• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 1281-1285

Chương 1281: Mượn người

Trần An Tiệp biết nếu Lý Lăng Duệ đã chủ động tìm mình thì có nghĩa Lý Lăng Duệ đã nhận được tin tình báo chính xác, hơn nữa cũng đã có quyết định rồi.

Còn về việc đó là quyết định gì thì Trần An Tiệp đã phần nào chắc chắn.

Vì Đảng Hạng cũng giống như tiểu triều đường Tần vương, cũng không có đường lui.

Quả nhiên, sau khi Lý Lăng Duệ nhìn thấy Trần An Tiệp thì câu đầu tiên mà hắn nói là: “Lúc nào thì ngươi chuẩn bị ra tay?”

“Đương nhiên là càng nhanh cành tốt!” Trần An Tiệp trả lời: “Nếu Vương gia đồng ý cùng nhau vây đánh Kim Phi thì ta sẽ xuất phát trong đêm, trở về núi Ô Đầu, dẫn binh mã thẳng tiến đến kênh Hoàng Đồng!

Vương gia có thể phái người đi cùng ta, đợi sau khi xác nhận hành động của ta thì hành động!”

Lời bảo đảm này có thể nói là rất thành tâm rồi, Lý Lăng Duệ gật đầu nói: “Được! Sau khi các ngươi xuất phát, bổn vương cũng xuất phát!”

“Vương gia thật nhanh gọn!” Trần An Tiệp mỉm cười chắp tay, sau đó nói: “Nhưng chỗ ta không có Hải Đông Thanh nữa, lỡ như Kim Phi phái phi thuyền và khinh khí cầu oanh tạc, sợ rằng toàn quân đã bị tiêu diệt trước khi chúng ta đến kênh Hoàng Đồng, vì vậy ta muốn xin Vương gia giúp đỡ, mượn mấy con chim ưng!”

Lý Lăng Duệ nghe vậy thì không khỏi cau mày.

Mặc dù Đảng Hạng cũng có thói quen thuần hóa chim ưng để tấn công như Đông Man, nhưng loài chim dữ có thể tấn công khinh khí cầu như Hải Đông Thanh thì không phải ở đâu cũng có.

Chim ưng toàn quân chinh chiến phía Nam mang theo cũng có hạn, nếu cho Trần An Tiệp mượn mấy con thì khi Kim Phi đánh đến, số chim ưng ở chỗ mình không đủ dùng thì phải làm thế nào?

Nhưng nếu không cho Trần An Tiệp mượn, lỡ như Kim Phi phái phi thuyền đến oanh tạc quân Tần vương, thì quân Tần vương phải ngăn cản như thế nào?

Quân Tần Vương vốn là binh lính ẻo lả kỷ luật lộn xộn, bây giờ vừa mới bị thua trận, Trần An Tiệp có thể tập hợp được đội ngũ, đã được xem là kỳ tích rồi, nếu như lại bị phi thuyền oanh tạc, sợ rằng mọi người đều chạy hết.

Đến lúc đó, nếu Kim Phi chạy từ phía Nam, hắn đánh trận ở phía Bắc thì có ích gì chứ?

Sau khi suy nghĩ mấy phút, Lý Lăng Duệ mới nói: “Không thể trực tiếp cho ngươi mượn chim ưng được, như vậy đi, nếu ngươi phát hiện thấy phi thuyền thì hãy đốt khói báo động, bổn vương nhìn thấy khói báo động sẽ lập tức phái chim ưng qua đó, ngươi thấy thế nào?”

Thật ra Trần An Tiệp cũng biết để Lý Lăng Duệ cho hắn mượn chim ưng là điều không thể, chẳng qua vừa rồi chỉ là thử đề nghị thôi, hắn rất hài lòng với kết quả này.

Nhưng hắn lại tỏ ra vẻ khó xử: “Vương gia không cho ta mượn chim ưng ta cũng không miễn cưỡng nhưng có thể cho ta mượn hai người thuần hóa chim ưng được không?”

“Ngươi muốn thuần hóa chim ưng sao?” Lý Lăng Duệ nói: “Nếu như là vậy, bổn vương khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ ý định này đi, việc thuần hóa chim ưng cần phải có thời gian, cho dù bây giờ ngươi đã có sẵn chim ưng thì chắc chắn cũng không thuần hóa kịp.”

“Không.” Trần An Tiệp lắc đầu: “Ta mượn người thuần hóa chim ưng không phải để thuần hóa chim ưng mà để đối phó với phi thuyền!”

“Đối phó với phi thuyền ư?” vẻ mặt Lý Lăng Duệ đầy nghi hoặc.

“Mấy ngày nay ta đã nghĩ kỹ, sỡ dĩ khinh khí cầu có thể làm hại chim ưng là vì nó đã tính toán được tốc độ bay của chim ưng, sau đó sẽ đốt thuốc nổ, nếu như vậy, đến đến lúc chim ưng đến gần, thuốc nổ cũng vừa vặn nổ tung!”

Trần An Tiệp giải thích: “Nếu có người thuần hóa chim ưng ở hiện trường để chỉ huy thì đợi đến lúc sắp đến gần khinh khí cầu sẽ gọi chim ưng quay về, như vậy có thể tránh khỏi việc chim ưng bị nổ chết hay là bị thương!”

Thực ra Lý Lăng Duệ đã có ý định dùng một con chim ưng đổi lấy một khinh khí cầu, nghe Trần An Tiệp giải thích như vậy thì không khỏi gật đầu: “Vậy bổn vương sẽ sắp xếp hai người thuần hóa chim ưng cho ngươi!”

“Đa ta Lục vương gia!” Trần An Tiệp nghe vậy thì vui sướng trong lòng.

Thực ra lần trước khi khinh khí cầu đến, cho dù hắn đã biết điều này nhưng người thuần hóa chim ưng Đông Man phản ứng quá chậm, nếu không thì có khả năng chim ưng sẽ không bị thương rồi.

“Bổn vương có thể cho ngươi mượn người thuần hóa chim ưng, nhưng ngươi cũng phải đồng ý với ta một yêu cầu!”

“Mời Lục vương gia nói!”

“Bổn vương nghe nói Trần Văn Nhi đang tập hợp đại quân ở Xuyên Thục, đang tập hợp về phía đất Tần, bổn vương yêu cầu các ngươi cần phải ngăn cản bọn họ, khiến bọn họ không thể đến kênh Hoàng Đồng tiếp viện cho Kim Phi!” Lý Lăng Duệ nói.

Giữa các thế lực thì việc gài gián điệp nhau là chuyện bình thường, Lý Lăng Duệ phụ trách chinh chiến phía Nam đến Đại Khang, nếu ngay cả việc Cửu công chúa cưỡng chế chiêu binh, điều động binh mã quy mô lớn mà cũng không biết thì rất kỳ lạ.

