân Pháp Đường”.
Kim Phi hiểu rất rõ, bất cứ một tổ chức nào muốn đi được xa, thì đều cần có quy tắc.
Nếu mọi phần thưởng và hình phạt đều dựa theo ý của người lãnh đạo, tổ chức như vậy có thể sẽ phát triển rất nhanh, nhưng tuyệt đối không thể đi xa được khi xuất hiện các vấn đề hỗn loạn trong việc quản lý.
Quân Pháp Đường chính là nơi mà những quy tắc y lập ra cho những nhân viên hộ tống và quân Thục.
Lần trước Trương Lương thỉnh tội, Kim Phi cũng không trực tiếp xử phạt, mà yêu cầu Trương Lương viết báo cáo nộp cho Quân Pháp Đường.
Điều này không chỉ bớt việc mà còn công bằng.
“Vâng”, Hàn Phong trước khi thỉnh tội cũng đã biết trước kết quả này, vừa nãy chẳng qua là làm cho có lệ, để bày tỏ thái độ mà thôi.
“Lão Hàn, ngươi từ làng đến đây sao?” Kim Phi hỏi.
“Đúng vậy,” Hàn Phong gật đầu nói.
“Trong làng thế nào? Vũ Dương và Hạ Nhi sinh chưa?”
“Trong làng hiện tại rất tốt, khi ta đi, bệ hạ và Hạ Nhi phu nhân vẫn chưa sinh.” Hàn Phong đáp.
Vừa nãy Trương Lương cũng nói rồi, Hàn Phong biết mình nên nói thế nào.
Sau khi nói xong, anh ta còn cố ý chuyển đề tài: “Có điều khi ta đi, có gặp Ngụy tiên sinh một lần, Ngụy tiên sinh nói bệ hạ và Hạ Nhi phu nhân cũng sắp sinh rồi, nói không chừng người báo tin vui cũng đang trên đường tới đây đấy.”
Kim Phi nghe vậy, lực chú ý quả nhiên bị chuyển dời, ngoảnh đầu nhìn về phía Xuyên Thục.
Trong hai kiếp, Kim Phi đây là lần đầu tiên được làm cha, nghĩ đến việc Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi sắp sinh, đứa con trong bụng Bắc Thiên Tầm đang lớn lên từng ngày, Kim Phi không khỏi bắt đầu nhớ đến làng Tây Hà
Tuy nhiên với tư cách là thống soái, Kim Phi rất nhanh lấy lại tinh thần, tiếp tục hỏi: “Bình Giang và Ngu Sơn như thế nào?”
"Mọi chuyện đều ổn, mọi người rất đoàn kết, Phạm Hải Châu chủ động xin lệnh bệ hạ, dẫn quân Phạm Gia đến đất Tần để tiếp viện cho ngài." Hàn Phong đáp.
"Làm càn!" Kim Phi khẽ cau mày: "Phạm Hải Châu cùng quân Phạm Gia rời đi, Ngô vương tấn công Bình Giang và Ngu Sơn thì phải làm sao?"
"Ngài yên tâm, người dân Bình Giang và Ngu Sơn đã tự phát liên kết lại với nhau..."
Hàn Phong giải thích tình hình Bình Giang cho Kim Phi.
Kim Phi nghe được lời này, trong lòng vừa lo lắng lại vừa vui mừng
Điều lo lắng là chỉ dựa vào vào người dân và nhân viên hộ tống ở lại, quân Phạm Gia không thể bảo vệ được Bình Giang và Ngu Sơn, may thay, người dân Bình Giang và Ngu Sơn sẵn sàng chủ động giúp đỡ thủ thành, điều này cho thấy rằng đối sách đánh vào cường hào và chia đất đai là đúng đắn và khả thi.
Dù lo lắng hay vui mừng, Kim Phi biết rằng nếu Cửu công chúa đã ban thánh chỉ, chuyện này đã được định trước, nói thêm nữa cũng vô ích, nên y cũng không hỏi thêm nữa mà hỏi những chuyện khác cùng với việc Hàn Phong sắp xếp chuyện tiếp theo.
Hàn Phong hiện tại rất thông thạo việc kinh doanh, trên đường cũng đã nghĩ ra kế hoạch, Kim Phi hỏi, anh ta đều có thể lưu loát trả lời.
Kim Phi hỏi một số tình hình khác, sau đó sắp xếp cho Hàn Phong đi nghỉ ngơi.
Nhưng Hàn Phong không hề nghỉ ngơi mà lập tức phái người đi liên lạc với những mật thám mà Cửu công chúa đã cài ở Đảng Hạng và quân đội đất Tần.
Những mật thám này là một trong những vốn liếng cuối cùng mà Cửu công chúa tích lũy được ở kinh thành, hiện tại để giúp đỡ Kim Phi, Cửu công chúa đã cho Hàn Phong tài liệu và thông tin liên lạc của toàn bộ số mật thám.
Như để kiểm chứng lời nói của Hàn Phong, vào ngày thứ ba sau khi Hàn Phong đến, không lâu sau đó đội trinh sát do Tiểu Ngọc phái đi đưa tin báo hỉ đã đến.
Chương 1272: Ra tay
Lúc mấy người Kim Phi, Trương Lương, Khánh Mộ Lam đang thảo luận trong phòng chỉ huy thì Hầu Tử cùng lính trinh sát chạy đến.
"Tiên sinh, hỷ sự! Đại hỷ sự!"
Hầu Tử vừa bước vào đã không khỏi hét lên: "Bệ hạ và phu nhân Hạ Nhi đã sinh rồi!"
Người trinh sát đưa thư cũng nhanh chóng lấy trong tay ra một xấp thư đặt lên bàn, sau đó cầm ba lá thư phía trên lên bằng cả hai tay đưa cho Kim Phi: “Tiên sinh, đây là thư của ngài."
Bên dưới thư của Kim Phi là thư của Khánh Mộ Lam, nhưng cô ấy không có thời gian để đọc, cô ấy nhìn chằm chằm vào người trinh sát và hỏi: "Bệ hạ sinh con trai hay con gái?"
"Con gái," lính trinh sát trả lời.
Khánh Mộ Lam hơi thất vọng, sau đó hỏi: "Phu nhân Hạ Nhi thì sao?"
"Cũng là con gái!"
"Cũng là con gái ư?" Khánh Mộ Lam sửng sốt một chút, tâm trạng phức tạp.
Nội tâm của mấy người Trương Lương, Tả Phi Phi cũng như vậy.
Theo quan niệm của họ, con gái cuối cùng sẽ lấy chồng, nên con trai mới là người nói dỗi.
Bọn họ đều hy vọng Kim Phi sẽ có người nối nghiệp, như vậy Đại Khang mới mới có thể ổn định trở lại.
Nhưng ai ngờ được trời không chiều lòng người.
Kim Phi kiếp trước được giáo dục rằng nam nữ không quan trọng, có chút áy náy hỏi: "Vũ Dương và Hạ Nhi sinh nở có thuận lợi không?"
So với chuyện con trai hay con gái, Kim Phi càng quan tâm đến vấn đề này hơn.
Thật ra, trước khi đến Hi Châu, Kim Phi đã đoán được mình có thể không quay lại kịp lúc con của Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi chào đời, nhưng không còn cách nào khác. Dù là để ổn định tinh thần quân đội hay chỉ huy trên chiến trường, Kim Phi vẫn phải đến Hi Châu một chuyến.
"Nghe Tiểu Ngọc cô nương nói mọi việc diễn ra rất thuận lợi, Ngụy tiên sinh còn chưa kịp ra tay."
Lính trinh sát đáp: "Nghe nói bệ hạ sáng hôm sau đã đưa tấu chương vào phòng để bắt đầu phê chuẩn. Hạ Nhi phu nhân cũng đã chuyển đến ở cùng bệ hạ!"
"Vũ Dương cũng thật càn quấy, vừa mới sinh con ngày hôm sau đã bắt đầu làm việc!"
Kim Phi cau mày, nhưng tảng đá trong lòng cũng xem như đã được buông xuống.
Cửu công chúa vẫn có thể làm việc, điều này chứng tỏ cô ấy quả thực đang hồi phục rất tốt.
Sau khi xác nhận hai người đều không có gì nguy hiểm, Kim Phi cúi đầu bắt đầu mở thư ra.
Bức thư đầu tiên là của Cửu công chúa, nội dung tương tự như những bức thư trước, ngoại trừ nói thêm vài điều về đứa trẻ để Kim Phi không phải lo lắng.
Bức thư thứ hai do Quan Hạ Nhi viết.
Đây cũng là lần đầu tiên Quan Hạ Nhi đích thân viết thư cho Kim Phi.
Quan Hạ Nhi trước đây không biết chữ, sau khi Kim Phi lập ra ban xóa nạn mù chữ cô mới học chữ, chữ viết của cô có chút ngây ngô, nhưng vô cùng thanh tú, nhìn một cái đã biết cô thường xuyên luyện tập.
Thư của Quan Hạ Nhi dài hơn Cửu công chúa rất nhiều, cũng không có nội dung gì quan trọng, chỉ là một số chuyện trong nhà, còn dặn dò Kim Phi đừng lo chuyện ở nhà, vô cùng chân thành và ấm áp, giống như con người Quan Hạ Nhi.
Cuối thư, Quan Hạ Nhi nói muốn Kim Phi đặt tên cho đứa bé, đồng thời nhắc nhở Kim Phi cũng đừng quên đặt tên cho con của Cửu công chúa.
Kim Phi đọc lại thư của Quan Hạ Nhi trước khi cầm lá thư thứ ba lên.
Bức thư thứ ba là do Tiểu Ngọc viết, nhưng sau khi mở phong thư ra, bên trong có một phong thư có đề tên của Phương Linh Quân.
Kim Phi sửng sốt một lát, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
Gần đây y bận hành quân và chiến đấu, quả thực đã quên mất chuyện của học viện sư phạm.
Tính toán một chút, hẳn là trường học viện đã được nghỉ, nay Phương Linh Quân viết thư, có lẽ là để hỏi về việc an bài cho năm sau.
Mở phong thư ra, quả nhiên đúng như những gì Kim Phi nghĩ.
Kim Phi cũng không phải kẻ ngốc, Phương Linh Quân cho lá thư vào trong phong bì của Tiểu Ngư rồi gửi đi, hiển nhiên là lo lắng Cửu công chúa không đồng ý phổ cập giáo dục, vì thế tránh mặt Cửu công chúa, đến xin chỉ thị của Kim Phi.
Kim Phi suy nghĩ một chút, đi tới bên cạnh bàn, trước tiên trả lời thư của Quan Hạ Nhi.
Từ thư của Quan Hạ Nhi, Kim Phi đoán cô không biết hoàn cảnh khó khăn hiện tại của y nên Kim Phi không nói gì mà chỉ tập trung nói về sự hùng vĩ của ngọn núi phía Tây Bắc và một số chuyện thú vị trong lúc hành quân.
Y vốn đã cảm thấy áy náy vì đã bỏ lỡ thời điểm con của Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi chào đời, nên Kim Phi không đề tên đứa trẻ trong thư mà đợi đến khi gặp mắt mới đặt tên cho đứa trẻ.
Viết xong thư cho Quan Hạ Nhi, Kim Phi lại trả lời thư của Cửu công chúa.
Lúc trước trả lời thư của Cửu công chúa, những điều cần nói cũng đã nói rồi, Cửu công chúa không thích nói chuyện trong nhà, cho nên hồi đáp Cửu công chúa cũng không dài lắm.
Cuối cùng, Kim Phi viết thư cho Phương Linh Quân.
Kế hoạch trăm năm, giáo dục làm gốc.
Nếu muốn thay đổi hoàn toàn thế giới này, không thể chỉ dựa vào một mình Kim Phi.
Trong thư gửi Cửu công chúa, Kim Phi không đề cập đến thư của Phương Linh Quân mà bảo cô ấy hãy hợp tác với Phương Linh Quân để vượt qua khó khăn, trước tiên thực hiện giáo dục bắt buộc ở Quảng Nguyên.
Sau đó lại viết thư cho Phương Linh Quân, nhắc nhở một số nhiệm vụ cụ thể, lại bảo ông ta có khó khăn gì thì hãy đến gặp Quan Hạ Nhi trước, nếu Quan Hạ Nhi không giải quyết được thì mới đến gặp Cửu công chúa.
Kim Phi viết ám hiệu vào mặt sau bức thư của Cửu công chúa, viết người nhận thư, sau đó đưa bức thư cho Tả Phi Phi.
Bức thư của y hiện tại được xem là văn kiện cơ mật, không chỉ phải được niêm phong bằng sáp mà còn phải để lại một con dấu riêng trên sáp.