Hắn suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Lục vương gia yên tâm, phụ hoàng ta vẫn luôn để ý Trần Văn Nhi, sớm đã tập trung người và ngựa xong rồi, binh mã Xuyên Thục tuyệt đối không thể nào vượt qua Đại Tản Quan!”

“Hi vọng các ngươi nói được làm được!” Lý Lăng Duệ hừ lạnh.

Hắn không chỉ gài gián điệp ở Xuyên Thục, mà ở đất Tần cũng có, biết Trần An Tiệp không nói dối, gần đây Tần vương quả thực đang tập trung người tiếp cận Đại Tản Quan.

Vừa rồi chẳng qua chỉ là cảm thấy không thể tùy ý đồng ý yêu cầu của Trần An Tiệp như vậy được, nên đã thuận miệng nhắc một câu mà thôi.

“Lục vương gia, ngài yên tâm đi, nếu Kim Phi sống sót trở về Xuyên Thục thì hắn sẽ báo thù đất Tần bọn ta trước tiên, vì vậy lần này bọn ta chắc chắn sẽ liều mình đánh trận!” Trần An Tiệp rất chân thành nói.

Đất Tần và đất Xuyên ở cạnh nhau, lại là kho lương thực nổi tiếng, quả thực là mục tiêu đầu tiên của Kim Phi và Cửu công chúa.

Nếu không phải người Đông Man đột nhiên lấy Hải Đông Thanh ra thì e rằng hiện tại hơn nửa đất Tần đã rơi vào tay Kim Phi rồi.

“Nếu các ngươi biết sớm hơn một chút thì núi Ô Đầu cũng không đến nổi bị người ta làm nổ!” Lý Lăng Duệ hừ một tiếng, quay người nhìn người phụ trách tình báo: “Sắp xếp hai người thuần hóa chim ưng về núi Ô Đầu với hắn!”

“Vâng!” Người phụ trách tình báo gật đầu rồi chạy ra ngoài.

Rất nhanh, hai người thuần hóa chim ưng đã đi đến cùng người phụ trách tình báo.

“Lục vương gia, việc này không nên chậm trễ, ta xin cáo từ!”

Trần An Tiệp chắp tay với Lý Lăng Duệ: “Hi vọng lần sau chúng ta gặp mặt là ở kênh Hoàng Đồng!”

“Chắc chắn rồi!” Lý Lăng Duệ còn đáp lại: “Đại thắng!”

“Đại thắng!” Trần An Tiếp chắp tay lần nữa, sau đó đưa người thuần hóa chim ưng rời đi.

Trước khi đến Trần An Tiệp đã đoán được kết quả, Trần An Tiệp dẫn thầy thuần hóa chim về lều trại nghỉ ngơi, đội trưởng đội cận về đã chuẩn bị ngựa chiến xong.

Một đoàn người không kịp ăn cơm tối đã bắt đầu trở về trong màn đêm tối.

Qua hai đêm một ngày đi đường vòng, cuối cùng Trần An Tiệp cũng đã về núi Ô Đầu.

Lúc này, hầu như binh lính Tần vương bị thương trong vụ nổ trên núi đều bị chết cóng, những người may mắn sống sót đã được cựu chỉ huy tập hợp lại và phân tán nằm trong các sơn động và hẻm núi xung quanh.

Biết được Trần An Tiệp đã về, chỉ huy nhanh chóng dẫn người đến nghênh đón.

“Người bên dưới vẫn thành thật chứ?” vẻ mặt Trần An Tiệp đầy mệt mỏi.

Để nhanh chóng trở về núi Ô Đầu, trên đường đi đều đổi ngựa chứ không đổi người.

Công tử sống trong nhung lụa như Trần An Tiệp đã bao giờ chịu khổ như vậy chứ?

Đi đường liên tục hàng chục giờ, Trần An Tiệp sắp bị ngựa chiến lắc lư đến kiệt sức rồi.

“Thái tử điện hạ yên tâm đi, lương thực đang trong tay chúng ta, ai dám không thành thật chứ?”

Chỉ huy vừa trả lời vừa đặt thanh kiếm xuống đất, để Trần An Tiệp giẫm lên cánh tay hắn để xuống ngựa.
Chương 1282: Thái tử ca

Núi Ô Đầu bị tấn công, sở dĩ phó tướng của Trần An Tiệp có thể tập hợp những tướng bại trận không phải vì họ có niềm tin mà là do Trần An Tiệp là người nắm giữ đường núi và lương thực.

Địa hình trên núi Ô Đầu chật hẹp, sau khi lương thảo được chở tới, Trần An Tiệp vì để tiết kiệm diện tích, hơn nữa còn vì phòng ngừa bị nhắm tới, nên hắn tìm một số hang động dưới chân núi, bỏ lương thảo vào, sau đó chỉ đạo người trong tộc trông chừng.

Khi phi thuyền tấn công núi Ô Đầu, đống lương thảo này may mắn được an toàn.

Quân Tần Vương canh giữ núi Ô Đầu chỉ vì từ đây chỉ có một con đường để trở về đất Tần.

Sau khi phi thuyền tấn công, phó tướng dưới chân núi phái ngay người phong tỏa con đường này.

Đám binh lính chạy trốn từ trên núi Ô Đầu xuống không quen thuộc địa hình xung quanh, căn bản không thể trốn thoát.

Vả lại nếu có quen thuộc địa hình, biết được lối đi cũng sẽ không dễ mà đi được.

Bây giờ người dân ở phía tây của đất Tần đều được sơ tán đến Xuyên Thục, mấy trăm dặm từ phía đông của kênh Hoàng Đồng không có một bóng người, xung quanh chỉ có núi non cằn cỗi, bọn họ rời khỏi núi Ô Đầu chỉ sợ ngay cả đồ ăn cũng không tìm được.

So với chết đói thì thà tiếp tục đợi ở núi Ô Đầu còn tốt hơn. Đợi ở đây ít ra sẽ không bị chết đói.

Phần lớn binh sĩ đều cho rằng phi thuyền có thể dùng được, tốt nhất là nên lui quân, không ngờ rằng Trần An Tiệp đã sớm mất tích?

Nhưng ai ngờ trước khi kịp rút quân, bọn họ đã phát hiện Trần An Tiệp đã trở lại, hơn nữa đêm hôm đó còn triệu tập tập một cuộc họp với những tướng lĩnh cấp cao còn sống sót để tiến hành sắp xếp lại biên chế.

Quân Tần Vương trước kia còn có biên chế, chỉ là do quá nhiều người đã chết trên núi Ô Đầu nên mới giảm nhân số mà thôi.

Trước kia cả đội có hàng trăm người, bây giờ chỉ còn lại có mấy chục người, thậm chí chỉ còn mười mấy người.

Cái gọi là sắp xếp lại biên chế chính là hợp nhất mấy đội trăm người thành một đội, hai ba đại đội hợp lại thành một đại đội mà thôi.

Binh lính ở đội trăm người đều quen biết nhau nên Trần An Tiếp chỉ cần gây áp lực một ngày đã sắp xếp lại được biên chế.

Lần này Trần An Tiệp không giở thủ đoạn với Lý Lăng Duệ nữa. Rạng sáng hôm sau khi việc sắp xếp biên chế hoàn tất, Trần An Tiệp hạ lệnh toàn quân di chuyển về hướng kênh Hoàng Đồng.

Lần này xem như đã dọa đám binh lính sợ hãi.

Mấy ngày trước trận oanh tạc còn diễn ra ngay trước mắt họ nên mới rút quân trở về đây, ai ngờ được Trần An Tiệp lại bắt họ chủ động đi tấn công kênh Hoàng Đồng cơ chứ?

Đây không phải là đưa bọn họ vào chỗ chết ư?

Doanh trại quân Tần Vương lúc này nhốn nháo cả lên!

Nhưng Trần An Tiệp không phải là loại tướng quân quần là áo lượt ngông cuồng, hắn đã đoán trước được tình huống này trên đường từ doanh trại Nam Chinh trở về.

Ngay khi binh lính Tần Vương bắt đầu náo loạn, một giáo úy là thân tín của Trần An Tiệp đã dẫn người lao ra tóm lấy mấy binh sĩ đang vui vẻ nhảy múa, không nói hai lời mà chém luôn.

Hai binh lính còn lại lâm vào kinh hoàng.

Trần An Tiệp nhận thấy thời cơ đã đến, chủ động mang theo hai đội ngũ thân tín bắt đầu lên đường tới kênh Hoàng Đồng.

Mọi người đều có tâm lý đi theo đồng đội, đặc biệt là ở thời điểm này, thái tử điện hạ cũng chủ động dẫn đầu, những người còn lại chủ động đi theo.

Rất nhanh sau đó hơn mười ngàn tàn quân Tần Vương dưới sự chỉ đạo của Trần An Tiệp đi về phía kênh Hoàng Đồng.

Không bao lâu sau khi nhóm trinh sát do Lý Lăng Duệ phái tới báo Trần An Tiệp đã lên đường, hai làn khói cuộn lên mù mịt.

Đây là tín hiệu mà nhóm trinh sát thỏa thuận trước với Lý Lăng Duệ, ngụ ý Trần An Tiệp đã lên đường.

Tại doanh trại quân Đảng Hạng, Lý Lăng Duệ bắt đầu chuẩn bị ngay sau khi Trần An Tiệp rời đi. Sau khi nhận được tin tức, hắn lập tức tuyên bố đại quân chạy thật nhanh về phía nam.

Quần Tần Vương và quân chinh chiến phía Nam có động thái lớn như vậy, đương nhiên không thể qua mắt được lính trinh sát và đội tình báo của Hàn Phong.

Một giờ sau khi quân trinh sát của Đảng Hạng đốt khói báo hiệu, Kim Phi đã nhận được tin quân Tần Vương và quân chinh chiến phía Nam đang tiến quân.

“Quân Tần Vương từ lúc nào đã trở nên dũng cảm như vậy?”

Sau khi Kim Phi nhận được tin có chút kinh ngạc.

Quân chinh chiến phía Nam có thể sẽ tới, Kim Phi đã sớm dự đoán trước nên đã làm xong công tác chuẩn bị ứng phó.

Nhưng phản ứng của quân Tần Vương lại khiến Kim Phi rất bất ngờ.

Không phải do Kim Phi khinh địch, mà là do nhân viên hộ tống và quân Tần Vương đã giao chiến rất nhiều lần, quân Tần Vương ở núi Ô Đầu cũng đã chiến đấu hai lần với tiêu cục Trấn Viễn.

Trong hai trận chiến trước, lần nào quân Tần Vương cũng bị đánh bại.

Đặc biệt là lần thứ hai, khi phi thuyền còn cách doanh trại hai ba dặm chúng đã bỏ chạy.

Tác phong của một đội khó có thể thay đổi trong thời gian ngắn, khi tiêu cục Trấn Viễn mới được thành lập, cũng phải qua vài lần trấn áp bọn thổ phỉ mới có thể gây dựng tên tuổi và trở nên lớn mạnh hơn.

Theo lý thuyết với thương vong lớn như vậy ở núi Ô Đầu lần này, ngay cả đội quân tinh nhuệ nhất của Tần Vương cũng phải bị đánh tan mới đúng, kết quả lần này quân Tần Vương không những không chạy trốn mà ngược lại còn chủ động tấn công kênh Hoàng Đồng, việc này khiến Kim Phi không tài nào hiểu được.

“Hầu Tử, ngươi chắc chắn lần này thương vong ở núi Ô Đầu nghiêm trọng chứ?”

Việc này quá mức khác thường, không chỉ Kim Phi không đoán ra được, ngay cả Trương Lương cũng có chút hoài nghi lính trinh sát nói dối.

Mặc dù anh ta biết khả năng này rất thấp, nhưng ngoài cách giải thích này, Trương Lương quả thực không nghĩ tới cách nào khác.

“Lương ca, huynh cũng biết Lão Tam, Lão Tứ mà, bọn họ khẳng định sẽ không nói dối”, Hầu Tử nói: “Hơn nữa, hôm qua ta cũng tới gần núi Ô Đầu xem xét rồi, máu nhuộm đỏ cả vách núi, chắc chắn rất nhiều người đã chết!”

Kim Phi cho phi thuyền tấn công núi Ô Đầu, trừ thí nghiệm khinh khí cầu tấn công Hải Đông Thanh ra, mục đích khác chính là mở đường tiếp tế hậu cần.

Cho nên mấy ngày gần đây Hầu Tử vẫn luôn để ý tới tình hình ở núi Ô Đầu.

Một khi tàn quân của Tần Vương dưới chân núi Ô Đầu bị phân tán hết, anh ta sẽ phái người thông báo cho đoàn hậu cần vận chuyển vật liệu tới kênh Hoàng Đồng.

Vì chuyện này mà trước đó hai ngày Hầu Tử còn đích thân tới núi Ô Đầu một chuyến, chiều hôm qua mới trở về.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ?” Trương Lương cau mày nói: “Một đội quân sao có thể thay đổi lớn như vậy chứ?”

“Hầu Tử, lập tức phái người đi xem xét quân Tần Vương, xem chủ soái là ai!”

Kim Phi đột nhiên nghĩ tới một khả năng.

Khi một đội quân đột nhiên thay đổi từ mấy tên lính ẻo lả thành đám lính dũng cảm, khả năng lớn nhất là chủ soái đã thay đổi, từ một kẻ yếu đuối thành một người cứng rắn!