Sau khi đến đây, tất cả những việc này đều do Tả Phi Phi làm .
"Hầu Tử, hãy cho người gửi những phong thư này đi càng sớm càng tốt."
Kim Phi nhìn về phía Hầu Tử.
Chớp mắt một cái là sang năm mới rồi, nếu không bắt đầu hành động, việc khai giảng vào mùa xuân năm sau sợ là sẽ bị trì hoãn.
Nếu như Kim Phi có ở Kim Xuyên, hẳn là có rất nhiều việc đã được hoàn thành.
Tuy nhiên, Kim Phi đã sắp xếp cho đội Chung Minh tìm những nơi thích hợp để tổ chức lớp học, giáo viên cũng đã được huấn luyện, bây giờ việc cần làm chỉ là giao tài liệu giảng dạy đến từng nơi.
Hiện tại, những người đưa thư của nhật báo Kim Xuyên sớm đã được phân bố khắp Xuyên Thục. Việc giao sách không khó, lúc giao báo người đưa thư cũng có thể tiện tay mang theo.
Sau đó một năm lại để cho nhật báo Kim Xuyên đưa ra thông báo, nói một chút về giáo dục phổ cập bắt buộc là được.
Tả Phi Phi niêm phong phong thư bằng sáp rồi đưa cho Hầu Tử.
"Tiên sinh, chờ mấy người Lương huynh viết xong thư, ta sẽ lập tức sắp xếp các huynh đệ đưa trở về."
Hầu Tử nhận lấy phong thư trả lời.
"Được," Kim Phi gật đầu, nói tiếp: "Còn nữa, gần đây phái thêm huynh đệ đi thăm dò đường đi, mau chống quét sạch chim ưng ở núi Ô Đầu, chúng ta không thể tiếp tục bị mắc kẹt ở đây."
Cửu công chúa đoán không sai, khi biết y có con, Kim Phi dù có kiềm chế đến đâu cũng không khỏi cảm kích động, có chút nhớ nhà.
Suy cho cùng trải qua hai kiếp, đây là lần đầu tiên y có con.
Hầu Tử vẫn luôn chờ đợi để giết chim ưng của quân Tần Vương, nhưng Kim Phi lại muốn một lần tóm gọn nên vẫn chưa ra tay.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng Kim Phi cũng ra tay.
Nếu không phải còn có Trương Lương đứng bên cạnh, Hầu Tử nhất định sẽ nhảy dựng lên.
“Tiên sinh ngài yên tâm đi, ta chỉ đợi câu này của ngài thôi.”
Hầu Tử hưng phấn vỗ ngực: "Ta đi tìm Lão Hàn cùng nhau hành động. Nhất định sẽ thăm dò cặn kẽ núi Ô Đầu!”
Gần đây lính trinh sát đã thu hẹp phạm vi trinh sát, nhưng cũng không hoàn toàn nhàn rỗi.
Hầu Tử chọn ra một số người giỏi trong đội trinh sát, gần đây vẫn luôn tập hợp người theo dõi quân của Tần Vương, hiện tại rốt cuộc cũng có thể dùng đến!
Chương 1273: Vì cuộc sống mới
Trong đêm đen tối tăm, hai lính trinh sát cẩn thận di chuyển dọc theo khe núi.
Cả hai người đều mặc đồ đen ngụy trang di chuyển với tốc độ rất chậm rãi, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Cứ như thế mà cẩn thận bước đi trong gió lạnh suốt đêm, mãi đến rạng sáng mới trở lại phòng tuyến của quân Thục.
Hầu Tử không ngủ, vẫn cứ đợi trong hầm mỏ ở tiền tuyến cùng với Trần Phượng Chí.
Nhìn thấy hai người, Hầu Tử vội hỏi: “Thạch Đầu, Xuyên Tử thế nào rồi? Đã thăm dò rõ chưa?"
Theo kế hoạch của Kim Phi, trận oanh tạc này không chỉ phải giết chết Hải Đông Thanh, mà sau khi giết chết Hải Đông Thanh thì tốt nhất lập tức cho một đội bay đến núi Ô Đầu để oanh tạc kẻ địch nhiều nhất có thể.
Máy hơi nước sử dụng trên phi thuyền tuy là loại máy nhỏ đã cải tiến nhưng vẫn rất nặng, cộng với sự có mặt của Hải Đông Thanh, trong kho của quân Thục ở kênh Hoàng Đồng chỉ có hai máy hơi nước, các bộ phận cũng chỉ đủ để lắp ráp một chiếc.
Thế nên việc thực hiện kế hoạch oanh tạc này chỉ có thể hoàn thành bằng số lượng lớn khinh khí cầu với chi phí thấp hơn.
Khinh khí cầu bay nhờ vào sức gió, trước khi khởi hành, khinh khí cầu và các thiết bị liên quan phải được đưa theo chiều gió.
Vả lại sau khi cho nổ tung Hải Đông Thanh, nhân viên hộ tống trên khinh khí cầu nhất định phải nhảy dù xuống.
Bây giờ con đường núi giữa kênh Hoàng Đồng và núi Ô Đầu đầy rẫy quân mật thám của kẻ địch, những nhân viên hộ tống nhảy dù phải tránh né bọn họ mới có cơ hội sống sót.
Hai trinh sát vừa trở về có nhiệm vụ đi tra xét hành động của mật thám bên địch.
"Báo cáo đại đội trưởng, chúng ta đã thăm dò rõ ràng!"
Một lính trinh sát đi tới bên cạnh bản đồ vẽ tay, cầm bút chì bắt đầu đánh dấu số lượng mật thám cùng phương thức luân phiên của từng nơi.
Để tìm rõ những thứ này, hai người họ đã bò trong đống đổ nát suốt hai ngày hai đêm.
Sau khi hai lính trinh sát này rời đi, bốn đội lính trinh sát trước sau đã quay trở lại.
Trong bữa cơm sáng, Hầu Tử dẫn theo lính trinh sát tìm hiểu tình báo đến phòng chỉ huy tác chiến, mãi đến nửa buổi sáng mới rời đi.
Giữa trưa, kế hoạch chính thức bắt đầu.
Tại một chỗ khuất trên sườn đồi ở trận địa phía nam kênh Hoàng Đồng, có ba lính trinh sát đứng thẳng trước mặt Kim Phi.
“Ba người các ngươi bảo trọng!”
Kim Phi chủ động chào ba lính trinh sát.
Trương Lương, Tả Phi Phi và các cấp cao khác của quân Thục cũng chào theo.
Ba trinh sát đáp lại bằng một kiểu chào của quân đội, mỉm cười với Kim Phi rồi quay người rời đi không chút do dự.
Kim Phi không khỏi cắn môi một cái khi nhìn bóng lưng của ba người.
Nhiệm vụ lần này do ba trinh lính sát đây đi thực hiện là vô cùng nguy hiểm, bất kể thành công hay thất bại đều là chín phần chết một phần sống.
Nếu là trước đây Kim Phi hẳn sẽ từ chối nhiệm vụ chủ động đưa người của mình đi chịu chết, nhưng sự xuất hiện của Hải Đông Thanh đã thay đổi rất nhiều kế hoạch của Kim Phi và cũng thay đổi suy nghĩ của y.
Trải qua những trận chiến ở thành Du Quan đã khiến Kim Phi trưởng thành lên rất nhiều, đồng thời cũng khiến y thực sự hiểu rằng sự hy sinh là điều không thể tránh khỏi trong chiến tranh!
Là một người chỉ huy, để giành được chiến thắng và để có được nhiều người sống sót hơn, đôi khi y phải nhìn người của mình đi chịu chết!
Ví dụ như lần này có thể nói là ba lính trinh sát này đã đi chịu chết, vả lại đây là mệnh lệnh do đích thân Kim Phi ra lệnh.
Mặc dù trước đó Hầu Tử đã thông báo cho ba người về tính nguy hiểm của hành động, ba người họ cũng tình nguyện thực hiện nhiệm vụ nhưng Kim Phi vẫn cảm thấy khó chịu.
Nhưng y buộc mình phải chấp nhận nó!
Vì lẽ đó Kim Phi cũng không lảng tránh, mà là đích thân dẫn người tới tiễn ba người đi!
Y muốn mình phải nhớ kỹ cảm giác bất lực lúc này, đồng thời cũng nhắc nhở bản thân rằng sau này phải cố gắng hết sức để tránh những tình huống tương tự xuất hiện!
Tiểu đội trinh sát ba người lặng lẽ lẻn vào phương nam dưới sự che chắn của những tảng đá.
Tuy nhiên, sau khi mới tiến được hơn ba dặm, tiểu đội trinh sát gặp phải một nhóm mật thám của quân Tần Vương trong hẻm núi.
Quân mật thám của Tần Vương không nói gì đã lợi dụng số đông rồi bắt đầu công kích, lúc đó lính trinh sát đã đến giữa hẻm núi muốn chạy cũng không chạy được nữa nên đành đối chiến.
Mặc dù chỉ có ba lính trinh sát nhưng bọn họ có súng kíp!
Ở địa hình hẻm núi này, ba khẩu súng kíp cạnh nhau khai hỏa, cát sắt gần như có thể bao phủ toàn bộ thung lũng khiến kẻ địch không còn nơi nào để trốn thoát.
Sau ba phát súng vang lên, hầu hết quân mật thám của địch đều bị tiêu diệt tại chỗ còn lại đều bị cát sắt bắn trúng và mất đi sức chiến đấu.
Nhưng ba phát súng này cũng hoàn toàn lộ ra vị trí của lính trinh sát.
Các mật thám xung quanh của Tần Vương lập tức lao về phía thung lũng.
Vị trí này vượt xa phạm vi tấn công của máy bắn đá và nỏ hạng nặng, lính trinh sát chỉ có thể bắn mũi tên lệnh để cầu cứu.
Tại trận địa phía nam ở kênh Hoàng Đồng, Trần Phượng Chí đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, khi nhìn thấy tiếng mũi tên lệnh lập tức dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ ra ngoài.
Quân mật thám của Tần Vương đã bị tiểu đoàn Thiết Hổ phục kích mấy lần trước đó nên đã chuẩn bị chuẩn bị kỹ càng, vừa nhìn thấy tiểu đoàn Thiết Hổ xuất quân, binh lính của Tần Vương mai phục trong chỗ tối lập tức lên đường lao về phía hẻm núi.
Nhất thời, thung lũng nhỏ đã trở thành một chiến trường cục bộ, cả hai bên tiếp tục tập hợp lực lượng ở đó để tiếp viện cho phe mình.
Khi mọi sự chú ý của quân địch đều bị thu hút vào chiến trường trong thung lũng, một đội ngũ lính trinh sát khác lặng lẽ lên đường dưới sự giám sát của Kim Phi và đám người Trương Lương.
Ba lính trinh sát trước đó cũng chỉ là mồi nhử mà thôi, còn đội ngũ này mới là đội chủ chốt thực hiện kế hoạch oanh tạc thật sự.
Trên lưng mỗi người họ đều cõng một cái túi khổng lồ, nhân lúc mật thám của địch tập hợp về phía thung lũng họ đã nhanh chóng xuyên qua thung lung.
Mật thám của địch tập trung chủ yếu ở bên ngoài kênh Hoàng Đồng và gần núi Ô Đầu, đi qua đầu phía nam của kênh Hoàng Đồng sau khi phong tỏa, đội ngũ lập tức tăng tốc và thành công đến một hang động cách núi Ô Đầu bốn dặm về phía bắc vào giữa buổi chiều.
Đây là địa điểm mà bọn Hầu Tử đã trinh sát từ lâu, đồng thời cũng là một trong những địa điểm dự phòng mà lần trước Hầu Tử đã đi thăm dò ở núi Ô Đầu.
Sau khi lính trinh sát đến hang động cũng không hành động ngay mà bố trí người ẩn nấp trên đỉnh núi để canh gác, sau khi xác nhận xung quanh an toàn, đội hộ tống dưới chân núi mới bắt đầu lắp ráp khinh khí cầu.
Những trinh sát này đã được huấn luyện nghiêm ngặt, tốc độ lắp ráp rất nhanh và chưa đầy mười phút là đã lắp xong hai khinh khí cầu.
"Chúc bốn vị đại thắng!"
Trong khi các lính trinh sát khác đang thổi khinh khí cầu thì tiểu đội trưởng trịnh trọng chào bốn trinh sát nhảy dù!
Theo kế hoạch, sau khi khinh khí cầu cất cánh thì những người còn lại có thể rút lui, nhiệm vụ còn lại để bốn lính trinh sát nhảy dù trước mắt này hoàn thành.
Tính nguy hiểm của bốn người họ còn lớn hơn ba người làm mồi nhử vừa rồi!