“Rõ!” Hầu Tử nhanh chóng bước ra khỏi phòng chỉ huy.

Mặc dù hiện tại trinh sát của Tần Vương đã rút lui rất nhiều, nhưng muốn nhìn rõ cờ hiệu của quân Tần Vương thì nhất định phải tới gần trinh sát.

Thế là phải đến chiều ngày hôm sau Hầu Tử mới nhận được tin tức.

“Tiên sinh, ngài đoán không sai, cờ của quân Tần Vương đã được thay thế bằng cờ rồng có viền vàng!”

Ở thời phong kiến, rồng vàng chính là biểu tượng của hoàng thất.

Toàn bộ đất Tần, nơi có thể sử dụng cờ rồng vàng, ngoại trừ Tần Vương ra thì chỉ có thái tử và hoàng tử mới dùng được thôi.

Dựa theo quy củ, cờ rồng vàng có viền là đại diện cho thái tử.

Trong nháy mắt Kim Phi đã hiểu ra, thái tử của tiểu triều đình Tần Vương đang ở đây!

“Lương ca, thái tử đất Tần là ai?”

Kim Phi nghiêng đầu nhìn Trương Lương.

Tần Vương có quá nhiều con trai, tiểu triều đình mới thành lập được trong thời gian ngắn, Kim Phi quả thực không biết Tần Vương đã phong đứa con trai nào làm thái tử.
Chương 1283: Học hỏi

Gần đây Trương Lương luôn đợi ở Hi Châu, nên biết rõ về tình hình của Tần vương.

Anh ta trả lời: “Tần vương lập con trai thứ ba Trần An Tiệp lên làm Thái tử!”

“Con thứ ba?” Kim Phi sửng sốt, sau đó cảm khái nói: “Xem ra vị Thái tử này có chút thủ đoạn!”

Thời đại phong kiến, lập con trưởng không lập thứ, trong lịch sử người có thể cướp vị trí Thái tử từ trong tay con trai trưởng, gần như đều không phải người hiền lành.

“Đúng là Trần An Tiệp là người có tâm cơ sâu xa”, Khánh Mộ Lam đứng ở bên cạnh nói: “Khi còn nhỏ ra đã từng học cùng hắn trong kinh thành vài tháng, lúc ấy ngay cả Trần Trạch Hựu và Trần Chinh cũng không đấu lại hắn, Vũ Dương… đến cả bệ hạ cũng phải chịu thua thiệt, sau này Tần vương lo lắng Trần Trạch Hựu sẽ trả thù Trần An Tiệp, nên đã dẫn hắn về.”

“Ngay cả Trần Chinh và Vũ Dương đều phải thua thiệt trong tay hắn, chẳng trách có thể làm Thái tử đất Tần.”

Trần Trạch Hựu là con trai trưởng của Trần Cát, trước đây là Hoàng Thái Tử của Đại Khang, từ nhỏ đã được nhận rất nhiều sự ưu ái.

Tứ Hoàng tử Trần Chinh và Cửu công chúa cũng là người có đầu óc, Trần An Tiệp có thể làm cho bọn họ chịu thua thiệt, điều này cũng đủ chứng minh hắn là người có thủ đoạn.

“Lương huynh, còn tài liệu về Trần An Tiệp không, mang đến cho ta xem một chút.”

Kim Phi quay đầu nhìn Trương Lương.

Mặc dù bây giờ không có đầy đủ chứng cứ để chứng minh quân Tần vương có thay đổi có liên quan đến Trần An Tiệp, nhưng Kim Phi vẫn muốn hiểu hơn về Trần An Tiệp.

Suy cho cùng, Thống soái sẽ ảnh hưởng lớn đến tác phong quân ngũ.

“Có, nhưng không đầy đủ.”

Trương Lương vừa nói vừa bước đến bên cạnh tủ hồ sơ, lấy một xấp hồ sơ từ bên trong.

Lật một hồi, sau đó rút ra một tờ giấy đưa cho Kim Phi.

Kim Phi nhận lấy, tư liệu về Trần An Tiệp rất sơ sài, chỉ có ngày tháng năm sinh, họ tên mẹ, căn bản không có quá nhiều tài liệu hữu dụng.

Kim Phi để tài liệu xuống, quay đầu nhìn Khánh Mộ Lam: “Vũ Dương đánh giá Trần An Tiệp là người như thế nào?”

“Khi Trần An Tiệp ở kinh thành, ta và bệ hạ cũng chỉ mới bảy tám tuổi, bệ hạ chỉ nói Trần An Tiệp không phải là người tốt, sau khi Trần An Tiệp quay về đất Tần, chúng ta không gặp lại hắn nữa, bệ hạ cũng không còn nhắc đến hắn.”

Khánh Mộ Lam nói: “Chẳng qua trước khi ta đi Kim Xuyên, ca ca ta có nhắc đến Trần An Tiệp một lần.”

“Khánh đại nhân nói như thế nào?” Kim Phi hỏi.

Khánh Hâm Nghiêu quản lý Tây Xuyên nhiều năm, ánh mắt nhìn người rất cay độc, nếu không thì trong thời điểm Kim Phi còn chưa quật khởi, anh ta đã không để Khánh Mộ Lam đến làng Tây Hà tìm Kim Phi học tập rồi.

Kim Phi vẫn rất xem trọng đánh giá của anh ta.

“Lúc đó huynh ấy nói, trong số các huynh đệ của bệ hạ, người khó đối phó nhất không phải là Tần vương, Sở vương, Tương vương, Ngô vương, mà là Tấn vương và con trai thứ ba của Tần Vương - Trần An Tiệp.”

Khánh Mộ Lam nói: “Hẳn là ca ca ta đã điều tra Trần An Tiệp, nhưng lúc đó hai chúng ta chỉ đang nói chuyện phiếm, ta không hỏi kĩ, nếu tiên sinh muốn biết, ta sẽ bảo huynh ấy viết cho ngài một phong thư.”

“Được rồi, không cần.” Kim Phi khoát tay.

Thay vì viết thư từ đây đến Tây Xuyên, không bằng truyền tin hỏi Cửu công chúa.

Khánh Hâm Nghiêu đã từng điều tra về Trần An Tiệp, thì chắc chắn Cửu công chúa đã từng điều tra.

“Lương huynh, ta nhớ trong quân Trấn Viễn có một ít quân đến từ đất Tần, huynh cho người đi tìm hiểu đi.”

Tiêu cục Trấn Viễn ở đất Tần đánh mấy tháng, thu về không ít tù binh, một ít tù binh thể hiện tốt, sau khi thông qua bài kiểm tra đã gia nhập quân Trấn Viễn.

Trong đó có một ít tù binh ban đầu là tướng cấp trung trong quân đội của Tần vương, chắc sẽ biết một ít về Trần An Tiệp.

“Được.” Trương Lương gật đầu, sau đó hỏi: “Tiên sinh, chúng ta có nên điều động một ít quân về phía Nam không?”

Trọng tâm phòng thủ vẫn luôn ở phía Bắc, đặc biệt là sau vụ oanh tạc núi Ô Đầu, quân phía Nam đã bị rút đi hơn phân nửa, bây giờ chỉ có hai trung đoàn làm nhiệm vụ ở phía Nam, ngộ nhỡ quân Tần vương đánh đến, hai trung đoàn này sẽ không ngăn cản được.

Mặc dù biết quân Tần Vương đi từ núi Ô Đầu đến còn phải mất vài ngày nữa, nhưng Kim Phi vẫn không dám khinh thường.

Suy nghĩ một hồi, y trả lời: “Điều động trung đoàn bảy và trung đoàn mười hai qua đó đi.”

Đội hình tiêu chuẩn một trung đoàn của quân Trấn Viễn là một nghìn năm trăm người, hai trung đoàn này cộng thêm hai trung đoàn trước đó có khoảng ba ngàn sáu bảy trăm người, với lợi thế về địa hình, cho dù Trần An Tiệp có tấn công bất ngờ, cũng có thể kéo dài một thời gian.

“Hầu Tử, nên điều động đội trinh sát rồi.”

Kim Phi nhìn Hầu Tử: “Để mắt đến quân Tần Vương và quân chinh chiến phía Nam, không được để cho bọn chúng lẻn qua!”

“Vâng!” sống lưng Hầu Tử thẳng tắp cúi chào, sau đó cùng Trương Lương rời đi.

Ước chừng nửa tiếng sau, trung đoàn bảy và trung đoàn mười hai đóng quân ở mỏ số ba bắt đầu di chuyển đến mỏ số bảy ở cực Nam kênh Hoàng Đồng.

So với trung đoàn bảy và trung đoàn mười hai thì trinh sát doanh dưới quyền Hầu Tử di chuyển nhanh hơn.

Trước đây vì có quá nhiều lính trinh sát của Tần vương, nên trinh sát doanh phải giảm phạm vi trinh sát, hầu hết lính trinh sát hiếm khi được nghỉ ngơi vài ngày.

Theo lệnh của Kim Phi, tất cả lính trinh sát lập tức hủy bỏ kì nghỉ, chia nhau lẻn vào trong núi từ hai đầu Nam Bắc.

Đội Chung Minh cấp dưới của Hàn Phong, cũng hành động, gửi tin tình báo từ khắp đất Tần về.

Tuy nhiên, thông qua trinh sát, bất kể là quân Tần Vương và quân chinh chiến của Nam của Đảng Hạng đều không có dấu hiệu đánh lén, mà phái đại quân, từ từ mà đi.

“Xem ra Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ muốn lợi dụng ưu thế về số lượng để giết chết chúng ta!”

Kim Phi buông tình báo sưu tầm trong tay xuống, nhìn phía Hầu Tử: “Có điều tra được, trong tay Lý Lăng Duệ có bao nhiêu chim ưng không?”

Thấy Kim Phi hỏi như vậy, đám người Trương Lương cũng quay đầu nhìn.

Đây là vấn đề trước mắt mà bọn họ quan tâm nhất.

Nếu không phải cân nhắc đến chim ưng, Kim Phi đã sớm điều động phi thuyền.

Hai bên Nam Bắc của kênh Hoàng Đồng có rất nhiều thung lũng, quân Tần vương và quân chinh chiến phía Nam thường hành quân trong hẻm núi, đối mặt với phi thuyền chỉ có thể bị đánh bại, nhưng rất khó để chạy thoát.

“Không.” Hầu Tử lắc đầu: “Bây giờ chim ưng là bí mật hàng đầu trong quân của quân trinh chiến phía Nam, Lý Lăng Duệ bảo mật vô cùng chặt chẽ, gần đây ngay cả chuyện huấn luyện chim cũng hủy bỏ, các anh em đã ngồi xổm một ngày một đêm nhưng cũng không thấy con chim ưng nào bay ra ngoài!”

“Người thuần hóa chim thì sao?” Kim Phi hỏi tiếp: “Các ngươi thấy có bao nhiêu người thuần hóa chim ưng?”

Trên thảo nguyên, thuần hóa chim là một nghề và có quần áo chuyên dụng.

Nếu có thể xác nhận được vị trí và số lượng của người thuần hóa chim, cũng có thể ước chừng vị trí của chim ưng.

“Không thấy” Hầu Tử lắc đầu: “Không biết bọn họ đã giấu đi đâu, hoặc là đã đổi quần áo.”

Kim Phi nghe vậy, không biết phải làm sao.

“Xem ra Lý Lăng Duệ đã học được rất nhiều.”

Trước đây ở kênh Lạc Dương, lính trinh sát đã dùng chiêu này để xác định vị trí và số lượng của bộ lạc Hắc Chuẩn, đương nhiên Lý Lăng Duệ sẽ không phạm phải sai lầm tương tự như vậy nữa.

Cho nên thời gian gần đây, Lý Lăng Duệ đã ra lệnh cho tất cả những người thuần hóa chim ưng đổi quần áo giống như binh lính bình thường, cũng hủy bỏ việc huấn luyện chim, mỗi ngày chỉ để cho chim ưng hoạt động ở trong lều một ít, căn bản không thả ra ngoài lều.

Đừng nói là lính trinh sát, ngay cả binh lính trong quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng, cũng không biết trong tay Lý Lăng Duệ có bao nhiêu chim ưng.
Chương 1284: Tự sát

Một khinh khí cầu chỉ có thể phát nổ một lần, nhiều nhất chỉ nổ chết được một con chim ưng, mà khinh khí cầu lúc trước quân Thục mang theo số lượng có hạn, Kim Phi phải điều tra rõ số lượng chim ưng của quân chinh chiến phía Nam thì mới có thể lập kế hoạch chiến lược tốt hơn.

Đáng tiếc Lý Lăng Duệ canh phòng cố thủ nghiêm ngặt, các trinh sát nghĩ đủ mọi cách, cũng không tra ra được.

“Tiên sinh, ta sẽ sắp xếp người tìm cách thâm nhập vào doanh trại của quân chinh chiến phía Nam, bất luận là dùng cách gì, nhất định phải điều tra ra!" Hầu Tử nói đảm bảo.

"Thôi bỏ đi, không cần để huynh đệ phải hy sinh vô ích nữa." Kim Phi lắc đầu nói: "Chúng ta để Lý Lăng Duệ tự mình thả chim ưng ra là được."

Lý Lăng Duệ phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, trinh sát muốn trà trộn vào bên trong quân chinh chiến phía Nam gần như là chuyện viển vông.