Nơi mà ba người hành động trước đó rất gần với kênh Hoàng Đồng, tiểu đoàn Thiết Hổ có thể tiếp viện kịp lúc.
Trên thực tế, trận chiến cục bộ trong thung lũng đã kết thúc, hai trong số ba lính trinh sát còn sống sót.
Nhưng nơi này là đất địa của địch, cho dù bọn họ có thành công nổ chết Hải Đông Thanh cũng khó thoát được sự đuổi giết của kẻ địch!
"Vì một cuộc sống mới!"
Bốn lính trinh sát đáp lại bằng kiểu chào quân đội, sau đó không chút do dự đi về phía chiếc dù.
Một lúc sau, hai chiếc dù lần lượt cất cánh, bay về phía núi Ô Đầu cách đây hơn trăm mét!
Chương 1274: Tấn công
Dù khinh khí cầu này đã được sửa đổi và hình thể đã trở nên nhỏ hơn nhiều nhưng nó vẫn là một quái vật khổng lồ như cũ.
Từ xa quân Tần Vương trên núi Ô Đầu đã nhìn thấy được.
Lần này họ không có thời gian để xin chỉ thị của cấp trên nên quay người chạy về phía lều người thuần hóa chim ưng Đông Man đang ở.
Sau chuyện trinh sát vừa rồi, người thuần hóa chim ưng Đông Man đã kiềm chế hơn trước rất nhiều, nghe thấy bên ngoài hô khinh khí cầu hắn đã vội mặc quần đỡ Hải Đông Thanh chạy ra ngoài.
Người thuần hóa chim ưng thấy khinh khí cầu càng ngày càng gần, đang định thả Hải Đông Thanh ra thì đám người của Trần An Tiệp nhanh chóng bước tới hét lên: "Chờ đã!"
"Sao vậy?" Người thuần hóa chim ưng mày hỏi.
"Nhân viên hộ tống biết chúng ta có Hải Đông Thanh nhưng vẫn cho khinh khí cầu tới đây, ngươi không thấy có vấn đề sao?" Trần An Tiệp hỏi.
"Có lý!" Người thuần hóa chim ưng có vẻ trầm ngâm.
Đúng vậy, nhân viên hộ tống biết họ có Hải Đông Thanh mà vẫn thả khinh khí cầu tới đây thì đúng là có vấn đề thật.
Trần An Tiệp ý thức được mình đã nói rõ ràng như vậy nhưng người thuần hóa chim ưng vẫn có vẻ mê mang, lòng không khỏi thở dài nhịn không được mà mắng đám người Đông Man ngu ngốc.
Trình độ học vấn của người Đông Man thấp hơn Đại Khang, mặc dù mấy năm gần đây Đại Khang liên tục bị người Đông Man đè xuống đất nhưng trong lòng nhiều học giả Đại Khang vẫn coi thường người Đông Man.
Mắng thì mắng nhưng nhắc nhở vẫn cần phải nhắc nhở, dù sao quân Tần Vương vẫn phải nhờ vào Hải Đông Thanh của người Đông Man để chống lại khinh khí cầu.
Thế nên Trần An Tiệp giải thích: "Nếu nhân viên hộ tống dám làm như vậy, tám phần là muốn dùng thủ đoạn lần trước để oanh tạc Hải Đông Thanh!"
Không thể không nói, Trần An Tiệp có thể được Tần Vương coi trọng cũng là vì đầu óc nhanh nhạy, dù hắn không phải là con vợ cả nhưng vẫn được Tần Vương lập làm thái tử.
Sau khi nhìn thấy khinh khí cầu, hắn chỉ sửng sốt một chút là đã đoán được kế hoạch của Kim Phi.
Thực ra Kim Phi cũng biết kế hoạch này có thể không giấu được chỉ huy của quân Tần Vương, nhưng y cũng không có ý định đánh lén.
Đây là một âm mưu, cho dù quân Tần Vương biết rõ kế hoạch của y cũng chỉ có thể cho Hải Đông Thanh bay ra, nếu không đội hộ tống sẽ oanh tạc núi Ô Đầu!
"Còn muốn oanh tạc Hải Đông Thanh của ta?" Người thuần hóa chim ưng nghe vậy, mắt đã tràn đầy lửa giận nhưng sau đó lại hiện lên vẻ lo lắng.
Vụ nổ khinh khí cầu lần trước đã khiến Hải Đông Thanh bị thương, phải mất mấy ngày nghỉ ngơi mới hồi phục được.
Hải Đông Thanh chính là mạng sống của hắn, nếu lại xảy ra chuyện, Hải Đông Thanh bị thương hoặc bị nổ chết thì hắn cũng xong đời!
Nghĩ đến đây, người thuần hóa chim ưng không biết nên làm gì mới phải lại quay đầu nhìn Trần An Tiệp hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là lần này chúng ta không thả Hải Đông Thanh ra?"
Trần An Tiệp lại thầm mắng người thuần hóa chim ưng ngu ngốc, ngoài miệng lại nói: “Khinh khí cầu sắp bay qua, chỉ có Hải Đông Thanh mới có thể xử lý được. Nếu chúng ta không thả nó ra, nhân viên hộ tống ném lựu đạn xuống thì chúng ta sẽ toi đời!"
"Có lý," Người thuần hóa chim ưng gật đầu: "Nhưng nếu thả ra rồi Hải Đông Thanh bị nổ chết thì sao?"
“Cái này..." Trần An Tiệp cũng vào ngõ cụt.
Lần này Kim Phi vẫn sử dụng chiêu cũ, để họ có nhìn ra được hay không thì vẫn phải thả Hải Đông Thanh ra.
Nhìn khinh khí cầu càng ngày càng gần, suy nghĩ của Trần An Tiệp nhanh chóng thay đổi: "Như vậy, ngươi để Hải Đông Thanh bay qua trước sau đó nó sắp đến gần thì gọi về!"
"Tại sao?" Người thuần hóa chim ưng hỏi.
"Ngươi đừng có tại sao nữa, không muốn chết thì cứ làm đi!" Trần An Tiệp trừng mắt nhìn người thuần hóa chim ưng gầm lên: "Mau lên, nếu không sẽ không kịp!"
Quân Tần Vương phải nhờ vào Hải Đông Thanh để khắc chế khinh khí cầu, thế nên trước đó Trần An Tiệp rất khách sáo với người thuần hóa chim ưng, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện với người thuần hóa chim ưng.
Trước nay địa vị Trần An Tiệp rất cao, bây giờ lại mang theo một đám hộ vệ khiến người thuần hóa chim ưng bị khống chế, vô thức giơ tay lên thả Hải Đông Thanh ra ngoài.
Hải Đông Thanh gáy lên một tiếng, bay về phía khinh khí cầu.
Trên khinh khí cầu phía trước, hai lính trinh sát nhìn nhau mỉm cười: “Đến rồi!”
Lính trinh sát đứng ở cạnh giỏ đưa tay trái lấy một cái mồi lửa, tay phải đưa lên đỉnh đầu kéo một cái mồi dẫn lửa.
Nhưng anh ta cũng không châm lửa luôn mà là nhìn đồng hồ nước trước mắt rồi lại nhìn vị trí của Hải Đông Thanh, yên lặng tính toán thời gian châm lửa!
Khi Hải Đông Thanh còn cách khinh khí cầu khoảng một ngàn mét, lúc này lính trinh sát mới châm mồi lửa, sau đó hai người nhìn nhau rồi cùng nhau nhảy ra khỏi giỏ.
Trên núi Ô Đầu, đồng tử của Trần An Tiệp co rúm lại khi nhìn thấy nhân viên hộ tống nhảy ra khỏi giỏ.
Hắn biết mình đoán đúng rồi, lính trinh sát thật sự muốn cho Hải Đông Thanh nổ tung!
"Mau, gọi Hải Đông Thanh trở lại!"
Trần An Kiệt nắm lấy cánh tay của người thuần hóa chim ưng hét lớn.
Người thuần hóa chim ưng rất không hài lòng với giọng điệu ra lệnh của Trần An Tiệp nhưng khi thấy bộ dạng như muốn ăn thịt người của Trần An Tiệp, người thuần hóa chim ưng cau mày, cuối cùng đưa đầu ngón tay vào miệng và huýt một tiếng sáo lớn.
Lúc này Hải Đông Thanh còn cách khinh khí cầu chưa tới trăm mét, nghe thấy tiếng huýt sáo nó không khỏi hơi bối rối.
Trước đây Hải Đông Thanh này đã trải qua quá trình huấn luyện để nhằm vào khinh khí cầu và phi thuyền, trong những lần huấn luyện đó chỉ cần nhìn thấy khinh khí cầu là phải công kích.
Nhưng lúc này lại nghe thấy tiếng huýt sáo của người thuần hóa chim ưng gọi về, chuyện này khiến đầu óc vốn không phức tạp của Hải Đông Thanh không thể quay đầu lại.
Do dự mấy giây đến khi còn cách khinh khí cầu chưa đầy mười mét, Hải Đông Thanh mới quyết định quay đầu bay về.
“Sao nó lại bay về?”
Hai lính trinh sát phía sau khinh khí cầu đều sốt ruột.
Tuy nhiên, trước đó họ lo lắng sẽ vô tình bị thương do vụ nổ nên đã cố tình kéo xa khoảng cách.
Lúc này họ đã cách khinh khí cầu trước mặt hai đến ba trăm mét, dù lo lắng đến đâu họ cũng không thể làm gì được.
Nhưng vào lúc này, khinh khí cầu nổ tung!
Tuy rằng lúc này Hải Đông Thanh đã bay đi hơn hai mươi mét, nhưng lần nổ này không xảy ra trong giỏ mà gói thuốc nổ lắp bên trong khinh khí cầu đã phát nổ!
Sóng không khí cực lớn đánh Hải Đông Thanh lộn nhào mấy lần trên không trung!
Để tăng tỉ lệ trúng đích, lần này Kim Phi còn đổ rất nhiều cát sắt vào túi thuốc nổ.
Cánh trái của Hải Đông Thanh đã bị cát sắt va vào hai chỗ, mặc dù cát sắt quá nhỏ không đủ để làm gãy cánh của Hải Đông Thanh nhưng cũng vì thế mà tốc độ bay của nó đã giảm đi rất nhiều.
Điều quan trọng nhất là Hải Đông Thanh bị vụ nổ làm cho chấn động, sau khi ổn định cơ thể nó hét lên một tiếng rồi quay người bay về phía người thuần hóa chim ưng.
Giống như một đứa trẻ bị người bên ngoài bắt nạt, suy nghĩ đầu tiên của nó là quay về tìm người lớn trong nhà.
"Đừng để nó quay lại, mau kêu nó xử lý cái khinh khí cầu phía sau đi!"
Trần An Tiệp lại gầm lên với người thuần hóa chim ưng.
Mặc dù người thuần hóa chim ưng cũng cảm thấy có lỗi với Hải Đông Thanh và cũng muốn gọi nó xuống xem có bị thương hay không, nhưng lúc này hắn cũng nhận ra rằng mình phải xử lý cái khinh khí cầu phía sau, nếu không tất cả bọn họ đều phải chết!
Nghĩ tới đây, người thuần hóa chim ưng lại đưa ngón tay vào miệng huýt sáo thúc giục Hải Đông Thanh tấn công.
Tuy nhiên, Hải Đông Thanh vừa va phải vụ nổ ở cự ly gần, lỗ tai nó bị rung động đến mức không còn nghe thấy gì nên vẫn bay thẳng về phía người thuần hóa chim ưng.
Chương 1275: Nổ tung rồi
“Mau gọi nó trở về!”
Trần An Tiệp thấy Hải Đông Thanh vẫn tiếp tục phi tới, gấp gáp đến mức thiếu chút nữa nhảy cẫng lên.
“Ta cũng muốn, nhưng vô ích thôi!” Người thuần hóa chim ưng cũng vô cùng lo lắng.
“Điện hạ, chim nghe phải tiếng nổ trong cự li gần, tai sẽ không nghe được trong thời gian rất lâu!”
Đội trưởng đội cận vệ của Trần An Tiệp nhỏ giọng nhắc nhở: “Hải Đông Thanh có thể sẽ bị tiếng nổ làm điếc tai!”
“Nổ tới điếc luôn ư?” Trần An Tiệp hơi ngạc nhiên.
Thân làm thái tử nhưng hắn chưa từng đứng gần bất kì một vụ nổ nào.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Hải Đông Thanh đã bay trở lại, lắc lư đậu xuống vai của người thuần hóa chim ưng.
“Nhanh lên, giờ hãy bảo nó tiêu diệt quả khinh khí cầu còn lại!”