Trinh sát có thể không sợ chết, Kim Phi cũng đã điều chỉnh lại tâm trạng, nhưng y không muốn trinh sát phải chết một cách vô ích, chết mà không có ý nghĩa gì.

"Để Lý Lăng Duệ tự thả chim ưng ra ư?" Hầu Tử ngạc nhiên: "Làm thế nào?"

"Rất đơn giản, áp sát Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ cùng lúc, chắc chắn chúng đã thông đồng với nhau rồi, chỉ cần để khinh khí cầu bay đến chỗ Trần An Tiệp là được." Kim Phi trả lời.

Hầu Tử nghe xong thì vỡ lẽ: "Đúng rồi, khinh khí cầu của chúng ta vừa bay lên, Lý Lăng Duệ có lẽ sẽ sắp xếp thả chim ưng ra... Đúng rồi tiên sinh, nếu Lý Lăng Duệ mặc kệ Trần An Tiệp thì phải làm sao?"

Việc quân không ngại dối trá, Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ là kiểu hợp tác không có bất kỳ nền tảng nào, mỗi bên đâm sau lưng, biến bên kia thành bia đỡ đạn, chuyện này quá đỗi bình thường.

"Hắn ta không quan tâm thì chúng ta cứ diệt luôn Trần An Tiệp!" Kim Phi lạnh lùng nói.

Đường lui bị chặn kín, luôn khiến trong lòng Kim Phi cảm thấy bất an, nếu như có thể tiêu diệt Trần An Tiệp, đối với quân Thục mà nói cũng là một tin tức tốt.

Huống hồ trong kế hoạch của Kim Phi, y đã tính đến phương án dùng khinh khí cầu để đổi lấy chim ưng.

Gần đây gió luôn thổi từ hướng Bắc, khinh khí cầu muốn ném bom quân chinh chiến phía Nam thì trước hết phải tìm được độ cao và hướng gió thích hợp, trước tiên phải bay về phía Bắc, sau đó hạ xuống để tận dụng gió Bắc mới được.

Quân Tần Vương ở phía Nam, muốn ném bom quân Tần Vương thì đơn giản hơn nhiều, khinh khí cầu chỉ cần cất cánh ở kênh Hoàng Đồng, rất nhanh có thể bay đến không phận của quân Tần Vương.

Kể cả không có chuyện này, Kim Phi cũng sẽ cho khinh khí cầu đi oanh tạc quân Tần Vương, chứ không phải phí công tấn công Lý Lăng Duệ.

"Cũng đúng, nếu Lý Lăng Duệ không quan tâm, chúng ta sẽ diệt luôn Trần An Tiệp." Hầu Tử khẽ gật đầu: "Ta sẽ lập tức sắp xếp các huynh đệ chuẩn bị khinh khí cầu!"

Kim Phi gật đầu, không nói gì.

Lần trước ở núi Ô Đầu hai người trinh sát bị thương vì cho nổ Hải Đông Thanh, sau khi nhảy dù cho đến bây giờ vẫn chưa trở về, tất cả mọi người biết bọn họ lành ít dữ nhiều.

Dùng khinh khí cầu đi oanh tạc quân Tần Vương lần nữa, cho dù có thể nổ chết được chim ưng, thì lính trinh sát điều khiển khinh khí cầu cũng rất có thể sẽ rơi vào lòng địch, khả năng sống sót rất thấp.

Mặc dù Kim Phi biết rằng đây là cách hy sinh ít nhất, nhưng việc ra lệnh cho người của mình đi vào chỗ chết vẫn khiến y rất khó chịu.

Chỉ là bây giờ y đã có thể kiểm soát được cảm xúc của mình rồi.

Chưa đến nửa tiếng sau khi Hầu Tử rời đi, tại kênh Hoàng Đồng một khinh khí cầu từ từ bay lên.

"Ủa, sao trên trời lại có khinh khí cầu?"

"Khinh khí cầu này sao lại khác với trước kia?"

"Đúng rồi, khinh khí cầu này trông nhỏ hơn một chút, tốc độ cất cánh cũng nhanh hơn trước nhiều!"

"Lần trước ta nghe huynh đệ trinh sát trong trại nói, tiên sinh đang nghiên cứu khinh khí cầu để đối phó với Hải Đông Thanh, chẳng lẽ đã nghiên cứu thành công rồi sao?"

“Chắc chắn là vậy, nếu không tiên sinh để nó bay đi chịu chết sao?”

"Tuyệt quá, khinh khí cầu và phi thuyền của chúng ta cuối cùng cũng có thể sử dụng lại rồi!"

"Ủa, sao người của tiểu đội trinh sát lại hành lễ về phía bầu trời vậy?"

"Qua hỏi thăm là biết ngay thôi."

Kể từ khi Hải Đông Thanh xuất hiện, tần suất quân Thục sử dụng khinh khí cầu đã giảm đi nhiều, rất nhiều lính Thục đã lâu không nhìn thấy phi thuyền và khinh khí cầu, giờ đột nhiên nhìn thấy khinh khí cầu trên bầu trời doanh trại, ai nấy đều cảm thấy tò mò.

Dù sao thì số binh lính biết chuyện oanh tạc ở núi Ô Đầu cũng không nhiều, rất nhiều binh lính cũng không biết ở núi Ô Đầu xảy ra chuyện gì.

Nhìn thấy các lính trinh sát đang cúi chào trên không trung, không ít quân Thục đang luân phiên nghỉ ngơi liền chạy tới hỏi lý do cúi chào.

Sau đó bọn họ mới biết được kế hoạch của Kim Phi.

Sau khi nghe xong, tất cả quân Thục đều trầm mặc.

Sau đó không biết ai khởi xướng, những quân Thục xung quanh trại trinh sát cũng giơ cánh tay phải lên, cúi chào về phía bầu trời.

Không khí xung quanh trở nên bi tráng và trang nghiêm.

Những quân Thục ở xa hơn một chút tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy nhiều người hành lễ như vậy, cũng bị bầu không khí này làm cho xúc động, cũng cùng giơ cánh tay lên.

Trong nháy mắt, khắp kênh Hoàng Đồng đâu đâu cũng là những người lính đang hành lễ.

Trên không trung, hai trinh sát cúi đầu nhìn xuống phía dưới, nước mắt lưng tròng!

Vừa rồi Hầu Tử tập hợp tất cả trinh sát lại, bốc thăm để quyết định xem ai sẽ đi thực hiện nhiệm vụ cảm tử này, bọn họ là hai người có con số lớn nhất.

Không ai muốn đi chịu chết, nói rằng trong lòng họ không oán trách là giả.

Nhưng vào khoảnh khắc này, nhìn thấy bên dưới đang chật ních đồng đội cúi chào về phía mình, họ đột nhiên cảm thấy thanh thản rồi!

"Này Lão Bà, ngươi nói giờ chúng ta là anh hùng rồi chứ?" Trinh sát cao lớn điều khiển khinh khí cầu hỏi.

"Tất nhiên rồi, nếu chúng ta có thể sống sót trở về, chắc chắn sẽ giống như tên Đường Phi kia, là công thần hạng nhất còn sống!" Một trinh sát khác trả lời.

"Haha, không ngờ rằng đời này của ta lại có một ngày được làm anh hùng," trinh sát cao lớn cười nói: "Tiên sinh từng nói, từ xưa tới nay ai mà không chết, để lại gì gì đó?"

"Để lại lòng son chiếu rọi sử xanh!" Trinh sát thấp bé cười khẩy: "Tên ngươi mà ngươi còn viết chưa xong, đừng học người ta nói văn hoa nữa !"

"Hahaha, vậy không nói văn hoa nữa," trinh sát cao lớn cười lớn: "Vì cuộc sống mới, giết chết bọn chúng!"

"Đúng, giết chết bọn chúng!" Trinh sát thấp bé cũng cười.

Khinh khí cầu chở theo tiếng cười của hai người, bay ngày càng xa.

Gió Bắc thổi mạnh, đưa khinh khí cầu nhanh chóng bay về phía Nam, mười mấy phút sau, khinh khí cầu vượt qua một ngọn núi, hai trinh sát nhìn thấy tiểu đội lính trinh sát của quân Tần Vương.

Cách tiểu đội trinh sát một dặm về phía nam, họ nhìn thấy đội tiên phong của quân Tần Vương.

Trinh sát binh bọn họ thấy được quân trinh sát của Tần Vương, tất nhiên quân trinh sát của Tần Vương cũng nhìn thấy họ.

Chỉ thấy một trinh sát trong đó lập tức quay đầu ngựa, chạy về phía sau.

Thực ra không cần hắn ta quay về báo tin, đội tiên phong của quân Tần Vương cũng đã nhìn thấy khinh khí cầu.

Chỉ vài phút sau, trong quân Tần Vương đã bốc lên khói báo hiệu.

Khói báo hiệu là phương thức truyền tin nhanh nhất trước khi công nghệ thông tin xuất hiện, nhược điểm là chỉ có thể quan sát bằng mắt thường, cứ cách vài dặm hoặc hơn chục dặm thì phải bố trí một đài lửa, nếu không thì người ở xa sẽ không nhìn rõ.

Quân Tần Vương và quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng cách nhau mấy chục dặm, ở giữa nhất định phải có đài lửa để chuyển tiếp.

Quả nhiên, vài phút sau, ở một thung lũng không người cách đó sáu bảy dặm về phía Tây Bắc khói báo hiệu cũng bốc lên.

Trên khinh khí cầu, trinh sát biết rằng đây là quân Tần Vương đang cầu cứu Lý Lăng Duệ, nhưng họ không quan tâm, mà tiếp tục bay về phía lực lượng chủ lực của quân Tần Vương.
Chương 1285: Thất bại

Trần An Tiệp sẽ cầu cứu Lý Lăng Duệ, điều này đều nằm trong dự đoán của Kim Phi.

Vì vậy trước khi lính trinh sát xuất phát, Hầu Tử đã thông báo cho bọn họ, một khi nhìn thấy quân Tần Vương, không cần nói gì cả, cứ cho nổ luôn.

Trước khi chim ưng của Lý Lăng Duệ tới, nếu như có thể nổ chết Trần An Tiệp là tốt nhất, dù không tìm được Trần An Tiệp, thì có thể nổ bao nhiêu liền nổ bấy nhiêu, mức độ lớn nhất có thể khiến cho quân Tần Vương thấy sợ hãi.

Vì vậy khi phát hiện khói báo hiệu của quân Tần Vương, hai lính trinh sát cũng không dừng lại, lính trinh sát cao lớn thì điều khiển khinh khí cầu bay về phía nam với tốc độ nhanh nhất, còn lính trinh sát thấp bé hơn thì giơ ống nhòm lên, quan sát đội tiên phong của quân Tần Vương.

Nhưng anh ta chỉ có thể nhìn thấy một góc cờ rồng vàng của đội ngũ phía trước Trần An Tiệp, không cách nào có thể xác nhận vị trí của Trần An Tiệp.

Càng làm cho anh ta bất ngờ hơn là phát hiện phía sau bọn họ, quân Tần Vương lại chạy dọc theo hai bên vách đá theo hướng đường núi.

Từ trên cao ném lựu đạn xuống, rất dễ bị thổi bay, hoặc là rơi xuống đỉnh vách đá, hoặc là rơi xuống giữa đường núi, rất khó nổ đến bên vách đá.

Sau khi Trần An Tiệp bị thua thiệt lần đầu, đã nghĩ ra được biệt pháp đối phó với khinh khí cầu.

"Không ngờ quân Tần Vương lại gian xảo như vậy!"

Lính trinh sát cao ngoài miệng chửi rủa nhưng tay vẫn không ngừng di chuyển, điều khiển khinh khí cầu tiếp tục bay về phía nam.

Lính trinh sát thấp bé cũng không nhàn rỗi, mở hết hộp đạn dưới chân ra.

Đợi đến khi khinh khí cầu bay trên không trung đến gần chỗ quân chủ lực của quân Tần Vương, lựu đạn được ném xuống như mưa.

Nơi thứ nhất gặp nạn chính là nơi có cờ soái của Trần An Tiệp, bị nổ tan tành.

Lính trinh sát cao vừa cố hết sức khống chế hướng bay của khinh khí cầu, vừa chú ý đến tình hình phía Bắc.

Không riêng gì anh ta, Trần An Tiệp mặc áo choàng đen ẩn mình trong đám người cũng đang nhìn về phía bắc.

Bây giờ hắn cũng chỉ hy vọng Lý Lăng Duệ có thể đúng hẹn, sau khi nhìn thấy khói báo hiệu, sẽ mau chóng sắp xếp chim ưng đến và tiêu diệt khinh khí cầu.

Ông trời dường như có thể nghe thấy lời cầu nguyện của Trần An Tiệp, trong vòng vài phút, hắn đã nhìn thấy trên không trung xuất hiện một chấm đen.

Cho đến tận lúc này, Trần An Tiệp mới yên tâm tâm một chút.

Trên khinh khí cầu, người lính linh sát cao cũng đã phát hiện ra chấm đen.

Anh ta cầm chiếc ống nhòm bên cạnh lên nhìn kĩ hơn, chính xác là một con chim ưng đang tung cánh bay.

“Đến rồi, đến rồi, chim ưng đến rồi!”

Người lính trinh sát cao đá người đồng đội đang ném lựu đạn xuống.

“Con mẹ nó, tại sao tới đây nhanh vậy?”