Trần An Tiệp thúc giục người thuần hóa chim ưng.
Người thuần hóa chim ưng đặt Hải Đông Thanh trên cánh tay mình, sau đó đột nhiên giơ tay chỉ vào khinh khí cầu.
Đây chính là tín hiệu tấn công của Hải Đông Thanh.
Hải Đông Thanh vỗ cánh vài lần rồi bay lên, nhưng thay vì bay về phía khinh khí cầu, nó vỗ cánh vài cái rồi đáp xuống vai người thuần hóa chim ưng.
Người thuần hóa chim ưng bực bội, một lần nữa đặt Hải Đông Thanh lên cánh tay rồi hất ra ngoài.
Sợ nó lại rơi xuống một lần nữa, người thuần hóa chim ưng còn móc từ trong ngực ra một chiếc roi nhỏ.
Hải Đông Thanh thấy roi vội vàng bay lên mấy mét, nhưng nó vẫn không tấn công khinh khí cầu mà lại bay qua lại trên đỉnh đầu của người thuần hóa chim ưng.
“Được rồi!”
Trần An Tiệp dù không biết huấn luyện chim ưng, nhưng hắn vẫn biết Hải Đông Thanh bị vụ nổ dọa sợ.
Nếu không có Hải Đông Thanh, khinh khí cầu sẽ là bất khả chiến bại!
Bởi vì phải giữ hình tượng thái tử, Trần An Tiệp rất ít khi sải bước, nhưng lúc này hắn nhận thấy khinh khí cầu đang lao tới, Trần An Tiệp quay đầu bỏ chạy.
Vừa chạy hắn vừa hô to: “Mau lên, tất cả mọi người lập tức rút lui!”
Núi Ô Đầu cũng không quá lớn nhưng mấy chục ngàn quân Tần Vương tụ họp ở đó nên vô cùng đông đúc.
Không cần phải nhắm, khi khinh khí cầu bay tới, cứ nhắm mắt ném lựu đạn xuống, chỉ cần một quả là có thể nổ tung một khu vực rộng lớn!
Quân Tần Vương dường như đã từng thấy khinh khí cầu đáng sợ thế nào, nên khi thấy khinh khí cầu càng lúc càng gần, mà Hải Đông Thanh lại chẳng tấn công, quân Tần Vương không cần mệnh lệnh của Trần An Tiệp đã lập tức lao xuống núi!
Lúc này, bọn họ nhớ ra đã đã từng bị khinh khí cầu và phi thuyền dọa cho sợ hãi!
Núi Ô Đầu dễ phòng thủ nhưng lại khó tấn công, đường lên núi cũng chỉ có một, hơn nữa còn không rộng lắm. Lúc đầu quân Tần Vương phải đứng xếp hàng mấy ngày mới lên được, hiện giờ muốn rút lui đâu phải chuyện đơn giản?
Đường xuống núi đông đúc đến mức nước chảy còn không lọt, ngay cả Trần An Tiệp cũng bị chặn lại phía sau.
“Nhường đường một chút! Để cho thái tử điện hạ còn có đường ra!”
Hộ vệ riêng của Trần An Tiệp tung cước đấm đá đám người phía trước.
Hiện trường thực sự rất hỗn loạn, đừng nói người phía trước không biết người phía sau là ai, mà kể cả có biết cũng chưa chắc sẽ nhường đường.
Mạng thái tử mới tính là mạng à, thế mạng bọn họ không đáng giá sao?
Nếu ở lại chỗ này chỉ có thể chờ chết, trốn thoát được bọn họ mới có hy vọng sống tiếp!
Hộ vệ riêng của Trần An Tiệp thấy tình hình không ổn thì rút đao chuẩn bị chém người, nhưng lại bị Trần An Tiệp ngăn lại!
Lúc này lòng quân đã toán loạn, nếu như đội trưởng đội hộ vệ ra tay giết người, rất có thể sẽ kích thích binh lính.
Tình huống hiện giờ đã hỗn loạn như vậy, nếu có người bí quá hóa liều chỉ đạo tấn công, bọn họ chỉ có ít người, không cách nào đấu lại được với mấy chục ngàn đại quân trước mặt.
Huống chi với tốc độ của khinh khí cầu, dù bin lính nhường đường cho bọn họ, họ cũng rất khó trốn xuống núi được!
“Đi, quay lại!”
Trần An Tiệp kéo đội hộ vệ đi ngược lại đám người, chạy về phía doanh trại.
Đội trưởng đội hộ vệ sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó đã hiểu ra.
Lúc này binh lính trong trại Tần Vương đều đang chạy xuống núi, nếu hắn là khinh khí cầu, sẽ ưu tiên oanh tạc đám đông trên núi thay vì tấn công vào doanh trại trống rỗng.
Lúc này ẩn náu ở trong doanh trại sẽ an toàn hơn trên núi.
Trần An Tiệp cùng đội hộ vệ vừa chạy đến giữa doanh trại thì khinh khí cầu thứ hai đã bay đến rìa phía bắc của núi Ô Đầu.
Mà lúc này Hải Đông Thanh vẫn còn đang bay quanh quẩn trên đỉnh đầu của người thuần hóa chim ưng, dù người thuần hóa chim ưng có gọi thế nào cũng không chịu xuống.
Thấy khinh khí cầu đến gần, Hải Đông Thanh lại rú lên một tiếng, quay đầu bay về phía nam.
Trong giỏ khinh khí cầu, hai trinh sát nhìn ngọn núi Ô Đầu hỗn loạn phía dưới, phấn khích tới mức thiếu chút nữa hô lên.
Sở dĩ Kim Phi bố trí hai khinh khí cầu bay tới là có lý do.
Đầu tiên, nếu như khinh khí cầu số một tấn công không thành, cái thứ hai có thể thay thế.
Còn nếu khinh khí cầu số một có thể thành công nổ tung Hải Đông Thanh thì càng tốt, khinh khí cầu số hai có thể tấn công núi Ô Đầu!
Bởi vậy giỏ khi khí cầu thứ hai chứa rất nhiều lựu đạn và thuốc nổ để chuẩn bị tấn công.
Khinh khí cầu số một dù không thể nổ chết Hải Đông Thanh, nhưng đã dọa cho nó sợ không dám tiến lại gần.
Hai lính trinh sát dù có chút thất vọng nhưng sẽ không bỏ qua cơ hội này!
Hai người quả nhiên cũng nghĩ giống Trần An Tiệp, họ không có ý định ném bom ở doanh trại phía bắc núi Ô Đầu mà quyết định tập trung hết lựu đạn lại để cho nổ ngọn núi phía nam nơi quân lính tập trung.
Tuy nhiên hai người phải tuân theo nguyên tắc không được bỏ sót bất cứ thứ gì, nên khi đi qua doanh trại, họ ném xuống mấy lọ dầu hỏa vào khu vực đông đúc nhất ở doanh trại phía dưới.
Tình cờ một hũ dầu hỏa rơi trúng một trong những lều lương thực và một lều cỏ của quân Tần Vương.
Chỉ trong chốc lát, khói cuồn cuộn bốc lên từ phía bắc núi Ô Đầu.
Hơn nữa hôm nay phương Bắc có gió lớn, trên núi Ô Đầu lều vải dày đặc nên một khi có lửa sẽ rất khó dập tắt.
Chưa kể quân Tần Vương đã vội vã xuống núi hết, chẳng có ai tới dập lửa.
Khi đang đi qua doanh trại, một lính trinh sát cầm ống nhòm không ngừng tìm kiếm thứ gì đó.
Khi thấy người thuần hóa chim ưng chạy toán loạn, lính trinh sát không khỏi híp mắt lại!
“Cuối cùng cũng tìm được tên khốn nhà ngươi rồi!’
Quân Thục hiện tại lâm vào thế bị động, đều là do Hải Đông Thanh và người thuần hóa chim ưng ở đằng sau làm hại.
Cho nên nếu không diệt được Hải Đông Thanh, bằng mọi giá phải trừ khử người thuần hóa chim ưng.
Cho nên bắt đầu từ khi Hải Đông Thanh đậu trên vai người thuần hóa chim ưng, lính trinh sát đã theo dõi hắn sát sao.
Nhưng hiện trường đang rất hỗn loạn, muốn phong tỏa một người trong mấy chục ngàn người cũng không đơn giản.
Cũng may người thuần hóa chim ưng là người Đông Man nên kiểu tóc và quần áo của hắn rất khác so với quân Tần Vương, lính trinh sát chỉ cần cố gắng một chút đã tìm được hắn.
“Trước tiên tiễn hắn đi chầu trời đã!”
Lính trinh sát cười khẩy, lấy từ trong thúng đạn dược ở dưới chân ra một túi thuốc nổ, bỏ dây an toàn sau đó ném xuống.
Túi thuốc nổ này bị bốc cháy do va chạm, sau khi rơi xuống mặt đất lập tức phát nổ!
Mặc dù túi thuốc nổ trong lúc rơi xuống bị gió thổi bay qua một bên, không rơi xuống bên cạnh người thuần hóa chim ưng mà rơi xuống cách hắn hơn mười mét về hướng nam, nhưng nó mạnh đến mức người thuần hóa chim ưng và đám binh lính Tần Vương bị luồng khí nổ hất văng đi!
Sau khi rơi xuống đất, người thuần hóa chim ưng cảm thấy toàn thân đau nhức không ngừng, nhưng hắn không có thời gian kiểm tra vết thương, vội vã bò dậy.
“Vẫn còn chưa chết sao?”
Lính trinh sát trên khinh khí cầu cười nhếch mép: “Vậy thì nếm thử cái này đi!”
Nói xong, lính trinh sát lấy từ dưới chân lên một cái túi vải.
Kể từ ngày đó, Quan Hạ Nhi sống trong viện của Cửu công chúa, Nhuận Nương cũng chuyển đến giúp họ nấu ăn.
Cửu công chúa xuất thân hoàng tộc, quy củ nghiêm khắc, trừ việc thỉnh thoảng đến Khánh phủ ngủ cùng Khánh Mộ Lam lúc nhỏ ra, cô ấy hầu như từ trước đến nay đều không sống chung phòng với bất kỳ ai khác.
Khi Quan Hạ Nhi mới chuyển vào, cô ấy vẫn không quen lắm, nhưng sau khi sống hai ngày, lại phát hiện Quan Hạ Nhi ngoài việc nhắc nhở cô ấy nghỉ ngơi ra thì không hề can thiệp vào cuộc sống của cô ấy, Cửu công chúa cũng dần dần quen với việc này.
Điều quan trọng nhất là Quan Hạ Nhi cho phép cô ấy mỗi ngày phê duyệt tấu sớ 2 giờ.
Ngày thứ ba Quan Hạ Nhi sống ở viện Cửu công chúa, nhóm quân thứ nhất của quân Phạm Gia đã đến bến tàu Kim Xuyên.
Nhưng Phạm Hải Châu lại không đến bái kiến Cửu công chúa, mà thuận theo sông Gia Lăng tiếp tục tiến lên phía bắc.
Để đưa theo nhiều người hơn, Phạm Hải Châu giống như Kim Phi lúc đầu, đã làm cho boong tàu Trấn Viễn số 2 chật kín người.
Tàu Trấn Viễn số 2 đi ngược dòng dọc theo sông Gia Lăng, dừng tạm ở một bến tàu nằm ở thượng du.
Bến tàu này đã đến thượng du của sông Gia Lăng, lại tiếp tục đi về phía trước, mặt nước vừa hẹp vừa nông, tàu Trấn Viễn số 2 nếu đi không cẩn thận sẽ rất dễ mắc cạn.
Tuyến đường này là tuyến đường chính ban đầu mà thương hội Kim Xuyên dùng để vận chuyển hàng hóa lên phía Bắc, vì vậy Đường Tiểu Bắc đã xây dựng một số nhà kho ở bên cạnh bến tàu, để vận chuyển hàng hóa đến đất Tần và Đảng Hạng.
Bây giờ tuyến đường này lại trở thành tuyến đường chính để quân Thục tiến vào nước Tần, kho hàng của thương hội cũng trở thành trạm trung chuyển của quân Thục và lương thảo.
Mấy ngày trước, Hàn Phong cùng với nhân viên hộ tống đã từ Giang Nam trở về, cũng là ở chỗ này lên bờ, sau đó sửa soạn 1 đêm, rồi gấp rút lên đường, đi bộ đến Đại Tản Quan.
Sau khi quân Phạm Gia đến đây, đến sửa soạn cũng không, chỉ ăn một bữa cơm rồi rời đi luôn, muốn nhanh chóng đuổi kịp Hàn Phong.
Trấn Viễn số 2 hiện nay là tàu vận chuyển chủ lực binh lính quân Thục, khi Phạm tướng quân lên bờ, nồi hơi của Trấn Viễn số 2 đều chưa tắt, sau khi bổ sung than xong lập tức quay lại, thuận theo dòng sông mà đi tiếp kéo theo đợt quân thứ hai của quân Phạm Gia.
Khi Phạm Hải Châu mang theo quân Phạm Gia nhanh chóng đến Đại Tản Quan, người canh giữ Đại Tản Quan lại nói với anh ta rằng, Hàn Phong cùng với nhân viên hộ tống đã xuất phát, đi xuyên qua khu rừng già nằm sâu bên trong ở vùng núi Tây Bắc, vượt qua trạm kiểm soát Tần vương, đi Hi Châu tìm Kim Phi rồi.
Phạm Hải Châu đã từ bỏ rất nhiều chỉ vì để lập công, anh ta cũng rất muốn đi thẳng kênh Hoàng Đồng sát cánh cùng với Kim Phi, nhưng Hàn Phong dám đi nhưng Phạm Hải Châu lại không dám, chỉ đành tuân theo mệnh lệnh của Cửu công chúa đợi ở Đại Tản Quan, chuẩn bị đợi đội quân khác của quân Phạm Gia và binh lính Xuyên Thục mới đang nhanh chóng đến đây.
...
Tại Kênh Hoàng Đồng,
Kim Phi vẫn không biết Xuyên Thục gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, y vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để hoàn thiện khinh khí cầu, tiêu diệt chim ưng của quân Tần Vương, từ đó nâng cao sĩ khí.
Vì để bắn trúng mục tiêu nhiều nhất có thể, Kim Phi đã cùng với Hầu Tử và một số người thợ khác bận rộn nhiều ngày ở trong mỏ.
Ngay khi Kim Phi định phát động tấn công thì Thiết Chùy đến báo cáo rằng, Hàn Phong đang dẫn 1 đội nhân viên hộ tống tới.
Lúc này, những gì có thể cải tiến cơ bản cũng đã hoàn thiện hết rồi, khi biết Hàn Phong đến, Kim Phi rời khỏi mỏ, trở về phòng chỉ huy chiến đấu.
Nhìn thấy Kim Phi, Hàn Phong chào theo nghi thức quân đội, sau đó lớn tiếng nói: “Đội Chung Minh không kịp thời phát hiện dị thường ở đất Tần, xin ngài trách phạt”.
Mặc dù Hàn Phong gần đây luôn ở Giang Nam phụ trách giúp đỡ Phạm Hải Châu xây dựng lại quân Phạm Gia, không chú ý đến đất Tần, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn là một người phụ trách đội Chung Minh, đội Chung Minh để xảy ra một sơ xuất lớn như vậy, Hàn Phong phải có trách nhiệm về việc đó.
Vì vậy chuyện đầu tiên khi Hàn Phong gặp Kim Phi chính là nhận tội.
“Trách nhiệm của ngươi và Lương ca, sau khi trận chiến kết thúc, tất nhiên sẽ bị nghiêm trị theo Quân Pháp Đường.” Kim Phi nói: “Khi về viết một bản báo cáo giao cho Quân Pháp Đường”.
Kim Phi hiểu rất rõ, bất cứ một tổ chức nào muốn đi được xa, thì đều cần có quy tắc.
Nếu mọi phần thưởng và hình phạt đều dựa theo ý của người lãnh đạo, tổ chức như vậy có thể sẽ phát triển rất nhanh, nhưng tuyệt đối không thể đi xa được khi xuất hiện các vấn đề hỗn loạn trong việc quản lý.
Quân Pháp Đường chính là nơi mà những quy tắc y lập ra cho những nhân viên hộ tống và quân Thục.
Lần trước Trương Lương thỉnh tội, Kim Phi cũng không trực tiếp xử phạt, mà yêu cầu Trương Lương viết báo cáo nộp cho Quân Pháp Đường.
Điều này không chỉ bớt việc mà còn công bằng.
“Vâng”, Hàn Phong trước khi thỉnh tội cũng đã biết trước kết quả này, vừa nãy chẳng qua là làm cho có lệ, để bày tỏ thái độ mà thôi.
“Lão Hàn, ngươi từ làng đến đây sao?” Kim Phi hỏi.
“Đúng vậy,” Hàn Phong gật đầu nói.
“Trong làng thế nào? Vũ Dương và Hạ Nhi sinh chưa?”
“Trong làng hiện tại rất tốt, khi ta đi, bệ hạ và Hạ Nhi phu nhân vẫn chưa sinh.” Hàn Phong đáp.
Vừa nãy Trương Lương cũng nói rồi, Hàn Phong biết mình nên nói thế nào.
Sau khi nói xong, anh ta còn cố ý chuyển đề tài: “Có điều khi ta đi, có gặp Ngụy tiên sinh một lần, Ngụy tiên sinh nói bệ hạ và Hạ Nhi phu nhân cũng sắp sinh rồi, nói không chừng người báo tin vui cũng đang trên đường tới đây đấy.”
Kim Phi nghe vậy, lực chú ý quả nhiên bị chuyển dời, ngoảnh đầu nhìn về phía Xuyên Thục.
Trong hai kiếp, Kim Phi đây là lần đầu tiên được làm cha, nghĩ đến việc Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi sắp sinh, đứa con trong bụng Bắc Thiên Tầm đang lớn lên từng ngày, Kim Phi không khỏi bắt đầu nhớ đến làng Tây Hà
Tuy nhiên với tư cách là thống soái, Kim Phi rất nhanh lấy lại tinh thần, tiếp tục hỏi: “Bình Giang và Ngu Sơn như thế nào?”
"Mọi chuyện đều ổn, mọi người rất đoàn kết, Phạm Hải Châu chủ động xin lệnh bệ hạ, dẫn quân Phạm Gia đến đất Tần để tiếp viện cho ngài." Hàn Phong đáp.
"Làm càn!" Kim Phi khẽ cau mày: "Phạm Hải Châu cùng quân Phạm Gia rời đi, Ngô vương tấn công Bình Giang và Ngu Sơn thì phải làm sao?"
"Ngài yên tâm, người dân Bình Giang và Ngu Sơn đã tự phát liên kết lại với nhau..."
Hàn Phong giải thích tình hình Bình Giang cho Kim Phi.
Kim Phi nghe được lời này, trong lòng vừa lo lắng lại vừa vui mừng
Điều lo lắng là chỉ dựa vào vào người dân và nhân viên hộ tống ở lại, quân Phạm Gia không thể bảo vệ được Bình Giang và Ngu Sơn, may thay, người dân Bình Giang và Ngu Sơn sẵn sàng chủ động giúp đỡ thủ thành, điều này cho thấy rằng đối sách đánh vào cường hào và chia đất đai là đúng đắn và khả thi.
Dù lo lắng hay vui mừng, Kim Phi biết rằng nếu Cửu công chúa đã ban thánh chỉ, chuyện này đã được định trước, nói thêm nữa cũng vô ích, nên y cũng không hỏi thêm nữa mà hỏi những chuyện khác cùng với việc Hàn Phong sắp xếp chuyện tiếp theo.
Hàn Phong hiện tại rất thông thạo việc kinh doanh, trên đường cũng đã nghĩ ra kế hoạch, Kim Phi hỏi, anh ta đều có thể lưu loát trả lời.
Kim Phi hỏi một số tình hình khác, sau đó sắp xếp cho Hàn Phong đi nghỉ ngơi.
Nhưng Hàn Phong không hề nghỉ ngơi mà lập tức phái người đi liên lạc với những mật thám mà Cửu công chúa đã cài ở Đảng Hạng và quân đội đất Tần.
Những mật thám này là một trong những vốn liếng cuối cùng mà Cửu công chúa tích lũy được ở kinh thành, hiện tại để giúp đỡ Kim Phi, Cửu công chúa đã cho Hàn Phong tài liệu và thông tin liên lạc của toàn bộ số mật thám.
Như để kiểm chứng lời nói của Hàn Phong, vào ngày thứ ba sau khi Hàn Phong đến, không lâu sau đó đội trinh sát do Tiểu Ngọc phái đi đưa tin báo hỉ đã đến.
Chương 1272: Ra tay
Lúc mấy người Kim Phi, Trương Lương, Khánh Mộ Lam đang thảo luận trong phòng chỉ huy thì Hầu Tử cùng lính trinh sát chạy đến.
"Tiên sinh, hỷ sự! Đại hỷ sự!"
Hầu Tử vừa bước vào đã không khỏi hét lên: "Bệ hạ và phu nhân Hạ Nhi đã sinh rồi!"
Người trinh sát đưa thư cũng nhanh chóng lấy trong tay ra một xấp thư đặt lên bàn, sau đó cầm ba lá thư phía trên lên bằng cả hai tay đưa cho Kim Phi: “Tiên sinh, đây là thư của ngài."
Bên dưới thư của Kim Phi là thư của Khánh Mộ Lam, nhưng cô ấy không có thời gian để đọc, cô ấy nhìn chằm chằm vào người trinh sát và hỏi: "Bệ hạ sinh con trai hay con gái?"
"Con gái," lính trinh sát trả lời.
Khánh Mộ Lam hơi thất vọng, sau đó hỏi: "Phu nhân Hạ Nhi thì sao?"
"Cũng là con gái!"
"Cũng là con gái ư?" Khánh Mộ Lam sửng sốt một chút, tâm trạng phức tạp.
Nội tâm của mấy người Trương Lương, Tả Phi Phi cũng như vậy.
Theo quan niệm của họ, con gái cuối cùng sẽ lấy chồng, nên con trai mới là người nói dỗi.
Bọn họ đều hy vọng Kim Phi sẽ có người nối nghiệp, như vậy Đại Khang mới mới có thể ổn định trở lại.
Nhưng ai ngờ được trời không chiều lòng người.
Kim Phi kiếp trước được giáo dục rằng nam nữ không quan trọng, có chút áy náy hỏi: "Vũ Dương và Hạ Nhi sinh nở có thuận lợi không?"
So với chuyện con trai hay con gái, Kim Phi càng quan tâm đến vấn đề này hơn.
Thật ra, trước khi đến Hi Châu, Kim Phi đã đoán được mình có thể không quay lại kịp lúc con của Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi chào đời, nhưng không còn cách nào khác. Dù là để ổn định tinh thần quân đội hay chỉ huy trên chiến trường, Kim Phi vẫn phải đến Hi Châu một chuyến.
"Nghe Tiểu Ngọc cô nương nói mọi việc diễn ra rất thuận lợi, Ngụy tiên sinh còn chưa kịp ra tay."
Lính trinh sát đáp: "Nghe nói bệ hạ sáng hôm sau đã đưa tấu chương vào phòng để bắt đầu phê chuẩn. Hạ Nhi phu nhân cũng đã chuyển đến ở cùng bệ hạ!"
"Vũ Dương cũng thật càn quấy, vừa mới sinh con ngày hôm sau đã bắt đầu làm việc!"
Kim Phi cau mày, nhưng tảng đá trong lòng cũng xem như đã được buông xuống.
Cửu công chúa vẫn có thể làm việc, điều này chứng tỏ cô ấy quả thực đang hồi phục rất tốt.
Sau khi xác nhận hai người đều không có gì nguy hiểm, Kim Phi cúi đầu bắt đầu mở thư ra.
Bức thư đầu tiên là của Cửu công chúa, nội dung tương tự như những bức thư trước, ngoại trừ nói thêm vài điều về đứa trẻ để Kim Phi không phải lo lắng.
Bức thư thứ hai do Quan Hạ Nhi viết.
Đây cũng là lần đầu tiên Quan Hạ Nhi đích thân viết thư cho Kim Phi.
Quan Hạ Nhi trước đây không biết chữ, sau khi Kim Phi lập ra ban xóa nạn mù chữ cô mới học chữ, chữ viết của cô có chút ngây ngô, nhưng vô cùng thanh tú, nhìn một cái đã biết cô thường xuyên luyện tập.
Thư của Quan Hạ Nhi dài hơn Cửu công chúa rất nhiều, cũng không có nội dung gì quan trọng, chỉ là một số chuyện trong nhà, còn dặn dò Kim Phi đừng lo chuyện ở nhà, vô cùng chân thành và ấm áp, giống như con người Quan Hạ Nhi.
Cuối thư, Quan Hạ Nhi nói muốn Kim Phi đặt tên cho đứa bé, đồng thời nhắc nhở Kim Phi cũng đừng quên đặt tên cho con của Cửu công chúa.
Kim Phi đọc lại thư của Quan Hạ Nhi trước khi cầm lá thư thứ ba lên.
Bức thư thứ ba là do Tiểu Ngọc viết, nhưng sau khi mở phong thư ra, bên trong có một phong thư có đề tên của Phương Linh Quân.
Kim Phi sửng sốt một lát, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
Gần đây y bận hành quân và chiến đấu, quả thực đã quên mất chuyện của học viện sư phạm.
Tính toán một chút, hẳn là trường học viện đã được nghỉ, nay Phương Linh Quân viết thư, có lẽ là để hỏi về việc an bài cho năm sau.
Mở phong thư ra, quả nhiên đúng như những gì Kim Phi nghĩ.
Kim Phi cũng không phải kẻ ngốc, Phương Linh Quân cho lá thư vào trong phong bì của Tiểu Ngư rồi gửi đi, hiển nhiên là lo lắng Cửu công chúa không đồng ý phổ cập giáo dục, vì thế tránh mặt Cửu công chúa, đến xin chỉ thị của Kim Phi.
Kim Phi suy nghĩ một chút, đi tới bên cạnh bàn, trước tiên trả lời thư của Quan Hạ Nhi.
Từ thư của Quan Hạ Nhi, Kim Phi đoán cô không biết hoàn cảnh khó khăn hiện tại của y nên Kim Phi không nói gì mà chỉ tập trung nói về sự hùng vĩ của ngọn núi phía Tây Bắc và một số chuyện thú vị trong lúc hành quân.
Y vốn đã cảm thấy áy náy vì đã bỏ lỡ thời điểm con của Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi chào đời, nên Kim Phi không đề tên đứa trẻ trong thư mà đợi đến khi gặp mắt mới đặt tên cho đứa trẻ.
Viết xong thư cho Quan Hạ Nhi, Kim Phi lại trả lời thư của Cửu công chúa.
Lúc trước trả lời thư của Cửu công chúa, những điều cần nói cũng đã nói rồi, Cửu công chúa không thích nói chuyện trong nhà, cho nên hồi đáp Cửu công chúa cũng không dài lắm.
Cuối cùng, Kim Phi viết thư cho Phương Linh Quân.
Kế hoạch trăm năm, giáo dục làm gốc.
Nếu muốn thay đổi hoàn toàn thế giới này, không thể chỉ dựa vào một mình Kim Phi.
Trong thư gửi Cửu công chúa, Kim Phi không đề cập đến thư của Phương Linh Quân mà bảo cô ấy hãy hợp tác với Phương Linh Quân để vượt qua khó khăn, trước tiên thực hiện giáo dục bắt buộc ở Quảng Nguyên.
Sau đó lại viết thư cho Phương Linh Quân, nhắc nhở một số nhiệm vụ cụ thể, lại bảo ông ta có khó khăn gì thì hãy đến gặp Quan Hạ Nhi trước, nếu Quan Hạ Nhi không giải quyết được thì mới đến gặp Cửu công chúa.
Kim Phi viết ám hiệu vào mặt sau bức thư của Cửu công chúa, viết người nhận thư, sau đó đưa bức thư cho Tả Phi Phi.
Bức thư của y hiện tại được xem là văn kiện cơ mật, không chỉ phải được niêm phong bằng sáp mà còn phải để lại một con dấu riêng trên sáp.
Sau khi đến đây, tất cả những việc này đều do Tả Phi Phi làm .
"Hầu Tử, hãy cho người gửi những phong thư này đi càng sớm càng tốt."
Kim Phi nhìn về phía Hầu Tử.
Chớp mắt một cái là sang năm mới rồi, nếu không bắt đầu hành động, việc khai giảng vào mùa xuân năm sau sợ là sẽ bị trì hoãn.
Nếu như Kim Phi có ở Kim Xuyên, hẳn là có rất nhiều việc đã được hoàn thành.
Tuy nhiên, Kim Phi đã sắp xếp cho đội Chung Minh tìm những nơi thích hợp để tổ chức lớp học, giáo viên cũng đã được huấn luyện, bây giờ việc cần làm chỉ là giao tài liệu giảng dạy đến từng nơi.
Hiện tại, những người đưa thư của nhật báo Kim Xuyên sớm đã được phân bố khắp Xuyên Thục. Việc giao sách không khó, lúc giao báo người đưa thư cũng có thể tiện tay mang theo.
Sau đó một năm lại để cho nhật báo Kim Xuyên đưa ra thông báo, nói một chút về giáo dục phổ cập bắt buộc là được.
Tả Phi Phi niêm phong phong thư bằng sáp rồi đưa cho Hầu Tử.
"Tiên sinh, chờ mấy người Lương huynh viết xong thư, ta sẽ lập tức sắp xếp các huynh đệ đưa trở về."
Hầu Tử nhận lấy phong thư trả lời.
"Được," Kim Phi gật đầu, nói tiếp: "Còn nữa, gần đây phái thêm huynh đệ đi thăm dò đường đi, mau chống quét sạch chim ưng ở núi Ô Đầu, chúng ta không thể tiếp tục bị mắc kẹt ở đây."
Cửu công chúa đoán không sai, khi biết y có con, Kim Phi dù có kiềm chế đến đâu cũng không khỏi cảm kích động, có chút nhớ nhà.
Suy cho cùng trải qua hai kiếp, đây là lần đầu tiên y có con.
Hầu Tử vẫn luôn chờ đợi để giết chim ưng của quân Tần Vương, nhưng Kim Phi lại muốn một lần tóm gọn nên vẫn chưa ra tay.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng Kim Phi cũng ra tay.
Nếu không phải còn có Trương Lương đứng bên cạnh, Hầu Tử nhất định sẽ nhảy dựng lên.
“Tiên sinh ngài yên tâm đi, ta chỉ đợi câu này của ngài thôi.”
Hầu Tử hưng phấn vỗ ngực: "Ta đi tìm Lão Hàn cùng nhau hành động. Nhất định sẽ thăm dò cặn kẽ núi Ô Đầu!”
Gần đây lính trinh sát đã thu hẹp phạm vi trinh sát, nhưng cũng không hoàn toàn nhàn rỗi.
Hầu Tử chọn ra một số người giỏi trong đội trinh sát, gần đây vẫn luôn tập hợp người theo dõi quân của Tần Vương, hiện tại rốt cuộc cũng có thể dùng đến!
Chương 1273: Vì cuộc sống mới
Trong đêm đen tối tăm, hai lính trinh sát cẩn thận di chuyển dọc theo khe núi.
Cả hai người đều mặc đồ đen ngụy trang di chuyển với tốc độ rất chậm rãi, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Cứ như thế mà cẩn thận bước đi trong gió lạnh suốt đêm, mãi đến rạng sáng mới trở lại phòng tuyến của quân Thục.
Hầu Tử không ngủ, vẫn cứ đợi trong hầm mỏ ở tiền tuyến cùng với Trần Phượng Chí.
Nhìn thấy hai người, Hầu Tử vội hỏi: “Thạch Đầu, Xuyên Tử thế nào rồi? Đã thăm dò rõ chưa?"
Theo kế hoạch của Kim Phi, trận oanh tạc này không chỉ phải giết chết Hải Đông Thanh, mà sau khi giết chết Hải Đông Thanh thì tốt nhất lập tức cho một đội bay đến núi Ô Đầu để oanh tạc kẻ địch nhiều nhất có thể.
Máy hơi nước sử dụng trên phi thuyền tuy là loại máy nhỏ đã cải tiến nhưng vẫn rất nặng, cộng với sự có mặt của Hải Đông Thanh, trong kho của quân Thục ở kênh Hoàng Đồng chỉ có hai máy hơi nước, các bộ phận cũng chỉ đủ để lắp ráp một chiếc.
Thế nên việc thực hiện kế hoạch oanh tạc này chỉ có thể hoàn thành bằng số lượng lớn khinh khí cầu với chi phí thấp hơn.
Khinh khí cầu bay nhờ vào sức gió, trước khi khởi hành, khinh khí cầu và các thiết bị liên quan phải được đưa theo chiều gió.
Vả lại sau khi cho nổ tung Hải Đông Thanh, nhân viên hộ tống trên khinh khí cầu nhất định phải nhảy dù xuống.
Bây giờ con đường núi giữa kênh Hoàng Đồng và núi Ô Đầu đầy rẫy quân mật thám của kẻ địch, những nhân viên hộ tống nhảy dù phải tránh né bọn họ mới có cơ hội sống sót.
Hai trinh sát vừa trở về có nhiệm vụ đi tra xét hành động của mật thám bên địch.
"Báo cáo đại đội trưởng, chúng ta đã thăm dò rõ ràng!"
Một lính trinh sát đi tới bên cạnh bản đồ vẽ tay, cầm bút chì bắt đầu đánh dấu số lượng mật thám cùng phương thức luân phiên của từng nơi.
Để tìm rõ những thứ này, hai người họ đã bò trong đống đổ nát suốt hai ngày hai đêm.
Sau khi hai lính trinh sát này rời đi, bốn đội lính trinh sát trước sau đã quay trở lại.
Trong bữa cơm sáng, Hầu Tử dẫn theo lính trinh sát tìm hiểu tình báo đến phòng chỉ huy tác chiến, mãi đến nửa buổi sáng mới rời đi.
Giữa trưa, kế hoạch chính thức bắt đầu.
Tại một chỗ khuất trên sườn đồi ở trận địa phía nam kênh Hoàng Đồng, có ba lính trinh sát đứng thẳng trước mặt Kim Phi.
“Ba người các ngươi bảo trọng!”
Kim Phi chủ động chào ba lính trinh sát.
Trương Lương, Tả Phi Phi và các cấp cao khác của quân Thục cũng chào theo.
Ba trinh sát đáp lại bằng một kiểu chào của quân đội, mỉm cười với Kim Phi rồi quay người rời đi không chút do dự.
Kim Phi không khỏi cắn môi một cái khi nhìn bóng lưng của ba người.
Nhiệm vụ lần này do ba trinh lính sát đây đi thực hiện là vô cùng nguy hiểm, bất kể thành công hay thất bại đều là chín phần chết một phần sống.
Nếu là trước đây Kim Phi hẳn sẽ từ chối nhiệm vụ chủ động đưa người của mình đi chịu chết, nhưng sự xuất hiện của Hải Đông Thanh đã thay đổi rất nhiều kế hoạch của Kim Phi và cũng thay đổi suy nghĩ của y.
Trải qua những trận chiến ở thành Du Quan đã khiến Kim Phi trưởng thành lên rất nhiều, đồng thời cũng khiến y thực sự hiểu rằng sự hy sinh là điều không thể tránh khỏi trong chiến tranh!
Là một người chỉ huy, để giành được chiến thắng và để có được nhiều người sống sót hơn, đôi khi y phải nhìn người của mình đi chịu chết!
Ví dụ như lần này có thể nói là ba lính trinh sát này đã đi chịu chết, vả lại đây là mệnh lệnh do đích thân Kim Phi ra lệnh.
Mặc dù trước đó Hầu Tử đã thông báo cho ba người về tính nguy hiểm của hành động, ba người họ cũng tình nguyện thực hiện nhiệm vụ nhưng Kim Phi vẫn cảm thấy khó chịu.
Nhưng y buộc mình phải chấp nhận nó!
Vì lẽ đó Kim Phi cũng không lảng tránh, mà là đích thân dẫn người tới tiễn ba người đi!
Y muốn mình phải nhớ kỹ cảm giác bất lực lúc này, đồng thời cũng nhắc nhở bản thân rằng sau này phải cố gắng hết sức để tránh những tình huống tương tự xuất hiện!
Tiểu đội trinh sát ba người lặng lẽ lẻn vào phương nam dưới sự che chắn của những tảng đá.
Tuy nhiên, sau khi mới tiến được hơn ba dặm, tiểu đội trinh sát gặp phải một nhóm mật thám của quân Tần Vương trong hẻm núi.
Quân mật thám của Tần Vương không nói gì đã lợi dụng số đông rồi bắt đầu công kích, lúc đó lính trinh sát đã đến giữa hẻm núi muốn chạy cũng không chạy được nữa nên đành đối chiến.
Mặc dù chỉ có ba lính trinh sát nhưng bọn họ có súng kíp!
Ở địa hình hẻm núi này, ba khẩu súng kíp cạnh nhau khai hỏa, cát sắt gần như có thể bao phủ toàn bộ thung lũng khiến kẻ địch không còn nơi nào để trốn thoát.
Sau ba phát súng vang lên, hầu hết quân mật thám của địch đều bị tiêu diệt tại chỗ còn lại đều bị cát sắt bắn trúng và mất đi sức chiến đấu.
Nhưng ba phát súng này cũng hoàn toàn lộ ra vị trí của lính trinh sát.
Các mật thám xung quanh của Tần Vương lập tức lao về phía thung lũng.
Vị trí này vượt xa phạm vi tấn công của máy bắn đá và nỏ hạng nặng, lính trinh sát chỉ có thể bắn mũi tên lệnh để cầu cứu.
Tại trận địa phía nam ở kênh Hoàng Đồng, Trần Phượng Chí đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, khi nhìn thấy tiếng mũi tên lệnh lập tức dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ ra ngoài.
Quân mật thám của Tần Vương đã bị tiểu đoàn Thiết Hổ phục kích mấy lần trước đó nên đã chuẩn bị chuẩn bị kỹ càng, vừa nhìn thấy tiểu đoàn Thiết Hổ xuất quân, binh lính của Tần Vương mai phục trong chỗ tối lập tức lên đường lao về phía hẻm núi.
Nhất thời, thung lũng nhỏ đã trở thành một chiến trường cục bộ, cả hai bên tiếp tục tập hợp lực lượng ở đó để tiếp viện cho phe mình.
Khi mọi sự chú ý của quân địch đều bị thu hút vào chiến trường trong thung lũng, một đội ngũ lính trinh sát khác lặng lẽ lên đường dưới sự giám sát của Kim Phi và đám người Trương Lương.
Ba lính trinh sát trước đó cũng chỉ là mồi nhử mà thôi, còn đội ngũ này mới là đội chủ chốt thực hiện kế hoạch oanh tạc thật sự.
Trên lưng mỗi người họ đều cõng một cái túi khổng lồ, nhân lúc mật thám của địch tập hợp về phía thung lũng họ đã nhanh chóng xuyên qua thung lung.
Mật thám của địch tập trung chủ yếu ở bên ngoài kênh Hoàng Đồng và gần núi Ô Đầu, đi qua đầu phía nam của kênh Hoàng Đồng sau khi phong tỏa, đội ngũ lập tức tăng tốc và thành công đến một hang động cách núi Ô Đầu bốn dặm về phía bắc vào giữa buổi chiều.
Đây là địa điểm mà bọn Hầu Tử đã trinh sát từ lâu, đồng thời cũng là một trong những địa điểm dự phòng mà lần trước Hầu Tử đã đi thăm dò ở núi Ô Đầu.
Sau khi lính trinh sát đến hang động cũng không hành động ngay mà bố trí người ẩn nấp trên đỉnh núi để canh gác, sau khi xác nhận xung quanh an toàn, đội hộ tống dưới chân núi mới bắt đầu lắp ráp khinh khí cầu.
Những trinh sát này đã được huấn luyện nghiêm ngặt, tốc độ lắp ráp rất nhanh và chưa đầy mười phút là đã lắp xong hai khinh khí cầu.
"Chúc bốn vị đại thắng!"
Trong khi các lính trinh sát khác đang thổi khinh khí cầu thì tiểu đội trưởng trịnh trọng chào bốn trinh sát nhảy dù!
Theo kế hoạch, sau khi khinh khí cầu cất cánh thì những người còn lại có thể rút lui, nhiệm vụ còn lại để bốn lính trinh sát nhảy dù trước mắt này hoàn thành.
Tính nguy hiểm của bốn người họ còn lớn hơn ba người làm mồi nhử vừa rồi!
Nơi mà ba người hành động trước đó rất gần với kênh Hoàng Đồng, tiểu đoàn Thiết Hổ có thể tiếp viện kịp lúc.
Trên thực tế, trận chiến cục bộ trong thung lũng đã kết thúc, hai trong số ba lính trinh sát còn sống sót.
Nhưng nơi này là đất địa của địch, cho dù bọn họ có thành công nổ chết Hải Đông Thanh cũng khó thoát được sự đuổi giết của kẻ địch!
"Vì một cuộc sống mới!"
Bốn lính trinh sát đáp lại bằng kiểu chào quân đội, sau đó không chút do dự đi về phía chiếc dù.
Một lúc sau, hai chiếc dù lần lượt cất cánh, bay về phía núi Ô Đầu cách đây hơn trăm mét!
Chương 1274: Tấn công
Dù khinh khí cầu này đã được sửa đổi và hình thể đã trở nên nhỏ hơn nhiều nhưng nó vẫn là một quái vật khổng lồ như cũ.
Từ xa quân Tần Vương trên núi Ô Đầu đã nhìn thấy được.
Lần này họ không có thời gian để xin chỉ thị của cấp trên nên quay người chạy về phía lều người thuần hóa chim ưng Đông Man đang ở.
Sau chuyện trinh sát vừa rồi, người thuần hóa chim ưng Đông Man đã kiềm chế hơn trước rất nhiều, nghe thấy bên ngoài hô khinh khí cầu hắn đã vội mặc quần đỡ Hải Đông Thanh chạy ra ngoài.
Người thuần hóa chim ưng thấy khinh khí cầu càng ngày càng gần, đang định thả Hải Đông Thanh ra thì đám người của Trần An Tiệp nhanh chóng bước tới hét lên: "Chờ đã!"
"Sao vậy?" Người thuần hóa chim ưng mày hỏi.
"Nhân viên hộ tống biết chúng ta có Hải Đông Thanh nhưng vẫn cho khinh khí cầu tới đây, ngươi không thấy có vấn đề sao?" Trần An Tiệp hỏi.
"Có lý!" Người thuần hóa chim ưng có vẻ trầm ngâm.
Đúng vậy, nhân viên hộ tống biết họ có Hải Đông Thanh mà vẫn thả khinh khí cầu tới đây thì đúng là có vấn đề thật.
Trần An Tiệp ý thức được mình đã nói rõ ràng như vậy nhưng người thuần hóa chim ưng vẫn có vẻ mê mang, lòng không khỏi thở dài nhịn không được mà mắng đám người Đông Man ngu ngốc.
Trình độ học vấn của người Đông Man thấp hơn Đại Khang, mặc dù mấy năm gần đây Đại Khang liên tục bị người Đông Man đè xuống đất nhưng trong lòng nhiều học giả Đại Khang vẫn coi thường người Đông Man.
Mắng thì mắng nhưng nhắc nhở vẫn cần phải nhắc nhở, dù sao quân Tần Vương vẫn phải nhờ vào Hải Đông Thanh của người Đông Man để chống lại khinh khí cầu.
Thế nên Trần An Tiệp giải thích: "Nếu nhân viên hộ tống dám làm như vậy, tám phần là muốn dùng thủ đoạn lần trước để oanh tạc Hải Đông Thanh!"
Không thể không nói, Trần An Tiệp có thể được Tần Vương coi trọng cũng là vì đầu óc nhanh nhạy, dù hắn không phải là con vợ cả nhưng vẫn được Tần Vương lập làm thái tử.
Sau khi nhìn thấy khinh khí cầu, hắn chỉ sửng sốt một chút là đã đoán được kế hoạch của Kim Phi.
Thực ra Kim Phi cũng biết kế hoạch này có thể không giấu được chỉ huy của quân Tần Vương, nhưng y cũng không có ý định đánh lén.
Đây là một âm mưu, cho dù quân Tần Vương biết rõ kế hoạch của y cũng chỉ có thể cho Hải Đông Thanh bay ra, nếu không đội hộ tống sẽ oanh tạc núi Ô Đầu!
"Còn muốn oanh tạc Hải Đông Thanh của ta?" Người thuần hóa chim ưng nghe vậy, mắt đã tràn đầy lửa giận nhưng sau đó lại hiện lên vẻ lo lắng.
Vụ nổ khinh khí cầu lần trước đã khiến Hải Đông Thanh bị thương, phải mất mấy ngày nghỉ ngơi mới hồi phục được.
Hải Đông Thanh chính là mạng sống của hắn, nếu lại xảy ra chuyện, Hải Đông Thanh bị thương hoặc bị nổ chết thì hắn cũng xong đời!
Nghĩ đến đây, người thuần hóa chim ưng không biết nên làm gì mới phải lại quay đầu nhìn Trần An Tiệp hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là lần này chúng ta không thả Hải Đông Thanh ra?"
Trần An Tiệp lại thầm mắng người thuần hóa chim ưng ngu ngốc, ngoài miệng lại nói: “Khinh khí cầu sắp bay qua, chỉ có Hải Đông Thanh mới có thể xử lý được. Nếu chúng ta không thả nó ra, nhân viên hộ tống ném lựu đạn xuống thì chúng ta sẽ toi đời!"
"Có lý," Người thuần hóa chim ưng gật đầu: "Nhưng nếu thả ra rồi Hải Đông Thanh bị nổ chết thì sao?"
“Cái này..." Trần An Tiệp cũng vào ngõ cụt.
Lần này Kim Phi vẫn sử dụng chiêu cũ, để họ có nhìn ra được hay không thì vẫn phải thả Hải Đông Thanh ra.
Nhìn khinh khí cầu càng ngày càng gần, suy nghĩ của Trần An Tiệp nhanh chóng thay đổi: "Như vậy, ngươi để Hải Đông Thanh bay qua trước sau đó nó sắp đến gần thì gọi về!"
"Tại sao?" Người thuần hóa chim ưng hỏi.
"Ngươi đừng có tại sao nữa, không muốn chết thì cứ làm đi!" Trần An Tiệp trừng mắt nhìn người thuần hóa chim ưng gầm lên: "Mau lên, nếu không sẽ không kịp!"
Quân Tần Vương phải nhờ vào Hải Đông Thanh để khắc chế khinh khí cầu, thế nên trước đó Trần An Tiệp rất khách sáo với người thuần hóa chim ưng, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện với người thuần hóa chim ưng.
Trước nay địa vị Trần An Tiệp rất cao, bây giờ lại mang theo một đám hộ vệ khiến người thuần hóa chim ưng bị khống chế, vô thức giơ tay lên thả Hải Đông Thanh ra ngoài.
Hải Đông Thanh gáy lên một tiếng, bay về phía khinh khí cầu.
Trên khinh khí cầu phía trước, hai lính trinh sát nhìn nhau mỉm cười: “Đến rồi!”
Lính trinh sát đứng ở cạnh giỏ đưa tay trái lấy một cái mồi lửa, tay phải đưa lên đỉnh đầu kéo một cái mồi dẫn lửa.
Nhưng anh ta cũng không châm lửa luôn mà là nhìn đồng hồ nước trước mắt rồi lại nhìn vị trí của Hải Đông Thanh, yên lặng tính toán thời gian châm lửa!
Khi Hải Đông Thanh còn cách khinh khí cầu khoảng một ngàn mét, lúc này lính trinh sát mới châm mồi lửa, sau đó hai người nhìn nhau rồi cùng nhau nhảy ra khỏi giỏ.
Trên núi Ô Đầu, đồng tử của Trần An Tiệp co rúm lại khi nhìn thấy nhân viên hộ tống nhảy ra khỏi giỏ.
Hắn biết mình đoán đúng rồi, lính trinh sát thật sự muốn cho Hải Đông Thanh nổ tung!
"Mau, gọi Hải Đông Thanh trở lại!"
Trần An Kiệt nắm lấy cánh tay của người thuần hóa chim ưng hét lớn.
Người thuần hóa chim ưng rất không hài lòng với giọng điệu ra lệnh của Trần An Tiệp nhưng khi thấy bộ dạng như muốn ăn thịt người của Trần An Tiệp, người thuần hóa chim ưng cau mày, cuối cùng đưa đầu ngón tay vào miệng và huýt một tiếng sáo lớn.
Lúc này Hải Đông Thanh còn cách khinh khí cầu chưa tới trăm mét, nghe thấy tiếng huýt sáo nó không khỏi hơi bối rối.
Trước đây Hải Đông Thanh này đã trải qua quá trình huấn luyện để nhằm vào khinh khí cầu và phi thuyền, trong những lần huấn luyện đó chỉ cần nhìn thấy khinh khí cầu là phải công kích.
Nhưng lúc này lại nghe thấy tiếng huýt sáo của người thuần hóa chim ưng gọi về, chuyện này khiến đầu óc vốn không phức tạp của Hải Đông Thanh không thể quay đầu lại.
Do dự mấy giây đến khi còn cách khinh khí cầu chưa đầy mười mét, Hải Đông Thanh mới quyết định quay đầu bay về.
“Sao nó lại bay về?”
Hai lính trinh sát phía sau khinh khí cầu đều sốt ruột.
Tuy nhiên, trước đó họ lo lắng sẽ vô tình bị thương do vụ nổ nên đã cố tình kéo xa khoảng cách.
Lúc này họ đã cách khinh khí cầu trước mặt hai đến ba trăm mét, dù lo lắng đến đâu họ cũng không thể làm gì được.
Nhưng vào lúc này, khinh khí cầu nổ tung!
Tuy rằng lúc này Hải Đông Thanh đã bay đi hơn hai mươi mét, nhưng lần nổ này không xảy ra trong giỏ mà gói thuốc nổ lắp bên trong khinh khí cầu đã phát nổ!
Sóng không khí cực lớn đánh Hải Đông Thanh lộn nhào mấy lần trên không trung!
Để tăng tỉ lệ trúng đích, lần này Kim Phi còn đổ rất nhiều cát sắt vào túi thuốc nổ.
Cánh trái của Hải Đông Thanh đã bị cát sắt va vào hai chỗ, mặc dù cát sắt quá nhỏ không đủ để làm gãy cánh của Hải Đông Thanh nhưng cũng vì thế mà tốc độ bay của nó đã giảm đi rất nhiều.
Điều quan trọng nhất là Hải Đông Thanh bị vụ nổ làm cho chấn động, sau khi ổn định cơ thể nó hét lên một tiếng rồi quay người bay về phía người thuần hóa chim ưng.
Giống như một đứa trẻ bị người bên ngoài bắt nạt, suy nghĩ đầu tiên của nó là quay về tìm người lớn trong nhà.
"Đừng để nó quay lại, mau kêu nó xử lý cái khinh khí cầu phía sau đi!"
Trần An Tiệp lại gầm lên với người thuần hóa chim ưng.
Mặc dù người thuần hóa chim ưng cũng cảm thấy có lỗi với Hải Đông Thanh và cũng muốn gọi nó xuống xem có bị thương hay không, nhưng lúc này hắn cũng nhận ra rằng mình phải xử lý cái khinh khí cầu phía sau, nếu không tất cả bọn họ đều phải chết!
Nghĩ tới đây, người thuần hóa chim ưng lại đưa ngón tay vào miệng huýt sáo thúc giục Hải Đông Thanh tấn công.
Tuy nhiên, Hải Đông Thanh vừa va phải vụ nổ ở cự ly gần, lỗ tai nó bị rung động đến mức không còn nghe thấy gì nên vẫn bay thẳng về phía người thuần hóa chim ưng.
Chương 1275: Nổ tung rồi
“Mau gọi nó trở về!”
Trần An Tiệp thấy Hải Đông Thanh vẫn tiếp tục phi tới, gấp gáp đến mức thiếu chút nữa nhảy cẫng lên.
“Ta cũng muốn, nhưng vô ích thôi!” Người thuần hóa chim ưng cũng vô cùng lo lắng.
“Điện hạ, chim nghe phải tiếng nổ trong cự li gần, tai sẽ không nghe được trong thời gian rất lâu!”
Đội trưởng đội cận vệ của Trần An Tiệp nhỏ giọng nhắc nhở: “Hải Đông Thanh có thể sẽ bị tiếng nổ làm điếc tai!”
“Nổ tới điếc luôn ư?” Trần An Tiệp hơi ngạc nhiên.
Thân làm thái tử nhưng hắn chưa từng đứng gần bất kì một vụ nổ nào.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Hải Đông Thanh đã bay trở lại, lắc lư đậu xuống vai của người thuần hóa chim ưng.
“Nhanh lên, giờ hãy bảo nó tiêu diệt quả khinh khí cầu còn lại!”
Trần An Tiệp thúc giục người thuần hóa chim ưng.
Người thuần hóa chim ưng đặt Hải Đông Thanh trên cánh tay mình, sau đó đột nhiên giơ tay chỉ vào khinh khí cầu.
Đây chính là tín hiệu tấn công của Hải Đông Thanh.
Hải Đông Thanh vỗ cánh vài lần rồi bay lên, nhưng thay vì bay về phía khinh khí cầu, nó vỗ cánh vài cái rồi đáp xuống vai người thuần hóa chim ưng.
Người thuần hóa chim ưng bực bội, một lần nữa đặt Hải Đông Thanh lên cánh tay rồi hất ra ngoài.
Sợ nó lại rơi xuống một lần nữa, người thuần hóa chim ưng còn móc từ trong ngực ra một chiếc roi nhỏ.
Hải Đông Thanh thấy roi vội vàng bay lên mấy mét, nhưng nó vẫn không tấn công khinh khí cầu mà lại bay qua lại trên đỉnh đầu của người thuần hóa chim ưng.
“Được rồi!”
Trần An Tiệp dù không biết huấn luyện chim ưng, nhưng hắn vẫn biết Hải Đông Thanh bị vụ nổ dọa sợ.
Nếu không có Hải Đông Thanh, khinh khí cầu sẽ là bất khả chiến bại!
Bởi vì phải giữ hình tượng thái tử, Trần An Tiệp rất ít khi sải bước, nhưng lúc này hắn nhận thấy khinh khí cầu đang lao tới, Trần An Tiệp quay đầu bỏ chạy.
Vừa chạy hắn vừa hô to: “Mau lên, tất cả mọi người lập tức rút lui!”
Núi Ô Đầu cũng không quá lớn nhưng mấy chục ngàn quân Tần Vương tụ họp ở đó nên vô cùng đông đúc.
Không cần phải nhắm, khi khinh khí cầu bay tới, cứ nhắm mắt ném lựu đạn xuống, chỉ cần một quả là có thể nổ tung một khu vực rộng lớn!
Quân Tần Vương dường như đã từng thấy khinh khí cầu đáng sợ thế nào, nên khi thấy khinh khí cầu càng lúc càng gần, mà Hải Đông Thanh lại chẳng tấn công, quân Tần Vương không cần mệnh lệnh của Trần An Tiệp đã lập tức lao xuống núi!
Lúc này, bọn họ nhớ ra đã đã từng bị khinh khí cầu và phi thuyền dọa cho sợ hãi!
Núi Ô Đầu dễ phòng thủ nhưng lại khó tấn công, đường lên núi cũng chỉ có một, hơn nữa còn không rộng lắm. Lúc đầu quân Tần Vương phải đứng xếp hàng mấy ngày mới lên được, hiện giờ muốn rút lui đâu phải chuyện đơn giản?
Đường xuống núi đông đúc đến mức nước chảy còn không lọt, ngay cả Trần An Tiệp cũng bị chặn lại phía sau.
“Nhường đường một chút! Để cho thái tử điện hạ còn có đường ra!”
Hộ vệ riêng của Trần An Tiệp tung cước đấm đá đám người phía trước.
Hiện trường thực sự rất hỗn loạn, đừng nói người phía trước không biết người phía sau là ai, mà kể cả có biết cũng chưa chắc sẽ nhường đường.
Mạng thái tử mới tính là mạng à, thế mạng bọn họ không đáng giá sao?
Nếu ở lại chỗ này chỉ có thể chờ chết, trốn thoát được bọn họ mới có hy vọng sống tiếp!
Hộ vệ riêng của Trần An Tiệp thấy tình hình không ổn thì rút đao chuẩn bị chém người, nhưng lại bị Trần An Tiệp ngăn lại!
Lúc này lòng quân đã toán loạn, nếu như đội trưởng đội hộ vệ ra tay giết người, rất có thể sẽ kích thích binh lính.
Tình huống hiện giờ đã hỗn loạn như vậy, nếu có người bí quá hóa liều chỉ đạo tấn công, bọn họ chỉ có ít người, không cách nào đấu lại được với mấy chục ngàn đại quân trước mặt.
Huống chi với tốc độ của khinh khí cầu, dù bin lính nhường đường cho bọn họ, họ cũng rất khó trốn xuống núi được!
“Đi, quay lại!”
Trần An Tiệp kéo đội hộ vệ đi ngược lại đám người, chạy về phía doanh trại.
Đội trưởng đội hộ vệ sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó đã hiểu ra.
Lúc này binh lính trong trại Tần Vương đều đang chạy xuống núi, nếu hắn là khinh khí cầu, sẽ ưu tiên oanh tạc đám đông trên núi thay vì tấn công vào doanh trại trống rỗng.
Lúc này ẩn náu ở trong doanh trại sẽ an toàn hơn trên núi.
Trần An Tiệp cùng đội hộ vệ vừa chạy đến giữa doanh trại thì khinh khí cầu thứ hai đã bay đến rìa phía bắc của núi Ô Đầu.
Mà lúc này Hải Đông Thanh vẫn còn đang bay quanh quẩn trên đỉnh đầu của người thuần hóa chim ưng, dù người thuần hóa chim ưng có gọi thế nào cũng không chịu xuống.
Thấy khinh khí cầu đến gần, Hải Đông Thanh lại rú lên một tiếng, quay đầu bay về phía nam.
Trong giỏ khinh khí cầu, hai trinh sát nhìn ngọn núi Ô Đầu hỗn loạn phía dưới, phấn khích tới mức thiếu chút nữa hô lên.
Sở dĩ Kim Phi bố trí hai khinh khí cầu bay tới là có lý do.
Đầu tiên, nếu như khinh khí cầu số một tấn công không thành, cái thứ hai có thể thay thế.
Còn nếu khinh khí cầu số một có thể thành công nổ tung Hải Đông Thanh thì càng tốt, khinh khí cầu số hai có thể tấn công núi Ô Đầu!
Bởi vậy giỏ khi khí cầu thứ hai chứa rất nhiều lựu đạn và thuốc nổ để chuẩn bị tấn công.
Khinh khí cầu số một dù không thể nổ chết Hải Đông Thanh, nhưng đã dọa cho nó sợ không dám tiến lại gần.
Hai lính trinh sát dù có chút thất vọng nhưng sẽ không bỏ qua cơ hội này!
Hai người quả nhiên cũng nghĩ giống Trần An Tiệp, họ không có ý định ném bom ở doanh trại phía bắc núi Ô Đầu mà quyết định tập trung hết lựu đạn lại để cho nổ ngọn núi phía nam nơi quân lính tập trung.
Tuy nhiên hai người phải tuân theo nguyên tắc không được bỏ sót bất cứ thứ gì, nên khi đi qua doanh trại, họ ném xuống mấy lọ dầu hỏa vào khu vực đông đúc nhất ở doanh trại phía dưới.
Tình cờ một hũ dầu hỏa rơi trúng một trong những lều lương thực và một lều cỏ của quân Tần Vương.
Chỉ trong chốc lát, khói cuồn cuộn bốc lên từ phía bắc núi Ô Đầu.
Hơn nữa hôm nay phương Bắc có gió lớn, trên núi Ô Đầu lều vải dày đặc nên một khi có lửa sẽ rất khó dập tắt.
Chưa kể quân Tần Vương đã vội vã xuống núi hết, chẳng có ai tới dập lửa.
Khi đang đi qua doanh trại, một lính trinh sát cầm ống nhòm không ngừng tìm kiếm thứ gì đó.
Khi thấy người thuần hóa chim ưng chạy toán loạn, lính trinh sát không khỏi híp mắt lại!
“Cuối cùng cũng tìm được tên khốn nhà ngươi rồi!’
Quân Thục hiện tại lâm vào thế bị động, đều là do Hải Đông Thanh và người thuần hóa chim ưng ở đằng sau làm hại.
Cho nên nếu không diệt được Hải Đông Thanh, bằng mọi giá phải trừ khử người thuần hóa chim ưng.
Cho nên bắt đầu từ khi Hải Đông Thanh đậu trên vai người thuần hóa chim ưng, lính trinh sát đã theo dõi hắn sát sao.
Nhưng hiện trường đang rất hỗn loạn, muốn phong tỏa một người trong mấy chục ngàn người cũng không đơn giản.
Cũng may người thuần hóa chim ưng là người Đông Man nên kiểu tóc và quần áo của hắn rất khác so với quân Tần Vương, lính trinh sát chỉ cần cố gắng một chút đã tìm được hắn.
“Trước tiên tiễn hắn đi chầu trời đã!”
Lính trinh sát cười khẩy, lấy từ trong thúng đạn dược ở dưới chân ra một túi thuốc nổ, bỏ dây an toàn sau đó ném xuống.
Túi thuốc nổ này bị bốc cháy do va chạm, sau khi rơi xuống mặt đất lập tức phát nổ!
Mặc dù túi thuốc nổ trong lúc rơi xuống bị gió thổi bay qua một bên, không rơi xuống bên cạnh người thuần hóa chim ưng mà rơi xuống cách hắn hơn mười mét về hướng nam, nhưng nó mạnh đến mức người thuần hóa chim ưng và đám binh lính Tần Vương bị luồng khí nổ hất văng đi!
Sau khi rơi xuống đất, người thuần hóa chim ưng cảm thấy toàn thân đau nhức không ngừng, nhưng hắn không có thời gian kiểm tra vết thương, vội vã bò dậy.
“Vẫn còn chưa chết sao?”
Lính trinh sát trên khinh khí cầu cười nhếch mép: “Vậy thì nếm thử cái này đi!”
Nói xong, lính trinh sát lấy từ dưới chân lên một cái túi vải.
Bình luận facebook