Người lính trinh sát thấp bé nghiêng đầu nhìn một cái, lập tức ném hai hộp lựu đạn cuối cùng xuống, sau đó xoay người cầm lấy ống nhòm lên nhìn kĩ chim ưng hơn.

Tốc độ của chim ưng thật sự rất nhanh, mới vừa rồi vẫn chỉ là một chấm đen, ống nhòm còn không nhìn rõ, chỉ mới qua nửa phút thôi, đã bay thêm được 2 dặm.

Lính trinh sát thấp bé bỏ ống nhòm xuống, đầu tiên lật đồng hồ nước lại, sau đó tay trái cầm ngòi nổ, tay phải cầm hộp quẹt, sẵn sàng châm lửa bất cứ khi nào.

Khi chim ưng cách khinh khí cầu khoảng 1 dặm, lính trinh sát thấp bé không chút do dự châm ngòi nổ, sau đó cùng lính trinh sát cao mang theo dù nhảy ra khỏi giỏ.

Chim ưng càng lúc càng gần, ngòi nổ cách bao thuốc nổ trong khinh khí cầu cũng càng lúc càng gần!

Nhưng khi chim ưng cách khinh khí cầu chưa đầy 100m, bên dưới khe núi đột nhiên vang lên một tiếng còi sắc bén.

Con chim ưng vốn đang bay đến khinh khí cầu, nghe thấy tiếng còi, lập tức đổi hướng và lao xuống.

Lúc đó hai người cảm thấy tim mình như bị lỡ nhịp.

Nhưng hiện tại bọn họ đang ở giữa không trung, không thể làm gì được nữa, chỉ đành trơ mắt nhìn chim ưng bay càng càng xa.

Mấy giây sau, khinh khí cầu phát nổ.

Nhưng chim ưng đã bay xa được mấy trăm mét, không bị tổn thương một chút nào.

Lúc này tiếng còi ở phía dưới lại thay đổi thanh điệu, chim ưng lập tức bay về hướng chiếc dù của người lính trinh sát.

“Xong rồi!”

Cả hai lính trinh sát đều cảm thấy tuyệt vọng.

Không chỉ vì an nguy của bản thân, còn là vì nhiệm vụ bị thất bại.

Giây tiếp theo, chiếc dù của họ liên tục bị cào rách, rơi xuống với tốc độ nhanh chóng...

Dưới núi cách đó vài dặm, hai người lính trinh sát ẩn mình giữa những tảng đá, dùng ống nhòm quan sát toàn bộ quá trình chiến đấu, cũng đành bất lực, trơ mắt nhìn đồng đội từ không trung rơi xuống, ngã tan tành.

Nhưng họ không có thời gian đau buồn, họ phải nhanh chóng đi về phía bắc, kịp thời báo cáo cho Kim Phi.

Kể từ khi khinh khí cầu bay lên, Kim Phi vẫn luôn đứng ở trước phòng chỉ huy.

Khi chim ưng bay qua kênh Hoàng Đồng, Kim Phi cũng nhìn thấy, thậm chí còn sắp xếp một đội súng kíp bắn nhiều phát súng lên không trung.

Đáng tiếc, tầm bắn của súng kíp thật sự rất ngắn, mà chim ưng lại bay rất cao, căn bản không thể bắn trúng.

Đợi y nhận được tin từ lính trinh sát, trời cũng đã tối.

Sau khi biết bị tổn thất 2 lính trinh sát và một khinh khí cầu, nhưng ngay cả một cọng lông của chim ưng cũng không bị nổ đến, trong phòng chỉ huy bỗng chốc trở nên im lặng.

Ước chừng qua mấy phút, Kim Phi mới thở dài, nhìn về phía Hầu Tử: “Sắp xếp người đi xem có thể tìm được thi thể của bọn họ hay không, kế hoạch oanh tạc tạm thời dừng lại.”

Nếu như một khinh khí cầu và hai lính trinh sát có thể giết chết chim ưng, thì Kim Phi dù có tự trách nhưng cũng có thể chấp nhận.

Nhưng rõ ràng kẻ thù có phòng bị, tiếp tục phái khinh khí cầu đi là đang đi chịu chết vô nghĩa.

Hai ngày kế tiếp, Kim Phi không phái khinh khí cầu đi nữa, mà tiếp tục cho xây dựng công sự ở phía bắc và phía nam kênh Hoàng Đồng, chuẩn bị tốt cho trận chiến lớn.

Quân Tần Vương và quân chinh chiến phía Nam cũng không ngừng áp sát.

Cho dù Kim Phi không tiếp tục thả khinh khí cầu, Lý Lăng Duệ và Trần An Tiệp cũng không dám khinh suất, thời điểm hành quân cũng cố ý để binh lính tản ra, phòng ngừa mật độ quá dày.

Đặc biệt là quân chinh chiến phía Nam, số lượng đã đạt đến hàng trăm nghìn, đội quân tiên phong đã đến cách kênh Hoàng Đồng chưa đến 5 dặm, đội ngũ phía sau vẫn chưa rời khỏi doanh trại trước đó.

Ngay cả quân Tần Vương hơn 10.000 người, cũng đang kéo dài hơn 10 dặm.

Cứ như vậy, cho dù phi thuyền ném bom, cũng rất khó gây ra thương vong quy mô lớn.

Chiều ngày 27 tháng 12 âm lịch, quân Tần Vương và quân chinh chiến phía Nam đến kênh Hoàng Đồng gần như cùng lúc, một nam một bắc chặn quân Thục ở trong kênh Hoàng Đồng.

Ông trời dường như cũng cảm nhận được bầu không khí nghiêm trọng, những bông tuyết nhẹ bắt đầu rơi xuống vào buổi tối.

“Tiên sinh, bọn họ đã đến cửa khẩu rồi, đánh hay không đánh?”

Trần Phượng Chí xông vào phòng chỉ huy, vừa phủi tuyết, vừa hỏi.

Lúc này quân Tần Vương và quân chinh chiến phía Nam chưa ổn định, hơn nữa đội ngũ quá dài, quân Thục ra trận thì khả năng thắng rất cao.

"Đánh cái gì mà đánh?" Khánh Mộ Lam trợn mắt nhìn Trần Phượng Chí: "Chúng ta có địa hình thuận lợi, vì sao phải ra liều mạng với bọn chúng? Bọn chúng có bao nhiêu người, chúng ta có bao nhiêu người? Cho dù lấy một mạng của chúng ta đổi lấy mười mạng của bọn họ thì cũng không thỏa đáng."

“Người của chúng ta ít quá”, Trương Lương cũng nói: “Nếu lúc này ra ngoài, nhất định sẽ bị bọn họ đánh chết, sau đó kẻ địch ở phía sau sẽ nhân cơ hội xông lên, tốt nhất là cứ giữ vững phòng tuyến, đợi bọn họ đánh tới rồi đánh!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom